Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng một 2024
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 441: Tranh cãi ầm ĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Tửu đầu dây bên kia sửng sốt, nghe cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nửa ngày cũng không nhớ ra, rượu khiến đầu óc cậu có chút tê dại, cũng không nhớ mình đã nói cái gì, Mạc Úc Sở tiếp tục nói.

    "Dù sao bên đó cũng đã có người tiếp quản rồi, cậu có thể ngoan ngoãn đến công ty của anh làm việc đi. Hai ngày nay cậu còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhìn quầng thâm của cậu đã thành cái gì rồi. Hơn nữa trạng thái bây giờ của cậu rất không tốt, nếu ở lại khách sạn nữa e rằng sẽ xảy ra chuyện."

    Tuy rằng đang an ủi Mạc Tửu, nhưng Mạc Tửu uống xong đầu óc vẫn rất đau, không biết vì sao nhìn thấycái gì cũng giống như hoa, mang theo một tầng bóng chồng.

    "Vậy ngày mai em tới, dù sao các anh cũng không cần em, em chỉ là kiếm chút tiền thôi, anh cứ coi như linh vật là được."

    Mạc Tửu nói xong lời này, Mạc Úc Sở càng thêm không vui, anh vốn định chuyển em trai đến bên người để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ như vậy lại khiến em trai hiểu nhầm hơn nữa còn cãi lại, chẳng qua anh muốn răn dạy em trai trai mình một chút, nhân tiện an ủi vài câu, nhưng không ngờ đầu dây bên kia không còn âm thanh.

    "Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu là em trai anh, hơn nữa.."

    Anh còn chưa nói xong đã nghe thấy bên kia có tiếng ngáy, anh có chút cưng chiều cúp điện thoại, quả nhiên không hổ là em trai anh.

    Sau khi Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long kết hôn, mối quan hệ của họ rất tốt, bà Bàn nhìn thấy hai người lại vui vẻ, đặc biệt là đứa con trai yêu quý, bà hận không thể ôm đứa con trai này trong lòng bàn tay.

    "Mẹ nói khi nào thì hai người các con sẽ có em bé?" ngày thường bà Bàn thích nói câu này, khiến Bàn Ngọc Long nhìn thấy bà phải trốn đi, sau khi Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã nghe lời bà Bàn liền đỏ mặt theo bản năng, nhưng sau khi đỏ mặt, bà Bàn vỗ vai hai người họ.

    "Người trẻ tuổi lần đầu làm loại chuyện này, mẹ cũng có thể hiểu được, nhưng mẹ nói thật, các con cũng không thể mãi như vậy, đều đã là vợ chồng già, kết hôn lâu như vậy, hai người các con cũng rất ân ái, nếu không nhân cơ hội này sinh em bé, sau này các con sẽ không có cơ hội này."

    Bà Bàn vừa nói xong, mọi người đều không dám nói, đặc biệt là Phạm Tình Dã cũng là phụ nữ, cô có chút ngại ngùng, nhìn thấy vài ánh mắt dò hỏi và tò mò bên cạnh liền sợ hãi không dám nói lời nào.

    "Các con còn trẻ, đừng quá chú ý đến sự tồn tại của mẹ, mẹ chỉ muốn sớm ôm cháu trai mà thôi. Con xem Đường Nhan hung ác như vậy, đã sớm sinh em bé rồi, đứa bé đó thật đáng yêu, mắt to miệng nhỏ mặt phấn, các con nhìn người ta không thấy ghen tị sao?"

    Nhưng thật không ngờ Phạm Tình Dã lại không có chút dao động nào, trong lòng chẳng những không có dao động, mà khi nghĩ đến sau khi kết hôn còn phải sinh con, liền đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, không biết tại sao mình có một chút chống lại việc có con.

    Mà trong lòng Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã cũng có cùng suy nghĩ, nhưng Bàn Ngọc Long không phải vì sợ nuôi con mà vì sợ Phạm Tình Dã có con liền dời đi tình yêu đối với anh.

    "Các con nhìn đứa bé mà họ đã sinh ra. Đứa bé xinh xắn còn chưa nói, còn rất hiểu chuyện, xon xem nó nhỏ như vậy sẽ kêu ba mẹ, chẳng lẽ các con không muốn một đứa sao? Thừa dịp bây giờ mẹ còn sống, các con sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp, làm mẹ vui vẻ vài năm, có được không?"

    Sau khi bà Bàn nói xong lời này, hai người đều không tự chủ được đỏ mặt, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, Bàn Ngọc Long lại nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ vẫn còn trẻ lắm."

    Ban đầu Bàn Ngọc Long nói điều này để làm cho bà Bàn vui vẻ, nhưng không ngờ rằng bà Bàn không những không vui mà sau khi nghe điều này còn cau mày.

    "Mẹ trẻ thì có ích lợi gì? Nếu không ôm được một đứa cháu mập mạp, thì cả đời cũng tầm thường, chẳng làm nên trò trống gì."

    Bên kia, Đường Nhan ở trong phòng nghe đã lâu, thiếu chút nữa không nhịn được đi ra khỏi phòng, trên ghế sa lon mấy người đang nói chuyện về đứa bé, Đường Nhan lại ôm đứa nhỏ vào trong ngực, giận không có chỗ trút.

    "Hai người làm gì mà không nói chuyện? Đặc biệt là cô, Tiểu Phạm, cô nói cô không làm bất cứ điều gì khi có con, sau này có niềm vui gì? Sau này đợi đến khi cô trở thành một người phụ nữ có tuổi rồi sinh con sao? Thế thì đã quá muộn rồi, bây giờ tuổi của các ngươi là tốt nhất, hơn nữa hiện tại các ngươi vừa có thời gian vừa có tinh lực."

    Bà Bàn nói xong lời này, sắc mặt của Phạm Tình Dã tối sầm lại, Phạm Tình Dã sợ nhất gặp phải chủ đề như vậy, vào lúc như vậy cô không dám nói chuyện, lúc này cũng vậy. Cô hận không thể dán mặt mình lên bức tranh khảm, để bà Bàn trước mặt phớt lờ cô, mà Bàn Ngọc Long bên cạnh chỉ vỗ vai cô, sẵn sàng bị gọi bất cứ lúc nào.

    "Mẹ, hiện tại mẹ không cần lo lắng, hai người bọn họ cũng không có ý này, mẹ cũng đừng ép buộc nữa, hơn nữa bây giờ đứa nhỏ còn nhỏ, cần được chăm sóc, nếu như hai người lại sinh thêm một đứa con, e rằng mặc dù mrj có một đứa cháu mập mạp, nhưng nếu chăm sóc cũng sẽ rất phiền phức, hiện tại một mình ta cũng không thể chăm sóc tiểu tử này."

    Đường Nhan cuối cùng cũng vì tức giận mà đi ra khỏi phòng, nhưng cô ta vẫn cố nén lửa giận trong lòng, cô ta thật sự không ngờ mình mới sinh không bao lâu đã bị quên nhanh chóng như vậy, đặc biệt là thái độ của Bà Bàn đối với cô, quả thật là thay đổi 180 độ.

    "Cô nói lời này là có ý gì? Mẹ không phải đang thuyết phục hai người họ có con sao? Hơn nữa nếu có thêm con, nhà chúng ta sẽ có thêm náo nhiệt, chẳng lẽ không tốt sao? Cô chỉ thích vắng vẻ thôi sao?"

    Trước những lời này, sắc mặt Đường Nhan tối sầm lại.

    Nhưng trong lòng Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã được Đường Nhan cứu cánh cũng đã kiên định hơn.

    "Nhưng đứa nhỏ này còn chưa lớn, còn chưa trưởng thành, chẳng lẽ muốn con mỗi ngày ở nhà, vì nó mà không đi làm, cả ngày chăm sóc đứa nhỏ sao? Khi đó không phải con sẽ trở thành một bà nội trợ sao?"

    Đường Nhan mặc dù không phải là người ưu tú như vậy, nhưng cô ta vẫn là người ích kỷ, nếu một ngày ở bên đứa bé 24 giờ, cô ta sẽ hận sinh ra đứa bé này.

    "Quên đi, đứa bé còn nhỏ, muốn có con cũng không thể nóng nảy, mẹ xem xem hai người họ đã thành cái dạng gì rồi."
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 442: Sinh con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Nhan chỉ liếc nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, hai người đều khoanh tay, giống như không có chuyện gì liên quan đến bọn họ, điều này càng khiến cô ta tức giận, nói chuyện cũng không có dùng não.

    "Mẹ.. mẹ không thể luôn thiên vị hai người bọn họ. Con của con sinh ra đã lâu như vậy, nhất định phải có người chăm sóc. Nếu như con thật sự dành toàn bộ thời gian cho đứa bé này, làm sao có thời gian đi ra ngoài, chẳng lẽ con phải ra lề đường xin tiền mua sữa bột cho nó sao?"

    Cô nói lời này khàn cả giọng, nhưng sau khi bà Bàn nghe xong liền nhịn không được nhíu mày, không ngờ con dâu bà lại là một người ích kỷ như vậy.

    "Sao cô có thể ăn nói với tôi như vậy? Không phải ngày thường tôi không giúp cô chăm sóc đứa nhỏ, hơn nữa đứa bé này là cô sinh chứ không phải tôi, chăm sóc nó có thể là trách nhiệm của tôi, nhưng không phải nghĩa vụ của tôi, sinh thêm vài đứa nhỏ thì làm sao, trong nhà có thể náo nhiệt."

