Đái Mộc Bạch sau khi được vũ hôn phụ thể, mười ngón tay lộ ra lưỡi dao sắc bén như là hổ trảo, mà Chu Trúc Thanh sau khi tiến hành vũ hồn phụ thể, miêu trảo của nàng cũng là dạng nhọn.
Sau khi phụ thể, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời chuyển màu, mắt trái màu lục, mắt phải màu lam, tóc dài xỏa trên lưng, trong quá trình di động thân thể tạo thành ảo ảnh làm kẻ khác rất khó biết vị trí chính xác của nàng.
Mà công kích của nàng cũng cực kỳ ghê gớm. Lợi trảo luôn tìm chỗ yếu hại hạ thủ. Triệu Vô Cực buộc phải phóng ra vũ hồn của mình.
Chu Trúc Thanh ra tay rất đúng thời cơ, đúng lúc Triệu Vô Cực phát lực chấn vỡ Lam ngân thảo của Đường Tam, sau khi đẩy lùi Tiểu Vũ, trong nháy mắt bị thoát lực, công kích của nàng cũng không đủ phá vỡ công kích của Triệu Vô Cực.
Nhưng ngay sau khi Triệu Vô Cực hoàn thành vũ hồn phụ thể, công kích của Chu Trúc Thanh liền không dễ dàng sinh hiệu quả.
Thân thể Triệu Vô Cực như là chế tạo từ cương thiết, dưới sự huy kích toàn lực của nàng, miêu trảo cũng chỉ phá được y phục trên người Triệu Vô Cực.
Nhu kỹ của Tiểu Vũ lần đầu thất bại. Bất luận nàng phát lực như thế nào, cũng không cách nào làm thân thể Tirệu Vô Cực di động chút nào. Kể cả sau khi nàng lật về phía sau, hai tay đánh vào bộ vị quan trọng nơi đùi Triệu Vô Cực, nhưng cũng vẫn chẳng thu được hiệu quả gì.
Tiểu Vũ trong lòng khẩn trương nhưng nàng không có biện pháp đối phó.
Kỳ thật, cũng không phải nhu kỹ của Tiểu Vũ không mạnh, mà bởi vì nhu kỹ của nàng hoàn toàn bị Tiệu Vô Cực khắc chế. Kỹ năng hồn hoàn thứ nhất của Tiểu Vũ phải dựa vào thân thể mềm dẻo khống chế được đối thủ mới có thể phóng thích, thuộc loại nhất kích tất sát (một đòn là giết).
Nhưng lực lượng của nàng so với Triệu Vô Cực chênh lệch quá lớn, cho dù có Đường Tam trợ giúp, cũng không khống chế được Triệu Vô Cực.
Trừ khi hồn lực của nàng có thể đạt tới trình độ của Triệu Vô Cực, nếu không đối với Triệu Vô Cực [không hiểu], nhu kỹ của nàng đúng là hiệu quả kém cỏi nhất.
Lam ngân thảo bị phá, sắc mặt Đường Tam nhất thời trở nên tái nhợt, nhưng hắn không có chút nào do dự vọt tới trước, đằng mạn thô to lại xuất hiện trên người Triệu Vô Cực, làm cho thân thể đang chuẩn bị phát lực của hắn trì trệ trong chốc lát - đúng là hiệu quả của lam ngân thảo đệ nhị hồn hoàn kỹ năng.
Dựa vào thời cơ trong chớp mắt mắt này, Đường Tam đã đi tới trước mặt Triệu Vô Cực, mà Chu Trúc Thanh cũng vô thanh xuất hiện tại sau lưng Triệu Cực, một trảo hướng cổ họng, một trảo hướng bên tai, đều là vị trí hiểm yếu của con người.
Thừa dịp Triệu Vô Cực còn không có tránh thoát lam ngân thảo, Đường Tam chợt hướng ngực Triệu Vô Cực huy xuất một quyền.
Triệu Vô Cực cười to sang sảng, cũng không vội tránh thoát Lam ngân thảo, ngực vươn ra, rõ ràng là hắn muốn nhìn xem Đường Tam có bao nhiêu lực lượng.
