BÀI THƠ VIẾT CHO CHÍNH TÔI (phần 2) Bấm để xem Tôi viết bài thơ để tự nhắc chính tôi Về những đắng cay đã ghì sâu hạnh phúc Từ xưa cũ ngày sống trong địa ngục Của tuổi thơ lấm cát bụi mịt mờ * * * Mười sáu tuổi chưa hết sự ngây thơ Phải ra đời chai sần tay rướm máu Bàn chân nhỏ lắt lay tìm hạt gạo Để no lòng vai phải gánh nắng mưa * * * Tuổi thơ tôi hứng chịu lắm lọc lừa Lăn vào đời với ngu ngơ khờ dại Họ nhìn tôi với cái nhìn ái ngại Bởi vỏ gai tôi phải lắp trên mình * * * Tôi đa nghi không tin tưởng nghĩa tình Bởi dối gian từng là nơi đã trải Sự ghét ganh và oán than ngang trái Mỗi bước chân đều nghiêng ngả úa nhàu * * * Mười bảy tuổi ghìm nén lại nỗi đau Xa quê hương xa mái nhà thân thuộc Vác hành lý ly hương sầu não nuột Nuốt lệ lòng cất bước chốn xa xôi * * * Ngày qua ngày gánh nặng tấm thân côi Nơi viễn xứ trông mẹ già chốn cũ Mười tám tuổi tự thân lo chưa đủ Một bước thiền để lắng đọng tâm tư * * * Đêm nằm khóc nhớ bóng dáng hiền từ Rồi nức nở cắn chặt răng đau nhói Mơ ngày mai ánh nắng hồng chói lọi Bước vươn lên tan xóa những ưu phiền * * * Thân làm thuê nghe mắng chửi triền miên Nào dám khóc chỉ cúi đầu cam chịu Hứa với lòng không thể nào yểu điệu Phải vững tâm chờ hạnh phúc sẽ về.. * * * Bạch Cẩn Huyền
BÀI THƠ VIẾT CHO CHÍNH TÔI (phần 3) Bấm để xem Thằng con gái - kiếp người đầy dang dở Bấm để xem Giọt chua cay thấm ướt cả cuộc đời Hai mươi năm nuốt đắng ngậm buồn cơi Ai thấu hiểu đau thương buồn góc phố * * * Cơm độn sắn trên đường đầy xe cộ Miếng bánh mì khô đến nuốt chẳng trôi Đêm lạnh lẽo lê bước nhọc đơn côi Người bi ệt xứ ly hương vì bát gạo .. Ai cũng trách tôi sống đầy ngổ ngáo Vỏ bọc ngoài lạnh đến nát tâm can Nhìn lớn nhỏ đều như kẻ ngang hàng Không trên dưới cũng chẳng tường đạo nghĩa * * * Đêm nay ngồi nhìn bốn bề tứ phía Trăng len vào vai đẫm ướt lệ vương Lời mẹ kể vơ vẫn suốt canh trường Mẹ khổ lắm hôn nhân như tù ngục .. Ngoại gia trưởng Mẹ phải luôn tin phục Lên xe hoa mà chẳng chút tình yêu Về làm dâu ôm cay đắng hẩm hiu Một mình chịu đắng giọt sầu sỉ vả .. Kì thai nghén lại gánh thêm nhục mạ Phận làm dâu không biết đẻ con trai Cơm canh cặn nằm ngủ ở nhà ngoài Vì gả bán nên bị xem như rác .. Đêm nay mũi lại cay xè ngột ngạt Ngẫm cuộc đời còn nhiều lắm đắng cay Khuyên chẳng đặng bởi phần số an bày Hay là kẻ buông tay trôi theo nước? .. Đâu ai muốn đời trở nên nhu nhược Chẳng mưu cầu hạnh phúc của riêng ta Sống mà như ánh nắng cuối chiều tà Sống để chết thì có còn ý nghĩa? .. Một đời người đến cuối rồi thấm thía Sinh - uống - ăn - đứng - đi lại học hành Hết nhà trường rồi chưa được thành danh Thì vội vả vào chung thân đến chết .. Của tù ngục cưới - sinh đầy mỏi mệt Chẳng yêu thương phải gồng sức nhịn chồng Tôi muốn hỏi: Đời chưa đủ bão giông? Sao lại gán kiếp lênh đênh nhi nữ? .. Cuộc đời này là hành trình lữ thứ Sống cho mình hay phải sống cho ai? Rồi trôi tuột hết tháng lại đến ngày Khi nhắm mắt, hỏi: Đời vì ai sống? .. Bạch Cẩn Huyền
