Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, Oct 21, 2021.

  1. Chương 260: Dấu vết (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 16 others like this.
  2. Chương 261: Để lộ ra (canh ba)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 19 others like this.
  3. Chương 262: Sa Mạc Long Quật (canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan ho khan một tiếng.

    Chu Tước, loài mà vô số người cả đời cũng chưa từng gặp một lần, khi sống ở chỗ này của nàng, có vẻ hơi thảm nhỉ..

    "Ngươi còn không vui sao? Được rồi, ngươi cũng đừng ra ngoài. Ngoan ngoãn ở lại đây đi."

    Tuyết U cũng không hề sợ xúc phạm Chu Tước chút nào, lập tức chèn ép nó một chút.

    Đôi mắt của Chu Tước giận dữ đến mức sắp bốc cháy.

    Nhưng lại không thể làm gì được Tuyết U!

    Hơn nữa, mặc dù nó cũng thích dành thời gian sống ở trong ngọc giản màu đen này, nhưng dường như có thứ gì đó ở sa mạc lại thu hút nó hơn nữa.

    Vì vậy, mặc dù những gì Tuyết U nói không mấy dễ nghe nhưng Chu Tước vẫn vì chút ham muốn trong lòng của mình, bỏ qua Tuyết U chèn ép.

    Nó vỗ cánh, ánh mắt sáng ngời nhìn Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan đỡ trán.

    Chẳng lẽ thật sự phải thả Chu Tước ra ư?

    Nàng cũng không dám bảo đảm, liệu nó có đưa đến rắc rối lớn hơn nữa hay không!

    "Nha đầu yên tâm, ta có cách để giúp Chu Tước che giấu thân phận."

    Đúng lúc này, Tuyết U đột nhiên lên tiếng lần nữa.

    Mộ Thanh Lan có chút nghi hoặc.

    "Có thể che giấu được khí tức của Chu Tước à?"

    Dù sao thì thân phận của Chu Tước rất phi phàm, khí tức toàn thân cũng khó có thể che giấu, hơn nữa, nếu gặp phải nguyên thú, chúng nó nhất định sẽ cảm nhận được uy áp của huyết mạch.

    Bất cứ ai có đầu óc cũng sẽ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

    "Đương nhiên."

    Giọng nói của Tuyết U tràn ngập sự tự hào không hề nao núng: "Lực lượng huyết mạch của Chu Tước mặc dù cường đại, nhưng nó chỉ là một con thú mới sinh ra không bao lâu, thực lực của nguyên thú cấp sáu hèn mọn này ta vẫn có thể xử lý được."

    Nói xong những lời này, Chu Tước lại gần như nổi điên.

    Cha nội này quá tự phụ chỉ vì thực lực của hắn bây giờ mạnh hơn mình! Chờ sau này trưởng thành, nó phải tính toán hết những món nợ này!

    Mộ Thanh Lan lại khá có hứng thú: "Ồ? Nếu như vậy, thì có thể thực hiện được."

    Sau đó, nàng đã cảm nhận được một luồng khí tức mềm mại và mạnh mẽ đột nhiên tỏa ra từ ngọc giản màu đen, bao bọc toàn thân Chu Tước!

    Mộ Thanh Lan lập tức cảm thấy khí tức bốc lửa trên người Chu Tước đã giảm đi rất nhiều, màu lông dần dần chuyển từ đỏ sang..

    Phụt..

    Mộ Thanh Lan không khỏi bật cười.

    Vân Dực ở một bên có hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn nàng.

    "Chuyện gì vậy?"

    Dù không biết tại sao nàng lại đột nhiên cười nhưng trong lòng Vân Dực cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

    Mộ Thanh Lan không nói gì, tâm niệm vừa động, một bóng dáng đột nhiên được triệu hồi ra, rơi xuống vai nàng.

    Khi nhìn thấy nó là gì, mặc dù có tinh thần mạnh mẽ và bình tĩnh như Vân Dực, cũng cảm thấy khóe mắt giật giật.

    Bởi vì thứ xuất hiện trên vai Mộ Thanh Lan, là một con chim.

    Nói chính xác thì đó là một con chim đầy màu sắc.

    Đôi cánh có màu xanh lam, mà đầu lại là màu vàng ngỗng, xung quanh khóe mắt hơi có một chút màu đỏ, cộng với cái mõm màu đen, nó thực sự thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.

    Nhưng mà, phải nói rằng, cách phối màu này, thực sự..

    Xấu.

    Chu Tước tức giận đến run rẩy, lông tóc dựng ngược, trong mắt dường như có ngọn lửa sắp bùng phát!

    Vậy mà!

    Vậy mà dám ngụy trang Nguyên thú cấp chín tương lai như nó thành thế này!

    Quá đáng! Thật quá đáng!

    Chu Tước quả thật cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người!

    Mộ Thanh Lan nghiêng đầu nhìn, rất muốn nhịn cười, nhưng nhìn Chu Tước như vậy, nàng thật sự không thể nhịn được.

    Tuyết U cũng thật là tài tình.

    Bây giờ nàng có thể chắc chắn, Tuyết U và Chu Tước ở trong ngọc giản màu đen nhất định đã có mâu thuẫn, nếu không cũng sẽ không nhân cơ hội này để cố tình chơi Chu Tước thành cái dạng này.

    Nhưng mà cố tình Chu Tước lại không thể tức giận, dáng vẻ bộ lông phát nổ đó, thực sự khiến người ta buồn cười.

    Vẻ mặt của Vân Dực cũng không thay đổi nhiều, hắn chỉ nhướng mày:

    "Đây là.. Chu Tước?"

    Nghe được giọng nói này, thân thể run rẩy của Chu Tước cũng ngừng run rẩy, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của Vân Dực.

    Trong lúc nhất thời, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ khó tả, làm nó không thể ở lại đây thêm được nữa!

    Cố nhân gặp nhau, vậy mà nó lại trông như thế này đây!

    Chu Tước tính tình kiêu ngạo, cũng rất coi trọng sĩ diện, được chứ?

    Khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Thanh Lan liền nhìn thấy Chu Tước bay ra ngoài với tốc độ nhanh nhất trong đời mình!

    Mộ Thanh Lan: ".. Ừm, hình như nó đã phát hiện ra điều gì đó. Cho nên đi trước một bước."

    Vân Dực nhàn nhạt "ừm" một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

    Một lúc sau, hắn dường như vô tình nói:

    "Không thể tưởng được cao ngạo như Chu Tước, cũng sẽ có một ngày như vậy. Xem ra đúng là tùy theo chủ nhân."

    Mộ Thanh Lan vội vàng cười nói: "Đâu có đâu có.. Ngươi nói cái gì? Vân Dực, đừng đi! Nói rõ ràng đi!"

    * * *

    Sa mạc Long Quật trải dài hàng ngàn dặm, bí ẩn khó lường, mỗi năm đều có vô số cường giả tiến vào, hy vọng tìm được bảo vật trong truyền thuyết.

    An Gia Lạc cũng chưa bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ đến đây.

    Càng đến gần, càng cảm nhận rõ không khí nóng rực đó.

    Nhưng mà An Gia Lạc trong lòng lại không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy có chút ngọt ngào khó tả.

    Tất cả điều này, là do thiếu niên bên cạnh.

    "Có nóng không?"

    Tiêu Bắc Đường nhìn An Gia Lạc, thấy mặt nàng ta hơi đỏ, thấp giọng hỏi.

    An Gia Lạc lắc đầu.

    "Đa tạ Tứ điện.. Tứ thiếu gia đã quan tâm. Gia Lạc không sao cả. Nhưng mà ngài, một đường bôn ba, có mệt không?"

    Trên mặt Tiêu Bắc Đường hiện lên một nụ cười ôn hòa, khuôn mặt vốn đầy nghị lực và phấn chấn của chàng trai bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy.

    "Không phải đã bảo là cứ gọi tên ta sao? Trước đây, ở Đế đô, nàng luôn kiềm chế bản thân và tuân thủ lễ nghi, bảo nàng gọi tên, nàng làm sao cũng không chịu, bây giờ đã đi ra ngoài, không quá tiện, nàng cứ gọi thẳng tên, không được à?"

    An Gia Lạc mím môi, hai má đỏ bừng, đầy nữ tính ngượng ngùng.

    ".. Bắc Đường.."

    Trong Đế quốc Thánh Nguyên, tên của hoàng thất không có nhiều người biết đến, ngoại trừ những gia tộc quyền thế, chỉ có người thân cận mới biết được tên của hoàng tử, cho nên khi họ rời khỏi Đế đô, cho dù gọi thẳng tên, trên cơ bản sẽ không ai biết.

    Nghe được giọng nói dịu dàng của An Gia Lạc, nụ cười trên mặt Tiêu Bắc Đường càng sâu hơn.

    "Vậy đó, rất tốt."

    Hắn ta thích An Gia Lạc đã lâu, nhưng vì thân phận, nên hiếm khi có cơ hội nghe nàng gọi tên mình.

    Mỗi lần nghe được âm thanh nhẹ nhàng này từ miệng nàng, hắn ta đều cảm thấy mọi mệt mỏi toàn thân đã tiêu tan đi rất nhiều.

    An Gia Lạc luôn tuân thủ lễ nghĩa, nói gì và làm gì cũng đều rất khéo léo rộng lượng, chính vì vậy mà Tiêu Bắc Đường rất yêu quý nàng ta.

    Lần này ra khỏi Đế đô, thật ra cũng có thể thả lỏng rất nhiều.

    Bên cạnh hai người, có một lão giả râu tóc bạc trắng đứng, nhìn hai người như vậy, không khỏi vuốt râu thở phào nhẹ nhõm.

    "Gia Lạc so trong tưởng tượng của lão phu, còn mạnh hơn một ít đấy, trong khoảng thời gian này, đã đi liên tục cả ngày lẫn đêm, vốn tưởng rằng nàng sẽ không chịu nổi, nhưng hóa ra lão nhân ta đã đánh giá thấp An nha đầu rồi!"

    Tiêu Bắc Đường cười nói: "Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không chủ động đề nghị ngài đưa nàng theo."

    An Gia Lạc thiên phú xuất chúng, hơn nữa chăm chỉ nỗ lực, từ lâu hắn ta đã biết thực lực của nàng vượt xa những gì bề ngoài, cho nên mới đề cập với Tôn viện trưởng.

    Tuy rằng cũng có vài phân tư tâm, nhưng phần lớn cũng là do An Gia Lạc khá xuất sắc.

    Lão giả đó, cũng chính là Tôn viện trưởng nghe vậy cười lớn, vỗ vỗ vai Tiêu Bắc Đường.

    "Được rồi! Biết ánh mắt của tiểu tử ngươi là tốt nhất! Nhưng mà lần này, Gia Lạc vất vả lắm mới thuyết phục được lão già An Trí Viễn bảo thủ đó đến đây, ngươi cần phải quan tâm chăm sóc nàng nhiều hơn! Nếu để An nha đầu chịu thiệt thòi, không cần ta ra tay, lão già bảo thủ đó cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

    An Gia Lạc vội vàng nói: "Viện trưởng nói quá lời, lần này có thể đi theo ngài và Bắc Đường thật sự là vinh hạnh của Gia Lạc. Gia gia ông ấy vui mừng còn không kịp nữa đó ạ, làm sao có thể trách được?"

    Tôn viện trưởng cười đắc ý.

    Tính tình của lão già An Trí Viễn đó ra sao, ông ta là người biết rõ nhất. Ông ta đã già như vậy rồi, An Gia Lạc, đứa cháu gái quý giá như thế, cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, có thể để nàng đi theo ra ngoài, An Gia Lạc nhất định đã lãng phí rất nhiều miệng lưỡi.

    Mặt mày Tiêu Bắc Đường thả lỏng: "Đây là tự nhiên."