Đường Tam đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng, Triệu Vô Cực tiếng cười tắt ngấm, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, một quyền nhìn như toàn lực của Đường Tam đánh vào ngực mình, nhưng lại nhẹ vô cùng, mà hắn lại đem hồn lực tập trung tại trước ngực, nhất thời có cảm giác dùng sai lực xuất hiện.
Đương nhiên lực lượng của Đường Tam và Tiểu Vũ không đủ lay động thân thể Triệu Vô Cực, nhưng nếu là lực lượng của chính hắn thì lại khác.
Đường Tam đánh ra một quyền đột nhiên biến thành chưởng, chưởng hút ngược về phía sau, Khống hạc cầm long xuất ra ngay lúc Triệu Vô Cực dụng sai lực, nhất thời kéo thân thể Triệu Vô Cực lảo đảo một cái.
Đồng thời chân phải đưa ra phía trước, đá vào chân Triệu Vô Cực. Cho dù hồn lực Triệu Vô Cực mạnh mẽ, dưới tình huống này cũng mất đi thăng bằng.
Đường Tam nắm bắt thời cơ một điểm cũng không thua Chu Trúc Thanh, dựa vào Khống hạc cầm long xảo diệu, hắn đem lực lượng của mình cộng với Triệu Vô Cực đã lay động được thân thể Triệu Vô Cực.
"Lên!" Đường Tam hét lớn một tiếng, hai vai dùng sức đem thân thể Triệu Vô Cực nhấc lên.
"Tiểu Vũ!". Lần đầu tiên Triệu Vô Cực hoàn toàn cách mặt đất, rốt cục kỹ năng của Tiểu Vũ có không gian phát huy.
Hai chân thon dài trong nháy mắt quấn quanh bên hông Triệu Vô Cực, hai tay nắm cổ hắn, trên người quang mang hồn hoàn thứ nhất đại phóng, mang theo thân thể Triệu Vô Cực kịch liệt xoay tròn tại không trung ba vòng, hướng đỉnh đầu Triệu Vô Cực xuống phía dưới nặng nề nện xuống mặt đất.
Công kích lúc trước của Chu Trúc Thanh mặc dù không tạo được phá hư hiệu quả, nhưng cũng quấy nhiễu Triệu Vô Cực. Hợp lực ba người rốt cục hoàn thành một đợt công kích.
Một cây Lam Ngân thảo khá to hình thành trước một sát na lúc Tiểu Vũ mang theo thân thể Triệu Vô Cực sắp đánh xuống đất quấn quanh eo nàng, đỉnh đầu Triệu Vô Cực xoay tròn đâm xuống đất, mà Tiểu Vũ được Lam ngân thảo giữ lại, tại không trung xoay người một cái phiêu nhiên hạ xuống.
Oanh!
Thân thể khổng lồ sau khi vũ hồn phụ thể của Triệu Vô Cực nện thẳng xuống đất, cả đầu hoàn toàn ngập vào trong bùn đất.
Tiểu Vũ phiêu nhiên hạ xuống phía trên đầu Đường Tam, mũi chân điểm tại vai phải Đường Tam, song chưởng giang ra giữ thăng bằng, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
Công kích vừa rồi nàng đã sử dụng toàn lực, nếu không nhờ sự xảo diệu của Khống hạc cầm long của Đường Tam, nàng cũng vô pháp hoàn thành kỹ năng mà bản thân phải tập trung hai hồn hoàn.
"Tiểu Tam, có phải chúng ta ra tay quá nặng?" Tiểu Vũ có chút khẩn trương hỏi.
Đường Tam lắc lắc đầu: "Triệu sư phụ còn chưa có dùng hoàn kỹ mà."
Hắn liếc mắt nhìn cây nhang bên kia. Lúc này cây nhang chỉ mới cháy được một phần ba mà thôi. Nhưng đợt liên thủ vừa rồi, Đường Tam, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh ba người đã đem hết toàn lực sử dụng rồi.
