Trọng Sinh Nghịch thiên tà đế - Cẩu Tác Giả

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cẩu tác giả, 9 Tháng mười một 2023.

  1. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 80: Kiếm vương và kiếm tôn (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Khai nhếch mép cười.

    "Đừng quên, ta có đến bốn cánh tay."

    Nói xong, Trương Khai dùng hai tay còn lại, vung kiếm chém vào đầu Lục Khải, ông muốn đưa kiếm lên chắn lại, nhưng lại nhận ra, kiếm của bản thân đã bị, hai thanh kiếm của Trương Khai khóa lại, không còn cách nào, Lục Khải vận sức vào tay, đưa lên chặn lại hai nhát kiếm.

    Xong Lục Khải dùng chân, đá thẳng vào hai thanh kiếm đang khóa kiếm của bản thân lại, Trương Khai sau đòn này, hơi lùi về sau, nhân lúc đó, Lục Khải rút kiếm ra, rồi chém mạnh xuống người Trương Khai.

    Trương Khai ngả người ra sau, rồi dùng hai tay, vung hai thanh kiếm ra, khóa lại thanh kiếm của Lục Khải, ông thấy vậy chỉ bật cười, rồi lên tiếng nói.

    "Ngươi còn non và xanh lắm, Trương Khai."

    Lục Khải nói xong, dùng chân, gạt cho Trương Khai té xuống, Trương Khai nhanh như chớp, dùng hai tay còn lại, đâm kiếm vào bề mắt cán thần kiếm, để giữ cho bản thân không bị té.

    Trương Khai còn chưa kịp giữ thăng bằng lại, Lục Khải đã dùng một lực cực lớn, mà chém thanh kiếm xuống, không còn cách nào, Trương Khai chỉ có thể, cố hết sức dùng hai thanh kiếm chặn lại, nhưng sức mạnh này là quá lớn, Trương Khai cả người run lên, gân xanh nổi lên khắp cánh tay, nhưng Trương Khai vẫn cố chặn lại, chưa hết, hai tay còn lại, phải cắm kiếm thật chặt, để giữ bản thân không bị té.

    Trương Khai thấy tình hình không ổn, cắn răng mà suy nghĩ.

    Với tình hình này, e là, ta không cầm cự được bao lâu rồi, chỉ đành liều một phen vậy.

    Trương Khai định bụng, sẽ hạ chân xuống, rồi dùng hết sức, bật ra xa, giữ khoảng cách với Lục Khải, nhưng vừa mới hạ chân xuống, Lục Khải đã nhanh như cắt, chuyển kiếm xuống chân Trương Khai, chém ngang một đường, làm chân Trương Khai đứt ra.

    Trương Khai cắn răng, phóng hai thanh kiếm về phía Lục Khải, rồi nhân lúc Lục Khải chặn lại hai thanh kiếm đó, thì mọc lại cái chân khác, rồi phóng ra xa.

    Lục Khải vung kiếm, dễ dàng chặn lại được hai thanh kiếm đang phóng tới, Trương Khai đưa tay ra, thu hai thanh kiếm đó lại, rồi Trương Khai vào tử thế chiến đấu.

    "Tứ long ma trảm."

    Trương Khai chém ra bốn nhát kiếm cùng lúc, kiếm khí phóng ra vô cùng uy lực, mỗi nhát còn mang một con rồng, màu đen.

    Lục Khải thở dài, rồi lên tiếng nói.

    "Nếu ngươi xài kiếm kỹ, thì ta cũng phải xài thôi."

    Nói xong, Lục Khải cầm chặt thanh kiếm.

    "Vạn trảm."

    Lục Khải vẫn đứng im, nhưng Trương Khai đã hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, Lục Khải đã chém ra hàng chục nghìn nhát chém, mỗi nhát đều cực kì mạnh.

    Trương Khai đối mặt với thứ này, vô cùng bối rối, đỡ cũng không được, né cũng không xong, Trương Khai cắn răng.

    Nếu không thể né được, thì đành liều một phen vậy.

    Nghĩ xong, Trương Khai nghiêng người về phía trước, cầm chặt bốn thanh kiếm, nhưng còn chưa kịp vung kiếm ra, trên trán Trương Khai đã đột nhiên, xuất hiện một vết thương, ngay sau đó, là vô số vết thương khác, đột nhiên xuất hiện trên cơ thể.

    Kiếm khí tàng hình?

    Trương Khai có chút run sợ khi nghĩ đến đây.

    Các vết thương ngày càng nhiều hơn, các vết thương chằn chịt trên cơ thể hắn, Trương Khai bật cười.

    "Để ta xem, ta hồi phục nhanh hơn, hay kiếm khí của ngươi nhanh hơn."

    Nói xong, Trương Khai trực tiếp lao lên, trên ngươi liên tục xuất hiện các vết thương, lớn nhỏ khác nhau, nhưng chỉ vừa xuất hiện, đã nhanh chóng lành lại.

    Lục Khải thấy cảnh này, chỉ đơn giản nói một câu.

    "Tiểu tử ngông cuồng."

    Lục Khải nhắm mắt lại, thở ra một hơi.

    "Nhất thập vạn trảm."

    Lục Khải đưa tay lên, bẻ bẻ cổ, rồi lên tiếng nói tiếp.

    "Để xem, ngươi còn ngông cuồng được nữa không?"

    Trương Khai vẫn không dừng lại, tiếp tục lao lên, nhưng nhìn thì dễ dàng thấy được, khả năng hồi phục của Trương Khai đã chậm lại, nhưng thật ra không phải vậy, khả năng hồi phục của Trương Khai vẫn vậy, thứ khác ở đây là, tốc độ và số lượng của kiếm khí đã tăng lên rất nhiều, nên vừa hồi phục xong, thì lại bị thương tiếp.

    Trương Khai trên người, các vết thương càng nhiều hơn, to nhỏ đầy đủ, máu chảy ra vô số, nhuộm đỏ cả cơ thể Trương Khai.

    Lục Khải thấy vậy thì nói.

    "Ngươi vẫn chưa chịu bỏ cuộc a?"

    Trương Khai bật cười, trên miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc, hai nhát kiếm khí, chém thẳng vào hai mắt Trương Khai, hắn vẫn như không có chuyện gì mà nói.

    "Lục Khải, ông yên tâm đi, ta không thể chết được đâu."

    Ha mắt của Trương Khai, nhanh chóng được hồi phục lại, Lục Khải không quan tâm lắm, trực tiếp ngồi xuống, rồi lên tiếng nói.

    "Ngươi muốn gì thì làm đi, ta mệt rồi, ngủ một chút."

    Nói xong, Lục Khải nằm xuống, nhắm mắt lại mà ngủ, mặc kệ Trương Khai.

    Trương Khai bị bơ, liền không khỏi tức giận, mà nói.

    "Ông dám coi thường ta!"

    Nói rồi, Trương Khai dùng hết sức, phóng thật nhanh đến phía Lục Khải.
     
  2. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 81: Kiếm vương và kiếm tôn (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Khai mặc kệ những vết thương ngày một nhiều hơn, mà tiếp tục lao lên, trên mặt còn lộ ra nụ cười.

    "Lục Khải, ông chuẩn bị đi chết đi!"

    Khoảng cách hiện tại của Trương Khai, đã rất gần Lục Khải, độ khoảng chỉ cách nhau mười bước chân, nhưng ngay lúc đó, vô số kiếm khí, phóng đến phía Trương Khai.

    Trương Khai còn chưa kịp phản ứng, thì đầu đã bị kiếm khí chém đứt ra làm đôi, ngay sau đó, lại bị những kiếm khí khác, chém nhỏ ra thành từng mảnh, cơ thể Trương Khai cũng không tốt hơn là mấy, cũng bị chém ra thành từng mảnh nhỏ.

    Lục Khải lúc này cũng ngủ dậy, thấy cảnh trước mắt, ông chỉ thở dài rồi nói.

    "Kết quả vẫn không thay đổi nhỉ?"

    Lục Khải vươn vai một cái, định rời đi, nhưng bỗng lúc này, các mảng da thịt đã bị chém nhỏ, của Trương Khai, bắt đầu di chuyển, rồi cơ thể Trương Khai dần được hình thành.

    Trương Khai đưa tay lên, nắm lại mà nghĩ.

    Nếu cứ đánh nhau như vậy, ta hoàn toàn không thể thắng, ta đã sớm biết điều này, nên đã chuẩn bị rất nhiều, Lục Khải, ông hãy chờ đi, không lâu nữa đâu, ông sẽ bại dưới tay ta.

    Lục Khải xoay người lại, thở dài một hơi, rồi nói.

    "Ngươi vẫn chưa đầu hàng nữa a? Nhanh lên đi, ta đói rồi, còn phải về ăn nữa."

    Lục Khải nói xong, ngay lập tức biến mất, rồi nhanh chóng xuất hiện sau lưng Trương Khai.

