Giới thiệu tác giả: Bạch Cẩn Huyền * * * Giới thiệu nội dung: Đi qua một đoạn nhân gian Ta tan vào đất, người hòa vào mây Chỉ còn lại chút tình này Dành cho hoa nở, dành cho say lòng.. * * * Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Bạch Cẩn Huyền/ Zjk Nguyễn
Tự tại nơi đâu? Bấm để xem Tay cầm cành bỉ ngạn Ngàn năm lá không hoa Thêm ngàn năm trôi qua Hoa nở lá lìa cành * * * Thử hỏi đời bao bận Thu đông tái tê lòng Hạ xuân rồi cũng hết Bỉ ngạn còn vương hương * * * Từng trách đời chua chát Đôi lần oán tự thân Rồi hận trời bạc bẽo Đường xa chân mỏi mòn * * * Đi qua ngàn sóng gió Sỏi đá cứ chông chênh Đâu bình yên cơn sóng Đâu tự tại kiếm tìm? * * * Bạch Cẩn Huyền
Bói Bấm để xem Ta bói cho ta một quẻ "Tình" Tình nằm trong đất rộng bao la Ái ân muôn thuở vương sầu hận Ruột rà lắm lúc bị đạp chà.. * * * Ta bói cho ta một quẻ "Sầu" Sầu như tiếng sáo thổi thêm đau Đàn xưa đã đứt vương chi khổ Nước mắt được sinh bởi ngọt ngào.. * * * Ta bói cho ta một quẻ "Cầu" Cầu điều ước nguyện đã bấy lâu Muốn thành thì phải dao lóc thịt Tự bóp chính mình đến lao đao.. * * * Ta bói cho ta ba quẻ rồi Càn – Hung chỉ mệnh yếu phận sâu Kén tằm tơ nhả cho đến chết Nhắm mắt cùng chung với nỗi sầu.. * * * Bạch Cẩn Huyền
OÁN Bấm để xem Là thấu hận với trăm sầu nghìn tủi Giọt triều nghiêng phẫn nộ hóa căm hờn Nỗi tức giận khuấy động nhịp từng cơn Máu uất ức dâng trào ngăn giữa ngực * * * Nghiến chặt răng nuốt vào lòng bực tức Bụi mưa bay cay xé mắt cuồng điên Đau tất dạ.. Đau nhói buốt con tim Muốn thét gào oán hận trời và đất.. * * * Bạch Cẩn Huyền
GIẤC MƠ MÀU ĐỎ Bấm để xem Ta mơ lại một giấc mơ thật cũ Có huyết y phủ kín một vùng trời Màu đỏ loang đến chói mắt lệ rơi Đến tái tê từng đoạn hồn nức nở * * * Màu đỏ ấy đỏ nghẹn tim nghẹt thở Đỏ mặn môi đỏ đắng dạ chát lòng Đỏ đến núi thêm góc cạnh mênh mông Đỏ đến biển bồi trăm ngàn con sóng * * * Từng giọt đỏ loang đến lòng ấm nóng Loang vào hồn loang đến lệ chứa chan Loang từng bước chân như gai nhọn trăm ngàn Loang đến bật khóc nghẹn ngào oán thán * * * * * * * * * Màu đỏ ơi sao nhớ thương đến thế Cơn mộng nào dày vò mãi không nguôi Từng đêm dài chợt tỉnh ngậm ngùi Kê gối ngủ mà vơi vơi khói đỏ.. * * * Bạch cẩn Huyền
Gió Ngựa Oai Hùng Bấm để xem Trên lưng ngựa tung bay ta ngang dọc Xẻ chân trời phi nước kiệu hùng anh Dẫu qua bao rừng núi với biển xanh Hừng hực cháy chí tu mi cao ngất * * * Làm nam nhi hùng khí luôn bất khuất Vạch đất chỉ trời.. Kiêu ngạo đấng mày râu Thà thây phơi cũng không cúi thấp đầu Huống chi kẻ lách luồn hòng gấm lụa * * * Ta khinh rẽ bọn buôn vua bán chúa Gieo kinh hoàng trên nhung lụa giàu sang Thà vứt bỏ ngàn năm sử vẻ vang Để mưu mô vì vài ba đồng lẻ * * * Kẻ chối bỏ âm thanh từ quê mẹ Kẻ vứt đi bản sắc của quê hương Kẻ nhục chí làm hòn sỏi lót đường Cho ngoại bang xâm lăng toàn dân tộc * * * Ôi.. hỡi ôi.. lũ sài lang thâm độc Khoát lên mình vẻ tri thức cao sang Mà làm ra bao chuyện quá bàng hoàng Mang bạo chúa về xéo giày mã tổ * * * Nực cười thay bọn người không xấu hổ Lương tri đâu sao chẳng thức tỉnh lòng Khi quê hương chìm vào mớ bòng bong Thì ngồi đó đánh cho thêm rối rắm * * * Thà ngạo cuồng vui vầy cùng hoa thắm Chốn sơn khê nguyện vẹn giữ lòng son Khi giặc đến đánh hết sức sống còn Vẫn trọn giữ sáng trong hồn dân tộc! * * * Bạch Cẩn Huyền
