Trọng Sinh [Edit] Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia - Mặc Dịch Thành

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Himinhnek, Mar 12, 2024.

  1. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 10: Thánh chỉ tới!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng và Tô di nương đều giật mình.

    Thánh chỉ?

    Tại sao.. lại tới vào lúc này? Nó dành cho ai?

    Tô di nương trong lòng có một loại dự cảm không tốt, tim nhảy dựng lên, ngay cả bàn tay đang thắt khóa cho Thẩm Trí Hằng cũng không kiềm chế được mà run lên.

    Đang muốn hỏi có chuyện gì, Thẩm Trí Hằng liền xoay người, chỉnh lại y bào, bước nhanh đi ra ngoài.

    Tô di nương không dám lơ là, vội vàng đuổi theo.

    Khi hai người vội vã đi tới đại sảnh, ngự tiền đại tổng quản Triệu Định Xương đã đợi được một lúc.

    "Triệu công công, để ngươi đợi lâu rồi." Thẩm Trí Hằng nghiêm túc nhìn hắn, đang định hỏi một câu, Triệu Định Xương vẻ mặt trịnh trọng nói: "Thánh chỉ đến!"

    Sau đó toàn bộ ô nha Thẩm phủ tiến lên, quỳ xuống đất tiếp chỉ.

    "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ta nghe nói nữ nhi Thẩm phủ là Thẩm Ngữ Yên hiền lành và lương thiện, dung mạo xuất chúng. Thái hậu nghe tin rất vui mừng. Trưởng tử Bách Lý phủ Văn Dương cũng đã đến tuổi hôn sự, nên chọn một hiền nữ xứng đôi, vừa hay Ngữ Yên cũng chưa có hôn sự, đúng là thiên thiết địa tao. Vi thành giai nhập chi mĩ, ta đặc biệt ban ngươi cho Văn Dương làm trắc thất, chọn ngày tốt gả vào Bách Lý phủ, khâm thử!"

    Cái gì?

    Mọi người đều bị dọa ngốc.

    Hoàng thượng ban hôn, hạ thánh chỉ, nhưng không phải chính thê, mà là trắc thất?

    Chuyện này..

    Người không thể tiếp nhận nhất đương nhiên chính là Tô di nương, bà không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này. Bà ta đã thuyết phục Ngữ Yên vì tương lai lâu dài gả cho Bách Lý Văn Dương. Nhưng không ngờ lại là trắc thất?

    Trắc thất là gì! Nói một cách dễ nghe thì là trắc thất, nhưng nói trắng ra thì chính là thiếp!

    Thiếp! Làm sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này! Bà ta chỉ là thiếp, mãi mãi không thể lên làm chính thê. Cho dù Thẩm Trí Hằng chỉ có một nữ nhi là nàng, thì bà vẫn là thiếp!

    Bây giờ đứa con gái duy nhất của bà cũng phải trở thành thiếp của người khác? Làm sao bà ta có thể chấp nhận điều này?

    "Thẩm Nhị tiểu thư, còn không mau tiếp chỉ?" Triệu Định Xương đọc thánh chỉ xong, nhìn Thẩm Ngữ Yên còn đang ngơ ngác, nở nụ cười hòa ái.

    Nghe xong lời này, Thẩm Ngữ Yên mới phản ứng lại, nhanh chóng nhận lấy chiếu chỉ. Cho dù có bao nhiêu không cam lòng và không hiểu, thì đây chính là thánh chỉ.

    "Triệu công công, cái này.." Thẩm Trí Hằng đi tới trước mặt Triệu Định Xương, đưa ra một thỏi vàng lớn, định mở miệng lại bị Triệu Định Vương chặn miệng lại.

    "Thẩm đại nhân, Tô di nương, Hoàng thượng và Thái hậu còn sai ta truyền khẩu dụ tới. Thẩm đại nhân, hãy nghe cho kỹ."

    Triệu Định Xương nuốt khan, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Thẩm Trí Hằng đừng quên, đừng quên, hôn sự của Thẩm Nhược Kiều và Tần vương là do ta ban. Dù nàng chưa gả cho Tần vương, cũng không ai có thể thay đổi hôn sự này!"

    Sau đó hắn quay lại nhìn Tô di nương, người đang bị sốc đến mức không biết phải làm sao, nói: "Tô di nương quản gia không tốt, ai gia cảm thấy bất an. Từ giờ hãy đến chùa tụng kinh cầu bình an cho Thẩm gia nửa tháng, trong thời gian này không được phép vào thăm, ai vi phạm sẽ bị coi là kháng chỉ."

    "Vương gia.." Nghe xong, Tô di nương chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra. Nếu không có mama giúp việc ở bên đỡ, chắc chắn bà ta đã ngã xuống đất rồi.

    Bà ta bị Thái hậu trừng phạt, giam ở trong chùa nửa tháng, không ai được phép vào thăm. Bà ta gả vào Thẩm gia đã mười sáu năm, mặc dù là người duy nhất được Thẩm Trí Hằng sủng ái, nhưng bà ta biết trong Thẩm gia không có ai thích bà ngoại trừ Thẩm Trí Hằng.

    Nhưng, lúc đó vị trí của Thẩm phu nhân rõ ràng là của bà! Nếu không phải Chu Quân Ngọc dọc đường cướp mất, sao có thể trở thành thê thiếp?

    Bà ta cũng là đích nữ trong một gia đình thanh bạch! Phụ thân bà ta cũng là quan chức đương triều! Bà ta đường đường là đích nữ của Tô gia, bà và Thẩm Trí Hằng yêu nhau, chính Chu Quân Ngọc không chỉ cướp đi cuộc hôn nhân của cô mà còn cả địa vị Thẩm phu nhân của bà ta. Vậy mà tại sao, mọi người không nói gì Chu Quân Ngọc đó!

    Đến bây giờ, nữ nhi của bà ta còn đang cướp đi vị trí Tần vương phi của Yên Nhi.

    Chu Quân Ngọc, ngươi đừng có ám ta nữa!

    Thẩm Trí Hằng mặc dù cảm bà ta đáng thương nhưng cũng không dám phản kháng.

    "Thẩm đại nhân, Tô di nương, các ngươi còn không tiếp chỉ sao?" Triệu Định Xương vẫn như cũ cười nói.

    Dù cực kỳ không muốn nhưng bọn họ vẫn phải tiếp chỉ tạ ơn. Sau đó, trước khi Tô di nương kịp nói gì, bà ta đã được đưa đến Phật đường để suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

    Thẩm Trí Hằng còn muốn hỏi, nhưng Triệu Định Xương hoàn toàn không cho hắn cơ hội, cứ thế rời đi.

    "Phụ thân, con không muốn!" Nhìn thấy Triệu Định Xương rời đi, Thẩm Ngữ Yên hét lên, trên mặt tràn đầy ủy khuất cùng thống khổ, "Con không muốn gả cho Bách Lý Văn Dương, chỉ là làm thiếp mà thôi! Cha, người yêu con nhất, người giúp con đi cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đi!"

    Thẩm Trí Hằng mặc dù cũng cảm thấy có lỗi với con gái Thẩm Ngữ Yên, nhưng hắn cũng hiểu rằng thánh chỉ khó có thể thay đổi. Bây giờ thánh chỉ đã được ban, bonj họ làm sao có thể trái lệnh được?

    Hít một hơi thật sâu, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Ngữ Yên, "Thánh chỉ đã được ban hành, ngươi còn không muốn gả. Ngươi muốn kháng chỉ, muốn cả nhà chết mới vừa lòng sao?"

    Nghe đến lời này, toàn thân Thẩm Ngữ Yên như muốn nổ tung, không thể cử động

    Phải rồi, kháng chỉ là tội gì, cô sao có thể không biết! Tuy nhiên, cô không muốn làm như vậy!

    Thẩm Nhược Kiều, con khốn đó, rõ ràng là đáng phải chịu tất cả những điều này, tại sao chuyện đó lại đột nhiên xảy ra với cô?

    Thẩm Nhược Kiều!

    Nghĩ tới đây, Thẩm Ngọc Yên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt càng thêm hung ác.

    Sau đó cô dường như chợt phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên nhìn quanh vẫn không tìm thấy bóng dáng Thẩm Nhược Kiều, "Phụ thân, Thẩm.. tỷ tỷ đâu? Sao không thấy tỷ tỷ ra nghe thánh chỉ? Phụ thân có thấy tỷ tỷ không? Tỷ ấy đã làm gì vậy, không tiếp chỉ sao?"

    Sau khi cô nhắc nhở, Thẩm Trí Hằng cũng phát hiện Thẩm Nhược Kiều không có ở đây.

    "Đồ khốn nạn, nó đang muốn giết cả Thẩm gia sao? Thậm chí nó còn không ra tiếp chỉ!" Thẩm Trí Hằng tức giận và hét lớn với quản gia: "Đi gọi tiện nhân đó cho ta."

    Thẩm Ngữ Yên khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường vô hình.

    Chỉ cần Thẩm Nhược Kiều sống không tốt, tâm tình cô ta liền vui vẻ. Lúc này cô ta thậm chí còn quên mất việc gả cho Bách Lý Văn Dương làm thiếp. Cô ta chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều bị phụ thân chửi rủa.

    "Phụ thân đừng giận, tỷ tỷ chắc chắn không phải cố ý bỏ lỡ thánh chỉ, chắc tỷ tỷ mệt quá không dậy được. Phụ thân, hay là để con đến thăm tỷ ấy. Con sợ tỷ ấy cảm thấy không khỏe." Thẩm Ngữ Yên nói. Cô ấy với vẻ mặt lo lắng, hành động như một người muội muội yêu thương tỷ tỷ sâu sắc.

    "Đúng là khiến người ta lo lắng. Nó mà được một phần như con thì ta đã yên lòng!" Thẩm Trí Hằng tức giận nói.

    "Phụ thân, đừng nói như vậy. Tỷ tỷ cũng không muốn mắc lỗi, chỉ là thân thể không khỏe. Cũng may Triệu công công không phát hiện ra tỷ tỷ vừa rồi không có mặt." Thẩm Ngọc Yên tiếp tục tốt bụng thuyết phục Thẩm Trí Hằng.

    "Lão gia, người từ Tấn Vương phủ tới." Quản gia chạy tới, cung kính nói.

    Vừa nghe đến ba chữ "Tấn vương phủ", mắt Thẩm Ngữ Yên liền sáng lên.
     
    LieuDuong and Phuongphuong57500 like this.
  2. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 11: Vương phi tương lai của Tần vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong liền nhìn thấy người từ Tấn Vương Phủ lần lượt mang theo hộp đi vào.

    Thẩm Trí Hằng nhíu mày nhìn những chiếc hộp được mang vào.

    Đêm qua, Lãnh thị vệ này thay mặt Tần vương mang thư đồng ý giải trừ hôn ước tới. Sáng sớm nay lại mang nhiều hộp đến đây thế là có ý gì?

    Khi Thẩm Ngữ Yên nhìn thấy những chiếc hộp được mang vào, đôi mắt lấp lánh của cô gần như sáng lên.

    Thẩm Nhược Kiều, ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào? Nhìn xem, Tần vương không phải muốn hủy hôn với ngươi sao?

    Một nữ nhân bị Tần vương gia hủy hôn, ta chống mắt lên xem sau này có quý tộc nào còn cần ngươi, nam nhân nào dám cưới ngươi?

    Bị người hoàng thất ruồng bỏ thì chỉ có 2 kết cục chờ ngươi. Một là trở thành một ni cô, quy y cửa Phật. Hai là, tự ban cho mình một mảnh vải trắng.

    Nghĩ đến đây, Thẩm Ngữ Yên không khỏi cảm thấy vui mừng. Cô ta còn tưởng tượng được cảnh Thẩm Nhược Kiều tự treo cổ bằng tấm vải trắng.

    Nhân tiện, nữ nhân khác còn có lựa chọn cạo tóc đi tu, còn Thẩm Nhược Kiều thì không. Chỉ cần bị Tần vương hủy hôn, nàng sẽ không còn chỗ đứng trong Thẩm gia nữa, phụ thân nhất định sẽ không giữ lại mạng cho nàng ta.

    Ah!

