Chương 20: Thành Ái Châu có binh biến * * * Đến khi binh biến đến thành Xuân xin ra trận xin hành quân chung. Nguyễn Thi lập tức tán đồng Dẫu rằng lắm kẻ chê lòng nữ nhi. Nhưng Xuân có để tâm gì Dùng tài chiến đấu là vì giúp dân. Địch thù quân kéo rần rần Quân đông sức mạnh tinh thần thép gai. Cầm đầu bởi tướng rộng vai Từ nơi Thái Khẩu gọi ngài Phạm Sơn. Muốn nhân loạn quốc chập chờn Mở thêm lãnh thổ mộng càn xưng vương. Đầu tiền đánh phía Nam phương Vững xây nền móng dài đường chiến tranh. Ái Châu vị trí đất lành Chiếm xong sẽ dễ hoàn thành nghiệp to. Phạm Sơn trước cổng vang hô: "Quân ta thế mạnh đang phô đang bày. Mau mau mở cổng thành ngay Chịu quỳ quy phục thì may mạng còn. Nếu không đừng trách ác ôn Ta công chiếm được đất chôn chẳng hòng." Đằng đằng sát khí ác hùng Người người run rẩy hãi hùng thâm tâm. Riêng Xuân chả sợ lời hăm Còn cầu ra trận xem tầm Sơn kia Hào liền khuyên cản: "Đừng đi! Phạm Sơn dũng mãnh hiểm nguy rập rình." Môi Xuân bĩu tỏ ý khinh Trần này quyết thắng, đóng đinh cột đình. Cầm đao lên ngựa xuất chinh Thân là con gái nhưng trình hơn trai! Thấy Xuân, Sơn lập tức cười: "Ái Châu ra chẳng có người hùng anh Chẳng hàng, chẳng đánh đã đành Đằng này còn hiến gái lành cho ta. Mỹ nhân, mau chóng xin tha Theo về làm thiếp để mà mua vui." Sơn mang lời lẽ thiu hôi Chọc trêu nữ tướng rồi cười thật to. Mặt Xuân nào chút sầu lo Thẳng lưng ưỡn ngực giọng cồ hiên ngang: "Chê hoa chỉ phận dịu dàng Lỡ thua thì sẽ nhục mang nghìn lần!" Câu khiêu khích Phạm tướng quân Giận người lập tức đích thân đối đầu. Tài Xuân, Sơn có ngờ đâu Chỉ vài hiệp đấu, cái đầu đã rơi. Lưỡi đao dính máu lôi thôi Uy nghiêm danh xướng: "Ta, Bùi Lục Xuân!" * Bản đồ của thế giới giả tưởng này (để bạn đọc có thể hình dung) * * * P/s: Bản đồ hoàn toàn hư cấu
Chương 21: Lục Xuân dẹp loạn lực lượng tàn dư của Phạm Sơn * * * Đầu Sơn dưới đất lốc lăn Hầu binh toán loạn tự thân bảo toàn Xuân bèn xin chủ thành quan Giao binh giao tướng bạo tàn dẹp yên Tránh đi hậu họa đầy phiền Tiện đường Thái Khẩu chiếm liền cho xong. Nguyễn Thi đầu gật tán đồng Nghìn binh nghìn mã, nào cùng theo Xuân. Nguyễn Hào nhận lệnh trung tuân Đoàn người rầm rập tiếng chân lên đường. Đến đâu dẹp đó dễ dàng Tàn dư tướng Phạm vội vàng nát tan. Kẻ ngu xác chết như Sơn Kẻ khôn hàng sớm giữ an mạng hèn. Ít lâu sau nổi tiếng kèn Cổng thành Thái Khẩu hỏng then hư cài Dân lành hoảng sợ nỉ nài: "Xin người nữ tướng tích vài tiếng thơm. Chúng tôi chỉ phận cỏ rơm Thề ngoan thề ngoãn tận tâm phục ngài Mong đừng hại bất cứ ai Dân đây nông giỏi hăng say cần cù." Đột nhiên Xuân phá cười to Hiểu lòng dân khổ âu lo suốt ngày: "Ta đáy đánh tặc cho bay Phạm Sơn đã chết, nơi đây trả quyền. Trả quyền cho đế định thiên Rồi mang hạnh phúc bình yên mọi nhà. Mọi người thôi chớ lo xa Hãy về tiếp tục chăm gia sóc đình." Chúng dân mừng rỡ hết mình Đội ơn đức lớn hữu tình Lục Xuân. Tiếng tăm tăng nữa mấy lần Người đâu toàn diện hết phần thế gian. Rồi đây kéo đến vô vàn Chuyện lành khốn khổ chuyện an động trời! Rằng vua ngự ở xa vời Bị quân phản loạn đuổi rời ngôi vương. Cúi luồn chạy trốn bạo cường Từ nơi cung quý sang phường dân đen.
