Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nghiên Di, Nov 3, 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 500: Đột nhiên bị mắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm vừa dắt chó đi dạo về đã bị bà cụ từ xa gọi lại.

    Long Liên Tâm miễn cưỡng đến chỗ bà cụ, hỏi bà cụ có gì muốn nói với bà ta.

    "Cô quan tâm con chó của cô còn hơn tôi, Long Liên Tâm, cô tới đây làm gì?"

    Nghe bà cụ nói như vậy, Long Liên Tâm nhất thời không vui.

    Đối xử với chó tốt hơn bà cụ có nghĩa là gì? Tại sao bà cụ so sánh mình với một con chó?

    "Mẹ, sao mẹ lại nói xấu cục cưng của con? Cục cưng của con đã chọc mẹ chỗ nào?"

    Tiểu bảo bối là con chó mà Long Liên Tâm nuôi dưỡng, bà ta đã nuôi nó bảy tám năm rồi, không ai có thể bắt nạt tiểu bảo bối, ngay cả bà cụ cũng không được.

    Bà cụ biết vị trí của con chó này trong lòng Long Liên Tâm, cho nên bà cũng không vì những lời Long Liên Tâm nói mà tức giận.

    "Tôi cảnh cáo cô, đừng bắt nạt Ích Thanh nữa. Nếu cô bắt nạt Ích Thanh lần nữa, tôi nhất định sẽ không để cô có kết cục tốt đẹp đâu."

    Bà cụ rất tức giận nói.

    Nhưng ngoại trừ bà cụ tức giận, Long Liên Tâm cũng rất tức giận.

    Hai ngày nay bà ta rất an phận, cũng không tiếp xúc nhiều với Đường Ích Thanh, ngoại trừ hai người họ gặp nhau trong lúc ăn cơm, những lúc khác Long Liên Tâm đều trốn trong phòng, chỉ sợ bà cụ sẽ hiểu lầm bà ta.

    Hôm nay bà ta vui vẻ dắt chó đi dạo về, không ngờ bà cụ lại túm lấy bà ta.

    Bà ta bắt nạt Đường Ích Thanh nghĩa là sao, bà ta có gan bắt nạt Đường Ích Thanh sao?

    Đường Ích Thanh không cố ý bắt nạt bà ta là tốt rồi!

    "Mẹ, con không thích mẹ nói lời này, hai ngày nay con chưa từng cùng xuất hiện với Ích Thanh, ngày nào mẹ cũng giữ lấy con làm gì? Quan hệ của Ích Thanh với mẹ tốt, mẹ cũng không thể khi dễ con như vậy đi?"

    Thực sự không thể chịu đựng được nữa, Long Liên Tâm bắt đầu tức giận cãi lại.

    Dù sao ở trong lòng Long Liên Tâm, bà cụ này cũng là tồn tại không thể thiếu.

    Nếu không phải bà cụ khống chế gia tộc, bà ta cũng sẽ không thèm nói chuyện với bà cụ.

    Đường Ích Thanh đang chơi ở một bên nghe thấy bà cụ và Long Liên Tâm lại cãi nhau, lập tức đặt đồ chơi trên tay xuống quay lại chỗ bà cụ.

    Vừa nhìn thấy Đường Ích Thanh đến gần, Long Liên Tâm lập tức buồn bực.

    Đường Ích Thanh này đúng là giỏi châm ngòi ly gián, ở đâu cũng có cậu?

    "Bà nội, bà đừng trách người khác nữa, vì hòa khí gia đình, cháu nên nhanh chóng rời đi!"

    Kỳ thật, Đường Ích Thanh không có ý thêm dầu vào lửa, nhưng cậu thực sự chịu đủ mỗi ngày đều bị Long Liên Tâm chỉ vào mũi mắng.

    Mỗi ngày bị Long Liên Tâm chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngay cả chính Đường Ích Thanh cũng không thể chịu nổi nữa.

    Bởi vì thái độ của cậu rất chân thành, bà cụ cảm thấy cháu ngoan của mình cả ngày bị Long Liên Tâm bắt nạt, thật sự là đáng thương.

    "Một ngôi nhà tốt chính là vì cô, vì cô mà mỗi ngày đều mờ ám, chướng khí mù mịt, Long Liên Tâm, rốt cuộc tới khi nào thì cô mới dừng lại!"

    "Tôi thật kỳ quái, hôm nay tôi không có làm gì, sao đột nhiên tới mắng tôi?"

    Tính tình Long Liên Tâm rất xấu, bà ta không chịu nổi nữa nên phản bác lại.

    "Mấy ngày trước các người nói tôi nhắm vào Đường Ích Thanh, được, vậy tôi sẽ nhắm vào, nhưng hai ngày nay tôi rất an phận, chưa làm điều gì khiến Ích Thanh không hài lòng, vì sao các người không để tôi yên?"

    Đại khái là cảm thấy tâm tình chủ nhân mình không tốt, tiểu bảo bối cũng ở bên cạnh điên cuồng kêu, rất không hài lòng với hành động của bà cụ.

    Thấy tiểu bảo bối mạnh mẽ như thế nào, Long Liên Tâm cảm thấy tốt hơn một chút.

    Quả nhiên người không bằng chó, tiểu bảo bối của bà ta còn biết đau lòng bà ta, còn biết trút giận cho bà ta, nhưng những người đó, một người hai người vừa thấy bà ta liền giống như trốn ôn dịch.

    Hai người đang khẩu chiến với nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng, như thể giây tiếp theo sẽ nổ tung.

    "Bà nội, bà đừng nóng giận, đừng vì mấy chuyện vụn vặt mà tức giận, cũng đừng vì cháu mà cãi nhau với cô Long, hai người nhất định phải hòa thuận với nhau."

    "Con rời đi cũng không sao, dù sao ngôi nhà này cũng không thuộc về con, con rời đi sớm là tốt cho mọi người, đừng vì con mà tổn hại hòa khí của mọi người."

    Đường Ích Thanh không ngừng ở bên an ủi bà cụ.