    "Phong liên trảm."

    Lục Khải trực tiếp chém ra năm sáu nhát, mỗi nhát đều cực kì uy lực, Trương Khai nghiêng đầu về sau, khi thấy Lục Khải đang tấn công tới, Trương Khai liền nhanh chóng, xoay người lại, vung kiếm ra chặn lại.

    Lục Khải thấy Trương Khai đã chặn được, cũng không quan tâm lắm, mà nói.

    "Xem ra, ta không thể nhường ngươi được nữa, bắt ta dùng đến hai phần sức mạnh, tiểu tử nhà ngươi, khá đó."

    Lục Khải nói xong, thả thanh kiếm trên tay xuống, rồi đơn giản nói.

    "Kiếm."

    Lời vừa nói xong, một thanh kiếm dần xuất hiện trên tay Lục Khải, Trương Khai nhanh chóng nhận ra.

    Vô song thần kiếm? Chẳng phải nó đã thất truyền rồi sao? Sao ông ta lại có nó a?

    Thanh kiếm trên tay Lục Khải, mang một màu đen mù mịt, được bao bọc bởi những chùm sáng vàng, liên tục bay xung quanh, trên lưỡi kiếm còn có bốn chữ, màu trắng, cực kì nổi bật.

    "Chúng sinh bình đẳng."

    Lục Khải trên tay cầm vô song thần kiếm, nhẹ nhàng chém xuống một đường, kiếm khí phóng ra vô cùng uy lực, Trương Khai còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể đã bị chém ra làm đôi, Lục Khải đưa tay, sờ vào lưỡi kiếm, rồi nói.

    "Kiếm này của ta, có thể chém tan linh hồn, cho dù có hồi phục nhanh cỡ nào, chỉ cần để nó chạm phải, ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi."

    Lục Khải nhìn lại, không khỏi bất ngờ, Trương Khai ấy vậy mà vẫn còn sống, cơ thể nhanh chóng được hồi phục lại, Trương Khai trên mặt lộ ra nụ cười, mà nghĩ thầm.

    May mà trước khi kiếm khí đó kịp chạm vào, ta đã tự cắt đôi cơ thể ra, bằng không đã chết rồi.

    Lục Khải cũng như hiểu được điều đó, mà lên tiếng nói.

    "Để ta xem, ta hay ngươi nhanh hơn."

    Nói rồi, Lục Khải liên tục chém về phía Trương Khai, mà mỗi lần chém, Lục Khải còn dùng một lực rất mạnh, kiếm khí phóng ra xé gió, liên tục là năm nhát kiếm khí nhắm đến Trương Khai.

    Trương Khai đưa bốn thanh kiếm ra, chắn phía trước, dùng hết sức chặn lại năm nhát kiếm khí, nhưng đó là điều hoàn toàn không thể, bốn cánh tay của Trương Khai nổi vô số gân, rồi không chịu được nữa mà vỡ vụn.

    Trương Khai ngã xuống mặt đất, nhưng cũng vì vậy, mà né được cả năm nhát kiếm khí.

    Lục Khải chậm rãi tiến đến, nhìn Trương Khai kiệt sức ở dưới mà bật cười.

    "Tiểu tử, ngươi cố gắng như vậy, rốt cuộc là vì thứ gì a?"

    Trương Khai bật cười, theo đó cũng phun ra một ngụm máu tươi, mà nói.

    "Ta cố gắng vì gì a?"

    Trương Khai bật cười rồi nói tiếp.

    "Ngay cả ta, cũng không hiểu ta cố gắng vì gì nữa."

    Trương Khai đưa tay lên che mắt, rồi nói tiếp.

    "Ông nói đi chứ, rốt cuộc là ta cố gắng vì thứ gì, tại sao có cố gắng bấy nhiêu, ta cũng không mạnh bằng ông a?"

    Lục Khải thở dài, cúi người xuống cạnh Trương Khai, rồi lên tiếng nói.

    "Ta là ta, ngươi là ngươi, ngươi có cố bấy nhiêu, thì cũng không thể giống ta được, tỉnh ngộ đi."

    Trương Khai trên mặt, bỗng lộ ra nụ cười.

    "Ta không mạnh bằng ông, mọi thứ của ta đều thua xa ông, nhưng có một thứ ta hơn ông."

    Lục Khải thắc mắc mà hỏi.

    "Thứ gì a?"

    Trương Khai bật cười, rồi nói.

    "Ta hèn hạ hơn ông."

    Nói xong, ngay tại bụng Trương Khai, một mũi kiếm màu đen, trồi ra, rồi đâm thẳng vào Lục Khải, Trương Khai lại cười to hơn.

    "Lục Khải, ông không thể sống được nữa đâu, bị thứ này đâm phải, ông chỉ có chết thôi, hắc hắc."

    Thứ trong người Trương Khai là hắc ám ma kiếm, nó mang hình dạng của một viên linh thạch, chỉ khác là nó có màu đen, dùng thứ này, sẽ khiến bên trong cơ thể, xuất hiện một thanh kiếm nhỏ, thanh kiếm này có thể luyện hóa, bằng cách hấp thu thêm nhiều hắc ám ma kiếm, luyện hóa đến lúc nhất định, có thể phóng ta hắc ám ma kiếm, cho nó trồi ra khỏi cơ thể, mà tấn công đối phương, trừ bản thân người sử dụng ra, còn lại, dính phải nhát chém của hắc ám ma kiếm, thì chỉ có chết.
     
  3. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 82: Kiếm vương và kiếm tôn (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Khai đưa tay lên lau máu trên miệng, rồi nhìn lên Lục Khải.

    Ông ấy lúc này vẫn đứng bất động, cúi đầu xuống, hai tay buông lỏng, vô song thần kiếm trên tay, cũng đã rơi xuống, hắc ám ma kiếm, vẫn còn đang đâm vào bụng Lục Khải, máu không ngừng tuôn ra.

    Ngay lúc, Trương Khai thu hắc ám ma kiếm lại, nghĩ bản thân đã thắng, thì bỗng nhiên Lục Khải ngẩng đầu, hai mắt sáng rực.

    "Tiểu tử, ngươi nghĩ chỉ với bấy nhiêu đây, có thể hạ được ta?"

    Lục Khải lên tiếng hỏi.

    Nghe được lời này, Trương Khai có chút run sợ.

    Tại sao ông ta vẫn chưa chết a?

    Lục Khải bật cười, như hiểu được thắc mắc của Trương Khai, mà nói.

    "Có lẽ, ngươi đang thắc mắc tại sao ta không chết, phải không a?"

    Lục Khải cười to, rồi nói tiếp.

    "Đơn giản lắm, bởi vì ngươi chưa hề đánh trúng ta."

    Lời này như sét đánh ngang tai, khiến Trương Khai khựng lại, mà suy nghĩ.

    Tại sao lại không trúng chứ, nếu là tàn ảnh, thì đã sớm biến mất rồi, chưa hết, khi hắc ám ma kiếm đâm vào, còn có máu chảy ra nữa mà, rốt cuộc là sao chứ?

    Trương Khai lúc này mới nhìn lại Lục Khải.

    Trên người ông ta không một chút vết thương, Trương Khai lúc này mới hiểu ra điều gì đó.

    Không lẽ nào, những thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh? Chẳng lẽ ta đã bị dính ảo thuật của ông ta a?

    Lục Khải cầm chặt thanh kiếm trên tay, mà lên tiếng nói.

    "Chúng ta nên kết thúc rồi, để ta xem, ngươi còn có thể làm gì."

    Lục Khải nói xong, vung kiếm xuống, muốn chém vào vai Trương Khai, nhưng Trương Khai vẫn không di chuyển.

    Cho dù ta có né, cũng không né được, chặn lại cũng không xong, không, rất có thể đây chỉ là ảo thuật, đành liều một phen vậy, nếu không phải ảo thuật thì ta chết, còn phải thì ta sống.

    Trương Khai nghĩ xong, nhắm mắt lại, nhưng một lúc lâu sau, vẫn không cảm nhận được gì, Trương Khai mới mở mắt ra, trước mặt, Lục Khải đang dùng kiếm kề sát vai Trương Khai, nhưng không chém.

    Trương Khai thở dài một hơi.

    Vậy là ta, đã cược đúng rồi, đây chỉ là ảo ảnh.

    Trương Khai dùng kiếm, tự đâm vào chân mình, để giữ được tỉnh táo, Lục Khải cũng dần tan biến, Trương Khai lúc này, đã chắc chắn bản thân đã không còn bị dính ảo thuật, nhanh chóng đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh, thần kiếm cũng biến mất, tức là mọi thứ từ lúc bắt đầu đến giờ, chỉ là Trương Khai bị dính ảo thuật mà nhìn thấy.

    Trương Khai nhìn xung quanh, cố tìm ra Lục Khải.

    Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Trương Khai cũng thấy, Lục Khải hiện tại đang ngủ ngon lành, Trương Khai thấy thế, liền tiến đến, dùng kiếm, đâm một nhát dứt khoát vào tim Lục Khải, nhưng Lục Khải vẫn ngủ ngon lành.

    Trương Khai ôm đầu, có chút hốt hoảng.

    K.. không thể nào, tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao ta vẫn còn bị dính ảo thuật, chuyện này sao có thể chứ?

    Trương Khai cực kì hốt hoảng.

    Cùng lúc Lục Khải tỉnh dậy, thấy Trương Khai như vậy, ông ta chỉ bật cười, rồi lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, ngươi không thoát khỏi ảo thuật của ta đâu, cứ từ từ mà tận hưởng đi."

    Lục Khải nói xong vươn vai một cái, rồi tiếp tục ngủ.

    Trương Khai lấy tay che mặt, trên mặt còn lộ ra nụ cười.

    Nhất định, ta sẽ thoát khỏi ảo thuật này, rồi giết chết tên Lục Khải đó.

    Trương Khai nghĩ xong, dùng cả bốn thanh kiếm, mà trực tiếp đâm vào bản thân, Trương Khai ngã gục xuống, máu tuôn ra không ngừng, Trương Khai phun ra một ngụm máu tươi.

    "Tại sao chứ, tại sao có thể vậy, đây là ảo thuật cơ mà."

    Lục Khải tỉnh dậy, thấy Trương Khai như vậy, liền bật cười.

    "Tiểu tử, đây không phải ảo thuật đâu, hắc hắc."

    Lúc này lại có một Lục Khải khác xuất hiện, mà lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, đừng để bị lừa, đây là ảo thuật của hắn ta."

    Rồi lại hàng trăm Lục Khải khác xuất hiện, bọn chúng lặp đi lặp lại, hai câu nói.

    "Tiểu tử, đây không phải ảo thuật đâu."

    "Tiểu tử, đây là ảo thuật, ngươi đừng để bị lừa."

    Trương Khai buông kiếm, dùng tay ôm đầu.

    Rốt cuộc, đây là thật hay là giả chứ?

    Trương Khai bật cười.

    Ta hiểu rồi, đây không phải là thật, cũng không phải là giả, không đây là giả, đây là giả.

    Trương Khai ôm đầu chặt hơn, đầu càng lúc càng đau.

    Không, không phải, đây là thật, nhất định không phải giả.

    Trương Khai cười càng lúc càng to hơn, xong hắn cầm chặt thanh kiếm.

    Đúng rồi, đúng rồi, đây nhất định là giả, ta nhất định không thể bị lừa, ta không thể để bị lừa được.

    Nghĩ xong, Trương Khai chĩa mũi kiếm vào mặt.

    Ta nhất định sẽ không bị lừa, ta sẽ thoát khỏi đây, nhất định ta sẽ thoát khỏi đây.

    Trương Khai nghĩ xong, bắt đầu di chuyển thanh kiếm, mũi kiếm ngày càng gần khuôn mặt, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm hơn, sau một lúc do dự, Trương Khai bật cười.

    Ta không được để bị lừa, nhất định ta phải thoát khỏi ảo thuật này.

    Trương Khai dùng hết sức, đâm thanh kiếm thẳng vào mặt, xuyên qua não.
     
  4. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 83: Kiếm vương và kiếm tôn (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Khai ngã gục xuống, bắt đầu rơi tự do, nhưng ảo ảnh trước mặt cũng biến mất, chỉ còn lạ một Lục Khải.

    Ông ta thấy Trương Khai như vậy, chỉ thở dài một hơi.

    "Ta còn tưởng, tiểu tử này sẽ thoát ra được, không ngờ lại như vậy."

    Lục Khải tỏ vẻ chán chường, định rời đi, thì bỗng nghe thấy tiếng gì đó.

    "L.. Lục K.. Khải, ông đứng l.. lại cho ta.."

    Lục Khải xoay đầu lại nhìn, phía sau là Trương Khai, hắn ta vẫn chưa chết, thanh kiếm lúc nãy, vẫn còn ở trên đầu, đâm xuyên qua bộ não của hắn, ba thanh kiếm còn lại, cũng được đâm vào người hắn.

    Lục Khải thấy cảnh này, có chút thắc mắc.

    Tên này, sao lại sống dai vậy a?

    Lục Khải vươn vai một cái, rồi lên tiếng nói.

    "Ngươi nhìn lại ngươi đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mà cũng muốn đánh bại ta a?"

    Trương Khai dùng tay, rút thanh kiếm đâm vào não ra, máu tuôn ra không ngừng, xong Trương Khai đơn giản nói.

    "Liên quan?"

    Trương Khai rút ba thanh kiếm còn lại ra, vào tư thế chiến đấu, mà lên tiếng nói.

    "Chúng ta kết thúc tại đây đi!"

    Lục Khải nghe xong, chỉ thở dài mà nghĩ thầm.

    Không biết đã nói kết thúc bao nhiêu lần rồi, tiểu tử này, không những sống dai, mà còn rất phiền phức nữa chứ.

    Lục Khải nghĩ xong, rút kiếm ra, mà nghĩ thầm.

    Lần này, ta không nương tay nữa, nhanh chóng kết thúc trận đấu này mới được.

    Lục Khải nhanh chóng biến mất, rồi lại xuất hiện sau lưng Trương Khai, mà vung kiếm chém xuống cực mạnh, Trương Khai phản ứng kịp phóng ra xa, vừa giữ khoảng cách, vừa né được đòn đó.

    Lục Khải thở dài.

    Đành phải di chuyển nhanh hơn thôi.

    Lục Khải hai mắt phát sáng, lập tức biến mất chỉ để lại tàn ảnh, xong lại xuất hiện trước mặt Trương Khai, chém xuống một đường cực mạnh.

    Trương Khai vẫn như cũ, phóng về sau, né đi đòn đó, nhưng bất ngờ thay, Lục Khải lại xuất hiện ngay sau lưng Trương Khai, chĩa mũi kiếm vào ngay mặt hắn.

    "Tiểu tử, ngươi vẫn còn non lắm, đó chỉ là tàn ảnh của ta thôi, hắc hắc."

    Lục Khải nói xong, không chần chừ, trực tiếp đâm thanh kiếm xuống, bằng một lực cực mạnh, đến mức xuyên qua não Trương Khai, phá vỡ cả hộp sọ, xong Lục Khải chưa dừng lại, vận sức vào tay còn lại, ánh sáng đen bao quanh cánh tay, Lục Khải nhìn Trương Khai mà nói.

    "Nếu ngươi có thể hồi phục mạnh như vậy, thì ta sẽ phá hủy linh hồn của ngươi, để xem ngươi có còn hồi phục nữa, được không."

    Lục Khải nói xong, đánh thẳng quyền này bụng Trương Khai.

    "Phá hồn quyền."

    Lục Khải đánh xuống, nhưng Trương Khai vẫn chưa chết, mà bật cười.

    "Ngươi không giết được ta đâu, hắc hắc."

    Lục Khải nhanh chóng hiểu ra sự việc.

    Tiểu tử này, trước khi quyền của ta kịp chạm đến, hắn đã tự bỏ đi phần cơ thể đó, vì vậy hắn ta vẫn chưa chết.

    Lục Khải nghĩ xong, bỏ kiếm ra, vận sức vào hai tay.

    "Để xem, ngươi còn mạnh miệng được bao lâu."

    Lục Khải nói xong, liên tục đánh xuống ngươi Trương, nhanh đến nỗi, chỉ thấy hai tay của Lục Khải di chuyển cực kì chậm, nhưng trên người Trương Khai lại liên tục xuất hiện vết thương.

    Tuy là vậy, nhưng Trương Khai vẫn chưa chết, hắn ta còn bật cười chế giễu.

    "Lục khải, ông đừng phí sức nữa, ta không chết được đâu!"

    Trương Khai nói xong, nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng ung dung, còn Lục Khải thì vẫn đang tiếp tục đấm từng quyền, không ngừng nghỉ.

    Sau một lúc, Lục Khải cũng đã muốn bỏ cuộc.

    Tiểu tử này, sao lại phản ứng nhanh vậy a?

    Trương Khai bật dậy, bẻ bẻ cổ, khởi động lại gân cốt, rồi lên tiếng nói.

    "Lục Khải, đến lúc, ta cho ông xem sức mạnh thật sự của ta rồi!"

    Nói xong, Trương Khai nhắm mắt lại, tà khí phát ra vô cùng nặng nề, mang lại cảm giác lạnh sống lưng, Lục Khải biết có chuyện chẳng lành, liền phóng đến, muốn nhân cơ hội này tấn công Trương Khai.

