Đam Mỹ [Edit] Sống Sót Tại Mạt Thế - Tu Thất

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Feb 8, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 149:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư chất kém, tiền đồ đào móc không lớn, trừ.. bỏ đi, trước không trừ, tiếp tục trừ sẽ không còn gì.

    Ánh mắt Tống bác sĩ quá mức thay đổi thất thường, Mục trưởng quan bị nhìn thấy da đầu run lên, chuyện vừa phát sinh một chữ cũng không dám nói ra.

    Bị lão bà vô lễ cũng không dám vô lễ trở về, sốt ruột.

    Bị lão bà vô lễ lão bà còn không muốn phụ trách, sốt ruột.

    Mỗi ngày đều vụng trộm luyện đao nhưng vẫn không làm lão bà xem ngây ngốc càng đánh không lại lão bà, quả thực không thể càng thêm hỏng bét.

    Tống Hi nói:

    - Ngày mai giết con dê đi, đồ trong tủ lạnh đều phân đi xuống.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc ra sân sau bắt dê.

    Phối hợp ăn ý, việc bẩn cực nhọc toàn bộ bao viên không nói, quả thực là đại biểu nàng dâu hiền huệ, thêm mười điểm.

    Trước mắt Mục trưởng quan được tám mươi hai điểm.

    Đã qua tám mươi, buổi tối còn ăn thịt dê đại bổ, Tống Hi lo lắng có nên đẩy ngã một lần thử xem.

    Đêm đó, ăn xong thịt dê nóng hầm hập, Tống Hi đem tiểu Đa ôm bỏ ra ngoài cửa, nói:

    - Đêm nay không được vào cửa, bằng không một tháng không cho ăn thịt dê.

    Bị cha mà mình thích nhất không chút lưu tình đuổi ra khỏi phòng còn không cho thương lượng, tiểu Đa cực kỳ khiếp sợ, bão lên đôi mắt đầy nước mắt chạy ra sân sau cạy mở cửa nhà ấm chui vào góc tường chơi u buồn.

    Mục Duẫn Tranh cũng cực kỳ khiếp sợ. Tống bác sĩ đem con chó mập đuổi đi rồi, đây là muốn làm cái gì?

    Khoan khoan, ban đêm tối đen bốn bề vắng lặng, nếu Tống bác sĩ cần làm gì đối với hắn, hắn nên nhận rõ đánh không lại bác sĩ nên thừa nhận hay là giãy dụa một phen rồi vẫn bị đánh ngã xuôi theo đây?

    Tống Hi mang tới thùng tắm lớn, thoải mái tắm rửa một hồi.

    Mục Duẫn Tranh ở bên ngoài nấu nước, miệng đắng lưỡi khô.

    Đợi người tắm xong cũng tự mình giặt sạch, càng thêm miệng đắng lưỡi khô.

    Lúc Mục Duẫn Tranh lên giường, Tống Hi suy nghĩ có nên tắt đèn hay không.

    Nhớ tới bản thân mình mặt đen mắt to không được người thích, Mục Duẫn Tranh quyết đoán đưa tay tắt đèn.

    Vuốt đệm chăn trải tốt, Tống Hi động thủ đẩy người.

    Vừa đẩy liền đổ.

    Sau đó, Tống bác sĩ sợ ngây người.

    Lần trước Mục trưởng quan còn có ba mươi giây, thế nhưng lần này, được ba giây hay không!

    Mục Duẫn Tranh yên lặng bò lại chỗ ổ chăn của mình, lui lui, đem toàn thân khóa trong mền, cực kỳ may mắn – may mắn vừa rồi mình tắt đèn!

    Tống Hi khô cằn nói:

    - Thân thể của anh thật rất tốt, không có bệnh tật gì, chẳng qua, chính là..

    Nghẹn quá lâu nên kích động.

    Mục Duẫn Tranh trốn trong mền ấp úng cắt đứt:

    - Đừng nói, cầu đừng nói!

    Tống Hi không nói.

    Sáng hôm sau, Tống Hi thần thanh khí sảng xuống giường. Mục Duẫn Tranh đã làm xong điểm tâm, đang đánh tơi bời tiểu Đa.

    Tống Hi quyết định buổi tối làm thịt hươu cho Mục trưởng quan – bằng không tiểu Đa nhu nhược như vậy, sẽ bị Mục trưởng quan tấu hỏng!

    Ăn xong điểm tâm, Tống Hi giết một con gà. Mấy năm nay mùa màng không tốt, ăn nhiều thịt gà, trong thôn cũng đã không có nhiều gia đình nuôi gà. Nhóm gà trong nhà vẫn là Mục Duẫn Tranh nhờ người bắt gà con tự nuôi, đương nhiên, việc quét tước chuồng gà cũng là của hắn.

    Biết nuôi gà mập còn ăn thật ngon, thêm hai điểm.

    Hiện tại Mục trưởng quan được tám mươi bốn điểm.

    Giữa trưa Mục Duẫn Tranh xào một mâm lòng gà.

    Ăn lòng gà mình thích, Tống Hi cực kỳ hài lòng.

    Thêm hai điểm.

    Tám mươi sáu điểm.

    Mặt Mục Duẫn Tranh luôn đen sẫm, cả người cực kỳ tối tăm.

    Tống Hi yên lặng cúi đầu bái cơm.

    Vừa kích động liền xong việc, khấu trừ hai mươi điểm.

    Hiện tại còn sáu mươi sáu điểm.

    Ăn hết cơm trưa, Tống Hi lấy ra mấy trái xoài, nói:

    - Mùa này vẫn có xoài, làm khó Bạch Chân tìm được tặng tới.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc giúp cắt vỏ xoài, chờ Tống Hi ăn hết ba trái, dùng nước nóng nhúng khăn giúp người lau tay, lau xong liền nắm chặt không buông.

    Tống Hi lắc nhẹ, bắt còn thật chặt. Ân, lá gan lớn, thêm hai điểm. Nhẹ nhàng bắn vào cổ tay, không buông. Thực lực cũng mạnh hơn, thêm hai điểm. Mới vừa lột vỏ trái cây cùng dùng khăn nóng lau tay cho hắn, càng thêm hiền huệ, thêm hai điểm.

    Bảy mươi hai điểm.

    Có thể tiến vào kỳ khảo sát.

    Tống Hi suy nghĩ có nên cho người ta tiến hành huấn luyện trước khi làm việc hay không. Chuyện kia thật phiền toái, lại thật bẩn. Tống bác sĩ thích sạch sẽ, tỏ vẻ tiếp xúc địa phương kia có chút khó xử.

    Vì thế Mục trưởng quan bị kéo ngồi xuống chỗ máy vi tính, chờ tiếp thu văn kiện mà tác giả ngớ ngẩn Bạch Chân gởi tới sau đó nhìn xem.

    Tống Hi đi ra nhà ấm một chuyến, chờ trở về liền nhìn thấy Mục trưởng quan máu mũi mênh mông chảy xuống.

    Chảy nhiều máu như vậy, Mục trưởng quan có sao không?

    Mục Duẫn Tranh kéo hai dòng máu mũi quay đầu nhìn Tống Hi, ánh mắt thập phần hung ác.

    Tống Hi yên lặng lui ra sau một bước, nói:

    - Nên làm cơm chiều, tôi hái bí đỏ.

    Mục Duẫn Tranh lau mặt, khuôn mặt máu me nhầy nhụa.

    Tống Hi nghiêm mặt:

    - Tôi đi hái hai trái khổ qua, anh cần ăn khổ qua xào trứng cho thanh nhiệt.

    Mục Duẫn Tranh cực kỳ bi phẫn – may mắn hắn đánh không lại lão bà, bằng không nhất định sẽ phạm tội! Còn có tên tác giả ngớ ngẩn kia, nhất định cấm hắn lui tới với bác sĩ, sẽ dạy hư bác sĩ!
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 150:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối lúc ngủ, Tống Hi nhìn tiểu Đa nằm trên đệm đặt bên cạnh giường, lại nhìn khuôn mặt đen không có diễn cảm của Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh mặt than lên giường cởi quần áo chui ổn chăn.

    Sau đó liền ngủ mất.

    Liền ngủ mất!

    Kháo, còn chưa nghiệm thu thành quả huấn luyện đâu!

    Tống Hi cắn chặt răng, rốt cục không dám kích thích nam nhân có nỗi khổ không thể nói, đành phải cùng đi ngủ.

    Hai mươi bốn, cần hái rau dưa đi bán.

    Rau dưa mọc thật nhanh, cách một ngày đã trưởng thành hơn rất nhiều. Vài người hái được một xe đi vào trong huyện bán, còn mang theo một thương lái rau dưa. Thương lái là chạy B thị, giá cả còn cao hơn bán trong huyện thành hai thành.

    Tống Hi lập tức gọi điện thoại cho Trần Tiểu Bàn hỏi thăm giá rau dưa của B thị, sau đó kêu Liễu Diệp ra tay, giá lại tăng cao ba thành.

    Có đại khách nhân, sau này cũng không cần đạp tuyết đi vào trấn hay huyện bán rau dưa, Tống Hi nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít. Đồng thời cũng càng lo lắng, giá rau dưa ở B thị đều cao như vậy, những địa phương khác đây?

    Bằng lương thực dự trữ của quốc gia, còn có thể áp chế giá lương bao lâu?

    Thương lái mỗi ngày đều phái một xe chạy vào thôn, chủng loại rau dưa nào cũng được, cũng không lựa chọn quá ác tay.

    Tống Hi nói:

    - Lẽ ra mọi người còn có thể lựa chút rau dưa bỏ sót ăn, hiện tại trái ngược, những tên kia toàn bộ đều nhét vào sọt, sợ lãng phí dù chỉ một lá cây.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Bọn họ đều là người phúc hậu.

