Trọng Sinh Nghịch thiên tà đế - Cẩu Tác Giả

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cẩu tác giả, 9 Tháng mười một 2023.

  1. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 90: Kế hoạch lật đổ Lục gia (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bạch lại chợt nhận ra gì đó.

    Khoan đã, đồ của tên Viêm Từ Phong, cũng chỉ là đồng phục dành cho những tên tạp dịch, nếu để tiểu tử này mặc đồ ấy, khả năng cao, đám người của Lục gia, sẽ phát hiện ra, vì dù sao, đồ này, muốn có cũng không khó, chỉ cần giết một tên tạp dịch của Viêm gia, rồi lấy đồ từ người tên đó, với trí thông minh, của Lục gia, chắc chắn, sẽ không dễ dàng bị lừa, chỉ đành, cho tiểu tử này, mặc đồ của tên Viêm Mặc vậy.

    Diệp Bạch nhìn sang Trương Khai, rồi lên tiếng nói.

    "Được rồi, đầu tiên, cứ gây hiểu lầm, cho Lục gia và Viêm gia, rồi cho bọn chúng đánh nhau, nhân lúc đó, ta vào mà hưởng lợi."

    Trương Khai nghe xong, vẻ mặt có chút căng thẳng mà đáp.

    "Tiểu tử, ngươi nhìn ta hiện tại xem, mắt cũng chưa hồi phục, thì sao mà đánh nhau, với lại rút lui nổi a?"

    Diệp Bạch bật cười, rồi nói.

    "Ngươi yên tâm đi, ta đã tính cả rồi, ngươi tuy chỉ còn lại một huyết hắc nhãn, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng không sao, chỉ cần làm theo lời ta, ngươi sẽ có được thần nhãn."

    Trương Khai thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.

    "Muốn có thần nhãn, đâu phải cứ nói là có, ngươi tốt nhất, nên nói thật đi."

    Diệp Bạch nghe xong, bật cười thành tiếng.

    "Lục Khải hắn ta, có phải nhốt trong huyết hắc nhãn không?"

    Trương Khai nghe xong, có chút thắc mắc hỏi lại.

    "Sao ngươi biết a?"

    "Ngươi không cần biết, tại sao ta biết."

    Diệp Bạch đáp lại, rồi suy nghĩ.

    Ở trong huyết hắc nhãn, không tồn tại khái niệm thời gian, mà tên Trương Khai đó, chắc chắn không thể nào, tự mình giam cầm hắn trong huyết hắc nhãn, khả năng cao là, nhân lúc tên Lục Khải vừa đột phá, vẫn còn yếu, mà dùng huyết hắc nhãn giam cầm, nếu đúng vậy thì càng tốt, hắn ta vẫn chưa hoàn toàn quen với sức mạnh mới, cơ thể cũng chưa điều chỉnh hợp lí, sau khi đột phá, nếu ngay lúc này, đoạt xá của hắn, là hoàn toàn có thể.

    Diệp Bạch nghĩ xong, mà cười thầm, nhưng để chắc chắn, vẫn hỏi lại Trương Khai.

    "Tiểu tử, có phải ngươi nhân lúc, tên Lục Khải vừa mới đột phá, mà dùng huyết hắc nhãn giam cầm hắn, đúng không?"

    Trương Khai nghe xong, có chút ngạc nhiên.

    Tiểu tử này, không tầm thường, đến cả chuyện này cũng biết, nhưng hiện tại hắn vẫn còn hữu ích, đến lúc hợp lí, thì giết hắn sau vậy.

    Trương Khai nghĩ xong, gật đầu đáp lại.

    Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch lại tiếp tục suy nghĩ.

    Khoan đã, việc gì phải cho tiểu tử kia đi gây mâu thuẫn, giữa hai nhà, thay vào đó, ta cho Viêm Mặc trực tiếp ra mặt, như vậy, càng là dễ gây mâu thuẫn hơn, còn ta và tiểu tử này cũng tiến vào huyết hắc nhãn, đoạt xá tên Lục Khải, nếu mọi việc đều thành công, thì bước đầu xem như đã ổn.

    Diệp Bạch nghĩ xong, nhìn sang âm bản nguyên, mà lên tiếng nói.

    "Ngươi thả đám người đó ra đi, trừ tiểu tử Viêm Từ Phong, và tiểu tử Huỳnh Chính Quy."

    Âm bản nguyên nghe xong, thờ dài một hơi, rồi đưa bàn tay ra, từ lòng bàn tay, một lốc xoáy đen được hình thành, đám người lúc nãy cũng dần hiện ra.

    "Đây là đâu vậy a?"

    Viêm Mặc lên tiếng hỏi.

    Diệp Bạch nhìn sang Viêm Mặc, rồi lên tiếng nói.

    "Viêm lão, ta có việc cần ông giúp."

    Viêm Mặc nghe xong, thắc mắc hỏi lại.

    "Việc gì a?"

    "Ông và đám còn lại, đi đến Lục gia, gây sự cho ta, xong thì lập tức rút lui trở về."

    Viêm Mặc nghe xong, có chút không tin.

    "Ngươi đầu óc có vấn đề à? Lục gia mạnh như vậy, bọn ta sao có thể đánh lại?"

    Diệp Bạch nghe xong, thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.

    "Lục gia đang họp bàn chính sự, nên một vài chỗ, canh gác rất thưa thớt, đánh vào đó cho ta, rồi lập tức rút lui, người có thể không giết, nhưng nhất định, phải phá tan kiến trúc, hoặc trận pháp xung quanh."

    Viêm Mặc nghe xong, trầm mặt suy nghĩ.

    Tiểu tử này, là đang muốn sử dụng bọn ta, gây ra hiểu lầm cho Lục gia, từ đó tạo ra mâu thuẫn của hai nhà, rồi nhân lúc đó, nhảy vào hưởng lợi, tiểu tử này, quả là có chút mưu mô.

    Suy nghĩ xong, Viêm Mặc lên tiếng đáp.

    "Được ta biết rồi."

    Diệp Bạch nhận được câu trả lời, liền lấy trong cơ thể ra cây thời gian.

    Diệp Bạch mở ra một lổ hổng không gian trên cây thời gian, rồi lên tiếng nói.

    "Các ngươi đi đi, sau khi làm xong, theo lổ hổng không gian mà trở về."

    Từ bên trong, vô số cánh tay đen xuất hiện, ôm từng người vào trong.

    Trương Khai bên này, cũng cảm nhận được gì đó.

    Thứ cảm giác này, chẳng lẽ nào là cây thời gian a? Sao việc này có thể chứ?

    Trương Khai ngạc nhiên ra mặt, Diệp Bạch cũng chú ý thấy điều này, mà lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, ngươi không cảm nhận nhầm đâu, thật sự là cây thời gian đó, vì vậy, đừng hòng giở trò, ngươi không giết được ta đâu."
     
  2. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 91: Kế hoạch lật đổ Lục gia (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bạch nói xong, vươn vai một cái, rồi tiếp tục suy nghĩ.

    Lục Khải, hắn ta hiện tại vẫn còn rất yếu, vì mới đột phá, với thực lực hiện tại của ta, hắn chỉ cần dùng một tay, là đã có thể hạ được, việc đoạt xá hắn, xem ra khó hơn ta nghĩ.

    Nhưng dù vậy vẫn không sao cả, chỉ cần ta hợp công Lục Khải với tiểu tử này, nhất định sẽ thành công đoạt xá.

    Diệp Bạch lại đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng.

    Khoan đã, nếu ta đoạt xá của hắn, thì cơ thể này của ta, phải làm sao a?

    Diệp Bạch căng thẳng suy nghĩ.

    Cơ thể này của ta, hiện tại vẫn còn rất yếu, nhưng tiềm vọng phát triển là rất lớn, nếu tính về lâu dài, thì cơ thể này vẫn là tốt hơn.

    Chi bằng, ta tạm thời dùng cơ thể của tên Lục Khải, còn cơ thể này lưu trữ vào cây thời gian, đến lúc cần thiết, thì chỉ cần đổi lại.

    Nghĩ xong, Diệp Bạch nhìn sang Trương Khai, lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, nếu muốn lật đổ Lục gia, thứ lớn nhất ngươi phải vượt qua, là tên Lục Khải, ta nói không sai chứ?"

    Trương Khai nghe xong đơn giản gật đầu, thấy vậy, Diệp Bạch lại tiếp tục nói.

    "Chỉ cần loại bỏ được tên Lục Khải đó, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều."

    Nghe đến đây, Trương Khai cũng biết được, kẻ trước mặt là đang muốn làm gì.

    Tên này, hắn ta là muốn nhân lúc Lục Khải vừa mới đột phá, vẫn còn yếu, mà muốn giết ông ta, nếu hắn có tham vọng lớn hơn, thì có thể hắn ta, còn muốn đoạt xá của ông ta.

    Ta hiện giờ cũng đã kiệt sức, huyết hắc nhãn cũng đã, tạm thời không dùng được, nếu hợp sức với bọn chúng, cũng sẽ có khả năng chiến thắng, nhưng là rất thấp, nếu phút chót bọn chúng trở mặt, ta chỉ có một con đường chết.

    Nghĩ xong, Trương Khai lên tiếng nói.

    "Làm sao để ta tin ngươi đây?"