    Nhưng Trương Khai đã nhanh hơn một bước, mà nhảy ra sau, Trương Khai lúc này nhìn cực kì dị hợm, ngay ở giữa ngực hắn, có một con mắt nằm dọc, khá to, xung quanh còn có những mạch máu, phát ra từ con mắt, mà bám vào cơ thể Trương Khai.

    Lục Khải thấy cảnh này, một thứ liền xuất hiện trong đầu.

    Hóa quỷ toàn phần?

    Trương Khai vươn vai, rồi bật cười, lên tiếng nói.

    "Lục Khải, ông chuẩn bị đi chết đi!"

    Trương Khai nói xong, phóng hai thanh kiếm về phía Lục Khải, rồi nhân lúc Lục Khải đang chặn hai thanh kiếm đó, mà lao lên tấn công.

    Trương Khai đâm hai thanh kiếm vào người Lục Khải, nhưng ông ta đã kịp né đi, Trương Khai vẫn chưa dừng lại, từ trong hai lòng bàn tay, mọc ra một mũi kiếm, Trương Khai dùng hai lòng bàn tay đó, đâm thẳng vào bụng Lục Khải.

    Lục Khải xoay kiếm, chặn lại đòn đó, vẻ mặt Lục Khải vô cùng căng thẳng.

    Hắc ám ma kiếm? Không ngờ tiểu tử đó, lại đi luyện thứ này.

    Trương Khai thu hắc ám ma kiếm lại vào trong, rồi cầm lấy hai thanh kiếm lúc nãy, liên tục chém về phía Lục Khải.
     
    Huynek, LieuDuong, Dương23011 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng hai 2024
  5. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 84: Kiếm vương và kiếm tôn (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Khải nhảy ra xa, giữ khoảng cách, Trương Khai thấy cảnh này, liền bật cười.

    "Lục Khải, ông sợ à?"

    Trương Khai cầm chặt bốn thanh kiếm, chậm rãi tiến đến phía Lục Khải, nhưng ngay lúc đó, Trương Khai cảm nhận được gì đó, khi nhận ra đã quá muộn, đầu của Trương Khai rơi xuống, Lục Khải thu kiếm lại, bật cười, rồi lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, ngươi nghĩ ta sợ ngươi a?"

    Một cái đầu mới nhanh chóng được mọc ra, Trương Khai đưa hai tay lên chỉnh lại, vị trí của cái đầu, mà nghĩ thầm.

    Nhát chém lúc nãy, may không phải là đòn chí mạng, bằng không ta đã chết rồi, hay nói, tên Lục Khải đó, ông ta vẫn chưa bung hết sức lực?

    Lục Khải chậm rãi rút thanh kiếm ra, rồi lập tức biến mất, chỉ để lại tàn ảnh, xong lại xuất hiện sau lưng Trương Khai, hắn bẻ hai tay đang cầm kiếm ra sau, dùng kiếm chặn lại đòn đó.

    Nhưng đòn này lại vô cùng yếu, đánh như không đánh, Trương Khai cũng nhận ra gì đó, dùng hai tay còn lại, vung kiếm ra hai bên, cùng lúc, hai Lục Khải khác cũng xuất hiện tấn công, ở hai bên, vì đã có chuẩn bị, nên Trương Khai dễ dàng chặn được.

    Bỗng nhiên, Lục Khải xuất hiện ngay trước mặt Trương Khai.

    "Tiểu tử, đó chỉ là tàn ảnh của ta, ta ở đây cơ, hắc hắc."

    Lục Khải nói xong, đâm thanh kiếm thẳng vào bụng Trương Khai, hắn có muốn cũng không né được, chặn lại cũng càng là không thể.

    Trương Khai quan sát mũi kiếm của Lục Khải, mà nghĩ thầm.

    Mũi kiếm khác hoàn toàn với ban nãy, tuy bên ngoài không thay đổi, nhưng bên trong lại thay đổi rất nhiều, năng lượng bên trong vô cùng tràn trề, lại còn cực kì mạnh mẽ, hơn hết ta cảm nhận được, nó mang đến một loại cảm giác cực kì khó chịu, đây chắc chắn là đòn chí mạng, nếu ta để bị dính phải, thì vô phương cứu chữa, hoàn toàn không thể hồi phục.

    Trương Khai nhìn lại, mũi kiếm đã sắp đâm vào bụng, ngay lúc đó, Trương Khai dùng sức mạnh của bản thân, ép nổ phần bụng, thịt và nội tạng bắn ra khắp nơi, máu tuôn ra không ngừng, cùng lúc đó, mũi kiếm của Lục Khải cũng đâm tới.

    Trương Khai bật cười, mà lên tiếng nói.

    "Lục Khải, ông yên tâm đi, ta không chết được đâu, hắc hắc."

    Lục Khải cắn răng mà nghĩ thầm.

    Tiểu tử này, lại tự bỏ đi các bộ phận cơ thể, trước khi ta kịp đánh tới, xong liền hồi phục lại.

    Lục Khải nhìn lại, thấy Trương Khai đang lơ là, mà chém mạnh kiếm xuống, tuy mọi việc xảy ra rất nhanh, nhưng Trương Khai đã phản ứng kịp, biết bản thân không kịp loại bỏ những phần Lục Khải đánh trúng, Trương Khai liền nghĩ ra cách khác.

    Trương Khai bẻ khớp cánh tay lại, rồi dùng cả bốn thanh kiếm, chắn lại, không cho Lục Khải chém xuống, xong Trương Khai tự bỏ đi cả bốn cánh tay, rồi nhảy ra xa.

    Trương Khai nhanh chóng mọc lại bốn cánh tay mới, vết thương ở bụng cũng nhanh chóng lành lại, Trương Khai đưa bốn tay ra, thu lại cả bốn thanh kiếm.

    Lục Khải dùng tay, móc con mắt trái ra, máu tuôn ra không ngừng, Lục Khải lên tiếng nói.

    "Ta mệt rồi, không đùa với ngươi nữa."

    Lục Khải mở mắt trái ra, bên trong không có gì, bỗng nhiên một quả cầu nhỏ, màu trắng được hình thành, quả cầu đó bắt đầu xoay, rồi sau một lúc, lại biến thành một con mắt.

    Con mắt này màu đen, đồng tử lại có màu trắng, gân máu nhiều vô số, đây là huyết bạch nhãn.

    Lục Khải chớp mắt mấy cái, sau khi chắc chắn, huyết bạch nhãn đã vào đúng vị trí, Lục Khải liền bật cười.

    "Chúng ta, nên kết thúc tại đây thôi."

    Huyết bạch nhãn, chỉ có người Lục gia mới sở hữu, tần suất sở hữu cũng rất hiếm, mỗi đời chỉ có một người sở hữu, người này tương lai cũng sẽ là gia chủ của Lục gia, huyết bạch nhãn giúp người sở hữu, nhìn được điểm yếu của đối phương, đốm vàng là điểm yếu, đốm trắng là nơi tập trung nhiều sức mạnh, chưa hết nó còn có thể, giúp người sở hữu nhìn được tần suất, và mức độ linh lực của bất cứ thứ gì.

    Huyết bạch nhãn, giống như máy ảnh tia hồng ngoại, vì thế người sở hữu, có thể nhìn rõ mọi thứ.

    Huyết bạch nhãn không tự xuất hiện, khi cần sử dụng, người sở hữu, sẽ móc mắt của bản thân ra, rồi mới triệu hồi huyết bạch nhãn, vì huyết bạch nhãn sẽ khiến bản thân nhanh kiệt sức, và dễ dẫn đến tổn thương đến não, nên chỉ được sử dụng khi thật sự cần thiết.

    Lục Khải lập tức biến mất, ngay sau đó, một vết chém cực kì sâu, xuất hiện trên cổ Trương Khai, khiến đầu Trương Khai bị nghiêng qua một bên, chỉ còn níu lại bởi một mảnh da nhỏ.

    Trương Khai rùng mình.

    Không xong rồi, đây là đòn chí mạng, ta không thể hồi phục, hơn hết, ta cũng sắp kiệt sức, không thể thay cái đầu mới được.

    Lục Khải đưa tay lên, bẻ bẻ cổ, khởi động lại gân cốt, rồi nhìn Trương Khai mà lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, đòn tiếp theo, sẽ là đòn kết thúc trận đấu này."

    Lục Khải nói xong, cầm chặt thanh kiếm, hạ thấp người, tiến vào tư thế chiến đấu.

    Trương Khai cắn răng, rồi dùng tay, trực tiếp chém đứt cái đầu của bản thân, khiến nó văng ra ngoài.
     
    Huynek, Nguyễn Ngọc NguyênLieuDuong thích bài này.
  6. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 85: Kiếm vương và kiếm tôn (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Khải cầm chặt thanh kiếm, rồi nhìn sơ qua một lượt Trương Khai, trên người hắn có một đốm vàng, ở giữa bụng, có khoảng năm đến sáu đốm trắng, ở tay và ngực, nhưng rất nhạt.