    Bằng không lúc chứa hàng có thể đem rau dưa phẩm chất không tốt bỏ ra, nói vậy mọi người còn có thể chia sẻ mang về nhà ăn. Cả thôn có mấy người bỏ được tiền mua rau dưa nhà ấm để ăn đâu! Nhà bọn họ mỗi ngày ăn thịt, nhưng nhà người ta đều gian khổ mộc mạc vô cùng đâu!

    Hai mươi chín.

    Sáng sớm Mục Duẫn Tranh thức dậy quét sân, đem sân trước sân sau đều dọn sạch.

    Chịu khó lại có ánh mắt, thêm hai điểm.

    Tống Hi đi tới bên cạnh Mục Duẫn Tranh đang dọn bàn ăn, nói:

    - Cúi thấp một chút.

    Mục Duẫn Tranh nhanh chóng dang rộng hai chân khom đầu gối.

    Tống Hi nói:

    - Tiếp tục thấp một chút.

    Mục Duẫn Tranh lại cong đầu gối.

    Tống Hi cúi đầu hôn lên môi Mục Duẫn Tranh, hồi ức một chút, lại hôn một cái.

    Mặt đen nháy mắt bạo hồng.

    Liên tiếp hôn vài cái, Tống Hi ngẩng đầu nói:

    - Nhanh đem muỗng bị anh bẻ cong bẻ trở về, còn cần ăn cơm đâu!

    Thật lâu Mục Duẫn Tranh mới kịp phản ứng, đem muỗng bẻ thẳng lại, lại đem đũa bị bẻ gãy ném vào trong bếp lò.

    Tống Hi nói:

    - Anh rất dễ dàng kích động, như vậy mãi sẽ luôn ba giây đồng hồ.

    Khuôn mặt than nháy mắt biến thành mặt người chết, trầm mặc hồi lâu nói:

    - Nhiều luyện luyện thì tốt rồi.

    Tống Hi:

    -!

    Điểm tâm, cơm trưa, buổi tối bánh chẻo.

    Ăn xong bánh chẻo, Tống Hi lại đi thăm mộ.

    Mục Duẫn Tranh đương nhiên mặc áo ba đờ xuy cùng đi theo ra ngoài.

    Tiểu Đa bị lưu lại giữ nhà.

    Tới mộ, Tống Hi còn chưa lấy ra cống phẩm tiền giấy xong, Mục Duẫn Tranh liền bùm một tiếng quỳ xuống không chút do dự dập đầu lạy ba cái. Dập đầu xong, cầm cống phẩm trong tay Tống Hi nhận lấy dọn ra, đốt ba nén nhang, vãi ba chén rượu.

    Tống Hi:

    -!

    Lại có cảm giác người vợ xấu nhìn thấy cha mẹ chồng.

    Nhưng Mục trưởng quan chỉ có ba giây, người vợ như vậy làm sao mà cần!

    Tống Hi rối rắm đốt giấy tiền vàng mã.

    Mục Duẫn Tranh nhìn chằm chằm mặt Tống Hi.

    Tống Hi đốt giấy, nói:

    - Cha, cha xem hắn thế nào?

    Mục Duẫn Tranh nháy mắt liền khẩn trương đi lên. Loại cảm giác lão bà mang theo mình đi gặp cha mẹ vợ quả thực không thể càng tốt hơn!

    Tống Hi cũng không nói thêm lời nào, đốt xong tiền giấy phóng xong pháo cầm rổ đi rồi.

    Mục Duẫn Tranh đành phải đuổi theo.

    Đi thật xa, bước chân Tống Hi chợt dừng một chút, nhìn thoáng qua hướng ngôi mộ, quay đầu lại tiếp tục đi về nhà.

    Mục Duẫn Tranh cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, tối đen, thật không thấy được gì. Lại nghiêng tai nghe ngóng, cũng không nghe thấy thanh âm.

    Tống Hi nói:

    - Không có gì, chỉ là có người đem đồ cúng cầm di.

    Năm trước cũng có người lấy, nhưng không nhanh như vậy.

    Mục Duẫn Tranh lại quay đầu nhìn thoáng qua. Đồ cúng là do hắn cùng Tống bác sĩ cùng nhau chuẩn bị. Ba bát thịt, một thịt heo, một thịt dê một thịt bò, đều là một cân. Ba đĩa lót dạ, đều là món ăn bình dân đặc sắc các nơi, một phần Bạch Chân tặng, một phần Trần Tiểu Bàn gởi tặng, một phần của Đường Cao, đều là một cân.

    Tống Hi nói:

    - Đi thôi, lão đầu tử không thèm để ý việc này.

    Ở trong mắt cha nuôi, sau khi chết những thứ này đều là hư, không có gì sánh bằng việc thật sự đối đãi một người khi còn sống mới có ý nghĩa. Kỷ niệm người chết? Không cần, trong thôn có mấy người viếng mồ mả là vì kỷ niệm người chết a, càng nhiều là bởi vì không thể không tuân thủ phong tục hoặc là miễn cưỡng cầu được tâm an mà thôi.

    Tống Hi được một tay cha nuôi dạy dỗ, tự nhiên cũng không thèm để ý việc này. Trừ bỏ thanh minh ngày giỗ cùng tháng cúng cô hồn rằm tháng bảy, bình thường cũng ít đi ra mộ. Lúc cha nuôi còn sống cũng không thích hắn đi nghĩa địa, nói thân thể hắn trời sinh thuần dương nên dương khí quá nặng, đi những địa phương kia thật không tốt. Tri thức thần côn Tống Hi luôn tôn kính mà không thể gần gũi, đương nhiên càng không thích tới gần loại địa phương này.

    Trở về nhà, nước đã sôi trào, tiểu Đa đang hướng một ấm nước sôi trào sủa vang mài móng vuốt.
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 151:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi đem ấm nước rót vào trong bồn lớn, pha nước lạnh đem Tống Tiểu Đa giặt sạch một lần tắm.

    Mục Duẫn Tranh vén tay áo lên hỗ trợ, trộm nhéo vài cọng lông chó.

    - Gâu gâu gâu!

    Tiểu Đa cáo trạng, từng cha phá hư nhéo lông của tiểu Đa, cha mau đem hắn đuổi ra ngoài!

    Tống Hi:

    -!

    Nghe không hiểu.

    Tắm rửa xong Tống Hi cầm khăn lông lớn đưa cho Mục Duẫn Tranh lau lông chó, bản thân đi lấy máy sấy.

    Cầm máy sấy đi ra, thấy toàn thân Mục Duẫn Tranh ướt đẫm, Tống Hi tức giận trạc con chó mập, mắng:

    - Tống Tiểu Đa cậu lại giũ lông trong phòng, đêm nay ngủ cửa!

    Con chó khổng lồ như vậy, nhiều lông như vậy, trên giường cùng chăn mền đều ướt!

    Mục Duẫn Tranh nhanh chóng đứng dậy đem hang ổ của tiểu Đa chuyển ra khỏi phòng trải ngay bên ngoài cửa phòng phía bắc. Tống bác sĩ chỉ nói cho tiểu Đa ngủ ngoài cửa, nhưng cửa nào cũng là cửa!

    Tiểu Đa cực kỳ ủy khuất. Từng cha nhéo lông của tiểu Đa, hiện tại cha đuổi tiểu Đa ra cửa ngủ, tiểu Đa quả thật không được ai yêu!

    Tống Hi mệt nhọc đi nằm ngủ.

    Mục Duẫn Tranh không tắt đèn, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tống Hi. Nhìn nhìn, nhịn không được gom qua hôn một cái, hôn lên trán. Hôn xong rồi, xem người không phản ứng, mừng rỡ, liền gom qua hôn hôn ngoài miệng. Tống bác sĩ lợi hại như vậy, làm sao bị người tới gần cũng không biết, rõ ràng là ngầm đồng ý, đồng ý lời mời!

    Mục Duẫn Tranh chậm rãi hôn lên môi Tống Hi, chạm một cái, chạm một cái, lại chạm một cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

    Tống Hi đột nhiên mở mắt ra, nói:

    - Anh đều đi theo Bạch Chân học cái gì?

    Mặt than có chút vặn vẹo:

    - Đều không phải đồ tốt, không thể nhìn.

    Tống Hi hỏi:

    - Cái gì?

    Mục Duẫn Tranh cứng ngắc trả lời:

    - Dây thừng, ngọn nến, roi, còng tay, bàn ủi..

    Tống Hi:

    -!

    Mẹ nó, tên ngớ ngẩn Bạch Chân đã làm gì quan quân thuần khiết nhà hắn! Vì cái gì chỉ nam tay mới lại có những thứ không tiết tháo không hạn cuối như vậy!

    Tống Hi quyết định trời vừa sáng liền đi ném trứng thối chà điểm âm cho Bạch Chân.

    Bị giày vò, hứng trí gì cũng bị mất, ngày mai còn phải thức dậy sớm nên hai người đều nằm ngủ.

    Sáng mùng một Mục Duẫn Tranh dậy sớm, đi chưng bánh chẻo mới kêu Tống Hi rời giường.

    Vẫn là một sáng sớm bận rộn.

    Đuổi xong từng đám trẻ con, Tống Hi ra cửa chúc tết, Lý Bảo Điền ở bên cạnh đợi đã lâu.

    Mục Duẫn Tranh dùng ánh mắt đen sịt nhìn chằm chằm Tống Hi, khi Tống Hi nhìn qua lại chuyển mắt. Năm trước ra ngoài chúc tết bị nửa đường đuổi về, năm nay đây?

    Tống Hi vừa mặc áo lông vừa nói:

    - Còn không đi?

    Mục Duẫn Tranh nháy mắt đứng dậy, trong vòng một phút thu phục quần áo đổi giày cùng lấy thuốc lá đồ đạc đầy đủ chuẩn bị cùng đi ra cửa.