    Diệp Bạch nghe xong, liền bật cười, rồi lên tiếng nói.

    "Ngươi quên rồi sao? Không gian đó là trong huyết hắc nhãn, do ngươi điều khiển, nếu bọn ta trở mặt, ngươi chỉ cần tự thoát ra khỏi đó, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?"

    Trương Khai nghe xong, tiếp tục suy nghĩ.

    Vậy mà ta không nhớ ra sớm, không gian đó, dù gì cũng là ta điều khiển, tên tiểu tử này, có chút không an toàn, chi bằng ta nhân lúc quan trọng, cho tên Lục Khải giết hết bọn chúng, rồi nhân lúc đó, lao vào hốt trọn một mẻ.

    Nhưng không ổn, tiểu tử đó chắc chắn là có phòng bị, chưa hết, những tên theo sau tiểu tử này, không tầm thường, chỉ cần sơ suất một chút, khả năng chết cũng là rất cao.

    Cũng chỉ đành, tạm thời hợp tác với hắn, để đến lúc thích hợp, rồi giết hết một lượt.

    Diệp Bạch thấy Trương Khai, vẫn mãi suy nghĩ, liền tiến sát hắn, rồi lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng giở trò, ngươi không lừa được ta đâu."

    Trương Khai lùi về sau, rồi đáp.

    "Ngươi nghĩ có thể thắng ông ta à? Lục Khải, ông ta không mạnh đến mức, ngươi không tưởng tượng được đâu."

    Diệp Bạch đặt tay lên vai Trương Khai, rồi lên tiếng nói.

    "Yên tâm, chỉ cần nghe theo lời ta, chắc chắn có thể thắng."

    Trương Khai nghe xong, thở dài một hơi, rồi đưa tay ra phía trước.

    "Được rồi, nếu ngươi muốn thì đành vậy."

    Từ trong lòng bàn tay Trương Khai, một lốc xoáy đen dần được hình thành, rồi nhanh chóng hút lấy đám người vào trong, kể cả Trương Khai.

    Sau một lúc, bọn họ được đưa vào không gian huyết hắc nhãn.

    Lục Khải cảm nhận có người tới, liền ngồi dậy, bẻ cổ khởi động lại gân cốt.

    "Tiểu tử, ngươi trở lại rồi sao?"

    Lục Khải nhìn xuống, ngoài Trương Khai ra, còn có thêm bốn người, thấy vậy, ông ta lên tiếng nói.

    "Ngươi đánh không lại, nên dẫn thêm người tới a?"

    Trương Khai bật cười, lên tiếng đáp.

    "Lục Khải, ông vừa mới đột phá, vẫn còn yếu, với thực lực của bọn ta, ông nghĩ, ông có thể thắng a?"

    Lục Khải vươn vai, khởi động gân cốt, rồi rút kiếm ra, xong lập tức biến mất, trong nháy mắt, đã lướt ngang qua Trương Khai, khiến cho trên mặt hắn, lưu lại một vết thương dài, ở mũi.

    "Thị giác của ngươi đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa, chỉ dùng cảm nhận từ các giác quan khác, mà muốn thắng ta a?"

    Lục Khải lên tiếng nói.

    Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên, và dương bản nguyên, mà lên tiếng hỏi.

    "Các ngươi đã có thể hợp thể chưa a?"

    Hai người nhìn nhau một hồi, rồi nhìn lại Diệp Bạch mà gật đầu.

    Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch liền dang hai tay ra.

    "Được rồi, mau tới đi."

    Nghe lời này, cả âm bản nguyên, và dương bản nguyên đồng thanh đáp.

    "Làm gì a?"

    Diệp Bạch nghe xong, thở dài rồi nói tiếp.

    "Còn làm gì ngoài hợp thể trên cơ thể ta a?"

    Nghe xong, cả hai phóng đến cơ thể Diệp Bạch, bám chặt vào cơ thể hắn, cả cơ thể Diệp Bạch, giống như sắp nổ tung, mà phồng to ra.

    Sau một lúc, cơ thể Diệp Bạch bắt đầu xẹp lại, Diệp Bạch hắn ta bây giờ, tóc đã chuyển sang màu trắng, trên bụng hắn còn có hình lưỡng nghi, xung quanh lưỡng nghi lộ rõ những gân máu.

    Lục Khải thấy cảnh này, liền bật cười.

    "Xem ra, mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây."

    Trương Khai cũng cảm nhận được sức mạnh khổng lồ này.

    Tiểu tử này, áp lực hắn tỏa ra, khác hắn với lúc nãy, cách biệt là quá lớn, việc này sao có thể a?
     
  3. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 92: Kế hoạch lật đổ Lục gia (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bạch vươn vai, khởi động lại cơ thể, rồi vào tư thế chiến đấu.

    "Lục gia các người, đã bị dính vào cái bẫy của ta rồi, hắc hắc."

    Diệp Bạch nói xong, khiến Lục Khải có chút suy nghĩ.

    Lục gia hiện tại đang họp bàn chiến sự, các điểm trọng yếu hiện tại, không có quá nhiều người canh gác, ta cũng đã bị kẹt ở đây, nếu Trương gia bọn chúng, có đủ quân lực, thì e là Lục gia ta, ít nhất cũng mất đi ba bốn cứ điểm trọng yếu.

    Nếu thật sự là vậy, thì không xong rồi, ta nhất định phải thoát khỏi đây, trước khi quá muộn.

    Trương Khai nhìn sang phía Diệp Bạch, mà thầm cảm thán.

    Tiểu tử này, là đang muốn dùng lời nói, để khiến Lục Khải không tập trung vào trận đấu, từ đó mà lấy thêm nhiều lời thế, cũng có chút mưu mẹo.

    Diệp Bạch nhân lúc Lục Khải vẫn đang còn suy nghĩ, mà muốn tấn công, hắn vừa nghiêng người về trước, đã liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng Lục Khải, trực tiếp vung quyền đánh tới.

    Lục Khải xoay người, vung kiếm chặn lại đòn đánh, nhưng khi nhìn lại, đó cũng chỉ là tàn ảnh, còn Diệp Bạch đã sớm xuất hiện trước mặt ông ta, mà đánh một quyền cực mạnh.

    Dính phải quyền này, Lục Khải bị bay ra xa, khuôn mặt cũng theo đó mà biến dị.

    "Ngươi cũng khá đấy, tiểu tử."

    Lục Khải vừa chỉnh lại khuôn mặt, vừa nói.

    Diệp Bạch nghe xong, liền bật cười, rồi lên tiếng đáp lại.

    "Quá khen."

    Nói xong, Diệp Bạch lao đến tấn công, Lục Khải thở dài một hơi.

    Phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, rồi đến tiếp viện, nhất định không thể để, Trương gia bọn chúng, chiếm được những điểm trọng yếu, của Lục gia ta.

    Nghĩ xong, Lục Khải cầm chặt thanh kiếm, rồi phóng đến phía Diệp Bạch.

    "Muốn so sức mạnh với ta a?"

    Diệp Bạch thấy cảnh này, mà nói.

    Nói xong, Diệp Bạch tạo thành nắm đấm, vung quyền đánh tới, Lục Khải cũng không chịu thua, vung kiếm ra chặn lại.

    Vậy mà lại có thể, dùng tay không chặn được một nhát kiếm của ta, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi.

    Nghĩ xong, Lục Khải càng dùng thêm sức vào cổ tay, khiến cho nhát chém lại càng thêm uy lực hơn, Diệp Bạch cũng không chịu thua, trên cánh tay nổi lên nhiều gân máu, rồi phồng to hơn do lượng linh lực thuần âm, và thuần dương dồi dào bên trong.

    "Giải."

    Vừa dứt lời, lượng linh lực đó đã được giải phóng, linh lực được phóng thích ra cực mạnh, khiến không gian xung quanh, cũng bị bẻ cong.

    Nhưng trước đòn này, Lục Khải vẫn không chút vết thương, mà vẫn đứng đó.

    "Xem ra, ta không thể chơi đùa với ngươi nữa rồi."

    Lục Khải nói xong, trực tiếp nhảy về sau, giữ khoảng cách, thanh kiếm của ông cũng đột nhiên phát sáng, tỏa ra một thứ năng lượng kinh người.

    "Nhất kích tất sát."

    Lục Khải nhảy lên, xoay người, vung một đường kiếm cực mạnh, khiến không gian xung quanh cũng bị bẻ cong.

    Đối mặt với kiếm khí đang phóng đến, Diệp Bạch không chút lo sợ, mà đưa hai tay ra phía trước, một tay phóng thích linh lực thuần âm, một tay phóng thích linh lực thuần dương.

    Hai loại linh lực hòa hợp với nhau, tạo ra một tấm khiên vô hình, cùng lúc, kiếm khí cũng đã chém đến, hai thứ va chạm với nhau, tạo ra thứ âm thanh chói tay.

    Ngay lúc Diệp Bạch nghĩ bản thân đã chặn được, thì Lục Khải đột nhiên xuất hiện sau lưng.

    "Tiểu tử, đó chỉ là đòn giả mà thôi, hắc hắc."

    Lục Khải dồn toàn lực vào cổ tay và vô song thần kiếm.

    "Đây mới thật sự là nhất kích tất sát."