    Bàn Ngọc Long ở bên cạnh nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, nhưng trong lòng lại không có một tia dao động, chỉ lạnh lùng nhìn Đường Nhan trước mặt, trong lòng đặc biệt bất mãn..

    Mặc dù anh không có nhiều cảm xúc với chị dâu này, nhưng bây giờ quả thực bị lời nói của cô làm cho ghê tởm.

    "Thêm một người tức là thêm náo nhiệt, nhưng thêm một người tức là thêm một miệng ăn, thêm một người tức là thêm một đôi đũa, lúc đó sẽ càng nhiều chuyện phiền toái. Mẹ cho rằng sinh con là chuyện đơn giản sao? Sau khi sinh còn phải nuôi nấng, nuôi còn phải tiêu nhiều tiền như vậy, nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ muốn con một ngày 24 giờ ở bên cạnh nó kiếm tiền sao?"

    Khi Đường Nhan nói đến đây có hơi khàn giọng, mặc dù Bàn Ngọc Long không định có con với Phạm Tình Dã, nhưng anh cũng bị những lời của Đường Nhan chọc tức.

    "Cô nói như vậy thật có chút quá đáng, Bàn gia chúng ta không phải không có tiền nuôi một người."

    Chỉ có bà Bàn mới biết Bàn gia có bao nhiêu của cải, hiện tại bà vẫn nắm quyền, cho dù có sinh mười mấy đứa con, bà vẫn có thể chống đỡ cho Bàn gia vì bà có tự tin nói ra, nhưng Đường Nhan thì không vẫn là cắn chết không buông.

    "Sau khi sinh ai sẽ nuôi chúng? Chẳng lẽ thuê bảo mẫu chăm sóc chúng hàng ngày sao? Cho dù có thuê bảo mẫu cũng không thể chăm sóc chúng chu toàn. Con tuyệt đối không tin những lời quảng cáo rởm ngoài đó."

    Những lời của Đường Nhan thực sự khiến mọi người tức giận, ngay cả Phạm Tình Dã bình thường không có chút nóng nảy nào, nghe thấy điều này cũng không thể không muốn mắng cô ta, Phạm Tình Dã hận đến nghiến răng.

    "Cô nói lời này rốt cuộc là có ý gì? Mẹ nói như vậy chẳng qua là để cho chúng tôi sớm sinh con, cô không vui, sau này nếu chúng tôi sinh con, cô cũng không thể hếch mũi lên trời.."

    Lúc này Bàn Ngọc Long kiên định đứng bên cạnh bà Bàn, rõ ràng là cùng phe với bà, lúc này Đường Nhan thực sự không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

    "Tôi không có nói phản đối các người sinh con, tôi chỉ là nói cho mẹ một chút sự tình thôi, các ngươi không phải không biết có con phiền toái như thế nào."

    Đường Nhan phát hiện ra Bàn Ngọc Long đã mất bình tĩnh, cô ta có chút lúng túng, chỉ chọn quả hồng mềm, nhưng vô tình coi bà Bàn là quả hồng mềm, nghĩ bà Bàn tốt với cô ta khiến cô ta nghĩ là dễ bắt nạt.

    "Quên đi, quên đi, chuyện này cũng không thể trách cô, dù sao cô cũng bận rộn công việc, để tôi chăm sóc đứa nhỏ cũng không có gì sai, nhưng vợ chồng sinh con cũng là chuyện thường tình, nếu không có con, chờ đến khi có tuổi thì có hối hận cũng không còn kịp nữa, hai vợ chồng con tốt nhất nên cẩn thận, lời mẹ nói nhất định không phải là vô nghĩa, các con nhất định phải ghi nhớ trong lòng."

    Bà Bàn tha thiết nhìn Phạm Tình Dã đang ngồi trên ghế sô pha, Phạm Tình Dã gật đầu dứt khoát muốn chứng tỏ mình là thật lòng nhưng bà Bàn vẫn cau mày liếc nhìn hai vợ chồng.

    "Đừng gật đầu nữa, phải bắt tay vào hành động. Nếu các con không sớm có con, lòng mẹ vẫn không thể yên, các con cũng biết mẹ chỉ mong có con cháu mà thôi."

    Lời này thực sự không tệ chút nào, Phạm Tình Dã hậm chí không dám phản bác, nhưng khuôn mặt cô ửng đỏ, không dám nhìn vào mặt Bàn Ngọc Long.

    Mãi cho đến khi Đường Nhan thu dọn xong cái túi nhỏ cùng tài liệu, mới ra ngoài mới gặp bà Bàn trở về phòng.

    Nhưng hai người họ vẫn nằm trên ghế sô pha, không ai muốn đứng lên, chỉ có Phạm Tình Dã hơi đói.

    Lúc này, Bàn Ngọc Long nằm bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

    "Chẳng lẽ em không thấy chị dâu có chút quá phận sao? Hôm nay xảy ra mâu thuẫn với mẹ, anh thật sự cạn lời. Người phụ nữ này ngày thường không có thù oán gì với chúng ta. Tại sao lại nhắm vào đứa con chưa chào đời của chúng ta?"

    Vốn là có ý tốt, nhưng đột nhiên liên lụy đến đứa nhỏ, cô không khỏi cúi đầu, hiện tại không thể nhìn thẳng vào mắt Bàn Ngọc Long.

    "Cái gì đứa nhỏ chưa ra đời, anh đừng nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta cũng không vội, hơn nữa mẹ anh vừa rồi cũng chỉ tùy tiện nhắc tới, hiện tại chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều như vậy."

    Khi nói đến đây, Bàn Ngọc Long bên cạnh mỉm cười, chạm vào mặt Phạm Tình Dã.

    "Quên đi, nói với em những chuyện này thật sự không có ý nghĩa gì, nhưng chị dâu xác thực có chút quá đáng, lại cãi nhau với mẹ nhiều như vậy."

    Phạm Tình Dã không cảm thấy điều đó, có lẽ là do cô thậm chí không nhìn Đường Nhan một chút nào, thậm chí còn không bố thí cho Đường Nhan một ánh mắt.

    Trong lòng cô chỉ mơ hồ cảm thấy buồn thay cho người phụ nữ này, quả nhiên sau khi sinh con ra, cả người liền trở nên ảm đạm, sứ mệnh cả đời cũng đã hoàn thành, cho nên cũng không có ý nghĩa gì.

    "Là cô, em cũng cảm thấy cô ta chỉ là tùy tiện nói, hơn nữa vừa rồi em cũng không có nhìn thấy hai người bọn họ, cãi nhau không phải là đối chọi gay gắt sao? Hai người này rốt cuộc là ăn phải pháo gì?"

    Sau khi Phạm Tình Dã nói xong, Bàn Long không khỏi che đầu, thực sự rất cảm động trước vợ mình.

    "Quên đi, quên đi, anh không biết."

    Phạm Tình Dã vừa nghĩ tới, ấn tượng trước đây của cô về Đường Nhan mơ hồ giống với ấn tượng sáng nay của cô ta.

    "Em cảm thấy cô ta không có việc gì, bất quá em cũng không thấy hai người cãi nhau, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là gần đây áp lực công việc quá lớn, tranh chấp với mẹ cũng là điều không thể tránh khỏi."

    Sau khi Phạm Tình Dã an ủi Bàn Ngọc Long bên cạnh liền chìm vào giấc ngủ.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 443: Lừa tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đây Hùng Khải Húc đi lang thang trên phố như cô hồn, kể từ lần trước lừa tiền Phạm Tình Dã, tiêu hết tiền của Phạm Tình Dã, hắn đã trở nên nghèo túng, ở đầu đường giống như một nghệ sĩ bất hảo, ở cuối hẻm giống như sắp kiếm sống bằng nghề ăn xin.

    Sau khi tiêu hết tiền, sau khi hắn làm việc trong công ty đã từ chức, sau khi từ chức hoàn toàn không để ý đến tương lai của chính mình, chỉ từ chức rồi quay lại làm việc.

    "Anh bị công ty chúng tôi sa thải rồi, công ty chúng tôi không cần những nhân viên vô trách nhiệm như anh, hơn nữa anh đã nhiều ngày không đi làm, còn muốn chúng tôi trả lương cho anh, anh nằm mơ rồi."

    Hắn ôm đồ của mình trước mặt giám đốc thật sự rất xấu hổ, nhưng sau khi giám đốc mắng hắn, hắn lại tuyệt vọng đi ra ngoài, hắn không biết vì sao hai ngày nay mình không có động lực.

    "Lời anh nói tôi hiểu, nhưng tôi thật sự không cần số tiền lương này, tôi cũng không cần nhìn mặt anh nữa, bởi vì tôi đã có tiền trong tay rồi, cho nên sau này không cần ăn nói khép nép trước mặt anh nữa."

    Sau khi Hùng Khải Húc mạnh mẽ nói ra câu này, anh ta lấy đồ đạc của mình rời khỏi cổng công ty, tiêu sái như thể anh ta sẽ đi lang thang khắp thế giới, nhưng trong lòng anh ta biết rằng số tiền trong tay anh ta đã tiêu gần hết.

    Hắn dần có chút lo lắng, số tiền này đều là số tiền lần trước lừa Phạm Tình Dã, nhưng Phạm Tình Dã dường như có cách giải quyết những chuyện này, hai ngày trước hắn nghe nói Phạm Tình Dã kết hôn với Bàn Ngọc Long, cuộc hôn nhân đã được thực hiện vô cùng lộng lẫy.