    Nhưng trong sáng ngoài tối đều nói Long Liên Tâm có lỗi, trong sáng ngoài tối nhằm vào Long Liên Tâm, Long Liên Tâm nghe xong đều sắp hộc máu.

    Đáng tiếc Long Liên Tâm không đủ tỉnh táo, tuy hai ngày nay tránh mặt Đường Ích Thanh, nhưng bà ta vẫn không quên kế hoạch đã bàn bạc với Linh Lung trước đó.

    "Bé ngoan, con không cần lo lắng, mẹ và bà con chẳng qua chỉ là muốn hàn huyên mà thôi, chúng ta không tức giận, con đi chơi đi."

    Khác với giọng điệu của bà cụ khi nói chuyện, giọng điệu của Long Liên Tâm lúc này rất dịu dàng.

    Vốn dĩ bà cụ còn tưởng Long Liên Tâm sẽ nhân cơ hội mắng Đường Ích Thanh, không ngờ thái độ của bà ta lại tốt như vậy, bà cụ cũng không nói được lời nào.

    Kỳ thật, Long Liên Tâm không có thái độ tốt với Đường Ích Thanh, bà ta chỉ muốn tính toán cho tương lai mà thôi.

    Nếu bây giờ bà ta tức giận với Đường Ích Thanh, Đường Ích Thanh sẽ tránh xa bà ta, sau này không muốn làm con trai của bà ta, vậy mất nhiều hơn được.

    Đương nhiên Đường Ích Thanh biết Long Liên Tâm không hề tốt bụng chút nào, nhưng trong tình huống này, cậu chỉ có thể nghe theo lời Long Liên Tâm, nhặt đồ chơi của mình, chạy đi chơi.

    "Mẹ cũng thấy đấy, con đối với Nghệ Thanh tốt như vậy, làm sao có thể khi dễ nó, sau này mẹ đừng lo lắng, con sẽ không khi dễ thằng bé."

    Long Liên Tâm tiếp tục giải thích cho bà cụ.

    "Mặc kệ như thế nào, cô đừng làm chuyện gì nữa, cô xem cái nhà này đã bị cô khiến cho chướng khí mù mịt, bây giờ cô đối tốt với Ích Thanh, tôi rất hài lòng, sau này tiếp tục duy trì."

    Long Liên Tâm vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Linh Lung nháy mắt với mình, bà ta lại kìm lại.

    Bà ta dắt con chó của mình quay trở lại phòng, không ra ngoài nữa.

    "Phu nhân, vừa rồi thái độ của bà với bà cụ quá tệ, lần sau không thể như vậy!"

    Ngay khi trở về phòng, Linh Lung bắt đầu đề xuất ý tưởng cho Long Liên Tâm.

    "Không phải thái độ của tôi với bà ta không tốt, cô cũng không ngẫm lại, vừa rồi bà cụ nói tôi như vậy, sao tôi có thể chịu được?"

    "Chịu không được thì cũng phải chịu! Phu nhân, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớ, bà cũng không phải không biết vị trí của Đường Ích Thanh trong lòng bà cụ. Nếu bà thật sự chọc giận bà cụ, bà cụ đuổi bà ra khỏi nhà, vậy thực sự hối hận không kịp!"

    Không phải Linh Lung dọa, bà cụ thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.

    Nghe nói trước đây bà có một người chị dâu, bởi vì không nghe lời bà cụ, suốt ngày chống đối bà cụ, cho nên bà cụ đuổi ra ngoài, không bao giờ trở về nữa.

    Bây giờ là bởi vì bà cụ đã lớn tuổi, không muốn quản chuyện của con cháu nữa, cho nên thái độ đã trở nên tốt như vậy, tính tình cũng không hung ác như vậy.

    Nếu là trước đây, Long Liên Tâm nhất định đã bị đuổi đi từ lâu.
     
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 501: Phải thường xuyên về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đạo lý cô nói tôi đều hiểu, nhưng bà cụ có ác ý với tôi lớn như vậy, tôi làm sao mới có thể thu phục được Đường Ích Thanh, khiến Đường Ích Thanh nguyện ý làm con ruột của tôi?"

    Long Liên Tâm chưa từng từ bỏ kế hoạch mà trước đó bà ta đã lập với Linh Lung.

    Dù sao thì trong kế hoạch của họ, bằng mọi giá, bà ta phải thu phục được Đường Ích Thanh, bồi dưỡng Đường Ích Thanh như con ruột của mình.

    Chỉ có như vậy, vô luận sau này tài sản của gia đình được chia cho hai con trai của bà ta hay cho Đường Ích Thanh, bà ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

    Dù sao kế hoạch đến rồi đi, thứ mà Long Liên Tâm không thể buông bỏ chính là tài sản của Đường gia.

    Nếu không phải vì chút tài sản này, Long Liên Tâm đã bỏ cuộc và rời đi từ lâu, tại sao phải ở lại đây chịu khổ.

    "Những người khác, tất cả mọi người đều nhằm vào tôi, vậy thì sao? Chỉ cần cuối cùng tài sản trong nhà này đều thuộc về tôi, không thành vấn đề."

    Long Liên Tâm nói ra nột tâm của mình với Linh Lung, Linh Lung đương nhiên rất tán thành.

    Chỉ cần Long Liên Tâm có thể nắm được tài sản của Đường gia, thì với tư cách là người giúp việc riêng của Long Liên Tâm, Linh Lung nhất định sẽ nhận được một số lợi ích.

    Khi đến giờ ăn tối, Long Liên Tâm hoàn toàn không muốn xuống lầu ăn tối với họ, Linh Lung thuyết phục bà ta, bà ta mới khoan thai đi xuống.

    Đáng tiếc cho dù bà ta không ăn, cũng sẽ không có bao nhiêu người để ý, hiện tại bà ta chỉ có thể mặt xám mày tro ngồi xuống vị trí của mình yên lặng ăn cơm.

    "Cháu ngoan, con phải thường xuyên về nhà thăm bà nội, bà nội mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà nội vẫn sẽ tức giận, nếu cháu không tới, bà nội sẽ rất tức giận."

    Bà cụ liên tục thêm đồ ăn cho Đường Ích Thanh, muốn Đường Ích Thanh ăn nhiều hơn.

