Chương 16: Kim Lăng
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
[HIDE-THANKS]
Thành Kim Lăng, đường Huyền Vũ, có một phong lâu ba tầng, năm gian.
Ta hiện tại đang đứng tại lầu hai, bên ngoài nhã các, trong ngực cất một tờ truy nã có tiền thưởng.
Truy nã có tiền thưởng, ý nghĩa như tên. Mỗi khi quan phủ đụng phải đạo tặc khó giải quyết, liền sẽ dán giấy vàng bên ngoài nha môn, ghi rõ nếu như có thể bắt được kẻ đó về quy án liền được tiền thưởng là bao nhiêu. Tờ truy nã trong ngực ta hiện tại phủ đại ấn của Tri phủ Kim Lăng, treo thưởng một trăm lượng bạc ròng để bắt hái hoa đạo tặc Quá Thiên Hồng.
Ta chỉnh sửa lại quần áo một chút, đưa tay khẽ gõ cửa nhã các trước mắt.
"Vào đi."
Theo tiếng trả lời, ta đẩy cửa đi vào.
Quạt xếp trên tay Quá Thiên Hồng dừng lại, tay vuốt ve nữ tử xinh đẹp bên cạnh cũng dừng lại, một cặp mắt đào hoa chậm rãi trừng lớn, thẳng đến khi trừng thành hai quả đào.
"Quá Thiên Hồng, lại gặp mặt." Ta mỉm cười.
Sau một khắc, bàn rượu trước mặt Quá Thiên Hồng liền bị dựng đứng lên, đầy bàn thịt rượu cuồn cuộn nước nôi áp tới, phía sau cái bàn là thanh âm Quá Thiên Hồng tức hổn hển: "Nương Nương truy đến nơi đây ư!"
Trường kiếm bổ tới, cái bàn ở trước mặt ta vỡ thành hai mảnh, bay sang hai bên.
Ta nâng Dương Liễu Phong lên trước mắt, thổi thổi mũi kiếm, vẫn cười: "Quá Thiên Hồng, ngươi quát ai đấy?"
Quá Thiên Hồng đẩy nữ tử xinh đẹp trong ngực ra, từ phía sau lưng lấy ra một đại đao, "Được! Bổn công tử lúc đầu không muốn chấp nhặt với ngươi, bây giờ ngươi dây dưa không ngớt, không nên trách bổn công tử hạ thủ vô tình!"
Khóe miệng ta giật một chút: "Ta nói vị công tử này, nhìn xem ngươi dắt đại đao trên lưng, ngươi không cảm thấy ngươi càng giống thổ phỉ ư?"
Quá Thiên Hồng đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận, hét lớn một tiếng, nâng đao chặt qua.
Đao kiếm đụng vào nhau, cả phòng là hàn quang đẩu thịnh, ta cùng hắn đã qua mấy chiêu.
Mặc dù Quá Thiên Hồng giày xéo qua không ít hoàng hoa đại khuê nữ, xú danh lan xa, nhưng đao pháp của hắn lại thực sự quá kém. Mười mấy chiêu qua đi, hắn vô vọng thủ thắng, liền hư bổ một đao, quay người chạy xuống lầu dưới.
Ta đuổi theo sát, còn chưa xuống thang lầu, liền nghe được ngoài cổng truyền đến một tiếng gào to: "Dâm tặc Quá Thiên Hồng, xem ngươi chạy trốn nơi đâu?"
Chỉ thấy một thiếu nữ áo lục chợt nhảy ra, một chân đá vào trán Quá Thiên Hồng, "Đi đầu thú với ta!"
Thân thể Quá Thiên Hồng văng qua đại đường rộng lớn, nện ở trên cầu thang, đem thang lầu nện thành lung tung lộn xộn. Mảnh gỗ vụn bay loạn.
Ta tranh thủ thời gian tránh đi, nhảy đến một bên, rút kiếm chỉ thiếu nữ kia: "Ngươi đang làm gì?"
Thiếu nữ kia một thân xanh tươi áo mỏng, màu da trắng hơn tuyết, đôi mắt trăng non sáng tỏ như nước, nhìn một vòng trên người ta, "Bắt dâm tặc."
Ta từ trong ngực móc ra tờ giấy vàng, "Ngươi thấy rõ ràng, lệnh truy nã của quan phủ là ta bóc."
Nàng dò xét trên dưới ta, "Ngươi nhất định phải giành với ta?"
Ta cũng dò xét trên dưới nàng, "Là ngươi muốn nhất định phải giành với ta!"
"Chung đại tiểu thư và vị cô nương này.." Trốn ở một bên, ông chủ nơi này cẩn thận nói chen vào, "Vừa rồi vị khách nhân kia đã đi.."
Ta liền vội vàng xoay người. Quá Thiên Hồng lúc nãy ngã trên mặt đất, giờ quả nhiên đã không thấy tung tích. Ta cùng thiếu nữ này đấu võ mồm, để hắn trốn mất.
"Hai vị, tiền thịt rượu và bồi thường hư hao đồ đạc.." Ông chủ tiếp tục nhỏ giọng nói.
Ta không cần nghĩ ngợi, ngón tay thẳng tắp chỉ qua, "Nàng ấy đưa!"
"Nàng ấy đưa!" Quả thực giống như tiếng vang vọng, thiếu nữ kia cũng chĩa ngón tay ngọc nhỏ dài sang.
Ta cùng thiếu nữ kia liếc nhau, rất ăn ý đồng thời quay người chạy ra hướng ngoài cửa, để lại ông chủ vô lực gọi: "Chung đại tiểu thư! Cô nương!"
Nhanh chân chạy qua hai con đường, chuyển tới một cái hẻm nhỏ trốn tránh, ta thở hồng hộc thò đầu ra. Còn tốt, không có người đuổi theo.
"Không ai đuổi chúng ta ư?" Bên người vang lên một thanh âm cũng đang thở hồng hộc, thiếu nữ kia dán vào ta mà đứng trong hẻm nhỏ.
Ta quay đầu nhìn nàng một cái, "Không có."
Sau đó duỗi ra một cái tay, "Ta tên Lăng Thương Thương. Hạnh ngộ!"
Nàng giơ tay lên vỗ một cái trong lòng bàn tay ta, "Chung Lâm! Hạnh ngộ!"
Ta nhẹ gật đầu, quay đầu đi, sau đó quay lại: "Ngươi là người của Chung gia ở Kim Lăng!"
Thiếu nữ kia nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp nhiều tầng ngạo khí: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Chung Lâm, trưởng nữ đời thứ mười bảy của Chung gia."
Chung gia ở thành Kim Lăng rất nổi danh là võ lâm thế gia, gần như không ai không biết.
Ta nhìn nàng như nhìn thằng ngốc, "Ông chủ kia nhận ra ngươi, gọi ngươi là Chung đại tiểu thư, ngươi coi như chạy.. Hóa đơn cũng sẽ đưa đến Chung gia đi!"
Đôi mắt to của Chung Lâm chậm rãi trợn tròn, lẩm bẩm: "Đúng vậy.. Ta chạy cái gì nhỉ?"
Nàng đột nhiên nhảy dựng lên: "Xong rồi! Hóa đơn đưa về, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.."
Nàng đập một bàn tay vào trên vai của ta, "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Vị hảo hán này, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Ta còn sững sờ, thân ảnh màu xanh lục kia đã biến mất tại chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Đã mất tung tích của Quá Thiên Hồng, ta cũng chỉ đành đi dạo.
Mấy tháng trước, khánh điển năm mới hoàn tất, ta liền để cha cùng Tiêu Thiên Thanh tuyên bố với bên ngoài rằng ta đang an thai, không tiếp kiến ngoại thần. Rồi ta vụng trộm chuồn ra khỏi kinh sư.
Ta lúc đi, trên thân không mang bao nhiêu tiền. Về sau, trong tay túng quẫn, bóc hai cái lệnh truy nã mà bằng vào công phu của ta có thể giải quyết, kể từ đó dùng tiền thưởng sống qua, thế mà cũng có thể tự cấp tự túc.
Đương nhiên hành tung của ta, Cổ Hành doanh vẫn biết. Bởi vậy, Tiêu Thiên Thanh nếu tại triều chính chẳng phải thời điểm bận rộn, cũng sẽ ra tìm ta, thuận tiện nói cho ta một chút tình hình mới nhất trong triều.
