Đam Mỹ [Edit] Đại Tống Tiểu Lại - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Rishima Erica, 13 Tháng chín 2023.

  1. Rishima Erica

    Bài viết:
    5
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng sớm mai xuyên qua tán lá trúc rọi vào trong nhà, quang ảnh loang lổ, tiếng phách gỗ cách đó không xa vang lên tám lần.

    Vân Nhạn Hồi xoay người ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt. Ngồi ngốc một hồi mới bò dậy, nhìn Tiểu Bảo bên cạnh đã ngủ thành hình chữ X, liền tự mình mặc quần áo, đi vào phòng bếp nấu ăn.

    Lúc này đã là năm thứ năm Vân Nhạn Hồi xuyên qua, tuổi của cơ thể này đã gần 8 tuổi.

    Trịnh Bình sớm đã đi qua bên kia từ sớm.

    Vân Nhạn Hồi làm ba chén mì, trong canh có trứng cùng vài miếng rau dưa, bưng vào trong phòng, lúc này mới gõ cửa phòng Song Nghi, nghe được Song Nghi lên tiếng trả lời mới về phòng của mình, đem Tiểu Bảo đẩy tỉnh, cũng giúp bé đem quần áo mặc vào.

    Tiểu Bảo quần áo đều mặc xong rồi, người lại còn chưa tỉnh, treo ở trên người Vân Nhạn Hồi được cậu bưng ra ngoài.

    Ba người đứng thành hàng trước lu nước rửa mặt, lại lên bàn ăn ngồi ăn mì.

    Song Nghi ăn hai ngụm, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Vân Nhạn Hồi: "Nhạn ca nhi, áo khoác của ta hôm qua bị rách rồi, đệ giúp ta may lại đươc không?"

    ".. Ngươi kiềm chế chút đi, quần áo may đi may lại nhiều lần còn có thể đẹp sao?" Vân Nhạn Hồi bất đắc dĩ trả lời.

    Song Nghi đỏ mặt đáp ứng.

    Vân Nhạn Hồi khóc không ra nước mắt, tiểu loli e lệ ngoan ngoãn những năm đó đi đâu rồi.. Không đúng, ngượng ngùng thì vẫn ngượng ngùng, thế nhưng lại lòi ra vài điểm không đúng a. Mấy năm nay, Trịnh Bình cũng sẽ làm mấy bộ đồ mới, nhưng việc khâu khâu vá vá cơ bản đều là Vân Nhạn Hồi tới làm.

    Bởi vì theo số ngày Song Nghi học tập dệt gấm, thêu thùa nhiều lên, mọi người cũng phát hiện Song Nghi căn bản không có cái thiên phú này, cho dù không thể thêu thùa cùng dệt gấm thì cũng thôi đi, mặc dù chỉ là may vá đơn giản bé cũng làm đến đặc biệt khó coi, bao gồm cả nấu cơm cũng thực ngu ngốc.

    Bé cứ như bị đầu thai ngược vậy, đối với giơ đao múa kiếm lại đặc biệt am hiểu, cả ngày đi theo võ tăng trong chùa học tập.

    Vân Nhạn Hồi đành phải tự mình ra trận, chia sẻ một bộ phận việc nhà này, không có biện pháp, muốn cho Song Nghi tới hỗ trợ may vá, nấu cơm, bọn họ ai đều không yên tâm.

    Ăn xong bữa sáng sau, Vân Nhạn Hồi cùng Tiểu Bảo cùng nhau rửa chén.

    Song Nghi liền đi cho gà ăn.

    Bọn họ đem một đoạn rừng trúc trước cửa quây lại, ở bên trong dưỡng gà, cái này là do Vân Nhạn Hồi nghĩ ra, cho ăn bán ra cũng do họ tự mình phụ trách, kiếm tiền cũng giữ lại cho mình làm tiêu vặt.

    Song Nghi dùng cây gậy trúc múc thức ăn chăn nuôi cho gà ăn, mấy con gà này đều đã quen việc vùng vẫy cánh để ăn được thức ăn. Kể từ đó, mỗi ngày đều vận động như vậy, ăn sâu trúc trong rừng, thịt của mấy con gà thả vườn này sẽ đặc biệt ăn ngon.

    Chỉ là cho mấy con gà ăn mà thôi, Song Nghi còn không an phận mà dùng cây gậy trúc chọn tới chọc đi, cứ như đang dùng thương đánh nhau, thật là lúc nào cũng đều không quên luyện công.

    Bên kia Vân Nhạn Hồi cùng Tiểu Bảo rửa xong bát, liền cầm giấy và bút đi luyện chữ.

    Năm đó Vân Nhạn Hồi được Trịnh Bình dạy vỡ lòng, sau này Trịnh Bình cũng tiêu tiền đem cậu đến chỗ phu tử đọc sách, chính là Vân Nhạn Hồi học được một năm, lại hiểu rõ được con đường thi cử sau này liền hoàn toàn không nghĩ đi con đường này.

    Vân Nhạn Hồi vốn dĩ nghĩ là có cái công danh, tránh thuế linh tinh đều tốt một chút, kết quả cậu phát hiện, mình trước kia đọc sách nhiều năm như vậy, thành tích cũng đều không tệ lắm, nhưng học ở cổ đại liền quả thực muốn hoài nghi nhân sinh, quá khó khăn!

    Đọc sách đã khó, khảo công danh càng khó, nói không chừng bỏ ra vài chục năm đều thi không đậu, Vân Nhạn Hồi cảm thấy đối với văn thư cổ đại mình thật sự không có biện pháp, mình thật sự kém hơn người cổ đại khắc khổ nhiều

    Vì thế, Vân Nhạn Hồi yêu cầu thôi học, phu tử cùng nương cậu đều thực kinh ngạc, bởi vì Vân Nhạn Hồi là đứa nhỏ có tiến bộ nhanh nhất trong đám học sinh cùng tuổi.

    Thế nhưng phải biết đây là bởi vì Vân Nhạn Hồi là người trưởng thành, so sánh cùng tiểu hài tử đương nhiên lợi hại hơn, thế nhưng cậu cũng hiểu rõ những gì mình phải đối mặt trong tương lai.

    Vân Nhạn Hồi nghĩ như này, lấy tư duy, cùng tam quan đã định hình của cậu, liền tính tiêu phí thật nhiều thời gian, miễn cưỡng thi ra cái công danh, có ích lợi gì? Có thể so sánh với người khác được sao? Đây chính là Tống triều a thân, Đường thơ Tống từ, trong lịch sử hai cái triều đại Đường Tống tuyệt đối không thiếu tài tử!

    Khắp nơi đều là thi sĩ, tài tử nhiều như cẩu.

    Nói nữa, xuyên qua một ngàn năm, chẳng lẽ liền vì đọc sách? Vẫn là sống tự tại một chút đi!

    Để có thể thôi học thành công, Vân Nhạn Hồi cũng bỏ ra thật nhiều thời gian để thuyết phục Trịnh Bình, may mắn Trịnh Bình đối với công danh gì đó cũng không có chấp niệm, nàng thậm chí cảm thấy Vân Nhạn Hồi có thể là kế thừa yêu thích của vong phu, càng có hứng thú với kinh thương hơn.

    Hơn nữa sau khi Vân Nhạn Hồi thôi học trở về vẫn là sẽtự mình mua sách về đọc, chỉ là đều mua một chút sách mình có hứng thú, sách chính thống, thế nhưng cũng không có áp lực gì.

    Lúc sau Tiểu Bảo tới tuổi rồi, cũng là do Trịnh Bình vỡ lòng, sau đó Vân Nhạn Hồi mang theo cùng nhau đọc sách biết chữ.

    Tiểu Bảo cũng đi nơi của phụ tử Vân Nhạn Hồi năm đó đọc sách, thế nhưng lại kiên trì lâu một chút hơnVân Nhạn Hồi, hai năm, sau đó cũng không chịu đọc, trở về cùng Vân Nhạn Hồi cùng nhau tự học.

    Trịnh Bình cũng hỏi qua, Tiểu Bảo cũng không phải thích kinh thương linh tinh, bởi vì mấy năm nay có qua lại khá gần với Liễu Nhiên, nhóc muốn xin Liễu Nhiên dạy học tập y thuật. Vì thế hiện tại thường xuyên đi nơi đó học y.

    Vân Nhạn Hồi vô cùng tán đồng Tiểu Bảo, thôi học không phải đại biểu sẽ không học tập, tương phản, trên đường học tập y thuật của nhóc, sẽ vì con đường sau này mà học thêm càng nhiều thứ.

    Vân Nhạn Hồi luyện xong chữ, kêu Tiểu Bảo tự mình tiếp tục luyện, cầm một cái tiểu tay nải ra cửa.