TA LÀ MỘT KẺ ĐIÊN Bấm để xem Người đến hỏi ta, sao hoa chưa chịu nở Ta bật cười ha hả chẳng nghĩ suy Đời thấy ta cuồng ngạo trước thị phi Như một kẻ điên khùng không tỉnh táo * * * Ta ngắm mây trời trôi bay nhộn nhạo Viết vần thơ chẳng chuốt ý trau từ Thuận miệng dăm câu nào ẩn giấu tâm tư Đọc rồi bỏ không nhớ quên tưởng nghĩ * * * Làm kẻ điên không cúi lòn hoa mỹ Rảnh uống trà nổi hứng lại viết thơ Quần áo xuề xòa ngồi đánh ván cờ Vài ngụm rượu điên điên thêm một chút * * * Không thánh nhân, cũng chẳng là phàm tục Không anh hùng nhưng cũng chẳng tiểu nhân Ta theo hứng làm những thứ ta cần Ta mãn nguyện một đời điên thật đẹp.. * * * Bạch Cẩn Huyền
VÀ TỪ ẤY Bấm để xem Và từ ấy tiếng cầm vang dịu dặt Xóa thắm nồng như nửa cánh quỳnh đêm Làn hương ngát ôm cơn mộng êm đềm Là giọt chứa mặn mà tình ngày cũ. * * * Và từ ấy chân trời xa chớm nụ Ngàn đóa hoa trong gió tuyết mưa nhòa Đâu là gió vờn tay lạnh khẽ xoa Hay chỉ có những vụng về vỡ nát? * * * Và từ ấy lặng im cung giọng lạc Mắt thôi nhìn tia nắng hửng hờ soi Ngón tay lướt trên cung phím đơn côi Là ưng điểu quạnh hiu trên tột bực. * * * Và từ ấy nổ bật tung sức lực Mang bình sinh mà vỗ cánh điên cuồng Ôi yêu thương như hí nhạc kịch tuồng Bật cười nhẹ mỏng manh môi chát đắng. * * * Bạch Cẩn Huyền
NGƯỜI MỆT RỒI Bấm để xem Người mệt rồi, người hãy nghỉ ngơi đi Từ cơn gió thổi về miền gạo cội Hương hoa quỳnh trong đêm thêm nồng gội Tản thơ tình khép lại một góc riêng. * * * Người mệt rồi, người hãy ngủ thật yên Để mây trắng xua đi niềm uất ức Bởi vai ta ngày càng thêm bất lực Nên để người chìm vào khoảng mênh mông. * * * Người mệt rồi, đừng suy nghĩ trong lòng Qua ác mộng ngày mai trời sẽ nắng Mang yêu thương ta gửi trao thầm lặng Gửi hương trời mang đến nhẹ nhàng ôm. * * * Người mệt rồi, đừng gánh nặng ôm đồm Cười lên đi mảng rực hồng trời đất Dẫu ngày mai trên đường đời tất bật Quay lại nhìn ta vẫn sẽ ở đây.. * * * Người mệt rồi, đừng buồn tủi đắng cay Đời còn lắm viên kẹo đường ngọt lịm Dẫu hồn ta héo mòn trên hoa tím Vẫn ngọt ngào ôm ấp đoạn tình xưa. * * * Người mệt rồi, giang trãi những nắng mưa Đời không dễ nên hãy mơ mộng đẹp Ta về lại với trang dài ghi chép Ép Tử Đằng vào giữa quyển tập thơm. * * * Người mệt rồi, với manh áo chén cơm Thời gian đâu mà lắng lo tình khúc Ta dạo bước độc hành trên phương lục Qua mọi miền dẫu vẫn ở sau lưng. * * * Người mệt rồi, nên xin hãy dửng dưng Với guồng quay của thế nhân điên đảo Sống cho mình và sống cho hoài bão Ta mỉm cười nhìn hạnh phúc người vui.. * * * Phong Ảnh
BÀI THƠ VIẾT CHO CHÍNH TÔI Bấm để xem Bài thơ này tôi viết gửi chính tôi Viết về cuộc đời của một "thằng con gái" Về những con đường còn tít mù ái ngại Những vết thương lòng như nước thấm vào tâm * * * Tôi viết về tôi trong một chuỗi âm thầm Về kì thị của họ hàng lối xóm Về một tuổi thơ xác xơ lọt thỏm Trong bụi ven đường siết chặt lá mồng tơi * * * Quay trở lại miền cát trắng một thời Đường còn đất bụi với mái nhà xơ xác Mẹ làm xa, ở nhà như trẻ lạc Hai anh em ôm nhau khóc đói lòng * * * Xin bát cơm thì em họ tiểu dầm Chan từ đầu đến chén cơm nguội lạnh Lòng phẫn nộ nhưng phận nghèo phải gánh Nước mắt lưng tròng, về rửa lại - rồi ăn.. * * * Nhiều năm sau họ trách "hắn" hung hăng "Hắn" ngang tàng và ngông cuồng liều mạng Họ chỉ trích nhìn "hắn" đầy ngao ngán Mười một tuổi đầu cầm ghế đánh người ta * * * Tóc "hắn" ngắn, quần áo cũ bê tha Là đồ tặng của một nhà từ thiện Sáng đi học cõng em như ngựa chiến Trưa lại về nắng phồng rộp da chân * * * Ai cũng nói "hắn" bồng bột bất cần Như ngựa hoang tính tình không thuần phục Đúng - chính "hắn" - "hắn" là người phàm tục Nên nỗi hận thù ghim dạ đến mười lăm.. * * * Bạch Cẩn Huyền