    Tiểu tử này, xem ra đã kiệt sức rồi, nếu bị dính đòn này, chắc chắn chỉ có chết.

    Lục Khải sau khi xác định được điểm yếu của Trương Khai, liền lao đến tấn công.

    Trương Khai nhảy ra sau, dùng kiếm đâm thẳng vào con mắt ở giữa ngực, Trương Khai gồng sức, con mắt đó dần chuyển màu, Lục Khải không muốn kéo dài trận đấu thêm, không để Trương Khai kịp biến hình, liền phóng đến, đâm thanh kiếm thẳng vào bụng Trương Khai.

    Nhưng Trương Khai, hắn ta vẫn chưa chết, nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của hắn, còn Trương Khai đã kịp phóng ra xa, né đi đòn đó.

    Con mắt ở giữa ngực Trương Khai, bây giờ đã thay đổi, khác xa với ban nãy, nó chỉ mang một màu đen duy nhất, đồng tử củng đã trở nên to hơn, màu đen cũng đậm hơn so với phần bên ngoài, những gân máu chi chít xuất hiện.

    Đó là huyết hắc nhãn, chỉ có hậu duệ của Trương Nguyên, mới có thể sở hữu.

    Về căn bản, huyết hắc nhãn không khác là bao, so với huyết bạch nhãn, chỉ có điều, ngoài nhìn được điểm yếu, và nơi tập trung nhiều linh lực của đối phương, thì huyết hắc nhãn, còn có thể, giúp người sở hữu, đoán trước tương lai hai giây, và tỉ lệ chính xác khá cao, chưa hết, huyết hắc nhãn còn giúp người sở hữu, nâng cao khả năng hoạt động của não bộ, lên gấp mấy lần, nhưng bù lại, sẽ dễ khiến não bị tổn thương nghiêm trọng.

    Đặc biệt, huyết hắc nhãn có tỉ lệ rất nhỏ, giúp người sở hữu, nhìn thấu chiêu thức của đối phương, từ đó mà dễ dàng chống đỡ.

    Trương Khai tuy đã mất đầu, nhưng dù gì, đây cũng đang là, trạng thái hóa quỷ toàn phần, nên hắn vẫn chưa thể chết, mặc dù đã mất đầu, nhưng nhờ có huyết hắc nhãn, ở giữa ngực, nên Trương Khai vẫn quan sát rõ xung quanh.

    Lục Khải nhìn sang phía Trương Khai, mà lên tiếng nói.

    "Từ nghìn vạn năm trước, lão tổ Lục Thần, của Lục gia ta, và lão tổ, Trương Nguyên của ngươi, đã luôn phân thắng bại, bây giờ, đã đến lúc, kết thúc mọi thứ rồi, Trương Khai tiểu tử."

    Lục Khải nói xong, lập tức biến mất, rồi lại xuất hiện sau lưng Trương Khai, nhưng không phải một, mà là tận năm, sáu người, do Lục Khải di chuyển quá nhanh, nên xuất hiện.

    Huyết hắc nhãn ở giữa ngực Trương Khai, liên tục nhìn xung quanh, với tốc độ rất nhanh, đến mức nhìn vào chỉ thấy, đồng tử vẫn đang đứng im, không nhúc nhích.

    Trương Khai vung cả bốn thanh kiếm, sang bên trái, cùng lúc Lục Khải cũng đánh xuống, Trương Khai gồng sức, gân nổi lên khắp cánh tay.

    Lục Khải vung kiếm thật mạnh, rồi phóng ra sau, Trương Khai thừa thắng xông lên, lao lên như một mũi tên, liên tục chém cả bốn thanh kiếm.

    Nhưng với huyết bạch nhãn, Lục Khải dễ dàng theo kịp, mà vung kiếm ra, cùng lúc chặn lại cả bốn thanh kiếm, Trương Khai muốn di chuyển, nhưng nhận ra, cả bốn thanh kiếm đều đã bị Lục Khải khóa chặt.

    Lục Khải xoay kiếm, khiến Trương Khai bị đẩy ra xa, nhân lúc đó, Lục Khải phóng đến, đâm thanh kiếm thẳng vào huyết hắc nhãn, nhưng Trương Khai đã kịp xoay người, né đi đòn đâm đó.

    Lục Khải chưa dừng lại, tiếp tục đâm xuống, nhưng Trương Khai vẫn như cũ, dễ dàng né được, Trương Khai phóng ra xa, giữ khoảng cách với Lục Khải.

    Xong chĩa kiếm ra, năng lượng cuồn cuộn, bao bọc lấy cả bốn thanh kiếm, Trương Khai lần lượt chém xuống, mỗi nhát chém đều cực kì mạnh mẽ, kiếm khí mang theo hình một con rồng màu đen.

    "Long đế trảm."

    Lục Khải đối mặt với bốn nhát chém này, không chút run sợ, nhảy lên, vung kiếm chém ra một nhát cực mạnh.

    "Bán thần trảm."

    Đường kiếm này vung ra, đã dễ dàng chặn lại bốn nhát kiếm khí, Lục Khải chặn xong, lập tức biến mất, rồi lại xuất trước Trương Khai.

    Lục Khải vung kiếm, chém mạnh vào huyết hắc nhãn, Trương Khai nhanh chóng phản ứng, dùng bốn thanh kiếm chắn trước ngực, chặn lại đòn vừa rồi.

    Trương Khai gồng hết sức, cố chặn lại đòn đó, Lục Khải lại càng là dùng thêm sức.

    "Tiểu tử, ngươi tốt nhất, nên đầu hàng đi, ngươi không thẳng được ta đâu!"

    Trương Khai bị thổi bay đi, Lục Khải lập tức phóng đến, đâm kiếm thật mạnh, thẳng vào huyết hắc nhãn.

    Trương Khai không kịp phản ứng, cứ nghĩ bản thân sẽ chết, nhưng mọi thứ dần chậm lại, đòn đâm của Lục Khải cũng trở nên dễ quan sát hơn.

    Trương Khai thấy cảnh này, không khỏi suy nghĩ.

    May mà huyết hắc nhãn giúp ta nhìn thấu đòn này, bằng không đã chết rồi.

    Trương Khai vung kiếm ra, đánh một đòn rất nhẹ, nhưng đã khiến năng lượng từ đòn đâm, trở nên hỗn loạn, mà bị vô hiệu hóa.

    Mọi thứ trở lại như cũ, thời gian nhìn thấu cũng đã hết, Trương Khai nhân lúc, Lục Khải vừa bị vô hiệu hóa chiêu vừa rồi, liền nhanh chóng, chém tới vô số nhát kiếm.

    Lục Khải với huyết bạch nhãn, cộng thêm tốc độ sẵn có, nên dễ dàng né được, cả bốn nhát chém.

    Trương Khai không muốn cứ tiếp tục như vậy, liền ép cho huyết hắc nhãn, hoạt động hết sức, mà bản thân hắn có thể chịu được.

    Những gân máu lại càng nhiều hơn, đồng tử dần to ra, rồi tách ra làm hai đồng tử khác nhau.
     
    LieuDuong, HuynekNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  7. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 86: Kiếm vương và kiếm tôn (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Khải không muốn kéo dài thêm nữa, trực tiếp lao đến, Trương Khai nhanh như cắt, nhảy ra sau.

    Trong mắt Trương Khai hiện tại, mọi thứ đều di chuyển rất chậm, chưa hết, với hai đồng tử, khả năng quan sát của Trương Khai được tăng cường đáng kể.

    Lục Khải đâm kiếm tới phía Trương Khai, liên tục là ba nhát đâm, nhưng Trương Khai lại dễ dàng né được, Lục Khải thở dài.

    "Đây là ngươi ép ta, nếu có chết, thì đều là do ngươi."

    Lục Khải nói xong, bung hết sức, khí đen tỏa ra khắp cơ thể, áp lực vô cùng kinh người, Trương Khai gần như bị đè bẹp, bởi áp lực này.

    Trương Khai gồng sức.

    "Nếu đã vậy, ta cũng dùng hết sức."

    Trương Khai nói xong, gồng sức, khiến gân nổi lên khắp cơ thể, cơ thể hắn như sắp không chịu nổi nữa, huyết hắc nhãn, cũng đóng lại, Trương Khai lại càng là dùng hết sức, cơ thể không chịu nổi nữa mà nổ tung.

    Lục Khải không chút lơ là, mà vẫn đề cao cảnh giác.

    Tiểu tử này, chắc chắn không dễ chết như vậy được.

    Đúng như suy nghĩ của Lục Khải, từ trong vụ nổ, Trương Khai chậm rãi bước ra, hắn ta bây giờ khác hẳn ban nãy, chỉ có hai tay, trên người mặc y phục đen, trên tay cầm một thanh kiếm sắc bén.

