Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1291: Vợ là của gia, tiểu quỷ đừng mơ tưởng bá chiếm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ô ô, ô ô ô, cô cô, cô cô.."

    Viên thịt nhỏ nỗ lực duỗi cánh tay nhỏ nhắn có cộng thêm lên cũng không quá dài của mình, liều mạng duỗi về phía Giản Nhất Lăng.

    Cậu không cần dượng xấu, cậu chỉ muốn cô cô xinh đẹp thôi!

    Ô ô ô, chán ghét dượng, muốn cô cô!

    Viên thịt nhỏ ra sức mà giãy giụa, nề hà cho dù cậu đem tất cả sức lực đều dùng ra tới, Địch Quân Thịnh vẫn như cũ bất động như núi.

    Cậu bé chỉ có chút sức lực này mà còn muốn ở Địch Quân Thịnh nơi này chiếm được tiện nghi sao?

    Lại thêm hai mươi năm nữa nói không chừng còn có cơ hội.

    Thấy chính mình vô luận làm như thế nào đều thoát khỏi không được người dượng đáng giận này, viên thịt nhỏ bẹp miệng, một bộ dạng ủy khuất lập tức liền phải khóc ra tới.

    Đôi mắt ngập nước trên khuôn mặt nhỏ bé như lập tức có thể trào ra ngoài.

    "Con trai không thể yếu đuối, phải học cách thông cảm cho nữ nhân, làm nữ nhân bị liên luỵ tuyệt đối là chuyện mà một nam tử hán đại trượng phu không nên làm."

    Địch Quân Thịnh nghiêm trang mà răn dạy viên thịt nhỏ tóc mao còn chưa có dài làm một nam tử hán đại trượng phu.

    Không hề quan tâm đến việc viên thịt nhỏ có thể nghe hiểu lời mình nói hay không.

    Dù sao nghe hiểu hay nghe không hiểu đều không ảnh hưởng đến việc Địch Quân Thịnh ngăn cản cậu bé bá chiếm Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh để cho Giản Nhất Lăng bận rộn với công việc của mình, hôm nay anh phụ trách trông trẻ, sau đó ôm bạn nhỏ Đơn Giản đi đến công ty mới mở của mình.

    Giản Nhất Lăng đương nhiên là tín nhiệm Địch Quân Thịnh, Địch Quân Thịnh nói anh phụ trách trông trẻ, vậy hôm nay cô ấy liền đi tìm anh hai để cùng làm thực nghiệm.

    Tòa nhà ban đầu của Địch gia đã bị bán đi, hiện giờ Địch Quân Thịnh dùng tòa nhà này, là bốn năm trước anh đã mua tới.

    Phòng ngừa chu đáo, Địch Quân Thịnh đã chuẩn bị tốt từ trước.

    Nhìn thấy Địch Quân Thịnh ôm một đứa bé tới công ty, người trong công ty đều tò mò.

    Không phải nói lão tổng cùng phu nhân bọn họ kết hôn mới có mấy tháng sao? Như thế nào con đều đã lớn như vậy?

    Chẳng lẽ lão tổng ẩn hình hai năm kia, kỳ thật là trốn tránh sinh hài tử không?

    Tới văn phòng tổng tài, Hàn Mông Dự đã ở trong văn phòng chờ từ trước.

    Nhìn thấy Địch Quân Thịnh ôm đứa bé tiến vào, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

    "Thịnh gia, động tác này của cậu không khỏi cũng quá nhanh đi? Con trai đều đã lớn như vậy rồi sao?"

    "Ai nói cho cậu nó là con trai của tôi?"

    "Không phải con trai cậu cậu ôm nó làm gì?" Hàn Mông Dự không tin Địch Quân Thịnh sẽ ôm con trai của người khác.

    "Con trai của Giản Vũ Mân, trong hôn lễ của tôi cậu không nhìn thấy sao?"

    "Không có, trong hôn lễ của cậu, lực chú ý của chúng tôi đều ở trên người người cậu và chị dâu nhỏ, ai mà chú ý đến một đứa nhỏ ở trong có mặt ở đó hay không chứ." Hàn Mông Dự chế nhạo, "Thịnh gia, tôi thật không thấy ra tới cậu sẽ thích chị dâu nhỏ đến như vậy, không phải con của chính mình cũng bận rộn chăm sóc, vậy cậu cũng nhanh nhanh cố lên, sớm một chút cùng chị dâu nhỏ sinh một đứa con của chính mình."

    "Ai nói cho cậu biết tôi thích trẻ con?" Địch Quân Thịnh một tay đem viên thịt nhỏ ném vào trong lòng ngực Hàn Mông Dự.

