Chương 30: Nguyễn Thi gặp bất lợi * * * Quay sang trận đánh thất kinh Ái Châu biến động rung rinh cổng thành Trong khi hi vọng mong manh Đợi Hào cứu viện giữ lành dài lâu Ai dè Hào với nỗi đau Mang về kèm tặng nỗi sầu cho cha. Ánh dương cuối buổi chiều tà Hàn phong đêm tối phà phà gần bên Con trai bị bắt làm tin Ép cha mở cổng quỳ xin đầu hàng Nguyễn Thi nghẹn nuốt đau thương Vong đời quý tử hay nhường đất đai? Tường cao gió rít xé tai Cay cay khoé mắt bi ai đỏ lòm Giận người la lối om sòm: "Tiểu nhân xảo quyệt chết chùm mai sau." Độc mồm độc miệng kêu gào Thành công gọi Vấn ra chào vài câu. Vấn mang tướng mạo đứng đầu Uy nghiêm vô cảm vẻ ngầu xa trông Coi lời chửi mắng như không Nhíu mày gắt gỏng cứa lòng người ta: "Chịu thua quy phục thì tha Dại khờ chống đối con cha từ trần Đêm nay hoàn tất việc cần Sớm mai máu đổ hoặc thân sum vầy Nghĩ cho bách tính nơi đây An yên đổi chủ hoặc đầy xác phơi." Sau khi nói hết dọa lời Vấn cho quân lính thu lui trại chờ Đêm nay thành Ái bơ phờ Nguyễn Thi trằn trọc mắt mờ tỉnh queo Trại xa cũng ngắm trăng treo Vấn ngồi thơ thẩn hồn theo mây ngàn Giá mà lão Nguyễn khôn ngoan Mở thành thua cuộc bảo toàn mạng dân Vấn nào muốn đánh rần rần Nhưng bình thiên hạ rất cần đó châu Vu vơ bước đến khu sau Trại giam nghiêm ngặt gặp Hào luận văn.
Chương 31: Sinh Vấn cùng Hào luận văn * * * Tù binh mày mặt nhó nhăn Vừa nhìn thấy Vấn học hằn chửi la: "Tên kia khốn khiếp thối tha Hạ thành không nổi nghĩ ra kế hèn. Vẫn còn chúa thượng ở trên Dưới dân vừa loạn mày liền phản ngay Nhớ chăng ân đức xưa nay Hoàng gia họ Lạc dựng xây yên bình? Vong ơn bội nghĩa phản tình Lòng trung đất nước mày đành bỏ ư?" Gật gù suy nghĩ ậm ừ Thấu câu hiểu chữ chần chừ vài giây Xong rồi phản bác hăng say Khiến ai kia thấy chát cay đắng mồm: "Ngôn từ thối nát om sòm Trách người mà chẳng lưng khòm coi thân. Cũng làm chuyện ác bất nhân Như mèo bị chó chê sần lắm lông Mưu đồ giữ chúa trong lồng Đều phường phản tặc cổ gồng mắng ta? Vấn đề hơn thế nữa là Vấn này chẳng cớ để mà trung vương Bởi vì chúa thượng tầm thường Nên gieo nhân thế đủ đường nguy nan Chính ta cửa nát nhà tan Gia đình tử biệt hoàng tàn xác xơ Và còn đứt cả hồng tơ Thanh mai trúc mã biết giờ ở đâu? Vậy hà cớ phải khấu đầu Trước người gián tiếp vẩy màu ám đen?" Bỗng nhiên Hào chợt lặng thin Nhìn nơi khoé mắt như in giọt buồn Những lời phản biện gã tuôn Lại đang chất chứa cả thôn tâm tình. Đến đây vừa kịp bình minh Tia vàng rọi chiếu lạnh tanh gáy người Chương Lâm bước đến tươi cười Báo mừng tin tốt thảnh thơi bạc vàng Ái Châu đã chịu đầu hàng Cổng thành đã mở mời chàng Vấn vô.