    Nói xong, Lục Khải đâm thanh kiếm cực mạnh vào người Diệp Bạch, đến mức đâm xuyên qua lưỡng nghi trên bụng hắn.

    Diệp Bạch không chút hoảng sợ, dùng hai tay giữ chặt lấy mũi kiếm.

    "Lục Khải, ông già đến như vậy rồi, mà vẫn còn bị lừa a?"

    Lục Khải nghe xong, cũng nhận ra điều gì đó.

    Không ổn rồi, ta mãi đấu với tên này, mà quên bén đi tiểu tử Trương Khai đó, tuy hắn đã mất đi thị giác, nhưng với những giác quan nhạy bén còn lại của hắn, chắc chắn là vẫn có thể hoạt động như thường.

    Nghĩ xong, Lục Khải xoay đầu về sau nhìn, cùng lúc, Trương Khai cũng phóng đến, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm, như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Khải.

    Lục Khải dùng sức muốn rút kiếm ra, nhưng lại không tài nào rút được, nhìn lại, lưỡng nghi trên bụng Diệp Bạch, đã khóa chặt lại vô song thần kiếm.

    Đối mặt với tình huống này, không còn cách nào khác, Lục Khải chỉ đành buông thanh kiếm ra, rồi xoay người, dùng hai tay chống đỡ nhát chém của Trương Khai.

    Vừa chặn được đòn này, thì Diệp Bạch từ sau đã đánh đến, Lục Khải ngã người ra sau, né đi quyền này của Diệp Bạch, do quá đà, quyền này đã đánh thẳng vào Trương Khai.

    Nhưng may mắn, Trương Khai đã kịp né đi.

    "Muốn giết ta? Các ngươi vẫn còn non lắm, hắc hắc."

    Lục Khải bật cười nói.

    Diệp Bạch đạp vào vai Trương Khai, phóng lên cao, rồi lộn người xuống.

    "Để ta cho ông xem, nhất kích tất sát của ta."
     
  4. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 93: Hợp công Lục Khải (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bạch nói xong, ngay lập tức giải phóng linh lực thuần âm ra khỏi lòng bàn tay, phóng đến phía Lục Khải.

    "Nhất kích tất sát? Nực cười, bằng ấy còn không đủ gãi ngứa ta nữa, hắc hắc."

    Lục Khải vừa nói, vừa vung kiếm ra, dễ dàng chặn lại đòn này.

    Cứ tưởng vậy đã xong, thì Diệp Bạch đột nhiên bật cười thành tiếng.

    "Lục Khải, ông bị ta lừa rồi, giờ thì chuẩn bị chết đi."

    Diệp Bạch tập hợp lượng linh lực nồng đậm lại vào bàn tay, rồi cả cơ thể cũng dần rơi xuống, Lục Khải vẫn chưa kịp phản ứng, thì Diệp Bạch đã dùng lòng bàn tay, ấn mạnh vào đầu ông, cùng lúc giải phóng ra toàn bộ lượng linh lực.

    Dính phải đòn này, Lục Khải bị thổi bay ra xa, đầu cũng đã biến dị, nhưng ông ta nhanh chóng hồi phục lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, mà lên tiếng nói.

    "Xem ra, ta không thể chơi đùa với các ngươi nữa rồi."

    Vừa dứt lời, Lục Khải đã bung hết sức, uy áp tỏa ra là vô cùng lớn, đến mức không gian xung quanh cũng bị bẻ cong, vô song thần kiếm trên tay ông, cũng được mở phong ấn, khiến cho nó trở nên vô cùng sắc bén.

    "Nếu không phải Lục gia gặp chuyện, thì ta đã chơi đùa với bọn ngươi, thêm một chút rồi."

    Nói xong, Lục Khải vung kiếm, chém một đường cực mạnh, kiếm khí phóng ra cuồn cuộn như vũ bão, Diệp Bạch còn chưa kịp di chuyển, thì đã bị kiếm khí cắt đi mất một cánh tay.

    Chưa dừng lại ở đó, phía sau người Lục Khải, dần hình thành một cơ thể khổng lồ.

    "Vô song pháp tướng."

    Uy áp tỏa ra ngày một lớn hơn, khiến cho Viêm Hạo bên này, chỉ đứng xem trận đấu, cũng đã bị đè bẹp.

    Chết tiệt, nếu còn ở đây, có lẽ ta khó qua khỏi, tạm thời phải bỏ trốn trước đã, trước khi lấy lại được sức mạnh cũ, ta vẫn phải là nên thận trọng.

    Viêm Hạo cắn răng suy nghĩ.

    Với uy áp hiện tại, ta muốn di chuyển cũng đã khó, để bỏ trốn là hoàn toàn không thể, không được, ta không thể chết ở đây, tàn hồn của ta cũng đã yếu đi rất nhiều, nếu mà lần đi chết, thì e là không còn cơ hội nào nữa.

    * * *

    Lục Khải triệu hồi ra thêm bốn thanh kiếm, bay lơ lửng xung quanh bản thân, rồi vung tay xuống, cùng lúc, bốn thanh kiếm cũng phóng đi, nhắm đến phía Diệp Bạch và Trương Khai.

    Đối mặt với thứ này, Diệp Bạch không chút quan tâm, mà suy nghĩ.

    Đòn này, không quá mạnh, ta có thể dễ dàng chặn lại, nếu so với các đòn trước, là yếu hơn rất nhiều, mà Lục Khải, ông ta cũng đã bung hết sức, để giải thích thì cũng chỉ có, đây là đòn đánh lừa, rồi nhân lúc ta đang chặn đòn này, mà tung ra sát chiêu thật sự.

    Diệp Bạch nhanh chóng hồi phục lại cánh tay, rồi kết ấn.

    "Thời không pháp tướng."

    Vừa dứt lời, không gian xung quanh dần bị uống cong, rồi hợp thành một cơ thể khổng lồ, thời không pháp tướng đưa tay ra, dễ dàng chặn lại cả bốn thanh kiếm.

    Ngay lúc đó, vô song pháp tướng vươn cánh tay ra, vô song thần kiếm cũng biến to ra, rồi nằm gọn trong tay vô song pháp tướng, thấy cảnh này, Diệp Bạch cũng đã đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, mà chuyển thời không pháp tướng về dạng phòng thủ, khiến nó đan tay lại thành hình chữ x, để chắn đòn tiếp theo, xung quanh thời không pháp tướng, cũng được bao phủ bởi một lớp lá chắn, bằng linh lực vô hình.

    Vô song pháp tướng vung kiếm, chém ra một đường, kiếm khí phóng ra, không những uy lực, mà còn rất nhanh, kiếm khí sắp chạm đến thời không pháp tướng, thì bị lớp màn chắn vô hình chặn lại.

    Vô song pháp tướng vẫn chưa chịu dừng lại, mà tỏa ra uy áp lớn hơn, đến mức khiến Diệp Bạch bị nội thương mà hộc máu, thời không pháp tướng theo đó cũng yếu đi, nhân lúc đó vô song pháp tướng vung kiếm, chém thêm một nhát nữa, lần này còn mạnh hơn, lần trước.

    Dính phải đòn này, thời không pháp tướng dần tan vỡ, Diệp Bạch cũng không tốt hơn là mấy, cơ thể cũng đã bị thương nghiêm trọng, cho dù có hồi phục đi chăng nữa, cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi.

    Ngay lúc nghĩ bản thân đã thua, thì đột nhiên, vô song pháp tướng bỗng tan vỡ, nhìn lại, Lục Khải đã bị Viêm Hạo đánh lén.

    Pháp tướng rất mạnh, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng, trong lúc điều khiển pháp tướng, bản thân không thể di chuyển, vì vậy, mà chỉ cần sơ suất một tí thôi, cũng dễ dàng bị lật ngược tình thế.

    Viêm Hạo thấy bản thân đã thành công, thì liền cười thầm.

    Ta biết ngay, cách này sẽ thành công mà.

    Trở lại vài phút trước.

    Viêm Hạo bị đè bẹp mà cắn răng suy nghĩ.

    Không ổn rồi, uy áp quá lớn, ta không cầm cự thêm bao lâu nữa.

    Cứ nghĩ bản thân sẽ chết, thì Viêm Hạo lại chớt nhớ ra điều gì đó.

    Đúng rồi, tuy tàn hồn của ta rất yếu, nhưng tinh thần lực của ta, cũng ngang với thần, tiểu tử này, khả năng cao cũng chỉ mới bán thần, nếu vậy, ta chỉ cần dùng tinh thần lực còn sót lại, áp chế uy áp này, nhưng nếu làm vậy, tàn hồn của ta, lại càng là yếu hơn, chỉ cần bị tổn thương nhẹ, cũng khó mà hồi phục, chỉ đành làm liều vậy.

    Nghĩ xong, Viêm Hạo khởi động tinh thần lực của bản thân, dễ dàng áp chế lại uy áp từ vô song pháp tướng.
     
  5. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 94: Hợp công Lục Khải (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại hiện tại.

    Viêm Hạo dồn sức vào tay, nhân lúc Lục Khải vẫn chưa điều hòa linh lực sau khi pháp tướng tan vỡ, mà tiếp tục tung ra một cú đấm cực mạnh, gần như xuyên qua bụng Lục Khải, nhưng vẫn là không thể nào thành công.