Lam ngân thảo ký sanh trên người Triệu Vô Cực rất nhanh bị Đường Tam thu hồi, hắn hoàn toàn không muốn Lam ngân thảo của mình lại bị đối thủ phá nát, mặc dù Lam ngân thảo tiêu hao hồn lực không nhiều lắm, nhưng nếu luôn bị phá hư đối với hồn lực Đường Tam vẫn còn là tiêu hao phi thường lớn.
Song chưởng Triệu Vô Cực chống lên mặt đất, đem đầu mình kéo lên.
Lúc trước mấy người Đường Tam không có nhìn kỹ, lúc này mới thấy hình dáng vũ hồn phụ thể.
Triệu Vô Cực toàn thân đều bao trùm một tần tông mao dày đặc, thân cao hơn hai thước rưỡi, toàn thân cơ bắp nổi cuộn, con ngươi màu vàng phóng thich khí tức bá đạo, bảy hồn hoàn không ngừng chuyển động quanh thân thể.
Đôi bàn tay Triệu Vô Cực trở nên to lớn vô song, nhìn giống như hai cái quạt.
Theo như lời ước hẹn với Đường Tam, Triệu Vô Cực cũng không xuất hồn lực, hắn chọn nguời yếu nhất trong bọn là Chu Trúc Thanh đánh tới trước, thậm chí hắn cũng chưa từng nghĩ phải dùng tới vũ hồn phụ thể.
Đối với bảy mươi sáu cấp hồn lực như hắn mà nói, mấy người hai mươi bảy cấp hồn lực quả thật là rất yếu ớt, hắn chỉ hướng bọn nhỏ xem xét tí thôi, có chăng là hoạt động cơ thể một chút.
Ví ý nghĩ khinh thường như vậy, hơn nữa, Đường Tam ba người cùng Trữ Vĩnh Vinh có Thập Tháp Lưu Ly hỗ trợ, đều đã vượt qua ba mươi cấp, cũng nhờ tập trung mà đạt tới trình độ phối hợp hoàn hảo, làm cho Bất Động Minh Vương gặp thất bại nhất thời.
Triệu Vô Cực đấm hai bàn tay vào mặt đất, tức giận nói: "Mẹ nó, xem ra phải cùng các ngừoi đánh thật rồi. Tiểu Bạch, ngươi cười cái gì, ngày mai tìm ta thật chiến, nghe không?"
"Á.." đang ở một bên nhìn Triệu Vô Cực đo đất, Đái Mộc Bạch vốn cười trộm, lúc này nghe xong rốt cuộc không còn cười đuợc nữa.
"Bọn nhỏ, đến đây. Chúng ta tiếp tục đánh". Triệu Vô Cực đi nhanh tới phía bọn Đường Tam, Tiểu Vũ. Hai ngừoi này phối hợp ăn ý, gây ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
"Tiểu Vũ, Lưu Tinh Nhân Chuy". Đường Tam khẽ quát một tiếng.
Tiểu Vũ nhấn mũi chân vào đầu vai Đường Tam nhảy lên, nhưng lúc này không phải giơ tay đánh về phía truớc mà là dùng chân đá về phía đầu Triệu Vô Cực.
Cùng lúc đó, hơn mười căn Lam Ngân Thảo đồng thời từ thân thể Đường Tam phát ra, từ mọi hướng phóng về Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực phách một chưởng về Tiểu Vũ, nhưng không ngờ được Tiều Vũ còn chưa tới gần hắn đã đột nhiên thay đổi phương hướng, một chưởng này của hắn, đương nhiên cũng đánh vào khoảng không. Tiểu Vũ từ một hông phóng qua, một cước đá vào đầu vai Triệu Vô Cực.
Bởi vì, Lưu Tinh Chùy nghĩa là lấy người làm ám khí, bằng Lam Ngân Thảo quấn quanh, Đường Tam khống chế thân thể Tỉêu Vũ tại không trung, linh hoạt phát động công kích, đáng tiếc, bọn họ đối mặt với Triệu Vô Cực có lực phòng ngự cực mạnh, mặc dù hắn né tránh không có gì đặc sắc, nhưng muốn tổn thương thân thể thì không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bình thương, ám khí chia làm bốn loại: Cầm, ném, cơ quan, phun. Lưu Tinh Chùy mặc dù có hiệu quả như ám khí, có thể ném ra (ý là có thể điiều khiển như là cánh tay nối dài), có uy lực lẫn hiệu quả bất ngờ, nhưng cũng không thể xem giống như là loại ám khí thông thường khác được.
