Ngôn Tình [Edit] Phong Trào Độc Miệng - Tửu Hữu Đường

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi JelyNguyen, 9 Tháng chín 2023.

  1. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Điệu đi chếch choáng này chắc không phải do đói, mà là say

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơm, mì xào, bánh bao thịt, cá kho, khoai tây sợi, dưa hấu, vải, đủ loại đồ ăn và hoa quả bày biện trong nhà ăn, thực sự rất phong phú.

    Lưu Hữu Bân bước nhanh hơn, cầm hai cái đĩa trống đựng trái cây và đồ ăn.

    Cơm nước xong thì tráng miệng trái cây. Lúc này mới vỗ cái bụng no đi xuống nơi nghỉ ngơi tầng 3.

    Vào khu phòng ngủ nữ ở tầng 3, năm cô gái khác đã chọn xong giường cho mình, đang sắp xếp đồ đạc.

    Vào cửa có một cái tủ to, trong tủ đặt một đống trang phục thi đấu chưa bóc túi, đồ dùng vệ sinh vân vân.

    Lưu Hữu Bân chọn bộ đúng số đo của mình, Lấy xong lại chọn cái giường tầng dưới, cất đồ ở mép giường.

    Cái giường ngủ này cách vị trí cửa rất xa. Bên phòng ngủ cho nữ có rất nhiều giường, chắc Cử Phương cũng không ngờ thí sinh có thể trụ lại.

    Số lượng giường được chuẩn bị từ đầu là rất nhiều. Nhưng hiện tại chỉ còn 11 thí sinh, 5 nam và 6 nữ.

    Bên phòng nam chỉ dùng 5 giường, bên phòng nữ chỉ dùng 6 giường. Điều này dẫn tới còn rất nhiều giường trống.

    Bên phòng nữ, bởi vì 6 cô đều không quen biết nhau, cho nên lúc 6 người chọn giường ngủ thì đều không chọn giường gần nhau, mỗi giường đều cách nhau một khoảng cách.

    Giường ngủ của Lưu Hữu Bân là cách xa mọi người nhất, bởi vì cô chọn giường trong góc.

    Cách cái giường này không xa có một cái phòng nhỏ. Lưu Hữu Bân mở cửa nhìn thoáng qua, bên trong là một phòng vệ sinh nhỏ có cái quạt thông gió rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Lưu Hữu Bân chọn giường chỗ này, tiện đi WC.

    Bò lên giường thử độ đàn hồi của đệm, tính ổn định không khác giường kí túc xá trường lắm. Nhưng điều tốt hơn một chút chính là đệm giường này thoải mái hơn trường học chút xíu.

    Thoải mái tới mức Lưu Hữu Bân thử giường mà sắp chìm vào mộng đẹp sau một buổi sáng mệt mỏi.

    Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng loa thông báo: "Thông báo, thông báo, hiện tại là 1 giờ 01 phút chiều, hiện tại là 1 giờ 01 phút chiều, khoảng 30 phút nữa khu ăn uống và khu vệ sinh sẽ đóng, xin các thí sinh hãy tranh thủ thời gian đi dùng bữa và rửa mặt. 30 phút sau, khu ăn uống và khu vệ sinh sẽ khóa cửa đúng giờ."

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Lập tức tỉnh táo. Cái tổ chức xấu xa này, giữa chưa còn thông báo bằng loa.

    À, đúng rồi, điện thoại của bọn cô đều bị tịch thu, ai không có đồng hồ thì không thể xem giờ. Chẳng lẽ đây là lý do Cử Phương phát loa thông bao vào giữa trưa cho bọn họ nghe?

    Chẳng lẽ các người không thể lắp cái đồng hồ trong khu nghỉ ngơi để các thí sinh tự xem thời gian sao? Sao cứ phải dùng loa thông báo?

    Lưu Hữu Bân bực bội đứng dậy cầm đồ và quần áo bò lên tầng 11.

    "Mệt quá." Động tí là phải leo cầu thang, mệt chết mất.

    Khu vệ sinh ở tầng 11 cũng chia làm khu nam và khu nữ. Lưu Hữu Bân vọt thẳng vào khu nữ tắm nhanh gọn lẹ. Tắm xong thì giặt quần áo luôn, sau đó mới mặc quần áo mới, cuối cùng cầm quần áo đã giặt sạch nhanh chóng quay lại tầng 3.

    Đầu tiên là phơi quần áo ướt ở ban công, phơi xong thì ngồi trên giường dùng khăn lông chậm rãi lau khô tóc.

    Đang lau tóc thì thấy một cô gái tóc ướt, khóc sướt mướt bưng chậu quần áo đi vào.

    Lưu Hữu Bân đang do dự có nên hỏi thăm không, bèn thấy một cô gái gần đó đã hỏi thăm trước.

    Nghe nửa ngày, tổng kết lại là: Buổi trưa cô gái này không đi ăn cơm trước mà là đi tắm rửa trước. Tắm xong, cô định lấy đồ ăn ở tầng 8, mang xuống tầng 3 để ăn nhưng bị nhân viên công tác cản lại, người ta không cho cô mang ra ngoài. Sau đó, cô gái chỉ đành để tóc ướt, bưng chậu quần áo ướt, ngồi ở tầng 8 ăn cơm.

    Chưa xong đâu. Vừa ăn được một lát thì cô được nhân viên thông báo đã đến giờ, 1 giờ 30 phút chiều rồi, mấy bảo vệ cao to vạm vỡ trực tiếp đuổi cô ra khỏi khu ăn uống.

    Cô gái trơ mắt nhìn nhân viên khóa cửa ngay trước mặt người mới ăn mấy miếng là cô. Và thế là, cô gái trẻ mệt mỏi nửa ngày vừa đói vừa nghe thông báo đã đến giờ khóa cửa, tủi thân bật khóc.

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Hừm, cô đừng khóc, cô học tôi này. Lần sau mình cứ ăn cơm trước rồi đi làm chuyện khác, không gì quan trọng hơn ăn cơm.

    Lưu Hữu Bân cho rằng trong nhóm thí sinh chỉ có cô gái này không được ăn trưa no, nhưng kết quá không phải vậy.

