Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1421: Đi đến nơi đã từng là trang viên của Tạ Gia để tìm manh mối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Tin bị thuyết phục, bởi vì không nghĩ bị người của gia tộc khác cảm thấy mình nhát gan không thể được việc, cũng là bởi vì chính mình xác thật đối với phần bảo tàng này tha thiết hướng tới.

    "Được, chúng ta đây liền thay đổi kế hoạch, đem mục tiêu sửa thành là gia tộc Goodman."

    Trương Tin cuối cùng quyết định, liền tạm thời buông tha Giản Nhất Lăng hảo.

    Chờ hắn được đến phần bảo tàng kia, hắn có rất nhiều biện pháp làm cho Giản Nhất Lăng cùng Lạc Hải Sâm của cô triệt triệt để để mà từ trên thế giới này biến mất.

    "Kỳ thật muốn tìm bảo tàng kia, có một cái manh mối quan trọng." Tư Đồ Trung lại đưa ra một cái manh mối quan trọng.

    "Manh mối gì?" Trương Tin vội vàng hỏi.

    "Tạ gia, có tin đồn Tạ gia năm đó ở Nước M có mối quan hệ vô cùng thân thiết với gia tộc Goodman, hơn nữa Tạ gia đã từng nhắc qua bảo tàng của gia tộc Goodman, hình như là ghi lại ở trên một tờ giấy."

    Năm đó khi chín đại gia tộc lánh đời còn lui tới qua lại với nhau tương đối thường xuyên, chuyện của Tạ gia mấy gia tộc khác hoặc nhiều hoặc ít đều biết một chút, đặc biệt là Tư Đồ gia.

    "Nhưng mà Tạ gia đã tử tuyệt, năm đó bọn họ ở Nước M đột nhiên đã không thấy tăm hơi, cũng không biết sống hay chết, hiện giờ căn bản là không có người biết bọn họ đi nơi nào."

    Trương Tin cũng biết một ít về chuyện của Tạ gia, người đều chết không có, Tư Đồ Trung còn nhắc đến bọn họ làm gì?

    Tư Đồ Trung sớm đã có chuẩn bị, "Tạ gia ở Nước M không phải còn để lại một cái trang viên sao? Bên trong cái trang viên kia có khả năng lưu lại một ít manh mối hay không."

    Thời kỳ Tạ gia cường thịnh nhất, ở Nước M oai phong một cõi, ở Bắc bộ của Nước M có được một tòa trang viên diện tích hơn một ngàn mẫu Anh.

    Cái trang viên kia của Tạ gia đã hoàn toàn hoang phế.

    "Đi nơi đó tìm manh mối cũng đúng, nhưng mà một nơi lớn như vậy, như thế nào tìm ra cái gọi là manh mối chứ?" Có người đưa ra nghi vấn.

    "Người của tám gia tộc chúng ta cùng nhau, chẳng lẽ còn sợ một cái trang viên sao?"

    Tư Đồ Trung không cảm thấy đây là cái gì vấn đề.

    Mấy người thương nghị hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.

    Đó là sáng sớm hôm sau, mấy gia tộc liền điều động một lượng lớn nhân mã của gia tộc mình đi đến trang viên bị vứt bỏ của Tạ gia ở Nước M, tính toán đối với trang viên tiến hành thăm dò tìm tòi.

    Trương gia cũng phái người đi, bất quá bản thân Trương Tin vẫn là lưu tại kinh thành.

    Sau khi tỷ thí với Giản Nhất Lăng thất bại, công việc kinh doanh của Trương Gia Bảo bọn họ đi xuống rất nhiều.

    Trương gia ở trong nước mở có cửa hàng trung y học cổ truyền.

    Đây là một bộ phận quan trọng trong nguồn thu nhập của Trương gia.

    Hiện tại liền bởi vì một cuộc tỷ thí với Giản Nhất Lăng, làm cho bọn họ thu vào không nhiều được bằng trước.

    Hiện tại hắn đang muốn vãn hồi cái cục diện này, đương nhiên hắn cũng không có từ bỏ ý tưởng trả thù Giản Nhất Lăng.

    Chỉ là bên người Giản Nhất Lăng vẫn luôn có quá nhiều người vây quanh, sự bảo hộ của Địch gia đối với Giản Nhất Lăng cơ hồ làm được toàn phương vị không góc chết, hắn căn bản là không có cơ hội.

    Tần Xuyên cũng ở ngay lúc này xuất viện.

    Vì thế Trương Tin đi tìm Tần Xuyên.

    Đi vào văn phòng của Tần Xuyên, Trương Tin liền cảm giác được sự thay đổi của Tần Xuyên, trên mặt anh ta thiếu đi sự tối tăm như lúc ban đầu khi quen biết, thoạt nhìn càng thoải mái và vui vẻ.

    "Nhìn dáng vẻ Giản Nhất Lăng không chỉ có trị liệu thương thế của anh, còn trị liệu trái tim của anh." Trương Tin cười như không cười, trong giọng nói có chứa một chút ý trào phúng.

    Tần Xuyên nhợt nhạt mà cười một chút, "Thân thể của tôi xác thật đã khỏe, trong lòng có khỏe không, tôi cũng không biết, chỉ là sẽ không lại mê mang bối rối, sẽ không ép buộc bản thân phải suy nghĩ về những câu hỏi mà tôi sẽ không bao giờ có thể giải quyết được nữa."

    "Tần tiên sinh sẽ không nói với tôi anh thật sự buông xuống chứ?"
     
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1422: Tôi sẽ không lại đi quấy rầy cuộc sống của cô ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Tin tới tìm Tần Xuyên, chính là ôm ý tưởng Tần Xuyên có khả năng còn không có buông tay, như vậy hắn liền có thể thêm một người giúp đỡ giúp chính mình.

    Tần Xuyên không có đưa ra câu trả lời khẳng định cũng không có đưa ra câu trả lời phủ định, "Tôi biết anh không cam lòng, nhưng mà tôi nói rồi, anh nếu dám thương tổn đến cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

    Trương Tin nghe liền cười, "Tần Xuyên, tôi cho anh ba phần mặt mũi, anh thật đúng là tưởng tôi coi trọng anh lắm sao? Đừng nói là anh hiện tại, chính là anh khi tôi mới vừa quen biết, cái người được mọi người ca ngợi kinh thành đệ nhất gia chủ, tôi cũng không có để vào mắt, lúc tám đại gia tộc lánh đời chúng tôi oai phong một cõi, Tần gia của anh cũng không biết ở nơi nào."

    Biểu tình của Tần Xuyên đạm nhiên thong dong, "Tôi biết anh nói chính là thật sự, cũng biết Cửu Long Hội mà mấy gia tộc lánh đời các anh tạo thành sẽ có được thực lực đáng sợ cỡ nào, nhưng điều này không ảnh hưởng đến ý nghĩ của tôi."