    May mắn thay, sau khi nhìn qua, trong lòng vẫn rất ghen tị, nhưng sau khi lừa hết tiền từ Phạm Tình Dã, hắn không còn hứng thú với người phụ nữ này nữa, điều duy nhất người phụ nữ này hấp dẫn hắn là tiền trên người cô.

    Hắn thường xuyên lang thang trên đường phố, giống như một lữ khách cô đơn nghèo túng.

    "Hiện tại muốn kiếm tiền chỉ sợ rất phiền toái, nếu muốn lấy tiền từ người phụ nữ này lại càng phiền toái, người phụ nữ này không phải kẻ ngốc, sẽ không bị lừa lần hai."

    Trong lòng nghĩ như vậy, đang tính toán làm thế nào mới có thể lấy thêm một số tiền từ Phạm Tình Dã, một ý tưởng hay đột nhiên nảy ra trong đầu hắn.

    "Em thật sự không muốn sinh con sao? Vừa rồi mẹ đã nói, nhất định khi bà ấy còn sống phải nhìn thấy hai chúng ta sinh con, nếu em không muốn thì nói với mẹ, anh cũng không ép em."

    Khi Bàn Ngọc Long dịu dàng trước mặt nói những lời này, Phạm Tình Dã không khỏi bối rối.

    "Không cần nói với mẹ chuyện này. Chỉ là em nghĩ về một số chuyện trong quá khứ thôi. Em không phản đối việc có con, em cũng thích trẻ con, nhưng em chưa sẵn sàng cho tất cả những điều này. Anh có biết trước đây những chuyện em trải qua không phải là chuyện của con người, cho nên em còn chưa có chậm lại."

    Phạm Tình Dã đại khái cũng nhớ tới những chuyện khó chịu năm xưa, nhất thời trở nên phiền muộn, Bàn Ngọc Long cũng không phải kẻ ngốc, từ trong mắt cô nhìn thấy một tia cười khổ.

    "Quên đi, tên tra nam kia.. Chúng ta không nhắc đến chuyện cũ nữa. Hơn nữa, anh thật sự rất thích em, hơn nữa ở bên anh em không có một chút cảm giác nào sao?"

    Bàn Ngọc Long ngập ngừng hỏi Phạm Tình Dã bên cạnh, Phạm Tình Dã gật đầu, nhưng lại lắc đầu, điều này khiến Bàn Ngọc Long cảm thấy không chắc chắn.

    "Em đương nhiên có tình cảm với anh. Chỉ là em nghĩ đến tên cặn bã đó liền rất tức giận. Khi không muốn nghĩ nữa, trong đầu em luôn hiện lên hình bóng của anh. Em thực sự hỏng rồi."

    Lúc này đang lang thang trên đường, trước mặt có một vòng người, hắn cảm thấy hơi tò mò nên đi theo đám người đó, từng người một đi vào, bên trong hình như có thứ gì đó, hắn có chút tò mò.

    "Công ty thông báo tuyển dụng."

    Sau khi nhẹ nhàng đọc bốn chữ trên tấm biển, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, không phải vì mỹ nhân sau tấm biển xinh đẹp như thế nào, đôi chân thon dài ra sao, mà là vì khuôn mặt mỹ nữ sau tấm biển đó hóa ra là Phạm Tình Dã, hóa ra duyên phận đến thật nhanh.

    Sau khi Phạm Tình Dã kết hôn, dường như được chồng và gia đình đối tốt, có vẻ càng thêm xinh đẹp hơn, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, trong đầu hiện lên một kế hoạch.

    "Xem ra cô có tiền như vậy, tôi còn muốn từ trên người cô lấy một ít đồ, nếu không chỉ sợ cơm cũng không có mà ăn."

    Hắn có chút vô sỉ nói xong câu này liền chen vào đám đông, bị một nhân viên đẩy vào.

    Hắn chuẩn bị hồ sơ xin việc, vừa rồi bị một công ty sa thải, hiện tại lại bắt đầu mạo hiểm với những thứ bị sa thải, bước vào một vòng phỏng vấn mới, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống có chút kỳ diệu.

    "Ngồi."

    Nơm nớp lo sợ đặt đồ xuống, ngồi xuống chỗ ngồi, cô đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng hắn không thể nhìn rõ phía trước.

    Nhưng có vô số người cạnh tranh với hắn, cho đến buổi tối, sự nhiệt tình vẫn chưa giảm bớt, hắn nhịn không được trở nên nóng nảy.

    "Một kẻ cặn bã như Hùng Khải Húc chẳng qua là gây rắc rối mà thôi. Nhìn hắn còn không bằng nhìn tôi, ngươi xem xem có phải cảm thấy tôi tốt hơn không."

    Câu này vừa mới nói xong, Phạm Tình Dã trước mắt tựa hồ lâm vào trầm tư, không có phản ứng.

    Chồng cô đối với cô tốt như vậy, mà tên cặn bã không rõ lai lịch là hoàn toàn không có lý, ở trong gia đình này cô không hề bị phân biệt đối xử, từ trước đến nay cô luôn mặc định là người nhiệt tình, cô cảm thấy ở đây mình rốt cuộc đã tìm được giá trị của bản thân.

    Nhưng Hùng Khải Húc đã vô tình vượt qua cuộc phỏng vấn, không biết trong sơ yếu lý lịch của mình rốt cuộc có gì đáng để người khác tin tưởng.

    "Khoảng cách lấy được tiền của cô càng thêm gần."

    Hùng Khải Húc sững sờ nhìn khuôn mặt của Phạm Tình Dã trên tấm áp phích, trước đây khi Phạm Tình Dã ở bên hắn, chưa bao giờ nghĩ tất cả tiền của cô sẽ bị hắn lấy đi.

    Nếu hắn đoán không lầm, lần này là công ty của Phạm Tình Dã, mà hắn đã vượt qua cuộc phỏng vấn của công ty, thành công trở thành một nhân viên nhỏ trong, chỉ cần có thể tiếp xúc với Phạm Tình Dã, thì người phụ nữ này không phải rất khó lừa.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 444: Xâm nhập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ Hùng Khải Húc muốn tự an ủi mình, mấy ngày nay ở công ty của Phạm Tình Dã giống như một người vô hình, không hiểu sao Phạm Tình Dã luôn bận rộn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng như vượt lên dẫn trước, căn bản không nhìn được Phạm Tình Dã.

    "Hùng Khải Húc.. đó là tên anh sao?"

    Khi hỏi đến đây, nữ đồng nghiệp bên cạnh có chút ngượng ngùng.

    Hai người mới gặp nhau, nhưng Hùng Khải Húc luôn rất thành thạo trong việc tán tỉnh các cô gái, nhưng nữ đồng nghiệp vẫn có chút xa lạ với hắn, thậm chí đến bây giờ vẫn không nhớ tên của hắn.

    Hùng Khải Húc phiền toái gật đầu, hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian cho một người phụ nữ xấu xí như vậy, dù có người ra vào văn phòng thì đôi mắt hắn vẫn luôn quan sát văn phòng của Phạm Tình Dã có người ra vào hay không.

    Phạm Tình Dã ở công ty như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngày thường có thể đến đây một lần cũng không tồi, nhưng Phạm Tình Dã không biết anh ta đang tìm tài liệu gì, hình như có người ra vào.

    "Nếu anh là Hùng Khải Húc, tôi có thể mời anh ăn một bữa không? Tôi thấy anh rất dễ gần. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây, đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây. Lúc tôi vừa mới bắt đầu phỏng vấn đã rất lo lắng, tôi nói với anh trong cuộc phỏng vấn tôi đã rất lo lắng đến nỗi tay đổ mồ hôi."

    Hùng Khải Húc lúng túng gật đầu, nhưng vẫn hướng bên kia dò xét.

    Hắn vốn muốn tìm Phạm Tình Dã nhưng không ngờ Phạm Tình Dã hoàn toàn không có ở đó.

    "Chẳng lẽ anh tìm Phạm Tình Dã.."

    Sau đó nữ đồng nghiệp tựa hồ lập tức nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhưng cảm giác bị nói trúng rất không thoải mái, Hùng Khải Húc gật đầu, nữ đồng nghiệp phía sau cười nói.

    "Phạm Tình Dã, những người thành công chúng ta cũng không thể trèo cao. Ngay cả khi nhìn vào bên trong mấy lần, cô ấy cũng sẽ không thể chú ý đến anh. Anh đừng lãng phí thời gian nữa. Huống hồ Phạm tổng không phải là người mà người bình thường như chúng ta có thể thấy, ngày thường như thần Long thấy đầu không thấy đuôi, nếu thật sự gặp được một lần coi như lợi hại."

    Câu này vừa dứt, Hùng Khải Húc liền cúi đầu, trước đây hắn coi Phạm Tình Dã như một cây hái ra tiền, nhưng bây giờ hắn mới biết Phạm Tình Dã được nhiều người săn đón như vậy, hắn nâng chân cho cô còn không kịp.

    "Làm thế nào mà cô ấy trở thành một người thành công? Cô ấy không phải chỉ là một người bình thường sao?"

    Nói đến đây, nữ đồng nghiệp bên kia tức giận liếc nhìn Hùng Khải Húc trước mặt, tức giận giải thích với hắn.

    "Quả nhiên anh không hiểu, Phạm tổng không chỉ thành công, sau lưng Phạm tổng còn có gia đình chồng cô ấy."