    Thẩm Ngữ Yên cười lạnh trong lòng. Thẩm Nhược Kiều, đây là cuộc sống của ngươi. Ngươi cứ ở đó chờ chết đi!

    Cô hưng phấn đến mức quên mất Triệu Định Xương vừa đọc thánh chỉ, còn có khẩu dụ Thái Hậu truyền xuống cho Thẩm Trí Hằng.

    "Cha", cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Trí Hằng, nhỏ giọng nói: "Đây.. chẳng lẽ là Tần vương muốn hủy hôn thật sao?"

    Nói đến đây, trên nét mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng, giả vờ đau lòng thay Thẩm Nhược Kiều nói, "Cha, tỷ tỷ thật sự bị người khác hủy hôn sao? Cha, con gái xin người, đừng bắt tỷ tỷ cạo đầu thành ni, nếu tỷ tỷ bị Tần vương hủy hôn rồi, Thẩm gia ta vẫn có thể nuôi tỷ tỷ a. Cha, cùng lắm thì chúng ta tìm cho tỷ tỷ một mối hôn sự khác. Nếu không tỷ tỷ không còn đường lui nữa."

    "Thì ra muội muội biết nghĩ cho ta như vậy!" Thanh âm nhẹ nhàng của Thẩm Nhược Kiều vang lên, sau đó nàng ưu nhã bước về phía bọn họ.

    Nàng mặc một chiếc váy ngọc màu hồng nhạt, không trang điểm, chỉ cài một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trên đầu. Rõ ràng nàng ăn mặc đơn giản mộc, nhưng lại áp chế hoàn toàn Thẩm Ngữ Yên, người mặc đồ lụa và sa tanh, đầu đội đầy ngọc trai.

    Lúc này, đứng trước mặt Thẩm Nhược Kiều, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy mình giống như một con công xòe đuôi, đang cố khoe khoang vẻ ngoài lộng lẫy của mình, nhưng lại hoàn toàn bất thành.

    "Ti chức gặp qua Đại tiểu thư. Đây là lễ vật Vương gia phái ta mang tới cho người." Lãnh Lăng cúi đầu cung kính trước Thẩm Nhược Kiều, cẩn trọng nói, sau đó nói với những hạ nhân trong Vương phủ: "Cẩn thận một chút. Mang hết tất cả vào tiểu viện của Vương phi tương lai."

    Bốn từ "Vương phi tương lai" khiến Thẩm Ngữ Yên nghe cảm thấy khó chịu. Bàn tay cầm thánh chỉ siết chặt, những móng tay dài cắm sâu vào thịt nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đớn.

    Làm sao.. làm sao có thể? Không.. Đêm qua Lãnh Lăng không phải tới đưa tin Tấn vương muốn hủy hôn sao? Tại sao.. bây giờ lại tặng lễ vật?

    Đây.. đây không phải là lễ vật đền bù vì hủy hôn sao? Lại còn "Vương phi tương lai"?

    "Thẩm đại nhân!" Lãnh Lăng đi đến trước mặt Thẩm Trí Hằng, nghiêm túc nói: "Đây là gia quy của Thẩm gia sao? Ngay cả một thứ nữ cũng có thể ngang nhân vu khống Tần vương phi tương lai?"

    Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng chỉ cảm thấy khóe môi giật giật hai lần, lồng ngực tức giận dữ dội. Ông ta đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều, trong mắt lộ rõ vẻ "cảnh cáo ngươi đồ nghiệp chướng". Có điều, Thẩm Nhược Kiều như ngây thơ không hiểu ông ta muốn gì, nàng từ tốn nói với Lãnh Lăng: "Ngươi thay ta cảm ơn Vương gia. Nếu đây là thành của Vương gia, ta đành cung kính không bằng tuân mệnh nhận lấy vậy."

    Nàng thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm Trí Hằng, chứ đừng nghĩ đến việc nói tốt cho hắn trước mặt Lãnh Lăng.

    "Thẩm tiểu thư khách khí rồi. Người là Tần vương phi tương lai, nữ chủ nhân tương lai của Tần vương phủ. Vương gia đã nói rằng toàn bộ Tần vương phủ đều do người làm chủ. Người có thể tùy ý sai khiến tất cả mọi người trong phủ Tần vương." Lãnh Lăng cung kính nói

    Nói xong lại quay mặt lại nhìn Thẩm Trí Hằng với vẻ mặt vô cảm, "Thẩm đại nhân, thái độ Thẩm gia ngài đối với Tần vương phi tương lai của chúng ta, ta sẽ về bẩm báo thật cẩn thận với Vương gia"

    "Lãnh thị vệ.."

    "Thẩm tiểu thư, ti chức cáo lui!" "Thẩm Trí Hằng đang định giải thích thì bị Lãnh Lăng mặt không biểu cảm cắt ngang. Hắn lại cúi chào Thẩm Nhược Kiều một cách kính cẩn, sau đó không thèm nhìn Thẩm Trí Hằng và Thẩm Ngữ Yên, quay người rời đi.

    Thẩm Trí Hằng vẻ mặt cứng đờ đứng trước cửa, đầu óc cứ vang vọng từng lời Lãnh Lăng nói, sau đó chỉ cảm thấy rùng mình, còn Thẩm Ngữ Yên cũng đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác, đầu óc vẫn còn quay cuồng, không thể tin chuyện xảy ra trước mắt.

    Thẩm Nhược Kiều, tiện nhân này, không những không bị hủy bỏ hôn, ngược lại còn nhận được sự tín nhiệm của Tần vương. Đã vậy, Thái hậu cũng truyền khẩu dụ nói mối hôn sự này không thể thay đổi.

    Như vậy, thân phận Tần vương phi của Thẩm Nhược Kiều là không thể thay đổi?

    Tại sao!

    Tiện nhân, nàng ta sao có thể may mắn như vậy?

    Cô mới là người duy nhất xứng đáng được nhận danh phận Tần vương phi ấy! Vậy mà lại bị tiện nhân này, Thẩm Nhược Kiều, cướp mất. Nếu không phải vì mẹ của tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó cướp đi vị trí Thẩm phu nhân của mẹ cô, thì cô đã là đích nữ nhà họ Thẩm. Khi đó hoàng thượng sẽ ban hôn cô với Tần vương.

    Còn nữa, không phải Thẩm Nhược Kiều vẫn luôn thích Bách Lý Văn Dương sao? Tối qua, cô rõ ràng đã an bài tốt rồi, là muốn Huệ phi nương nương tình cờ gặp được bữa tiệc đêm của Thẩm Nhược Kiều với Bách Lý Văn Dương. Đã vậy còn là ở nơi khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều.

    Nếu như đúng kế hoạch, cho dù Thẩm Nhược Kiều có mười miệng cũng không thể giải thích rõ ràng. Hơn nữa, với tình cảm của Thẩm Nhược Kiều dành cho Bách Lý Văn Dương, nàng ta chắc chắn sẽ chấp nhận chuyện này.

    Chỉ cần chuyện của Thẩm Nhược Kiều và Bách Lý Văn Dương được đồn ra, Tần vương chắc chắn sẽ hủy hôn. Sau đó, cô có thể để Tần vương nhìn thấy sự tốt đẹp của mình, thay thế Thẩm Nhược Kiều làm Tần vương phi.

    Nhưng, tại sao, tại sao cô và Bách Lý Văn Dương lại ở khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều? Tất cả mọi chuyện cô chuẩn bị cho Thẩm Nhược Kiều, đều bị đổ hết lên người cô.

    A!

    Thẩm Ngữ Yên chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này!

    Bây giờ, Thẩm Nhược Kiều vẫn là hôn thê của Tần vương, còn cô trở thành thiếp của Bách Lý Văn Dương?

    Đây là thánh chỉ, cô thậm chí không có cơ hội phản kháng, thật không cam tâm! Thẩm Ngữ Yên trong lòng tràn ngập vẻ không cam tâm cùng oán hận trùng trùng.

    " Vẫn chưa chúc mừng muội muội được hoàng thượng ban hôn vào Bách Lý phủ. Muội muội và Bách Lý biểu ca cuối cùng cũng có thể kết thành uyên ương rồi. Tỷ tỷ thật sự mừng cho muội muội. "Thẩm Nhược Kiều ngọt ngào cười nói.

    " Nghiệp chướng! "Thẩm Trí Hằng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều.

    " Phụ thân có điều gì bất mãn với hoàng thượng sao?"Thẩm Nhược Kiều quay sang nhìn Thẩm Trí Hằng.
     
    LieuDuong and Phuongphuong57500 like this.
  3. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 12: Ngươi đợi đó cho ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nghiệp chướng, ngươi đang nói nhảm cái gì!" Thẩm Trí Hằng gầm lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

    Còn Thẩm Ngữ Yên sợ hãi và kinh hãi nhìn cô, "Tỷ tỷ, đây là những lời đại bất kính, tỷ.."

    "Vậy tại sao phụ thân lại không để ý tới khẩu dụ của Thái hậu và Hoàng thượng?" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời. Sau khi cắt ngang Thẩm Ngữ Yên, nàng nhìn Thẩm Trí Hằng với ánh mắt khinh thường, vẻ mặt giả vờ ngây thơ thắc mắc hỏi.

    Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng chợt nhận ra, hắn mở miệng định nói gì đó, lại phát hiện một chữ cũng không thốt ra được. Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ nhìn Thẩm Nhược Kiều.

    Thẩm Nhược Kiều lại nhún vai nói: "Cha, đến giờ thượng triều rồi."

    Thẩm Trí Hằng dù có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể xắn tay áo rời đi. Dù sao, thật sự đã đến lúc thượng triều. Còn nghiệp chướng này, đợi hạ triều ông ta sẽ từ từ nói chuyện với nàng.

    Hơn nữa, ông còn phải gặp Thái hậu về chuyện hôn sự của Ngữ Yên. Dù sao đi nữa, hắn ban đầu cũng mắt nhắm mắt mở chấp nhận gả cô cho Bách Lý Văn Dương, nhưng bây giờ cô chỉ có thể làm thiếp, không phải là một cái tát vào mặt ông ta, vào mặt Thẩm gia sao?

    * * *

    Kiều viên.

    Thẩm Nhược Kiều đang ngồi trên ghế, đem tất cả các hộp mà Mộ Dung Vũ lần lượt mở ra. Nhìn đống đồ bên trong, Thẩm Nhược Kiều thực sự.. kinh ngạc.

    Rốt cuộc phủ Tần Vương có đến bao nhiêu lễ vật? Đống lễ vật này, tùy ý lấy ra một cái, cũng là bảo vật vô giá.

    Còn nàng, tất nhiên được bỏ vào trong thùng lễ vật, quang quang chính chính rời khỏi Tần phủ tới Thẩm phủ.

    Mặc dù nói là quang quang chính chính quang minh chính đại nhưng nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nàng rõ ràng là đích nữ của Thẩm gia, là Vương phi tương lai của Tần phủ, khi về phủ của mình lại phải trốn trong hộp rồi lén lút quay về?

    Nhưng ngoài cách đó ra nàng không còn đường nào khác trở về.

    Thẩm Ngữ Yên bước vào, nhìn thấy từng hộp từng hộp đều là bảo vật thì trợn mắt kinh ngạc. Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, hai hàm răng trên dưới nghiến chặt, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, không cam tâm.

    Tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về cô ta. Bây giờ lại bị tiện nhận Thẩm Nhược Kiều đó cướp mất.

    Một ngày nào đó cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

    "Tỷ tỷ." Giọng nói thanh tú, ủy khuất, đáng thương của cô ta vang lên, mang theo chút khóc lóc, "Tỷ làm sao vậy? Tỷ không phải rất ghét Tần Vương gia sao? Chẳng phải tỷ vẫn luôn muốn giải trừ hôn ước với hắn sao? Người tỷ thích rõ ràng là Bách Lý biểu ca a! Tỷ tỷ, có phải Tần vương đã uy hiếp tỷ, ép tỷ gả cho hắn?"

    Lại nữa à?

    Thẩm Nhược Kiều chỉ lặng lẽ nhìn cô, trên môi cong lên đầy mê hoặc.