    Cho dù là châu chấu đá xe, Tần Xuyên cũng sẽ không chạy trối chết.

    Trương Tin khinh thường nói, "Thôi bỏ đi, thể hiện cái gì, hiện tại người ở toàn kinh thành đều biết Tần Xuyên anh nặng mấy cân mấy lượng, còn đem chính mình như một đại nhân vật đâu, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh không phí nhiều ít công phu liền đem anh biến trở thành dáng vẻ kia, vốn dĩ tôi là xem ở giao tình của chúng ta trong quá khứ mới nghĩ đến cho anh một cơ hội kéo anh một phen, cũng coi như là cho anh một cơ hội tìm bọn họ báo thù, ai ngờ đến anh lại nhu nhược như vậy."

    Trương Tin sau khi bị Tần Xuyên từ chối, trái lại lại trào phúng Tần Xuyên một phen.

    Sau đó một phen bộ dáng ghét bỏ Tần Xuyên xoay người liền đi.

    Tần Xuyên không có tức giận Trương Tin, mà đã gửi một tin nhắn cho Tần Du Phàm, để Tần Du Phàm nói với Giản Nhất Lăng, Trương Tin còn đang suy nghĩ biện pháp tìm cô ấy gây phiền toái, còn liên quan đến Cửu Long Hội đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trước mặt tại thế nhân.

    Cửu Long Hội xem tên đoán nghĩa, từng có chín gia tộc tạo thành.

    Cầm đầu chính là Tạ gia tiếng tăm lừng lẫy lúc ấy.

    Tạ gia sau khi biến mất, Cửu Long Hội cũng đi theo mai danh ẩn tích.

    Dư lại tám gia tộc lánh đời đã thật lâu không có động tác.

    Tin nhắn của Tần Du Phàm lập tức trở lại: [Vì sao anh không chính mình nói với Nhất Lăng? ]

    [Không được, anh không thích hợp lại quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy.]

    Anh ta đã hứa hẹn qua, sẽ yên lặng theo dõi cô, gần là yên lặng theo dõi, không phải đi quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy.

    Tần Du Phàm lý giải hành vi của Tần Xuyên: [Em sẽ đem những lời anh nói nói cho cô ấy biết, cũng nhắc nhở cô ấy cùng Địch Quân Thịnh chú ý đề phòng.]

    ###

    Giản Nhất Lăng ở bệnh viện một tháng, ở tới hết thời gian ở cữ.

    Ngày xuất viện đó, người của Địch gia gióng trống khua chiêng mà đem Giản Nhất Lăng cùng đứa bé tiếp trở về nhà.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng ở cửa nhà xuống xe, cửa nhà đứng một nam nhân độc nhãn, bên cạnh còn đi theo một tiểu tử có ánh mắt cùng động tác có chút quái dị.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng nhận ra bọn họ, hai năm trước bọn họ cửa tiệm trò chơi chạy thoát khỏi mật thất đã gặp qua.

    Lúc ấy bọn họ còn đăng ký thông tin cho Giản Nhất Lăng, để Giản Nhất Lăng trở thành hội viên vip của cửa hàng bọn họ.

    Hai năm đi qua, Giản Nhất Lăng cũng không có lại đi chơi qua.

    Hai người vốn nên quên đi, hôm nay lại xuất hiện ở cửa Địch gia.

    "Địch tiên sinh, Địch phu nhân, đã lâu không gặp, không biết hai người còn nhớ rõ tôi không?" Chủ tiệm độc nhãn cũng không có sự tin tưởng đối phương có thể nhớ rõ bọn họ.

    "Trí nhớ của tôi rất tốt." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Tuy rằng chỉ có gặp qua một lần ngắn ngủi, nhưng Giản Nhất Lăng với trí nhớ hơn người sẽ không quên.

    "Hai người tới tìm chúng tôi có chuyện gì sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.

    Anh cũng nhớ rõ hai người kia.

    Chẳng qua anh không thể nghĩ ra được lý do hai người này tìm tới bọn họ.
     
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1423: Giản Nhất Lăng cởi bỏ bí mật chỉ trong nháy mắt (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tay của chủ tiệm độc nhãn run rẩy từ trong lòng ngực móc ra tới một tờ giấy.

    Tờ giấy thoạt nhìn có chút xưa cũ.

    Anh ta ở trước mặt Giản Nhất Lăng mở ra, nói, "Vốn dĩ tôi còn không có xác định muốn tới tìm cô hỗ trợ hay không, nhưng mà tôi gần đây mới biết, nguyên lai bà của Địch phu nhân là người của Tạ gia, tôi liền không hề do dự."

    Mấy năm nay anh ta đều đang tìm kiếm người có khả năng phá giải bí mật được ghi lại trên tờ giấy này.

    Mỗi khi gặp được một người thích hợp, anh đều sẽ ghi lại thông tin.

    Mấy năm nay, trừ bỏ Giản Nhất Lăng anh ta còn sàng chọn những người khác.

    Đến gần đây khi đã biết thân phận của Giản lão phu nhân, chủ tiệm độc nhãn mới xác định muốn tìm Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng nhìn tờ giấy, nhíu mày.

    Trên tờ giấy này vậy mà ghi lại những thứ cùng Tạ gia có quan hệ.

    Giản Nhất Lăng quay đầu nhìn Địch Quân Thịnh, Địch Quân Thịnh giúp Giản Nhất Lăng quyết định, "Nhị vị trước vào nhà ngồi đi, Giản lão phu nhân hiện giờ đang ở nhà tôi, có một số việc có lẽ cùng Giản lão phu nhân nói càng thêm thích hợp một ít."

    Giản lão phu nhân đi xuống lầu gặp được nam nhân độc nhãn.

    "Tạ tiểu thư."

    Nam nhân độc nhãn sau khi nhìn thấy lão phu nhân, liền quỳ xuống.

    Giản lão phu nhân vội vàng ngăn cản, "Đứng lên đi, đều đã thời đại nào rồi, đừng có quỳ như vậy!"

    "Quy củ tổ tiên truyền xuống không thể phá hư, con cháu chi thứ đã thề sống chết bảo hộ chủ gia."

    Nam nhân độc nhãn nói.

    Giản lão phu nhân nhíu mày một chút, sau đó cẩn thận nâng nam nhân độc nhãn đứng dậy.

    "Cậu là.. người của chi thứ Tạ gia?"

    "Cha tôi tên là Tạ Quốc Phong."

    "A.." Khuôn mặt Giản lão phu nhân lộ ra sự kinh ngạc, nhìn nam nhân độc nhãn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

    "Lão thái bà, hắn nói chính là ai?"

    Giản lão gia tử hỏi, Tạ gia có bối cảnh phức tạp, ông ấy cùng lão thái bà kết hôn nhiều năm như vậy, đều không phải rất rõ ràng những chuyện của Tạ gia.