    "Ây da, Thịnh gia, cậu đây là đang làm gì vậy?" Chân tay Hàn Mông Dự luống cuống, một đôi tay không biết làm như thế nào mới tốt.

    Anh ấy chưa bao giờ ôm trẻ con nha!

    Anh ấy tuy rằng quen với nhiều người bạn gái, nhưng đều rất cẩn thận không có nháo ra mạng người.

    "Nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là phụ trách chăm sóc đứa nhỏ này."

    Địch Quân Thịnh sau khi đem phiền toái ném cho Hàn Mông Dự, chính mình ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu lật xem văn kiện cùng tư liệu.

    "Không phải chứ Thịnh gia, tôi không biết chăm trẻ con!" Hàn Mông Dự chạy đến bàn làm việc, biểu tình như là sắp khóc đến nơi.

    "Cậu không phải có rất nhiều hồng nhan tri kỷ sao? Gọi điện thoại tìm một người biết trông trẻ ra tới."

    "Không phải chứ? Thịnh gia, hồng nhan tri kỷ của tôi đều là độc thân, cho dù tìm được đối tượng, cũng còn chưa tới bước sinh con, làm sao biết trông trẻ chứ?"
     
    LieuDuong likes this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1292: Vợ là của gia, tiểu quỷ đừng mơ tưởng bá chiếm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dù sao đứa nhỏ đưa cho cậu, hôm nay cậu phụ trách trông coi nó cho tốt, trông không tốt sẽ trừ tiền hoa hồng tháng này của cậu." Địch Quân Thịnh trực tiếp lấy tiền hoa hồng ra uy hiếp Hàn Mông Dự.

    "Thịnh gia, cậu cũng quá độc ác đi!" Hàn Mông Dự đều muốn khóc.

    Phải biết rằng công ty bọn họ dưới sự dẫn dắt của Địch Quân Thịnh, lợi nhuận vô cùng phong phú, mỗi tháng tiền hoa hồng đều là một số tiền khổng lồ.

    Hàn Mông Dự chỉ có thể căng da đầu ôm viên thịt nhỏ đến phòng khách bên cạnh văn phòng tổng tài.

    Coi như là làm chuẩn bị cho về sau, dù sao anh ấy cũng già đầu rồi.

    Hàn Mông Dự nghĩ như thế, tức khắc cảm thấy an ủi không ít.

    "Cô cô!"

    Bạn nhỏ Đơn Giản thực không vui, cậu muốn cô cô, không muốn dượng thối, cũng không cần ông chú xấu này!

    Bẹp miệng, hạt đậu vàng trong mắt muốn rơi xuống.

    Bọn họ đều thối! Chỉ có cô cô là thơm!

    "Tiểu tổ tông con đừng có khóc nha, chú không biết trông trẻ, con nếu mà khóc, chú cũng muốn tan nát theo!" Đời này của Hàn Mông Dự còn không có gặp qua nan đề lớn như vậy.

    Lúc này thật là bị Thịnh gia đẩy vào hố rồi.

    "Cô cô!" Bạn nhỏ Đơn Giản chấp nhất mà muốn tìm cô cô xinh đẹp của mình.

    "Đừng ồn nữa, gây ảnh hưởng đến công việc của dượng con, cả hai chúng ta đều không có ngày lành nha! Vì tiền hoa hồng chín chữ số kia của chú, con nhẫn nại một chút đi, buổi tối về nhà lại cùng ngươi cô cô con tình chàng ý thiếp! Cùng lắm thì chờ chú thuận lợi bắt được tiền hoa hồng tháng này xong sau đó mua cho con một nhà tã giấy cùng sữa bột, còn có đồ chơi nữa!"

    Nói xong Hàn Mông Dự thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Địch Quân Thịnh cách đó không xa.

    "Muốn cô cô!" Bạn nhỏ Đơn Giản rất là chấp nhất với cô cô của mình.

    Hàn Mông Dự nghĩ tới nghĩ lui, ở trong nhóm công nhân của công ty tìm một người phụ nữ đã kết hôn, để cô ấy chăm sóc đứa nhỏ, lúc này mới miễn cưỡng thu phục.

    Địch Quân Thịnh cũng mặc kệ Hàn Mông Dự làm cách nào trông coi đứa nhỏ, chỉ cần đứa nhỏ ở nơi này, cũng đừng tưởng bá chiếm vợ của mình.

    Vợ chính là của mình, tên tiểu tử thúi này muốn cũng đều đừng có nghĩ đến!

    Tình huống của bạn nhỏ Đơn Giản làm cho Địch Quân Thịnh thậm chí bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình muốn cùng Giản Nhất Lăng sinh hạ một đứa con của chính bọn họ hay không.