Cứ như vậy, bất tri bất giác, ta đã ở bên ngoài du đãng mấy tháng, từ đầu xuân đi dạo đến giữa xuân, lại từ giữa xuân đi dạo đến đầu hạ, dấu chân gần như trải rộng Nam Bắc.
Trên đường nửa ngày, cũng không lại tìm được tung tích của Quá Thiên Hồng. Truy đuổi tên dâm tặc này ba ngày, mấy lần để hắn chạy, hôm nay mới rốt cục lại vây được hắn trong tửu lâu, lúc đầu nghĩ một trăm lạng bạc ròng đã mười phần chắc chín liền phải đến tay ta, không nghĩ tới lại bị vị đại tiểu thư kia quấy nhiễu.
Sắc trời vốn không còn sớm, trong chốc lát liền đã vào đêm.
Ta hiện tại trong người không có đồng nào, không có tiền ở trọ, liền tránh né tuần tra ban đêm, muốn tìm nơi hẻo lánh tạm trú một đêm.
Đang đi tới, ta đột nhiên nhìn thấy trong ngõ phía trước có một bóng đen.
Trong lòng hiếu kì, ta cũng nhanh bước đuổi theo, thừa dịp ánh trăng nhìn thấy một người áo đen che mặt, ta khẽ quát một tiếng: "Ngươi là người phương nào? Làm gì đó?"
Người kia thẳng tắp đứng, trong cổ họng lạc lạc vài tiếng, đột nhiên cứng ngắc ngã về sau.
Ta giật nảy mình, chờ trong chốc lát, thấy hắn rốt cuộc bất động, cẩn thận đi qua kéo khăn che mặt của hắn xuống.
Dưới ánh trăng, hai mắt hắn trợn lên, trong miệng và mũi đều có máu tươi chảy ra, sớm đã tắt thở.
Đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân của lính tuần tra ban đêm.
Nếu để cho bọn hắn nhìn thấy ta ở bên cạnh một cỗ thi thể như thế, coi như khó nói.
Cuối ngõ hẻm là một mặt tường thấp, ta không chút nghĩ ngợi, nhảy qua tường.
Vừa đáp xuống, thế mà đụng phải một thứ mềm mềm. Bên kia truyền đến một tiếng kêu đau.
Ta cảnh giác, quát khẽ: "Ai.."
Miệng của ta lập tức bị một cái tay bịt lại. Tiếng bước chân của đám lính đã đến ngoài tường, ta vội vàng nín thở. Tiếng hít thở hơi có vẻ thô trọng của người sau lưng kia cũng khẽ xuống.
Lính phát hiện thi thể trên đất, huyên náo một trận, tìm kiếm xung quanh một trận.
Tia sáng của bó đuốc dần dần đi xa. Đằng sau ta đột nhiên bộc phát ra một trận ho, người kia buông tay bịt miệng ta ra, dựa trên tường kịch liệt ho khan.
Ta nhờ ánh trăng dò xét hắn: Một thân trường sam xanh nhạt, trước ngực có chút vết máu, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch. Theo tiếng ho, thân thể hắn có chút run rẩy.
"Phổi bị thương ư?" Ta từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay đưa tới.
Hắn nhận khăn tay, có chút khó khăn nói: "Cảm ơn.."
Ta chờ hắn hơi định cơn ho, hỏi: "Người kia là do ngươi giết?"
"Ừm." Hắn khẽ lên tiếng, vẫn ho khan chưa ngừng, nói không ra lời.
"Cẩn thận một chút." Ta vừa nói, vừa quen thuộc cúi người vỗ lưng của hắn.
Trong nháy mắt chạm lên thân thể đó, ta đột nhiên sững sờ, đây rõ ràng là một người hoàn toàn xa lạ, khí tức hoàn toàn xa lạ, thế nhưng là vì cái gì, ta lại đột nhiên nghĩ đến người kia?
Người này dường như cũng ngẩn người. Ta dừng một chút, đỡ lấy bờ vai của hắn, vuốt lưng cho hắn thuận khí.
Một lát sau, khí tức của hắn rốt cục hơi bình phục, nhẹ cười cười, nói: "Làm phiền rồi!"
Ta nhẹ gật đầu: "Không cần khách khí."
Thấy hắn có thể tự mình đứng vững, ta liền buông tay, thối lui một bước, "Liền là địch nhân, ra tay chế trụ đối phương là được. Không cần thiết đuổi giết đến cùng."
"Ngươi.." Hắn ngừng lại một chút, vậy mà khẽ nở nụ cười, "Tiểu cô nương, ngươi là muốn dạy dỗ ta?"
Ta sửng sốt một chút, gật đầu: "Thế nào, không thể giáo huấn ngươi ư?"
Hắn cười lên: "Có thể.. Vì cái gì không thể?"
Hắn đột nhiên bắt lấy bờ vai của ta, đem ta đặt bên tường, đồng thời một đạo kình phong trong lòng bàn tay vung ra.
Một thân ảnh màu xám xông lại phía chúng ta, hai đạo chưởng phong chạm vào nhau, một tiếng vang trầm, bóng người kia ngã ra ngoài.
Ta vừa thở phào một cái, lại đột nhiên sờ đến một mảnh nóng ướt. Trước người ta, thân thể người này lung lay, ngã xuống.
Đầu của hắn rơi xuống trong ngực ta. Ta bối rối đỡ lấy bờ vai của hắn, vội hỏi: "Ngươi làm sao.."
Bờ môi bị một bàn tay có chút lạnh phủ lên, thanh âm của hắn rất thấp: "Suỵt.."
Ta vội vàng im lặng trong chốc lát, chờ bốn phía yên tĩnh, xác định không có địch nhân khác, mới thấp giọng: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Người kia không nhúc nhích, gục trên người ta, không trả lời.
Ta vội vàng đỡ thân thể của hắn lên, đầu của hắn vô lực rủ xuống. Nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy khóe miệng của hắn có vết đỏ, trước ngực áo trường sam xanh nhạt xen lẫn điểm máu, hắn đã ngất đi.
Đêm khuya, bên cạnh một cỗ thi thể, nhặt được một người xa lạ té xỉu, cái này đến cùng là chuyện xấu hay là chuyện tốt?
Dù sao với ta mà nói cũng không tính là chuyện xấu, bởi vì trên người kẻ này có tiền, mà số tiền này đủ để ta thuê được một gian khách điếm.
Bất kể thế nào, ta đêm nay không phải ngủ đầu đường rồi!
Thiên tân vạn khổ đem người kia kéo tới trên giường trong khách điếm, ta thở phào, ngồi trên ghế xoa bả vai.
"Một đoạn đường như vậy liền đau bả vai.. Ngươi đến cùng có từng luyện võ không thế?" Trên giường đột nhiên truyền tới một thanh âm yếu ớt.
Thanh âm kia trầm thấp, trong lời nói lại mang theo ý cười.
Ta quay người nguýt hắn một cái: "Còn không biết xấu hổ nói ư? Ai bảo ngươi nặng như vậy? Ngươi là đã sớm tỉnh đi? Giả hôn mê để cho ta tới cõng ngươi?"
"Ta coi như tỉnh.. Cũng đi không được." Hắn trả lời, lẽ thẳng khí hùng.
Ta quả thực không còn lời nào nói với hắn, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót chén trà, ngẩng đầu nhìn thấy người trên giường kia nghiêng đầu, con mắt nhìn chằm chằm chén trà trong tay của ta.
Ta nhìn thấy môi hắn tái nhợt khô khốc, giơ lên bình trà trong tay: "Muốn uống?"
"Ừm." Hắn thành thật gật đầu.
Ta đi đến trước giường, nâng đầu hắn, chậm rãi cho hắn uống hết, thuận tay đắp chăn cho hắn.
Hắn uống xong chút nước, tinh thần dường như tốt hơn một chút, tựa ở trên gối như có điều suy nghĩ, dò xét ta: "Ngươi vẫn là tiểu cô nương đi.. Thế nào đêm hôm khuya khoắt ở bên ngoài đi dạo?"
Ta lười để ý đến hắn: "Tuổi ngươi cũng không lớn, đa tạ quan tâm."
Người kia cười cười không nói gì thêm. Ta cũng hoàn toàn mệt mỏi, kê mấy cái ghế trong phòng lại cùng một chỗ, kéo chăn mền từ trên giường để lên, cứ như vậy ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã sáng.
