Xuyên Không Mộng Vô Biên - Dâu Thích Ăn Dâu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Daunhinho3005, 30 Tháng mười 2023.

  1. Daunhinho3005 Dâu Thích Ăn Dâu

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Thương Cái Lạnh Hà Nội.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chia tay là thứ cảm giác mà ai trong chúng ta cũng phải đối mặt một lần trong đời.

    Tôi cũng không ngoại lệ.

    Khi em nói lời chia tay, tôi cảm thấy như cả thế giới của mình bỗng đổ vỡ. Nỗi đau đó như những giọt mưa rơi trên đầu khiến tôi cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm vào nơi vực sâu không đáy.

    Những hạt mưa ấy hệt giọt nước mắt của tôi, rơi xuống từng giọt trên gương mặt.

    Có lẽ, tình yêu của chúng ta đã trở thành một ký ức đẹp. Dù cho chúng ta giờ đây phải đi trên những con đường khác nhau nhưng tôi tin rằng ở đâu đó trong tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau và khi đó chúng ta sẽ nhìn lại quá khứ biết rằng chúng ta đã từng có nhau và đã trân trọng những khoảnh khắc đẹp nhất của thanh xuân này.

    Em có một đôi mắt rất đẹp, vì thế tôi xin em đừng khóc.

    Giọt nước mắt kia ắt hẳn sẽ làm lấm lem đi vẻ đẹp đôi mắt của em mất rồi, khi ấy em cũng không còn xinh đẹp, hay mang một dáng vẻ tươi tắn nhất nữa.

    Ngoài nói em đừng khóc, tôi cũng không biết phải an ủi em thế nào.

    Tôi không biết em đã đau khổ đến nhường nào mà có thể khóc một cách nức nở như vậy. Mà đường như nếu không khóc thì em cũng không biết phải làm gì, không thể gào thét cho ai biết, cũng chẳng thể tìm đến ai để bộc bạch tâm tư.

    Nếu không khóc, thì đôi mắt của em dường như cũng biết nói, cũng muốn thay em gào thét với cả thế giới rằng em đang tuyệt vọng thế nào. Đôi mắt ấy nó như cầu cứu lấy những gì có thể, kiếm tìm một cái phao cứu sinh giữa biển người mênh mông.

    Rồi ý nghĩ đó cũng chóng tàn, nó cũng dần phai mờ đi. Đôi mắt em cũng nhìn rõ được mọi thứ, ngay cả lòng người. Nói như thế nghe có chút nặng nề. Nhưng tôi biết, sẽ chẳng còn có ai sẵn sàng cho em những gì tốt nhất đối với em vô điều kiện nữa.

    Tất cả mọi thứ em muốn có sau này đều phải trả giá.

    Giống như nỗi buồn của em vậy, nó đắt giá với em. Nhưng với người khác thì nó rẻ mạt vô cùng.

    Hay liệu đến khi em khóc thì ai sẽ là người đến để lau đi những nỗi buồn kia?

    "Em ơi, xin em đừng khóc, em khóc rồi ai sẽ lau nỗi buồn cho em."

    Nếu là lúc trước, em vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ làm loạn. Chí ít giây phút ấy em cũng có thể làm một đứa trẻ muốn được đòi hỏi, muốn được dỗ dành, hay mắng rằng em không hiểu chuyện nhưng vẫn nuông chiều em. Chí ít giây phút làm một đứa trẻ, em đã thực sự cảm thấy em thật sự tồn tại.

    Còn giờ thì khác, trải qua quá nhiều chuyện. Em cũng khác đi nhiều. Đôi mắt em biết khóc, nhưng em thà khóc một mình, gào thét một mình cũng bởi vì em biết, nếu em khóc sẽ chẳng đổi lấy một sự thương hại nào.

    Nghe thật tệ, nhưng biết làm sao được. Khi chính em, đã dần trở thành một người không cần gì cả. Nhưng không phải thật sự là em không cần, mà thứ em cần đã không còn nữa.