    Con của người khác thả ở trong nhà bọn họ mấy ngày cũng đã đủ phiền lòng, nếu là con của chính mình, về sau muốn ném cũng đều ném không xong, không phải càng phiền toái sao?

    Nghĩ như vậy, Địch Quân Thịnh kéo ra ngăn kéo bàn làm việc, đem một chiếc hộp giấy nhỏ bên trong bỏ vào túi áo của mình.

    Cây dù nhỏ này, về sau vẫn là dùng tới mới tốt.

    Ít nhất lại trải qua một thời gian thế giới hai người.

    ###

    Thái Ngưng Hiên, phòng nghị sự.

    "Lão Khúc, ông nói đây là xảy ra chuyện gì?"

    Hiện giờ trên chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ hoa lê kia vẫn ngồi mấy người nguyên lão Trung Nghĩa Minh như cũ.

    Chỉ là đã không có Địch Quân Thịnh, hôm nay Tần Xuyên cũng không ở đây, cũng chỉ có mấy người thành viên nòng cốt bọn họ.

    Lão giả béo Khúc Chấn chuyên về đồ cổ, nữ nhân trung niên Thịnh Oánh Oánh chuyên về hàng tươi sống, Chung Bách Vân chuyên về ngọc thạch, Kiều Bàn Sơn chuyên về tài chính, còn có Tề Tinh đầu tàu trong ngành may mặc.

    Mấy người ngồi ở vị trí của mình, thương lượng chuyện phát sinh gần nhất ở Địch gia.

    Nguyên bản xí nghiệp Địch gia ở trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn đã thanh lý xong rồi.

    Mà Địch Quân Thịnh lại lấy ra tới nhiều hơn 30 tỷ để lấy được miếng đất ở phía tây kinh thành nhanh như vậy, động tác lớn như thế, thực sự làm cho người ta sờ không được đầu óc.

    "Hiện tại bên ngoài đều đang nói, Thịnh gia là tổng tài của tập đoàn Đỉnh Vấn, tôi cũng điều tra qua, tin tức đăng ký của tập đoàn Đỉnh Vấn, Thịnh gia xác thật là đại diện pháp nhân của bọn họ, đồng thời cũng là tổng tài, vẫn là cổ đông lớn nhất." Khúc Chấn thở dài một hơi.
     
    LieuDuong likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1293: Lo lắng Địch Quân Thịnh sẽ Đông Sơn tái khởi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng để ý đến cậu ta hiện tại là cái thân phận gì, làm cái động tác gì, có thể khẳng định một chút là, tập đoàn Đỉnh Vấn khẳng định không phải là sáng lập Địch Quân Thịnh, cậu ta không có cái bản lĩnh kia. Đến nỗi hiện tại cậu ta vì sao lại là tổng tài của tập đoàn Đỉnh Vấn, vậy muốn hỏi một chút vị thiếu phu nhân thanh danh của Địch gia kia."

    Nói chuyện chính là một thành viên nòng cốt khác của Trung Nghĩa Minh Kiều Bàn Sơn.

    Sau khi các thành viên khác nghiêm túc suy tư, không có phát biểu gì, xem như đồng ý ý kiến của Kiều Bàn Sơn.

    Bởi vì đây là cách giải thích hợp lý nhất.

    "Chính là nếu Địch Quân Thịnh thật sự tìm được cơ hội Đông Sơn tái khởi, cậu ta rất có khả năng sẽ trả thù chúng ta." Thịnh Oánh Oánh cau mày, khuôn mặt trang điểm rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này trên mặt lại lộ ra sự lo lắng.

    Đây tuyệt đối không phải là bà ấy nghĩ nhiều, mà là chuyện vốn chính là như thế.

    Bọn họ phản bội Địch gia, phản bội Địch Quân Thịnh, phản bội quy củ thời điểm ban đầu Trung Nghĩa Minh định ra tới.

    Nếu bọn họ là Địch Quân Thịnh, khẳng định sẽ không bỏ qua cho kẻ phản bội.

    Chung Bách Vân bổ sung, "Hơn nữa tính cách của Địch Quân Thịnh vẫn luôn là có thù tất báo, mấy năm nay cũng không có cái gì biến hóa. Lấy tính cách của cậu ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nói không chừng hiện tại đã ấp ủ kế hoạch trả thù chúng ta."

    Thịnh Oánh Oánh lại nói, "Lần cuối cùng gặp vào ngày đó, lúc cậu ta ngồi ở cái bàn này, nụ cười của cậu ta rất là quỷ dị, hiện tại hồi tưởng lại, hẳn là lúc đó đã đánh chủ ý, nhất định sẽ tìm đến chúng ta báo thù."