    Bữa cơm hôm nay cũng là bà cụ tự mình làm, dù sao Đường Ích Thanh cũng sắp rời đi, sắp trở về nơi ở cũ.

    Bà cụ biết, cho dù Đường Ích Thanh có hứa với bà là sẽ thường xuyên về thăm bà, thì cũng chưa chắc đã làm như vậy.

    Hai đứa cháu trai của bà khi lấy chồng còn không nói, mới dọn ra ngoại ở, thường xuyên về nhà.

    Nhưng sự thật là từ khi kết hôn, ngoại trừ những ngày lễ tết về thăm bà, thời gian còn lại họ đều ở trong căn nhà nhỏ của mình, không hề đến thăm bà.

    Không có cháu trai cháu gái bên cạnh, bà cụ cảm thấy rất cô đơn.

    Chẳng sợ có Đường Âm bên cạnh, tính cách của Đường Âm cũng không đáng yêu chút nào.

    Có một đứa cháu trai đáng yêu không dễ dàng gì nhưng lại không thể ở bên cạnh mình. Nghĩ như vậy khiến bà cụ rất đau lòng.

    "Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ thường xuyên trở về, ba cháu cũng sẽ thường xuyên đưa cháu về." Đường Ích Thanh ngọt ngào nói: "Mà mẹ cháu cũng nói bà nội là người thân nhất của cháu, cháu nhất định phải hiếu thuận với bà nội."

    Vốn dĩ Long Liên Tâm đang im lặng ăn cơm, vừa nghe thấy Đường Ích Thanh nhắc đến tên của con hồ ly tinh kia nháy mắt liền khó chịu, hoàn toàn quên mất những điều mà Linh Lung vừa nhắc nhở bà ta.

    "Ăn thì ăn đi, sao lại nhắc tới người xấu kia?"

    Long Liên Tâm nhanh mồm nhanh miệng không nghĩ mình nói có gì không đúng.

    Nhưng Đường Ích Thanh đang vui vẻ ăn chân gà đột nhiên trở nên không vui, đặt chân gà xuống, hai mắt lập tức rơm rớm nước mắt.

    "A di, mẹ con không phải người xấu, mẹ con có tên, tên là Chu Lâm."

    Nói đến đây, Đường Ích Thanh ủy khuất khóc.

    Lần này Đường Ích Thanh không cố ý muốn khóc, nhưng khi nghe Long Liên Tâm dùng những từ như vậy để miêu tả mẹ mình, Đường Ích Thanh cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Mặc dù cậu còn rất nhỏ, nhưng kỳ thật cũng biết thân phận của mình rất mẫn cảm, biết mình ở trong gia tộc lớn như vậy là tồn tại không thể ra ánh sáng.

    Cậu biết tại sao a di ghét cậu, cũng biết tại sao bà nội luôn không muốn mẹ cậu đến nhà.

    Nhưng biết là một chuyện, trực tiếp bị người khác nói ra lại là chuyện khác.

    "Mẹ con là một người rất tốt, bà đối với con cũng rất tốt, cô đừng nói về bà ấy như vậy được không? A di, cháu xin cô."

    Đường Ích Thanh đến bên cạnh Long Liên Tâm, nhìn Long Liên Tâm rất chân thành, cầu xin Long Liên Tâm đừng bắt nạt mẹ cậu nữa, đừng dùng những lời lẽ như vậy mà xúc phạm mẹ cậu nữa.

    "Được không? A di, cô đừng nhắc đến mẹ con nữa."

    Mặc dù thái độ của Đường Ích Thanh rất chân thành, nhưng cái tên Chu Lâm giống như một quả bom trong lòng Long Liên Tâm, chỉ cần nhắc đến sẽ lập tức nổ tung.

    "Đã nói đừng nhắc tới người xấu đó, như mày một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, mày cố ý khiến tao ghê tớm đúng không!"

    Nghe Long Liên Tâm nói như vậy, Đường Ích Thanh lập tức bật khóc.

    Hôm nay ông Đường có việc bận nên không đến ăn tối.

    Nếu ông Đường ở đó, ông nhất định sẽ thu thập Long Liên Tâm.

    "Nói kiểu gì vậy? Long Liên Tâm, Ích Thanh chỉ là một đứa nhỏ, nó nói cô chỉ cần nghe là được, cô không vui cô chịu đựng không được sao?"

    Bà cụ nặng nề đặt đũa xuống, chống gậy đi tới bên cạnh Long Liên Tâm.

    Bà cụ đang đứng, Long Liên Tâm làm sao dám ngồi, lập tức đứng dậy.

    "Những gì tôi nói là sự thật. Cả ngày Ích Thanh nhắc đến tên của con hồ ly tinh kia, không phải là khiến tôi khó chịu sao?"

    Ban đầu bà ta cũng đã nhịn.

    Ông Đường đưa Đường Ích Thanh về nhà bà ta cũng nhịn, yêu cầu duy nhất của bà ta là không được nhắc đến tên của con hồ ly tinh đó.

    Yêu cầu đơn giản như vậy chẳng lẽ còn không được sao?

    Bà cụ cũng biết, chuyện này Long Liên Tâm quả thật đã chịu rất nhiều ủy khuất.

    Bà gọi Đường Ích Thanh ngồi xuống tiếp tục ăn.

    Trong khoảng thời gian này, tiếp tục giằng co như vậy, không ai tiếp tục lên tiếng.

    Đường Âm nhìn những người trên bàn ăn, cảm thấy buồn cười.

    Sau bữa ăn, bầu không khí của họ vẫn còn khá khó xử, nhưng lần này không ai rời đi.

    Tất cả mọi người đang ngồi ở trong sảnh, có xem điện thoại, có xem TV, nhưng kỳ thật mỗi người đều có bóng ma của riêng mình.

    Ông Đường vừa về nhà, nhìn thấy trong sảnh nhiều người như vậy đã rất ngạc nhiên, cũng cảm thấy kỳ quái.

    "Có chuyện gì vậy mẹ, sao mọi người lại ở đây?" ông Đường hỏi mẹ.