Ta đứng dậy liền thấy trong tay có một trang giấy, trên đó viết hai hàng chữ rồng bay phượng múa: "Ta là Mộ Nhan, Phượng Lai các. Ơn tặng khăn, ngày sau thâm tạ ổn thỏa."
Quay đầu lại xem xét, trên giường quả nhiên đã không có người.
Ta ra ngoài kéo tiểu nhị của khách điếm đến hỏi, tiểu nhị nói là vị khách nhân kia sáng sớm liền đi.
Thực sự là.. Thật muốn cám ơn ta, để lại cho ta mấy thỏi bạc liền tốt!
Kết quả, ta sáng sớm ra khỏi khách điếm, cũng vẫn là người không có đồng nào, thậm chí tiền ăn điểm tâm cũng không có.
Đi loạn trên đường, ta vẫn là hối hận không thừa dịp người kia hôn mê mà đem tiền trên người hắn chiếm làm của riêng.
Ta cứ như vậy vô định đi tới, không cẩn thận đi đến giữa đường, trùng hợp đầu đường bên kia đang xông lại một chiếc xe ngựa lớn, phi thẳng về phía ta. Người đánh xe nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt dây cương, xe ngựa trượt ra hơn một trượng, mới miễn cưỡng dừng lại trước người ta.
Phu xe kia tức hổn hển, dùng roi ngựa chỉ vào ta, mắng to: "Đi đường không có mắt sao? Ta hãm không được xe, đụng chết ngươi thì ai chịu?"
Ta đang lòng tràn đầy tức bực, bèn liếc mắt nhìn hắn: "Yên tâm, cái xe này của ngươi đụng còn chưa chết được bổn cô nương."
Phu xe kia chán nản, nhất thời đỏ mặt nói không nên lời.
Không biết có phải là ảo giác hay không, ta nghe được trong xe ngựa phía sau hắn đột nhiên truyền ra hai tiếng ho cực nhẹ. Tiếp đó, rèm xe ngựa bị xốc lên một chút, lộ ra một bàn tay trắng như ngọc, thanh âm nữ tử uyển chuyển thanh thúy, lại mang theo hàn ý khó ngờ: "Chu Vũ, đi đường quan trọng!"
Phu xe vâng lời, vẫn tức giận liếc ta một cái, mới một lần nữa túm dây cương, chuẩn bị đánh xe lên đường.
Ta quét mắt đến màn treo màu lam nhạt trên cửa sổ xe, vội vàng kêu một tiếng: "Khoan!"
Đồng thời đưa tay ngăn trước xe, "Mặc dù vừa rồi không đụng vào, nhưng các ngươi nên đưa cho ta chút bạc an ủi."
Chiếc xe ngựa này mặc dù nhìn qua coi như mộc mạc, nhưng rèm vải treo ở cửa sổ là tơ lụa Tây Dương, năm mươi lượng bạc một thước! Trong khố phòng ở đại nội cũng không có bao nhiêu hàng tơ lụa này tích trữ để đi treo cửa sổ xe.. Chủ nhân của xe này quả thực xa xỉ tới cực điểm! Ta không lấy chút tiền của hắn, đó mới là thiên lý bất dung!
Phu xe đỏ mặt mắng: "Là ngươi vọt tới trước xe, không hỏi tội ngươi, ngươi còn tới đe dọa?"
Ta nguýt hắn một cái: "Nói ai đe dọa? Còn hỏi tội? Ngươi cho rằng ngươi là quan phủ ư?"
Phu xe còn muốn mắng nữa, lại bị thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia đánh gãy: "Chu Vũ!"
Lần này rèm xốc lên, chủ nhân của thanh âm kia nhô thân thể ra một nửa, nàng nhìn qua ước chừng mười mấy tuổi, toàn thân áo trắng không có chút trang sức nào, mái tóc đen nhánh cũng không thấy cài nửa điểm vàng ngọc, chỉ là dùng dây lụa cột lại, tùy ý rủ xuống ở đầu vai.
Nàng đem con mắt lãnh tịch đến gần như trống rỗng dò xét ta một chút, gương mặt như ngọc tuyết óng ánh vẫn không có chút thần sắc nào, "Vị cô nương này cũng không nên ồn ào, đợi một lát."
Nói xong mới hạ màn xe xuống, nhẹ giọng hỏi ý người bên trong xe. Thì ra nàng còn chưa phải chủ nhân chân chính.
Ta có chút hiếu kỳ đưa ánh mắt về hướng trong xe, không thấy rõ được thân ảnh người đó.
Nữ tử kia rất nhanh đã phản hồi, đưa ra một bạch ngọc bội nho nhỏ: "Các chủ nói, xin cô nương cầm vật tùy thân này của Các chủ đến Tổng đường của Phượng Lai các, lấy tiền bồi thường."
Ta nửa tin nửa ngờ nhận từ trong tay nàng, là một ngọc bội hình phượng hoàng, chạm trổ tinh xảo, chất ngọc cũng thượng hạng. Khi chạm vào, cảm giác ôn nhuận, còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt cùng một tia hương khí như có như không. Hương khí kia lại có chút quen thuộc.
Ta đưa ngọc bội tới chóp mũi hít hà, quả nhiên là Thụy Não hương.
Nữ tử kia chờ ta nghiên cứu xong chất ngọc, lại giống như rất có vẻ chưa thấy qua việc đời mà đưa ngọc bội lên mũi ngửi tới ngửi lui, bèn nhàn nhạt nói câu: "Có thể đi rồi chứ?"
Ta lúc này mới giật mình, vội vàng cười: "Được, có thể."
Nói rồi vọt đến một bên, nhường đường cho chiếc xe ngựa kia.
Chưa nói đi tới Tổng đường kia đòi tiền, ngọc bội này cũng đã có thể đổi được tám trăm lượng bạc. Tiện nghi của kẻ có tiền, không chiếm thì phí.
Nữ tử kia gật đầu, lại liếc ta, rồi đưa tay ra hiệu cho phu xe đánh xe. Phu xe kia vung roi da, xe ngựa chạy qua trước mặt ta.
Ta đứng tại ven đường, nhìn chiếc xe ngựa kia nhanh chóng đi, trong đầu có một khoảnh khắc trống vắng.
Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm hết sức kinh ngạc: "Vị cô nương này.. Ngươi biết ngươi vừa cướp của ai không?"
Người này nói gì vậy, cái gì mà cướp? Cô nương ta kiếm chút đền bù, thế nào gọi là cướp?
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một kiếm khách rất trẻ đứng đó, mặc đồ trắng, trường kiếm cột trên lưng, đang trợn tròn con mắt nhìn ta, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Ta liếc nhìn hắn một cái: "Thế nào? Người trên xe kia là ai?"
Kiếm khách áo trắng hít vào một hơi: "Trên xe, người kia.. Là Bạch các chủ của Phượng Lai các."
Phượng Lai các, vừa rồi băng mỹ nhân kia tựa hồ là nói ta đi Tổng đường Phượng Lai các lĩnh bạc. Buổi sáng hôm nay, tên để lại tờ giấy "thâm tạ ổn thỏa" rồi liền chạy kia dường như cũng đã nói hắn là người của Phượng Lai các.. Phượng Lai các đó ư?
Là Phượng Lai các mấy tháng qua hối hả hưng khởi trong giang hồ, từ ban đầu là tổ chức sát thủ thanh danh lừng lẫy nhất trong hắc đạo, hiện tại phát triển thành đại bang phái xưng bá Giang Nam, Giang Bắc, buôn bán, bảo tiêu, thuyền vận, cầm đồ, không nghề nào không kinh doanh đó ư?
Như vậy, ngồi trong chiếc xe ngựa kia chính là đương nhiệm Các chủ, sau khi Các chủ trước bị giết, thu phục mấy phe phái tranh đấu không ngừng, trong ngắn ngủi thời gian mấy tháng, đem tổ chức bấp bênh trước kia mở rộng thành quái vật khổng lồ hùng cứ võ lâm bây giờ, được giang hồ truyền rằng thủ đoạn cường ngạnh độc ác, ngay cả bàn tay sắt Viễn Giang cũng không bì kịp đó?
Ta thế mà bắt chẹt tiền phí an ủi của Các chủ Phượng Lai các..
Kiếm khách áo trắng vẫn lắc đầu thở dài: "Bạch các chủ thật sự là trạch tâm nhân hậu, liền vô lại như vậy dọa dẫm cũng không thèm để ý. Chẳng qua, hiện tại Bạch các chủ đang vội đi đến Chung gia, có lẽ là vội vã đi đường.."
