Huyền Ảo [Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Bảo Vệ Ngươi Cả Đời - Thiên Linh Sát

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tống Tử Hân, 1 Tháng ba 2024.

  1. Tống Tử Hân

    Bài viết:
    255
    Chương 10: Ngươi thích A Âm ca sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm qua, chuyện phát sinh trong trận đấu của Triệu lão sư khiến cái nhìn của Tiểu Vũ về mối quan hệ của Đường Tam và Bạch Linh Âm có chút biến hóa. Giữa hai người bọn họ có cái gì đó, ánh mắt Đường Tam nhìn Bạch Linh Âm chắc chắn không bình thường.

    Đường Tam vẫn không phát hiện ra ánh mắt Tiểu Vũ có chút biến hóa, xoa đầu nàng: "Ngày hôm qua đều là ta không tốt, không bảo vệ được ngươi cùng A Âm."

    Tiểu Vũ lắc lắc đầu, lè cái lưỡi đáng yêu nói: "Không phải, đó là do vị sư phụ kia quá lợi hại. Sao có thể trách ngươi được. Nơi này và Nặc Đinh thật là không giống nhau. Dường như mỗi người đều rất cường đại. May mà không có xuất hiện hồn sư cấp bậc đấu la."

    Đường Tam có chút hiếu kì nói: "Ngươi sao biết học viện không có hồn sư cấp bậc hồn đấu la? Triệu sư phụ chỉ là phó viện trưởng, có lẽ viện trưởng là hồn đấu la cũng không chừng."

    Tiểu Vũ sửng sốt một chút, có chút giấu diếm, vội nói sang chuyện khác: "Có lẽ ta đoán sai. Nhưng dù sao hồn đấu la chắc cũng không chịu cam tâm tình nguyện xuất hiện ở một địa phương nho nhỏ như thế này chứ. Đúng rồi A Âm ca đâu, chúng ta cùng đi tìm huynh ấy."

    Đường Tam không nghi ngờ cũng không hỏi nhiều, giọng có chút chán nản: "Lúc sáng ta có đi tìm A Âm nhưng đệ ấy không có trong phòng. Thôi được rồi, chúng ta đi tìm chút gì đó ăn đi, ngươi có vẻ cũng đói bụng."

    Tiểu Vũ gật đầu, không nói gì để mặc cho Đường Tam kéo đi. Nhìn ánh mắt chán nản của Đường Tam, Tiểu Vũ trong lòng có chút xoắn xuýt muốn nói lại thôi cuối cùng Tiểu Vũ vẫn không nhịn được, kéo nhẹ tay Đường Tam hỏi: "Tiểu Tam, ngươi thích A Âm ca sao?"

    Đường Tam bị hỏi thế cả người cứng đờ, hoảng hốt quay người lại nhìn Tiểu Vũ giọng đầy ngạc nhiên: "Sao có thể chứ, Tiểu Vũ ngươi đừng nói bậy, A Âm thế nhưng là đệ đệ ta hơn nữa chúng ta đều là nam nhân, sao có thể thích nhau."

    Tiểu Vũ nhìn Đường Tam phản ứng mãnh liệt như vậy có chút hồ nghi: "Thật sao?" Tam ca bình thường làm cái gì cũng chững chạc, bình tĩnh sao hôm nay nàng mới hỏi một câu mà đã như mèo bị nắm đuôi cả người hoảng hoảng hốt hốt phủ nhận. Chắc chắn có điều đáng ngờ.

    Đường Tam nghe ra sự ngờ vực của Tiểu Vũ cảm thấy có chút đau răng, cắn răng kéo Tiểu Vũ đi. "Thật, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi tìm nhà ăn."

    Tiểu Vũ thấy Đường Tam một mực phủ nhận nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu có thì cũng có sao đâu, dù sao nam thích nam cũng không phải là không có tiền lệ."

    Tiểu Vũ mặc dù nhỏ giọng nhưng vẫn như cũ toàn bộ chui vào tai của Đường Tam, kéo Tiểu Vũ đi, Đường Tam trong lòng rối bời, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Bạch Linh Âm, hắn lắc lắc đầu suy nghĩ có chút loạn. Đường Tam thừa nhận ngay từ lần đầu gặp Bạch Linh Âm hắn đã có cảm giác muốn thân cận, thời gian tiếp xúc càng lâu cái cảm giác này càng lớn nhưng hắn một mực chưa từng nghĩ đến cái trường hợp kia. Thích, sao có thể chứ, đó là đệ đệ hắn. Đường Tam xoa trán cố gắng để xóa những suy nghĩ kia ra khỏi đầu nhưng lời nói của Tiểu Vũ như một hạt giống đã bắt đầu nảy mầm trong đầu óc hắn.

    Môt bên khác, nhân vật chính được nhắc đến Bạch Linh Âm lại xuất hiện ở khu rừng nhỏ nằm bên ngoài phạm vi Sử Lai Khắc học viện. Lúc này Bạch Linh Âm đứng dưới một gốc cây, thần sắc có chút cười khổ nhìn một thân hắc y đang hành lễ trước mặt. "Tam thúc vậy mà lại đưa huynh đến bảo vệ ta, Bạch Ảnh."

    Bạch Ảnh vốn là cô nhi được Bạch tộc tuyển chọn mang về huấn luyện thành ám vệ, tuy nhiên trong khoảng thời gian huấn luyện đã bộc lộ ra thiên phú hơn người được cao tầng của Bạch tộc để mắt tới. Tam thúc của Bạch Linh Âm đã nhận hắn làm con nuôi lấy cho hắn cái tên Bạch Ảnh.

    Bạch Ảnh thấy Bạch Linh Âm cười khổ, đứng đậy nhìn Bạch Linh Âm nhếch miệng cười: "Tiểu A Âm, nguyên văn lời nói của phụ thân chính là -Ngươi đi bên cạnh bảo vệ A Âm, không được để nàng gặp nguy hiểm cũng không được để đám ong bướm không có mắt bu lấy nàng- nhưng mà Tiểu A Âm ta nghĩ ngươi xinh đẹp như thế không đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì thật đáng tiếc, với khuôn mặt này của ngươi thì chắc chắn nam nữ đều ăn hết."

    Bạch Linh Âm nghe hắn nói thế mặt đỏ bừng: "Tứ biểu ca, huynh lại nói linh tinh, cái gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt, nam nữ đều ăn, có tin ta nói cho tam thúc về xử lý huynh không?"

    Bạch Ảnh cười hắc hắc nhìn Bạch Linh Âm khuôn mặt đỏ bừng, đưa ngón trỏ lên khẽ lắc: "Không, không, Tiểu A Âm, gương mặt này của ngươi hút ong bướm thế nào ngươi cũng biết rồi. Còn nữa, tứ biểu ca rất lâu rồi không được ra ngoài chơi đùa, ngươi nỡ lòng nào đuổi tứ biểu ca về."

    Bạch Linh Âm liếc mắt nhìn Bạch Ảnh có chút xem thường. "Tứ biểu ca, bây giờ nhìn mặt huynh thật đê tiện. Không chơi với huynh nữa, ta phải trở về học viện, huynh muốn thế nào, nếu âm thầm thì thôi, còn nếu đi bên cạnh ta thì để ta nói với viện trưởng sắp xếp cho huynh."