    "Đi hỏi người vợ tốt của con đi." bà cụ âm dương quái khí nói.

    Nghe bà cụ nói như vậy, ông Đường đương nhiên biết người phụ nữ điên kia lại chọc giận người khác, nhất định là bà ta lại làm chuyện xấu.

    "Bà lại làm cái gì?" ông Đường rất tức giận.

    "Ông nói như vậy là có ý gì? Tôi làm sao có thể làm gì? Tôi không phải ngoan ngoãn ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm sao? Con mắt nào của ông thấy tôi gây chuyện?"

    Bị Long Liên Tâm phản bác, ông Đường không thể nói gì thêm.

    Quả thật, ông vừa mới trở về nhà, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 502: Phải cẩn thận đề phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy bà cụ kêu ông hỏi Long Liên Tâm, trong tiềm thức ông Đường liền cảm thấy người phụ nữ điên này nhất định lại làm chuyện xấu, nhất định lại làm chuyện sai trái.

    "Bà thề, bà thật sự không làm gì sai!" ông Đường rất không tin tưởng Long Liên Tâm.

    "Tôi thề, tôi thề, tôi thề được chưa, sao trong mắt hai các người tôi không đáng tin như vậy sao?"

    Long Liên Tâm gần như mất kiên nhẫn.

    Kỳ thật, ngay cả khi Long Liên Tâm không thừa nhận, ông Đường cũng biết những điều này nhất định liên quan đến Đường Ích Thanh.

    Long Liên Tâm luôn không hài lòng với Đường Ích Thanh, bây giờ khẳng định là đổi biện pháp để Đường Ích Thanh rời khỏi nhà, cho nên ông mới không lãng phí thời gian với Long Liên Tâm.

    "Tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên mang Đường Ích Thanh đi càng sớm càng tốt, nếu không tôi nghĩ cái nhà này sẽ thực sự bị đảo lộn."

    Ông Đường không nói những lời tức giận, cũng không phải là đe dọa.

    Trong khoảng thời gian ông đưa Đường Ích Thanh trở về, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn nhỏ.

    Ông đưa Đường Ích Thanh về để nhận tổ quy tông chứ không phải để đảo lộn gia tộc.

    Dù thế nào đi chăng nữa, ông không thể tiếp tục sống với Long Liên Tâm, còn không bằng nhanh chóng ra ngoài, mang theo Đường Ích Thanh và Chu Lâm sống một cuộc sống hạnh phúc.

    "Mẹ yên tâm, cho dù con có mang Ích Thanh về, con cũng sẽ thường xuyên đưa nó về nhà gặp mẹ."

    Bà cụ rất bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến những chuyện lúc trước Đường Âm đã nhắc nhở bà, lại thấy Long Liên Tâm sẽ không bỏ qua cho đến khi đuổi Đường Ích Thanh đi, bà cụ mới đồng ý.

    Bà vội vàng yêu cầu nhà bếp nấu thêm những món Đường Ích Thanh yêu thích, thậm chí còn tự mình bưng canh cho Đường Ích Thanh.

    "Em trai, thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm, cũng không an toàn bằng ở nhà của chúng ta. Khi em ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được để kẻ xấu lợi dụng."

    Đường Âm và Đường Ích Thanh đang trò chuyện một mình trong vườn, Đường Ích Thanh nghe lời khuyên của Đường Âm dành cho mình đã rất xúc động.

    "Yên tâm đi chị, cho dù em dọn ra ngoài, cũng sẽ luôn ghi nhớ an toàn hàng đầu. Em cũng sẽ nói mẹ đề phòng Long Liên Tâm, tuyệt đối sẽ không để Long Liên Tâm khi dễ chúng ta."

    Không có người ngoài ở đây, Đường Ích Thanh thậm chí không muốn gọi bà ta là 'a di', trực tiếp gọi tên đầy đủ của Long Liên Tâm.

    Đường Âm không ngạc nhiên, bởi vì Đường Âm đã sớm nhìn ra Đường Ích Thanh không hề có tình cảm với Long Liên Tâm.

    Mà lúc trước cô còn nghĩ cách để Đường Ích Thanh nghĩ Long Liên Tâm là một kẻ xấu, làm cho quan hệ giữa Long Liên Tâm và cô trở nên tồi tệ hơn.

    Kỳ thật điều cô làm chính là thừa thãi, xét từ tình hình hiện tại, ngay cả khi cô không can thiệp, quan hệ giữa Long Liên Tâm và Đường Ích Thanh sẽ không bao giờ tốt hơn.

    "Mặc kệ như thế nào, em là em trai của chị, chị hy vọng em có thể sống tốt hơn." Đường Âm chân thành nói.

    Bởi vì Đường Âm cũng là con ngoài giá thú, đương nhiên cô hiểu bọn họ muốn sống dưới thân phận này thật sự rất khó, được đối xử bình đẳng thực sự càng khó hơn.

    Cho dù Đường Ích Thanh thông minh và trưởng thành đến đâu, cậu cũng chỉ mới tám tuổi, còn là một đứa bé.

    Nếu không phải bị cuộc sống hiện thực ép buộc, sao cậu có thể lão luyện như vậy, sao có thể trưởng thành như vậy?

    Có lẽ Đường Ích Thanh khi làm một số việc nhất định có chút đen tối, hơn nữa quả thật cũng có chút thông minh, nhưng Đường Âm lại rất hiểu hành vi của Đường Ích Thanh.

    Đối với những người có thân phận như họ, nếu không thông minh một chút, nếu không có bụng dạ đen tối, căn bản là không thể sống sót.

    "Em xem, đây là quà chị tặng cho em." Đường Âm vừa nói vừa đưa cho Đường Ích Thanh một hộp quà.

    Đường Ích Thanh vừa mở ra, liền phát hiện bên trong là một chiếc máy bay mô hình mà cậu đã muốn sở hữu từ lâu.

    "Oa, cái mô hình máy bay này đẹp quá, cảm ơn chị!"

    Khi nhận được mô hình máy bay Đường Ích Thanh có bao nhiêu vui vẻ, cậu cầm mô hình máy bay đi khoe với bà cụ.