Ta sửng sốt một chút, hỏi: "Ngươi vừa nói Chung gia?"
Kiếm khách áo trắng gật đầu: "Đúng vậy. Hôm qua, trong đêm, Chung gia Kim Lăng gặp họa diệt môn, bây giờ chỉ còn lại Chung đại tiểu thư sống sót."
Ta sững sờ, là Chung Lâm hôm qua gặp ư? Nữ hài tử có nụ cười rực rỡ kia, vẻn vẹn trong vòng một đêm, gia tộc của nàng liền gặp họa diệt môn?
Ta vội vàng hỏi: "Bạch các chủ vội vàng đi, chuyện này cùng Phượng Lai các có quan hệ ư?"
Kiếm khách áo trắng gật đầu: "Chung đại tiểu thư một mực chắc chắn là Mộ Nhan, Mộ đường chủ của Phượng Lai các dẫn người xông vào nhà nàng, Phượng Lai các bây giờ khó thoát hiềm nghi."
Mộ Nhan? Người kia?
Lòng ta tràn đầy điểm khả nghi, "Chung gia diệt môn, là vào giờ nào?"
Kiếm khách áo trắng lắc đầu: "Cái này không biết, có lẽ là sau nửa đêm đi, lính tuần lệ cũng ít!"
Đúng, nếu như là đầu hôm, tuần binh nhiều, sẽ không đến hừng đông mới bị phát hiện. Mà Mộ Nhan sau khi gặp được ta, chính là thụ thương mê man.
Hắn không có khả năng đi Chung phủ giết người, hắn là bị hãm hại.
Đi đến Chung phủ nhìn kỹ rồi hẵng nói. Ta quyết chủ ý, quay người nhanh chóng đi đến trạch viện Chung gia.
Không bao lâu, ta liền đến ngoài cửa lớn sơn son của Chung gia. Chiếc xe ngựa của Các chủ Phượng Lai các cũng đậu ở đó.
Cổng Chung phủ chen không ít người. Người mặc quan phục đỏ thẫm cầm đao vây cửa lớn lại.
Trừ người không có phận sự ở bên ngoài, một bên cửa lớn còn đứng mấy đội áo trắng chỉnh tề - đệ tử Phượng Lai các, không ồn ào, cũng không di động.
Ta chen qua đám người xem náo nhiệt, nói với những đệ tử Phượng Lai các: "Để ta gặp Các chủ của các ngươi, ta có lời muốn nói với hắn. Tối hôm qua, Mộ đường chủ của các ngươi ở cùng với ta, ta có thể làm chứng hắn không giết người."
Trên mặt những đệ tử Phượng Lai các có chút chấn động, một người đứng ra ôm quyền: "Đa tạ vị cô nương này bênh vực lẽ phải! Bạch các chủ giờ khắc này ở trong nhà cùng Thông Phán đại nhân nói chuyện, xin cô nương đợi một lát, cho ta đi bẩm báo Các chủ."
Ta cũng ôm quyền đáp lễ: "Khách khí rồi! Xin cứ tự nhiên."
Người đệ tử kia vượt qua những quan binh, vội vàng đi vào trong nội viện.
Qua không lâu sau, đệ tử vừa đi vào liền trở ra, đi tới ôm quyền cười một cái nói: "Các chủ hiện tại không thể phân thân, làm phiền cô nương tới Tổng đường Phượng Lai các trước một lát, không biết cô nương có thuận tiện hay không?"
Ta liền vội vàng gật đầu: "Không có gì đáng ngại."
Đệ tử lại cười cười, quay người đưa tay mời, dẫn ta qua chiếc xe ngựa màu đen kia.
Phu xe tên Chu Vũ vẫn còn ở đó, nhìn thấy ta thì trừng to mắt: "Ngươi tại sao lại đến rồi?"
Ta cười cười: "Yên tâm, lần này không phải tìm các ngươi đòi tiền."
Đệ tử kia ở một bên cười giải thích: "Bạch các chủ giao phó muốn hộ tống vị cô nương này đến Tổng đường."
Chu Vũ lại liếc ta một cái, hừ lạnh một tiếng, dường như rất không cam lòng.
Ta khom lưng lên xe, trong xe so với nhìn từ bên ngoài càng rộng rãi hơn, bày một tiểu kỷ, sắp đặt hai chỗ ngồi. Ta ngồi xuống, gõ gõ tiểu kỷ, là gỗ tử đàn thượng đẳng, tay nghề thủ công Tô Châu tinh xảo, so với trong Cấm Cung cũng chẳng kém gì.
Đệ tử kia cũng đi cùng, ngồi cùng ta. Phía trước, Chu Vũ vung roi khởi động xe ngựa.
Ngồi ở bên trong mới phát hiện, trong xe trừ Thụy Não hương nhàn nhạt, còn có chút mùi thuốc, như có như không. Ta nhớ tới lúc ở ngoài xe nghe được tiếng ho, vị Các chủ Phượng Lai các này sức khỏe dường như không tốt.
Nghĩ như vậy, ta thuận miệng hỏi người đệ tử: "Xin hỏi vị này họ gì, là đàn chủ trong quý các ư?"
Đệ tử cười lên: "Không dám! Tại hạ họ Tần, chỉ là đệ tử bình thường, hôm nay bởi vì tới sớm, được Các chủ tạm thời bổ nhiệm phụ trách ngoài cửa Chung phủ mà thôi."
Một đệ tử bình thường liền có phong thái ung dung như vậy, không bức bách, có lễ có độ. Phượng Lai các có thể ở giữa các môn phái san sát trong giang hồ mà cấp tốc quật khởi, cũng không phải không có đạo lý.
Đang khi nói chuyện, đã đến Tổng đường Phượng Lai các. Đệ tử họ Tần kia đỡ ta xuống xe, dẫn ta xuyên qua tiền đình rộng lớn, hướng hậu viện mà đi đến.
Tổng đường Phượng Lai các cũng không phải là loại đại viện nghiêm cẩn, trong nội viện có một tòa giả sơn, khúc thủy lưu thương, càng giống một vườn hoa, hẳn là cải biến từ gia viên của quyền quý công hầu.
Đệ tử kia dẫn ta theo một đường nhỏ quanh co, hướng chỗ sâu trong viện lạc mà đi đến, vòng qua vài hòn non bộ, xuyên hai hành lang, khiến đầu của ta cũng có chút choáng rồi chúng ta mới dừng lại trước một tòa thủy tạ không hề có chút thu hút nào.
Chính giữa gian ngoài của thủy tạ đặt một lư hương đồng thau bốn góc, cao cỡ nửa người. Thụy Não hương cực thanh cực nhã lượn lờ xung quanh. Gian trong có màn che nửa rủ xuống, lộ ra một bàn gỗ tử đàn ở đối diện cửa phòng.
Gian phòng kia bài trí mặc dù sạch sẽ lịch sự tao nhã, đồ nội thất và các đồ lặt vặt lại rất phổ thông, so với trên xe ngựa dùng tơ lụa quý giá như vậy treo cửa sổ xe thì thực sự đơn giản hơn nhiều.
Đệ tử kia mời ta ngồi ở gian bên ngoài, nói: "Chờ một lát."
Rồi lui ra ngoài.
Nhàn đến nhàm chán, ta vừa uống trà, vừa quan sát gian ngoại thất này, một giá sách xếp chỉnh tề các loại sách vở giấy tờ, một chậu cảnh trên kệ cành lá rậm rạp, còn có một án thư sạch sẽ không thấy một vết bụi cùng ghế bành sau án, chính là toàn bộ bày biện trong phòng. Nơi này đại khái là nơi Các chủ Phượng Lai các xử lý sự vụ thường ngày.
Dò xét xong những cái này, ta đưa ánh mắt dừng ở cuộn tranh bên trên khung hoa mộc.
Trừ mấy chữ đề trên tranh thì không kí tên, cũng không đóng con dấu.
Liếc mắt nhìn qua, ta thế mà cảm thấy chữ viết trên đó có chút giống như đã từng quen, nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
Chưa kịp ngẫm nghĩ tiếp, một đệ tử áo trắng đã từ ngoài cửa đi đến, cười nói: "Để cô nương chờ đến sốt ruột rồi!"
Ta cười cười đứng dậy. Vừa đứng lên, trước mắt liền đột nhiên đen kịt.