    2 giờ chiều, tất cả mọi người đứng trên đài thi đấu, Lưu Hữu Bân phát hiện có một thí sinh nam đi đường loạng choạng.

    Lưu Hữu Bân tò mò hỏi Trương Lập đứng cạnh cô, đươc Trương Lập lắp bắp báo cho biết vị thí sinh nam này đúng là không ăn cơm trưa.

    Tuy không ăn trưa, nhưng người ta lên tầng 9 uống rượu nhiệt tình, uống no rượu ở đài phun rượu. Cho nên, hiện tại người ta đi lâng lâng chắc không phải vì đói, mà là say..

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Ông anh này nghiện rượu kinh vậy sao?

    Anh không biết buổi chiều cần làm gì à? Còn uống nhiều rượu như thế? Chắc lúc này anh không có cảm giác đứng vững.

    Không thấy đôi mắt nhỏ của MC Dương Hằng à? Lúc này người ta đang trộm liếc anh đấy, ông anh ạ.

    Ông anh nọ: "..."

    Ngày thường tôi ngàn ly không say, ai biết tôi chỉ mới uống no rượu của Cử Phương mà đã say như này rồi.

    Số độ của nó không đúng.. không đúng.. nó quá cao, hình như nồng độ cao hơn ngày thường tôi uống rất nhiều lần..

    Cử Phương: "..."

    Rượu nồng độ thấp thì không phải rượu. Chúc ngài dùng rượu vui vẻ.
     
  2. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Lưu Hữu Bân đành tiếc nuối tùy tiện chọn hai tay đấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông anh say rượu có vui vẻ thoải mái không thì Lưu Hữu Bân không biết. Nhưng Lưu Hữu Bân biết, hiện tại cô rất vui.

    Hạng nhất, Lưu Hữu Bân giành vị trí số 1 ở vòng đầu tiên "Thâm thúy hơn Lưu Hữu Bân".

    Nhìn số phiếu cao nhất trên màn hình lớn ngay dưới tên mình, Lưu Hữu Bân mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên.

    Khóe miệng mỉm cười lúc này cũng toét tới mang tai.

    Trên màn hình lớn xếp hạng số phiếu từ cao đến thấp, người đứng cuối được 532 phiếu, là thí sinh số 7.

    Cũng là cô gái đầu tiên hỏi thăm cô gái tóc ướt, bưng chậu quần áo khóc sướt mướt về phòng ngủ cho nữ. Lúc này, cô ấy cũng khóc vì bị loại.

    Ngược lại, cô gái trưa nay khóc cười rất tươi. Bởi vì cô được hạng 4, đạt được 13289 phiếu bầu.

    Dưới số phiếu 13289 vừa hiện lên cái tên Tôn Tình Tình, Tôn Tình Tình chính là cô gái đã khóc buổi trưa, lúc này ngây ngốc nhìn ba chữ Tôn Tình Tình to đùng, cười lộ cả cao răng.

    Hạng 3 là Trương Lập. Tuy Trương Lập nói lắp bắp nhưng lại gây bất ngờ khi nhận được 30896 phiếu bầu, đạt hạng 3.

    Hạng 2 là thí sinh số 11 khiến Lưu Hữu Bân phải che miệng cười trộm, Mạnh Long. Có 67993 phiếu.

    Nhìn lên tiếp chính là tên Lưu Hữu Bân. Lưu Hữu Bân có 86689 phiếu bầu, là số phiếu cao nhất toàn trường, hạng 1.

    Vòng thi này đào thải hai người, hai người vừa đúng một nam một nữ. Ông anh say rượu may mắn là hạng ba từ dưới đếm lên, tiếp tục ở lại đài thi đấu.

    Trên đài thi đấu, ngoài một nam một nữ vừa bị loại thì còn 5 nữ, 4 nam, tổng là 9 người.

    9 người đi xuống tầng 10 – nơi đặt microphone theo quy tắc thi đấu vòng hai mà Dương Hằng tuyên bố: "Cuộc đua phỏng vấn đường phố".

    Vì sao lại đến tầng này? Vậy thì không thể không nói tới quy tắc thi đấu "Cuộc đua phỏng vấn đường phố" mà cún Cử Phương nghĩ ra.

    "Cuộc đua phỏng vấn đường phố", tất cả thí sinh được trang bị một cái microphone, một thiết bị ghi hình, phía sau sẽ có hai bảo vệ cao to đi theo, họ luôn giữ khoảng cách 1m với các thí sinh. Các thí sinh tùy ý đi ngoài đường, tùy cơ độc miệng phỏng vấn người qua đường.

    Đúng, bạn không nghe lầm đâu, chính là tùy ý độc miệng phỏng vấn người qua đường. Phỏng vấn người qua đường thì phải có microphone. Cho nên, bọn cô phải đến tầng 10, nơi đặt microphone để chọn lựa.

    Chưa hết, điểm khác người hơn là: Các cô tùy ý độc miệng người qua đường sẽ không có anh quay phim quay cho, sân thi đấu trong tòa nhà cũng không có người quay phim. Tất cả đều là camera tự động phát trực tiếp, ra ngoài đường cũng vậy.

    Các thí sinh đến tầng 4 đặt thiết bị ghi hình, chọn lựa một cái camera loại nhỏ có thể tự thu hình để phát trực tiếp. Họ sẽ luôn gắn camera này lên người, tùy tiện chọn một người qua đường để chửi nhau.

    Vẫn chưa hết đâu. Mang thì mang, dù sao thiết bị camera loại nhỏ này không nặng, Lưu Hữu Bân nhịn.

    Nhưng mà, có hai bảo vệ đi theo sau trong quá trình độc miệng người khác ngoài đường là sao?

    Chỉ có hai bảo vệ thôi ư? Lưu Hữu Bân không thích điều này.

    Vì vòng đầu tiên "Thâm thúy hơn Lưu Hữu Bân" Lưu Hữu Bân giành hạng 1, cho nên lúc chọn microphone, thiết bị ghi hình và bảo vệ đi theo thì cô đều có quyền ưu tiên chọn trước.

    Chọn microphone và camera không làm khó Lưu Hữu Bân, vì cô có hiểu chuyên môn đâu.

    Cho nên, microphone thì chọn cái có thể dùng, camera phát trực tiếp cũng thế, chọn cái nhẹ, dễ mang theo và hoạt động bình thường, vậy là được.