Chương 32: Thành Ái thay quyền * * * Sau nhiều suy nghĩ mơ hồ Đau đầu nhức óc cơ đồ ra sao Chợt nghe phố thị ồn ào Người dân nhốn nháo cãi nhau ngoài đường Có người mong muốn đầu hàng Có người cố chấp phải càng đấu tranh Kế theo bá tánh trong thành Chửi la đánh lộn tan tành phố hoa. Một vài người khác lo xa Nhân khi hỗn loạn trốn ra bên ngoài Hướng về Thái Khẩu xa xôi Bao gồm Bùi họ chủ tôi gia đình. Còn Thi thấy quá sức mình Nên đành quyết định chọn tình cha con. Tờ mờ sáng sớm sương còn Ái Châu mở cổng héo hon thay quyền Nghiêm chân lưng thẳng đầu nghiêng Dám mong ngài Vũ giữ nguyên tín lời Nguyễn Hào hoe mắt buông xuôi Từ nay thành Ái để người khác cai. Bỗng chàng Vấn giữ lấy vai Của Thi rồi nói như nài nỉ xin: "Ông là một vị đáng tin Nghĩ cho thành Ái hàng nghìn chúng sinh Trước nay loạn ít hơn bình Một tay ông dựng phồn vinh huy hoàng. Giờ tôi tiến đến ngỡ ngàng Bởi do lý tưởng nặng mang trên người Dám mong ông giúp sức tôi Tạo nên nghiệp lớn để đời về sau." Nguyễn Thi buồn bã lắc đầu: "Lão này già yếu, còn đâu tinh tường Thèm chi nữa chốn quan trường Muốn cùng gia quyến tránh vương thế đời Về vườn chăm sóc cây tươi Mùa xuân hoa nở, hạ cười bội thu." Thở dài gật gật gù gù Giơ tay Vấn chỉ thả tù binh ra Biếu cho Thi với người nhà Rất nhiều tiền bạc, lụa là, giống cây.
Chương 33: Lục Xuân gặp lại cha mẹ * * * Xong thì bái biệt từ đây Về sau sẽ chẳng còn hay tin gì. Giờ Sinh Vấn bận chỉ huy Tập trung quản lý chủ trì Ái Châu Lấy lòng dân chúng đi đầu An ninh trật tự dài lâu luôn lành Sau tăng vững trãi tường thành Tiếp tăng kinh tế leo cành cây cao. Xuôi theo biển cả sóng ào Ngược ra Thái Khẩu cũng chào nhật quang Lục Xuân to mắt ngỡ ngàng Có dân tị nạn vội vàng từ Nam Trông hai bóng dáng bất phàm Tiên cha thần mẹ toác hàm rộng vui. Lúc sau tường thuật đầu đuôi: "Ái Châu giờ đã ngậm ngùi chào thua Giao quyền cho kẻ phản vua Vô danh tiểu tốt mưu đồ đại vương Thông qua lời kể dân thường Gã này khinh chúa đang đường xưng tôn Quân tài trí lực hùng hồn Đa đoan quỷ quyệt dọa chôn dân lành. Tiếc là ta chẳng rõ danh Chỉ hay họ Vũ từ thành Bình Khang." Lục Xuân có chút hoang mang Ái Châu mà lại dễ dàng mất đi Khẩn trương chân chạy như phi Tâu lên thánh thượng xem nguy xét lành Quang Minh ngẫm nghĩ thoáng nhanh Vẫy tay ban chiếu: "Sức dành dài lâu Việc đi đoạt lại Ái Châu Hiện chưa cần thiết về sau hẵn bàn Thân sinh nàng cũng đã an Nên lo xây dựng hàng ngàn tinh binh Giờ đây căng thẳng tình hình Đỗ Xung ác tặc hoành hành phía Tây Nổi thêm cơn bão dữ dày Phía Nam cuồn cuộn xéo giày Lạc vương Quân ta bắt buộc phải cường Nhờ nàng lo liệu cùng lường với ta."