    * * *

    Hôm nay vừa lúc ngày mười lăm, lại là một ngày hội chùa của vạn họ tại chùa Đại Tướng Quốc.

    Vân Nhạn Hồi dọc theo đường đi cùng nhìn thấy tăng nhân, chào hỏi với mấy thương nhân có quen biết, quen cửa quen nẻo mà đi loanh quanh trong chùa, đã ở mấy năm, nơi này đã rất quen thuộc với cậu, cậu cũng rất quen thuộc nơi này.

    Vài tăng nhân nhìn thấy Vân Nhạn Hồi, mấy người tương đối thân với cậu ngoài cháo hỏi mấy câu còn sẽ nửa thật nửa giả mà khai câu vui đùa: "Nhạn ca nhi, khi nào quy y a?"

    Người trong chùa Đại Tướng Quốc đều biết, đây là một tiểu đệ tử mà thiên sư Liễu Nhiên luôn yêu mến, vẫn luôn ở đau khổ "Theo đuổi", đều coi cậu như người một nhà rồi.

    Vân Nhạn Hồi chỉ có thể yên lặng che mặt, mấy năm nay, nếu không phải do cậu kiên định, mọi người đều muốn đem cậu coi như một tiểu hòa thượng được không? Cứ như vậy, thật nhiều người đều đã nghĩ cậu là hòa thượng dự bị rồi.

    Tới cửa trước, ánh mắt Vân Nhạn Hồi ở trong đám người tuần tra, liền tìm được mục tiêu của mình, một cái thương nhân người hồ.

    Cái thương nhân người hồ là nửa tháng trước tới nơi này, bày quán nửa tháng, hàng hóa mang đến đều sắp bán xong rồi, nói cách khác, hắn sắp đường về. Trước khi trở về còn sẽ bán sỉ một ít hàng hóa Trung Nguyên.

    Vân Nhạn Hồi đứng ở trước sạp của hắn, thương nhân người hồ dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm hỏi: "Tiểu lang quân, muốn cái gì?"

    "Ta cái gì cũng không cần, ta muốn hỏi lão bản ngài một chút, ngài có hứng thú với lụa hay không?" Vân Nhạn Hồi nhỏ giọng hỏi.

    Ánh mắt thương nhân người Hồ lập loè một chút, tơ lụa, năm gần đây ở Biện Lương giá cả là càng ngày càng cao, đặc biệt là tác phẩm ưu tú, càng không cần nói đến trong nước của hắn, những sản phẩm thêu cùng tợ lụa tinh xào đến từ Biện Lương vô cùng được hoan nghênh, thường thường có thể bán ra giá cao.

    Nhưng đối với món ngon tơ lụa này, bởi vì cực phí công phu, cho nên mặc dù ở Biện Lương cũng thập phần hút hàng, chỉ cung ứng cho người một nhà cũng đã không đủ.

    Vân Nhạn Hồi đem tay nải mở ra một ít, để cho thương nhân Hồ này nhìn một chút.

    Hồ thương đôi mắt lập tức sáng, kích động mà vươn ra ngón tay, "Bán cho ta!"

    * * *

    Vân Nhạn Hồi đếm tiền bạc một chút, nhét vào trong lòng ngực.

    Mấy năm nay, Trịnh Bình rất chăm chỉ ở công tác chính thước, cũng sẽ chậm rãi làm một ít tơ lụa, tiến độ tương đối chậm, nhưng một năm cũng sẽ có được một tác phẩm, đủ để trợ cấp tiền thuê nhà cùng sinh hoạt hằng ngày ở chùa Đại Tướng Quốc, còn có tiết kiệm được chút ít nhưng để dánh lại.

    Bởi vì bị nhà mẹ đẻ phong tỏa, ở Biện Lương là bán không được, liền suy nghĩ một chút biện pháp, trộm bán cho Hồ thương sắp phải rời khỏi Biện Lương, hơn nữa còn chào hàng như vậy, sạp đều không thuê, miễn cho bị phát hiện đang làm cái sinh ý này.

    Vân Nhạn Hồi bình tĩnh tự nhiên mà ôm tiền dạo một vòng ở hội chùa, không phải do cậu tín nhiệm nhân phẩm con người ở thời đại này, mà là mấy năm nay cậu đều ở nơi này chui tới chui lui, lấy kinh nghiệm nhiều năm của cậu ở thế giới kia, đã am hiểu sâu như thế nào cùng người khác kết giao.

    Vị lão sư trước kia dạy học cho Vân Nhạn Hồi đã từng làm công tác trong phòng quan hệ với dân chúng phục vụ cho hoàng thành, việc mà ngày thường làm nhiều nhất chính là ở lúc có án kiện, ở thời gian ngắn nhất làm quen với những nơi trước đây chưa từng quen biết, sau đó triển khai công tác.

    Vân Nhạn Hồi ở trên người hắn học được không ít đồ vật. Hơn nữa Vân Nhạn Hồi hiện tại tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại luôn theo sau Liễu Nhiên, ở chỗ này thực dễ dàng lấy được lòng tin của người khác. Có thể nói, mặc dù có người ngoại lai không hiểu chuyện trộm tiền, cũng phải nhổ ra trước khi bước ra khỏi chùa Đại Tướng Quốc.

    Vân Nhạn Hồi đi đến cửa lớn thứ ba: "Sủng vật thị trường", thoáng nhìn động vật trong lồng sắt một cái, lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới lau lau đôi mắt xác định chính mình không nhìn lầm.

    Cậu bước vài bước đến trước lồng sắt, nhìn một đám lông trắng đen giao nhau, trợn mắt há hốc mồm, "Này, này không phải.."
     
    Lãnh Băng Sơn, Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2024
  2. Rishima Erica

    Bài viết:
    5
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái đầu tròn vo, thân thể béo đô đô, hai con mắt thâm quầng, màu lông đen trắng giao nhau, ngây thơ chất phác, này còn không phải đại manh vật Trung Hoa, quốc bảo gấu trúc sao? Hơn nữa vẫn là một con gấu trúc tuổi nhỏ!

    Vân Nhạn Hồi lập tức hôn mê..

    Thời điểm còn ở hiện đại cậu cũng chưa từng được gặp gấu trúc đâu, không nghĩ tới đi vào Bắc Tống, thình lình liền ở trong hội chùa gặp được!

    Bé gấu trúc chỉ to bằng cẳng chân héo héo nằm trong lồng, bên chân có chút cây trúc cũng héo héo giống nó, thỉnh thoảng phát ra thanh âm rầm rì đáng thương.

    Tiểu thương nhìn thấy bộ dáng kích động của Vân Nhạn Hồi, cười tủm tỉm mà nói: "Nhạn ca nhi nhận thức con gấu trúc này sao? Đây chính là thứ tốt, toàn thân đều có thể làm thuốc, từ đất Thục đi ra, Liễu Nhiên thiền sư khẳng định có thể dùng tới!"

    Vân Nhạn Hồi kích động đến thở hổn hển hai khẩu khí mới nói: "Hồ, nói hươu nói vượn.. Nào có dược liệu nào bé xíu như vậy, còn phải đem nó nuôi lớn sao?"

    "Hắc hắc.. Ngươi không biết, nguyên bản cũng có con lớn, trên đường đã chết, chỉ còn lại có con nhỏ. Khó trách người khác không thèm để ý, sớm biết rằng ta cũng.." Bộ dáng tiểu thương cũng thực bất đắc dĩ, kỳ thật không cảm thấy hắn sẽ mua, chỉ đương nói giỡn, "Nhạn ca nhi, không phải nhà ngươi còn chưa mua một con chó canh nhà sao? Nhìn xem con này thử xem, còn chơi vui, còn sẽ chắp tay thi lễ đâu."

    Tiểu thương nói cái mệnh lệnh, có một con chó quả nhiên chạy ra bái lạy.

    "Muội muội ta sợ chó." Vân Nhạn Hồi nhìn con gấu trúc kia, gấu trúc kia giống như cũng đã nhận ra ánh mắt Vân Nhạn Hồi, đem chân trước đáp ở lồng sắt, hai đôi mắt đen láy khảm giữa hai cái quầng thâm nhìn chằm chằm Vân Nhạn Hồi, thập phần đáng thương.

    Địa vị của nó ở thời đại này không phải quốc bảo, công khai buôn bán giữa phố xá sầm uất, lại vẫn không ai hiếm lạ, người tới dạo nơi này càng thích xem khổng tước, hổ báo những loại kia.

    Đáng thương tiểu gấu trúc, xa rời quê hương đi vào Biện Lương, không cha không mẹ, cũng không biết sẽ bị mua đi làm dược liệu, hay là thành như thế nào.