    Hắn ta quay đầu lại, nhìn An Gia Lạc, hơi nhếch khóe môi, nói:

    "Nếu Gia Lạc là hôn thê của ta, ta đương nhiên phải chăm sóc nàng thật tốt, không để nàng phải chịu bất kỳ đau khổ hay thiệt thòi nào."

    An Gia Lạc không ngờ hắn ta lại nói thẳng như vậy, đôi mắt lập tức ngấn nước, động lòng người không thôi.

    Tôn viện trưởng thấy tình cảm bọn họ tốt như vậy, tự nhiên cũng vui mừng nói: "Nếu hai người các ngươi lần này đi theo ra ngoài, ta sẽ giúp các ngươi tìm Nguyên thú thích hợp, lập khế ước!"

    Ông ta quay đầu, giơ tay chỉ về phía xa, nơi trời đất mờ mịt.

    "Chúng ta hiện tại đang ở Tuyền Châu, chỉ cần xuyên qua nơi này, liền có thể tiến vào Sa Mạc Long Quật."

    Tiêu Bắc Đường cùng An Gia Lạc đều nghiêm túc gật đầu.

    "Mặc dù có lời đồn rằng Sa Mạc Long Quật rất nguy hiểm, nhưng nếu đã bước vào con đường tu luyện, thì nhất định phải biết, chỉ có gặp nguy hiểm, mới có thể phát huy hết tiềm năng của một người."

    Tôn viện trưởng nheo mắt lại.

    "Hai người các ngươi đều cực kỳ tài năng, nhất định không được lãng phí. Phải biết, một người tu luyện cả đời chỉ có thể khế ước một Nguyên thú, cho nên, có thể khế ước một con nguyên thú cao cấp, cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt cho việc tu luyện của các ngươi."

    Nói đến đây, ông ta nhìn vào hai người, hạ giọng nói:

    "Trong Sa Mạc Long Quật, chính là có tồn tại cường hãn như vậy đấy!"

    "Chỉ cần tìm được Nguyên thú cao cấp, hơn nữa khế ước thành công, tương lai tiền đồ của các ngươi, chính là vô hạn!"

    ─────đề cử─────

    (Xong chương)
     
  4. Chương 263: Ngọc giản (canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan và Vân Dực cùng nhau đi về phía trước, xung quanh đều là xương cốt lạnh lẽo, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên vắng lặng và nghiêm túc.

    Mộ Thanh Lan vẫn luôn cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn xuống.

    Nàng thực sự muốn biết năm vạn tướng sĩ này, rốt cuộc là chết như thế nào.

    Đánh giá tình hình trận chiến này, chỉ có vài nghìn tướng sĩ của Đế quốc Già Diệp chết, chiếm khoảng một phần mười số tướng sĩ của Đế quốc Thánh Nguyên, số lượng tử thương cách xa như vậy, cho dù là ai thì cũng sẽ nghi ngờ có điều gì mờ ám bên trong.

    Thực lực của tướng sĩ hai bên không chênh lệch bao nhiêu, nhưng kết quả lại như thế này, hiển nhiên còn có những yếu tố khác.

    Nàng nhìn quanh, trên vách đá màu đỏ sẫm cũng có một số dấu vết giao tranh.

    Có nhiều chỗ rõ ràng là do đao thương kiếm kích tạo thành.

    Chẳng lẽ người của Đế quốc Già Diệp đã bao vây người của Đế quốc Thánh Nguyên rồi giết họ?

    Nhưng địa hình của Lạc Nhật Nhai khá hiểm trở, hẳn là khó có thể thực hiện được điều này.

    Hai bên có khả năng nhất chính là đối đầu trực diện với nhau.

    Nhưng Tuyệt Địa đó sẽ không gây ra kết quả như vậy.

    Mộ Thanh Lan cau mày: Chẳng lẽ đối phương có cường giả siêu cấp đến giúp đỡ, nên mới khiến tình thế nghiêng về một bên?

    Nhưng một khi loại cường giả này ra tay, nhất định sẽ để lại dấu vết, nhưng nàng lại không tìm ra.

    Răng rắc.

    Lúc này, Mộ Thanh Lan đột nhiên giẫm phải thứ gì dưới chân, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một khối xương trắng.

    Nàng giẫm lên nó, đã nghiền nát khúc xương đó ra.

    Mộ Thanh Lan nhận ra người này đang mặc quần áo của Đế quốc Già Diệp.

    Sự việc ở Lạc Nhật Nhai đã xảy ra gần một năm, ở trong sa mạc, nắng gió, chưa chắc những khúc xương này đã không bị di chuyển.

    Có lẽ dưới lớp cát vàng này, còn vùi lấp hài cốt của vô số người.

    Chỉ bằng mấy người bọn họ, tìm kiếm hết là điều hoàn toàn không thể.

    Mộ Thanh Lan trong lòng cảm thấy có chút buồn bã, vừa định đi về phía trước, ánh mắt của nàng chợt lóe lên, bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì dưới bộ xương trắng đó.

    Hành động của nàng khựng lại, cúi xuống và lấy vật dưới bộ xương đó ra.

    Hóa ra là..

    Một miếng ngọc giản?

    Mộ Thanh Lan nhìn ngọc giản màu trắng trong tay có chút không hoàn chỉnh, phía trên khắc hoa văn phức tạp, mơ hồ có thể cảm nhận được dao động bên trong.

    Đây là.. ngọc giản dùng để đưa tin mà nhỉ?

    Mộ Thanh Lan nhìn kỹ thì thấy trên đó có những vết nứt nhỏ.

    Xem ra đã từng có người muốn phá hủy ngọc giản này, nhưng cuối cùng lại thất bại.

    Mà bởi vì điều này, miếng ngọc giản này đã được bảo tồn, thậm chí còn lưu lại một luồng khí tức trong đó.

    Loại ngọc giản này mặc dù không phổ biến, nhưng Mộ Thanh Lan lại biết rõ nhất.

    Bởi vì loại ngọc giản này chuyên dùng để truyền tải tin tức!

    Nói một cách đơn giản, loại ngọc giản này thường là một đôi. Chỉ cần truyền hai luồng Nguyên Thần Chi Lực vào trong đó, giữa hai miếng ngọc giản sẽ có phản ứng.

    Cho dù cách xa nhau ngàn dặm, chỉ cần một ngọc giản bị vỡ, cái còn lại nhất định sẽ nổ tung!

    Người ta thường dùng loại ngọc giản này để truyền đạt những tin tức quan trọng, chính xác hơn là tin tức về sinh tử.

    Mộ Thanh Lan rất quen thuộc với thứ này, bởi vì cha mẹ nàng lúc rời Đế đô tới Cửu Qua đã để lại hai miếng ngọc giản như vậy!

    Đôi khi nàng và anh trai nhớ họ quá sẽ lén lút vào từ đường để nhìn hai miếng ngọc giản đó.

    Loại vật này quá giá trị, được cất giữ cẩn thận, đại đa số người đều không có tư cách bước vào.

    Mà bây giờ, vật này lại được phát hiện ở đây..

    Ngón tay Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng xoa xoa, cẩn thận nhìn xem, Nguyên Thần Chi Lực trong ngọc giản này là của ai?

    Chi phí chế tạo thứ này không hề rẻ, tướng sĩ bình thường sẽ không có được.

    Cũng may, thứ này vẫn chưa bị hỏng, có thể là cửa khẩu đột phá.

    Vân Dực cũng nhận thấy điều gì đó và bước tới.

    Khi nhìn thấy ngọc giản màu trắng, trong mắt hắn hiện lên một tia hiểu rõ.

    "Xem ra, là có người muốn truyền lại tin tức, nhưng không thành công."

    Hắn cụp mắt xuống, nhìn thấy những mảnh xương gãy đó, lập tức hiểu ra điều gì đó.

    Mộ Thanh Lan gật đầu, khóe môi cong lên thành một vòng cung nhưng không hề cười.

    "Vận khí của ta hình như rất tốt, chủ nhân của ngọc giản này, có vẻ như cũng không đơn giản.."

    Đang nói chuyện, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hô lớn: "Đạt Nguyên, lại đây một lát."

    Giang Đạt Nguyên đang tìm kiếm thứ gì đó thì nghe tiếng, lập tức bay tới.

    Nhìn thấy trong tay Mộ Thanh Lan có thứ gì đó, hắn nghi hoặc hỏi: "Tam thiếu, ngài tìm được cái gì?"

    Mộ Thanh Lan đưa vật đó ra: "Nhìn xem, có nhận ra không?"

    Giang Đạt Nguyên cẩn thận tiếp nhận đồ vật, xem xét cẩn thận.

    Khi nhìn thấy những hoa văn phía trên, vẻ mặt hắn liền giật mình.

    Mộ Thanh Lan chăm chú nhìn hắn: "Đây là của ai?"

    Giang Đạt Nguyên tựa như còn đang kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan, hít một hơi thật sâu:

    "Tam thiếu, vật này ngàii tìm được ở đâu?"

    Mộ Thanh Lan hất cằm lên.

    Giang Đạt Nguyên nhìn theo tầm mắt của nàng, sau khi nhìn thấy bộ giáp của tướng sĩ Đế quốc Già Diệp, biểu cảm trên khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

    "Tam thiếu, ngọc giản này, các tiểu đội trưởng của Đệ Tam Quân đều có."

    Mộ Thanh Lan sửng sốt một lát.

    "Sau khi Mộ Phong thống lĩnh đến Cửu Qua, ngài ấy đã làm một số ngọc giản như thế này, phân phát cho các tướng lãnh bên dưới, mà mười đội trưởng của chúng tôi mỗi người cũng có một miếng. Một mặt là để đảm bảo tính mạng cho các tiểu đội trưởng, mà điều quan trọng hơn là các tiểu đội trưởng thường đi cùng đội của mình ra ngoài, khi tình thế cấp bách có thể bóp nát ngọc giản này, gửi về tin tức yêu cầu tiếp viện."

    Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong người ra một miếng ngọc giản tương tự.

    "Nhìn này, đây là của thuộc hạ."

    Mộ Thanh Lan nhận lấy, so sánh hai miếng ngọc với nhau.

    Bất kể hình dạng, màu sắc hay họa tiết trên đó, chúng đều giống hệt nhau!

    Nàng giật mình, cảm thấy có điều gì đó vụt qua tâm trí mình một cách nhanh chóng!

    "Còn có một việc, thuộc hạ vẫn chưa từng nói với ngài." Giang Đạt Nguyên nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Chuyện xảy ra ở Lạc Nhật Nha quá kỳ quái, mấy tiểu đội trưởng đi theo Thống lĩnh cùng xuất chinh, không có ai bóp nát ngọc giản này để gửi tin tức về."

    "Thuộc hạ cũng từng cảm thấy việc này quá dị thường, cho dù tình thế nguy cấp, nhưng thời gian để bóp nát ngọc giản hẳn là phải có, nhưng không ai trong số họ làm như vậy. Chính vì điều này mà lúc đó mọi người ở Cửu Qua nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn rồi."

    Nếu không, làm sao sau khi toàn quân bị diệt họ mới biết được tin tức này chứ?

    Mộ Thanh Lan không nói gì, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn hai khối ngọc giản đó.

    Giang Đạt Nguyên nắm chặt nắm đấm nói:

    "Chẳng qua, mặc dù ngọc giản có kết cấu giống nhau, nhưng vẫn có thể xác định được chủ nhân của chúng là ai. Ngài nhìn mặt sau của ngọc giản, có phải có hoa văn nho nhỏ hay không?"

    Mộ Thanh Lan nghe vậy, lật miếng ngọc giản qua, quả nhiên nhìn thấy một hình vẽ to bằng móng tay ở góc dưới bên phải.