Triệu Vô Cực bị dính một cước này cũng sững sờ, đôi mắt rốt cục cũng toát ra vài phần chăm chú, mấy đứa nhỏ này có thể là đệ tử sau này của hắn, nếu cứ như thế này phát sinh, chính mình sau này làm sao mà dạy dỗ chúng được?
Chu Trúc Thanh cũng không chịu đứng yên, mắt thấy Triệu Vô Cực tập trung chú ý tới Đường Tam hai người, nàng liền phóng ra hồn hoàn, hai mắt một lam một lục mở to, không một tiếng động vọt tới truớc thân thể trong nháy mắt bay lên không, cả người xoay tròn, phóng về phía Triệu Vô Cực.
Tại cơ thể nàng xuất hiện hai trảo ảnh, chính là đệ nhị hồn hoàn, U Minh Trảo (cả trăm bàn tay đồng thời đánh ra). Bằng vào thân thể xoay tròn, cộng với trảo bén nhọn, lực xuyên thấu gia tăng cực hạn, trong thời gian tích tắc công kích trăm lượt, lại tập trung cùng một chỗ, uy lực cực kỳ kinh người.
Triệu Vô Cực bị Tiểu Vũ đá trúng, lại thêm Chu Trúc Thanh dùng trảo đánh sau lưng. U Minh Trảo trăm cái tựu như một, cấp tốc xoay tròn như xỉ luân (cái răng cưa tròn tròn, vũ khí rất lợi hại, đánh vào cơ thể là cứa ra vài khối thịt, he he), nhanh chóng cắt vào sau lưng Triệu Vô Cực.
"Hống.." một tiếng rống giận của Triệu Vô Cực vang lên, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai nắm đắm co lại, trên ngừoi hồn hoàn thứ bảy chợt phòng ra, sáng bừng lên.
Đánh nhẽ Chu Trúc Thanh sẽ bị chấn kích bay ra xa nhưng đáng tiếc, Bạch Huyết Y cũng không phải phong cảnh.
Nàng quát một tiếng: Ghim!
Cả người Triệu Vô Cực đều bị cứng lại, không thể cử động được.
"Mau lên! 5 giây sẽ hết!" Bạch Huyết Y chau mày, tay không ngừng búng đàn tranh, hồn hoàn đỏ, đỏ, đỏ hiện lên từ dưới thân. Trữ Vinh Vinh đằng sau nhìn Bạch Huyết Y hồn hoàn đến kinh ngạc.
Bạch Huyết Y còn không quên vận dùng Mạn Trảm và Hoa Vũ Phong thương làm cho Triệu Vô Cực thương.
Mãi không được ra sân làm trẫm đau buồn quá thể..
"..."
Mẹ nó, nhanh một chút đi! Hồn lực của trẫm sắp vơi 1 cm rồi!
[..] Nhìn cái bình 200 cm của mẹ đi ạ!
(Cái bình này ở đây là cái gọi là đan điền á, đựng hồn lực - mana)
Đường Tam nhanh chóng đem cơ thể Triệu Vô Cực trói chặt bằng Lam ngân thảo, Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ nhân cơ hội bày ra tất cả chiêu thức của mình làm Triệu Vô Cực thương một chút nhưng rất nhanh 5 giây đã hết..
Bạch Huyết Y phun một ngụm nước đỏ giống hệt máu. Dùng kỹ năng này mà giữ cho địch thủ cấp bậc cao gấp đôi cấp đúng 5 giây thì mẹ nó cha thằng tây cũng muốn ho ra máu.
Bố kiếp, nước dâu của ta!
"Tiểu Y! Không sao chứ?" Trữ Vinh Vinh lo lắng nói.
"Không.. không sao.." Bạch Huyết Y quệt đi vết nước.