    Nhớ lại biểu tình trước khi đi của Địch Quân Thịnh ngày đó, Thịnh Oánh Oánh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

    Kiều Bàn Sơn an ủi, "Các người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, miếng đất kia dùng 31, 6 tỷ lấy tới, trên cơ bản đã không có biên lợi nhuận gì, Địch Quân Thịnh làm hạng mục này không lỗ vốn là đã không tồi rồi, căn bản kiếm không được tiền lời, cậu ta muốn Đông Sơn tái khởi, nào dễ dàng như vậy?"

    Lời này của Kiều Bàn Sơn làm cho mọi người lại thoáng yên tâm một ít.

    Nếu Địch Quân Thịnh có thể chính mình tự tìm đường chết vậy là tốt rồi.

    Bọn họ cũng không cần lo lắng cậu ta có cơ hội Đông Sơn tái khởi rồi tới tìm bọn họ trả thù.

    Lão giả béo Khúc Chấn lại nặng nề mà thở dài một hơi, "Việc đã đến nước này, chúng ta lo lắng cũng vô dụng, chi bằng nghĩ lại xem làm dự phòng như thế nào cho tốt, đến lúc đó cho dù Địch Quân Thịnh thực sự có khả năng động thủ với chúng ta, chúng ta cũng biết phản kháng như thế nào."

    "Không sai, chúng ta thả lời đi ra ngoài, làm cho Địch Quân Thịnh tiến hành không được cái hạng mục ở phía tây kinh thành kia, cậu ta muốn phát triển bất động sản, làm trung tâm thương mại, thì khiến cho cậu ta không tìm thấy đối tượng hợp tác thích hợp đi."

    Thịnh Oánh Oánh cảm thấy sự tình sẽ không dễ dàng như bọn họ mong muốn, "Giản gia hẳn là sẽ giúp Địch Quân Thịnh, việc này sẽ làm chúng ta hành động khó khăn không ít."

    Kiều Bàn Sơn cảm thấy Giản gia không là vấn đề, "Giản gia hiện tại trọng tâm đều tập trung vào ngành internet, kinh thành bên này căn bản không có đề cập đến địa ốc, cho dù bọn họ muốn giúp, nhiều nhất cũng chỉ ở trên mặt tài chính duy trì một chút. Mặt khác, bọn họ cho dù muốn giúp, cũng là hữu tâm vô lực."

    Thịnh Oánh Oánh lại hỏi, "Còn Giản Nhất Lăng bên kia thì sao? Lạc Hải Sâm mấy năm nay đã có quan hệ với không ít người, trong này khẳng định không thiếu người có thể giúp đỡ, lời nói của chúng ta chưa chắc có thể chặn được những người này cùng Địch Quân Thịnh lui tới."

    "Giản Nhất Lăng xác thật là phiền toái lớn, ai.."

    Đại khái hơn hai năm trước kia, bọn họ còn từng bởi vì Giản Nhất Lăng trở thành Địch gia chủ mẫu mà ghét bỏ qua.

    Không nghĩ tới tình huống hiện tại hoàn toàn trái ngược.

    Hiện tại bọn họ ngại Giản Nhất Lăng quá có bản lĩnh, trở thành kiêng kị lớn nhất trước mắt bọn họ.
     
    LieuDuong likes this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1294: Muốn mời vị tiền bối kia rời núi để đối phó với Địch Quân Thịnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi nói chứ, mấy người có phải đã quá xem trọng Giản Nhất Lăng hay không? Giản Nhất Lăng xác thật có chút bản lĩnh, nhưng chỉ là mở bệnh viện, phụ trách chữa bệnh, cho tới bây giờ chúng ta biết đến chuyện của cô ta, không phải là bản lĩnh phẫu thuật tốt, có khả năng phát minh nghiên cứu dược phẩm, sau đó mở bệnh viện, có chút nhân mạch cùng tiền tài. Nhưng mà chúng ta chưa từng có nghe nói qua cô ta có cái thủ đoạn gì, có thể ở trên thương trường nhấc lên sóng gió."

    Kiều Bàn Sơn cảm thấy Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh giống nhau, có uy hiếp, nhưng độ uy hiếp còn không có lớn như suy nghĩ của mấy người.

    Lão giả béo Khúc Chấn cảm thấy vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, "Lão Kiều, ông không nên quá coi thường Giản Nhất Lăng, loại cấp bậc của bệnh viện Lạc Hải Sâm không phải chỉ cần có y thuật là có thể thành lập lên, người chỉ biết đóng cửa làm nghiên cứu sẽ không phát triển ra một bệnh viện Lạc Hải Sâm to lớn như vậy."