Chương 34: Đêm buồn * * * Lục Xuân vâng dạ lui ra Nghe theo chiếu chỉ luyện ba quân hùng. Đêm hôm gió chợt lạnh lùng Ở hồ nước dạo bước cùng Lục Xuân Lòng nàng mất ngủ phân vân Nửa phần việc quốc, nửa phần nhớ ai Dáng duyên thao thức đêm dài Trên trời dưới đất tận hai Nguyệt Hằng Ngẩng đầu trăng ngắm lấy trăng Sắc xanh ngọc bích đang bâng khuâng gì? Vô tình chúa thượng hành vi Thấy nàng thơ thẩn, chúa thì thẩn thơ Nhìn trời thử hỏi bâng quơ: "Phải chăng tiên nữ trong mơ ra ngoài?" Hoa hồng nở rộ bờ môi Nghìn sao lấp lánh nằm nơi mắt nàng. Khiến vua hồn thả lang thang Vài cơn chính sự ném sang vệ đường Giục lòng Minh biết đã thương Có nên tiến tới văn chương tỏ tình? Ai dè Xuân cũng thấy Minh Nàng liền bước tới nghiêng mình chào vua Thuận theo Minh hỏi bong đùa: "Đêm khuya không ngủ đứng lùa gió ư?" Nàng cười khúc khích lợi dư: "Hạ thần đang chỉ tương tư một người." Vua nghe tắt hẳn nụ cười Nín thin một chút con ngươi ngỡ ngàng Buồn thay thân phận đế hoàng Lên ngai loạn quốc, người thương thương người Ngậm ngùi nuốt lấy ngậm ngùi Biệt Xuân rồi cất bước hồi về cung Để nàng tiếp tục ung dung Nghĩ về hẹn ước tương phùng mông lung Xuân nào biết cứ nhớ nhung Người thương, thù địch là chung một người Trăng kia ghen tị thầm cười Hông nhan đen đủi, mệnh trời lỡ duyên Dẫu tình cảm vẫn vẹn nguyên Hai bên chiến tuyến thuyền quyên kì tài.
Chương 35: Tình hình chiến sự * * * Một năm vừa ngắn vừa dài Thu đông xuân hạ mười hai tháng ngày Đã lâu không được thế này Nhân gian xa tránh vũng lầy chiến tranh. Nhưng mà sự thật rõ rành Vũ Nam, Tây Đỗ, Đông thành Lạc Vương Thế tam chân vạc khó lường Sớm hay muộn cũng đầy đường máu tươi Ba phe chăm chỉ chẳng lười Ngày ngày phát triển xem người nào hơn Nhìn trời dân chỉ biết hờn Rút xa sóng biển chờ cơn sóng thần. Quả nhiên tiếng lính rần rần Đỗ Xung xuất chiến đưa quân mở đầu Dự là tốc chiếm Ái Châu Làm nơi bệ phóng phủ đầu đánh vua Xung kia kiêu ngạo cợt đùa: "Nhóc con họ Vũ mệnh thua chắc rồi Chỉ là ngọn cỏ chân đồi Ngựa ta giẫm xuống liền toi mạng đời." Năm nghìn khí thế ngời ngời Hành quân sáng tối vang nơi núi rừng Bỗng nhiên ngọn đuốc lửa bừng Vạn tên tứ phía khiến từng lính vong Ngơ ngơ ngác ngác lòng vòng Tướng quân thống lĩnh chưa thông chuyện gì Thì ra Vấn đã hoài nghi Đoán rằng quân Đỗ hành vi đánh mình Nên cho sắp xếp phục binh Trong rừng đêm xuống đánh kinh địch thù Tướng kia tá hỏa mắt mù Chỉ trong thoáng chốc về khu âm hồn Phơi thây không được cất chôn Buồn thay phận lính tốt khôn thí rồi. Trận này phe Vấn không tồi Thắng nhiều lợi phẩm đem hồi Ái Châu Gạo khoai, vũ khí, ngựa nâu Hân hoan cho Vấn, còn sầu cho Xung Đập bàn điên tiết nổi khùng: "Mau mau chuẩn bị, ta cùng xuất quân."
