Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 140: Nhân quả Giang Hoa Đình được nhận

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 142: Bị dọa tỉnh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 144: Gắt gỏng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 146: Chờ tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các bác sĩ khác nghe vậy liền cẩn thận quan sát vẻ mặt người kia, lập tức nhíu mày: "Làm sao có thể? Không có bệnh đến đây làm gì, đây chẳng phải uổng phí hết tài nguyên danh sách sao!"

    "Không thể nào, vẻ mặt của hắn tái nhợt khó coi tới vậy chi bằng chúng tôi kiểm tra một chút?"

    Trung y già cũng cau mày nhìn người kia một chút, nhìn lâu rồi mới phát hiện manh mối.

    "Cậu trang điểm rồi?"

    Vẻ mặt của bệnh nhân kia cứng đờ, những người khác còn không phát hiện vấn đề chính là trí thông minh của bản thân có vấn đề! Vẻ mặt của Giang Hoa Đình càng là vừa đen vừa nặng nề.

    Mặc kệ là cố ý hay là vô tình tóm lại người kéo dài thời gian của cậu đều không phải người tốt!

    Nhưng bây giờ cậu không có thời gian đi quản chuyện này.

    "Nếu đã bây giờ vấn đề của tất cả bệnh nhân đều giải quyết, xin hỏi hôm nay có thể giải tán chưa?"

    Trung y già kia nói: "Đều giải quyết vậy thì giải tán đi, người này giao cho chúng tôi tới giải quyết là được."

    Lời của Trung y già làm Giang Hoa Đình như nhặt được xá lệnh lập tức nhảy lên chạy ra bên ngoài.

    Giang Hoa Đình dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dưới lầu rất thuận lợi gọi được một chiếc xe.

    "Chàng trai, đi đâu?"

    Giang Hoa Đình nhíu nhíu mày: "Thành Ngu."

    Doãn Thu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, anh đã đi hai mười phút rồi, mặt nạ phòng độc mang lên mặt biện pháp phòng hộ làm tốt nên anh cũng không có khó chịu gì.

    Chỉ là lối đi thế này không khỏi quá dài một chút.

    Còn có một loại làm cho người ta có cảm giác lạnh từ đáy lòng.

    Doãn Thu cầm đèn phi mini chiếu ra xung quanh, lối đi thế này cùng mặt trên mộ thất cũng không có gì khác biệt, đột nhiên! Doãn Thu dừng chân chau mày.

    Anh nghe như có thứ gì đang kêu gọi anh qua đó.

    Ngẫm nghĩ, chuyện khác thường tất có yêu nên mặc kệ thứ kêu gọi anh là tốt hay xấu..

    Doãn Thu vẫn quyết định không đi qua.

    Đang muốn đi trở về ngặt nỗi chân của anh lại tựa như bị rót đầy chì, cực kỳ nặng nề!

    Doãn Thu thử lùi về sau chân không nhúc nhích còn đi lên phía trước thì dễ dàng vô cùng.

    Đó chính là thứ đang gọi anh không cho anh đi chỉ có thể tiến lên.

    Hít sâu một hơi, Doãn Thu dứt khoát đứng đó không nhúc nhích.

    Mười phút qua đi Doãn Thu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đánh lên hai chân của anh tiếp đó hai chân của anh liền không nhận khống chế của anh! Giống như một ông già tuổi xế chiều từng bước một chậm rãi đi vào trong.

    Đồng thời nhân viên khảo cổ ở bên trên mộ thất cứ cảm thấy ở đây âm u.

    "Này sĩ quan Thẩm, chúng tôi, chúng tôi có thể ra ngoài chờ không?"

    Thẩm Vĩ hơi nhíu mày, bọn họ đi ra còn phải phái người đi bảo vệ bọn họ nhưng bọn họ ở lại đây cũng vướng chân vướng tay.

    Lần đầu tiên Thẩm Vĩ cảm thấy công việc vệ sĩ này là làm cho người ta chán ghét như thế!

    "Tiểu Thái đi theo bọn họ." Nghĩ đến chỉ cần thành thực đứng bên ngoài hẳn không phải vấn đề gì lớn nên Thẩm Vĩ vẫn thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.

    "Vâng." Một anh binh sĩ vẻ mặt không biểu cảm ra khỏi hàng, nhưng ánh mắt ghét bỏ của cậu ta đã bộc lộ ra suy nghĩ chân chính của cậu ta, cậu ta muốn ở lại đây.

    Nhóm nhân viên khảo cổ không hề biết mình bị chê đang rất hào hứng bừng bừng đi ra ngoài nghiễm nhiên quên đi giáo sư Cố sống chết không rõ, Thẩm Vĩ tiếp tục chỉ huy cứu viện.