    Nó trông giống như một cái rìu..

    "Mười tiểu đội trưởng của chúng tôi được đại diện bằng mười loại vũ khí khác nhau, của thuộc hạ là một thanh Hồi Toàn Đao, còn miếng ngài tìm được là một chiếc rìu, đó là tiểu đội trưởng thứ tư Hà Giang."

    Mộ Thanh Lan nhìn bộ xương trên mặt đất.

    Chẳng lẽ người này.. chính là Hà Giang?

    Nhưng, người này đã trở thành một đống xương trắng, làm sao xác nhận thân phận?

    Giang Đạt Nguyên nói: "Ngài lui về sau trước đi ạ, để thuộc hạ xem thử có thể nhận dạng được người này hay không."

    Mộ Thanh Lan có chút kinh ngạc: "Làm sao nhận biết?"

    Giang Đạt Nguyên cười chua xót.

    "Hà Giang cùng thuộc hạ quan hệ mặc dù ở mức bình thường, nhưng xương bắp chân của hắn đã từng bị một mũi tên bắn trọng thương, cánh tay phải cũng từng bị gãy, vì vậy, nếu đặc điểm bộ xương này khớp với hắn, về cơ bản có thể xác nhận thân phận."

    Trước mắt, đây là cách duy nhất.

    Mộ Thanh Lan lùi lại một bước, Giang Đạt Nguyên tiến lên, dọn sạch cát vàng xung quanh bộ xương, cẩn thận ghép xương lại với nhau.

    May mắn thay, bên ngoài bộ xương này được bọc trong quần áo và áo giáp, tính ra vẫn còn hoàn chỉnh.

    Chẳng bao lâu sau, một bộ xương hoàn chỉnh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt.

    Giang Đạt Nguyên đầu tiên nhìn vào cánh tay phải, quả nhiên nhìn thấy dấu vết gãy xương.

    Trong lòng Mộ Thanh Lan giật mình.

    Giang Đạt Nguyên dừng lại một chút, cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ vẻ mặt.

    Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn lại nhìn lại vị trí của xương chân.

    Cởi áo giáp và lột quần áo ra.

    Một mảnh xương chân trắng sẫm màu xuất hiện trước mặt.

    Mộ Thanh Lan nhìn qua.

    Có một cái lỗ trên xương cẳng chân!

    Đó chắc chắn là dấu vết do mũi tên nhọn để lại!

    Giang Đạt Nguyên sửng sốt.

    Mặc dù hắn đã tưởng tượng vô số lần, nhưng khi mọi thứ thật sự xuất hiện trước mặt hắn, khi bằng chứng lộ liễu như vậy đặt trước mặt hắn, hắn lại phát hiện, hắn kỳ thực so với tưởng tượng của mình còn khó chịu hơn!

    ".. Tại sao.. tại sao lại thế này.." Giang Đạt Nguyên lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào, như đang khóc bằng sự chán nản và đau đớn vô tận trong cổ họng.

    "Thống lĩnh đại nhân đối xử với chúng ta tốt như vậy.. ngài ấy rất tin tưởng chúng ta, tại sao.. tại sao lại phản bội.. tại sao!"

    Đầu gối của Giang Đạt Nguyên mềm nhũn, quỳ xuống đất, che mặt và run rẩy không ngừng.

    Mộ Thanh Lan nhìn cái lỗ trên xương, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng đã gần đến chân tướng một bước.

    Nhưng trong lòng nàng như có thứ gì đó xé nát, đau đớn vô cùng.

    Cha, mẹ.

    Khi gặp phải tất cả những điều này, cha mẹ có biết sự phản bội của những người này không?

    Nếu không biết thì mọi chuyện phải chịu đựng đều quá bất công.

    Nhưng nếu biết thì sẽ đau đớn đến nhường nào?

    Bị người tín nhiệm nhất phản bội, bị bọn họ đẩy đến bờ vực sinh tử!

    Mộ Thanh Lan nhắm mắt lại.

    Nàng hết lòng muốn chân tướng, nhưng giờ nàng có một dự cảm, chân tướng này, có lẽ vô cùng tàn khốc.

    Đúng lúc này, giọng nói của Vân Dực đột nhiên vang lên.

    "Dường như phía dưới còn có thứ gì đó."

    Mộ Thanh Lan sửng sốt một lát, sau đó mở mắt ra nhìn.

    Nhưng lại nhìn thấy Vân Dực đang đi tới chỗ bộ xương, nhìn chằm chằm vào một mảnh cát vàng, giọng nói lạnh lùng.

    "Phía dưới này cũng có dao động giống như ngọc giản này."

    ─────Đề cử─────

    (Xong chương)
     
  5. Chương 264

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan không chút do dự đi tới, đích thân đào bới.

    Giang Đạt Nguyên bị lời nói của Vân Dực làm cho sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy Mộ Thanh Lan như vậy, hắn lập tức đi tới: "Tam thiếu, loại chuyện này nên để thuộc hạ thì hơn--"

    Nhưng Mộ Thanh Lan vẫn không dừng lại, đẩy lớp cát vàng sang một bên, lục lọi bên dưới.

    Giang Đạt Nguyên thấy thế, không dám nói thêm gì nữa.

    Một lúc sau, Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng chạm vào thứ gì đó.

    Cảm giác ấm áp và mát lạnh của các xúc tu là một cảm giác rất quen thuộc.

    Nàng có vẻ kiên quyết và lấy đồ vật ra.

    Quả nhiên, lại là một miếng ngọc giản khác!

    Tuy nhiên, động tác của nàng vẫn không dừng lại mà tiếp tục lấy ra một mảnh khác!

    Vẻ mặt của Giang Đạt Nguyên không còn có thể miêu tả là kinh ngạc nữa.

    Cuối cùng, Mộ Thanh Lan thực sự đã tìm được tổng cộng năm miếng ngọc giản!

    Phải biết rằng, ngày đó theo Mộ Phong xuất chinh, tổng cộng chỉ có sáu tiểu đội!

    Bao gồm miếng trước đó, chính xác là sáu miếng!

    Tất cả ngọc giản của tiểu đội trưởng, đều ở chỗ này của Hà Giang!

    "Hãy xem chúng có giống nhau không."

    Mộ Thanh Lan đưa đồ cho Giang Đạt Nguyên, nhưng trong đầu nàng thực ra đã có suy đoán rồi.

    Giang Đạt Nguyên ngơ ngác cầm lấy, xem qua từng cái một.

    Có lẽ trong lòng hắn cũng đã đoán được điều gì đó, nhìn qua ngọc giản, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều.

    Có một sự im lặng tại chỗ.

    Cuối cùng, Giang Đạt Nguyên chậm rãi thở ra, cảm thấy mọi thứ thật phi lý và đáng sợ!

    "Tam thiếu.. Tất cả đều đúng.."

    Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

    Nếu chúng được đặt cùng nhau, hẳn là sẽ không có gì sai.

    "Chuyến đi này không hề vô ích."

    Mộ Thanh Lan đột nhiên nhướng mày.

    "Những thứ này đều ở chỗ này của Hà Giang. Đạt Nguyên, trong hoàn cảnh nào thì các ngươi mới phải giao những thứ này cho một người bảo quản vậy?"

    Giang Đạt Nguyên sửng sốt một chút, nghiêm túc lắc đầu: "Thứ này rất đặc biệt, cho dù chúng tôi có quan hệ thân thiết, cũng sẽ không đưa cho người khác."

    Mộ Thanh Lan gật đầu: "Vậy tại sao những thứ này đều ở trong tay Hà Giang?"

    Sắc mặt Giang Đạt Nguyên hơi thay đổi: "Ý ngài là-"

    "Trên người Hà Giang có nhiều ngọc giản như vậy, nhưng không có cái nào bị vỡ, tuy rằng một cái duy nhất có vết nứt, nhưng cuối cùng cũng không bị vỡ. Nói cách khác, tin tức vẫn chưa được gửi trở lại thành công. Cho dù là có tình huống khẩn cấp, cũng không thể lại 9không có chút thời gian nào như vậy, hơn nữa trên người hắn có nhiều như thế, tuy nhiên tất cả đều được bảo quản hoàn hảo."

    Mộ Thanh Lan cười, rất lạnh lùng.

    "Chỉ có thể nói lên một điều - hắn không muốn cho người khác biết, người của Đệ Tam Quân ở Lạc Nhật Nhai đang gặp nguy hiểm!"

    Thậm chí, vì lý do này, hắn ta cũng không ngần ngại lấy ngọc giản của mọi người vào tay, để ngăn chặn bất kỳ tin tức nào truyền trở lại!

    Giang Đạt Nguyên đột nhiên hiểu ra, nhìn bộ xương trên mặt đất, lẩm bẩm: "Hắn làm sao có thể làm được.. những ngọc giản này chúng tôi luôn bảo quản rất tốt, tuyệt đối sẽ không.."

    "Nhìn quần áo hắn đang mặc kìa." Mộ Thanh Lan nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ hắn đã sớm có chuẩn bị rồi."

    Đúng rồi! Trên người Hà Giang đang mặc áo giáp của Đế quốc Già Diệp!

    Chẳng lẽ Hà Giang đã sớm lấy đi toàn bộ ngọc giản của họ, sau đó dẫn người của Đế quốc Già Diệp gài bẫy giết chết tất cả những người này?

    Thậm chí khiến họ không thể gửi lại bất kỳ tin tức nào?

    Giang Đạt Nguyên trong lòng sớm đã biết có gian tế, thậm chí còn nghi ngờ trong số những người đến từ Đế quốc Già Diệp, có thể có người của chính họ.

    Nhưng khi thật sự phơi bày, hắn đột nhiên cảm thấy khó tin.

    Hà Giang ư, đó chính là người huynh đệ đã cùng họ trải qua sinh tử!

    Làm sao hắn ta có thể làm một điều như vậy? Hắn làm sao có thể!

    Vậy hắn ta cùng với Lý Hồng Phi có phải có cấu kết hay không?

    Vì trù tính ngày này, hắn ta rốt cuộc đã chờ đợi bao lâu?

    Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, làm cho đầu óc Giang Đạt Nguyên hỗn loạn.

    Mộ Thanh Lan thu thập ngọc giản, suy nghĩ một chút, cũng bỏ bộ xương đó vào trong Giới Tử Trạc.

    "Tam thiếu.."

    "Đây đều là chứng cứ, về sau sẽ có ích." Mộ Thanh Lan mỉm cười, ngẩng đầu nhìn núi xương trước mặt.

    "Nếu không phải ngẫu nhiên tìm được, không biết sẽ ở đây tìm bao lâu, xem ra ông trời đối xử với ta cũng không tệ."

    Nàng nói, chớp chớp mắt.

    "Như thế này, tính ra cũng tiết kiệm rất nhiều công sức."

    Nghe được lời nàng nói, Giang Đạt Nguyên càng cảm thấy khó chịu hơn.

    Nhưng trong lòng Mộ Thanh Lan thực sự cảm thấy mình may mắn, trong hàng vạn thi thể như vậy, có thể tìm ra chứng cứ nhanh như vậy, đúng là trùng hợp.

    Có bộ xương của Hà Giang và những miếng ngọc giản này, rất nhiều vấn đề có thể được giải thích.

    "Trở về điều tra kỹ về Hà Giang này." Có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

    Giang Đạt Nguyên chỉ có thể gật đầu.

    Đúng lúc này, Vân Dực đột nhiên giơ tay lên, một con ve sầu màu bạc đột nhiên bay vào tay hắn.

    "Cho ta xem miếng ngọc giản đó một chút."

    Mộ Thanh Lan không biết tại sao, nhưng vẫn đưa nó ra.

    Vân Dực đặt vật đó vào lòng bàn tay, con ve sầu bạc bay lượn trên đó vài lần.