    Khi nói đến đây, Hùng Khải Húc không khỏi cau mày, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn thế nhưng không biết gì về Phạm Tình Dã, nhưng nữ đồng nghiệp này lại bắt đầu điên cuồng nói với hắn, cũng không biết nói chuyện phiếm vào thời điểm như vậy là sai.

    "Chẳng lẽ anh không biết chồng cô ấy tên là Bàn Ngọc Long sao? Xem ra anh thật lạc hậu."

    Khi nói đến đây, Hùng Khải Húc cau mày, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn trở nên hơi mơ hồ về những cái tên này, khi nhìn thấy nữ đồng nghiệp trước mặt không ề né tránh, khi cùng cô ta thảo luận về Bàn Ngọc Long, ánh mắt cũng rực lửa.

    "Tôi không tin họ là người thành đạt, chẳng qua chỉ là trèo lên đống bùn đất mà thôi. Chỉ có rác rưởi mới nghĩ họ là người thành công."

    Trong lòng Hùng Khải Húc nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói lời nào, Hùng Khải Húc chỉ cười với nữ đồng nghiệp, nữ đồng nghiệp bị nụ cười của anh làm mặt đỏ bừng xấu hổ, không biết đang xấu hổ về điều gì?

    "Tại sao anh luôn cười với tôi? Tôi nói cho anh biết, nếu anh thực sự ở chỗ này đợi Phạm tổng.. chắc chắn anh không thể gặp được họ. Huống hồ hiện tại hai chúng ta cũng chỉ là người vô hình mà thôi, hiện tại trong mắt bọn họ ngay cả cảm giác tồn tại cũng không có. Cho dù anh có xoát cảm giác tồn tại thì thế nào, cũng không ai chú ý đến chúng ta cả."

    Cô vừa dứt lời liền bị Hùng Khải Húc trước mặt dội một gáo nước lạnh, khi Hùng Khải Húc nghe thấy lời này thì cả lông mày cau lại.

    "Làm sao có thể? Sao chúng ta là người vô hình, chúng ta là người cầm tiền lương nhà nước."

    Nói đến đây, nữ đồng nghiệp có phần mỉa mai: "Cho dù chúng ta ăn lương nhà nước thì thế nào, những người ở trên cũng ăn lương nhà nước. Họ vĩ đại hơn chúng ta, bất phàm hơn chúng ta. Vậy thì sao? Bằng không anh cưỡi lên đầu họ đánh họ."

    Khi người phụ nữ nói đến đây, Hùng Khải Húc cảm thấy đau lòng, khi Hùng Khải Húc tức giận anh ta nhớ lại khoản tiền mà trước đây anh ta đã lừa Phạm Tình Dã, nếu có thể quay lại cuộc sống tiêu tiền như nước trước đến, cho dù hắn có chết thì cũng đáng.

    Phạm Tình Dã đang tìm tài liệu trong văn phòng bên kia, không biết nó bị thất lạc ở đâu, nhưng cô vẫn tiếp tục tìm.

    "Tôi nói lời này chẳng lẽ anh còn không vui? Đó là sự thật. Nếu anh không muốn thừa nhận sự thật, tôi thật sự không còn cách nào."

    Nữ đồng nghiệp này khi nói chuyện có chút lo lắng, điều này khiến Hùng Khải Húc cau mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn nữ đồng nghiệp trước mặt, nhưng nữ đồng nghiệp lại mở to mắt nhìn Hùng Khải Húc trước mặt, tỏ vẻ không hài lòng.

    "Tôi nói những lời này cũng chỉ vì tốt cho anh, cho dù anh ở chỗ này ba ngày ba đêm, Phạm Tình Dã tuyệt đối sẽ không thèm để mắt tới anh. Những người thành công này, mặc dù giẫm lên bùn như chúng ta, nhưng bọn họ chính là mây, dù có thế nào bọn họ vẫn cao hơn chúng ta một cái đầu, cả đời này anh cũng không ngẩng mặt nổi, chúng ta đều chỉ là một đám đáng thương mà thôi."

    Nói đến đây, Hùng Khải Húc bên cạnh không biết tại sao sau khi nhìn thấy Phạm Tình Dã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, hắn cảm thấy rất khó chịu, ước gì mình cũng có thể kéo Phạm Tình Dã xuống.

    "Dù sao thì tôi chỉ đang khuyên anh đừng lãng phí thời gian của mình."

    Sau khi bài phát biểu của đồng nghiệp kết thúc, Hùng Khải Húc liếc nhìn văn phòng ở phía xa, có bóng một người phụ nữ bước ra khỏi văn phòng, nhưng người đó không phải là Phạm Tình Dã, hắn đợi lâu như vậy vẫn còn không nhìn thấy bóng dáng của Phạm Tình Dã.

    "Có vẻ như anh vẫn không từ bỏ, nhưng anh không có ý định bỏ cuộc. Khi thực tế ập đến với anh, anh sẽ tự nhiên hiểu ý của tôi. Cho dù anh chết ở đây, Phạm Tình Dã cũng sẽ không nhìn anh một cái, anh xem một thằng đàn ông đáng thương từ trên xuống dưới có chỗ nào có thể hấp dẫn cô ấy?"
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 445: Gây rối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà bên này sau khi Đường Nhan nghe điện thoại chuẩn bị ra ngoài, bà Bàn dường như có điều gì đó muốn nói với cô ta, nhưng Đường Nhan phớt lờ.

    "Cô đi đâu mà gấp như vậy. Tôi còn có chuyện muốn hỏi cô, hai đứa nhóc này có ở đây không?"

    Nói xong lời này, bà Bàn trước mặt có chút không vui, Đường Nhan đành phải gật đầu.

    "Vẫn còn phải làm phiền mẹ, nhưng hai đứa nhỏ này không thể không nhờ mẹ chăm sóc, bởi vì hai đứa nhỏ này.. Tôi sợ hiện tại không có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ này, sau khi trở về nhất định sẽ bồi thường cho mẹ."

    Nói xong, Đường Nhan không đợi bà lên tiếng đã đi ra ngoài.

    "Đứa nhỏ này cũng thật là, gần đây sao lại vội vàng như vậy, thậm chí còn không nhớ mang theo túi xách?"

    Khi nói tới đây, bà Bàn nghi ngờ nhìn vào nơi Đường Nhan biến mất.

    "Công ty đào tạo xảy ra chút việc nhỏ, xin ngài mau trở về, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.."

    Đầu dây bên kia đang nói chuyện là trợ lý của cô ta, nhưng trợ lý này làm cô ta rất khó chịu, lần này gọi cho cô ta chắc có việc gấp nên cô ta nhanh chóng bắt máy.

    Bên kia truyền đến một giọng nói khẩn cấp.

    "E rằng có một số việc không thể không chờ sau khi ngài tới, chuyện ở đây nhất thời tôi cũng không thể giải thích rõ ràng, ngài mau tới đây đi, nếu không tới đây nói không chừng sẽ xong đời."

    Giọng nói gấp gáp, nhưng Đường Nhan vừa lên xe liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

    "Rốt cuộc có chuyện gì cô không thể nói cho tôi biết sao? Bây giờ tôi đang trên đường đến, không có chuyện gì lớn thì đừng làm phiền tôi."

    Khi nói đến đây, trợ lý đột ngột cúp điện thoại, cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn muốn giấu cô ta.

    Cô ta vừa lái xe vừa cảm thấy chóng mặt, cũng không biết tại sao, có lẽ là do mùi trong xe thực sự khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy cô nhanh chóng tắt huân hương.

    "Đến tột cùng cô muốn làm gì?"

    Vừa dứt lời, một người phụ nữ trước mặt đã hét lên: "Cô có thái độ gì, tôi đến trả tiền dịch vụ cho cô mà cô lại đối xử với tôi bằng thái độ này? Các cô thế nhưng còn thái độ với tôi, các cô qua loa tắc trách.. cô xem tôi thành kẻ ngốc, các cô nghĩ mình lợi hại, nhưng cũng chỉ là một cái bang.."

    Lúc Đường Nhan mới vào công ty huấn luyện, cảm thấy có tiếng hét và tiếng rống của phụ nữ từ công ty huấn luyện truyền đến, cô ta có chút không kiên nhẫn xách túi đi vào.

    Nhưng vừa đi vào trợ lý đã giữ cô ta lại, tức giận chỉ vào người phụ nữ đang khóc bên trong, không biết người phụ nữ này đã xảy ra chuyện gì mà còn tranh cãi với người của công ty.

    "Người phụ nữ này muốn phá chúng ta. Cô ấy chỉ trả một ít tiền lại muốn có thêm dịch vụ. Thật nực cười. Chúng tôi chỉ mắng cô ta hai câu, nhưng cô ta liền không vui."

    Đường Nhan nhìn thoáng qua, trợ lý trước mặt có hai vết máu, chắc là việc tốt của người phụ nữ chanh chua này, cô ta có chút tức giận, người của cô ta chỉ có cô ta có thể đánh, cô ta cũng là một người thích bao che.

    "Tôi nghĩ cô ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là đám lưu manh mà thôi, tôi khuyên các ngươi tốt nhất đừng động vào tôi, nếu các ngươi dám đụng vào tôi thì đừng trách tôi không khách khí với các người, tôi nhất định sẽ gọi điện báo án, kiện các ngươi ra tòa."

    Người phụ nữ bên trong đang la hét, không ai có thể giữ bà ta lại chứ đừng nói là cõng bà ta, nhưng khi Đường Nhan đi vào, cô ta đã chú ý đến ánh mắt của người phụ nữ này có gì đó không ổn, ánh mắt nghi hoặc của người phụ nữ rơi vào người cô ta khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu.