    "Tạ Quốc Phong là em họ của tôi." Giản lão phu nhân thở dài nói, "Là con của Tam thúc công gia, cùng một thế hệ với tôi. Nếu cậu ấy là con trai của Tạ Quốc Phong, vậy dựa theo bối phận, nên gọi tôi một tiếng cô."

    Quan hệ huyết thống cùng với lão phu nhân không tính rất gần, nhưng đích đích xác xác là người cùng một nhà.

    "Không dám, ngài là chủ gia, tôi là hậu duệ, chi thứ tôn ti có khác." Nam nhân độc nhãn có quan niệm nghiêm khắc cấp bậc.

    "Vì sao cậu lại tìm đến tôi?" Giản lão phu nhân buồn bực hỏi.

    "Bởi vì cái này." Nam nhân độc nhãn đem tờ giấy trên tay giao cho Giản lão phu nhân.

    Giản lão phu nhân vừa thấy tờ giấy này, biểu tình trên mặt liền thay đổi.

    "Lão thái bà, bà lại làm sao vậy? Bà đừng có lúc kinh lúc rống có được không? Thân thể bà không tốt lại không phải không biết, hai năm trước bị tai biến vẫn là được bé ngoan cứu trở về tới!"

    Giản lão gia tử ngoài miệng mắng lão phu nhân, trên thực tế là đau lòng bà ấy, sợ bà ấy một khi kích động huyết khí lên não, lại xảy ra chuyện gì.

    "Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ là.. nhớ tới một ít chuyện đã qua." Ánh mắt Giản lão phu nhân như là nhìn về một nơi rất xa.

    Bà ấy gặp qua tờ giấy này, đó là rất sớm phía trước, bà ở trên tay ông nội mình nhìn thấy qua.

    Lúc ấy bà là cháu gái duy nhất trong nhà, cũng là người cháu gái mà ông nội thương yêu nhất, cho nên thường xuyên chạy vào thư phòng của ông nội.

    Lúc ấy bên ngoài rung chuyển, người trong nhà phần lớn đều đi làm ăn ở nước M.

    Giản lão phu nhân hồi ức trong chốc lát sau đó hỏi nam nhân độc nhãn, "Tờ giấy này hóa ra là cho cậu."

    "Xác thực tới nói là cho ba của tôi, ba của tôi trước khi chết phó thác cho tôi, tôi vẫn luôn đang tìm kiếm người có thể cởi bỏ bí mật này."

    Nam nhân độc nhãn cẩn tuân di nguyện trước khi chết của ba mình.

    Chẳng sợ Tạ gia đã mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy.
     
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1424: Giản Nhất Lăng cởi bỏ bí mật chỉ trong nháy mắt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản lão phu nhân thở dài một hơi, "Cậu cùng ba cậu đều không nên tiếp tục tìm bí mật này, Tạ gia năm đó sở dĩ từ trên thế giới này hoàn toàn biến mất, chính là bởi vì tờ giấy này."

    "Tôi đây liền càng phải biết bí mật trong tờ giấy này." Nam nhân độc nhãn kiên định nói, "Nó có quan hệ đến cái chết của ba mẹ cùng tất cả thân nhân của tôi! Cho dù chết, tôi cũng muốn được hiểu rõ chuyện gì."

    Giản lão phu nhân lại thở dài một tiếng, "Cậu là người của Tạ gia, cậu muốn cái gì, lão thái bà tôi đều có thể tận lực thỏa mãn cậu, nhưng mà thứ này, cậu không cần thiết đi tìm, cũng đừng kéo lên bé ngoan nhà tôi, con bé là mệnh căn tử của lão thái bà tôi."

    Giản lão phu nhân sống bảy tám chục năm, rất nhiều chuyện đều đã xem phai nhạt.

    "Nếu ngài không đồng ý, tôi sẽ không cưỡng cầu tiểu tiểu thư có thể cùng ta cùng đi, chỉ cầu ngài cùng tiểu tiểu thư có thể vì tôi giải đáp nghi hoặc trong tờ giấy, mọi chuyện còn lại, tôi cùng A Kiệt sẽ đi làm."

    A Kiệt chính là thiếu niên thiên tài có bệnh tự kỷ đi theo bên cạnh nam nhân độc nhãn này.

    Cậu ấy thực thông minh, tuy rằng không nhất định có thể so sánh được với Giản Nhất Lăng.

    Giản lão phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng, dò hỏi ý kiến của cô ấy.

    Giản Nhất Lăng từ trong tay nam nhân độc nhãn tiếp nhận tờ giấy, nhìn một chút.

    Chỉ liếc mắt một cái, Giản Nhất Lăng liền đã giải được bí mật của tờ giấy.

    Không phải bởi vì cô có bao nhiêu thông minh, mà là lúc trước cô ấy đã từng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy này.

    Đây là đồ vật không phải thuộc về thế giới này, mà là thuộc về thế giới trước kia cô ấy sống!

    Giản Nhất Lăng lập tức hiểu rõ.

    Nội dung trên tờ giấy ghi lại đồ vật cùng với la bàn của gia tộc Goodman rốt cuộc là cái thứ gì.

    Giản Nhất Lăng không phải là một người biết che giấu biểu cảm của mình, biểu hiện đều viết ở trên mặt của cô.

    Mà cô ấy rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy.

    Chuyện này làm cho Giản lão phu nhân cùng Địch Quân Thịnh đều nhíu mày.

    Thực hiển nhiên Giản Nhất Lăng đã biết cái gì.

    Nam nhân độc nhãn vội vàng hỏi, "Tiểu tiểu thư có phải đã biết cái gì hay không?"

    Giản Nhất Lăng thừa nhận, "Tôi đại khái đã biết."

    Đây cũng quá nhanh đi?

    Trên mặt nam nhân độc nhãn đầy sự kinh ngạc, cậu thiếu niên có chỉ số thông minh siêu cao đi bên cạnh anh ta cũng nhìn chằm chằm vào Giản Nhất Lăng.

    Nhưng trên thực tế chuyện này cùng chỉ số thông minh không có quan hệ.

    "Vậy tiểu tiểu thư có thể nói cho tôi, địa điểm của tàng bảo rốt cuộc ở nơi nào hay không?" Nam nhân độc nhãn khẩn cầu Giản Nhất Lăng.

    Đây là đáp án anh ta truy tìm cả đời.

    Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Anh đi không được."

    "Tiểu tiểu thư, tôi cầu cô, nói cho tôi biết địa phương, đến nỗi đi như thế nào, có thể đi hay không, tôi chính mình tới nghĩ cách. Cả đời này của tôi đều đang tìm cái đáp án này, đôi mắt này của tôi cũng vì cái này mà bị mù, cho dù chết, tôi cũng muốn chết ở trên đường đi nơi đó."

    Đối với nam nhân độc nhãn mà nói, kia đã không phải là một cái bảo tàng, mà là một cái chấp niệm, một cái chấp niệm đã ăn sâu ở trong lòng anh ta rất nhiều năm.