    Lý Bảo Điền xem ngây người. Quan quân nhà tiểu Tống ca thật là lợi hại, thật không hổ là trong bộ đội ra tới!

    Tống Tiểu Đa quá lớn rất dọa người, bị từng cha một mình bạo lực nói chuyện một lần liền chủ động ghé vào cửa lưu lại giữ nhà.

    Xuyến vài nhà xong, Tống Hi yên tâm. Mục trưởng quan ở nơi này lâu, một năm nay cũng từng giao tế vài lần với người trong thôn, thu liễm khí thế cũng có thể ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, tối thiểu không tới mức mỗi lần mới mở miệng liền tẻ ngắt.

    Đã có thể nhập gia tùy tục, năng lực học tập không sai, thêm hai điểm.

    Tống Hi âm thầm gật đầu.

    Liễu Diệp là cô dâu mới, vợ chồng son cần đi theo chị dâu trong nhà chú bác bái năm, cơ hồ toàn bộ thôn đều phải đi một lần, không đi cùng bọn họ. Ba độc thân, mặc kệ vào nhà ai chúc tết xong cắn vài hạt dưa tùy tiện xả vài câu liền đổi nhà khác, cũng không ở lâu, vì thế còn chưa tới giữa trưa đã đi xong một vòng.

    Xong rồi về nhà, Lý Bảo Điền cũng đi theo, hắn nghĩ lên mạng một lát.

    Đi vào cửa Mục Duẫn Tranh liền giành trước ngồi xuống chiếm ghế máy tính nhưng lại không khởi động máy, chỉ trầm mặc không cho Lý Bảo Điền dùng.

    Tống Hi bưng một mâm lót dạ đi ra, liền hiểu được, trong máy tính có một ít hình ảnh không thích hợp cho thẳng nam nhìn thấy. Lại không thể nói thẳng, đành phải đem máy tính trong phòng Bạch Chân chuyển ra ngoài cho người ta mượn dùng.

    Lý Bảo Điền nhìn Tống Hi, lại nhìn quan quân, cảm giác hai người này hôm nay có chút không thích hợp, thập phần khả nghi. Trước kia hắn tùy tiện vào phòng của tiểu Tống ca đâu! Mới trước đây hắn còn cùng tiểu Tống ca ngủ chung một giường đâu! Nhưng người sĩ quan này từ khi tới nhà đã hoàn toàn thay đổi, luôn có một loại cảm giác hai người bọn họ mới là một nhà mà mình chỉ là người ngoài. Phi, hắn đều cùng tiểu Tống ca nhận thức cả đời!

    Lý Bảo Điền phẫn nộ nhìn quan quân, bị quan quân đưa mắt nhìn lại, lập tức liền rụt trở về. Ánh mắt của người sĩ quan này thật dọa người, bị xem một cái lông tơ đều dựng lên!

    Mục Duẫn Tranh nhìn Lý Bảo Điền quả thật có chút không quá vừa mắt. Không lễ phép, vào nhà không biết gõ cửa. Không có ánh mắt, động một chút lại quấy rầy tiểu thế giới của hai người bọn họ. Còn có, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên chẳng hạn, rất đáng ghét.

    Mùng một trôi qua, mùng hai.

    Mùng hai cần cấp nhà ngoại chúc tết. Gia đình Lý Bảo Điền dọn dẹp khóa cửa rời đi, Tống Hi nhìn thấy có chút hâm mộ. Hắn không có thân thích để đi, cũng rất ít ở nhà an ổn qua tháng Giêng. Lúc cha nuôi còn sống thường xuyên theo cha nuôi chạy nam đi bắc. Lúc cha nuôi đi vắng tháng Giêng năm đầu còn an ổn, đại tuyết phong sơn cũng không cần ra cửa. Tháng Giêng năm thứ hai ở trong núi dạy Mục Duẫn Tranh học đao, năm thứ ba ở thảo nguyên vội vàng trị bệnh cứu người. Đây là năm thứ tư.
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 152:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh nói:

    - Nói tới chúng ta đã nhận thức nhiều năm, năm nay tôi đã hai mươi bốn, già thật nhanh đâu.

    Mục trưởng quan tuổi còn lớn hơn nữa già càng nhanh hơn nữa không muốn nói chuyện bại lộ tuổi thọ mình sắp bôn ba mươi.

    Đầu tháng ba, Tống Hi nói:

    - Đi chúc tết cho Chu dì đi, hôm nay tôi cũng đã có chỗ chúc tết, thật tốt.

    Mục Duẫn Tranh xoay người đi thu thập lễ vật chúc tết.

    Tống Hi chạy quầy bán quà vặt một chuyến, mua một bộ đồ chúc tết tiêu chuẩn trong thôn. Một hộp lót dạ nói là hai cân kỳ thật chưa được một cân rưỡi, hai vò sơn tra, hai bình rượu đế còn chưa được mười đồng một bình. Ngẫm lại Mục trưởng quan cùng Trầm hầu tử là chiến hữu qua mạng, mẹ của hầu tử chính là mẹ của trưởng quan, như vậy coi như là về nhà mẹ đẻ. Trong thôn những cô nương gả ra ngoài trở về nhà mẹ đẻ đều phải cắt một khối thịt tặng tết, nguyên lai là hai cân, mấy năm trước có người tăng lên năm cân. Tống Hi mở tủ lạnh lấy ra một khối thịt giò heo, cắt một đao, cân qua, vừa vặn năm cân, không nhiều không ít.

    Sau đó Tống Hi cực kỳ hứng thú nâng lên quà tết tiêu chuẩn lôi kéo Mục Duẫn Tranh mang theo Tống Tiểu Đa đi chúc tết.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Mau dừng lại, vài thứ kia cũng không đủ cho Tống Tiểu Đa ăn!

    Mục Duẫn Tranh liều mạng giãy dụa lấy lễ vật mình chuẩn bị mang lên xe, còn chưa ngồi yên thì Tống Hi đã nhấn ga xông ra ngoài.

    Từ trong thôn đi thông trong trấn có một đoạn đường bốn năm dặm xung quanh không có người ở, chỉ có ruộng vườn, nơi đó xuyên qua một con sông rất rộng, hai bên cầu bụi rậm cỏ dại vừa cao còn nhiều.

    Xe vừa lên cầu đã bị người ngăn cản, phía trước một đám, phía sau một đám.

    Tống Hi giẫm phanh, lẳng lặng nhìn mười mấy thanh tráng tay cầm gậy gộc thái đao đứng phía trước, đột nhiên cười cười.

    Không bao lâu, mặt sau đám người lao ra mấy người già nhi đồng, vừa chạy tới thẳng tắp quỳ xuống, kêu khóc cầu một ngụm đồ ăn.

    Tống Hi nhìn một chút, nhi đồng nhỏ nhất còn nằm trong tã lót, cơn tức trong lòng liền dâng lên. Trời lạnh như vậy, nhi đồng nhỏ như thế, không phát hiện tiếng khóc của nhi đồng đã ngày càng nhỏ hơi thở ngày càng yếu sao?

    Tống Hi nói:

    - Nếu không có biện pháp, đứa nhỏ kia chỉ sợ sống không qua nửa giờ.

    Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt, sát khí trên người càng ngày càng nặng.

    Tống Hi nói:

    - Đi thôi!

    Mục Duẫn Tranh xuống xe.

    Tống Hi đợi hai phút, thay đổi hệ thống sưởi hơi, xuống xe, từ trong tay lão nhân bị dọa ngốc ôm qua nhi đồng, ôm trở lên xe.

    - Cháu của tôi, đem cháu của tôi trả lại cho tôi!

    Lão nhân kêu gào bổ nhào qua đấm vào cửa kính xe, khi Tống Hi xôác lên tã lót của đứa nhỏ lộ ra làn da màu xanh tím thì gào còn ác hơn, nhưng khi nhìn thấy Tống Hi lấy ra ngân châm đâm vào người đứa nhỏ mới dừng lại.

    Tống Hi làm xong cấp cứu, đem đứa nhỏ bao lại lần nữa, còn bọc thêm một tấm da dê, cầm một bình sữa bột cùng nhau đưa ra ngoài, nói:

    - Đừng gây sức ép nhi đồng nhỏ như vậy.

    Nói xong kêu Mục Duẫn Tranh lên xe, không chút do dự lái xe rời đi.

    Lúc đi lên đường lớn trong lòng hai người đều nặng trịch, Tống Tiểu Đa cũng ủ rũ.

    Chặn đường cướp bóc, ngày trong trấn đã khó khăn như vậy sao? Khoảng cách nông thôn còn gần như thế đâu!

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc đưa tay vỗ vai Tống Hi.

    - Gâu gâu gâu!

    Tống Tiểu Đa chen chúc mặt sau hai người nhịn không được kêu lên. Cha, nơi này rất chen chúc, tiểu Đa thật thấy khổ cực.

    Mục Duẫn Tranh trầm giọng nói:

    - Người ăn không đủ no, nó nên giảm béo. Từ hôm nay trở đi cơm nước giảm phân nửa thế nào?

    Tống Hi:

    -!

    Vì sao hai cha con anh không thể nào ở chung vậy!

    Đi tới nhà Chu dì, Trầm Việt đang ngồi xổm nơi cửa chơi đùa tiểu chó săn.

    Tống Hi xuống xe, dùng khí lực thật lớn mới đem tiểu Đa chen chúc không thể động đậy ở chỗ ngồi phía sau cứng rắn kéo ra.

    - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Tiểu Đa ủy khuất cọ lên đùi Tống Hi. Chèn chết tiểu Đa, tiểu Đa cảm giác mình đều bị chen chúc gầy.

    Trầm Việt chạy tới, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Hi, ôm quyền khom người:

    - Nam thần ăn tết vui vẻ!