    "Bà nội, bà nhìn xem, đây là mô hình máy bay chị gái tặng con, thật sự rất trai, con rất thích món quà này!"

    Kỳ thật, Đường Ích Thanh cố ý muốn nói về Đường Âm trước mặt bà cụ, để khiến bà cụ có ấn tượng tốt hơn về Đường Âm.

    Dù hai chị em quen nhau chưa lâu nhưng Đường Ích Thanh đã hoàn toàn coi Đường Âm như chị gái ruột của mình.

    Cậu cũng biết Đường Âm giống cậu, đều là con ngoài giá thú.

    Sống một cuộc sống không phải của mình trong gia đình này, cậu chỉ muốn cố gắng hết sức để xoát một ít cảm giác tồn tại của Đường Âm trước mặt bà cụ mà thôi.

    Đường Âm biết ý của Đường Ích Thanh, cô cũng không phản bác mà đứng bên cạnh cười cười.

    "Đường Âm, con có tâm." bà cụ hướng Đường Âm gật đầu.

    Đường Âm không nói gì, cô chỉ đứng bên cạnh mỉm cười.

    Dưới tình huống như vậy, Đường Âm không muốn làm nhân vật chính, cô biết Long Liên Tâm vẫn luôn quan sát tình hình nơi này.

    "Cháu ngoan, bà thật hy vọng cháu có thể ở bên cạnh bà."

    Bà cụ vừa nói lời này, Long Liên Tâm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát lập tức lao ra ngoài, bà ta hung ác trừng mắt nhìn bà cụ.

    Dù sao quan hệ của bọn họ trước đó đã trở nên xấu đi, Long Liên Tâm cũng không quan tâm bà cụ sẽ đối xử với mình như thế nào.

    Dù nhà mẹ đẻ có thế lực đến đâu, bà ta cũng không tin bà cụ sẽ thật sự đuổi bà ta ra khỏi nhà.

    "Nó muốn đi thì để nó đi, cả ngày giữ nó lại, Ích Thanh cũng sẽ không vui, phải không? Ích Thanh?" Long Liên Tâm âm dương quái khí nói.

    "Không có, con còn rất muốn ở lại, a di, cả ngày cô muốn con rời đi, có phải không thích con không?"

    Đường Ích Thanh cố ý hỏi như vậy, Long Liên Tâm đang tức giận như quả bóng xì hơi, không dám nói nữa.

    Làm sao bà ta có thể thừa nhận bà ta không thích Đường Ích Thanh?

    Sau này bà ta còn muốn dựa vào Đường Ích Thanh để tranh giành gia sản!

    "Làm sao mẹ có thể không thích con? Mẹ thích thích là Ích Thanh nhất." trở mặt còn nhanh hơn lật sách, chính là đang nói về Long Liên Tâm.

    "Hơn nữa, con đáng yêu như vậy, nghe lời như vậy, hiểu chuyện như vậy, a di thích con nhất."

    "Con hiểu chuyện hơn, nghe lời hơn hai anh của con sao?"

    Đường Ích Thanh mở to mắt nhìn Long Liên Tâm.

    Long Liên Tâm không biết nên trả lời thế nào, nhưng trong lòng bà ta đang phun tào.

    Đường Ích Thanh còn thực sự coi mình là bảo bối sao? Làm sao có thể so sánh được với hai đứa con trai bảo bối của bà ta.

    "Đương nhiên, hai người anh của con cũng rất xuất sắc."

    Nghe Long Liên Tâm nói như vậy, bà cụ có thể nhìn ra trong lòng Long Liên Tâm không cam lòng.

    Nếu tâm không cam, lòng không nguyện như vậy sao còn không nhanh rời đi, vì sao còn cố tình đứng bên cạnh để chướng mắt bọn họ?

    Bà cụ không muốn nói thêm gì để Đường Ích Thanh ở lại nữa, nhìn thấy bộ dạng bao che cho con của Long Liên Tâm, bà rất khó chịu.

    Nếu bà cụ thực sự để Đường Ích Thanh ở lại thêm vài ngày nữa, chắc bà sẽ phát điên mất.

    "Con trai, các con ăn cơm tối xong rồi có thể đi."
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 503: Cuối cùng cũng đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Đường cũng muốn đưa Đường Ích Thanh đi càng sớm càng tốt, ông không muốn ở lại ngôi nhà chướng khí mù mịt này thêm một giây nào nữa, nghe mẹ đồng ý, ông rất vui.

    Thời gian ăn tối cuối cùng đã đến.

    Lần đầu tiên, Long Liên Tâm cảm thấy thời gian rất chậm.

    Cuối cùng cũng đến giờ ăn tối, Long Liên Tâm vui vẻ chờ đợi, hy vọng ông Đường nhanh chóng mang Đường Ích Thanh đi, nhanh chóng mang ngôi sao chổi này đi.

    Do sự xuất hiện của Đường Ích Thanh trong khoảng thời gian này, địa vị của Long Liên Tâm trong nhà nhanh chóng giảm sút, bà cụ ngày càng không ưa bà ta.

    Sau khi sao chổi rời đi, bà ta tin bằng thủ đoạn của mình, nhất định có thể khiến bà cụ lại đứng về phía mình, có thể từ từ huấn luyện hạ nhân trong nhà.

    Về phần ông Đường, thích thì về, không thì thôi.

    Ông ta muốn ở với con hồ ly tinh đó bao lâu tùy thích, dù sao thì cuối cùng Đường Ích Thanh nhất định sẽ giành tới tay, cuối cùng gia sản nhất định sẽ nằm trong tay bà ta.

    Nghĩ đến đây, Long Liên Tâm rất vui vẻ, vừa ăn vừa vui vẻ ngâm nga một bài hát.

    Người sáng suốt đều có thể thấy giờ khắc này Long Liên Tâm đang rất phấn khích.

    "Chúng tôi còn chưa đi, bà vui vẻ như vậy sao?" Giọng điệu của ông Đường rất không tốt.