    Nhưng chọn bảo vệ.. Lưu Hữu Bân nhìn một hàng bảo vệ đeo kính râm, mặc tây trang đứng trước mặt, khó khăn.

    Muốn hết thì phải làm sao? Không thể đi theo tôi hết sao?

    Dù sao vòng này yêu cầu ra ngoài đường, chọn một người bất kỳ để độc miệng, Lưu Hữu Bân sợ, cô sợ sẽ bị đánh.

    Khán giả xem phát trực tiếp nhìn cách Lưu Hữu Bân quan sát nhóm bảo vệ. Ánh mắt không muốn buông tha một ai suýt khiến khán giả cười chết.

    Bình luận "Thật khó chọn", "Muốn hết thì phải làm sao?", "Cười chết" tràn đầy màn hình.

    Lại phối hợp với ánh mắt Lưu Hữu Bân nhìn dàn bảo vệ bị phóng to, cùng với ánh mắt các thí sinh khác mong ngóng Lưu Hữu Bân nhanh chọn bảo vệ để còn đến lượt mình.

    Hình ảnh đó, Văn Nham xem mà nghèn nghẹn trong lòng.

    Văn Nham: "..."

    Anh mới rời phòng phát trực tiếp để đi làm việc một lát, lúc nãy trong video phát trực tiếp gần như đều là ăn mừng Hữu Bân giành hạng 1, sao giờ lại thay đổi thành chủ đề khác rồi?

    Còn Hữu Bân nữa, em mau nói cho anh biết, ánh mắt của em là sao?

    Văn Nham thật sự muốn đứng trước mặt Lưu Hữu Bân ngay lập tức, nâng má Lưu Hữu Bân, nói với Lưu Hữu Bân: "Hữu Bân ngoan của anh, mình không nhìn chằm chằm mấy người bảo vệ kia được không em? Em về anh cho em xem gương mặt đẹp trai và mấy múi cơ bụng không rõ của anh, được không? Những cái người kia có gì đẹp. Nếu bọn họ tháo kính râm xuống, tuyệt đối không đẹp trai bằng anh."

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Không phải, em không phải, em thật sự không phải, em thật sự không nhìn bọn họ. Em chỉ muốn chọn thêm mấy tay đấm cho mình thôi, chỉ đơn giản như vậy.

    Đáng tiếc.. Cử Phương nó không cho phép. Nó chỉ cho em chọn hai tay đấm, thêm một nó cũng không cho.

    Lưu Hữu Bân đành tiếc nuối tùy tiện chọn hai tay đấm đứng sau mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng chín 2023
  3. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Ông anh say xỉn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Nhà tài trợ đến

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Cư dân mạng yêu cầu báo cảnh sát

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Tiểu vào thùng rác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các thí sinh khác không biết vừa bắt đầu vòng 2, ông anh say rượu đã đưa [Cuộc thi độc miệng] lên hot search. Lúc này họ đang tiến hành phần thi của mình.

    Lưu Hữu Bân đi trên đường nhìn dòng người qua lại, bỗng nhiên cô thấy cách đó không xa có một đám người đang vây xem gì đó.

    Tính tò mò khiến Lưu Hữu Bân cũng đến đó xem thử.

    Hai vệ sĩ đi theo Lưu Hữu Bân trực tiếp mở đường cho cô vào.

    Quần chúng vây xem thấy Lưu Hữu Bân đều tự giác nhường đường cho cô, còn không hẹn mà cùng đứng cách cô xa một chút.

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Ủa? Mọi người đều khách sáo vậy sao?

    Mọi người: "..."

    Không khách sáo không được, hai vệ sĩ sau lưng cô như hổ rình mồi, ai dám thái độ?

    Khán giả xem phát trực tiếp thấy vẻ mặt mờ mịt của Lưu Hữu Bân đều phải cười chết.

    Có hai vệ sĩ cao to nghiêm túc đi kè kè theo sau, ai nhìn thấy cô cũng phải né tránh, đúng không?

    Cố tình Lưu Hữu Bân không có tự giác này, cứ muốn chen vào trong đám người cơ.

    Mọi người lập tức dành cho Lưu Hữu Bân một khoảng trống.

    Lưu Hữu Bân đứng tại chỗ VIP xem náo nhiệt.

    Một người phụ nữ trẻ khoảng 30 tuổi, một tay kéo bé trai 5-6 tuổi, một tay đang giằng co với bác lao công.

    Người phụ nữ trẻ kia muốn kéo con mình đi, bác lao công lại kéo cô ta không cho đi.

    Bác lao công nói với người phụ nữ này: "Muốn đi cũng được, cô phải dọn sạch bãi nước tiểu con trai cô tiểu chỗ thùng rác đã rồi hẵng đi. Nếu không dọn sạch thì cô đưa tôi 10 tệ để tôi làm, không thì cô đừng hòng đi đâu hết."

    Hoặc là đưa tiền, hoặc là dọn sạch. Nếu không muốn làm cả hai thì đừng hòng mang con rời đi.

    "Thèm tiền phát điên rồi à? Không phải xử lý rác là công việc của bà sao? Dựa vào đâu tôi phải trả bà tiền? Bà nhận tiền lương của quốc gia mà?" Người phụ nữ này dùng sức muốn thoát khỏi tay bác lao công nhưng không được.

    Bác lao công túm chặt tay cô ta không buông: "Tôi nhận tiền lương không phải dùng để dọn bãi nước tiểu con cô đi bậy, con người cô có ý thức công cộng không? Rõ ràng nhà vệ sinh công cộng chỉ cách nơi này chưa tới 200m, cô không đưa con đến đó tiểu, sao cứ phải tiểu ở đây?"

    "Nhà vệ sinh mà bà nói không ai quét dọn, bẩn muốn chết, con tôi nhỏ như này sao chịu nổi? Hơn nữa, đây là trẻ con, nước tiểu trẻ con thì bẩn tới đâu? Bà chịu quét dọn một chút thì có sao? Thằng bé không nhịn tiểu được thì tôi cũng đâu còn cách nào khác."

    "Tôi mặc kệ, hôm nay hoặc là cô dọn sạch, hoặc là đưa tôi 10 tệ để tôi dọn, nếu không cô đừng hòng đi."