Chương 22: Đỗ Xung muốn chiếm ngôi vua * * * Thành đô sang chốn Hưng Yên Xuôi về Thái Khẩu gặp hiền thần trung. Hóa ra có tướng Đỗ Xung Mưu đồ tạo phản ở vùng Phú Châu Muốn làm cương vị đứng đầu Bỏ luôn cái chức chư hầu phía Tây Hồi Hồ đã thuộc vào tay Đất Vĩnh Tường cũng đắng cay quy hàng. Giờ Xung quân lực huy hoàng Đưa quân chiếm lấy ngai vàng của vua. Kinh Hoa Bình chóng chịu thua Quang Minh trốn chạy phập phù thảm thương. Không hẳn vua trẻ tầm thường Cũng thông chính sự cách phương binh bày Vì còn non nớt thơ ngây Ít người kính trọng liều thây phục tùng Cũng nhờ tài trí vua dùng Nên may tháo chạy thoát cùng vài quan Nhưng giờ chịu cảnh bần hàn Vượt đèo lội suối đêm tàn rừng nương. Do nghe danh tiếng muôn phương Về nàng nữ tướng thiện lương trung thành Đoạt vùng Thái Khẩu rất nhanh Còn vang hữu ý đất dành trả vua. Thế nên chống chọi gió lùa Tiến về Thái Khẩu chuyện trò việc dân Nào ngờ giặc Đỗ bất nhân Hắn xem đương nhiệm là phần họa tai Cho người truy sát đường dài Loại trừ hậu duệ của đời hoàng gia. Quạ bay hót tiếng Mạnh Bà Vô thường Hắc Bạch từ xa đến gần. Lục Xuân phán đoán như thần Dự rằng vua sẽ đang dần hiểm nguy Bèn tâu thành chủ Nguyễn Thi Cho quân Thái Khẩu mau đi tìm ngài. Liệu chăng Thi thấu đạo trời, Gật đầu tỏ vẻ suốt đời trung vua? Thi liền khôn khéo lệnh cho Lục Xuân đưa lính tìm vua đưa về.
Chương 23: Lục Xuân cứu vua Quang Minh * * * Thực thi không chút lề mề Vệ vua yêu nước phận bề tôi thôi Nổi lên vó ngựa khắp trời Gió bay hi vọng đến nơi khốn cùng. Vua quan bị tặc truy lùng Bởi binh dưới trướng Đỗ Xung phản thần Sai người tên Tuấn họ Trần Tại vương tận diệt khai tân thời kỳ. Quang Minh dồn chỗ lâm nguy Người đi hết hướng ngựa phi hết đường May thay trời vẫn còn thương Tổ tiên phù hộ ngôi vương vững bền. Xa xa thơm ngát hương tiên Bụi chưa đủ lấp nét duyên yêu kiều. Lục Xuân vừa đến căng kiêu: "Tướng kia phản bội làm điều ác gian! Có lòng cướp đoạt giang san Làm rầu nhân thế, trẻ hờn già khinh. Ta tuyên bố tội tử hình Dâng vua hả giận tế linh thái hoàng." Hai bên hỗn chiến sỗ sàng Nháo nhào máu đổ thênh thang xác người. Tự tin Xuân há miệng cười Xông pha giết địch quá lười rút quân. Tướng Trần Tuấn giáp Lục Xuân Bĩu môi khinh rẻ nữ nhân yếu mềm Tập trung đảo mắt kiếm tìm Giết vua trước hết tránh thêm đêm dài Tiếc thay nữ giới "khó nhai" Lục Xuân cản bước so tài đối phương. Giằng co chừng khoảng nén hương Bất phân thắng bại nhưng thương tích đầy Người ngựa Tuấn chợt trồng cây Hoảng hồn lạc vía khi hay tình hình Nữ kia quá thạo bày binh Luyện quân bố trận đánh kinh địch thù Trận này Tuấn tạm nhận thua Vội vàng ra lệnh quân thu rút về Thế là giải quyết vấn đề Bây giờ đưa rước vua về Ái Châu.