    Bạch Ảnh nghe vậy hơi lắc đầu: "Không cần, ta sẽ ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ ngươi, cần làm gì thì gọi ta dù sao phụ thân cũng nói là ta đến đây làm chân sai vặt cho ngươi."

    Bạch Linh Âm trở lại Sử Lai Khắc học viện, lúc tìm đến nhà ăn vừa hay Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh cùng nhóm người Đường Tam cũng vừa đến. Bạch Linh Âm ôn hòa chào hỏi bọn họ, Tiểu Vũ trông thấy Bạch Linh Âm ánh mắt sáng lên chạy đến ôm lấy tay cô. "A Âm ca, ngươi đi đâu vậy. Lúc nãy Tam ca tìm không thấy ngươi, buồn bực mãi đâu?"

    Bạch Linh Âm kinh ngạc nhìn Đường Tam, phát hiện ánh mắt Đường Tam có chút quái lạ, mở miệng: "Có chút việc riêng. Làm sao vậy?"

    Đường Tam cúi đầu né tránh ánh mắt của Bạch Linh Âm, cả người bối rối, lắp bắp: "Không.. không có gì."

    Bạch Linh Âm không hiểu nhìn Đường Tam, nghi ngờ, tên này bị làm sao, thiên mệnh chi tử chẳng lẽ hôm nay phát bệnh. Không khí hiện trường có chút vi diệu. Đường Tam cúi gằm mặt cả người lúng túng, Bạch Linh Âm thì lạnh nhạt đứng đó, Tiểu Vũ ôm cánh tay Bạch Linh Âm lè lưỡi hết nhìn Đường Tam lại nhìn Bạch Linh Âm trong lòng buồn phiền: "Tam ca đúng là đồ đầu gỗ."

    Mã Hồng Tuấn đứng một bên gãi đầu, có chút không hiểu nhưng cũng không ngại hắn hai mắt đăm đăm nhìn mấy cô gái nhất là Bạch Linh Âm không che dấu được việc miệng đang chảy nước giãi liên tục.

    Bạch Linh Âm bị nhìn đến khó chịu, liếc mắt căm tức nhìn Mã Hồng Tuấn, lộ ra một tia sát khí, tên béo này cô không biết nhưng không ngại ra tay dạy hắn một trận.

    Đái Mộc Bạch lấy tay đánh vào hắn rồi thấp giọng nói: "Ngươi lương thiện chút đi, tốt nhất là nên áp chế tà hỏa lại. Còn nữa Bạch Linh Âm là nam đừng nhìn chằm chằm hắn nữa."

    Mã Hồng Tuấn kinh ngạc bật thốt lên: "Nam?"

    Giọng của Mã Hồng Tuấn đã phá vỡ bầu không khí lúng túng, Bạch Linh Âm, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh mấy người mắt lạnh nhìn Mã Hồng Tuấn, trong mắt đầy trào phúng. Bạch Linh Âm hừ lạnh một tiếng dẫn đầu bước vào nhà ăn, cảm giác cao hứng buổi sáng khi gặp lại Bạch Ảnh đã biến mất sạch.

    Bạch Linh Âm ngồi xuống bàn ăn, bên tai còn vọng lại tiếng trêu trọc của Bạch Ảnh. "Tiểu A Âm, ngươi thấy chưa, biểu ca đã bảo là khuôn mặt ngươi nam nữ đều ăn sạch, ngươi còn không tin."

    Bạch Linh Âm tức giận liếc mắt nhìn về một hướng, giấu ở bên trong chỗ tối Bạch Ảnh đối mặt với ánh mắt của Bạch Linh Âm cảm thấy sau lưng phát lạnh, sờ chóp mũi trong lòng nhổ nước bọt. "Tiểu muội nhà hắn cái gì cũng tốt chỉ có tính tình là không tốt. Không thể trêu trọc."

    Tiểu Vũ lại chỗ Bạch Linh Âm rồi ngồi xuống bên cạnh, Đường Tam che dấu bối rối trong đáy mắt, vẻ mặt bình thản ngồi xuống cạnh Tiểu Vũ, lúc này vẫn không quên liếc mắt nhìn Bạch Linh Âm một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Tiểu Vũ nhìn biểu hiện của Đường Tam lắc đầu thở dài rồi ghé vào bên tai của Bạch Linh Âm nói nhỏ. Bạch Linh Âm nhìn Mã Hồng Tuấn, trong mắt đầy khinh thường và chán ghét. Mã Hồng Tuấn đương nhiên biết họ đang bàn luận về mình, nhất thời nhụt chí ngồi xuống đập xuống bàn để chút giận.

    Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi nói: "Tiểu Áo chắc vẫn còn đang ngủ. Hắn vẫn lười biếng. Ngoại trừ tiểu Áo ra, xem ra mọi người đã đến đông đủ, sau này tất cả mọi người sẽ cùng học tập một chỗ. Trong cuộc sống cũng như trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giới thiệu với mọi người, tên béo này là Mã Hồng Tuấn là người của học viện chúng ta, vũ hồn cỏ gà, à không, là phượng hoàng."

    Chợt nghe thấy hai chữ phượng hoàng, Bạch Linh Âm ngẩng đầu một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt liếc Mã Hồng Tuấn lạnh nhạt lên tiếng: "Vũ hồn Phượng Hoàng tuy mạnh nhưng củi mục thì vĩnh viễn chỉ là củi mục, cũng phế vật có gì khác nhau."

    Mã Hồng Tuấn thấy Bạch Linh Âm châm chọc, mặt đỏ lên, thở phì phò, chỉ Bạch Linh Âm định nói cái gì thì bị Đái Mộc Bạch che miệng kéo ra đằng sau. Bên kia Tiểu Vũ kéo lấy tay áo của Bạch Linh Âm nhỏ giọng: "A Âm ca, tên béo kia tuy đáng ghét nhưng dù sao sau này đều là đồng học."

    Bạch Linh Âm cau mày nhìn Tiểu Vũ, xoa đầu nàng thở dài: "Được rồi, nghe ngươi". Bạch Linh Âm biết tính cách mình không tốt, dễ nổi nóng nhưng thực sự với nhân phẩm của Mã Hồng Tuấn, Bạch Linh Âm nhịn không nổi, thở dài trong lòng, được rồi sau này từ từ trừng trị hắn.

    Mã Hồng Tuấn Bị Đái Mộc Bạch kéo sang một bên trừng mắt nhìn Bạch Linh Âm rồi quay sang Đái Mộc Bạch hỏi: "Được rồi, Đái lão Đại, nghe nói tân đệ tử ngày hôm qua mới tới đã gây cho Triệu sư phụ không ít khó khăn là ai?"

    Đái Mộc Bạch nói: "Ngươi chả phải vừa cùng hắn giao thủ sao bất quá ngươi quả là may mắn không được gặp Triệu sư phụ để được đãi ngộ a." Vừa nói vừa chỉ vào Đường Tam.