    "Đi tìm xem."

    Sau khi Vân Dực nói xong, con ve sầu bạc lập tức bay ra!

    Mộ Thanh Lan có chút kinh ngạc.

    "Có vẻ như con ve bạc này của ngươi rất lợi hại nhỉ?"

    Vân Dực nhẹ nhàng nói: "Không hẳn, chẳng qua có thể tìm thấy thứ gì đó bằng cách theo dõi hơi thở mà thôi."

    Mộ Thanh Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì, hơi mở to mắt ra.

    "Lần trước ngươi tới Khuynh Thiên Tháp, chẳng lẽ là!"

    Vân Dực nhìn nàng, hơi nhướng mày.

    Mộ Thanh Lan hít hà một hơi.

    Con ve bạc này có thể ngửi được hơi thở cách xa ngàn dặm sao?

    Nếu vậy.. Nàng chẳng phải có thể mượn nó để tìm cha mẹ mình ư?

    Dường như đoán được Mộ Thanh Lan đang nghĩ gì, Vân Dực đột nhiên giơ tay gõ lên đầu Mộ Thanh Lan.

    "Đừng có mơ, ve bạc này được huấn luyện đặc biệt là để đi tìm Hắc Ma Tông, cho nên có thể truy tung ngàn dặm, nhưng hơi thở bình thường chỉ có thể tìm thấy trong phạm vi trăm dặm mà thôi."

    Mộ Thanh Lan có chút thất vọng, nhưng cũng không hề nản lòng.

    Tuy rằng đáng tiếc, nhưng hiện tại đã tìm được những chứng cứ này, có thể coi là đã có rất nhiều đột phá.

    Sự thật của sự việc đang dần được hé lộ.

    Vo ve.

    Con ve bạc đi loanh quanh một vòng rồi nhanh chóng quay lại.

    Vân Dực hơi nheo mắt lại.

    "Ở đằng trước."

    Nói xong, lập tức bước về phía trước.

    Mộ Thanh Lan lập tức đi theo.

    Chẳng mấy chốc, họ đã đến một nơi nào đó và dừng lại.

    Con ve bạc đó đang lang thang đâu đó.

    Vân Dực hiểu ra: "Hình như ở dưới này có thứ gì đó."

    Giang Đạt Nguyên lập tức nói: "Để thuộc hạ đến tìm!"

    Nói xong, đã bước tới và bắt đầu đào xuống đất.

    Mấy người Triệu Thanh Sơn cũng nhận thấy động tĩnh ở đây, nhanh chóng đi tới.

    "Tam thiếu, phát hiện được cái gì à?"

    Mộ Thanh Lan nhìn Triệu Thanh Sơn: "Chúng ta đã tìm được Hà Giang."

    Trên mặt Triệu Thanh Sơn và Lưu Khải Toàn đều có vẻ mặt kinh ngạc.

    Vừa định nói chuyện, lại nhận ra bầu không khí trong khu vực có vẻ không ổn.

    Lưu Khải Toàn thăm dò hỏi: "Tam thiếu, chẳng lẽ Hà Giang có vấn đề gì à?"

    Mộ Thanh Lan hỏi: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

    Lưu Khải Toàn và Triệu Thanh Sơn nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó xử.

    "Bởi vì chúng thuộc hạ phát hiện một số thứ ở chỗ ở của Hà Giang."

    Mộ Thanh Lan khẽ cau mày: "Sao trước đây chưa từng nghe các ngươi nhắc tới?"

    "Tam thiếu thứ tội, việc này, hai người thuộc hạ cũng vừa mới nhớ ra. Lúc đó chuyện Lạc Nhật Nhai đã làm chúng thuộc hạ vô cùng khiếp sợ, cho nên chúng thuộc hạ đã dự định cùng nhau ra ngoài điều tra. Nhưng trước khi rời đi, thời điểm thu dọn đồ đạc của bọn họ, đã phát hiện ra Hà Giang dường như có một ít bí mật gì đó."

    Triệu Thanh Sơn tiếp tục nói: "Hà Giang này, luôn nói mình mù chữ, chúng thuộc hạ cũng chưa bao giờ nghi ngờ. Khi đó, chúng thuộc hạ cho rằng mấy người họ đều đã chết ở Lạc Nhật Nhai, thi thể khó tìm, cho nên đã dự định lập một nấm mồ chôn di vật cho tất cả họ, vì thế ngay tại nơi ở của Hà Giang, đã phát hiện một bức thư gần như bị đốt sạch."

    Mộ Thanh Lan trong lòng giật mình: "Thư?"

    "Đúng vậy, lá thư đó rõ ràng là bị người đốt, nhưng phần cuối của lá thư lại không được đốt sạch, loáng thoáng có thể nhìn thấy được mấy chữ. Lúc đó lòng chúng thuộc hạ tràn ngập đau buồn, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Sau này mới nhận ra, hắn nói mình không biết chữ, thì làm sao có thể có thứ gọi là thư gửi đến chứ?"

    Mộ Thanh Lan tò mò hỏi: "Chẳng lẽ hắn không viết thư cho người nhà sao? Ta nhớ hẳn là có người chuyên môn viết giúp chứ, đúng không?"

    "Đây chính là chỗ kỳ quái nhất, Tam thiếu, ngài có điều không biết. Hà Giang tự nhận mình là cô nhi, mấy năm trước, hắn lưu vong đến Cửu Qua. Hắn nói người nhà của mình đều đã chết sạch, chỉ còn lại có mình hắn. Bởi vì thân thể cường tráng, về sau hắn vào quân doanh, lại bởi vì thiên phú tu luyện không tệ lắm, dần dần đạt đến vị trí đội trưởng. Hắn chưa bao giờ viết thư cho ai, cũng không nhận được bất kỳ lá thư nào."

    Trong đầu Mộ Thanh Lan đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo!

    Có lẽ, Hà Giang vốn không phản bội, mà là.. ngay từ đầu hắn ta đã đến với một mục đích riêng!

    "Tìm được rồi!"

    Giang Đạt Nguyên bỗng nhiên hô một tiếng, phát hiện ra vật gì đó.

    Mấy người Mộ Thanh Lan nhìn sang, lại thấy đó là một chiếc nhẫn.

    "Đây là nhẫn của Hà Giang!" Giang Đạt Nguyên cẩn thận nhìn kỹ thứ trong tay mình, vẻ mặt kích động.

    Mộ Thanh Lan nhận lấy, có chút kinh ngạc: "Hóa ra là nhẫn trữ vật?"

    Thứ này tuy nhìn có vẻ tồi tàn nhưng lại sang quý, không phải thứ mà một tiểu đội trưởng có thể có được.

    "Thuộc hạ biết chiếc nhẫn này. Có một lần đánh giặc, sau khi Hà Giang giết một người, hắn đã lấy nó ra khỏi cơ thể người đó. Sau này phát hiện ra đó là một chiếc nhẫn trữ vật, càng trở nên quý hơn, chưa bao giờ rời khỏi người." Triệu Thanh Sơn nói thêm: "Cũng vì chuyện đó mà bắp chân của hắn bị mũi tên xuyên qua, bị thương, cho nên Mộ Phong thống lĩnh đã để lại thứ này cho hắn, nhằm ban thưởng cho hắn."

    Nói chung, thường thì chiến lợi phẩm trên chiến trường phải bị tịch thu.

    Mộ Phong đã có thể để lại chiếc nhẫn trữ vật quý giá này cho hắn ta, điều này có thể thấy được lòng tốt của ông.

    Tuy nhiên, điều đó vẫn không thể ngăn cản Hà Giang làm một việc như vậy, đẩy mọi người vào chỗ chết.

    Hà Giang đã chết, nên chiếc nhẫn này tự nhiên mất đi phong ấn, Nguyên Thần Chi Lực của Mộ Thanh Lan thuận lợi tiến vào trong đó.

    Chiếc nhẫn này không gian không lớn, đồ vật bên trong cũng không có nhiều lắm. Mộ Thanh Lan nhanh chóng xem qua.

    Khi nhìn thấy thứ gì đó, nàng dùng suy nghĩ, trong tay nàng liền xuất hiện một chồng thư!

    "Đây là!"

    Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào.

    "Không phải hắn chưa bao giờ nhận được thư sao? Những thứ này đến từ đâu?"

    Giang Đạt Nguyên và những người khác đều bị sốc, đồng thời họ phát hiện ra, họ hoàn toàn không hiểu Hà Giang!

    Đồng hành nhiều năm, vậy mà bọn họ lại bị giấu diếm sâu đến như vậy! Hơn nữa trước đó, cũng chưa bao giờ nghi ngờ Hà Giang!

    Mộ Thanh Lan cầm lá thư phía trên lên.

    Một mảnh giấy viết thư bị giũ ra.

    "Mọi việc đã sẵn sàng, một tháng sau, chính ngọ, Lạc Nhật Nhai."

    Một dòng chữ, đơn giản và gọn gàng.

    Thậm chí, không có một chữ ký, chỉ có một hình mẫu kỳ lạ.

    Mà khi nhìn thấy hình vẽ ở cuối, Triệu Thanh Sơn và những người khác lập tức vẻ mặt nghiêm túc.

    "Hình này có hơi giống với lá thư bị đốt!"

    Mộ Thanh Lan đột nhiên ngẩng đầu lên!

    * * *

    Ban đêm, gió lạnh từng trận, trong bầu trời đêm tối không có ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao rải rác tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

    Trên cồn cát, giữa đám người ít người, một đống lửa lặng lẽ cháy.

    Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt của Mộ Thanh Lan, ngọn lửa dường như đang nhảy múa trong đôi mắt đen như ngọc của nàng.

    Khuôn mặt nàng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đó, dường như đang trong trạng thái mất hồn.

    Mà xung quanh, là xương trắng khắp núi đồi.

    Dưới khung cảnh như vậy, bầu không khí càng lạnh lẽo và yên tĩnh hơn.

    Mộ Thanh Lan cảm thấy mình nên vui mừng, bởi cuối cùng bằng chứng mà nàng muốn cũng đã tìm được.

    Bây giờ, tất cả những gì phải làm là đợi đến sáng sớm ngày mai quay lại và đưa Lý Hồng Phi đi cùng.

    Như vậy, nhân chứng vật chứng, về cơ bản đã đầy đủ.

    Khoảnh khắc này, nàng đã chờ đợi rất lâu rồi, vì đi đến nơi này, nàng cũng trả giá rất nhiều.

    Nhưng trong lòng nàng, chợt thấy trống rỗng.

    Cha, mẹ.

    Biên cương nguy hiểm như thế, bao nhiêu âm mưu và toan tính, nếu phải làm lại lần nữa, liệu cha mẹ có còn kiên trì như vậy không?

    Mà bây giờ, cha mẹ hiện đang ở đâu?

    Vân Dực ở bên cạnh Mộ Thanh Lan, lặng lẽ nhìn nàng.

    Đột nhiên, con ve sầu bạc đáp xuống vai hắn.

    Vân Dực liếc nhìn sang một bên, rồi đột nhiên cau mày.

    Ngay lập tức, hắn đứng dậy, nhìn về một hướng nào đó--

    "Ai!"

    Một âm thanh sắc bén, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến!

    Trong bóng tối, một bóng dáng u ám, nhanh chóng tới gần!

    Không khí bỗng nhiên lạnh hơn một ít!

    Mộ Thanh Lan lập tức cũng đứng lên, nhưng chợt cảm giác được, vô số mưa đá, từ trên trời giáng xuống!

    ─────Đề cử─────

    (Xong chương)
     
  6. Chương 265: Quen biết (canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những hạt mưa đá rơi xuống lớn hơn gấp đôi đêm qua, khi rơi xuống cát, đã tạo thành những hố sâu.