"Haha, kỹ năng đó của ngươi không tệ, mất cử động năm giây đủ để các ngươi đánh chết địch nhưng đáng tiếc các ngươi lại gặp người cấp cao gấp đôi các ngươi là ta. Nha đầu, giỏi lắm, làm ta bị thương a!"
Triệu Vô Cực nhanh chóng khôi phục lại cử động, Lam Ngân Thảo quấn quanh người hắn trực tiếp bị đứt, từng bước tiến dần về phía Đường Tam, trong lòng bàn tay phát ra hồn hoàn thứ hai, ngửa mặt cười lớn, bàn tay trong nháy mắt biến thành màu vàng, thể tích tăng lên gấp hai, trực tiếp hướng về Đường Tam đánh tới.
Lúc này hai mắt của Tiểu Vũ đột nhiên sáng lên, biến thành màu đỏ trực tiếp nhìn về Triệu Vô Cực. Không được làm tổn thương Tam ca!
Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trong đầu rung động, một chưởng tự nhiên cũng chậm lại, hồn lựcmới phát được phân nữa, trong mắt kim quang lại phóng ra: "Tốt, đây là Mê hoặc hồn kỹ a."
Tiểu Vũ trong mắt màu đỏ đang nhìn trừng vào Triệu Vô Cực mắt hiện kim quang, đột nhiên kêu hừ một tiếng, xuất huyết trong lòng Đường Tam.
Đường Tam nhân cơ hội này, xuất phát Quỷ Ảnh Mê Tung thoát ra khỏi phạm vi công kích.
Triệu Vô Cực, do vậy một chưởng cũng không đánh ra, hắn sợ làm thương tổn mấy đứa nhỏ này.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ". Đường Tam kêu lên vài tiếng, mang Huyền Thiên Công trút vào cơ thể Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ một chút đông tĩnh phản ứng cũng không có.
"Đem nàng qua, ta chữa!" Trong lòng Bạch Huyết Y thực tế đã đem Tiểu Vũ làm em gái của mình mặc dù lử thế giới này cô nhỏ tuổi hơn Tiểu Vũ. Tuổi thực của cô phải nói là lên đến hàng nghìn.
Triệu Vô Cực cũng không truy kích, đứng tại chỗ nói: "Nàng ta không có việc gì, Mê Hoặc hồn kỹ tuy có hiệu quả lớn, nhưng thi trển với người có đẳng cấp chênh lệch cao như ta, thì đuơng nhiên bị hồn lực cắn trả. Tựa như Lam Ngân Thảo của ngươi với ta vô tác dụng vậy. Để cho nàng nghỉ một đêm, mai sẽ tỉnh lại"
Bạch Huyết Y không nói gì, tay đặt lên bụng Tiểu Vũ. Miệng quát: Hình Hồn Vũ!
Sau khi xong thì thở ra một hơi nói: "5 phút nữa nàng sẽ tỉnh." Nàng đã hồi cho Tiểu Vũ 50% hồn lực.
Ánh mắt hướng về phía Trữ Vĩnh Vinh, Triệu Vô Cực mĩm cuời nói: "Không cần ra tay. Các ngươi thua rồi, mấy ngừoi các ngươi vẫn còn quá kém. Ngay cả một nén hương cũng không trụ đuợc. Đây là vấn đề chênh lệch thực lực quá lớn."
Nhìn Tiểu Vũ trong lòng nàng, Đường Tam trong mắt lộ rõ tình cảm trìu mến, lại thập phần thánh khiết: "Trông nàng hộ ta."
Bạch Huyết Y: "Hả?" Mi mẹ nó muốn ra tay?
Đợi chút! Trẫm còn chưa bày hàng!
Sờ kiu của trẫm còn chưa trưng, mi đã muốn dọn hàng. Chán sống đúng không?
"Đứng lại. Trẫm đi." Bạch Huyết Y túm lại Đường Tam, kéo hắn sang một bên.
"Đi trông nàng đi."
Đường Tam: "?" Có cảm giác mình là trẻ con còn nàng là người lớn..
Ơ mà, Tiểu Y vừa nói cái gì thế? Trẫm là thứ đồ gì?
