Trọng Sinh [Edit] Thiên Tứ Lương Viện - Bán Hồ Nguyệt

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Lynyaner, 18 Tháng bảy 2023.

  1. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chương 10 Bức màn được vén ra​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cỗ kiệu gỗ mun hạ xuống đất, bốn nha hoàn cung trang hồng kết trái phải hầu hạ hai bên, một người vén màn che kiệu, chậm rãi đỡ một vị mỹ phụ ước chừng đã qua ba mươi tuổi bước ra.

    Một thân cung trang tím nhạt kín đáo buộc thắt lưng, bên ngoài khoác một kiện áo la y mỏng nửa trong suốt, búi tóc kiểu đọa mã kế (1), bên phải cài trâm hình một con chim hoàng yến, đôi tai đeo khuyên đông châu (2) màu tím to bằng ngón tay cái, tuy cảnh xuân tươi đẹp đã qua, quanh thân lại phát ra sự ung dung và tao nhã sau năm tháng lắng đọng!

    (1) Đọa mã kế:

    [​IMG]

    (2) đông châu: Còn gọi là Đông hải minh châu, là một loại châu bảo quý trọng bậc nhất

    Tạ Lương Viện nhiều năm làm ăn, từng qua lại với Chung Á Phù ba lần.

    Ở trong mắt nàng, Chung Á Phù là nữ tử cực kỳ thông minh, phụ thân tuy là danh môn, đáng tiếc lại chết sớm, mẫu thân là Thụy An công chúa, sau khi chồng chết, ngay lúc đó lại gả cho Hộ Bộ thượng thư Thẩm Việt Sơn làm bình thê, về sau rời khỏi Thẩm gia, lưu lạc dân gian mấy năm, bị Chung Á Phù tìm được, dưỡng ở trong biệt uyển vùng ngoại ô Tây Lăng.

    Chung Á Phù tuy nói gả cho phủ đệ thư hương của Tây Lăng - Dương gia, bên cạnh lại không có con, bị Dương lão phu nhân ghét bỏ, nàng dứt khoát bỏ lại tát cả, mang theo bào muội duy nhất là Chung Á Nam, thân không mang tài sản mà rời khỏi Dương gia.

    May mắn thay, trượng phu Dương Trâu Kỳ có tình, vì nàng mà từ bỏ quan hệ với Dương gia, cùng nàng xây dựng nhà lớn khác, hai người ở bên nhau.

    Sau khi Chung Á Phù được hoàng thương (3) ở Tây Lăng, cũng chính là hoàng hậu Thẩm Thiên Nhiễm lúc đó chỉ dẫn, đi lên bằng con đường kinh doanh.

    (3) hoàng thương: Nhà tư bản hoàng thất làm kinh doanh

    Chưa đến mười năm, khai trương hàng thêu ở khắp Tây Lăng phồn hoa.

    "Thật là thiên đại phúc khí!" Tạ lão phu nhân vui mừng khôn xiết, được hai nhi tử nâng đỡ, đồng loạt hướng đến Chung Á Phù quỳ xuống: "Thảo dân khấu kiến quận chúa điện hạ."

    Phía sau một đám gia quyến cũng kích động lên, tuy rằng nói trong phủ mấy ngày nay đều biết sẽ có chuyện này, nhưng thật sự khi chứng kiến Dương phu nhân đến, lại là không giống.

    Chung Á Phù chính là người nói chuyện được ở trước mặt đương kim hoàng thái hậu Thẩm Thiên Nhiễm, lại có thể tới Tạ phủ tham dự gia yến, đây là vinh dự đến cỡ nào!

    Chung Á Phù bình tĩnh mà nhận lễ quỳ của cả nhà, ánh mắt hơi chuyển ra phía sau kia, dừng ở trên mặt Tạ Lương Viện, khóe môi nhếch lên, mỉm cười vẫy tay: "Lại đây cho ta xem xem."

    Tạ Lương Viện ở trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ xen lẫn hâm mộ của mọi người mà chậm rãi đi đến trước mặt Chung Á Phù, hơi hành lễ: "Dân nữ gặp qua quận chúa điện hạ."

    Đôi tay Chung Á Phù nâng nàng dậy, quan sát một lát, hướng sang Tạ lão phu nhân khen: "Quả nhiên là sinh ra mỹ nhân."

    Tạ lão phu nhân vui cười hớn hở: "Dương phu nhân quá khen."

    Chung phu nhân bĩu môi, đáy lòng âm thầm lạnh nhạt: "Đúng là mắt đặt trên mông mà, da mặt vàng, khô quắt này là của bệnh nha đầu, nào có nửa phần mỹ nhân chứ."

    Chung phu nhân chỉ ngoài miệng hay hàn huyên với Chung Á Phù, nhưng lại không biết Á Phù khi còn thơ ấu, gặp được Thẩm Thiên Nhiễm còn nhỏ, khi đó Thẩm Thiên Nhiễm bị độc hủy dung nhan quấn thân, bị đám trẻ con cùng lứa giễu cợt vì là nha đầu xấu xí, nhưng nàng lại thấy được Thẩm Thiên Nhiễm có một đôi mắt sáng ngời như vì sao trên trời.

    Hiện giờ, ở Tây Lăng ai mà không biết đương kim hoàng thái hậu, là thiên hạ mỹ nhân lừng danh.

    Tạ Lương Viện trước mắt vừa hay có được một đôi mắt sáng ngời.

    Chung Á Phù cùng hai vị lão gia của Tạ gia trò chuyện vài câu xong, nói với hàng giả 'Hạ Lăng Tích': "Thiếu phu nhân, dạo này có khỏe không?"

    Chu Ngọc Tô thoáng khom người: "A Tích nhờ phúc của Dương phu nhân, hết thảy vẫn tốt, đa tạ Dương phu nhân nâng đỡ."

    Chung Á Phù lại kéo tay Tạ Lương Viện: "Mấy tuổi rồi?"

    "Hồi quận chúa điện hạ, dân nữ qua ba tháng nữa là tròn mười lăm."

    "Đã đọc chút sách gì rồi?"

    "Ngoài tứ thư ngũ kinh ra, còn thích xem một ít ghi chép kỳ đàm (3) trên thẻ tre, giải buồn một chút."

    (3) kỳ đàm: Chuyện lạ, chuyện khác thường

    Chung Á Phù bật cười: "Đứa nhỏ này, ngược lại rất thành thật."

    Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào nội phủ đại viện, nam tử Tạ phủ đương nhiên không tiện ở lại, liền đồng loạt cáo lui.