Chương 36: Bàn kế đánh Xung * * * Đợt này gấp trước chục lần Đoàn quân năm vạn bước chân sấm rền Ái Châu liệu giữ vững bền Bão to kéo đến phía trên gió cuồng Vấn tìm cách tính cho vuông Hay là định sẵn rung chuông đầu hàng Chương Lâm vội vội vàng vàng Báo cho Vấn biết: "Xung đang rất gần Tình hình sợi tóc treo cân Làm sao để đánh, việc cần là chi?" Vấn cầm trà nhẹ nhâm nhi Khiến Lâm sốt ruột đẫm bì mồ hôi Tay chàng chỉ phía xa xôi Chúng dân thành Ái đang dời về Nam Lâm chưa hiểu cách Vấn làm Ái Châu chả nhẽ phải cam trao người? Bỗng nhiên Vấn phá lên cười: "Tướng quân mau chóng theo đuôi dân lành Hiện nay địch mạnh phải đành Lui dân tạm trú ở thành Bình Khang Đỗ Xung tính cách ngang tàng Trước vừa thua trận nên đang nổi khùng Muốn Sinh Vấn phải tiêu tùng Hắn ta ắt khiến cả vùng nát tan Vậy nên ta sẽ bạo gan Nhường cho hắn chiếm an nhàn Ái Châu Xung vào thành có ngờ đâu Không người không bóng chả thâu được gì. Nào Lâm hãy thử nghĩ suy Nếu anh là Đỗ, làm gì tiếp theo?" Tướng quân mắt nhắm mày nheo: "Khả năng cơn giận vút cao tới trời Kế sau có thể cất lời Lệnh cho quân lính khắp nơi kiếm tìm Trại heo chuồng chó tổ chim Nhà to nhà nhỏ chùa nghiêm ngục tù Từ nơi đồng ruộng hoang vu Đến nơi phố thị những khu rộn ràng Thức ăn, vải vóc, bạc vàng Thấy gì giá trị đều mang làm hời.
Chương 37: Toan tính * * * Thà cho phá phách tơi bời Còn hơn thắng trận lại hồi trắng tay. " Vấn đồng ý cách nghĩ này Gật gù nói tiếp kế hay của mình: " Khi Xung tìm kiếm linh tinh Chia năm xẻ bảy mỗi binh mỗi đường Lục tung nhà của dân thường Mà nào hay biết chiến trường ở đây Ta cho mai phục thật dày Nhà không bá tánh chứ đầy bẫy giăng Bất ngờ, du kích, siêng năng Dần dà giảm số lượng thằng lính Xung. " Kế nghe rất đáng để dùng Nhưng Lâm có lẽ chưa thông vào điều: " Bẩm thưa, liệu có quá liều? Đánh nhau như thế tiêu điều Ái Châu! Ruộng đồng phố thị còn đâu Còn đâu thành Ái đượm màu phồn vinh? " Mặt nghiêm Vấn hỏi thật tình: " Lâm à, có dám liều mình với tôi? Trận này là ý của trời Giúp thêm bước tiến đến thời bình yên Lâm à, liệu có dám tin Kề vai đánh bại lũ phiền phía Tây Một khi thắng được trận này Tiến quân một mạch thẳng tay diệt trừ." Chưa đầy hai thoáng trầm tư Chương Lâm quỳ gối mời đưa lệnh liền. Sau đó đại chiến kinh thiên Xác người động địa, lâm huyên sơn rùng Đỗ Vương đánh trống đùng đùng Rất nhanh chiếm đóng được vùng Ái Châu Giống như Vấn tính từ đầu Vườn không nhà trống thâm sâu khó lường Lính Xung bị đánh đủ đường Giảm dần khí thế, tăng cường hoang mang Hai tuần phục kích vững vàng Phố phường tan nát vinh quang vẫn cầm Đỗ Xung chết lặng như câm Rút lui vội vã đào hầm thoát thân.