Bạch Huyết Y vuốt vuốt cái đàn tranh, sờ soạng một hồi, miệng lẩm bẩm.
Mọi người: "..."
Nàng làm cái quỷ gì vậy?
Bạch Huyết Y nhẹ nhàng vỗ về cái đàn an ủi nó: "Ngoan ngoãn thì cho, không thì cạp đất mà sống."
Bạch Huyết Y ngắt quãng câu để nói với nó, thần đàn rung lên một hồi, ủi xùi hóa thành một sợi dây nhỏ quấn quanh cổ tay nàng.
Mọi người: Cái thể loại kinh thiên động địa gì đây?
"Ngoan. Thiên, mi đi quấn lão."
Triệu Vô Cực: "..."
"Đừng nương tay." Bản cô nương lười chết.
Triệu Vô Cực đương nhiên là chưa xuất toàn lực, nhưng mấy đứa nhỏ truớc mắt muốn gia nhập học viện này, thực lực của chúng cũng làm hắn kinh hãi.
Chẳng những mỗi ngừoi có đều có sở trường đặc sắc, lại không cùng tập luyện trước mà phối hợp ăn ý như thế, tương lai tiền đồ không thể lường được. So với ba gã đệ tử của học viện không thua kém gì.
Hắn sở dĩ nghiêm khắc một tí, chẳng qua muốn đập tan sự kiêu căng của mấy đứa nhỏ này, truớc đây Sử Lai Khắc học viện cũng không phải chưa từng có học viên kiêu căng, nhưng vì kiêu căng mà hạn chết phát triển.
Triệu Vô Cực không hy vọng mấy đứa nhỏ này đi vào con đường sai lầm đó. Chỉ là hắn không nghĩ tới, mẹ nó, có đứa con nít dám khinh thường không để 1 hồn thánh vào mắt!
Khốn nạn!
Bạch Huyết Y hất cằm nhìn Đái Mộ Bạch: "Cắm đi, nếu ta thua.."
"Nguyện rời khỏi nơi này."
Bạch Huyết Y, nhưng chưa thể đại diện cho bốn người còn lại.
Trữ Vĩnh Vinh nhìn Bạch Huyết Y cười: "Tiểu Y, chúng ta là chiến hữu, từ nhỏ ta đã được dạy, không thể nghi ngờ chiến hữu. Nếu không được, chúng ta cùng đi khỏi, dù sao chúng ta cũng đã không đạt đợt kiểm tra vừa rồi. Đế đô học viện chắc cũng thu nhận chúng ta."
"Muốn đánh thì cùng đánh." Đường Tam và Tiểu Vũ mỉm cười.
Bạch Huyết Y nàng thực sự rất thích hai anh em Tiểu Vũ và Đường Tam này, nàng thật sự đem hai người thành người thân.
Không tồi, lát có thể chia mỗi đứa 1 lát gà khô.
Đường Tam nhìn hướng Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh tụa hồ không có nói chuyện có chút do dự, lưỡng lự nhưng cũng hướng Bạch Huyết Y gật đầu.
Dù sao thì.. Một cô bé không tầm thường như nàng, suy cho cùng không đánh vẫn thua. Thôi thì cứ tin tưởng nhau, họ là đồng đội mà.
"Nếu chúng ta thất bại, chúng ta cùng nhau rời đi."
Triệu Vô Cực nhìn mấy đứa nhỏ truớc mắt, càng nhìn càng thấy thích, ha ha cười to: "Được, Tốt lắm. Đến đây cho ta xem, rốt cuộc ngươi còn có năng lưc gì. Không thể để các ngươi thất vọng được"
Bạch Huyết Y mắt lóe ánh sáng lạnh nhàn nhạt, giữ vững chức vị kia bao năm.. Ta còn không thành thục kỹ năng hù người hay sao?
À.. Kỹ năng hù người đúng không nhỉ.. Quên tên rồi..
Sợi dây nhỏ bám chắt tay Triệu Vô Cực, Bạch Huyết Y nhìn hắn có chút quỷ dị nói: "Hừm.. Vẫn là luộc đi."
Triệu Vô Cực: "?"
Viu.
