Đam Mỹ [Edit] Sống Sót Tại Mạt Thế - Tu Thất

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 8 Tháng hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Tống Hi.

    Tống Hi lặp lại một lần:

    - Ăn tết.

    Tuy còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng không đáng ngại, thuốc của cha nuôi rất tốt, ăn tết mà không có thịt còn phải hầu hạ người, thật sự làm lòng chua xót. Hơn nữa đều đã có thể bước xuống giường đi vài bước, vậy thì đi xa một chút tự về nhà tốt lắm. Cho dù ngài là nhân dân công bộc, hắn cũng đã xem như hết lòng rồi đi, đại khái!

    Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt, trong lòng chỉ có một câu, thật muốn.. tấu hắn!

    Tống Hi xuống lầu bận việc.

    Mục Duẫn Tranh hít sâu một hơi, lấy ra điện thoại. Thật lâu sau buông điện thoại xuống, gian nan đứng dậy, gian nan xuống lầu.

    Tống Hi nhíu mày. Thể chất của người này không sai, thuốc lại tốt, bị thương cũng không phải sắp chết, nhưng xuống lầu vẫn là miễn cưỡng đó, sẽ kéo tới miệng vết thương nơi phần eo.

    Mục Duẫn Tranh cúi đầu hung hăng nhe răng, hòa hoãn chút đau đớn, nói:

    - Tôi còn cần ở thêm vài ngày.

    Tống Hi nghiêm mặt:

    - Ăn tết.

    Anh cũng nên về nhà ăn tết.

    Mục Duẫn Tranh cắn chặt răng:

    - Tôi làm cơm.

    Việc này là nhất định, tay nghề của người nào thật quá tệ hại, nhất định phải nắm giữ quyền lãnh đạo phòng bếp.

    Tống Hi hung hăng do dự, lần trước mặc dù chỉ là thời gian ngắn, nhưng tay nghề của người này thật khá tốt, ngay cả tiểu dưa muối cùng xào ăn thật thơm nức.

    Mục Duẫn Tranh không ngừng cố gắng:

    - Tôi trồng cây.

    Dù sao cũng chỉ là một tiểu nhà ấm, còn có thể nắm giữ tình hình rau dưa mới nhất bảo trì dinh dưỡng cân đối.

    Tống Hi lại do dự một chút, hắn quả thật không sở trường việc làm ruộng, luôn khom người gieo trồng quả thật quá vất vả. Thế nhưng người ta là bị tổn thương trên lưng, trong thời gian ngắn cũng không làm được đi!

    Mục Duẫn Tranh lần thứ hai cắn răng:

    - Tôi quét dọn chuồng dê.

    Tống Hi càng do dự nhiều hơn một chút. Hiện tại thời tiết lạnh, chuồng dê chỉ cần một tuần quét tước một lần là được, mùi cũng không quá lớn.

    Mục Duẫn Tranh hung hăng cắn răng:

    - Cái gì tôi cũng làm.

    - Được!

    Tống Hi sung sướng gật đầu, lúc này liền quyết định một lát sẽ đi giết một con dê!

    Victor nhìn cha của nó, không đúng, Mục trưởng quan là chiến hữu cùng đồng bạn, không phải cha, đều do phá hư bác sĩ, tiểu Đa đều bị dạy hư! Cũng không đúng, Victor kêu là Victor, không gọi tiểu Đa!

    - Gâu gâu, gâu gâu!

    Victor cực kỳ giận dữ, hướng Tống Hi rống lên một trận mãnh liệt.

    Tống Hi liếc mắt nhìn con chó:

    - Tiểu Đa, thịt dê hôm nay không có phần của cậu!

    Rất nhanh, Tống Hi đã làm xong bữa sáng. Tự mình nấu hai bao bánh chẻo đông lạnh ăn liền, người bệnh cùng cho mỗi người ba bao.

    Người bệnh cùng chó ăn phần của mình, dáng vẻ cũng không có gì cảm thấy ngon lành.

    Ngẫm lại chính mình tổn thương còn chưa khỏe phải lập tức làm việc, Mục Duẫn Tranh liền tranh thủ chút phúc lợi cho mình:

    - Luôn ăn thực phẩm đông lạnh đối với thân thể không tốt.

    Đối với việc khôi phục miệng vết thương của người bệnh rất bất lợi, dinh dưỡng không đủ.

    - Gâu gâu!

    Victor bổ sung. Đúng rồi đúng rồi, không thể ăn, còn chưa đủ ăn.

    Tống Hi phi thường đồng ý:

    - Đúng vậy! Chờ tôi giết dê giữa trưa còn có thịt dê ăn.

    Mục Duẫn Tranh nhìn xem trên mặt Tống Hi một đống lại một đống mụn, yên lặng quay đầu.

    Tống Hi lo lắng nếu giữa trưa làm nồi thịt dê phóng chút dược liệu hạ hỏa đi vào hay là nấu một thang thuốc thanh nhiệt uống – khuôn mặt đầy mụn không phải lỗi của hắn, khuôn mặt đầy mục còn đi ra dọa người chính là hắn không đúng.

    Ngẫm lại trình độ nấu thuốc thiện của mình, Tống Hi luyến tiếc hủy diệt nồi thịt dê, lúc nấu thuốc cho người bệnh liền thuận tay nấu cho mình một thang thuốc hạ nhiệt, bịt mũi uống hết.

    Sau đó lao vào chuồng dê rất nhanh khiêng một con dê cái đi ra.

    Một đao mất mạng.

    Tiếp tục sau đó, Mục Duẫn Tranh trơ mắt nhìn con dê kia chỉ trong mười phút bị một thanh tiểu đao lột da lóc xương phân thây xong.

    Đôi tay Tống Hi sạch sẽ, không dính bao nhiêu máu.

    Điều này không khoa học! Cho dù đao công lợi hại, lột da lóc xương làm sao mà không dính máu!

    Tống Hi nhìn hướng cửa chỗ một người một chó, nhe răng cười.

    Lông mao toàn thân Victor đều dựng đứng lên.

    Mục Duẫn Tranh ngơ ngác nhìn, không nói lời nào, đột nhiên nhớ lại thời trung học từng học qua một bài văn, là lột da sách cốt con bò.

    Đem toàn bộ nội tạng ném vào trong bồn lớn, trừ bỏ gan dê lưu trữ cấp cho người bệnh bổ thân thể, còn lại Tống Hi chuẩn bị đưa cho Lý Toàn Căn. Lão nhân thích ăn món này, vả lại Toàn Căn thẩm nấu món này ăn rất ngon.

    Tiếp tục cầm một cái chân dê, đổi lại thái đao chà chà chà, lập tức cắt xong một đống thịt lát mỏng.

    Mục Duẫn Tranh trộm đem tiểu mã tấu thu vào – sau này sẽ không bao giờ khoe khoang mình biết đùa giỡn đao!

    Tống Hi bưng chậu đem nội tạng dê cho Lý Toàn Căn, còn sao hai cái đùi dê, đến lúc đó chỉ cần đợi ăn là được rồi.

    Mục Duẫn Tranh nhìn chậu thịt dê cắt lát cùng nước cốt lẩu chua cay, động thủ. Thấy gia vị trong bếp thật đầy đủ, liền chính mình động thủ làm một nồi canh suông. Nghĩ nghĩ, lại ép một chén ớt mỡ, điều một phần tương nguyên liệu. Làm xong đã cảm thấy thắt lưng đau vai cũng đau, không xong, kéo tới miệng vết thương.

    Buộc một người thân thể bị trúng hai phát đạn cuộc sống còn chưa thể tự gánh vác chỉ còn thừa lại nửa cái mạng (chính là hắn) xuống bếp, ngày tháng trôi qua càng thêm khổ bức. Khổ bức Mục trưởng quan nghiêm mặt ngồi trên sô pha đợi tiểu Tống thầy thuốc trở về giúp mình xử lý miệng vết thương.

    Một vị thầy thuốc lại không có di động, càng không làm tròn bổn phận!

    Tống Hi bưng một chậu thịt dê kho tàu trở về, người còn chưa vào nhà thì mùi đã nhẹ nhàng tiến vào.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Victor dùng móng vuốt răng nanh giúp mở cửa.

    Mục Duẫn Tranh mất tự nhiên hít hít mũi.

    Nồi canh suông quay cuồng trên bếp lò, bên cạnh đặt thịt rau dưa cùng nguyên liệu tương đầy đủ vô cùng. Người bệnh lại có thể nhanh như vậy làm việc, tiểu Tống thầy thuốc tỏ vẻ thật vui mừng.

    Hai người một con chó ngồi vây quanh bếp lò.

    Đem thịt viên cùng thịt cắt lát đều bỏ vào trong nồi, không bao lâu liền chín.

    Tống Hi nhìn chậu bên chân Victor, bới nửa chậu cơm, dùng muỗng tưới canh thịt dê. Lại dùng muỗng vớt một phần nguyên liệu cái lẩu, lấy ra thịt dê, còn lại mới bỏ vào trong chậu cơm.

    Victor tha thiết mong chờ nhìn thịt dê kho tàu, thịt đâu thịt đâu, thịt của tiểu Đa đâu!

    Tống Hi phụng phịu:

    - Hôm nay cậu bất kính đối với tôi, lúc ấy có nói hôm nay cậu không có thịt dê ăn.

    Victor ngây người.

    Mục Duẫn Tranh kẹp một đũa thịt dê yên lặng quải một vòng, phóng vào trong bát của mình.

    - Gâu gâu!

    Victor kháng nghị.

    Tống Hi chỉ chỉ chậu thịt:

    - Tiếp tục kêu ngày mai cũng không có.

    Victor dám giận mà không dám sủa, yên lặng dùng sàn nhà mài móng vuốt.

    Mục Duẫn Tranh đối với địa vị gia đình của mình cùng tiểu Đa vô cùng lo lắng. Không đúng, Victor là chiến hữu thân mật của hắn, không phải đứa con!

