Tên truyện: Khi Được Gặp Em Tên khác: When I Met You Tác giả: ClaudiaNguyen Thể loại: Ngôn tình, Lãng mạn, Hiện đại, Giới giải trí, 1x1, Sủng, HE Ảnh bìa: Văn án: Sính Anh Cơ không phải là một diễn viên chính thống. Cô vốn dĩ là một idol được debut solo, nổi tiếng với lượng fan khổng lồ nên được xếp vào nghệ sĩ lưu lượng chứ không phải là thực lực. Nhưng trong vòng hai năm nỗ lực gần đây, Sính Anh Cơ dần dần chuyển hình tượng để trở thành nghệ sĩ thực lực nên việc đóng phim là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, vì không có tác phẩm để lại dấu ấn nên là cô cũng chẳng phải là một minh tinh thực lực được xem trọng gì cho cam. Sính Anh Cơ không sốt ruột với hình tượng và sự nghiệp của mình, nhưng mà fan của cô thì lo sốt vó. Idol nhà bọn họ chuyển mình đã khó rồi, còn phải ngày ngày bị tung tin đồn drama hẹn hò các thứ. Fan phản hắc muốn xỉu mới té ngửa là đối tượng bị ghép đôi với idol nhà mình là anh trai ruột của cô? Vừa mới thở phào tay bắt mặt mừng với fan của ảnh đế Thừa Kính xong thì đùng cái Sính Anh Cơ lại nổ tin đồn hẹn hò với ảnh đế thứ hai là Hoắc Tu? A Anh, chị có chịu để cho fan sống không hả? Sính Anh Cơ oan uổng gần chết. Cô nghiêm túc chăm chỉ đóng phim, đi show, tổ chức concert, bận đến nỗi thở không ra hơi thì thời gian đâu mà hẹn hò! * * * Thừa Kính: "Không phải cậu có ý với em gái của tôi đấy chứ?" Tu: "Ừ.." Thừa Kính: "Tôi bảo, đừng có mà thừa nhận.. Từ từ, cậu vậy mà thật sự có ý đồ với em gái tôi hả?" Tu: "Đúng vậy! Tôi vẫn luôn theo đuổi em ấy." Mãi sau này khi Hoắc Tu và Sính Anh Cơ công khai, Thừa Kính mới than thở: "Cuối cùng cũng không cần phải một mình ăn cơm chó của hai đứa này nữa!"
Chương 1.1: Năm Mới Bấm để xem Sính Anh Cơ kéo thấp mũ lưỡi trai của mình xuống, vừa kéo vali đi trên đường lớn, vừa bình tĩnh tránh né ánh mắt của những người hàng xóm xung quanh. Cô bình tĩnh đẩy cửa hàng rào của một căn biệt thự hai tầng. Trong sân có một căn nhà cho chó, chú chó Corgi ở trong sân nhìn thấy cô thì vội vàng chạy tới, quấn quýt sủa không ngừng. Sính Anh Cơ cười khẽ, ngồi xổm xuống, thoải mái vuốt ve chú cho mập mạp đáng yêu một chút rồi ra hiệu cho nó im lặng. Bé cún rất thông minh, hiểu ý cô nên đặt mông ngồi trong sân, nhìn Sính Anh Cơ đi đến căn nhà, chậm rãi nhấn chuông cửa. Rất nhanh đã có người chạy ra, người phụ nữ dáng người mảnh mai mặc sườn xám, trên vai còn khoác áo choàng lông ấm áp xuất hiện. Bà vừa mở cửa còn vừa cằn nhằn. "Muộn rồi mà ai còn đến vậy?" "Surprise!" Sính Anh Cơ ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu trà sáng lấp lánh, cả khuôn mặt của cô gần như bị mũ che mất nhưng người phụ nữ vẫn nhận ra cô. Bà Sính nhìn thấy con gái mình lâu ngày mới về nhà thì vội vàng hét lên. Sính Anh Cơ cười lớn, tặng cho bà một cái ôm thật chặt. "Lâu rồi không gặp, mẹ!" "Mau mau vào nhà, ở ngoài lạnh." Mẹ Sính vội vàng kéo cô vào trong nhà, bà còn không quên quay đầu vào nhà, la lên với người đàn ông đang ở trong phòng khách. "Lão Thừa, xem ai về này!" Thừa Hạo đang ngồi uống trà trong phòng khách nghe tiếng của bà thì vội vàng chạy ra. Ông vừa nhìn thấy Sính Anh Cơ thì đã nhanh chóng tới giúp cô mang hành lý vào trong nhà. Sính Anh Cơ cũng ôm lấy bố của mình, cong môi cười khẽ. Tiết trời vào đông nên rất rạnh, buổi tối nhiệt độ thấp nên khiến mũi của Sính Anh Cơ đỏ lên vì lạnh. Cô cọ mặt vào trong lồng ngực ấm áp của bố, cười nhẹ. "Sao lại về mà không báo trước thế này?" "Đón năm mới cùng mọi người ạ." Sính Anh Cơ cởi mũ ra, được mẹ Sính giúp cởi áo khoác dày trên người xuống. Cô thoải mái đi vào trong phòng bếp với bố mẹ của mình, quả nhiên thấy sủi cảo đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Trong phòng khách lúc này vẫn còn đang chiếu một bộ phim truyền hình, là bộ phim đang phát sóng gần đây của Sính Anh Cơ. Cô thấy mẹ mình vẫn ngày ngày cày phim của mình thì không khỏi vui vẻ. "Mọi người không xem xuân vãn ạ?" "Còn sớm mà." Mẹ Sính vội vàng lấy không ít sủi cảo ra Sính Anh Cơ ăn trước một chút, nhìn qua cũng thấy là cô trở về rất gấp nên chắc là cũng chưa ăn gì. "Sao về mà không báo, để bố mẹ đi đón." "Vậy thì đâu còn bất ngờ nữa ạ." Sính Anh Cơ cười nhạt, vừa ăn sủi cảo vừa nói. Cô nhét cả cái sủi cảo to vào miệng, vừa nhai vừa nói, chẳng có chút nào là dáng dấp của thục nữ. Thừa Hạo bên cạnh rót cho con gái cốc nước. Cô uống ực ực, vừa uống vừa ăn, trông bộ dạng vô cùng thỏa mãn. "Con nghe nói là năm nay anh hai không về, nên là về với mọi người đó. Con rất ngoan đúng không?" "Đúng vậy, con là ngoan nhất." Mẹ Sính cưng chiều nói, bà kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô ăn uống ngon miệng thì có hơi xót xa. "Nhìn con xem, gầy quá đi.." "Đâu có." Sính Anh Cơ vội vàng nói. Cô cũng không chú ý hình tượng minh tinh của mình làm gì, ở nhà nên cũng tùy tiện, vừa ăn vừa nói. Hơn nữa bình thường sức ăn của Sính Anh Cơ rất lớn, chỉ là vì là người nổi tiếng nên cân nặng của cô cũng bị kiểm soát khá nghiêm ngặt. Dạo trước Sính Anh Cơ vừa tổ chức lưu diễn nên trông có vẻ sụt mấy cân, sợ mẹ lo nên cô cũng không nói nhiều. "Con ăn uống được lắm đó." Mẹ Sính thấy con gái nói thế thì cười khẽ, cũng không nói nữa, sợ con lo lắng. "Về được mấy ngày?" "Ngày mai là đi rồi ạ." Sính Anh Cơ cười cười nói, cô ăn nốt cái sủi cảo cuối cùng vội vàng giật lại đĩa để mẹ không lấy thêm nữa. Cô gãi gãi đầu nhìn bố mình. "Trong vali toàn là quà con mang về thôi, chứ sáng mai con bay sớm ạ." "Nhanh thế?" Mẹ Sính có chút buồn. Dù sao hai đứa con ở bên ngoài làm việc cực khổ, thỉnh thoảng mới về nhà bà cũng hy vọng Sính Anh Cơ có thể ở lại lâu hơn. Nhưng bà cũng hiểu là cô bận bịu lịch trình, lần này về được không chừng cũng là phải dời lại lịch làm việc. "Bay chiều à?" "Dạ. Lần tới con sẽ thu xếp ở lại lâu hơn." Sính Anh Cơ gật đầu có lệ nói. Cô chỉ ở lại được không đến 24 tiếng đồng hồ. Căn bản Sính Anh Cơ cũng không có ý định trở về đón giao thừa. Dù sao cũng không phải mới một năm cô vắng mặt trong những dịp thế này. Vài tiếng trước khi ngồi trên máy bay, cô vừa mới trình diễn ở một lễ trao giải âm nhạc xong. Vừa xong việc liền lên máy bay, nếu không phải năm nay anh trai của cô là Thừa Kính bảo là không thể về nhà vì đang ở đoàn làm phim thì Sính Anh Cơ cũng không vội vã bay về như vậy. Hai anh em bọn họ một người theo họ mẹ, một người theo họ cha, hơn nữa vì một số lý do cá nhân nên cũng không lớn lên cùng nhau. Lúc mới sinh Sính Anh Cơ, sự nghiệp làm ăn của Thừa Hạo không tốt lắm. Vì thế nên bố mẹ cô gửi cô đến nhà ngoại ở, Thừa Kính theo bố mẹ lên thành phố học tập. Sính Anh Cơ cũng không phải sống khổ cực gì, nhà ngoại của cô có tiền lại giàu có, chỉ là bọn họ không đồng ý hôn sự của bố mẹ cô. Thừa Hạo cũng vì thế mà không muốn nhờ nhà vợ giúp đỡ chuyện làm ăn. Mãi sau này khi sự nghiệp ổn định, bọn họ muốn đón Sính Anh Cơ về ở chung thì cũng hơi muộn rồi. Khi đó cô đã là học sinh cấp 2, tính tình cũng không phải dễ chịu gì. Tuy rằng Sính Anh Cơ không ghét bố mẹ hay anh trai, căn bản cô cũng chẳng chịu khổ gì. Nhưng lâu năm không sống cùng giờ bảo cô thân thiết thì cũng không thể. Quan hệ của Sính Anh Cơ với người nhà cứ thế rạn nứt, tới giờ vẫn chẳng khá hơn tí nào. Bố mẹ đối xử với cô rất cẩn trọng. Anh trai cũng không dám thể hiện là quá quan tâm sợ Sính Anh Cơ không thoải mái. Mà cô cũng không cần bọn họ quan tâm, cứ vậy quan hệ càng lúc càng tệ. Mãi đến vài năm gần đây khi trở thành người của công chúng, Sính Anh Cơ mới chịu khó bớt chút thời gian về nhà thăm bố mẹ. Nhưng mà cô về cũng vì Thừa Kính không thể về nhà thôi, chứ cũng không phải tự nguyện về nhà. Quan hệ của bọn họ nhạt như nước ốc, ngoài mặt thì vui vẻ ở cạnh nhau nhưng kỳ thực cũng không mặn mà gì. Lớp băng mỏng trong quan hệ của bọn họ cứ thế tồn tại, không ai dám chọc vỡ nó. Sính Anh Cơ còn đang ngồi trong phòng khách vừa trả lời tin nhắn chốt lịch trình với quản lý thì cửa nhà đã bị đẩy ra. Thừa Kính lục tục thay giày mệt mỏi bước vào. Hai anh em bọn họ nhìn nhau, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ. Sính Anh Cơ chớp mắt nhìn anh trai mình, mà Thừa Kính cũng không ngờ rằng em gái của mình đang ở nhà. Sau lưng của anh còn một người nữa, đối phương tay cầm theo hai túi quà, bình tĩnh đóng cửa lại sau lưng. Sính Anh Cơ cũng nhìn thấy đối phương, lễ độ gật đầu chào hỏi. "Tiền bối." Hoắc Tu vừa bước vào phòng cũng ngẩn người. Hắn theo bản năng nhìn Thừa Kính đang đứng bên cạnh. Thừa Kính cũng hơi hốt hoảng, vội vàng nói. "Sao em lại về thế.." "Nói gì đó hả?" Chưa kịp nói xong thì Thừa Kính đã bị mẹ Sính đứng ở một bên đánh một cái bốp vào gáy. Anh ăn đau cũng không dám cãi, chỉ mím môi, bởi vì chính Thừa Kính cũng nhận