    Giờ đây chắc chẳng còn là phân định đúng sai giữa tôi và em nữa, mà là cả hai vẫn đang cố tìm một lối thoát. Thoát khỏi cái mê cung đọa đày chính bản thân mình trong tình yêu này.

    Đây có còn là yêu không?

    Có còn là thương một người không?

    Sao cả hai lại đau đến thế? Đau đến mức chẳng còn biết được điều gì. Trái tim đang đập bên trong lồng ngực dường như nó đang báo hiệu rằng không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục nữa.

    Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Những khoảnh khắc đó tạo nên một mối quan hệ đặc biệt, và tôi luôn coi em như là tín ngưỡng của cuộc đời mình, người duy nhất làm cho tôi cảm thấy yêu thương và đặc biệt.

    Nhưng liệu em có hiểu rằng, tín ngưỡng ấy đã khiến tôi đánh mất tôn nghiêm của một người đàn ông? Tôi luôn cố gắng để em hạnh phúc, để cho em luôn cảm thấy được yêu thương. Nhưng đôi khi, tôi lại quá chăm sóc cho em đến mức làm cho em cảm thấy bị kiểm soát.

    "Mà từ cũng từ lâu em đều xem anh là ngoại lệ duy nhất trong những tín ngưỡng mình đã đặt ra. Sau cùng, chúng ta đặt cho nhau những cái tên về sự duy nhất. Để rồi chính sự duy nhất ấy hủy hoại trái tim của cả em và anh từng chút một."

    Những lời em nói vang lên. Tôi nhìn em, không hiểu vì sao em lại nói như vậy. Tôi có phải đã làm sai điều gì không? Tôi cố gắng nhìn vào đôi mắt của em, nhưng chúng quá xa xăm.

    Nếu em của ngày tháng đó. Chắc sẽ làm loạn một phen. Chắc sẽ là la hét, rồi như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo ngọt. Em giờ không tranh cãi với tôi nữa, cũng không đôi co nữa. Tôi cũng thế, cũng không muốn cùng em tranh luận về những điều không hay ở ngày trước.

    Chỉ là em đang cố tìm về ngày tháng ấy. Tìm về gặp lại chính em, để xem lại xem em đã làm những gì khiến tôi căm hận bản thân mình đến thế. Vì chính em đã vô tình khiến tôi đánh mất đi tôn nghiêm của một người đàn ông. Cái tôn nghiêm của người đàn ông quý giá biết bao, sau cùng vì em mà tôi đánh mất.

    Tín ngưỡng của tôi là em.

    Ngoại lệ của cuộc đời tôi cũng chính là em.

    Vì nó là duy nhất, cũng là những gì đặc biệt nhất mà không phải ai cũng có thể chạm vào. Sau cùng vì điều đặc biệt nhất, lại biến thành lưỡi dao dày xéo em và tôi đến mức nghẹt thở.

    Tôi có một lời hẹn, một lời hẹn đã hẹn từ khoảng hai năm trước. Nhưng tôi vẫn cứ nhớ như in, giống như chúng ta vừa hẹn nhau vào ngày hôm qua vậy.

    Một lời hẹn với thủ đô Hà Nội. Hẹn đến nơi ấy vào một ngày bất kỳ. Một ngày vào tiết trời sang thu, một ngày trời bắt đầu đổ mưa. Tôi vẫn nhớ lời hẹn ấy, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ quên.

    Mưa buồn cũng khiến tôi nhớ về quá khứ, về những thời khắc ngọt ngào hoặc đau đớn và hiểu thêm về bản thân qua những kết cục của những trải nghiệm đó. Tôi có thể nhìn thấy mình chính là kết quả của những ngày qua, và hồi tưởng lại những ký ức này giúp tôi thêm động lực tiếp tục. Cùng với mưa, bỗng khiến lòng tôi lại cảm thấy mình trở nên kiên định hơn.