    Chung Á Phù vừa ngồi xuống, tầm mắt hồi phục dừng ở trên mặt Tạ Lương Viện: "Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có thứ gì tốt, lần này ta mới từ Đông Việt mang về một hộp đông châu, nếu thích thì có thể chế tạo thành một bộ trang sức, còn lại có thể đem xay thành bột, sớm tối uống nửa chén, đối với nữ nhi nuôi ở trong nhà vô cùng tốt."

    Tạ Lương Viện cẩn thận đem sang Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân cười: "Lục nha đầu còn không cảm tạ Dương phu nhân."

    Đây là nói, có thể thoải mái mà nhận lấy?

    Tạ Lương Viện lập tức đứng dậy, cảm tạ xong, tiếp nhận hộp gấm, lúc Tạ lão phu nhân ngầm đồng ý, mở ra ――

    Từng viên đông châu màu hồng, tím, cam nhạt to bằng ngón tay cái lóe ánh sáng bảy màu dưới ánh đèn cung đình, chầm chậm ở rất gần khiến Chung phu nhân ở bên cạnh lại nhất thời nhịn không được mà hô nhẹ lên "Oa" một tiếng.

    Tuy là Tạ Lương Viện kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua đồ vật xa xỉ thế này, lấy một viên đông châu có giá trị bằng trăm lượng vàng xay thành bột dưỡng sinh.. Sẽ không bị sét đánh chứ!

    Tạ Lương Mẫn liều mạng vươn dài cổ, muốn biết một chút, lại bị Thái thị bên người nhéo thật mạnh phía sau eo một cái, oan ức mà bĩu môi, ngồi ngay ngắn xuống lại.

    Cuối Giờ Thân, tiệc tối bắt đầu.

    Ngoại trừ Tạ lão phu nhân, Tạ Lương Viện cùng Chung Á Phù, trên chủ bàn cũng chỉ có ba vị phu nhân, cùng với Chu Ngọc Tô giả mạo thân phận con dâu trưởng của Tạ gia.

    Món thứ nhất là thai hươu hầm sâm núi Đông Việt.

    Thai hươu khá tốt, gia đình giàu có chỉ cần có bạc đều có thể mua được, nhưng sâm núi Đông Việt thì không giống, hình dạng của nó nhỏ hơn so với sâm bình thường, một cây sâm núi trưởng thành chỉ to bằng ngón tay út của người, nó chỉ sinh trưởng ở hướng mặt trời mọc trên sườn núi Đông Việt, cả năm chỉ cho ra không quá mười cân, là vật phẩm ngự cống nổi tiếng của hoàng gia Đông Việt.

    Thân thể Tạ Lương Viện không tốt, Tạ lão phu nhân đút lót phái người đến khắp nơi ở Đông Việt, một năm đi qua, trái phải cũng chỉ thu được năm lạng sâm núi đưa cho Tạ Lương Viện bồi bổ thân thể.

    Lần này có thể mời Dương phu nhân đến, Tạ lão phu tự mình phân phó đầu bếp dùng một cây sâm núi hoàn chỉnh hầm thai hươu để chiêu đãi khách nhân, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chủ bàn, ba bàn bên cạnh cũng là hầm thai hươu, nhưng chỉ dùng sâm già bình thường.

    Lục Oanh dùng chén sứ trắng múc cho mỗi người một chén canh sâm.

    Chu Ngọc Tô âm thầm vui mừng, cúi đầu, rất nhanh uống sạch canh, ngay cả cặn cũng buông tha.

    Chung phu nhân biết nàng ta thai không ổn định, liền đem phần của mình để lại cho nàng ta, Tạ Lương Viện thấy hết ở trong mắt, bao nhiêu điên cuồng quanh thân nhân lên mà kêu gào ác liệt: Ăn đi, ăn đi, hai mẹ con ngươi cùng nhau ăn đi!

    Dương phu nhân khen: "Nghe đồn Chung phu nhân đối với con dâu giống như khuê nữ ruột thịt, xem ra bên ngoài nói không sai."

    Chung phu nhân khẽ vuốt một ít mép tóc Chu Ngọc Tô, thanh âm dịu dàng nói: "Đứa con dâu này của ta còn thân hơn nhi tử, lại chịu khó tiến bộ, Dương phu nhân nếu nguyện ý, xin hãy chỉ điểm nhiều hơn."

    "Chỉ điểm thì không dám, chỉ là ta cùng với lệnh tức (4) cũng có duyên gặp mặt vài lần, lệnh tức tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, tương lai nhất định thành tựu ở phía trên ta."

    (4) lệnh tức: Chỉ người con dâu của nhà đối diện

    Chu Ngọc Tô vừa vặn đem chén canh thứ hai uống sạch, dùng khăn che miệng, lén lút ợ một cái, dỗi nói: "Dương phu nhân quá khen, A Tích nào dám so với Dương phu nhân."

    Đã nhiều ngày vất vả dưỡng thai, thai tức mặc dù đã ổn định, nhưng thân thể nàng ta chung quy cũng đã xẩy thai hai lần, có nhiều hao tổn, cho nên, có thể ăn được nhiều đồ bổ thượng hạng này, thật đúng là nhờ hưởng lây hào quang của Dương phu nhân.

    Một vại thai hươu rất nhanh đã được phân chia xong, các món ăn kế tiếp tuy đa dạng, nhưng vẫn là thường thấy ở trên bàn tiệc gia đình giàu có, Tạ Lương Viện thân thể yếu ớt, ăn uống không có khẩu vị, Lưu thị ở một bên liền phân phó nha hoàn chọn một ít thịt hươu béo gầy vừa phải cắt thành lát, thêm một ít dấm ăn lên cho nàng.

    Bên kia, Chung phu nhân đột nhiên chú ý tới dáng vẻ của Chu Ngọc Tô có chút đứng ngồi không yên, thì có chút không vui, thấp giọng cảnh cáo: "Hiện tại yến hội mới trải qua được một nửa, người có khó chịu, cũng phải nhẫn nhịn."

    Chu Ngọc Tô chịu đựng toàn thân dây lên trạng thái bất thường, mỉm cười lắc đầu nói: "Mẫu thân, con dâu biết rồi."

    Tạ Lương Viện chậm rãi mà ăn canh, khóe mắt không dấu vết mà nhìn Chu Ngọc Tô một hồi thì dịch mông, một hồi dùng khuỷu tay cọ xát vòng eo một chút, cắn môi, nghẹn đến mức vẻ mặt đỏ bừng, híp mắt bắt đầu chờ trò hay mở màn.