Tiếng đệ tử kia truyền đến: "Cô nương, đắc tội!"
Ta hiện tại đang đứng tại lầu hai, bên ngoài nhã các, trong ngực cất một tờ truy nã có tiền thưởng.
Truy nã có tiền thưởng, ý nghĩa như tên. Mỗi khi quan phủ đụng phải đạo tặc khó giải quyết, liền sẽ dán giấy vàng bên ngoài nha môn, ghi rõ nếu như có thể bắt được kẻ đó về quy án liền được tiền thưởng là bao nhiêu. Tờ truy nã trong ngực ta hiện tại phủ đại ấn của Tri phủ Kim Lăng, treo thưởng một trăm lượng bạc ròng để bắt hái hoa đạo tặc Quá Thiên Hồng.
Ta chỉnh sửa lại quần áo một chút, đưa tay khẽ gõ cửa nhã các trước mắt.
"Vào đi."
Theo tiếng trả lời, ta đẩy cửa đi vào.
Quạt xếp trên tay Quá Thiên Hồng dừng lại, tay vuốt ve nữ tử xinh đẹp bên cạnh cũng dừng lại, một cặp mắt đào hoa chậm rãi trừng lớn, thẳng đến khi trừng thành hai quả đào.
"Quá Thiên Hồng, lại gặp mặt." Ta mỉm cười.
Sau một khắc, bàn rượu trước mặt Quá Thiên Hồng liền bị dựng đứng lên, đầy bàn thịt rượu cuồn cuộn nước nôi áp tới, phía sau cái bàn là thanh âm Quá Thiên Hồng tức hổn hển: "Nương Nương truy đến nơi đây ư!"
Trường kiếm bổ tới, cái bàn ở trước mặt ta vỡ thành hai mảnh, bay sang hai bên.
Ta nâng Dương Liễu Phong lên trước mắt, thổi thổi mũi kiếm, vẫn cười: "Quá Thiên Hồng, ngươi quát ai đấy?"
Quá Thiên Hồng đẩy nữ tử xinh đẹp trong ngực ra, từ phía sau lưng lấy ra một đại đao, "Được! Bổn công tử lúc đầu không muốn chấp nhặt với ngươi, bây giờ ngươi dây dưa không ngớt, không nên trách bổn công tử hạ thủ vô tình!"
Khóe miệng ta giật một chút: "Ta nói vị công tử này, nhìn xem ngươi dắt đại đao trên lưng, ngươi không cảm thấy ngươi càng giống thổ phỉ ư?"
Quá Thiên Hồng đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận, hét lớn một tiếng, nâng đao chặt qua.
Đao kiếm đụng vào nhau, cả phòng là hàn quang đẩu thịnh, ta cùng hắn đã qua mấy chiêu.
Mặc dù Quá Thiên Hồng giày xéo qua không ít hoàng hoa đại khuê nữ, xú danh lan xa, nhưng đao pháp của hắn lại thực sự quá kém. Mười mấy chiêu qua đi, hắn vô vọng thủ thắng, liền hư bổ một đao, quay người chạy xuống lầu dưới.
Ta đuổi theo sát, còn chưa xuống thang lầu, liền nghe được ngoài cổng truyền đến một tiếng gào to: "Dâm tặc Quá Thiên Hồng, xem ngươi chạy trốn nơi đâu?"
Chỉ thấy một thiếu nữ áo lục chợt nhảy ra, một chân đá vào trán Quá Thiên Hồng, "Đi đầu thú với ta!"
Thân thể Quá Thiên Hồng văng qua đại đường rộng lớn, nện ở trên cầu thang, đem thang lầu nện thành lung tung lộn xộn. Mảnh gỗ vụn bay loạn.
Ta tranh thủ thời gian tránh đi, nhảy đến một bên, rút kiếm chỉ thiếu nữ kia: "Ngươi đang làm gì?"
Thiếu nữ kia một thân xanh tươi áo mỏng, màu da trắng hơn tuyết, đôi mắt trăng non sáng tỏ như nước, nhìn một vòng trên người ta, "Bắt dâm tặc."
Ta từ trong ngực móc ra tờ giấy vàng, "Ngươi thấy rõ ràng, lệnh truy nã của quan phủ là ta bóc."
Nàng dò xét trên dưới ta, "Ngươi nhất định phải giành với ta?"
Ta cũng dò xét trên dưới nàng, "Là ngươi muốn nhất định phải giành với ta!"
"Chung đại tiểu thư và vị cô nương này.." Trốn ở một bên, ông chủ nơi này cẩn thận nói chen vào, "Vừa rồi vị khách nhân kia đã đi.."
Ta liền vội vàng xoay người. Quá Thiên Hồng lúc nãy ngã trên mặt đất, giờ quả nhiên đã không thấy tung tích. Ta cùng thiếu nữ này đấu võ mồm, để hắn trốn mất.
"Hai vị, tiền thịt rượu và bồi thường hư hao đồ đạc.." Ông chủ tiếp tục nhỏ giọng nói.
Ta không cần nghĩ ngợi, ngón tay thẳng tắp chỉ qua, "Nàng ấy đưa!"
"Nàng ấy đưa!" Quả thực giống như tiếng vang vọng, thiếu nữ kia cũng chĩa ngón tay ngọc nhỏ dài sang.
Ta cùng thiếu nữ kia liếc nhau, rất ăn ý đồng thời quay người chạy ra hướng ngoài cửa, để lại ông chủ vô lực gọi: "Chung đại tiểu thư! Cô nương!"
Nhanh chân chạy qua hai con đường, chuyển tới một cái hẻm nhỏ trốn tránh, ta thở hồng hộc thò đầu ra. Còn tốt, không có người đuổi theo.
"Không ai đuổi chúng ta ư?" Bên người vang lên một thanh âm cũng đang thở hồng hộc, thiếu nữ kia dán vào ta mà đứng trong hẻm nhỏ.
Ta quay đầu nhìn nàng một cái, "Không có."
Sau đó duỗi ra một cái tay, "Ta tên Lăng Thương Thương. Hạnh ngộ!"
Nàng giơ tay lên vỗ một cái trong lòng bàn tay ta, "Chung Lâm! Hạnh ngộ!"
Ta nhẹ gật đầu, quay đầu đi, sau đó quay lại: "Ngươi là người của Chung gia ở Kim Lăng!"
Thiếu nữ kia nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp nhiều tầng ngạo khí: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Chung Lâm, trưởng nữ đời thứ mười bảy của Chung gia."
Chung gia ở thành Kim Lăng rất nổi danh là võ lâm thế gia, gần như không ai không biết.
Ta nhìn nàng như nhìn thằng ngốc, "Ông chủ kia nhận ra ngươi, gọi ngươi là Chung đại tiểu thư, ngươi coi như chạy.. Hóa đơn cũng sẽ đưa đến Chung gia đi!"
Đôi mắt to của Chung Lâm chậm rãi trợn tròn, lẩm bẩm: "Đúng vậy.. Ta chạy cái gì nhỉ?"
Nàng đột nhiên nhảy dựng lên: "Xong rồi! Hóa đơn đưa về, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.."
Nàng đập một bàn tay vào trên vai của ta, "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Vị hảo hán này, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Ta còn sững sờ, thân ảnh màu xanh lục kia đã biến mất tại chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Đã mất tung tích của Quá Thiên Hồng, ta cũng chỉ đành đi dạo.
Mấy tháng trước, khánh điển năm mới hoàn tất, ta liền để cha cùng Tiêu Thiên Thanh tuyên bố với bên ngoài rằng ta đang an thai, không tiếp kiến ngoại thần. Rồi ta vụng trộm chuồn ra khỏi kinh sư.
Ta lúc đi, trên thân không mang bao nhiêu tiền. Về sau, trong tay túng quẫn, bóc hai cái lệnh truy nã mà bằng vào công phu của ta có thể giải quyết, kể từ đó dùng tiền thưởng sống qua, thế mà cũng có thể tự cấp tự túc.
Đương nhiên hành tung của ta, Cổ Hành doanh vẫn biết. Bởi vậy, Tiêu Thiên Thanh nếu tại triều chính chẳng phải thời điểm bận rộn, cũng sẽ ra tìm ta, thuận tiện nói cho ta một chút tình hình mới nhất trong triều.
Cứ như vậy, bất tri bất giác, ta đã ở bên ngoài du đãng mấy tháng, từ đầu xuân đi dạo đến giữa xuân, lại từ giữa xuân đi dạo đến đầu hạ, dấu chân gần như trải rộng Nam Bắc.