    Vì không ai biết tương lai của mình sẽ như thế nào, và tôi vẫn nhớ rằng đôi ta đã từng có những khoảnh khắc đầy kỳ diệu khi ở bên nhau. Với tất cả sự đau buồn và hối tiếc, những ký ức về anh ấy vẫn được tôi giữ mãi trong tâm trí tôi, đó là một phần của cuộc sống.

    "Anh sẽ đến Hà Nội chứ? Chỉ cần anh đến vào bất kỳ khoảng thời gian nào trong năm, em đều sẽ ra đón."

    "Anh sẽ đến Hà Nội, nhưng không phải bây giờ"

    "Chỉ cần anh đến, thế là đủ. Hoặc là em sẽ bay vào đó. Em muốn anh sẽ đến thành phố mà em đang sống. Một lần thôi cũng được."

    Em khẽ nói, tôi cũng không biết nên phải trả lời thế nào. Có lẽ trái tim tôi cũng đã xiêu lòng trước lời đề nghị này của em. Hoặc là từ lâu chính bản thân tôi đã có ý định này rồi, có từ khi gặp em. Em muốn đến Hà Nội cổ kính. Em muốn cùng Tôi đi dạo qua những nơi cổ kính, hay những nơi nhộn nhịp nhất.

    Tôi có hẹn với em cũng như có hẹn với Hà Nội.

    Một lời hẹn tưởng chừng rằng chỉ là một lời nói thoáng qua mà thôi. Giống như một lời trêu đùa của những người bạn với nhau vậy. Tôi cứ tưởng câu chuyện của đôi ta cũng như thế.

    Nhưng tôi đã sai!

    Chúng ta đều xem trọng lời hẹn này đến vô cùng. Đều muốn thực hiện lời hẹn này, cho dù thời gian có là bao lâu đi chăng nữa.

    Bởi vì đối phương cứ thầm nghĩ, một khi đã hẹn rồi thì chắc chắn phải giữ lời.

    Chỉ tiếc trong khoảng hai năm đó, chúng tôi lại không còn liên lạc nữa. Lời hẹn đó tôi cũng tưởng chừng sẽ chìm vào quên lãng. Nhưng không hiểu sao, tôi lại nhớ như in, và giờ tôi lại luôn nhớ bên trong đầu rằng là phải đến Hà Nội. Không cần biết là khi nào hay là bao lâu. Chỉ biết rằng bản thân mình phải đến nơi ấy, đến thủ đô một lần. Mặc cho tôi biết rất rõ, em sẽ không còn ở đó để đón tôi. Và cũng sẽ không có chuyện cả hai gặp nhau rồi cùng nhau đi dạo phố.

    Có lẽ lời hẹn này, em nên sớm quên từ lâu. Còn riêng tôi thì lại mãi nhớ mà khắc cốt ghi tâm. Nhất định phải đến, một lần.

    Có thể là vì tôi có lời hẹn với vài người bạn ở thủ đô, và một ngày gần nhất có thể tôi sẽ lên đó để thăm họ, hoặc là cảm giác vẫn còn yêu một người, mà trùng hợp người đó lại ở thủ đô cổ kính ấy. Càng trùng hợp hơn người đó lại là em.

    Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi chợt thức giấc. Vì giờ cũng đã hơn hai giờ sáng, số điện thoại quen thuộc mà tôi không nỡ xóa ấy đột nhiên xuất hiện giữa màn hình.

    "Em không nghĩ anh sẽ bắt máy đấy."

    Chất giọng ngọt ngào quen thuộc của em khiến tôi chợt tỉnh giấc hẳn.

    "Sao em biết số điện thoại của anh thế? Không phải chúng ta đã mất liên lạc từ rất lâu rồi sao?"

    Tôi hỏi mà trong lòng cũng thầm biết chắc người phía bên kia đầu dây là em, người mà tôi hằng đêm vẫn nhớ về, cũng như khiến tôi phải chật vật suốt những tháng năm không còn liên lạc mà cứ nghĩ đây sẽ là một giấc mơ, vì tôi quá nhớ em. Chứ làm sao có chuyện em sẽ là người chủ động gọi tôi chứ.