    Rất nhah, nguyện vọng trở thành sự thật!

    Lạc Minh đứng ở phía sau Chu Ngọc Tô đột nhiên kinh ngạc mà kêu lên: "Thiếu phu nhân, cổ của ngài."

    Mọi người theo tiếng mà nhìn lên, chỉ thấy, trên cổ Chu Ngọc Tô từng nốt đậu lớn màu trắng nổi lên, dày đặc chằng chịt, cùng với động tác nuốt xuống của Chu Ngọc Tô, như con dòi trắng di dộng ở trên cổ. [Ewwwww ưi]

    Thái thị là người đầu tiên ngồi ở bên cạnh Chu Ngọc Tô tỏ ra chán ghét mà xê dịch thân mình, đột nhiên, giống như là nghĩ tới cái gì đó, nhảy cao lên một cái, tay chân múa loạn, cất thanh kêu to: "Bệnh đậu mùa, là bệnh đậu mùa.." Tiếng vọng còn chưa dứt, bỗng chốc đẩy ghế dựa ra, trong lúc va chạm, trên mặt bàn chén đĩa theo đó mà đổ vỡ.
     
    NhưNguyệt7749, AquafinaLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2023
  2. Lynyaner

    Bài viết:
    1
  3. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2023
  4. Lynyaner

    Bài viết:
    1
  5. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    LieuDuong, NhưNguyệt7749Aquafina thích bài này.
  6. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  7. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chương 16: Vẻ đẹp không có dấu vết của năm tháng​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương này được tu sửa một chút, chủ yếu là lo lắng rất nhiều độc giả chưa từng xem qua《Hoàng hậu trọng sinh báo thù 》, nhân vật đi ra quá nhiều, sợ độc giả mới sẽ loạn. Độc giả quan tâm, hoặc độc giả muốn nuôi dưỡng văn học, có thể xem 《Mang con trọng sinh》.

    * * * lời ngoài lề của tác giả------

    Trừ phi, Tạ Lương Viện lọt vào mắt hoàng đế.

    Lúc trước bất luận là tiên hoàng Lan Ngự Dụ ở Giang Nam có đồng ý Ninh Thường An rời xa kinh thành hay không, nhưng chỉ là Lan Thiên Tứ, hắn là đế vương một nước, nếu như cho Tạ Lương Viện làm giải phẫu, thế gian còn có nam tử nào tương lai dám cưới Tạ Lương Viện làm thê tử hay sao?

    Hy vọng trong lòng Chung Á Phù một đêm tan vỡ, trong chốc lát, ánh mắt hơi có vẻ tiếc nuối, lắc đầu khẽ thở dài: "Xem ra, phúc phận của đứa nhỏ này không đủ."

    Khi Chung Á Phù tiến vào, mặt mày Thẩm Thiên Nhiễm bất động, lắc đầu với nàng, Chung Á Phù thoáng chốc có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía, quả nhiên, lông mày Thẩm Thiên Nhiễm nặng nề: "Bẩm sinh tim phổi phát triển dị dạng, khiến cho tim phổi không đủ, hô hấp không thông, cung cấp cho máu tim không bình thường sinh ra rất nhiều bệnh, cần giải phẫu mới có thể triệt để trị tận gốc, lấy y thuật của ta cũng không cách nào làm được, trừ phi Tứ nhi cùng mẫu thân ta đồng tâm hiệp lực."

    Một cỗ bi thương sâu sắc không hiểu sao theo sống lưng lan ra, nhưng nàng cũng cố trực tiếp mở miệng hỏi bệnh tình, rồi hướng Thẩm Thiên Nhiễm hết sức vái chào: "Tạ nương nương ân điển!" Dứt lời, mất hồn mất vía theo Thủy Ngọc rời đi.

    Tạ Lương Viện đột nhiên run lên, chẩn đoán xong, Thẩm thái hậu vì sao không trực tiếp nói rõ với nàng, chẳng lẽ --

    Thủy Ngọc lĩnh mệnh, hướng Tạ Lương Học vẫy vẫy tay: "Tiểu cô nương, đừng câu nệ, đi theo ta."

    "Ngọc tỷ, tỷ mang Tạ tiểu thư đi dùng bữa, nhân tiện để cho Dương phu nhân tiến vào, ta có lời muốn nói."

    Thủy Ngọc buông hoa trong tay xuống, rót chén nước hoa hồng đưa cho Thẩm Thiên Nhiễm, đỡ nàng ngồi xuống một bên: "Hoàng Thượng đã hạ triều, ở ngự thư phòng gặp mấy đại thần."

    Tạ Lương Viện lúc này mới phát hiện, nhìn mặt trời, dường như là đã qua. Giờ Ngọ.

    Thẩm Thiên Nhiễm hơi chống đầu, đầu ngón tay khẽ xoa giữa lông mày, mệt mỏi nói: "Tứ nhi hạ triều rồi sao?"

    Thủy Ngọc là nha hoàn thiếp thân của Thẩm Thiên Nhiễm từ khi chưa lấy chồng, Thẩm Thiên Nhiễm sớm đã làm vợ làm mẹ, nhưng trên xưng hô, Thủy Ngọc vẫn không thay đổi được, vẫn gọi nàng là "tiểu thư".

    Lúc Tạ Lương Viện mặc quần áo xong, cửa phòng ngủ đúng lúc mở ra, Thủy Ngọc ôm một bó hoa đi vào: "Tiểu thư, công chúa đi phương bắc cưỡi ngựa, tiểu thế tử Lan Quân cũng đi theo."

    Thời gian dường như trở nên keo kiệt, thoáng cái đã trôi qua.

    Tạ Lương Viện quả thực chìm đắm vào sự ôn nhu của thái hậu, đỏ mặt liên tục gật đầu, khéo léo đáp: "Viện nhi không sợ!"

    "Ngươi và nữ nhi của ta bằng tuổi nhau, ngươi chỉ cần coi ta là trưởng bối của ngươi là được rồi!" Thẩm Thiên Nhiễm nắm tay nàng, để cho nàng nằm xuống ghế quý phi, cầm lấy một cái áo mỏng nhẹ đắp dưới eo nàng, trên mặt mang theo nụ cười an ổn lòng người: "Đừng sợ, chỉ là kim nhỏ như lông trâu, sẽ không đau, nhưng nếu có cái gì không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết có nghe không?"

    Thật đẹp.. Đẹp quá!

    Hơi nóng bốc lên trên hai gò má nàng, trải qua một thời gian dài cũng chưa tan, Tạ Lương Viện dịu dàng hừ nhẹ vài tiếng, muốn tự mình nói, nào dám để cho thái hậu của một nước đi hầu hạ nàng, nhưng trong lúc nhất thời lại luyến tiếc mà thối lui, trong hơi thở khẽ ngửi thấy trên người nữ tử tản ra mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm rửa, khóe mắt nhịn không được nhếch lên, nheo mắt nhìn môi nữ tử đỏ tươi, còn có, trên cổ kia da nõn nà trắng như tuyết vậy.

    Thẩm Thiên Nhiễm thoáng chốc nở ra nụ cười, đôi mắt trong suốt như viên ngọc danh giá, thanh âm như hờn dỗi: "Đứa trẻ ngốc, ta giúp ngươi chẩn đoán tâm mạch, nhìn sắc mặt ngươi, nhất định là tim phổi không đủ, ngươi không cởi xiêm y, ta làm sao dùng kim châm cứu, nơi này cũng không có ai, châm kim nhầm chỗ chính là muốn mạng nhỏ của ngươi đó."

    Xung quanh đã không còn một bóng người.

    Cũng không biết qua bao lâu, nàng hoảng hốt, thậm chí không nhớ rõ quần áo bị cởi ra, cho đến khi Thẩm Thiên Nhiễm bắt đầu động thủ cởi áo lót của nàng, mới trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "Thái hậu, ngài tại sao lại cởi quần áo của ta?"

    Nhiều năm sau, Tạ Lương Viện còn có thể hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thiên Nhiễm, nàng cũng không cảm thấy khi đó nàng thất thố, bởi vì, sự xinh đẹp như vậy đập vào mắt, nàng không cách nào dùng ngôn từ để miêu tả, trong lòng chỉ có cảm thán, một nữ nhân nếu đẹp đến không có dấu vết của năm tháng, cũng không màng đến tuổi thanh xuân xán lạn, chỉ có thể nói là trời cao yêu thương!

    Thẩm Thiên Nhiễm sớm đã quen với loại thất thố này, môi hơi nhếch lên, dừng ở đó, giống như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm giữa thu.

    Nàng nửa hở môi, ánh mắt thẳng tắp, hoàn toàn không nhớ rõ quỳ xuống thỉnh an.

    Bước chân Tạ Lương Viện chậm dần, liền dừng lại, hai tay vốn giao nhau ở dưới bụng, lại buông xuống, tay áo dài chạm đất, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bánh phù dung đặt trong túi tay áo rơi ra, lăn vài cái trên tấm chăn rực rỡ, phân tán ra.

    Dường như nghe thấy tiếng động, nữ tử liền xoay người lại, gió phảng phất như yên tĩnh..

    Hai tay Tạ Lương Viện lại đặt giao nhau dưới bụng, khẽ cúi đầu, nửa kín đáo mà chậm rãi đi về phía trước, đến bên ngoài điện, liếc mắt một cái nhìn thấy bên cửa sổ có một nữ tử dáng người thon thả.

    Tạ Lương Viện theo Chung Á Phù đi vào Loan Phượng cung, sau khi tiến vào cửa giữa, liền có một loại cảm giác được sông núi bao quanh.

    Vườn cỏ nhỏ của bảo bảo chưa được tưới nước xong, cho nên, chỉ có thể dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Tạ Lương Viện mà rời đi, sau đó, xách thùng gỗ nhỏ tiếp tục đi lấy nước.

    Trong hoa viên của bảo bảo, tất cả đều trồng các loại thảo mộc quý giá, bảo bảo đối với chúng che chở như bảo bối, vì chăm sóc thảo dược của mình mà mỗi ngày rảnh rỗi sẽ đến tuần tra. Chỉ là Lan Chấn Bình không biết, lại luôn cười nhạo tiểu bảo bảo trồng cỏ dại ven đường, bảo bảo bị đả kích thê thảm, gặp người liền dùng hết sức nói chỗ tốt của cỏ nhà mình.

    Chung Á Phù bật cười, đâu phải là cỏ, là giống cỏ sư tử chín đầu hiếm hoi do mẫu thân của Thẩm thái hậu - Ninh Thường An trồng, có giá trị dược liệu, chẳng những có thể tiêu phong, còn có tác dụng thanh nhiệt, hóa đờm.

    Khuôn mặt một lớn một nhỏ kề sát vào nhau, bị ánh mặt trời phơi nắng đỏ bừng.

    Khi Chung Á Phù đi ra tìm Tạ Lương Viện, nhìn thấy giọng nói non nớt của tiểu bảo bảo không ngại nói cho Tạ Lương Viện biết, không thể tưới quá nhiều nước cho cỏ nhỏ, cỏ nhỏ sợ nhất là côn trùng gì, còn có cỏ xấu đến khi dễ cỏ nhỏ thiện lương, nhất định phải giúp cỏ nhỏ đuổi cỏ xấu đi.

    Tạ Lương Viện thật sự không thấy quá, tiến lên giúp đỡ tiếp nhận thùng gỗ: "Nào, tỷ tỷ xách cho."

    Tiểu bảo bảo lập tức tinh thần phấn chấn xách theo thùng gỗ di chuyển về phía hoa viên, có lẽ là thùng gỗ kia quá nặng so với tiểu bảo bảo bốn năm tuổi, khiến cho đôi chân ngắn kia bước đi rất vất vả.

    Ánh mắt tiểu bảo bảo trong nháy mắt sáng lên, giống như được sủng ái mà lo sợ nên liều mạng gật đầu: "Có thể, có thể, tỷ tỷ đi theo ta."

    Tạ Lương Viện theo bản năng lớn gan, ngồi xổm xuống, giả bộ rất tò mò: "A, cỏ nhỏ rất đẹp sao, có thể mời ta xem cỏ nhỏ xinh đẹp hay không." Kiếp trước, nếu hỏi nàng muốn cái gì nhất, nàng nhất định sẽ trả lời -- manh bảo (1) !

    (1) Manh bảo: Đứa trẻ dễ thương

    Trong mắt tiểu bảo bảo thoáng chốc lại ngưng tụ hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn nhìn phương hướng thiếu nữ đã biến mất, nhỏ giọng tố cáo: "Cỏ nhỏ đẹp lắm, cỏ nhỏ đẹp lắm."