Chương 38: Chiến thắng vang xa * * * Ban đầu khí thế phiền thần Giờ thì bỏ chạy chả cần thanh danh Nhưng nhờ chân cẳng phóng nhanh Mới còn giữ mạng về thành Thanh Oai Mặc ai nhạo báng bên ngoài Chỉ cần hơi thở vẫn hoài vào ra. Đại tin chấn động sơn hà Dĩ nhiên vang đến tận xa triều đình Lục Xuân đến gặp Quang Minh Nước nào nên bước trong tình thế căng Nghĩ xong nữ tướng khăng khăng: "Bẩm thưa hiện tại đích rằng thời cơ Khẩn mong Vua chớ chần chờ Phải mau quân tiến bất ngờ đánh Xung! Phía Tây thế lực mạnh hùng Nhưng nay đã yếu lại chùng uy danh Trời đang ban phước ban lành Đưa quân đi đánh ắt giành thắng to Tôi tin họ Vũ biết lo Đang đà lợi thế cũng hò tiến quân Cứ giao việc chiến để Xuân Thề cho giặc Đỗ từ trần nhân sinh." Lạc Vương tỏ ý đồng tình Viết liền chiếu chỉ xuất binh cho nàng Tiếp theo bỗng vẻ bàng hoàng Vua rằng hiểm họa vẫn đang to đùng: "Ưu tiên hẳn phải diệt Xung Nhưng ta ngại kẻ giữ vùng phia Nam Trí khôn đáng bậc phi phàm " Địch nhiều lấy ít ", dám làm mấy ai? Thật buồn thật tiếc kì tài Vũ Sinh Vấn đó nay mai thành thù." Lục Xuân chợt ước mình ngu Cái tên Sinh Vấn ù ù bên tai Ước gì mình đã nghĩ sai Cùng tên cùng họ nhưng hai con người Lắc đầu mệnh bạc mỉm cười Tình duyên đã giữ gần mười năm nay Vẹn nguyên không xước không trầy Mà đời nghiệt ngã hao gầy tim yêu.
Chương 39: Diệt trừ Đỗ Xung * * * Sau khi tổn thất quá nhiều Đỗ Xung bình tĩnh máu liều giảm đi Nhưng chưa kịp tính kế chi Thì nghe tin dữ mối nguy cận kề Ái Châu vừa mới bộn bề Nay liền tốc tiến hướng về Thanh Oai Đỗ Xung bốc lấy quả xoài Tay run miệng ngậm cắn hoài không chua Bỗng nhiên tin tức như hùa Từ nơi Thái Khẩu quân vua khởi hành Hôm nay đã đến cổng thành Hưng Yên thất thủ phải đành chịu giao Xung nghe chẳng nói lời nào Nhói đau lồng ngực phun trào máu tươi Oai phong hơn suốt nửa đời Hô mưa gọi gió ngời ngời thế uy Nhưng giờ sắp phải lâm nguy Cơ ngơi đổ nát bởi vì đám ranh Tình hình bắt buộc phải đành Lui quân thế thủ về kinh Hoa Bình Thế nhưng chưa đợi bình minh Đang lui, tiếng hét linh đình réo vang Giọng Xuân hô rất rõ ràng: "Đỗ Xung xâm chiếm ngai vàng đế vương Cái tên phản tặc bất lương Đến nay mạng tận cõi dương phải từ Hỡi quân sĩ chớ chần chừ Chém đầu giặc ác liền dư ngọc ngà." Ánh dương rọi xóa phiền hà Điêu tàn cảnh vật quạ là là bay Thân Xung nằm ở chỗ này Còn đầu thì lại trong tay Xuân rồi. Hân hoan chiến thắng khắp đồi Xuân yên trên ngựa mà ngồi hiên ngang Tỏa ra khí thế vững vàng Núi cao rừng rộng tày gang cỡ bàn Dũng trung nữ tướng diệt gian Tiếng tăm lừng lẫy ma than quỷ chùn Tàn dư vua Đỗ vẫn còn Nhưng đầu rắn mất liều tồn tại lâu?