    Mã Hồng Tuấn có chút không tin nhìn vào Đường Tam: "Không đúng, ngươi mặc dù hồn lực so với ta có cao hơn, nhưng tựa hồ cũng cao hơn không nhiều lắm hẳn là không tới 30 cấp hồn sư sao có thể để Triệu sư phụ phải ra tay. Dù sao ông ấy cũng là hồn thánh cấp bảy mươi sáu, ta không tin."

    Đường Tam mỉm cười nói: "Chỉ là may mắn mà thôi." Thực lực của bản thân, hắn không cần người khác tin tưởng làm gì.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2024
  2. Tống Tử Hân

    Bài viết:
    255
    Chương 11: Tập hợp. Tứ nhãn miêu ưng Phất Lan Đức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đái Mộc Bạch đem tên và vũ hồn của mấy người bọn Đường Tam cũng đã nói cho Mã Hồng Tuấn, còn về thực lực thật sự của Đường Tam cùng Bạch Linh Âm, hắn cũng không giải thích nhiều lắm, chỉ ám chỉ với Mã Hồng Tuấn rằng, tốt nhất là không nên trêu chọc hai người này nhưng không ngờ vừa gặp mặt đã giống như kẻ thù gặp nhau.

    Mã Hồng Tuấn mặt khó tin nhìn Đường Tam, rồi quay sang chỉ Bạch Linh Âm: "Còn tên này?"

    Đái Mộc Bạch quay sang nhìn Bạch Linh Âm có chút cười khổ: "Bạch Linh Âm a, hắn là người ngươi càng không thể chọc vào, 36 cấp chiến hồn tôn a, ngươi đánh không lại."

    Mã Hồng Tuấn há hốc mồm nhìn Bạch Linh Âm.. "Không thể nào, hắn thật là tân sinh năm nay."

    Bạch Linh Âm lạnh nhạt nhìn Mã Hồng Tuấn, mặc dù cô thỏa hiệp nhưng không có nghĩa là cô sẽ buông tha cho hắn. "Ngươi không thể không có nghĩa là người khác không thể. Đừng có tự cho mình là tài giỏi. Còn nữa ta đã 37 cấp."

    Lần này đến lượt mấy người Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam kinh ngạc, Đái Mộc Bạch nở nụ cười đắng chát: "Thật đúng là yêu nghiệt." Mã Hồng Tuấn bị Bạch Linh Âm châm chọc nhưng lần này hắn không phản bác, cúi mặt xuống nhìn không rõ biểu tình.

    Đái Mộc Bạch cười khổ nhưng nhanh chóng thu lại biểu tình nhìn mấy người Bạch Linh Âm. "Mọi người từ nay về sau đều ở cùng một chỗ tu luyện. Xưng hô cũng không nên quá mức câu nệ, hơn nữa tính cả mới tới năm người các ngươi, học viện cũng chỉ có tám người mà thôi. Tiểu Áo cùng Mập Mạp gọi ta là Lão Đại, bởi vì tuổi của ta so với bọn hắn nhiều hơn một chút, các ngươi gọi ta Mộc Bạch là được, Mã Hồng Tuấn thì trực tiếp gọi hắn là Mập Mạp, tên Áo Tư Tạp kia các ngươi có thể gọi hắn là tiểu Áo hoặc là Đại hương tràng thúc thúc đều được. Đường Tam, sau này ta gọi ngươi là tiểu Tam, thế nào?"

    Đường Tam gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì, đối với Sử Lai Khắc học viện, mặc dù tiếp xúc chưa nhiều lắm nhưng trong lòng hắn cũng đã có vài phần cảm tình. Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, ba người này tuy có nhiều điểm kỳ lạ nhưng cũng không làm hắn phản cảm.

    Không đợi Đái Mộc Bạch nói vô ích về chính mình, Trữ Vinh Vinh lập tức đứng lên sảng khoái nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Vinh Vinh là được, thân nhân cùng bằng hữu của ta đều gọi ta như thế."

    Trên mặt nàng vẫn còn đọng lại nụ cười, chỉ một câu đơn giản một câu, vô hình trung kéo khoảng cách mọi người gần nhau hơn.

    Bạch Linh Âm liếc nhìn Trữ Vinh Vinh cười thầm trong lòng: "Tiểu ma nữ của Thất Bảo Lưu Ly nay lại đổi tính sao. Trò cười."

    Cách xưng hô với Tiểu Vũ tự nhiên không cần thay đổi. Bạch Linh Âm liếc mắt "Gọi ta là Linh Âm là được rồi." Lúc ánh mắt Đái Mộc Bạch hướng về phía Chu trúc Thanh. Chu Trúc Thanh nhưng lại đứng dậy: "Ta ăn no rồi." Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

    Mã Hồng Tuấn có chút kinh ngạc hướng Đái Mộc Bạch nói: "Đái lão đại, ngươi không phải được xưng là đối với đàn bà không bao giờ gặp bất lợi, được xưng là sát thủ tán gái sao? Như thế nào tịnh muội mới tới này chính là cả xem cũng không nguyện ý nhiều nhìn ngươi liếc mắt?"

    Đái Mộc Bạch vẻ mặt cười khổ, lắc lắc đầu, cũng không có giải thích.

    Bạch Linh Âm khó chịu nhìn Mã Hồng Tuấn, mở miệng, đóng miệng đều treo mấy chữ đàn bà trên miệng, hết thuốc chữa. Bạch Linh Âm nhếch miệng, mặt âm trầm nhìn Mã Hồng Tuấn: "Tên béo kia, ăn nói cho cẩn thận nếu không ta phế cái đó của ngươi."

    Mã Hồng Tuấn rùng mình, chỉ thấy bên dưới một mảnh lạnh lẽo, co người lại gần Đái Mộc Bạch cúi đầu không dám nhìn Bạch Linh Âm.

    Đường Tam nén cười hướng Đái Mộc Bạch nói: "Mộc Bạch, chúng ta đều là người mới tới, giảng giải cho chúng ta quy củ và khóa trình của học viện đi."

    Đái Mộc Bạch thu hồi tâm tư của mình đối với Chu Trúc Thanh nói: "Học viện không có quy củ gì đặc biệt, đơn giản mà nói là chỉ cần không được gian dâm, ngoài ra còn cổ vũ đánh nhau, cổ vũ đánh bạc."

    Bạch Linh Âm chống cằm nghe Đái Mộc Bạch nói về quy củ của học viện ánh mắt sáng lên. Mấy cái quy củ này khác hẳn với nhưng học viện khác nhưng mà Bạch Linh Âm thích.

    Nghe Đái Mộc Bạch nói đến học phí, Tiểu Vũ không nhịn được nói chen vào. "Đái lão đại, ngày hôm qua ngươi nói học viện thực nghèo, nhưng cuối cùng học viện vì sao nghèo đây? Chúng ta đã gặp qua một vài vị sư phụ có hơn sáu mươi, bảy mươi cấp. Dựa theo cấp bậc mà nói bọn họ có thể theo Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp, với nhiều tiền như thế, chống đỡ một cái học viện nhỏ như vậy, hẳn là không tính cái gì mới phải."