    Đúng vậy, kiếp trước nàng đã bị hai mẹ con này tẩy não. Sau đó tin rằng Mộ Dung Vũ là một tên đại ma vương mưu mô thích dùng quyền lực uy hiếp người khác.

    Nếu nàng gả cho hắn, không những tính mạng không giữ được, còn làm liên lụy đến toàn bộ Thẩm gia.

    Kiếp trước Tô di nương đối xử với nàng thật "tốt", luôn bên cạnh nàng, dỗ dành nàng. Lúc đó Thẩm Nhược Kiều đã nghĩ, Tô di nương thực sự không khác gì mẫu thân của nàng.

    Mỗi khi Thẩm Trí Hằng nổi giận với nàng, Tô di nương luôn cố gắng thuyết phục ông ta: "Nhược Kiều còn nhỏ, lão gia, đừng tức giận, đừng tức giận, thiếp sẽ từ từ dạy bảo nó, nó sẽ thay đổi a."

    Cứ như vậy, nàng được nuôi dưỡng thành người kiêu ngạo ngu ngốc. Lại bị sự cộng tác của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Tử Loan, cộng thêm sự ôn nhu dịu dàng ngon ngọt của Bách Lý Văn Dương, đặt bên cạnh Mộ Dung Vũ lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt, mưu mô, không biết đối nhân sử thế. Đương nhiên, trái tim nàng trao trọn cho tên Bách Lý Văn Dương kia.

    Hắn là con nuôi của phủ Bách Lý, vì để giữ lại mặt mũi cho hắn, nàng mang tất cả kỹ năng, năng lực của mình giấu đi.

    Chỉ là không ngờ tất cả đều là âm mưu a! Âm mưu muốn lấy mạng nàng!

    Thẩm Ngữ Yên cảm thấy khó chịu trước nụ cười mê hoặc của nàng, như có hàng triệu con kiến bò trên người, ngay cả da đầu cũng tê dại.

    "Tỷ tỷ.. sao tỷ lại nhìn ta như vậy?" Cô nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt buồn bã.

    Thẩm Nhược Kiều cười nhẹ, chỉ vào hộp đựng trang sức và kẹp tóc bằng ngọc, nhân sâm nghìn năm và nấm linh chi ngàn tuổi, chậm rãi nói: "Muội muội thấy những thứ này thế nào?"

    Tất nhiên là rất tốt, đây là những thứ cô ta mơ cũng muốn có được.

    Nhưng Thẩm Ngữ Yên sẽ không bao giờ nói những lời này. Ngược lại, cô ta nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tỷ tỷ, những thứ này chẳng qua chỉ là những thứ tầm thường mà thôi. Thẩm phủ chúng ta không thiếu ngọc trai, kẹp tóc, gấm vóc, lụa tơ tằm. Trong kho của chúng ta còn có nhân sâm và nấm linh chi. Việc gì phải nhận chúng từ Tần Vương phủ? Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn buông tay Bách Lý biểu ca sao?"

    "Nhưng muội muội, Bách Lý biểu ca bây giờ chính là vị hôn phu của muội, đó là thánh chỉ Hoàng thượng ban a?" Thẩm Nhược Kiều mỉm cười điềm tĩnh nói.

    "Tỷ tỷ, tỷ tiến cung thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh ý đi. Hoàng thượng thương tỷ nhất, chỉ cần tỷ nói cho người biết tỷ có ý với Bách Lý biểu ca, người nhất định sẽ thu hồi lệnh ban hôn của chúng ta, còn tỷ có thể gả cho Bách Lý biểu ca a. Tỷ tỷ, như vậy, tỷ có thể ở bên Bách Lý biểu ca, cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của Tần vương gia rồi."

    Thẩm Ngữ Yên nhìn nàng, nói với vẻ đầy hy vọng. Trong đôi mắt của cô ta còn hiện lên một tia nước mắt, nhìn thật sự rất giống đang thương cảm cho người khác.

    Nếu là kiếp trước, Thẩm Nhược Kiều nhất định đã bị cô thuyết phục. Đáng tiếc, Thẩm Nhược Kiều của ngày hôm nay đã không còn là Thẩm Nhược Kiều của kiếp trước nữa.

    Bây giờ nàng là một ác ma bò ra từ địa ngục, đến đây đánh nhau với mấy con quái vật này để tìm sự sống.

    Nàng cười lên, ánh mắt sáng như sao giữa trời đêm, "Nhưng người ta yêu chính là Tấn vương a! Muội muội, muội như thế không phải đang làm khó ta sao? Lại nói, Bách Lý Văn Dương sao có thể so sánh với Tấn Vương gia? Một bên chỉ là con nuôi của Bách Lý phủ, ngay cả tư cách kế vị cũng không tới lượt. Tần vương gia là con trai của tiên đế, đệ đệ ruột của hoàng thượng, nắm giữ binh quyền. Muội muội, nếu đổi lại là muội, muội sẽ bỏ Tấn Vương gia, chọn Bách Lý Văn Dương sao?"

    "Muội.."

    "A, ta quên mất. Muội không được chọn!" Nàng ngắt lời Thẩm Ngữ Yên, như chợt nhớ ra: "Muội đã được Hoàng thượng ban hôn, gả cho Bách Lý Văn Dương làm thiếp. Muội muội, thánh chỉ đã ban xuống, muội vẫn là nên quay về chuẩn bị đồ hồi môn của mình đi! Mặc dù không có kiệu lớn tám người khiêng, cũng không có nghi lễ phong hiệu, nhưng của hồi môn thì vẫn nên chuẩn bị,"

    "Tỷ.." Thẩm Ngữ Yên khuôn mặt nhăn nhó giận dữ, trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, trong mắt bùng lên lửa giận.

    Đã vậy thì không cần phải diễn kịch nữa.

    "Thẩm Nhược Kiều, chuyện này đều do ngươi làm ra đúng không? Là ngươi hãm hại ta và Bách Lý Văn Dương?"

    Thẩm Nhược Kiều mím cười: "Muội muội đừng có gắp lửa bỏ tay người, vu oan cho ta cẩn thận lại bị trừng phạt."

    "Ngươi!" Thẩm Ngữ Yên hung dữ trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi, "Thẩm Nhược Kiều, ngươi đợi đó cho ta!"

    Nói xong, cô xắn tay áo tức giận bỏ đi.

    "Tiểu thư.." Thẩm Ngữ Yên vừa rời đi thì một nha hoàn vội vàng chạy tới bên này, "Vương gia.. Vương gia được triệu vào cung!"
     
    LieuDuong and Phuongphuong57500 like this.
  4. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 13: Bốn nha hoàn thân cận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều đột nhiên bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi nói cái gì? Mau chuẩn bị đi, tiến cung!"

    Nha hoàn thấy nàng có vẻ bối rối hoảng sợ thì ngạc nhiên, đột nhiên ngây ra không biết phải làm sao.

    Cô đang định nói gì đó, Thẩm Nhược Kiều đã chạy tới cửa, quay đầu lại nói: "Đình Lan, ngươi tới Bách Lý phủ, nói cho biểu tiểu thư biết, hoàng thượng đã ban hôn cho Nhị tiểu thư với Bách Lý đại thiếu gia. Còn nữa, nhớ nói với nàng rằng ta bây giờ tiến cung."

    Đình Lan ngẩn người, nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu, "Tiểu thư, tại sao phải tới Bách Lý phủ nói với biểu tiểu thư chuyện đó? Tiểu thư, người tiến cung không cần nô tỳ bồi người sao?"

    Sắc mặt Thẩm Nhược Kiều tối sầm, ánh mắt lạnh lùng như tia kiếm nhìn chằm chằm vào cô, "Bảo ngươi đi thì mau đi, hỏi nhiều như vậy để làm gì? Ta muốn làm gì còn cần phải giải thích với ngươi sao? Nếu ngươi không đi thì để ta sai người khác!"

    Đương nhiên, nàng muốn Đình Lan đó đi! Nha hoàn Đình Lan này, đến trước khi chết nàng mới biết, cô ta sớm đã bị Bách Lý Tử Loan mua chuộc.

    Chỉ vì Bách Lí Tử Loan hứa với cô ta rằng sau này sẽ để cô ta gả cho Bách Lý Văn Dương làm thiếp.

    Kiếp trước Đình Lan đã giúp đỡ Thẩm Ngữ Yên rất nhiều, tạo điều kiện thuận lợi cho Bách Lý Văn Dương ra vào tiểu viện của nàng.

    Cô ta còn nói rất nhiều điều tốt đẹp về Bách Lý Văn Dương trước mặt nàng, giống như Bách Lý Văn Dương mới chính là chủ nhân của cô ta.

    Về sau, sau khi gả cho Bách Lý Văn Dương được 3 tháng, Đình Lan, nha hoàn hồi môn của nàng đã leo lên giường của Bách Lý Văn Dương.

    Khi nàng phát hiện ra, Đình Lan đã quỳ xuống trước mặt nàng, khóc lóc, như thể cảm thấy có lỗi với nàng, muốn lấy cái chết chuộc tội. Cô ta không ngừng quỳ lạy, hy vọng nàng sẽ không trách hận gì Bách Lý Văn Dương.

    Còn Bách Lý Văn Dương lúc đó chỉ muốn bán Đình Lan đi để tiếp tục diễn một màn tình cảm mặn nồng trước mặt nàng. Chính Bách Lý Tử Loan dùng lời lẽ ngon ngọt thuyết phục bọn họ, đồng thời nói rằng chuyện này không nên truyền ra ngoài, và để cho Đình Lan trở thành nha hoàn thông phòng.

    Vì sự "trung thành" của Đình Lan và những lời nói như rót mật vào tai của biểu muội tốt, cuối cùng nàng cũng đồng ý.

    Nhưng người có dã tâm như cô ta thì làm sao có thể chỉ chấp nhận làm một nha hoàn thông phòng? Một tháng sau, tin cô ta có thai được truyền ra ngoài. Sau đó cô ta bắt đầu để lộ dáng vẻ xấu xí trước mặt nàng.

    Không chỉ nói bóng nói gió về việc nàng không có con, còn không coi chủ tử như nàng ra gì.

    Kết quả, cuối cùng cô ta đắc tội với Bách Lý Tử Loan, bị Bách Lý Văn Dương phạt gậy cho đến chết. Đương nhiên, đứa trẻ cũng không được sinh ra.

    Mọi người chỉ nghĩ rằng đó là vấn đề của nàng, nàng gả cho Bách Lý phủ hơn một năm mà không có thai. Nhưng không ai biết rằng Bách Lý Văn Dương chưa từng viên phòng với nàng.

    Nàng vẫn còn trong sạch cho tới khi chết.

    "Tiểu thư, nô tỳ lập tức đi tới đó!" Đình Lan háo hức nói.

    Thẩm Nhược Kiều đương nhiên biết cô sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tiếp cận Bách Lí Văn Dương. Thẩm phủ đã nhận được thánh chỉ của Hoàng thương, Bách Lý phủ sao có thể không nhận được?

    Chỉ sợ bây giờ Bách Lý phủ đang hỗn loạn! Đặc biệt là Bách Lý Văn Dương, hắn không ngờ hôn sự của mình lại tới nhanh như vậy. Hắn ta hẳn đang lo lắng không biết phải giải thích chuyện của Thẩm Ngữ Yên cho Bách Lý Tử Loan như thế nào.

    Còn Bách Lý Tử Loan thì sao? Cô ta sẽ làm gì? Ngồi khóc lóc thảm thiết hay sẽ chấp nhận thân phận thê thiếp của Thẩm Ngữ Yên?

    Suy cho cùng, vị trí phu nhân vẫn còn trống! Bất quá, chỉ cần Bách Lý Văn Dương vẫn còn là con nuôi của Bách Lý phủ, hắn cùng Bách Lý Tử Loan tuyệt đối không có cơ hội!

    Vậy thì, nàng không phải nên cho Bách Lý Tử Loan một cơ hội sao? Nàng tiến cung a! Chỉ cần Đình Lan nói tin tức này cho Bách Lý Tử Loan, Bách Lý Tử Loan nhất định sẽ tiến cung tìm nàng.

    Vậy nàng sẽ làm cho Bách Lý Tử Loan hoàn toàn mất mặt trong cung!