Chương 24: Xuân đưa Minh về Thái Khẩu trước * * * Nhưng Minh khổ sở bấy lâu Nên gần Thái Khẩu đến hầu trước tiên Phục hồi dáng vẻ bề trên Tiếp theo mới tính trăm phiền quốc gia Đoạn đường hẵng vẫn còn xa Vua ngồi kiệu quý, tướng ra dẫn đoàn. Vén màn nhìn ngó giang sơn Phù sa sông lớn núi sườn cây xanh Mây bay ôm nắng dỗ dành Gió lùa thổi mát những anh chị tài Mắt trong ghi nhớ cảnh đời Hồn bay khắp hướng quy hồi một nơi. Đen tuyền tóc, đỏ mộng môi Má hồng, răng trắng, nụ cười xanh tươi Long lanh đôi mắt sáng ngời Hồn ai mê mẩn chợt rơi lưới tình. Chợt nghe tiếng trống linh đình Người dân Thái Khẩu nhiệt tình đón vua Trẻ già mép múa môi khua Vẳng văng câu hát được tô bạc vàng: "Đón chào Vạn Tuế huy hoàng Có chăng số phận đế vương an bài Tai ương chẳng thể hại ngài Báo lên định mệnh tương lai rành rành Vượt qua bão táp chiến tranh Vua hiền thọ phúc, dân lành ấm no." Minh như gạt hết âu lo Như thêm năng lượng khổng lồ vào thân Sẵn sàng vượt mọi khó khăn Hòa bình xa mấy, Minh ngần ấy theo. Hai ngày trôi vút cái vèo Minh mang tươi tỉnh ra treo trước thềm Mở liền cuộc hẹn uy nghiêm Gặp riêng nữ tướng bàn tìm tương lai. Thấy Xuân, vội vã cất lời: "Trung thần ái quốc chính trời ban ta Hiểm nguy đại nạn trôi qua Mong khanh xem thử đi xa thế nào?" Xuân trưng thái độ thanh tao Quỳ chân khép nép cúi chào quân vương.
Chương 25: Nguyễn Thi lộ rõ mưu đồ * * * "Chúc mong chúa thượng an khang Dồi dào sức khỏe huy hoàng trăm năm." Câu chào rất đỗi thành tâm Đặt tay chạm đất, trán nằm kề tay. Minh liền buông xuống lệnh ngay Bình thân lên ghế ngồi đây chuyện trò. Lục Xuân cúi tạ ơn vua Rồi thì rành mạch nói phô việc cần: "Tình hình hiện tại khó khăn Ưu tiên nuôi ngựa chiêu quân tuyển tài Tập trung binh tướng giũa mài Tạo nên lực lượng trận dài tấn công. Hai nơi hợp sức đồng lòng Đây hùm Thái Khẩu, kia rồng Ái Châu." Xuân vừa chỉ mới dứt câu Biến căng đã ghé phủ đầu Quang Minh. Người hầu báo cáo bất bình: "Cổng Nam có một đoàn binh vạn người Đùng đùng sát khí lấn trời Dường như sẵn ý chém người bất theo." Tung bay cờ họ Nguyễn treo Người đi dẫn trước là Hào tướng quân. Bảo rằng: "Thuận ý của dân Nên cha ban lệnh cho Xuân làm liền An toàn chúa thượng ưu tiên Rước về thành Ái cổng bền tường cao Tốt hơn Thái Khẩu rất nhiều Phải mau thực hiện tránh điều tai ương." Vụ này Xuân có nào lường Nàng tin chủ Nguyễn vốn lương thiện mà Có ngờ nay lộ mặt ra Cũng mang mộng phản xấu xa cõi lòng Định cho vua ở trong lồng Dựa hơn hoàng tộc lệnh hùng muôn nơi. Ắt gây chiến khắp chân trời Để thâu tóm đất trên đời vào tay. Đắng lòng chua chát Xuân cay: "Trăm năm hoàng tộc dựng xây yên bình Tận tâm cống hiến hết mình Để giờ đổi lại phản binh loạn thần."