    Nhưng không đến mười lăm phút mặt nhóm nhân viên khảo cổ tái nhợt trở về rồi.

    Thẩm Vĩ nhíu mày: "Tiểu Thái xảy ra chuyện gì."

    Vẻ mặt của Tiểu Thái cũng hơi trắng chẳng qua không phải bị dọa, dù sao cậu cũng có kiến thức!

    "Gặp quỷ dẫn đường rồi."

    Tóm lại một câu là bọn họ không ra được mà còn có thể quay lại tới đây cũng là vận may của bọn họ không tệ! Có trời mới biết bọn họ nhìn thấy mộ thất quen thuộc này kích động cỡ nào!

    Nếu là lúc trước Thẩm Vĩ chắc chắn sẽ dạy dỗ Tiểu Thái hai câu rằng phải tin tưởng và chấp hành khoa học, trên đời này không có quỷ gì cả. Nhưng là từ lần trước gặp chuyện xảy ra ở khu dân cư nhỏ Đông Giao đã giúp anh ta một lần nữa thành lập nên thế giới quan mới!

    Vẻ mặt Thẩm Vĩ nặng nề, người bên trong ra không được người bên ngoài không nhận được tín hiệu, chẳng lẽ bọn họ thật sự bị nhốt trong đây sao.

    Được rồi dù sao trong phút chốc những người này ở lại đây cũng đói không chết vẫn là trước tiên cứu đội trưởng Thu đi lên rồi tính!

    "Lấy hết dây an toàn còn lại tới nối với nhau."

    Giang Hoa Đình chỉ cảm thấy bản thân giống như bị một loại ngọn lửa cực kỳ quái lạ thiêu đốt vừa lạnh vừa nóng, chỉ chốc lát đầu cậu đã đầy mồ hôi. Tài xế lái xe nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hoa Đình khó coi sợ đối phương ở trên xe mình bị bệnh gì, không khỏi chân thành đề nghị, "Chàng trai, chi bằng cậu đi bệnh viện một chuyến trước đi? Cậu nhìn như không tốt lắm đâu!"

    Đôi mắt của Giang Hoa Đình sắc bén nhìn kính chiếu hậu kia đối mặt cùng tài xế lái xe: "Không cần."

    Tài xế lái xe nhịn không được run lên, má ơi! Chàng trai đáng yêu thế này sao ánh mắt khủng bố như vậy!

    Giang Hoa Đình chịu đựng cơ thể khó chịu lấy điện thoại ra lại một lần nữa gọi cho Doãn Thu, vẫn không có tín hiệu.

    Giang Hoa Đình bực bội chỉ muốn vứt di động, chẳng có tác dụng gì cả! Còn chiếm chỗ!

    Ném điện thoại vào trong ba lô, động tác của Giang Hoa Đình bỗng nhiên dừng lại! Trong mắt to hiện lên vẻ mừng rỡ! Đệt! Dạo này dùng công nghệ cao quá mức thuận tay đến mức cậu cũng quên rằng lúc trước cậu không có thiết bị công nghệ cao thì làm sao sống rồi!

    Tài xế từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Giang Hoa Đình mừng khấp khởi từ trong ba lô lấy ra một con hạc giấy, nhìn Giang Hoa Đình dùng rất dịu dàng rất dịu dàng, dịu dàng đến cả người anh ta nổi da gà!

    Vẻ mặt Giang Hoa Đình tràn đầy dịu dàng và thả lỏng ngay cả chính cậu cũng không có phát giác: "Nhóc Thu, nhóc Thu?"

    Tài xế cảm thấy người này đã không thoải mái tới mức đầu cũng thành bột nhão!

    Thế này đến cùng là đang kêu tên người? Hay là tên hạc giấy đó là nhóc Thu?

    Mà Doãn Thu ở dưới cổ mộ bị ép đi lại chỉ cảm thấy trên người hơi nóng chân không bị khống chế nhưng tay vẫn có thể theo ý nghĩ của anh cử động.

    Là hạc giấy do Giang Hoa Đình cực kỳ lâu trước kia đưa cho.

    "Nhóc Thu?"

    Trên hạc giấy truyền đến giọng nói cực kỳ dịu dàng của Giang Hoa Đình, hết sức cẩn thận tựa như sợ quấy rầy tới anh, tựa như.. Đang sợ gì đó.

    "Nhóc Thu?"

    Câu thứ hai truyền đến giọng nói của Giang Hoa Đình lại có thêm một chút gấp gáp.

    Khóe môi của Doãn Thu giật giật: "Tôi đây."

    Được Doãn Thu đáp lại, Giang Hoa Đình vui mừng!

    "Anh ở đâu?"