    "Tôi vui chuyện của tôi, liên quan gì đến ông, chẳng lẽ tôi không thể vui vẻ sao?" Long Liên Tâm trực tiếp phản bác.

    Dù sao trong khoảng thời gian này, ông Đường thường xuyên khiến bà ta mất mặt trước mặt người hầu, một khi đã như vậy, vậy tổn thương lẫn nhau đi.

    "Chị ơi, nếu chị nhớ em thì nhớ tới chơi với em."

    Đường Âm nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nghe thấy Đường Ích Thanh nói chuyện với mình, cô lập tức nở nụ cười: "Được, có thời gian nhất định chị sẽ đi chơi với em. Lần trước không phải em nói muốn đi xem công viên giải trí sao? Cuối tuần sau chị dẫn em đến đó."

    "Cám ơn chị, chị đối với em thật tốt."

    Lời vừa nói ra, Đường Ích Thanh lập tức rẽ sang một góc khác. "Nhưng mà bà nội đối với em là tốt nhất, chị, chị đối với em miễn cưỡng xem như tốt thứ hai."

    Nghe cháu ngoan nói như vậy, bà cụ đương nhiên rất vui vẻ, bỏ vào bát của Đường Ích Thanh một miếng bánh bao pha lê.

    "Đúng là quỷ nhỏ, còn biết dỗ bà nội vui vẻ."

    Bà cụ cười toe toét đến mang tai, không khí bữa tối cuối cùng cũng trở lại bình thường, không còn nồng nặc mùi thuốc súng như trước.

    Sau bữa tối, Đường Ích Thanh thần thần bí bí gọi Đường Âm vào phòng.

    "Chị, đây là quà em tặng chị."

    Đường Ích Thanh đưa cho Đường Âm một hộp quà, chính là hộp quà mà Đường Âm đã tặng cậu lần trước, tự hỏi có phải Đường Ích Thanh không chuẩn bị quà cho cô hay không.

    Nhưng cho dù thực sự không chuẩn bị, Đường Âm cũng sẽ không tức giận, dù sao Đường Ích Thanh còn nhỏ như vậy, có thể nghĩ đến tặng quà cho cô cũng không tồi rồi, cô cũng sẽ không ghét món quà này.

    "Em sẽ không trả lại máy bay mô hình cho chị chứ?"

    "Mới không có đâu, vì em không có đi trung tâm thương mại nên mới dùng lại hộp này mà thôi, yên tâm, quà quà mới toanh."

    Đường Ích Thanh có chút xấu hổ.

    Đường Âm cười, rồi mở hộp quà.

    Bên trong là một đôi bông tai rất đẹp.

    Tay nghề tinh tế, thoạt nhìn không hề bình thường.

    Làm thế nào mà một đứa nhỏ như Đường Ích Thanh có thể mua được? Cho dù cô có tiền cũng phải cân nhắc.

    Ngay cả khi cô ấy có nguồn tài chính để mua nó, làm sao cô ấy có thể cẩn thận như vậy?

    "Chị thích không?" Đường Ích Thanh tràn đầy chờ đợi nhìn Đường Âm, "Cái này mẹ em đã chuẩn bị trước, bảo em tặng cho chị."

    Thì ra Chu Lâm đã chuẩn bị trước.

    Nhưng Đường Âm và Chu Lâm không tiếp xúc với nhau nhiều, tại sao Chu Lâm lại tốt với cô như vậy? Còn đặc biệt chuẩn bị quà cho cô.

    "Chị, mẹ em thường nhắc đến chị với em. Bà nói với em, chị và em giống nhau, sống trong cái nhà này rất vất vả, rất khó khăn, cho nên mẹ mới chuẩn bị một món quà cho chị, chị nhất định phải nhận lấy."

    Kỳ thật, Chu Lâm đã chuẩn bị những thứ khác cho Đường Âm, chẳng qua hôm qua Đường Ích Thanh đã muốn cha cậu chuẩn bị lại đôi hoa tai này.

    Bởi vì Đường Ích Thanh nhìn thấy Đường Âm mặc dù đã xỏ lỗ tai nhưng chưa bao giờ thấy cô đeo khuyên tai nên Đường Ích Thanh cảm thấy Đường Âm nhất định không có khuyên tai tử tế.

    Kỳ thật, điều mà Đường Ích Thanh không biết là Đường Âm bình thường ở nhà không mặc đồ tỉ mỉ, còn khuyên tai thì tùy ý, có cũng được không có cũng không sao.

    Nhưng cô vẫn giả vờ rất vui và nhận món quà.

    "Cảm ơn em, Ích Thanh, chị rất thích đôi khuyên tai này."

    Nói xong, Đường Âm trực tiếp đeo khuyên tai vào, làn da của cô vốn đã rất trắng, đeo đôi hoa tai này có cảm giác như dệt hoa trên gấm.

    Thấy Đường Âm thích món quà mình chuẩn bị, Đường Ích Thanh càng vui vẻ.

    Chạy quang người Đường Âm, cẩn thận nhìn chằm chằm đôi hoa tai của Đường Âm, cảm thấy đôi hoa tai cậu chuẩn bị cho Đường Âm thực sự rất đẹp.

    "Chị, chúng ta đi ra ngoài đi, Long Liên Tâm nhất định lại định làm gì đó, em phải nhanh rời đi."

    Đường Ích Thanh biết Long Liên Tâm không thích cậu, làm sao cậu có thể thích Long Liên Tâm?

    Nếu Long Liên Tâm không ghét cậu như vậy, cậu đã nhanh chóng cùng cha rời đi, cậu đã lâu không gặp mẹ, cậu rất nhớ mẹ.

    Đường Âm nắm tay Đường Ích Thanh, hai người cùng nhau đi xuống lầu, lúc này ông Đường đã chuẩn bị sẵn sàng, đã đợi sẵn ở đại sảnh.

    Bà cụ cũng kiên nhẫn chờ đợi.

    "Cháu ngoan, về đến nhà nhất định phải gọi điện thoại cho bà nội, lúc nào rảnh thì đến thăm bà nội nhé?"

    Không phải như vậy, bà cụ thật sự không muốn cháu trai rời đi.