    Tống Hi còn nói:

    - Đương nhiên, nếu cha cậu nguyện ý đem phần của mình tặng cho cậu tôi cũng không phản đối.

    Victor nhìn về phía cha nó, khẽ lên tiếng:

    - Gâu gâu gâu!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Tiểu Tống thầy thuốc, châm ngòi quan hệ cha con sẽ bị con lừa đá! Không đúng, hắn cùng tiểu Đa là chiến hữu, không phải cha con!

    Một bữa cơm đi qua, Mục trưởng quan cảm thấy được cực kỳ vất vả.

    Cơm nước xong, Tống Hi giúp người bệnh lại xử lý một lần miệng vết thương, đối với tốc độ khép lại rất vừa lòng, lo lắng có cần chiếu theo đơn thuốc mà cha nuôi lưu lại xứng thuốc lưu trữ sẵn hay không.

    Buổi chiều, Tống Hi lại chui vào trong phòng thuốc.

    Mục Duẫn Tranh cùng Victor mắt to trừng mắt chó.

    Victor:

    - Gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Còn đòi làm cha của tiểu Đa đâu, một miếng thịt cũng không phân được cho tiểu Đa! Đây là ngược đãi! Tiểu Đa muốn đi hiệp hội yêu chó trách cứ các người ngược chó!

    - Tiểu Đa, không, Victor.

    Mục Duẫn Tranh ho khan một tiếng, nghiêm túc lên:

    - Gần đây biểu hiện của cậu thật không tốt, rất ngạo kiều, tựa như là chó sủng vật nuôi trong nhà. Victor, cho dù hiện tại chúng ta đang được nghỉ phép dài hạn, cũng không nên quên chức trách của mình! Victor, chức trách của cậu là cái gì?

    Victor nháy mắt ngồi thẳng thân thể, lớn tiếng gâu gâu, cực kỳ uy nghiêm.

    - Đi thôi!

    Mục Duẫn Tranh vung tay lên.

    Victor ngẩng đầu ưỡn ngực ra cửa, tỉ mỉ tuần tra sân.

    Trên mặt Mục trưởng quan hạo nhiên chính khí, trong lòng lại trộm điểm khen cho chính mình.

    Xử lý tốt dược liệu cần dùng, trời đã tối đen. Tống Hi vươn vai, lúc này cơm chiều hẳn là đã xong rồi đi!

    Quả nhiên làm xong rồi.

    Thịt dê có sẵn, hâm nóng là tốt rồi. Mục Duẫn Tranh lại làm một phần trứng chiên cà chua.

    Tống Hi trước tiên đem cà chua trứng chiên bỏ vào chén cơm của mình, chỉ vài ngụm lùa sạch sẽ, cực kỳ vừa lòng:

    - Đây là trứng chiên cà chua chan cơm, mỹ vị đệ nhất nhân gian!

    Một mâm cà chua trứng chiên lập tức vơi bớt một nửa.

    Mục Duẫn Tranh đem đũa vươn ra lặng yên thu trở về.

    Victor đẩy chậu cơm của mình, chờ mong nhìn mâm đồ ăn. Đồ vật kia chan cơm nhìn như ăn thật ngon, tiểu Đa chưa nếm qua! Cha của tiểu Đa quả nhiên một mực ngược đãi tiểu Đa! Đi hiệp hội yêu chó trách cứ, nhất định!

    Tống Hi ăn cơm long tâm cực kỳ vui mừng, vừa cao hứng liền đổ nguyên một bát thịt dê kho tàu cho Victor.

    Ánh mắt Victor đều đã ươn ướt. Có thịt ăn! Hôm nay còn chưa qua hết đâu! Quả nhiên nhận chân làm việc mới là đạo lý cứng rắn! Victor nháy mắt quyết định, trong đoạn cuộc sống nghỉ phép nơi này nhất định phải làm tốt giữ nhà hộ viện cho phá hư bác sĩ! Một con dê cũng không thể mất!

    Mục Duẫn Tranh ăn hết một bữa cơm, cảm thấy cực kỳ sốt ruột.

    Sau bữa cơm chiều, lại rơi tuyết.

    Tống Hi cực kỳ thất vọng:

    - Ngày mai trấn trên họp chợ, chỉ sợ lại không đuổi được, tôi còn định đi mua chút thịt heo cùng gà, còn chưa kịp mua cá nữa!

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Victor có thể kéo trượt tuyết!

    Victor hếch ngực, tiểu Đa thật tài giỏi đâu!

    Tống Hi nói:

    - Mấu chốt là không ai dọn ra bán! Thôi, ngày khác tôi đi hỏi xem có ai bán gà hay không, năm nay đầu xuân cho người bắt thêm gà con, chia hai con hẳn là không khó.

    Mục Duẫn Tranh không hé răng, tỏ vẻ đối với thịt gà không mùi không vị không có hứng thú.

    Hôm sau Tống Hi mạo tuyết chuyển một vòng trong thôn, lúc trở lại trong tay cầm một chuỗi gà, tay phải mang theo túi da rắn. Trong túi không biết đựng cái gì, luôn phịch không ngừng.

    Sáu con gà mái bị trói lại hai chân cùng một chỗ nhìn béo tốt làm cho Mục Duẫn Tranh trố mắt, con gà trống lớn uy phong lẫm lẫm trong túi càng làm cho mọi người giật mình.

    Tống Hi nói:

    - Bộ dạng lớn đi! Xuân Trụ chị dâu rất biết cách nuôi gà, con gà trống này chỉ sợ cũng phải hai mươi cân.

    Chồng của chị dâu Xuân Trụ mất lúc mùa hè, nuôi mười con gà thịt cũng luyến tiếc ăn, trừ bỏ nhà mẹ đẻ một con nhà chồng một con, cũng chỉ lưu lại một con dùng ăn tết cấp cho hai đứa con bữa ăn ngon. Tống Hi trả tiền theo giá của thịt heo, tối thiểu có thể làm cho ba mẹ con qua được một năm tết đến tốt hơn, nếu lại đẻ thêm trứng, còn có thể mua được quần áo ăn tết cho hai đứa nhỏ.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con gà trống lớn tính khí liệt vô cùng, bị trói một đường còn không ngừng chụp túi da rắn, nghẹn ngoan, nhìn thấy Tống Hi với ánh mắt thật không tốt, còn xù lông dữ tợn.

    Tống Hi sưu một tiếng liền trốn sau lưng người bệnh.

    Mục Duẫn Tranh âm thầm kêu khổ. Với tình huống hiện tại của hắn, dưới điều kiện không làm động tới vết thương muốn thành công bắt được con gà này, khả năng có chút nhỏ. Đánh không lại một con gà! Nếu bị truyền đi ra sau này làm sao mà gặp được người a! Không còn mặt mũi mang lính mới!

    Vì thế Mục Duẫn Tranh vung tay lên:

    - Victor, lên!

    Victor anh dũng đem Mục trưởng quan cùng phá hư bác sĩ hộ sau người:

    - Gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Đe dọa trước.

    Gà trống lớn bay lên, hướng Victor hung hăng mổ tới.

    Victor giận dữ, đang định một ngụm cắn đứt cổ con gà dám miệt thị uy nghiêm của nó, chỉ nghe phía sau một tiếng ho khan. Không xong, đây là phá hư bác sĩ mang về ăn tết, phá hư bác sĩ không có nói, nếu lỡ cắn chết, Victor chợt nhớ tới thanh tiểu đao đem con dê cái nháy mắt lột da lóc xương cắt thành từng khối, bốn cái móng vuốt đều mềm nhũn.

    Sau đó gà trống lớn phẫn nộ hung hăng mổ một ngụm lên đầu Victor.

    Victor ngây người. Nó, nó không ngừng lại bị một con gà làm bị thương!

    Khi con gà lại nhảy vọt lần thứ hai, Tống Hi một phen nắm lấy cổ gà, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn miệng vết thương trên đầu Victor, cực kỳ đau lòng:

    - Tiểu Đa, cậu thật vô dụng!

    Victor gào khóc kêu chạy ra sân sau liếm miệng vết thương tâm linh – tiểu Đa bị một con gà khi dễ, phá hư bác sĩ còn mắng tiểu Đa!

    Victor ủy khuất vô cùng.

    Mục Duẫn Tranh im lặng trầm mặc.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng liếc mắt nhìn Tống Hi, yên lặng xoay người trở về phòng, bóng dáng thật thê lương.

    Mẹ nó, sống hai mươi lăm năm, Mục ca lần đầu tiên bị mất mặt như vậy!

    Tống Hi sờ sờ mũi, quơ quơ gà trống lớn trong tay, hỏi:

    - Hay là, giữa trưa ăn gà?

    Mục Duẫn Tranh trả lời ngay:

    - Được!

    Hắn còn chưa nếm qua con gà tráng lớn như vậy đâu, huống chi con gà kia còn làm cho hắn cùng tiểu Đa mất mặt lớn như vậy!

    Tống Hi ngồi trong đống tuyết giết gà.

    Mục Duẫn Tranh ngồi nơi cửa nhìn thấy con gà bị một đao cắt cổ họng, trong lòng cực kỳ khoái ý.

    Victor nằm úp sấp trên chuồng dê nhìn thấy cũng cực kỳ thống khoái.

    Lấy máu, vặt lông, làm sạch.

    Thật nhanh chóng.

    Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn thấy, trong lòng nhanh chóng tính toán một con gà cần mười tám loại phương pháp thưởng thức.

    Tống Hi đem toàn bộ gà băm thành khối lớn, chỉ dùng vài đao rạch chân gà cho thêm ngon miệng.

    Một con gà quá lớn, Tống Hi tính bỏ thêm thịt ba chỉ cùng miến cùng nhau nấu, bếp quá nhỏ, vì thế đốt thêm bếp lò ở phòng phía đông.