Hắn bất ngờ bị hất văng lên trời, không kịp trở tay. Bạch Huyết Y vận dụng kỹ năng quỷ ảnh mê tung của mình, một bước dịch chuyển lên trời.
Hoa hoa lệ lệ dùng chân đá hắn ta xuống lại đất trời.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ khoắng, một chiếc lưỡi hái đen hiện ra, nàng thong dong nói: "Hóa."
Một hồn hoàn màu đỏ bay vụt lên từ dưới chân nàng, lưỡi hái hóa thành một thanh kiếm màu đen tuyền.
Áo choàng đen phất phới, tóc trắng hiển lộ trước người đời.
Gương mặt lạnh lẽo cầm hắc kiếm, đồng tử màu xanh sâu thẳm như đại dương, sườn mặt tinh xảo như phủ lên một mảng băng.
Nàng như vị chiến thần đứng bảo vệ đất nước, từ trên cao nhìn xuống. Khiến người ta không khỏi cảm thán 4 chữ "khí thế bức người".
"Vạn kiếm." Bạch Huyết Y nhàn nhạt liếc xuống, người còn đang lơ lửng trên không.
Thanh kiếm đen tuyền như một vị vua, điều khiển và phân thân ra hơn vạn kiếm.
Trữ Vinh Vinh trợn tròn xoe đôi mắt, cảm thấy thật giống người đó.
"Giảm 80% lực sát thương." Sát sinh không tốt đâu.
Nàng chễm chệ nhìn xuống làn bụi mù mịt, nơi mà Triệu Vô Cực ngã xuống.
Mọi người há hốc miệng.
Hắn ta chật vật đứng dậy, cười ha hả: "Không tồi không tồi, lâu lắm mới đã như vậy!"
Bạch Huyết Y "ừ" một tiếng, dường như trả lời Triệu Vô Cực hay nói với ai đó?
Vạn kiếm lúc này xoay chuyển trên bầu trời thành một trận pháp quy mô lớn chỉ có tại các phong hào đấu la.
Hùng vĩ và khiến lòng người rung động vô cùng.
Nháy mắt triệu tập vạn kiếm, có ai làm được như vậy chứ?
"Thiên giáng vạn binh." Đường Tam ngước mắt nhìn, thì thầm câu nói.
Có lẽ, này cũng là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ về sau của hắn.
Một câu nói, một hành động. Lòng người chấn động!
"Giáng." Bạch Huyết Y mím môi.
Vô số thanh kiếm lao nhanh, sắc bén đến trước mắt Triệu Vô Cực. Tất nhiên, Bạch Huyết Y cũng sẽ không quên đặc điểm của hắn.
Mi muốn đấu sức? Không tồi, vậy liền đấu đi!
So hồn lực với ai thì so chứ so với gia tộc biến thái trời ban điều tốt lành như tinh linh thì vẫn là nghỉ đi.
Thanh kiếm va vào lá chắn hóa thành mảnh vụn, số lượng nhiều như vậy, tuy là hỏng không ít kiếm nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Ngược lại, tình trạng của Triệu Vô Cực có chút thảm. Lá chắn nọ đã có dấu hiệu vỡ tan.
360 độ, Triệu Vô Cực bị bao vây không chừa một độ nào, người không biết còn tưởng là một quả bóng bị hàng vạn kiếm đâm.
Bạch Huyết Y nhướng mày: "Kết thúc đi."
Oànhhhh! Lá chắn vỡ tan, hàng tá kiếm đam xuyên người hắn, Triệu Vô Cực bị thương tới phun một ngụm máu.
Sau đó, kiếm đen ghim trên người hắn hóa thành mảnh hoa lá, tung bay. Bạch Huyết Y nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, nhanh tay kéo mũ che mặt.
Nàng vỗ vai hắn, viết 1 dòng chữ xuống dưới đất: "Không chết được, chỉ là tốc độ tu luyện sẽ giảm vài lần trong một tuần thôi."
Mọi người: "..."
* * *
Vốn là để Đường Tam tới đánh nhưng nghĩ lại nên để là Tiểu Y đánh đi.
Chỉnh sửa: 12/12/2020
Dạ Yên.