    Tạ Lương Viện liếc mắt nhìn mặt trời lên cao một cái, bị hai chữ "dậy sớm" đả kích đến không nói nên lời.

    Thiếu nữ áo xanh hướng về phía nàng hiền hòa cười một tiếng: "A Phù di tiến cung, ta tìm Phù di đi." Nói xong, đôi mắt lưu ly màu nhạt nháy mắt với nàng, "Phụ hoàng ta sẽ không để mẫu hậu dậy sớm như vậy, ngươi không nên ngồi ở đây chờ, cứ tùy ý chơi, tiểu tử ngốc này giao cho ngươi." Dứt lời, cũng không buông tiểu manh bảo, trực tiếp ném hắn rồi bỏ chạy.

    Mặc dù là một tiểu manh oa, nhưng thân phận bày ra ở đó, vả lại, thiếu nữ này rất có thể chính là ái nữ Tuệ Minh công chúa duy nhất của Thẩm thái hậu, cho nên, Tạ Lương Viện đứng lên, hơi cúi người hành lễ trả lời: "Dân nữ Tạ Lương Viện, là theo Dương phu nhân tiến cung diện kiến Thái hậu."
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  9. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chương 18: Liên tiếp sợ hãi​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Tấn Hà ở phía trước cưỡi ngựa với tốc độ chậm lại, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xe ngựa phía sau, khi đi đến phố Vinh Hoa, người phía trước vây quanh, trong tiếng ồn ào xen lẫn tiếng khóc bi thương của nữ tử trẻ tuổi.

    Xem tình hình, phía trước có chuyện xảy ra, chặn đường, mọi người nhất thời khó tản ra.

    Tạ Tấn Hà xuống ngựa, giao ngựa cho đầy tớ, lệnh cho một gã sai vặt khác đi tìm hiểu tình huống, đi đến bên cạnh xe ngựa, phân phó Thanh Hà: "Chăm sóc tốt tiểu thư."

    Thanh Hà liên tục dạ dạ.

    Tạ Tấn Hà lo lắng phía trước sinh loạn, kinh động đến xe ngựa, phân phó xe chậm lại tốc độ, khống chế ngựa tốt, cũng để cho tất cả gã sai vặt Tạ phủ vây quanh xe kiệu, đề phòng bất trắc.

    Chốc lát, gã sai vặt hồi báo: "Lão gia, phía trước có hai nha đầu, nói là người Dương Châu, vốn là mở cửa hàng thuốc, bởi vì Dương Châu hai năm nay kinh doanh dược liệu không tốt, liền cả nhà dời đến Tây Lăng, ai ngờ trên đường gặp cướp, chẳng những không có tiền, ngay cả cha mẹ già cũng bị cướp giết, các nàng mạng lớn được tiêu cục (1) đi qua cứu, hiện giờ hai nha đầu thân không xu dính túi, cho nên, chạy đến phố Vinh Hoa này, muốn tìm một người tốt để nương nhờ."

    (1) Tiêu cục: Bộ phận chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hóa, những tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu. Việc làm ăn của tiêu cục là trông vào sự bảo vệ an toàn về người và tài sản của tiêu sư, cho nên tiêu cục rất coi trọng trong việc tuyển chọn tiêu sư để bảo vệ uy tín của mình. Nếu hàng hóa nhiều lần bị đánh cướp thì tiêu cục phải đóng cửa, vì vậy người kinh doanh tiêu cục (tiêu đầu) thường là hạng võ lâm cao thủ, võ nghệ cao cường, có quen biết rộng rãi, có uy tín trên giang hồ mới có thể đảm nhận.

    Tạ Tấn Hà nhíu mày nói: "Cái này cũng không đến mức chặn đường thành ra như vậy."

    Gã sai vặt lau mồ hôi một phen, nói tiếp: "Gia, tiểu nhân vẫn chưa nói xong, chủ yếu là hai nha đầu này lớn lên dáng dấp xinh đepj, bị hai nhóm người tranh đoạt, không ai nhường ai mà đỡ lên, lúc này mới chặn đường lại."

    "Dưới chân thiên tử, này còn có vương pháp hay không." Tạ Tấn Hà không kiên nhẫn hừ một cái, cũng không còn cách nào khác, Tạ gia chỉ là một thương hộ, ở dưới chân thiên tử xen vào việc của người khác, hơi không cẩn thận liền đắc tội với một đại quan tứ phẩm.

    Xe ngựa Tạ gia cơ hồ lấy tốc độ di chuyển di chuyển về phía trước, may mà trái phải có bảy tám gã sai vây xe ngựa, đẩy quần chúng vây xem thăm dò đầu óc, rốt cục chậm rãi đi ra quần chúng người.

    "Đại gia, tỷ muội chúng ta chỉ muốn tìm một nơi an thân, tìm chút việc làm, cũng không muốn bán thân."

    Luật ở Tây Lăng, một khi bán thân làm nô lệ, rất khó thoát ly nô tịch. Nếu như không có bán thân, tiến vào nhà giàu làm nha hoàn, ký khế ước cầm cố, khế ước vừa kết thúc thì sẽ được tự do.

    "Vị gia này, Chu Chu ta tình nguyện làm nha đầu nhóm lửa cũng không bán thân làm nô, xin ngài đi cho."

    Tạ Lương Viện vừa nghe được hai chữ "Chu Chu", bỗng nhiên nghiêng người vén rèm kiệu ra, khẽ quát một tiếng: "Dừng xe!"

    Đồng thời, khóe miệng cong lên, thầm khen: Trịnh Trung Hi làm việc quả nhiên đáng tin cậy, nhanh như vậy liền đưa người tới.

    Tạ Tấn Hà cho rằng xảy ra chuyện gì, vội hỏi: "Lục nha đầu là không thoải mái chỗ nào sao?"

    Tạ Lương Viện thu liễm khóe miệng cười, cúi đầu, mang theo giọng điệu cầu xin, mềm nhũn nói: "Đại bá, con muốn hai người này làm nha hoàn của mình."

    Tạ Tấn Hà tuy rằng cảm thấy trong phố náo nhiệt tìm một người lạ mặt hầu hạ, thiếu chút thỏa đáng, nhưng nghĩ lại, Lương bà tử ở Tạ phủ làm hơn ba mươi năm, còn không phải vẫn không phòng ngừa được như thường sao?

    Huống chi, đứa cháu gái này là người hiền lành, rất ít khi mở miệng muốn qua cái gì.