    "Người nhà của anh lúc trước có lẽ không phải đã qua đời." Giản Nhất Lăng đối với nam nhân độc nhãn nói.

    "Cô có ý gì?"

    "Anh có thể không cần canh cánh trong lòng." Giản Nhất Lăng không phải là người biết an ủi.

    Giản lão phu nhân không có hòa khí như lúc trước, nhìn nam nhân độc nhãn nói, "Cậu đừng hỏi nữa, nhiều năm đi qua như vậy, cậu nên buông xuống, cậu không thể vẫn luôn cứ chấp nhất. Nói nữa, đó là chấp niệm của cậu, cậu đừng áp đặt lên đầu bé ngoan của tôi, cậu muốn cởi bỏ bí mật cậu tìm người khác đi! Bé ngoan của tôi chính là phải sống thật tốt, không rảnh cùng cậu làm ầm ĩ!"

    Ai cũng đều đừng nghĩ đến việc mang bé ngoan của bà đi đến nơi nguy hiểm!

    Đừng nói đây chỉ là cháu trai bà còn chưa thấy mặt qua, cho dù là con trai ruột, cũng không được!
     
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1425: Bé ngoan, bà nội có cái trang viên muốn để lại cho con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối lão phu nhân đem Giản Nhất Lăng gọi vào phòng mình.

    "Bé ngoan, con hiện tại đã chân chính trưởng thành, chính mình cũng đã làm mẹ. Bà nội thật sự rất vui, cho dù hiện tại ông trời cho bà hiện tại liền chợp mắt, nãi nãi cũng không có tiếc nuối." Giản lão phu nhân nghiêm túc nói với Giản Nhất Lăng.

    Trên khuôn mặt hiền từ của bà treo nụ cười thỏa mãn.

    Ông trời đối xử với bà ấy không tệ, cả đời này bà cơ hồ không có tiếc nuối.

    Cùng lão nhân hôn nhân vài thập niên, viên mãn lâu dài, được làm vợ chồng từ thời niên thiếu đến lúc già.

    Sinh được mấy người con trai đều rất có tiền đồ, đối với bà cũng rất hiếu thuận.

    Mấy đứa cháu trai mỗi người cũng đều xuất sắc.

    Duy nhất cháu gái bảo bối, cũng bình yên lớn lên, thành gia lập nghiệp, sinh nhi dục nữ.

    Bà thật sự đã chết cũng không tiếc.

    "Bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi." Giản Nhất Lăng chắc chắn mà nói.

    "Đồ ngốc." Giản lão phu nhân cười sờ sờ đầu Giản Nhất Lăng, "Người luôn có một ngày dầu hết đèn tắt, bà nội đều đã hơn 80 tuổi, cũng đã xem phai nhạt sinh tử."

    Giản Nhất Lăng cúi đầu.

    Cô ấy cũng hiểu rõ, y thuật trước sau là y thuật, có thể trị bệnh, có thể cứu người, nhưng là về số tuổi thọ việc này, là không có cách nào thay đổi.

    Giản lão phu nhân nói, "Hôm nay nam nhân kia xuất hiện, làm bà nội nhớ tới một ít chuyện cũ, vừa vặn có chút đồ vật, lão thái bà ta cũng nên cho con."

    Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lão phu nhân.

    "Là một ít giấy tờ bất động sản, Tạ gia ở nước M có cái trang viên, năm đó sau khi người nhà của ta mất tích, ta liền đương nhiên mà kế thừa tòa trang viên kia, chỉ là lúc ấy ta không đành lòng lại trở về xem cái trang viên kia, hơn nữa sợ hãi có người biết Tạ gia còn có người tồn tại sẽ đối với ta bất lợi, ta cũng liền không dám đi. Nhiều năm như vậy liền vẫn luôn hoang phế."

    Giản lão phu nhân nhiều năm như vậy đều cố tình không thèm nghĩ đến chuyện của Tạ gia, dần dần mà, chính mình đều mau quên đi ở nước M có một trang viên rộng lớn.

    Bà ấy cũng chỉ có ở thời điểm khi mình vẫn là một tiểu cô nương, vào bên trong trang viên kia ở một đoạn thời gian.

    Sau đó lại không có lại đi qua.

    Cái trang viên kia hiện tại biến thành bộ dáng gì bà ấy hoàn toàn không biết.

    "Bà nội, con không cần, bà cho các anh đi."

    "Đồ ngốc, đem gia sản để lại cho con là hai lão đông tây chúng ta đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, mấy người anh trai của con đều là nam nhân, chính mình kiếm tiền nuôi chính mình cũng như nuôi vợ con, con là bé ngoan tiểu bảo bối của chúng ta, không giống nhau. Việc này ta cùng mấy người anh trai con đều đã nói qua, bọn họ không một người nào có ý kiến."

    Giản lão phu nhân lại nói, "Con nhưng không được từ chối, từ chối bà nội sẽ không vui."

    "Vậy không từ chối, bà đừng có không vui."

    "Được được được, bà nội sẽ không có không vui." Giản lão phu nhân cười thoải mái.

    "Bà nội, bà thật sự không muốn biết chuyện về tờ giấy kia sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    Nam nhân độc nhãn kia hỏi Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng không có trả lời.

    Giản lão phu nhân cũng là người của Tạ gia, bà ấy hẳn là cũng sẽ tò mò.

    Giản lão phu nhân lại lắc lắc đầu, "Ta đều đến tuổi này rồi, lại đi truy tìm chân tướng năm đó cũng không có ý nghĩa gì, người nhà của ta liền tính lúc ấy không chết, hiện tại cũng sớm đã chết cả rồi, không cần thiết."

    Giản lão phu nhân không có chấp niệm như vậy, bà ở trên chuyện này nhìn đến thực thông thấu.

    Giản Nhất Lăng nghiêm túc gật gật đầu.

    "Hai ngày nữa bà sẽ đi nước M làm thủ tục, nhân tiện ngươi cùng A Thịnh cũng đi ra ngoài du lịch một chút, trong khoảng thời gian ở cữ này làm con buồn hỏng rồi đi?"

    Giản Nhất Lăng từ sau khi mang thai cho đến sau khi đứa bé sinh ra một tháng liền không ra khỏi cửa.

    Giản Nhất Lăng gật gật đầu, "Cùng bà nội đi chơi."
     
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1426: Đều đã sinh con, sao còn dễ dàng đỏ mặt như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản lão phu nhân vui vẻ, "Ta không cùng chơi với con, con chơi với chồng của con đi, ta nếu mà cứ dính con, A Thịnh phỏng chừng sẽ buồn bực muốn chết."

    "Anh ấy không buồn bực."

    "Nó còn không buồn bực sao? Có một đứa nhỏ đã đủ làm nó phiền, lại thêm một lão bà ta, vậy nó thật là có nổi khổ nói không nên lời."