    Đái Mộc Bạch lắc đầu nói: "Nói như muội thì Học viện sẽ không cần lo lắng thu vào vấn đề, nhưng sự thật thì không phải như thế. Trợ cấp của Vũ Hồn điện đều là Đế Quốc ngân sách, chỉ là do Vũ Hồn Điện thay mặt phát ra. Trợ cấp chỉ phát cho đến Hồn tôn cấp bậc, trợ cấp của Hồn Tôn mỗi tháng là một trăm kim tệ giống như ta bây giờ. Mà sau cấp bậc Hồn tôn, chẳng những tiền trợ cấp không được tăng hơn nữa còn có thể biến mất. Nói cách khác, kể cả Hồn Tông, những hồn sư đã vượt qua cấp bậc hồn tông không có cách nào lĩnh trợ cấp từ Vũ hồn điện. Thời điểm các ngươi đến Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp mỗi tháng đều sẽ có kiểm tra hồn lực. Để xác định hồn lực của các ngươi có vượt qua bốn mươi cấp hay không, một khi vượt qua bốn mươi cấp, lập tức đình chỉ phát trợ cấp."

    Đái Mộc Bạch giảng giải mấy cái vấn đề về kim tệ, hồn sư cùng gia tộc, tước vị, Bạch Linh Âm buồn chán nhìn vào hồn đạo khí thấy một đống kim hồn tệ chất đầy như núi lâm vào trầm mặc.

    Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến những âm thanh: "Đinh - đong - đinh - đong.."

    Đái Mộc Bạch liền đứng dậy nói: "Đây chính là tiêng chuông triệu tập của viện trưởng chúng ta. Bàn tử ngươi dẫn bọn họ đi đến đại thao trường, ta sẽ đi gọi Trúc Thanh." Nói xong, liền bước nhanh ra khỏi thực đường.

    Mã Hồng Tuấn nhìn theo phía hắn rời đi, muốn nói gì lại bị ánh mắt của Bạch Linh Âm trừng nuốt trở về, chạy trối chết ra ngoài. Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ không phúc hậu cười một tiếng rồi cũng nhanh chân đi ra ngoài.

    Áo Tư Tạp xuất hiện với bộ dạng khác hẳn. Trên mặt hắn không còn một tí râu nào. Nhìn thấy hắn Bạch Linh Âm suýt chút nữa không nhận ra, không còn râu trông bộ dạng của hắn thay đổi hẳn. Bạch Linh Âm trợn mắt nhìn Áo Tư Tạp, tên này có chút đẹp mắt.

    So với cái đẹp tà mị, anh tuấn của Đái Mộc Bạch, thì tên này lại mang phong thái của một công tử quý tộc. Đôi mắt trong và sâu thẳm, khiến người ta có một cảm giác khó dò, mặt như hoa anh tuấn mà hài hòa, hai hàng lông mày lại càng tỏ vẻ bất phàm kết hợp với nụ cười tựa hồ như bao trùm lên tất cả. Nhưng cho dù mang vẻ anh tuấn của một quý tộc công tử mà trong tay cầm một miếng hương tràng thì trông cũng không hợp lắm.

    Bạch Ảnh giấu ở một bên thấy Bạch Linh Âm nhìn Áo Tư Tạp chằm chằm trong lòng vang lên tiếng còi báo động, gấp gáp truyền âm: "Tiểu A Âm, chẳng lẽ ngươi coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm này."

    Bạch Linh Âm dời đi ánh mắt, liếc về phía Bạch Ảnh một cái: "Không có. Hắn còn không đẹp bằng huynh."

    Bạch Ảnh thở phào một hơi, trong lòng vui sướng. Tiểu A Âm vừa khen ta, quả nhiên tiểu muội là đáng yêu nhất.

    Bạch Linh Âm thu ánh mắt không quan tâm nữa nhưng Đường Tam lại không nhịn được chỉ vào Áo Tư Tạp hỏi: "Râu mép của ngươi?"

    Áo Tư Tạp cười hắc hắc rồi rất nhanh cầm miếng hương tràng trong tay ăn sống, rồi thấp giọng nói: "Cái này các người không cần quan tâm, đã bắt được mỹ nữ nào chữa. Ây xa phải động não đi chứ phải, làm thế nào để các nàng ấy chú ý tới chứ. Về phương diện này ngươi còn ít kinh nghiệm lắm. Đái lão Đại hình như nhắm nha đầu lạnh như băng kia rồi. Bàn tử ngươi trên người có tà hỏa làm sao có thể cuốn hút các cô gái được, chính vì vậy mục tiêu lần này của ta sẽ là Trữ Vinh Vinh, ngươi đừng hòng tranh của ta."

    Bạch Linh Âm một bên nghe vậy, trong lòng khó chịu, bất mãn lên tiếng: "Mấy người các ngươi không nhắc đến vấn đề này thì khó chịu trong lòng à. Sao cứ treo mấy câu này trên miệng thế?"

    Áo Tư Tạp nhìn Bạch Linh Âm bĩu môi: "Chúng ta cũng không giống như ngươi. Nếu không tranh thủ thì biết bao giờ mới kiếm được bạn gái."

    Bạch Linh Âm đen mặt: "Ta lại như thế nào, thế nào lại không giống như ta."

    Áo Tư Tạp nghiêng đầu không nói, Trữ Vinh Vinh một bên che miệng cười, Đường Tam nhìn Bạch Linh Âm không chớp mắt vành tai nháy mắt đỏ bừng.

    Đái Mộc Bạch mang theo Chu Trúc Thanh chạy đến. Chu Trúc Thanh rõ ràng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn mà Đái Mộc Bạch sắc mặt đã cho thấy sự khó khăn.

    Trong lúc bọn họ còn đang tán gẫu thì một người trung niên đi từ hướng thao trường tới. Người đến khoảng chừng 50 tuổi, vóc người to lớn, khuôn mặt dài và rất đặc biệt, chiếc cằm nhô về phía trước, gò má rộng, khuôn mặt giẹt và cái mũi khoằm. Mặc dù nhắm mắt đi lại đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vài phần xảo trá. Trên mặt đeo một chiếc kính màu đen.

    Bạch Linh Âm liếc mắt một cái nhận ra ngay là Phất Lan Đức, viện trưởng của Sử Lai Khắc, dù sao tối hôm qua cũng vừa mới gặp mặt. Trái ngược với Bạch Linh Âm, Đường Tam và Tiểu Vũ lại rất sửng sốt.

    Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Đây chả phải là gian thương đại thúc sao?"

    Bạch Linh Âm có chút thú vị nhìn Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, ngươi nhận biết ông ấy sao?"

    Tiểu Vũ chu miệng, nhìn Bạch Linh Âm phàn nàn: "Ta cùng Tiểu Tam đến Tác Thác thành sớm mấy ngày, gặp gian thương đại thúc ở một cửa hàng, Tam ca nhìn trúng một khối thủy tinh, vậy mà hắn lại nâng giá lên 500 kim tệ. Đây không phải gian thương thì là gì?"