    "Lần trước anh có gửi số cho em mà. Em đã tìm rất lâu, không nghĩ anh vẫn còn giữ số này. Em gọi đến thử vận may vậy, nhưng thật may mắn vì anh đã nghe máy và nhận ra em đấy."

    Tôi im lặng, đầu dây kia cũng không nói gì nữa.

    "Anh vẫn còn định đến Hà Nội chứ?"

    Một câu hỏi ngắn nhưng cũng đủ khiến cho tâm can tôi dậy sóng.

    Tôi vẫn nhớ chứ, vẫn chưa bao giờ quên đi.

    "Ừ, anh sẽ đến."

    Câu trả lời của tôi khiến em chợt khẽ cười.

    Rồi tuần sau, tôi đã sắp xếp được công việc, liền thu xếp quần áo vào vali và tiến ra sân bay.

    Không hẳn là gặp em, mà tôi còn vài người bạn chờ đợi tôi rất lâu. Lần này cũng là một cơ hội hiếm hoi tôi có thể đến Hà Nội. Tôi biết em đang rất háo hức, người đợi em cũng vậy. Vì lời hẹn này đã chờ rất lâu rồi. Cuối cùng cũng có thể thực hiện nó.

    Hình như khi đến nơi, tôi thấy một người. Dáng vẻ thân thuộc và như cũng ngầm đoán ra người đó chính là em. Em quay đầu nhìn về phía tôi, sau đó tiến đến.

    Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau như thế thôi, chỉ là thứ khiến cho chính tôi cũng không nghĩ đến, là việc em bỗng ôm chầm lấy tôi, ôm rất chặt.

    "Cảm ơn anh đã bay ra đây. Cảm ơn anh rất nhiều. Em không nghĩ anh còn nhớ lời hẹn nó và thực hiện nó cùng em."

    "Anh không quên lời hẹn đó. Dù là suốt hai năm qua em không hiện diện bên anh, anh vẫn nhớ lời hẹn này."

    Tôi thả em ra, rồi nhìn em. Em cũng nhìn tôi thật lâu.

    Chắc là có chút gì đó mang tên rung động. Hoặc sự nhung nhớ suốt quãng ngần ấy thời gian, cuối cùng cũng đã được đền đáp bằng một cái ôm, một cái nhìn, một lời nói. Những thứ đã ôm ấp rất lâu rồi mới có thể thực hiện được.

    Hà Nội, ngày hôm đó đón tôi bằng một cơn mưa.

    Người đón tôi lại dịu dàng đến nhường nào.

    Là đôi mắt, là sự ngượng ngùng. Cùng với lời hẹn đã được thực hiện.

    Lời hẹn ước này, cứ tưởng sẽ không có em. Cuối cùng, tôi cũng có thể cùng em hoàn thành nó như những gì đã định.

    Hà Nội những ngày đông mờ mịt nhân ảnh. Xao xác đám kí ức rêu phong tưởng chừng như xưa cũ, lại bỗng the thắt theo từng cơn buốt.

    Dừng chân phố cổ, ủ ấm đôi bàn tay bằng tách cà phê nồng nàn, nghe nhịp đời nhẹ nhàng trôi theo từng mẩu chuyện vụn vặt của các cụ ông cụ bà, nhắc nhở về cái thời thanh tân, cái thời Hà Nội ba sáu phố phường đầy thương tưởng và luyến nhớ.

    Hà Nội đầy gió và lạnh, nhưng ai đến Hà Nội mùa này cũng không thể vội vã mà đi, vì một lẽ giản đơn rất đỗi trìu mến, cái lạnh Hà Nội luôn khiến mình rưng rức một miền xưa cũ.

    Thương cái lạnh Hà Nội, như thương người cũ, một người cũ đã từng là cả xuân xanh đời mình.

    Gặp cái lạnh Hà Nội, như gặp người cũ sau chặng đường dài, quãng đường đã từng đong đầy hạnh phúc, nhưng cũng đắng đót những vụn vỡ.