    Nhưng điều nàng không thể chắc chắn bây giờ là lời nói của Đình Lan rằng Mộ Dung Ngọc được triệu vào cung là thật hay giả? Bất kể là thật hay giả, tin tức này là ai nói cho Đình Lan? Mục đích nói Đình Lan đưa tin là gì?

    "Đình Lan," Thẩm Nhược Kiều gọi Đình Lan đang chuẩn bị ra ngoài, vẻ mặt trở nên bình tĩnh nói, "Làm sao ngươi biết Tần vương được triệu vào cung?"

    "Nô tỳ.." Đình Lan có vẻ bối rối. Cô ta e ngại nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Vừa rồi nô tỳ đang quét sân ở tiền viện, tình cờ nghe được mama nói với lão phu nhân nói."

    "Ồ?" Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, "Chuyện của Tần vương phủ bằng cách nào lại truyền tới Thẩm phủ chúng ta nhanh như vậy? Ngay cả mama trong viện của Lão phu nhân cũng biết?"

    "Tiểu thư.." Đình Lan chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô luôn cảm thấy tiểu thư bây giờ có vẻ khác lạ, đặc biệt là đôi mắt đó, mang đến cho người ta cảm giác uy quyền, lạnh lùng và sợ hãi, "Nô tỳ.. Nô tỳ.."

    "Thôi được rồi, ngươi mau chóng đi đến Bách Lý phủ, nhất định phải nói với biểu tiểu thư của ngươi tất cả những gì ta nói." Thẩm Nhược Kiều nhếch mép cười nhạt, thản nhiên nói.

    Đình Lan nhìn dáng vẻ của nàng, tim đập mạnh. Nhưng cô ta nóng lòng muốn đến Bách Lý phủ gặp Bách Lý Văn Dương nên vội vàng rời đi mà không suy nghĩ gì nữa.

    Nhìn bóng lưng Đình Lan, Thẩm Nhược Kiều nhếch khóe môi lên thành một vòng cung kỳ lạ, gọi một nha hoàn khác là Xuân Bạch.

    Xuân Bạch, Tú Đào, Đình Lan và Bán Dung là bốn người giúp việc thân cận của nàng.

    Trong số đó, Xuân Bạch và Tú Đào thực sự trung thành với nàng. Đình Lan bị Bách Lý Tử Loan mua chuộc, còn Bán Dung là người được Thẩm Ngữ Yên cài vào Kiều viện của nàng,

    Bây giờ, Tú Đào, nàng đã an bài xong rồi. Bề ngoài, cô bị nhà họ Tô bán cho Nhâm Y Tử, nhưng thực chất chính nàng là người nhờ Tú Đào nhân cơ hội này ra ngoài lan truyền chuyện của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Văn Dương.

    Rất nhanh, tin tức Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Văn Dương lợi dụng khuê phòng của nàng để gian díu với nhau sẽ được lan truyền khắp kinh thành. Đến lúc đó, nàng muốn xem Thẩm Trí Hằng còn có thể bảo vệ được nữ nhi của hắn như thế nào. Nàng cũng muốn xem Bách Lý Tử Loan sẽ làm sao. Còn di nương tốt của nàng, bà ấy có biết gì về chuyện của Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Loan không?

    "Tiểu thư, người thật sự muốn vào cung sao?" Xuân Bạch cầm lệnh bài tiến cung đi tới, vẻ mặt lo lắng nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Tiểu thư, người định tiến cung cầu xin cho Nhị tiểu thư sao? Tiểu thư, xin thứ lỗi nếu nô tỳ đi quá giới hạn, nô tỳ cảm thấy Nhị tiểu thư không hề tốt với tiểu thư như vậy."

    Thẩm Ngữ Yên đương nhiên không xứng với nàng! Nàng tiến cung chỉ để làm cho Bách Lý Tử Loan mất mặt, đồng thời tìm hiểu thái độ của Huệ phi.

    Suy cho cùng, chuyện ban hôn này tới cũng thật đúng lúc.

    "Từ giờ trở đi, bản tiểu thư sẽ chỉ đối xử tốt với những người thật lòng tốt với mình." Thẩm Nhược Kiều nhìn cô cười rồi nói.

    * * *

    Thẩm Nhược Kiều được chỉ dẫn bởi một cung nữ, tiến về phía Nhất Khôn cung của Thái hậu.

    "Thẩm tiểu thư?" Giọng nói ngạc nhiên của Lãnh Lăng vang lên.

    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều nhìn quanh và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

    Lúc này, hắn cũng đang nhìn về phía nàng.
     
    LieuDuong and Phuongphuong57500 like this.
  5. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 14: Còn chưa qua cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tim Thẩm Nhược Kiều đập thình thịch, nàng gần như theo bản năng lao về phía hắn: "Sao ngài lại ở đây?"

    Vết thương của hắn làm sao có thể chịu được dày vò như vậy!

    Trên mặt nàng mơ hồ hiện lên sự lo lắng cùng một chút thắc mắc.

    Rõ ràng là hắn đã bị đánh thuốc, mấy ngày nay không thể xuống giường được! Tại sao..

    Hắn vội vàng tiến cung như vậy chỉ vì muốn giải trừ hôn ước?

    Vậy những hộp trang sức, kẹp tóc, gấm lụa được chuyển đến Thẩm phủ sáng nay có ý nghĩa gì? Lãnh Lăng cũng đã gọi nàng là "Vương phi tương lai" và "chủ nhân tương lai của Vương phủ" a.

    Mộ Dung Vũ không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay người đi về phía Nhất Khôn cung.

    Tại sao?

    Thẩm Nhược Kiều dường như đã phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên. Rồi lại nở một nụ cười méo mó.

    Hóa ra, hắn không phải vào cung tìm Hoàng thượng thỉnh cầu giải trừ hôn ước, mà là.. tới gặp Thái hậu!

    "Còn đứng đó làm gì? Chân bị đóng đinh không cử động được à?" Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.

    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều đột nhiên phản ứng lại, nụ cười trên môi lại nở rộng, nàng nhanh chóng chạy lon ton để theo kịp hắn.

    Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa khác dừng ở cửa cung điện, Thẩm Ngữ Yên xuống xe, lệnh bài treo cạnh thắt lưng, đi thẳng về phía Càn Khôn cung của Thái hậu.

    Sở dĩ cô biết được Thẩm Nhược Kiều đã vào cung là do Bán Dung vội nói cho cô biết.

    Khi nghe tin Thẩm Nhược Kiều vào cung, Thẩm Ngữ Yên gần như không chút do dự, sai người mặc quần áo cho mình, thay quần áo xong liền ôm thắt lưng vội vàng chạy tới.

    Cô phải bày tỏ sự bất bình của mình trước mặt Thái hậu, đồng thời phải để Thái hậu nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Nhược Kiều. Thái hậu phải trừng phạt tiện nhân Thẩm Nhược Kiều này!

    Việc Thẩm Ngữ Yên vào cung đương nhiên nằm trong dự liệu của Thẩm Nhược Kiều. Suy cho cùng, đối với Thẩm Ngữ Yên, việc vào cung gặp Thái hậu là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

    Có điều, điều Thẩm Ngữ Yên không biết là Thái hậu không dễ nói chuyện như vậy. Tô di nương bị phạt tụng kinh niệm Phật trong điện, Thẩm Ngữ Yên tuy rằng không bị phạt, nhưng không có nghĩa là Thái Hậu hài lòng với hành động của cô ta.

    Nếu Thẩm Ngữ Yên đủ thông minh, lúc này nàng nhất định sẽ không tiến cung, mà sẽ an phận ở trong phòng.

    Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều biết rằng Thẩm Ngữ Yên sẽ không thể đợi lâu hơn được nữa. Lúc này Tô di nương bị trừng phạt, Thẩm Trí Hằng thượng triều, không ai có thể khuyên bảo hay quản lý cô. Cô ta luôn cho rằng mình là Nhị tiểu thư cao cao tại thượng. Nhưng trong mắt mọi người, cô chỉ là nữ nhi của tiểu thiếp trong phủ Thượng Thư mà thôi.

    * * *

    Nhất Khôn Cung.

    Thái hậu đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một cáo kéo tỉa một chùm cây cảnh nhỏ.

    Bên cạnh bà là thiếu nữ, mặc y phục màu hồng cánh sen, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm một chút, búi tóc đính hạt hình phượng, trông rất khoan thai và dịu dàng.

    Trên tay nàng cầm một chiếc đèn sưởi nhỏ, hơi nghiêng về phía Thái hậu, như chuẩn bị đưa nó cho bà.

    Cung nữ đi vào, cung kính nói: "Thái hậu nương nương, Tần Vương gia đến đây. Còn có Thẩm tiểu thư đã tới."

    Thái hậu nghe vậy, buông chiếc kéo trong tay xuống, nở nụ cười yêu thương.

    Thiếu nữ đó cũng nhanh chóng đưa đèn sưởi ra, mỉm cười ấm áp: "Thái hậu, mau sưởi ấm tay."

    Thái hậu cầm lấy chiếc đèn sưởi nhỏ, lại mỉm cười trìu mến, nhẹ giọng khen ngợi: "Như Uyển quả thực là tia nắng ấm áp nhỏ của nhà họ Giang. Ai gia lúc nào cũng nhớ ngươi, chỉ muốn giữ ngươi bên cạnh ai gia."

    Giang Như Uyển nhẹ nhàng mỉm cười, "Được ở bên cạnh Thái Hậu chính là phúc phần của Như Uyển. Chỉ cần Thái hậu không ghét bỏ Như Uyển vụng về, Như Uyển lúc nào cũng sẵn lòng ở bên cạnh người."

    "Không được đâu." Thái hậu mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến, "Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ai gia không đành lòng trì hoãn hôn nhân của ngươi."

    "Thái hậu lại trêu chọc Như Uyển." Giang Như Uyển có vẻ ngượng ngùng, đôi má đỏ bừng, trông rất mê hoặc.

    Sau đó nàng tựa hồ nghĩ đến điều gì, vội vàng nhẹ giọng nói với Thái hậu: "Thái hậu, Tần Vương gia và Thẩm đại tiểu thư còn ở bên ngoài."

    "A, phải rồi!" Thái hậu như đột nhiên nhớ ra chuyện cung nữ vừa nói, bà trầm giọng: "Còn không mau mời Tấn Vương gia và Thẩm đại tiểu thư vào đi."

    "Vâng!" Cung nữ cung kính đáp lại rồi lui ra.

    Khi Thẩm Nhược Kiều và Mộ Dung Vũ bước vào, họ hơi giật mình khi nhìn thấy Giang Như Uyển bên cạnh Thái hậu.

    Thẩm Nhược Kiều dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng cảm thấy mình nghĩ hơi xa.

    Nàng lén lút liếc qua Mộ Dung Vũ, nhưng lại không thấy được điểm gì kỳ quái trên mặt hắn. Hắn vẫn vô cảm, thờ ơ và xa cách với người khác.

    "Thần nữ Thẩm Nhược Kiều gặp qua Thái hậu nương nương." Thẩm Nhược Kiều cung kính hướng về phía Thái hậu, duyên dáng đến mức không ai có thể tìm ra khuyết điểm.

    Mặt khác, Mộ Dung Vũ lại không hề tỏ ra vui mừng khi gặp bà ấy. Hắn chỉ đứng đó, giống như một đống gỗ.

    Thay vào đó, Giang Như Uyển lại chào hỏi bọn họ, "Thần nữ Giang Uyển Như gặp qua Tần vương gia, Thẩm tiểu thư vẫn khỏe."

    Thẩm Nhược Kiều tự nhiên đáp lại, "Giang tiểu thư vẫn khỏe."

    Thấy vậy, Thái hậu mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt tràn ngập yêu thương, vẫy tay với Thẩm Nhược Kiều, "Nha đầu Nhược Kiều này, hôm nay sao lại chịu tiến cung gặp ai gia? Ngươi cũng đã lâu không tới gặp ai gia, ai gia còn tưởng ngươi không nhớ đến bà già này nữa."

    Thẩm Nhược Kiều cười rạng rỡ đi về phía bà, "Sao có thể như vậy được? Thần nữ trong lòng lúc nào cũng nhớ tới Thái hậu nương nương."