    Bởi vì tình cảm đối với gấu trúc ở hiện đại, làm Vân Nhạn Hồi tràn ngập trìu mến đối với con gấu trúc này, ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi lâu. Hơn nữa tuy rằng gấu trúc không phải xuyên tới, khả năng bởi vì địa vị của nó ở hiện đại, dẫn tới Vân Nhạn Hồi cảm thấy thực thân cận với nó.

    Tiểu gấu trúc hình như cũng có cảm giác, cũng vẫn luôn ghé vào chỗ đó nhìn chằm chằm Vân Nhạn Hồi, cực đáng yêu!

    Tiểu thương bất đắc dĩ mà nói: "Nhạn ca nhi, ngươi không mua liền không cần che ở nơi này a, người khác đều nhìn không tới."

    ".. Ai nói ta không mua," Vân Nhạn Hồi bị mê hoặc, một cái xúc động liền nói, "Gấu trúc này giá cả thế nào?"

    Tiểu thương so đo ngón tay, "Ngươi thật muốn mua a? 30 quan."

    Vân Nhạn Hồi nổi giận, "30 quan, sao ngươi không đi ăn cướp cho mau! Đều đủ mua một đôi gia hồ!"

    Gia hồ, chính là cà tím + hồ lô, ở chỗ này phi thường được hoan nghênh cùng hút hàng, giá 30 quan còn phải dựa vào đoạt, đương nhiên, đều là kẻ có tiền đoạt. Vân Nhạn Hồi trước kia cũng không thể tiếp thu cà tím cùng hồ lô bán quý như vậy, này nếu là dân trồng rau hiện đại xuyên tới còn không kiếm đến phát tài.

    Gấu trúc ở hiện đại tuy rằng là quốc bảo, đặt ở lúc này, thị trường lại còn không bằng gia hồ.

    Tiểu thương bất đắc dĩ mà nói, "Ta không thể tính thêm thiệt hại vào sao? Ta chính là nói thật với ngươi, không gạt người."

    Vân Nhạn Hồi: "Kia cũng quá quý!"

    "Nhạn ca nhi, ngươi thiệt tình mua không?" Tiểu thương chớp chớp mắt, "Ngươi nếu là thiệt tình mua, ta cũng không chào giá trên trời, ngươi cũng châm chước cho ta."

    "Ta thiệt tình muốn mua a, ngươi cho ta cái giá thành thật chút đi, con gấu trúc này nhỏ như vậy, ngươi căn bản sẽ không dưỡng, ngươi còn phải dọn phân cho nó." Là người đều nhìn ra được tới bộ dáng gấu trúc héo héo, nhốt ở lồng sắt từ đất Thục mang đến, có thể sống đã là không dễ dàng.

    "Từ thật xa chuyển tới đâu.." Tiểu thương nói thầm một chút, "Ngươi nếu là thiệt tình, nửa bán nửa tặng, cấp mười quan, ngày sau ở trước mặt đại hòa thượng nói chuyện giúp ta một chút, đổi cho ta cái quầy hàng có chỗ tốt tốt một ít."

    Tiểu thương nguyên bản là tỉnh bán lớn tặng nhỏ kéo khách một chút, ai ngờ đã chết, coi như lỗ vốn. Con nhỏ này lại càng một ngày gầy thêm một ngày, hắn cũng không muốn để nó chết ở trong tay, vì thế nửa bán nửa đưa cho Nhạn ca nhi đổi một cái nhân tình.

    "Bảy quán." Vân Nhạn Hồi một ngụm lại cắn hạ hai quan.

    "Ngươi.. Tám quan, không thể ít hơn nữa đâu!" Tiểu thương đau thịt nói.

    "Vậy tám quan!" Vân Nhạn Hồi sờ sờ tiền trong lòng ngực, nói, "Bất quá ta tuy rằng là thiệt tình, lại không làm chủ được."

    "Chơi ta đâu?" Tiểu thương nhịn không được mắt trợn trắng.

    "Cái gì mà chơi ngươi, ngươi chờ a, ta đi lấy tiền tới, ngươi không cần bán cho người khác." Vân Nhạn Hồi nói, liền hướng thiền viện của Liễu Nhiên mà chạy.

    "Nhạn ca nhi, ta chờ ngươi!" Kia tiểu thương còn ở phía sau kêu, "Phải nhớ được hòa thượng các ngươi không nói dối!"

    "Ngươi mới hòa thượng a.." Vân Nhạn Hồi nói thầm, nhanh như chớp chạy tới trong viện của Liễu Nhiên, đi vào thấy Liễu Nhiên đang pha trà, liền hô, "Thiền sư!"

    Liễu Nhiên chậm rì rì buông chung trà, "Có chuyện gì mà lo lắng vậy a?"

    "Mượn chút tiền đi, thiền sư." Vân Nhạn Hồi ghé vào trên bàn, "Tám quan, ta từng kỳ từng kỳ trả lại người."

    Những con gà trong rừng trúc gần đây đều bán cho tiệm ăn tại gia trong chùa, tuy nói sản lượng không cao, nhưng danh tiếng không tồi, giá cả cũng càng ngày càng cao, cũng không đến nổi không trả được.

    "Ngươi cần tiền làm gì?" Liễu Nhiên tuy là hỏi như vậy, nhưng tay đã móc tiền ra, tám quan với ông mà nói không tính cái gì.

    Có thể nói mua quốc bảo sao?

    Vân Nhạn Hồi thành thành thật thật nói: "Muốn mua một con gấu trúc."

    Liễu Nhiên: "Ngươi dưỡng gà trúc còn chưa đủ, gấu trúc còn muốn dưỡng sao?"

    Vân Nhạn Hồi đều chảy mồ hôi, như thế nào nghe ý tứ này của Liễu Nhiên, còn tưởng rằng cậu dưỡng gấu trúc là là phát triển nuôi dưỡng nghiệp a?

    "Đại khái như vậy đi.." Kỳ thật Vân Nhạn Hồi thật sự nhất thời xúc động, nhưng xúc động xong lại cảm thấy cần thiết mua trở về. Rốt cuộc nó thanh thuần như vậy, đặc biệt như vậy, cùng mấy thứ yếu diễm đê tiện nào đó đơn nhiên không giống nhau!

    Vân Nhạn Hồi từ Liễu Nhiên nơi này mượn tiền, lại cầm một cái sọt cậu dùng ngày thường hái thuốc, chạy trở về.

    * * *

    Thở hồng hộc mà ngừng ở trước mặt tiểu thương, Vân Nhạn Hồi từ sọt đem tám quan tiền móc ra tới, đưa cho hắn.

    "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về nữa đâu." Tiểu thương lẩm bẩm.

    Tuy rằng đều biết Nhạn ca nhi từ nhỏ đều vô cùng chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không quá dám tin tưởng cậu có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một con gấu trúc trở về. Đến lúc này, trong lòng hắn đều đang bồn chồn đâu, không phải là trộm tiền trong nhà, vừa quay đầu lại nương cậu liền tới đòi lấy đi?

    Vân Nhạn Hồi xem hắn cọ tới cọ lui, liền minh bạch hắn suy nghĩ cái gì, "Này tiền là Liễu Nhiên thiền sư cho ta, ngươi mau chút."

    Vừa nghe danh hào Liễu Nhiên, động tác tiểu thương lập tức nhanh một ít, đem tiểu gấu trúc bỏ vào sọt cho cậu, "Sớm nói sao, vẫn là muốn làm thuốc a."

    Dưới sự hiệp trợ của tiểu thương, Vân Nhạn Hồi đem sọt đóng lại, "Cái gì mà dược với không dược! Ta đi đây!"

    Tiểu gấu trúc còn không cao bằng cái sọt, có đúng lên cũng chỉ có hai cái móng vuốt có thể chui ra một chút, sau đó Vân Nhạn Hồi đi đường xóc nảy vài cái, liền một mông ngã xuống ngồi trở lại đi, phát ra thanh âm rầm rì.

    Vân Nhạn Hồi đem tiểu gấu trúc cõng về, trên đường thuận tiện mua chút sữa dê.

    Trở về nhìn quanh, Song Nghi đã không biết đi nơi nào, Tiểu Bảo còn đang xem sách, thấy Vân Nhạn Hồi cõng sọt, còn tưởng rằng là mua đồ vật, lại đây hỗ trợ dỡ hàng.

    Kết quả vừa thấy, bên trong lại là một con gấu đen trắng giao nhau, kỳ quái cực kỳ, cũng không biết là cái chủng loại gì.

    Vân Nhạn Hồi đem sọt đặt ở dưới cái mái hiên bọ họ dùng trúc làm ra, tiểu gấu trúc ở bên trong bò tới bò lui, sọt liền đổ, lăn một cái ra ngoài, sau đó muốn bò ra khỏi ban công, hướng rừng trúc bên cạnh chui tới.

    Vân Nhạn Hồi kêu Tiểu Bảo đem bồn trong nhà lấy ra, tự mình bắt lấy tiểu gấu trúc dưới nách không cho nó chạy.

    Chờ khi Tiểu Bảo lấy bồn tới, đổ sữa dê vào, tiểu gấu trúc cũng liền không chạy, một cái đầu chui vào trong bồn uống sữa.

    Trừ bỏ bổ sung dinh dưỡng cho nó, Vân Nhạn Hồi lại đi đào chút măng tươi tới, những cây trúc trong lồng của tiểu gấu trúc trước đó vừa nhìn liền biết đặc biệt khó ăn.

    Tiểu gấu trúc đã lâu không ăn đồ tốt, khò khè khò khè uống xong sữa dê, lại ôm một cây măng tươi gặm.

    Tiểu Bảo cảm thấy có chút hiếm lạ, này con gấu trắng đen này lớn lên tuy quái, nhưng là nhìn nó ăn đồ vật còn rất có ý tứ, "Nhạn ca, đây là cái gì nha?"

    "Gấu trúc, đáng yêu đi?" Vân Nhạn Hồi càng xem càng vừa lòng, càng xem càng đáng yêu, giá trị là do giá cao mang đến a, liền tính không thể kiếm tiền, đặt ở trong nhà bán manh, nhìn cũng thực cảnh đẹp ý vui, nung đúc tâm linh được không? Đây là một loại hưởng thụ tinh thần cao nhã!

    Tiểu Bảo ngồi xổm bên cạnh, "Nga, còn có thể đi."

    "Nhiều đáng yêu a," Vân Nhạn Hồi một bên xoa tiểu gấu trúc đầu một bên thân mật mà nói, "Từ nay về sau ngươi liền kêu Bối Bối."

    Tiểu Bảo: "?"

    * * *editor nói nhỏ------

    Không phải fan của gấu trúc đâu, nhưng mà nghĩ tới việc được ôm cục lông mềm mềm thật to, hâm mộ khóc.
     
    Lãnh Băng SơnLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2024
  3. Rishima Erica

    Bài viết:
    5
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Trịnh Bình trở về, Vân Nhạn Hồi cũng báo cho nàng một tiếng rằng mình đã mua một con gấu trúc, nhưng lại không dám nói đã chi bao nhiều tiền để mua. Trịnh Bình phỏng chừng đã cho rằng giá của gấu trúc cũng như những con chó con mèo khác, còn vui tươi hớn hở mà xoa nắn trong chốc lát, còn kêu cậu xây cho Bối Bối một cái tổ.

    Cái này Vân Nhạn Hồi vốn cũng đang nghĩ tới, cậu đi tìm mấy cái tăng nhân trong chùa Đại Tướng Quốc tới hỗ trợ, cậu còn kêu những người này là sư huynh-- cũng khó trách luôn có người cho rằng cậu là tăng nhân dự bị.

    Bọn họ đem một khu rừng trúc gần nhà rào lại, ngắn cách Bối Bối cùng gà tách ra.

    Bởi vì Vân Nhạn Hồi cường điệu Bối Bối có khả năng sẽ leo lên, cho nên đỉnh chóp còn được chăm chút bố trí một chút. Bởi vì Bối Bối hiện tại còn nhỏ, thân thể lại không tốt cho lắm, Vân Nhạn Hồi cũng không dám nuôi thả.

    Bên trong còn dùng vài khúc gỗ làm thành một cái nhà ở, có thể che mưa chắn gió, trải thêm rơm rạ cùng vụn gỗ giữ ấm.

    Kể từ đó, Vân Nhạn Hồi chỉ cần đứng ở ban công liền có thể nhìn thấy động tĩnh của Bối Bối, cho ăn cũng rất dễ dàng. Nhìn Bối Bối ở mảnh địa bàn kia cọ tới cọ đi, Vân Nhạn Hồi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

    Một vị sư huynh tới đây hỗ trợ nói: "Nhạn ca nhi, đợi nó trưởng thành sẽ cho ta ăn tay gấu nướng sao?"

    Vân Nhạn Hồi: ".. Tránh ra, cái tên dâm tăng nhà ngươi!"

    Sư huynh ủy khuất mà nói: "Thật là qua cầu rút ván a.."

    Mặt khác sư huynh cười thành một đoàn, lúc này cũng không nghĩ được sau này con gấu trúc này sẽ trở thành một tồn tại như thế nào trong chùa Đại Tướng Quốc.

    Bất quá, kỳ thật vị sư huynh này thật sự không dâm, hắn cũng không phải giống một vài vị tăng nhân nào đó không tuân thủ giới luật thanh quy, trộm cưới vợ sinh con, thế nhưng hắn có đầu tư tiền chiếm cổ hần trong kỹ viện, cho nên bị mọi người xưng là dâm tăng.

    Vân Nhạn Hồi: "Giúp ta đem sọt mang cho đại sư Liễu Nhiên đi, cái này ta lấy từ chỗ ông ấy."

    Cậu gọi người nhờ đem đồ về dùm, cuối cùng lại đổi lấy trêu chọc, "Liễu Nhiên sư bá đối với ngươi chính là một mảnh thiệt tình, sao ngươi còn chưa quy y a?"

    "Chính là, chẳng lẽ là ngươi luyến tiếc tiểu tức phụ kia của ngươi a?"

    Vân Nhạn Hồi đều chảy mồ hôi rồi "Không cần nói bậy, ta coi Song Nghi là tỷ muội."

    "Nhạn ca nhi tức.. Tỷ muội, nhìn qua ngượng ngùng sợ hãi, đối xử với Nhạn ca nhi tuy rộng rãi một ít, nhưng cũng thực hàm súc, chính là lần trước ta ở Diễn Võ Trường nhìn đến nàng, nàng một chưởng liền đập bể ba cái ngói úp."

    "Đúng vậy.."

    "..."

    Nhắc tới Song Nghi mọi người đều là một trận vô ngữ, lại trò chuyện vài câu sau liền tan.

    Đến nỗi Song Nghi chính mình, sau khi bé trở về nhìn đến Bối Bối, thế nhưng lại thích vô cùng, cuối cùng cũng bộc lộ một mặt tích cách giống con gái.

    Trong nhà, người duy nhất không vui hẳn là Tiểu Bảo, nhóc ghé vào ban công héo héo mà nói: "Ta không cần, ta không cần.."

    "Ngươi không cần cái gì nha?" Vân Nhạn Hồi cũn đang ngồi tự tren tay vịn lan can làm bằng tre, nhìn Bối Bối ở trong đám trúc tùng lăn lộn.

    Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng mà nói: "Sao có thể kêu nó là Bối Bối."

    Người không biết nghe vào còn tưởng nó với nhóc là một đôi huynh đệ đâu.

    Tiểu Bảo mấy năm nay được chăm rất tốt a, khuôn mặt tròn vo, nộn đô đô, nhìn cũng rất giống Bối Bối, Vân Nhạn Hồi nhìn một hồi liền không nhịn được nhảy xuống ôm mặt nhóc xoa một hồi, "Vậy ngươi muốn thế nào?"

    Tiểu Bảo tự hỏi, nhóc cảm thấy, việc tên mình giống gấu trúc cũng không phải do Nhạn ca nhi, cũng là vì tên của nhóc quá ngây thơ. Mấy ngày trước phu tử còn nói đâu, hẳn là nên đặt cái đại danh.

    Vì thế, Tiểu Bảo trịnh trọng mà nói: "Không cần kêu ta Tiểu Bảo, ta muốn có đại danh."

    Tiểu Bảo hiện tại đều biết cái tên "Tiểu Bảo" này kỳ thật đều không phải cố ý dặt cho nhóc, Bối Bối tốt xấu gì vẫn là cái tên cố ý đặt cho con gấu trúc kia a.

    Mấy năm nay bởi vì cũng sẽ không xuất hiện một "Tiểu Bảo" mới, cho nên vẫn luôn gọi nhóc như vậy. Rất nhiều tiểu hài tử nhà người khác cũng là đều rất lớn mới đặt đại danh, thậm chí tên đều không có, xưng hô chính là X (họ) X (đứng hàng) lang như vậy.

    Vân Nhạn Hồi bừng tỉnh cảm thấy cũng đúng vậy, Tiểu Bảo lớn như vậy, nên có cái đại danh.

    Cậu lập tức đi tìm Trịnh Bình để nói về vấn đề này, người trong nhà đều gọi quen rồi, hiện tại Tiểu Bảo nói ra, đương nhiên muốn tôn trọng ý tứ của nhóc.