    "Cô nhìn tôi làm gì? Tôi nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể làm cái gì thì các ngươi cũng chỉ là một đám ô hợp thôi, sau khi tôi đưa các ngươi ra tòa, để cho công ty các ngươi không thể tiếp tục, các ngươi tin hay không?"

    Bà ta vừa nói ra lời này, Đường Nhan bên cạnh liền nhíu mày, mà trợ lý bên cạnh lại vẻ mặt tức giận nhìn người đàn bà điên trước mặt, cũng không biết khuyên can như thế nào, chỉ tiếp tục nhìn Đường Nhan.

    "Không cần nhiều lời với người đàn bà điên này, ném bà ta ra ngoài cho tôi, đừng để bà ta quấy rầy, chỉ có một mình chúng ta ở đây, cho dù bà ta muốn ra tòa thì để bà ta ra tòa, dù sao chờ sau khi ra tòa, bà ta sẽ biết thế lực đằng sau chúng ta lớn thế nào."

    Khi cô ta vừa nói điều này, người đàn bà điên trước mặt đã cười to.

    "Quả nhiên, các ngươi đã lộ ra bản chất thật của mình. Tôi biết các ngươi không phải là một đám người tốt. Tôi đã trả nhiều tiền như vậy để hưởng thụ nhiều dịch vụ như vậy, các ngươi cái đám thương nhân lòng dạ hiểm độc lại dám lừa gạt tôi."

    Nói xong, tất cả mọi người tới gần bà ta, người phụ nữ này không phải người hiền lành, nếu thật sự chọc giận người phụ nữ này, bà ta có thể bóp cổ bọn họ.

    "Tôi bảo các người nhanh lên ngay đi, đừng lo, dù sao tôi cũng đã mua bảo hiểm cho các người rồi, nếu các người lo lắng.. Nếu cậu lo lắng, vậy tháng sau tôi sẽ đuổi các người."

    Đường Nhan vừa nói xong, người phụ nữ đã cười ha ha.

    "Nhìn cái mặt xấu xí của cô, giống như sợ người khác không biết Đường gia các ngươi là cái gì, chỉ là một đám rác rưởi thôi!"

    Vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Đường Nhan vặn vẹo.

    "Cô còn dám nói những lời này một lần nữa.."

    Đường Nhan nghe vậy thì có chút tức giận, vốn không muốn nghĩ đến chuyện phiền phức trong nhà, không ngờ người phụ nữ này lại để lộ vết sẹo của mình, vừa nghĩ đến những chuyện uấ ức ở nhà liền hận không thể đoạn tuyệt quan hệ.

    Lúc trước Long Liên Tâm và ông Đường nháo ly hôn luôn có ảnh hưởng rất lớn đến cô ta, bây giờ để kiểm soát tài sản của Đường gia, cô ta vẫn rất quan tâm đến khía cạnh này.

    "Cô nghĩ cô là cái gì cũng dám ở trước mặt tôi khoe khoang, là sợ người khác không biết sau lưng cô có chỗ dựa vững chắc, chẳng qua chỉ Đường gia và Bàn gia thôi sao? Cô có biết tôi là ai không?"

    Câu nói này vừa dứt đã thu hút sự chú ý của Đường Nhan, Đường Nhan tập trung nhìn vào người đàn có vẻ ngoài điên cuồng trước mặt mình.

    "Tôi biết cô phế vật như vậy, không biết tôi là ai mà dám khoe khoang như vậy.. ha ha ha."
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 446: Khởi đầu tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Âm, mấy ngày nay ở Mạc gia quen chứ? Mạc Úc Sở không có bắt nạt con chứ?" Vạn Hàn Anh cười nhìn Đường Âm, dáng vẻ rất tốt bụng.

    Đường Âm gật đầu, Vạn Hàn Anh gần đây thích chạy về phía cô, ban đầu cô nghĩ mẹ chồng chắc chắn sẽ làm khó cô, bây giờ xem ra rất dễ gần.

    "Cám ơn mẹ quan tâm, Mạc Úc Sở đối với con rất tốt." Đường Âm nói lời này cũng không có gì sai, lúc này ở Mạc gia xác thực không tồi, so với lúc ở Đường gia còn nhàn nhã hơn, huống chi ở đây cũng không có người quấy rầy cô.

    Vạn Hàn Anh uống một ngụm nước, mặc dù lúc đầu bà tiếp xúc với Đường Âm là vì sợ người bên ngoài nói mình hẹp hòi, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc này, bà phát hiện Đường Âm rất dễ gần.

    Hơn nữa, hiện tại bà đã có chút thích con dâu Đường Âm rồi.

    "Tiểu Âm, Mạc Úc Sở là con trai, có nhiều cái không hiểu nhiều lắm, con có thể tới hỏi mẹ, nếu có việc gì muốn đi cũng có thể tới liên hệ với mẹ."

    Vạn Hàn Anh đối xử với Đường Âm một cách lịch sự, có chút xa cách, mặc dù bây giờ bà thấy Đường Âm không tệ, nhưng vẫn chưa đạt đến trạng thái có thể thân mật với Đường Âm.

    "Được, con hiểu rồi, cảm ơn mẹ." Vạn Hàn Anh gần đây đã chạy về phía cô, ấn tượng ban đầu của Đường Âm đối với Vạn Hàn Anh cho đến bây giờ cũng không tệ.

    Lúc này, Mạc Úc Sở cũng từ công ty trở về, nhìn thấy Vạn Hàn Anh đang ngồi trong phòng khách, anh không ngạc nhiên. Trước đây, lần đầu tiên anh nhìn thấy Vạn Hàn Anh ngồi trong phòng khách nói chuyện với Đường Âm, anh cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ là vì sợ Vạn Hàn Anh làm khó Đường Âm.

    Nhưng vài lần anh trở về Vạn Hàn Anh đều ở đó, vì vậy bây giờ anh không có bất kỳ lo lắng nào.

    "Mẹ, mẹ có muốn ở lại đây ăn tối không?" Thái độ của Mạc Úc Sở đối với Vạn Hàn Anh rất ôn hòa, Vạn Hàn Anh nhìn Mạc Úc Sở đi vào, cười gật đầu, ở lại nhà con trai ăn cơm cũg tốt.

    Là một người phụ nữ mạnh mẽ, Vạn Hàn Anh cũng có tiếng nói trong Mạc gia, trước đây Mạc Úc Sở bằng bản lĩnh của mình đã có chỗ đứng trong Mạc gia, giờ đây Vạn Hàn Anh thường xuyên chạy đến nhà anh.

    Hơn nữa trong mắt người ngoài còn có quan hệ tốt với Đường Âm, cho nên mọi người đương nhiên càng thêm kính trọng Mạc Úc Sở, địa vị của anh trong Mạc gia cũng được nâng lên rất nhiều.

    Sau bữa tối, Vạn Hàn Anh rời đi.

    "Đường Âm, gần đây mẹ ngày nào cũng tới đây, mẹ không phải làm khó dễ em chứ?" Sau khi Mạc Úc Sở tiễn Vạn Hàn Anh đi, anh ôm Đường Âm ngồi xuống ghế sô pha, vẫn còn có chút buồn bực.

    "Không, gần đây mẹ đối với em rất tốt, bà còn nói nếu có cần gì có thể đến chỗ mẹ." Đường Âm nghĩ mấy ngày nay tiếp xúc với Vạn Hàn Anh, nói.

    Nghe vậy, Mạc Úc Sở nhướng mày, anh không cho rằng một người phụ nữ mạnh mẽ như Vạn Hàn Anh sẽ hiểu được những suy nghĩ cẩn thận của Đường Âm, vì vậy anh bất đắc dĩ mỉm cười.

    "Nếu cần gì em cũng có thể nói với anh, mấy ngày nay mẹ ngày nào cũng tới tìm em, em đều không có đến tìm anh.." Mạc Úc Sở tựa hồ đang làm nũng, thậm chí còn cọ cọ cổ Đường Âm.

    Đường Âm cười rất ngọt ngào, cô rất thích hành động thân mật của Mạc Úc Sở.

    "Được rồi, anh bao nhiêu tuổi, sao còn ghen với mẹ!"

    "Vậy đêm nay em phải bồi anh thật tốt." Mạc Úc Sở lại cười nói, dừng một chút, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy lại thần sắc nghiêm túc, nói: "Gần đây trong công ty, người Mạc gia cũng có người muốn đến kết thân với anh."

    Nghe vậy, Đường Âm tự nhiên có chút vui mừng, Mạc gia vốn là gia tộc nội tình nồng hậu, nếu như có Mạc gia nguyện ý cùng Mạc Úc Sở kết giao bằng hữu, đây cũng là một khởi đầu tốt.

    "Nhưng mà, nhìn anh không được vui vẻ lắm." Đường Âm không bỏ qua đáy mắt Mạc Úc Sở hiện lên bất an, nghĩ nghĩ sau đó hỏi.

    Mạc Úc Sở không giải thích, mà là hỏi Đường Âm: "Em nghĩ tại sao họ lại thân thiết với anh?"

    Bản thân Đường Âm cũng là người phụ trách công ty, vì vậy cô tự nhiên biết những khúc mắc, sau đó nghĩ đến Vạn Hàm Anh mấy ngày nay thường xuyên lui tới chỗ cô, cô chợt hiểu ra.