    Tuy chỉ là con ngoài giá thú nhưng bà cụ đã sớm nhận thân phận của Đường Ích Thanh.

    "Mẹ yên tâm, thỉnh thoảng con sẽ mang thằng bé trở về gặp mẹ, mẹ yên tâm."

    Ông Đường biết mẹ ông không muốn chia tay Đường Ích Thanh, nhưng đại cục làm trọng.

    Ông không muốn Đường Ích Thanh ở trong căn nhà này nữa, e rằng sẽ bị người phụ nữ điên kia khi dễ đến cả xương cốt cũng không còn.

    Ông thật vất vả mới gặp được Chu Lâm, thật vất vả mới có được kết tinh tình yêu với Chu Lâm, ông nhất định sẽ không để người phụ nữ điên Long Liên Tâm đó phá hủy!

    Hai người rốt cục rời khỏi, Long Liên Tâm nhìn bóng lưng của bọn họ đi xa, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

    "Thằng nhãi đó cuối cùng cũng đi rồi, Linh Lung, cô có biết hiện tại tôi vui vẻ như thế nào không?"

    Long Liên Tâm vui vẻ như ngậm mật, cười toe toét.

    "Phu nhân, tôi cũng rất vui."

    Nhưng không giống như Long Liên Tâm, Linh Lung đang nghĩ về những thứ khác.

    "Phu nhân, mặc dù quan hệ giữa bà và Đường Ích Thanh không còn tốt như trước nhưng tốt xấu vẫn còn mặt mũi, kế tiếp bà nên chú ý đến Đường Ích Thanh nhiều hơn, nhanh chóng thu phục nó đến bên mình."

    Long Liên Tâm biết Linh Lung quan tâm đến bà ta nên bà ta đã trịnh trọng gật đầu để Linh Lung yên tâm.

    "Yên tâm đi, tôi đã nghĩ ra cách đối phó với người phụ nữ xấu xa Chu Lâm đó. Về phần Đường Ích Thanh, tôi nhất định sẽ thu phục được nó."
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 504: Giải quyết nhanh chóng (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm biết bây giờ bà ta vẫn muốn đối phó với Đường Âm, nhưng Mạc Úc Sở và Đường Âm đã không quan tâm đến tất cả những điều này từ lâu.

    Họ dọn ra ngoài gần như chỉ trong một đêm, bỏ lại mọi thứ, anh không muốn Đường Âm phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy.

    Sau khi đến ngôi nhà mới, Đường Âm nhìn thiết bị gần như giống hệt nhau, ngoại trừ việc không có người ghê tởm như Long Liên Tâm, mọi thứ đều giống hệt nhau.

    "Đây là quà anh tặng em sao?"

    Nhìn thấy Đường Âm rất thích, Mạc Úc Sở cười cười, anh chỉ hy vọng có thể nhận được phản ứng như vậy từ Đường Âm, đương nhiên không có yêu cầu nào khác.

    "Em có thể bộ dáng như vậy là tốt nhất, em biết anh đối với em vẫn luôn chân thành, nếu không phải Long Liên Tâm kia, chúng ta cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy, bà ta muốn đối phó em, muốn chúng ta lục đục, chúng ta lập tức cao chạy xa bay, xem bà ta có thể làm gì."

    Đường Âm bối rối nhìn Mạc Úc Sở, nghĩ rằng Mạc Úc Sở đối với cô thật sự quá tốt, tất cả đều đổ lên vai người khác, chỉ sợ tùy tiện đấu trí đấu dũng với Long Liên Tâm, cũng không hỏi nhiều.

    "Cảm ơn anh đã chuẩn bị hết thảy." Đường Âm đem tất cả lời nói đều tổng kết thành một câu này, không biết nên nói như thế nào.

    Đối mặt với tình huống như vậy, Mạc Úc Sở cũng rất hài lòng, tự tin gật đầu.

    "Chỉ cần em thích, anh không có yêu cầu gì khác."

    Mạc Úc Sở và Đường Âm khẽ ôm nhau, họ cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự không dễ dàng, nhưng Long Liên Tâm bên kia lại không thoải mái như vậy, ở nhà cũng không thấy bóng dáng Đường Âm.

    Gọi Linh Lung tới, nhưng cô ta rất không rõ ràng.

    "Cô nói Đường Âm rốt cuộc là tình huống như thế nào? Cô ta cùng Mạc Úc Sở vì cái gì không có trở về? Tôi đã nghĩ ra đủ loại thủ đoạn đối phó nó, hay là hôm nay chúng ta tạm thời đình chiến?"

    Linh Lung chắc chắn không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của Long Liên Tâm, cô biết chỉ cần đó là điều mà Long Liên Tâm đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi được.

    "Bà cứ binh tới tướng cản, hành sự tùy theo hoàn cảnh, không cần phải cố ý gây sự, cũng Ngươi chỉ là tới che lấp thủy thổ, thuận tai mà chơi, không cần cố ý móc túi, cũng không cần phải cố ý đối phó Đường Âm, đúng không?"

    Long Liên Tâm lúc này mới hài lòng gật đầu, bởi vì bà ta có thể tùy ý tiến thoái, mà Đường Âm lại ở trạng thái bị động.

    Vừa lòng nở nụ cười, để bà ta nhìn txem rốt cuộc Đường Âm dùng phương thức nào để quyến rũ Mạc Úc Sở, bà ta không tin nữa, bằng thủ đoạn của mình, Đường Âm có thể đánh bại bà ta.

    Chờ ăn cơm tối, tâm trạng của Long Liên Tâm rất tệ, chuyện gì đang xảy ra với Mạc Úc Sở và Đường Âm? Chẳng lẽ tối nay không về sao?

    Linh Lung không dám nói nhiều, chỉ có thể im lặng chờ đợi bên cạnh xem tiếp theo sẽ làm gì.

    Thời gian từng chút một trôi qua, Mạc Úc Sở và Đường Âm vẫn không thấy bóng dáng, Đường Âm vừa mới quen với tình trạng của ngôi nhà mới.

    "Tối nay chúng ta làm gì? Chúng ta nên quay lại hay ở đây luôn?"