    Liền đáp ứng, phân phó gã sai vặt lanh lợi bên cạnh kia nói: "Ngươi đi qua, nói là tiểu thư Tạ phủ Lục, nguyện ý thu lưu các nàng, hỏi ý của các nàng, nếu bằng lòng, thì theo chúng ta đi."

    Gã sai vặt tuân mệnh, lập tức đẩy mọi người ra chen vào bên trong.

    Ước chừng nửa chén trà, gã sai vặt dẫn theo hai thiếu nữ tới, Tạ Tấn Hà nhìn dáng dấp hai nha đầu coi như đoan chính, liền gật gật đầu, "Đi theo xe, đừng đi lạc."

    Đoàn người trở lại Tạ phủ đã là giờ Dậu, Tạ Lương Viện muốn báo tin bình an cho Tạ lão phu nhân, vừa mới đến ngoại tẩm, liền nghe được bên trong truyền ra thanh âm của Chung phu nhân: "Nương, nếu là báo quan, Tây Lăng trên dưới ai cũng sẽ biết lục nha đầu lấy sâm núi để uống trà, không nghĩ nhiều thì tốt, chỉ nói Tạ gia giàu có, nhưng nếu là ai nhiều chuyện, truyền ra ngoài lục nha đầu thân thể yếu ớt, tương lai gả cho nhà chồng nào, nhất định phải dùng sâm núi trói buộc, ai còn dám cùng Tạ gia chúng ta kết hôn nhân chứ."

    Tạ lão phu nhân không vui, sắc mặt nặng nề: "Mù mắt rồi, ta chính là để Lục nha đầu bên người nuôi cả đời, cũng sẽ không tiện nghi nghèo nàn ngay cả sâm núi cũng không cung cấp nổi."

    Ngực Chung phu nhân nghẹn một cái, trong nháy mắt liền có một loại cảm giác vô lực, âm thầm liếc mắt một cái: Sâm núi dù có tiền là có thể mua được sao?

    Tạ lão phu nhân đấm đầu gối thở dài một tiếng: "Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng là không muốn báo quan, làm lớn chuyện riêng này, vạn nhất.."

    Chung phu nhân ánh mắt sáng ngời, phúc chí tâm linh (2) hiểu ý, lại nhất thời quên mất trong phòng ngủ còn có nha hoàn bà tử, vội vàng không ngừng tiếp lời, "Đúng vậy, nếu là ai nghi ngờ, chú ý Tạ gia mấy năm nay từ đâu mà có sâm núi thượng đẳng này, chỉ sợ.."

    (2) phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

    Một câu sau "Thân thế lục nha đầu liền giấu không được" còn chưa nói ra, bên tai đã truyền đến tiếng tạ lão phu nhân sắc bén: "Câm miệng!"

    Tạ lão phu nhân cực kỳ tức giận, tiện tay cầm chén trà bên cạnh đập vào trên vai Chung phu nhân, Chung phu nhân bỗng nhiên hiểu ý mình mới lỡ lời, vội vàng quỳ xuống: "Mẫu thân, con dâu sai rồi, mẫu thân ngàn vạn lần đừng so đo với con dâu, tức giận thân thể, tội của con dâu liền lớn rồi."

    "Toàn bộ lui hết ra cho ta!"

    Nha hoàn bà tử nghe vậy, cũng không để ý thu dọn, vội vàng khom người lui ra.

    Chung phu nhân quỳ, đau thì không đau, nhưng mặt đầy nước và lá trà, làm cho hai má bà ta nóng như mây, khư khư, lão thái thái vẫn không lắng xuống tức giận, trực tiếp chỉ vào mặt bà ta mắng: "Ngươi tuổi đã lớn, còn không biết quản tốt miệng của mình."

    Nha hoàn đã lui ra phía ngoài cửa ngoại tẩm, nhìn thấy Tạ Lương Viện, giống như được người cứu vớt hô một tiếng: "Lão phu nhân, Lục tiểu thư đã trở lại, thỉnh an Đại lão gia."

    Sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi bớt giận, quay đầu, liền nhìn thấy Tạ Lương Viện cười khanh khách đi vào, Tạ lão phu nhân giang cánh tay về phía nàng: "Hôm nay thế nào."

    Tạ Lương Viện liếc mắt một cái chật vật không chịu nổi, đang cúi đầu nhặt lá trà dính trên vạt Chung thị, nhào vào trong ngực Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, Thái hậu nương nương rất đẹp."

    Tạ lão phu nhân vui vẻ cười: "Tổ mẫu là hỏi thân thể con thế nào rồi."

    Tạ Lương Viện "Ân" kéo dài, dường như đang suy nghĩ, đợi đến khi Tạ lão phu nhân có chút gấp gáp, mới đảo mắt nói, nũng nịu cười: "Thái hậu nương nương chuẩn bị rất nhiều thuốc cho Viện Nhi, bên trong có rất nhiều sâm núi, về sau, ai dám động tay động chân đến chỗ này, đó chính là tội tru diệt cửu tộc."

    Tạ lão phu nhân vui mừng khôn xiết, ôm thân thể Tạ Lương Viện, hôn nàng một cái: "Ta nói rồi mà, lục nha đầu chúng ta là đứa trẻ có phúc phận." Dứt lời, liếc mắt nhìn đứa con trai một cái, giống như đang mắng: Quản tốt con dâu của con đi.

    Liên quan đến thân thế của Tạ Lương Viện, ngoại trừ mẹ con Tạ gia ra, Tạ phủ không có mấy người biết, thậm chí bao gồm cả Lưu thị, cũng chỉ nói Lương Viện là nhà mẹ của Tạ lão phu nhân ôm về, Chung thị sở dĩ biết chuyện, là bởi vì Tạ Tấn Hà nhất thời không cẩn thận lỡ miệng nói ra.

    Tạ Tấn Hà vội vàng cười: "Mẫu thân nói có lý, nhi tử mới vừa đi đón Viện Nhi, còn nghe Dương phu nhân nhắc tới, Thái hậu nương nương còn cố ý phân phó ngự trù chuẩn bị chút dược thiện có tính ôn bồi bổ cho Viện Nhi." Dứt lời, trừng mắt nhìn Chung thị một cái: "Còn không mau lui xuống."

    Sắc mặt Chung thị xanh mét một trận, vái chào Tạ lão phu nhân cáo lui, còn chưa đi ra khỏi cửa tẩm, phía sau vang lên lời nói nhẹ nhàng của Tạ Lương Viện: "Tổ mẫu, Viện Nhi nói Lương bà tử phạm tội, phải ngồi tù, Viện Nhi từ trong sách nhìn thấy, đại hình trong lao thật đáng sợ, có hỏa hình, ghế đinh, còn có cưỡi ngựa gỗ đi diễu phố, có phải hay không!"