    "Tôi.." Doãn Thu theo bản năng muốn nói ra vị trí chính mình đang ở nhưng lý trí đã nhanh chóng quay về, "Cậu không được qua đây." Giang Hoa Đình tức giận đến muốn bắt Doãn Thu tới dạy dỗ một phen ra trò! Để cho anh biết lúc nào nên xin giúp đỡ mà không phải cứ liều chết! Hi sinh một người thành toàn mọi người rất thú vị sao?

    Giang Hoa Đình hít sâu một hơi, màu đen vận xui hòa với một tia màu vàng ở trên người bỗng nhiên quay cuồng từng tia từng tia một rót vào người hạc giấy.

    "Hạc nhỏ, báo vị trí."

    Doãn Thu ngơ ngác một chút chỉ thấy hạc giấy trong tay đột nhiên há to miệng phát ra giọng nói thô khàn như vịt.

    "Sườn núi của núi Vô Cống dốc núi nam phía Tây Nam thành Ngu thành phố Mai! Kinh độ là.."

    Doãn Thu: "..."

    Ông chú bị dọa không nhẹ, trên đường cao tốc lái ra hai vệt hình chữ S!

    Doãn Thu biết tính cách của Giang Hoa Đình, trong lòng có một loại cảm giác khác lạ nổi lên tim.

    Loại cảm giác này thực ra lúc mỗi lần Giang Hoa Đình đến giúp anh đều có chỉ là lần này.. Mãnh liệt tới anh không thể coi nhẹ.

    "Chờ tôi." Trong hạc giấy truyền đến giọng mệt mỏi của Giang Hoa Đình.

    Nhiệt độ của hạc giấy đã biến mất chứng minh liên lạc giữa bọn họ đã ngắt.

    Doãn Thu vẫn như cũ chậm chạp tiến lên nhưng tay lại không tự chủ đặt lên vị trí trái tim.

    Nơi đó từ lúc bắt đầu nói chuyện với Giang Hoa Đình đã nhảy thình thịch không ngừng, rất nhanh, hoạt động rất mạnh.

    "Được.."

    Giang Hoa Đình ngắt liên lạc với hạc giấy của Doãn Thu xong chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt đến không ổn nữa. Cậu nỗ lực chống đỡ mở mắt ra: "Bác tài cũng nghe rồi ha?"

    Tài xế lập tức gật đầu như giã tỏi: "Nghe thấy rồi nghe thấy!"

    "Làm phiền dùng tốc độ nhanh nhất tới vị trí đó."

    "Được rồi!"

    Ban đầu tài xế cho rằng bản thân chở một vị bác sĩ không ngờ lại là một vị đại sư! Pháp lực còn mạnh tới như thế! Dùng giấy hạc truyền tin!

    Cuộc gặp gỡ bất ngờ này đủ ông phét cả đời!

    Sau khi Giang Hoa Đình thông báo xong liền ngủ rất say.

    Sau khi tỉnh lại xe vừa vặn lái đến núi Vô Cống.

    Trên mặt tài xế tràn ngập vẻ ngượng ngùng: "Đại sư à, núi Vô Cống này là một ngọn núi không người, bình thường cũng không có ai đến nơi này cho nên ở đây không có đường xe đi lên, tôi chỉ có thể chở ngài tới đây.."

    "Không sao."

    Giang Hoa Đình kéo ba lô dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống xe, lúc hai chân đạp ở mặt đất lại hơi choáng váng. Chút choáng váng đó chẳng mấy chốc đã tan biến Giang Hoa Đình hít sâu một hơi một bước đi ra không đến ba mươi giây đã không nhìn thấy hình bóng của Giang Hoa Đình. Tài xế nhìn mà trợn mắt hốc mồm lúc quay đầu xe chuẩn bị rời đi vừa liếc ra ghế sau.

    Thì ra Giang Hoa Đình đã để tiền xe ở chỗ ngồi.

    Mấy tấm ông nội Mao màu đỏ đủ ông ấy vừa đi vừa về mấy chuyến.

    Ngẫm nghĩ, tài xế lại quay đầu xe xong rồi dừng ở tại chỗ.

    Giang Hoa Đình vừa nhanh chóng đi lại trong núi, vừa lấy la bàn ra.

    Cậu gần như mỗi lần đi mấy bước đều phải nhìn la bàn một chút để xác định vị trí.

    Đột nhiên trên núi truyền đến một tiếng ầm vang!

    Giang Hoa Đình biến sắc, thế này..

    Là âm thanh sơn động đổ sập!

    Giang Hoa Đình cất la bàn trực tiếp lần theo phương hướng của thanh âm chạy tới!