    Áo Tự Tạp giật mình nói: "Cái gì gian thương đại thúc? Ông ấy chính là viên trưởng của chúng ta, chính là người sáng lập Sử lai Khắc học viện. Tứ nhãn miêu ưng Phất Lan Đức 78 cấp hồn thánh. So với Triệu sư phụ còn mạnh hơn. Hơn nữa ông ấy con có phi hành thú vũ hồn. Tên bàn tử này chính là đệ tử chân truyền của ông ấy."

    Tiểu Vũ thì thào nói: "Còn may, chỉ là cấp 78, thật không ngờ. Cái câu nói chỉ thu quái vật, không nhận người bình thường kia lại xuất ra từ miệng ông ta. Hương tràng thúc thúc, trong học viện của chúng ta không có hồn sư cấp bậc hồn Đấu La sao?"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2024
  3. Tống Tử Hân

    Bài viết:
    255
    Chương 12: Thiên Đấu phòng đấu giá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Áo Tư Tạp lắc lắc đầu nói: "Ngươi tưởng hồn đấu la là người bình thường, nơi nào cũng có chắc. Cả đại lục này cùng lắm đạt đến hồn đấu la cấp bậc cũng không tới trăm người. Họ đều là những người nắm chức vụ quan trọng của đế quốc và có người khi còn là hoàng đế. Về phần phong hào đấu la hai đại đế quốc mỗi bên cũng chỉ có tầm mười người mà thôi. Đó là điều mà ai cũng biết."

    Tiểu Vũ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

    Bạch Linh Âm cười nhẹ nhìn Tiểu Vũ. Bạch Linh Âm biết Tiểu Vũ đang lo lắng điều gì, dù sao cũng là 10 vạn năm hồn thú hóa hình, không cẩn thận không được. Tiểu Vũ nghe thấy tiếng cười nhẹ, hoảng hốt nhìn Bạch Linh Âm, Bạch Linh Âm nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiểu Vũ mỉm cười ôn hòa: "Đừng lo."

    Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Bạch Linh Âm, trong lòng bối rối, nàng cảm thấy hình như Bạch Linh Âm đã nhận ra điều gì đó. Không phải đâu. Nhưng nhìn đến ánh mắt ôn nhu của Bạch Linh Âm, Tiểu Vũ lại thấy có cảm giác an toàn.

    Đường Tam liếc nhìn Tiểu Vũ một cái: "Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?"

    Tiểu Vũ lắc lắc đầu có chút che dấu nói: "Không có gì. Tiểu tam, ngươi nói vị gian thương đại thúc này có hay không nhớ rõ chúng ta?"

    Đường Tam cười khổ nói: "Mới qua hai ngày, hẳn là hắn không quên được chúng ta, bất quá, nếu hắn là viện trường, hẳn sẽ không so đo việc ngươi mạo phạm hắn."

    Áp Tư Tạp hắc hắc cười nhẹ giọng nói: "Lần này ngươi sai rồi, Phất Lan Đức viện trưởng của chúng ta là một người thù dai. Đương nhiên, ưu điểm lớn nhất của lão chính là lấp liếm điều sai trái của mình."

    Chính tại lúc này thì ánh mắt của Phất Lan Đức hướng về bọn hắn, vừa lúc dừng lại tại Áo Tư Tạp trên người, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm quang mang.

    Áo Tư Tạp kinh hãi thất sắc: "Chết rồi, ta nói có thể bị lão nghe đươc, lần này thảm thật rồi."

    Phất Lan Đức đi tới trước mặt tám tên đệ tử, dừng lại cước bộ. Âm thanh khàn khàn mang vài phần từ tính vang lên: "Năm nay rất tốt, chúng ta lại có thêm năm tên tiểu quái vật. Ta, Sử lai khắc học viện viện trường – Phất Lan Đức, đại biểu học viện chào mừng các người đến. Sau đó, các ngươi mỗi người một trăm kim tệ đóng cho Lý sư phụ phụ trách tài vụ. Mộc Bạch."

    "Viện Trường." Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, hắn tựa hồ rất tôn kính, thậm chí mang theo vài phần sùng bái.

    Phất Lan Đức nói: "Lại có thêm năm học đệ, học muội, ngươi mang học viện quy củ nói cho bọn họ. Sau đó các ngươi tự trở về nghỉ ngơi, làm cho trạng thái của mình khôi phục lại tốt nhất trình độ. Buổi dạy đầu tiên tại buổi tối sẽ bắt đầu. Áo Tư Tạp, ngươi cùng Trữ Vinh Vinh ngoại lệ, hai người các ngươi đi theo ta."

    Sắc mặt Áo Tư Tạp đột nhiên trùng xuống, có vẻ không cam lòng, không nguyện ý đi tới trước mặt Phất Lan Đức hành lễ. Nhưng khi thấy Trữ Vinh Vinh đi tới bên người hắn, sắc mặt mới trở nên tốt lên một chút.

    Phất Lan Đức phất tay nói: "Những người khác có thể đi nghỉ ngơi. Nhớ kỹ, trước lúc trời tối, làm cho chính mình đạt tới trạng thái tốt nhất, đừng trách ta không có cảnh tỉnh các ngươi. Phương pháp dạy của học viện khác với các nơi khác, các ngươi thậm chí có thể gặp nguy hiểm."

    Chu Trúc Thanh đi không có quay đầu lại, Đái Mộc Bạch lần này cũng không có đuổi theo. Tốc độ của Mã Hồng Tuấn cũng rất nhanh, đảo mắt tựu không thấy bóng người. Bạch Linh Âm nhìn Đường Tam cùng Tiểu Vũ thấy hai người không có ý định rời đi, suy nghĩ một lát cũng xoay người về phòng.

    Về phòng, Bạch Linh Âm nhắm mắt vận chuyển hồn lực nhưng chẳng mấy chốc lại mở mắt phiền muộn thở dài: "Tứ biểu ca, huynh đi dạo với ta một chút."

    Bạch Ảnh hiện thân, gõ đầu Bạch Linh Âm một cái, giọng trêu tức: "Sao ngươi không tiếp tục trang, lúc nãy trông lạnh lùng, khó gần lắm mà, bây giờ trở mặt làm nũng là sao. Hơn nữa ngươi lại lười biếng, không sợ gia gia biết phạt ngươi sao."

    Bạch Linh Âm che đầu trợn mắt nhìn Bạch Ảnh: "Ta đâu có trang, huynh biết tính ta mà, đối mặt với người lạ, huynh bảo ta làm sao mà thân thiết cho được. Hơn nữa bọn hắn đúng là thật đáng ghét. Còn nữa huynh không nói thì làm sao gia gia biết ta trốn tu luyện, lão tổ tông cũng không nói gì, mà lại ra ngoài chơi đùa một chút thì có sao."

    Bạch Ảnh không có biện pháp phản bác lại lời Bạch Linh Âm, nhún vai: "Được rồi, không nói lại ngươi, phòng đấu giá Thiên Đấu hôm nay có vài món đồ khá thú vị, ngươi muốn đi sao."

    Bạch Linh Âm nghe thấy phòng đấu giá mấy chữ, hai mắt sáng lên: "Đi chứ. Tứ biểu ca, huynh mau mở thông đạo nhanh lên."