    Ánh mắt Mộ Thanh Lan theo sát Vân Dực, trời tối tăm, nàng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

    Nhưng âm thanh chói tai đó lại càng lúc càng gần!

    Trong lòng Mộ Thanh Lan cũng rung lên.

    Cuối cùng, sau khi chờ đợi một lúc, vài bóng người cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người!

    "Đại ca, ở đây hình như có gì đó không ổn!"

    "Ừ, sao lại thấy nơi này u ám thế nhỉ?"

    Trong bóng tối, có mấy người nhanh chóng tới gần, hình như cũng đang thảo luận cái gì đó.

    Nhưng âm thanh sắc nét đó lại dần dần giảm đi, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.

    Mộ Thanh Lan biết, lúc những người đó di chuyển, dưới chân dường như có những vệt sáng lóe lên, trong màn đêm đặc biệt dễ thấy.

    Mà âm thanh sắc bén đó, dường như phát ra từ đó.

    Mộ Thanh Lan toàn thân cảnh giác - có thân pháp như vậy, thực lực của đối phương khẳng định không đơn giản!

    Những người đó hiển nhiên đã thấy được mấy người Vân Dực, cuối cùng cũng dừng lại.

    "Đại ca, phía trước hình như có người!"

    Tổng cộng có ba người đang đi tới, nghe giọng nói đều giống như những người đàn ông khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi, người đàn ông đứng phía trước tuy không nhìn thấy được khuôn mặt nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét cơ thể, dáng người rất vạm vỡ, gần giống như một ngọn đồi.

    Mà hai người đàn ông đằng sau hắn, cũng đều cao lớn như vậy.

    Khi ba người đứng đó, nhìn gần giống như một bức tường.

    Tiếp theo, Mộ Thanh Lan liền nghe thấy người đàn ông phía trước khịt mũi nói:

    "Có người thì có gì lạ? Ở sa mạc Long Quật này, từ trước đến nay không thiếu người tìm chết."

    Giọng điệu thô ráp, như thể không coi trọng điều đó.

    Người đàn ông cuối cùng hơi do dự nói: "Đại ca, nếu nói như vậy, vậy chúng ta đến sa mạc Long Quật, không phải cũng là tìm chết hay sao?"

    Bốp!

    Người đàn ông đi trước lập tức quay lại và cho người đàn ông phía sau một cái tát vào đầu.

    "Sao lại nói chuyện với đại ca như thế! Những người khác đến đây đương nhiên là tìm chết, chúng ta làm sao có thể chứ? Chúng ta tới đây là để tìm bảo tàng!"

    "Dạ, dạ, đại ca nói đúng!"

    "Tam đệ, ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn nói chuyện gì trước tiên phải động não! Ngươi xem, ngươi đúng là không bao giờ nghe lời! Không biết sao lại có loại huynh đệ ngu ngốc như ngươi!"

    "Được rồi, lão nhị, ngươi đừng dạy dỗ hắn nữa, lỡ như hắn bị đánh ngu thì sao đây?"

    "Đại ca, huynh có thể đừng gọi đệ là lão nhị được không? Hơn nữa, lần nào huynh cũng là người ra tay đánh người.."

    "Ngươi nói gì?"

    "Không, không, đại ca, tất cả những gì huynh nói đều đúng!"

    Mấy người đàn ông nói điều gì đó với nhau, nhưng rồi họ lại bắt đầu cãi nhau.

    Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo trong khu vực bị phá vỡ, ba người đàn ông này dường như có một loại.. ngu ngốc đáng yêu không thể giải thích được?

    Nhưng sự cảnh giác trong lòng vẫn không hề thuyên giảm.

    Bởi vì nàng mơ hồ có thể cảm nhận được, thực lực của ba người này rất cường đại!

    Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng những người đàn ông này cũng chú ý đến Vân Dực và những người khác.

    "Các ngươi là ai?"

    Người đàn ông phía trước hỏi Vân Dực.

    Giọng Vân Dực lạnh lùng.

    "Muốn hỏi người khác, tại sao không tự giới thiệu mình trước?"

    Người đàn ông đó nghe xong lời này, lại không hề tức giận, nhìn Vân Dực từ trên xuống dưới một lúc rồi gật đầu.

    "Không tệ, ngươi thoạt nhìn cũng không có quá lớn tuổi, nhưng đã đạt đến Hư Không Cảnh sơ kỳ. Lão nhị lão tam, nhìn người ta, rồi hãy nhìn lại các ngươi mà xem!"

    Nói xong, lại quay lại cho hai người kia một cái tát.

    Lần này, hai người kia không dám nói gì, chỉ lén nhìn Vân Dực, khi phát hiện thực lực của hắn quả thực đã đạt đến Hư Không Cảnh sơ kỳ, liền bĩu môi, có chút không cam lòng nói: "Đại ca, chúng ta cũng đâu có kém hắn chút nào! Huynh cũng đừng lúc nào cũng đánh chúng ta trước mặt người ngoài chứ. Có chuyện gì thì trở về lại nói không được à?"

    Người đàn ông phía trước hừ lạnh một tiếng.

    "Nếu các ngươi cứ không chịu tiến bộ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta xử lý!"

    "Không phải còn có đại ca huynh sao! Nếu lần này không có đại ca, đệ và lão tam cũng không dám tới sa mạc Long Quật này đúng không?"

    Người đàn ông phía trước lười để ý tới hai người họ, quay đầu nhìn Vân Dực, ho khan một tiếng, hơi hếch cằm lên hỏi:

    "Lôi Vân Tứ Tử, các ngươi đã nghe nói qua chưa?"

    Mộ Thanh Lan chớp mắt, danh hào này nàng cũng chưa từng nghe qua, huống chi là Vân Dực?

    Quả nhiên, giọng nói lạnh lùng của Vân Dực vang lên--

    "Chưa từng nghe."

    Tình thế trở nên khó xử.

    Nụ cười kiêu hãnh chuẩn bị sẵn trên mặt người đàn ông đã bị chặn lại trước khi hắn ta kịp thể hiện ra ngoài.

    Hai người phía sau cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên bọn họ không ngờ tới kết quả như vậy.

    "Ngươi đang đùa đấy à? Các ngươi vậy mà chưa nghe nói đến danh hào của bốn người Lôi Vân Tứ Tử chúng ta?"

    "Đúng vậy! Toàn bộ Tây Bắc có ai không biết về chúng ta chứ?"

    Mộ Thanh Lan bình tĩnh liếc nhìn Giang Đạt Nguyên.

    Giang Đạt Nguyên thật sự không biết nên cười hay nên khóc.

    Không thể tưởng được, thế nhưng ở chỗ này lại đụng tới Lôi Vân Tứ Tử trong truyền thuyết, đúng là không phải lúc.

    Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Đạt Nguyên, Mộ Thanh Lan chợt hiểu ra.

    Xem ra những người này cũng có chút danh tiếng, nhưng Đế quốc Thánh Nguyên rất lớn, xưa nay nàng vẫn luôn ở Đế đô, sau đó bị đày đến thành Tây Tác xa xôi, không biết những người này cũng là chuyện bình thường.

    Nhưng mà, thấy họ dường như nghĩ rằng người khác không biết đến danh hào của họ, đó là một điều rất khó hiểu..

    Nàng quay lại nhìn Vân Dực, quả nhiên thấy hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên, như thể không hề để tâm đến lời nói của đối phương.

    Cũng đúng thôi, Vân Dực, nhân vật từ khi mới sinh ra đã đứng trên mây, hẳn là không thể hiểu được những người đàn ông trước mặt này--

    Họ cho rằng mình nổi tiếng khắp thiên hạ, tự hào về điều đó, nếu gặp người không biết mình thì sẽ cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.

    Nhưng với thực lực của bọn họ, có ý tưởng này cũng không có gì sai.

    Phải biết rằng, ngay cả An Bính Hoài, người đã cướp đi vị trí thống lĩnh của Cửu Qua, cũng là sau khi đột phá Hư Không Cảnh, mới thuận lợi được đến hết thảy.

    Mặc dù thực lực thực tế của hắn ta cao hơn những gì hắn ta thể hiện.

    Nhưng mà cũng có thể tưởng tượng được việc ba người đàn ông này trở thành cường giả Hư Không Cảnh là khó đến mức nào.

    Nói họ rất nổi tiếng khắp vùng Tây Bắc, cũng là bình thường.

    Mộ Thanh Lan đưa tay ra, lặng lẽ kéo tay áo Vân Dực.

    Vân Dực không cử động, nhưng khí thế của hắn không còn dữ dội nữa.

    Mộ Thanh Lan tiến lên một bước, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra nụ cười lười biếng thường ngày.

    "Hóa ra là Lôi Vân Tứ Tử đại danh đỉnh đỉnh, thất kính thất kính. Bằng hữu này của ta là từ nơi khác tới, chưa từng nghe qua thanh danh của chư vị, mong rằng đừng trách tội."

    Tuy rằng lúc này không nhìn rõ mặt, nhưng có thể loáng thoáng nhìn thấy trong mắt thiếu niên tươi cười rạng rỡ, cũng có thể cảm nhận được trên người toát ra thiện chí.

    Duỗi tay không đánh người tươi cười, huống chi thiếu niên áo trắng đó quả thực rất phi phàm, có thể giao hảo, tự nhiên là tốt nhất.

    Những người đàn ông phía trước nghe vậy, vẻ mặt thoải mái hơn và cười lớn.

    "Thì ra là thế! Nếu đã là bằng hữu phương xa đến! Vậy khó trách!"

    Mộ Thanh Lan thấy đối phương biết điều như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Nàng vốn tưởng rằng người coi trọng danh tiếng như vậy nhất định trong lòng rất so đo, nhưng đối phương có vẻ dễ đối phó hơn tưởng tượng của nàng một ít.

    Mộ Thanh Lan suy nghĩ rất rõ ràng, bọn họ hiện tại đang ở Lạc Nhật Nhai, chung quanh đều là sa mạc, muốn đi ra ngoài, ít nhất cũng phải mất hai ba ngày.

    Mà ở trong khoảng thời gian này, không ai có thể biết sẽ gặp loại người nào.

    Vân Dực trong vòng một tháng không thể vận dụng Nguyên lực, Triệu Thanh Sơn và Giang Đạt Nguyên đều bị thương, Lưu Khải Toàn thực lực mạnh hơn nàng một ít, nhưng cho dù có thêm Mặc Vũ vào, cũng không có gì đảm bảo có thể ứng phó với mọi tình huống.

    Vì vậy, có thể bớt chút rắc rối nào thì hay chút ấy.

    Mộ Thanh Lan lúc này không muốn vô cớ đắc tội ai, huống chi đối phương lại là ba vị đại tướng!

    Nếu hạ quyết tâm muốn cho đối phương buông cảnh giác, thì tự nhiên nên giới thiệu thân phận của mình.

    Lúc này Mộ Thanh Lan thật ra có chút tiếc nuối, bởi vì nàng trước đó đã bị thương, hơn nữa sau khi tiến vào Lạc Nhật Nhai, trong đầu có quá nhiều chuyện chiếm cứ, thế cho nên nàng cũng không có dịch dung cho khuôn mặt mình.

    Lúc này, nàng rõ ràng chính là dáng vẻ của "Mộ Lăng Hàn" ban đầu.

    Còn mấy người Vân Dực và Giang Đạt Nguyên đều là bộ dạng thật.

    "Tại hạ!"

    "Chờ đã!" Ngay lúc Mộ Thanh Lan đang định tạo dựng thân phận cho mình thì người đàn ông đó đột nhiên hô một tiếng.

    Mộ Thanh Lan nhìn chung quanh, thấy ánh mắt hắn đang nhìn đám người Giang Đạt Nguyên, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

    "Mấy người các ngươi.. sao trông quen quen vậy.."