    Tiểu Bảo là trẻ con bị vứt bỏ, cha mẹ không biết, lai lịch không rõ, tuy nói Trịnh Bình là góa phụ của họ Vân, Tiểu Bảo cũng thực thích Nhạn ca, nhưng nhóc vẫn càng nguyện ý đặt tên mình mang họ Trịnh.

    Giống Song Nghi, nàng bên ngoài cũng là tự xưng họ Trịnh, dù sao cũng là Trịnh Bình đem bọn họ nuôi nấng tới lớn, bọn họ là con nuôi của Trịnh Bình, quan hệ cùng Vân Đại Lang thật không lớn. Hiện tại trong cái nhà này, ngược lại chỉ có một mìnhVân Nhạn Hồi một cái họ vân.

    Vân Nhạn Hồi: "Kêu Trịnh Trí Hóa.."

    Trịnh Bình lẩm bẩm nói, "Sao nghe cứ quen quen?"

    "Quen sao?" Vân Nhạn Hồi kinh hãi, chẳng lẽ nương của cậu cũng là xuyên tới?

    Song Nghi: "Sao giống tên của một hòa thượng vậy ta?"

    "Đúng vậy!" Trịnh Bình vỗ tay một cái "Trong chùa có cái hòa thượng cũng gọi là Trí Hóa, không ổn, nếu biết rồi thì không nên đặt cái tên này nữa."

    Hôn mê, như thế nào còn có hòa thượng tên như này ta.

    Hơn nữa nếu như trùng tên cũng không được, vậy ngược lại khó khăn, cậu còn biết một thương nhân thường hay bán hàng rong trong hội cùa tên Trịnh Y Kiện.

    "Danh y cổ đại nổi danh Biển Thước, họ Tần tên Việt Nhân," Vân Nhạn Hồi đột nhiên sinh ra ý tưởng, "Nếu Tiểu Bảo một lòng từ y, không bằng cũng lấy Việt Nhân làm tên đi."

    Trịnh Bình vui mừng mà nói: "Rất tốt, tên này rất tốt."

    Tiểu Bảo: "Việt Nhân?"

    Vân Nhạn Hồi: "Đúng vậy, nếu sau này đệ muốn đổi nghề còn có thể sửa, tỷ như Trịnh Lỗ Ban, Trịnh Dịch Nha, Trịnh Bá Ôn.."

    Tiểu Bảo: =_=!

    Song Nghi nháy mắt đã hiểu: "Đại danh là để cho người khác gọi, dù sao mặc kệ tên đệ thay đổi như thế, chúng ta đều gọi đệ Tiểu Bảo nha."

    "Đúng vậy, cứ như vậy đi, Trịnh Tiểu Bảo, về sau đệ cũng có đại danh rồi, liền gọi là Trịnh Việt Nhân." Vân Nhạn Hồi duỗi người, "Giải tán giải tán đi, ta đi vá quần áo."

    "Cảm ơn Nhạn ca nhi." Song Nghi hôn gió cậu một cái.

    Trịnh Bình lập tức nghiêm túc nói: "Song Nghi, nương đã nói rồi, con hiện giờ đã lớn như vậy, không thể lại làm như vậy động tác, nếu là thói quen, trước mặt ngoại nhân cũng làm như vậy sao bây giờ?"

    Trịnh Bình nguyên bản cũng có tâm đem Song Nghi cùng Nhạn ca nhi ghép thành một đối, nhưng Nhạn ca nhi tuổi không lớn lại rất có ý nghĩ của chính mình, Song Nghi cũng không có tình cảm với Nhạn ca nhi. Bản thân nàng đã chịu đủ nổi khổ của hôn nhân không tự do, đương nhiên sẽ không cưỡng bức, chỉ là chú ý nhắc nhở Song Nghi nên tị hiềm.

    Bọn họ tuy vẫn coi nhau là huynh đệ tỷ muội, người ngoài xem ra lại không phải coi là như vậy, tự nhiên phải cẩn thận. Vân Nhạn Hồi may vá quần áo cho mọi nguòi cũng vẫn còn là bí mật đâu, liền Liễu Nhiên cũng không biết người may vá trong nhà bọn họ bây giờ là do Vân Nhạn Hồi làm.

    Song Nghi nhất thời đã quên, vội vàng đáp ứng, "Đã biết, nương."

    * * *

    Sáng sớm này hôm sau, Vân Nhạn Hồi đã tỉnh, khoác áo ngoài vào, đầu tiên liền đi xem Bối Bối.

    Cậu mở cửa hàng rào ra, Bối Bối đang nằm ở đàng kia, nghe được động tĩnh liền xoay người lên, bò về phía Vân Nhạn Hồi. Bò đến bên cạnh cậu liền ôm chân cậu, phát ra thanh âm chít chít.

    Bối Bối hôm qua được Vân Nhạn Hồi cho uống sữa, nhớ rõ hương vị của cậu, thấy cậu tới liền bò tới đòi uống sữa. Cái chậu đựng sữa lúc trước đều bị nó liếm sạch sẽ.

    Vân Nhạn Hồi bị manh hóa, đem Bối Bối lột ra, ôm ngực đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn đến Bối Bối đang bám trên hàng rào nhìn mình, còn đang chít chít kêu, tức khắc suy yếu mà nói: "Hảo hảo hảo manh.. Sao lại không ăn măng? Chờ chút, đợi ta lấy cho ngươi ít sữa đi."

    Ngày hôm qua là ở hội chùa đã tiện đường mua sữa, hôm nay không phải hội chùa, bất quá trong chùa cũng có nuôi dê bò, Vân Nhạn Hồi chạy tới nơi mình quen biết nhìn một chút, sữa dê không nhiều lắm, Vân Nhạn Hồi liền mua chút sữa bò.

    Hôm qua thấy Bối Bối suy yếu, đút chút sữa dê, hôm nay bị nó ôm một cái, lại như bị mê hoặc chạy đi mua sữa..

    Vân Nhạn Hồi nghĩ chờ tới khi thân thể nó hồi phục liền không thể xa xỉ như vậy, hôm nay vẫn là mua sữa bò nhiều một ít, đúng lúc đi ngang qua sân của Liễu Nhiên, liền đi vào.

    Nhân lúc mới mua sữa bò, nghĩ tới sữa bò đối với người già cũng có chỗ tốt, liền đưa một chút lại đây.

    "Đại sư có trong đó không ạ?" Vân Nhạn Hồi gõ gõ cửa hỏi.

    "Nhạn ca nhi vào đi." Liễu Nhiên nhận ra thanh âm của cậu, tự nhiên là mời vào.

    Vân Nhạn Hồi mở cửa đi vào, vừa muốn nói chuyện, thấy bên cạnh Liễu Nhiên có một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, tiểu hài tử người mặc hoa phục, trong tay cầm kinh thư, cũng đang giương mắt nhìn ra. Vân Nhạn Hồi không nói hai lời, xoay người liền đi, ".. Coi như ta chưa từng tới đi."
     
    Lãnh Băng Sơn, Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2024
  4. Rishima Erica

    Bài viết:
    5
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Nhạn Hồi xoay người lui ra, còn chưa đi được ba bước đã bị người ôm eo kéo lại.

    Bàn chân có gắng lết về phía trước, cố gắng một hồi cũng không thể kéo người phía sau dịch thêm một bước, Vân Nhạn Hồi muốn khóc mà không khóc được nói: "Ngươi ăn cái gì mà lớn a, sức lực sao lại lớn như vậy.."

    Tiểu hài tử kia nói: "Nhạn sư huynh vì sao lại chạy a?"

    "Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc." Vân Nhạn Hồi giảo biện.

    Miệng tiểu hài tử đều bĩu lên, rõ ràng là không tin, thể hiện mình đặc biệt thương tâm.

    Liễu Nhiên nhìn khung cảnh quen thuộc này, cũng không để ý tới, chỉ hỏi Vân Nhạn Hồi: "Con cầm gì trong tay đó?"

    Vân Nhạn Hồi giơ cái chai lên, ngượng ngùng nói: "Mua chút sữa bò, đưa một chút qua cho đại sư uống."

    Tiểu hài tử kia thấy thế nhanh chân chạy ra đóng cửa lại.

    Vân Nhạn Hồi nhìn hắn, cũng vô ngữ.

    Mặc dù cậu quen tiểu hài tử này ở chỗ Liễu Nhiên, cũng cũng vì Liễu Nhiên bắc cầu mà xưng huynh gọi đệ, nhưng hai người bọn họ cũng không bái Liễu Nhiên làm sư phụ. Vân Nhạn Hồi gọi những người khác trong chùa Đại Tướng Quốc là sư huynh cũng do tốt xấu gì người ta cũng đã quy y cửa phật rồi a.

