Đam Mỹ [Edit] Toàn Bộ Triều Đình Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta - Hoa Chiếu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi ngayquanhugiothoang, 9 Tháng năm 2024.

  1. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 7.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Hoài Tễ hài lòng gật đầu

    Rất tốt, khuôn mặt này cho dù là thái giám hầu hạ hắn mười mấy năm cũng không nhận ra được.

    Ngụy Chiêu cho phu xe thêm một ít tiền để cho hắn đẩy nhanh tốc độ, phu xe cầm tiền xong cũng ra sức đánh xe.

    Trời vừa xẩm tối, Ngụy Chiêu đã chạy tới Thủy Tiên Lâu.

    Phu xe nhìn Ngụy Chiêu xuống xe liền đi tìm tú bà khoa chân múa tay, tỏ vẻ muốn bán mình.

    Hắn há to miệng.

    Tiểu cô nương này muốn hắn đẩy nhanh tốc độ đến thành Lâm Nguyệt là vì vội bán mình? Loại chuyện này có cần gấp như vậy không?

    Lão bản của Thủy Tiên Lâu họ Tề, mọi người đều kêu bà là Tề mụ. Tề mụ vừa thấy Ngụy Chiêu đi tới hai mắt liền sáng ngời, nhưng khi phát hiện ra "Tiểu cô nương" này không nói được, trong lòng có chút thất vọng.

    Tề mụ nhỏ giọng hỏi một câu, "Có còn thân xử nữ không?"

    Ngụy Chiêu lắc đầu, hắn một người nam nhân, đương nhiên không có cái gọi là "xử nữ" rồi.

    Tề mụ càng thất vọng, bà ta vươn một bàn tay, "Vậy ta chỉ có thể cho ngươi năm mươi lượng."

    Ngụy Chiêu làm bộ mất mát, thở dài, rối rắm một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

    Tề mụ cười tủm tỉm cầm tờ khế bán mình đưa cho Ngụy Chiêu ấn tay điểm chỉ, rồi vui vẻ cất vào tay áo.

    "Tốt rồi, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở, đêm nay cứ ở đó nghỉ ngơi trước. Chờ đến ngày mai nhìn thấy vị công tử có tiền nào đó sẽ gọi ngươi, ta nhớ vị Liễu cong tử ngày mai sẽ đến.. Hắn vẫn luôn giận nơi này của ta toàn là gương mặt quen thuộc ăn đến phát ngán, nếu nhìn thấy gương mặt này của ngươi khẳng định sẽ hứng thú, sẽ nguyện ý ra giá cao để mua! Ngươi hầu hạ hắn cho tốt, sẽ có rất nhiều tiền thưởng!"

    Ngụy Chiêu vào phòng, không lâu liền ra ngoài. Hắn giả bộ đang làm gì đó đi vào một gian phòng trống, nép mình bên cửa, sau đó lục soát khắp phòng.

    Lúc này là giờ làm ăn của Thủy Tiên Lâu, rất nhiều phòng có khách nhân ở trong, hắn cũng không tiện đi vào. Trong lòng nhớ kỹ những phòng đã lục soát rồi, những cái chưa thì đợi ngày mai lại đi điều tra, ban ngày không có khách nhân tới, phân nửa phòng sẽ không có khách nhân ở.

    Trong lúc tìm có đụng phải Tề mụ vài lần, bà ta cũng không để ý, chỉ coi là hắn là một người mới muốn quen thuộc hoàn cảnh.

    Tìm rất nhiều gian phòng, cũng không tìm được một chút dấu vết của ngọc tỷ truyền quốc. Ngụy Chiêu không cam lòng, hắn cảm thấy có lẽ mình đã lục sót phòng nào, lại lục soát thêm một lần nữa.

    Đêm đã khuya, các khách nhân cũng đã ôm mỹ nhân ngủ say, toàn bộ Thủy Tiên Lâu dần yên tĩnh lại.

    Tề mụ cũng đã thấm mệt, đang muốn đi ngủ thì bắt gặp một nam nhân từ bên ngoài tới. Nàng vực dậy tinh thần, cười nghênh đón, "Công tử sao đến muộn như thế! Ta đây liền kêu các cô nương tới bồi công tử!"

    Nàng kêu một tiếng, liền có mấy cô nương lắc mông eo đi xuống lầu, đi về phía nam nhân kia.

    Tề mụ cười nói: "Công tử trông thật lạ mắt, là lần đầu tiên tới sao? Nên xưng hồ thế nào?"

    Triệu Hoài Tễ hơi chần chờ một chút, nói: "Quý Hồi."

    "Quý công tử mời, đây là những vị cô nương ở chỗ ta, mỗi người đều rất xinh đẹp." Tề mụ tươi cười dẫn hắn đi xem những cô nương đó.

    Những cô nương này không được chọn thực ra dung mạo bình thường, không thì tuổi cũng lớn, hoặc là dáng người không đủ tốt còn không thì không đủ đẹp. Triệu Hoài Tễ chỉ cười lạnh, "Có nhiêu đây thôi?"

    Tề mụ đánh giá nam nhân trước mặt này, vóc dáng cao ráo, dáng người đĩnh bạt, gương mặt tuy chỉ là dạng bình thường, nhưng cũng không quá khó coi. Trên người mặc vải thô nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự phú quý toát ra từ trong xương cốt.

    Bà ta đã nhìn qua nhiều người, chỉ có những vương công quý tộc mới chú ý tới dáng vẻ, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại quý khí, không cho phép người khác coi thường, Nghe nói bây giờ có một số quý tộc muốn điệu thấp, ra cửa cũng không mặc mấy loại tơ lụa quý giá.