    "Bà chắc chắn? Nếu bà còn như này thì tôi sẽ khiếu nại bà. Tôi thấy bà lớn tuổi nên không muốn so đo với bà, nhưng nếu bà nằng nặc muốn thế thì bà đừng trách tôi đến đơn vị của bà khiếu nại bà đấy." Người phụ nữ trẻ thấy bác lao công vẫn giữ nguyên chính kiến của mình bèn uy hiếp bác.

    Bác lao công vừa nghe lời này, tay buông lỏng theo bản năng.

    Cô ta nhân cô hội giật tay mình khỏi tay bác lao công, sau đó cô ta nhanh chóng kéo con ra khỏi đám người.

    Toàn bộ quá trình, thằng bé kia đều nghịch ngợm duỗi chân đá bác lao công, lúc đi còn làm mặt quỷ trêu bác.

    Chỉ để lại bác lao công nản lòng, bất lực đứng tại chỗ.

    Thấy bác lao công như vậy, những người vây xem bắt đầu sôi nổi chỉ trích người phụ nữ kia và thằng con đá người của cô ta.

    Bác lao công: "..."

    Bác nhìn người qua đường xem hết sự việc mới lên tiếng vì mình, yên lặng đến chỗ thùng rác, bắt đầu dọn nước tiểu.

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Xem giận thật nha.

    Lưu Hữu Bân nhanh chân chạy đuổi theo hai mẹ con nhà kia.

    Tay trái của Lưu Hữu Bân nắm lại, tay phải cầm microphone, bước nhanh theo người phụ nữ trẻ, vừa đi vừa hỏi: "Chào chị, chúng em là phóng viên đường phố. Không biết chị có thể nhận một cuộc phỏng vấn ngắn không?"

    Người phụ nữ trẻ dắt con trai dừng bước, nhìn Lưu Hữu Bân gắn camera phát trực tiếp trên đầu, hỏi: "Có thù lao không?"

    Lưu Hữu Bân lắc đầu, "Không có."

    Nói xong liền thấy cô ta kéo con muốn đi.

    Lưu Hữu Bân vội vàng bỏ thêm một câu: "Nhưng sẽ có một phần quà tinh xảo."

    Vừa dứt lời, người phụ nữ trẻ lại kéo con trai dừng bước.

    Lưu Hữu Bân thấy vậy vội vàng phỏng vấn cô ta: "Nhà chị có tủ quần áo không? Tủ quần áo dùng để đựng gì?"

    Người phụ nữ trẻ: "?" Câu hỏi gì lạ vậy?

    "Nhà ai chẳng có tủ quần áo? Tủ quần áo đương nhiên dùng để chứa quần áo rồi."

    Lưu Hữu Bân né tránh thắng bé định đá cô, mỉm cười hỏi tiếp: "Nhà chị có phòng bếp không? Phòng bếp có chức năng gì?"

    Cô ta nhìn Lưu Hữu Bân như nhìn con ngốc: "Nhà ai không có phòng bếp? Phòng bếp đương nhiên dùng để nấu ăn."

    Lưu Hữu Bân dùng chân đá văng cái chân thắng nhóc kia đá cô, tiếp tục cười hỏi bà mẹ trẻ: "Vậy nhà chị có thùng rác không? Thùng rác chị để làm gì?"

    Lần này cô ta nhanh chóng trả lời: "Nhà ai chẳng có thùng rác? Thùng rác đương nhiên dùng để đựng rác."

    Lưu Hữu Bân nhanh chóng tiếp lời: "Cái gì chị cũng hiểu, vậy sao vừa nãy chị cho con chị đi tiểu ở thùng rác? Là vì chị không có ý thức công cộng sao?"

    Bà mẹ trẻ lập tức xụ mắt: "Liên quan gì tới cô? Cô thuộc nhà truyền thông nào? Tôi muốn khiếu nại cô."

    Lại khiếu nại? Lưu Hữu Bân đá lên đùi thằng nhóc vừa đá lên đùi cô, hung dữ nhìn thằng nhóc, trả lời bà mẹ: "Khiếu nại? Chị chỉ có tí năng lực này thôi à? Chỉ biết khiếu nại. Nhà tôi làm truyền thông đấy, chị đến nhà tôi mà khiếu nại."

    "Cô đá con tôi cái nữa thử xem?" Cô ta kéo con mình cách xa Lưu Hữu Bân một chút rồi tức giận thách thức cô.

    Thằng nhóc còn giãy giụa muốn đá lại, cô ta trực tiếp buông lỏng tay đang dắt con, để mặc con tận tình đá Lưu Hữu Bân.

    Lưu Hữu Bân nhanh nhẹn né tránh chân đá của thằng oắt này, lắc người trốn sau mẹ nó.

    Người phụ nữ này dịch trái, Lưu Hữu Bân cũng dịch trái; cô ta dịch phải, Lưu Hữu Bân cũng dịch sang phải. Dù sao mặc kệ cô ta dịch sang bên nào thì cô đều dịch sang bên đó.

    Thằng nhóc đá hụt Lưu Hữu Bân, ngược lại toàn đá trúng mẹ nó.

    Lập tức khiến bà mẹ tức giận, kéo thằng con đánh: "Con đang làm mẹ đau đấy con biết không? Con không biết lực đá của con đau thế nào à?" Lực đá đó y như con nghé con.

    Lưu Hữu Bân nhân cơ hội giơ microphone gần miệng cô ta, hỏi: "Nếu chị biết con chị đá người rất đau, vậy sao chị lại để mặc con chị đá người khác? Là do chị không có tố chất sao?"

    Cô ta lay thằng con bị đánh khóc kêu oai oái, tức giận chất vấn Lưu Hữu Bân: "Liên quan gì đến mày? Tao thấy mày rất kỳ cục, có ai phỏng vấn như mày không? Quà tặng tinh xảo đâu, đưa cho tao, tao phải đi, không nhận phỏng vấn của mày nữa."

    Lưu Hữu Bân nhìn thằng nhóc bướng bỉnh đang khóc, mỉm cười: "Vậy chị hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi trước. Trả lời xong tôi sẽ trao quà cho chị."