    Bên trong mộ thất Thẩm Vĩ đang chửi ầm lên: "Móa tao đệt mẹ mày! Đến cùng là tay đứa nào hèn hạ tới vậy!" Anh ta rõ ràng đã lặp đi lặp lại nhiều lần lời căn dặn không nên tùy tiện đụng lung tung vào những thứ kia, nhưng mà cứ!

    Có người không quản được móng vuốt của bản thân!

    "Không phải tôi.." "Cũng không phải tôi nha.."

    Một mảng lớn phủ nhận chỉ làm cho Thẩm Vĩ càng thêm bực bội! Trong tiếng phủ nhận còn lẫn vào tiếng khóc nức nở!

    Thẩm Vĩ đau đầu hét lớn một câu!

    "Đều chớ ồn ào nữa!"

    "Được rồi! Bây giờ mộ thất sập khó hiểu! Có sức để khóc còn không bằng giữ lại một ít thể lực xem thử làm sao ra ngoài!" Tiếng khóc nức nở quả nhiên nhỏ rất nhiều.

    Thẩm Vĩ hít sâu để bản thân bình tĩnh trở lại: "Đều xem thử trong túi của mấy người còn thừa lại thứ gì, tôi muốn xác nhận một chút.. Á!"

    Bởi vì quá tối Thẩm Vĩ không nhìn thấy cửa của lối đi kia ngay trước mặt anh ta, dù anh ta di chuyển từng chút một cũng chạy không thoát ma chú rơi xuống!

    Tiếng kêu của Thẩm Vĩ tựa như một chốt mở, cổ mộ vừa nãy chấm dứt đổ sụp lại bắt đầu ầm ầm phát ra tiếng vang tựa như cả tòa núi đều đang lay động, trên đầu càng không ngừng rơi xuống đá vụn cát mịn, dọa đến đám nhân viên khảo cổ kia kêu rên liên hồi!

    Tiếp theo ngoài Thẩm Vĩ ra lại bắt đầu có người rơi xuống!

    Giang Hoa Đình đã leo đến giữa sườn núi rồi, cậu thấy được cửa hang tối thui kia!

    Cái sơn động này rất kỳ quái, âm khí rất thịnh! Âm khí ngất trời lại bị nhốt trong phạm vi năm mươi mét của sơn động.

    Anh binh sĩ canh giữ ở bên ngoài lo lắng, Giang Hoa Đình nhận ra ở đây đều là đội viên của Doãn Thu.

    Bọn họ cầm công cụ liều mạng đào bùn đất muốn cho bùn đất chặn bên trên cửa hang mở ra một con đường.

    Giang Hoa Đình đi qua đó, trong nháy mắt tiếp xúc với âm khí mới phát hiện thì ra vây nhốt âm khí là một kết giới.

    Nhưng không biết bên trong xảy ra chuyện gì xúc động kết giới, cái này vốn chỉ là kết giới vây nhốt âm khí biến thành vây nhốt hết thảy vật sống!

    Một câu nói là không ra được.

    Mấy anh binh sĩ đang ra sức tác chiến nhưng sức người từ đầu đến cuối đều không sánh bằng máy móc, nhưng bọn họ chỉ có thể làm như vậy!

    "Mấy người tránh ra."

    Mấy anh binh sĩ bỗng dừng lại phản ứng gì cũng không kịp làm đã bị một cơn gió kỳ lạ hất ra.

    Chỉ thấy bác sĩ mặt búp bê dạo này thường xuyên ở cùng đội trưởng Thu của bọn họ đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ, từ trong tay vung ra hai tấm phù vàng!

    "Đừng nổ á!" Mấy anh binh sĩ kịp phản ứng, vội vàng hô.

    Nhưng đã không kịp, gần như ngay trong nháy mắt lúc bọn họ kêu, kia hai lá phù vàng liền lập tức nổ ra!

    Mấy anh binh sĩ: "..."

    Bọn họ hại chết đội trưởng Thu với những chiến hữu khác?

    Giang Hoa Đình nhìn cửa hang đen như mực: "Không chết, tôi bây giờ đi cứu bọn họ đi lên, mấy người ở tại chỗ này không được nhúc nhích!" Nói xong liền không thấy Giang Hoa Đình nữa, mấy lá phù từ trong cửa hang bay ra ngoài, dán trên người mấy anh binh sĩ.

    Mấy anh binh sĩ không thể cử động: "..."

    Doãn Thu chỉ nghe thấy trên đầu truyền đến từng đợt tiếng vang, có thể là bởi vì anh ở nơi tương đối sâu nên cảm giác lay động cũng không phải là rất rõ ràng.

    Chân không bị khống chế cuối cùng dừng lại.

    Anh dừng lại.. Trước một cái hang động sơn rất đẹp nhưng rất kỳ lạ.
     
    Yuuki1234567890, Kimngan21LieuDuong thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 148: Vầng sáng của anh đâu?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...