    Thân phận của cái vị này có chút không bình thường, hắn là một người trong tôn thất*, là cháu trai của vua Thái Tông triều đại này, con trai của một vị thân vượng, tên là Triệu Duẫn Sơ. Từ nhỏ hắn đã cực kỳ thích nghiên cứu học tập kinh Phật, hoàn toàn tương phản với Vân Nhạn Hồi.

    (*tôn thất: Người thuộc dòng họ nhà vua).

    Bởi vậy hắn thường thường tới chùa Đại Tướng Quốc lễ Phật, theo sau Liễu Nhiên lãnh giáo kinh thư, vì thế mới quen biết Vân Nhạn Hồi.

    Vân Nhạn Hồi đối với Triệu Duẫn Sơ chính là tránh cũng tránh không kịp, tiểu hài tử bởi vì quan di truyền hệ, nhìn qua văn văn tĩnh tĩnh, kỳ thật trời sinh sức lực cực lớn, Liễu Nhiên từng khen Vân Nhạn Hồi có phật tính, học tập kinh văn cực kì nhanh, cho nên tên nhóc này thường thường mạnh mẽ muốn cùng Vân Nhạn Hồi tham thảo kinh Phật.

    Thế nhưng Vân Nhạn Hồi lại không thích, thành ra đứa nhỏ này đặc biệt chấp niệm với cậu.

    Nhưng mà trên thực tế Vân Nhạn Hồi khi nào thì có học tập kinh thư mau a, bất quá chỉ là cậu có tư duy của người đã thành niên, cùng trí nhớ tương đối tốt thôi, đời trước cậu còn được gọi là bút ghi âm hình hình, thời điểm chạy đi ghi hình các vị lãnh đạo nói chuyện tin tức chính trị chưa bao giờ cần dùng ghi âm.

    Triệu Duẫn Sơ giúp Vân Nhạn Hồi đem vật chứa đặt lên tên bàn, ngửi ngửi mùi sữa, nói: "Ta còn chưa bao giờ uống qua sữa tươi như này a, cảm giác quái quái."

    Thời buổi này các sản phẩm chế biến từ sữa đã có, bất quá đều là thứ để cho quý tộc ăn, phương pháp chế biến khó có khi lưu truyền tới nhân gian. Thế nhưng bình thường cũng ít có ai uống sữa bồ chưa qua gia công nấu nướng.

    Vân Nhạn Hồi cười gượng một chút, "Nghe ngươi nói kìa, lại không nói sẽ cho ngươi uống.."

    Triệu Duẫn Sơ tức khắc lã chã chực khóc, u oán mà nhìn Vân Nhạn Hồi.

    Tuy rằng hắn là người trong hoàng thất, nhưng không biết có phải do tính tình mềm mại hòa khí hay không mà ít khi phát tình tình của quý tộc, hay là do chùa Đại Tướng Quốc đã có ảnh hưởng vô cùng sâu rộng với hoàng thất, sĩ tộc cũng nhân vật nổi tiếng quá nhiều, tóm lại Vân Nhạn Hồi mỗi lần đều chọc hắn giận dỗi nhưng cũng không bị phạt gì, cũng chưa từng bị trả thù.

    Có thể nói Nhạn ca nhi ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn mãi coi Nhạn ca nhi như mối tình đầu.

    Liễu Nhiên cũng ngửi ngửi, nói: "Cứ uống trực tiếp như vậy?"

    "Phải hâm nóng nó lên." Vân Nhạn Hồi nói, "Mấy thứ như này rất tốt cho thân thể."

    Liễu Nhiên lại vẫy vẫy tay, "Ta ngửi thấy quái quái, không muốn uống."

    Rốt cuộc mọi người đều không có thói quen uống trực tiếp, Liễu Nhiên không thích cũng bình thường.

    Thế những Vân Nhạn Hồi đương nhiên sẽ không bỏ qua, cậu xung phong nhận việc nói: "Vậy thì không bằng ta đem nó làm thành bánh kem ốc* đi, đây là cách làm của người Hồ, hương vị thực tốt."

    (bánh kem ốc: Có lẽ là phomat đó mn=((cũng không rõ nữa).

    "Không cần tốn công." Liễu Nhiên không có dục vọng ăn uống nhiều, khuyên Vân Nhạn Hồi bớt việc.

    "Ngài sẽ thích thôi, đại sư, toàn Biện Lương không có mấy người biết làm thứ này đâu, người Hồ sẽ không truyền cách làm ra ngoài, trọng điểm là vào miệng là tan, tươi ngon cực kỳ, ngài ăn vô cũng tốt cho tiêu hóa."

    Loại đồ ăn này ở Bắc Tống sau này sẽ vô cùng nổi danh, lúc này cũng tồn tại, nhưng cách làm chỉ lưu truyền trong người Hồ, có một lần cậu ngẫu nhiên thấy được thương nhân Hồ làm, cũng chui vô cùng làm nửa sau, lại dùng tri thức của mình suy nghĩ một chút, lại không khó, cơ bản nghĩ chút liền làm ra.

    Chỉ là chưa từng nghĩ tới việc tự mình làm, hiện tại nhìn đại sư không muốn uống sữa tươi mới đột nhiên nhớ lại.

    Liễu Nhiên vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy có chút hứng thú, cuối cũng vẫn phiền toái vị đệ tử còn chưa vào cửa này. Tuổi tác của lão lớn rồi, răng cũng không còn tốt như trước kia, tuy không dục vọng tham ăn uống, nhưng đối với thứ và miệng liền tan cũng có chút hứng thú.

    Vân Nhạn Hồi lập tức lại đem sữa bò ôm trở về, chuẩn bị làm xong ở nhà rồi lại đem qua đây.

    Ai ngờ Triệu Duẫn Sơ cũng lặng yên không một tiếng động liền theo cùng lại đây.

    "Ngươi đi theo ta làm cái gì?" Vân Nhạn Hồi đem hai đầu lông mày đều nhếch lên trên trời rồi.

    Triệu Duẫn Sơ một lúc lâu cũng không nói được cái lý do, cuối cùng lắp bắp mà nói: "Sư huynh, ta, ta giúp ngươi lấy sữa bò."

    Vân Nhạn Hồi đối với tiểu hài tử này cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ cậu thật sự là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế sao, sao mà cứ thu hút mấy vị hòa thượng a?

    Chạy cũng chạy không lại đứa nhỏ này.. Cho nên nói, gien thật sự rất quan trọng, nghe nói phụ thân của Triệu Duẫn Sơ có sức chiến đấu rất cao, nổi tiếng trong cả ngoại bang, đứa nỏ này chính là di truyền từ cha hắn.

    Tuổi Triệu Duẫn Sơ tuy rằng so với Vân Nhạn Hồi còn nhỏ hơn một chút, nhưng bởi vì dinh dưỡng tốt, gien cũng tốt, thành ra hắn còn cao hơn cậu nữa cái đầu, hơn nữa sức lực lại lớn, Vân Nhạn Hồi cũng liền không chút khách khí mà kêu hắn ôm bình. Đừng nói, cái thứ này chứa đầy thật sự có chút nặng.

    Đi đến cửa nhà, Triệu Duẫn Sơ cũng nhìn thấy con gấu trúc bị nhốt lại, "Đây là cái gì?"

    "Gấu chó, nuôi để trông cửa." Vân Nhạn Hồi mới vừa nói xong, liền thấy Bối Bối đi trên đất bằng còn có thể té ngã, làm cậu thật mất mặt a.

    Triệu Duẫn Sơ thấy vậy lộ ra thần sắc hoài nghi, "Gấu chó hình như không có màu như thế này a, còn té ngã, nói nữa, nào có người dùng gấu chó trông cửa."

    "Ngươi biết cái gì, nó lớn lên nhìn có chút đặc biệt, sức chiến đấu còn rất cao." Vân Nhạn Hồi cãi cọ, "Nói nữa, sao có thể không có ai dùng gấu chó trông cửa, ta đang dùng không phải sao?"

    Triệu Duẫn Sơ lập tức không còn lời gì để nói.

    Vân Nhạn Hồi tiếp nhận bình, mở hàng rào đi vào, đổ một ít vào trong bồn của Bối Bối, Bối Bối lập tức chui đầu vào uống.

    Triệu Duẫn Sơ dùng chân cẩn thận chọc Bối Bối một chút, Bối Bối liền lảo đảo một cái, lại không rời không bỏ mà ôm lấy chậu. Triệu Duẫn Sơ thấy thế liền lộ ra biểu tình tuy rằng ta không cãi cọ với sư huynh nhưng chính là biết sư huynh đang lừa ta.