    Cô ta không kiên nhẫn gật đầu: "Mày vừa hỏi gì?"

    Lưu Hữu Bân hỏi ngắn gọn: "Xin hỏi, chị là một người không hề có tốt chất sao?"

    "Phải phải phải, được chưa?" Cô ta lay thằng con muốn đá mình, tức giận trả lời Lưu Hữu Bân không thèm suy nghĩ.

    Lưu Hữu Bân thu hồi gương mặt tươi cười, "Được rồi. Cuộc phỏng vấn của chị đã kết thúc, hiện tại chị có thể đi."

    "Quà tặng tinh xảo của tao đâu? Đưa quà cho tao, tao đi."

    "Chúng tôi phát quà tặng tinh xảo là dựa vào tố chất mỗi cá nhân. Không tố chất thì sẽ không thể tặng cho chị món quà tinh xảo."

    Cô ta vươn tay, hỏi bất chấp: "Vậy quà không tố chất là gì?" Lấy ra đưa cho tao.

    Lưu Hữu Bân nghiêm mặt: "Không khí, là không khí.." Cho chị dùng không khí cũng hơi lãng phí.

    Cô ta thẹn quá hóa giận muốn đánh Lưu Hữu bân.

    Lưu Hữu Bân trực tiếp né tránh, trốn sau lưng hai vệ sĩ.

    Cô ta thấy hai vệ sĩ cao to, sợ hãi ôm thằng con khóc nháo không ngừng nhanh chóng rời đi.

    Phòng live của Lưu Hữu Bân bị người chen chật cứng.

    Văn Nham nhìn làn đạn tràn khắp màn hình, như là "Nói hay lắm, phải cho ít giáo dục, dạy con thành như này đúng là không gia giáo, loại người này phải trị", "Sau lưng đứa trẻ khó ưa đều là phụ huynh khó ở", "Thằng ranh này nổi tiếng nhất khu nhà tôi, nhà trẻ trong tiểu khu cũng không nhận nó", "Mắng hay lắm, đúng là không tố chất".

    Khán giả trong phòng phát trực tiếp của Lưu Hữu Bân thì nhiệt tình mắng đối tượng Lưu Hữu Bân phỏng vấn.

    Còn khán giả trong phòng phát trực tiếp của Mạnh Long thì đều mắng Mạnh Long.

    Nguyên nhân là Mạnh Long tùy tiện kéo một người qua đường lại, hỏi người ta: "Anh đi đường không cười là vì anh biết mình xấu trai phải không?"

    Người qua đường: "..."

    Không hiểu.

    Vẻ mặt khó hiểu lướt qua trong phòng live, Mạnh Long lại hỏi tiếp một người qua đường: "Một cô gái như cô mặc ít vải là muốn dụ dỗ ai?"

    Trên màn hình là một cô gái thoạt nhìn khá trẻ, trên người mặc váy xuông bình thường dài quá đầu gối và đi tất da.

    Cô gái nhìn lại trang phục của mình, sao lại thiếu vải, còn dụ dỗ?

    "Dụ dỗ anh đấy, được chưa? Anh cũng thật dễ bị dụ." Chỉ cần là nữ thì đều quyến rũ được anh.

    Mạnh Long đẩy mắt kính: "Con gái nên biết tự ái." Mạnh Long là thẳng nam sắt thép cộng thêm bảo thủ, hoàn toàn không ưa nhìn con gái ăn mặc mát mẻ.

    Nhưng khán giả xem live lại không cảm thấy cô gái ấy mặc thiếu vải, Mạnh Long còn nói người ta phải biết tự ái nữa. Trong lòng Mạnh Long có thể nói gì có lý hơn không?

    Những lời này trực tiếp thổi bùng ngọn lửa của các chị em đang xem phát trực tiếp.

    Độc miệng không phải độc như thế, thật đấy.

    Làn đạn trong phòng phát trực tiếp của Mạnh Long đều mắng Mạnh Long, "Sáng sớm tinh mơ diệt vong, anh sống ở hiện đại làm gì?", "Váy dài thêm tất da là mặc thiếu vải dữ chưa?", "Nam này có bệnh, không ngờ anh ta lại là người như thế.."

    Tới phòng live của Trương Lập, làn đạn lại biến thành khung cảnh hài hước dễ chịu.

    Chỉ thấy Trương Lập bình tĩnh giơ microphone hỏi người qua đường: "Bác.. bác.. chào bác, cháu có thể.. phỏng vấn bác không?"

    Bác gái qua đường cười hiền lành, trả lời: "Có thể, cậu phỏng vấn đi."

    Trương Lập giơ microphone hỏi bác gái nọ: "Bác cảm thấy.. đến tuổi.. lớn.. có gì tốt với mình không?"

    Bác gái cười hỏi lại: "Cậu thấy sao?"

    Trương Lập: "Không.. không tốt."

    Bác gái: "Không tốt mà cậu còn hỏi?"

    Trương Lập: "Ngài.. từ sau khi có tuổi, buổi tối.. giấc ngủ buổi tối thế nào?"

    Bác gái liếc anh: "Cậu cảm thấy thế nào?"

    Trương Lập: "Không bằng.. không bằng thời.. trẻ?"

    Bác gái: "Biết mà cậu vẫn hỏi?"

    Khán giả xem phát trực tiếp: "..."

    Ha ha ha.

    Sao họ cảm thấy Trương Lập đáng yêu vậy chứ. Không giống độc miệng người khác chút nào.

    Ngược lại, trông bác gái có vẻ rất ngầu.
     
  7. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 26: Thật náo nhiệt

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Tạm dừng phát trực tiếp

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 28: Bạn gái của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    2 giờ chiều, [Cuộc thi độc miệng] tiếp tục phát trực tiếp thi đấu. Ngay lập tức, hàng chục nghìn người ùa vào phòng phát trực tiếp.

    Thấy trang web chính thức của Cử Phương thông báo 2 giờ chiều sẽ khôi phục phát trực tiếp.

    Các cư dân mạng muốn biết hình hình hiện tại của [Cuộc thi độc miệng] ra sao, nên gần 2 giờ chiều đã ngồi canh trước màn hình để chờ cuộc thi phát sóng.

    Phát trực tiếp được 10 phút, số lượng khán giả trong phòng lên tới 150 nghìn người.