    Giản lão phu nhân cười ha hả mà trêu chọc cháu rể nhà mình.

    Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Địch Quân Thịnh nhìn đứa bé bà liền muốn cười.

    Giản lão phu nhân nhỏ giọng nói với Giản Nhất Lăng, "Ta nói nhỏ cho con biết, năm đó khi ba của con mới sinh ra đời, ánh mắt của ông nội con xem ba con cũng chính là cái dạng này!"

    "Ông nội sao?"

    "Đúng vậy, con đừng nhìn ông ấy lúc nào cũng một khuôn mặt khó chịu, lúc còn trẻ ông ấy cũng nhiều biểu cảm rất thú vị!"

    Biểu tình cùng ngữ khí của Giản lão phu nhân đều tràn đầy đắc ý.

    A, không nghĩ tới ông nội lúc trẻ cũng giống A Thịnh.

    Giản Nhất Lăng nỗ lực mà tưởng tượng một chút bộ dáng của ông nội lúc trẻ, sau đó lại tưởng tượng bộ dáng của Địch Quân Thịnh lúc về già.

    A.. Giống như có chút quái quái.

    Lúc Giản Nhất Lăng trở lại phòng của mình, Địch Quân Thịnh đang từ trong phòng tắm đi ra, nửa trên trần trụi.

    Nửa thân người tinh tráng, tinh tế và rắn chắc, dáng người tam giác ngược, có thể so với người mẫu.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng giờ phút này nhìn anh, lại nghĩ đến bộ dáng lúc anh về già.

    Địch Quân Thịnh không biết Giản Nhất Lăng suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mình.

    Bởi vì mang thai phải ở cữ, giữa hai người đã thật lâu không có thân mật.

    Lúc này bị Giản Nhất Lăng nhìn như vậy, Địch Quân Thịnh vô cớ nhảy lên một đoàn hỏa.

    Địch Quân Thịnh đi tới trước mặt Giản Nhất Lăng, bế ngang cô ấy lên, trong khi Giản Nhất Lăng còn đang tự hỏi vấn đề khác, đã đem người ôm tới trên giường.

    Thân thể mạnh mẽ đè ép đi lên.

    "Còn đau không?"

    Địch Quân Thịnh hỏi vấn đề thật sự đột ngột.

    "Cái gì?" Vẻ mặt Giản Nhất Lăng mờ mịt, một đôi mắt trừng đến tròn xoe.

    "Nơi sinh đứa bé, còn đau không?"

    "Oanh!" Mặt Giản Nhất Lăng nháy mắt đỏ bừng lên.

    Địch Quân Thịnh thấp giọng cười, "Đều đã sinh con, sao còn dễ dàng đỏ mặt như vậy."

    "Không, không có." Giản Nhất Lăng lẩm bẩm kháng nghị.

    Rõ ràng là vấn đề của anh ấy hỏi đến quá kỳ quái!

    Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng mà gặm vành tai nho nhỏ của cắn Giản Nhất Lăng, một bên gặm một bên hỏi, "Còn đau không?"

    "Đã, đã không đau lâu rồi.."

    "Vậy là tốt rồi." Địch Quân Thịnh nói.

    Vậy là tốt rồi?

    Cái gì vậy là tốt rồi?

    Giản Nhất Lăng đang tự hỏi vấn đề này, ngay sau đó, Địch Quân Thịnh liền dùng hành động thực tế nói cho cô ấy biết, tốt ở tại nơi nào.

    ###

    Sáng sớm hôm sau, Địch Quân Thịnh mang theo vợ con cùng ngồi máy bay tư nhâđi đến nước M, bọn họ muốn đi tiếp nhận trang viên của lão phu nhân.

    Địch Quân Thịnh không nghĩ mang theo đứa nhỏ, "Đứa nhỏ có mọi người chăm sóc."

    Địch gia cùng Giản gia có nhiều người như vậy, căn bản không cần lo lắng về đứa nhỏ.

    Địch gia còn chuẩn bị vú em có thể cung cấp sữa mẹ, căn bản không cần lo lắng vấn đề ăn uống của đứa nhỏ.

    "Con của con mới hơn một tháng tuổi! Con nhẫn tâm làm nó rời mẹ nó sao?" Cái mũi của Địch lão gia tử cũng còn muốn tức giận với Địch Quân Thịnh.

    Có người làm ba như thằng cháu mình vậy sao?

    Đó là con của nó, con trai ruột a!

    Bỏ xuống đứa con mới một tháng tuổi cùng vợ đi ra ngoài du lịch, nói như vậy được sao?

    Không đặt tên đàng hoàng cho đứa nhỏ còn chưa tính! Vậy mà còn muốn ném xuống đứa nhỏ mà mặc kệ! Buồn cười!

    "Nhẫn tâm." Địch Quân Thịnh trả lời mà không có một tia do dự.

    Không biết có phải cảm giác được bà ruột ghét bỏ hay không, mà Địch gia tiểu bảo "Ô oa" một tiếng, ủy khuất mà khóc lên.
     
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1427: Tiểu tử thúi chỉ biết bá chiếm vợ của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước mắt của Địch gia tiểu bảo như hạt châu từng viên từng viên lớn mà rớt ra bên ngoài, đem Địch lão gia tử đau lòng muốn chết.

    Địch gia tiểu bảo có tên khai sinh là Địch Dự Trạch, nhưng mà nhũ danh vẫn luôn không có chọn ra, muốn Địch Quân Thịnh nghiêm túc đặt nhũ danh cho đứa nhỏ, anh vẫn nói muốn kêu là Nhị Đản.

    Dẫn tới hiện tại mọi người kêu đứa nhỏ đều kêu là bảo bảo.

    "Ngoan, ngoan, bảo bảo ngoan, không khóc không khóc, thái công sẽ đánh ba con một trận!"

    Địch lão gia tử dỗ dành tiểu tằng tôn.

    Sau đó hung hăng mà trừng hai mắt nhìn Địch Quân Thịnh.

    "Ông nội Địch, đưa Trạch Trạch cho con đi." Giản Nhất Lăng từ trong lòng ngực Địch lão gia tử ôm lấy đứa bé.

    Tiểu gia hỏa vừa đến trong lòng ngực Giản Nhất Lăng lập tức nín khóc và mỉm cười.

    Địch Quân Thịnh trừng hai mắt nhìn vật nhỏ, nghiêm trọng hoài nghi vật nhỏ này là cố ý đối nghịch với mình.

    Giản Nhất Lăng quay đầu lại nhìn Địch Quân Thịnh, tất cả ý tứ đều là cùng anh ấy thương lượng.

    "Đưa theo đi, lại đưa theo chị Nguyệt."

    Bằng không buổi tối vật nhỏ tuyệt đối sẽ ồn ào làm cho bọn họ ngủ không được.