    Ngay lúc đó, Diệp Bạch đã xuất hiện trước mặt Lục Khải, đưa lòng bàn tay ấn vào trán ông.

    "Ngự âm."

    "Trấn dương."

    "Giải."

    Vừa dứt lời, từ lòng bàn tay Diệp Bạch, một lượng linh lực dồi dào được giải phóng ra, bắn thẳng vào trán Lục Khải.

    Linh lực được phóng ra, không chỉ đơn giản là linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương, mà là một loại năng lượng được kết hợp từ, linh lực thuần âm, và linh lực thuần dương, khiến cho sức mạnh và hiệu quả, được tăng lên đáng kể.

    Trán của Lục Khải lưu lại một lỗ thủng hình tròn, khiến máu không ngừng chảy ra, sau đòn này, não của Lục Khải cũng đã bị tổn thương nặng, nội trong khoảng vài giây tới, sẽ không thể di chuyển, nặng hơn có thể mất đi ý thức.

    Nhân lúc này, Trương Khai phóng đến, rút kiếm ra.

    "Tà long ma trảm."

    Toàn bộ thanh kiếm, được bao phủ bởi ánh sáng đen, Trương Khai vung kiếm, chém vào đỉnh đầu Lục Khải, như muốn chẻ đôi người ông ra, nhát chém mang hình một còn rồng màu đen, vô cùng uy lực, nhưng vẫn không đủ để giết Lục Khải.

    Lục Khải giờ đã cử động lại được, linh lực cũng đã được ôn hòa lại, ông vung khuỷu tay về sau, đánh vào Viêm Hạo, khiến cho hắn bị thổi bay ra xa.

    Xong vung vô song thần kiếm vào người Trương Khai, nhưng Trương Khai đã kịp rút lại kiếm của bản thân, rồi lộn người ra sau, né đi nhát kiếm đó.

    Nhân lúc, Lục Khải đang tấn công Trương Khai, Diệp Bạch phóng đến, hạ thấp cả cơ thể, để nhắm đến phần bụng của Lục Khải.

    "Âm ấn."

    Diệp Bạch đánh mạnh vào bụng Lục Khải, nhưng vừa đánh xong, Lục Khải đã xoay kiếm, rồi đâm thẳng vào bàn tay Diệp Bạch, tay còn lại thì dồn lực, chuẩn bị tung ra một đòn cực mạnh.

    Với tình huống hiện tại, Diệp Bạch chỉ có thể tự mình dùng linh lực, bỏ đi bàn tay đang bị đâm, tuy là mất đi bàn tay, nhưng nếu không làm vậy, thì giây tiếp theo đã khó mà sống được.

    Lục Khải thở mạnh từng hơi, nhìn Diệp Bạch mà suy nghĩ.

    Đòn lúc nãy, không có chút uy lực nào, nếu so với những chiêu trước, là hoàn toàn kém xa, ta cảm nhận được, tiểu tử này vẫn còn có thể đánh thêm mấy hiệp nữa, nên không có chuyện kiệt sức mà khiến chiêu thức bị yếu đi.

    Lúc tung ra chiêu này, tiểu tử đó đã nói "âm ấn." trên bụng ta cũng thật sự đã lưu lại một dấu ấn, nếu đúng là như vậy, thì phải nhanh chóng loại bỏ dấu ấn này, an toàn vẫn là trên hết.

    Còn đang suy nghĩ, thì từ phía sau, Viêm Hạo cùng Trương Khai phóng đến tấn công.

    "Chưa ai dạy ngươi, trong lúc chiến đấu đừng để mất tập trung à?"

    Viêm Hạo nói xong, vung quyền đánh tới, Trương Khai cũng chém xuống một nhát cực mạnh.

    Nhưng Lục Khải vẫn là nhanh hơn, xoay kiếm ra sau, chặn hết hai đòn tấn công, ngay lúc nghĩ đã an toàn, thì Diệp Bạch bỗng nhiên tự đánh vào cơ thể, rồi hét lên.

    "Dương ấn."

    Tay còn lại thì vận sức, thủ sẵn.

    Vừa dứt lời, cả cơ thể Lục Khải đột nhiên bị một lực hút vô hình, kéo lại phía Diệp Bạch.

    Nhìn xung quanh một lượt, Lục Khải bắt đầu suy nghĩ.

    Nếu dính phải đòn tiếp theo, khả năng thua của ta là rất lớn, chưa hết, phía sau còn có hai tiểu tử này, chỉ đành loại bỏ ấn này rồi tính sau vậy.

    Nghĩ xong, Lục Khải đưa tay xuống, đánh mạnh vào bụng, nơi có dấu ấn, mạnh đến mức, trên bụng còn lưu lại một lỗ lớn, cơ thể Lục Khải cũng không còn bị hút lại nữa.

    Chiêu này của Diệp Bạch hiểu đơn giản là, khắc lên người đối phương âm ấn hoặc dương ấn bằng cách đánh trúng đối phương, rồi làm tương tự với bản thân, hoặc một người, một vật bất kì, cũng giống như nam châm, cùng cực thì đẩy, còn khác cực thì hút lại.

    Lục Khải tự mình hồi phục lại các vết thương, để chuẩn bị tiếp tục đánh nhau, vừa hồi phục xong, thì Viêm Hạo với Trương Khai cũng lao tới tấn công.

    Đối mặt với thứ này, Lục Khải vẫn dễ dàng dùng kiếm chống đỡ.

    Nếu cứ như vậy thì không ổn, ta cũng sắp kiệt sức, nếu cứ để bọn chúng, tiếp tục bào mòn sức lực, thì không sớm thì muộn, ta cũng sẽ thua, phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.

    Lục Khải nghĩ xong, hất kiếm thổi bay Viêm Hạo và Trương Khai, rồi xoay người về phía Diệp Bạch.

    Chỉ cần hạ được tiểu tử này, việc còn lại sẽ dễ dàng hơn, với sức hiện tại của ta, nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được khoảng ba canh giờ, phải nhanh chóng hạ ba tên này, rời khỏi đây, và tiếp ứng Lục gia, dù sao chỉ cần ra khỏi đây, là ta có thể dùng nghi thức tế đã được chuẩn bị sẵn, để hồi phục lại sức lực.

    Nghĩ xong, Lục Khải trực tiếp biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt Diệp Bạch, cả cơ thể ông hạ thấp xuống, rồi đâm vô song thần kiếm, thẳng vào bụng Diệp Bạch.

    Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bạch đã bị thanh kiếm đâm xuyên qua bụng, ngay lúc này, biểu tượng lưỡng nghi trên bụng hắn, lại một lần nữa phát sáng, thấy cảnh này, Lục Khải đã thấy không ổn, muốn rút kiếm ra, nhưng hoàn toàn không thể.

    "Lục Khải, ông lại mắc bẫy của ta rồi, hắc hắc."

    Diệp Bạch cười nói.

    Lục Khải dùng tay còn lại, đưa ra phía trước rồi bóp chặt, lập tức không gian xung quanh cũng bị bẻ cong, vô song thần kiếm cũng được kéo ra, khỏi bụng Diệp Bạch.

    Thấy cảnh này, Diệp Bạch chỉ thở dài rồi nói.

    "Thời không pháp tướng."

    Dứt lời, thời không pháp tướng đã được triệu hồi ra, nhưng lần này có chút nhỏ hơn so với lần trước.

    Diệp Bạch chấp hai tay lại, rồi lên tiếng.

    "Nghịch chuyển - loạn."

    Nói xong, thời không pháp tướng dang hai tay ra, lấy bản thân nó làm trung tâm, mà tỏa ra những ánh sáng xanh.

    "Lục Khải, bây giờ trò chơi mới thật sự bắt đầu."

    Diệp Bạch nói xong, liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng Lục Khải.

    Ngay lúc ông vừa xoay người lại, vung kiếm tấn công, thì Diệp Bạch lại trở về chỗ cũ, thấy cảnh này, Lục Khải đã thấy không ổn, mà bắt đầu suy nghĩ.

    Ta là đang ở trong không gian của hắn ta a? Nếu vậy thì không ổn rồi, ta hiện tại nếu thi khiển pháp tướng, mở ra không gian, thì sức lực cũng giảm đi đáng kể, mà cho dù có đánh bại tên này, thì bên ngoài vẫn còn hai tiểu tử kia.

    Hiện tại cũng chỉ có thể cố chống trả, rồi nhân lúc thích hợp, tiêu diệt pháp tướng để phá không gian của hắn vậy, chỉ có vậy ta mới có cơ hội đánh bại ba tên này, dù gì trừ tên Trương Khai ra, thì hai tiểu tử còn lại, đều tràn đầy sức lực, chỉ có ta là sức lực đang dần cạn kiệt, vì vậy phải hết mức cảnh giác, bằng không sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.

    Nghĩ xong, Lục Khải ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bạch.

    Chỉ cần ta tung một trảm của vô song thần kiếm, vào pháp tướng này, chắc chắn nó sẽ tan vỡ, dù gì, pháp tướng này cũng có cấu tạo rất mỏng manh.

    Lục Khải nghiêng người về phía trước, rồi phóng tới phía thời không pháp tướng, nhưng chỉ mới được nữa đường, thì Lục Khải đã bị dịch chuyển đến trước mặt thời không pháp tướng.

    Vẫn chưa kịp định thần, thời không pháp tướng đã vung tay tấn công, Lục Khải tuy chưa hiểu gì, nhưng vẫn vung kiếm chặn lại, nhưng chỉ vừa mới di chuyển, bản thân đã một lần nữa, bị dịch chuyển đến ngay đòn tấn công của thời không pháp tướng.

    Do không kịp phản ứng, nên Lục Khải đã dính trọn đòn này mà bay ra xa.

    Không gian được tạo ra từ pháp tướng, và mang những thuộc tính chính của pháp tướng (năng lực của pháp tướng dựa trên bản thân, hoặc thần khí), vì dụ pháp tướng hệ thủy, thì không gian sẽ liên quan đến nước.

    Không gian tạo ra từ pháp tướng, sẽ là một không gian hoàn toàn khác, không giống như không gian bên ngoài, mỗi không gian, đều có cách hoạt động và cơ chế khác nhau, có rất ít không gian có điểm giống nhau.

    Không gian sẽ bị đổ vỡ khi pháp tướng bị tiêu diệt, vì vậy ở trong không gian, vừa có thể dùng pháp tướng, vừa có thể di chuyển thoải mái, chứ không bị hạn chế như ở bên ngoài

    Ở trong không gian nghịch chuyển - loạn, khi đối phương di chuyển, sẽ bị đưa đến tương lai năm giây sau, hoặc trở về quá khứ năm giây.
     
  6. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 95: Hợp công Lục Khải (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bạch vươn vai, khởi động lại gân cốt, rồi nhìn sang phía Lục Khải mà lên tiếng nói.

    "Lục Khải, sức lực của ông đã sớm cạn kiệt, không cần cố làm gì, sớm muộn gì ông cũng bại trận thôi, tốt nhất nên đầu hàng đi, đừng tốn công vô ích nữa."

    Lục Khải ngẩng đầu, nhìn Diệp Bạch mà bật cười, sau một lúc, ông dừng lại, rồi lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, tuy sức lực của ta đã cạn kiệt, nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta đâu."

    Nói xong, Lục Khải quan sát xung quanh, rồi bắt đầu suy nghĩ.

    Lúc nãy, ta bỗng nhiên bị dịch chuyển một đoạn, trùng khớp với hành động ta chuẩn bị làm tiếp theo, chưa hết, không gian này tên nghịch chuyển - loạn, vì vậy, khả năng cao sẽ liên quan đến thời gian, nếu phán đoán của ta đúng, thì mọi chuyện khó rồi đây.

    Không gian của tiểu tử này, vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, chỉ cần ta dùng pháp tướng, khai triển không gian của ta, nhất định có thể ép buộc không gian này đổ vỡ, tuy là vậy, nhưng sau lần bị đánh lén ban nãy, pháp tướng của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chưa hết, với lượng linh lực còn lại, để duy trì pháp tướng là rất khó.

    Lục Khải nắm chặt vô song thần kiếm trên tay, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

    Bây giờ chỉ còn cách, dùng nghi thức tế, nhưng để làm được điều này, ta phải thoát khỏi phong ấn, của hắc huyết nhãn.

    Tiểu tử Trương Khai cũng có ở đây, bây giờ chỉ cần bọn chúng lơ là một giây thôi, chắc chắn ta có thể thoát khỏi.

    Lục Khải nghĩ xong, nhảy lên không trung, xoay người muốn vung kiếm tấn công thời không pháp tướng, nhưng khi sắp thành công, thì đột nhiên lại trở về chỗ cũ.

    Ngay lúc, Lục Khải không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thì Diệp Bạch đã lập tức xuất hiện trước mặt, dùng một tay ấn mạnh đầu ông xuống.

    "Ngự âm."

    "Trấn dương."

    "Giải."

    Ngay lập tức, linh lực từ lòng bàn tay Diệp Bạch, được phóng thích ra với số lượng cực lớn, nếu dính phải đòn này, thì khó mà sống sót.

    Nhưng may mắn, Lục Khải đã kịp trấn tỉnh bản thân, ngay phút mấu chốt, ngả người về sau, rồi vung vô song thần kiếm ra, chặn lại lượng linh lực khổng lồ đó.

    Lục Khải cắn răng, vẻ mặt cũng trở nên khó coi mấy phần.

    Không lẽ nào, không gian này còn đưa hành động của ta về quá khứ a? Nếu thật vậy thì lại là càng khó nữa rồi, nếu hắn không lộ ra sơ hở, thì e là ta sẽ bị bào mòn linh lực, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức, mà chết.

    Lục Khải vung mạnh kiếm, đẩy Diệp Bạch ra, rồi hướng lòng bàn tay về phía Diệp Bạch.

    "Xoáy."

    Từ lòng bàn tay Lục Khải, một lốc xoáy dần được hình thành, nó có lực hút mạnh đến mức, khiến Diệp Bạch dễ dàng bị hút lại gần.

    Diệp Bạch cắn răng.

    Không ổn, hắn muốn tung ra đòn kết liễu, nếu dính phải đòn này, e là ta khó sống, giờ chỉ còn cách này, tuy là sẽ tiêu hao nhiều linh lực, nhưng cũng đành phải làm vậy.

    Diệp Bạch lập tức đưa bản thân về quá khứ vài giây trước, nhưng vẫn bị lực hút đó hút lại, chưa dừng lại, Diệp Bạch lại tiếp tục làm vậy, khiến hắn nhìn không khác nào đang đứng im.

    Lục Khải cũng nhận ra điều này, mà mừng thầm.

    Cơ hội của ta đây rồi.

    Với việc Diệp Bạch liên tục, đưa bản thân về quá khứ như vậy, khi muốn dừng lại, cũng sẽ bị dính độ trễ khoảng một giây, mới có thể di chuyển lại, nhưng nhiêu đó thời gian đã là quá đủ, để đôi phương lật ngược tình thế.

    Lục Khải hạ tay xuống, lực hút cũng biến mất, rồi ông dùng cả hai tay, cầm chặt vô song thần kiếm, mà hướng về phía trước.

    "Đâm xuyên."

    Lục Khải phóng cực nhanh lên phía trước, đâm đến phía Diệp Bạch, hắn nhận ra liền muốn né đi, nhưng bị dính độ trễ, nên vẫn chưa cử động được.

    Lục Khải không quan tâm đến Diệp Bạch, dù sao, nếu dính phải đòn này, Diệp Bạch chỉ bị thương, chứ không thể chết được.

    Lục Khải nhảy sang một bên, né đi Diệp Bạch, rồi đạp vào không trung, một lần nữa dùng đâm xuyên, lao đến vị trí pháp tướng.

    Diệp Bạch xoay đầu lại.

    Không ổn rồi.

    Diệp Bạch xoay người, phóng đến chỗ Lục Khải.

    Chết tiệt, khả năng của nghịch chuyển - loạn vẫn chưa dùng được, sau khi ta mới vừa dùng liên tục, bây giờ cũng không còn cách nào ngăn hắn lại.

    Diệp Bạch thở dài.

    Đành dùng đến cách đó vậy.

    Nghĩ xong, Diệp Bạch bao bọc hai bàn tay bằng linh lực, rồi vỗ mạnh vào nhau, ngay lúc đó, cũng có hai bàn tay được hình thành bằng linh lực cực kì nồng đậm, xuất hiện hai bên Lục Khải, rồi hai bàn tay đó cũng vỗ mạnh vào nhau như Diệp Bạch.

    Lục Khải nhìn xung quanh, rồi dang hai chân ra, đá vào hai lòng bàn tay, thành công chặn lại, rồi Lục Khải xoay người, vung kiếm, muốn chém đứt bàn tay đó.

    Diệp Bạch lại càng là dùng thêm lực, ép mạnh hai lòng bàn tay lại với nhau, khiến cho Lục Khải cũng trở nên khó khăn chống đỡ.

    Lục Khải cắn răng, ngẩng đầu nhìn về thời không pháp tướng, ông cách nó cũng không xa, độ khoảng một trăm bước chân nữa là đến.

    Lục Khải dồn lực vào vô song thần kiếm, rồi vươn vai, phóng nó đi.

    Diệp Bạch thấy không ổn, liền bỏ đi bàn tay bằng linh lực, rồi phóng đến, muốn chặn thanh kiếm lại, theo đó Lục Khải cũng không còn bị, hai bàn tay bằng linh lực chèn ép, mà lao đến chỗ vô song thần kiếm, cầm chặt nó, rồi nhảy đến chỗ Thời không pháp tướng.

    Cùng lúc, Diệp Bạch cũng phóng đến, muốn chặn lại nhưng đã quá muộn, Lục Khải đã chém mạnh vào thời không pháp tướng, khiến nó tan vỡ. Theo đó, không gian cũng đổ vỡ.
     
  7. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 96: Hợp công Lục Khải (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không gian xung quanh dần trở lại như cũ. Phía trước, Trương Khai và Viêm Hạo đã đứng chờ sẵn, thấy Lục Khải xuất hiện, liền lao đến tấn công.

    Ngay sau Lục Khải, Diệp Bạch cũng xuất hiện.

    Diệp Bạch nhìn về phía Lục Khải, rồi lao đến tấn công. Đối mặt với sự tấn công từ cả hai phía, Lục Khải chỉ ngả người, khiến cho đòn tấn công của cả ba, tự đánh vào nhau.

    Xong Lục Khải lộn người, dùng cả hai tay cầm vô song thần kiếm, rồi xác định vị trí của bản thân.

    Tiểu tử Trương Khai này, cũng đang ở trong không gian phong ấn của huyết hắc nhãn, vì vậy, chỉ cần tác động một lực đủ mạnh, vào bề mặt rìa không gian, sẽ phá bỏ được không gian phong ấn này, mà khoảng cách của ta đến rìa không gian phong ấn này, cũng không xa.

    Nếu không phải kiệt sức, ta chỉ cần chưa đến một giây, cũng đã đến được đó, nhưng bây giờ, tốc độ của ta đã bị giảm rõ rệt, nếu muốn nhanh, e rằng phải dùng đến "đâm xuyên." dù sao cũng chỉ còn cách này.

    Nghĩ xong, Lục Khải phóng lên phía trước như một mũi tên.

    "Đâm xuyên."

    Thấy có chuyện không ổn, Diệp Bạch liền nhảy lên đạp vào vai Viêm Hạo.

    "Dương ấn."

    "Dương ấn."

    Với việc, Viêm Hạo và Diệp Bạch đều có ấn giống nhau, nên cả hai đều bị đẩy ra xa, theo đó, Diệp Bạch nhanh chóng tiếp cận Lục Khải.

    Sau khi đã tiếp cận được, Diệp Bạch kết ấn.

    "Hủy ấn."

    Dương ấn trên cơ thể cả hai cũng biến mất, lực đẩy cũng giảm dần, rồi hoàn toàn biến mất.

    Lục Khải không quan tâm đến Diệp Bạch, mà chỉ tăng tốc, phóng nhanh về phía trước.

    "Trương Khai, không gian phong ấn này là của ngươi, ngươi hiểu rồi chứ?"

    Diệp Bạch lên tiếng nói.

    Nghe xong lời này, Trương Khai mới nhớ ra, bao bọc bàn tay bởi một lớp linh lực, rồi đưa ra phía trước.

    "Yên tâm đi, ta không để hắn thoát đâu."

    Dứt lời, Trương Khai bóp chặt bàn tay, theo đó, không gian xung quanh Lục Khải, cũng bị bẻ cong, rồi bóp chặt lại, khiến Lục Khải không thể di chuyển.

    Không ổn rồi, bây giờ, ta chỉ có thể cầm cự thêm vài chiêu nữa, nếu bọn chúng cùng lúc tấn công, e là chỉ có một con đường chết.

    Lục Khải lại nhìn về phía trước, rồi tiếp tục suy nghĩ.

    Ta cách rìa không gian phong ấn cũng đã không xa, chỉ cần dùng đâm xuyên thêm một lần nữa, chắc chắn có thể đến được, nhất định, không được hấp tấp, phải để bọn chúng lộ sơ hở.

    Ngay lúc này, Diệp Bạch cũng đã đuổi kịp, nhìn thấy Lục Khải hiện tại, hắn ta liền bật cười, rồi lên tiếng nói.

    "Lục Khải, ông không thoát được đâu."

    Nói xong, Diệp Bạch bắt đầu suy nghĩ.

    Việc đoạt xác của tên này, có vẻ không thuận lợi, cho dù bây giờ có hạ được hắn, thì ta cũng chỉ có thể lưu trữ vào cây thời gian, dù sao thì, hắn cũng đã kiệt sức, nếu lập tức đoạt xác, thì tu vi của cơ thể hắn ta, cũng bị giảm đáng kể, chưa hết, hắn ta đã kiệt sức, nên cho dù ta có đoạt xác thành công, cũng không làm được gì.

    Diệp Bạch thở dài.

    Tạm thời cứ giết hắn trước, rồi lưu trữ vào cây thời gian, đến lúc thích hợp thì đem ra sử dụng.

    Nghĩ xong, Diệp Bạch tạo bàn tay trái thành nắm đấm, rồi lên tiếng nói.

    "Lục Khải, chúng ta kết thúc thôi."

    "Ngự âm."

    "Trấn dương."

    "Giải."

    Diệp Bạch nói xong, lao đến phía Lục Khải, vung nắm đấm vào mặt Lục Khải, lượng linh lực khổng lồ được phóng thích ra, khiến Lục Khải bay ra xa, máu văng tung tóe, khuôn mặt ông cũng trở nên biến dị.

    Ấy vậy, Lục Khải lại không chút sợ hãi, mà đưa tay lên lau máu trên khuôn mặt.

    Cuối cùng, tiểu tử này cũng dính bẫy của ta.

    Lục Khải nghĩ xong, xoay người, dùng cả hai tay cầm vô song thần kiếm.

    "Đâm xuyên."

    Dứt lời, Lục Khải phóng nhanh về phía trước.

    Diệp Bạch bấy giờ mới nhận ra bản thân bị lừa, mà hét lên.

    "Trương Khai, không được để hắn thoát."

    Lúc này, Trương Khai và Viêm Hạo cũng vừa tới nơi, không hiểu chuyện gì mà lên tiếng hỏi.

    "Lục Khải, hắn ta đâu rồi?"

    Vừa dứt lời, không gian phía trước, đã xuất hiện một lỗ hổng, nhìn lại, Lục Khải đã dùng kiếm đâm vào rìa không gian, tạo ra lỗ hỏng đó.

    Lúc này, Trương Khai và Viêm Hạo mới hiểu chuyện, mà tức tốc lao đến chỗ Lục Khải, nhưng bị Diệp Bạch ngăn lại.

    "Quá trễ rồi, hắn đã ra được bên ngoài, giờ chỉ cần hắn kích hoạt nghi thức tế đã được chuẩn bị sẵn, sẽ nhanh chóng hồi lại sức lực, đến lúc đó, chúng ta không phải đối thủ của hắn ta, giờ tốt nhất vẫn là nên chạy trước."

    Nghe được lời này, cả hai dừng lại, Trương Khai thắc mắc hỏi.

    "Sao ngươi biết a?"

    Diệp Bạch thở dài, rồi đơn giản đáp.

    "Ngươi không quan trọng."

    Xong xoay người rời đi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

    Lục Khải, ông ta nhất định không bỏ qua chuyện này, nhanh chóng thôi, Lục gia sẽ cho người, đến tấn công Trương gia, ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách, để diệt trọn bọn chúng trong một lần, bằng không, khó mà thắng ván cờ này.

    Thấy Diệp Bạch rời đi, Trương Khai và Viêm Hạo cũng theo sau.
     
  8. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 97: Hợp tác với Trương gia (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bạch thở dài.

    Hình thái âm dương hợp thể bán hoàn chỉnh này, sau lần này, thì phải mất một khoảng thời gian không ngắn, mới có thể dùng lại được, mà để đối đầu với Lục gia, ta cần phải nhanh chóng dùng được, âm dương hợp thể hoàn chỉnh, thì may ra mới có cơ hội thắng.

    Diệp Bạch nhìn sang Trương Khai, rồi lên tiếng nói.

    "Hiện tại, chút ít chúng ta cũng đã gây ra hiểu lầm giữa Lục gia và Viêm gia, nếu Lục gia tấn công, khả năng cao sẽ chú tâm đến Viêm gia hơn, vì dù sao, Viêm gia cũng ngang hàng với Lục gia, chưa hết, chỉ cần hạ được Viêm gia, vị thế của Lục gia cũng sẽ được tăng lên.

    Nếu mọi chuyện thuận lợi diễn ra như vậy, khả năng chiến thắng của chúng ta sẽ cao hơn, nhưng tạm thời, vẫn là nên án binh bất động."

    Trương Khai nghe xong, cúi người suy nghĩ.

    Tuy là có thể gây ra hiểu lầm, nhưng cũng không kéo dài được quá lâu, dù sao thì gia chủ Lục gia hiện tại cũng vô cùng mưu mô, ta chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng nhận ra và hóa giải hiểu lầm.

    Đến lúc đó, khả năng cao, Trương gia ta sẽ bị cả Lục gia và Viêm gia hợp công, lúc đó chỉ có một con đường chết.

    Nghĩ xong, Trương Khai lập tức lên tiếng.

    "Chuyện này có chút không ổn, nếu tính về lâu dài, người chịu thiệt sẽ là chúng ta."

    Nghe đến đây, Diệp Bạch mới nhớ ra.

    Chút nữa ta đã quên tên gia chủ hiện tại của Lục gia rồi, kế hoạch của ta, e là không thể thực hiện được rồi, phải nhanh chóng nghĩ ra cách khác.

    Diệp Bạch cắn răng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng có cách, mà lên tiếng.

    "Trương Khai, ngươi mau dẫn ta về Trương gia, ta có cách rồi."

    Trương Khai trầm mặt suy nghĩ.

    Muốn về Trương gia? Nếu hắn đến đó hắn ta trở mặt, e là Trương gia ta sẽ bị diệt tộc mất, dù sao, sức mạnh của hắn hiện tại là ngang ta, nhưng tầm nhìn của ta đã bị vô hiệu hóa, linh lực cũng sắp cạn kiệt, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

    Thấy vẻ căng thẳng của Trương Khai, Diệp Bạch thả lỏng cơ thể, rồi trở về hình thái bình thường, âm bản nguyên và dương bản nguyên, theo đó cũng rời khỏi cơ thể Diệp Bạch.

    "Giờ ngươi yên tâm rồi chứ."

    Diệp Bạch lên tiếng nói.

    Tên này bỗng nhiên lại yếu đi, sức mạnh trở về ban đầu, hai tên lúc ban đầu cũng xuất hiện, tuy là ta chưa thể dùng huyết hắc nhãn, nhưng vẫn có thể kiểm tra tu vi của hắn, với độ chính xác không thấp.

    Trương Khai nghĩ xong, kiểm tra qua một lượt, sau khi đã xác định được tu vi của Diệp Bạch, liền nhẹ nhõm, rồi vươn tay ra phía trước, mở ra một lổ hổng không gian.

    Ngay khi Diệp Bạch chuẩn bị bước vào, thì Trương Khai lên tiếng hỏi.

    "Ngươi định bỏ lại đám người ban nãy a?"

    Diệp Bạch nghe xong, xoay người lại bật cười, rồi lên tiếng trả lời.

    "Bọn chúng nếu hợp lực lại, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng, chi bằng cho bọn chúng đánh với đám người Lục gia một trận sinh tử, vừa bào mòn được Lục gia, vừa trừ khử được bọn chúng, một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng phải là quá tốt sao."

    Trương Khai nghe xong tiếp tục hỏi.

    "Bọn chúng chưa chắc gì đã phản bội ngươi, ngươi cần gì phải làm vậy a?"

    Diệp Bạch thở dài, rồi lên tiếng đáp.

    "Chỉ cần không tin tưởng sẽ không bị phản bội, chẳng phải câu này là do chính ngươi nói a?"

    Nói xong, Diệp Bạch chậm rãi bước vào trong, âm bản nguyên và dương bản nguyên cũng vào theo sau, chỉ còn lại Trương Khai và Viêm Hạo.

    Viêm Hạo tiến đến, vỗ vai hắn ta rồi lên tiếng nói.

    "Ngươi tốt nhất đừng nên dính líu gì đến tên này, không có kết quả tốt đẹp đâu."

    Trương Khai thở dài, rồi lên tiếng đáp.

    "Ta biết rồi, nhưng hiện tại cũng chỉ đành tin tưởng vào hắn ta, để đưa Trương gia về thời hoàng kim, ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ."

    Viêm Hạo chậm rãi bước vào trong, vừa đi vừa suy nghĩ.

    Hóa ra tên này là hậu duệ của lão già Trương Nguyên đó, thảo nào ta thấy cứ quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

    Dù gì, ta cũng từng nợ lão một ân tình, xem ra đã có cơ hội báo đáp rồi.

    Nghĩ xong, cùng bước vào trong.

    Để lại một mình Trương Khai.

    Huyết hắc nhãn của ta, phải mất rất lâu mới có thể hồi phục được, mà Trương gia ta cũng không còn ai mạnh, nếu bị Lục gia tấn công, chỉ có một cái kết là diệt tộc.

    Nhưng nếu có thêm sự giúp đỡ từ tên này, ít nhất Trương gia ta cũng không rơi vào hoàn cảnh diệt tộc, nếu tốt hơn, còn có thể thành công đưa Trương gia về thời hoàng kim.

    Sau một lúc suy nghĩ, Trương Khai cũng bước vào trong, lỗ hổng không gian cũng dần được đóng lại.

    * * *

    Bên này, Viêm Thế dẫn đầu đám người tiến đánh vào Lục gia, nơi họ chọn tấn công là một khu vực nhỏ, nằm ngoài rìa Lục gia, lí do cũng rất đơn giản, vì nếu tấn công ở đây, đám người Lục gia muốn gửi viện binh cũng tốn kha khá thời gian, còn nếu dùng lổ hổng không gian thì họ vẫn sẽ chạy kịp, tránh khỏi tình trạng bị bao vây tứ phương tám hướng.

    Trước mặt họ, có vỏn vẹn hai tên lính gác, Viêm Thế thấy vậy, thở dài một hơi.

    Tuy hôm nay Lục gia họp bàn chính sự, nhưng người canh gác như vậy, có phải là ít quá không a? Nhưng mà kệ đi, giết bọn này, rồi tiến vào trong trước đã.

    Nghĩ xong, Viêm Thế tự mình lao lên phía trước, muốn giết hai tên lính gác này, nhưng lại đột nhiên bị một tên trong số đó dễ dàng chặn lại.

    "Ngươi nghĩ, Lục gia bọn ta ngốc đến nỗi, chỉ để vài tên tầm thường ở đây a?"

    Hắn nói xong thì ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Viêm Thế đã nhớ ra một cái tên.

    Lục Phàm? Đây chẳng phải là tên xếp thứ bốn trong ngũ đại thiên tôn của Lục gia a? Sao hắn lại có thể ở đây a? Ta đã từng nghe qua, gia chủ hiện tại của Lục gia là một tên rất mưu mô, nhưng không ngờ, hắn ta lại đến mức này.

    Ngũ đại thiên tôn, đây là tên gọi của năm kẻ mạnh nhất Lục gia, bọn chúng có sức mạnh khổng lồ, một mình diệt một gia tộc là chuyện bình thường, hơn nữa, tư duy chiến đấu của bọn chúng là rất cao, một khi đã gặp bọn chúng thì xác định lành ít dữ nhiều.
     
  9. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 98: Hợp tác với Trương gia (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    **********

    Diệp Bạch bước ra, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, đây là một hoa viên vô cùng rộng lớn, ở xa kia, còn có một người đàn ông trung niên, mặc y phục xanh l với mái tóc đen xõa dài, đang ngồi thưởng trà, như cảm nhận được có người lạ, ông ta liền nhìn sang hướng Diệp Bạch.

    "Tiểu tử, dám đột nhập vào Trương gia ta, ngươi chuẩn bị chết đi."

    Nói xong, ông ta rút kiếm ra, định lao đến tấn công, thì có người lên tiếng ngăn lại.

    "Đệ đệ, dừng lại."

    Người mới nói là Trương Hiếu, cũng chính là ca ca của Trương Tính, người vừa chuẩn bị tấn công Diệp Bạch.

    Ông ta bước lại gần chỗ Diệp Bạch, nhìn sơ qua một lượt, rồi suy nghĩ.

    Ta đã bày bố trận pháp chằn chịt ở Trương gia, nếu muốn đi vào phải có thẻ gỗ của ta hoặc được người có thẻ gỗ cho phép, mà thẻ gỗ này chỉ có ta với một vài người khác có, nếu không, sẽ bị dính một đòn tấn công, ngang ngửa với một đòn toàn lực của cảnh giới thánh nhân.

    Mà trên người tiểu tử này lại không chút vết thương, chỉ có ba trường hợp giải thích được, một tiểu tử này là người Trương Khai phái đến để viện trợ, hai là tên này đã giết được Trương Khai, rồi lấy thẻ gỗ của nó, còn ba là tên này đã đạt đến cảnh giới thần.

    Nhưng quả thật trường hợp một vẫn là khả thi nhất, dù sao ta cũng đã kiểm tra qua một lượt, tiểu tử này hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Khai.

    Ngay lúc này, Viêm Hạo và Trương Khai cung đi ra từ lỗ hổng không gian, còn về phần âm bản nguyên và dương bản nguyên, đã sớm hóa nhỏ rồi leo lên vai Diệp Bạch.

    Thấy Trương Khai, Trương Hiếu cũng chắc thêm phần nào hơn, mà cũng có chút yên tâm, nhìn sang Trương Khai rồi lên tiếng nói.

    "Trương Khai, mọi việc sao rồi?"

    Trương Khai nghe xong, thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.

    "Thất bại rồi thúc phụ."

    Trương Hiếu nghe xong, trầm mặc suy nghĩ.

    Chuyện này, ta đã sớm lường trước được, nhất định sau lần này, Lục gia sẽ để tâm đến Trương gia ta hơn, khả năng cao là không lâu nữa, bọn chúng sẽ cho người đến tấn công.

    Gia chủ Lục gia tên đó vô cùng ma mãnh, nên chắc chắn sẽ không dễ bị chủ quan, mà cho quân tinh nhuệ đến tấn công, khả năng cao, hắn ta còn cử một hoặc hai tên trong ngũ đại thiên tôn, để san bằng Trương gia ta.

    Với một người thận trọng như hắn, cho dù là ta nhân lúc này đánh lén, cũng không thể thắng được, chỉ còn cách dùng Trương Khai làm mồi nhử "dụ cọp ra khỏi hang" mới có thể thắng được, hoặc ít nhất, Trương gia cũng không bị diệt tộc.

    Trương Hiếu nghĩ xong, tiếp tục nói.

    "Không sao, ta đã sớm biết trước kết quả, bây giờ vẫn là nên tìm cách đối phó với Lục gia trước đã."

    Nói rồi, Trương Hiếu rời đi, ra hiệu cho mọi người theo sau, Diệp Bạch cũng chỉ đành cùng với những người còn lại đi theo.

    Vừa đi Diệp Bạch vừa suy nghĩ.

    Lão già này, ông ta biết trước Trương Khai sẽ thua, nhưng vẫn cho hắn đánh với Lục Khải, ông ta chắc chắn là có ý đồ, lúc này ở kiếp trước, ta còn chưa rời khỏi linh vũ giới, sau này mới nghe kể lại, nên cũng không hoàn toàn nắm rõ.

    Tốt nhất, ta vẫn nên cảnh giác với lão ta.

    * * *

    Lục Phàm thở dài một hơi.

    "Đồng phục này, các ngươi là người của Viêm gia a?"

    Viêm Thế không chối mà trực tiếp trả lời.

    "Đúng vậy thì sao a?"

    Lục Phàm nghe xong, bật cười thành tiếng, thấy vậy, Viêm Thế bèn hỏi.

    "Ngươi cười gì a?"

    Nghe đến đây, Lục Phàm ngừng cười, mà trở nên nghiêm túc hơn, trên người tỏa ra một tia sát ý.

    "Nếu đã vậy, thì chỉ đành giết các người thôi."

    Lục Phàm nói xong, nhảy lên phía trước, ngay lúc sắp tấn công, thì bị tên lính còn lại ngăn cản.

    "Lão tứ, ngươi dừng lại đi, nếu giết đám này, chúng ta sẽ gây thù với Viêm gia."

    Viêm Thế nhìn theo hướng tiếng vừa mới phát ra, mà không khỏi ngạc nhiên.

    Tên này chẳng phải là Lục Ảnh, kẻ xếp thứ hai trong ngũ đại thiên tôn, chỉ đứng sau mỗi tên Lục Khải, nhưng chẳng phải, nơi đây vô cùng hẻo lánh a? Chưa nói đến, khu này cùng không có nhiều thứ quan trọng, vậy mà lại để cho hai tên trong ngũ đại thiên tôn canh gác.

    Hay là nói, tên gia chủ Lục gia đã sớm tính ra được chuyện này?

    Lục Phàm lại tiếp tục nói.

    "Viêm gia nhỏ bé đó, ta muốn diệt là diệt, sợ gì bọn chúng chứ?"

    Nghe lời này, Lục Ảnh thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.

    "Ngươi quả thật là đại ngốc, thứ chúng ta sợ không phải là Viêm gia, mà là thứ khác, nếu lúc này ra tay, Lục gia chúng ta sẽ bị các thế lực khác chú ý đến, nếu bọn chúng hợp công chúng ta, thì chỉ có cảnh diệt tộc."

    Nghe xong, Lục Phàm mới nhận ra, mà nói.

    "Lão nhị, may mà có ngươi bằng không ta đã làm điều dại dột rồi, nhưng đám này phải làm sao a?"

    Lục Ảnh nhìn qua một lượt, rồi lên tiếng đáp.

    "Cứ đem bọn chúng về cho Lục gia chủ xử lí là được."
     
  10. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 99: Kẻ bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Phàm nghe theo lời Lục Ánh, nhanh chóng dùng linh lực tạo thành những chiếc vòng, trói chặt tay bọn họ lại.

    Chỉ sau khi làm xong việc này, Lục Phàm mới kéo đám người đi.

    Vài phút sau, bọn họ đã nhanh chóng tiến đến một khu rộng lớn, xung quanh là lượng tiên khí nồng đậm, ở giữa có một công trình kì lạ cao đến chục trượng.

    Lục Ảnh tiến vào trong, không quên nói lại.

    "Ta bẩm báo lại chuyện này trước, ngươi cứ đợi ở đây."

    Nói xong, Lục Ảnh hoàn toàn đi vào trong. Chỉ còn lại Lục Phàm và đám người.

    Viêm Thế cắn răng suy nghĩ.

    Vết nứt không gian vậy mà lại không dùng được, nếu không mau tìm cách, e là chỉ có một con đường chết.

    Đang căng thẳng tìm cách, thì Viêm Thế lại nhớ đến một chuyện quan trọng.

    Khoan đã, nếu ta nhớ không nhầm kẻ đứng thứ ba trong ngũ đại thiên tôn, Lục Nộ. Tên này muốn lật đổ Lục gia, hắn cũng có lần đề nghị hợp tác với Viêm gia ta, nhưng đã bị từ chối, bây giờ, chỉ cần tìm hắn thì khả năng sống sót chắc chắn sẽ được nâng cao.

    Nhưng có tên Lục Phàm ở đây, muốn trốn cũng khó, bây giờ chỉ đành liều một phen vậy.

    Nghĩ xong, Viêm Thế nhân lúc Lục Phàm không chú ý, vận sức phá vỡ vòng linh lực. Lục Phàm cũng cảm nhận được, xoay người vung kiếm chém về phía ông. Viêm Thế lộn người ra sau, né đi kiếm khí, xong bật nhảy lên không trung.

    Ông dùng ý niệm nhanh chóng tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không được, hết cách, Viêm Thế liền lục lọi trong túi, cuối cùng lấy ra một mảnh ngọc.

    Tên Lục Nộ đã đưa cho ta mảnh ngọc này, nếu bóp nát nó, ngay lập tức hắn sẽ có mặt, để nếu Viêm gia đổi ý thì vẫn liên lạc được với hắn.

    Viêm Thế dùng tay bóp nát mảnh ngọc, ngay lúc đó, Lục Phàm cũng lao đến tấn công, ông liền rút kiếm ra, đánh chặn các đòn tấn công của Lục Phàm.

    Hai người vẫn đang đánh nhau căng thẳng, thì đột nhiên, không gian xung quanh bắt đầu bị bóng tối xâm chiếm, với tốc độ rất nhanh.

    Ngay sau đó, một tên mặc y phục trắng, xuất hiện giữa không trung, cách họ không xa, khuôn mặt của hắn bị bóng tối che kín, hoàn toàn không thể thấy, hắn có một mái tóc đen, dài đến ngang hông.

    Hắn ta không nói gì, mà trực tiếp lao đến tấn công Lục Phàm. Hắn vung tay đánh tới, liền chém ra một làn sóng cực mạnh.

    Lục Phàm chật vật dùng kiếm chặn lại, xong lại lên tiếng hỏi.

    "Ngươi là ai?"

    Hắn ta nghe xong, bật cười lúc lâu, rồi nói ra một cái tên.

    "Thập bát đại đạo."

    Lục Phàm nghe xong cái tên này, không khỏi thắc mắc mà hỏi lại.

    "Não ngươi có vấn đề à?"

    Tên đó nghe xong, không nói thêm gì, chỉ đơn giản chỉ tay lên trời, rồi lại hạ xuống, chỉ thẳng vào Lục Phàm.

    "Vỡ."

    Hắn ta vừa dứt lời, không gian xung quanh chỗ Lục Phàm, như bị đông cứng lại, rồi bắt đầu xuất hiện các vết nứt, sau đó là hoàn toàn vỡ ra. Khiến cơ thể Lục Phàm bị vỡ thành từng mảnh.

    Viêm Thế thấy cảnh này cũng vô cùng hoảng sợ, muốn chạy nhưng biết bản thân có chạy cũng không khỏi. Ngay lúc tuyệt vọng nhất, thì đột nhiên Lục Ảnh đi ra, thấy cảnh trước mắt, Lục Ảnh liền phóng lên không trung, nhìn kẻ trước mắt mà không khỏi hoảng sợ.

    Tương truyền rằng từ thời sơ khai, Vô Cực sau khi tạo ra nhân loại, đã truyền dạy cho họ mười chín đạo, được gọi là thập cửu đại đạo, mỗi đạo đều mang một sức mạnh to lớn, Vô Cực sợ rằng nếu tất cả nhân loại đều giác ngộ đại đạo, thì sẽ trở thành loạn thế, nên ông đã truyền lại cho mười chín nhân loại đầu tiên mà ông tạo ra, mỗi nhân loại đó mang trong mình một đại đạo, và tên của bọn họ cũng gắn liền với thứ tự đại đạo. Nhưng thập cửu đại đạo chỉ được xem là không có thật.

    Thập bát đại đạo thấy lại có thêm người, liền thở dài một hơi, rồi lên tiếng nói.

    "Các ngươi, nếu muốn thì cứ lên hết đi, ta không có nhiều thời gian."

    Nói xong, thập bát đại đạo đưa tay ra phía trước, trên lòng bàn tay nhanh chóng hình thành một quả cầu màu đen. Lục Ảnh không muốn bị rơi vào thế bị động, liền nhanh chóng phóng đến phía trước, đối mặt với quả cầu.

    Thập bát đại đạo vung tay, phóng quả cầu ra phía trước. Lục Ảnh không tránh né, mà rút kiếm ra, chém một đường mạnh, để cắt đôi quả cầu này. Quả thật đã thành công, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì thập bát đại đạo đã xuất hiện sau lưng hắn, rồi dùng tay bóp mạnh đầu Lục Ảnh. Khiến cho đầu của hắn bị nát ra, máu bắn tung tóe.

    Thập bát đại đạo vứt cái đầu sang một bên, rồi dùng tay còn lại, lau vết máu dính trên mặt. Xong lại nhìn về phía Viêm Thế.

    "Tiếp theo đến ngươi."

    Nói xong, thập bát đại đạo lại biến mất, rồi xuất hiện ngay sau lưng Viêm Thế, nhưng bởi vì có chuẩn bị từ trước, nên ông đã kịp né sang một bên, trước khi bị bàn tay của thập bát đại đạo chạm đến.
     
    Dương dương minhchiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...