    "Nếu không chúng ta dứt khoát tìm người loại bỏ hai cái tai họa ngầm Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng này đi?"

    Thịnh Oánh Oánh đề nghị.

    Xuất phát từ tâm lý sợ hãi bị Địch Quân Thịnh trả thù.

    Thịnh Oánh Oánh không nghĩ bị động chờ chết, càng có khuynh hướng hóa bị động thành chủ động.

    Trung Nghĩa Minh tôn sùng vũ lực, nếu một vấn đề có thể dùng vũ lực giải quyết, vậy không còn gì tốt hơn.

    "Bà nghĩ đến cái gì vậy? Những vệ sĩ bên người Địch Quân Thịnh có cái trình độ gì bà lại không phải không biết, lúc trước Địch Quân Thịnh đối chiến với cao thủ của gia tộc lánh đời kia một trận, các người cũng đều biết đến, giá trị vũ lực của cậu ta ngay cả cao thủ gia tộc lánh đời cũng đều không làm gì được. Mà bên người Giản Nhất Lăng còn một người chưa nếm qua thất bại Giản Dật Hành, hai người kia muốn tìm người nào xuống tay đối phó bọn họ?" Kiều Bàn Sơn trực tiếp phủ định cái đề nghị này.

    "Đúng vậy chị Thịnh, đây không phải chúng ta không chịu động thủ, mà là tìm không thấy người thích hợp, nếu mà có người có thể thu phục Địch Quân Thịnh, chúng ta cũng không đến mức ngồi ở chỗ này thương lượng." Chung Bách Vân cũng khuyên bảo.

    Lão giả béo trầm mặc không có phát biểu ý kiến.

    "Lão Khúc, nếu không, chúng ta mời vị tiền bối kia xuất hiện đi?"

    Thịnh Oánh Oánh bỗng nhiên đề nghị.

    Bà ấy vừa nói ra lời này, sắc mặt mấy người khác ngồi trước bàn đều thay đổi.

    Thịnh Oánh Oánh nói vị tiền bối kia, là một vị đại nhân vật thái sơn bắc đẩu.

    Nhưng mà cẩn thận cân nhắc, bọn họ cảm thấy việc này vẫn là được không.

    Vị tiền bối kia mặc kệ là thân phận năng lực, hay là bản lĩnh cá nhân, đều là nhất đẳng nhất nổi bật nhất.

    Mấy năm trước chính là cao thủ có giá trị vũ lực tuyệt đỉnh số một số hai.

    Trừ bỏ ba mươi năm trước kia có kẻ thần bí oai phong một cõi trong các đại gia tộc, ông ấy còn không có thua người nào khác.

    Vị tiền bối kia có năng lực tự thân vô cùng cao, là điều mà toàn bộ trên dưới Trung Nghĩa Minh đều rõ như ban ngày.

    Địch Quân Thịnh với chút bản lĩnh này, khi đến trước mặt vị lão tiền bối này, chính là không đủ để xem, đây là bọn họ có thể nói chắc chắn.

    Mấy người ở trên bàn trong ngươi xem ta ta xem ngươi, cuối cùng mọi người đều nhất trí, ngầm đồng ý cái đề nghị này của Thịnh Oánh Oánh.

    "Lão Khúc, vậy chuyện này liền giao cho ông, dựa vào ông đi mời vị tiền bối rời núi."

    Chung Bách Vân nói với lão giả béo.

    "Đã biết, nhưng mà tôi phải dùng đến cây nhân sâm ngàn năm kia ở trong kho của chúng ta. Đi thăm lão tiền bối cũng không thể cái gì cũng đều không mang theo, lễ nghĩa cần muốn chu toàn." Lão giả béo Khúc Chấn nói.

    "Được rồi, ông dùng đi, chúng tôi không có ý kiến." Thịnh Oánh Oánh chỉ hy vọng có thể thu phục Địch Quân Thịnh.

    "Đúng rồi Tần tiên sinh bên kia rốt cuộc là có ý gì?" Thịnh Oánh Oánh dò hỏi lão giả béo.

    Trong bọn họ, lão giả béo là người cùng Tần Xuyên tiếp xúc tương đối nhiều hơn một ít.

    Tần Xuyên người này lợi hại là thật sự lợi hại, nhưng đồng thời cũng thực làm cho người ta nắm lấy không được.

    Thời khắc cùng Tần Xuyên hợp tác muốn cẩn thận.
     
    LieuDuong likes this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1295: Cảnh trong mơ của Tần Xuyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão giả béo trả lời, "Tần tiên sinh khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn, lúc trước đối phó Địch gia chính là cậu ta chủ đạo, mặc cho Địch Quân Thịnh Đông Sơn tái khởi, chính là đang bồi dưỡng đối thủ cho chính mình."

    Xác suất Địch Quân Thịnh trả thù Tần Xuyên so với xác suất trả thù mấy người bọn họ còn muốn cao hơn, trừ phi Tần Xuyên là ngốc tử, bằng không khẳng định sẽ có hành động.

    Thịnh Oánh Oánh vẫn còn tương đối lo lắng, "Vẫn là xác định một chút mới tốt, không thể chỉ có chúng ta đối chọi cùng Địch Quân Thịnh, chỉ cần Tần gia ra mặt, chúng ta mới có thể bảo đảm hạng mục này của Địch Quân Thịnh tiến hành làm không được. Song trọng bảo đảm, hai bút cùng vẽ, chúng ta mới có thể chân chính mà kê cao gối ngủ."

    Tần Xuyên có thể hủy diệt Địch Quân Thịnh một lần, là có thể hủy diệt cậu ta lần thứ hai.

    Lão giả béo đáp ứng, "Bà yên tâm, chuyện này tôi sẽ ra mặt nói chuyện cùng với Tần tiên sinh."

    Mấy người thương nghị cả một buổi chiều mới tan họp, từng người rời đi.

    ###

    Tần Xuyên người mà các thành viên Trung Nghĩa Minh nhớ thương giờ phút này đang bị cảnh trong mơ của chính mình làm cho bối rối.

    Đó là thời điểm anh ta còn đang học đại học ở Hằng Viễn vào đời trước.

    Lúc ấy thành tích của Giản Nhất Lăng không tốt, đừng nói là đại học ở kinh thành, ngay cả điểm số để trúng tuyển vào đại học Hằng Viễn cũng đều không có đạt tới.

    Cuối cùng thi được vào học viện truyền thông Hằng Viễn bên cạnh đại học Hằng Viễn.

    Đó là năm anh ta đang học năm tư, bởi vì công ty rất bận, anh ta có đôi khi thậm chí đều không rảnh lo ăn cơm chiều.

    Ngày đó, anh ta từ công ty trở về ký túc xá trường học, ở cổng trường gặp Giản Nhất Lăng.

    Trong tay cô ấy đang cầm một cái hộp cơm, không biết đã ở cổng trường đợi bao lâu.

    Anh ta vừa muốn tiến vào cổng trường, cô ấy liền chạy ra ngăn cản lại.

    Đôi tay nâng lên hộp cơm của mình, "Nghe nói anh gần đây đều không rảnh lo ăn cơm, đây là em làm, anh nhớ rõ trở về lấy ăn."

    Tần Xuyên nhíu mày, tổ chức một chút ngôn ngữ, "Giản tiểu thư, cô là Giản gia đại tiểu thư, tôi chỉ là một sinh viên nghèo đang gây dựng sự nghiệp, cô không nên đem tâm tư lãng phí ở trên người tôi."

    "Vì sao muốn nói đem tâm tư hoa ở trên người anh chính là lãng phí? Lãng phí hay không lãng phí chính là do em định đoạt, không phải là từ anh tới thay em quyết định! Em nguyện ý vì anh phí thời gian cùng tinh lực, bởi vì em thích anh, đây có cái gì không đúng sao?"

    Trên khuôn mặt nhỏ là sự quật cường, ánh mắt kiên định.

    Tần Xuyên có chút bất đắc dĩ, anh ta cùng Giản Nhất Lăng không phải cùng một loại người.

    Giản Nhất Lăng trước nay đều là muốn làm cái gì liền làm cái đó, bất kể đại giới, hấp tấp.

    "Giản tiểu thư, cô vẫn là đem thời gian cùng tinh lực của mình đều dùng trong việc học tập mới tốt." Tần Xuyên khuyên bảo.

    "Em sẽ không, em không cần học giỏi, bà nội em nói, về sau hầu hết gia sản của hai người bọn họ đều sẽ cho em, đời này em đều không cần buồn lo về ăn mặc, em vì cái gì muốn đem thời gian để đi kiếm tiền chứ? Với em mà nói, thích anh càng quan trọng hơn!"

    "Giản tiểu thư, đây là sự khác nhau giữa cô và tôi, những thứ cô vừa sinh ra đã có được, chính là những thứ chúng tôi phải dùng hết toàn bộ sức lực đi tranh thủ."

    "Vậy thì thế nào? Em có tiền, nhưng mà có rất nhiều thứ mọi người có em lại không có! Không phải có tiền nhất định sẽ hạnh phúc! Với em mà nói, chỉ cần cùng anh ở bên nhau liền sẽ hạnh phúc! Anh là người duy nhất lúc ấy tin tưởng em!"