    Giản Nhất Lăng nháy mắt lộ ra nụ cười vui vẻ.

    Nhìn cô ấy cười, oán khí của Địch Quân Thịnh cái gì cũng đều không có.

    Vật nhỏ ồn ào thì ồn ào đi, cô ấy vui vẻ là tốt rồi.

    Trên máy bay, tiểu gia hỏa nằm ở trong lòng ngực Giản Nhất Lăng ngủ ngon lành.

    "Đưa cho anh đi." Địch Quân Thịnh tiếp nhận tiểu gia hỏa từ trong lòng ngực của Giản Nhất Lăng.

    Đừng nhìn vật nhỏ cũng chỉ có nhỏ một chút xíu như vậy thôi, nếu cứ ôm hoài cánh tay cũng sẽ bị tê.

    Địch gia tiểu bảo vừa mới rời đi sự ôm ấp của Giản Nhất Lăng, lập tức liền khóc lên.

    "Ô oa ô oa."

    Tiếng khóc của tiểu gia hỏa vang vọng toàn bộ chiếc máy bay tư nhân.

    Địch Quân Thịnh nhíu mày.

    Vẻ mặt đối với tiểu đoàn tử trong lòng ngực nghiêm túc mà nói, "Không được khóc."

    Tiểu đoàn tử nơi nào sẽ nghe anh ấy, không chỉ có không có ngừng khóc thút thít, ngược lại còn khóc lớn tiếng hơn nữa.

    Địch Quân Thịnh kêu chị Nguyệt, để chị Nguyệt ôm đứa bé đi.

    Lúc này chị Nguyệt cũng không làm được gì, tiểu đoàn tử vẫn cứ khóc mãi.

    Cuối cùng tiểu đoàn tử vẫn là về tới trong lòng ngực Giản Nhất Lăng.

    Thần kỳ chính là, tiểu đoàn tử vừa trở về trong lòng ngực của mẹ mình liền lập tức ngừng khóc, một giây đồng hồ sau là ngủ rồi.

    Chị Nguyệt giải thích, "Tiểu bảo bảo mười tháng đều đợi ở trong bụng mẹ, vẫn luôn nghe tiếng tim mẹ đập, cho nên lúc mẹ ôm sẽ đặc biệt có cảm giác an toàn."

    Tuy rằng đây là có khoa học căn cứ, nhưng mà như cũ vẫn không ảnh hưởng đến việc Địch Quân Thịnh ghét bỏ vật nhỏ.

    "Lúc trước đưa vật nhỏ cho những người khác trong nhà ôm cũng không có thấy nó có phản ứng lớn như vậy."

    Chị Nguyệt giải thích, "Có thể là bởi vì ngồi máy bay."

    Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Em nếu mệt thì nói anh, để nó khóc một chốc lát cũng không có vấn đề lớn, trẻ con khóc nhiều trợ giúp rèn luyện phổi."

    Giản Nhất Lăng ngoài miệng nói được, trên thực tế luyến tiếc để cho tiểu gia hỏa kêu khóc.

    Máy bay bay mười hai tiếng đồng hồ, đến nước M ở châu J.

    Đây là nơi đến của chuyến này của bọn họ.

    Đã qua đi nhiều năm như vậy, mọi người ở đây đã quên đi sự tồn tại của Tạ gia, chỉ mơ hồ biết trong thành phố đông đúc dân cư này, có một tòa trang viên to lớn bị vứt đi.

    Trên đường đi đến trang viên, Địch Quân Thịnh phát hiện mặt đường có chút không thích hợp.

    Lúc ấy đã kêu đoàn xe ngừng lại, xuống xe xem xét.

    Giản Nhất Lăng sau đó cũng nhìn thấy ra vấn đề.

    Từ dấu vết trên mặt đường tới xem, con đường đến trang viên tư nhân vốn dĩ hẻo lánh ít dấu chân người, nhưng gần đây, có một lượng xe lớn đã trải qua, ở trên mặt đường để lại rất nhiều dấu vết còn mới tinh.

    Hơn nữa từ vết của săm lốp phân tích ra, lốp xe để lại trên lớp bùn đất có chiều sâu sâu hơn rất nhiều so với những chiếc xe trống lưu lại dấu vết, bởi vậy suy đoán ra những chiếc xe đó đều chở đồ vật không nhẹ.
     
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1428: Trang viên Tạ Gia (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cái trang viên vứt đi hàng năm không có người đến, vì sao một đoạn thời gian gần đây lại có nhiều xe chở hàng hóa (hoặc chở người) như vậy đến đấy chứ?

    Chuyện này hiển nhiên không quá bình thường.

    Địch Quân Thịnh suy xét đến an toàn của Giản Nhất Lăng cùng đứa bé, quyết định tạm thời không đi trang viên.

    "Trước tìm một chỗ gần đây ở lại." Địch Quân Thịnh thay đổi phương hướng, trước đi đến trấn nhỏ gần đó ở lại.

    Vừa mới trên đường bọn họ tới đây có một cái trấn nhỏ, thích hợp để đặt chân.

    Dùng thời gian nửa giờ, đoàn người, mười mấy chiếc xe một lần nữa về tới trấn nhỏ vừa mới đi ngang qua.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng vào ở trong khách sạn duy nhất của trấn nhỏ.

    Sau khi vào ở, mới cùng người dân địa phương hỏi thăm về trang viên bị vứt đi.

    Chỉ có tuổi người 60 tuổi trở lên, mới đối với trang viên có chút hiểu biết.

    Bọn họ biết nguyên lai chủ nhân của trang viên là một người đến từ một gia tộc hiển hách ở phương đông, năm đó có tầm ảnh hưởng cùng địa vị lớn.

    Hỏi đến vì sao gia tộc xuống dốc, lại không có một người có thể trả lời được câu hỏi.

    Tạ gia ngã xuống phát sinh quá nhanh, không có bất luận cái gì dự triệu, liền từ giữa tầm mắt mọi người biến mất.

    Địch Quân Thịnh hỏi thăm xong tin tức trở lại phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang cho vật nhỏ bú sữa mẹ.

    Tiểu gia hỏa mút đến vui sướng, vẻ mặt thỏa mãn.

    Đôi mắt Địch Quân Thịnh trầm xuống.

    "Không phải nói để vú em cho uống sao?" Thời điểm nói chuyện đôi mắt Địch Quân Thịnh nhìn chằm chằm vào Giản Nhất Lăng.

    "Còn có.. Còn có.. Có chút khó chịu."

    Giản Nhất Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm.

    "Chị Nguyệt không phải nói với em, chờ một đoạn thời gian, liền sẽ không lại có sữa mẹ sao?"

    Chỉ cần vẫn luôn không cho uống, liền sẽ không có sữa nữa.

    "Ừm, nhưng mà em muốn thử xem, Trạch Trạch thực đáng yêu." Ánh mắt Giản Nhất Lăng óng ánh mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Biểu tình của cô làm Địch Quân Thịnh không có bất luận sức chống cự nào.

    "Được được, em cho nó uống đi."

    Nói xong Địch Quân Thịnh xoay người leo lên giường, đắp chăn lên người một cái, vùi đầu ngủ.

    Giản Nhất Lăng cho vật nhỏ uống xong, vật nhỏ liền ngủ rồi.

    Dỗ bé con nhà người khác ngủ là một vấn đề khó khăn không nhỏ, con trai Giản Nhất Lăng quả thực bớt lo, chính mình ăn no rồi ngủ, một chút đều không gây ồn ào.

    Giản Nhất Lăng đem đứa bé đặt ở trên cái giường nhỏ bên cạnh, sau khi đắp chăn đàng hoàng, chính mình nằm trở về ổ chăn cùng với Địch Quân Thịnh, sau đó thật cẩn thận mà nằm sát vào lưng Địch Quân Thịnh, duỗi tay từ sau lưng ôm lấy Địch Quân Thịnh, đem chính mình khuôn mặt nhỏ dán ở trên lưng Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh đương nhiên còn không có ngủ, cảm giác được động tác của Giản Nhất Lăng phía sau, trong lòng ấm áp cùng với chút uỷ khuất.

    ###

    Ban đêm, trong trang viên vứt đi của Tạ Gia, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng.

    Một đám người với gương mặt phương đông đang bận rộn ở trong trang viên.

    Bọn họ lục lọi mọi góc của trang viên, để tìm kiếm một tờ giấy.

    Gia chủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Trung tự mình tới nơi này, vì chính là để tiến hành giám sát công tác.

    Bọn họ đã ở bên trong trang viên tìm tòi một tuần, vẫn không thu hoạch được gì.

    Tòa trang viên này của Tạ gia thật sự là quá khổng lồ, trừ bỏ lâu đài, còn có một cái ao hồ, cùng với rừng cây ở phía sau, cùng với mảnh đất trồng nho, đều thuộc về Tạ gia.

    Dưới tình huống không biết Tạ gia đem đồ vật giấu ở địa phương nào, bọn họ chỉ có thể dùng phương thức mù quáng tìm tòi, có thể nghĩ đây là một lượng công việc to lớn.

    "Đáng chết, Tạ gia rốt cuộc đem đồ vật giấu ở nơi nào!" Tư Đồ Trung không khỏi cảm thấy bực bội.

    Bọn họ thừa dịp gia tộc Goodman còn ở kinh thành để xuống tay, như vậy bọn họ sẽ chiếm được ưu thế.

    Nếu gia tộc Goodman cùng cái la bàn kia đi đến châu O, vậy bọn họ muốn hành động cũng rất phiền toái.
     
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1429: Trang viên Tạ Gia (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thật Tư Đồ Trung còn có một việc không có nói cho Trương Tin bọn họ biết, hắn vội vàng mà muốn tìm được cái bảo tàng này như vậy, không chỉ có bởi vì bảo tàng đại biểu cho tài phú thật lớn làm người vô pháp chống cự, còn bởi vì Tạ gia đã từng nhắc qua một câu, đó là một điều bí mật thay đổi toàn bộ thế giới, thậm chí chiếm hữu toàn bộ thế giới.

    Lúc ấy khi Tạ gia nói người ta không chút để ý, chỉ cho là đang nói giỡn.

    Nhưng ba của Tư Đồ Trung lại nhớ kỹ, không chỉ một lần nói qua chuyện này với Tư Đồ Trung, muốn Tư Đồ Trung có cơ hội liền phải tìm được bí mật của Tạ gia.

    Hiện tại la bàn của gia tộc Goodman liền ở kinh thành, người của Cửu Long Hội bọn họ đang nhìn chằm chằm, chỉ cần bên này tìm được tờ giấy, bọn họ tùy thời có thể hành động đem la bàn đoạt lấy tới.

    Càng muốn Tư Đồ Trung liền càng là buồn bực.

    "Tư Đồ gia chủ, Trương gia chủ lại đây."

    Thuộc hạ hội báo Tư Đồ Trung.

    "Như thế nào? Cậu là sợ ta tìm được đồ vật rồi một người độc chiếm sao?"

    Tư Đồ Trung trêu chọc.

    "Không phải, còn mong Tư Đồ gia chủ không cần hiểu lầm." Trương Tin nói, "Tôi chỉ là được đến tin tức, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng cũng tới nước M."

    "Bọn họ tới nước M làm cái gì? Cho dù bọn họ đến cũng không làm được chuyện gì, Địch gia bọn họ ở nước M không có thế lực gì."

    Ngữ khí của Tư Đồ Trung khinh thường, cũng không có lo lắng như Trương Tin, hắn còn không có đem Địch gia cùng Giản gia để vào mắt, chân chính làm hắn lo lắng chính là Goodman, cùng Habsburg gia tộc đỉnh cấp hào môn kia, nước M là phạm vi thế lực của bọn họ, bọn họ không dễ dàng hành động.

    "Cụ thể làm cái gì không rõ ràng lắm, ngài tốt nhất nhanh chóng tìm được tờ giấykia, để tránh đêm dài lắm mộng." Trương Tin mơ hồ có chút bất an.

    "Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Bại bởi Giản Nhất Lăng một lần liền đem lá gan của cậu đều chịu thua luôn phải không?" Tư Đồ Trung cười nhạo Trương Tin.

    "Ngài thiếu nói bậy, tôi mới không có sợ Giản Nhất Lăng, tôi chỉ là muốn ngài cẩn thận với nữ nhân này, nhìn phúc hậu và vô hại, trên thực tế lại thật sự âm hiểm!"

    Hắn đã té ngã nơi này của Giản Nhất Lăng một lần.

    Nữ nhân này rất am hiểu dùng bề ngoài mềm yếu kia của mình để gạt người, làm người thả lỏng cảnh giác.

    Tư Đồ Trung cười nhạo một tiếng, không có tiếp tục cùng Trương Tin cãi cọ loại chuyện nhỏ không quan trọng này.

    ###

    Sáng sớm hôm sau, khi Tư Đồ Trung cùng Trương Tin đang muốn đi ra sau núi của trang viên tiến hành tìm kiếm, thuộc hạ vội vàng tới báo, có một đoàn xe đang tiến vào trang viên.

    Tư Đồ Trung cùng Trương Tin lập tức dẫn người đi ngăn trở.

    Mười mấy chiếc xe việt dã ngừng ở bãi cỏ xanh rộng lớn trước cửa lâu đài.

    Vệ sĩ mặc những bộ trang phục màu đen với gương mặt phương đông giống như bọn họ.

    Chờ đến khi nhìn thấy Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, Trương Tin không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

    Như thế nào là bọn họ?

    Bọn họ như thế nào cũng đến trang viên Tạ Gia?