    Đặc biệt hơn hết, hai mắt của hắn, đều là huyết hắc nhãn.

    Trương Khai nhìn vào cơ thể hiện tại, mà vừa ý.

    "Không biết đã bao lâu rồi, ta mới dùng lại cơ thể này."

    Lục Khải thấy cảnh này, có chút thắc mắc.

    Tiểu tử này, nếu là vậy, chẳng lẽ có đến tận hai cơ thể a? Chuyện này mà cũng được a?

    Trương Khai đưa bàn tay lên, rồi nắm chặt.

    "Lục Khải, ngươi chuẩn bị tinh thần để đi chết đi!"

    Trở lại lúc Trương Khai vừa được sinh ra.

    Lúc này, có một người đàn ông trung niên, mặc y phục đen, tóc đen dài, đó là Trương gia chủ - Trương Tính, trên tay bế đứa con vừa được sinh ra, mà không khỏi ngỡ ngàng.

    Con của ta, vậy mà vừa sinh ra, đã sỡ hữu huyết hắc nhãn, nhưng hơn hết, nó sỡ hữu đến hai huyết hắc nhãn, lại còn là vô song kiếm thể.

    Nhưng chưa hết vui mừng, Trương Tính lại nhận ra một điều.

    Không xong rồi, nếu để đám người Lục gia nhận ra điều này, đưa con này của ta, và cả toàn bộ Trương gia này, chắc chắn sẽ không xong với bọn chúng, chỉ đành làm vậy thôi.

    Trương Tính nghĩ xong, dồn lực vào tay, muốn giết đi đứa con này, thì ngay lúc đó, một người đàn ông khác, lớn hơn Trương Tính, có mái tóc đen ngắn, mặc y phục đen, ngăn lại, đó là anh của ông ta, Trương Hiếu.

    "Đệ đệ, đứa nhỏ này, tương lai nhất định sẽ là người đứng đầu, sao đệ lại muốn giết nó a?"

    Trương Tính thở dài, rồi nói ra suy nghĩ của mình, cho Trương Hiếu nghe.

    "Ca ca, ta không muốn như vậy, nhưng nếu chuyện này bị lộ ra, thì cả Trương gia chúng ta, chắc chắn là không xong với đám người Lục gia."

    Trương Hiếu nghe xong, vỗ vai đệ đệ mình mà nói.

    "Chuyện này, ta hiểu, nhưng nếu giết đứa bé, thì có quá không? Ngươi cứ từ từ, để ta nghĩ cách."

    Trương Tính thở dài, rồi lên tiếng đáp lại.

    "Nhưng, cách nào chứ?"

    Trương Hiếu vuốt cằm, suy nghĩ lúc lâu rồi nói.

    "Phải rồi đệ đệ, ta nghĩ ra cách rồi."

    Nói xong, Trương Hiếu cướp lấy đứa bé từ tay Trương Tính.

    "Đệ đệ, ngươi yên tâm, chúng ta không phải giết đứa bé này, lại càng không phải sợ Lục gia phát hiện."

    Trương Hiếu nói xong, tự cắn tay, cho máu chảy ra, rồi dùng một ngón tay, vẽ một hình tròn ở giữa bụng đứa bé, xong Trương Hiếu thả đứa bé ra, nhưng nó không rơi xuống, mà bay lơ lửng giữa không trung.

    Trương Hiếu nhìn sang Bạch Lộ, đây là phu nhân của Trương Tính, người vừa sinh đứa trẻ này, bà ấy vẫn đang nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

    Trương Hiếu vung tay, giết chết Bạch Lộ, Trương Tính thấy thế, vô cùng hoảng sợ.

    "Ca ca, ca là đang làm gì vậy a?"

    Trương Hiếu chỉ đơn giản nói lại.

    "Đệ đệ, ngươi có muốn Trương gia ta sụp đổ không?"

    Trương Tính lắc đầu, thấy vậy Trương Hiếu liền nói tiếp.

    "Nếu vậy, thì đừng cản trở ta."

    Trương Hiếu đặt đứa bé nằm trên bụng Bạch Lộ, xong ông ta nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú, đứa bé phát ra ánh sáng vàng, Bạch Lộ như bị xé nát ra, rồi bao bọc lấy cơ thể đứa nhỏ.

    Sau một lúc, da thịt của Bạch Lộ, đã dính chặt vào người đứa bé, ngoại hình của nó trông cũng khác hắn, cho dù bây giờ có kiểm tra kĩ cỡ nào, cũng không thể nhận ra được, đứa nhỏ này có hai huyết hắc nhãn, và vô song kiếm thể.

    Trương Hiếu thở dài một hơi rồi nói.

    "Bây giờ an toàn rồi, không sợ đám người Lục gia phát hiện nữa, đợi khi nó đủ mạnh, sẽ tự phá lớp cải trang này."

    Trương Hiếu vươn vai một cái, rồi tiếp tục nói.

    "Tuy là vậy, nhưng nó vẫn không mất đi, vô song kiếm thể, chỉ có điều là, vô song kiếm thể sẽ yếu hơn, và nó cũng chỉ dùng được một huyết hắc nhãn, cho tới khi, phá bỏ lớp cải trang này."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, LieuDuongHuynek thích bài này.
  8. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 87: Kiếm vương và kiếm tôn (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay lại hiện tại.

    Trương Khai vươn vai, khởi động lại gân cốt, rồi lên tiếng nói.

    "Lục Khải, ta và ông, nên kết thúc rồi."

    Trương Khai nói xong, nhìn sơ qua một lượt, trên người Lục Khải, có ba điểm yếu, một ở giữa bụng, một ở ngực trái, cuối cùng là ở ngang hông.

    Trương Khai sau khi xác định xong, phóng đến cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã xuất hiện trước mặt Lục Khải.

    Hắn vung kiếm, chém vào bụng Lục Khải, nhưng ông ta đã ngả người về sau, dễ dàng né được đòn này, xong bật người lại, vung kiếm chém tới.

    Trương Khai với hai huyết hắc nhãn, dễ dàng nhìn rõ chiêu này, mà đưa kiếm lên, thành công chặn lại.

    "Tiểu tử, ngươi tuy có hai huyết hắc nhãn, nhưng.."

    Trương Khai thắc mắc hỏi lại.

    "Nhưng gì a?"

    Lục Khải bật cười, rồi dùng thêm sức, dễ dàng đánh bay Trương Khai, rồi lên tiếng nói tiếp.

    "Đứng trước ta, huyết hắc nhãn của ngươi, chả là gì cả."

    Trương Khai bị đánh bay ra xa, hắn xoay người, dùng lực vào chân, để dừng lại.

    Lục Khải ông ta, sao lại mạnh vậy a?

    Trương Khai cắn răng suy nghĩ, nhưng nhanh chóng trấn an bản thân.

    Nhưng vậy thì đã sao chứ, chỉ cần tập trung hơn, cho dù mạnh đến đâu, mà không đánh trúng, thì còn có ý nghĩa gì a?

    Còn đang suy nghĩ, thì lưỡi kiếm đã kề sát cổ.

    "Tiểu tử, trong đánh nhau, đừng lơ là."

    Trương Khai với hai huyết hắc nhãn, nên mọi thứ trước mắt, đều chuyển động rất chậm, nên Trương Khai vẫn dễ dàng ngả ra sau, né đi đòn này.

    Lục Khải thở dài một hơi.

    "Đến cuối cùng, ta cũng đành phải làm vậy."

    Trương Khai nghe xong, có chút kinh ngạc.

    Ông ta vẫn chưa dùng hết sức a? Rốt cuộc Lục Khải, ông là mạnh đến mức nào chứ?

    Lục Khải nhắm mắt lại, thở ra một hơi, xung quanh người, những ánh sáng đen dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn, thay vào đó là những ánh sáng vàng.

    Trương Khai lập tức nhảy đến tấn công, trước khi quá muộn, nhưng có chém đến mấy, cũng không tài nào, đả thương Lục Khải.

    Lục Khải mở mắt ra, hấp thụ xung quanh, những ánh sáng vàng lại càng là nhiều hơn, áp lực cũng vô cùng kinh khủng, phía sau Lục Khải, một hình ảnh vô cùng to lớn xuất hiện, mang hình dạng của một người đàn ông, tóc đen xõa dài.

    Lục Khải thả lỏng cơ thể, rồi gồng sức, năng lượng tỏa ra vô cùng lớn.

    Từ trên, một cột sáng vàng xuất hiện, nó đánh xuống Lục Khải, ông ta không di chuyển, mà cảm nhận nó, từ nơi cột sáng xuất hiện, một lỗ hổng không gian xuất hiện, từ trong lỗ hổng này, một con rồng vàng bay xuống, kích thước của nó vô cùng lớn, con rồng này bay xung quanh cột sáng, rồi dừng lại, mà quấn lấy cột sáng.

