

# 1:
Hữu duyên ắt sẽ tương ngộ, bởi vì một chữ tình mà đợi chờ ngàn năm, xứng sao? Năm đó gặp được nhau chẳng qua là duyên số, chàng rời đi duyên cũng tận, ân tình cũng đã cạn. Chàng hãy nhìn dòng Huyền Giang năm nào, nay đã chẳng còn một giọt nước tựa duyên nợ đôi ta. Ta vì chàng mà rơi lệ bao nhiêu lần, chàng có biết? Bây giờ chàng quay về nắm lấy tay ta mà nói một câu xin lỗi, chàng xem ta là gì? Là gì?
Ta nếu tha thứ cho chàng, vậy làm sao mới có thể tha thứ cho bản thân? Ta chọn một đời cô độc cũng không muốn chọn hạnh phúc nơi lãnh cung của chàng.. Ba ngàn giai nhân mấy ai có thể mãi mãi độc sủng? Chàng trách ta, oán ta cũng được, ta vốn dĩ chính là một người ích kỉ. Ta chính là chỉ muốn đời đời kiếp kiếp một đôi thế nhân, chàng có thể thỏa mãn?
Ta còn nhớ chàng đã từng cùng ta thề nguyền trước thiên địa, mãi mãi không cách biệt, đời đời kiếp kiếp chỉ cần ta. Bây giờ chàng hãy nhìn xem, nhìn xem đi nào! Chàng đã là Thiên Đế chí cao vô thượng chủ của tam giới, tam cung lục viện bao mỹ nhân cần gì một nữ nhi như ta, không phải sao? Chàng năm đó rời đi lại không phải vì thiên hạ, càng không phải là vì ta.. Vậy chàng vì cái gì? Còn không phải vì nữ nhân ấy?
Rồi kết cục của nàng thế nào? Cũng chẳng phải là bị chính tay chàng kết liễu hay sao, chàng làm tất cả là vì điều gì? Ta không hiểu chàng, chưa bao giờ thấu tâm chàng. Chàng vì nàng ấy có thể hủy thiên diệt địa, thế tại sao chàng lại nhẫn tâm giết nàng ấy? Chàng bảo là vì bất đắc dĩ, thì ra cuối cùng thứ quan trọng với chàng nhất vẫn là quyền lực. Vì có được tam giới chàng tự lừa mình dối người rằng chàng rất yêu nàng ấy, vậy chàng xem ta là gì? Một sủng vật à? Nhớ đến thì nâng niu, chiều chuộng, không nhớ thì vứt đi không thương tiếc!
Níu giữ chàng đã là điều mà ta không thể nào làm được nữa rồi? Chàng đi đi, đi theo con đường mà chàng đã chọn, đi theo tâm can của chàng? Dẫu sao nơi trái tim này của ta cũng đã cạn lệ rồi!
Ta đứng trước sông Huyền Giang thẫn thờ hồi lâu, chợt bóng chàng hiện lên nơi bên kia bờ. Ta vội quay người bước đi, để lại một bóng lưng nhỏ gầy. Ta không dám quay đầu lại, ta sợ khi mình quay lại sẽ không kiềm chế được mà khóc lên. Ta không muốn chàng thấy mặt yếu đuối của mình, ta phải mạnh mẽ! Mạnh mẽ vượt qua nổi đau không có chàng, mạnh mẽ vượt qua nỗi cô đơn tịch mịch. Từ hôm nay, ta và chàng mỗi người một hướng. Đời đời đời kiếp kiếp ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tịch Vân ta không còn là một tiểu hồ ly năm xưa, vẻ đơn thuần, tình yêu chân thành đều đã cho chàng và cũng đã chết vì chàng. Ân oán năm xưa ta nguyện buông tay, chợt bàn tay lạnh buốt của ta bị thứ gì đó chạm vào. Hơi ấm lan tỏa khắp bàn tay ta, ta ngước mắt lên nhìn nam nhân đối diện. Đôi mắt của chàng vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, ta nhìn thấy được tấm chân tình của chàng. Nhưng lại không phải tấm chân tình dành cho ta nữa rồi. Hình bóng của ta trong đôi mắt ấy đã mất rồi, ta bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của chàng nói:
- Tịch Vân yêu chàng năm xưa đã chết, tấm chân tình của chàng ta không dám nhận. Hãy buông tay, ta cần nghỉ ngơi, ta mệt rồi.