AI VÌ AI MÀ CHẾT? Bấm để xem Chẳng có ai buộc mình vào đau khổ Chỉ tự mình không chịu thoát mà thôi Đường đời dài tất sẽ gặp sang - tồi Sao phải tránh và quay lưng trốn chạy.. * * * Niềm hạnh phúc đâu từ tranh giành lấy Cũng chẳng thể mua - bán với xin - cho Nhìn đời nhẹ như những mẩu chuyện trò Bớt toan tính đời tự nhiên thanh thản.. * * * Nhìn mây đi, làn mây trôi bãng lãng Đợi gió về vui một cuộc tùy duyên Đến và đi, tan hợp chẳng ưu phiền Sẽ tự tại giữa hồng trần bụi phũ * * * Chuyện đã qua là những điều xưa cũ Để nhớ về khoảnh khắc đáng nhớ nhung Quá khứ ngủ yên đừng khơi dậy sống cùng Khứ - hiện - lai là ba thời khác hẳn.. * * * Vì hiện tại sống an yên tĩnh lặng Chớ nghĩ nhiều về những chuyện nằm yên Chẳng mơ tưởng thứ chưa đến thêm phiền Bình yên nhất là cá câu lưỡi thẳng.. * * * Bạch Cẩn Huyền
NGẪM Bấm để xem Chiều nắng xuống bóng dài in cô độc Bước lữ hành khuất một nẻo xa xăm Trách chi đâu là duyên kiếp tơ tằm Nên mới có cuộc hợp - tan chóng vội. * * * Một thanh xuân sống hết lòng không hối Lại nhận về chua chát đắng bờ môi Đời vẫn chảy tim vẫn đập từng hồi Nhưng hạnh phúc vụt tan theo gió cuốn. * * * Ta lặng hỏi tiếng sóng ngàn cuồn cuộn Đâu mới là chốn yên ổn trăm năm Lời dối che làm mờ cả nhân tâm Hay sự thật vốn là điều tàn khốc? * * * Nàng từng hứa không làm tâm ta nhọc Thấu lý tình và trọn vẹn yêu thương Phút cuối cùng ta nhận lấy kịch trường Hiểu ta nhất và làm ta đau nhất.. * * * Cuộc sống này có ganh đua tất bật Có những người yêu lắm cũng thành xa Cũng có khi do kẻ tạo can qua Nên mới có những ngã dài gãy đổ. * * * Ta vẫn đi trên đoạn đường bão tố Những ngấm ngầm mưu tính phía sau lưng Mà bấy lâu ta vẫn mãi thầm mừng Bởi tưởng có sự dịu dàng chân thật. * * * Giờ ngẫm lại với tồn-còn-được-mất Mới nhận ra mình quá đỗi dại khờ Ta sống thật trong một cõi mộng mơ Nên khi tỉnh mới vỡ òa bi thống. * * * * * * * * * Ta giờ đứng giữa trăm ngàn trào lộng Ngẫm đời qua với ngọt đắng mặn nồng Với những thứ ta cứ tưởng thành công Và bao điều vốn không hề trọn vẹn. * * * Tóc trắng bay trên Thiên Sơn ước hẹn Áo vân mây vạt phấp phới oai hùng Lòng phẳng lặng không gợn sóng trập trùng Khẽ chớp mắt ngắm thời gian vô tận. * * * Môi cười mĩm đón dối gian thiển cận Tâm lặng yên không khuấy động cuộc đời Khẽ xóa nhẹ dẹp yên những rối bời Không yêu hận, không buồn vui hỉ nộ. * * * Lòng không bận những ưu phiền sướng khổ Không mộng mơ, không chờ đợi điều gì Đến - đón nhận, đi - chẳng quá nghĩ suy Một đời gió rồi tan hòa vào gió.. * * * Bạch Cẩn Huyền
CÒN ĐÓ Bấm để xem Chuyện của đời, của người Cứ thế rồi cứ thế Qua trăm ngàn dâu bể Người và đời đều tan.. * * * Chuyện của đời, của người Qua đi rồi quên lãng Thoáng mơ hồ chán nản Người và đời đều tan.. * * * Chuyện của đời, của người Qua tam sao thất bổn Đẩy nhau vào nguy khốn Người và đời đều tan.. * * * Chuyện của đời, của người Chuyện thế gian trăm sự Chuyện hành trình lữ thứ Người và đời đều tan.. * * * Chỉ là lại gian nan.. * * * Bạch Cẩn Huyền