    "Giản tiểu thư, thẳng thắn mà nói, trước kia tôi là gia sư của cô, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, ngoài công việc không phải là điều tôi quan tâm. Cho nên tôi cũng không quá tin chuyện cô không có đẩy anh trai của cô, mà chuyện kia không phải là chuyện mà một người ngoài như tôi phải lo nghĩ đến."

    Lời Tần Xuyên nói giống một cây đao, ở ngực Giản Nhất Lăng cắt ra một vết thật sao.

    Đôi mắt cô đỏ hoe, xoay người chạy mất.
     
    LieuDuong likes this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1296: Đừng động đến Giản Nhất Lăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Xuyên rất muốn la lên, muốn cho mình ở cảnh trong mơ xông lên giữ chặt Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà anh ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không thể làm gì với chuyện trong mộng này.

    Ở thời điểm Giản Nhất Lăng chạy đi đến không thấy thân ảnh, anh ta tỉnh mộng.

    Lúc ấy Tần Xuyên chỉ cho rằng cô ấy là tâm tính đại tiểu thư, chờ tâm trạng kia đi qua rồi, cô ấy sẽ không lại đến tìm anh ta.

    Nhưng mà hiện tại Tần Xuyên biết, đó không phải là suy nghĩ nhất thời, mà là một loại ỷ lại, là anh ta dùng loại ngôn ngữ nhìn như gợn sóng bất kinh đã phá hủy sự mềm mại còn sót lại không nhiều lắm trong lòng của cô.

    Sau khi tỉnh mộng Tần Xuyên nhìn căn phòng trống rỗng, một hồi lâu mới từ cảnh trong mơ thoát ly ra ngoài.

    Di động ở ngay lúc này vang lên một tiếng, là thuộc hạ truyền đến tin tức.

    Click mở tin tức, là Trung Nghĩa Minh gần nhất hướng đi.

    Bọn họ cư nhiên muốn tìm vị tiền bối kia ra ngựa đối phó Địch Quân Thịnh?

    Tần Xuyên nhíu mày một chút.

    Ở kinh thành mấy năm nay, anh ta đương nhiên cũng nghe nói qua vị tiền bối kia.

    Đó là một vị cao nhân tuyệt đối không thể dễ dàng trêu chọc.

    Xem ra Trung Nghĩa Minh thật sự bị Địch Quân Thịnh là tổng tài của tập đoàn Đỉnh Vấn làm cho sợ hãi.

    Tần Xuyên trả lời lại một cái tin nhắn cho người của mình.

    [Nói cho bọn họ, đừng động đến Giản Nhất Lăng.]

    Trung Nghĩa Minh muốn động đến Địch Quân Thịnh như thế nào Tần Xuyên cũng sẽ không nhúng tay, nhưng mà anh ta muốn bảo đảm Giản Nhất Lăng sẽ không bị thương.

    ###

    Sau khi có được mảnh đất ở phía tây thành phố, Tập đoàn Đỉnh Vấn cử hành một buổi khởi công vô cùng long trọng.

    Tại hiện trường có không ít người tới chúc mừng, sôi nổi đưa tới lẵng hoa chúc mừng khai trường.

    Những người này có không ít là hướng về phía Giản Nhất Lăng tới.

    Bệnh viện Lạc Hải Sâm mấy năm nay cùng rất nhiều đại lão của các tập đoàn tài chính có quan hệ thân thiết.

    Cho dù không có kết giao, cũng bởi vì muốn cùng Lạc Hải Sâm thành lập mối quan hệ tốt đẹp mà chủ động đến chúc mừng Địch Quân Thịnh.

    Giản Nhất Lăng đem cậu nhóc Đơn Giản đến buổi khởi công.

    Tiểu gia hỏa một chút cũng đều không sợ hãi, nhìn thấy ai cũng đều vui tươi cười hớn hở, đặc biệt là khi thấy mấy cô chị xinh đẹp, cái miệng nhỏ liên tục kêu "chị gái ơi".

    Với bộ dạng đáng yêu của mình, mấy cô gái vừa thấy đã bị thu hút rồi, hận không thể bế lên tới hôn cậu bé mấy cái.

    Cùng tới trợ trận cho Địch Quân Thịnh Giản Nhất Lăng là La Tú Ân, khi nhìn thấy con trai của mình như vậy, nhịn không được mà nói, "Cũng không biết tiểu quỷ này giống ai, chị cùng ba của nó cũng chưa có cái bản lĩnh này."