    Bạch Ảnh bất đắc dĩ nâng tay trái lên, bạch quang ngưng tụ trong lòng bàn tay thành hình một giọt nước, hắn búng nhẹ một cái, giọt nước nhanh chóng bay lên giữa không trung, trong chớp mắt biến thành một cái đường hầm không gian. Bạch Linh Âm không kịp chờ đợi nhảy vào còn không quên nói vọng lại "Tứ biểu ca, vũ hồn của huynh thật biến thái."

    Bạch Ảnh lắc đầu cười nhẹ. Những lời này hắn thực sự nghe rất nhiều rồi, vũ hồn của hắn là một loại bản thể vũ hồn mang thuộc tính không gian hắn gọi nó là Hư. Vũ hồn mang thuộc tính không gian vô cùng cường đại và hi hữu, trong lịch sử của Đấu La Đại Lục vũ hồn mang thuộc tính này xuất hiện vô cùng thưa thớt.

    Vốn dĩ với một vũ hồn như thế thì hồn sư sở hữu cũng phải vô cùng cường đại nhưng theo những ghi chép của đại lục, không một ai có thể an toàn trưởng thành hoặc là chết dưới tay hồn thú hoặc là không thể chưởng khống được sự cường đại của võ hồn mà bạo thể chết.

    Ban đầu khi bắt đầu tu luyện vũ hồn này, Bạch Ảnh cũng không khống chế được vũ hồn suýt chút nữa bị không gian xé rách nhưng may mắn có lão tổ tông của Bạch tộc giúp đỡ hắn mới có thể sống tiếp.

    Bạch Ảnh thở dài bước vào đường hầm không gian, khóe miệng khẽ nhếch, xoa xoa cằm, híp mắt lại, nói đến người sở hữu vũ hồn có thể chưởng khống không gian, hắn lại nghĩ đến một người, Cốt Đấu La Cổ Dung thuộc Thất Bảo Lưu Ly Tông. Lão gia hỏa này cũng không phải người đơn giản, nếu có cơ hội thật muốn đánh với hắn một trận.

    Bạch Linh Âm bước ra khỏi đường hầm không gian nhìn phòng đấu giá Thiên Đấu bĩu môi: "Tứ biểu ca, Thiên Đấu phòng đấu giá trông thật bình thường, không có gì đặc sắc mấy."

    Bạch Ảnh vừa mới ra khỏi thông đạo không gian liền nghe thấy Bạch Linh Âm nói vậy, hắn im lặng ngước nhìn Thiên Đấu phòng đấu giá cách đấy không xa. Căn cứ theo quan sát của hắn, đường kính của phòng đấu giá này ít nhất cũng có đến gần năm trăm thước, chỗ cao nhất cũng có ngoài tám mươi thước, mặc dù không so sánh được với đấu hồn tràng nhưng cũng có thể coi là một kiến trúc khổng lồ. Nơi như thế từ trong miệng của Bạch Linh Âm lại trở thành một nơi bình thường không có gì đặc sắc.

    Thiên Đấu phòng đấu giá được xây dựng ngay tại Thiên Đấu thành có thể dùng từ tấc đất tấc vàng đế hình dung sự đắt đỏ của cái vị trí đắc địa này, từ đó có thể thấy được, phòng đấu giá tại thiên đấu thành này địa vị trọng yếu ra sao, bối cảnh thâm sâu khôn lường cỡ nào.

    Nhưng mà, Bạch Ảnh đảo mắt nhìn Thiên Đấu phòng đấu giá chép miệng, thực sự thì kiến trúc của nó không ấn tượng lắm, đúng có thể nói là bình thường không có gì đặc sắc. Bạch Ảnh kéo kéo khóe miệng: "Chắc là Thiên Đấu đế quốc thích như thế. Được rồi vào thôi ngươi cũng không có nhiều thời gian."

    Bạch Ảnh kéo theo Bạch Linh Âm tiến về phòng đấu giá, ở ngoài cửa có bốn cô gái đang đứng đón khách. Bọn họ đều là những thiếu nữ khoảng chừng 20 được tuyển chọn kỹ càng thân cao trên một thước bảy mươi lăm, vóc người đều cực kỳ cân xứng, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng là dung mạo rất hấp dẫn.

    Thân mặc quần dài chấm đất, cách tay cũng đều ẩn giấu trong tay áo dài, không có lộ ra nhiều da thịt, nhưng là quần áo lại bó chặt lấy người lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Trên bộ quần áo trắng như tuyết thêu đính những viền hoa văn màu bạc.

    Động tác của bốn cô gái là hoàn toàn giống nhau, hai tay chắp trước người, cùng mỉm cười chào khách, mặc dù đây chỉ là nụ cười mang tính chất nghề nghiệp nhưng vẫn rất dễ dàng khiến cho người khác phát sinh hảo cảm.

    Thấy hai người trực tiếp đi tới, một trong bốn cô gái tiến lên mấy bước, hơi khom người, nói: "Hai vị, có cần phải trợ giúp gì không?"

    Bạch Ảnh không nói gì chỉ từ trong hồn đạo khí lấy ra một cái lệnh bài đưa cho cô gái. Cô gái nhận lấy lệnh bài có chút giật mình, khom người trả lại cho Bạch Ảnh cử động càng thêm tôn kính: "Tôn quý khách nhân, xin mời đi theo ta." Vừa nói xong, liền xoay bước, hướng bên trong phòng đấu giá đi đến.

    Đi vào phòng đấu giá, Bạch Linh Âm đưa mắt nhìn quanh. Bên trong cũng không phải là huy hoàng, mặt đất phủ đá màu trắng nhũ, bốn phía vách tường có các loại phù điêu trang sức, màu sắc phù điêu cũng không nhiều lắm. Ngoài các bức tranh, phù điêu thì phòng còn xây thêm một số cửa sổ. Bên trong phòng có để một ít đồ sứ, khôi giáp, và một loạt các vật phẩm.

    Bạch Linh Âm nhìn một vòng xong cúi đầu nói thầm cái gì đó. Bạch Ảnh đi một bên khóe miệng co lại. Mặc dù Bạch Linh Âm nói thầm nhưng với tu vi của Bạch Ảnh thì hắn lại nghe không sót một chữ "Quả nhiên bên ngoài bình thường thì bên trong chắc chắn là tầm thường. Thiên Đấu thật nghèo". Nếu trên đời này có người dám nói một đế quốc nghèo thì chắc chắn đó chính là tiểu muội nhà hắn.

    Cô gái dẫn đường là một người rất có tác phong nghề nghiệp, mỗi khi đi mười bước lại dừng lại một chút, đưa tay ra mời, chỉ dẫn đúng phương hướng đi qua một cái thông đạo tiến đến khu vực khách quý. Trước khi tiến vào phòng đấu giá, cô gái tiếp đãi đưa cho Bạch Linh Âm hai người hai cái mặt nạ.

    "Không cần." Bạch Ảnh xua tay lại từ trong hồn đạo khí lấy ra hai cái mặt nạ chính mình đeo lên còn một cái đưa cho Bạch Linh Âm. Cô gái thấy vậy cũng thu hồi lại hai cái mặt nạ, dẫn Bạch Linh Âm hai người đến vị trí rồi khom người rời đi.