    Mộ Thanh Lan sửng sốt, chẳng lẽ những người này biết đám người Giang Đạt Nguyên sao?

    Nếu như vậy..

    "Ta nhớ ra rồi! Các ngươi là thuộc hạ của Mộ Phong!"

    Người đàn ông đó mở to mắt, chỉ vào vài người rồi buột miệng thốt lên!

    Mộ Thanh Lan giật mình, nhìn vào đám người Giang Đạt Nguyên--

    Thật sự biết nhau!

    Mấy người Giang Đạt Nguyên không khỏi cười đắng ngắt.

    "Lôi lão đại trí nhớ quả nhiên thật sự rất tốt. Chuyện qua lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn còn nhớ tới mấy người chúng tôi."

    Giang Đạt Nguyên chắp tay hành lễ: "Không biết các vị gần đây có khỏe không?"

    "Thật sự là các ngươi!"

    Người đàn ông phía trước sắc mặt thay đổi, nghe được lời nói của Giang Đạt Nguyên, hắn lập tức "phù" một tiếng thật mạnh xuống đất.

    "Khỏe cái rắm!"

    ─────Đề cử─────

    (Xong chương)
     
  7. Chương 266: Người đó (Canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện của Mộ Phong thống lĩnh rốt cuộc là như thế nào? Lúc trước bọn ta đang ở bên ngoài rèn luyện, khi nghe được tin tức này thì cũng đã qua lâu rồi! Mấy người các ngươi không phải vẫn luôn đi theo ngài ấy sao? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

    Mộ Thanh Lan không ngờ đối phương vừa mở miệng liền nhắc tới Mộ Phong, hơn nữa, hai bên xem ra là người quen cũ, quan hệ cũng rất tốt.

    Mấy người Giang Đạt Nguyên cười chua xót: "Lôi lão đại, chuyện này nói ra thì rất dài.."

    "Vậy thì nói ngắn gọn thôi!"

    Lôi lão đại vô cùng gấp gáp: "Nếu không phải lão tứ xảy ra chuyện, thì bọn ta đã dự định đi Cửu Qua tìm hiểu chuyện gì xảy ra rồi! Mộ Phong thống lĩnh là một nhân vật anh hùng, làm sao lại có thể dễ dàng bị phục kích như vậy, thậm chí toàn bộ năm vạn đại quân cũng bị tiêu diệt?"

    Giang Đạt Nguyên cảm giác được lồng ngực nghẹn ngào, giọng nói có hơi khàn khàn.

    "Việc này bọn ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên vẫn luôn điều tra, bởi thế lúc này mới đến đây."

    Lôi lão đại sửng sốt một chút: "Nơi này? Đây.. Chẳng lẽ chính là Lạc Nhật Nhai?"

    Giang Đạt Nguyên có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, chẳng lẽ các vị không biết sao?"

    Khi hoạt động ở trong sa mạc, điều cấm kỵ nhất là không biết mình đang ở đâu, họ đã đi đến Lạc Nhật Nhai mà vẫn chưa biết, điều này quá đáng lo ngại rồi..

    Lúc này trời quá tối, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một số cồn cát nhấp nhô gần đó, còn nhiều hơn thì không nhìn thấy được.

    Lôi lão đại nghe Giang Đạt Nguyên nói như vậy, lập tức nhìn chung quanh, lúc này mới mượn dùng đóng lửa bên cạnh mấy người Mộ Thanh Lan, thấy được một ít thứ.

    Biểu cảm của hắn hơi thay đổi.

    Bởi vì hắn đã nhìn thấy xương cốt dày đặc vùi trong cát vàng.

    Lại nhìn xung quanh, càng có nhiều hơn nữa.

    Lạc Nhật Nhai.. đó là nơi táng thân của năm vạn tướng sĩ!

    "Đại ca, cuối cùng đệ cũng biết tại sao nơi này lại âm khí dày đặc như vậy rồi.."

    Bốp!

    "Lão tam, ngươi nói nhiều quá! Câm miệng!"

    Lôi lão đại cuối cùng cũng hiểu ra, cau mày hỏi:

    "Đã tìm được hài cốt của Thống lĩnh Mộ Phong chưa?"

    Nhân vật như thế, vậy mà chết ở chỗ này, ngay cả một nấm mồ cũng không có, ngay cả hắn cũng cảm thấy quá thê lương.

    Giang Đạt Nguyên đang muốn nói, lại vô thức nhìn về phía Mộ Thanh Lan.

    Tin tức về Mộ Phong thống lĩnh và phu nhân có thể chưa chết, có nên giữ bí mật..

    Mộ Thanh Lan bình tĩnh trao đổi ánh mắt với hắn.

    Hiện tại mọi việc nên án binh bất động, tin tức này không thể nói cho ai được.

    Trong lòng Giang Đạt Nguyên hiểu rõ, nhìn Lôi lão đại, trầm giọng nói: "Tìm được rồi.. bọn ta đang định đưa thống lĩnh đại nhân về nhà."

    Mấy người Lôi lão đại đều im lặng.

    Một lúc sau, chợt ôm quyền:

    "Không ngờ lại gặp được các vị ở đây, nếu đã tìm được Mộ Phong thống lĩnh rồi, cũng xem như đã giải quyết được lo lắng của chúng tôi. Tuy nhiên, có một điều các ngươi nhất định phải hứa với ta."

    Giang Đạt Nguyên vội vàng nói: "Lôi lão đại, mời nói."

    Lôi lão đại trầm giọng nói: "Lúc trước Mộ Phong thống lĩnh có ân với huynh đệ chúng tôi, ân tình này chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ, vốn tưởng rằng sẽ tìm được cơ hội báo đáp, không ngờ.. hôm nay tình cờ gặp được các vị, cũng xem như là ý trời. Thành thật mà nói, đối với chuyện này ta vẫn luôn có chút nghi hoặc, những người của đế quốc Già Diệp đó, không thể nào lợi hại đến mức có thể dễ dàng giết được ngài ấy như vậy, trong chuyện này nhất định phải có gì đó gian trá."

    "Thật không dám giấu, chúng tôi cũng đã âm thầm tra xét một ít manh mối, nhưng không biết có hữu dụng hay không. Các người có muốn nghe thử không?"

    Mộ Thanh Lan có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng ngoài nhóm của mình ra, còn có những người khác bôn ba vì cha mẹ mình.

    Trong lúc nhất thời trong lòng nàng không thể nói được là cảm giác gì.

    Trong khoảng thời gian này, nàng đã điều tra ra được rất nhiều và nhìn thấy rất rõ ràng.

    Dù là Lý Hồng Phi hay Hà Giang, mỗi khi nghĩ đến họ, nàng đều cảm thấy đáng tiếc cho cha mẹ mình.

    Người mà họ từng rất tin tưởng hóa ra đã phản bội họ từ lâu.

    Mộ Thanh Lan có thể đồng cảm với cảm giác này.

    Vì vậy, khi nghe được lời nói của Lôi lão đại, trong lòng nàng ngược lại có một cảm giác không chân thực.

    Mấy người Giang Đạt Nguyên cũng kinh ngạc, họ không bao giờ ngờ rằng những người Lôi lão đại sẽ làm ra chuyện này.

    "Nếu thật sự là như vậy, tại hạ vô cùng cảm kích!" Giang Đạt Nguyên duỗi tay, vẻ mặt trịnh trọng: "Mời!"

    * * *

    Trong đêm dài, trên sa mạc lạnh thấu xương, một đống lửa lặng lẽ cháy, thỉnh thoảng có những tia lửa bùng lên, phát ra tiếng tanh tách.

    Một nhóm người ngồi cùng nhau, dựng kết giới bên ngoài, để mặc cho mưa đá bên ngoài cứ việc rơi xuống.

    "Cho nên, ý của ngài là, ngài tới đây, một mặt là để giúp Lôi Tứ ca tìm đường sống sót, mặt khác, là vì tới Cửu Qua, giao cho chúng tôi những manh mối này?"

    Nghe Lôi lão đại nói xong, mọi người đều rơi vào im lặng, một lúc lâu sau Giang Đạt Nguyên mới lên tiếng.

    Trên mặt Lôi lão đại hiện lên một tia buồn bã.

    "Cũng không hẳn thế. Trước đây chúng tôi đang rèn luyện ở một chỗ, rồi đột nhập vào một hang động lạ, kết quả là lão tứ bị thương. Hơn nữa thương thế của lão tứ rất nghiêm trọng, ban đầu chúng tôi cũng không nhận ra, nhưng sau này chúng tôi mới biết dù làm thế nào cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, chỉ còn lại con đường cuối cùng này. Nghe nói vị Tinh Trận Sư thần bí đó trong sa mạc Long Quật này, có thể làm người chết sống lại. Cho nên chúng tôi mới có mặt ở đây. Nhưng mà chúng tôi đã tìm kiếm hơn nửa tháng, vẫn không thu được gì."

    Nói đến đây, huynh đệ họ đều tỏ ra đau khổ.

    "Với danh tiếng và thực lực của Lôi lão đại các vị, mời một Tinh Trận Sư cấp bốn cũng có thể mà phải không? Có lẽ nào!" Triệu Thanh Sơn do dự hỏi.

    "Oài. Chúng tôi cũng đã tìm, nhưng cũng vô dụng."

    Nếu không, họ đã không đến sa mạc Long Quật, để tìm một người không biết có tồn tại hay không.

    "Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải thử. Bởi vì trên thực tế, thời gian của chúng tôi không còn nhiều nữa, lão tứ chỉ còn sống được một tháng nữa thôi."

    Lôi lão đại đột nhiên cười khổ sở.

    "Chúng tôi nghĩ, cho dù không có kết quả thì cũng xem như không làm lão tứ thất vọng. Hơn nữa, còn có thể điều tra chuyện của Mộ Phong thống lĩnh. Không ngờ, đúng lúc gặp được các vị!"

    "Bất quá, manh mối đó kỳ thực là do chúng tôi vô tình thu được khi đi mời Tinh Trận Sư cấp bốn." Lôi lão đại nói đến đây, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, hiện tại thống lĩnh của Cửu Qua chính là lão già chết tiệt nhà An gia đó thì phải?"

    "An Bình Hoài?"

    "Đúng vậy! Chính là hắn! Lão già chết tiệt này trong bụng đầy rẫy những điều xấu xa, ta nói cho các ngươi biết, cái chết của Thống lĩnh Mộ Phong, hắn ta không thoát được liên quan!"

    Nói xong, mấy người Lôi lão đại phát hiện vẻ mặt những người có mặt đều có vẻ bình tĩnh, như thể không hề ngạc nhiên chút nào.

    "Ngươi, các ngươi đã biết rồi à?"

    Giang Đạt Nguyên mỉm cười.

    "Chúng tôi cũng vừa phát hiện ra điều này."

    Mấy người Lôi lão đại nhìn nhau: "Làm sao phát hiện?"

    Giang Đạt Nguyên do dự một chút, trước tiên nhìn về phía Mộ Thanh Lan.

    Đến nước này rồi, thân phận của tam thiếu, cũng không cần phải che giấu nữa.

    Giang Đạt Nguyên nói: "Lôi lão đại, để tại hạ chính thức giới thiệu một chút, vị này, là con trai duy nhất của Thống lĩnh Mộ Phong."

    Mấy người Lôi lão đại tức khắc mở to mắt.

    "Mộ Lăng Hàn?"

    Người đã từng là thiên tài hàng đầu của Đế quốc Thánh Nguyên, họ đã nghe như sấm bên tai.

    Lôi lão tam nhịn không được hỏi: "Nhưng không phải có lời đồn nói Mộ Lăng Hàn đã thành phế vật từ lâu, còn bị đuổi ra khỏi Mộ Tộc rồi sao?"