    Lại chuyển qua từng đội trưởng, cũng không ôm quyền không khom người:

    - Chị dâu ăn tết vui vẻ.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Trầm mặt xoay người tiếp tục khiêng đồ vật.

    Tống Hi:

    -!

    Phỏng chừng hôm nay hầu tử lại muốn bị đánh. Tấu đi tấu đi, dù sao vẫn tốt hơn đợi về nhà tấu tiểu Đa.

    Trầm Việt tay trái một túi gạo tay phải một túi mì, vừa chạy vào nhà vừa hô:

    - Nam thần, tôi đem dạ dạy của tôi tặng cho anh.

    Tống Hi mang theo phần lễ chúc tết tiêu chuẩn của mình mỉm cười nói:

    - Tốt, lần trước chị dâu cậu làm canh lòng dê rất không sai, xào lòng dê ăn cũng thật ngon. Đáng tiếc một con dê cũng không có được bao nhiêu dạ dày, nếu cậu đã thành tâm tặng tôi, tôi sẽ nhận.

    Trầm Việt nhất thời cảm thấy dạ dày đau quá.

    Tống Hi còn nói:

    - Dạ dày khác với đầu gối, rất có giá trị làm thuốc. Cậu yên tâm, dạ dày của con người thật kiên cường, cắt một khối còn lại cũng có thể dùng.

    Trầm Việt gian nan quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi:

    - Nam thần, đừng như vậy, còn có thể khoái trá ăn tết hay không!

    Mục Duẫn Tranh:

    - Có thể.

    Trầm Việt cầm mì cùng gạo rưng rưng bỏ chạy:

    - Mẹ, con của mẹ bị khi phụ!

    Chu dì không thèm quản đứa con, cười híp mắt nhìn Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh, nói:

    - Mau vào, bên ngoài lạnh lẽo.

    Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh chúc tết Chu dì, còn được cho mỗi người một bao lì xì.
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 153:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi cực kỳ mới lạ:

    - Tôi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên lấy tiền mừng tuổi.

    Mở ra nhìn xem, năm tờ đồng tiền lớn, còn thật không ít.

    Tống Hi không chút khách khí tiếp nhận.

    Nếm xong cơm trưa không bao lâu hai người liền cáo từ.

    Lúc trở về Mục Duẫn Tranh lái xe, con chó mập ngồi tay lái phụ, Tống Hi ở phía sau.

    Mục Duẫn Tranh dọc theo đường đi khoét mắt nhìn con chó mập vài lần, còn trộm nhéo lông của nó.

    - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Tống Tiểu Đa nghiêng đầu ra sau cáo trạng. Cha, từng cha phá hư lại nhéo lông của tiểu Đa, mau đem hắn đuổi đi đi!

    Tống Hi đưa tay sờ sờ đầu tiểu Đa, an ủi:

    - Tiểu Đa ngoan, về tới nhà liền có cơm ăn.

    Đáng thương tiểu Đa chỉ ăn được lửng dạ, lượng cơm ăn như vậy còn làm Chu dì sợ ngây người.

    Tống Tiểu Đa chán nản ủ rũ, hiện tại cha nghe không hiểu tiểu Đa nói gì, tiểu Đa thật là khổ sở.

    Về tới nhà, thương lái rau dưa phái tới hai xe đang ở ngoài cửa, vài người đang bận rộn bên trong nhà ấm.

    Mục Duẫn Tranh thay quần áo đi qua hỗ trợ, Tống Hi còn muốn lấy đồ ăn cho tiểu Đa ăn trước. Trong tủ lạnh cơm thừa đồ ăn không ít, lấy ra hâm nóng sau đó kêu lên:

    - Tiểu Đa qua dùng cơm!

    Tiểu Đa vui vẻ chạy qua liếm liếm ngón tay Tống Hi mới ăn cơm.

    Tống Hi vuốt đầu tiểu Đa trong lòng vui vẻ. Hôm nay tiểu Đa chỉ ăn một chút cũng không phải do hắn dạy, rõ ràng là Mục Duẫn Tranh đặc biệt mang theo thật nhiều gạo cùng mì còn có thịt lẫn rau dưa đi qua.

    Tống Hi thay quần áo cũng đi qua nhà ấm hái rau dưa. Đi vào trong phát hiện còn có thật nhiều người, đều là người vợ của các gia đình trong thôn tay chân lưu loát lại tính khí sang sảng, hẳn là trong nhà tìm tới hỗ trợ. Liên tục ba ngày không hái rau dưa, rau dưa mọc tràn đầy không ít, thậm chí có một chút trông có vẻ già.

    Tống Hi chỉ chỉ thùng hàng rau dưa nhìn có vẻ kém cỏi nhất cùng già nhất, nói:

    - Không bán, tự ăn.

    Vì vậy cũng không cần trả giá.

    Thương lái nhìn rau dưa bị lựa đi ra cảm thấy thật đáng tiếc. B thị không quá thiếu lương, nhưng thiếu rau dưa, cho dù là chất lượng kém cũng bán được giá tốt. Nhưng thương lái cũng không nhiều lời, người xây nổi nhà ấm thủy tinh làm gì cần để ý chút tiền trinh kia.

    Đuổi đi thương lái, Tống Hi nhìn Lý Kỳ nói:

    - Thúc, rau dưa này nhìn tuy không tốt, tự ăn cũng như vậy. Phân chia cho mọi người đi, làm sao chia chú tự xem là được.

    Mục Duẫn Tranh nhìn nhìn, nhặt vài quả cà chua chín mọng. Tống bác sĩ thích ăn trứng chiên cà chua, nhà ấm ở sân sau cũng không còn, phải tự lưu một chút.

    Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh quay về nhà trước. Vừa vào tháng Giêng, mọi nhà đều có khách nhân, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, hắn cũng không cần đặc biệt quản cơm cho mọi người.

    Tống Hi nói:

    - Mấy luống tỏi non bán cũng xong rồi, trước hết trồng mấy luống bắp đi, trong nhà còn có chút mầm móng bắp mềm cùng bắp ngọt, bắp vàng cao sản còn phải đợi sau mười lăm trạm kỹ thuật nông nghiệp mở cửa mua mầm móng mới trồng được.

    Mục Duẫn Tranh gật gật đầu nói:

    - Không biết mùa màng năm nay như thế nào.

    Tống Hi lại thở dài:

    - Hiện tại nhiệt độ thấp nhất ban đêm đã tới – 27 – 28 độ, ban ngày cũng -20 độ, thấy thế nào cũng không tốt lắm.

    Năm trước mãi tới ngày mùng một tháng năm trời mới ấm lại băng tan, một năm nhiệt độ thấp, thời kỳ sinh trưởng của hoa màu kéo dài, đến cuối tháng mười mới thu hoạch. Tới cuối tháng mười, trễ như vậy trồng lúa mì vụ đông cũng không còn kịp. Dù có kịp, trời lạnh như vậy cũng mọc không tốt. Năm trước một mẫu lúa mì vụ đông không phải chỉ còn gần phân nửa mẫu thôi sao!

    Sau mùng tám, nên đi thăm viếng cũng đi xong rồi, mùa màng không tốt, những thân thích ở xa cũng không cần đi lại. Tối thiểu nhà của Lý Bảo Điền là như thế. Những năm trước gia đình bọn họ cần đi thăm thân tới mùng mười, năm nay từ mùng bảy cũng đã không còn ra cửa.

    Ngày qua không tốt, nhân tình cũng nhạt xuống.

    Rằm tháng Giêng hạ một hồi tuyết, chỉ hơi mỏng một tầng, nhiệt độ lại hạ thấp hơn 10 độ.

    Tống Hi bị lạnh chui rúc vào trong chăn mền của Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh nằm trong chốc lát yên lặng khoác quần áo đứng dậy.

    Tống Hi rúc vào trong mền tha thiết mong chờ nhìn hắn.

    Mục Duẫn Tranh đem bếp lò thống cho cháy lớn, thêm vài khối than, nói:

    - Tôi đi xem nhà ấm, Kỳ thúc lớn tuổi.

    Tống Hi giãy dụa muốn xuống giường, bị đè lại.

    Mục Duẫn Tranh kéo mền che cho hắn, nói:

    - Một mình tôi là được rồi, cậu không cần đi.

    Tống Hi nháy mắt mấy cái, cấp cho Mục trưởng quan chịu khó lại kính già (Lý Kỳ thúc), yêu trẻ (chính là hắn) lại không sợ lạnh thêm mười điểm.

    Qua hơn một giờ Mục Duẫn Tranh mang theo một thân hàn khí đã trở lại, cũng không vào nhà mà ở bếp lò bên ngoài đem thân thể nướng ấm mới đi vào.

    Săn sóc tỉ mỉ không buông tha chút chi tiết, lại thêm hai điểm.

    Mục Duẫn Tranh cởi áo chui vào ổ chăn, đem Tống Hi ôm lấy.

    Hai chân lạnh băng của Tống Hi giẫm lên đùi hắn, sau khi ủ ấm hai ngón chân còn kẹp lấy sợi lông chân thật dài, dùng sức nhéo.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Sau này không bao giờ tiếp tục nhổ lông của tiểu Đa nữa.

    Sáng sớm tỉnh lại, Tống Hi mặc áo ba đờ xuy rụt cổ chạy ra sân sau nhìn xem nhiệt kế, - 39 độ, nhất thời liền sửng sốt. Mấy năm nay mùa đông ngày càng lạnh, - 39 độ, những năm qua chỉ có ở địa phương tận đầu phương bắc mới có nhiệt độ này. Nhiệt độ thấp như vậy, người thành phố ăn cơm còn khó khăn làm sao mà sống, không phải địa phương nào cũng được tập thể cung ấm!
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 154:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn xong điểm tâm, Tống Hi đi qua nhà ấm nhìn xem tình huống, phát hiện Lý Bảo Điền rúc vào trong ghế bố nằm ở một góc nhà ấm trùm mền ngủ gật.