Ta phi thân đi không quay lại nhìn chàng
Nếu đã không thể ở bên nhau thì chi bằng mãi mãi lẩn trốn, tuy lẩn trốn không phải là tác phong của ta. Nhưng nếu có thể làm cho cả hai thanh thản thì ta cam tâm tình nguyện rời đi, yêu không nhất thiết phải ở cạnh nhau mới gọi là yêu. Ta thừa nhận bản thân vẫn còn yêu chàng, nhưng ta và chàng đến với nhau không có kết quả.
- Vân nhi! Nàng hãy nghe ta giải thích, Vân nhi!
Ta quay đầu lại, mỉm cười với chàng. Vẫn dung nhan như họa ấy, vẫn nụ cười ấy nhưng cớ sao y cảm thấy nó không chân thực. Vẻ ngọt ngào, đáng yêu năm nào đã biến mất thay vào đó là sự xa cách. Nàng một than bạch y phiêu đãng trong gió, thanh âm như tiếng chuông thanh thúy vang lên.
- Giải thích chỉ là một lời nói, ta biết chàng sẽ tìm được ta bởi chàng là chủ của tam giới. Ta không muốn gặp chàng, ta biết mình không thể trốn khỏi mắt chàng vậy thì..
Nàng rút Tử Thanh kiếm chàng đã tặng niệm chú cắt vào cổ, cơ thể nàng mờ ảo rồi biến mất hòa vào bầu không khí.. Linh hồn nàng cũng cứ thế tan biến mãi..
- Không Vân nhi! Ta đã sai rồi! Ta.. đã.. sai!
Y gào lên một cách tuyệt vọng, khi có lại không biết trân trọng. Khi mất lại muốn tìm chúng, lại hối hận. Hãy nhớ rằng trên đời này không bán thuốc hối hận dẫu cho ngươi quyền khuynh thiên hạ!
Hữu duyên ắt sẽ tương ngộ, bởi vì một chữ tình mà đợi chờ ngàn năm, xứng sao? Năm đó gặp được nhau chẳng qua là duyên số, chàng rời đi duyên cũng tận, ân tình cũng đã cạn. Chàng hãy nhìn dòng Huyền Giang năm nào, nay đã chẳng còn một giọt nước tựa duyên nợ đôi ta. Ta vì chàng mà rơi lệ bao nhiêu lần, chàng có biết? Bây giờ chàng quay về nắm lấy tay ta mà nói một câu xin lỗi, chàng xem ta là gì? Là gì?
Ta nếu tha thứ cho chàng, vậy làm sao mới có thể tha thứ cho bản thân? Ta chọn một đời cô độc cũng không muốn chọn hạnh phúc nơi lãnh cung của chàng.. Ba ngàn giai nhân mấy ai có thể mãi mãi độc sủng? Chàng trách ta, oán ta cũng được, ta vốn dĩ chính là một người ích kỉ. Ta chính là chỉ muốn đời đời kiếp kiếp một đôi thế nhân, chàng có thể thỏa mãn?
Ta còn nhớ chàng đã từng cùng ta thề nguyền trước thiên địa, mãi mãi không cách biệt, đời đời kiếp kiếp chỉ cần ta. Bây giờ chàng hãy nhìn xem, nhìn xem đi nào! Chàng đã là Thiên Đế chí cao vô thượng chủ của tam giới, tam cung lục viện bao mỹ nhân cần gì một nữ nhi như ta, không phải sao? Chàng năm đó rời đi lại không phải vì thiên hạ, càng không phải là vì ta.. Vậy chàng vì cái gì? Còn không phải vì nữ nhân ấy?