    "Là bởi vì mẹ sao?" Đường Âm liếc nhìn Mạc Úc Sở mấy lần, tuy rằng giọng điệu có chút nghi vấn, nhưng Đường Âm vẫn là rất chắc chắn, Mạc gia không thể đột nhiên thay đổi thái độ, từ điểm này xem ra cũng chỉ có Vạn Hàn Anh.

    Mạc Úc Sở nhướng mày, Đường Âm có thể đoán được điều này ngay lập tức, anh không có bất kỳ nghi ngờ nào, Đường Âm rất thông minh, tự nhiên có thể đoán được điều này.

    "Em nói không sai, là mẹ, gần đây bà thường xuyên tới nhà, cho nên địa vị của anh ở Mạc gia đương nhiên nâng cao." Mạc Úc Sở nghĩ nghĩ, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.

    Đường Âm không nói, trong lòng cô vẫn có ấn tượng tốt với Vạn Hàn Anh, dù sao gần đây bà mẹ chồng này có vẻ rất tốt.

    Hơn nữa, hiện tại Mạc Úc Sở có thể nâng cao địa vị của mình ở Mạc gia cũng rất tốt, không có tổn hại gì.

    "Nếu anh không có năng lực, họ cũng sẽ không đến kết thân với anh. Mẹ, bà ấy chỉ đóng vai trò thúc đẩy thôi." Đường Âm nhìn thấy sự phiền muộn trong lòng Mạc Úc Sở, liền an ủi.

    Mạc Úc Sở gật đầu: "Anh hiểu đạo lý này."

    Nhìn bộ dáng Mạc Úc Sở, Đường Âm gật đầu, tính tình Mạc Úc Sở rất thẳng thắn, chỉ cần anh nói như vậy, anh tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều nữa.

    Đường Âm cũng không muốn Mạc Úc Sở vì Vạn Hàn Anh mà phủ nhận tất cả những cố gắng của mình, nhìn như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu.

    Mấy ngày nay, tin tức Vạn Hãn Anh thường xuyên chạy đến bên cạnh Đường Âm tự nhiên lan truyền, những tiểu thư nhà giàu quyền quý này ở nhà không có việc gì làm, cả ngày ở bên nhau hoặc là đi mua sắm hoặc là nghe chuyện bát quái.

    Hai người Đường Âm và Đường Nhan, họ tự nhiên hiểu.

    Trước Đường gia, ông Đường và Long Liên Tâm nháo ly hôn, chuyện này đương nhiên lan truyền trong giới thượng lưu, vừa vẹn lúc đó Đường Nhan cũng gây họa, huốn hồ Bàn gia bên kia hình như cũng không thích Đường Nhan lắm.

    Theo lý mà nói, mặc dù bà Bàn khó kết thân nhưng so với nữ cường nhân như Vạn Hàn Anh mà nói, mọi người vẫn cho rằng Vạn Hàn Anh không dễ kết thân.

    Nhưng bây giờ nhìn lại, Đường Nhan ở Bàn gia không chiếm được bao nhiêu quyền lực, ngược lại Đường Âm ở Mạc gia như cá gặp nước, Mạc Úc Sở đối xử với Đường Âm rất tốt.

    Chỉ vì hai điều này kết hợp với nhau mà trong một thời gian, mọi người đều bàn tán về việc tại sao con gái riêng như Đường Âm lại được Vạn Hàn Anh yêu thích như vậy, trong khi tiểu thư Đường gia chân chính như Đường Nhan lại bị đối xử như vậy?
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 447: Gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Nhan thấy hôm nay thời tiết rất tốt, trên bầu trời xanh treo mặt trời đỏ rực. Dưới ánh mặt trời mọi thứ trông đẹp hơn. Đã vài ngày tâm tình vẫn không tốt, vừa lúc thừa dịp hôm nay nắng đẹp có thể đi dạo trung tâm mua sắm, đi dạo thư giãn. Kể từ sau sự việc đó cho đến nay, tâm trạng của cô ta chưa bao giờ tốt hơn, cô ta cũng không biết mình sẽ tiếp tục sống ở Bàn gia như thế nào.

    Có thể là do hôm nay thời tiết tốt hơn nên người ra đường nhiều hơn, đường phố chật ních xe cộ. Đường Nhan ngồi trong xe, xe vẫn chạy tương đối nhanh, trong lòng Đường Nhan cảm thấy có chút thoải mái.

    Sau khi đến trung tâm thương mại, nhìn nơi đã lâu không đến, Đường Nhan mỉm cười, không biết từ khi nào, hóa ra đi trung tâm thương mại đối với cô ta đã trở thành xa xỉ. Cô ta tình nguyện ở nhà, không làm gì, không muốn ra ngoài để ngắm nhìn ánh nắng bên ngoài? Đường Nhan không biết gần đây cô ta đã xảy ra chuyện gì, cả người trở nên như vậy, hoàn toàn không có phong thái lúc trước. Vì tất cả những chuyện này không liên quan gì đến tôi, cô ta, tại sao cô ta phải gánh chịu hậu quả?

    Cho dù Đường Nhan có làm gì đi chăng nữa, cô ta cũng không chịu thừa nhận việc mình làm lúc đầu quả thực là sai, cô ta luôn cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, không làm sai bất cứ điều gì. Vô luận làm ra chuyện gì cũng đều là do người khác ép buộc, nếu không có con tiện nhân Đường Âm, sao cô ta có thể từng bước từng bước đi đến tình trạng ngày hôm nay?

    Trung tâm mua sắm người đến kẻ đi, Đường Nhan một mình đi qua đám đông. Nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, mọi thứ trong trung tâm thương mại vẫn phồn hoa như trước, không giống cô ta, lúc này mới qua bao lâu cô ta trở nên có chút nghèo túng. Nhưng dù cuộc sống có hơi sa sút nhưng cái gì nên mua thì vẫn phải mua, nên hưởng thì nên hưởng thụ, cô ta tuyệt đối sẽ không nhường những thứ mình nên hưởng cho người khác.

    Đường Nhan đi loanh quanh trong các quầy quần áo của các thương hiệu nổi tiếng khác nhau, nhìn trúng cái gì liền mua cái đó, không quan tâm nó có phù hợp với cô ta hay không, cô ta thấy đắt liền mua. Cô ta không thể để người khác nhìn thấy mình ăn mặc xuề xòa, cho dù có sa sút, tới nơi này vẫn cần phải ngụy trang một chút, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nhìn thấy niềm kiêu ngạo cuối cùng của cô ta.

    Khi Đường Nhan đang đi mua sắm trong trung tâm thương mại, cô ta đột nhiên nhìn thấy một mảng màu xanh lục. Sau đó, một người từ từ lộ ra trước mặt Đường Nhan. Tại sao hôm nay Vạn Hàn Anh lại đến trung tâm mua sắm? Không phải bà ta rất ít khi đi mua sắm sao? Tại sao hôm nay lại đụng phải mình? Đường Nhan theo bản năng muốn tránh mặt Vạn Hàn Anh, sau đó tiếp tục mua sắm trong trung tâm thương mại, tâm trạng tốt hôm nay của cô ta không thể bị bà ta phá hỏng, nhưng chuyện muốn tránh thì không thể tránh được.

    Ngay khi Đường Nhan nhìn thấy Vạn Hàn Anh, Vạn Hàn Anh cũng nhìn thấy Đường Nhan, bốn mắt nhìn nhau, một bên mắt tràn đầy sợ hãi, một bên tràn đầy tức giận. Bây giờ Vạn Hàn Anh không muốn nhìn thấy Đường Nhan, thực sự không biết lòng người phụ nữ này sao lại đen tối như vậy. Bây giờ nhìn thấy Đường Nhan, Vạn Hàn Anh cảm thấy rất khó chịu, lúc đầu bà nghĩ sao lại để con trai mình lấy một người phụ nữ như vậy, giờ gia đình thành ra thế này.

    Vạn Hàn Anh đi thẳng đến trước mặt Đường Nhan. Tại sao hôm nay bà lại ra ngoài mua sắm? Bây giờ có mặt ở trung tâm mua sắm. Tâm trạng của Vạn Hàn Anh hôm nay vốn rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, tâm trạng của bà đột nhiên thay đổi, thật sự là xui xẻo, bà vất vả đi ra ngoài đi mua sắm ở trung tâm thương mại, sao lại đụng phải cô ta? Phá hỏng tâm trạng tốt của bà, xui chết, sau này ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch.

    "Sao hôm nay cô còn mặt mũi đi mua sắm ở trung tâm thương mại? Không ở nhà thu mình lại." Vạn Hàn Anh nhìn thấy Đường Nhan cũng không tức giận lắm, lúc nói chuyện giọng nói giọng lạnh lùng như thể đang chất vấn, mặc dù trong lòng không có ý này, nhưng đối mặt với người phụ nữ này, bà thật sự không có cách nào biểu hiện mình dễ nói chuyện.

    Lúc này, Đường Nhan đột nhiên phát hiện Đường Âm cũng ở đó, Đường Âm đang cùng Vạn Hàn Anh đi mua sắm ở trung tâm thương mại, trong lòng Đường Nhan cảm thấy có chút phiền muộn, tại sao con tiểu tiện nhân này luôn có, con tiểu tiện nhân này thật sự là âm hồn bất tán sao? Trong lòng Đường Nhan vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Âm, trong lòng lại tức giận đến không nói nên lời.

    "Tôi muốn đi đâu thì đi, cần bà quản sao? Bà có thân phận gì mà đòi quản tôi?" tâm trạng của Đường Nhan bởi vì nhìn thấy Đường Âm liền kích phát, trong lòng không còn sợ hãi, lời nói cũng có chút phấn chấn.