    "Ồ?" Thái hậu nhìn nàng với một nụ cười, như thể không tin vào điều đó. "Tiểu nha đầu này, cái miệng ngọt nhà ngươi, lúc nào cũng làm cho ai gia hài lòng. Có điều tại sao lại cùng Tần vương tới đây? Sao hả, sợ ai gia ức hiếp vụ hôn phu của ngươi sao? Chưa qua cửa mà đã bám lấy hắn như thế, còn không sợ người khác cười nhạo a!"

    Rõ ràng nghe như đang nói đùa với Thẩm Nhược Kiều, nhưng Thẩm Nhược Kiều lại nghe được một ý nghĩa khác: Cô nương còn chưa xuất giá, đừng tùy tiện.

    "Thái hậu nói phải," Thẩm Nhược Kiều không giải thích, chỉ thuận theo lời Thái hậu, "Con nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của Thái hậu. Cho dù có gặp Vương gia ở ngoài cửa, ta cũng sẽ không bao giờ cùng hắn vào cung."... "

    Lời này vừa nói ra, Thái hậu nhất thời ngẩn người. Trong mắt bà hiện lên một tia gì đó, sau đó bất lực mỉm cười nói với Giang Uyển Như:" Nghe này, nghe này. Nha đầu này là đang trách ai gia trách nhầm nàng! "

    Giang Như Uyển mím môi cười, quay sang nhìn Thẩm Nhược Kiều" Thái hậu, Thẩm tiểu thư thật sự rất nghiêm túc! "Sau đó quay đầu nhìn Mộ Dung Vũ cười nói:" Đúng không, Tần vương gia, ngài nghĩ sao? "

    " Không biết Thái hậu triệu ta vào cung là có chuyện gì?"Mộ Dung Vũ thậm chí không thèm liếc nhìn Giang Như Uyển, hắn lạnh lùng nhìn Thái hậu hỏi một câu.

    Nghe vậy, Thái hậu liền nhíu mày.
     
    LieuDuong and Phuongphuong57500 like this.
  6. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 15: Ngồi xem kịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhược Kiều nhìn thấy một tia mất mát trong mắt Giang Như Uyển. Nhưng sau đó cô nhanh chóng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Mộ Dung Vũ, quay trở về dáng vẻ yên tĩnh, điềm đạm, tao nhã trước đó.

    Có điều, Thẩm Nhược Kiều rõ ràng nhìn thấy một tia ngưỡng mộ.

    Giang Như Uyển có tình cảm với Mộ Dung Vũ? Và Thái hậu đang.. cho cô ấy một cơ hội để sánh đôi với hắn?

    Nếu hôm nay nàng không tiến cung, Mộ Dung Vũ và Giang Như Uyển sẽ chỉ có một mình.

    Đúng vậy, nhất định bọn họ sẽ ở một mình. Bởi vì Thái hậu nhất định sẽ tạo cơ hội cho bọn họ được ở một mình.

    Giang Như Uyển, Đích nữ của Tướng quân Định An Giang Xuân Bội. Dì của cô là Quý phi, một trong bốn phi tần của hoàng thượng. Về gia thế, Giang Như Uyển và Mộ Dung Vũ là môn đăng hộ đối a.

    Vậy ý của Thái Hậu là gì?

    Lúc này Thẩm Nhược Kiều nhất định phải hiểu được ý đồ của Thái hậu. Dù sao nàng cũng là Tấn Vương phi được Hoàng thượng ban hôn, sáng sớm hôm nay, hoàng thượng cũng đã truyền khẩu dụ, nói rằng không ai có thể thay đổi cuộc hôn nhân này.

    Hiện tại Thái hậu có ý định tác hợp cho Giang Như Uyển và Mộ Dung Vũ, nhưng bà ấy sẽ không đồng ý để Giang Như Uyển thành thiếp. Nếu đúng như vậy, đây không chỉ là một cái tát vào mặt Định An tướng quân, mà còn là một cái tát vào mặt Giang phi, hơn nữa còn là một cái tát vào mặt hoàng thượng.

    Nghĩ nghĩ, nàng lại lén lút nhìn Mộ Dung Vũ. Nhưng hắn vẫn là vẻ mặt vô cảm, thậm chí còn chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

    Hắn đang tựa lưng vào lưng ghế, dù trông thế nào thì trông cũng ngang ngược và kiêu ngạo. Nhưng hắn lại có vẻ ngoài khiến tất cả nữ nhân phải mê mẩn!

    Thẩm Nhược Kiều có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Giang Như Uyển đang dán chặt vào hắn, trên mặt thậm chí còn có một chút ngượng ngùng của thiếu nữ. Chỉ là cô ấy đã giấu nó rất tốt.

    Lúc này, cung nữ bưng trà tới, cung kính đặt lên bàn trà cạnh Mộ Dung Vũ: "Tần vương gia mời dùng trà."

    Sau đó đi về phía Thẩm Nhược Kiều..

    "..."

    Một tiếng hét lớn vang lên, tách trà trong tay cung nữ ném thẳng về phía Mộ Dung Vũ. Và vị trí đó..

    Thẩm Nhược Kiều cảm thấy tim mình như thắt lại, nàng gần như theo bản năng muốn lao về phía hắn để chặn tách trà giúp hắn.

    Đó là vị trí vết thương của hắn a! Hắn bị thương rất nặng, nếu đổ trà nóng lên vết thương.. và nếu tách trà chạm vào vết thương của hắn..

    Nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn vẫy tay, trà và nước dễ dàng bị tay áo của hắn chặn lại.

    Thẩm Nhược Kiều ngửi thấy mùi máu rất nhạt rất nhạt.

    Tất nhiên, một cử động lớn như vậy chắc chắn đã khiến vết thương của hắn chảy máu.

    Nếu không có vết khâu chắc chắn vết thương sẽ hở ra.

    Cho nên..

    Nàng sắc bén nhìn Thái hậu, mầm mống nghi ngờ càng sâu thêm một chút, nàng càng trở nên chắc chắn hơn.

    "Hỗn xược!" Thái hậu tức giận: "Ngươi bất cẩn như vậy, giữ ngươi lại để làm gì! Người đâu, dùng gậy đánh chết cho ta."

    "Thái hậu tha mạng! Tần Vương gia tha mạng! Nô tỳ không cố ý, Thái hậu khai ân! Thái hậu khai ân!" Cung nữ đó quỳ xuống, dập dầu "dong dong", cầu xin sự thương xót, toàn thân run rẩy.

    Tuy nhiên, van xin lòng thương xót cũng vô ích, cô đã bị kéo đi.

    Nếu đã bị kéo xuống, mạng sống đương nhiên cũng không giữ được.

    Khi Thẩm Nhược Kiều nhìn cảnh này, nàng biết Thái hậu đang muốn giết người diệt khẩu.

    "Thái hậu bớt giận, là nô tài chọn người không tốt." Thái giám quỳ xuống trước mặt Thái hậu: "Nô tài tự mình đi nhận hình phạt!"

    "Ngươi đáng bị trừng phạt!" Thái hậu lạnh lùng nói: "Người tay chân vụng về như vậy ngươi cũng dám dùng! Xem ra ai gia cũng phải đổi thái giám khác rồi."

    "Thái hậu khai ân, Thái hậu khai ân!" Khang Bảo liên tục cầu xin sự thương xót, sau đó quay đầu quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Vũ: "Tần vương gia, xin người khai ân."

    Mộ Dung Vũ còn chưa lên tiếng, Thái hậu đã ngắt lời: "Tiểu Thập Thất, con không cần phải làm vậy. Đáng phạt thế nào thì phạt như thế."

    Nghe vậy, Khang Bảo không cầu xin hắn nữa, quay sang phía Thái hậu quỳ lạy: "Nô tài sau này không thể ở bên cạnh chăm sóc cho Thái hậu nữa, nô tài cúi đầu lạy người một cái!"

    Thẩm Nhược Kiều không nói gì, chỉ thích thú xem náo nhiệt, như thể đang xem một vở kịch hay. Nhưng ánh mắt nàng vẫn lén nhìn sang phía Mộ Dung Vũ.

    Nàng thấy hắn thản nhiên cầm tách trà nóng lên, tay trái cầm trà, tay phải mở nắp, thổi một hơi, nhàn nhã nhấp một ngụm.

    Hắn có phải bị điên không? Muốn chết sao? Ban nãy hắn dùng lực mạnh thế nào, Thẩm Nhược Kiều biết rất rõ.

    Lúc này, nàng chắc chắn hắn bị thương như vậy, Thái hậu tránh không khỏi liên quan tới. Sở dĩ bà ấy triệu hắn vào cung, thứ nhất là để kiểm tra vết thương của hắn, thứ hai là muốn tác thành cho Giang Như Uyển.

    Vậy nên, hắn là đang dùng hành động của mình nói với Thái hậu, hắn không hề bị thương.

    "Giữ lại mạng cho ngươi có ích gì? Bản vương giữ lại mạng chó cho ngươi, là để ngươi thay bản vương dẫn quân giết định? Hay là giúp bản vương bày mưu tính kế?" Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Vũ vang lên, "Nếu đã là lão thái giám thân cận của Thái hậu, bản vương nể mặt Thái hậu, tạm giữ lại mạng chó cho ngươi."

    "Đa tạ Tần vương khai ân. Nô tài nhất định ghi nhớ đại ân của ngài." Khang Bảo cúi đầu lạy tạ Mộ Dung Vũ.

    "Còn không mau cút ra ngoài! Thành đâu không thấy, chỉ thấy thất bại." Thái hậu lạnh lùng nói.

    Khang Bảo nghe vậy thì nhanh chóng cáo lui.

    "Thập Thất, y phục của con bị ướt rồi, để cung nữ giúp con thay y phục." Thái hậu mỉm cười yêu thương, trên mặt có chút tự trách nói.

    Bà ấy trông giống như một bà lão tốt bụng, đôi mắt chứa đầy sự yêu mến đối với nhi tử của mình.

    "Không cần!" Mộ Dung Vũ vẫn lạnh lùng từ chối, vẻ mặt thờ ơ, đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng dậy: "Nếu Thái hậu không còn gì phân phó, bản vương cáo lui!"

    Hắn nói "bản vương" chứ không phải "nhi thần". Nó đủ chứng mình hắn không hề đặt Thái hậu vào mắt.

    Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người rời đi thì giọng nói dịu dàng của Thái hậu lại vang lên: "Mẫu phi của con dạo này có tốt không? Ai gia đã lâu không gặp nàng, lần sau nếu con đến gặp mẫu phi, giúp ai gia chào nàng một câu. Nếu nàng muốn quay lại cung, Nhất Khôn cung của ta lúc nào cũng chào đón nàng."

    Nghe thấy những lời này, Mộ Dung Vũ chậm rãi quay lại và nhìn thẳng vào bà ấy với ánh mắt lạnh lùng: "Sao vậy? Thái hậu là muốn kháng chỉ? Không chỉ chống lại thánh chỉ của Hoàng thượng, mà còn cả thánh chỉ của Tiên đế?"

    Thái hậu giật mình một chút, đang định nói ra thì nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của Giang Như Uyển, "Tần vương gia chắc chắn đã hiểu lầm, Thái hậu chỉ là đang đau lòng cho Thái phi, không có ý định khác."

    "Chuyện của hoàng gia, khi nào đến lượt ngươi can thiệp vào?" Ánh mắt nham Mộ Dung Vũ như một con đại bàng lao về phía Giang Như Uyển.

    "Thần nữ không dám!" Giang Như Uyển quỳ xuống.

    "Thái hậu nương nương, xin hãy làm chủ cho thần nữ!" Giọng nói khóc lóc của Thẩm Ngữ Yên từ bên ngoài truyền đến.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  7. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 16: Vương gia, tỷ tỷ thật sự ái mộ Bách Lý biểu ca!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái hậu chưa kịp nói gì thì Thẩm Ngữ Yên đã tự mình xông vào, cung nữ cũng không kịp bẩm báo.

    Thẩm Nhược Kiều không có thời gian quan tâm đến người khác, gần như tất cả suy nghĩ và sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào Mộ Dung Vũ, xem hắn có xảy ra chuyện gì không.

    Nhưng hắn vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, tư thế thẳng tắp như cây thông, trông không có vẻ gì là bị thương nặng.