    Tống Hi đem người trạc tỉnh:

    - Đừng ở chỗ này ngủ.

    Nhà ấm tuy ấm áp, nhưng ẩm ướt, cũng không thích hợp nằm ngủ.

    Lý Bảo Điền nhướng mắt nhìn hắn, mơ màng nói:

    - Tiểu Tống ca anh cho tôi ngủ thêm một lát đi, đêm qua cả đêm tôi không ngủ được, quá lạnh, mỗi lần vừa chợp mắt thì bị lạnh tỉnh. Sau không có biện pháp, chạy qua nhà mẹ tôi cùng nhau ngủ, phải thêm một bếp lò mới híp mắt trong chốc lát. Mẹ của tôi luyến tiếc đốt thêm than, buổi sáng thức dậy đã tắt bếp rồi.

    Tống Hi bất đắc dĩ, nhà của Toàn Căn thúc điều kiện xem như thật khá trong thôn, như vậy mà cũng luyến tiếc thêm than sưởi ấm, những nhà khác chỉ sợ càng thêm luyến tiếc.

    Lý Bảo Điền lại co rụt, mí mắt muốn sụp xuống.

    Tống Hi nói:

    - Đi vào phòng tôi ngủ một lát đi, chỗ tôi ấm áp.

    Lý Bảo Điền nhìn quanh, lắc đầu:

    - Không đi, quan quân ở nhà đâu!

    Nếu hắn chạy vào nằm trên giường của tiểu Tống ca, nhất định sẽ bị quan quân trừng!

    Tống Hi không có biện pháp, đành vào nhà lấy một tấm thảm da dê giúp người trùm lại.

    Không bao lâu, mọi người đều đến trong nhà ấm.

    Lý Tam Pháo xoa tay hà hơi:

    - Vẫn là trong này ấm áp, tối hôm qua đông lạnh chết người!

    Tống Hi:

    -!

    Nguyên lai nhà ấm còn có tác dụng này.

    Mục Duẫn Tranh thu thập xong trong nhà cũng đã tới, cùng mọi người cuốc đất xong lại để trống vài miếng đất.

    Tống Hi thở dài:

    - Giữa trưa tôi nấu một nồi canh thịt dê, mỗi người một chén.

    - Tốt quá, canh thịt dê của tiểu Tống ấm áp nhất.

    Lý Tam Pháo vươn ngón cái.

    Lý Lâm cười nói:

    - Có thể lưu tới tối uống hay không, uống lên ấm áp dễ ngủ.

    Tống Hi còn chưa trả lời, Lý Bảo Cương nói:

    - Buổi tối uống tốt, ngủ ấm áp.

    Đêm qua lạnh như vậy, làm người vợ bị lạnh không chịu nổi.

    Tống Hi gật đầu:

    - Được, vậy buổi tối uống, buổi trưa chúng ta ăn lẩu chua cay, ăn cũng ấm áp.

    Tiến vào tháng hai âm lịch, rau dưa cũng đã thu hoạch sạch sẽ, thương lái cũng không tiếp tục đi qua.

    Tống Hi nhìn chút rau xanh còn thừa lại, nói:

    - Còn lại từ bỏ, kế tiếp đều trồng lương thực.

    Lý Bảo Điền đau lòng nói:

    - Rau dưa còn bán được không ít tiền đâu!

    Tống Hi nói:

    - Trồng hoa màu đi, bên ngoài đã có rất nhiều người không có gì để ăn cơm. Đầu tháng ba chúng tôi đi trong trấn còn gặp được cướp đường, đều là trong trấn, còn có người già, còn mang theo nhi đồng còn chưa biết nói chưa biết đi.

    Mọi người trầm mặc.

    Lý Kỳ thở dài nói:

    - Mọi người hái hết rau dưa còn lại đi, trong nhà còn có thể thêm chút đồ ăn. Nhất là cà chua, đừng nhìn còn như vậy, nhưng trái không nhỏ, lấy về hầm đồ ăn cũng ngon. Xong rồi nhanh chóng xới đất, đem lứa hoa màu gieo xuống.

    Nhà ấm rất nhanh rửa sạch trồng lương thực. Bảy mẫu nhà ấm, trồng hai mẫu lúa mì vụ xuân, một mẫu gạo bạch ngọc, một mẫu bắp vàng, một mẫu khoai tây, một mẫu khoai lang, còn có nửa mẫu bắp mềm cùng bắp ngọt.

    Trồng xong hoa màu, nhà ấm cũng không còn dùng được nhiều người như vậy. Hai vợ chồng Lý Lâm cùng Trịnh Sưởng nói trước sẽ không tới, còn có Lý Thụy, Lý Chính, Trương Miểu, Lý Tam Pháo. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền thân thiết với Tống Hi, ở cũng gần nhất, xem như bọn họ lưu lại thì hai anh em mỗi ngày cũng sẽ đi qua giúp đỡ làm việc, cũng đâu cần dùng nhiều người như vậy, lợi dụng cũng phải có mức độ!

    Tống Hi nghĩ nghĩ:

    - Buổi tối tôi nghĩ lưu hai người chiếu cố nồi hơi. Kỳ thúc xem ban ngày, buổi tối cần đứng lên đi tiểu đêm. Buổi tối chín giờ đến 12h, ở giữ từ 2 h lại một lần, buối sáng từ năm sáu giờ lại thức một lần. Ở lại trong phòng nhỏ, năm nay mới xây giường sưởi, nhưng chưa trang bị hệ thống sưởi hơi, phải tự mình đốt bếp lò. Bao hai bữa cơm, một tháng cho năm trăm cân than!

    Mấy người nhìn nhau, đều không nói chuyện.

    Trương Miểu nhìn đoàn người, mím môi. Hắn biết mọi người không nói lời nào là chiếu cố hắn, tiểu Tống ca nói ra khẳng định cũng thế. Việc này không nặng, ai cũng không sợ làm việc ra sức. Hơn nữa bên này ăn ngon ngủ ấm áp, trong nhà cũng không có việc gì, đang nhàn rỗi.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Trong mọi người nếu không ai làm, chúng tôi phải đi trong thôn tìm người.

    Tống Hi mỉm cười vuốt đầu Trương Miểu nói:

    - Buổi tối ở nhà, cậu cũng đừng tới. Trương bà bà lớn tuổi, em gái còn nhỏ, trong nhà không thể thiếu người.

    Trong lòng mọi người cả kinh, lại quên mất điều này. Gần đây trị an không tốt, em gái Trương Miểu cũng được mười tuổi, mỗi năm càng lớn, người lại thật xinh đẹp, trong nhà không thể thiếu cột trụ.

    Trịnh Sưởng nhéo tay Lý Lâm, cũng bỏ quên. Thật hiển nhiên làm việc này không thể mang theo người vợ, hắn cũng không dám bỏ một mình nàng trong nhà. Dù là thôn của nhà mẹ đẻ nàng thì thế nào, năm tai họa càng thấy rõ lòng người. Người tốt như Tống bác sĩ, hắn sống hơn hai mươi năm cũng chỉ gặp được một người như thế. Ha ha, năm tai họa, dù muốn làm người tốt cũng cần có thực lực. Anh trai chị dâu của Lâm Lâm còn có thể hạ mặt mũi của nàng trước mặt người ngoài, biết bao nhiêu người mê tít mắt nhà của Tống bác sĩ, nhưng cũng không ai dám nói ra miệng mà chỉ dám nói thầm trong lòng, còn thường xuyên bị người mắng trở về.
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 155:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Lâm nhỏ giọng nói với Trịnh Sưởng:

    - Mấy ngày nay chúng ta cũng để dành không ít đồ vật, nhân lúc rảnh đi bồi cha mẹ đi. Mang theo than mà tiểu Tống cấp cho, hủy bếp lò sắt lá trong nhà cùng mang theo.

    Trong nhà có lương, hai vị lão nhân buổi tối cũng không dám ngủ thẳng giấc, ban ngày có người gõ cửa cũng không dám mở, cho dù là người quen tới cũng chỉ dám mở một khe nhỏ cách tầng lưới sắt nói vài câu.

    Trịnh Sưởng nhéo nhéo tay nàng, đáy mắt đều là cười.

    Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn đôi vợ chồng son liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người, lại chuyển về trên người Tống Hi, rơi lên đôi tay thon dài xinh đẹp. Tay của Tống bác sĩ, đợi trở về nhà phải xoa bóp một trận mới được.

    Lúc này một trận tiếng chó sủa truyền tới.

    Tống Hi mặc áo ba đờ xuy đi ra xem, liền thấy Tống Tiểu Đa đang đuổi một con heo rừng từ trong núi chạy ra.

    Thật đúng là đuổi đi ra. Heo rừng còn sống, còn có thể tự chạy, nhưng toàn thân đều là máu, thường thường còn bị Tống Tiểu Đa dùng cái đuôi hay móng vuốt vỗ một cái, nếu dám chạy bậy lập tức đi lên cắn một ngụm.

    Hình ảnh rất huyết tinh, mọi người nhìn ngây người.

    Lý Lâm cùng Liễu Diệp đều che miệng nôn ra một trận.

    Tống Hi cũng không để ý miệng của tiểu Đa đầy máu đã đem con chó mập bế lên, cực kỳ cao hứng:

    - Làm tốt lắm, không hổ là tiểu Đa nhà chúng ta, cực kỳ tài giỏi!

    Dưới chân Mục Duẫn Tranh giẫm lên con heo rừng bị hắn tạp ngất, hai mắt như lưỡi đao khoét về hướng tiểu Đa.

    Tiểu Đa nhất thời cảm thấy toàn thân lông mao dựng đứng, đầu lưỡi muốn liếm Tống Hi nhanh chóng thu trở về, chỉ dùng đầu cọ lên người cha mà mình thích nhất.