    Vậy nên đâu ai nỡ mà đi..

    * * *
     
    Nghiên Di, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  2. Daunhinho3005 Dâu Thích Ăn Dâu

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Bùi Thanh Thảo Vy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em đã chết rồi sao?"

    "Không cô vẫn chưa chết đâu? Cô vẫn còn nằm đây, vẫn còn nói chuyện và vẫn còn hiện diện trên đời này đó thôi"

    Không, em đã chết rồi. Chết đi vào khoảnh khắc ấy. Giây phút em hoàn toàn mất đi tất cả những thứ mình có. Giây phút em thật sự phải trưởng thành, phải đương đầu với bão tố. Cái giây phút mà những thứ cay đắng nhất đánh em gục ngã. Thì em đã thật sự chết đi rồi. Cái chết của người khác, đều là tim không còn đập, cũng không còn hơi thở nào. Còn cái chết của em thì khác, có những cái chết không nằm ở việc ngừng thở mà nằm ở cảm giác lưu luyến, nhớ thương về một người.

    Em đã chết. Ý em là cô gái của những tháng ngày kỷ niệm ấy đã chết đi rồi. Em của hiện tại cũng không hẳn gọi là sống tốt. Chỉ như một cái xác không hồn, tồn tại như một con rối mặc cho người khác điều khiển. Ngay cả cảm xúc của chính em cũng luôn vì người khác kia mà.

    Người ta sẽ cười cợt nói những thứ em trải qua cũng không bằng một góc của họ. Nói em đang làm quá một vấn đề nào đó lên. Nào, có phải em đâu? Mỗi người đều có những vấn đề riêng của mình, không ai giống ai cả. Sao lại cố gắng chứng minh ai khốn khổ hơn ai chứ.

    Chỉ riêng em mới biết rõ rằng trái tim em và linh hồn mình từ lâu đã mục nát. Những thứ đang phô bày ra bên ngoài suy cùng cũng chỉ là một màn kịch mà trong đó em phải đeo cho mình những chiếc mặt nạ với vô vàn cảm xúc tích cực khác nhau cho người khác nhìn thấy.

    Từ lâu mọi thứ tận sâu bên trong linh hồn em đã sớm mục nát.

    Từ lâu linh hồn trơ trọi của em đã muốn rời đi khỏi nơi vấy bẩn đi mọi thứ mà em từng mơ.

    Đã từ lâu, từ rất lâu rồi, em đã chết đi. Cái chết không hề đau đớn, chết về mặt tinh thần lẫn cảm xúc.

    Hơi thở thì vẫn còn đó, tuy nhiên con người thật sự của em, không còn tồn tại nữa rồi.

    Qua lời kể, tôi phần nào thấu hiểu được vẻ ngoài mỏng manh thế này cô đã phải chịu biết bao nhiêu tổn thương về thể xác kể cả lẫn tinh thần mới chấp nhận đánh đổi sự trinh trắng nhất, quý giá nhất của đời người con gái. Tôi tự hỏi liệu hai chữ "hạnh phúc" có đáng để người ta hy sinh nhiều đến thế không?

    "Sao anh khóc? Đang nhớ ai à?"

    "Tôi.. Tôi khóc sao?"

    "Ừ. Anh đang khóc đấy."

    "Chỉ là.."

    Tôi nhớ ngày ấy.

    Đó là một ngày mưa rất lớn, cơn mưa rào kéo dài từ sáng đến tối, đánh thức giấc ngủ cả thành phố. Nhưng với tôi, ngày ấy là một kỉ niệm đẹp, một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

    Tôi và em gặp nhau trong một khu vườn nhỏ, nơi có những hàng cây xanh mát che phủ hai đứa khỏi những giọt mưa.

    Với gương mặt dễ thương, mái tóc dài đen tuyền, đôi môi hồng và ánh mắt trong trẻo, mà ngay đến cả tôi cũng không rõ tại sao, nhưng khoảnh khắc ấy tôi đã bị "hút" vào em mất rồi.