Chương 26: Quang Minh cảm ơn lòng trung thành của Lục Xuân * * * Những lời cảm thán của Xuân Lại đang xoa dịu tinh thần Quang Minh Mỉm cười thầm nghĩ riêng mình: "Có người còn nhớ ân tình hoàng gia! Mấy đời họ Lạc nhà ta Vượt nan giải khó xông pha can trường Tiếc thay Minh đảm nhiệm vương Sắp mang tổ nghiệp đến đường tận vong. Có khi trời đã dặn lòng Thì thôi chấp nhận vào lồng làm chim Biết đâu gỡ rối trái tim Nguyễn Thi nhất thống nước thêm an lành." Nghĩ xong lòng bỗng nhẹ tênh Điều cần phải quyết đã đinh ninh rồi. Thở dài chúa thượng mở lời: "Hỡi nàng Xuân hãy chóng thôi buồn phiền Nghĩ cho dân chúng an nhiên Việc này chính trị đến phiên ta làm. Đừng chê ngưng trách hiểm nham Cơ đồ thành Ái cũng lam lũ nhiều Nguyễn Thi khác kẻ quan liêu Thanh liêm tài giỏi nghĩ điều cho dân Nếu may sau khoảng trăm tuần Bắc Nam Thi hợp đỡ đần quốc gia. Ý nàng ta thấu hiểu mà Muốn khôi phục lại nghiệp nhà đế vương. Tiếc thay nhân thế vô thường Quang Minh kém cỏi thuộc phường vô năng. Tại đây lời cuối xin rằng Nhớ ơn Xuân dẫu biệt trăng hợp hà. Khẩn cầu nữ tướng tài ba Vẫn đem xuất sắc phụng thờ Nguyễn Thi Dân làm trọng, chúa mấy thì Giúp đưa thoát khỏi thời kỳ lầm than." Thấu trong khẩu chiếu ruột gan Đớn đau nhỏ giọt hồng nhan lệ sầu. Xuân đành tuân lệnh khẩn cầu Dẫu sao nàng vốn Ái Châu còn nhà. Rước vua vào miệng sói già Tự đem rơm góp dựng ra bù nhìn.
Chương 27: Thành Ái Châu gặp nguy nan * * * Kiệu vua ra cổng bỗng tin Ái Châu cấp lệnh phải liền về ngay. Cách chừng hiện tại mấy ngày Khi Hào rời khỏi, hiện đầy quân binh Một người họ Vũ lót Sinh Tên thì gọi Vấn từ Bình Khang sang Mở mồm bảo muốn mượn đường Tiến ra phía Bắc hộ vương hiện thời Nguyễn Thi phản bác cãi lời Nổ ra chiến trận ầm trời Ái Châu. Nhưng Thi mới đánh trận đầu Năm nghìn quân lính rớt đầu chào thua Mồ hôi lã chã chảy ùa Rút lui sợ hãi như rùa trốn mai Cổng thành đóng chặt suốt ngày Chỉ còn biết đợi Hào quay trở về. Người con hốt hoảng đầu tê Xuân bèn gặng hỏi vấn đề là chi Hào rằng: "Quá nặng nghĩ suy Ái Châu có chiến hiểm nguy ngặt nghèo." Lục Xuân sáng mắt như sao Hẳn đang toan tính điều nào hiểm thâm. Tạm khuyên: "Thôi chớ trầm ngâm Việc cần vẫn cứ chăm chăm mà làm Lên đường gấp rút về Nam Hợp cùng thành chủ đạo đàm chỉ huy." Gật gù Hào lệnh quân đi Vội vàng hối hả ngựa phi bụi mờ Không ngừng không nghỉ không chờ Nắng trưa đêm tối sáng tờ mờ sương Hành quân tốc độ phi thường Nhưng trong hàng ngũ chán chường rất đông Vì người chứ có giống rồng Tứ chi mệt mỏi máu hồng hết hơi Tướng quân cưỡi ngựa rã rời Vua ngồi kiệu quý tơi bời uy nghiêm. Đoàn binh ngày một yếu mềm Sức cùng lực kiệt hóa điềm báo nguy.