    Bốp!

    Lần này, chính là Lôi lão đại ra tay.

    Hắn xụ mặt quở mắng: "Cái gì phế vật! Mộ Phong thống lĩnh có ân với chúng ta, Lăng Hàn thiếu gia là hậu nhân duy nhất của ngài ấy, tự nhiên phải lấy lễ tương đãi!"

    "Đại ca, đệ chỉ bất cẩn thôi.. Này, Lăng Hàn thiếu gia, ta xin lỗi, xin lỗi nhé! Ta thực sự không phải cố ý nói như vậy! Ngài là đại nhân nhất định có đại lượng! Nếu không, nếu không thì ngài cũng đánh ta là được.."

    Nhìn thấy vẻ mặt cảm thấy có lỗi của Lôi lão tam, Mộ Thanh Lan không khỏi bật cười.

    "Không có gì, ngươi nói cũng là sự thật, không có gì đáng tức giận."

    "Hả? Ngươi thật sự là phế!" Lôi lão tam đang nói, chợt vội vàng che miệng lại.

    Mộ Thanh Lan không thèm để ý gật đầu.

    "Đúng là ta đã trở thành phế vật như lời đồn. Tuy nhiên, điều này cũng không có mâu thuẫn với mong muốn tìm ra chân tướng về Lạc Nhật Nhai của ta, phải không?"

    Trên mặt Lôi lão đại hiện lên một tia tán thưởng.

    "Đúng vậy! Có thể tra là được An Bính Hoài đã chứng tỏ ngài rất xuất sắc! Nếu như Mộ Phong thống lĩnh ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ tự hào vì ngài!"

    Trên thực tế, bọn họ đều có thể cảm giác được, thiếu niên trước mặt này chính là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, tuyệt đối không phải là phế vật, lúc trước những lời đồn đó một là giả, hai là..

    Trong đầu Lôi lão đại lóe lên một sự phỏng đoán khó tin, ý tưởng này quá chấn động, khiến hắn vô thức bác bỏ nó trong lòng.

    Chỉ là lại bất giác lắc lắc đầu.

    Mộ Thanh Lan trong lòng mỉm cười, cũng không giải thích nhiều.

    Dù sao, mắt thấy mới là thật.

    Đạo lý này, tất cả họ đều phải hiểu.

    "Không biết, Lôi lão đại các vị làm sao phát hiện ra An Bính Hoài có vấn đề?"

    Mộ Thanh Lan kỳ thực có chút tò mò.

    Bọn họ trực tiếp đến Cửu Qua, bắt đầu từ Lý Hồng Phi và Triệu Thanh Sơn, mới phát hiện ra An Bính Hoài dị thường, tuy nhiên, mấy người trong số họ thậm chí trước đó còn chưa từng đến Cửu Qua, làm sao họ có thể phát hiện ra chuyện này có liên quan đến An Bính Hoài?

    "Ha ha, muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Bây giờ An Bính Hoài ở vị trí thống lĩnh, có thể nói là rất kiêu ngạo! Bất quá, con người của hắn ta quá ích kỷ, nhờ người làm xong việc, nhưng lại không giao đồ như đã thỏa thuận cho người ta, họ tự nhiên sẽ bất mãn!"

    Vẻ mặt Mộ Thanh Lan khựng lại: "Hắn ta mời ai? Làm chuyện gì?"

    Lôi lão đại hừ lạnh một tiếng.

    "Còn có thể là ai nữa? Chính là Tinh Trận Sư cấp bốn sau này chúng tôi mời đến để chữa trị cho lão tứ! Khi đó hắn nói lão tứ không thể cứu được, chúng tôi không tin, cho nên mới nói, cho dù thế nào cũng phải cứu được lão tứ, hắn yêu cầu cái gì chúng tôi đều sẽ đáp ứng. Kết quả, hắn lại nói một câu: 'Chuyện ngay cả tên khốn kiếp An Bính Hoài kia còn làm không được thì sao các ngươi có thể làm được?'!"

    "Lúc ấy chúng tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái, dù sao giữa những người quyền quý này xảy ra xích mích cũng là chuyện bình thường. Lòng ta không muốn chấp nhận, nên lại hỏi một lần nữa, rốt cuộc đó là chuyện gì? An Bình Hoài bình thường là kẻ vô dụng, hắn làm không được, chúng ta chưa chắc làm không được! Nhưng tên kia chỉ cười khẩy rồi bỏ đi, ta đuổi theo hắn, vốn định mời hắn quay lại, nhưng không ngờ lại nghe thấy hắn thầm mắng, nói rằng An Bính Hoài ngay cả Mộ Phong còn có thể giết, nhưng lại không chịu giúp hắn, lật đổ tất cả những lời hứa trước đó, khiến trong lòng hắn tràn đầy oán hận!"

    Bốn phía lạnh cóng, nhưng Mộ Thanh Lan lại cảm thấy lồng ngực như có ngọn lửa đang đốt cháy, gần như có thứ gì đó sắp lao ra!

    "Người đó, là ai?"

    ─────Đề cử─────

    (Xong chương)
     
  8. Chương 267: Dị biến (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc đó, trong sa mạc Long Quật, đang có ba người, đường đi của họ bị mưa đá chặn lại.

    "Viện trưởng, mưa đá này hình như càng lúc càng lớn. Từ lúc chúng ta tiến vào sa mạc, càng đi vào, mưa đá lại càng lớn. Điều này thật kỳ lạ, không bằng chúng ta tạm thời dừng lại, nhìn xem tình huống như thế nào đã?"

    Tiêu Bắc Đường vừa chống đỡ kết giới, vừa nhìn An Gia Lạc bên cạnh, có chút lo lắng hỏi: "Gia Lạc, nàng cảm thấy thế nào?"

    An Gia Lạc cả người co rúm lại, mơ hồ có thể nhìn thấy chóp mũi cao thẳng đỏ bừng của nàng ta, trông càng đáng thương, làm Tiểu Bắc Đường vừa thấy vừa đau lòng vừa thương yêu.

    "Không sao." An Gia Lạc lắc đầu, trên môi nở nụ cười dịu dàng: "Nếu đã ra đây rèn luyện, không ăn một ít đau khổ thì làm sao có thể thành công? Hơn nữa, ở đây chỉ hơi lạnh mà thôi, thiếp không sao đâu."

    "Ta thấy nàng đang lạnh đến phát run rồi kìa." Nghe An Gia Lạc nói vậy, trong lòng Tiêu Bắc Đường càng thương tiếc.

    Làm sao một cô gái bé nhỏ như vậy lại có thể chịu đựng sự lạnh lẽo như thế?

    Gia Lạc vốn đã yếu đuối như cành liễu trước gió, giờ trông lại càng mong manh hơn. Tiêu Bắc Đường mặc dù biết thực lực của nàng ta không tầm thường, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút lo lắng.

    Hắn cau mày, đột nhiên cởi áo choàng ra.

    An Gia Lạc có hơi giật mình: "Bắc Đường, chàng đây là.."

    "Mặc vào nhanh đi, ở đây quá lạnh, đêm nay chúng ta còn phải chịu đựng cả đêm. Với ta điều đó không sao cả, nhưng nàng không được để bị lạnh cóng."

    Vừa nói, đối tay hắn ta đã cầm chiếc áo khoác vào người An Gia Lạc.

    An Gia Lạc vội vàng từ chối: "Làm sao có thể như vậy được? Chàng cũng không mặc nhiều lắm, chỉ có chiếc áo choàng này, sao có thể nhường cho thiếp chứ? Đều là lỗi của thiếp, lẽ ra nên mang thêm vài bộ quần áo chống lạnh.."

    Vừa nói, nàng ta vừa định cởi bỏ áo choàng.

    Tuy nhiên, nàng ta còn chưa kịp cử động, tay đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn bao phủ.

    Ấm áp và chắc chắn.

    An Gia Lạc sửng sốt, nhìn lên.

    Trong đôi mắt nâu của Tiểu Bắc Đường có sự dịu dàng hiếm có.

    "Nghe lời."

    An Gia Lạc cảm thấy vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

    Tiểu Bắc Đường như thế này, khắp thiên hạ, chỉ có mình biết, chỉ có mình sở hữu.

    Trong mắt người ngoài, Tứ hoàng tử lạnh lùng cao thượng chỉ có ở trước mặt mình, mới thể hiện ra bộ mặt dịu dàng bao dung như thế.

    Có được sự ưu ái này là điều may mắn nhất trong cuộc đời mình.

    Nàng ta ngượng ngùng gật đầu.

    Nụ cười trong mắt Tiêu Bắc Đường hơi sâu, vén vài sợi tóc mái của nàng ta ra sau vành tai.

    Tôn viện trưởng ở một bên chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn những hạt mưa đá không ngừng rơi trong đêm, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề.

    "Thật sự so với ba năm trước còn nghiêm trọng hơn.."

    Tiêu Bắc Đường có chút nghi hoặc hỏi: "Viện trưởng, ngài vừa nói cái gì?"

    Tôn viện trưởng quay lại, thở dài.

    "Ba năm trước, ta đã từng tới đây một lần, tuy không đi sâu vào nhưng biết nơi đây về đêm sẽ rất lạnh, còn có mưa đá sẽ rơi suốt đêm. Nhưng không ngờ ba năm sau, nơi này lại trở nên lạnh hơn, mà mưa đá cũng càng to hơn trước."

    Tiêu Bắc Đường cau mày: "Ý của ngài là, thời tiết ở đây đang không ngừng thay đổi?"

    "Đúng vậy. Hơn nữa tốc độ thay đổi vượt xa tưởng tượng của ta.." Tôn viện trưởng nhìn mưa đá rơi xuống bốn phía với vẻ mặt phức tạp: "Đây cũng là lý do vì sao ta nhất quyết phải đưa các ngươi tới đây."

    "Sa mạc Long Quật huyền bí như vậy, nhất định có nguyên thú cấp cao!"

    * * *

    "Hóa ra là hắn.."

    Nghe thấy cái tên Lôi lão đại nói ra, Mộ Thanh Lan giật mình, nhưng lại chợt cảm thấy đã ở trong dự kiến.

    Suy cho cùng, toàn bộ đế quốc Thánh Nguyên chỉ có một số ít Tinh Trận Sư cấp bốn.

    Mà An Bính Hoài có thể mời được, cũng chỉ vài người.

    "Lăng Hàn thiếu gia cũng biết người đó?"

    Lôi lão đại vừa hỏi ra miệng, thì đã lập tức vỗ nhẹ vào đầu mình.

    "Nhìn ta xem, quá hồ đồ, đã quên mất ngài cũng là người của Đế đô."

    Mộ Thanh Lan mỉm cười.

    "Không hẳn là quen, chỉ gặp nhau có vài lần thôi."

    Những người như vậy, ngay cả Mộ Trung Thiên, tộc trưởng Mộ Tộc cũng phải khách khí ba phần, nàng tự nhiên là khó có cơ hội tiếp xúc với họ.

    Tuy nhiên, trong tương lai, lại là chưa chắc.

    "Lôi đại ca, nếu các huynh đã là bằng hữu của cha ta, thì cứ việc gọi thẳng tên của ta đi. Cái gọi là thiếu gia, ta hiện tại chỉ có một mình, đã bị đuổi ra Mộ Tộc, cho nên không tính."

    Lôi lão đại sửng sốt, không ngờ thiếu niên trước mặt này lại có thể nói ra những điều này một cách nhẹ nhàng như vậy.

    Nếu đổi lại là ai khác, có thể cũng sẽ thấy điều này rất xấu hổ phải không?

    Nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái và tươi sáng của hắn, thực sự đúng là không để tâm đến những điều này.

