Người mệt rồi, người hãy nghỉ ngơi đi
Từ cơn gió thổi về miền gạo cội
Hương hoa quỳnh trong đêm thêm nồng gội
Tản thơ tình khép lại một góc riêng.
* * *
Người mệt rồi, người hãy ngủ thật yên
Để mây trắng xua đi niềm uất ức
Bởi vai ta ngày càng thêm bất lực
Nên để người chìm vào khoảng mênh mông.
* * *
Người mệt rồi, đừng suy nghĩ trong lòng
Qua ác mộng ngày mai trời sẽ nắng
Mang yêu thương ta gửi trao thầm lặng
Gửi hương trời mang đến nhẹ nhàng ôm.
* * *
Người mệt rồi, đừng gánh nặng ôm đồm
Cười lên đi mảng rực hồng trời đất
Dẫu ngày mai trên đường đời tất bật
Quay lại nhìn ta vẫn sẽ ở đây..
* * *
Người mệt rồi, đừng buồn tủi đắng cay
Đời còn lắm viên kẹo đường ngọt lịm
Dẫu hồn ta héo mòn trên hoa tím
Vẫn ngọt ngào ôm ấp đoạn tình xưa.
* * *
Người mệt rồi, giang trãi những nắng mưa
Đời không dễ nên hãy mơ mộng đẹp
Ta về lại với trang dài ghi chép
Ép Tử Đằng vào giữa quyển tập thơm.
* * *
Người mệt rồi, với manh áo chén cơm
Thời gian đâu mà lắng lo tình khúc
Ta dạo bước độc hành trên phương lục
Qua mọi miền dẫu vẫn ở sau lưng.
* * *
Người mệt rồi, nên xin hãy dửng dưng
Với guồng quay của thế nhân điên đảo
Sống cho mình và sống cho hoài bão
Ta mỉm cười nhìn hạnh phúc người vui..
* * *
Phong Ảnh