    "Tiện nhân cô còn dám ăn nói với tôi như vậy. Thật không biết cô lấy gan ở đâu ra, mượn của ai? Lúc trước là tôi mù mắt, làm con trai cưới một tiện nhân cô, khiến cả nhà thành ra thế này. Đời này tôi đúng là mắt mù, còn đụng phải tiện nhân như cô." Vạn Hàn Anh luôn được chồng cưng chiều, nhưng bây giờ lại bị Đường Nhan nói như vậy, trong lòng sao có thể chịu đựng được cơn giận này? Vì vậy liền biến thành một quả pháo, liên tục oanh tạc Đường Nhan. Đời này không ai có thể khiến bà tức giận, bà muốn xem một chút Đường Nhan có thể làm gì.

    "Được rồi, được rồi, mẹ đừng tức giận, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hôm nay đi siêu thị mua sắm là một ngày vui vẻ, sao mẹ phải tức giận?" Đường Âm nhìn thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, vội vã ra ngoài làm gì đó, xoa dịu sự tức giận của cả hai bên.

    Sao hai người này lại chọn hôm nay để đi mua sắm trong trung tâm thương mại, còn cố tình nhau. Gặp thì gặp, còn cãi nhau, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười sao? Hơn nữa hôm nay ra ngoài đến trung tâm mua sắm với một tâm trạng tốt. Nếu họ cãi nhau phá hỏng tâm trạng, ngược lại còn tức giận, sẽ không có mục đích đi mua sắm ngày hôm nay.

    "Đều là người Đường gia, sao một người thì đoan trang, còn người kia toàn làm những chuyện xấu xa?" Vạn Hàn Anh liếc mắt nhìn Đường Nhan, lời nói vẫn chanh chua như cũ, cố tình khiến tiểu tiện nhân kia không vui, tốt nhất nên tức giận, tức chết cũng đỡ khiến bà phải tự mình thanh lý môn hộ.

    Vạn Hàn Anh càng nghĩ càng tức giận, sao lúc trước con trai bà lại mù quáng như vậy? Nhìn trúng một người phụ nữ như vậy, bà thế nhưng lại còn đồng ý. Thật là quá sai lầm, nếu bà biết là một người phụ nữ như vậy, lúc trước dù bà có liều mạng cũng sẽ Ngay cả khi anh ấy cố gắng hết sức, anh ấy cũng sẽ không để con trai mình cưới cô ta.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 448: Không biết tốt xấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Đường Nhan nghe Vạn Hàn Anh nói như vậy, này không phải đang tự tát vào mặt mình sao? Cô ta làm sao có thể tiếp tục chịu đựng? Nếu cô ta chịu đựng thêm nữa, đây không phải là làm mọi người chê cười sao? Còn có con tiện nhân Đường Âm mặt ngoài đến đây để khuyên Vạn Hàn Anh, nhưng thực tế không phải chỉ để Vạn Hàn Anh tiếp tục tìm lỗi của mình sao? Con riêng chính là con riêng, không những không thể lên mặt bàn mà còn giở thủ đoạn sau lưng. Bây giờ có tiến bộ rồi, không còn giở trò lén lút nữa mà giở trò công khai, làm sao cô ta chịu được?

    "Mẹ, cho chị một chút mặt mũi đi. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở trung tâm mua sắm, nhất định là đến tham quan trung tâm thương mại, mọi người nhất định là tâm tình tốt đến đây, tranh cãi làm gì? Làm hỏng tâm trạng tốt của mọi người." Đường Âm không muốn nhìn tình hình ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa xung quanh đã có người đứng xem, nếu tiếp tục cãi vã nhất định sẽ bất lợi cho cả hai. Còn không bằng hai người họ nên nhanh chóng rời đi xem như không có chuyện gì.

    "Tôi làm việc này là để giữ thể diện cho Đường Âm, cũng hy vọng mấy con tiểu tiện nhân có thể an phận thủ thưởng, không cần mỗi ngày đều lắc lư trước mặt người khác, kẻo có ngày nhìn cô ta thành con kiến giẫm chết, cô ta cũng không biết mình chết như thế nào." Vạn Vạn Ngay mặc dù ngừng chiến, nhưng miệng vẫn không ngừng nói móc. Hôm nay thật sự là xui xẻo, cùng Đường Âm đi mua sắm lại có thể gặp được Đường Nhan.

    Nhìn Đường Âm bên cạnh và Đường Nhan trước mặt, Vạn Hàn Anh trong lòng thở dài, đứa bé trong một gia đình làm sao có thể dạy thành hai bộ dạng khác nhau? Nếu bà không biết thân thế của hai người này, chỉ bằng hiện tại bà phán đoán cũng sẽ cho rằng Đường Âm là tiểu thư được mọi người dạy dỗ trong nhà, còn Đường Nhan là con ngoài giá thú, con ngoài giá thú không lên được mặt bàn.

    "Cô giả bộ cái gì? Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái thứ bẩn thỉu gì. Cô chẳng qua chỉ là con gái ngoài giá thú mà thôi, không thể lên được mặt bàn. Bây giờ muốn nịnh bợ lấy lòng người khác để lên được mặt bàn, cô đang nghĩ gì vậy? Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra." Đường Nhan Vạn Hàn Anh nói xong làm sao có thể nhịn được. Đường Nhan không thể hiểu được, rốt cuộc Đường Âm có chỗ nào tốt, lừa những người xoay quanh nói thay cô, ngược lại coi thường mình, cô chỉ là con gái ngoài giá thú, cô ta mới là tiểu thư Đường gia.

    "Đường Nhan, bây giờ để tôi nói cho cô biết, giữ mồm giữ miệng cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cô một cái bạt tai. Cô thật sự không thua cái miệng dài ngoằng của mình, đắc tội sạch sẽ những người xung quanh, tôi thật muốn biết đến cuối cùng cô sẽ bị ai chỉnh chết, thật là làm cho người khác chờ mong." Vạn Hàn Anh nghĩ hôm nay bà đã nhờ Đường Âm đi cùng đến trung tâm mua sắm, nếu để Đường Âm bị ủy khuất, vậy làm sao bà ta có thể biện minh được.

    Vì vậy khi Đường Nhan mở miệng mắng Đường Âm, Vạn Hàn Anh đã không kìm được muốn bước lên cho Đường Nhan một cái tát. Người phụ nữ này làm sao lại được nuôi dạy thành ra như vậy, mở miệng ngậm miệng đắc tội những người xung quanh, khó trách lại có ngày hôm nay. Lúc đầu rốt cuộc bà nghĩ gì mà lại để con trai mình cưới một người phụ nữ như vậy.

    Bây giờ càng nghĩ càng giận, ước gì có thể quay ngược thời gian để ngăn chặn cuộc hôn nhân này. Lấy người phụ nữ này đã mang lại sự xấu hổ cho gia đình, tổn thất này ai sẽ trả? Càng nghĩ càng tức giận, nếu không có Đường Âm ở bên an ủi Vạn Hàn Anh, thì hiện tại Vạn Hàn Anh đã xông tới tát Đường Nhan một cái rồi.

    "Bà.." Đường Nhan bị Vạn Hàn Anh bức đến nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghẹn ngào mặt mũi biến sắc, trong lòng vô cùng oán hận. Chỉ là hiện tại không nói được lời nào, người khác sẽ cho rằng cô ta không có gì để nói, càng lo lắng Đường Nhan càng không nói được lời nào, chỉ có thể đơ người tại chỗ.

    "Bà cái gì mà bà, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Chính cô không tự xem lại những chuyện mình làm, ngược lại còn ở đây chỉ trích người khác, cô thật đúng là có mặt mũi nha. Thật không biết mẹ cô dạy dỗ cô như thế nào, đem cô dạy thành ra cái bộ dạng như vậy." Khi Vạn Hàn Anh ở thế thượng phong nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt hơn. Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng bà càng phiền muộn. Sao lại trưởng thành thành cái dạng này? Tâm thuật bất chính, bụng dạ nham hiểm làm một số việc thấp kém. Để người khác nhìn ghê tởm cũng chỉ có thể chịu đựng, loại người này mới là phiền toái nhất, sinh ra trên đời này làm gì?

    Đường Nhan bị như vậy cảm thấy rất khó chịu, nước mắt lưng tròng. Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy. Từ khi cha muốn ly hôn với mẹ, cuộc sống của cô ta thành ra thế này, giống như từ một đêm từ công chúa Bạch Tuyết biến thành cô bé Lọ Lem. Mà Đường Nhan từ nhỏ đã được sủng ái, sao có thể tiếp nhận sự tương phản lớn như vậy? Cô ta làm sao có thể chịu được bị người khác nhục nhã, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghẹn ngào không nói được lời nào.

    Đường Nhan cứ như vậy đứng tại chỗ, trong lòng vô cùng ủy khuất. Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên thế này, hết thảy đều không kịp đề phòng. Đường Nhan nhìn bóng lưng Vạn Hàn Anh và Đường Âm dần đi xa, nước mắt không kìm được nữa từ khóe mắt trượt xuống, lướt qua mặt rơi xuống quần áo của cô ta, rơi xuống trên mặt đất, liên tục không dứt. Ủy khuất, tức giận, buồn bã và đau đớn như thủy triều tràn vào tim. Từ khi nào cô ta biến thành thế này, có thể bị người khác bắt nạt. Đường Nhan im lặng đứng ngây ra đó, giống như một pho tượng, bất động.