    "Lục nha đầu, Lương bà tử kia không đáng được thông cảm." Tạ lão phu nhân vỗ vỗ sau lưng nàng: "Con chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt, lục nha đầu cũng không thể phụ một mảnh tâm ý của Thái hậu nương nương được."

    Tạ Lương Viện thoải mái tựa vào trong ngực Tạ lão phu nhân, liếc mắt nhìn Chung thị cứng ngắc sau lưng, lẩm bẩm một câu: "Tổ mẫu, Viện Nhi chỉ là cảm thấy kỳ quái, Lương bà tử là một nô tài, sao lại có năng lực lớn như vậy?"

    Tạ Lương Viện nói lời này hình như không có dụng tâm, nhưng sau lưng Chung phu nhân lạnh toát lên, có Tây Lăng hoàng thái hậu tặng sâm núi, tương lai ai sẽ xen vào việc của người khác để đi hỏi nguồn gốc sâm núi của Tạ gia chứ?

    Lão phu nhân không có kiêng kị, làm sao có thể nhẹ nhàng tha cho Lương bà tử đây, xem ra, nô tài kia không giữ lại được nữa, nếu không, vạn nhất dưới đại hình quản không được miệng, đem chuyện Chu Ngọc Tô mang thai liên lụy vào, chẳng phải là phế bỏ toàn bộ ván cờ của bà ta hay sao?

    Quả nhiên, Tạ lão phu nhân lãnh đạm nhìn Chung thị một cái, chậm rãi nói với Tạ Tấn Hà: "Có kẻ gian bên trong tất có quỷ ở bên ngoài, hôm nay thời cơ đã qua, sáng sớm ngày mai, con đưa Lương bà tử đi báo quan, ta cũng không tin, đại hình còn cạy không được miệng một lão nô tài."

    Tạ Lương Viện đem chuyện trên đường thu hai nha hoàn, hồi báo Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân gọi Nghê ma ma bên cạnh, phân phó bà tự mình điều giáo, sau khi ổn thỏa, mới phái cho Tạ Lương Viện sai sứ.

    Tạ Lương Viện bồi Tạ lão phu nhân dùng bữa tối sau đó trở lại phòng ngủ, sau khi tắm rửa, liền muốn đi ngủ.

    Thanh Hà sửa sang lại chăn đệm, quay đầu nhìn Tạ Lương Viện đang chải tóc dài trước bàn trang điểm, mái tóc đen chảy xuôi qua cằm nhọn của nàng, gầy đến mức khiến người ta đau lòng, bất giác mềm giọng: "Lục tiểu thư, hôm nay mệt rồi đi."

    Tạ Lương Viện mỉm cười, trong gương đồng thau, hai tròng mắt sáng láng, "Dưỡng đủ tinh thần, nửa đêm xem kịch!"

    Chu Chu nếu đã thành công vào Tạ phủ, vậy đại biểu cho, thịnh yến đêm nay sắp bắt đầu.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chương 19: Đêm la hét​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm tối, trăng chưa rõ, gió nhẹ lướt qua, bóng cây đung đưa.

    Bảo Sanh mò mẫm, dùng chìa khóa mở cửa phòng củi, đẩy vào.

    Đập vào mặt là một mùi hôi thối ăn mòn nồng nặc, Chung thị dùng vạt áo che miệng mũi, nhịn xuống giữa ngực buồn nôn, quyết đoán bước vào.

    Bảo Bình không có thắp nến, sợ bị người phát hiện, nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ đi đến bên cạnh Lương bà tử, đẩy bà ta một cái: "Tỉnh lại đi."

    Chung thị chậm rãi làm quen với ánh sáng lờ mờ trong phòng củi, liếc mắt nhìn góc tường còn có một đống ph*n chưa khô, ruồi nhặng quanh quẩn, gián không kiêng nể gì mà bò đến, thiếu chút nữa nhịn không được xô cửa mà chạy ra.

    Hai tay của Lương bà tử bị treo trói, đứng ngủ, ngủ lại không sâu, vừa bị đẩy liền tỉnh lại, vừa thấy Chung thị, nghẹn ngào một tiếng, há miệng liền khóc, Bảo Bình cầm khăn tay liền chặn lại, ác độc nói: "Tự tìm cái chết, muốn cho tất cả mọi người bừng tỉnh hay sao?"

    Lương bà tử khó chịu mà gật đầu, lúc này Bảo Bình mới rút khăn tay trong miệng bà ta ra, ghét bỏ dùng hai ngón tay nắm lấy.

    Lương bà tử chỉ nói cầu cứu, lỗ mũi hừ hừ phun ra hai ngụm khí bẩn thỉu, mặt xơ xác lộ ra một chút tia ác độc: "Những bà tử thối này, thật dám hạ độc thủ, chờ lão nô đi ra, sẽ xé da các nàng ta ra." Lương bà tử thở hổn hển một hơi, đột nhiên thay đổi tiếng, ô ô mấy tiếng, nước mắt già nua ngang dọc: "Đại phu nhân, ngài phải làm chủ cho lão nô, lão nô oan uổng.. Lão nô là tham lam, nhưng cho lão nô mượn mười lá gan, lão nô cũng không dám động tay động chân vào sâm núi trong yến tiệc trung thu, đại phu nhân, nhất định có người muốn đẩy nô tài vào chỗ chết, ngài phải cẩn thận nha, khế ước kia, chính là rõ ràng là tang vật bị động chân tay vào. Đại phu nhân, lão nô là người của ngài, đánh chó này còn phải xem mặt chủ nhân.."

    "Câm miệng, hiện tại nói những thứ này có ích lợi gì." Chung thị thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi thị phi, bà ta liếc nhìn gương mặt đẫm máu kia, bắt đầu chán ghét: "Lương bà, lão phu nhân đã quyết định ngày mai đưa ngươi vào quan phủ, ngươi cũng biết, chỗ đó mặc cho ai vừa đi vào, chính là thành thật khai nhận, cũng là bị lột đi một lớp da. Cho nên, bổn phu nhân tối nay tới, cũng không vòng vo với ngươi, ngươi tự mình an tâm lên đường đi, người nhà ngươi ta sẽ thay ngươi chiếu cố, tôn tử của ngươi, tương lai lớn lên, bổn phu nhân hứa hẹn, chắc chắn sẽ cho hắn một tiền đồ tốt."