    Mục Duẫn Tranh lần đầu tiên dùng nồi lớn như vậy, cũng thật có da có thịt, rất nhanh mùi thịt gà bay đầy trong sân.

    Victor ghé vào cửa phòng phía đông, nhìn chằm chằm cái nồi bốc hơi ùng ục, một móng vuốt cào cầu dưới đất, mũi hít hít, hít hít lại hít hít.

    Thịt gà nuôi trong nhà có chút già, cần nấu hồi lâu mới có thể ăn. Thật vất vả mở nắp nồi, Victor nháy mắt ngậm chậu của mình vọt tới.

    Victor, tự trọng của cậu đâu, mặt mũi của cha cậu đều bị cậu làm mất hết! Mục Duẫn Tranh oán hận trừng mắt nhìn con chó của mình.

    Tràn đầy một nồi thịt, chậu tráng men lớn, đổ ra hai chậu.

    Tống Hi bưng một chậu đặt sang bên, một châu giữa trưa ăn.

    Victor ngậm chậu chạy vào phòng khách, bên cạnh bếp lò dọn xong khay ăn, Mục Duẫn Tranh còn đang xào cải dầu.

    Tống Hi trước tiên đem hai đùi gà lớn gắp đi ra, đem lớn bỏ vào trong chậu của mình. Đùi nhỏ, đối diện một người một chó đang nhìn hắn chằm chằm không buông tha.

    Nhìn người bệnh, nhìn nhìn lại con chó, Tống Hi do dự một chút:

    - Hay là chặt ra cho cả hai? Cái đùi này nhìn tuy nhỏ, nhưng cũng nặng một cân bảy đâu!

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc, lui một bước:

    - Cấp cho Victor đi, bị gà mổ một ngụm, rất đáng thương!

    Hơn nữa cùng một con chó giành một ngụm đồ ăn, truyền ra ngoài hắn còn làm sao đi gặp người!

    Nhắc tới đen lịch sử, Victor suýt nữa xù lông, rốt cục bị chân gà thơm ngào ngạt làm yên lòng. Ngậm chân gà ở miệng cũng chưa ăn, liếm liếm đặt một bên chậu, nhìn qua Tống Hi:

    - Gâu gâu!

    Ăn trước thứ khác được không? Lưu chân gà sau đó từ từ ăn.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng che mặt, thật mất hết mặt mũi!

    Tống Hi xem hiểu, hào phóng đổ thêm nửa chậu thịt cùng nước canh miến cho Victor.

    Victor ăn thật ngon lành, một móng vuốt còn đặt lên cái đùi gà dự trữ lương.

    Mục Duẫn Tranh phẫn nộ nhìn đùi gà. Tướng ăn quá khó nhìn, Victor, cậu thật sự là vua quân khuyển anh minh uy phong phú quý bất năng dâm uy vũ không khuất phục không ăn của ăn xin lập được thật nhiều công lao lấy được thật nhiều huân chương trước kia sao? Anh hùng một giây biến thành thùng cơm, cảm giác thật tiêu tan.

    Mục Duẫn Tranh oán hận gắp một cánh gà, cắn một ngụm, có chút dừng lại, ánh mắt tỉnh bơ đảo qua trong chậu thịt, đũa duỗi ra, đem chân gà còn lại lấy tới tay.

    Tống Hi đá đá Victor:

    - Đừng ăn xương gà, loại gà này nuôi quá lâu, xương cốt cứng rắn, không tốt tiêu hóa.

    Victor biết nghe lời phải, phốc phốc phốc phun ra rất nhiều xương gà.

    Mục Duẫn Tranh khịt khịt mũi:

    - Trên người nó truyền lưu huyết mạch cao quý của Trung Hoa điền viên khuyển, năng lực tiêu hóa thật cường đâu!

    Tống Hi đồng tình nhìn Victor:

    - Tiểu Đa, cậu nhất định không phải con ruột của cha cậu!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kháo, mình làm sao có thể sinh ra một con chó! Còn ngu xuẩn như vậy! Không đúng, trước kia Victor rõ ràng không ngu xuẩn như vậy, đều là bị anh dạy hư! Mục Duẫn Tranh ai oán nhìn Tống Hi, cực kỳ bi phẫn.

    Mục Duẫn Tranh suy nghĩ có nên nghĩ biện pháp trước tiên quay về đơn vị hay không, bằng không về nhà ăn tết cũng tốt. Nếu còn tiếp tục như vậy, vua quân khuyển Victor sẽ bị nuôi phế!

    Cách bếp lò không xa trải một tiểu thảm, đó là chuyên dụng của Victor. Lúc này con chó thật lớn lông trắng đang bộ dạng uể oải nằm úp sấp ngủ gật, trước mặt còn đặt chậu đựng một cái chân gà lớn.

    Tống Hi cầm một bình thuốc nhỏ ngồi bên người Victor, dụ dỗ:

    - Tiểu Đa, có muốn ăn hay không? Đây là thứ tốt mà lão nhân để lại cho tôi, tiện nghi cậu. Đi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn.

    Victor ăn quá no, không thích nhúc nhích, nằm úp sấp nơi đó giả chết.

    Tống Hi nhét bình thuốc vào trong túi, túm lên một chân sau của Victor, cứng rắn đem một con chó khổng lồ nặng hơn trăm cân lôi đi ra ngoài.

    Ba móng vuốt của Victor cào cấu, hướng cha của nó gào khóc cầu cứu, không có kết quả, rốt cục bị bắt đi rồi.

    Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, thập phần lãnh khốc.

    Không bao lâu, trong sân truyền vào từng đợt thanh âm tiếng kêu thảm thiết của Victor.

    Mục Duẫn Tranh có chút bận tâm. Tiểu Tống thầy thuốc sẽ không dùng Victor làm thí nghiệm thuốc đi, thật hung tàn! Tiểu Đa cần chịu đựng, cha tới cứu con!

    Chờ Mục Duẫn Tranh kéo thân thể tàn yếu đi tới sân sau, chỉ thấy Victor một thân lông trắng không biết làm thế nào bị nhuộm thành màu đen đang nửa chết nửa sống quỳ rạp dưới đất, một chân sau còn đang run rẩy lên.

    Mục Duẫn Tranh hoảng hốt, tiểu Tống thầy thuốc, anh làm cái gì một con chó!

    Tống Hi không có chút chột dạ:

    - Chỉ thử thuốc mà thôi.

    Lão đầu tử lưu cho hắn chơ, không có tác dụng gì, chỉ là mở linh trí cho linh sủng. Tiểu Đa chỉ là một con chó khá thông minh, ăn thuốc thì nhiều lắm chỉ trở nên càng thông minh càng thông thái một ít, ai bảo Tống Hi ở trên con đường thần côn cũng chỉ là một thái điểu đâu!

    Victor bị gây sức ép quá ác, bị ôm về phòng tắm rửa xong chui vào trong chăn liền ngủ mất.

    Mục Duẫn Tranh yếu ớt hỏi:

    - Victor, còn sống không?

    Tống Hi gật đầu:

    - Yên tâm đi, còn khỏe mạnh hơn cả anh!

    Tôi không thật yên tâm! Trong lòng Mục Duẫn Tranh gầm lên giận dữ.

    Tống Hi ngồi xuống bên cạnh Mục Duẫn Tranh:

    - Tiểu Mục a!

    Mục Duẫn Tranh:

    - Tôi lớn tuổi hơn cậu!

    Tống Hi:

    - Lão Mục a!

    Mục Duẫn Tranh:

    - Tôi có già như vậy sao?

    Tống Hi:

    - Mục Duẫn Tranh a, nói chút chuyện này.

    Mục Duẫn Tranh:

    - Nói.

    Tống Hi:

    - Tôi cứu anh một mạng.

    Mục Duẫn Tranh nhất thời đề phòng:

    - Tôi sẽ không lấy thân báo đáp!

    Trực giác nói cho hắn biết tiểu Tống thầy thuốc có ý xấu với hắn! Xem ánh mắt kia, xanh mượt..

    Tống Hi trầm mặc, nói:

    - Anh suy nghĩ nhiều quá.

    Bộ dạng lại khó xem! Ánh mắt lớn như vậy da còn đen như vậy, hắn chỉ thích mắt nhỏ tiểu bạch kiểm được không!

    Không, tôi tuyệt đối không nghĩ nhiều! Ánh mắt của cậu đã sớm bán đứng cậu, tiểu Tống thầy thuốc! Trong lòng Mục Duẫn Tranh không ngừng hò hét.

    Tống Hi:

    - Trị thương thế của anh thật tiêu tiền.

    Nói xong còn đẩy qua tờ giấy, con số hết sức kinh người, vẫn chỉ mới tính phí tổn dược liệu.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng lấy ra thẻ ngân hàng.

    Tống Hi nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng, đẩy trở về, cực kỳ đau lòng:

    - Quy củ nhà chúng tôi, quân nhân miễn phí.

    Mục Duẫn Tranh ngẩn người, cũng không khách khí thu trở về. Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, người này khẳng định còn có đoạn dưới.

    Ánh mắt Tống Hi suýt nữa đem túi tiền của Mục Duẫn Tranh trành ra một cái hố.

    Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

    Tống Hi trực tiếp mở miệng:

    - Quân nhân bảo vệ quốc gia, tiểu gia cũng là gia. Làm cho tiểu Đa bảo hộ một chút bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt, yêu cầu này không quá phận đi?

    Kháo, còn tưởng ai cũng mê mình! Mục Duẫn Tranh chỉ hận không thể đem cẩu chiến hữu treo lên mà đánh. Còn nữa, vị bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt, ở nơi nào?

    Tống Hi mong nhìn Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh dùng một khuôn mặt như người chết, ở trong lòng đem vị bác sĩ nhu nhược tay trói gà không chặt kia tấu một lần lại một lần, đánh xong nói:

    - Victor có đan, không thể dễ dàng nghỉ việc, trừ phi mặt trên điều động hạ lệnh.

    Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh, thật bất đắc dĩ:

    - Không cần thoái thác, Mục trưởng quan. Bảo hộ người đóng thuế không phải là chức trách của các anh sao? Chẳng lẽ anh kỳ thị tôi không nộp qua thuế? Nhưng mà rất nhiều năm trước đã được miễn thuế nông nghiệp rồi, thật sự không có yêu cầu thu thuế để nộp lên a!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Tống Hi chỉ chỉ vào tờ giấy, sâu kín mở miệng:

    - Tiền xài trên người anh, tầng lớp tiền lương bình thường dù tính cả mười người gộp lại cũng không nộp được nhiều thuế như vậy.

    Anh có biết mình dùng thuốc mắc bao nhiêu không? Năm đó lão đầu tử từng bán một đơn thuốc ít nhất là năm triệu! Đó vẫn chỉ là đơn thuốc bình thường, anh dùng còn là sản phẩm thần côn, có tiền cũng không mua được!

    Mục Duẫn Tranh có một loại dự cảm không hay.

    Quả nhiên, Tống Hi nói:

    - Mục trưởng quan, tôi đây là hiệp ân cầu báo a!

    Kháo, hắn lại có thể nói ra! Chuyện không phẩm chất như hiệp ân cầu báo hắn lại có thể trắng trợn nói ra! Mục Duẫn Tranh cảm giác hạn cuối của mình lại nảy sinh cái mới.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi trạc trạc Mục Duẫn Tranh giống như đã bị hóa đá:

    - Mục trưởng quan, anh chậm rãi suy nghĩ đi, hiện tại đi làm cơm chiều trước!

    Mục Duẫn Tranh lại muốn đem bác sĩ đánh một trận.

    Tống Hi đem Victor kéo dậy, càng xem càng thích.

    Victor từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt to của phá hư bác sĩ, nhất thời kẹp đuôi gào khóc lao thẳng tới phòng bếp cậy nhờ Mục trưởng quan:

    - Gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Phá hư bác sĩ khi dễ tiểu Đa, tiểu Đa thật đau, phá hư cha cũng không tới cứu tiểu Đa!

    Mục Duẫn Tranh vẫn nghe không hiểu ngôn ngữ của gâu gâu tinh, chỉ dùng chân đá đá Victor:

    - Tránh xa một chút đi, đang nấu cơm đâu!

    Victor sợ ngây người, tiểu Đa đều bị khi phụ, phá hư cha còn đuổi đi tiểu Đa, không bao giờ tiếp tục yêu phá hư cha!

    Victor nước mắt ào ào mà đi, vọt tới trong ổ gà bên cạnh tiểu nhà ấm ở sân sau một mình trị liệu tâm linh bị thương.

    Cơm chiều lên bàn, Victor nháy mắt ngậm chậu xông ra, trong chậu còn có nửa cái chân gà còn chưa ăn xong, đó là nó lưu trữ đến tối mới ăn.

    Một con gà lớn hơn mười cân, hai cân thịt, một cân miến, ước chừng một nồi lớn, hai người một con chó ăn sạch sẽ.

    Tống Hi thật lo lắng. Có thêm hai thùng cơm, cách ăn tết còn có vài ngày, trữ hàng trong nhà sợ là không quá đủ.

    - Ngày mai tôi đi trong trấn, anh có gì muốn mua không?

    Tống Hi hỏi.

    - Không có.

    Mục Duẫn Tranh nói, sớm phát hiện cuộc sống của vị tiểu thầy thuốc này thật đơn điệu, căn bản không giống thanh niên thời đại này, còn buồn tẻ hơn cả trong quân doanh bọn họ, thậm chí trong nhà đều tìm không ra ảnh tử của công nghệ cao, đương nhiên ngoại trừ đồ điện gia dụng!

    Tống Hi bỏ thêm một muỗng thịt cho Victor, vỗ đầu chó:

    - Tiểu Đa, xem ở cậu.

    Mục Duẫn Tranh thoáng do dự:

    - Cần mua rất nhiều sao?

    Thân thể hơn một trăm cân nặng của tiểu thầy thuốc, Victor có thể kéo xe sao?

    Tống Hi nói:

    - Gà vịt thịt bò trứng sữa, có gì mua gì. Đậu phộng hạt dưa còn chưa mua đâu, phải dự bị dùng cho mùng một.

    Đậu phộng hạt dưa những năm qua đều do chính cha nuôi làm, còn làm thật nhiều điểm tâm nhỏ. Tới ngày mùng một nhà bọn họ luôn thật nhiều trẻ con cùng náo nhiệt nhất.

    Lỗ tai Victor dựng đứng lên. Đậu phộng, tiểu Đa thích ăn nhất! Trước kia có một tiểu chiến sĩ mỗi ngày đều mua cho nó, đáng tiếc sau đó tiểu chiến sĩ giải ngũ về nhà cưới vợ, sau này đậu phộng ăn ngon như vậy khẳng định đều mua cho người vợ của hắn ăn!

    Sáng sớm, Mục Duẫn Tranh liền nhìn thấy trong sân có thêm một cỗ xe trượt tuyết, hoàn toàn mới. Mục trưởng quan nhất thời cả người đều không tốt. Mẹ nó, vì sao một thầy thuốc không có việc gì ở trong nhà cũng chuẩn bị một xe trượt tuyết! Hắn thật sự không đi nhầm cửa khẩu sao!

    Bởi vì tâm tình khá nóng nảy, Mục trưởng quan cũng chỉ nấu một nồi mì làm điểm tâm, là mì trứng cà chua, không bỏ chút thịt nào.

    Tống Hi lấy ra mấy hộp thịt vò cơm trưa, mở ra hai hộp cho con chó một hộp, an ủi Victor vốn không được hài lòng với cơm nước:

    - Đi tới trên trấn chúng ta cùng đi ăn, có một quán hàng năm đều mở tới 28 tết, thịt bò kho tàu nhà bọn họ rất ngon, còn có bán thịt tươi.

    Victor cực kỳ hưng phấn, ăn xong điểm tâm liền đi điêu dây thừng xe trượt tuyết, hận không thể lập tức đuổi tới trong trấn.

    Trong lòng Mục Duẫn Tranh nhất thời chua xót. Hai người này là chuẩn bị đem người bị trọng thương như hắn bỏ ở nhà một mình tự mình đi ra ngoài ăn sao? Thật quá đáng!

    Mãi tới khi trời tối một người một chó mới trở về.

    Mục Duẫn Tranh càng thêm phẫn nộ, lạnh mắt nhìn thấy tiểu thầy thuốc khiêng xuống bao lớn bao nhỏ, không thèm đi qua hỗ trợ.

    Tống Hi khiêng xong hàng tết, sờ sờ đầu Victor, chỉ chỉ Mục Duẫn Tranh đang làm mặt lạnh:

    - Tiểu Đa nhanh đi dỗ dành cha cậu, cha cậu còn đang đùa giỡn tiểu tính khí làm nũng đâu!

    Anh mới là đùa giỡn tiểu tính khí làm nũng!

    Cả nhà anh cũng thế!

    Trong lòng Mục Duẫn Tranh rít gào muốn đem bác sĩ treo lên đánh cho một trận!

    Victor điêu một bao bánh nướng nhân thịt chạy tới đặt dưới chân Mục Duẫn Tranh, nâng đầu:

    - Gâu gâu!

    Đưa cho cha, ăn ngon, đừng đùa giỡn tiểu tính khí làm nũng!

    Mục Duẫn Tranh mặt đen ngồi xổm xuống, đem đầu Victor hung hăng nhấn vào trong đống tuyết, đánh cho một trận tơi bời.

    - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Bốn móng vuốt cào cấu loạn xạ.

    Còn gia bạo tiểu Đa, phá hư cha quả nhiên không thương tiểu Đa! Phá hư bác sĩ quả nhiên không có nói sai!

    Đi vào cửa chính, bếp lạnh nồi lạnh. Tống Hi giận dữ, Mục Duẫn Tranh, anh ăn không ngồi rồi còn dám bãi công!

    Mục Duẫn Tranh bị trừng mắt liếc, sờ sờ mũi đi vào bếp làm bữa tối, nghĩ tới một người một chó đem hắn vứt xuống tự ra ngoài đi ăn, trong lòng vô cùng biệt khuất, vừa biệt khuất, cơm chiều liền dễ nhìn.

    Cà chua đôn thịt bò, lòng gà xào, thịt xào, thịt dê hấp, lại thêm canh cải thìa, trực tiếp làm cho bác sĩ ăn quá no.

    Tống Hi vuốt bụng nạm mới dài ra ợ một cái, cực kỳ vừa lòng:

    - Mục trưởng quan hôm nay rốt cục làm chút chính sự!

    Xem như còn có chút địa phương có ích hơn tiểu Đa.

    Không ngờ trước kia hắn làm đều không phải chính sự sao! Hắn còn là một người bị trọng thương! Đã bị trúng hai phát đạn! Mục Duẫn Tranh cực kỳ bi phẫn, hận không thể cầm chén canh trong tay úp lên mặt bác sĩ.

    Tống Hi nói:

    - Ngày mai Lục gia kéo lưới cá, tôi mang tiểu Đa đi mua cá xem náo nhiệt, anh có muốn cùng đi hay không?

    Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời:

    - Đi!

    Trong đầu Tống Hi nhất thời chất đầy một trăm loại phương pháp thưởng thức món ăn từ cá.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kéo lưới cá là một việc vất vả, nhất là mùa đông năm nay lạnh vô cùng. Trước khi ra cửa, Tống Hi còn mang theo một vò rượu thuốc.

    Victor lôi kéo xe trượt tuyết chạy thật vui vẻ. Phá hư bác sĩ nói, cần mua nhiều cá, lựa con lớn nhất nướng cho tiểu Đa ăn!