    Chúng tôi đã ngồi cạnh bên nhau dưới mái hiên trạm xe, nghe tiếng mưa rơi trên những chiếc lá, cảm nhận hơi ấm từ những cặp đôi đang tìm kiếm lấy nơi trú ẩn.

    Tôi không nói gì nhiều, chỉ nhìn em và cảm nhận được sự yên bình nhưng khóe môi lại muốn thổ lộ với em rằng tôi thích em rất nhiều, rồi lại thôi vì sợ em từ chối đi thứ tình cảm ở độ tuổi đôi mươi này.

    Khi mưa tạnh, em đứng dậy rồi khẽ nói lời tạm biệt. Tôi nhìn bóng hình em đến khi dường như biến mất hẳn trong mưa, bỗng lòng tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ đi một điều gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không biết đó là gì. Tôi chỉ biết rằng, từ ngày đó, tôi đã đem lòng yêu hình bóng bé nhỏ ấy.

    Đến khi tôi và em chia tay.

    Dù tôi cố gắng thế nào để quên đi những ký ức về em, nhưng vẫn không thể, những kỉ niệm hạnh phúc vẫn cứ ùa về trong tâm trí, như những đợt sóng lớn gặp bờ.

    Ánh trăng vằng vặc từ trên cao rọi xuống một phần gương mặt cô gái, càng làm cho cô gái này càng trở nên bí ẩn hơn trong màn đêm tối.

    Người con gái trước mắt tôi giờ đây trông thật thuần khiết và yêu kiều biết bao. Gương mặt cùng đôi mắt cô như viên ngọc lấp lánh, đôi môi mơ màng, đong đưa dưới cơn gió dịu êm như bông tuyết nhẹ rơi trên đôi má nhỏ bé, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, mơ màng, một nàng tiên từ cõi mộng bước ra, mang theo sự thanh cao và trong sáng của thiên nhiên.

    Gió thổi từng cơn lành lạnh, cuốn bay mái tóc dài đen nhánh của cô gái khiến tôi như cảm thấy bình yên và thanh thản khi được ngắm nhìn khung cảnh trước mắt mình.

    Mọi ồn ào của cuộc sống hàng ngày dường như đã tan biến trong giây phút này.

    Cô gái cùng bầu trời đêm vô tận, tựa hồ không có ranh giới, một cảm giác tựa hồ như đang lạc vào một thế giới khác, xa lạ nhưng bỗng lại thân thuộc biết bao.

    Nó không chỉ là vẻ đẹp của xác thịt mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn, của những giấc mơ và những hy vọng trong sáng. Một thứ ánh sáng tỏa sáng trong không gian đêm tĩnh lặng, tràn đầy sức sống và mong manh như giấc mơ đang rực rỡ trong tâm trí.

    "Không gì đâu. Chỉ là nhìn cô giống với một người quen của tôi thôi."

    "Ai thế? Bạn anh à?"

    Bạn?

    "Ừ, một người bạn."

    Nói đến đây giọng tôi bỗng nghẹn lại. Cả hai dần chìm vào thứ không gian tĩnh lặng dưới ánh trăng đẹp tựa một câu truyện cổ tích.

    Có lẽ, đối với mỗi người trong tình yêu, việc chấp nhận một lối đi khác, một kết thúc không như mong đợi sẽ rất khó khăn. Nhưng đôi khi, để yêu thương một ai đó, chúng ta cũng phải học cách buông tay.

    Tưởng chừng như mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, nhưng có lẽ, những ký ức đó sẽ luôn đọng lại trong tâm trí mỗi người chúng tôi. Những tháng ngày bên nhau, những nụ cười, những lời nói, những lần ôm ấp, tất cả sẽ trở thành một phần của quá khứ, nhưng cũng là động lực để hai đứa có một ngã rẽ mới và hạnh phúc hơn trong cuộc sống.

    "Ừ, nhưng cô có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi thế được không?"

    "À ờ ha."

    Nói rồi cô gái liền trở người ra khỏi tôi, nhưng..