    MC Dương Hằng nhìn 9 thí sinh trên sân thi đấu, ngón tay chỉ vào thí sinh say rượu mới từ cục cảnh sát về.

    Nói: "Cử Phương lâm thời quyết định, nghiêm cấm các thí sinh uống rượu trong thời gian thi đấu. Hiện tại, đài phun rượu ở tầng 9 đã tạm dừng hoạt động, cửa vào tầng 9 cũng đã bị khóa, trong thời gian thi các thí sinh không được ra vào tầng 9 nữa."

    Lưu Hữu Bân: "..."

    Ừm, không ảnh hưởng gì tới cô mấy.

    Các thí sinh khác: "..."

    Không ra vào thì không ra vào, dù sao chúng tôi cũng không hay uống rượu, cũng không phải quá ham rượu.

    Ông anh say rượu: "..."

    Uể oải gục đầu xuống, anh ta là kiểu người không thể xa rời rượu.

    Khán giả xem phát trực tiếp: "..."

    Sớm nên như thế. Không biết Cử Phương nghĩ sao mà lại chuẩn bị một cái đài phun rượu cho các thí sinh, trong lúc thi còn cho các thí sinh uống rượu? Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?

    Dương Hằng nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục chỉ Mạnh Long: "Trong lúc thi đấu, các thí sinh cấm đi độc miệng cách ăn mặc của người khác, mỗi người đều có phong cách riêng; chúng ta không có quyền phán xét tùy tiện và độc miệng về vấn đề ăn mặc của họ." Đừng vô duyên đi độc miệng cách ăn mặc của chị em phụ nữ.

    Vừa dứt lời, cả phòng phát trực tiếp tràn đầy vỗ tay khen ngợi.

    Các bình luận "Nói rất đúng", "Tự do ăn mặc", "Anh không có quyền đánh giá", "Vô duyên", "Nói quá đúng" chiếm toàn màn hình.

    Cảm thấy sau khi nói ra câu này, lửa giận của cư dân mạng cũng được nguôi đi phần lớn, Cử Phương ra hiệu Dương Hằng thống báo hiện tại bắt đầu phân đoạn bình chọn cho vòng thứ hai "Cuộc đua phỏng vấn đường phố".

    Dựa vào biểu hiện của các thí sinh khi phỏng vấn người qua đường trước buổi trưa, hiện tại bắt đầu bình chọn lần thứ hai.

    Thời gian bình chọn là 2 giờ 30 phút chiều đến 4 giờ chiều, thời gian là 1 tiếng rưỡi.

    5 giờ chiều sẽ bắt đầu công bố kết quả bình chọn.

    Trong thời gian này, ban tổ chức sẽ đóng cửa phát trực tiếp, các thí sinh cũng đi nghỉ ngơi, 5 giờ chiều đến sân thi đấu tập hợp là được.

    Cư dân mạng ùa vào trang web chính thức của Cử Phương để bình chọn cho thí sinh mình yêu thích nhất.

    3 thí sinh đứng cuối sẽ bị loại.

    Hạng 1 sẽ có một quyền ưu tiên cho vòng 3, về phần quyền ưu tiên là gì thì vẫn như thế, sang vòng 3 mới biết.

    "Cho nên hiện tại là thời gian các thí sinh nghỉ ngơi?" Văn Nham hỏi nhân viên Cử Phương dẫn anh lên tầng 6.

    Nhân viên Cử Phương gật đầu: "Vâng, mời luật sư Văn ngồi đây." Nhân viên công tác chỉ vào vị trí trước mặt cô.

    Vị trí này vừa khéo là vị trí Lưu Hữu Bân từng ngồi khi tiếp đón nhà tài trợ.

    Nhưng hiện tại Văn Nham không biết.

    Sau khi Văn Nham ngồi xuống, anh nói với nhân viên của Cử Phương: "Gọi tôi Văn Nham là được." Đừng gọi tôi là luật sư Văn, tôi chưa có chứng chỉ Luật sư đâu.

    Hôm nay anh đến đây là bởi văn phòng Luật anh thực tập là cố vấn hợp tác Pháp vụ cho [Cuộc thi độc miệng] của Cử Phương.

    Văn Nham cũng mới biết chiều nay.

    Văn phòng Luật Văn Nham thực tập, riêng hợp đồng pháp vụ ký kết với khách hàng đã có mấy trăm hợp đồng.

    Mà [Cuộc thi độc miệng] của Cử Phương chỉ là một trong số đó.

    Hơn nữa, trước đó nhóm Văn Nham cũng không phụ trách hợp đồng với Cử Phương và [Cuộc thi độc miệng], cho nên Văn Nham không biết cuộc thi này có ký hợp đồng với văn phòng Luật anh thực tập.

    Buổi sáng hôm nay Cử Phương gọi điện cho chủ nhiệm văn phòng của bọn anh, nói muốn bên anh phái một luật sư đến nơi diễn ra [Cuộc thi độc miệng] hàng ngày, đi làm toàn thời gian.

    Bị chủ nhiệm văn phòng từ chối thẳng thừng.

    Cuối cùng, sau khi hai bên cò kè mặc cả, quyết định văn phòng Luật phái một đại diện đến làm việc khi [Cuộc thi độc miệng] lên sóng trực tiếp là được.

    Chủ nhiệm văn phòng đồng ý, nhưng toàn thể luật sư trong văn phòng không ai nguyện đi.

    Người ta ở văn phòng, có khách đến tư vấn thành công còn được hoa hồng, đi ra ngoài tham gia phiên tòa cũng có phần trăm hoa hồng.

    Nhưng mà, nếu đi làm việc đúng giờ thì ngoài lương cứng, thật sự chẳng có thu nhập thêm.

    Cho nên, không có luật sư nào nguyện tới đây làm việc.

    Cuối cùng, vẫn là Văn Nham vừa nghe [Cuộc thi độc miệng] của Cử Phương mới chủ động xin ra trận.

    Chủ nhiệm văn phòng Luật thấy có người chủ động xin đi, cũng mặc kệ người ta là thực tập sinh hay nhân viên chính thức, lập tức cho phép.

    Cho nên, Văn Nham tới đây.