    Trong lòng Lôi lão đại không khỏi làm mới lại sự hiểu biết của mình về thiếu niên trước mặt.

    Có thể tự mình điều tra ra được trên đầu của An Bính Hoài, hơn nữa còn có thể đi tới Lạc Nhật Nhai, hắn tuyệt đối không chỉ đơn độc một mình.

    Không phải ai trên thế giới này cũng có thể đứng dậy sau thất bại, nhưng thiếu niên trước mặt rõ ràng đã làm được điều đó.

    Từ trên mây rơi xuống, từ thiên tài biến thành kẻ vô dụng, một đả kích như vậy, nếu đối lại là mình, cũng sẽ khó có thể tiếp nhận, huống chi Mộ Lăng Hàn hiện tại chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi?

    Cha mẹ đều đã chết, em gái cũng chết ở bí cảnh, dưới tình huống như vậy, vậy mà còn có thể làm được việc này, thiếu niên này tương lai nhất định tiền đồ vô hạn!

    Lôi lão đại đột nhiên cười lớn, tiếng cười sảng khoái và nồng nhiệt của hắn, tức khắc truyền đi rất xa.

    "Ha ha ha! Hay lắm! Mộ Phong thống lĩnh quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử! Lăng Hàn tiểu đệ, từ hôm nay trở đi, mấy người chúng ta chính là đại ca của ngươi! Nếu gặp phải phiền toái gì, cứ việc đến tìm bọn ta!"

    Nói xong, hắn lấy ra một thẻ bài màu xám bạc cỡ lòng bàn tay, đưa cho Mộ Thanh Lan.

    "Cầm lấy! Từ giờ trở đi, chỉ cần ngươi cầm thẻ bài này báo ra danh hào của bọn ta, ta đảm bảo sẽ có một số người không dám làm phiền ngươi!"

    Mộ Thanh Lan không ngờ người này vừa nói ra liền tặng lễ, theo bản năng muốn từ chối.

    "Lôi đại ca, các huynh có thể nhớ tới cha ta cùng những người khác, ta đã rất cảm kích, hơn nữa các huynh cung cấp những manh mối đó đối với ta rất quan trọng. Ta cảm tạ các huynh còn không kịp, làm sao còn có thể nhận đồ vật của các huynh.."

    Đúng lúc này, Giang Đạt Nguyên chợt thấp giọng kêu lên kinh ngạc.

    "Lôi Vân Lệnh?"

    Mộ Thanh Lan có hơi kinh ngạc liếc nhìn Giang Đạt Nguyên, hình như thứ này rất lợi hại thì phải?

    Mấy người Giang Đạt Nguyên cũng bị sốc, không ngờ Lôi lão đại vừa ra tay thì chính là một đại lễ như vậy.

    Có bao nhiêu người muốn được đến mối quan hệ này nhưng cũng không thể có, tam thiếu nhà mình đang ngồi đây, vậy mà lại có người đưa tới cửa!

    Mộ Thanh Lan lắc đầu nói: "Thứ này quý trọng như vậy, ta cũng không thể.."

    "Đại ca nói cầm thì ngươi cứ cầm đi!"

    Lôi lão đại trừng mắt: "Nếu không, đại ca sẽ tức giận!"

    Mộ Thanh Lan: "..."

    Sao tự nhiên lại có nhiều đại ca thế nhỉ.. thậm chí còn chủ động tặng quà..

    Nhưng nhìn bộ dáng kiên quyết của Lôi lão đại, Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng vẫn cười một tiếng, lớn tiếng nói: "Lôi đại ca thịnh tình không thể chối từ, nếu Lăng Hàn từ chối thì bất kính rồi!"

    Lúc này Lôi lão đại mới hài lòng cười, vỗ vỗ vai Mộ Thanh Lan:

    "Tiểu tử ngoan! Nên hào phóng như vậy đấy! Đại ca thích người như đệ!"

    Vân Dực đột nhiên ngước mắt lên, liếc nhìn Lôi lão đại, hơi đảo mắt rồi dừng lại trên bàn tay đang vỗ nhẹ vai Mộ Thanh Lan.

    Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

    Lôi lão tam run run cơ thể, nhìn xung quanh.

    "Đại ca nhị ca, sao đệ lại thấy lạnh hơn nhỉ.."

    Mộ Thanh Lan không có thời gian để ý tới chuyện này, bởi vì lúc nàng bị vỗ, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu - Lôi lão đại sức lực cũng quá mạnh rồi!

    Chỉ là vỗ nhẹ hai cái, nàng đã cảm thấy vai mình sắp gãy!

    "Đại ca.." Mộ Thanh Lan đang muốn nói, lại bị một cái tát cắt đứt.

    "Từ giờ trở đi, có chúng ta che chở, để xem ai dám gây rắc rối cho ngươi!"

    Vân Dực đột nhiên đứng dậy, dùng một tay nắm lấy cổ tay của Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan ngước mắt lên, đáng thương nhìn hắn.

    Vân Dực ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nhướng mày.

    "Ta thấy không khỏe, ngươi giúp ta xem thử."

    Mộ Thanh Lan gần như lập tức nhảy dựng lên: "Được, được! Ta sẽ xem giúp ngươi! Tại sao ngươi lại không chú ý đến thân thể của mình như vậy chứ, thật là --"

    Vừa nói, vừa lặng lẽ tránh bàn tay to lớn như chiếc quạt hương bồ của Lôi lão đại.

    Lôi lão đại cũng không để ý, nhưng lại có chút ngạc nhiên nhìn Vân Dực.

    "Đây là.."

    Mộ Thanh Lan ngoáy đầu lại mỉm cười: "Một người bạn, tình cờ gặp được, tên là Vân Dực."

    Lôi lão đại gật đầu đã hiểu.

    Xem ra thân phận không tiện tiết lộ, hơn nữa, tuổi tác và thực lực như vậy quả thực đúng là hiếm có.

    "Nếu hắn là bạn của tiểu đệ Lăng Hàn, tự nhiên cũng là bạn của chúng ta!"

    Lôi lão đại cũng là người rất rộng rãi, ngay lập tức coi Vân Dực là bằng hữu của mình.

    Trong lòng Mộ Thanh Lan không khỏi muốn cười.

    Họ tin tưởng nàng, nên cũng tin tưởng bạn bè của nàng, có thể nói là rộng rãi, cũng có thể nói là lòng dạ thẳng thắn.

    Bằng hữu như vậy, quả thực rất đáng tin cậy.

    Bàn tay của Mộ Thanh Lan đã nắm vào cổ tay Vân Dực, sau đó giải phóng một ít Nguyên lực, chậm rãi đi vào.

    Sau khi khám phá cơ thể Van Dực, vẻ mặt của Mộ Thanh Lan cũng không có nhiều thay đổi, nhưng đôi mắt lại dần trở nên nghiêm túc nặng nề hơn một chút.

    Nàng biết Vân Dực đang giúp mình nên cố tình nói như vậy, nhưng lúc này sau khi tra xét, nàng phát hiện tình huống bên trong cơ thể Vân Dực thực sự tệ hơn tưởng tượng.

    Không biết tại sao, khi Nguyên lực vận hành trong Nguyên mạch của hắn lại rất khó khăn, luôn gặp phải trở ngại.

    Bản thân Mộ Thanh Lan cũng không biết đó là gì, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng Nguyên mạch trong cơ thể Vân Dực rất mỏng manh, cứ như là một khi không cẩn thận sẽ bị vỡ.

    So với điều này, những vết thương ngoài da thịt khác chẳng là gì cả.

    Mộ Thanh Lan khẽ cau mày, nhưng sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.

    "Không có gì, chỉ cần tu dưỡng một thời gian là sẽ ổn thôi."

    Nghe nàng nói vậy, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.

    Đặc biệt là Mặc Vũ.

    Hắn hiếm khi nhìn thấy thiếu chủ của mình bị thương, lần này cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ngay cả Nguyên lực cũng không thể sử dụng được.

    Trong lòng hắn lo lắng, nhưng chưa bao giờ dám chủ động hỏi thăm, huống chi là kiểm tra cái gì, bây giờ nghe Mộ Thanh Lan nói như vậy, hắn lập tức yên tâm.

    Vân Dực hơi ngước mắt lên, nhìn Mộ Thanh Lan.

    Hắn ở rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của thiếu niên, lông mi như quạt khẽ run lên, như có một dòng nước suối mát thổi vào trong lòng.

    Có thể mơ hồ nhìn thấy một chút màu đỏ trên môi.

    Ngay cả trong đêm tối như vậy, làn da như ngọc của thiếu niên cũng vẫn như đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

    Giữa trời và đất này, không có cảnh tượng nào hấp dẫn hơn thế.

    Vân Dực thực sự muốn rời mắt đi nhưng lại không cách nào làm được.

    Hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Mộ Lăng Hàn.

    Đó là hơi thở trong lành mát mẻ và thoải mái của thiếu niên.

    Trước đây không cảm nhận được, nhưng bây giờ lại cảm thấy mùi này hơi ngọt, khiến người ta muốn đến gần hơn, xác định xem nó có hương vị như thế nào.

    Một sợi tóc gãy rũ xuống, đung đưa.

    Vân Dực như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên giơ tay lên, muốn chạm vào sợi tóc ấy.

    Mộ Thanh Lan vừa ngẩng đầu, nhìn thấy động tác của Vân Dực, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

    "Sao vậy?"

    Đối mặt với đôi mắt trong veo như ngọc đen kia, trái tim Vân Dực chợt nhảy lên, sau đó bình tĩnh thu tay lại, nới lỏng cổ áo, quay mặt đi.

    "Hơi nóng một chút."

    Mộ Thanh Lan "A" một tiếng, không nói nên lời nhìn mưa đá rơi xuống bốn phía.

    Trong trường hợp này, mà vẫn còn nóng?

    Cho dù trên người mặc quần áo lợi hại, nhưng cũng không nên đến mức nóng chứ?

    Nhưng trước khi Mộ Thanh Lan có thời gian cẩn thận suy nghĩ chuyện này, nàng chợt nhận ra tình hình xung quanh có gì đó không ổn.

    Vẻ mặt nàng khựng lại.

    "Tại sao lại như vậy?"

    Mọi người xung quanh đều nhìn lại đây với ánh mắt kỳ lạ.

    "Chuyện gì vậy?"

    Vân Dực nhìn theo tầm mắt của Mộ Thanh Lan, sắc mặt hơi thay đổi.

    Mộ Thanh Lan nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cảm thấy toàn thân lạnh buốt đến tận xương.

    Một cái gì đó chưa biết và khủng khiếp đang xảy ra!

    Nàng nói từng chữ một:

    "Viên mưa đá này lớn hơn nhiều so với lúc nãy."

    Khi màn đêm buông xuống, những hạt mưa đá chỉ to bằng quả nhãn, nhưng giờ đây, chúng đã biến thành quả mơ mà không hề hay biết!

    Và nhiệt độ xung quanh cũng giảm đáng kể!

    "Nhìn kìa! Đó là cái gì vậy?"

    Lôi lão đại đột nhiên kêu lên, đám người Mộ Thanh Lan lập tức nhìn sang!

    Chỉ thấy trong màn đêm vô tận, đột nhiên có hai luồng sáng xanh nhàn nhạt, lắc lư lảo đảo xuất hiện!

    Lạnh lẽo!

    Thờ ơ!

    Sau đó, hai luồng ánh sáng đó càng cháy lên dữ dội hơn!

    Mộ Thanh Lan sửng sốt.

    Đó là--

    "Nha đầu! Hãy cẩn thận!"

    ─────đề cử─────

    (Xong chương)
     
  9. Chương 268: Chỉ cần để ta ôm là được rồi (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 16 others like this.
  10. Chương 269: Băng Đồng Cốt Long (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 14 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...