Trên đường nửa ngày, cũng không lại tìm được tung tích của Quá Thiên Hồng. Truy đuổi tên dâm tặc này ba ngày, mấy lần để hắn chạy, hôm nay mới rốt cục lại vây được hắn trong tửu lâu, lúc đầu nghĩ một trăm lạng bạc ròng đã mười phần chắc chín liền phải đến tay ta, không nghĩ tới lại bị vị đại tiểu thư kia quấy nhiễu.
Sắc trời vốn không còn sớm, trong chốc lát liền đã vào đêm.
Ta hiện tại trong người không có đồng nào, không có tiền ở trọ, liền tránh né tuần tra ban đêm, muốn tìm nơi hẻo lánh tạm trú một đêm.
Đang đi tới, ta đột nhiên nhìn thấy trong ngõ phía trước có một bóng đen.
Trong lòng hiếu kì, ta cũng nhanh bước đuổi theo, thừa dịp ánh trăng nhìn thấy một người áo đen che mặt, ta khẽ quát một tiếng: "Ngươi là người phương nào? Làm gì đó?"
Người kia thẳng tắp đứng, trong cổ họng lạc lạc vài tiếng, đột nhiên cứng ngắc ngã về sau.
Ta giật nảy mình, chờ trong chốc lát, thấy hắn rốt cuộc bất động, cẩn thận đi qua kéo khăn che mặt của hắn xuống.
Dưới ánh trăng, hai mắt hắn trợn lên, trong miệng và mũi đều có máu tươi chảy ra, sớm đã tắt thở.
Đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân của lính tuần tra ban đêm.
Nếu để cho bọn hắn nhìn thấy ta ở bên cạnh một cỗ thi thể như thế, coi như khó nói.
Cuối ngõ hẻm là một mặt tường thấp, ta không chút nghĩ ngợi, nhảy qua tường.
Vừa đáp xuống, thế mà đụng phải một thứ mềm mềm. Bên kia truyền đến một tiếng kêu đau.
Ta cảnh giác, quát khẽ: "Ai.."
Miệng của ta lập tức bị một cái tay bịt lại. Tiếng bước chân của đám lính đã đến ngoài tường, ta vội vàng nín thở. Tiếng hít thở hơi có vẻ thô trọng của người sau lưng kia cũng khẽ xuống.
Lính phát hiện thi thể trên đất, huyên náo một trận, tìm kiếm xung quanh một trận.
Tia sáng của bó đuốc dần dần đi xa. Đằng sau ta đột nhiên bộc phát ra một trận ho, người kia buông tay bịt miệng ta ra, dựa trên tường kịch liệt ho khan.
Ta nhờ ánh trăng dò xét hắn: Một thân trường sam xanh nhạt, trước ngực có chút vết máu, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch. Theo tiếng ho, thân thể hắn có chút run rẩy.
"Phổi bị thương ư?" Ta từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay đưa tới.
Hắn nhận khăn tay, có chút khó khăn nói: "Cảm ơn.."
Ta chờ hắn hơi định cơn ho, hỏi: "Người kia là do ngươi giết?"
"Ừm." Hắn khẽ lên tiếng, vẫn ho khan chưa ngừng, nói không ra lời.
"Cẩn thận một chút." Ta vừa nói, vừa quen thuộc cúi người vỗ lưng của hắn.
Trong nháy mắt chạm lên thân thể đó, ta đột nhiên sững sờ, đây rõ ràng là một người hoàn toàn xa lạ, khí tức hoàn toàn xa lạ, thế nhưng là vì cái gì, ta lại đột nhiên nghĩ đến người kia?
Người này dường như cũng ngẩn người. Ta dừng một chút, đỡ lấy bờ vai của hắn, vuốt lưng cho hắn thuận khí.
Một lát sau, khí tức của hắn rốt cục hơi bình phục, nhẹ cười cười, nói: "Làm phiền rồi!"
Ta nhẹ gật đầu: "Không cần khách khí."
Thấy hắn có thể tự mình đứng vững, ta liền buông tay, thối lui một bước, "Liền là địch nhân, ra tay chế trụ đối phương là được. Không cần thiết đuổi giết đến cùng."
"Ngươi.." Hắn ngừng lại một chút, vậy mà khẽ nở nụ cười, "Tiểu cô nương, ngươi là muốn dạy dỗ ta?"
Ta sửng sốt một chút, gật đầu: "Thế nào, không thể giáo huấn ngươi ư?"
Hắn cười lên: "Có thể.. Vì cái gì không thể?"
Hắn đột nhiên bắt lấy bờ vai của ta, đem ta đặt bên tường, đồng thời một đạo kình phong trong lòng bàn tay vung ra.
Một thân ảnh màu xám xông lại phía chúng ta, hai đạo chưởng phong chạm vào nhau, một tiếng vang trầm, bóng người kia ngã ra ngoài.
Ta vừa thở phào một cái, lại đột nhiên sờ đến một mảnh nóng ướt. Trước người ta, thân thể người này lung lay, ngã xuống.
Đầu của hắn rơi xuống trong ngực ta. Ta bối rối đỡ lấy bờ vai của hắn, vội hỏi: "Ngươi làm sao.."
Bờ môi bị một bàn tay có chút lạnh phủ lên, thanh âm của hắn rất thấp: "Suỵt.."
Ta vội vàng im lặng trong chốc lát, chờ bốn phía yên tĩnh, xác định không có địch nhân khác, mới thấp giọng: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Người kia không nhúc nhích, gục trên người ta, không trả lời.
Ta vội vàng đỡ thân thể của hắn lên, đầu của hắn vô lực rủ xuống. Nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy khóe miệng của hắn có vết đỏ, trước ngực áo trường sam xanh nhạt xen lẫn điểm máu, hắn đã ngất đi.
Đêm khuya, bên cạnh một cỗ thi thể, nhặt được một người xa lạ té xỉu, cái này đến cùng là chuyện xấu hay là chuyện tốt?
Dù sao với ta mà nói cũng không tính là chuyện xấu, bởi vì trên người kẻ này có tiền, mà số tiền này đủ để ta thuê được một gian khách điếm.
Bất kể thế nào, ta đêm nay không phải ngủ đầu đường rồi!
Thiên tân vạn khổ đem người kia kéo tới trên giường trong khách điếm, ta thở phào, ngồi trên ghế xoa bả vai.
"Một đoạn đường như vậy liền đau bả vai.. Ngươi đến cùng có từng luyện võ không thế?" Trên giường đột nhiên truyền tới một thanh âm yếu ớt.
Thanh âm kia trầm thấp, trong lời nói lại mang theo ý cười.
Ta quay người nguýt hắn một cái: "Còn không biết xấu hổ nói ư? Ai bảo ngươi nặng như vậy? Ngươi là đã sớm tỉnh đi? Giả hôn mê để cho ta tới cõng ngươi?"
"Ta coi như tỉnh.. Cũng đi không được." Hắn trả lời, lẽ thẳng khí hùng.
Ta quả thực không còn lời nào nói với hắn, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót chén trà, ngẩng đầu nhìn thấy người trên giường kia nghiêng đầu, con mắt nhìn chằm chằm chén trà trong tay của ta.
Ta nhìn thấy môi hắn tái nhợt khô khốc, giơ lên bình trà trong tay: "Muốn uống?"
"Ừm." Hắn thành thật gật đầu.
Ta đi đến trước giường, nâng đầu hắn, chậm rãi cho hắn uống hết, thuận tay đắp chăn cho hắn.
Hắn uống xong chút nước, tinh thần dường như tốt hơn một chút, tựa ở trên gối như có điều suy nghĩ, dò xét ta: "Ngươi vẫn là tiểu cô nương đi.. Thế nào đêm hôm khuya khoắt ở bên ngoài đi dạo?"
Ta lười để ý đến hắn: "Tuổi ngươi cũng không lớn, đa tạ quan tâm."
Người kia cười cười không nói gì thêm. Ta cũng hoàn toàn mệt mỏi, kê mấy cái ghế trong phòng lại cùng một chỗ, kéo chăn mền từ trên giường để lên, cứ như vậy ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã sáng.
Ta đứng dậy liền thấy trong tay có một trang giấy, trên đó viết hai hàng chữ rồng bay phượng múa: "Ta là Mộ Nhan, Phượng Lai các. Ơn tặng khăn, ngày sau thâm tạ ổn thỏa."