TÂM TƯ Bấm để xem Ta đợi đêm về bầu bạn với cỏ cây Nghe gió thoảng ru lại bài thơ cũ Bạch Nguyệt ơi góc sân nào rêu phủ Kẻ ra đi chưa một phút nhìn v.. * * * Ta đợi sương rơi thấm vai áo đê mê Lưng tựa gốc Mộc Tiên vào giấc điệp Trong mộng mị vẽ con đường đi tiếp Vai nặng oằn trăn trở chuyện tương lai.. * * * Ta đợi sao khuya lấp ló góc trời dài Chân dạo bước thăm từng Đài từng Các Tự lòng hỏi có phải chăng tình nhạt Nên chuyện đời mới lắm bận hợp tan? * * * Ta đợi đêm qua bóng tối khẽ lụi tàn Tam Sơn Đỉnh lại sáng bừng sức sống Dẫu bão giông dưới ngàn tia chớp động Muôn người đi - ta vẫn ở nơi này. * * * Bạch Cẩn Huyền
NẮNG TẮT RỒI Bấm để xem Nắng tắt rồi, ta cũng nghỉ ngơi thôi Những bộn bề lo toan trong cuộc sống Bởi ngày mai là biển dài sông rộng Con đường đời không thể sạch chông gai.. * * * Nắng tắt rồi, hãy buông bỏ mệt nhoài Lên giường ngủ tận hưởng đêm an tĩnh Gạt đi hết bao nghĩ suy toan tính Hãy yên lành tỉnh dậy đón tương lai.. * * * Nắng tắt rồi, đừng cứ mãi bi ai Ta đáng có những niềm vui thực sự Một đời người vốn chỉ là khách lữ Thoáng qua nhanh như cát bụi ven đường.. * * * Nắng tắt rồi, hãy gom lại yêu thương Để về vá những niềm đau vụn vỡ Khi nắng lên trả cho xong kiếp nợ Ngày sau cười mĩm nhẹ để ra đi.. * * * Bạch Cẩn Huyền
CHUYỆN NHỚ QUÊN Bấm để xem Ta để gió thổi qua từng kẽ tóc Đưa vị đời vào sâu thẳm trái tim Môi mĩm cười nhưng sợ hãi kiếm tìm Ngồi nghe gió thì thầm lời trách móc * * * Mảng trời xa hóa thành màn tang tóc Ơi nhớ - quên, ơi kỷ niệm xa vời Ơi yêu thương, ơi dào dạt trùng khơi Ơi ngấn lệ sương phủ dài lối bước * * * Con đường đời quanh co và trơn trượt Đôi tay nào dìu dắt dẫn ta đi? Hay lăn lóc tự lớn giữa thị phi Rồi im lặng, nhìn cuộc đời chấp vá? * * * Vai run rẩy nghe hồn rơi lả tả Gió bên thềm ôm lấy lạnh tái tê Xuân về rồi, vẫn ác mộng cơn mê Xuân mới - cũ khác gì nhau? Một kiếp.. * * * Bạch Cẩn Huyền
VÔ TÌNH THÔI Bấm để xem Vô tình thôi, thấy lại dòng chữ viết Nhói buốt lòng, mà môi mĩm chát khô Bờ môi mím trách mình lại hồ đồ Cười nhạt nhẽo.. ừ thì.. là quá khứ * * * Ngước mắt lên nuốt vào lòng mọi sự Là gió lùa nên khóe mắt.. cay cay Nghe sương đêm rơi thấm lạnh vai gầy Ừ thì.. cát. Cát làm ta đau mắt.. * * * Có gì đâu, chỉ là đời tất bật Ta bên lề của hai chữ "người thân" Tiếc được chi mà chờ đợi "ân cần" Ta là gió.. phiêu linh cùng trời đất * * * Cúi đầu xuống che đi dòng lệ ấm Đêm lạnh rồi nên mũi mới đau đau Cười lên thôi, giấu đi sự âu sầu Rồi lê bước, bước đời dài mõi mệt.. * * * Bạch Cẩn Huyền
HẠNH PHÚC CON CON Bấm để xem Tôi lại nhớ về ngày xưa thật cũ Trên đường làng cát bụi phủ chênh chao Hàng lau xanh cạnh khóm trúc ngọt ngào Hương dừa cạn làm nôn nao tâm khảm * * * Có những sáng trời âm u ảm đạm Hạt mưa phùn bay giữa đám mây non Phía thật xa lờ lững nhẹ từng hòn Rất bình dị điều con con như thế * * * Đời trôi mãi biết làm sao mà kể Hai sáu năm đâu phải dễ sống còn Bát rau vườn đơn giản lắm chợt ngon Dẫu đôi lúc chân mỏi mòn quên lãng. * * * Bạch Cẩn Huyền