    Lục Khải gồng sức, gân nổi lên khắp cánh tay.

    Trương Khai muốn ngăn cản, nhưng lại bị uy áp này chèn ép, hoàn toàn không thể di chuyển.

    Cột sáng dần biến mất, con rồng vàng này càng lúc càng nhỏ lại, cho đến khi chỉ to bằng một đầu ngón tay, thì liền bay vào người Lục Khải.

    Lục Khải nhìn lại cơ thể, ông ta đã trở nên rất trẻ, như một thiếu niên, nhưng mái tóc trắng dài thì vẫn còn đó, cơ bắp vô cùng săn chắc.

    Lục Khải đưa bàn tay lên, nhìn qua một lượt.

    Cuối cùng, ta đã đột phá thành công, tuy vẫn còn yếu, nhưng như vậy, là đã được rồi.

    Lục Khải vươn vai, khởi động lại gân cốt, hiện tại, ông ta đã độ kiếp thành công, cảnh giới đã là bán thần.

    Trương Khai thấy cảnh này, có chút suy nghĩ.

    Tuy ông ta đã là bán thần, nhưng chắc chắn, vẫn chưa thể quen với sức mạnh này, nếu biết tận dụng, thì nhất định, ta có thể dễ dàng giết ông ta.

    Trương Khai nghĩ xong, bắt đầu cảm nhận xung quanh.

    Uy áp cũng đã yếu dần, đây là lúc thích hợp nhất.

    Trương Khai lập tức biến mất, rồi xuất hiện trước mặt Lục Khải, dùng kiếm đâm thẳng vào điểm yếu, trên bụng ông ta, Lục Khải không di chuyển.

    Mũi kiếm chạm vào bụng Lục Khải, nhưng vẫn không chút thay đổi gì, Lục Khải thở dài.

    "Tiểu tử, đừng phí công vô ích nữa."

    Lục Khải nói xong, dùng tay trực tiếp nắm chặt mũi kiếm, rồi bóp nát nó.

    "Trương Khai, từ bỏ đi, ngươi không thể thắng ta đâu."

    Lục Khải nói xong, trên tay cầm vô song thần kiếm, trực tiếp chém ra một đường, Trương Khai không kịp di chuyển, mà bị dính đòn này, hơn hết, nhát chém này, lại còn nhắm vào hai con huyết hắc nhãn.

    Với việc không né được, Trương Khai đã bị chém vào mắt, huyết hắc nhãn cũng dần biến mất, để hồi phục lại, với việc này Trương Khai hiện tại, không còn con mắt nào cả.

    Lục Khải thu kiếm lại, rồi lên tiếng nói.

    "Tiểu tử, ngươi còn lời nào để nói trước khi chết không?"

    Nghe xong câu này, Trương Khai bật cười, rồi lên tiếng đáp lại.

    "Lục Khải, ông nghĩ ta, có thể dễ dàng chết như vậy a?"

    Lục Khải nghe xong, liền biết có chuyện chẳng lành, liền vung kiếm ra, chém Trương Khai.

    Nhưng đã quá muộn, phía sau Trương Khai, một lổ hổng không gian xuất hiện, từ bên trong, có hai bàn tay màu đen lộ ra, ôm lấy cơ thể Trương Khai, rồi kéo hắn vào trong.

    Trước khi rời đi, Trương Khai còn cười nói.

    "Lục Khải, ông đã mắc bẫy của ta rồi, hắc hắc."

    Trương Khai được kéo vào trong, lỗ hỏng không gian cũng dần đóng lại, lúc này, Lục Khải mới nhận ra bản thân đã mắc bẫy.

    Không ổn rồi, tiểu tử Trương Khai đó, không lẽ nào, hắn ta muốn lật đổ Lục gia a?
    Cảnh giới tu luyện:

    Bán thần - Thần - Đạo tổ - Phật tổ (ma tổ) - Đế - Thần đế (ma đế) - Vĩnh Sinh - Độ Kiếp.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, LieuDuongHuynek thích bài này.
  9. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 88: Kế hoạch lật đổ Lục gia (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Khải nhận ra bản thân đã bị lừa, cũng đã quá muộn, liền nhanh chóng muốn trở về Lục gia, nhưng nhận ra bản thân hoàn toàn, không thể thoát khỏi đây, cố đến mấy cũng không thể mở ra lổ hổng không gian.

    Không gian cũng dần thu hẹp lại, tạo thành một hình tròn, giam giữ Lục Khải.

    Chẳng lẽ, đây là trong hốc mắt của tên đó a? Sao việc này có thể chứ?

    Lục Khải nổi lên chút nghi vấn.

    * * *

    Diệp Bạch vươn vai, chợt nhớ ra gì đó.

    Đúng rồi, ta nhớ không nhầm, tiểu tử của Trương gia, đang thực hiện kế hoạch lật đổ Lục gia thì phải, nếu vậy, thì càng tốt, ta lại bỏ được thêm một đối thủ.

    Nhưng Diệp Bạch lại chợt nhận ra.

    Không, nếu ta nhớ không nhầm, cuối cùng tiểu tử đó thất bại, bị giam cầm trong thần nhãn, Lục gia sau đó cũng đến góp sức cho Viêm gia, nếu vậy ta lại càng khó đối phó, chi bằng lợi dùng tiểu tử đó, ít nhất cũng bào mòn được sức lực, của Lục gia.

    Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên, lên tiếng nói.

    "Cô đưa bọn chúng vào trong không gian đi, xong đi cùng ta có việc."

    Âm bản nguyên nghe xong, nhìn sang đám người, rồi lên tiếng nói.

    "Được thôi, các ngươi đứng im cho ta."

    Âm bản nguyên nói xong, trực tiếp đưa lòng bàn tay ra, từ trong một lốc xoáy xuất hiện, ngay lúc đó Diệp Bạch chặn lại.

    "Khoan đã, để lại tên Viêm Hạo cho ta."

    Âm bản nguyên gật đầu, rồi hút hết đám người vào trong, chỉ chừa lại, Viêm Hạo.

    Diệp Bạch tiến đến, vỗ vai Viêm Hạo rồi lên tiếng nói.

    "Nguyên thủy chí tôn, cơ thể này phù hợp với ông chứ?"

    Viêm Hạo nghe xong, có chút bất ngờ.

    Tiểu tử này, vậy mà lại biết ta đoạt xá của tên này, rốt cuộc tiểu tử này là ai a?

    Viêm Hạo nhìn lại Diệp Bạch một lượt, rồi lên tiếng nói.

    "Hắc hắc, cơ thể này, rất phù hợp, nhưng ta thấy, cơ thể của ngươi vẫn phù hợp hơn."

    Viêm Hạo nói xong, vung tay đến tấn công, nhưng sắp chạm đến Diệp Bạch, thì đã bị âm bản nguyên và dương bản nguyên, khóa chặt cánh tay.

    Diệp Bạch trên mặt lộ ra nụ cười, tiến sát Viêm Hạo, rồi lên tiếng nói.

    "Nguyên thủy chỉ tôn, ông hiện tại không thắng được ta đâu, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không, cẩn thận linh hồn của ngươi đấy, ta sẽ làm cho nó tan biến, hắc hắc."

    Viêm Hạo bật cười, lên tiếng đáp lại.

    "Ngươi có vấn đề a? Ta tuy sử dụng cơ thể phàm nhân, nhưng linh hồn vẫn là chí tôn, cho dù ngươi có muốn, cũng không làm gì được ta đâu, hắc hắc."

    Diệp Bạch thở dài, rồi đơn giản nói.

    "Tiểu bạch."

    Tiểu bạch nghe xong, phóng đến chỗ Viêm Hạo, đầu của tiểu bạch biến dị, trở nên to hơn, tiểu bạch mở miệng, muốn cắn đứt đầu của Viêm Hạo, nhưng hắn đã kịp loại bỏ cánh tay đang bị, âm bản nguyên và dương bản nguyên khóa chặt, rồi ngả người ra sau, né đi đòn này.

    Viêm Hạo cắn răng.

    Không ổn, con quỷ này, ấy vậy mà lại có thể, ăn được linh hồn, nhưng quái lạ, ta rõ ràng là chí tôn, sao nó có thể ăn được linh hồn của ta chứ?

    Diệp Bạch như hiểu được suy nghĩ của Viêm Hạo, mà tiến sát đến chỗ hắn, lên tiếng nói.

    "Tiểu bạch, nó không phải là con quỷ bình thường, hoàn toàn có thể ăn được linh hồn của ngươi, tốt nhất ngươi nên nghe lời ta đi."

    Viêm Hạo đến nước này, cũng chỉ đành cắn răng, đầu hàng.

    "Được, ta cũng chỉ đành vậy."

    Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch tỏ vẻ hài lòng, rồi tự cắn tay, viết một bản khế ước.

    "Ký vào đây đi."

    Viêm Hạo cười thầm trong lòng.

    Khế ước này, chí tôn như ta, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắc hắc, tiểu tử này biết một nhưng không biết mười.

    Diệp Bạch ghé sát Viêm Hạo, rồi nói.

    "Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn, tự áp chế tu vi, nếu muốn giở trò thì xác định đi chết đi."

    Nói xong, Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.

    "Được rồi, chúng ta đi."

    Diệp Bạch lấy từ trong cơ thể ra cây thời gian.

    Bây giờ, cũng chỉ còn cách này, để tìm được vị trí của tiểu tử kia.

    Diệp Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm.

    Sau một lúc lâu cũng tìm ra, vị trí của Trương Khai.

    Tiểu tử đó, cách ta rất xa, với tốc độ hiện tại của ta, hoàn toàn là không thể đến đó, trong vòng một năm, chỉ có cách dùng đến lổ hổng không gian.

    Diệp Bạch mở mắt ra, đặt cây thời gian xuống, cây thời gian dần to ra, cao đến vạn trượng, Diệp Bạch dùng tay, mở ra một lổ hổng không gian trên cây thời gian.

    Với sức của ta hiện tại, cũng chỉ đành làm cách này.

    Từ trong lổ hổng thời gian, hai bàn tay màu đen xuất hiện, rồi kéo Diệp Bạch vào trong.

    "Chúng ta đi thôi."

    Nói xong, có mấy bàn tay khác xuất hiện, kéo những người còn lại vào trong, xong lổ hổng không gian dần đóng lại, cây thời gian cũng bắt đầu nhỏ dần, rồi nhanh chóng biến mất, trở lại bên trong cơ thể Diệp Bạch.
     
  10. Cẩu tác giả

    Bài viết:
    0
    Chương 89: Kế hoạch lật đổ Lục gia (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một khoảng không, không xác định, một lổ hổng không gian được mở ra, Trương Khai từ bên trong bước ra.

    Tên Lục Khải đó, đã bị nhốt trong huyết hắc nhãn, tuy phải hiến tế một con huyết hắc nhãn, mới có thể sử dụng, nhưng ta có tới tận hai huyết hắc nhãn, mất đi một con, cũng không quá nghiêm trọng.

    Cùng lúc, một lổ hổng không gian khác được mở ra, từ bên trong, Diệp Bạch bước ra, cùng Viêm Hạo, sau đó là âm bản nguyên, và dương bản nguyên.

    Trương Khai tuy hiện tại không thể nhìn, nhưng các giác quan vẫn hoạt động rất nhạy bén, nhanh chóng nhận thấy có người đi đến.

    Không ổn rồi, không lẽ nào đây là đám người của Lục gia, không, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra được, đám người Lục gia đó, chẳng phải hiện tại, đang họp bàn chính sự sao? Sao lại xuất hiện ở đây được chứ?

    Đang suy nghĩ, thì một tiếng nói cất lên.

    "Tiểu tử, ngươi yên tâm đi, ta không phải kẻ thù của ngươi đâu."

    Trương Khai rút kiếm ra, vào tư thế chiến đấu, rồi lên tiếng hỏi.

    "Ngươi là ai?"

    Diệp Bạch không trả lời, mà nói sang chuyện khác.

    "Ngươi chẳng phải, đang muốn lật đổ Lục gia sao?"

    Trương Khai không khỏi ngạc nhiên.

    Chuyện này, chỉ có ta và Trương lão sư biết, mà Trương lão sư, chắc chắn sẽ không nói chuyện này với ai, tại sao tên này, lại biết được a?

    Còn đang suy nghĩ, thì Diệp Bạch lại tiếp tục nói.

    "Ngươi không cần biết tại sao ta biết chuyện này, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta, việc lật đổ Lục gia của ngươi, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi."

    Trương Khai bật cười.

    "Nói hay lắm, nhưng làm được hay không, thì ta không biết, hắc hắc."

    Trương Khai chỉ dựa vào cảm nhận, đã xác định được vị trí của Diệp Bạch, chém một đường thật mạnh.

    "Để xem, ngươi có chặn được đòn này không đã."

    Diệp Bạch bật cười, dang rộng hai tay, không một chút phòng thủ, trước đòn này, ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm đến, đã bị âm bản nguyên, và dương bản nguyên chặn lại.

    "Tiểu tử, ngươi tin ta đi, chỉ cần nghe lời ta, ta sẽ giúp ngươi lật đổ Lục gia."

    Trương Khai nghe xong, lại càng là cười to hơn, rồi nói.

    "Tin ngươi, để ta nói cho ngươi biết, từ lúc sinh ra đến giờ, ta chưa từng tin ai cả, chỉ cần không tin tưởng, sẽ không bị phản bội, hắc hắc."

    Diệp Bạch dùng tay, đẩy thanh kiếm sang một bên, rồi tiến đến gần hơn với Trương Khai.

    "Tiểu tử, nói hay lắm."

    Diệp Bạch lại tiếp tục nói.

    "Tên Lục Khải đó, ngươi nghĩ có thể, nhốt hắn được trong đó lâu dài a? Đến khi hắn thoát ra, toàn bộ kế hoạch của ngươi sẽ đổ vỡ."

    Trương Khai nghe xong, cũng nhanh chóng nhận ra.

    Đúng rồi, huyết hắc nhãn của ta, không thể giam cầm hắn được lâu, nếu hắn thoát ra, kế hoạch của ta sẽ đổ sông đổ biển, huyết hắc nhãn cũng không thể tự giam cầm hắn, ta lúc đó, phải nhân lúc ông ta vừa mới đột phá, vẫn còn yếu, mới có thể dùng huyết hắc nhãn giam cầm lại.

    Diệp Bạch thấy Trương Khai đang suy nghĩ, thì lại tiếp tục nói.

    "Nhưng, nếu ngươi nghe theo ta, mọi thứ sẽ thuận lợi thôi, sao ngươi đồng ý chứ?"

    Trương Khai nghe xong, kiểm tra Diệp Bạch một lượt rồi bắt đầu suy nghĩ.

    Tiểu tử này, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể đánh thắng, nhưng ba tên theo sau, lại vô cùng cường đại, chi bằng ta nghe theo lời hắn, sau khi kế hoạch thành công, giết hắn cũng không muộn.

    Nhưng Trương Khai lại nhận ra gì đó.

    Không, như vậy không được, lúc nãy, nhát chém kia, đã có thể lấy mạng của hắn, nhưng đã bị hai tên kia chặn lại, bọn chúng chắc chắn chung một thuyền, nếu ta muốn giết cũng khó.

    Diệp Bạch thấy Trương Khai vẫn đang suy nghĩ thì tiếp tục nói.

    "Tiểu tử, ngươi yên tâm đi, ta không lừa ngươi đâu."

    Diệp Bạch nói xong, đưa tay ra, Trương Khai thở dài một hơi, rồi bắt lấy cánh tay của Diệp Bạch.

    "Được."

    Trong lòng lại nghĩ thầm.

    Ta cứ đầu tiên là lợi dụng tên này, đến lúc thích hợp, thì ra tay giết hắn.

    Diệp Bạch cũng cười thầm.

    Ta hiện tại, thực lực vẫn còn rất yếu, nếu có tên này ra mặt làm thay ta, vẫn là tốt hơn, đợi tới lúc thích hợp rồi giết hắn sau.

    Diệp Bạch nghĩ xong, rồi lên tiếng nói.

    "Được rồi, trước tiên phải lập kế hoạch trước đã, việc còn lại tính sau."

    Trương Khai gật đầu, rồi lên tiếng nói.

    "Theo thông tin của ta, đám người Lục gia đó, hiện tại đang họp bàn chính sự."

    Diệp Bạch nghe xong, bắt đầu suy nghĩ.

    Tiểu tử này, hiện tại đang rất yếu, nếu trực tiếp ra mặt, e là chưa trụ nổi một canh giờ, mà Lục gia đang họp bàn chính sự, khả năng cao các khu vực nhỏ lẻ, sẽ có rất ít người canh gác, chỉ cần tấn công vào đó, gây náo loạn, rồi nhanh chóng rút lui, nhưng phải làm sao, để cho đám người Lục gia, nghĩ là Viêm gia tấn công a?

    Diệp Bạch đang bối rối, thì lại chợt nhớ ra gì đó.

    Đúng rồi, khi trước bắt được tiểu tử, Viêm Từ Phong, hắn có mặc đồng phục của Viêm gia, chỉ cần cho tên này mặc đồng phục của Viêm gia, và đeo mặt nạ, chắc chắn, đám người Lục gia, sẽ tưởng là Viêm gia tấn công mình, từ đó tạo ra mâu thuẫn không nhỏ, nhân lúc đó, ta lại tiếp tục việc này, cho đến khi hai bên đánh nhau, mà hưởng lợi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...