Quay đầu lại xem xét, trên giường quả nhiên đã không có người.
Ta ra ngoài kéo tiểu nhị của khách điếm đến hỏi, tiểu nhị nói là vị khách nhân kia sáng sớm liền đi.
Thực sự là.. Thật muốn cám ơn ta, để lại cho ta mấy thỏi bạc liền tốt!
Kết quả, ta sáng sớm ra khỏi khách điếm, cũng vẫn là người không có đồng nào, thậm chí tiền ăn điểm tâm cũng không có.
Đi loạn trên đường, ta vẫn là hối hận không thừa dịp người kia hôn mê mà đem tiền trên người hắn chiếm làm của riêng.
Ta cứ như vậy vô định đi tới, không cẩn thận đi đến giữa đường, trùng hợp đầu đường bên kia đang xông lại một chiếc xe ngựa lớn, phi thẳng về phía ta. Người đánh xe nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt dây cương, xe ngựa trượt ra hơn một trượng, mới miễn cưỡng dừng lại trước người ta.
Phu xe kia tức hổn hển, dùng roi ngựa chỉ vào ta, mắng to: "Đi đường không có mắt sao? Ta hãm không được xe, đụng chết ngươi thì ai chịu?"
Ta đang lòng tràn đầy tức bực, bèn liếc mắt nhìn hắn: "Yên tâm, cái xe này của ngươi đụng còn chưa chết được bổn cô nương."
Phu xe kia chán nản, nhất thời đỏ mặt nói không nên lời.
Không biết có phải là ảo giác hay không, ta nghe được trong xe ngựa phía sau hắn đột nhiên truyền ra hai tiếng ho cực nhẹ. Tiếp đó, rèm xe ngựa bị xốc lên một chút, lộ ra một bàn tay trắng như ngọc, thanh âm nữ tử uyển chuyển thanh thúy, lại mang theo hàn ý khó ngờ: "Chu Vũ, đi đường quan trọng!"
Phu xe vâng lời, vẫn tức giận liếc ta một cái, mới một lần nữa túm dây cương, chuẩn bị đánh xe lên đường.
Ta quét mắt đến màn treo màu lam nhạt trên cửa sổ xe, vội vàng kêu một tiếng: "Khoan!"
Đồng thời đưa tay ngăn trước xe, "Mặc dù vừa rồi không đụng vào, nhưng các ngươi nên đưa cho ta chút bạc an ủi."
Chiếc xe ngựa này mặc dù nhìn qua coi như mộc mạc, nhưng rèm vải treo ở cửa sổ là tơ lụa Tây Dương, năm mươi lượng bạc một thước! Trong khố phòng ở đại nội cũng không có bao nhiêu hàng tơ lụa này tích trữ để đi treo cửa sổ xe.. Chủ nhân của xe này quả thực xa xỉ tới cực điểm! Ta không lấy chút tiền của hắn, đó mới là thiên lý bất dung!
Phu xe đỏ mặt mắng: "Là ngươi vọt tới trước xe, không hỏi tội ngươi, ngươi còn tới đe dọa?"
Ta nguýt hắn một cái: "Nói ai đe dọa? Còn hỏi tội? Ngươi cho rằng ngươi là quan phủ ư?"
Phu xe còn muốn mắng nữa, lại bị thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia đánh gãy: "Chu Vũ!"
Lần này rèm xốc lên, chủ nhân của thanh âm kia nhô thân thể ra một nửa, nàng nhìn qua ước chừng mười mấy tuổi, toàn thân áo trắng không có chút trang sức nào, mái tóc đen nhánh cũng không thấy cài nửa điểm vàng ngọc, chỉ là dùng dây lụa cột lại, tùy ý rủ xuống ở đầu vai.
Nàng đem con mắt lãnh tịch đến gần như trống rỗng dò xét ta một chút, gương mặt như ngọc tuyết óng ánh vẫn không có chút thần sắc nào, "Vị cô nương này cũng không nên ồn ào, đợi một lát."
Nói xong mới hạ màn xe xuống, nhẹ giọng hỏi ý người bên trong xe. Thì ra nàng còn chưa phải chủ nhân chân chính.
Ta có chút hiếu kỳ đưa ánh mắt về hướng trong xe, không thấy rõ được thân ảnh người đó.
Nữ tử kia rất nhanh đã phản hồi, đưa ra một bạch ngọc bội nho nhỏ: "Các chủ nói, xin cô nương cầm vật tùy thân này của Các chủ đến Tổng đường của Phượng Lai các, lấy tiền bồi thường."
Ta nửa tin nửa ngờ nhận từ trong tay nàng, là một ngọc bội hình phượng hoàng, chạm trổ tinh xảo, chất ngọc cũng thượng hạng. Khi chạm vào, cảm giác ôn nhuận, còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt cùng một tia hương khí như có như không. Hương khí kia lại có chút quen thuộc.
Ta đưa ngọc bội tới chóp mũi hít hà, quả nhiên là Thụy Não hương.
Nữ tử kia chờ ta nghiên cứu xong chất ngọc, lại giống như rất có vẻ chưa thấy qua việc đời mà đưa ngọc bội lên mũi ngửi tới ngửi lui, bèn nhàn nhạt nói câu: "Có thể đi rồi chứ?"
Ta lúc này mới giật mình, vội vàng cười: "Được, có thể."
Nói rồi vọt đến một bên, nhường đường cho chiếc xe ngựa kia.
Chưa nói đi tới Tổng đường kia đòi tiền, ngọc bội này cũng đã có thể đổi được tám trăm lượng bạc. Tiện nghi của kẻ có tiền, không chiếm thì phí.
Nữ tử kia gật đầu, lại liếc ta, rồi đưa tay ra hiệu cho phu xe đánh xe. Phu xe kia vung roi da, xe ngựa chạy qua trước mặt ta.
Ta đứng tại ven đường, nhìn chiếc xe ngựa kia nhanh chóng đi, trong đầu có một khoảnh khắc trống vắng.
Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm hết sức kinh ngạc: "Vị cô nương này.. Ngươi biết ngươi vừa cướp của ai không?"
Người này nói gì vậy, cái gì mà cướp? Cô nương ta kiếm chút đền bù, thế nào gọi là cướp?
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một kiếm khách rất trẻ đứng đó, mặc đồ trắng, trường kiếm cột trên lưng, đang trợn tròn con mắt nhìn ta, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Ta liếc nhìn hắn một cái: "Thế nào? Người trên xe kia là ai?"
Kiếm khách áo trắng hít vào một hơi: "Trên xe, người kia.. Là Bạch các chủ của Phượng Lai các."
Phượng Lai các, vừa rồi băng mỹ nhân kia tựa hồ là nói ta đi Tổng đường Phượng Lai các lĩnh bạc. Buổi sáng hôm nay, tên để lại tờ giấy "thâm tạ ổn thỏa" rồi liền chạy kia dường như cũng đã nói hắn là người của Phượng Lai các.. Phượng Lai các đó ư?
Là Phượng Lai các mấy tháng qua hối hả hưng khởi trong giang hồ, từ ban đầu là tổ chức sát thủ thanh danh lừng lẫy nhất trong hắc đạo, hiện tại phát triển thành đại bang phái xưng bá Giang Nam, Giang Bắc, buôn bán, bảo tiêu, thuyền vận, cầm đồ, không nghề nào không kinh doanh đó ư?
Như vậy, ngồi trong chiếc xe ngựa kia chính là đương nhiệm Các chủ, sau khi Các chủ trước bị giết, thu phục mấy phe phái tranh đấu không ngừng, trong ngắn ngủi thời gian mấy tháng, đem tổ chức bấp bênh trước kia mở rộng thành quái vật khổng lồ hùng cứ võ lâm bây giờ, được giang hồ truyền rằng thủ đoạn cường ngạnh độc ác, ngay cả bàn tay sắt Viễn Giang cũng không bì kịp đó?
Ta thế mà bắt chẹt tiền phí an ủi của Các chủ Phượng Lai các..
Kiếm khách áo trắng vẫn lắc đầu thở dài: "Bạch các chủ thật sự là trạch tâm nhân hậu, liền vô lại như vậy dọa dẫm cũng không thèm để ý. Chẳng qua, hiện tại Bạch các chủ đang vội đi đến Chung gia, có lẽ là vội vã đi đường.."