    Có điều, Thẩm Nhược Kiều biết rõ ràng hắn chỉ là đang cầm cự mà thôi. Vết thương của hắn thật sự rất nặng! Chỉ cần người đó chém gần thêm nửa bàn tay nữa là hắn đã phải đi gặp Diêm Vương uống trà rồi.

    Lo lắng cùng đau lòng. Lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng đưa hắn rời khỏi Nhất Khôn cung, sau đó kiểm tra vết thương cho hắn. Về phần của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Tử Loan, sau này nàng xử lý bọn họ cũng không muộn, bây giờ nàng cũng không vội.

    Còn hắn thì như thể không hề có ý định rời đi mà chỉ chậm rãi ngồi xuống ghế, cầm tách trà lên và ung dung uống.

    Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều cau mày. Sau đó nàng lại nhìn về phía Thái hậu, thấy ánh mắt bà ấy tràn ngập bóng tối cùng sự nghi hoặc.

    Còn Giang Như Uyển vẫn quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống, không dám ngẩng lên.

    Thẩm Ngữ Yên vừa khóc vừa đi vào, vừa nhìn thấy Mộ Dung Vũ liền giật mình. Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng bị hưng phấn thay thế, sau đó lại hiện lên một tia ngượng ngùng.

    Gần như theo bản năng, cô đưa tay ra vuốt tóc, ngay cả vẻ mặt đang khóc cũng lặng lẽ giấu đi khi nhìn thấy Mộ Dung Vũ.

    Tại sao.. tại sao Tần vương gia lại ở đây với Thái hậu? Nếu biết ngài ấy ở đó, cô đã không khóc lóc van xin như thế này, để ngài ấy nhìn thấy bộ mặt xấu xí đó của cô.

    Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều thân thiết với Mộ Dung Vũ, cô lại đột nhiên tức giận.

    Tiện nhân, hóa ra vội vàng tiến cung như vậy vì Tấn vương! Đồ không biết xấu hổ! Còn chưa qua cửa, đã nhanh chóng theo đuổi nam nhân khắp nơi, điều này thật là một sự sỉ nhục đối với Thẩm gia!

    "Thần nữ gặp qua Thái hậu!" Thẩm Ngữ Yên hướng Thái hậu hành lễ, tuy rằng lúc này trong mắt và trong lòng cô chỉ có Mộ Dung Vũ, nhưng giác quan duy nhất mách bảo cô, cô không được thô lỗ trước mặt Thái hậu.

    Sau đó cô quay sang Mộ Dung Vũ nói: "Ngữ Yên gặp qua Tần Vương gia."

    Mộ Dung Ngọc thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, tựa như nàng là một vật trong suốt.

    "Tỷ tỷ.." Thẩm Ngữ Yên gọi Thẩm Nhược Kiều, nước mắt lưng tròng, bộ dáng ủy khuất đáng thương, giống như nỗi oan thấu trời xanh.

    "Đỡ Giang tiểu thư đứng dậy." Thái hậu nói với cung nữ, vẻ mặt có vẻ không hề quan tâm đến cô.

    Cung nữ nhanh chóng đỡ Giang Như Uyển, người vẫn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy. Giang Như Uyển chỉ cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, toàn thân như bị ngâm trong một bể băng.

    Nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lui về phía sau Thái hậu.

    Thẩm Ngữ Yên lúc này mới nhìn ra, trong cung Thái hậu, ngoài tiện nhân Thẩm Nhược Kiều còn có một Giang Như Uyển.

    Cô chỉ nhìn thẳng vào Giang Như Uyển, trong mắt đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Giang Như Uyển lại ở trong Nhất Khôn Cung của Thái hậu?

    "Tại sao muốn Ngải gia thay ngươi làm chủ?" Giọng nói lạnh lùng của Thái hậu vang lên, kéo Thẩm Ngữ Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ.

    Thẩm Ngữ Yên ngồi phịch xuống, quỳ xuống trước mặt Thẩm Nhược Kiều, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, yếu ớt cầu xin: "Tỷ tỷ, muội biết, muội không làm tốt những gì tỷ dặn dò, khiến tỷ không vui. Nhưng tỷ tỷ, muội thật sự đã cố gắng làm theo những gì tỷ phân phó. Tỷ tỷ, tỷ đừng vì ta không thể tác hợp cho tỷ và Bách Lý biểu ca mà hất chậu nước bẩn này lên người ta a!"

    Nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn Mộ Dung Vũ với vẻ mặt ủy khuất, cầu xin nói: "Tần vương gia, xin ngài hãy thành toàn cho tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca! Tỷ tỷ là thật lòng ái mộ Bách Lý biểu ca. Trong lòng tỷ ấy chỉ có Bách Lý biểu ca mà thôi. Ta biết, ta nói như vậy sẽ khiến ngài đau lòng, nhưng vì hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ, ta chỉ có thể làm như thế. Vương gia, xin người hãy thành toàn cho tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca!"

    Nói xong nàng ta liền liên tục dập đầu xuống đất, dập nhiều đến mức Thẩm Nhược Kiều có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

    Ưm, thế này cũng được, nó có thể che đi mùi máu trên người Mộ Dung Vũ.

    Nghe được những lời này, người ngạc nhiên nhất chính là Giang Như Uyển.

    Đôi mắt cô mở to, cô dùng tay che môi và kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Kiều. Cô không ngờ rằng Thẩm Nhược Kiều, là hôn thê của Tần Vương gia, lại thực sự trung tình với Bách Lý Văn Dương?

    Đây không phải là.. một cái tát vào mặt Tần Vương gia sao?

    Nghĩ nghĩ, cô đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Vũ, muốn xem biểu tình trên gương mặt hắn lúc này.

    Nhưng lại làm cô thất vọng, khuôn mặt Mộ Dung Vũ không có chút biểu cảm nào, vẫn lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.

    Thái hậu cau mày, ánh mắt trở nên rất sắc bén, nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Kiều, "Nhược Kiều, Ngữ Yên nói là thật sao? Ngươi cùng Bách Lý Văn Dương thật sự có tình?"

    Nói xong liền phát ra một tiếng "bốp" đập bàn rất lớn "Ngươi làm ai gia quá thất vọng rồi! Ngươi là đích nữ của Thẩm gia, là Tần vương phi tương lai được Hoàng thượng đích thân ban hôn. Sao ngươi có thể làm ra chuyện khiến Tần phủ mất mặt, sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng thất như thế."

    Nghe Thái hậu khiển trách Thẩm Nhược Kiều, Thẩm Ngữ Yên khóe miệng cong lên một vòng vô hình. Cô ta rất đắc ý.

    Tiện nhân, chỉ có ngươi biết hất nước bẩn vào người khác thôi sao?

    Hiện tại tốt rồi, Thái hậu tức giận, Tần vương gia cũng biết chuyện bẩn thỉu giữa ngươi và Bách Lý Văn Dương. Tôi xem ngươi làm thế nào làm Tần vương phi!

    Thánh chỉ thì đã sao? Ngươi sỉ nhục, làm hoàng thất mất mặt, Thái hậu có thể không can dự sao? Thái hậu đã ra mặt, hoàng thượng còn không rút lại thánh chỉ ban hôn?

    Thẩm Nhược Kiều, cả đời này ngươi cũng đừng mơ làm Tần Vương phi!

    "Vương gia, Ngữ Yên cầu xin ngài, ngài hãy thành toàn cho hai người họ đi. Tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca thật sự yêu nhau sâu đậm." Thẩm Ngữ Yên tiếp tục quỳ lạy cầu xin.

    Cuối cùng, Mộ Dung Vũ cũng đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi đưa mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, lạnh lùng nói: "Muốn nói gì?"

    Nghe xong, Thẩm Ngữ Yên tự nhiên là người vui vẻ nhất.

    Nhìn xem, chuyện này không phải xong rồi sao? Không có nam nhân nào không quan tâm đến việc mình bị cắm sừng. Hơn nữa, nam nhân này đường đường là Tần vương.

    Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, bình tĩnh nói: "Toàn bộ người trong Thẩm phủ đều biết người có quan hệ tình cảm với đại thiếu gia Bách Lý chính là Thẩm Ngữ Yên. Huệ phi cũng tận mắt chứng kiến quan hệ của hai bọn họ. Nhược Kiều tuy không được phụ thân sủng ái như Ngữ Yên nhưng bốn chữ lễ nghĩa chí tín vẫn luôn ghi nhớ. Thân là hôn thê của Vương gia, ta sẽ không làm chuyện gây mất mặt Tần vương hay xúc phạm hoàng thất."

    "Ngươi nói bậy.." Thẩm Ngữ Yên ngẩng đầu, khẩn trương hét lên.

    Mộ Dung Vũ chậm rãi đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn Thái hậu.

    Sau đó liền cảm thấy chóng mặt..
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  8. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 17: Dám vu khống người của bản vương, đáng chết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong miệng hắn trào ra một ngụm máu tươi, hắn đứng vững lại, nuốt ngụm máu chảy ra, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Thái hậu: "Phỉ báng hoàng thất nên bị xử tội gì?"

    Thẩm Nhược Kiều đương nhiên là nhận thấy hắn động tác nuốt máu của hắn, cũng cảm nhận được thân thể của hắn đang khẽ run rẩy.

    Không, bọn họ phải nhanh chóng rời đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ không trụ nổi, Thái hậu nhất định sẽ nhận ra điều gì đó bất thường.

    Nàng theo bản năng muốn chạy đến đỡ hắn, nhưng ngay sau đó ý nghĩ này đã bị ghìm lại.

    Lúc này nếu nàng bước tới đỡ hắn thì chính là hại hắn. Hắn nhất định có thể trụ được. Điều nàng phải làm bây giờ là nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây.

    Nàng vừa định lên tiếng thì hắn đã đưa tay kéo nàng ra sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng như kiếm nhìn Thẩm Ngữ Yên: "Thẩm Nhược Kiều là Vương phi tương lai của bản vương, mặc kệ trong lòng nàng có nam nhân nào khác, nàng cả đời này chỉ có thể làm nữ nhân của bản vương! Còn ngươi.."

    "Dám vu khống người của bản vương, đáng chết!" Nói xong, hắn giơ chân đá văng Thẩm Ngữ Yên đi.

    "..."

    Thẩm Ngữ Yên hét lên một tiếng, bị đá thẳng tới chân Thái hậu.

    Đủ để cho thấy Mộ Dung Vũ đã dùng rất nhiều lực cho cú đá này.

    Về phần Thẩm Nhược Kiều, khi hắn kéo nàng lại, nàng liền lợi dụng tình thế, tự mình làm chỗ dựa cho hắn. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn rất yếu.

    Ở Nhất Khôn cung một thời gian ngắn, hắn đã vung tay, dùng nội lực lại còn đá người, gần như đã dùng hết sức lực còn sót lại trong người.

    "Nếu là người của Thẩm gia, thì tùy Thái hậu xử lý! Bản vương không có hứng thú, thật chướng mắt." Mộ Dung Vũ mặt lạnh nói, sau đó nhìn Thẩm Nhược Kiều "Bản vương còn cần Vương phi tương lai cho bản vương một lời giải thích!"

    Nói xong, hắn gần như tóm lấy Thẩm Nhược Kiều, quay người rời đi.

    Nhưng chỉ có Thẩm Nhược Kiều biết hắn chỉ là như vậy che đậy chính mình mà thôi.

    Khi hắn xoay người, Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng hắn. Tất nhiên, chuyện này diễn ra rất nhanh, không ai phát hiện ra.

    Về phần Thẩm Ngữ Yên bị Mộ Dung Vũ đá xuống chân Thái hậu, mặc dù toàn thân đau đớn nhưng khi nghe được lời nói của Mộ Dung Vũ: "Vương phi tương lai cho bản vương một lời giải thích" liền cười mãn nguyện.

    Dù thế nào đi nữa, cô vẫn khiến Mộ Dung Vũ nghi ngờ Thẩm Nhược Kiều. Nam nhân a, một khi đa nghi thì nữ nhân đó sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.

    Thẩm Nhược Kiều, ngươi cứ chờ mà xem!