    Vị trí mà Bạch Linh Âm đang đứng là hàng ghế màu đỏ, toàn bộ đấu giá trung tâm chia làm năm bộ phận gần lễ đài nhất là ba hàng ngồi màu đỏ, hướng dần ra phía ngoài, theo thứ tự là màu đen, màu tím, màu vàng và màu trắng. Hiển nhiên là căn cứ các cấp bậc bất đồng của mỗi người đấu giá mà bố trí.

    Bạch Linh Âm nhìn quanh một vòng, lúc này, phòng đấu giá trung tâm người tham gia đấu giá cũng không nhiều, số người ngồi ước chừng một phần năm số ghế. Bạch Linh Âm nghi ngờ nhìn Bạch Ảnh. "Tứ biểu ca, không phải huynh nói hôm nay đấu giá mấy món đồ thú vị sao?"

    Bạch Ảnh tựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt giọng thản nhiên: "Phòng đấu giá Thiên Đấu đấu giá liên tục 24h không nghỉ ngơi, thông thường mỗi ngày ban đêm mới là lúc tiến hành đấu giá cực phẩm, hiện tại là ban ngày cũng không có mấy người đến. Nhưng mà trong danh sách đấu giá hôm nay lại có một kiện đồ vật khá thú vị. Đó Tiểu A Âm ngươi xem đến rồi kìa."
     
    Dương2301LieuDuong thích bài này.
  4. Tống Tử Hân

    Bài viết:
    255
    Chương 13: Trứng phượng hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người chủ trì trên lễ đài vẻ mặt mỉm cười cầm khuếch đại âm hướng phía người tham gia đấu giá nói: "Bây giờ, chúng ta tiến hành đấu giá sẽ là một kiện trân phẩm hiếm có. Mời mọi người chú ý."

    Vừa nói, hắn hướng dưới đài khẽ liếc, một nữ tử vóc người nóng bỏng bê một vật hình chữ nhật lên đài. Vật đó được vải hồng che kín, nhìn không thấy bên trong có gì.

    Người chủ trì có chút thần bí nói: "Các vị có thể đoán được đây là cái gì không? Như vậy đi, ta.. tiết lộ trước cho các vị khách quý một chút. Cái này giá khởi điểm là mười hai vạn kim hồn tệ. Mỗi lần tăng giá không được dưới một vạn kim hồn tệ. Đây chính là cực phẩm trong cực phẩm."

    Làm người chủ trì phòng đấu giá thì việc gây sự hứng khởi, sôi nổi cho người tham gia đấu giá là không thể thiếu, hắn đã rất thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của những người tham gia đấu giá.

    "Xin mọi người phía dưới xem xét cho cẩn thận." Vừa nói, hắn kéo vải che, bí mật dần dần hé lộ.

    Hồng quang hiện lên một lúc, lộ ra một cái hộp hình chữ nhật có nắp trong suốt, bên dưới được trạm khảm vàng bạc ngọc ngà thành hình một con phượng hoàng. Bên trong là một quả trứng hồn thú. Quả trứng hồn thú này một màu đỏ rực như lửa trên vỏ trứng còn xuất hiện những đường vân kim sắc.

    Bạch Linh Âm khi nhìn thấy thứ này con ngươi co lại lập tức bật người đứng dậy. "Tứ biểu ca, cái này.."

    "Có lẽ mọi người đều thấy kỳ quái, tại sao một quả trứng như thế này sao lại có giá khởi điểm cao như thế. Nhưng nếu các đại gia cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện đặc thù của vật này. Vỏ trứng màu hỏa diễm, có đường vân kim sắc uốn lượn, luôn tỏa ra sức nóng khủng khiếp có thể làm tan chảy mọi thứ. Đúng vậy đây chính là thứ được ghi lại trong sách cổ Trứng Phượng Hoàng." Người chủ trì kích động, trong giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn

    "Đúng vậy, mọi người không nghe nhầm chính là Trứng Phượng Hoàng. Hơn nữa các chuyên gia giám định của chúng ta đã xác nhận quả trứng này vẫn còn sự sống. Có thể nói, hiện tại trên đại lục quả trứng này là độc nhất vô nhị. Có thể sở hữu và thành công ấp nở thì nó sẽ trở thành sủng vật có sức chiến đấu vô cùng cường đại không kém gì cường giả Hồn Thánh, Hồn Đấu La."

    Vừa nói, trên mặt người chủ trì toát ra một nụ cười hưng phấn, cây gậy trong tay tại không trung khua thành một cái vòng tròn. "Các vị khách quý, có thể ra giá rồi."

    "Sao vật này lại có thể xuất hiện ở đây chứ?" Bạch Linh Âm không nhịn được quay sang nhìn Bạch Ảnh

    Bạch Ảnh ra hiệu Bạch Linh Âm ngồi xuống, chăm chú nhìn quả trứng được đặt trong cái hộp kia con ngươi có chút ngưng lại. "Phượng tộc tuy biến mất khỏi Đấu La Đại Lục nhưng những truyền thuyết về bọn chúng vẫn được lưu truyền. Phượng tộc không phải hồn thú cũng không phải nhân loại, bản thân bọn chúng cường đại vô cùng, khi tu luyện đến cấp bậc nhất định có thể hóa thành người. Theo những gì mà sách cổ ghi lại, tại thời kỳ trưởng thành, sức chiến đấu của bọn chúng tương đương với Hồn Thánh, Hồn Đấu La, ở thời kỳ đỉnh cao thậm chí có thể chiến đấu với cường giả cấp bậc Phong Hào."

    "Nhưng mà tứ biểu ca, huynh chắc chắn thật là nó sao?" Bạch Linh Âm không hiểu nhìn Bạch Ảnh, nếu biết là giả sao lại phải mua nó.

    Bạch Ảnh híp mắt, khóe miệng câu lên: "Tiểu A Âm, ngươi quên Phượng Nguyên sao."

    Ánh mắt Bạch Linh Âm nóng rực: "Tứ biểu ca, huynh nói là A Nguyên ca ca sao. Như vậy thứ này là thật."

    Bạch Ảnh thu lại ánh mắt quay sang nhìn Bạch Linh Âm cười: "Đúng vậy, A Nguyên nói với ta, hắn cảm nhận được huyết mạch của Phượng tộc ở đó."

    Bạch Linh Âm nhìn quả trứng, có chút lo lắng: "Tứ biểu ca, liệu mấy thế lực lớn như Vũ Hồn Điện có để mắt đến thứ này không. Ở thời điểm này, chúng ta không thể phát sinh xung đột với bọn họ."

    "Yên tâm đi, Vũ Hồn Điện quan tâm đến thứ này làm gì, không phải hồn thú cũng không có hồn cốt hay hồn hoàn theo ghi chép thì chỉ có một thân chiến lực mà mấy đại thế lực như bọn họ không thiếu nhất chính là cường giả." Bạch Ảnh lưng tựa ghế, hai tay vòng ra sau đầu không nhanh không chậm trả lời.

    Lúc này, cả phòng đấu giá đã sôi trào, số tiền đấu giá đã gia tăng tới 20 vạn kim hồn tệ, hơn nữa xem bộ dáng, vẫn như trước không hề có xu thế ngừng gia tăng.