    "Hoa khôi của các ngươi đâu?" Triệu Hoài Tễ hỏi tiếp.

    Hắn đương nhiên biết, vào khoảng thời gian này, hoa khôi chỉ sợ đã có khách chọn rồi.

    Quả nhiên, Tề mụ bất đắc dĩ nói: "Công tử tới chậm, nàng đã nghỉ ngơi."

    Triệu Hoài Tễ làm bộ thất vọng mà thở dài, "Bỏ đi, vậy ta coi nơi này giống như khách điếm, tùy tiện ngủ một đêm, không cần ai bồi."

    Hắn tùy tay lấy ra một thỏi bạc, "Tiền này ta cho ngươi, cũng không làm ngươi thiệt."

    Tề mụ ước chừng thỏi bạc kia khoảng hai mươi lượng, quả nhiên ra tay hào phóng. Nếu như đêm nay bà ta không hầu hạ hắn đến vừa lòng, chỉ sợ ngày mai hắn tỉnh dậy rời đi, về sau cũng không đến nữa.

    Nhưng mấy cô nương này nhan sắc tầm thường, vị công tử này cũng chướng mắt cũng bình thường, ánh mắt của hắn cao như vậy, nếu như không phải là một mỹ nhân, chỉ sợ không thể giữ hắn.

    Bà ta biết đây là một con mỗi ngon, lại lần đầu tiên tới đây, nếu phục vụ tốt hắn có thể sẽ thành khách quen ở đây, tuyệt đối không thể qua loa.

    Tề mụ trong tay vốn có không ít cô nương xinh đẹp, nhưng lúc này đều đã có khách nhân.

    Ngoại trừ..

    Hai mắt Tề mụ đột nhiên sáng lên, cười nói: "Công tử có phiền không.. ta sẽ tìm giúp ngài một cô nương?"

    Triệu Hoài Tễ nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn đưa cho hắn một người câm.

    "Tất nhiên là phiền." Hắn nhàn nhạt nói, "Tìm không thấy cũng không sao, ta mệt rồi, muốn ngủ, tìm cho ta một gian phòng khách là đủ rồi."

    Tề mụ cười nói: "Công tử nên nhìn trước rồi quyết định! Vị cô nương này lớn lên rất xinh đẹp, nhưng chỉ có một điều là không biết nói chuyện, sẽ không làm phiền ngài, có phải hay không? Người đâu, đem người mới tới lại đây!"

    Triệu Hoài Tễ cũng không nóng nảy, nghĩ thầm cho dù người nọ trông thế nào, hắn chỉ cần nói chướng mắt là được. Hắn đến đây tìm ngọc tỷ truyền quốc, nếu lại có thêm một nữ nhân ở cạnh sẽ chậm trễ đại sự. Cũng không biết Ngụy Chiêu đã tới nơi này chưa, hắn không có nhận được tin tức Ngụy Chiêu ra khỏi thành, cũng không biết hắn lúc này đang ở nơi nào. Nếu bị hắn lấy mất thì hỏng bét.

    Mấy vị cô nương không được chọn sớm đã quen, cũng không nhiều lời quay đầu đi.

    Một lão bà tử thủ hạ của Tề mụ lên tiếng, lên lầu đi tìm người.

    Lão bà từ tìm một hồi, mới tìm được Ngụy Chiêu ở phòng chứa củi.

    Thân phận của Ngụy Chiêu là giả, tên cũng là tùy tiện lấy. Sau khi đến nơi này, Tề mụ lại lấy cho hắn một cái tên là "Phong Linh". Những cô nương trong lâu đều lấy tên hoa cỏ làm tên, nên tên của hắn cũng dựa theo đó mà đặt.

    "Cái con nha đầu này, ở phòng chứa củi làm gi?" Lão bà tử nhíu mày nhìn Ngụy Chiêu một thân dơ bẩn, cũng không kịp bắt đi thay, chỉ phủi vài cái trên áo hắn. "Đi thôi, đi gặp khách nhân."

    Ngụy Chiêu giật mình, gặp khách nhân? Không phải nói khách nhân tối muộn một chút mới thấy sao?

    Hắn vốn tính toán ngày mai ban ngày tìm được ngọc tỷ truyền quốc kia thì tốt, còn không tìm thấy thì buổi tối làm cho vi Liễu công tử kia hôn mê tiếp tục tìm.

    Nếu đêm nay hắn làm khách nhân hôn mê, sáng mai khẳng định bị phát hiện, không thể cứ như vậy mà tìm!
     
    Creprick thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng năm 2024
  2. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 8.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Chiêu bất đắc dĩ đánh phải đi theo lão bà tử ra ngoài sảnh, tạm thời chỉ có thể đi một bước tính một bước.

    Hắn đi ra ngoài sảnh liền nhìn thấy Tề mụ đang cùng một vị công tử trẻ tuổi nói chuyện, chỉ có thể căng da đầu lại gần.

    "Nha, tới rồi!" Tề mụ thấy Ngụy Chiêu tới vội vàng tiến tới chỗ hắn, túm lấy cánh tay hắn kéo lại đây, "Quý công tử, người xem, khuê nữ nhà ta có đẹp hay không?"

    Triệu Hoài Tễ nhìn liếc qua một cái, cũng cảm thấy cô nương kia rất đẹp, nhưng cẩn thận nhìn lại cảm thấy có chút quen mắt. Con ngươi đen nhánh giống như bị nhuộm mực, cho dù chỉ nhìn lướt qua một cái cũng khó có thể nào quên.

    Nhìn kỹ khuôn mặt vị tiểu cô nương này, Triệu Hoài Tễ rốt cuộc cũng nhận ra,

    Là Ngụy Chiêu!

    Hắn không giống như Triệu Hoài Tễ dùng mặt nạ để dịch dung, hắn chỉ hóa trang thôi, nên nếu nhìn kỹ có thể nhận ra.

    Không ngờ hắn lại giả thành nữ tử! Khó trách lúc ra khỏi thành không có ai nhận ra!

    Bây giờ hắn vẫn ở đây, hiển nhiên là chưa tìm thấy ngọc tỷ truyền quốc.

    Triệu Hoài Tễ nhịn không được mà nhếch mép cười, hắn sợ Ngụy Chiêu nhận ra giọng của hắn liền đè thấp giọng nói, làm cho giọng của mình hơi ách một chút,

    "Rất đẹp! Chọn hắn đi!"

    Tề mụ cuối cùng cũng thở hắt ra, "Công tử quả nhiên có mắt nhìn, vị cô nương này hôm nay mới tới, vẫn còn chưa tiếp khách đâu! Nàng tuy không thể nói chuyện, nhưng công tử nói chuyện nàng đều nghe hiểu được, sẽ làm theo lời công tử phân phó, vậy ta không quấy rầy công tử nữa, đi, mang công tử vào phòng nghỉ ngơi!"

    Lão bà tử bên cạnh Tề mụ cười nói: "Công tử mời đi bên này!"

    Triệu Hoài Tễ đặt cánh tay lên vai Ngụy Chiêu, cười nói: "Cô nương, mời!"

    Ngụy Chiêu trong đám nam tử kia cũng gọi là cao, nhưng so với Triệu Hoài Tễ thấp hơn nửa cái đầu. Tuy trong lòng Ngụy Chiêu không vui, quay đầu lại nhìn cái tay khoát lên người mình, trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng.

    Hắn nhỡ rõ từng gặp qua một người có đôi tay giống như thế này, đó là cái tên hoàng đế kia.

    Người này diện mạo bình thường, tay lại có thể đẹp đến như vậy!

    Nhưng hắn cũng chỉ nhìn lướt qua rồi cúi đầu suy nghĩ đối sách.

    Nếu người này làm phiền hắn, vậy đợi vào phòng hắn cũng chỉ có cách chuốc thuốc mê hắn ta thôi.

    Lão bà từ dẫn bọn họ tới ngoài cửa, hỏi: "Công tử có cần tắm gội không? Nếu cần ta sẽ cho người đun nước tắm, để tiểu cô nương hầu hạ công tử tắm gội và thay quần áo?" Triệu Hoài Tễ nhìn về phía Ngụy Chiêu, thấy đồng tử của hắn co lại, môi hơi nhếch, suýt chút nữa là không nhịn được.

    Hắn cố gắng nhịn cười nói: "Không cần, đã muộn thế rồi, lười thay lắm."

    "Vậy được, Phong Linh ngươi hầu hạ công tử cho tốt."

    "Phong.. Linh.." Triệu Hoài Tễ liếc nhìn Ngụy Chiêu, "Tên hay."

    Ngụy Chiêu: "..."

    Hắn đi theo Triệu Hoài Tễ vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

    Triệu Hoài Tễ trong lòng có chút hoảng hốt, người trước mắt này tuy lúc ở Kim Điện là một cái hũ nút, nhưng thực ra là một sát thủ.

    Hắn cũng dám giết người a.

    Triệu Hoài Tễ lại càng hoảng hơn, mặt ngoài duy trì vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn đang suy nghĩ nên sắm vai khách mua hoa như thế nào. Hắn chưa từng tới thanh lâu, chỉ là hắn nghĩ, đi mua hoa cũng chằng phải loại chính nhân quân tử gi, đối với nữ tử thanh lâu biểu hiện sẽ rất háo sắc.

    Nghĩ xong, hắn do dự một chút, đặt tay lên eo Ngụy Chiêu.

    "Tiểu nương tử eo còn rất thon a."

    Ánh mắt liếc đến, Ngụy Chiếu nắm chặt tay, hiển nhiên là đang vận lực.

    Triệu Hoài Tễ liền buông lỏng tay, nói: "Bản công tử muốn uống rượu, ngươi đi rót rượu đi!"

    Tay Ngụy Chiêu lúc này mới thả ra, đi đến trước bàn, một bên rót rượu, một bên móc từ trong ngực ra một lọ dược. Hắn đưa lưng về phía Triệu Hoài Tễ, nhưng Triệu Hoài Tễ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc hắn hạ dược sợ không đủ liều lượng, tay còn run lên hai lần, thậm chí còn lắc bình rượu cho đều.

    Triệu Hoài Tễ ngồi xuống bên cạnh bàn, Ngụy Chiêu bưng một chén rượu, duỗi tay đưa cho hắn.

    "..."

    Triệu Hoài Tễ cười nói: "Hảo!"

    Hắn một tay bưng chén rượu, một móc một thỏi bạc đưa cho Ngụy Chiêu. Ngụy Chiêu do dự một chút, vươn tay muốn đỡ thỏi bạc. Triệu Hoài Tễ lật tay lại, thỏi bạc từ trên tay hắn rơi xuống đất.

    Ngụy Chiêu sắc mặt cứng đờ, chần chờ một lúc, rốt cuộc vẫn là ngồi xổm xuống nhặt lên.

    Lúc hắn đứng lên, vị khách nhân kia đã uống xong ly rượu kia rồi đặt nó lên bàn.

    Khách nhân ngáp một cái, "Buồn ngủ quá."

    Hắn ghé vào trên bàn, làm bộ đã ngủ.

    Ngụy Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng thu thập được cái khách nhân phiền toái này.

    Hắn đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc, nhìn thoáng qua ly rượu nghĩ người này uống rượu xong liền ngủ, nói không chừng sáng mai dậy chính mình sẽ xong phim, nhưng cũng có khả năng không nhớ rõ chuyện đêm nay xảy ra thế nào, hắn cũng có thế lưu lại chỗ này một ngày nữa.
     
    Creprick thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng năm 2024
  3. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 9.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Chiêu đi đến trước bàn, đặt một cánh tay dưới cồ vị khách, rồi kéo lê hắn tới giường. Vị khách nhân này thân hình cao lớn, đúng là có chút nặng, cũng may hắn võ công cao cường, tuy có nặng nhưng đối với hắn chi là cái nhấc tay.

    Triệu Hoài Tễ: "..."

    Hắn nín thở đến nỗi suýt chút nữa là hẹo.

    Ngụy Chiêu kéo Triệu Hoài Tễ tới mép giường, một tay bắt lấy chân hắn quẳng lên giường.

    Nhỉn người nằm trên giường mặc y phục chỉnh tề, hắn lại càm thấy không ổn. Vị khách nhân này ngày mai tỉnh lại, nếu phát hiện bản thân ăn mặc chỉnh tề, cho dù hắn không nhớ rõ cái gì, cũng sẽ cảm thấy bản thân mình chưa được "sảng".

    Tốt nhất là cởi hết y phục của hắn, để cho hắn tự não bổ ra một màn cảnh xuân ướt át.

    Triệu Hoài Tễ không biết trong lòng Ngụy Chiêu suy nghĩ cái gì, bởi vì hắn đang nhắm mắt, chỉ cảm giác được có người đang muốn cởi y phục của mình, hơn nữa động tác còn rất thô lỗ.

    "..."

    Chẳng lẽ cái tên nằm vùng này có "sở thích đặc biệt" với nam nhân?

    Hắn có chút hoảng.

    Y phục nửa trên rất nhanh đã được cởi ra, ban đêm gió lạnh, hắn chit cảm thấy trên người có một cỗ lạnh lẽo.

    Tuy đang nhắm mắt, nhưng hắn có một loại cảm giác – hắn cảm thấy Ngụy Chiêu đang nhìn thân thể mình chằm chằm.

    Ngụy Chiêu đúng là ở nhìn chằm chằm thân thể Triệu Hoài Tễ.

    Vị khách nhân này làn da trắng như bạch ngọc, nhưng trên người lại có một vết sẹo kéo dài từ vai trái đến giữa bụng, vết sẹo tuy đã lâu, nhưng có thể nhìn ra được miệng vết thương lúc ấy vô cùng sâu, bị thương nặng như thế, còn sống đã là một kỳ tích.

    Ngụy Chiêu cảm thấy mình giống như đã gặp qua vết sẹo này ở đâu, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

    Hắn ngơ ngẩn nhỉn trong chốc lát rồi bắt đầu động thủ cời quần Triệu Hoài Tễ.

    "..."

    Cũng may còn giữ lại cho Triệu Hoài Tễ cái quần lót, bằng không hắn thật sự sẽ không chịu nổi.

    Ngụy Chiêu lấy chăn đắp cho Triệu Hoài Tễ xong rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

    Triệu Hoài Tễ mở mắt ra, nhỉn y phục của mình bị ném lung tung dưới đất, nhịn không được nhíu mày.

    Y phục của đế vương xưa nay chưa từng dính một hạt bụi, y phục đã bị ném xuống đất, hắn cũng không muốn mặc lại.

    Hắn cúi đầu nhìn vết sẹo trên cơ thể mình, liền nhận ra lúc nãy Ngụy Chiêu nhìn mình hẳn là đang nhìn cái vết sẹo này.

    Hắn đứng dậy nhìn qua khe cửa, thấy Ngụy Chiêu lắc mình len vào một gian phòng ở. Trong tay hắn có một cái đồ vật gì đó đang phát sáng, cũng không biết là vật gì.

    Đi vào trong chốc lát rồi Ngụy Chiêu bước ra ngoài, đồ vật trong tay hắn Triệu Hoài Tễ có thể nhin thấy rõ ràng, là một cái côn nhỏ phát sáng. Lấy kiến thức cùa một hoàng đế như hắn, còn chưa gặp qua loại đồ vật thần kỳ như vậy.

    Chẳng lẽ là do cái "hệ thống" thần kỳ kia cho?

    Ngụy Chiêu lại lục soát một hồi lâu, cho đến khi trời sắp sáng mới về phòng.

    Triệu Hoài Tễ trước khi hắn trở về đã nằm yên trên giường, giả bộ bản thân chưa từng tỉnh dậy.

    Ngụy Chiêu trở lại phòng, ngáp một cái. Tìm kiếm cả một buổi tối, hắn lại mệt như vậy, trong phòng lại chỉ có một chiếc giường, hắn nhìn vị khách nhân không động đậy kia một chút, đi tới mép giường, đem hắn đẩy vô trong, bản thân mình thì nằm bên ngoài ngủ.

    Triệu Hoài Tễ cảm thấy động tác đẩy hắn của Nguỵ Chiêu giống như đẩy một con tiểu cẩu đã chết.

    Không lâu, hắn liền nghe được tiếng hít thở đều bên người.

    Hắn ngủ rồi.

    Triệu Hoài Tễ hơi nghiêng đầu, hắn phát hiện bản thân đã không nhớ nồi cái tên Ngụy Chiêu thật kia là cái dạng gì rồi.

    Nhưng vào lúc này, Ngụy Chiêu trở mình. Triệu Hoài Tễ chỉ cảm thấy trên người mình có chút lạnh, cúi đầu liền phát hiện cái chăn đắp trên người mình đã bị Ngụy Chiêu cuốn trên người.

    Trên người hắn không mặc y phục, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh.

    Cẩn thận kéo một chút góc chăn, lại bị Ngụy Chiêu bọc chặt, căn bản kéo không ra.

    Sáng sớm, Ngụy Chiêu bị tiếng hắt xì đánh thức, quay đầu lại nhìn vị "khách nhân" tối hôm qua kia đã tỉnh, đang dùng đôi mắt u oán nhìn mình.

    Hắn nhìn cái tổ kén ấm áp cùa mình, vị "khách nhân" kia bị hẳn lột bỏ y phục, ngay cả chăn cũng bị đoạt, thật thê thảm.

    Ngụy Chiêu xoay người lên, đem chăn đẩy cho Triệu Hoài Tễ, cúi đầu nhìn y phục rớt đầy trên mặt đất, khom lưng nhặt để lên giường.

    "Y phục bị dơ rồi, đi mua cho ta bộ mới." Triệu Hoài Tễ nói.

    Ngụy Chiêu nhìn liếc mắt một cái nhìn bình rượu bỏ thuốc mê trên bàn.

    Triệu Hoài Tễ: "..."

    "Thôi, tạm thời mặc nó vậy, dù sao sáng sớm cũng không thích hợp đi mua quần áo."

    Hắn có chút khó chịu mà cầm lấy bộ y phục dính đầy bụi bẩn, phủi bụi rồi mặc lên người.

    Thực ra phòng dành cho khách này quét tước rất sạch sẽ, trên mặt đất cũng không có bụi bẩn.

    Có người ở bên ngoài gõ cửa, "Công tử đã dậy chưa? Ngài có muốn dùng tảo thiện không?"

    Triệu Hoài Tễ lên tiếng, "Tảo thiện có những món gì?"

    Người nọ bên ngoài nói: "Bánh bao, bánh quẩy, cháo, màn thầu đều có đủ."

    "Vậy.. thì cháo đi."

    "Vâng, tiểu nhân sẽ đem đến cho ngài liền."

    Không lâu sau có mấy tạp công tiến vào, đưa nước rửa mặt cùng nước súc miệng.

    Triệu Hoài Tễ đã quen được hầu hạ, nhìn thấy có người tới hầu hạ, liền tự nhiên mà hưởng dụng. Hắn cầm lấy khăn mặt bên trong chậu, nhẹ nhàng lau mặt, động tác rất nhẹ, giống như sợ làm rách mặt nạ trên mặt.

    Ngụy Chiêu cũng chỉ lau nhẹ một chút, hắn không biết hóa trang, sợ đem lớp hóa trang trên mặt lau đi mất.

    Không lâu sau, Tề mụ bước vào cửa, tự mình mang đồ ăn sáng, cười nói: "Công tử hôm qua người ngủ có ngon không?"

    Vừa mới dứt lời, liền nghe được vị công tử kia hắt xì một cái.

    Tề mụ mụ liền quở trách nói: "Có phải Phong Linh tối hôm qua hầu hạ không tốt? Hại công tử bị cảm lạnh? Ta đây liền cho người đi nấu trà gừng, uống xong sẽ đỡ hơn."

    Bà ta đối với vị khách nhân này hiển nhiên là vô cùng để bụng, ai không muốn giữ chân một vị khách nhân tài đại khí thô?

    Triệu Hoài Tễ lại chỉ cảm thấy này Tề mụ thật phiền phức, ném một thỏi bạc cho bà ta, "Ngươi lui xuống đi."

    Tề mụ mụ tiếp bạc, khuôn mặt liền giãn ra hớn hở nói, "Vâng, công tử từ từ thưởng thức."

    Bà ta cười cười rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

    Xem ra vị công tử này đối với "Phong Linh cô nương" vô cùng hài lòng.

    Tuy rằng Triệu Hoài Tễ nói là chỉ cần cháo, nhưng Tề mụ bưng lên đồ ăn rất đa dạng, không những có cháo gạo kê, còn có mấy cái bánh bao nhỏ và rau ăn kèm.

    Ngụy Chiêu đã đói bụng, nhìn mâm đồ ăn này cũng không khách khí, cầm lấy một cái bánh bao nhỏ cắn một miếng.

    Buổi sáng Triệu Hoài Tễ đều không có dùng tảo thiện, chỉ bưng chén cháo kê uống vài ngụm cho ấm dạ dày, nhưng nhìn thấy Ngụy Chiêu ăn ngon đến như vậy, chần chờ một chút, cũng cầm một cái bánh bao nhỏ ăn. Cũng không biết vì sao, chỉ là một cái bánh bao nhân thịt bò bình thường, lúc bỏ vào miệng lại ngon đến như vậy.

    Ăn xong không lâu liền có người đến thu dọn, Tề mụ vẫn tự mình dẫn người tới, đối với Triệu Hoài Tễ vô cùng khách khí.

    Ngụy Chiêu dùng ánh mắt như đao nhìn Triệu Hoài Tễ, ám chỉ hắn: "Trời đã sáng, ngươi nên đi rồi!"

    Triệu Hoài Tễ cố tình không hiểu ánh mắt kia, ngược lại nói: "Ở nơi này của ngươi cũng rất thoải mái, ta muốn ở lại vài ngày.

    Tùy tay vứt ra một thỏi bạc.

    Tề mụ mặt cười đều đã cứng lại:" Đó là vinh hạnh của Thủy Tiên Lâu chúng tôi, ngươi hầu hạ công tử cho tốt, phải hầu hạ cho đến khi công tử thoải mái mới thôi! "

    Ngụy Chiêu nhịn không được lại nhìn bầu rượu trên bàn kia.

    Tề mụ chú ý tới tầm mắt của hắn, vội vàng phân phó thủ hạ," Ngươi xem cái trí nhớ này của ta.. Rượu đã dùng qua, mau dọn đi, đổi một binh mới lại đây cho ta."

    Bà ta vui vẻ mà bước ra ngoài.

    Lúc Tề mụ ra cửa, Ngụy Chiêu liền chú ý tới bên ngoài có mấy cô nương xinh đẹp nhìn trộm hướng bên này, nhỏ giọng nghị luận cái gì đó.

    Hắn trong lòng có một chủ ý, không nói một lời mà đi ra đóng cửa lại.

    Lúc đi ra cửa, phần eo của hắn cọ phải cửa một thứ từ trên người rớt ra.

    Hắn khom lưng nhặt lên, cầm ở trong tay, cẩn thận mà phủi bụi trên mặt.

    Bên ngoài các cô nương tức khắc đôi mắt đều dựng hết cả lên.

    Các nàng nhìn thấy vô cùng rõ ràng, kia chính là một thỏi bạc lớn, ước chừng có năm mươi lượng!

    Bạn rút gọn nhớ chừa tên chương ra nhé.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng năm 2024
  4. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thảo nào Tề mụ đối với khách trong phòng này đon đả vậy, vừa ra tới mặt mừng rỡ đến nở hoa rồi.

    Công tử phòng này thật rộng rãi, tùy tiện ra tay đã là 50 lượng bạc!

    Trên đường đối diện là những người bán rong thức khua dậy sớm bán bánh bao, cực khổ làm một tháng cũng chỉ kiếm được 2 lượng bạc, mà nó chính là tiền nuôi sống cả gia đình.

    Còn người câm kia một đêm liền vung tay cho 50 lượng, người ta bán bánh bao hai năm còn không được nhiều như vậy.

    Nghe nói đây là tiền bán thân của người câm kia, cũng chỉ là năm mươi lượng mà thôi!

    Hoa khôi là người đầu tiên không phục, nếu không phải nàng hôm qua nhận khách sớm, bằng không làm gì đến lượt cái người câm này?

    Khách nhân tối hôm qua cũng coi như là kẻ có tiền, thưởng cho nàng 10 lượng tiền thưởng. Nàng đã cảm thấy rất nhiều, nhưng cùng người câm này so thì không đủ lên mặt bàn.

    Lúc Ngụy Chiêu chuẩn bị đóng cửa, mấy cô nương bên ngoài cuối cùng không nhịn được mà cùng nhau vọt vào phòng.

    Hoa khôi kia thì càng không khách khí mà đẩy Ngụy Chiêu ra, trực tiếp đẩy hắn ra cửa.

    Ngụy Chiêu không phản kháng, thuận thế ra cửa, xoay người vào phòng cách vách cho khách.

    Vào giờ này các khách nhân phần lớn đã rời đi, tối hôm qua hắn không có lục soát những cái phòng đó, những cái phòng đó đa số đều không khóa cửa, lát sau sẽ có người dọn dẹp lại đây thu thập phòng, giặt khăn trải giường.

    Hắn vừa vào cửa liền ẩn nấp trong một góc điều tra. Ngụy Chiêu nghĩ đồ vật quan trọng như ngọc tỷ sẽ không thể để lộ liễu được, nhất định là giấu ở một nơi nào đó.

    Nhưng phòng này vẫn chưa tìm thấy cái gì, hắn có chút thất vọng, rời khỏi phòng đi sang phòng khác tìm.

    Ra cửa liền nghe được Tề mụ đang mắng người, "Các ngươi đang làm cái gì? Chưa thấy qua nam nhân sao? Chọc vào Quý công tử, còn không cút nhanh!"

    Hoa khôi ở xa liếc mắt nhìn Ngụy Chiêu một cái, không cam lòng mà dẫn các cô nương rời đi.

    Ngụy Chiêu thầm nghĩ "Không tốt."

    Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe được Tề mụ mụ gọi hắn, "Phong Linh? Không hầu hạ Quý công tử cho tốt, chết chỗ nào vậy?"

    Ngụy Chiêu chỉ đành thở dài, trở lại phòng. Trong lòng nghĩ có nên đem cái tên họ Quý này đán h ngất cho đỡ rách việc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2025
  5. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 11.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Hoài Tễ nhìn ánh mắt Ngụy Chiêu liền biết hắn lại muốn đánh người, liền nói: "Ta cảm thấy mệt, ngươi đến phòng của mình nghỉ ngơi đi, muộn một chút rồi tới cũng được."

    Hắn ngáp một cái, "Đêm qua ngủ lâu vậy, không biết sao vẫn mệt như vậy."

    Ngụy Chiêu sắc mặt hơi dịu xuống, gật đầu rồi rời khỏi phòng.

    Triệu Hoài Tễ cũng thở phào một hơi, hắn một mình phải ứng phó với sát thủ võ công cao cường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn cùng Ngụy Chiêu động võ.

    Có Ngụy Chiêu ở đây, hắn có thể ngồi chờ ăn bát vàng là được. Ngày hôm qua khi nhìn thấy Ngụy Chiêu liên nghĩ kỹ rồi, truyền lệnh cho ám vệ mai phục bên ngoài, chờ lúc Ngụy Chiêu rời khỏi Thủy Tiên Lâu bọn họ sẽ cướp đi ngọc tỷ truyền quốc trong tay hắn. Ám vệ sẽ cải trang thành cướp, Ngụy Chiêu cũng sẽ không biết bọn họ là ai.

    Ám vệ Ngụy Chiêu mang đến có một vài cao thủ, Ngụy Chiêu võ công lại cao, hắn chỉ có một người, sao có thể đánh thắng được mấy người kia.

    Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến thanh âm quen thuộc.

    [ Chỉ có thể buổi tối nhân lúc các nàng ngủ sâu, lén lút lục soát một lúc.]

    Thanh âm của hệ thống có chút tiếc nuối.

    [ Đúng là công tác điều tra yêu cầu giá trị tốc độ, nhưng phải hoàn thành nhiệm vụ mới được khen thưởng nha!]

    Triệu Hoài Tế lắc đầu cười lạnh, cái tên nằm vùng này thật sự cho rằng triều đình của hắn khắp nơi lọt gió, tùy tiện là có thể nắm thóp nhược điểm của triều thần?

    Bọn họ cũng thật vất vả tìm được một người giống Ngụy Chiêu lớn lên giống nhau, hao tổn tâm cơ an bài vào triều đình. Nhưng bọn họ sẽ không thể nào tưởng tượng được, Ngụy Tập Thanh trung thành không màng an nguy tính mạng của nhi tử thân sinh, cũng muốn tận trung với hoàng đế.

    Hắn rất có lòng tin đối với đại thần của chính mình, nhiệm vụ này của Ngụy Chiêu không có khả năng hoàn thành.

    Ngụy Chiêu đi bộ lục soát khắp nơi một ngày cũng không có ai quản hắn. Ban ngày các cô nương đều ở trong phòng nghỉ ngơi, không có khách nhân tới, đại gia cũng lười ra cửa. Cho dù là nhìn thấy hắn, cũng cho là hắn muốn quen thuộc hoàn cảnh, cũng sẽ không cố ý để mắt tới.

    Trời tối mịt hắn vẫn chưa thu hoạch được gì.

    Ngày hôm qua khi hắn tới, Tế mụ liền chuẩn bị cho hắn một phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi, lục soát xong rồi, hắn muốn về nghỉ ngơi một lát,

    Bấm để xem
    Đóng lại
    chờ đến tối khi các khách nhân ngủ rồi, lại lẻn vô mấy cái phòng chưa lục soát qua.

    Đi đến dưới lầu lúc đi qua phòng của Tề mụ, trong lòng hắn đánh một cái nhịp đi vào.

    Tề mụ đang ngồi uống trà, nhìn thấy Ngụy Chiêu liền lộ ra vẻ mặt tươi cười. "Có việc gì sao? Có cái gì muốn cùng mụ mụ nói, không cần câu nệ."
     
  6. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dừng một chút, "Ai ya.. Quên mất ngươi không nói được."

    Ngụy Chiêu tùy tiện ra một cái dấu không có ý nghĩa gì, chỉ trên lầu.

    "Ý ngươi là vị Quý công tử kia muốn thứ gì sao? Muốn cái gì?"

    Ngụy Chiêu tiếp tục khua chân múa tay.

    "Lá trà? Không phải? Điểm tâm? Trứng gà? Ngươi rốt cuộc đang muốn miêu tả cái gì?"

    Tề mụ trong lòng mệt mỏi không muốn đoán nữa, chỉ vào trong phòng "Muốn cái gì thì tự mình lấy đi!"

    Ngụy Chiêu chờ chính là câu nói này, lập tức đi vào phòng của Tề mụ, quang minh chính đại mà tìm kiếm. Tìm nửa ngày, Tề mụ cũng không còn kiên nhẫn, "Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?"

    Ngụy Chiêu không để ý tới bà ta, thậm chí còn dẫm lên ghế xem đỉnh tủ.

    Tề mụ: "..."

    Nàng ta có tật xấu gì sao, sẽ để đồ ở trên đỉnh tủ?

    Tìm một lúc lâu, Ngụy Chiêu cũng không tìm được cái gì, sau đó tùy tiện cầm một cái kim thêu hoa rồi đi.

    Tề mụ: "..."

    Khua tay múa chân ra dấu chỉ là kim thêu hoa? Có thể trừu tượng đến mức đó? "

    Khoan đã.. Vị Quý công tử kia muốn kim thêu hoa làm cái gì?

    Sẽ không phải là có sở thích ngược đãi đi? Chẳng trách" cô nương "ban ngày vẫn luôn trốn tránh hắn, vẻ mặt không tình nguyện, nhất định là tối hôm qua bị tra tấn đến chết đi sống lại. Nàng lại là một người câm, sẽ không kêu đau, có gì ủy khuất đều chỉ có thể nuốt vào trong lòng.

    Bà ta trong lòng có chút thương cảm mà nhìn" Phong Linh "đi ra cửa, lắc đầu thở dài.

    Vị" tiểu cô nương "này tuy vóc dáng cao, nhưng trông có vẻ gầy, thân hình đơn bạc, chịu lăn lộn được sao?

    Tiền không dễ tránh nha..

    Trời tối, các khách nhân cũng dần tới.

    Ngụy Chiêu còn đang ngủ, bỗng nghe thấy có người gõ cửa kêu hắn ra đến phòng hầu hạ vị Quý công tử kia.

    Hắn móc từ trong áo ra một chai thuốc, lắc lắc.

    Còn dư lại không ít, đủ cho tên họ Quý kia uống.

    Hắn không kêu một tiếng ngồi dậy, đi theo bà tử đến phòng của vị" Quý công tử "kia.

    Ngoài cửa cãi cọ ồn ào, có không ít các cô nương đang tiếp khách. Hắn đi xuyên qua giữa các cô nương, không để ý tới vóc dáng của mình như hạc trong bầy gà, mấy khách nhân dưới lầu liếc mắt một cái liền thấy một" Cô nương "vóc dáng cao".

    Dưới lầu Liễu công tử mắt dựng thẳng, "Đây là cô nương mới tới sao? Trông rất hợp nhãn, có điều vóc dáng có chút cao. Nhưng bản công tử luôn thích sự mới mẻ, Tề mụ, cho cô nương này bồi ta đêm nay!"

    Tề mụ khó xử nói: "Đã có vị công tử khác lựa chọn nàng trước rồi, hay là chờ nàng rảnh rỗi, ta sai nàng bồi Liễu công tử uống rượu?"

    Liễu công tử bất mãn nói: "Ta đã nói những gương mặt mới đều để cho ta, lời này ta đã nói qua?"

    "Nhưng nàng.. Ngày hôm qua đã được khách nhân chọn, theo quy củ, ai tới trước thì được, ta cũng không có biện pháp." Tề mụ nói.

    Một vị khác là Chu công tử mở miệng nói: Theo quy củ, những cô nương được chọn còn chưa bắt đầu tuyển đâu! Giống như hoa khôi đêm nay bồi ai, chẳng xem ai giá cao? Chỉ cần có nhiều người nhìn trúng cùng một cô nương, theo quy củ không phải nên cạnh tranh sao? Cũng không thể vì người tới trước là có thể độc chiếm? Ta cũng thích người mới tới này, ta cũng muốn cạnh tranh! "

    Tề mụ tròng mắt đảo một vòng, cạnh tranh đối với bà ta tất nhiên là có lợi, những cậu ấm có tiền này cạnh tranh, giá cả mới có thể càng cao.

    Bà ta tủm tỉm cười nói:" Nếu đã như vậy thì kêu Phong Linh cô nương xuống đây, ai ra giá cao thì được! "

    Ngụy Chiêu vừa mới vào phòng Triệu Hoài Tễ, Tề mụ liền vào cùng, có chút khó xử nói:" Quý công tử, có vài vị công tử coi trọng Phong Linh cô nương.. Hay là Quý công tử đổi một cô nương mới đi? Các khách nhân đêm nay vẫn chưa chọn, hoa khôi cũng có thể ra giá. "

    Bà ta nhìn thân hình đơn bạc" Phong Linh ", trong lòng nghĩ tối hôm qua cô nương này bị giày vò một trận chắc là khó chịu lắm, vị Liễu công tử và Chu công tử đều là những người thương hoa tiếc ngọc, đối với" Nàng "cũng là một chuyện tốt.

    Triệu Hoài Tễ nói:" Ta không cần người khác, nhất định phải là nàng. "

    Tề mụ nói:" Vậy làm phiền công tử dời bước, đến sảnh lớn cùng các vị công tử khác cùng nhau ra giá? "

    Triệu Hoài Tễ nói:" Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền? "

    Tề mụ vội vàng cười nói," Công tử nào có thiếu chút tiền ấy? Chỉ là có một vài vị công tử dưới kia cũng là người có tiền, ta mở cái lầu này ai cũng không đắc tội nổi, không phải sao? "

    Triệu Hoài Tễ lười xuống lầu, nói:" 500 lượng. "

    " Là bao nhiêu? "Tề mụ Hoài nghĩ mình nghe nhầm.

    Triệu Hoài Tễ ném một tờ ngân phiếu cho nàng," Ta còn cần ra giá sao? "

    Tề mụ hai tay run rẩy mà nhận tờ ngân phiếu kia.

    Quả thật là 500 lượng!

    Bà ta hít một hơi thật sâu, liên tục nói:" Đêm nay Phong Linh cô nương cũng muốn hầu hạ cho tốt vị Quý công tử này! Còn nữa! Ngày mai.. Ngày mai ta sẽ đích thân hầm nhân

    Sâm tẩm bổ cho ngươi. "

    Tuy rằng bà ta cảm thấy vị cô nương này đêm nay bị giày vò rất thống khổ, nhưng đó là 500 lượng, chút thương hại đã sớm bị Tề mụ vứt ra sau đầu. Tề mụ chu đáo đóng cửa, sau khi ra cửa liền nói với hai vị công tử kia:" Ngại quá, vị công tử kia ra giá thực.. Hai vị dù sao cũng là khách quen, không vội lắm, chờ thêm hai ngày nữa hắn đi rồi cũng chưa muộn, phải không? "

    Liễu công tử không vui nói:" Hắn cho ngươi bao nhiêu? Ta cho gấp đôi! Khinh ta không có tiền à? "

    Tề mụ nói:" 500 lượng. "

    " Bao nhiêu? "Hai người đồng thời kinh hô.

    " 500 lượng. "Tề mụ đắc ý lặp lại lần nữa.

    500 lượng dù là đối với ai mà nói đều không phải một số lượng nhỏ, số này có thể mua được 10 cô nương.

    Hoa khôi xinh đẹp nhất nơi này, giá một đêm cũng chỉ 10 lượng, còn có thể làm hoa khôi hầu hạ hơn một tháng.

    Như vị Liễu công tử là một công tử quần là áo lượt ăn chơi đàng điếm, hắn một năm tiêu cũng chỉ hơn hai nghìn lượng, con số này đã là người thường không dám nghĩ tới.

    Vị công tử kia ra tay một cái đã là 500 lượng, cho dù là hai vị công tử này cũng khó mà bỏ ra được.

    Chu công tử chắp tay," Ta cảm thấy hoa khôi hôm nay trang điểm khá xinh đẹp."

    Liễu công tử vẫn đứng bất động tại chỗ, lần đầu tiên nhìn thấy vị cô nương kia tim liền đập nhanh, quá hợp khẩu vị của hắn.

    Nếu như đêm nay hắn không thể âu yếm, hắn sợ là không thể ngủ nổi.

    Hắn do dự một lúc rồi đi lên lầu đến phòng của Triệu Hoài Tễ, đẩy cửa phòng ra.

    Cửa phòng không khóa ở bên trong, đẩy liền mở.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...