    Mục Duẫn Tranh quyết định sau khi trở về sẽ đem Victor đưa đi huấn luyện lại một lần nữa – mặt của quân khuyển đều bị nó làm mất hết!

    Tống Hi đứng sau xe trượt tuyết, vỗ vỗ vai Mục Duẫn Tranh, vẻ mặt tán thưởng:

    - Xem tiểu Đa nhà chúng ta có đẹp trai hay không, lôi kéo hai người còn chạy nhanh như vậy!

    Mục Duẫn Tranh lật mắt như cá chết. Mẹ nó, tiểu Đa có đan chính thức, không phải nhà của anh! Còn nữa, thân thể anh khỏe mạnh, chẳng lẽ anh không nên xuống chạy theo sao, không thấy tiểu Đa chạy thật tốn sức sao, đều đã thở hổn hển!

    Ao cá nằm ở tận đầu thôn phía nam, cách nhà Tống Hi khá xa, lúc hai người cùng một con chó chạy tới thì đã thật đông người, mặt băng còn bị tạc ra một mảnh đường nước chảy dài hẹp, mấy con cháu trẻ tuổi Lý lục gia đang chuẩn bị xuống nước.

    Tống Hi đem vò rượu đưa cho Lý lão lục, nói:

    - Trước cho mỗi người uống hai ngụm rồi hãy xuống nước, chống lạnh.

    Lý lão lục nhanh chóng tiếp nhận, mở ra vừa nhìn thấy bên trong ngâm nguyên gốc nhân sâm, nhất thời cao hứng vô cùng:

    - Tốt quá, thứ này tốt quá! Năm nay cũng thật lạnh, nhìn băng xem, đều dày hơn một thước!

    Lý lão lục ôm vò rượu đi qua cho con cháu uống rượu thuốc, mọi người uống xong, ngửi mùi rượu không nhịn được cũng đi theo uống một ngụm, uống xong không bao lâu toàn thân đều ấm lên.

    Lão nhân nhìn Tống Hi vươn ngón cái:

    - Tiểu Tống đúng là tay nghề giỏi, cũng không kém hơn cha của cậu!

    Những năm qua lúc kéo lưới cá lão Tống đều cấp rượu thuốc, năm nay còn tưởng rằng sẽ không có, vì vậy không đến cửa hỏi thăm, không ngờ tiểu Tống lại đưa tới. Đứa nhỏ này cũng giống như lão tử của hắn, nhân nghĩa hòa nhã.

    Tống Hi cười cười, ngồi xổm cầm lấy một bộ quần áo cao su, còn so đo lên người mình.

    Lý lão lục vội vàng đoạt lại:

    - Xuống nước cũng không phải chuyện đùa giỡn, cậu còn nhỏ, cũng không thể đi xuống, lạnh vô cùng đâu!

    Tống Hi nhìn lại, người xuống nước quả nhiên trên dưới ba mươi tuổi, mấy chàng trai chưa kết hôn đều ở trên bờ nhìn thấy.

    Tống Hi cũng có chút hâm mộ. Nhà Lý lão lục có tám anh em, bên dưới có một đoàn con cháu, ôm đoàn vô cùng, ở trong thôn nói chuyện khá có phân lượng. Nhà bọn họ thì khác, họ Tống là họ đơn độc, chỗ ở còn cách thôn khá xa, hằng ngày lui tới không nhiều lắm, có thể bị người xem trọng một chút là nhờ suốt mười mấy năm cha nuôi xem bệnh không lấy tiền còn bồi luôn cả thuốc đổi lấy. Hiện tại chỉ còn một mình hắn, muốn ở trong thôn sống yên còn phải tiếp tục hào phóng, bằng không chỉ dựa vào nhân tình của cha nuôi cũng không đi được bao xa. Hơn nữa hắn cũng không thiếu tiền.

    Victor thở dốc đi tới cọ Tống Hi, cá đâu, cá của tiểu Đa đâu?

    Lý lão lục nhìn con chó thật lớn tới thái quá trong lòng sợ hãi, lui ra phía sau vài bước, kinh hồn táng đảm:

    - Con chó này thật đủ dọa người!

    Lại nhìn Mục Duẫn Tranh vẻ mặt phụng phịu ở bên cạnh, thầm nghĩ người cũng đủ dọa người. Đây là tới xem bệnh đi, lão Tống đều mất, nhất định là tới tìm tiểu Tống. Trong lòng Lý lão lục nhất thời lại thêm vài phần tính toán.

    Kéo lượt võng thứ nhất, Victor hưng phấn ngậm ống quần của Tống Hi.

    Tống Hi mang theo Victor đi qua xem, mấy người trưởng thành đứng xem náo nhiệt vội vàng đem nhi đồng của mình kéo lại.

    Tống Hi sờ sờ mũi, níu lấy cổ Victor đem nó cũng kéo lại.

    Mục Duẫn Tranh mắt lạnh nhìn xem một người một chó, yên lặng lui ra sau vài bước, lách bên kia đi qua.

    Tống Hi ôm cổ Victor ngồi bên cạnh xem người nhặt cá.

    Victor không ngừng muốn tiến lên, không ngừng bị đè lại, nổi giận cúi đầu hướng Tống Hi ô ô hai tiếng, còn thử nhe răng.

    Bàn tay Tống Hi vừa lật, tiểu đao chợt nhoáng lên trước mặt nó một cái.

    Bốn móng vuốt của Victor nhất thời mềm nhũn, ngồi dưới đất lấy lòng liếm ngón tay Tống Hi – phá hư bác sĩ tiểu Đa sai lầm rồi tiểu Đa cũng không dám nữa.. nhanh đem tiểu đao rời khỏi tiểu đệ đệ của tiểu Đa đi thôi!

    Tống Hi thu hồi tiểu đao, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.

    Victor nhanh chóng ngẩng cao đầu cho hắn gãi cằm cho nó.

    Mục Duẫn Tranh cầm theo sáu con cá lớn đi tới, nhìn thấy Victor lăn thành một đoàn kêu ô ô, hận không thể đem cẩu chiến hữu treo lên cầm roi quất – chó sủng vật cũng chưa mất mặt như nó!

    - Anh mua?

    Tống Hi nhìn cá trắm cỏ nặng bảy tám cân, nháy mắt quyết định thực đơn giữa trưa – cá chưng, cực cay!

    - Là tặng.

    Mục Duẫn Tranh nói. Hắn mới cứu một đứa nhỏ bị rụng trong kẽ băng nứt đi lên, nếu không phải hắn chạy trốn mau thì người giám hộ của đứa bé kia đã quỳ xuống, mấy con cá này là do bà nội của đứa nhỏ kia cố gắng nhét cho hắn.

    Nhìn tay áo cùng ống quần ướt nhẹp của Mục Duẫn Tranh, Tống Hi nhíu mày nói:

    - Cũng may không ngâm tới miệng vết thương, trước hết để tiểu Đa tiễn anh về nhà chính mình nấu chút canh gừng uống, tiếp tục lấy cái thùng lớn bảo nó đem tới mang nhiều cá trở về.

    Mục Duẫn Tranh cứng rắn kéo Victor đi qua buộc vào xe trượt tuyết.

    Victor nể tình sáu con cá lớn nên nhẫn nhịn, lại hướng Tống Hi gâu gâu dặn dò một phen mới lôi kéo Mục Duẫn Tranh chạy trở về, tốc độ còn nhanh hơn lúc đi vài phần.

    Tống Hi mang theo thùng đi qua mua cá, không câu nệ lớn nhỏ, cứ xuống tay nhặt được tràn đầy một thùng.

    Lý lão lục phụ trách cân, vừa nhìn Tống Hi nhặt cá, vui vẻ:

    - Lớn nhỏ giá khác nhau, được, tôi đều tính giá nhỏ cho cậu.

    Tống Hi nói:

    - Vậy chú giúp tôi tiếp tục lựa thêm một chậu, chuyện gì ra chuyện đó, chú tính như vậy sau này tôi cũng không dám ăn cá nhà chú.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý lão lục cũng không từ chối, cầm hai cái chậu đi qua phân chia ba phần, tiếp tục cân, xong rồi cùng nhau rót vào trong thùng của Tống Hi, đổ thêm nước.

    Tống Hi đem thùng đặt một bên, nhìn thấy Victor còn chưa trở lại, liền tản bộ xung quanh xem náo nhiệt. Chờ Victor trở lại, Tống Hi lại cầm thùng mới chứa đầy một thùng cá lớn.

    Hai thùng đều cao hơn một thước, tính luôn cá lẫn nước cũng hơn hai trăm cân. Tống Hi vừa đứng lên xe, Victor bắt đầu thở hổn hển.

    - Gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Victor quay đầu nhìn Tống Hi. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa cảm thấy hình như có chút vất vả.

    Tống Hi trầm mặc bước xuống xe tự đi tới. Xem ra tiểu Đa còn không được, loài chó Buck một lần có thể kéo được bao nhiêu – đó còn xuất thân là chó sủng vật đâu!

    Một người một chó về tới nhà, Mục Duẫn Tranh đã thu thập xong chính mình, đang ngồi xổm cửa phòng rửa sạch một con cá lớn.

    Tống Hi đem hai thùng cá đặt vào góc bếp, lại cầm thêm hai thùng lớn đem cá tách ra, bỏ thêm máy thở oxy, vỗ vỗ Victor:

    - Nuôi, từ từ ăn.

    Victor:

    - Gâu gâu!

    Mục Duẫn Tranh liếc máy cung cấp oxy, nhìn lại xe trượt tuyết trong sân, quyết định bảo trì trầm mặc.

    Tống Hi dàn xếp xong hai thùng cá, thấy Mục Duẫn Tranh còn chưa cạo vảy cá xong, đi qua tiếp nhận:

    - Để tôi, anh đi nấu canh, tôi muốn thật cay.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn mặt Tống Hi, sửng sốt. Mụn đâu, mụn hủy hoại dung nhan vạn lý non sông một mảnh hồng đâu, ngày hôm qua vẫn còn!

    Tống Hi hất cằm:

    - Chuyên nghiệp trị mụn, chỉ cần 9998, có ai coi tiền như rác cứ kéo về đây.

    Liên tiếp hai thang thuốc đi xuống, hơn nữa thể chất dược nhân của hắn, nếu còn lưu lại chút ảnh tử của mụn mới là việc lạ!

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng dậy đi nấu nước dùng. Lẩu uyên ương, một bên cay thả đầy một chén dầu ớt.

    Chờ nấu xong nước dùng, Tống Hi cũng đã cắt xong một chậu miếng cá.

    Mục Duẫn Tranh nhìn thoáng qua, yên lặng quay đầu. Vì sao đao công của một Đông y lại tốt như thế? Làm cho người chơi đao chuyên nghiệp sống như thế nào a hỗn đản!

    Mục Duẫn Tranh cùng Victor ăn không lạt, Tống Hi nhìn xem, gắp một đũa miếng cá đỏ rực ném vào trong chậu của Victor.

    Victor cực kỳ khó xử, không dám ăn, cũng không dám sặc thanh âm với phá hư bác sĩ, liền tha thiết mong chờ nhìn cha của nó.

    Mục Duẫn Tranh giả bộ không nhìn thấy, đem bát cơm của mình chắn lên.

    Victor cực kỳ thương tâm. Phá hư cha quả nhiên không thương tiểu Đa! Tiểu Đa thương tâm.

    Tống Hi cầm một đôi đũa đem miếng cá cay trong chậu của Victor đẩy qua một bên, lại múc một muỗng lớn miếng cá không cay cho nó.

    Victor nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi, cực kỳ cảm động. Phá hư bác sĩ là người tốt, tiểu Đa thích nhất phá hư bác sĩ! Nó thò chân trước đè lên chân Tống Hi, thấy không bị đá văng ra, liền luôn luôn không buông xuống.

    Mục Duẫn Tranh cảm thấy món cá hôm nay không có mùi vị. Một người làm trò trước mặt hắn thông đồng con chó của hắn, một con chó mắt nhìn thấy sắp bị thông đồng đi, thật muốn đập cho hai người bọn họ một trận làm sao bây giờ!

    Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh:

    - Anh ăn nhiều một chút, đừng kiêng ăn!

    Mục Duẫn Tranh yên lặng bái cơm, tuy tiểu Tống thầy thuốc cần ăn đòn, nhưng công phu thật sự không sai, dược hiệu tốt vô cùng, chỉ tiếc phí tổn quá cao, bằng không nếu mở rộng ra..

    Tống Hi còn không biết Mục Duẫn Tranh đang đánh chủ ý với đơn thuốc của mình, buông đũa liền đi thu thập hai con cá lớn đem ướp gia vị.

    Victor một tấc không rời đi theo Tống Hi.

    Tống Hi nói:

    - Con cá này quá lớn, phải ướp lâu một chút mới ngon miệng, bằng không nướng lên ăn không ngon.

    Victor thật thất vọng.

    Tiểu Tống thầy thuốc là muốn tự mình động thủ nướng cá sao? Mục Duẫn Tranh nhất thời đau lòng cho hai con cá lớn sắp bị tao đạp không thể ăn kia.

    Hai con cá nặng bảy tám cân, còn rạch nhiều vết cắt lại bọc tầng tầng đồ gia vị nào đó cũng không rõ là gia vị gì.

    Mục Duẫn Tranh cảm giác động tác cùng vẻ mặt của Tống Hi có vài phần nhìn quen mắt.

    Buổi chiều lúc nấu thuốc, rốt cục hắn hiểu được vì sao nhìn quen mắt. Thủ pháp xử lý đồ gia vị của tiểu Tống thầy thuốc cùng xử lý dược liệu giống nhau như đúc! Kháo, vậy con cá kia còn có thể ăn sao?

    Rất nhanh đã tới đêm 30.

    Sáng sớm Mục Duẫn Tranh thức dậy, quanh quẩn quanh sân hai vòng, cảm giác thiếu chút gì đó, hỏi:

    - Không dán câu đối xuân sao? Pháo đây?

    Ăn tết không phải đều cần dán câu đối xuân cùng phóng pháo sao?

    Tống Hi sâu kín nhìn Mục Duẫn Tranh:

    - Tôi còn đang để tang đâu.

    Đồ đỏ rực gì đó thì miễn đi, dù sao vốn cũng thật phiền toái.

    Mục Duẫn Tranh có chút xấu hổ:

    - Thật có lỗi.

    Tống Hi kỳ quái:

    - Xin lỗi cái gì? Người có sinh lão bệnh tử, tuổi thọ hết thì hết, có gì mà xin lỗi?

    Chết thì đã chết, nên nhớ rõ thì nhớ rõ, nên hoài niệm thì hoài niệm, mọi sự vạn vật luôn có một ngày trần về trần đất về đất, còn nói xin lỗi gì đây?

    Mục Duẫn Tranh càng thêm xấu hổ, không cẩn thận nhắc tới thân nhân của người khác đã qua đời nên nói một tiếng xin lỗi, không phải là đương nhiên sao? Vì sao tới tiểu Tống thầy thuốc thì khác hẳn?

    Tống Hi vỗ vai hắn:

    - Ngoan, quét sân đi, tôi đi chẻ củi giữa trưa dùng đôn thịt.

    Thân là thần côn nhị đại, Tống Hi tỏ vẻ ở cùng phàm nhân Mục trưởng quan, khác nhau rất lớn.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Duẫn Tranh yên lặng quét sân.

    Tống Hi chẻ củi, rất nhanh bổ ra một đống nhỏ.

    Victor ngậm từng khối bỏ vào bên cạnh bếp lò nơi phòng phía đông.

    Tống Hi sờ sờ đầu Victor, cực kỳ vui mừng:

    - Tiểu Đa nhà chúng ta thật giỏi! Ngoan, cho cha của cậu đôn xương sườn ăn.

    - Gâu gâu gâu!

    Victor cực kỳ hưng phấn.

    Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn một người một chó ôm nhau cọ tới cọ lui, phất phất cây chổi trong tay, hận không thể đem hai đồ vật chướng mắt kia trạc xiên ném ra ngoài.

    Ở trong nhà này, tiểu Tống thầy thuốc là lão đại, Victor là lão nhị, hắn là lão tam. Mục Duẫn Tranh càng thêm khắc sâu nhận thức sự thật hung tàn chính là địa vị của mình thấp nhất trong nhà.

    Cơm trưa phong phú làm cho Tống Hi hết sức hài lòng. Nếu không phải người này đến cầu cứu, chỉ sợ hiện tại mình chỉ có thể một người cô đơn xuyến cái lẩu. Hiện tại thật tốt, có binh sĩ sai sử, có con chó lớn bồi chơi.

    Lòng cao hứng, Tống Hi đem nguyên bát thịt bò kho tàu đổ vào chậu của Victor.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng thu hồi đũa, ở dưới bàn đạp con chó ngày càng mập kia một cước.

    Victor ngậm chậu xê dịch tới bên chân Tống Hi, dời khỏi phạm vi công kích của đại chân dài phá hư cha.

    Thưởng cho chó xong, cũng nên tỏ vẻ với binh sĩ, Tống Hi nói:

    - Thương thế của anh cũng tốt rồi, nếu không vội rời đi thì qua mười lăm chờ trời ấm một chút tôi giúp anh điều dưỡng nội thương trên người.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc, hỏi:

    - Cần bao lâu?

    Tống Hi nói:

    - Ba năm ngày cũng được, năm ba tháng cũng không sao, ba năm năm đều có thể.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi.

    Tống Hi nói tiếp:

    - Nhìn xem anh muốn trị bao nhiêu tiền.

    Mục Duẫn Tranh nhíu mày.

    Tống Hi nói:

    - Hiện tại còn trẻ tuổi nên không lộ ra, theo tổn thương trên người anh, cho tới bốn mươi tuổi ba năm vạn không đau không ngứa, ba năm mười vạn đánh thắng được lưu manh, ba năm trăm vạn một ngày đùa giỡn lưu manh bảy lần.

    - Vậy ba năm trăm vạn a, dù sao nhà cậu tính quân nhân miễn phí.

    Mục Duẫn Tranh hơi nhếch khóe môi.

    Tống Hi yên lặng cúi đầu, bưng bát bái cơm. Vừa rồi hắn chưa nói gì, cái gì cũng chưa nói! Như thế nào lão đầu tử tùy tay liền chữa cho người giàu có, nhưng tới hắn thì lại phải miễn phí! Gia quy không tốt, cần sửa!

    Ăn hết cơm trưa, nghỉ một lát, Tống Hi cầm nguyên vật liệu chuẩn bị làm vằn thắn.

    Phong tục bên này ăn tết cần một ngày ba bữa. Giữa trưa ba mươi thật phong phú, buổi tối sủi cảo, sáng mùng một ăn sủi cảo há cảo.

    Tống Hi dự tính bao nhiều bánh chẻo đem đông lạnh từ từ ăn. Bao bánh chẻo cũng là sở trường của hắn, nhưng hắn trộn nhân bánh chẻo lại không tốt, tỷ như lần trước còn quên bỏ mỡ.

    Mục Duẫn Tranh vốn muốn giúp đỡ, vừa nhìn tiểu Tống thầy thuốc hai tay cầm thái đao băm thịt với tư thế thật anh dũng, yên lặng lui ra, ngồi xổm bên cạnh bếp lò nướng hạt dẻ ăn. Vừa ăn vừa tự hỏi rốt cục làm sao mới có thể đem thái đao vạch ra đao hoa – chỉ nghe nói vạch ra kiếm hoa – Mục trưởng quan cảm giác tri thức của mình cực kỳ nhỏ hẹp, cũng bị ánh đao lòe lòe bên kia thiểm thật chói mắt.

    Không bao lâu.

    - Lại đây nêm gia vị.

    Tống Hi buông đao.

    Mục Duẫn Tranh đi qua vừa nhìn, một dãy nhiều chậu, một chậu nhân thịt bò, một chậu nhân thịt dê, một chậu nhân thịt heo, một chậu nhân thịt gà, một chậu cải trắng, một chậu rau hẹ, một chậu rau cần.

    - Còn thiếu cái gì không?

    Tống Hi mắt sáng nhìn Mục Duẫn Tranh. Băm nhiều nhân thịt như vậy, có thể bao được thật nhiều bánh chẻo, có thể ăn được thật lâu – cho dù ngày mai Mục trưởng quan bước đi hắn cũng không sợ không có cơm ăn!

    Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt bắt đầu nêm gia vị.

    Tống Hi cầm một chồng khay đi ra, bao xong một khay thì lại bưng ra sân một khay.

    Mục Duẫn Tranh cắn hạt dưa yên lặng nhìn thấy. Hắn chắc chắn sẽ không làm vằn thắn, bánh chẻo nhân thịt còn tạm được, nhưng lại có vài chậu không cẩn thận bỏ muối hơi nhiều một chút..

    Bao xong bánh chẻo, nhìn thấy còn cách giờ cơm chiều hơi sớm, Tống Hi kêu gọi Victor đi ra sân nướng cá.

    Hai con cá được nêm gia vị khá lâu, Tống Hi cắt thêm thịt bò thịt dê thịt heo xuyên thịt nướng, còn thêm cải trắng non.

    Than cùng lò nướng đều có sẵn, rất nhanh trong sân bay ra mùi vị mê người.

    Mục Duẫn Tranh liếc phòng tạp vật bên cạnh, thật muốn biết bên trong rốt cục ẩn giấu những vật gì.

    Tống Hi cẩn thận đảo cá cùng thịt xuyến, một tay cầm bàn chải nhỏ trám lên đồ gia vị tầng tầng chà lên.

    Mục Duẫn Tranh ăn trước một chuỗi thịt bò, một ngụm cắn xuống, ánh mắt sáng lên, ăn ngon!

    Ăn thêm một chuỗi thịt heo, nháy mắt mấy cái.

    Ăn thêm một chuỗi thịt dê, yên lặng che mặt.

    Những thịt xuyến này nếu ăn riêng thì thật ngon, nhưng bất đồng thịt lại bị chỉnh thành cùng một hương vị, tiểu Tống thầy thuốc ngài có phải thật tài tình hay không?

    Mục Duẫn Tranh nháy mắt liền không dám chờ mong hai con cá nướng kia.

    Cá quá lớn, Mục Duẫn Tranh chỉ ăn hai miếng thì không động, dù Tống Hi cùng Victor có cố gắng cũng chỉ ăn xong một con cá.

    Tống Hi đem con còn lại dùng màng giữ tươi bọc lại đặt trong giỏ xách bắt lên cổ Victor, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm thịt dê, đi ra cổng chỉ nhà Lý Toàn Căn:

    - Tiểu Đa, đưa đi cho nhà bọn họ.

    Victor lầm bầm không muốn. Cá nướng ăn thật ngon, có thể lưu trữ ngày mai cho tiểu Đa ăn!

    Tống Hi vỗ đầu chó:

    - Ngày mai nướng mới, lạnh không thể ăn, nhanh đi!

    Năm trước Toàn Căn thúc còn tặng rau cải trắng, bằng không năm nay thật đúng là không có cải trắng ăn, trận tuyết mùa thu đem toàn bộ cải trắng ngoài trời đều chết cóng, Toàn Căn thúc trồng một nhà ấm cải trắng, giá thật tốt, một cân cũng hơn một đồng, trong nhà hắn cũng luyến tiếc ăn đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng hai 2024
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được ngày mai còn có cá nướng, Victor cũng không hẹp hòi, sưu một tiếng bỏ chạy ra ngoài.

    Tống Hi vẫn đứng ở cửa nhìn thấy, xem Victor dùng móng vuốt cào cửa, xem Toàn Căn thúc cố khởi can đảm cầm rổ đi vào lại cầm rổ đi ra, xem Toàn Căn thúc hướng bên này ngoắc, xem Victor vui vẻ chạy trở về nhà.

    Lý Toàn Căn vẫn nhìn theo Tống Hi dẫn con chó vào cửa mới đóng cửa lại.

    Tống Hi nhìn nhìn trong giỏ đựng đồ vật gì đó. Bên dưới là nửa rổ quả hồng đông lạnh, mặt trên là một túi mỡ tạc cao, còn có vài miếng bánh chiên.

    Người vùng này cuối năm cơ hồ từng nhà đều cùng làm bánh chiên, có thể ăn nguyên một tháng mùa đông. Tống Hi cùng cha nuôi cũng không thích ăn, chưa làm qua, người trong thôn biết cha con họ không thích ăn cũng rất ít tặng thứ này. Nhưng bây giờ đem tặng, hiển nhiên không phải là tặng cho hắn.

    Tống Hi liếc mắt nhìn Victor. Vừa rồi lúc Toàn Căn thúc cầm rổ hình như cầm chút gì đó đưa cho Victor, nhưng Victor không ăn, cuối cùng vẫn giữ được hành vi thường ngày của vua quân khuyển – người lạ cấp cho đồ vật không ăn. Nhưng cấp một khối thì không ăn mà lại đóng gói nửa rổ bánh của người ta thì tính sao lại thế này!

    Tống Hi đem quả hồng đông lạnh nhặt ra bỏ vào trong túi treo lên tường, đem bánh bỏ lại trong rổ đưa cho Victor:

    - Của cậu.

    Victor không chút khách khí ngậm rổ chạy tới góc phòng khách chỗ nằm chuyên dụng của mình cất kỹ. Đều là của tiểu Đa nha, phá hư bác sĩ là người tốt!

    Mục Duẫn Tranh nhìn vua quân khuyển Victor chỉ trong thời gian ngắn đã bị nuôi oai, nhìn xem tiểu thầy thuốc một lòng muốn lừa Victor về nhà, yên lặng ngồi trở lại bếp lò nướng hạt dẻ.

    Buổi tối ăn bánh chẻo đều là bao tại chỗ, mỗi loại nhân đều bao không ít.

    Bánh chẻo lên bàn.

    Tống Hi vỗ vỗ Victor:

    - Không cần ăn quá nhanh, bên trong còn bao tiền xu phúc khí, cẩn thận nuốt xuống.

    - Gâu gâu!

    Đã biết, tiểu Đa sẽ từ từ ăn!

    Mục Duẫn Tranh kẹp một bánh chẻo cắn một ngụm, dừng một chút, ăn hết, uống vài ngụm canh.

    Tống Hi két băng một tiếng ăn vào một đồng tiền xu.

    Mục Duẫn Tranh ăn cái bánh chẻo thứ hai, trầm mặc, ăn hết, uống vài ngụm canh.

    Tống Hi lại phun ra một tiền xu.

    Mục Duẫn Tranh ăn bánh chẻo thứ ba, uống canh.

    Tống Hi phun ra tiền xu thứ ba.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi.

    Tống Hi nói:

    - Mục trưởng quan là ý đặc biệt đem bánh chẻo phúc khí đều cho tôi rồi chứ, người tốt a!

    Mục Duẫn Tranh do dự, vươn đũa gắp một bánh chẻo trong bát của Tống Hi, ăn hết tiếp tục uống nước lèo.

    Tống Hi nháy mắt, vươn đũa gắp một bánh chẻo trong bát của Mục Duẫn Tranh, phun ra đồng xu thứ tư.

    Mục Duẫn Tranh không tiếp tục ăn trong bát của mình, gắp một bánh chẻo trong bát lớn ở giữa bàn, làm thịt, uống vài ngụm nước lèo, buông đũa. Uống nước lèo đều uống no, còn nữa, mặn chết người..

    Victor ăn vài ngụm bỏ chạy tới chỗ chậu nước uống mấy ngụm.

    Tống Hi lẳng lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh quay đầu:

    - Hình như có vài loại nhân bỏ muối hơi quá tay.

    Đều bị chính mình ăn vào, giao thừa ăn bánh chẻo, tiền xu đừng nói, lại không ăn được cái nào là bình thường!

    Tống Hi đem chậu của Victor cầm lên bỏ vào bồn rửa chén.

    Victor ô ô kêu kháng nghị.

    Tống Hi vỗ vỗ đầu chó, lời nói thấm thía:

    - Tiểu Đa, cho dù cậu có huyết mạch cao quý của Trung Hoa điền viên khuyển, ăn quá nhiều muối cũng không tốt. Ngoan, tôi đi lấy xương sườn đôn buổi trưa, dùng canh xương sườn ngâm bánh chiên ăn.

    Tống Hi đi hâm nóng canh xương sườn, nhìn thấy bánh chiên biến thành cứng rắn nên cầm hai cái hấp nóng lại.

    Trong lòng Mục Duẫn Tranh cực kỳ chua xót. Hắn cũng bị mặn, cũng chưa ăn no, vẫn còn là người bệnh, nhưng tiểu Tống thầy thuốc đối đãi con chó mập kia còn tốt hơn với hắn!

    Tống Hi quay người lại, chỉ thấy Mục trưởng quan đang dùng mặt than như mặt người chết nằm trong quan tài nhìn chằm chằm cái rổ trong tay hắn.

    Dùng diễn cảm ám chỉ không có hiệu quả, Mục Duẫn Tranh đành trực tiếp mở miệng:

    - Tôi cũng muốn.

    - Đây là của tiểu Đa.

    Tống Hi khô cằn mở miệng.

    - Tôi là cha của nó.

    Mục Duẫn Tranh khô cằn kiên trì. Còn dám nói đó là của tiểu Đa, được thứ tốt hỏi cũng không hỏi hắn một câu tự mình đem toàn bộ đưa cho con chó mập kia, tổn hại nhân quyền sao! Ngược đãi nhân loại còn làm được!

    Tống Hi đành phải làm nóng một ít cho hắn.

    - Gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Victor lớn tiếng kháng nghị. Đó là của tiểu Đa, phá hư bác sĩ cấp cho tiểu Đa! Phá hư cha lại cướp cơm nước của tiểu Đa! Người lớn như vậy còn đi cướp của một con chó!

    Mục Duẫn Tranh đem Victor đè úp sấp trên sàn nhà đánh một trận.

    Victor bị một trận đánh, ngậm chậu chạy đi tìm Tống Hi cầu an ủi, kêu vô cùng ủy khuất:

    - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Phá hư cha cướp đồ ăn của tiểu Đa còn đánh tiểu Đa, tiểu Đa không tiếp tục yêu phá hư cha!

    - Ngoan.

    Tống Hi đem bánh chiên xé thành khối nhỏ bỏ vào trong chậu, lại đổ thêm hơn phân nửa xương sườn đi vào, dùng đĩa đựng riêng mỡ tạc cao cho nó.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng ăn hai khối bánh chiên cùng hai khối mỡ tạc cao, nhìn nhìn lại xương sườn trong chén, luôn cảm giác mình được chia mấy khối xương sườn rất ít thịt. Nhìn nhìn lại chậu của Victor, thật nhiều thịt! Mẹ nó, Tống bác sĩ quả nhiên ngược đãi nhân loại!

    Ăn hết cơm tất niên thật biệt khuất, Mục Duẫn Tranh rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm.

    Tống Hi vào nhà kho lấy ra một cái rổ, ăn mặc nghiêm chỉnh cầm đèn pin đi ra ngoài, phân phó nói:

    - Nếu buồn ngủ thì đi ngủ trước, không cần đợi tôi.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Duẫn Tranh mắt sắc chứng kiến một góc tiền giấy cùng pháo lộ ra, gật gật đầu, không hé răng.

    Victor vô thanh vô tức đi theo phía sau Tống Hi.

    Tống Hi đem Victor đá trở về:

    - Tôi đi viếng mồ mả cha tôi, cậu cùng cha cậu ăn tết!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Lời này nghe sao thấy là lạ..

    Victor bị đuổi đi trở về, cùng cha của nó đối diện một lát, thật sự không có gì để trao đổi, liền nằm úp sấp trên tấm thảm của mình ngủ gà ngủ gật.

    Mục Duẫn Tranh một mình, lại ở một địa phương không có bất kỳ phương tiện gì giải trí, sách đều là sách thuốc xem mà không hiểu, càng thêm nhàm chán, liền kéo ghế dựa gom cạnh bếp lò, ấm áp dễ chịu, cũng bắt đầu buồn ngủ.

    Tống Hi đi cúng mộ xong trở lại thì thấy một người một chó đang ngủ gà ngủ gật.

    Mục Duẫn Tranh bừng tỉnh, nhìn về phía Tống Hi.

    Tống Hi cẩn thận lật thuốc trên bếp lò, nói:

    - Chờ uống xong thuốc hãy ngủ tiếp, tôi vừa đổi phương thuốc.

    Mục Duẫn Tranh:

    - Thuốc của tôi, thật mắc sao?

    Ngữ khí nghi vấn, biểu tình khẳng định.

    Tống Hi nhất thời thịt đau:

    - Cho nên nói anh nhanh chóng đem tiểu Đa lấy thân báo đáp đi! Nhiều thêm vài người như anh, tôi nhất định sẽ phá sản!

    Hiện tại cha nuôi cũng đã mất, cha nuôi danh khí lớn, luôn có người cầm số tiền lớn đến mời chữa bệnh. Làm nghề này càng già càng nổi tiếng, hắn còn trẻ, lại chưa từng được đi học, không có giấy phép, sau này cũng không cách nào ra ngoài tìm việc làm. Không có một đám khách coi tiền như rác, hắn không có tiền mua dược tài, còn lấy cái gì chơi bộ binh sĩ miễn phí hay đi chữa bệnh vùng núi nghèo khó đây? Hành nghề y tế thế cũng cần có tư bản!

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc. Victor khẳng định không thể cấp cho, người bệnh có tiền thật sự có thể giới thiệu vài người.

    Tống Hi vừa nghe càng thịt đau:

    - Tôi không giấy phép.

    Không giấy phép làm nghề y là không đúng, nếu làm không tốt sẽ trêu chọc họa cho mình.

    Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, không nói chuyện lại ghi tạc trong lòng. Y thuật của tiểu Tống thầy thuốc rất giỏi, mới qua vài ngày đã làm cho người bị trúng hai phát đạn như hắn có thể hoạt động vui vẻ, hai chén thuốc hoàn toàn tiêu diệt một đống mụn hủy hoại dung nhan. Còn có gia quy "quân nhân miễn phí", nhân tài như vậy tuyệt đối không thể lãng phí! Ngẫm lại những chiến hữu sau khi giải ngũ chỉ có thể mang theo một thân bệnh ngao qua ngày, Mục Duẫn Tranh sụp mắt, hung hăng siết chặt nắm tay.

    Nấu thuốc xong Tống Hi bưng cho Mục Duẫn Tranh:

    - Uống xong đi nằm ngủ đi, đừng chờ giao thừa, ngày mai còn phải dậy sớm, bằng không sẽ bị nhi đồng đến chúc tết trong thôn ngăn trong chăn mền.

    Victor nằm chổng vó trên thảm ngủ thật ngon lành.

    Mục Duẫn Tranh thổi lạnh thuốc, bịt mũi uống một hơi.

    Sáng sớm mùng một, Tống Hi mở cổng lớn. Trên bàn trà trong phòng khách bày nhiều chén đĩa, đậu phộng, hạt dưa, hạt dẻ, táo, kẹo, đủ loại lót dạ, thật náo nhiệt.

    Bày xong thứ tốt, lại vào bếp làm bánh bao. Mục Duẫn Tranh đã nêm xong gia vị cho nhân bánh chẻo, là nhân thịt heo trộn cải trắng rau hẹ. Tống Hi nếm một chút, không bỏ muối quá tay, liền an tâm bao lên.

    Mục Duẫn Tranh sờ sờ mũi, cảm thấy được có chút nóng mặt. Mẹ nó, sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên làm chút chuyện xấu lập tức bại lộ không nói còn báo ứng lên người mình, quả nhiên người không thể làm chuyện xấu đi!

    Vừa bao bánh chẻo xong, nhóm nhi đồng đầu tiên đến chúc tết đã đến, khoảng sáu bảy đứa trẻ. Bởi vì nhà Tống Hi cách thôn khá xa, mùa đông trời sáng lại trễ, bọn trẻ không dám một mình tới đây, nhưng lại luyến tiếc cái ăn nơi này nên rủ tiểu đồng bạn xung quanh nhà cùng đi tới. Chúc tết xong chứa đầy túi tiền, về nhà vét sạch túi tiền ăn hết điểm tâm mới bắt đầu đi chúc tết từng nhà trong thôn.

    Trẻ con cũng dễ dụ, cũng không cần cùng tán gẫu, chỉ cần chứa đầy túi vải nhỏ trên người bọn trẻ là được rồi. Tống Hi cũng không tiếc rẻ chút đồ vật như vậy, từng bước từng bước giúp bọn trẻ chứa vào, toàn bộ nhồi đầy, hai tay còn nắm bắt hai nắm, một đám trẻ con đều vui vẻ.

    Trời sáng rõ cũng không còn nhi đồng đi tới, Tống Hi rốt cục có thể ngồi xuống yên lặng ăn điểm tâm.

    Tống Hi nói:

    - Trên người của tôi có hiếu tang, năm nay không cần đi ra cửa. Ở trong thôn vai vế không lớn không nhỏ, buổi sáng hẳn sẽ có một ít người lớn tới đây, hút điếu thuốc tâm sự một chút thật khó tránh khỏi, nếu anh ngại ồn ào thì cứ về phòng trên lầu.

    Mục Duẫn Tranh đang định nói chuyện, di động chấn rung, mở ra vừa nhìn sắc mặt lập tức liền thay đổi:

    - Không cần, có người tới đón.

    Tống Hi choáng váng. Mùng một bánh chẻo còn chưa ăn hết đâu, vì sao đột nhiên phải đi rồi sao? Hôm nay còn muốn nướng cá cho tiểu Đa ăn đâu!

    Mục Duẫn Tranh lùa xong chén bánh chẻo, đứng lên kính lễ:

    - Mấy ngày nay nhận được chiếu cố, ân cứu mạng..

    Tống Hi lập tức cắt đứt:

    - Không nghĩ tới báo, đành phải làm cho tiểu Đa lấy thân báo đáp.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi, nói:

    - Cậu suy nghĩ nhiều quá!

    Nói xong lên lầu, rất nhanh cầm theo một ba lô nhỏ đi xuống, cũng thay bộ quần áo lúc mới đến.

    Tiếng gầm rú của máy bay trực thăng càng lúc càng gần.

    Victor nhìn Mục Duẫn Tranh đang đợi xuất phát, lại nhìn phá hư bác sĩ, đột nhiên hung ác kêu lên.

    Tống Hi trầm mặc một lát, cầm một quyển sổ nhỏ đưa tới:

    - Đây là ca bệnh của anh. Sau này anh trở về nhất định sẽ đổi bác sĩ, phỏng chừng Đông y khả năng không lớn, cho nên cũng không đưa thuốc cho anh mang theo, ca bệnh có lẽ cũng không có tác dụng gì, tùy tiện nhìn xem đi!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...