Chương 1391: Đáng thương cho các bảo bối của Lưu Đình
[BOOK]Lưu Đình phun tào, "Tôi thấy viện trưởng lúc báo cáo thành viên phòng nghiên cứu của chúng ta rõ ràng không có hai người, hai người cũng nên được tính là thành viên của phòng nghiên cứu chúng ta mới đúng."
Nói xong Lưu Đình còn trêu ghẹo Giản Nhất Lăng, "Nếu không em hiện tại đi báo cáo một chút, tôi sợ đến lúc đó người Trương gia bên kia sẽ nói chúng ta trái với quy tắc, thêm người mà không báo cáo."
Giản Vũ Mân lại cùng Lưu Đình nói sang chuyện khác, "Lưu bác sĩ, những cái chai lọ vại bình để những khí quan kỳ quái có phải không cần mang vào phòng nghiên cứu hay không?"
Lưu Đình thích thu thập các loại động vật, nhân loại tiêu bản, khí quan, đều được đặt bên trong các bình thủy tinh ngâm với chất bảo quản.
Tuy rằng biết mấy thứ này là tài liệu nghiên cứu của Lưu Đình.
Nhưng người bình thường nhìn đều sẽ cảm thấy có chút kinh tủng.
"Vì cái gì? Những cái đó nhưng đều là bảo bối của tôi!" Lưu Đình đương nhiên không đồng ý.
Anh ấy chính là nghiên cứu mô cùng với cơ quan cơ thể người.
Không có những thứ này, anh ấy nghiên cứu cái lông a?
"Ngày thường cậu như vậy còn chưa tính, hiện tại bên trong phòng nghiên cứu có hai thai phụ, cậu để cho hai người mỗi ngày nhìn mấy thứ này thích hợp sao? Vạn nhất ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng làm sao bây giờ?"
Việc này chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy kinh khủng.
Tiểu khuê nữ đáng yêu của mình, tất nhiên là phải xem những đồ vật phấn phấn nộn nộn khả khả ái ái xinh xinh đẹp đẹp.
Lời này của Giản Vũ Mân nhắc nhở Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh tuy rằng đối diện mạo của con mình không có yêu cầu gì, nhưng nếu là con gái, vẫn nên đáng yêu một chút, tính cách dịu ngoan một chút mới tốt.
"Đem đồ vật đều dọn đi." Địch Quân Thịnh so với Giản Vũ Mân còn trực tiếp hơn, anh ấy cũng không nói với Lưu Đình, trực tiếp cho người bắt đầu dọn đi đồ vật của Lưu Đình.
Giản Vũ Mân giơ hai tay hai chân tán thành, "Em rể làm thật xinh đẹp!"
Chuyện này làm Lưu Đình sốt ruột.
"Ây da ây da, đó là bảo bối của tôi! Đừng động đến bảo bối của tôi a!" Lưu Đình vội vàng tiến lên ngăn cản vệ sĩ của Địch Quân Thịnh dọn đi đống bảo bối của mình.
"Viện trưởng, em nhanh chóng nói cho ông xã em, cậu ấy đụng đến đồ vật của tôi, tôi phải làm sao bây giờ? Đây đều chỉ là một chút cơ quan cơ thể, đại bộ phận còn rất bình thường, dị dạng chỉ là một ít bộ phận, nhìn một chút làm sao sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng phát dục của bảo bảo chứ? Bảo bảo bình thường về sau cũng phát triển ra những bộ phận này!"
Giản Nhất Lăng tán đồng với Lưu Đình, "Anh ấy nói không có sai."
Giản Nhất Lăng hoàn toàn không cảm thấy những khí quan ở trong những chai lọ đó sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, mấy thứ kia một chút đều không dọa người.
Địch Quân Thịnh trầm khuôn mặt, "Vậy cũng không được."
"Như vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác của anh ấy." Giản Nhất Lăng nói.
"Đúng đúng đúng." Lưu Đình gật đầu như đảo tỏi.
"Vậy ở một góc phòng nghiên cứu chuyên môn chuẩn bị một phòng cho anh ấy, để anh ấy ở bên trong nghiên cứu mấy thứ này." Địch Quân Thịnh làm ra nhượng bộ.
Dù sao chỉ cần Giản Nhất Lăng nhìn không tới những đồ vật kỳ kỳ quái quái đó là được.
Lưu Đình thấy các bảo bối của mình không bị tiễn đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lưu Đình thở dài nói, "Ai, hai người đây hà tất phải làm vậy, cho dù nhìn không tới những chai lọ vại bình đó của tôi, nếu ở bên trong phòng nghiên cứu, vẫn sẽ nhìn thấy các loại mô cùng cơ quan cơ thể mới mẻ hoặc không mới mẻ."
Lưu Đình nói chưa dứt lời, liền có lưỡng đạo ánh mắt như lưỡi đao dừng ở trên người anh ấy.
Anh ấy đây là cái hay không nói, nói cái dở, đây không phải hướng trái tim của Giản Vũ Mân cùng Địch Quân Thịnh cắm dao nhỏ sao?
"Họ Lưu kia, cậu rãnh lắm sao? Cậu nếu rãnh, lão nương hiện tại liền đem những cái chai lọ đó toàn bộ đánh bể!" La Tú Ân hung tợn mà trừng mắt nhìn Lưu Đình liếc mắt một cái.[/BOOK]
[BOOK]Lưu Đình phun tào, "Tôi thấy viện trưởng lúc báo cáo thành viên phòng nghiên cứu của chúng ta rõ ràng không có hai người, hai người cũng nên được tính là thành viên của phòng nghiên cứu chúng ta mới đúng."
Nói xong Lưu Đình còn trêu ghẹo Giản Nhất Lăng, "Nếu không em hiện tại đi báo cáo một chút, tôi sợ đến lúc đó người Trương gia bên kia sẽ nói chúng ta trái với quy tắc, thêm người mà không báo cáo."
Giản Vũ Mân lại cùng Lưu Đình nói sang chuyện khác, "Lưu bác sĩ, những cái chai lọ vại bình để những khí quan kỳ quái có phải không cần mang vào phòng nghiên cứu hay không?"
Lưu Đình thích thu thập các loại động vật, nhân loại tiêu bản, khí quan, đều được đặt bên trong các bình thủy tinh ngâm với chất bảo quản.
Tuy rằng biết mấy thứ này là tài liệu nghiên cứu của Lưu Đình.
Nhưng người bình thường nhìn đều sẽ cảm thấy có chút kinh tủng.
"Vì cái gì? Những cái đó nhưng đều là bảo bối của tôi!" Lưu Đình đương nhiên không đồng ý.
Anh ấy chính là nghiên cứu mô cùng với cơ quan cơ thể người.
Không có những thứ này, anh ấy nghiên cứu cái lông a?
"Ngày thường cậu như vậy còn chưa tính, hiện tại bên trong phòng nghiên cứu có hai thai phụ, cậu để cho hai người mỗi ngày nhìn mấy thứ này thích hợp sao? Vạn nhất ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng làm sao bây giờ?"
Việc này chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy kinh khủng.
Tiểu khuê nữ đáng yêu của mình, tất nhiên là phải xem những đồ vật phấn phấn nộn nộn khả khả ái ái xinh xinh đẹp đẹp.
Lời này của Giản Vũ Mân nhắc nhở Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh tuy rằng đối diện mạo của con mình không có yêu cầu gì, nhưng nếu là con gái, vẫn nên đáng yêu một chút, tính cách dịu ngoan một chút mới tốt.
"Đem đồ vật đều dọn đi." Địch Quân Thịnh so với Giản Vũ Mân còn trực tiếp hơn, anh ấy cũng không nói với Lưu Đình, trực tiếp cho người bắt đầu dọn đi đồ vật của Lưu Đình.
Giản Vũ Mân giơ hai tay hai chân tán thành, "Em rể làm thật xinh đẹp!"
Chuyện này làm Lưu Đình sốt ruột.
"Ây da ây da, đó là bảo bối của tôi! Đừng động đến bảo bối của tôi a!" Lưu Đình vội vàng tiến lên ngăn cản vệ sĩ của Địch Quân Thịnh dọn đi đống bảo bối của mình.
"Viện trưởng, em nhanh chóng nói cho ông xã em, cậu ấy đụng đến đồ vật của tôi, tôi phải làm sao bây giờ? Đây đều chỉ là một chút cơ quan cơ thể, đại bộ phận còn rất bình thường, dị dạng chỉ là một ít bộ phận, nhìn một chút làm sao sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng phát dục của bảo bảo chứ? Bảo bảo bình thường về sau cũng phát triển ra những bộ phận này!"
Giản Nhất Lăng tán đồng với Lưu Đình, "Anh ấy nói không có sai."
Giản Nhất Lăng hoàn toàn không cảm thấy những khí quan ở trong những chai lọ đó sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, mấy thứ kia một chút đều không dọa người.
Địch Quân Thịnh trầm khuôn mặt, "Vậy cũng không được."
"Như vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác của anh ấy." Giản Nhất Lăng nói.
"Đúng đúng đúng." Lưu Đình gật đầu như đảo tỏi.
"Vậy ở một góc phòng nghiên cứu chuyên môn chuẩn bị một phòng cho anh ấy, để anh ấy ở bên trong nghiên cứu mấy thứ này." Địch Quân Thịnh làm ra nhượng bộ.
Dù sao chỉ cần Giản Nhất Lăng nhìn không tới những đồ vật kỳ kỳ quái quái đó là được.
Lưu Đình thấy các bảo bối của mình không bị tiễn đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lưu Đình thở dài nói, "Ai, hai người đây hà tất phải làm vậy, cho dù nhìn không tới những chai lọ vại bình đó của tôi, nếu ở bên trong phòng nghiên cứu, vẫn sẽ nhìn thấy các loại mô cùng cơ quan cơ thể mới mẻ hoặc không mới mẻ."
Lưu Đình nói chưa dứt lời, liền có lưỡng đạo ánh mắt như lưỡi đao dừng ở trên người anh ấy.
Anh ấy đây là cái hay không nói, nói cái dở, đây không phải hướng trái tim của Giản Vũ Mân cùng Địch Quân Thịnh cắm dao nhỏ sao?
"Họ Lưu kia, cậu rãnh lắm sao? Cậu nếu rãnh, lão nương hiện tại liền đem những cái chai lọ đó toàn bộ đánh bể!" La Tú Ân hung tợn mà trừng mắt nhìn Lưu Đình liếc mắt một cái.[/BOOK]