    "Này, cho tôi được ôm cô thêm một lúc nữa nha."

    "Anh.."

    Hình bóng ấy, giọng nói ấy, cảm giác khi được ở bên người con gái có thể vá lấy đi trái tim đã chằng chịt vết thương mỗi khi đêm xuống.

    Khi màn đêm buông xuống giữa một không gian tĩnh lặng với hai con người cô đơn, những dư vị của quá khứ lại ùa về, cùng vô vàn vì sao từ trên cao kia, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Đôi khi, để kìm nén đi nỗi nhớ nhung về một người con gái, về một nụ cười tươi như hoa, đôi mắt màu nâu ấm áp và mái tóc dài óng ả. Tất cả những kỷ niệm với nàng đều chạm vào tâm hồn tôi mỗi khi ánh sao lấp lánh với từng gió nhẹ nhàng mỗi khi thổi qua.

    Tôi ôm cô gái ấy vào lòng giống khi đó em ôm lấy tôi vào lòng sau tám tiếng làm việc mệt mỏi trong môi trường công sở.

    Dáng hình nhỏ bé nằm gọn vào lòng, và mỗi lần được ôm trọn lấy cô gái bé nhỏ ấy vào lòng, tôi cảm nhận được sự ấm áp và hương thơm nước hoa ngọt ngào trên cơ thể bé nhỏ, làm tôi như muốn giữ lấy cảm giác ấy mãi mãi, không bao giờ để cô ấy ra khỏi tay. Tôi muốn dành cả cuộc đời của mình để bảo vệ và yêu thương em nhiều hơn.

    Nhưng đột nhiên cô gái đang nằm gọn trong lòng bỗng chồm lấy, mặt kề mặt sát với tôi, sau đó điều tôi bất ngờ hơn chính là ngay khoảnh khắc thời gian, không gian tưởng chừng ngưng đọng khi cô gái này choàng tay qua cổ và trao cho tôi một nụ hôn ngay môi, như đang kéo tôi vào một thế giới mới hoàn toàn.

    Chưa bao giờ trong đời tôi lại cảm thấy bất ngờ đến thế này.

    Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh khiến tôi hoàn toàn bị choáng như thể cô gái trước mắt tôi lúc này đã đánh cắp một phần trái tim mình. Tuy vậy cũng chẳng thể nào lay động lấy mục đích ban đầu tôi đến đây nên đành đẩy nhẹ cô ra rồi xin lỗi cô vì lúc này bản thân mình vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm trước mắt nên không thể nhận nụ hôn đầy ngọt ngào và lãng mạn từ cô.

    "Không sao, tôi không trách cậu đâu, hãy xem như tôi cho cậu vay nụ hôn đầu lần này đi. Nào có dịp tôi sẽ bắt cậu trả lại vốn lẫn lời."

    Nụ hôn đầu? Quả nhiên thứ sức mạnh của ma pháp sư Thánh cấp bậc năm thật đáng kinh ngạc, có thể thay đổi cấu trúc kí ức người khác chỉ bằng ma pháp "Cánh Cửa Tâm Thức", một loại ma pháp có khả năng kết nối với tâm thức của người khác hoặc của chính bản thân mình. Nhờ vào khả năng này, người sử dụng ma pháp "Cánh Cửa Tâm Thức" có thể tìm kiếm, xâm nhập hoặc thậm chí kiểm soát tâm trí của người khác.

    Sức mạnh của ma pháp này có thể thay đổi tùy theo cường độ và khả năng của người sử dụng. Nếu được sử dụng bởi một ma pháp sư có cấp bậc càng cao, "Cánh Cửa Tâm Thức" có thể điều khiển suy nghĩ, thay đổi ký ức, tạo ra các ảo giác hay thậm chí kiểm soát hoàn toàn tâm trí đối phương, đồng thời các Ma Pháp Sư cần phải tuân thủ các quy tắc đạo đức và tránh sử dụng ma pháp này vào mục đích xấu.

    "Cô cảm thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"

    "Tôi.. Tôi.. Ấy à?"