    Bạch Ảnh cười nhạt liếc nhìn những vị trí khác. "Không ngờ thứ này cũng có thể thu hút được mấy kẻ có thân phận. Tiểu A Âm nhìn, người của Thất Bảo Lưu Ly tông cũng tới."

    Bạch Linh Âm nhìn theo hướng Bạch Ảnh chỉ, chỉ thấy ở hàng ghế màu trắng có một trung niên nam tử thân mặc bạch y khí chất nho nhã đang ngồi. Mặc dù chỉ thấy sườn mặt nhưng một thân khí chất như vậy Bạch Linh Âm có thể nhận ra thân phận của hắn. Trữ Phong Trí, tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tông.

    Trữ Phong Trí bên đó dường như cảm ứng được quay đầu lại vừa lúc chạm vào ánh mắt của Bạch Linh Âm. Trữ Phong Trí thoáng sững sờ, dường như cảm nhận được Bạch Linh Âm không có ác ý, hắn chỉ mỉm cười gật nhẹ đầy tỏ ý chào hỏi rồi lại nhìn về lễ đài.

    Lúc này trên lễ đài, người chủ trì nói: "22 vạn, có vị khách quý màu đỏ ra giá 22 vạn kim hồn tệ, còn có tăng giá nữa không?"

    "23 vạn. Tốt. Có vị màu trắng, a. Màu trắng khách quý ra giá 23 vạn." Hắn đã không ngừng một lần kinh hô rồi, màu trắng đại biểu là người có cấp đấu giá thấp nhất rồi, nhưng lần này sau khi tràng đấu giá bắt đầu, lại thủy chung có màu trắng đấu giá tham dự đấu giá, càng kỳ quái chính là, chưa một lần người này chậm chạp ấn ra giá. Như vậy rõ ràng đối phương có năng lực đấu giá còn cao hơn nữa.

    Bạch Ảnh nhìn bóng lưng của Trữ Phong Trí trong lòng thoáng tính toán. Không nghĩ tới Trữ tông chủ cũng hiếu kỳ về quả trứng này. "Tiểu A Âm không thể để thứ này rơi vào tay của thế lực khác."

    "24 vạn một vị khách quý màu đỏ ra giá 24 vạn.. 25 vạn.. 26 vạn.. 30 vạn vị khách quý màu trắng ra giá 30 vạn." Người chủ trì lau mồ hôi nhưng không che giấu sự hưng phấn. Hắn biết chắc chắn món đồ này sẽ được hoan nghênh nhưng không ngờ lại kịch liệt đến mức này.

    Bạch Ảnh có chút suy tư nhìn Trữ Phong Trí. Đáng lẽ ra một tông đứng đầu như Thất Bảo Lưu Ly không cần thiết phải cố chấp với vật này. Bỏ ra một cái giá lên đến 30 vạn kim hồn tệ để đổi lấy một quả trứng Phượng Hoàng chưa xác định thật giả. Không đáng a.

    Bạch Linh Âm trong lòng tức giận. Trữ Phong Trí tên này đang tính toán cái gì. Thất Bảo Lưu Ly không thiếu cường giả Hồn Thánh, Hồn Đấu La cướp cái đồ chơi này làm gì. Bạch Linh Âm con mắt như muốn phun ra lửa quay sang nhìn Bạch Ảnh. "Tứ biểu ca."

    "Tiếp tục đi." Bạch Ảnh hờ hững. Quả trứng này rất quan trọng, dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền muốn giành thì xin phụng bồi tới cùng.

    "40 vạn.. vị khách quý màu đỏ tăng thêm 10 vạn kim hồn tệ." Người chủ trì thanh âm run run, nét mặt vặn vẹo.

    Một lần liền tăng thêm 10 vạn, cái giá này khiến không ít người sửng sốt kể cả Trữ Phong Trí. Thực tế hắn nhìn ra quả trứng này có chút khác biệt muốn đem về nghiên cứu, ra giá đến 30 vạn đã là vượt ngoài suy tính, Thất Bảo Lưu Ly tuy giàu có nhưng không đến mức bỏ ra 40 vạn để cầm về một quả trứng. Trữ Phong Trí thở dài lắc đầu, thôi xem ra là không có duyên với nó.


    "40 vạn lần thứ hai.. 40 vạn lần thứ ba. Thành. Quả trứng Phượng Hoàng này thuộc về một khách quý khu màu đỏ."

    Bạch Ảnh thấy đã thành công đấu giá liền đứng dậy ra hiệu Bạch Linh Âm rời đi. Hai người vừa bước ra ngoài liền gặp một cô gái đứng đợi sẵn ở đó.

    "Khách quý, xin hãy theo ta." Cô gái cực kỳ cung kính hướng hai người hành lễ sau đó làm động tác mời đi trước.

    Bạch Ảnh phất tay, ý bảo nàng dẫn đường. Hai người Bạch Linh Âm dưới sự chỉ dẫn của cô gái đi vào bên trong một tòa phòng bên cạnh trung tâm khu đấu giá. Phòng rất trống trải, nhưng bố trí lại thập phần trang nhã, ghế sa lon màu trắng thật thoải mái, trên bàn hình tròn có bày bốn loại thủy quả rất đẹp mắt.

    Cô gái nói: "Hai vị mời.. trước tiên nghỉ ngơi một chút, vật đấu giá lập tức sẽ được đưa đến."

    Hai người Bạch Linh Âm không nói gì chỉ ngồi xuống ghế sa lon lẳng lặng chờ đợi. Một lúc sau, một cô gái bê một cái hộp hình chữ nhật đi vào, bên trong chính là quả Trứng Phượng Hoàng. Bạch Linh Âm ôm lấy cái hộp còn Bạch Ảnh lấy ra thẻ tiền.

    Cô gái kia rời đi, Bạch Ảnh quay sang nhìn Bạch Linh Âm: "Ta đưa muội trở về học viện trước, còn quả trứng này để Phượng Nguyên xử lý."

    Lúc trở về Tác Thác thành cũng đã là xế chiều, Bạch Linh Âm dạo quanh một vòng rồi trở về học viện.

    Màn đêm phủ xuống học viện Sử Lai Khắc. Tứ Nhãn Miêu Ưng Phất Lan Đức đang đứng tại chỗ cao nhất của thao trường, nhìn xuống tám tên đệ tử.

    Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn, Bạch Linh Âm cùng với vẻ mặt lạnh băng của Chu Trúc Thanh, tất cả đều chuẩn bị tốt cho việc học ban đêm, tâm thần hoàn toàn tỉnh táo.

    Nhưng mà, Phất Lan Đức lại chú ý tới hai đệ tử còn lại.

    "Áo Tư Tạp, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" Ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.

    Áo Tư Tạp ho khan một tiếng, gật đầu nói: "Viện trưởng, ta chạy xong rồi."

    Phất Lan Đức hừ lạnh: "Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi".

    Áo Tư Tạp quay đầu nhìn về Trữ Vinh Vinh. Trữ Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội. Áo Tư Tạp cắn răng gật đầu, nói: "Vâng, chúng ta đều hoàn thành."
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...