    Giang Như Uyển phía sau luôn chú ý tới hành động của Thẩm Nhược Kiều và Mộ Dung Vũ, lông mày cô nhíu lại, sau đó khóe môi nhếch lên một vòng cung hấp dẫn.

    "Thái hậu nương nương, những gì Ngữ Yên nói đều là sự thật. Người ái mộ Bách Lý biểu ca chính là tỷ tỷ, không phải ta! Tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca.."

    "Người đâu!" Thái hậu ngắt lời cô, "Đi mời Thẩm đại nhân, bảo hắn đưa Nhị tiểu thư về phủ. Ai gia nhìn là thấy phiền!"

    Nghe vậy, Thẩm Ngữ Yên sửng sốt và không thể tin được nhìn Thái hậu. Cô không thể tin được những gì mình nghe thấy.

    Thái hậu mặt không biểu cảm nhìn nàng: "Xem ra sáng nay khẩu dụ của Ai gia ngươi vẫn chưa hiểu rõ. Nếu đã như vậy.."

    "Thái hậu tha tội!" Trần Ngọc Yên nhanh chóng dập đầu, "Ngữ Yên biết sai rồi, Ngữ Yên biết sai rồi."

    "Như Uyển, bồi ai gia về cung! Thật phiền" Thái hậu lại lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Ngữ Yên, nắm cổ tay Giang Ngọc Uyển, xoay người rời đi.

    * * *

    Vừa bước ra ngoài, Thẩm Nhược Kiều có thể cảm nhận rõ ràng Mộ Dung Vũ đang đè gần một nửa thân người lên nàng. Tuy nhiên, Hắn vẫn đang cố gắng cầm cự/

    Dù sao nơi này chính là cung điện Nhất Khôn của Thái hậu, cho dù rời khỏi cửa chính, bà ấy vẫn còn có tai mắt.

    "Vương gia, ngài cố gắng kiên trì một chút nữa." Thẩm Nhược Kiều nhỏ giọng nói, sau đó cao giọng hơn một chút, dường như đang giải thích: "Vương gia, ta thực sự không làm gì có lỗi với ngài, Thẩm Ngữ Yên chính là vu oan cho ta. Ngài nhất định phải tin ta, Ta là vị hôn thê của ngài, tuyệt đối không làm ra những chuyện tổn hạn danh phận."

    Cách đó không xa, Lãnh Lăng đang đứng đợi, nhìn thấy Mộ Dung Vũ "tóm lấy" Thẩm Nhược Kiều, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đi tới nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng: "Vương gia.. Thẩm tiểu thư, Vương gia đây là.."

    "Đừng nói nữa, nhanh chóng hồi phủ." Thẩm Nhược Kiều ngắt lời hắn.

    Mộ Dung Vũ lúc này thân thể rất yếu, phải về nhà càng sớm càng tốt để kiểm tra, dưỡng thương.

    Nghe vậy, Lãnh Linh tự nhiên biết. Hắn muốn tiến tới giúp Mộ Dung Vũ, nhưng bị Thẩm Nhược Kiều ngăn lại. "Không được, ngươi sẽ bị phát hiện. Thái hậu chắc chắn phái người theo dõi. Ngươi cứ đi bình thường là được, ta đỡ hắn."

    Kiếp trước Thẩm Nhược Kiều luôn cho rằng Thái hậu là một trưởng lão rất yêu thương, quan tâm mình. Dù biết nàng có tình cảm với Bách Lý Văn Dương nhưng cũng không hề trách móc nàng.

    Kể cả khi nàng và Bách Lý Văn Dương làm ra chuyện mất mặt đó, chính bà ấy là người cầu xin hoàng thượng để hoàng thượng không nổi giận với nàng và Thẩm gia,

    Vì điều này nàng vô cùng biết ơn Thái hậu, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy. Khi nãy, Thái hậu nghe Thẩm Ngữ Yên nói xong, căn bản không hề cho nàng cơ hội giải thích, cứ thế định tội nàng. Đây thực sự chính là trưởng bối luôn yêu thương nàng sao? Không phải!

    Còn có, thái độ của bà ấy đối với Mộ Dung Vũ. Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến Thẩm Nhược Kiều nghi ngờ Thái hậu. Có lẽ nào, lòng tốt bà ấy dành cho nàng kiếp trước là do có mục đích nào đó? Mục đích là gì? Không vội, từ từ rồi sẽ biết thôi.

    "Nhược Kiều biểu tỷ?" Đang đỡ Mộ Dung Vũ, nghĩ ngợi vài chuyện, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

    "Nhược Kiều.. biểu muội?" Lại một giọng nói quen thuộc truyền đến. Thẩm Nhược Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy Bách Lý Văn Dương cùng Bách Lý Tử Loan đang đi về phía bọn họ.

    Khi nhìn thấy hai người, trong mắt Thẩm Nhược Kiều lóe lên một tia tàn nhẫn. Đặc biệt là Bách Lý Tử Loan, bộ dáng yếu đuối và đáng thương. Quả thật là dáng vẻ của bạch nguyệt quang trong lòng nam nhân! Chính là nữ nhân này, kiếp trước nàng nghĩ cô ta có bệnh, yêu chiều hết mực. Cuối cùng, Thẩm Ngữ Yên mới nói cho nàng biết, Bách Lý Tử Loan bệnh là giả! Chỉ là để lấy máu của nàng mà thôi!

    Được lắm! Bách Lý Tử Loan, kiếp này ta sẽ cho ngươi nếm thử, nếm thử cảm giác bị đổ máu.

    Vốn dĩ hôm nay tới đây là để làm cho Bách Lý Tử Loan mất mặt, nhưng kế hoạch không ngừng thay đổi. Với tình thế hiện tại của Mộ Dung Vũ, nàng sẽ tha cho cặp cẩu nam nữ này, sau này từ từ xử lý bọn họ.

    "Tử Loan gặp qua Tần vương gia." Bách Lý Tử Loan đoan trang ưu nhã hành lễ với Mộ Dung Vũ.

    "Bách Lý Văn Dương gặp qua Tấn vương gia." Bách Lý Văn Dương cũng cung kính hành lễ, sau đó nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều, "Nhược Kiều biểu muội, chuyện hôm đó là do Văn Dương vô lễ, Văn Dương tạ lỗi với biểu muội, hy vọng biểu muội.. aa.."
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  9. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 18: Ngươi là cái thứ gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời còn chưa dứt, toàn thân hắn đã bị đá văng ra xa, sau đó nặng nề ngã xuống đất một tiếng bang.

    Mộ Dung Vũ buông Thẩm Nhược Kiều ra, từng bước một đi về phía hắn, sắc mặt âm trầm, nặng nề dẫm lên ngực Bách Lý Văn Dương, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ngươi là thứ gì, sao dám đến gần với người của bản vương?"

    Hành động này diễn ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng. Lúc này Mộ Dung Vũ giống như là Diêm Vương, trong mắt tràn ngập hắc quang, chân giẫm lên ngực Bách Lý Văn Dương không hề có chút thương xót.

    "Đại ca!" Bách Lý Tử Loan phản ứng đầu tiên, chạy tới với vẻ mặt khẩn trương và lo lắng, buồn bã cầu xin Thẩm Nhược Kiều: "Nhược Kiều biểu tỷ, xin hãy cầu xin Vương gia bỏ chân ra đi. Nếu còn tiếp tục, đại ca sẽ chết mất. Biểu tỷ, tỷ nhẫn tâm nhìn đại ca như vậy sao?"

    "Biểu tỷ, Tử Loan cầu xin tỷ, tỷ cầu xin giúp đại ca đi, đại ca chỉ là quan tâm lo lắng cho tỷ thôi. Huynh ấy thật sự không có ý gì khác."

    Cô đưa tay nắm lấy tay Thẩm Nhược Kiều, làm ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm.

    Có điều, Thẩm Nhược Kiều né tránh không để lại dấu vết, thậm chí một ngón tay cũng không để cô ta chạm tới.

    Thấy vậy, Bách Lý Tử Loan cứng đơ người, không thể tin được nhìn Thẩm Nhược Kiều, đôi mắt đẫm lệ đó tràn đầy đáng thương và ủy khuất, "Biểu tỷ.."

    Phải nói, khi nhìn thấy Bách Lý Văn Dương bị đá đi, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy rất vui mừng. Nhưng nàng lo lắng cho Mộ Dung Vũ hơn.

    Ngài ấy bị điên rồi à? Không biết mình đang thế nào sao? Sao dám hành động đột ngột mạnh mẽ quyết liệt như thế? Cho dù có tức giận thế nào, hắn cũng không nên đùa giỡn với thân thể của mình.

    Nàng đi về phía Mộ Dung Vũ, đang định mở miệng thì thấy Mộ Dung Vũ đưa mắt nhìn mình, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Muốn cầu xin hắn sao?"

    Ánh mắt nhìn nàng lạnh lùng cô độc, ngữ điệu đầy cảnh báo và thù địch.

    Giống như nàng dám một lời nói giúp cho Bách Lý Văn Dương, hắn sẽ bóp chết nàng.

    Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào với hắn, "Vương gia, Bách Lý đại thiếu gia là hôn phu của muội muội Ngữ Yên của ta. Sáng nay, thánh chỉ của Hoàng thượng đã được gửi đến Thẩm phủ. Nếu Bách Lý thiếu gia xảy ra chuyện gì bất ngờ, muội muội của ta sẽ rất đau lòng. Chúng ta tỷ muội tình thâm, coi như ta thay cho Ngữ Yên cầu xin ngài, chúng ta đi thôi."

    Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa khẩn trương vừa lo lắng.

    Mộ Dung Vũ, xin ngài đấy, đừng dây dưa nữa. Cơ thể ngài không thể chịu đựng được! Nếu ngài cứ như thế này, sẽ ngã ra đây mất.

    Vẻ mặt này trong mắt Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Loan, đương nhiên nghĩ Thẩm Nhược Kiều vẫn coi trọng Bách Lý Văn Dương, không thể buông tay hắn.

    Bằng không làm sao nàng có thể thay hắn cầu xin Mộ Dung Vũ?

    Nghĩ tới đây, Bách Lý Văn Dương cùng Bách Lý Tử Loan nhìn nhau. Sau đó liền nghe thấy Bách Lý Tử Loan vẻ mặt buồn bã nói: "Vương gia, đại ca ta.."

    "Bệnh của Tử Loan biểu muội đã khá hơn chưa?" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời nàng, bình tĩnh nói.

    Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan sửng sốt một chút, sau đó lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, "Vẫn như cũ, cảm ơn biểu tỷ quan tâm."

    "Sức khỏe của muội không tốt, tốt nhất nên hạn chế ra ngoài. Nếu không, một số người sẽ cảm thấy đau lòng." Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Bách Lý Văn Dương, "Bạch Lý biểu ca, huynh thấy có đúng không?"

    Bách Lý Văn Dương cảm giác nội tạng của mình như bị một cú đá của Mộ Dung Ngọc làm tan nát. Lúc này, chân Mộ Dung Vũ vẫn giẫm mạnh lên ngực hắn, khiến hắn không thở được.

    Nghe được lời nói của Thẩm Nhược Kiều, ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng nhìn về phía Bách Lý Tử Loan, quan tâ, "Sao thế? Muội cảm thấy khó chịu sao?"

    Nói xong, hắn lại cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, chính là Mộ Dung Vũ lại tăng lực lên chân hắn, khiến Bách Lý Văn Dương nhăn mặt đau đớn, "Tần vương gia, ngươi ức hiếp người quá đáng! Dù sao ta cũng là trưởng tử của Bách Lý phủ, huống hồ đây còn là Nhất Khôn cung của Thái hậu, ngươi.. hự.."

    Hắn còn chưa kịp nói xong, Mộ Dung Vũ lại đá mạnh một cước vào hắn, chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu, sau khi phun ra, cực kỳ thảm hại.

    Còn Mộ Dung Vũ khinh thường nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến: "Trưởng tử Bách Lý phủ? Bản vương còn phải sợ con nuôi như ngươi sao? Ngay cả Bách Lý Thanh Phong, bản vương còn không để vào mắt, ngươi là cái thứ gì! Còn dám thèm muốn người của bản vương, bản vương giết chết ngươi! Đến lúc đó xem xem Bách Lý Thanh Phong có vì trưởng tử như ngươi mà trách tội ta không!"