    "Đại phu nhân.." Lương bà tử hít một hơi khí lạnh, nửa mở miệng, đầu tiên là hồ nghi, chỉ nhủ rằng là nghe lầm, nhưng tiếp theo nhìn thấy khóe miệng Chung thị ý cười rất đậm, ánh mắt lại lạnh lẽo, dưới ánh sáng lờ mờ lộ ra một tia tàn ác không giấu được, tâm giống như bị dầu chiên qua.

    Bà ta chính là tùy tùng của Chung phu nhân, mấy năm nay, hầu hạ ở Chung phu nhân trước sau hầu hạ, tuy nói bà ta cũng bởi vậy mà vớt được chút dầu mỡ, nhưng người hưởng lợi lớn nhất còn không phải là Chung phu nhân sao?

    Lúc trước bất luận cái gì khác, chỉ nói về sâm núi, sau khi bị bà ta thay xà đổi cột, bán đến Bách Thảo Đường, Bách Thảo Đường đó chính là Chung phu nhân chiếm cổ phần lớn, bà ta kiếm chẳng qua chỉ là lợi nhuận nhỏ, người khác không biết khế ước kia là giả, Chung phu nhân làm sao có thể không biết mấy năm nay bà ta vớt được bao nhiêu chứ?

    Không, bà ta không thể chết, bà ta không thể chết oan như vậy!

    Ngực sợ hãi đan xen không cam lòng, Lương bà liên tục cầu xin: "Đại phu nhân, ngài là hù dọa nô tỳ đi, đúng, lúc này là nô tỳ làm việc bất lợi, làm cho đại phu nhân khó xử, nhưng nô tỳ trung thành với đại phu nhân trời đất có thể chứng giám."

    "Lương bà a, bổn phu nhân làm sao có thể không biết lòng trung thành của bà, nhưng lần này tai họa quá lớn, liên lụy đến nha đầu Tạ Lương Viện kia, bổn phu nhân là bất lực.." Chung thị cười một tiếng, dù sao cũng là mạng người, bà ta tránh né đôi mắt trợn tròn của Lương bà, nghiêng đầu nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ mơ hồ lộ ra tầng mây, nhanh chóng nói: "Ngươi an tâm đi đi, chuyện phía sau ngươi, bổn phu nhân sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa, ngươi cũng đừng trách bổn phu nhân không niệm tình chủ tớ tình, sau khi chết, đi đầu thai cho tốt." Dứt lời, sải bước đi tới bên cửa, đưa ánh mắt cho Bảo Sanh, thấp tay mắng: "Còn không mau động thủ, còn chần chừ cái gì nữa?"

    Bảo Sanh xắn tay áo tiến lên, trước khi Lương bà tử thốt lên giọng nói, mạnh mẽ dùng khăn tay nhét vào miệng bà ta, sau đó, nhanh chóng vòng ra sau lưng Lương bà tử, vòng tay lại, vòng qua cổ bà ta, gắt gao xiết lại --

    Đi theo Chung thị nhiều năm, cũng từng làm chuyện thương thiên hại lý, mạng người trên tay nàng ta chưa từng có.

    Nhưng nàng biết, muốn ở trong cửa đại trạch trổ hết tài năng, chính là có thể cho chủ tử dùng được, nếu không, cả đời cũng chỉ là vai vế nô tài.

    Ban đêm, trong lúc yên tĩnh, bên tai Chung thị đều là tiếng tay chân vùng vẫy, cùng.. Lời nguyền độc ác nhất từ cổ họng!

    Bóng đêm dần sáng, gió lạnh tràn vào, phất lên mặt bà ta, không có lý do nào lại đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, bà ta nhịn không được ở trong lòng thấp giọng nói: "Lương bà tử, ta cũng không còn cách nào khác, nếu ngươi oán hận, thì tìm lão thái bà kia đi, là bà ta nhất quyết muốn đưa ngươi đi báo quan. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi, người nhà của ngươi, ta nhất định chiếu cố thỏa đáng, ngươi an tâm lên đường, kiếp sau, tìm một người tốt.. Quan Âm Bồ Tát phù hộ, Quan Âm Bồ Tát phù hộ, tín nữ mấy ngày nữa nhất định sẽ đến Chùa Nguyệt Lan thêm dâng hương cho Bồ Tát, Bồ Tát đừng trách.. Đừng trách!"

    Cùng lúc đó, xa xa, một tiếng kêu thảm thiết, chói tai, ác liệt cắt đứt sự yên tĩnh của bầu trời đêm: "Có quỷ a. Có quỷ a, Lương bà tử, Lương bà tử không cần đến quấn lấy ta.. Có quỷ ma.. Cứu ta!"

    Chung thị lảo đảo rùng mình một cái!

    Là.. Chu Ngọc Tô!

    Chung thị mạnh mẽ che lỗ tai lại, nhưng tiếng hét hoảng sợ kia vẫn xuyên thấu mu bàn tay đánh thẳng vào màng nhĩ của bà ta, bà ta phảng phất cảm thấy một đôi tay vô hình, như dây leo có độc lặng yên không một tiếng động bò tới, sau lưng mồ hôi lạnh xâm nhập, hô hấp dồn dập, tim đập loạn như điên, Chung thị không khống chế được chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn Lương bà tử --

    Ý thức trong nháy mắt đóng băng!

    Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, loang lổ rơi vào cái cằm kia mở ra đến cực hạn, đầu lưỡi đỏ thẫm vươn tới cằm, hai con ngươi u ám kia oán khí ngút trời, dường như sau một khắc sẽ biến ảo thành một oan hồn từ cổ họng bà ta lượn vòng ra.. Trực tiếp xé nát Chung thị!

    "..."

    Chung thị che hai mắt liền xụi lơ trên mặt đất, bất chấp thể thống, bò liên tục ra khỏi phòng củi.

    Biến hóa trong nháy mắt khiến Bảo Sanh cả người châm chích hoảng sợ chạy thoát.

    Chủ tớ hai người vừa mới lao ra sân nhỏ của phòng củi tiểu viện, chỉ thấy, trăng sáng chiếu, Chu Ngọc Tô tóc tai bù xù, chỉ mặc một cái yếm, cùng tiết khố mùa hè ngắn ngủi đến đầu gối điên cuồng xông loạn ở trong vườn, trong miệng liên tục kêu thảm thiết: "Có quỷ, có quỷ, ta nhìn thấy Lương bà tử.."
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...