    Tống Hi nói:

    - Đem con heo này thu thập xong, buổi trưa ăn cơm tạm biệt, có bao nhiêu mỗi người cắt một phần trở về. Đúng rồi, Lâm Lâm cùng chị dâu đều phải chú ý, tháng còn nhỏ, phải cẩn thận lên, trước khi trời ấm áp ngàn vạn lần không thể đụng vào nước lạnh.

    Vẫn là Mục Duẫn Tranh giết heo.

    Giữa trưa mọi người náo nhiệt ăn một bữa, mỗi người cầm theo một miếng thịt trở về.

    Mọi người đi rồi, Lý Bảo Cương cùng Trịnh Sưởng đều vẫn còn ngơ ngác, cơm trưa cũng không ăn được bao nhiêu, còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi biết mình sắp làm cha.

    Tống Hi dặn dò hai phụ nữ có thai những việc cần chú ý, vừa dặn vừa viết, viết xong giao cho hai vị cha tương lai.

    Lý Bảo Cương:

    - Hắc hắc, hắc hắc hắc.

    Trịnh Sưởng:

    - A, ha ha ha..

    Tống Tiểu Đa:

    - Gâu gâu, gâu gâu gâu.

    Đi theo giúp vui.

    Buổi tối Lý Thụy cùng Lý Chính lưu lại xem nồi hơi. Có người vợ đương nhiên không muốn ngủ riêng, Trương Miểu phải về nhà, Lý Bảo Điền thì buổi tối nằm ngủ thiên lôi đánh xuống cũng không tỉnh nổi. Còn lại chỉ có Lý Thụy cùng Lý Chính.

    Lý Thụy cùng Lý Chính không cần cạnh tranh cũng có được công việc này, trong lòng thật cao hứng. Ngủ được ấm áp lại được ăn ngon không cần nói, cũng không phải là nhi đồng chưa nếm qua khổ, bọn họ cũng không phải tham ăn tham uống. Mấu chốt là một tháng có thêm năm trăm cân than, cầm về nhà cho cha mẹ dùng đốt thêm hai bếp lò nhà cũng ấm áp một chút. Còn một chút, trời lạnh lúc ở nhà vì tiết kiệm củi lửa nên bọn họ đều ngủ chung phòng với cha mẹ, nhưng mẹ của Lý Thụy tuy hiểu lý lẽ hay là mẹ của Lý Chính luôn ngang ngược đều có một điểm giống nhau, nói nhiều, còn nói tới mức phiền chết người.

    Lý Thụy cùng Lý Chính nằm trên giường của mình, trên giường vẫn còn dư lại một chỗ trống.

    Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ nhìn thấy, nói:

    - Tôi thật gầy, không chiếm địa phương, cũng không ngủ ngáy, nhiều người nằm chung còn ấm áp, địa phương còn lại cho tôi chen chúc một chút thôi! Buổi tối nếu các anh có thể gọi tỉnh được tôi tôi sẽ giúp xem nồi hơi.

    Lý Bảo Điền nói.

    Mọi người không đáp, Lý Bảo Điền chạy về nhà, nghĩ tới chút chỗ trống còn lại cũng không đủ nhét đệm giường của mình, liền cầm một thảm da dê làm đệm giường, lại khiêng thêm hai bộ mền của mình đi qua.

    Tống Hi yên lặng nhìn Toàn Căn thím. Thím, nhìn xem ngài đem con út của mình đông lạnh thành cái dạng gì!

    Toàn Căn thím rất vui lòng. Con út không kêu lạnh với nàng, mỗi ngày nàng cũng có thể tiết kiệm một bếp lò đốt than. Con dâu có thai, phòng ở cần ấm áp một chút, đông lạnh ai cũng không thể đông lạnh cháu trai của nàng.

    Lý Bảo Điền thở dài:

    - Từ khi chị dâu có thai, tôi không còn chút địa vị gì trong nhà.

    Ăn ngon đừng nói, đều là cháu nhỏ. Lẽ ra đi ngủ xa đầu giường có lò sưởi đã lạnh lắm rồi, hiện tại thì hoàn toàn không có chút ấm áp.

    Tống Hi thở dài, về nhà mở máy tính xem tin tức.

    Nông trường nhà ấm đông bắc mùa thu hoạch lớn, sản lượng mẫu bắp lần thứ nhất vượt qua ngàn cân.

    Đây là tin tức được dùng màu đỏ nổi bật đội lên trên đỉnh trang web.

    Tống Hi nhìn hình ảnh vài lần, có chút kích động. Nhà ấm mênh mông bát ngát cỡ lớn, đống bắp ánh vàng rực rỡ xếp cao như núi, cây non mang theo sắc thái màu xanh hi vọng nhìn qua thật sự là rất không sai.

    Tin tức này tới thật đúng lúc, cũng rất mạnh mẽ. Đây là thời kỳ giáp hạt, hơn nữa phương bắc chậm chạp không tăng nhiệt độ, càng ngày càng nhiều người cảm thấy hoảng hốt. Vừa lúc đó nhà ấm đông bắc thu hoạch. Bình nguyên đông bắc lớn như vậy, đất đai lại phì nhiêu, lúc trước từng nói xây bao nhiêu nhà ấm? Tính toán, sản lượng tổng cộng có bao nhiêu, có thể lấp đầy bao nhiêu bụng. Dân chúng luôn nhịn đói chờ đợi phần lớn cũng yên tĩnh trở lại.
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 156:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một mẫu sản hơn ngàn cân. Tống Hi nghe sản lượng như vậy cũng không phát biểu ý kiến. Tính toán ngày nhà ấm xây thành, tiếp tục tính toán ngày thu hoạch, sản lượng này cho dù quốc gia có dùng mầm móng tốt nhất của cả nước, còn bỏ nhiều phân bón hóa học, chỉ sợ cũng chỉ là trọng lượng bề ngoài mà thôi. Nhưng có thể vỗ yên lòng người vẫn tốt hơn. Lương thực, có đợt thứ nhất sẽ có đợt thứ hai. Nông trường nhà ấm, có một sẽ có hai, có quốc gia còn có đất vườn, có tập thể lại có người.

    Mục Duẫn Tranh hô:

    - Đi qua dùng cơm, có gan heo xào hành tây mà cậu thích.

    Tống Hi nhanh chóng chạy tới ăn cơm, trước gắp đũa gan heo, lại gắp hành tây, rồi mới lên tiếng:

    - Lần sau cắt hành tây kêu tôi một tiếng, chảy nước mắt rất khó chịu.

    Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, gom qua hôn một cái, còn đem nửa miếng gan heo ngoài miệng Tống Hi đoạt đi rồi.

    Mục trưởng quan gần đây đã học biết tận dụng mọi cơ hội, đây là nhìn chằm chằm hai vợ chồng Trịnh Sưởng nhìn suốt một mùa đông lấy ra được kinh nghiệm sao? Tống Hi âm thầm gật đầu. Năng lực học tập bắt chước của Mục trưởng quan không sai, thêm một điểm.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Qua vài ngày tôi muốn quay về B thị một chuyến.

    Tống Hi ngẩn ngơ, không lên tiếng.

    Mục Duẫn Tranh nắm chặt tay Tống Hi không buông. Chuyện sốt ruột trong nhà không phải nói hắn muốn tránh thì tránh được, dù sao cũng phải đi giải quyết cho xong.

    Sau một lúc lâu Tống Hi gật gật đầu nói:

    - Vậy hãy đi đi, vừa vặn, tôi nghĩ đi phía nam một chuyến, thuận tiện nhìn xem Đường Cao.

    Lại đâm hắn mấy châm.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc, nói:

    - Chờ tôi trở lại rồi cùng nhau đi, tôi sẽ rất nhanh trở lại.

    Mẹ nó, lại là tiểu bạch kiểm Đường Cao, lần này nhất định phải đánh cho hắn một trận mới được.

    Ba ngày sau, Mục Duẫn Tranh đi rồi.

    Tống Hi phát hiện chất lượng cuộc sống của mình đi xuống. Trình độ cơm nước theo không kịp là một, buổi tối không ai ấm giường nửa đêm bếp lò tắt bị đông lạnh tỉnh là một. Còn nữa, sao trước kia không phát hiện trong nhà mình còn có nhiều việc cần làm như vậy a, làm mãi không xong!

    Suốt một ngày, toàn thân Tống bác sĩ đều u uất.

    Cần dọn chuồng dê, còn phải dọn chuồng gà, dọn dẹp lồng thỏ, kể cả lồng con hoẵng.

    Phải cho dê, gà, thỏ còn có hoẵng ăn.

    Đêm đó, Tống Hi chui vào trong mền, bấm điện thoại của Mục Duẫn Tranh:

    - Ổ chăn lạnh quá.

    Mục trưởng quan vừa ngồi xuống trước mặt nhị thúc không bao lâu sưu một chút bật lên, chỉ hận không thể lập tức trở lại ấm giường cho Tống bác sĩ.

    Ngày hôm sau, Tống Hi ủ rũ nấu bánh chẻo cho mình, còn nấu thịt cho tiểu Đa.

    Đại loa trong thôn vang lên.

    Người trong huyện tới muốn xin quyên tiền.

    Rét lạnh cùng đói khát đem đàn người bức vào trong đại viện ủy ban huyện, nam nữ già trẻ, chuyển nhà, thậm chí còn có người ôm theo nhi đồng chết yểu.

    Trong huyện có thể tìm địa phương ổn định dân chúng tập trung cung ấm, nhưng không giải quyết được đồ ăn cho nhiều người như vậy.

    Đội ngũ xuống nông thôn quyên tiền được tạo thành, nhân viên công tác ủy ban huyện + dân chúng trong huyện + binh sĩ cầm súng.