    Văn Nham nói với nhân viên Cử Phương: "Hiện tại cô gọi cái anh say rượu lên đây, tôi nói chuyện với anh ta trước." Nói chuyện bồi thường sau khi đánh người.

    Đây cũng là nguyên nhân Cử Phương muốn văn phòng Luật phái người đến đây làm việc mỗi ngày.

    Cử Phương sợ lần sau có xảy ra chuyện tương tự, công ty không kịp phái luật sư đi giải quyết.

    Nhân viên Cử Phương gật đầu: "Được." Nói xong xoay người đi gọi người.

    "Chờ một chút." Văn Nham gọi nhân viên nọ.

    Nhân viên Cử Phương khó hiểu, quay lại nhìn Văn Nham.

    Văn Nham: "..."

    Bị nhìn hơi ngại, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc: "Phiền cô gọi giúp tôi Lưu Hữu Bân."

    Nhân viên Cử Phương: "?" Gọi ai?

    Văn Nham: "Phiền cô giúp tôi gọi thêm Lưu Hữu Bân, có chút việc riêng."

    Nhân viên Cử Phương: "Hai người quen nhau?"

    Văn Nham nghiêm trang: "Bạn gái của tôi."

    Nhân viên Cử Phương: "Ồ.." Ý vị sâu xa, ngữ điệu vui vẻ, "Không thành vấn đề." Nói xong liền đi gọi người giúp Văn Nham.

    Lưu Hữu Bân vừa nghe nhân viên gọi cô lên tầng 6 bèn đoán có phải lại có nhà tài trợ muốn gặp cô?

    Nằm trên giường muốn ngủ thêm một lát, Lưu Hữu Bân lề mề không muốn đi.

    Lưu Hữu Bân không rõ, tiếp đón nhà tài trợ không phải chuyện của Cử Phương các người sao? Vì sao lúc tiếp đón nhà tài trợ lại bắt cô xấu hổ ngồi chung?

    Lưu Hữu Bân vừa đi giày vừa suy nghĩ: Nếu không phải tôi đã ký hợp đồng với các người thì tôi không muốn đi đâu.

    Nhưng ai bảo tôi đã ký hợp đồng, cho nên, nên đi vẫn phải đi.

    Đi, đi thôi.

    Lưu Hữu Bân hự hự leo cầu thang. Lúc sắp bò lên tầng 6, Lưu Hữu Bân ngẩng đầu, thấy ngay Văn Nham đang đứng ở cửa tầng 6, mìm cười nhìn cô.
     
  10. JelyNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 29: Vòng thứ hai đã kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao anh lại tới đây?" Lưu Hữu Bân mừng rỡ chạy nhanh tới chỗ Văn Nham.

    Văn Nham giang tay ôm lấy Lưu Hữu Bân: "Văn phòng Luật là cố vấn pháp vụ của [Cuộc thi độc miệng], anh cũng mới biết không lâu.."

    Văn Nham ôm lấy Lưu Hữu Bân, tỉ mỉ giải thích vì sao anh đến.

    Lưu Hữu Bân tỏ vẻ cô đã hiểu, gật đầu xác nhận với Văn Nham: "Cho nên, sau này hôm nào cuộc thi phát trực tiếp thì anh đều sẽ tới?"

    "Đúng vậy." Văn Nham dắt Lưu Hữu Bân ngồi xuống vị trí anh vừa ngồi.

    Lưu Hữu Bân thấy thế, nghĩ vị trí này không phải là chỗ cô từng ngồi khi gặp nhà tài trợ sao?

    Lưu Hữu Bân cười hì hì kéo Văn Nham cùng ngồi.

    Vừa ngồi xong, Văn Nham bắt đầu tìm kiếm trong túi.

    Lưu Hữu Bân ngó nhìn túi to của Văn Nham: "Tìm gì thế?" Cô hỏi.

    "Đồ ăn. Anh thấy hình như lúc nào em cũng phải ăn mì gói, nên trên đường tới đây anh tiện đường mua cho em ít đồ ăn, xem.." Văn Nham xách ra một túi đồ ăn vặt cho Lưu Hữu Bân.

    "Đây đều là những món em thích."

    Lưu Hữu Bân vui vẻ nhận túi đồ ăn, mở ra xem.

    Văn Nham cười, tiếp tục lục lọi trong túi.

    Lưu Hữu Bân buông túi ăn vặt, hỏi Văn Nham: "Còn gì nữa ạ?"

    "Đồ ăn, vẫn là đồ ăn, đây là bánh bao nhỏ em thích." Văn Nham lấy bánh bao nhỏ được đóng gói cẩn thận cho Lưu Hữu Bân.

    "Vẫn còn nóng, em mau ăn đi." Sờ lên còn ấm.

    Lưu Hữu Bân nhận bánh bao nhỏ, đúng là ấm thật.

    Lưu Hữu Bân ôm Văn Nham hôn một cái, "Sao anh tốt quá vậy." Toàn mua những món em thích nhất.

    "Khụ khụ khụ.. khụ khụ.."

    Tiếng ho khan ngoài cửa làm gián đoạn hành động muốn hôn lại của Văn Nham.

    Lưu Hữu Bân và Văn Nham cùng quay đầu nhìn ra cửa.

    Là ông anh say rượu, anh ta xấu hổ đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

    Ông anh say rượu vô tội nhìn hai người, nói: "Nhân viên Cử Phương nhắn tôi tới đây." Không phải tôi tự tới.

    Văn Nham gật đầu bảo anh ta vào.

    Văn Nham dẫn ông anh say rượu ngồi xuống bàn tiếp đón để nói chuyện, lại bảo Lưu Hữu Bân mau ăn bánh bao nhân lúc còn ấm nóng.

    Mãi đến khi Lưu Hữu Bân ăn xong bánh bao nhỏ, còn ăn thêm hai gói snack, Văn Nham và ông anh say rượu mới nói chuyện xong.

    Đợi anh ta đi, Văn Nham hỏi Lưu Hữu Bân, "Dạo này vẫn hay ăn mì à?" Nếu không sao cô ấy ăn hai gói snack cùng một lúc? Trước kia mỗi ngày Hữu Bân ăn nhiều nhất là 1 gói.