    Nếu có thể không đối mặt với Long Liên Tâm, Đường Âm sẽ rất vui, nhưng cô cũng cảm thấy cứ như vậy cũng không tốt.

    "Anh đã chuẩn bị nơi này xong rồi, chúng ta trở về làm gì? Anh không muốn nhìn thấy Long Liên Tâm, chúng ta cứ như vậy như vậy đi."

    Lời nói của Mạc Úc Sở khiến Đường Âm rất vui, trong mắt Đường Âm lóe lên một tia vui mừng, cô cảm thấy nếu mình tỏ ra hào hứng với chuyện này trước mặt Mạc Úc Sở thì thật không hay.

    Bây giờ Mạc Úc Sở đã quyết định như vậy, Đường Âm không muốn phá hỏng cuộc vui.

    "Anh nếm thử trù nghệ của em." Đường Âm cho rằng bọn họ đều là người lớn, không ai có thể quản bọn họ, không ai có thể ngăn cản bọn họ đưa ra quyết định, cùng lắm chỉ là cho bọn họ biết, báo một tiếng mà thôi.

    Long Liên Tâm đợi ở nhà đến rất muộn cũng không có tin tức gì của Mạc Úc Sở, thật sự nhận nại không được, chỉ có thể gọi điện cho Mạc Úc Sở.

    Kết quả là điện thoại bị cúp, trả lại một tin nhắn đơn giản, đại khái là bọn họ sẽ về sau.

    Một chậu nước lạnh trên đầu, đem tâm Long Liên Tâm lạnh thật lạnh.

    Ở nơi ở mới, Đường Âm cùng Mạc Úc Sở rất thoải mái, về phần những chuyện không hay trong quá khứ, tựa hồ sẽ trực tiếp kết thúc sau khi dọn ra ngoài.

    Đường Âm cũng giả ngu, không nói gì với Mạc Úc Sở, nếu như có thể tiếp tục sống như vậy thì tốt rồi.

    Hai ba ngày nữa, Đường Âm đã quen với cuộc sống như thế này, nhưng Long Liên Tâm thì hoàn toàn phát điên, bà ta càn quấy đến mức muốn tìm đến Mạc Úc Sở để gây sự.

    Nhưng tìm hoài không ra địa chỉ.

    Cuối cùng sau nhiều lần hỏi thăm cũng có được địa chỉ của Mạc Úc Sở và Đường Âm, hôm nay Mạc Úc Sở tạm thời không ở nhà nên bà ta một mình đến tìm Đường Âm gây rối, Đường Âm mở cửa liền nhìn thấy Long Liên Tâm.

    "Ha ha, con đĩ này dám bá chiếm Mạc Úc Sở không cho hắn về nhà đúng không? Để tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi lập tức xé nát mặt của cô!"

    Nói xong Long Liên Tâm liền động thủ, nhưng vào lúc này Mạc Úc Sở vừa vặn trở lại, Mạc Úc Sở lo lắng Đường Âm ở đây một mình, vì vậy hôm nay tạm thời không đi làm.

    Sau khi nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Long Liên Tâm, Mạc Úc Sở cũng quyết định không chịu đựng nữa, phải nói rõ ràng mọi chuyện.

    "Tôi nói lại lần cuối, sau này tôi sẽ không báo cáo gì với bà nữa, tôi và Đường Âm sẽ dọn ra ở riêng, về phần tài sản, tôi sẽ không so đo với bà. Hy vọng bà không cần lại đến gây gặp rắc rối nữa. Chúng tôi muốn sống cuộc sống của mình!"

    Những lời của Mạc Úc Sở như kim đâm vào tai Long Liên Tâm, nhìn tình cảnh này, sự tuyệt vọng trong lòng Long Liên Tâm dần dần khuấy động, bà ta vốn cho rằng mọi chuyện sẽ lắng xuống, họ sẽ có được thứ mình muốn. Bây giờ xem ra..

    Long Liên Tâm bị Mạc Úc Sở nói làm cho khó coi, vì vậy không ở lại nữa, mà lựa chọn chậm rãi rời đi.

    Bởi vì bà ta biết nếu cứ tiếp tục lãng phí thời gian như thế này, bà ta sẽ chịu không nổi.

    Ban đầu Mạc Úc Sở được Long Liên Tâm cứu, nhưng sau một vụ náo động như vậy, Mạc Úc Sở biết nếu anh không bảo vệ Đường Âm, sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.

    Mạc Úc Sở đuổi Long Liên Tâm đi.

    Đường Âm cảm thấy mình đã mang đến rắc rối cho Mạc Úc Sở.

    "Hay là trở về đi, em không muốn anh khó xử."

    Nhưng Mạc Úc Sở không nói gì, anh chỉ trấn an Đường Âm, sau đó vội vàng rời đi.

    Vào buổi tối, Đường Âm trả lời một cuộc điện thoại, nói anh đến quảng trường.

    Vốn dĩ Đường Âm không muốn đi, nhưng nghĩ đến hôm nay Mạc Úc Sở xảy ra chuyện gì, liền bán tín bán nghi mà đi.

    Sau khi đến nơi, Mạc Úc Sở thực sự đã trực tiếp tổ chức một cuộc họp báo trực tiếp.

    Đường Âm bị một màn như vậy làm cho sững sờ, không ngờ Mạc Úc Sở lại làm như vậy.

    Nhưng kể từ cuộc họp báo này, Đường Âm đã ở bên Mạc Úc Sở một cách chính đáng, hơn nữa không còn ai dám khiêu khích Đường Âm, trực tiếp khiến dòng nước xiết trở nên bình tĩnh, mà Mạc Úc Sở luôn ở bên cạnh Đường Âm, Đường Âm rất hài lòng với cuộc sống như vậy.

    * * *

    END

    (*) Sau khi edit xong hơn 500 chương, Di Di cảm thấy cốt truyện của bộ truyện khá hay. Tuy nhiên lối hành văn của tác giả không ổn, nội dung bị Đậu Đậu cắt xén khá nhiều. Tóm lại là không nên đọc, tốn thời gian.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...