    Vân Nhạn Hồi không vui đi ra, nhìn thấy gà đã được cho ăn, liền biết Song Nghi khẳng định đã về nhà, ngó vào nhà, quả nhiên, Song Nghi cùng Tiểu Bảo đang ăn bữa sáng rồi, chính là canh thịt tối qua hâm nóng lại.

    Nhìn thấy Vân Nhạn Hồi trở về, phía sau còn theo cái cái đuôi nhỏ, sáng Song Nghi cùng Tiểu Bảo vốn dĩ muốn kêu cậu lại đây ăn bữa liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

    Hai người bọn họ đều biết Vân Nhạn Hồi muốn trốn tránh Triệu Duẫn Sơ, dưỡng mẫu cũng từng biểu đạt ý tứ cùng hài tử của hoàng thất làm bằng hữu cũng không tốt lắm.

    Con dân Đại Tống, đặc biệt là bá tánh bên trong Biện Kinh chính là mất con heo cũng dám đi nhờ hoàng thất kiếm về. Nhưng không sợ là không sợ, làm bằng hữu lại là một chuyện khác, Trịnh Bình đã thấy rất nhiều ví dụ.

    "Ăn sao?" Vân Nhạn Hồi xụ mặt hỏi một câu.

    Triệu Duẫn Sơ liền gật gật đầu, lại lắc đầu.

    Vân Nhạn Hồi: "Rốt cuộc có ý tứ gì nha?"

    Triệu Duẫn Sơ đỏ mặt nói: "Trước khi rời phủ có ăn một chút, nhưng mà bụng lại đói rồi."

    Vân Nhạn Hồi liền đi lấy một chút thịt canh, bởi vì không đủ hai chén, liền lấy cho mỗi người nửa chén, lại xé một chút bánh mì, sau đó bưng tới cho Triệu Duẫn Sơ. Tự mình ngồi xuống, lấy miếng bánh trong tay áo, trực tiếp dùng tay cầm bánh mì.

    Triệu Duẫn Sơ lại không động đũa, thẳng tắp nhìn chén.

    "Ngươi rốt cuộc ăn hay không ăn a?" Vân Nhạn Hồi thầm nghĩ nếu là dám ghét bỏ liền trực tiếp đá ra đi.

    Triệu Duẫn Sơ lúc này mới giơ lên ống tay áo, thẹn thùng nói: "Sư huynh, có thể giúp ta vấn tay áo sao?"

    Chuyện chút xíu cũng nhờ ca ca ngươi a! Vân Nhạn Hồi trong lòng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn giúp hài tử này cuốn tay áo lên trên cánh tay. Tiếp theo, liền nhìn thấy Triệu Duẫn Sơ học cậu dùng tay cầm bánh mì, lịch sự văn nhã miệng nhỏ ăn vào.

    Vân Nhạn Hồi quả thực dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: "Được rồi, ngươi vui vẻ là được."

    Ăn xong bữa sáng Song Nghi cầm chén rửa xong liền lại chạy.

    Tiểu Bảo nói mình ăn no không đi được, Vân Nhạn Hồi liền đem nhóc ôm đến trong phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, "Đọc sách đi."

    Vân Nhạn Hồi có thể tự mình quản chính mình, giác ngộ của Tiểu Bảo còn không có cao như vậy, lâu lâu còn cần cậu nhìn chằm chằm.

    Tiếp theo, Vân Nhạn Hồi vào phòng bếp, chuẩn bị làm bánh kem ốc.

    Đồ ăn vặt như vậy bình thường sẽ rất nổi danh ở cổ đại, nhưng cũng là thứ nhà bình thường sẽ không làm, trong《□□》*() Tây Môn Khánh vô cùng mong nhớ ái thiếp của hắn Lý Bình Nhi từng vì hắn làm bánh ốc kem, sau khi Lý Bình Nhi chết trong nhà cũng không ai làm thứ này nữa.

    (* tui nghĩ là phim Kim Bình Mai, trong bản QT ghi vậy, cơ mà bản CV không có).

    《 Thanh Bại Loại Sao 》 nói cái này kêu bào ngư*, lại kêu nó là phomai, bởi vì nó là do người nhà họ Bào phát minh. Vân Nhạn Hồi lại cảm thấy không quá đáng tin cậy, dù sao cậu chưa từng nghe nói hay thấy qua người Trung Nguyên làm ra thứ này, có lẽ là thật sự lấy từ chỗ người Hồ, rốt cuộc khu vực Trung Nguyên không ăn các chế phẩm bằng sữa nhiều bằng họ.

    (*nguyên gốc là鲍螺: ? Cứu với mọi người ơi).

    Tóm lại, Vân Nhạn Hồi cho rằng thứ này vô cùng thích hợp cho người già, phụ nữ và trẻ em ăn.

    Triệu Duẫn Sơ cũng đi theo chen vào phòng bếp, vẻ mặt tò mò mà đánh giá. Phòng bếp trong nhà mình hắn còn chưa từng tiến vào, càng không nói đến phòng bếp nhà Vân Nhạn Hồi.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  5. Rishima Erica

    Bài viết:
    5
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Nhạn Hồi thấy Triệu Duẫn Sơ đi theo tiến vào, liền kêu hắn làm cu li, giúp mình quấy sữa bò.

    Triệu Duẫn Sơ có rất nhiều sức lực, lực đạo đều đều đem mớ sữa bò kia quấy mấy trăm lần, dầu cùng sữa chia ra, như thế, mặt dầu phía trên sau khi làm lạnh chính là bơ, sữa trầm ở dưới, đợi một lát nữa sẽ dùng nó làm phomai.

    Quấy xong thì thêm vào đó một chút mật ong, một lát sau sẽ é nó thành thể rắn, lại đem cho vào nước lạnh để đông một chút, thấy nó đặc quánh lại liền dùng kẹp kẹp nó thành hình. *

    (đoạn này dịch bằng niềm tin mọi người ạ=)) .

    Màu sắc trắng trắng, vì để làm nó càng thêm mĩ quan, Vân Nhạn Hồi hái một chút dâu tằm về, trên mỗi cái đều đặt thêm một trái, đặt tất cả lên mâm nhìn đặc biệt đẹp mắt.

    《□□》 cũng có một loại màu hồng như vậy, đó chính là bỏ thêm sắc tốt của thực vật, chỗ của Vân Nhạn Hồi không có chuẩn bị thứ này, nếu không tất cả các màu sắc khác đều có thể làm ra, tiểu hài tử càng thêm thích.

    Vân Nhạn Hồi múc một khối lên nhấp một ngụm, phomai vào miệng là tan, mang theo mùi sữa vô cùng nồng đậm, cùng hương vị mật ong thơm ngọt, dâu tằm vốn chỉ là lâm thời thêm vào lại mang thêm một chút chua ngọt, đặc biệt giải ngấy, thành mọt bút vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.

    Hương vị có chút khác thứ cậu ăn ở chỗ thương nhân Hồ, có thể là do khác biệt trong chi tiết dẫn tới, hơn nữa thương nhân Hồ thích bỏ vào tương đối nhiều đường, cậu đơn nhiên không dám làm như vậy. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới mùi vị chỉnh thể có món này, tổng thể cũng coi như thành công.

    Hồi thần nhìn đến Triệu Duẫn Sơ chờ mong mà nhìn mình, Vân Nhạn Hồi lại múc thêm một khối cho hắn.

    Triệu Duẫn Sơ cúi đầu ngậm lấy, ăn đến một miệng đều là hương sữa cùng mật ong, cười đến đôi mắt đều cong, "Ăn ngon."

    Vân Nhạn Hồi cảm thấy thỏa mãn, mục một ít ra để riêng, dự bị để lại cho Trịnh Bình cùng Song Nghi, Tiểu Bảo, lại bao mấy cái cho Triệu Duẫn Sơ, dư lại bỏ vào một chén gốm lớn, sau đó kêu Tiểu Bảo tới ăn.

    Tiểu hài tử đối với thứ này hoàn toàn không có sức chống cứ, đặc biệt là trong nhà cơ bản không ăn qua thứ gì làm từ sữa, Tiểu Bảo so với Triệu Duẫn Sơ thường ăn chế phẩm từ sữa trong phủ đơn nhiên sẽ nhiệt tình nhiều hơn và phần.

    Trước mắt nhưng người ăn thử đều cho đánh giá rất tốt, Vân Nhạn Hồi cũng yên tâm đem chén gốm đậy lại, mang đi cho Liễu Nhiên.

    Liễu Nhiên nhìn thấy ngoại hình, liền trước khen một phen, "Khó trách kêu bào ốc, hóa ra là làm thành hình con ốc, nhìn còn rất tinh xảo."