    "Mẹ đừng tức giận nữa, hôm nay chúng ta tới đây là để đi mua sắm, nhất định phải đi mua sắm thật vui vẻ, nếu không hôm nay thời tiết tốt như vậy chẳng phải là uổng phí sao?" Đường Âm nhìn sang Vạn Hàn Anh bên cạnh vẫn tức giận liền cảm thấy có chút buồn cười, bà thế này nhìn thật đáng yêu. Vừa rồi Đường Nhan tức giận không nói được lời nào, cô ở bên cạnh thiếu chút nữa muốn vỗ tay khen ngợi. Nhưng nghĩ đến thân phận của mình lại nhịn xuống, nhưng như vậy cũng quá hết giận đi.

    "Được rồi, chúng ta tiếp tục đi mua sắm, không để ý tới người mà cả hai chúng ta đều ghét. Mẹ cũng không biết sao cô ta lại thành ra như vậy, không chỉ không nhìn sắc mặt người khác, còn chỉ biết gây chuyện. Cô ta sao có thể sống đến bây giờ?" Vạn Hàn Anh nghĩ vừa rồi mình phát huy không tốt, trong lòng có chút tức giận, nếu để bà lại phát huy một lần nữa, nhất định có thể khiến cô ta không có chỗ chui xuống.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 449: Cảnh cáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Nhan cảm thấy rất khó chịu, cũng không có tâm trạng để tiếp tục mua sắm. Vốn dĩ hôm nay là ngày tốt nên ra ngoài tản bộ, không ngờ lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy. Hôm nay thật sự là xui xẻo, lúc Đường Nhan đang tranh cãi với Vạn Hàn Anh, tự nhiên cũng nhìn thấy những người dừng lại bên cạnh cô ta và Vạn Hàn Anh. Tuy rằng cô ta có rất nhiều công ty, còn là tiểu thư quyền quý nhưng cũng không thể đắc tội bọn họ, chỉ có thể để bọn họ đứng nhìn, huống chi đến cuối cùng cô ta còn thua trận.

    Đường Nhan không có tâm trạng ở lại trung tâm thương mại nữa, muốn về nhà tìm mẹ, kể cho mẹ nghe chuyện này. Tin rằng tính cách mạnh mẽ của mẹ nhất định sẽ không để chuyện này trôi qua như thế này, huống chi vừa rồi Vạn Hàn Anh đã xúc phạm mẹ cô ta.

    Có lẽ con gái đã trở về, Long Liên Tâm còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới hỏi chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Đường Nhan hai mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, trong lòng có chút đau lòng, nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Huống chi với tình hình hiện tại của bà ta cũng không quản được nhiều chuyện. Trong lòng Long Liên Tâm hối hận vì lúc trước bà ta đã cố ý làm khó Đường Âm, hiện tại bà tự tìm phiền toái, nghĩ đến đây lòng Long Liên Tâm đều hối hận.

    Nếu phải lựa chọn lại, sau khi Đường Âm trở về Đường gia, bà ta nhất định sẽ đối xử tốt với nó, không để nó trở thành kẻ thù của mình, cuối cùng lại chuốc họa vào thân lớn như vậy. Đáng tiếc trên đời không có bán thuốc hối hận, cho dù không cam lòng hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chuyện đã xảy ra rồi chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ nên tiến lên như thế nào.

    "Hôm nay con thấy thời tiết tốt nên đến trung tâm mua sắm. Mẹ đoán xem con đã gặp ai ở trung tâm mua sắm?" Đường Nhan khi nói chuyện cố gắng hết sức kiềm chế tâm tình, cố gắng làm cho mình tỏ ra bình tĩnh.

    "Con gặp Đường Âm?" Sau khi nghe con gái nói, người đầu tiên hiện lên trong đầu Long Liên Tâm chính là Đường Âm. Ngoài Đường Âm, còn ai có thể khiến Đường Nhan tức giận đến phát khóc? Lúc trước bà ta thực sự đã đánh giá thấp Đường Âm, thế nhưng không ngờ một đứa con gái ngoài giá thú lại gây ra sóng gió lớn như vậy, thậm chí còn ngáng chân bà ta.

    "Con không chỉ gặp Đường Âm, con còn gặp Vạn Hàn Anh. Mẹ không biết Vạn Hàn Anh ngay trước mặt nhiều người như vậy đã làm nhục con. Bây giờ con đang tức sắp chết, làm sao con có thể chịu được cơn tức này? Con liền cãi nhau với bà ta, tiểu tiện nhân Đường Âm đó còn giả vờ là người tốt." khi Đường Nhan nói chuyện trong lòng còn rất tức giận, cho nên không để ý hầu như tất cả mọi người đã nhìn thấy nó. Thậm chí còn gây gổ, khiến bản thân trở nên xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, mà cô ta không thể làm gì được, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xấu hổ bước ra khỏi trung tâm thương mại.

    Sau khi Long Liên Tâm biết chuyện của Đường Nhan, bà ta đã không muốn để ý đến nó nữa. Sau đó, khi biết rằng Vạn Hàn Anh đã ở đó, hơn nữa Đường Nhan và Vạn Hàn Anh còn tranh cãi, trong lòng càng thêm phiền muộn, khó chịu hơn. Bây giờ bản thân bà ta còn không bảo vệ được thì làm sao quản được nhiều chuyện như vậy? Bây giờ cách tốt nhất là để mọi chuyện lắng xuống, để mọi người quên mọi thứ, họ muốn nói gì thì nói, lo cho mình trước.

    Thấy mẹ ngồi ở đó không nói gì, Đường Nhan lại càng thêm oan ức mà nói, sao mẹ không nói gì? Đường Nhan đi tới dùng hai tay lắc lắc thân thể Long Liên Tâm, để cho Long Liên Tâm nhìn cô ta. Hôm nay cô ta thực sự đã phải chịu rất nhiều oan ức, hơn nữa trước đây cô ta chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc như thế này, cô ta không muốn tiếp tục như thế này chút nào. Bao giờ mới hết cái kiểu này đây, cô ta không muốn chịu đựng ánh mắt của người khác nữa.

    "Con nghe mẹ nói, hiện tại đừng đi ra ngoài tiếp tục gây sự, hiện tại hai chúng ta đều khó tự bảo vệ mình, con ra ngoài chỉ càng làm cho cha con chán ghét hai chúng ta, con hiểu không? Bây giờ chúng ta không có sức lực để cãi nhau với người khác. Con đừng ra ngoài gây rắc rối nữa." khi Long Liên Tâm nói chuyện liền thở dài một hơn, mặc dù bà ta không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng sự thật đang ở trước mặt, bà ta không có cách nào để phủ nhận nó, trốn tránh nó, chỉ có thể đối mặt với nó.

    Lời nói của Long Liên Tâm lọt vào tai Đường Nhan vô cùng đau lòng. Mặc dù Đường Nhan cũng rất không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cô ta không thể phủ nhận rằng mình thực sự không có sức lực để cãi nhau với người khác hay gây chuyện. Tất cả đều là lỗi của Đường Âm, nếu không có con tiểu tiện nhân này, cô ta vẫn là tiểu thư Đường gia, sống một cuộc đời tươi đẹp được người khác yêu thương, sao có thể chịu cảnh như ngày hôm nay? Nghĩ đến đây, Đường Nhan càng hận Đường Âm hơn.

    Trong lòng Đường Nhan đột nhiên có một ý nghĩ, nếu Đường Âm không bao giờ xuất hiện nữa thì tốt rồi, nếu như Đường Âm biến mất khỏi thế giới này thì sẽ không còn ai đối địch với cô ta nữa, tất cả những gì cô ta mất đi lúc ban đầu liệu có lấy lại được không? Cho dù trước đây Đường Nhan có hận đến đâu thì trong lòng cũng chưa bao giờ có ý này với cô em gái đột nhiên xuất hiện này, nhưng hôm nay thì khác.

    Hôm nay cô ta đã phải chịu ủy khuất lớn như vậy, à người được gọi là em gái của cô ta lại ở bên cạnh giả vờ là người tốt nói mát, điều này đã hoàn toàn khơi dậy ham muốn của cô ta. Hôm nay cô ta rất muốn người được gọi là em gái của mình biến mất càng sớm càng tốt, trả lại tất cả những gì thuộc về cô ta, cô ta vẫn là tiểu thư Đường gia, chưa từng mất đi thứ gì. Cô ta và mẹ vẫn sống tốt ở Đường gia, còn có cha, cha rất yêu thương cô ta. Cô ta không bao giờ muốn sống cuộc sống hiện tại nữa, cuộc sống kiểu này thực sự rất dày vò.

    "Không sao, đừng buồn nữa, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ chính là tiếp tục kiên nhẫn. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ khiến những kẻ bắt nạt chúng ta phải trả giá gấp đôi, mẹ cam đoan với con." Long Liên Tâm nhìn con gái mình tâm tình không đúng lắm, vội vàng chạy tới an ủi cô ta, đứa con gái này từ nhỏ luôn kiêu ngạo ngạo mạn, hiện tại sao có thể chịu được loại ủy khuất này, nhưng bây giờ họ không có cách nào để lại đi gây chuyện.

    Hiện tại bọn họ bảo vệ thân mình còn khó, đủ loại chuyện giống như nước biển ập vào, hô hấp khó khăn, bọn họ bị đè ở đáy biển chờ chết ngạt. Dù biết rõ là không còn cách nào khác nhưng không muốn chấp nhận hiện thực.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...