    Nhân viên công tác mang theo mấy vị lão nhân trong huyện từng nhà động viên, thôn trưởng cúi thắt lưng, nhìn càng già gay gắt.

    Người trong thôn vô cùng lặng lẽ. Không chịu mở cửa, có người mặt lạnh cự tuyệt, cũng có người xuất ra ba năm cân lương. Từ mùa thu năm trước không ngừng có người tới ăn xin, thấy được nhiều, nhìn lại lương thực trong nhà cũng không phong phú, tâm tình của thôn dân chầm chậm cứng rắn đi lên.

    Trầm Việt dẫn đội nhìn Tống Hi cười khổ.

    Tống Hi cũng cười khổ:

    - Chỗ này của tôi cần nhiều người làm việc, một ngày bao ba bữa cơm, trong nhà cũng không có bao nhiêu lương tích trữ. Hoa màu trong đất mới gieo xuống không bao lâu, cách thu hoạch còn quá sớm! Đông bắc mùa thu hoạch lớn, chỗ chúng ta không phân được lương sao?

    Trầm Việt cắn môi:

    - Cả nước trên dưới đều nhìn chằm chằm đám lương kia đâu, đủ làm gì! Năm trước thảo nguyên tuyết tai, không đúng, là năm kia. Năm trước cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vì trước tiên có chuẩn bị nên không nghiêm trọng như năm kia, hơn nữa cũng không lên tin tức. Mặt trên có nói, dân chăn nuôi cần nam dời đâu!

    Dân chăn nuôi nam dời? Phải rồi, ngay cả chỗ bọn họ còn lạnh tới như vậy, bên thảo nguyên chỉ có thể càng lạnh hơn, vả lại lạnh sớm mà ấm càng muộn. Chỉ nhờ vào vài tháng ấm áp, làm sao nuôi nổi nhiều dê bò! Nhưng nam dời là không thể tiếp tục chăn nuôi. Dân chăn nuôi lại không thể chăn nuôi, làm sao mà qua đây?

    Trầm Việt thở dài:

    - Nếu phân tới nông thôn, nếu có thể được một khối đất vẫn có thể sống sót đi!

    Phía bắc càng lạnh, bên đông bắc tai họa càng thêm nghiêm trọng, nhưng việc này không thể nói với nam thần. Nói lại có ích lợi gì, hàng năm vừa đến mùa đông liền phải đi xe trượt tuyết chạy đi cứu người sao? Nam thần dù lợi hại, nhưng cũng chỉ có một mình, cũng không gánh nổi toàn bộ thiên tai của thế giới.

    Tống Hi trầm mặc hồi lâu, nói:

    - Cậu ăn cơm trước đi, tôi nấu thêm bánh chẻo.

    Trầm Việt không khách khí, tiếp nhân cơm đôn thịt rõ ràng là lấy từ khẩu phần của tiểu Đa mãnh liệt ăn. Sau khi quyên mấy gói lương ra ngoài, nhà ăn số lượng càng thêm gắt gao, hắn thật sự đã lâu không có vài bữa cơm no.

    Trầm Việt ăn cơm, Tống Hi khiêng ra hai túi khoai lang lớn, lại đưa ra hai túi bột bắp lớn.

    Trầm Việt nói:

    - Nhiều lắm, lấy một nửa là được rồi. Đến lúc đó tôi sẽ nói là xem mặt mũi tôi nên mới cấp cho, nếu cho một lần nhiều quá sẽ bị nhớ kỹ. Nhiều người chịu đói như vậy, chỗ của anh lại dựng nhà ấm thủy tinh, đừng trêu chọc họa cho mình.

    Tống Hi thu hồi một túi khoai lang một túi bột bắp, lại lấy ra thêm một ít, chỉ chừa lại hai túi còn chừng bảy phần.

    Trầm Việt:

    -!

    Thật không hổ là nam thần, học một biết mười.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 157:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Việt ăn uống no đủ, còn sủy một bao thịt khô trong túi áo trong, khiêng hai gói lương thực đi rồi.

    Tống Hi đóng cửa lớn, cũng không đi theo xem tình huống quyên tiền, quay đầu vào hiệu thuốc thu thập một ít dược liệu đi ra, gọi cho Trầm Việt.

    Rạng sáng hôm sau, Trầm Việt mang theo sáu binh sĩ đi qua, cùng Tống Hi đi tới địa phương an bài cho dân chúng lưu trong huyện.

    - An bài trong ký túc xá học sinh trung học phổ thông huyện, nhất trung nhị trung tam trung đều có. Trong ký túc xá có sẵn giường, thống nhất cung ấm cũng phương tiện.

    Trầm Việt nói.

    Đi nhất trung trước. Xe dừng lại, hai nhân viên công tác của ủy ban huyện liền chào đón.

    Tống Hi vác hòm thuốc xuống xe, chỉ huy mấy binh sĩ hỗ trợ khiêng thuốc lô đi xuống.

    Trầm Việt biết Tống Hi không thích nghi thức xã giao, vừa xuống xe liền chặn đường hai nhân viên công tác.

    - Tiểu Tống bác sĩ tới rồi!

    Vừa đi tới dưới lầu ký túc xá, liền nghe lầu một hô một tiếng, ngẩng đầu nhìn xem, một người đang ghé trên cửa hướng hắn vẫy tay. Nhìn kỹ xem, không quen biết. Vì thế bắt đầu từ lầu một, đi từng phòng từng phòng khám bệnh. Bốn binh sĩ đi phía sau, hai hỗ trợ khiêng hòm thuốc, hai duy trì trật tự.

    Điều kiện nhất trung không sai, ký túc xá sáu người, ba giường tầng cao thấp. Hiện tại bỏ thêm ba giường, hai hai cùng một chỗ, hai giường ngủ được ba người. Trừ bỏ nhi đồng cần mẹ, dừng chân đều là nam nữ tách ra.

    Người nơi này không có bệnh nặng, phần lớn bị tổn thương do giá rét, còn có cảm mạo nặng, có ai nghiêm trọng đều được đưa tới bệnh viện. Điều kiện trong bệnh viện cũng không tốt, trời lạnh người bệnh nhiều, mấy bệnh viện huyện sớm kín người hết chỗ.

    Giữa trưa Tống Hi lưu lại ăn cơm, một chén cháo bắp có chút cải trắng bỏ chút váng dầu, hai bánh mì bột bắp.

    Tống Hi cùng mấy binh sĩ ăn cơm trong phòng gác cổng trường học. Đang ăn, nhìn thấy một đứa bé chừng mười tuổi bọc kín người chạy tới, đưa tay nhét đồ vật vào lòng Tống Hi, chạy mất.

    Là một thịt vò cơm trưa, còn mang theo nhiệt độ cơ thể.

    Tống Hi chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn gay gắt, rốt cục vẫn đem vò mở ra, lấy con dao tách ra, mỗi binh sĩ một khối, mình cùng Trầm Việt không có.

    Trầm Việt nhìn cơm trưa thịt vò của chiến hữu, ánh mắt thập phần không tốt.

    Chiến hữu chuyển chuyển qua một bên, kẹp thịt một ngụm nhét miệng, cực kỳ thỏa mãn.

    Trầm Việt nghiêm mặt:

    - Miệng cậu quá lớn, trở về chạy mười vòng.

    Chiến hữu nghe vậy đầy cõi lòng hi vọng hỏi:

    - Liên trưởng, chạy bộ là thể lực sống, chạy xong có được ăn cơm no một chút hay không?

    Mấy binh sĩ không hẹn cùng nhét thịt vào miệng, tập thể nhìn qua liên trưởng, đôi mắt thập phần chờ mong.

    Trầm liên trưởng nhất thời cảm thấy cực kỳ sốt ruột. Không được ăn cơm no, dù muốn phạt cũng không được, trước kia đội trưởng động một chút lại phạt bọn họ chạy bộ thật soái bao nhiêu a!

    Tống Hi buông đũa xuống, nói:

    - Nhanh ăn hết, cần làm việc, còn phải tiếp tục nấu thuốc đâu.

    Mấy binh sĩ nhanh chóng cơm nước xong, nháy mắt vào chỗ.

    Tống Hi nhìn Trầm Việt vươn ngón cái.

    Trầm Việt cực kỳ đắc ý. Đám binh này do một tay hắn huấn luyện ra tới, hiện tại cuối cùng miễn cưỡng có thể nhìn, thật không biết trước kia huấn luyện viên của bọn họ làm việc kiểu nào.

    Mãi tới khi trời gần tối Trầm Việt mới mang theo mấy binh sĩ tiễn Tống Hi trở về, cọ xát một bữa cơm no.

    Mỗi ngày Tống Hi đi trong huyện khám bệnh, Trầm Việt mang binh xe đón xe tiễn.

    Mấy ngày liên tục nhóm binh sĩ thủ hạ của Trầm Việt đều thay phiên một lần, Tống Hi bị ăn sạch một túi gạo cùng một túi bột mì.

    Khi không cần tiếp tục đi khám bệnh, Tống Hi tính toán ngày tháng, Mục Duẫn Tranh đã đi hơn một tuần, trong lòng có chút oán hận – tuy nói mấy ngày nay công việc trong nhà đều là Lý Bảo Điền làm – nhưng buổi tối một mình ngủ thật sự là rất lạnh a!

    Lúc này Tống Hi phát hiện có người vào núi, kết bè kết đội, cầm búa cùng dây thừng, còn mang theo đao.

    Tống Hi đi ngọn núi nhìn xem, phát hiện cạm bẫy. Nhìn lại cây cối mình gieo xuống mùa xuân năm trước, phát hiện cũng không bị chặt nên an tâm.

    Tiểu Đa tới gần ngửi ngửi.