Chương 28: Phục kích * * * Ngang qua rừng rậm xanh rì Hai hàng u tối biết gì vụt ra. Lục Xuân lo ngại nhìn qua Lòng thầm đoán được nanh nha địch thù Nhưng nàng nhắm mắt như mù Ung dung tiến đến kiệu vua một mình Thì thầm thỏ thẻ tường trình Lập nên kế hoạch cứu Minh khỏi Hào. Ngay sau, bỗng tiếng hô hào Ào ào hai phía tên lao che trời Ngựa đau, máu đổ, ngã người Đoàn quân trướng Nguyễn lìa đời mạng vong. Loạt tên khi đã bắn xong Trăm quân phục kích tiến công từ rừng Chương Lâm khí thế bừng bừng Xông pha chiến đấu hung hăng đi đầu. Đợi chờ phục kích đã lâu Đây thời điểm, chợt đuối câu bí vần! Nguyễn Hào hốt hoảng đôi chân Quay quanh tứ phía dữ dằn ngổn ngang. Nhưng Lâm mặc kệ anh chàng Ngựa phi nhanh đến kiệu vàng nơi Minh Lục Xuân nắm bắt tình hình Hóa trang cho chúa thượng thành thường dân Bảo vua tẩu thoát lần lần Hướng về Thái Khẩu cho gần bình yên Còn Xuân ở lại làm khiên Phía sau hậu thuẫn chặn liền ngựa Chương Hai người giao chiến đao thương Kẻ công người thủ, chảy trường máu ai. Chương Lâm mặc vẻ nữ ngoài Tấn công quyết liệt tung hoài cây đao Tập trung cường độ cực cao Nhờ như vậy mới tránh đào huyệt sâu Suýt thì Lâm đã trời chầu Bởi thương bén ngót nhằm đầu mà đâm Đòn Xuân uy lực như tầm Ngộ Không vung gậy rầm rầm thiên cung Chương Lâm ngã ngựa lộn vòng Mạng thì còn giữ nhưng lung tinh thần.
Chương 29: Trên đường về Thái Khẩu * * * Ngỡ ngàng ngước mắt nhìn Xuân Mồ hôi sợ sệt tần ngần rẩy run Hồi lâu mới hết hoảng hồn Chỉ khi nữ tướng không còn ở đây. Bụi mờ quanh quẩn bao vây Từ từ dần rõ xác thây chồng chồng Đỏ lòm đổ nối thành dòng Biển người ngã xuống mênh mông cánh rừng Cuối cùng trận chiến đã dừng Bên thua bên thắng đều trưng u buồn Lính Hào số lượng vẫn còn Được vài chục đứa giữ hồn chưa vong Nhưng đều cạn sức vẫy vùng Cả Hào cũng chịu phận gông xích đè. Cách xa khu vực máu me Hai người đôi ngựa khoẻ re dạo đường Tung tăng nắm giữ dây cương Thở phào qua khỏi tai ương giặc vờn. Quang Minh lần nữa mang ơn Tài năng nữ tướng so hơn tướng trời. Môi Xuân mỉm chỉ khẽ cười Vì đang lo lắng cho đời mẹ cha Ái Châu binh biến vẫn đà Nay kia Hắc Bạch gần xa vô thường Đành quỳ cầu khẩn quân vương: "Khấn mong vạn tuế rủ thương nữ này Phận tôi trung dũng phải đầy Phận con chữ hiếu phải hay phải tròn. Phụ thân gia mẫu vẫn còn Ắt đang khốn đốn thây chôn bất kì. Giờ xin bệ hạ chủ trì Dừng nơi Thái Khẩu trị vì ngôi vương Chiêu binh mua ngựa sẵn sàng Cho Xuân đảm nhiệm lên đường tiến Nam Khó khăn mấy cũng đều cam Mục tiêu ba việc quyết làm cho xong Một là thuận thế tấn công Đánh vào thành Ái tiêu tùng lũ kia Hai là mở rộng phạm vi Ba là hoàn tất cứu nguy gia đình."