Ta sửng sốt một chút, hỏi: "Ngươi vừa nói Chung gia?"
Kiếm khách áo trắng gật đầu: "Đúng vậy. Hôm qua, trong đêm, Chung gia Kim Lăng gặp họa diệt môn, bây giờ chỉ còn lại Chung đại tiểu thư sống sót."
Ta sững sờ, là Chung Lâm hôm qua gặp ư? Nữ hài tử có nụ cười rực rỡ kia, vẻn vẹn trong vòng một đêm, gia tộc của nàng liền gặp họa diệt môn?
Ta vội vàng hỏi: "Bạch các chủ vội vàng đi, chuyện này cùng Phượng Lai các có quan hệ ư?"
Kiếm khách áo trắng gật đầu: "Chung đại tiểu thư một mực chắc chắn là Mộ Nhan, Mộ đường chủ của Phượng Lai các dẫn người xông vào nhà nàng, Phượng Lai các bây giờ khó thoát hiềm nghi."
Mộ Nhan? Người kia?
Lòng ta tràn đầy điểm khả nghi, "Chung gia diệt môn, là vào giờ nào?"
Kiếm khách áo trắng lắc đầu: "Cái này không biết, có lẽ là sau nửa đêm đi, lính tuần lệ cũng ít!"
Đúng, nếu như là đầu hôm, tuần binh nhiều, sẽ không đến hừng đông mới bị phát hiện. Mà Mộ Nhan sau khi gặp được ta, chính là thụ thương mê man.
Hắn không có khả năng đi Chung phủ giết người, hắn là bị hãm hại.
Đi đến Chung phủ nhìn kỹ rồi hẵng nói. Ta quyết chủ ý, quay người nhanh chóng đi đến trạch viện Chung gia.
Không bao lâu, ta liền đến ngoài cửa lớn sơn son của Chung gia. Chiếc xe ngựa của Các chủ Phượng Lai các cũng đậu ở đó.
Cổng Chung phủ chen không ít người. Người mặc quan phục đỏ thẫm cầm đao vây cửa lớn lại.
Trừ người không có phận sự ở bên ngoài, một bên cửa lớn còn đứng mấy đội áo trắng chỉnh tề - đệ tử Phượng Lai các, không ồn ào, cũng không di động.
Ta chen qua đám người xem náo nhiệt, nói với những đệ tử Phượng Lai các: "Để ta gặp Các chủ của các ngươi, ta có lời muốn nói với hắn. Tối hôm qua, Mộ đường chủ của các ngươi ở cùng với ta, ta có thể làm chứng hắn không giết người."
Trên mặt những đệ tử Phượng Lai các có chút chấn động, một người đứng ra ôm quyền: "Đa tạ vị cô nương này bênh vực lẽ phải! Bạch các chủ giờ khắc này ở trong nhà cùng Thông Phán đại nhân nói chuyện, xin cô nương đợi một lát, cho ta đi bẩm báo Các chủ."
Ta cũng ôm quyền đáp lễ: "Khách khí rồi! Xin cứ tự nhiên."
Người đệ tử kia vượt qua những quan binh, vội vàng đi vào trong nội viện.
Qua không lâu sau, đệ tử vừa đi vào liền trở ra, đi tới ôm quyền cười một cái nói: "Các chủ hiện tại không thể phân thân, làm phiền cô nương tới Tổng đường Phượng Lai các trước một lát, không biết cô nương có thuận tiện hay không?"
Ta liền vội vàng gật đầu: "Không có gì đáng ngại."
Đệ tử lại cười cười, quay người đưa tay mời, dẫn ta qua chiếc xe ngựa màu đen kia.
Phu xe tên Chu Vũ vẫn còn ở đó, nhìn thấy ta thì trừng to mắt: "Ngươi tại sao lại đến rồi?"
Ta cười cười: "Yên tâm, lần này không phải tìm các ngươi đòi tiền."
Đệ tử kia ở một bên cười giải thích: "Bạch các chủ giao phó muốn hộ tống vị cô nương này đến Tổng đường."
Chu Vũ lại liếc ta một cái, hừ lạnh một tiếng, dường như rất không cam lòng.
Ta khom lưng lên xe, trong xe so với nhìn từ bên ngoài càng rộng rãi hơn, bày một tiểu kỷ, sắp đặt hai chỗ ngồi. Ta ngồi xuống, gõ gõ tiểu kỷ, là gỗ tử đàn thượng đẳng, tay nghề thủ công Tô Châu tinh xảo, so với trong Cấm Cung cũng chẳng kém gì.
Đệ tử kia cũng đi cùng, ngồi cùng ta. Phía trước, Chu Vũ vung roi khởi động xe ngựa.
Ngồi ở bên trong mới phát hiện, trong xe trừ Thụy Não hương nhàn nhạt, còn có chút mùi thuốc, như có như không. Ta nhớ tới lúc ở ngoài xe nghe được tiếng ho, vị Các chủ Phượng Lai các này sức khỏe dường như không tốt.
Nghĩ như vậy, ta thuận miệng hỏi người đệ tử: "Xin hỏi vị này họ gì, là đàn chủ trong quý các ư?"
Đệ tử cười lên: "Không dám! Tại hạ họ Tần, chỉ là đệ tử bình thường, hôm nay bởi vì tới sớm, được Các chủ tạm thời bổ nhiệm phụ trách ngoài cửa Chung phủ mà thôi."
Một đệ tử bình thường liền có phong thái ung dung như vậy, không bức bách, có lễ có độ. Phượng Lai các có thể ở giữa các môn phái san sát trong giang hồ mà cấp tốc quật khởi, cũng không phải không có đạo lý.
Đang khi nói chuyện, đã đến Tổng đường Phượng Lai các. Đệ tử họ Tần kia đỡ ta xuống xe, dẫn ta xuyên qua tiền đình rộng lớn, hướng hậu viện mà đi đến.
Tổng đường Phượng Lai các cũng không phải là loại đại viện nghiêm cẩn, trong nội viện có một tòa giả sơn, khúc thủy lưu thương, càng giống một vườn hoa, hẳn là cải biến từ gia viên của quyền quý công hầu.
Đệ tử kia dẫn ta theo một đường nhỏ quanh co, hướng chỗ sâu trong viện lạc mà đi đến, vòng qua vài hòn non bộ, xuyên hai hành lang, khiến đầu của ta cũng có chút choáng rồi chúng ta mới dừng lại trước một tòa thủy tạ không hề có chút thu hút nào.
Chính giữa gian ngoài của thủy tạ đặt một lư hương đồng thau bốn góc, cao cỡ nửa người. Thụy Não hương cực thanh cực nhã lượn lờ xung quanh. Gian trong có màn che nửa rủ xuống, lộ ra một bàn gỗ tử đàn ở đối diện cửa phòng.
Gian phòng kia bài trí mặc dù sạch sẽ lịch sự tao nhã, đồ nội thất và các đồ lặt vặt lại rất phổ thông, so với trên xe ngựa dùng tơ lụa quý giá như vậy treo cửa sổ xe thì thực sự đơn giản hơn nhiều.
Đệ tử kia mời ta ngồi ở gian bên ngoài, nói: "Chờ một lát."
Rồi lui ra ngoài.
Nhàn đến nhàm chán, ta vừa uống trà, vừa quan sát gian ngoại thất này, một giá sách xếp chỉnh tề các loại sách vở giấy tờ, một chậu cảnh trên kệ cành lá rậm rạp, còn có một án thư sạch sẽ không thấy một vết bụi cùng ghế bành sau án, chính là toàn bộ bày biện trong phòng. Nơi này đại khái là nơi Các chủ Phượng Lai các xử lý sự vụ thường ngày.
Dò xét xong những cái này, ta đưa ánh mắt dừng ở cuộn tranh bên trên khung hoa mộc.
Trừ mấy chữ đề trên tranh thì không kí tên, cũng không đóng con dấu.
Liếc mắt nhìn qua, ta thế mà cảm thấy chữ viết trên đó có chút giống như đã từng quen, nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
Chưa kịp ngẫm nghĩ tiếp, một đệ tử áo trắng đã từ ngoài cửa đi đến, cười nói: "Để cô nương chờ đến sốt ruột rồi!"
Ta cười cười đứng dậy. Vừa đứng lên, trước mắt liền đột nhiên đen kịt.
Tiếng đệ tử kia truyền đến: "Cô nương, đắc tội!"

Chỉnh sửa cuối: