Đêm Huế Có tiếng gọi như là của gió Ta nhìn lên: bàng bạc tiếng chuông Tiếng chuông rơi ta còn mảnh vỡ Sông Hương buồn rơi mảnh trăng suông. Có tiếng gọi như là của lá Ta nhìn lên: tim tím trời thu Thu chợt đến như ta vừa đến Phố trở mình lằng lặng ưu tư. Có tiếng gọi như là của khói Ta nhìn lên: biêng biếc sương đầy Xa đất nước, xa mùa thu ấy Nhớ chưa cầm đã rụng trên tay. Có tiếng gọi như là của Huế Ta tìm em vời vợi mong chờ! Người viễn xứ mang buồn xa xứ Để bây giờ bật khóc trong mơ. Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Bài thơ ký với bút danh Nguyễn Văn Tạo đăng trên báo Người cao tuổi . Bài thơ được viết trong một đêm khi tác giả, lúc đó vẫn còn trẻ, cùng các bạn nam (Sài Gòn) đi hái me trên đường phố Huế với các bạn nữ (Huế). Cô gái Huế có tên là Hương Thu..
Cuối Năm Thăm Trường Cũ Em vẫn thế Nụ cười em vẫn thế Tà áo hương bay màu cúc thu vàng Mùa đông đã ngủ trên đồi cỏ biếc Cơn gió nào qua phố lang thang? Xin dừng lại bước chân hoài niệm Một lớp học xưa Một cô giáo dịu dàng Dòng phấn mới vẫn chào bài học mới Lời giảng đầu ngày vỗ cánh những ước mơ. Lá bàng đang hát Hay ta chợt hát Sợi tóc vừa rơi sao bạc trắng nỗi niềm? Thời gian đừng vội kẻo ta nông nỗi Đá cô đơn buồn chỉ lăn lóc rong rêu. Em vẫn thế Nụ cười em vẫn thế Đàn sẻ vụt bay, ríu rít cuối sân trường Nắng lấp lánh Giọt sương màu hạt ngọc Xuân đã về chỉ cách một nhành mai... Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Bài thơ lấy cảm hứng từ tấm ảnh cô Ngọc Xuân, giáo viên dạy hóa trường THPT Võ Thị Sáu, đăng trên Facebook với chiếc áo dài màu vàng cùng nụ cười thật tươi. Bài thơ ký với bút danh Nguyễn Văn Tạo đăng trên báo Người cao tuổi . Hai câu cuối của bài thơ có tên cô Ngọc Xuân. Xin lưu ý: "Nông nỗi" là nỗi buồn khi bất lực, không được như ý (ý thơ tác giả), còn "nông nổi" là hời hợt, vô tâm, thiếu ý thức khi hành động (người biên tập báo đã sửa lại khi lên báo). "Nông nỗi" vẫn đúng hơn, vì ý liền mạch với các câu thơ trong khổ 3 bài thơ.
Tháng Mười Mưa Vẫn Thế Tháng Mười mưa vẫn thế Sao ta tóc bạc rồi? Ngỡ cầm đũa ngọc lệ Ngờ đâu nước vỡ trôi.. Tháng Mười mưa vẫn thế Ngập lụt những con đường Ta ôm đàn gọi nhớ Chờ em chiều ngõ thương. Tháng Mười mưa vẫn thế Ta đi để quay về Khuấy thời gian sóng sánh Thơm ấm khói cà phê. Tháng Mười mưa vẫn thế Giọt reo lóng lánh cười Bóng ai lung linh phố Tà áo cúc vàng tươi? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cô Hương Trà, giáo viên dạy lý trường Võ Thị Sáu. Bài thơ đã đăng trên Tạp chí hải ngoại Ngôn ngữ (phát hành tại Việt Nam - Hoa Kỳ - Canada - Pháp - Đức - Úc)
Mẹ Ơi... Mẹ ơi... Ngày tám tháng ba Bài thơ con viết chỉ là nhỏ nhoi Bôn ba cuối đất cùng trời Vẫn không tìm hết những lời mẹ ru. Mẹ ơi... Nhặt trái mù u Nhớ cau xanh vỡ ưu tư lá trầu Ba mươi năm lạnh dãi dầu Bão dông mẹ gánh bạc màu cô đơn. Mẹ ơi... Chân cứng đá mòn Con đi vẫn nhớ thuở còn thơ ngây Mẹ giờ hóa khói mây bay Câu thơ ứa lệ từ ngày mồ côi. Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Giáo dục - Thời đại, ký với bút danh Nguyễn Văn Tạo
Đường Sách Sáng Tháng Ba Sáng Tháng Ba Rét nàng Bân lửng lơ cuối phố Vượt qua dòng xe xuôi ngược Gặp gỡ những con người đã bước vào trang sách Lại gặp những nụ cười Những nụ hồng Từ trang sách bước ra. Sáng Tháng Ba Ta về qua lối cũ Vỉa hè lang thang nỗi nhớ Buông thả dần tháng năm u uất Từng viên đá lát rùng mình sau giấc ngủ Đông Khắc khoải phục sinh. Sáng Tháng Ba Ta quay tìm cánh diều vướng trên cành cây ký ức Một màu đỏ hồng hoa gạo Một màu đỏ hồng nắng mới Lung linh. Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Bài thơ đăng trên báo Giáo dục - Thời đại, ký với bút danh Nguyễn Văn Tạo.
Tiếc Nuối Nụ Hôn Đầu Tại em? Tại anh? Hay tại mặt trời hôm ấy Không tự đắm chìm trong nhật thực Nụ hôn đam mê Sóng sánh mật đất trời? Tại anh? Tại em? Hay tại trái tim ngày ấy Không rừng rực lửa giao thoa Dung nham hồng chưa trào từ đôi môi khát bỏng Đã nguội lạnh dần trong ánh mắt giá băng? Tại ta? Hay tại đôi vì sao năm ấy Hấp tấp rơi Hoảng sợ thiên đường? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được đăng trên trang báo hải ngoại Người Việt (Califonia - USA).
Nắng Lụa Nắng lụa là em áo lụa bay Áo bay trắng nắng, trắng vai gầy Em đi sợi nắng cài trên tóc Nửa chìm trong áo, nửa trong mây. Ta đã thầm theo để nhớ thương Lá rơi gởi nhớ xuống con đường Tình ta gởi nhớ theo hương nắng Nắng đốt phượng hồng gởi khói sương. Ta chép bài thơ lên cánh mây Câu thơ ngờ nghệch rớt trên cây Em xa sao chẳng ngày quay lại Để thấy thơ buồn hóa bướm bay. Em có về không, có đợi không? Hàng me phấp phỏng đứng như mong Con đường xưa ấy mờ hun hút Gió bụi thời gian cứ chất chồng. Xin hãy dừng chân hỡi tháng năm Lá rơi trên lá bước âm thầm Nắng xưa vụn vỡ giờ vương vãi Mảnh buồn, mảnh nhớ, mảnh xa xăm. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được viết tặng cho cô Yến Phương, giáo viên toán trường THPT Võ Thị Sáu. Bài thơ đã đăng trên báo Giáo dục - Thời đại.
Mẹ Thành Cổ Tích Con về Mẹ đã xa rồi Nắng vàng vọt tắt đỉnh đồi hoàng hôn Lá chiều rười rượi cô thôn Mưa thu rưng rức khóc hồn ca dao. Con về cầu ván bờ ao Bắt con đom đóm thả vào tuổi thơ Tuổi thơ có tiếng ầu ơ Có vòng tay Mẹ bồng chờ trăng lên. Con về hỏi nhớ tìm quên Đồng sâu, ruộng cạn đâu tên của mình? Nổi trôi cũng kiếp lục bình Câu thơ giờ lạnh sân đình heo may. Con về thấy Mẹ trên mây Một đời gồng gánh vai gầy cỏ lau Bướm bay tang trắng vườn cau Mẹ thành cổ tích Miếng trầu ai têm? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trong Tình Thơ Mùa Thu, đặc san của tạp chí hải ngoại Ngôn ngữ (phát hành tại Việt Nam - Hoa Kỳ - Canada - Pháp - Đức - Úc).
Thị Trấn Thị trấn dài như một tiếng vang Nắng cuối thu tan giòn vàng rượm mái ngói Cô gái bán hàng rong bán mùi hương cốm mới Về đâu? Trăn trở khói lam chiều. Thị trấn dài như một giấc mơ yêu Câu thơ tình chợt vọng lên từ sỏi đá Người bên người thôi không là khách lạ Có những con đường chiếc lá cũng rơi đôi. Thị trấn dài như một ánh mắt em tôi Con tàu ra đi Bỗng dùng dằng Lúc lắc Những ô cửa vuông Những khoảng trời xanh ngắt Thị trấn xa dần Sợi nhớ đung đưa... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết khi tác giả đang ngồi trên một toa xe lửa xuyên Việt, xe chạy ngang qua một ga nhỏ của một thị trấn. Bài thơ đã đăng trên báo Bảo vệ pháp luật .