    Tư Đồ Trung buộc lòng phải suy nghĩ về một phương diện nào đó.

    Trương Tin nói với Giản Nhất Lăng, "Giản Nhất Lăng, không nghĩ tới cô chú ý tôi như vậy, tôi đi đâu cô liền đi tới đó."

    Địch Quân Thịnh híp mắt nhìn Trương Tin, "Da mặt của người làm bằng sắt sao? Từ đâu ra tự tin nói loại lời nói này? Chú ý ngươi là cái gì? Mùi hôi của người bốc lên tận trời, hay là xem ngươi có thể làm phân bón?"

    Cái tên Trương Tin này ở trong mắt Địch Quân Thịnh giống như một đống shit.

    Trương Tin nơi nào bị người ta chửi bới qua như vậy, lập tức bùng nổ, "Địch Quân Thịnh ngươi nói bậy gì đó? Ngươi mắng ta là phân sao?"

    "Xem ra ngươi vẫn là có chút tự hiểu lấy mình, thực mau là có thể ý thức được thuộc tính chân thật của chính mình." Địch Quân Thịnh đánh giá.

    Trương Tin tức điên, "Ngươi dám mắng ta? Ngươi tìm chết!"

    Trương Tin tức điên muốn nhào lên đánh Địch Quân Thịnh, bị Tư Đồ Trung ngăn cản.
     
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1430: Trang viên Tạ Gia (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuổi tác của Tư Đồ Trung cũng không phải tự nhiên mà có, sống lâu hơn so với Trương Tin ba mươi năm nên hắn rõ ràng càng thêm ổn trọng, sẽ không dễ dàng bị dăm ba câu chọc giận.

    "Đừng so đo với bọn họ." Tư Đồ Trung một bên khuyên bảo Trương Tin, một bên lại cảnh cáo Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, "Ta mặc kệ các ngươi tới nơi này có mục đích là cái gì, nhưng mà hiện tại đều mời các ngươi nhanh chóng rời đi, nơi này không chào đón các ngươi."

    Ngữ khí Tư Đồ Trung lãnh ngạnh, thái độ ngạo mạn.

    "Ông đây là đang hạ lệnh đuổi khách?" Khóe miệng Địch Quân Thịnh ngậm nụ cười tà khí.

    "Không sai, nhanh chóng đi thôi. Ta xem cậu còn mang theo vợ con, ta nghĩ cậu cũng không muốn bọn họ chịu tội đi? Trong chốc lát nếu là động tay chân lên, người vợ nhỏ yếu bất lực cùng với đứa con mới sinh hơn một tháng sẽ gặp phải chuyện gì cậu hẳn là có thể tưởng tượng được đi?" Tư Đồ Trung không có thời gian cùng người của Địch gia dây dưa.

    Bọn họ có chuyện rất trọng yếu muốn làm.

    Cửu Long Hội mang theo mấy trăm người ở chỗ này tìm kiếm đồ vật, mà Địch Quân Thịnh chỉ dẫn theo mười mấy người, bọn họ nếu mà dám theo chân bọn họ giương oai, Tư Đồ Trung sẽ khiến cho thủ hạ đánh đến khi Địch Quân Thịnh bọn họ đông nam tây bắc đều phân không rõ.

    "Ông còn chưa đủ tư cách bắt chúng tôi đi." Khóe miệng Địch Quân Thịnh ngậm cười.

    "A? Cậu đây là đang khiêu khích ta? Cậu biết ta là ai không?" Tư Đồ Trung nghĩ Tư Đồ gia bọn họ lâu lắm không có ở trường hợp công khai lộ diện, thế cho nên những người trẻ tuổi cũng không biết hắn là ai.

    Bọn họ nếu cảm thấy hắn cùng Trương Tin giống nhau dễ khi dễ liền sai rồi.

    Thần y thế gia Trương gia tuy rằng cũng là một gia tộc thành viên trong tám đại gia tộc lánh đời Cửu Long Hội bọn họ, nhưng Trương gia dựa vào chính là y thuật, so với những năng lực khác của mấy gia tộc bọn họ là cách biệt một trời một vực.

    Đúng lúc này, lại có mấy chiếc xe việt dã đi vào trang viên.

    Tư Đồ Trung nhíu mày.

    "Như thế nào không sợ chết nhiều như vậy, một tên lại tiếp theo một tên tới." Tư Đồ Trung bất mãn mà nói thầm.

    Đoàn xe ngừng ở bên cạnh xe của Địch Quân Thịnh bọn họ.

    Từ trên xe đi xuống dưới một đám người gương mặt phương tây.

    Những người này lại là ai?

    Tư Đồ Trung đang tự hỏi, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy huy hiệu trên những chiếc xe này.

    Sắc mặt Tư Đồ Trung nháy mắt thay đổi.

    Hào môn thế gia ở nước ngoài, đều có huy hiệu độc đáo thuộc về gia tộc của chính mình, người ngoài không dám dễ dàng sử dụng.

    Mà huy hiệu trên những chiếc xe này là thuộc về gia tộc Habsburg.

    Một đỉnh cấp hào môn cổ xưa có huyết thống quý tộc.

    Một vị thân sĩ ưu nhã người phương tây từ trên xe bước xuống, ông ấy mỉm cười hướng đến Địch Quân Thịnh, chủ động duỗi tay cùng Địch Quân Thịnh bắt tay, "Địch tiên sinh, đã lâu không gặp."

    "Chào ngài, Hall tiên sinh."

    Đây là Hall · Habsburg, người quen cũ của Địch Quân Thịnh.

    Tư Đồ Trung thấy một màn như vậy, tức khắc tự tin ngạo mạn trên mặt kia thiếu đi một nửa.

    Ở Nước M, Tư Đồ Trung cũng không dám tùy tùy tiện tiện cùng gia tộc Habsburg giương oai.

    "Vị tiên sinh này, xin chào ngài, xin hỏi ngài đến nơi đây là có chuyện gì sao?" Tư Đồ Trung dùng ngữ khí thân thiện dò hỏi Hall tiên sinh.

    "Tôi tới nơi này là gặp một người bạn tốt của tôi."

    Hall tiên sinh là thân sĩ phương tây điển hình, không chỉ có cử chỉ ưu nhã quý khí, ngay cả thời điểm nói chuyện ngữ khí cùng thanh âm đều làm cho người khác cảm giác được sự ưu nhã thong dong của ông ấy.

    "Ngài nói bạn tốt của ngài là.. vị Địch tiên sinh này sao?" Tư Đồ Trung hỏi.

    "Không sai, vị Địch tiên sinh này là bạn tốt nhiều năm của tôi." Hall tiên sinh đưa ra câu trả lời khẳng định.

    Tư Đồ Trung xem như rõ ràng nguyên nhân Địch Quân Thịnh sao lại ngạo mạn như vậy, hóa ra là bởi vì ở nước M có chỗ dựa.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...