    Vân Nhạn Hồi: "Hắc hắc, kỳ thật có mấy khối làm không tốt, nhìn không giống ốc nước ngọt, nhìn như là cứt chó, liền không dám bưng tới cho ngài, đưa Triệu công tử."

    Liễu Nhiên: "..."

    "Ngươi, ngươi.." Triệu Duẫn Sơ nóng nảy, đem phomai Vân Nhạn Hồi đã bao lại cho mình đặt lên trên bàn muốn cởi bỏ, nhìn xem có phải cậu cho mình tất cả đều là "Bơ phao phân" hay không, thật là ủy khuất vô cùng.

    "Lừa gạt ngươi lừa gạt ngươi thôi, ngươi liền ở bên cạnh nhìn, nơi nào có hình dạng phân chó, ta chỉ là nói giỡn với đại sư thôi." Vân Nhạn Hồi cảm thấy Triệu Duẫn Sơ thật là một cái ngốc bạch ngọt, ngây thơ.

    Triệu Duẫn Sơ vẫn là mở túi xác nhận một chút, thấy tất cả đều hoàn hảo mới bỏ qua.

    Liễu Nhiên bật cười, trực tiếp dùng tay cầm một khối ăn, liền biết lúc trước Vân Nhạn Hồi hình dung quả thật không sai, quả thật là vào miệng là tan, không cần cố sức nhai, cực kỳ mềm mại, hương vị thực thích hợp lão nhân.

    "Thật là hương vị nhân gian a!" Lại tưởng tượng đây là "Đồ đệ" tự thân làm cho mình, lão hòa thượng vô cùng cảm động cho ra một đánh giá cực cao.

    "Sau này đại sư muốn ăn liền nói với ta, ta làm cho ngài ăn." Mấy năm nay lão hòa thượng thật sự đối xử với nhà cậu khá tốt, trong lòng Vân Nhạn Hồi rõ ràng, tuy nói ngoài miệng thường xuyên trêu ghẹo lão, nhưng trong tâm vẫn vô cùng cảm tạ Liễu Nhiên. Người tốt thuần tuý như vậy, cho dù ở nơi cổ đại dân phong thuần tuý cũng ít thấy.

    Không chỉ lão hòa thượng, sau khi Song Nghi cùng Trịnh Bình trở về nếm thử phomai cũng vô cùng yêu thích. Chỉ là đáng tiếc, làm phomai sẽ phải cần rất nhiều sữa bò, tuy rằng mỹ vị, cũng chỉ sợ không thể ăn thường xuyên.

    Vân Nhạn Hồi chỉ là tùy tay làm thử chút đồ ăn vặt, cái thứ này phí tổn cao, thương nhân hồ cũng không nghĩ tới việc bán nó, cậu đơn nhiên cũng sẽ không làm.

    Chỉ là lại qua mấy ngày Triệu Duẫn Sơ lại xuất hiện ở chùa Đại Tướng Quốc, tới tìm Vân Nhạn Hồi.

    Ngày hôm đó hắn mang về một ít phomai, người Biện Kinh vốn hảo ngọt, vương phi ăn thứ này cũng rất là thích, liền kêu đầu bếp trong phủ đi làm, nhưng mà đầu bếp trong phủ cũng đâu biết làm thứ này. Hỏi qua Triệu Duẫn Sơ mới biết là Liễu đệ tử Nhiên đại sư học được từ chỗ người Hồ.

    Hiện giờ trong chính đình chính là một vị vua nhỏ tuổi, Thái Hậu chủ chính, cực kỳ kiêng kị vị Vương gia cả tài phú lẫn nhân lực mạnh mẽ mấy năm nay này. Phụ thân Triệu Duẫn Sơ trước đó không lâu vừa mới cáo bệnh trốn ở trong nhà, chính là sợ bị người khác ngờ vực có tâm đoạt vị.

    Dưới tình huống như vậy, vương phi không tiện ra lệnh tìm kiếm thương nhân Hồ khắp nơi một cách bừa bãi, vì thế đơn giản kêu nhi tử lại đi một chuyến tới chùa Đại Tướng Quốc, mang theo đầu bếp trong phủ, muốn xin học được thực đơn từ chỗ đệ tử Liễu Nhiên đại sư.

    Triệu Duẫn Sơ còn mang theo 30 quan tiền vương phi cho đem tới, coi như học phí.

    Vân Nhạn Hồi cảm thán với sự hào phóng của vương tôn quý tộc, tuy nhiên lại thấy có hơi hổ thẹn. Tuy thương nhân người Hồ dạy cách làm cho cậu cũng không nói không được dạy cho người khác, thế nhưng có tiền lại là chuyện khác, huống chi cậu cùng Triệu Duẫn Sơ còn xem như người quen.

    Triệu Duẫn Sơ còn muốn để 30 quan lại cho cậu, nhưng Vân Nhạn Hồi kiên trì không thu, hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành nói: "Không thì như này đi, sau này nếu như nhà ta có làm phomai, liền cho ngươi cùng Liễu Nhiên đại sư một chút, nếu có sữa thừa cũng đưa tới, cho con gấu nhà ngươi ăn."

    Vân Nhạn Hồi cực kỳ cao hứng, Bối Bối cả ngày nháo muốn uống sữa đâu, không có sữa liền lăn lộn đầy đất, ôm chân người không cho đi, vẫn luôn kêu chít chít không ngừng, nghe đến mức khiến người ta không đành lòng. Mặc dù muốn mua cho nó cũng có lòng mà không có sức.

    "Như vậy khá tốt, nhưng mà ngươi cũng đưa vài lần liền thôi." Cậu cảm thấy cần thiết phải cường điệu điểm này, nếu không lấy cái tính tình thành thật của Triệu Duẫn Sơ, rất có khả năng vừa đưa chính là ba bốn năm, nếu vậy không phải còn quý hơn 30 quan?

    Đầu bếp nhà Triệu Duẫn Sơ mang theo một vài dụng cụ rất tốt tới, bao gồm cả sữa, đường, các nguyên liệu khác, Vân Nhạn Hồi liền tay cầm tay nói với hắn một hồi, đem tất cả quy trình giải thích thật rõ ràng, đặc biệt là công đoạn tạo hình.

    Đầu bếp nhà người ta không hổ là người chuyên nghiệp, lập tức học được không nói, càng là suy một ra ba, liền ở chỗ này làm ra một loại phomai khác còn ngon hơn.

    Lần trước Vân Nhạn Hồi còn nghĩ không có màu nhuộm đồ ăn gì đó, vị đầu bếp này thế nhưng lại có mang theo, màu sắc nào cũng có, đều là thuần thiên nhiên, không những làm ra phomai có màu, còn làm ra được loại hai màu, ba màu. Cũng chính là trộn lẫn sắc tố bất đồng, đặt ở vật chứa đồng thời tạo hình.

    Bên trên còn có thể như Vân Nhạn Hồi đặt thêm ít trái cây, hoặc chút đường vụn linh tinh.

    Cuối cùng, đầu bếp nhà Triệu Duẫn Sơ ở chỗ này học được cách làm phomai, thực nghiệm một đống lớn các loại khẩu vị bộ dáng khác nhau, thời điểm rời đi cũng không mang theo, tiện nghi đám người Vân Nhạn Hồi, nhà mình ăn cũng ăn không hết, còn đưa cho hàng xóm cùng Liễu Nhiên.

    Sau đó không bao lâu, món ăn phomai này lại từ vương phủ lưu truyền trong khắp giai tầng quý tộc Biện Lương, Vân Nhạn Hồi cũng coi như là đẩy mạnh phổ cập phomai ở Bắc Tống.

    Nương theo cái cứ đưa phomai cùng sữa bò, Triệu Duẫn Sơ lại vui vẻ chạy về chùa Đại Tướng Quốc thêm mấy lần, Vân Nhạn Hồi bắt người tay ngắn, cũng không thể không biết xấu hổ đóng cửa không tiếp như trước kia.

    Ngày này Triệu Duẫn Sơ ôm một vại sữa bò tới, còn chưa đi tới cửa, liền có một thân ảnh trắng đen nhào tới, vững chắc ôm lấy cẳng chân hắn, đúng là Vân Bối Bối.

    Bởi vì Triệu Duẫn Sơ mỗi lần tới đều mang theo sữa bò, Bối Bối đã nhớ kỹ hắn.

    Triệu Duẫn Sơ không tránh thoát được, lại không có cách nào khiến nó thả ra, kéo một cái chân bị ôm lấy, cứ như nửa tàn lết thêm vài bước, "Sư huynh, sư huynh cứu ta!"
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...