Chương 1381: Cứu hay là không cứu
[BOOK]Tần Xuyên nhìn Giản Nhất Lăng.
Nhưng mà thực mau, anh ta liền dời đi ánh mắt.
Chỉ có một tia ánh sáng cũng tiêu tán.
Tần Du Phàm nhìn Tần Xuyên trên giường bệnh, trong lúc nhất thời lại thấy bi thương.
Lúc trước hận anh ta oán anh ta, mắng anh ta nguyền rủa anh ta; nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của anh ta, vậy mà lại thấy đau lòng cho anh ta.
Hai năm ở chung, cô ấy là người, có cảm tình, không có cách nào lại giống như trước kia xem anh ta là một người xa lạ.
Cô ấy thật sự xem anh ta là anh trai của mình.
"Anh vì sao sẽ thành cái dạng này?" Tần Du Phàm lại tức bực lại đau lòng.
Tần Xuyên không có trả lời.
Hai mắt của mẹ anh ta đỏ bừng, khẩn cầu Giản Nhất Lăng, "Giản tiểu thư, tôi biết tôi không có mặt mũi cầu xin cô bất luận chuyện sự tình, cô đã giúp chúng tôi nhiều rồi, chuyện Tần Xuyên nó làm cũng đích xác không đáng để cô tha thứ nó, nhưng tôi vẫn là da mặt dày cầu cô, cầu cô hãy cứu nó."
Tần Du Phàm kéo lại tay Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, xem như tôi thiếu cô có được không? Cô hãy cứu anh ta đi, hiện tại tôi đã cầm quyền tập đoàn Tần thị, tôi có thể cam đoan với cô về sau sẽ không lại để anh ta làm chuyện xấu."
Giản Nhất Lăng nhìn Tần Xuyên, sau lúc thật lâu.
Cô ấy xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ của Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm cho rằng Giản Nhất Lăng đây là từ chối hai người thỉnh cầu
Đây cũng là chuyện tình lý bên trong, không có người có thể không hề khúc mắc mà tha thứ cho một người đã từng có ý đồ thương tổn chính mình.
Nhưng mà một lát sau, Giản Nhất Lăng lại quay trở lại.
Đi cùng với cô trở về còn có viện trưởng bệnh viện cùng bác sĩ chủ trị của Tần Xuyên.
Trên tay Giản Nhất Lăng cầm chuẩn đoán bệnh của Tần Xuyên.
Nhìn bảng chuẩn đoán, đầu ngón tay Giản Nhất Lăng hơi hơi lành lạnh.
Trước mắt tình huống của Tần Xuyên đã đến mức cần thiết dùng thuốc đúng giờ để giảm đau.
Bác sĩ chủ trị là một người trung niên, nhưng mà khi đối mặt với Giản Nhất Lăng vẫn rất cung cung kính kính, "Ca giải phẫu này bệnh viện chúng tôi khẳng định là làm không được, vị trí của ổ bệnh ở chỗ giao nhau của mạch máu khí quản, độ khó khăn của giải phẫu rất lớn. Nhưng mà tôi nghe nói trước đây bác sĩ Giản đã thực hiện cuộc giải phẫu cùng loại, hơn nữa lúc ấy người được giải phẫu vẫn là một vị lão tiên sinh lớn tuổi."
Không sai, trước mắt ở trong nước có thể thực hiện ca giải phẫu này, còn có xác suất thành công cao, chỉ có Giản Nhất Lăng.
Mẹ của Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm khẩn trương mà nhìn Giản Nhất Lăng.
Sau một lúc lâu, Giản Nhất Lăng mở miệng, "Mọi người đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn với anh ấy."
Mọi người không biết Giản Nhất Lăng muốn làm gì.
Tuy rằng thấp thỏm, nhưng cũng chỉ có thể dựa theo lời nói của cô ấy mà đi làm, để cô ấy cùng Tần Xuyên đơn độc tâm sự.
Sau khi những người khác đều rời khỏi đây, cửa phòng đóng lại.
Giản Nhất Lăng đi đến mép giường của Tần Xuyên.
Tần Xuyên cũng không biết Giản Nhất Lăng muốn nói chuyện gì với mình.
"Anh chừng nào thì biết mình bị căn bệnh này?"
Bệnh của Tần Xuyên không phải đột phát, phát triển đến trình độ này, yêu cầu một đoạn thời gian.
Nhưng mà lúc trước anh ta còn đang theo chân bọn họ đối nghịch.
Suy tính một chút, thì thấy rõ là anh ta biết rõ mình bị ung thư, nhưng vẫn theo chân bọn họ đối địch, hơn nữa còn vì thế bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.
"Quan trọng sao?" Tần Xuyên hỏi lại Giản Nhất Lăng.
"Quan trọng." Giản Nhất Lăng nói, "Bởi vì rất có khả năng tôi là người hại anh biến thành cái dạng này."
Cô ấy thay đổi kết cục của chính mình, sinh ra hiệu ứng bươm bướm làm thay đổi kết cục của Mạc Thi Vận, cũng thay đổi kết cục của anh ta.
Mạc Thi Vận sẽ có kết cục như vậy Giản Nhất Lăng cũng không quan tâm, bởi vì đó là do chính cô ta tạo thành.
Nhưng mà Tần Xuyên không giống nhau.
"Ba tháng trước." Tần Xuyên trả lời.
"Vì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Anh ta biết mình bị ung thư, lại còn muốn cùng bọn họ đối địch.[/BOOK]
[BOOK]Tần Xuyên nhìn Giản Nhất Lăng.
Nhưng mà thực mau, anh ta liền dời đi ánh mắt.
Chỉ có một tia ánh sáng cũng tiêu tán.
Tần Du Phàm nhìn Tần Xuyên trên giường bệnh, trong lúc nhất thời lại thấy bi thương.
Lúc trước hận anh ta oán anh ta, mắng anh ta nguyền rủa anh ta; nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của anh ta, vậy mà lại thấy đau lòng cho anh ta.
Hai năm ở chung, cô ấy là người, có cảm tình, không có cách nào lại giống như trước kia xem anh ta là một người xa lạ.
Cô ấy thật sự xem anh ta là anh trai của mình.
"Anh vì sao sẽ thành cái dạng này?" Tần Du Phàm lại tức bực lại đau lòng.
Tần Xuyên không có trả lời.
Hai mắt của mẹ anh ta đỏ bừng, khẩn cầu Giản Nhất Lăng, "Giản tiểu thư, tôi biết tôi không có mặt mũi cầu xin cô bất luận chuyện sự tình, cô đã giúp chúng tôi nhiều rồi, chuyện Tần Xuyên nó làm cũng đích xác không đáng để cô tha thứ nó, nhưng tôi vẫn là da mặt dày cầu cô, cầu cô hãy cứu nó."
Tần Du Phàm kéo lại tay Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, xem như tôi thiếu cô có được không? Cô hãy cứu anh ta đi, hiện tại tôi đã cầm quyền tập đoàn Tần thị, tôi có thể cam đoan với cô về sau sẽ không lại để anh ta làm chuyện xấu."
Giản Nhất Lăng nhìn Tần Xuyên, sau lúc thật lâu.
Cô ấy xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ của Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm cho rằng Giản Nhất Lăng đây là từ chối hai người thỉnh cầu
Đây cũng là chuyện tình lý bên trong, không có người có thể không hề khúc mắc mà tha thứ cho một người đã từng có ý đồ thương tổn chính mình.
Nhưng mà một lát sau, Giản Nhất Lăng lại quay trở lại.
Đi cùng với cô trở về còn có viện trưởng bệnh viện cùng bác sĩ chủ trị của Tần Xuyên.
Trên tay Giản Nhất Lăng cầm chuẩn đoán bệnh của Tần Xuyên.
Nhìn bảng chuẩn đoán, đầu ngón tay Giản Nhất Lăng hơi hơi lành lạnh.
Trước mắt tình huống của Tần Xuyên đã đến mức cần thiết dùng thuốc đúng giờ để giảm đau.
Bác sĩ chủ trị là một người trung niên, nhưng mà khi đối mặt với Giản Nhất Lăng vẫn rất cung cung kính kính, "Ca giải phẫu này bệnh viện chúng tôi khẳng định là làm không được, vị trí của ổ bệnh ở chỗ giao nhau của mạch máu khí quản, độ khó khăn của giải phẫu rất lớn. Nhưng mà tôi nghe nói trước đây bác sĩ Giản đã thực hiện cuộc giải phẫu cùng loại, hơn nữa lúc ấy người được giải phẫu vẫn là một vị lão tiên sinh lớn tuổi."
Không sai, trước mắt ở trong nước có thể thực hiện ca giải phẫu này, còn có xác suất thành công cao, chỉ có Giản Nhất Lăng.
Mẹ của Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm khẩn trương mà nhìn Giản Nhất Lăng.
Sau một lúc lâu, Giản Nhất Lăng mở miệng, "Mọi người đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn với anh ấy."
Mọi người không biết Giản Nhất Lăng muốn làm gì.
Tuy rằng thấp thỏm, nhưng cũng chỉ có thể dựa theo lời nói của cô ấy mà đi làm, để cô ấy cùng Tần Xuyên đơn độc tâm sự.
Sau khi những người khác đều rời khỏi đây, cửa phòng đóng lại.
Giản Nhất Lăng đi đến mép giường của Tần Xuyên.
Tần Xuyên cũng không biết Giản Nhất Lăng muốn nói chuyện gì với mình.
"Anh chừng nào thì biết mình bị căn bệnh này?"
Bệnh của Tần Xuyên không phải đột phát, phát triển đến trình độ này, yêu cầu một đoạn thời gian.
Nhưng mà lúc trước anh ta còn đang theo chân bọn họ đối nghịch.
Suy tính một chút, thì thấy rõ là anh ta biết rõ mình bị ung thư, nhưng vẫn theo chân bọn họ đối địch, hơn nữa còn vì thế bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.
"Quan trọng sao?" Tần Xuyên hỏi lại Giản Nhất Lăng.
"Quan trọng." Giản Nhất Lăng nói, "Bởi vì rất có khả năng tôi là người hại anh biến thành cái dạng này."
Cô ấy thay đổi kết cục của chính mình, sinh ra hiệu ứng bươm bướm làm thay đổi kết cục của Mạc Thi Vận, cũng thay đổi kết cục của anh ta.
Mạc Thi Vận sẽ có kết cục như vậy Giản Nhất Lăng cũng không quan tâm, bởi vì đó là do chính cô ta tạo thành.
Nhưng mà Tần Xuyên không giống nhau.
"Ba tháng trước." Tần Xuyên trả lời.
"Vì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Anh ta biết mình bị ung thư, lại còn muốn cùng bọn họ đối địch.[/BOOK]