ra là mình không nên hỏi thế. "Em gái con về nhà đón giao thừa thì lạ lắm sao?" "Con không có ý đó." Thừa Kính xoa xoa gáy. Sau đó vội vàng quay sang nói với Hoắc Tu đang đứng ở bên cạnh mình. "Em gái tôi, Sính Anh Cơ." Sính Anh Cơ cũng đứng lên từ ghế sofa, bình thản đi đến bắt tay của Hoắc Tu, cười cười nhìn anh trai của mình. "Em tưởng anh không về được nên ghé qua." "À.." Thừa Kính thở dài, xoa xoa thái dương. Mấy tháng trước anh vừa mới vào đoàn làm phim đóng một bộ phim điện ảnh, đáng ra tiến độ quay mà thuận lợi thì anh có thể về nhà ăn tết cuối cùng lại không kịp. Thừa Kính mấy ngày trước thật sự bận tới nỗi không dứt ra được nên mới thuận miệng bảo với Sính Anh Cơ là anh không về được, cô có thời gian thì hỏi thăm bố mẹ một chút. Không ngờ em gái của anh trực tiếp về nhà luôn. "Anh nghỉ được hai ngày ở đoàn làm phim, nên cũng vội vã trở về, em đã ăn gì chưa?" "Vừa ăn sủi cảo xong rồi ạ." Sính Anh Cơ tùy tiện trả lời, sau đó giúp mẹ Sính nhận quà từ Hoắc Tu mang tới. Cô cũng không có tò mò hay hỏi thăm quan hệ của hai người. Thừa Kính và Hoắc Tu đều là ảnh đế nổi tiếng trong giới hiện nay, hơn nữa quan hệ của cả hai cũng không tệ. Sính Anh Cơ lúc trước hay nghe Thừa Kính nói vào chuyện về Hoắc Tu. Chỉ có điều fan của hai bên cũng không có thích nhau lắm, dù sao cũng cùng tranh giải ảnh đế với nhau. "Tiểu Hoắc tới chơi à?" Thừa Hạo từ trên lầu đi xuống thì cũng thân thiết gọi. Nghe cách gọi của ông cũng đủ thấy là Hoắc Tu cũng không phải mới gặp bố mẹ của Thừa Kính lần đầu. "Mau vào trong ngồi đi, hai đứa đã ăn gì chưa?" "Mẹ làm sủi cảo rồi đấy, mau đi vào ăn đi." Hoắc Tu cười khẽ, tặng cho Thừa Hạo mấy hộp trà thượng hạng rồi thì cũng theo Thừa Kính vào trong phòng ăn. Thừa Kính nhìn thoáng qua em gái đang đứng ở một bên, mấp máy môi muốn nói lại thôi. Sính Anh Cơ đúng lúc ngẩng đầu nhìn anh, cười cười. "Không đi là sủi cảo nguội đấy." "Em cũng vào ngồi cùng đi.." Sính Anh Cơ cũng không từ chối. Cô bình tĩnh đi vào phòng, ngồi bên cạnh mẹ Sính. Tuy đã ăn rồi nhưng vì không muốn không khí gượng gạo nên cô cũng ngồi ăn ít trái cây với bà. Nhưng mà cô cũng không tập trung, vẫn tiếp tục nói chuyện với quản lý của mình qua điện thoại. "Dạo này bận lắm à?" Thừa Kính không nhịn được hỏi. Sính Anh Cơ ngẩng đầu nhìn anh, cười cười thả điện thoại lên bàn, không nhắn nữa. "Trông em gầy đi đấy." "Vẫn vậy thôi ạ. Vừa chuẩn bị kết thúc tour diễn trong nước." Thừa Kính cũng có biết chuyện Sính Anh Cơ tổ chức concert trong nước, chỉ gật đầu bảo cô chú ý sức khỏe. "Ở lại được bao lâu đấy?" "Chiều mai bay rồi ạ." Thừa Kính đang ăn dở sủi cảo đột nhiên cũng cảm thấy không còn muốn ăn nữa. Anh đặt đũa xuống, dáng vẻ có chút quẫn bách. Sính Anh Cơ cũng không muốn vạch trần suy nghĩ của anh, bình tĩnh nói tiếp. "Nhà của em hết hạn hợp đồng, cho nên cũng phải tìm nhà mới ở, nên đi có hơi gấp." "Muốn tìm chỗ ở mới à?" "Vâng, chung cư đang ở an ninh không tốt lắm. Dạo trước còn có fan cuồng tìm ra nên cũng hơi nguy hiểm. Sang năm chắc sẽ tìm chỗ ở tốt hơn." "Đã xem được nhà chưa?" "Cảnh Điền còn đang xem xét cho em." Cảnh Điền là quản lý của Sính Anh Cơ, là người có năng lực, quản lý rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Anh làm việc không chỉ nhanh nhạy mà tiếng tăm trong giới cũng rất tốt, nói chung là vô cùng đáng tin cậy. Đúng lúc này điện thoại của Sính Anh Cơ vang lên. Cô nhìn thấy là Cảnh Điền gọi thì cười cười cầm điện thoại lên đi ra ngoài nghe máy. Mọi người nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không có nói gì. Hoắc Tu vẫn đang ngồi bên cạnh im lặng ăn sủi cảo, nhẹ nhàng nói. "Làm bạn bè lâu vậy rồi, giờ mới biết cậu còn có một em gái đấy." Thừa Kính cũng bất đắc dĩ. "Con bé không muốn công khai.." "Quan hệ của mọi người không tốt à?" Thừa Kính xua tay, thở dài. "Nói ra thì dài dòng lắm." Tivi trong phòng khách vẫn truyền đến âm thanh của chương trình ca nhạc mừng năm mới. Âm thanh cứ loáng thoáng truyền đến phòng ăn. Mọi người cũng vừa ăn vừa nói chuyện. Sính Anh Cơ ra ngoài nghe điện thoại mãi vẫn chưa thấy trở lại, mãi đến khi mẹ Sính hào hứng chạy từ phòng bếp ra phòng khách để xem màn trình diễn trong chương trình mừng năm mới của Sính Anh Cơ thì cô mới trở lại.
Chương 1.2: Năm Mới Bấm để xem Sính Anh Cơ đi từ trên lầu xuống, nhìn mẹ xem mình trình diễn tới mê mẩn thì cũng hơi xấu hổ. Cô bình tĩnh đi xuống lầu, ngồi xuống giữa sofa ở đối diện bà. Thừa Hạo cũng cầm tách trà vừa mới pha đi đến ngồi bên cạnh vợ. Thừa Kính và Hoắc Tu vừa ăn xong, cũng rất ăn ý mỗi người một bên ngồi ở cạnh Sính Anh Cơ xem tivi. Cô hơi khó chịu, muốn đổi chỗ ngồi nhưng cuối cùng lại thôi. "Em học piano khi nào đấy?" Trong màn trình diễn của Sính Anh Cơ có một đoạn cô solo đàn piano khiến Thừa Kính nhịn không được quay sang nhỏ giọng hỏi. Sính Anh Cơ đang ăn một miếng táo, vừa cắn còn chưa kịp nhai thì bị câu hỏi của anh làm sặc. Thừa Kính bất đắc dĩ rút khăn giấy lau miệng cho em gái, cô theo bản năng nhận lấy khăn giấy từ tay anh, tự lau, xấu hổ nói. "Hồi bé có học qua." "Đàn hay lắm." "Cảm ơn anh." Sính Anh Cơ cười cười. Mẹ Sính vừa xem vừa lắc lư theo điệu nhạc, cô nhìn thấy thì cười cười, thuận miệng hỏi. "Lần tới con gửi vé concert cho mẹ đi xem nhé?" Mẹ Sính nghe thấy thế thì lập tức quay đầu nhìn cô, vui vẻ hỏi. "Có được không?" Sính Anh Cơ sờ sờ mũi. "Được, lần tới con sẽ gửi vé cho mẹ." "Anh cũng muốn." Thừa Kính vội vàng nói. Sính Anh Cơ quay đầu nhìn anh, dở khóc dở cười. "Anh bận vậy có đi được không?" "Chỉ cần có vé là anh đi được." "Không ngờ tới ảnh đế như anh còn tiếc tiền mau vé concert của em." Sính Anh Cơ chỉ thuận miệng đùa một câu thôi nên cũng không chú ý thấy mọi người trong phòng hình như rất luống cuống sợ rằng cô giận. Mà lúc này cô cũng đã kiểm tra lịch làm việc của mình, nói tiếp: "Tháng sau em có một concert đấy, concert cuối cùng trong tour diễn này luôn, diễn ra vào ngày 15, anh sắp lịch được không?" "Được." "Còn chưa hỏi quản lý mà.." "Không sao, bữa đó dời lịch làm việc là được." Sính Anh Cơ cũng không hỏi nữa, thuận tiện nhắn cho quản lý đòi mấy vé concert cũng dặn Cảnh Điền gửi cho bố mẹ và Thừa Kính là được. Chuyện cô là em gái của ảnh đế bên phía công ty của cô đã sớm biết rồi. Đúng lúc này, Sính Anh Cơ nhớ ra còn có Hoắc Tu ngồi ở đây, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, thì thấy đối phương cũng đang nhìn cô. Cô hơi ngẩn người, cười cười hỏi. "Tiền bối có muốn.." "Muốn." Hoắc Tu cũng không từ chối, trực tiếp đòi vé từ tay của Sính Anh Cơ. Cô cũng không nghĩ là hắn sẽ phản ứng như vậy, có hơi sửng sốt, nhưng nghĩ một chút cũng không có bảo Cảnh Điền tự gửi vé đi mà chỉ nói. "Tới đó tôi đưa cho anh." "Được." Ngồi xem xuân vãn với mọi người, trò chuyện một chút thì Sính Anh Cơ cũng biết được tại sao Hoắc Tu lại đến đây đón giao thừa. Thì ra là Thừa Kính và Hoắc Tu là bạn học từ thời cấp ba, lên đại học thì một người học điện ảnh, một người lại học kinh tế, nhưng vẫn giữ liên lạc. Ai ngờ cuối cùng sau mấy năm thì lại cùng nhau trở thành ảnh đế. Quan hệ bạn bè từ lâu nên bọn họ vẫn luôn thường xuyên qua lại với nhau. Hoắc Tu lúc trước cũng từng ghé qua nhà của bọn họ ăn tết rất nhiều lần. Bởi vì bố mẹ của anh sống ở nước ngoài, ít khi về nước cũng không mấy liên lạc nên là từ cấp ba Hoắc Tu đã thường tá túc ở nhà của Thừa Kính. Thừa Hạo và mẹ Sính cũng xem anh như con cháu trong nhà, cũng thương cảm cho việc anh sống xa bố mẹ từ nhỏ nên cũng rất hoan nghênh anh đến chơi. Ở ngoài thì ba người bọn họ đều là người của công chúng, phải hạn chế xuất hiện cùng nhau nhưng ở đây cũng không có truyền thông nên cũng rất nhanh đã thân thiết. Kỳ thực Sính Anh Cơ không phải là người khó nói chuyện, chỉ là bởi vì không ở cùng nhau, nên sẽ không khỏi có chút xa cách với người nhà. Cô biết bố mẹ áy náy chuyện gửi cô cho nhà ngoại, nên lúc nào cũng muốn bù đắp, nhưng mà bọn họ không biết phải làm thế nào. Sính Anh Cơ cũng không muốn làm khó họ, cô cũng tận lực tỏ ra quan tâm một chút để kéo gần khoảng cách của mọi người lại với nhau. Xuân vãn xong rồi thì cũng đã muộn. Cả ba người Sính Anh Cơ đều gấp gáp chạy về nên cũng không khỏi mệt mỏi. Mẹ Sính cũng không giữ ba người bọn họ lại làm gì, trực tiếp đuổi về phòng nghỉ ngơi. Sáng mai Sính Anh Cơ còn phải bay sớm, nên là cô cũng rất tự giác lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng vừa đóng cửa chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Sính Anh Cơ vừa thay xong đồ ngủ, mở cửa ra thì thấy là Thừa Kính đang đứng ở đó, có chút lúng túng nhìn cô. Sính Anh Cơ chớp mắt nhìn anh trai của mình, cô bình tĩnh đợi anh mở lời, nhưng Thừa Kính mãi cũng không biết làm sao.
Chương 1.3: Năm Mới Bấm để xem "Anh." Sính Anh Cơ có chút cạn lời, thở dài gọi. "Sao thế ạ?" "Chuyện là không phải em đang tìm nhà sao? Anh vừa hay có dư một căn hộ, nếu em muốn có thể chuyển sang đó ở." Thừa Kính thả một cái chìa khóa vào trong tay của Sính Anh Cơ. Cô ngẩn người, có chút khó hiểu nhìn anh. Thừa Kính sợ cô từ chối, vội vàng nói thêm. "Lúc trước anh muốn mua nhà, thấy dự án chung cư ở đây rất được, an ninh tốt, nên là mua hai căn liền kề nhau. Hiện tại căn cạnh nhà anh còn trống nên là.. nếu em muốn thì có thể chuyển sang đó, không cần phải tìm nhà nữa." Sính Anh Cơ nhìn chìa khóa trong tay, có chút không biết phải làm sao. "Anh mua hai căn là do chiết khấu đó, vì mua nhiều sẽ rẻ hơn.." Cô nghe thấy thì không khỏi bật cười. Sính Anh Cơ chưa từng nghĩ anh trai của mình cũng có lúc sẽ ngây thơ như thế. Anh tưởng rằng nhà là bó rau ngoài chợ hay sao mà nói mua nhiều thì được giảm giá. "Em trả tiền thuê nhà cho anh.." "Làm gì có đạo lý nhà của em mà em còn phải trả tiền thuê nhà.." "?" Sính Anh Cơ ngơ ngác, có chút không hiểu Thừa Kính đang nói gì. Anh lúng túng gãi đầu. "Nhà đó đứng tên của em.." "Anh hai, em không cần.." "Anh biết là em không cần." Thừa Kính ngay lập tức cắt ngang trước khi cô từ chối. Anh biết, Sính Anh Cơ không thiếu tiền. Nhà ngoại của bọn họ rất thương cô, đã sớm nói sau này Sính Anh Cơ sẽ thừa kế mọi tài sản bên ngoại rồi. Bố mẹ của bọn họ cũng nói, tiền trong nhà là để cho cô, Thừa Kính phải tự lăn lộn kiếm tiền. Hơn nữa, cô hiện tại còn là minh tinh nổi tiếng, dĩ nhiên là có tiền. "Nhưng mà anh cũng muốn mua gì đó cho em. Kỳ thực.. em không đi làm thì anh vẫn nuôi em được cả đời." Sính Anh Cơ nghe thế thì ngẩn người. Trong lòng không khỏi có chút chua xót, kỳ thực cô biết quan hệ của mình với người nhà xa cách như thế căn bản cũng là do cô phần nào. Bởi vì Sính Anh Cơ khi còn nhỏ.. luôn cảm thấy là bố mẹ thương anh trai hơn nên mới bỏ rơi mình. Vì thế mãi sau này lớn lên cô cũng không muốn qua lại với bọn họ. Mãi tận đến lúc vào làng giải trí rồi, Sính Anh Cơ mới hay liên lạc với anh trai hơn một chút. Giờ nghĩ lại, là do cô đơn phương hiểu lầm, chứ người trong nhà ai cũng rất thương cô. Kỳ thực, muốn mua nhà với Sính Anh Cơ là chuyện rất dễ dàng, cô không thiếu tiền, cũng không quá quan tâm tới tiền bạc. Cô vào giới giải trí, căn bản là vì có hứng thú với ca hát mà thôi. Ai biết là càng hát thì càng nổi, giờ thì thành ca sĩ lưu lượng hàng đầu luôn rồi. "Sau này em tìm anh đòi tiền thì đừng có hối hận." Sính Anh Cơ đùa cợt nói. Thừa Kính lại rất nghiêm túc gật đầu với cô. Cô dở khóc dở cười, bình tĩnh nhận chìa khóa. "Qua Tết em chuyển vào." Thừa Kính nghe thế thì không khỏi nở nụ cười. "Được, có gì cần thì cứ gọi cho anh." Sính Anh Cơ gật đầu, sau đó thì đóng cửa trở về phòng nghỉ ngơi. Cô nắm chìa khóa căn hộ trong tay, xoa xoa thái dương, nghĩ ngợi một chút cuối cùng vẫn bấm gọi điện cho Cảnh Điền. "Anh đổi vé cho em đi." Sính Anh Cơ bình tĩnh nói khi người đàn ông ở đầu dây bên kia nhận điện thoại. Đối phương có vẻ rất ngạc nhiên trước quyết định của cô. Sính Anh Cơ cũng không giải thích nhiều chỉ nói. "Em tìm được nhà rồi, cho nên là anh đổi vé đi, hai hôm nữa em bay về thủ đô." "Không nghĩ tới cậu vậy mà còn rất quan tâm em gái." Hoắc Tu đứng tựa lưng vào cửa phòng của khách vẫn luôn được chuẩn bị cho mình, khẽ cười nói. Thừa Kính liếc nhìn bạn mình. Hoắc Tu cũng không giận, thản nhiên nói. "Nhưng mà cậu giấu chuyện có em gái cũng kỹ thật đấy." "Chuyện này lộ ra có khi lại gây rắc rối cho em ấy." Thừa Kính cũng thở dài trả lời. Sính Anh Cơ debut với tư cách là idol hát nhảy và hiện tại rất nổi tiếng. Lượng fan của cô rất đông đảo. Thời điểm gần đây Sính Anh Cơ mới bắt đầu tấn công sang sự nghiệp diễn xuất. Cô không có tác phẩm tiêu biểu xuất sắc nào, nên không thể được công nhận là nghệ sĩ phái thực lực. Hơn nữa, thời gian gần đây để chuyển hình tượng Sính Anh Cơ cũng tham gia kha khá những show giải trí khác nhau. Trong khi đó Thừa Kính sớm đã là ảnh đế có tên tuổi, trên tay anh có hơn mười bộ phim xuất sắc. Anh còn đoạt vô số giải thưởng lớn nhỏ trong nước. Nếu lộ ra chuyện Sính Anh Cơ là em gái anh, chỉ sợ có tin đồn cô ké fame anh trai thì lại mệt. Thừa Kính biết trông em gái mình có vẻ hiền lành dễ nói chuyện, chứ thật ra cô là loại người vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa lòng tự trọng cũng cao. Lúc trước Sính Anh Cơ không thích đóng phim lắm, chỉ chăm chăm vào sáng tác, ca hát và nhảy múa. Căn bản là do khi còn nhỏ ở nhà ngoại, Sính gia cho cô đi học rất nhiều những lớp thiên phú thế này, dần dà sinh hứng thú nên mới gia nhập làng giải trí mà thôi. "Con bé đó học kiến trúc, còn đi du học Luân Đôn. Kết quả nổi hứng cover mấy bài hát trên mạng xong thì bị công ty giải trí Tinh Hoa bốc trúng, tham gia show sống còn liền trực tiếp debut thành idol solo luôn." Thừa Kính thở dài. Sự nghiệp của Sính Anh Cơ mấy năm nay lên như diều gặp gió. Nhưng mà cũng không thể cứ giậm chân mãi làm idol, nên cô chuyển mình sang diễn xuất cũng dễ hiểu thôi. "Dạo này nó tích cực thay đổi hình tượng lắm, vẫn không nên vướng vào scandal thì hơn." "Cậu không sợ giấu thế này càng khiến mọi chuyện rắc rối hơn à?" Hoắc Tu lăn lộn trong giới cũng nhiều năm rồi, dĩ nhiên hiểu được nỗi lo ngại của Thừa Kính. Có điều hắn cũng không quá đồng ý với cách làm của bạn mình nên mới thuận miệng hỏi. Hắn cảm thấy, Sính Anh Cơ có chỗ dựa là Thừa Kính thì việc chuyển đổi hình tượng mới dễ. Phàm là ở trong cái giới này, có người đỡ đầu ai lại không muốn. "Cậu đừng có mà để con nhóc đó nghe thấy." Thừa Kính xoa xoa thái dương, chỉ chỉ cửa phòng của Sính Anh Cơ đã được đóng chặt. Cửa có cách âm nên cũng không sợ cô nghe được, nhưng anh vẫn không nhịn được nhắc nhở một chút. "Cậu cho rằng nó cần chỗ dựa thì đến lượt tớ chắc." Hoắc Tu cười cười không nói gì. Gia cảnh Thừa Kính cũng không có đơn giản, chuyện này hắn cũng biết. Hoắc Tu theo bản năng nhìn cánh cửa phòng của Sính Anh Cơ đã đóng kính, hơi trầm mặc. Gặp nhau mới hôm nay thôi, nhưng Hoắc Tu cũng có thể nhìn ra được Sính Anh Cơ là người không thích dựa dẫm vào người khác. Tính cách cũng rất mạnh mẽ, có chủ kiến. Có em gái thế này, thảo nào Thừa Kính lại buồn rầu. Dù sao thì anh lúc nào cũng muốn có em gái ngoan ngoãn nghe lời lại dựa dẫm vào mình. Lúc Sính Anh Cơ được sinh ra, người vui nhất chính là Thừa Kính, cuối cùng trưởng thành rồi thì quan hệ lại lúng túng thế này đây. "Thôi, nghỉ ngơi đi, cậu cũng mệt rồi còn gì." "Ừ, ngủ ngon." Hoắc Tu cười khẽ, đẩy cửa trở vào phòng của mình. Năm mới cứ thế đến. Mà chính bản thân ba người bọn họ cũng không biết, trong một năm tới sẽ có vô số biến động xoay quanh mối quan hệ của bọn họ.
Chương 2.1: Lời Mời Hợp Tác Bấm để xem Sính Anh Cơ ở lại thêm hai ngày cũng đủ khiến người nhà của cô vui vẻ. Thật ra hai ngày này cũng không xảy ra chuyện gì, là người nổi tiếng nên bọn họ đều ở nhà là chính chứ cũng không ra ngoài. Tuy rằng vẫn đang trong kỳ nghỉ ngắn nhưng Sính Anh Cơ cũng không rảnh. Concert của cô vẫn cần được chuẩn bị, hơn nữa lịch trình của cô trong mấy tháng đầu năm mới đã được chuẩn bị từ lâu rồi. Vậy nên tình trạng cô ở nhà nhưng vẫn không ngừng nói chuyện điện thoại với quản lý là rất bình thường. Trái ngược với tình huống của em gái, Thừa Kính và Hoắc Tu lại thoải mái hơn một chút. Bọn họ rời đoàn làm phim để ăn tết nên cũng không có bị dí lịch trình. Ở nhà cũng thư giãn hơn nhiều, đúng nghĩa là có hai ngày để nghỉ ngơi. Trong hai ngày này ở cùng nhau, tần suất Sính Anh Cơ nói chuyện với hai người cũng không nhiều, dù sao thì cô cũng bận, chỉ có trên bàn ăn hay giờ nghỉ uống trà chiều thì họ mới nói với cô được nhiều hơn mấy câu thôi. Hai ngày trôi qua rất nhanh, về cùng một lúc, đi cũng cùng một lúc luôn. Mẹ Sính và Thừa Hạo đứng ở cửa nhìn ba đứa con của mình rời đi. Đoàn làm phim của Hoắc Tu và Thừa Kính không xa nhau lắm, nên là cả hai vẫn đi chung. Sính Anh Cơ thì khác, cô tự mình gọi xe ra sân bay chứ cũng không bảo trợ lý đến đón. Ban đầu Thừa Kính còn muốn đưa em gái đi, nhưng cô lại từ chối. Bọn họ cũng vẫn nên trách để bị bắt gặp thì hơn. "Đến nơi thì nhắn tin cho anh." Thừa Kính không nhịn được nói. Sính Anh Cơ đeo khẩu trang, đội mũ lên tay kéo vali, gật gật đầu tỏ ý mình đã biết. Cô vẫy tay chào mọi người rồi kéo cửa ngồi lên xe. "Con đi đây, tạm biệt mọi người ạ." Mẹ Sính có chút không nỡ, nhưng biết con gái bận rộn nhiều việc nên cũng chỉ dặn dò cô chú ý sức khỏe rồi nhìn xe của cô lăn bánh rời đi. Sính Anh Cơ bay đến thủ đô thì cũng đã là tối muộn. Lịch trình này của cô là cá nhân, không có công bố ra ngoài nên sân bay cũng không có fan đến đón. Nhưng mà trợ lý Tiểu Mễ lúc nào cũng túc trực bên cô đã sớm chờ sẵn ở sân bay rồi. Trời rất lạnh, Sính Anh Cơ quấn khăn choàng màu đỏ burgundy mà mẹ mua cho mình làm qua năm mới, ngồi lên xe chuyên dụng mà Tiểu Mễ đã chuẩn bị. "Chị A Anh, em nghe bảo là chị tìm được nhà rồi?" Tiểu Mễ vừa ngồi lên vị trí tài xế thì liền hỏi. Sính Anh Cơ ngửa đầu tựa vào thế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Cô tùy tiện nói. "Ừ, căn hộ ở lầu 16, khu chung cư X. Ngày mai có thể chuyển qua đó luôn, hợp đồng bên này anh Cảnh thu xếp xong rồi?" "Dạ, hợp đồng chung cư cũ của chị giải quyết xong rồi ạ. Mấy ngày nữa em cho người đến trang trí nhà mới cho chị. Chung cư đó an ninh tốt, là chỗ ở lý tưởng đấy ạ. Nhưng mà khu đó khó thuê lắm, tiền thuê cũng cao, sao chị tìm được nhà hay vậy ạ?" "Có người mua cho một căn hộ ở đó." Sính Anh Cơ tùy tiện trả lời. Tiểu Mễ cũng không dám hỏi nhiều. Làm việc với Sính Anh Cơ mấy năm rồi thì cậu cũng biết sau lưng nghệ sĩ nhà mình có chống lưng. Nhưng mà bình thường cô không nói tới mấy chuyện này, hơn nữa đi lên từ cố gắng và thực lực nên đoàn đội của cô cũng không hỏi nhiều. Sính Anh Cơ mấy năm qua làm idol, scandal có thể không có, nhưng mấy trò bắt nạt người mới trong giới cũng không thiếu, nhưng cô chưa từng dùng tới vị tư bản ở sau lưng mình. Tiểu Mễ chỉ biết thỉnh thoảng Sính Anh Cơ sẽ có lịch trình riêng là ra ngoài ăn cơm với ai đó mà thôi. Mãi sau này anh Cảnh Điền không nhịn được hỏi thì Sính Anh Cơ bảo là đi gặp anh trai. Vài tháng sau cô cũng báo với mọi người mình là em gái ruột của ảnh đế Thừa Kính, lúc này đoàn đội mới vỡ lẽ thì ra tư bản sau lưng cô là anh trai ruột. Thừa Kính trong giới danh tiếng cao, là cây rụng tiền của giải trí Hoa Đình. Không chỉ là diễn viên phái thực lực ẵm được không ít giải thưởng, anh còn có cổ phần của công ty, là một trong những cổ đông lớn của Hoa Đình. Người trong giới ai cũng phải nể mặt vị ảnh đế này. Anh làm người cũng ôn hòa, ít khi nào dính scandal tình ái, chỉ là không ngờ Thừa Kính còn có một em gái, lại còn là ca sĩ lưu lượng hàng đầu Sính Anh Cơ. Khi còn mới vào nghề, Thừa Kính từng tìm đến Sính Anh Cơ để giúp đỡ cô nhưng mà bị cô từ chối. Mãi sau này bọn họ cứ hai ba tháng thì ăn cơm cùng nhau một lần, ban đầu cô còn thấy phiền, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng là do anh trai muốn gần gũi hơn, cuối cùng cũng không từ chối nữa. Vì thế mà họ cố định gặp nhau cũng là chuyện mà đoàn đội hai bên biết. Thừa Kính cũng tặng không ít đồ cho Sính Anh Cơ. Những đại ngôn mà anh nhận được, phàm là có trang sức hay đồ tốt gì thì đều gửi cả đống tới nhà của cô. Nói mãi không được, Sính Anh Cơ cũng mặc kệ luôn. Giờ chỉ cần cô nói có người tặng hay mua cho thì ai cũng mặc định là Thừa Kính đưa, nên không hỏi nhiều. Nghệ sĩ nhà bọn họ xinh đẹp, có tài, nhân duyên không tệ nhưng nhìn thái độ nửa sống nửa chết của Sính Anh Cơ với người khác giới cũng biết chuyện cô yêu đương là không thể nào. Lại nói lúc trước mới vừa nổi tiếng, có blogger đào bới lịch sử tình ái của Sính Anh Cơ, cô cũng thẳng thắn thừa nhận là mình từng yêu đương luôn. Lúc đó phía công ty và đoàn đội sợ tới xanh mặt. Phải biết rằng nghệ sĩ lưu lượng kỵ nhất là chuyện yêu đương, hơn nữa hình tượng của bọn họ lúc nào cũng phải tốt. Nhưng Sính Anh Cơ thì không như thế, cô như thế nào thì để như thế, cứ mỗi lần công ty muốn thiết lập hình tượng thì cô đều từ chối. Cô cũng bày tỏ với người hâm mộ của mình là Sính Anh Cơ là con người, cô cũng sẽ có nhu cầu về mặt tình cảm, nhưng nếu có thì cô sẽ thẳng thắn thừa nhận chứ không đợi scandal nổ ra, hy vọng là bọn họ theo đuổi thần tượng thật lý trí. Chuyện này gây không ít sóng gió trong cộng đồng fan, có thể tính là lần náo động nhất trong sự nghiệp của cô tính tới nay. Nhưng Sính Anh Cơ ra thông báo xong thì cũng chả quan tâm, lại tiếp tục sự nghiệp ca hát của mình. Vậy mà cái mác idol lưu lượng của cô chẳng những không bị sập, tự nhiên còn vững chắc hơn bình thường.
Chương 2.2: Lời Mời Hợp Tác Bấm để xem "Đúng rồi chị A Anh, bên phía Dương Dịch muốn hợp tác ạ." Dương Dịch, Kỳ Tử Ngạn, Triệu Ngu, Sính Anh Cơ là bốn idol lưu lượng trong giới giải trí bây giờ. Fan của bọn họ đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán, nói chung là không hợp nhau. Dương Dịch là xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật, nói đại là con ông cháu cha, rất nổi tiếng, vừa đẹp trai lại có tài. Kỳ Tử Ngạn cũng như Sính Anh Cơ, xuất phát từ chương trình đào tạo idol, là tiền bối của cô. Triệu Ngu ban đầu là thành viên trong girl group, cuối cùng sau này tách ra hoạt động solo. Được xem là đối thủ một mất một còn của Sính Anh Cơ. Hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, đoàn đội của họ sợ nhất là va chạm với đối phương, chạy còn không kịp chứ đừng nói là hợp tác. Nhưng mà Dương Dịch với Sính Anh Cơ quan hệ không tồi. Trước đây anh là khách mời cố định của một show âm nhạc, Sính Anh Cơ được mời đến làm khách mời một tập từ đó mà quen nhau. Tính cách Dương Dịch rất thú vị, nên Sính Anh Cơ cũng khá thích anh chàng này. Dạo này nghe nói anh đang rục rịch ra mắt album mới, vừa mới đây còn nhắn tin gào thét kêu Sính Anh Cơ nhất định phải ủng hộ còn tuyên truyền cho album của anh đây. Chẳng biết sao lại chạy tới đòi hợp tác nữa. "Quản lý của ảnh bảo gì?" "Dạ, họ bảo là muốn mời chị hát một bài song ca trong album mới với quay cả MV ạ. Bên họ đánh tiếng muốn hợp tác nên cũng đã gửi tài liệu đến rồi ạ, ngày mai em đem cho chị." "Ừ." Sính Anh Cơ gật đầu, tùy tiện lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Dương Dịch. Tiểu Anh: [ Muốn hợp tác? ] Dương Dịch ở bên kia rất nhanh đã trả lời: [ Đúng vậy. Muốn mời em hát song ca, sao, đã xem tài liệu rồi hả? ] Tiểu Anh: [ Chưa. Vừa mới về tới thủ đô thôi, ngày mai em sẽ xem qua.] Dương Dịch: [ Được, nghỉ ngơi đi, có gì thì liên hệ trực tiếp với anh là được.] Sính Anh Cơ cũng không nhắn nữa, nhắm mắt lại, ngủ một chút. Kỳ nghỉ này với cô mà nói cũng chẳng khác gì ngày bình thường khi đi làm là bao. Thật ra mấy chuyện như thế này đoàn đội của cô có thể tự xử lý được, nhưng mà từ lúc debut tới giờ, công việc của cô không phải hoàn toàn là do đoàn đội thu xếp. Tài nguyên của Sính Anh Cơ không thiếu, nhưng mà có nhận hay không thì còn phải xem cô có muốn hay không. Dương Dịch với Sính Anh Cơ quan hệ không tồi, nói chung là bạn bè trong giới, nhưng mà do đặc thù công việc và vị thế nên bọn họ cũng tận lực không cọ nhiệt với nhau. Ban đầu khi phía Dương Dịch ngỏ lời muốn hợp tác, Cảnh Điền còn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đợi Sính Anh Cơ phản hồi lại thì mới dám quyết định. Dù sao thì xem qua tài liệu và hợp đồng mà không hợp ý thì từ chối cũng không muộn. Sính Anh Cơ về đến nhà cũng mệt bở hơi tai, ngồi máy bay đường dài với thời gian qua cô cũng không nghỉ ngơi điều độ nên sắc mặt hơi kém. Buổi sáng khi Tiểu Mễ và Cảnh Điền đến gõ cửa nhà của cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Sính Anh Cơ cũng sợ xanh mặt. "Em không khỏe hả?" Cảnh Điền mặc tây trang được ủi phẳng phiu, trên người còn dùng nước hoa Gucci đắt tiền. Anh đẩy gọng kính của mình lên, quan sát Sính Anh Cơ từ trên xuống dưới, cũng có chút không đành lòng. "Có phải gầy quá hay không? Giảm tải lịch trình cho em nhé?" "Hơi mệt thôi ạ, vẫn ổn. Với cả lịch trình đã cố định xong rồi hủy cũng không hay lắm." Sính Anh Cơ tùy tiện ngồi trong phòng khách, nhận bữa sáng từ tay của Tiểu Mễ rồi chậm rãi ăn. Cảnh Điền cũng không dám đưa tài liệu cho cô xem. Cô có tật xấu là vừa ăn vừa làm việc thì nhất định sẽ thành chỉ có làm việc chứ không có ăn. Hơn nữa, Sính Anh Cơ mà mệt thì nhất định sẽ không ăn gì cả, vì ăn không nổi. Tật xấu này không ai chữa được, đoàn đội của cô cũng chỉ có thể tận lực bắt cô ăn đúng giờ, ăn xong mới được làm việc. Sính Anh Cơ ăn sáng, tùy tiện bật tivi, thấy đang chiếu một bộ phim truyền hình do Hoắc Tu đóng thì cũng để xem luôn. Cô kỳ thực không thích xem phim, thời gian ở nhà nếu không đọc sách thì viết nhạc, căn bản là loại người 24/7 đều làm việc. Lúc còn mới nổi, Cảnh Điền vui mừng khôn xiết vì nghệ sĩ nhà mình chăm chỉ nỗ lực, giờ thì anh chỉ có sợ chết khiếp. Đạo lý làm việc và nghỉ ngơi điều độ anh hiểu rõ hơn ai hết, nhưng mà sinh hoạt cá nhân ở nhà của cô anh làm gì quản nổi. Bởi vậy chỉ cần Sính Anh Cơ sắc mặt xấu một chút là Cảnh Điền lo tới rụng tóc luôn. "Đây là phim truyền hình mới nhất của thầy Hoắc đó ạ." Tiểu Mễ là một fan cuồng nhiệt của ảnh đế Hoắc Tu, nhìn thấy Sính Anh Cơ xem phim của hắn thì không khỏi vui vẻ. Cậu dồn sức nói một đống lớn lời khen ngợi với vị ảnh đế này. Sính Anh Cơ vừa ăn vừa xem, cũng không phải thật sự chú ý gì, chỉ cảm thấy đúng là ảnh đế, diễn tốt, dáng người đẹp, mặt cũng đẹp, thảo nào có rất nhiều fan. "Nói chung là hoàn mỹ đó ạ." "Cậu cũng không sợ chết." Cảnh Điền từ trong nhà bếp đi ra, pha cho Sính Anh Cơ một ly nước mật ong. Anh châm chọc nhìn trợ lý Tiểu Mễ còn đang mê mẩn xem phim, sau đó chỉ chỉ nghệ sĩ của mình đang ngồi ăn. "Em gái của ảnh đế đối thủ nhà cậu ở đây, cậu còn dám bày ra bộ mặt si mê đó với Hoắc Tu?" "Éc." Tiểu Mễ lúc này mới nhớ ra Sính Anh Cơ là em gái của Thừa Kính – đối thủ cho chức ảnh đế của Hoắc Tu thì không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu. "Chị Tiểu Anh đừng giận em nha.." Sính Anh Cơ tùy tiện thu dọn phần cơm để Tiểu Mễ đi dọn rác, cười cười nói. "Chị không xem phim của ai cả nên không quan trọng." "Anh nói này, em cũng nên xem đi, học hỏi kinh nghiệm diễn của họ. Không phải muốn chuyển hình tượng sao, cũng nên nỗ lực chút."
Chương 2.3: Lời Mời Hợp Tác Bấm để xem Sính Anh Cơ cười cười, không trả lời. Năm nay cô 26 tuổi, thật ra thì cũng không phải là còn trẻ gì nữa. Với một idol lưu lượng mà nói, độ tuổi này thích hợp để tấn công sang các lĩnh vực khác rồi. Sính Anh Cơ thật ra không quá quan tâm đến hình tượng hay khuynh hướng phát triển sự nghiệp của mình. Nói thế nào nhỉ.. cô là loại người.. chẳng có tham vọng gì, hay chính xác hơn là không tìm được định hướng trong cuộc sống của mình. Sính Anh Cơ trở thành idol, căn bản là do năm đó cô cảm thấy tham gia show sống còn có vẻ cũng thú vị. Nói trắng ra, cô chó ngáp phải ruồi nên nổi tiếng thôi. Tuy nhiên, cũng xem như có duyên trong nghề, nên Sính Anh Cơ cũng rất nỗ lực học hỏi và cải thiện về phương diện âm nhạc. Nói sao nhỉ, từ nhỏ cô đã thích nhạc cụ và hát hò, Sính gia cũng đầu tư cho cô không ít. Với Sính Anh Cơ mà nói, mỗi ngày cô đều đang làm công việc mà mình yêu thích, thế thôi. Sính Anh Cơ cảm thấy mình không có khiếu trong lĩnh vực diễn xuất, nhưng mà công ty muốn cô tấn công thị trường phim ảnh, cô cũng không từ chối. Cô cũng biết thái độ không chịu cầu tiến này cũng mình không tốt, chỉ là hiện tại cô thật sự không tìm được cảm giác với chuyện đóng phim. Đoàn đội muốn cô nhận ít vai diễn nhỏ để rèn luyện, Sính Anh Cơ không chịu, họ cũng không ép được. Lúc trước cô nhận lời mời đóng một vai nhỏ chỉ có vài cảnh trong phim của nam diễn viên truyền hình Thiên Minh, fan của cô lúc đó còn vui mừng hớn hở mong cô tiếp tục đóng phim. Cảnh Điền càng khỏi nói, hận không thể nhét kịch bản vào tay của Sính Anh Cơ, nhưng mà cô cứ nằm im bất động mãi. Mà nói tới vai diễn đó, kỳ thực Thiên Minh lúc đó đang quay một chương trình giải trí có sự tham gia của Sính Anh Cơ – dĩ nhiên là cô vẫn chỉ là khách mời tạm thời. Đồng thời, phim mà Thiên Minh đang đóng gặp rắc rối với diễn viên, mà anh thấy ngoại hình của cô thích hợp nên mới đề cử với đạo diễn. Đoàn đội của Sính Anh Cơ mừng gần chết, đóng gói cô gửi đến đoàn làm phim luôn. Vai đó cũng chẳng có gì đặc biệt, Sính Anh Cơ đóng cũng không gặp trở ngại gì, nhưng cô vẫn không cảm thấy đóng phim thú vị. Ai nói cho Cảnh Điền biết, anh tạo nghiệt gì mà có nghệ sĩ vừa tùy hứng vừa bất cần đời thế này chứ hả? Điện thoại của Sính Anh Cơ reo lên, cô đang xem tài liệu phía của Dương Dịch gửi đến, cũng không nhìn xem ai gọi đến đã bắt máy rồi. "Tiểu Anh." Giọng nói hớn hở tràn trề sức sống của Dương Dịch từ trong điện thoại truyền đến. Lúc này Sính Anh Cơ mới bớt chút thời gian nhìn màn hình điện thoại, sau đó trực tiếp bật loa ngoài, đặt điện thoại lên đùi của mình. "Đã xem tài liệu chưa?" "Đang xem ạ." Sính Anh Cơ uống nốt ngụm nước mật ong trong cốc. Tiểu Mễ ở bên cạnh nhanh chóng nhận lấy cốc lại chạy đi rót cho cô thêm một cốc nước ấm nữa. Sính Anh Cơ lật lật tài liệu trong tay, nhàn nhạt nói. "Cũng không tồi." "Anh bảo là em sẽ hài lòng mà? Thế nào, hợp tác chứ? Lúc nào cũng cũng có thể đến thu âm." Sính Anh Cơ cạn lời. "Anh gửi lịch trình qua đây, để bên em xếp ngày còn thu âm cùng nữa, không phải bảo quay MV chung nữa sao?" "Được, lập tức gửi lịch trình qua cho em." Dương Dịch cười hì hì nói. Anh chàng này ở trên sân khấu với ở ngoài khác nhau một trời một vực. Vẻ ngoài thì đẹp trai soái ca, giỏi thả thính lại chiều fan chứ thật ra lại cực kỳ trẻ con. Bởi vậy mới nói Sính Anh Cơ tuy nhỏ hơn anh, cũng là đàn em nhưng chẳng khác nào chị gái của Dương Dịch vậy. "Phải rồi, em biết nhảy chứ hả?" ".. Anh đang hỏi một idol hát nhảy như em có biết nhảy không?" Sính Anh Cơ buồn bực hỏi lại, nhiều khi cô cũng không hiểu anh đang nghĩ cái gì nữa. Quả nhiên thấy Dương Dịch lại cười hì hì làm lành. "Ờ ha, anh quên mất. Nhưng mà không phải nhảy hiện đại đâu, là kiểu khiêu vũ á." "Để làm chi?" "Thì để quay MV đó. Bài hát chủ đề lần này muốn mời em song ca lấy chủ đề cổ tích mà, nên quay MV thì phải khiêu vũ rồi." Khóe môi Sính Anh Cơ giật nhẹ. Cảnh Điền ngồi bên cạnh hình như đã chuẩn bị tìm thầy vũ đạo cho cô luôn rồi. Sính Anh Cơ cười cười đè tại bàn tay đang muốn gọi điện thoại của anh, bình tĩnh nói với Dương Dịch. "Em biết nhảy. Muốn nhảy cái gì, Tango, Waltz hay Pasodoble?" "Mỗi thứ một chút?" Dương Dịch cũng mờ mịt. ".. Anh tưởng nhảy dễ lắm hay gì mà mỗi thứ một chút." Sính Anh Cơ trực tiếp chặn đầu của anh lại. Cô nói chuyện cũng tùy tiện không kiêng nể gì, chứng tỏ quan hệ của họ thật sự rất tốt. "Anh đi hỏi lại thầy dạy khiêu vũ của anh đi." "Bỏ đi, tới đó gặp nhau rồi tập chung luôn. Vậy thôi nha, có gì anh sẽ báo cho em." Dương Dịch nói xong thì không đợi cô phản ứng đã ngắt máy luôn. Tiểu Mễ đứng bên cạnh cũng cảm thán. Nhìn nghệ sĩ nhà người ta tung tăng như vậy, họ cũng còn thấy may mắn vì ít ra Sính Anh Cơ cũng rất nghe lời còn chịu hợp tác. Chỉ có vài phương diện là cô hơi tùy hứng mà thôi. "Phải rồi, sắp tới sẽ quay game show nhỉ?" "Ừ, game show này tên là 'Run! Fight' là lấy chủ đề kinh dị giải đố ra để ghi hình. Là một trong những loại hình game show rất được ưa thích hiện tại. Phía nhà sản xuất đã liên hệ với chúng ta từ năm ngoái rồi, anh thấy chương trình này cũng được nên đã đồng ý với họ." "Thời gian ghi hình thế nào?" "Cố định là một kỳ quay trong 3 ngày. Ngày mai em sẽ tiến hành quay số đầu tiên rồi. Minh tinh tham gia chương trình này cũng rất nổi tiếng nên độ hot cũng không phải dạng vừa đâu. Một mùa như vậy có tổng cộng 5 tập, ghi hình kéo dài cao lắm là 2 tháng." Sính Anh Cơ gật đầu. Thật ra trước đây cô cũng có tham gia game show, nhưng chưa bao giờ là khách mời cố định. Năm nay Sính Anh Cơ không muốn tổ chức concert quá nhiều mà muốn đẩy mạnh chương trình giải trí để tăng độ nhận diện của cô. Độ nhận diện cao hơn thì cũng dễ tiếp xúc với kịch bản để đóng phim hơn. Đây là chiến lược của đoàn đội cô trong năm nay. Với cả mấy chương trình trước của cô toàn là liên quan tới âm nhạc, giờ chuyển sang tạp kỹ cũng xem như một loại thử thách. Sính Anh Cơ không sợ ma, cô lại còn khá thích mấy trò cần động não giải đố nên lúc Cảnh Điền bảo là bên phía Run! Fight! Muốn mời cô làm khách mời cố định Sính Anh Cơ đã đồng ý luôn. Hôm nay cô không có lịch trình, nên Sính Anh Cơ lại ở nhà nghỉ ngơi. Cảnh Điền và Tiểu Mễ nhận chìa khóa căn hộ mới của cô thì nhanh chóng cho người đến trang trí chuẩn bị. Dự kiến là Sính Anh Cơ quay hình số đầu tiên của Run! Fight! Xong là có thể dọn vào nhà mới được rồi. Hiếm có ngày rảnh rỗi, nên Sính Anh Cơ muốn ra ngoài một chút. Cảnh Điền muốn có người đi theo nên định để Tiểu Mễ lại cuối cùng cô lại từ chối. Sính Anh Cơ đi xem phim, cô mua đại vé của một bộ phim nào đó rồi thay quần áo ra ngoài.
Chương 3: Vô Tình Gặp Gỡ Bấm để xem Sính Anh Cơ không biết chạy xe, cũng không để tài xế đưa đi mà tự gọi xe. Cô mặc quần jean với áo hoodie màu trắng ấm áp, đầu đội một chiếc mũ beret, đeo kính mắt và khẩu trang cẩn thận rồi thì ra ngoài. Sính Anh Cơ còn đeo một cái balo nhỏ hình con thỏ màu trắng, dáng người của cô đẹp, nhìn qua chẳng khác gì mấy thiếu nữ đang học đại học. Sính Anh Cơ đến rạp chiếu phim thì thấy cũng không đông lắm, dù sao thì hôm nay cũng là ngày thường, giờ này cũng ít người xem phim. Cô nhận cuốn vé, mua một phần bắp rang và một cốc coca rồi đi vào trong rạp. Lúc Sính Anh Cơ đến thì trong rạp đã có rất đông người ngồi. Cô đi đến ngồi xuống hàng ghế đầu tiên cách hàng dài người ở phía sau, phát hiện ra ghế bên mình vậy mà cũng có người ngồi. Sính Anh Cơ cũng không để ý, ngồi xuống thì tập trung chờ xem phim. Cô kéo khẩu trang xuống, vừa ăn bắp rang vừa chờ phim chiếu. Lúc này người ở bên cạnh của cô hơi cử động, đối phương dùng ngón trỏ đẩy vành mũ lưỡi trai của mình lên, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm. "Sính Anh Cơ?" Nghe thấy ai gọi mình, cô theo bản năng nhìn sang. Gò má của Sính Anh Cơ còn đang phồng lên vì nhai bắp rang, đôi mắt của cô mở to, chớp chớp, trông có chút đáng yêu. Sính Anh Cơ ngay lập tức nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai, cô ngẩn người, theo bản năng gật đầu chào anh, rất lễ độ nói. "Tiền bối Hoắc." Hoắc Tu cười cười, xua tay với cô. "Gọi Hoắc Tu là được rồi." Anh thấy cô chỉ gật đầu không nói gì thì hất đầu về phía màn hình đang chạy quảng cáo. "Đi xem phim một mình à?" "Vâng." Sính Anh Cơ tùy tiện trả lời, hút một ngụm coca, dáng vẻ bình thản lại không có ý định giữ hình tượng thục nữ của cô khiến Hoắc Tu cười khẽ. "Vẫn còn ngày nghỉ nên hôm nay đi xem phim, anh không phải quay phim ạ?" "Sắp đóng máy rồi nên cũng không gấp." Sính Anh Cơ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Không biết cô nghĩ gì, lại đẩy hộp bắp rang mình đang ôm về phía Hoắc Tu, nghiêng đầu. "Anh ăn không ạ?" Hoắc Tu ngẩn người, cũng rất nể mặt cô lấy bắp rang ăn. Sính Anh Cơ cũng chẳng để ý, tiếp tục nhai nhóp nhép. Hai người bọn họ cũng không nói chuyện nữa, vì phim đã bắt đầu chiếu rồi. Phim không chiếu thì thôi, chiếu rồi mới biết sao rạp đông như vậy. Bởi vì phim này có Thừa Kính đóng. Anh đóng nam phụ thôi, chứ cũng không phải nam chính. Là bộ phim điện ảnh đã quay hai năm trước giờ mới ra rạp. Bộ phim này hình như là để lăng xê diễn viên mới nổi nào đó, nên đất diễn của Thừa Kính cũng không nhiều. Cô cứ cho rằng diễn viên thực lực như anh trai sẽ không đóng mấy phim mình không phải diễn viên chính, ai dè vậy mà anh cũng nhận vai diễn này. Trên poster phim cũng có ảnh của anh, nhưng mà nhỏ quá, Sính Anh Cơ lười để ý nên cũng không chú ý. Phim xem cũng không hay. Màu sắc không đẹp, góc quay cũng không ổn, nội dung thì tạm được. Điểm sáng duy nhất chắc cũng chỉ có nhân vật do Thừa Kính thủ vai từ một công tử hào hoa vui vẻ trong sáng hắc hóa thành phản diện. Sính Anh Cơ nghĩ, có lẽ vì nội tâm nhân vật này hay nên anh mới nhận lời đóng, hoặc là do có quan hệ gì đó với đạo diễn phim không chừng. Chứ phim thế này, thật sự không phù hợp phong cách diễn của anh lắm. Sính Anh Cơ không xem phim của anh trai, nhưng Cảnh Điền ngày nào cũng lải nhải bên tai cô chuyện anh cô đóng vừa hay, vừa giỏi, lại còn biết chọn kịch bản. Cô muốn không biết thói quen làm việc của anh cũng khó. Phim kéo dài hai tiếng, Sính Anh Cơ xem mà muốn ngủ gục luôn. Hoắc Tu ở bên cạnh cũng chú ý tới dáng vẻ của cô, cười khẽ, nghiêng đầu qua hỏi. "Không hay à?" "Quá nhàm chán." Sính Anh Cơ cũng thật thà trả lời. Từ trước đến giờ cô có gì nói đó, nếu có ai hỏi thì cô sẽ trả lời thật. Sính Anh Cơ không chủ động tham gia vào những cuộc nói chuyện của người khác, cũng không chủ động gây hấn, chỉ cần không ai động chạm cô thì cô sẽ không làm gì. Tính cách của Sính Anh Cơ được Tiểu Mễ kêu là "Phật hệ", nhưng Cảnh Điền thì sợ chết khiếp cái kiểu ăn nói thẳng thừng của cô. "Diễn cũng không tốt lắm." "Nghe nói em muốn đóng phim?" Hoắc Tu cũng thoải mái gật đầu nói. Kỳ thực anh thấy phim cũng không hay. Nếu không phải Thừa Kính đóng thì anh cũng không mua vé đi xem làm gì. Hai người bọn họ rất hay ủng hộ phim của nhau, nên Hoắc Tu biết phim ra rạp cũng trích chút thời gian xem thử. "Muốn chuyển đổi hình tượng?" "Hỏi anh một chuyện được không?" "Được." "Sao anh lại làm diễn viên?" Sính Anh Cơ cắn ống hút, từng chút một hút coca trong cốc, nhìn màn hình đang chạy credits phim trước mặt, nhỏ giọng hỏi. "Là vì anh thích đóng phim sao?" Hoắc Tu ngẩn người. Câu hỏi này anh đã gặp rất nhiều lần, lần nào Hoắc Tu cũng chỉ trả lời qua quýt cho có lệ. Kiểu như vì anh thích đóng phim, vì anh có thiên phú đại loại như vậy. Nhưng lần này Hoắc Tu lại cảm thấy, Sính Anh Cơ hình như là thật sự tò mò muốn biết, hơn nữa dường như trong lòng cô có chút khúc mắc với ngành diễn viên nên mới hỏi như thế. "Không vì lý do gì cả, chỉ cảm thấy đồng cảm với vai diễn thôi." ".. Đồng cảm với vai diễn?" "Nói đơn giản chút, ca sĩ như em thổi cảm xúc, hồi ức và tình cảm vào trong những ca từ trong bài hát; thì diễn viên bọn anh dùng hành động, lời thoại để làm sống lại những nhân vật chỉ có trên trang giấy." Hoắc Tu cười khẽ nói, lấy một hạt bắp rang bỏ vào miệng mình, vị ngọt lan tràn trong miệng khiến anh có chút không quen, nhưng cũng không ghét bỏ. "Có những nhân vật khi đóng em sẽ thấy rất đồng cảm, cũng thấu hiểu họ. Anh thấy đóng phim là cách nhanh nhất để anh thể hiện những mặt cảm xúc mà mình chưa từng hiểu rõ thông qua những nhân vật đó thôi." "Nếu vậy không phải là sẽ không đóng được những nhân vật anh không đồng cảm được à?" Sính Anh Cơ không cho là đúng. "Đúng vậy. Nên mới nói diễn viên nhận vai nào thì cũng phải tìm hiểu, càng hiểu rõ về nhân vật của mình thì càng đạt. Em nghĩ xem, cuộc sống này cũng giống như một vở kịch vậy. Nhưng không phải diễn viên nào trong vở kịch này cũng có thể trải qua đầy đủ những cảm xúc có trên đời, làm diễn viên, có thể giúp em làm chuyện đó." Sính Anh Cơ liếc nhìn Hoắc Tu, thấy anh đang nhìn mình cười khẽ, thì không nói gì nữa. Hai người bọn họ cũng không tiếp tục trò chuyện, nhìn người trong rạp lục tục rời đi. Vì để tránh bị bắt gặp, cả hai cũng tách ra, không đi cùng nhau. Sính Anh Cơ và Hoắc Tu đều rất thông minh, tự giác xem như bọn họ chưa từng gặp nhau ngày hôm nay, cũng không nói với ai chuyện cả hai tình cờ xem cùng một bộ phim. Nhưng kỳ thực, những gì Hoắc Tu nói, cũng thành công khiến Sính Anh Cơ có cái nhìn khác về việc diễn xuất.
Chương 4.1: Tập 1 - Run! Fight! Bấm để xem Địa điểm ghi hình đầu tiên của Run! Fight! Là ở Thái Lan. Phải nói, tổ chương trình này đầu tư rất lớn, hầu như mỗi số đều ghi hình ở nước ngoài, bối cảnh vừa rộng lại còn được dàn dựng rất kỹ lưỡng. Sính Anh Cơ từ sáng sớm đã lên máy bay bay sang Thái Lan, rất nhanh đã đến địa điểm tập kết ghi hình. Cảnh Điền đã báo với cô về những người tham gia trong chương trình mùa này. Tổng cộng có năm khách mời cố định, sau này có khách mời khác đến nữa hay không thì tạm thời tổ chương trình không công bố. Nhưng những người tham gia chương trình này thì đúng là thật sự rất nổi tiếng. Ngoài Sính Anh Cơ ra, thì cô còn gặp phải một người nữa, Kỳ Tử Ngạn. Cô và anh chàng này kỳ thực chưa từng gặp nhau, cũng chẳng bao giờ có cơ hội hợp tác. Kỳ Tử Ngạn bằng tuổi với Sính Anh Cơ, hơn nữa hai người còn cùng đi lên từ chương trình sống còn nên không khỏi có chút thân thiết và dễ đồng cảm hơn bình thường. Ngoài ra, còn có Du Nguyệt – bà là một diễn viên lão làng, là ảnh hậu của thế hệ trước, trên tay có không ít giải thưởng. Du Nguyệt bảo dưỡng rất tốt, nên trông không già tí nào, hơn nữa bà lúc nào cũng toát lên phong thái dịu dàng khiến người ta rất thích. Tuy rằng hiện tại độ nổi tiếng không bằng những nghệ sĩ lưu lượng đang nổi, nhưng mà sức ảnh hưởng thì cũng không nhỏ. Nghe bảo là Du Nguyệt cũng vì thích mấy chương trình giải đố nên mới đến đây tham gia. Tiếp đến là một nghệ sĩ mới nổi, cậu chàng này mới 18 tuổi, tên là Tống Kiệt, là diễn viên nhí từ nhỏ, cũng có thể tính là nghệ sĩ lưu lượng, nhưng mà cậu ta tham gia đóng phim nhiều, coi như cũng được xếp vàng hàng lão làng trong giới diễn viên. Tuy rằng tới giờ không có giải thưởng danh giá gì, nhưng mà xuất đạo từ sớm cũng tính là có chút địa vị. Tống Kiệt có bộ dạng thư sinh, gặp mọi người còn hay ngại ngùng, rất dễ ở chung. Cuối cùng là một hiện tượng mạng rất nổi tiếng gần đây. Tuyển thủ E-sports chuyên nghiệp Lâm Anh. Đừng nhìn anh ta tên giống con gái, nhưng mà ngoại hình lại cao lớn, điển trai, ít nói, kỹ thuật chơi game lại tốt nên rất nổi tiếng trên mạng. Sính Anh Cơ rảnh rỗi cũng sẽ chơi game, từng xem không ít video của anh chàng này, học được không ít kỹ thuật bắn súng của mấy game FPS. Lâm Anh cũng không lớn Tống Kiệt bao nhiêu, hai cậu chàng còn đi cùng chuyến bay nên là vừa gặp nhau đã lập team chơi game. Các khách mời tập hợp đủ rồi thì cũng không tiến hình ghi hình ngay, mà để họ nghỉ ngơi ăn uống một chút, rồi chia nhau ra chụp ảnh tuyên truyền cho chương trình. Sính Anh Cơ và Kỳ Tử Ngạn có cùng điểm chung là idol nên nói chuyện cũng khá hợp. Không nói thì không biết, nói rồi mới biết anh chàng này cũng.. không bình thường y như Dương Dịch. Dương Dịch trẻ con tùy hứng, gặp ai cũng kêu anh em, xưng huynh gọi đệ còn không có ý thức hình tượng idol đẹp trai cao lãnh. Sơ hở là thả thính fan nữ, bình thường thì khùng khùng điên điên lúc nào cũng khiến quản lý của anh chàng lo lắng. Kỳ Tử Ngạn thì.. mê game. Nhưng mà trình độ chơi game của anh chàng này thì bỏ đi, không thể tin được, còn hơn cả food nữa.. Du Nguyệt lớn tuổi nhất, nhìn cả đám bọn họ trẻ tuổi nhao nhao chơi game thì cũng không khỏi hâm mộ. Sính Anh Cơ cũng nhận ra khoảng cách thế hệ hơi lớn nên cũng chủ động tìm bà nói chuyện. "Chị Nguyệt, có muốn chơi cùng không ạ?" Cả bốn đang lôi kéo nhau lập team bắn Valorant, nhìn thấy Du Nguyệt một bên nhìn bọn họ chơi game thì Sính Anh Cơ cười tủm tỉm hỏi. "Thôi thôi, già như vậy rồi theo không kịp mấy đứa." "Chị làm gì có già đâu." Sính Anh Cơ nhanh chóng nói. Là một người không thích xem phim, nhưng cô cũng biết rằng danh tiếng của bà không tệ chút nào. Hơn nữa, hai người bọn họ là hai nữ khách mời duy nhất nên cô cũng muốn săn sóc Du Nguyệt hơn một chút. "Chị trông trẻ thế này mà. Hơn nữa game cũng không phân biệt tuổi tác đâu ạ." "Tiểu Anh thiệt đúng là khéo ăn nói." Du Nguyệt rất thích mấy cô gái xinh đẹp. Mà Sính Anh Cơ lại còn là loại hình bà thích nhất. Dáng người cô cao ráo, lại còn đẹp, cười lên sẽ lộ lúm đồng tiền rất dễ thương. Bình thường nhìn có vẻ khó gần chứ nói chuyện rồi thì thấy Sính Anh Cơ cũng rất dễ chịu, cũng biết pha trò, thỉnh thoảng chọc mọi người rất thú vị. Đôi mắt của cô còn rất đẹp, nhìn rất linh khí, Du Nguyệt không có con gái, nên nhìn Sính Anh Cơ đúng là rất ưng ý. "Phải rồi, con trai của chị là fan của em đó, lát cho chị chữ ký nha." "Được ạ." Sính Anh Cơ rất hào phóng nói. Tống Kiệt ngồi ở bên cạnh vừa chơi game vừa nghe hai người nói chuyện cũng không nhịn được nói. "Chị Tiểu Anh, em cũng muốn.." "Chữ ký của chị hả?" Sính Anh Cơ cười tủm tỉm. "Dạ." Tống Kiệt nhỏ giọng trả lời còn ngượng ngùng đỏ mặt. Sính Anh Cơ nhìn thấy thì cảm thấy vô cùng thú vị. Cậu bé này da mặt cũng thật mỏng, đáng yêu ghê. Lúc nãy gặp mặt đã thấy cậu nhóc này mắt sáng rực lên còn háo hức như vậy, cô cũng đoán là fan mình rồi. Kỳ Tử Ngạn ngồi ở ngay bên cạnh Sính Anh Cơ ngả ngớn khoác vai cô, liếc nhìn Tống Kiệt trêu ghẹo nói. "Này em cũng quá đáng rồi đấy, anh cũng là idol, vậy mà em không thèm xin chữ ký anh." "Biết sao được, tớ mị lực thế này, ai gặp cũng thích." Sính Anh Cơ cũng trêu ghẹo Kỳ Tử Ngạn. Bằng tuổi nên bọn họ thân thiết nhanh, trêu ghẹo nhau cũng là chuyện dễ hiểu. "Bạn bè gì plastic vậy?" Kỳ Tử Ngạn dở khóc dở cười, chỉ chỉ mặt mình, vênh mặt lên nói. "Ông đây cũng rất đẹp trai đấy." "Bỏ đi, cậu còn không đẹp bằng Dương Dịch." "Trời đất." Kỳ Tử Ngạn giả vờ nghiêm mặt, còn ôm tim tổn thương, giọng điệu thổn thức chỉ vào Sính Anh Cơ. "Cậu vậy mà dám khen đối thủ của tớ trước mặt tớ." Sính Anh Cơ bị anh chọc cười, cũng cười tới nghiêng ngả. Không khí trong trường quay cũng hài hòa, mấy khách mời dễ chịu lại còn chịu hợp tác, tiến độ làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều. Chủ đề chụp ảnh tuyên truyền của bọn họ lần này cũng là lấy từ cốt truyện của tập đầu tiên, mọi người đầu thay quần áo theo kiểu công sở. Sính Anh Cơ mặc quần tây đen cạp cao, đi giày cao gót màu đen, kết hợp cùng áo sơ mi. Vòng eo của cô còn đeo một cái corset màu đen, phía sau corset còn được may thêm một lớp vải cách điệu vào trông giống hệt như một chiếc đuôi cá nhỏ. Mái tóc của Sính Anh Cơ rất dài, cũng không làm kiểu cầu kỳ, chỉ đơn giản buộc cao lên thành đuôi ngựa. Dáng người của cô đẹp, eo nhỏ chân dài, hơn nữa chỗ nào cần cong thì cong, nhìn vô cùng xinh đẹp. Sính Anh Cơ vừa ra khỏi phòng thay phục trang, vừa đi còn vừa cài lại cúc áo sơ mi ở cổ tay bị bung ra, tập thể nhân viên trong đoàn đều không nhịn được hít sâu. Sính Anh Cơ cũng quá mức xinh đẹp rồi. Dáng người này, kỳ thực cô đi làm người mẫu cũng không tồi. Hơn nữa, tổ phục trang còn để cô đeo khuyên tai hình thập giá, trên corset còn treo một sợi dây xích bằng bạc, trông không khác gì mấy nữ tổng tài bá đạo. Trong trường quay có không ít người là fan của Sính Anh Cơ, nhịn không được lén chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm. Mà không biết tổ chương trình có phải cố ý không, để Kỳ Tử Ngạn mặc trang phục cũng na ná với Sính Anh Cơ. Hai người bọn họ còn có shoot hình chụp chung để tuyên truyền, cái kiểu xào couple này người mù nhìn cũng thấy. Nhưng mà hai người bọn họ cũng không có phản đối, chụp chung cũng phối hợp rất tốt. "Ái chà, đúng là dáng người rất đẹp nha." "Cậu bớt chút." Sính Anh Cơ buồn cười gác tay lên vai của Kỳ Tử Ngạn, nhìn về phía ống kính nói chuyện với anh. "Cứ như là chưa từng thấy người đẹp ấy." "Người đẹp thì thấy nhiều rồi, nhưng mà đẹp như cậu thì đúng là mới thấy." Kỳ Tử Ngạn cũng không tiếc lời khen ngợi. Anh cũng không phải có ý ve vãn, ăn ngay nói thật nên Sính Anh Cơ cũng không thấy ác cảm. Bởi vì đúng Kỳ Tử Ngạn chưa từng nhìn thấy ai đẹp như vậy. Quản lý của anh từng nói Sính Anh Cơ là một trong nữ minh tinh đẹp nhất hiện tại, anh còn cho rằng nói quá, gặp ở ngoài rồi mới biết, cô còn đẹp hơn khi lên hình nhiều. Mà bên này, nhiếp ảnh chụp xong hình của các khách mời rồi thì vẫn không nhịn được cảm thán. Sính Anh Cơ thật sự quá đẹp, chụp ảnh nhóm mà một mình nhan sắc của cô muốn lấn át mọi người luôn. Kỳ Tử Ngạn là người có dáng dấp thích hợp với phong cách công sở nhất nên tổ chương trình mới quyết định cho hai người chụp chung. Tạo chút hiệu ứng cũng cọ chút nhiệt thôi, ai dè mấy tấm hình này sau này tung ra lại gây ra rúng động vô cùng lớn. Bận bịu chụp ảnh xong rồi thì tổ chương trình cũng ra hiệu cho các khách mời đi nghỉ, buổi tối bọn họ mới chính thức tiến hành ghi hình. Nghe tới ghi hình tối thì cả nhóm khách mời ai cũng không khỏi cảm thấy mông lung. Biết là chương trình mấy người chủ đề kinh dị rồi, nhưng mà có cần phải trực tiếp mới tới đã bắt ghi hinh ban đêm không vậy?
Chương 4.2: Tập 1 - Run! Fight! Bấm để xem Trong lúc về phòng nghỉ ngơi ăn uống thì Sính Anh Cơ nhận lại điện thoại từ tay Tiểu Mễ. Cô vừa mở lên thì thấy mình bị kéo vào trong một nhóm chat, nhìn kỹ lại thì thấy nhóm này chỉ có ba người: Cô, Thừa Kính và Hoắc Tu. Tiểu Anh: [? ] Mấy dấu chấm hỏi của cô vừa gửi qua thì Thừa Kính đã nhanh chóng gõ lộc cộc trả lời. Thừa Kính: [ Em gái, cuối cùng cũng online rồi hả. Chờ em cả buổi luôn.] Tiểu Anh: [ Em đi ghi hình chương trình giờ mới có thời gian, sao thế ạ? ] Hoắc Tu lúc này cũng vừa mới kết thúc cảnh quay của mình, nhìn thấy app trò chuyện nhảy ra một cái khung chat lạ hoắc thì thấy khó hiểu, nhấn vào thì mới biết là group chat mới do Thừa Kính lập, mà hai anh em bọn họ còn đang nói chuyện. Anh thấy Sính Anh Cơ nhắn là vừa chương trình thì thuận tiện nhắn hỏi là chương trình gì. Ai ngờ Sính Anh Cơ thật sự trả lời. Tiểu Anh: [ @Tu – Run! Fight! Ạ. Vừa mới chụp ảnh tuyên truyền xong, tối nay sẽ chính thức ghi hình.] Thừa Kính: [ Là chương trình gì thế? ] Tiểu Anh: [ Giải đố trinh thám kinh dị ạ.] Sính Anh Cơ vừa nhắn xong thì cả Thừa Kính và Hoắc Tu đều không nhịn được ngẩn người. Bây giờ nữ minh tinh đều bạo dạn như vậy? Không sợ ma còn dám ghi hình mấy kiểu chương trình này? Không cần nói cũng biết, loại chương trình này y hệt như trốn thoát khỏi mật thất, cả đám minh tinh bị nhốt còn bị hù tới xanh mặt. Dạo này thị trường chuộng kiểu game show này cực kỳ. Mà lúc này Sính Anh Cơ vừa thấy Tiểu Mễ spam một đống tin nhắn cho cô luôn, mở ra thì thấy toàn là ảnh chụp tạo hình vừa rồi. Sính Anh Cơ tùy tiện chọn vài tấm lưu về xong ném vào trong group chat. Cô vừa gửi xong thì thấy tên nhóm bị đổi thành nhóm: "Gia đình ba người" thì không khỏi cạn lời. Tên kiểu này cũng chỉ có Thừa Kính mới nghĩ ra được. Hoắc Tu còn đang ngửa đầu uống nước mà trợ lý đưa tới, theo bản năng nhấn xem mấy tấm hình của Sính Anh Cơ vừa gửi, không xem thì thôi, xem rồi khiến anh suýt nữa thì bị sặc nước. Trở lý Tiểu Doãn đứng ở bên cạnh thấy thế thì sợ hết hồn vội vàng đi tới thì thấy anh xua xua tay. "Anh không sao, chú đi làm việc đi." Tiểu Doãn nghi ngờ nhìn ông chủ nhà mình lộc cộc gõ điện thoại nhắn tin, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Tu: [ Ảnh chụp rất khá!] Thừa Kính: [ Khá là sao? Em gái tớ đẹp thế này..] Tiểu Anh: [.. anh bớt bớt đi..] Sính Anh Cơ cạn lời, nhưng khóe môi cũng không nhịn được cong lên thành một nụ cười. Thừa Kính: [ Mà chủ đề là công sở hả? Ui chao cái dáng người này của em cũng quá yêu nghiệt đi..] Tiểu Anh: [ Vâng. Cốt truyện là về một nhóm người thuộc công ty bất động sản đi đến chung cư cũ kỹ thuyết phục người dân rời đi để công ty thu mua lại chung cư, nhưng mà chỗ này xuất hiện toàn chuyện kinh dị kỳ quái nếu không tìm ra được nguyên nhân thì các nhân viên công ty không thể thoát được.] Sính Anh Cơ gõ cả đống chữ giải thích, cũng thuận tiện spoil luôn tí cốt truyện của game show. Cô cũng không quan tâm lắm, dù sao thì Thừa Kính hay Hoắc Tu cũng sẽ không lộ mấy tin tức này ra ngoài. Mà gõ xong rồi cô lại nghĩ tới cái gì, buồn bực nhắn tiếp. Tiểu Anh: [ Anh chú ý hình tượng chút @Thừa Kính. Đừng để fan của anh thấy cái dáng vẻ muội khống đó..] Thừa Kính: [ Em gái anh anh không khống mới là có bệnh!] Sính Anh Cơ nhìn điện thoại chằm chằm, quyết định giả chết. Thừa Kính ở ngoài không dám nói chuyện với cô kiểu đó, nhưng qua điện thoại thì ngay lập tức trở mặt. Mấy cái hình tượng như an tĩnh, điển trai, bảnh bao với cả ga lăng gì đó vứt sạch. Vừa trẻ con lại vừa ồn ào, hơn nữa còn có chút trẻ trâu.. hoàn toàn không giống cái kiểu anh trai ở ngoài đời nói chuyện với em gái hai câu cũng không dám. Hình tượng quá khác biệt, đỡ không nổi. Hoắc Tu nhìn hai anh em nhà này giao tiếp cũng không nhịn được buồn cười. Thừa Kính kỳ thực là người rất dong dài, nói nhiều, lại nóng tính, nhưng mà ở gần em gái lại rất dè dặt. Hoắc Tu cũng đã biết rồi không thấy lạ gì. Chỉ có điều anh không biết sao tự nhiên Thừa Kính lại làm cái group chat này, bình thường kêu nhắn tin với em gái cũng không dám, sao giờ tích cực thế này. Thừa Kính: [ Chừng nào em chuyển nhà qua? Không đi xem nhà trước luôn hả? ] Tiểu Anh: [ Cảnh Điền và Tiểu Mễ sẽ thu xếp xong mọi chuyện nên không cần xem trước đâu. Ghi hình tập 1 của Run! Fight! Xong em sẽ dọn qua đó luôn.] Thừa Kính gửi qua một cái meme. Sính Anh Cơ nhìn thấy thì bật cười lớn. Meme này là cái meme sợ hoảng hồn, không biết anh lấy ở đâu ra nữa, trông buồn cười chết đi được. Thừa Kính gửi meme xong thì nhanh chóng nhắn tiếp. Thừa Kính: [ Tới đó qua nhà em cọ cơm tân gia.] Tiểu Anh: [ Được. Anh muốn ăn gì? ] Thừa Kính: [ Ăn lẩu đi~] Tiểu Anh: [ Được.] Sính Anh Cơ vừa trả lời xong thì thấy lời mời thêm bạn của Hoắc Tu gửi tới, cô cũng không nghĩ nhiều đồng ý luôn. Hoắc Tu cũng thuận tiện nhắn một tin qua hỏi thăm. Tu: [ Chuyển nhà rồi? ] Tiểu Anh: [ Vâng. Làm hàng xóm của Thừa Kính. Phải rồi, nếu có thời gian hôm ăn tân gia anh cũng qua đi, đông người cũng vui hơn.] Trong mắt Sính Anh Cơ thì Hoắc Tu là bạn thân của Thừa Kính, vậy nên cô cũng đối xử với anh như anh trai, không để ý lắm. Mấy ngày qua Sính Anh Cơ cũng suy nghĩ khá nhiều, tuy rằng lúc trước giữa cô và gia đình có khoảng cách và hiểu lầm. Nhưng chung quy bọn họ cũng không có làm gì có lỗi với cô, cũng rất cố gắng bù đắp. Sính Anh Cơ cũng không thể cứ cố chấp thờ ơ được. Cô không mở lòng thì bọn họ có làm cách nào cũng không hòa hoãn được quan hệ với cô. Sính Anh Cơ không phải người không biết suy nghĩ. Cô nhận ra tình cảm của anh trai dành cho mình, hiển nhiên là sẽ thay đổi thái độ với anh. Sính Anh Cơ không ở cùng người thân mấy, tính cách của cô cũng có phần.. kỳ quặc, nên căn bản cô cũng không biết phải cư xử sao cho phải. Có thêm người ở gần có khi lại hòa hoãn không khí giữa cô và Thừa Kính hơn. Vậy nên Sính Anh Cơ cũng mang theo chút tư tâm mới mời Hoắc Tu. Tu: Được, đến đó lại nói. Ghi hình thuận lợi nhé. Sính Anh Cơ cũng không trả lời nữa, nằm trên phòng nghỉ của mình, một lát sau thì nặng nề ngủ. Cô cảm thấy mình vẫn nên dưỡng sức cho buổi ghi hình tối nay thì hơn.