    Tống Hi vỗ vỗ nó, nói:

    - Nhớ kỹ mùi vị này, từ nay về sau vào núi tản bộ ngửi được mùi vị thì đi vòng qua, bằng không chờ bị người lột da ăn thịt đi! Trên người cậu thịt nhiều, nếu không cẩn thận bị họ bắt bọn họ chắc chắn sẽ không trả cậu lại cho tôi.

    - Gâu gâu!

    Tiểu Đa sẽ nghiêm túc ghi nhớ hương vị, lại kêu một tiếng. Nhân loại có rất nhiều đồ vật rất nguy hiểm, tiểu Đa sẽ thật cẩn thận.

    Đi đầu vào núi là thân thích nhà Lý Mậu Xương, mới từ đông bắc tới không lâu, biết một chút nghề săn thú.

    Vợ của Lý Mậu Xương là năm đó mua được người vợ chức nghiệp, chính là loại đội chuyên nghiệp chuyên chọn người độc thân không cưới được vợ trong nông thôn xuống tay, sau khi gả tới ở một hai năm lại bỏ chạy rụng, sau đó lại bán cho nhà khác. Người vợ của Lý Mậu Xương đã bị bán qua bốn nhà, tuổi cũng không nhỏ rồi, xem nhà này đối đãi với mình cũng tốt, liền an tâm ở lại, hiện tại đứa con cũng đã mười tuổi.

    Vợ của Lý Mậu Xương có một người chị, thấy cuộc sống của em gái rất tốt, sau khi bán tới đông bắc cũng dàn xếp xuống. Cha mẹ chồng đều là người phúc hậu, chồng tên Ngưu Khôn cũng thành thật chịu khó, hiện giờ đều có con cái song toàn. Nguyên bản cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng mấy năm nay mùa màng thật sự không tốt, chỗ bọn họ lại rét lạnh vô cùng, thu hoạch không tốt, cuộc sống càng vô cùng khó khăn.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 158:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm trước bị thu đất xây dựng nhà ấm thủy tinh, hai vợ chồng đều làm việc trong nông trường kiếm tiền công điểm, nguyên còn tưởng sẽ tốt hơn, kết quả ngày càng qua không nổi nữa. Ngưu Khôn bốn mươi, cha mẹ đều hơn sáu mươi làm không nổi việc nặng lấy không được công điểm, hai con một tám tuổi một bảy tuổi, lại không làm được việc gì. Hai người kiếm công điểm, còn phải nuôi sống một nhà sáu người, có chút cố hết sức. Năm nay lượt hoa màu thứ nhất của nhà ấm sau khi thu hoạch lĩnh lương thực tính toán thế nào cũng không đủ ăn cho tới khi đợt lương thực thứ hai thu hoạch. Vì thế người một nhà thương lượng một chút, chạy tới cậy nhờ cô em vợ "cuộc sống không sai lương thực đủ còn có thể ăn thịt".

    Nhà của Lý Mậu Xương cũng thật sự khá tốt. Lão nhân nhà bọn họ mấy năm trước đã qua đời, toàn gia chỉ có ba người, hai người lớn đều chịu làm, Lý Mậu Xương còn có chút tay nghề thợ mộc, thường xuyên có người tìm hắn làm tủ giường bàn ghế, trong tay cũng khoan khoái hơn những gia đình khác trong thôn. Nhưng hiện tại lại thêm gia đình chị vợ sáu người.

    Ngưu Khôn mang theo vợ con cha mẹ chuyển tới Lý gia kênh rạch, vừa nhìn tình trạng gia đình anh em cột chèo liền có hiểu biết. Nhà anh em cột chèo có mười hai mẫu, nếu siêng năng chăm sóc cũng có thể mang kèm gia đình mình sáu người sinh sống. Nhưng mình dù sao cũng là một đại lão gia cũng không thể mang theo cả gia đình ăn không ngồi rồi, dù sao cũng phải tìm nghề nghiệp. Nghe được cháu của vợ cùng con mình nói lần trước tiểu Tống thúc tặng thịt heo rừng ăn thật ngon, Ngưu Khôn liền động tâm. Vào núi săn thú, lúc hắn còn trẻ từng học qua. Nếu trong núi có sản xuất, mình có thể săn được thịt trở về, cũng không tính là ăn không ngồi rồi, có bao nhiêu nói không chừng còn có thể đổi được lương thực.

    Vì thế Ngưu Khôn làm chuẩn bị, kêu lên anh em cột chèo cùng vào núi hạ cạm bẫy.

    Nhắc tới cũng là có thu hoạch. Hạ sáu cạm bẫy, cách một ngày đi xem liền bắt được hai con thỏ. Tuy nói thật gầy, nhưng dù gì cũng là thịt!

    Có thu hoạch, lòng tự tin của Ngưu Khôn càng đủ. Lý Mậu Xương là thợ mộc, còn làm một cung tên bằng gỗ sơ sài, Ngưu Khôn lại bắt về ba con chim trĩ. Thu hoạch nhiều hơn, người đi theo Ngưu Khôn vào núi cũng nhiều hơn.

    Nghe xong Lý Bảo Điền kể lại tin tức, Tống Hi nhịn không được chắc lưỡi. Năm trước mang theo Trầm Việt bọn họ vào núi lần đó bắt quá ác, dã vật lớn một chút đều chạy sâu vào bên trong. Vì nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn đã lâu không lên núi bắt thịt ăn, chỉ có tiểu Đa một mình tản bộ tự bắt một hai khối thịt trở về. Như vậy lại có một đám người chậm rãi tiến vào núi, phỏng chừng những vật nhỏ kia sẽ bị tai ương. Tống Hi hoài nghi tới đầu xuân mình còn cơ hội chứng kiến con thỏ chim trĩ ở bìa rừng nữa hay không.

    Nhưng nông trường nhà ấm đông bắc lại chọn dùng chế độ công điểm, đây là chế độ đã tồn tại thật lâu trước kia. Chế độ công điểm, phân phối theo lao động, nhìn qua không có gì không tốt. Nhưng giống như gia đình Ngưu Khôn trên có người già dưới có con nhỏ, chỉ nhờ vào hai đôi tay làm sao mà nuôi sống được cả nhà đâu!

    Tống Hi ôm tiểu Đa nhìn Lý Bảo Điền dọn dẹp chuồng dê, chuồng gà, lồng thỏ cùng lồng hoẵng, nói:

    - Đi thôi, tôi cũng mang cậu đi trong núi nhìn xem, nói không chừng chúng ta cũng có thể bắt con thỏ về ăn một chút.

    Lý Bảo Điền nhìn lồng thỏ.

    Tống Hi nói:

    - Bên trong là thỏ giống tôi lựa chọn, không thể tùy tiện ăn. Thỏ hoang ngỗ ngược lớn, không dễ nuôi sống, động một chút lại tuyệt thực đói chết. Mấy con này còn không biết phải nuôi tới khi nào đâu! Nhưng con hoẵng dễ nuôi, có hai con đã có thai, chờ sinh hoẵng con thì bắt một đôi cho cậu.

    Lý Bảo Điền thoáng do dự, lắc đầu:

    - Thôi không cần, trong nhà còn có heo rừng cùng dê núi đâu, đều là tôi nuôi.

    Hai người vào núi, không bao lâu nhìn thấy một con hoẵng chạy về hướng bọn họ, còn có người kêu:

    - Mau, mau ngăn lại!

    Tống Hi đẩy Lý Bảo Điền, làm cho người đi hỗ trợ ngăn cản, mình cùng tiểu Đa đứng không nhúc nhích, lại đem con đường chạy trốn của con hoẵng ngăn chặn.

    Hai người cháu của nhà Lý Mậu Xương chạy tới, đem con hoẵng trói lại, nhìn Tống Hi cười cười:

    - Tiểu Tống thúc.

    - Đội kỹ mũ, đừng trúng gió.

    Tống Hi cũng cười, mang Lý Bảo Điền rời đi.

    Lý Bảo Điền nhìn nhìn, khẽ thở dài. Nếu là tiểu Tống ca muốn bắt thật quá dễ dàng, nhưng nếu thay đổi là mình, phỏng chừng không thể nào.

    Tống Hi mang theo Lý Bảo Điền xoay quanh bìa rừng, nhìn nhìn tình huống cây giống, cuối cùng hai tay trống trơn xuống núi.

    Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ:

    - Tiểu Tống ca không phải nói đi bắt con thỏ về ăn sao?

    Tống Hi:

    - Tiểu Đa đi bắt rồi a, chúng ta trở về chờ ăn là được.

    Tiểu Đa điêu về một con dê núi.

    Ngưu Khôn chứng kiến con chó khổng lồ ngậm một con dê núi phóng nhanh như bay, đều sợ ngây người, hỏi:

    - Con chó này của nhà ai vậy, bộ dạng thật là tốt, nhìn như một con nghé con, nếu có thể mượn tới săn thú là tốt rồi.

    Một đứa cháu của Lý Mậu Xương nói:

    - Đó là chó của tiểu Tống thúc, một ngụm có thể cắn chết một đại heo rừng, không dễ mượn đâu!

    Ngưu Khôn hỏi:

    - Vì sao không dễ mượn? Không mượn không, chia hắn một phần là được.

    Đứa cháu thở dài:

    - Nếu toàn bộ dã thú đều do con chó kia bắt được, ngài làm sao phân?

    Người nào không biết con chó của tiểu Tống thúc lợi hại, động một chút lại điêu thú về nhà, nhỏ có chim trĩ con thỏ lớn có dê núi heo rừng, trong núi có gì nó điêu về nhà cái gì. Cha mẹ nói qua, bình thường ăn thịt mà tiểu Tống thúc phân cho thì không có gì, vào núi còn muốn chiếm đại tiện nghi của người ta thì không tốt, rất không biết xấu hổ. Mượn con chó cũng như vậy!
     
    Heoheocon9552 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...