Rồi kết cục của nàng thế nào? Cũng chẳng phải là bị chính tay chàng kết liễu hay sao, chàng làm tất cả là vì điều gì? Ta không hiểu chàng, chưa bao giờ thấu tâm chàng. Chàng vì nàng ấy có thể hủy thiên diệt địa, thế tại sao chàng lại nhẫn tâm giết nàng ấy? Chàng bảo là vì bất đắc dĩ, thì ra cuối cùng thứ quan trọng với chàng nhất vẫn là quyền lực. Vì có được tam giới chàng tự lừa mình dối người rằng chàng rất yêu nàng ấy, vậy chàng xem ta là gì? Một sủng vật à? Nhớ đến thì nâng niu, chiều chuộng, không nhớ thì vứt đi không thương tiếc!
Níu giữ chàng đã là điều mà ta không thể nào làm được nữa rồi? Chàng đi đi, đi theo con đường mà chàng đã chọn, đi theo tâm can của chàng? Dẫu sao nơi trái tim này của ta cũng đã cạn lệ rồi!
Ta đứng trước sông Huyền Giang thẫn thờ hồi lâu, chợt bóng chàng hiện lên nơi bên kia bờ. Ta vội quay người bước đi, để lại một bóng lưng nhỏ gầy. Ta không dám quay đầu lại, ta sợ khi mình quay lại sẽ không kiềm chế được mà khóc lên. Ta không muốn chàng thấy mặt yếu đuối của mình, ta phải mạnh mẽ! Mạnh mẽ vượt qua nổi đau không có chàng, mạnh mẽ vượt qua nỗi cô đơn tịch mịch. Từ hôm nay, ta và chàng mỗi người một hướng. Đời đời đời kiếp kiếp ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tịch Vân ta không còn là một tiểu hồ ly năm xưa, vẻ đơn thuần, tình yêu chân thành đều đã cho chàng và cũng đã chết vì chàng. Ân oán năm xưa ta nguyện buông tay, chợt bàn tay lạnh buốt của ta bị thứ gì đó chạm vào. Hơi ấm lan tỏa khắp bàn tay ta, ta ngước mắt lên nhìn nam nhân đối diện. Đôi mắt của chàng vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, ta nhìn thấy được tấm chân tình của chàng. Nhưng lại không phải tấm chân tình dành cho ta nữa rồi. Hình bóng của ta trong đôi mắt ấy đã mất rồi, ta bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của chàng nói:
- Tịch Vân yêu chàng năm xưa đã chết, tấm chân tình của chàng ta không dám nhận. Hãy buông tay, ta cần nghỉ ngơi, ta mệt rồi.
Ta phi thân đi không quay lại nhìn chàng
Nếu đã không thể ở bên nhau thì chi bằng mãi mãi lẩn trốn, tuy lẩn trốn không phải là tác phong của ta. Nhưng nếu có thể làm cho cả hai thanh thản thì ta cam tâm tình nguyện rời đi, yêu không nhất thiết phải ở cạnh nhau mới gọi là yêu. Ta thừa nhận bản thân vẫn còn yêu chàng, nhưng ta và chàng đến với nhau không có kết quả.
- Vân nhi! Nàng hãy nghe ta giải thích, Vân nhi!
Ta quay đầu lại, mỉm cười với chàng. Vẫn dung nhan như họa ấy, vẫn nụ cười ấy nhưng cớ sao y cảm thấy nó không chân thực. Vẻ ngọt ngào, đáng yêu năm nào đã biến mất thay vào đó là sự xa cách. Nàng một than bạch y phiêu đãng trong gió, thanh âm như tiếng chuông thanh thúy vang lên.
- Giải thích chỉ là một lời nói, ta biết chàng sẽ tìm được ta bởi chàng là chủ của tam giới. Ta không muốn gặp chàng, ta biết mình không thể trốn khỏi mắt chàng vậy thì..
Nàng rút Tử Thanh kiếm chàng đã tặng niệm chú cắt vào cổ, cơ thể nàng mờ ảo rồi biến mất hòa vào bầu không khí.. Linh hồn nàng cũng cứ thế tan biến mãi..
- Không Vân nhi! Ta đã sai rồi! Ta.. đã.. sai!
Y gào lên một cách tuyệt vọng, khi có lại không biết trân trọng. Khi mất lại muốn tìm chúng, lại hối hận. Hãy nhớ rằng trên đời này không bán thuốc hối hận dẫu cho ngươi quyền khuynh thiên hạ!
Last edited by a moderator: