Tiêu Viễn Hoàng vừa bước ra từ phòng thử đồ, Như Ngọc không kìm được mà khen ngợi: "Chậc, khí chất không tệ, ăn mày khoác lên đồ đẹp cũng khác hẳn. Cúi người xuống!"
Nhận được mệnh lệnh, Tiêu Viễn Hoàng khom người xuống, cô đi đến làm hành động to gan lớn mật nâng cằm hắn lên, trông như một ác bá đang trêu ghẹo gái nhà lành, ánh mắt chuyên chú từ trên cao quan sát.
Thiếu niên trước mặt, mặt mũi tuấn tú, làn da trắng ngần trông có vẻ nhợt nhạt, sống mũi cao thẳng, quả thực đẹp tựa một viên ngọc thô chưa mài dũa.
Rõ ràng mái tóc che gần hết mắt, nhưng để lại ấn tượng cho người khác nhất lại là ánh mắt, dù cố che dấu cô cũng phát hiện hắn luôn dùng ánh mắt lạnh băng sâu không thấy đáy hờ hững nhìn cô, lại phải cố tỏ ra nhu thuận. Kiệt ngạo của thiếu niên như ẩn sau ánh mắt đó.
Như Ngọc nhịn không được trêu chọc: "Lúc đầu không nhìn kỹ, xem ra sủng vật của tôi đúng là rất đẹp."
Tiêu Viễn Hoàng nghe thấy lời khen ngợi, chợt nhớ đến lời đồn, con gái nhà giàu nhất Tây Thành tính tình ác độc, ép chết một bạn học cùng trường khiến cô ấy phải tự tử, đam mê nam sắc thành tính. Chỉ cần là nam sinh có khuôn mặt đẹp bị Cung Như Ngọc để mắt đến thì không thoát nổi dây dưa với cô ta.
"Vứt đống rác trên người cậu đi!" nói xong Như Ngọc đắm chìm trong sở thích của đa số phụ nữ là lựa đồ mua sắm, hơn nữa cô cũng rất quen thuộc với việc chọn đồ không cần nhìn giá. Chẳng đoái hoài gì tới biểu cảm của hắn.
[Giá trị hảo cảm đối với ký chủ (-15+ -1+ -1+ -1.) : -30]
Lựa chọn một lúc lâu cô bảo Tiêu Viễn Hoàng đưa chồng quần áo cho nhân viên quẹt thẻ. Tính luôn cả bộ đang mặc trên người hắn! Nhân viên nhìn cô gái và chàng trai đang cầm túi lớn túi nhỏ bước ra cửa hàng thì cười tít cả mắt, cảm ơn rối rít, mong lần sau cặp đôi khách hàng lớn này còn có thể quay lại.
Như Ngọc nhìn số điểm hảo cảm liên tiếp giảm xuống, trong lòng thầm bĩu môi. Cô bước ra khỏi khu mua sắm quay lại nhìn Tiêu Viễn Hoàng cau mày, quyết định muốn kiếm thêm việc để hành cậu ta: "Chậc chưa hoàn mỹ lắm, đến điểm tiếp theo nào!"
Lần này Như Ngọc dẫn Tiêu Viễn Hoàng đến một tiệm làm tóc mà nguyên chủ hay thường đến. Vừa đến cửa Tony chủ cửa hàng đã ra tiếp đón nhiệt tình.
"Ngọn gió nào đưa đại tiểu thư của tôi đến đây vào hôm nay vậy?"
Lại nhìn vào thiếu niên đi ở phía sau, trao cho Như Ngọc một ánh mắt mờ ám ý hỏi: Có phải hắn không?
Cô vội vàng cắt đứt ám thị: "Không phải, thu hồi suy nghĩ mờ ám đấy của anh đi, đây là sủng vật mới của tôi. Nhờ anh cả đấy!"
Hôm qua nguyên chủ đã đến tiệm này, hăm hở làm tóc mới chỉ để đi gặp Hoàng Nhan Tinh, thần tượng lớn của nguyên chủ. Ai dè khi đến gặp thì thấy một nữ nhân khác đang tỏ tình với cậu ta, hơn nữa còn là thái độ không từ chối cũng chẳng nhận lời, nguyên chủ thấy vậy tức giận bỏ về, ở lì trong phòng buồn bực. Nên việc hôm nay cô dẫn Tiêu Viễn Hoàng đến đây bị hiểu lầm cũng không phải chuyện lạ.
Tony nghe vậy biết điều không đề cập việc hôm trước, chỉ cam đoan nhất định sẽ tạo cho thiếu niên một mái tóc ấn tượng nhất, vừa để hài lòng thẩm mỹ của tiểu thư lắm tiền nhiều của và cảm quan của mình, hai người đều cùng là một loại người, yêu cái đẹp.
Sau một hồi lâu, Tiêu Viễn Hoàng bước ra, có thể nói là hạc giữa bầy gà, lúc đầu tóc của hắn để dài che lấp nhan sắc, tuy sạch sẽ nhưng bù xù, lộn xộn lấn át hết vẻ bề ngoài.
Tiếng vỗ tay "Bộp bộp" vang lên: "Chậc chậc, không tệ, không tệ, bước đầu thay đổi vẻ ngoài của sủng vật hoàn thành xuất sắc, sủng vật của ta đúng là càng nhìn càng đẹp. Ngày mai nhất định lũ nhóc đó sẽ lác mắt với sủng vật mới của ta. Về thôi!"
Hôm nay Như Ngọc làm những việc này cho Tiêu Viễn Hoàng không phải rỗi hơi, mà là đang từng bước thăm dò giới hạn cuối cùng của thiết lập nhân vật, cô nhận thấy chỉ cần mình ép nam chính phản diện một đầu, thì dù có làm trời làm đất gì cũng không bị coi là phá vỡ thiết lập nhân vật.
Lúc Như Ngọc lôi Tiêu Viễn Hoàng về, tất cả người làm trong nhà đều ngạc nhiên với sự thay đổi của hắn, dù rất tò mò nhưng không ai dám nói gì.
Chi Họa thấy Như Ngọc và Tiêu Viễn Hoàng vừa đến nhà mỗi người lại tự về phòng mình, cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu liếc nhẹ Chi Thư, như có sự ngầm hiểu ăn ý với nhau.
Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, Chi Thư đến trước phòng Như Ngọc gõ cửa.
"Cốc, cốc"
"Tiểu Thư, em ngủ chưa?"
Khi Chi Thư hỏi, Như Ngọc vừa mới tắm xong, nói vọng ra: "Vào đi."
"Vâng, chị vào nhé."
Như Ngọc vừa xuyên đến hôm nay đã chịu mệt mỏi cả ngày, hiện tại cô chỉ muốn lên giường đi ngủ, lúc Chi Thư tiến vào cô mới chợt nhớ tới một thói quen của nguyên chủ, do mất mẹ từ sớm, cha lại luôn bận rộn với công việc, nên từ nhỏ nguyên chủ rất sợ tối và cô đơn.
Cạnh giường nguyên chủ để một chiếc đèn ngủ luôn bật sáng, ở gần đó còn để một chiếc giường khác dành cho Chi Thư để trông chừng.
Khi mẹ mất, Chi Thư và Chi Họa đã luôn ở bên cạnh nguyên chủ, họ không chỉ có mối quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn cùng lớn lên với nhau.
Hiện tại Như Ngọc đã thay thế nguyên chủ, cô không sợ cô đơn cũng chẳng sợ tối, hơn nữa nếu để Chi Thư ở gần, cô sợ mình sẽ bị lộ nguyên hình, diễn xuất dù hoàn hảo thế nào cũng sẽ có sơ hở, nhất là đối mặt với những người quen thuộc. Cô ấy hiểu rất rõ nguyên chủ.
Trong lúc Như Ngọc đang căng da đầu kiếm cớ để cho người rời đi, thì cô ấy làm như vô tình hỏi: "Tiểu thư, hôm nay người đã dẫn cậu Tiêu đi đâu vậy?"
Như Ngọc trong đầu lóe lên tia sáng nghĩ ra một cái cớ sứt sẹo: "Tôi đang huấn luyện sủng vật, đó là bước đầu tiên trong phương pháp huấn luyện."
Chi Thư nghe xong vẻ mặt ngơ ngác không hiểu, huấn luyện sủng vật với biến cậu Tiêu trở đẹp trai thì có liên quan gì đến nhau, đây đâu coi là huấn luyện sủng vật, nhìn càng giống như đang đang quan tâm nam sủng của mình hơn.
Chi Họa và Chi Thư đều hiểu dù ngoài mặt họ đều nói Tiêu Viễn Hoàng là vị hôn phu của tiểu thư, nhưng để coi là thật thì chẳng ai công nhận cả, Cung gia sẽ không, về đằng ngoại Lý gia càng không.
Không ai sẽ cho đại tiểu thư kết hôn với một người có cuộc sống và thân phận như vậy. Muốn chơi đùa có thể, còn nếu muốn tiến xa hơn là việc không thể được.
Như Ngọc coi vẻ mặt của cô ấy chỉ có thể giải thích.