    "Vương gia, đại ca ta.."

    "Đi thôi!" Bách Lý Tử Loan muốn giải thích, nhưng Mộ Dung Vũ hoàn toàn không cho cô cơ hội. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều, xoay người rời đi.

    Thẩm Nhược Kiều tự nhiên cũng nhanh chóng đi theo.

    Lúc này, không có ai hay bất cứ thứ gì quan trọng bằng Mộ Dung Vũ..

    Nhất Khôn Cung

    Thái hậu ngồi trên ghế, trong tay cầm một chén trà hảo hạng, nhàn nhã uống một ngụm, Giang Khương Vũ Uyển đứng ở phía sau bà, tựa hồ đang cẩn thận chờ lệnh.

    "Ngươi có nhận thấy điều gì lạ không?" Thái hậu nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi Giang Như Uyển.

    "Hồi bẩm Thái hậu, Tần vương không có gì kỳ lạ." Giang Như Uyển cung kính trả lời: "Dáng vẻ của ngài ấy không thể nào là bị thương được."

    "Ồ?" Thái hậu nhếch môi cười, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô: "Ngươi chắc chắn là như vậy? Hay ngươi nghĩ rằng nếu có thể giấu được ai gia, hắn sẽ ghi nhớ lònh tốt của ngươi, ngươi có thể bước qua cửa Tần vương phủ?"

    Nghe vậy, Giang Như Uyển ngồi phịch xuống, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, "Thái hậu biết rõ Như Uyển không có ý định như vậy. Như Uyển ẽ không bao giờ dám lừa dối Thái hậu, Như Uyển nói đều là sự thật. Nếu như Tần vương gia bị thương, hắn sẽ không thể ra tay quyết liệt như vậy."

    "Nói cũng phải." Thái hậu không nhanh không chậm nói: "Hắn bị thương sao có thể như vậy? Thật là mệnh lớn, hắn làm nhiều người bị thương như vậy, mà ngay cả bộ lông của hắn cũng không sao."

    Vừa nói, bà đặt tách trà lên bàn, lạnh lùng nhìn Giang Như Uyển đang quỳ trên mặt đất, "Như Uyển, ai gia đặt rất nhiều hy vọng vào ngươi. Đừng làm ai gia thất vọng."

    "Như Uyển biết, ta nhất định sẽ không phụ sự yêu thương của Thái hậu." Giang Như Uyển nghiêm túc nói, sau đó thấy Khang Bảo vội vàng đi về phía bên này, kể lại mọi chuyện ngoài cửa cung cho Thái hậu.

    "Xem ra thật sự là không bị thương!" Thái hậu có vẻ thất vọng nói: "Quả thực là khó khăn! Hết lần này đến lần khác đều thất bại. Lần sau an bài cho tốt."

    "Vâng, nô tài nhất định sẽ an bài thật tốt!" Khang Bảo nặng nề gật đầu đáp lại.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  10. Himinhnek

    Messages:
    11
    Chương 19: Nàng nói xem bản vương xuống giường bằng cách nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Dung Vũ vừa lên kiệu, thân hình liền đổ gục sang một bên.

    "Mộ Dung Vũ!" Thẩm Nhược Kiều vội vàng bước tới đỡ hắn, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng, nàng cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn.

    "Vương gia!" Lãnh Lăng đánh xe ngựa ngồi bên ngoài cũng sốt sắng.

    "Lái xe cho tốt, đừng có rung lắc." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Nhược Kiều vang lên, bình tĩnh, điềm đạm, ra lệnh khiến hắn không thể chống cự.

    "Chủ nhân của ngươi không chết được, nhưng nếu biểu hiện và cử động của ngươi có vấn đề gì, sẽ gây thêm rắc rối cho hắn."

    "Vâng, Thẩm tiểu thư. Bi chức biết rồi!" Lãnh Lăng trầm giọng đáp, sau đó liền đánh xe ổn định lại.

    Thẩm Nhược Kiều đưa tay muốn cởi áo của Mộ Dung Vũ, nhưng bị hắn nắm lấy cổ tay.

    Đôi mắt như đại bàng đó đang dán chặt vào nàng, "Muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật!"

    "Ngài cũng biết đang là thanh thiên bạch nhật sao?" Thẩm Nhược Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ngài đường đường là Tần vương gia, ta chỉ là nữ tử trói ngựa không chặt, có thể làm gì ngàu? Ta chỉ muốn kiểm tra vết thương của ngài, ngài che gì mà che? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, hôm qua cái gì nên nhìn ta cũng nhìn thấy rồi. Không, không chỉ nhìn, ta còn chạm qua."

    "Thẩm Nhược Kiều, nàng là nữ nhân!" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.

    "Ta nhớ ta không hề nói ta là nam nhân!" Thẩm Nhược Kiều bình tĩnh nói: "Ta còn là Tần vương phi tương lai của ngài, kiểm tra vết thương cho ngài thì sao?"

    "Không sao, chỉ là một vết thương nhẹ nhỏ, sẽ không khiến bản vương phải.. shhh!"

    Lời còn chưa dứt, hắn đã phát ra một tiếng rên nhỏ, lông mày nhíu lại.

    Nữ nhân đáng chết này lại véo vào vết thương của hắn một lần nữa.

    "Vết thương nhỏ thôi, ngài kêu gì mà kêu?" Thẩm Nhược Kiều lạnh lùng liếc hắn một cái, "Mộ Dung Vũ, ta nói cho ngài biết, bất luận ngài là phu quân tương lai của ta hay là bệnh nhân hiện tại bị thương, ngài cũng chỉ có thể nghe lời ta."

    "Thẩm Nhược Kiều.."

    "Im miệng!" Thẩm Nhược Kiều lại lạnh lùng nói, trực tiếp đẩy hắn nằm xuống.

    Cỗ xe rất rộng rãi, bên trong được lót đệm êm ái nên dù có bị đẩy xuống như thế này cũng không làm hắn bị đau.

    Tuy nhiên, thực ra chính Mộ Dung Vũ đã cho nàng cơ hội này. Nếu hắn không muốn thì không ai có thể đến gần hắn như vậy, không ai có thể đẩy hắn xuống, cũng không ai dám nói chuyện với hắn như vậy hay thẳng tên của hắn.

    Chính vì nàng là Thẩm Nhược Kiều nên hắn mới cho phép nàng vô pháp vô thiên, miệng thì mắng nhưng trong lòng lại thầm chấp nhận.

    Thẩm Nhược Kiều không có ý định đoán xem hắn lúc này đang suy nghĩ gì, nàng chỉ muốn kiểm tra vết thương của hắn, đẩy hắn xuống, lập tức cởi y phục của hắn.

    Nhìn những lớp vải buộc được quấn thành vô số vòng tròn, có những đoạn đã bị nhuốm đỏ, mắt nàng đỏ hoe, hốc mắt ươn ướt.

    "Mộ Dung Vũ, ngài nhịn cái gì? Ngài không biết vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào sao? Có biết đêm qua ta đã tốn bao nhiêu công sức khâu vết thương cho ngài, mới có thể mang ngài từ quỷ môn quan về không? Ngài vậy mà không hề trân trọng nó."

    Nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy thực sự vừa tức giận vừa đau lòng.

    Tên nam nhân này, sao cứ phải mạnh mẽ như thế? Rõ ràng ở ngoài của Nhất Khôn Cung hắn chỉ cần đá Bách Lý Văn Dương một cái, Thái hậu cũng đã tin rồi, nhưng hắn vẫn hung hãn đá thêm một cước nữa.

    Nếu không phải kiếp trước, hắn xuất hiện trước khi nàng nhắm mắt, nhìn nàng, dịu dàng nói chuyện với nàng, hôn nàng, Thẩm Nhược Kiều không thể nào biết được nam nhân này thực sự yêu nàng.

    Suy cho cùng, kiếp trước họ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau. Cho dù thánh chỉ tứ hôn được ban xuống đã hai năm, họ cũng không gặp nhau quá năm lần, mỗi lần gặp cũng không nói quá mười câu.

    Sau khi hủy bỏ hôn ước, họ không bao giờ gặp lại nhau một lần, huống chi là nói một lời.

    Nếu không phải còn sót lại linh hồn không muốn rời đi sau khi nàng chết, nhìn thấy tất cả những gì hắn đã làm cho nàng, nàng sẽ không tin rằng hắn yêu nàng sâu đậm đến vậy.

    "A Cửu" đó đã khiến nàng không muốn rời đi.

    Vì vậy, kiếp này nàng không chỉ muốn báo đáp lòng tốt của hắn mà còn muốn tìm hiểu tại sao hắn lại biết cái tên đó của nàng.

    Nhìn thấy dáng vẻ đẫm nước mắt của nàng vào lúc này, Mộ Dung Vũ đột nhiên hoảng sợ. Cả người ngơ ngác, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

    Chẳng phải nàng vẫn luôn chung tình Bách Lý Văn Dương sao? Chẳng phải nàng đã mạo hiểm nhảy xuống hồ trong thời tiết lạnh giá này chỉ để hủy hôn ước với hắn sao? Chẳng phải nàng muốn hủy bỏ hôn ước với hắn để gả cho Bách Lý Văn Dương sao?

    Tại sao.. bây giờ nàng lại đau lòng và xót xa cho hắn?

    "Tách!" Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của hắn, nóng đến mức đốt cháy mu bàn tay.

    Toàn thân Mộ Dung Vũ cứng đờ, đặc biệt là tay phải của hắn, trên mu bàn tay hắn có giọt nước mắt trân châu của nàng, nhưng giọt nước mắt này không chỉ rơi xuống mu bàn tay mà còn in sâu vào trong lòng hắn.

    "A Cửu.."

    "Lúc này đừng nói chuyện với ta!" Thẩm Nhược Kiều trực tiếp ngắt lời hắn, đưa tay lau nước mắt, từ trong tay áo lấy ra một túi kim nhỏ, xếp một bộ kim bạc hoàn chỉnh ra trước mặt hắn.

    Hắn nghe lời, chỉ nằm đó, nghiêm túc nhìn nàng, một lời cũng không nói, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

    Hắn quấn một miếng băng dày, lại còn chặt như vậy, đương nhiên là hắn không muốn máu từ vết thương chảy ra ngoài.

    Cũng may Thái hậu không để thái y đứng ở đó, nếu không nhất định thái y đã ngửi thấy mùi máu trên người hắn. Còn có sau đó Thẩm Ngữ Yên còn tự đánh mình đến chảy máu, đủ để che đi mùi máu trên người hắn.

    Thẩm Nhược Kiều không nói gì, cẩn thận cởi băng, sau đó châm cứu.

    Có lẽ chỉ để nhẹ nhõm hơn, nàng đã đâm hết những chiếc kim bạc vào người hắn. Lúc này Mộ Dung Vũ trông giống như một con nhím bạc.

    "Cho ngài chịu đựng này, cho ngài khoa trương này. Giờ lại như khỉ nhìn chằm chằm vào ta, ta châm chết ngài. Ta phải châm ngài thành con nhím, mới không thấy có lỗi với bản thân đêm qua khổ sở cứu chữa cho ngài." Nàng cầm lấy cây kim cuối cùng, tự mình nói nhỏ như để trút giận.

    Dù nàng nói rất nhỏ nhưng Mộ Dung Vũ có nội lực nên vẫn nghe rõ lời nàng nói.

    Được, nếu điều này có thể khiến nàng trút giận thì cứ đâm đi.

    "Sáng sớm làm sao ra khỏi giường?" Thẩm Nhược Kiều trầm giọng hỏi, nhìn Mộ Dung Vũ toàn thân phía trên phủ đầy kim bạc.

    Hắn nghiêm túc nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: "Thẩm đại tiểu thư, bản vương bị thương ở phần trên cơ thể chứ không phải phần dưới. Nàng nói xem, bản vương làm sao xuống giường?"

    Nghe vậy, khóe môi Thẩm Nhược Kiều không thể nhịn được giật giật vài cái.

    "Dừng xe!"

    Nàng đang định nói gì đó thì bên ngoài xe vang lên một giọng nói mạnh mẽ: "Ai đang ở trên xe? Mở cửa xe cho ta kiểm tra!"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...