    "Không, chỉ có hôm nhà tài trợ đến thì mới ăn mì gói cả ngày, những ngày sau thì vừa mì vừa cơm, tự do chọn lựa. Ai muốn ăn mì thì chọn mì, muốn ăn cơm thì ăn cơm, em đều đi ăn cơm." Lưu Hữu Bân định duỗi tay mò vào túi đồ ăn vặt.

    Văn Nham nhanh chóng kéo tay Lưu Hữu Bân lại: "Ngoai, mình đừng ăn nhiều đồ ăn vặt nhé, một ngày một gói là được." Lúc trước em cũng thế mà, hôm nay làm sao vậy?

    "Đã lâu em không ăn đồ ăn vặt rồi, cho em ăn thêm gói nữa nhé anh?"

    "Không được, sắp ăn cơm rồi, mình giảm bớt đồ ăn vặt, ăn nhiều không tốt đâu, em ngoan." Mình có cơm ăn thì không nên ăn nhiều đồ ăn vặt.

    Trước khi đến anh tưởng em ngày ngày ăn mì nên mới mua nhiều snack các kiểu cho em, sớm biết vậy đã mua ít đi rồi.

    "Được rồi." Lưu Hữu Bân tiếc nuối thu tay về.

    Văn Nham: "..."

    Nắm tay Lưu Hữu Bân không cho cô rụt về, "Nhớ anh không?"

    Lưu Hữu Bân ngửa mặt nhìn anh, hỏi lại: "Anh nhớ em không?"

    "Nhớ chứ." Ngày nào anh cũng lo lắng cho em, chỉ sợ [Cuộc thi độc miệng] gây ảnh hưởng xấu tới em.

    Nhưng.. lúc này nhìn thấy em, anh thấy hình như em vẫn tràn trề năng lượng.

    "Em cũng thế." Lưu Hữu bân ôm eo Văn Nham, ôm thật chặt.

    Thực ra cũng không khó chịu lắm, vì trước kia bọn cô cũng có một khoảng thời gian dài không gặp nhau, nên Lưu Hữu Bân cảm thấy này chưa là gì.

    Anh ở ngay đó, ở trong lòng em, không gặp mặt thì cũng ở trong lòng em, em kiên định lắm.

    Lưu Hữu Bân kiên định, nhưng Hoàng Đức Nặc cực kỳ nhấp nhổm.

    Vừa nghe Vương Hạ nói Văn Nham đến [Cuộc thi độc miệng] làm việc, Hoàng Đức Nặc bèn xin Vương Hạ xếp cho mình một vị trí, cô ta cũng muốn đến làm việc cùng Văn Nham.

    Vương Hạ không lay chuyển được Hoàng Đức Nặc, đành phải xếp cho cô ta một công việc, đó là làm trợ lý cho Văn Nham.

    Hoàng Đức Nặc nghe xong cực kỳ vui sướng, xách túi, lái xe đi làm.

    Lưu Hữu Bân hoàn toàn không biết gì cả.

    Hiện tại, cô đang đứng ở đài thi đấu để nghe MC Dương Hằng tuyên bố kết quả bình chọn vòng thứ hai.

    Dương Hằng cầm microphone nhìn người xem duy nhất tại trường quay, lòng đầy tiếc nuối, thầm than trong lòng: "Sao một người đẹp trai như kia lại không phải thí sinh dự thi?"

    Nếu là thí sinh, chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai của đối phương chắc chắn sẽ nằm trong top 3. Bên thí sinh nữ có Lưu Hữu Bân xinh đẹp, bên thí sinh nam có người này đẹp trai, nhìn từ xa đúng là.. tuấn nam mỹ nữ.

    Văn Nham: "..."

    Không, tôi không muốn đi cho người ta ngắm; thậm chí tôi còn muốn Hữu Bân đừng thi nữa.

    Văn Nham bị nhiều người nhìn quá, anh trực tiếp đeo khẩu trang.

    Đeo khẩu trang xong lại lấy cái mũ lưỡi trai từ túi, đội lên đầu.

    Cả khuôn mặt chỉ nhìn thấy mỗi cặp mắt.

    Dương Hằng: "..."

    Quay lại màn hình lớn phía sau, bắt đầu tuyên bố số lượt bình chọn và thứ tự của các thí sinh.

    Trương Lập hạng 2, nhận được 326.537 lượt bình chọn.

    So sánh số lượt bình chọn giữa vòng 1 và vòng 2, ta có thể thấy mức độ nổi tiếng của [Cuộc thi độc miệng] ở đợt thi đấu thứ hai này.

    Trương Lập mỉm cười đứng trên bục chính giữa lắp bắp cảm ơn, lại cúi mình chào.

    Hạng 1 từ dưới đếm lên – ông anh say rượu uể oải xuống đài thi đấu.

    Mạnh Long may mắn có 83.694 lượt bình chọn, hạng 4 đếm ngược, ở lại đài thi đấu.

    Có hai thí sinh nữ không có màn thể hiện tốt trong vòng 2 cũng bị loại như cái anh say rượu.

    Lần này, cô gái khóc vì không được ăn no, Tôn Tình Tình, nhận được 293.651 lượt bình chọn, hạng 3.

    Lưu Hữu Bân vẫn hạng 1, cô có 462.531 lượt bình chọn, cao nhất toàn trường.

    Văn Nham ở dưới đài vỗ đỏ tay.

    Khán giả xem phát trực tiếp cũng vui vẻ nhắn "chúc mừng", "danh xứng với thật" vân vân.

    Trong fans club của Lưu Hữu Bân.

    Vì chúc mừng Lưu Hữu Bân lại giành hạng 1, hội trưởng phát cho các thành viên trong nhóm một bao lì xì.

    Văn Nham xem tin tức trong nhóm, yên lặng dùng danh nghĩ Lưu Hữu Bân, gửi cho hội trưởng một bao lì xì.

    Lưu Hữu Bân nhìn thí sinh còn lại trên đài, 3 nữ, 3 nam, tổng là 6 người. Cô chỉ chờ Dương Hằng tuyên bố kết thúc là xuống đài tìm Văn Nham ngay.

    Nhưng vẫn chưa xong, Dương Hằng muốn tiếp tục thông báo chủ đề và quy tắc của vòng 3 [Cuộc thi độc miệng] .
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...