    "Ừ, chứ ngoài cô với tôi ở đây thì còn ai nữa? Ma à?"

    "Hì, tôi đâu có sao đâu."

    "Không sao là tốt rồi."

    Để cho chắc chắn tôi liền thi triển ma pháp hệ thống "Thẩm Định" mình vừa mới học để kiểm tra một lần nữa, đảm bảo những thông tin sức khỏe cô thật ổn định tôi mới yên tâm bỏ tay ra khỏi người cô.

    Phải công nhận ma pháp "Thẩm Định" này tiện lợi thật, chỉ cần dựa vào khả năng đánh giá, kiểm tra và phân tích sức mạnh, tình trạng và tính chất của ma pháp khác, từ đó tìm ra điểm yếu và tấn công một cách hiệu quả.

    Chính vì khả năng đó mà việc phải vận dụng nguồn ma lực trong người rồi truyền xuống tay để thi triển ma pháp này thì quả thật hết sức rườm rà hoặc nếu có thể tại sao không khắc ấn ma pháp vào vị trí khác để tiện sử dụng hơn nhỉ?

    Mà thôi trước mắt bỏ chuyện khắc ấn đó qua một bên cái đã, sau này có thời gian mình sẽ tìm hiểu thêm sau.

    "Hình như trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta cũng nên mau về trước khi thủ thư vào mới được. Không thì lớn chuyện mất."

    "Ừ ha, một nam một nữ đêm hôm khuya khoắt ở thư viện với nhau cũng không hay cho lắm nhỉ."

    "Mặc dù chúng ta chỉ là ngủ quên đến tận bây giờ."

    "Ngủ như heo ấy"

    "Cô mới như heo đấy."

    "Anh đấy."

    "Cô đấy."

    Chẳng mấy chốc hai chúng tôi cũng bước ra đến cửa, đành phải nói lời chia tay từ đây. Một cảm giác tủi hờn như bao lần lại tôi lại dâng tràn lên trong lòng, mặc cho tôi đã cố gắng miễn cưỡng thôi thúc bản thân cười, nhưng dường như tài năng diễn xuất của tôi thật tệ nhỉ, tôi lại ngăn lấy giọt nước mắt đang chực trào ở cuối nơi khoé mi.

    "Này, khoan đã."

    Đôi chân tôi vừa bước được mấy bước bỗng phải khựng lại vì giọng nói vọng tới phía sau, tôi hít thở sâu một hơi rồi quay lại nhìn cô như mong cô gái này sẽ không làm trái tim mình tổn thương thêm lần nào nữa, rồi cô chạy đến đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nói tiếp:

    "Nào có thời gian hãy đến địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp này trả lại món nợ của cậu."

    Nói xong cô gái bé nhỏ ấy liền quay lưng rảo bước thật nhanh, dần dần chìm vào dòng người lữ thứ đang bận rộn chuẩn bị cho buổi sáng.

    Tấm danh thiếp vẫn còn hơi ấm từ đôi bàn tay mảnh mai đó, mặt trước là hình huy hiệu với hai thanh trường kiếm bắt chéo nhau, tấm khiên cùng ánh mặt trời được cách điệu ở giữa. Dưới hình huy hiệu còn có thêm dòng chữ "Học Viện Ma Pháp Uy Minh Thiên Long"

    "Học Viện Ma Pháp Uy Minh Thiên Long sao?"

    Có lẽ thế giới này rộng lớn hơn mình nghĩ rồi, vì thế mình phải cố gắng tìm hiểu thật kĩ về thế giới này, cũng như tiếp nhận các loại ma pháp mình chưa bao giờ thấy qua, cũng như cải thiện khả năng thực chiến lên mức cao nhất mới được.

    Để xem phía sau tấm danh thiếp này có ghi gì nữa không nhỉ?

    "Bùi Thanh Bảo Vy, hội trưởng hội học sinh Học Viện Ma Pháp Uy Minh Thiên Long."

    * * *
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...