    Nghĩ đến cô ấy lúc trước tuy rằng có cái tà tâm kia, nhưng không cái gan tặc.

    Ba của nó ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn luôn là tấm vách cách tai tiếng.

    Đến nay đều cũng không biết dỗ dành nữ nhân, cho dù là đối mặt với Giản Nhất Lăng, đều rất khó có thể nói ra một hai câu nói dễ nghe.

    Kết quả hai người bọn họ sinh ra tới đứa tiểu quỷ này, thấy em gái xinh đẹp liền nói lời ngọt ngào chịu không nổi, cũng rất thích nằm ở trong lòng mỹ nữ.

    Không chê việc lớn Vu Hi thò đầu qua hỏi nhóc Đơn Giản một vấn đề, "Đơn Giản, con cảm thấy ai xinh đẹp nhất?"

    "Cô cô!" Không chút do dự, không cần nghĩ ngợi mà nói ra Giản Nhất Lăng.

    La Tú Ân chê cười con trai mình, "Tại sao tôi lại có một loại cảm giác mặc dù hậu cung của ta có ba ngàn giai lệ, nhưng chân chính yêu thủy chung chỉ có một mình hoàng hậu?"

    La Tú Ân hoài nghi con trai mình ở đời trước chính là tra nam không hơn không kém.

    "Ân tỷ, chị đừng lo lắng, họa về sau nhiều nhất là đưa về cho chị mấy người con dâu, thấy thế nào cũng như kiếm được lời nha!" Vu Hi nói La Tú Ân nghĩ theo phương hướng tốt.

    "Nó nếu mà dám gây họa cho mấy tiểu cô nương đáng yêu nhà người ta, lão nương đánh nó đến khi mông nở hoa!"

    La Tú Ân không chút khách khí mà nói.

    Nghe thấy mẹ mình nói muốn đánh mình đến mông nở hoa, mày của viên thịt nhỏ căng thẳng, đáng thương vô cùng mà thật cẩn thận nhìn mẹ mình.
     
    LieuDuong likes this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1297: Khách không mời mà đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ cũng đẹp.." Nhóc Đơn Giản vội vàng bổ sung.

    "Có bao nhiêu đẹp?" La Tú Ân hỏi.

    "Cô cô thứ nhất, mẹ thứ hai." Nhóc Đơn Giản bẻ hai ngón tay trắng nõn của mình ra để đếm số.

    Lời này nghe tới còn tạm được.

    Đáng thương cậu nhóc Đơn Giản, tuổi còn nhỏ cũng đã phải cường đại cầu sinh dục.

    "Ân, vậy còn tạm được." La Tú Ân tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng thích nghe con trai khen mình hai câu.

    Sau đó La Tú Ân nhìn thoáng qua Giản Vũ Tiệp đang chuẩn bị biểu diễn ở bên cạnh liếc mắt một cái.

    Trong chốc lát Giản Vũ Tiệp còn tính toán biểu diễn cho mọi người một tiết mục ảo thuật sinh động để làm nóng bầu không khí.

    Là một nhà ảo thuật gia nổi tiếng trong giới, nhưng Giản Vũ Tiệp cũng không chút nào để ý đến danh tiếng cùng giá trị con người mình, chỉ cần trong nhà có cái hoạt động gì, cậu ấy cũng sẽ vô cùng vui vẻ biểu diễn ảo thuật cho mọi người xem.

    Cậu học ảo thuật không phải vì để kiếm rất nhiều tiền, cũng không phải vì nổi danh bao nhiêu, mà là thích cái kỹ thuật này, thích nhìn thấy người khác say mê nhìn mình biểu diễn.

    Trong đó đặc biệt thích nhìn thấy người nhà nở nụ cười với mình, đây là chuyện mà cậu cảm thấy hạnh phúc nhất.

    "Vũ Tiệp, nắm chặt thời gian, tranh thủ cuối năm nay mang một người bạn gái trở về."

    La Tú Ân đột nhiên liền nhớ tới thúc giục Giản Vũ Tiệp tìm đối tượng.

    "Chị dâu, em.." Giản Vũ Tiệp cứng đờ, hai quả cầu làm dụng cụ ảo thuật trên tay trực tiếp lăn xuống đất.

    Giản Vũ Tiệp cũng rất là vô tội, không phải vừa mới rồi còn đang nói đến chuyện của nhóc con Đơn Giản sao? Như thế nào chỉ trong chớp mắt đã nhảy đến trên người cậu ấy.

    "Em xem nhóc Đơn Giản đều biết chọc con gái, em đừng chờ nhóc Đơn Giản đều tìm được bạn gái rồi mà em còn độc thân nha!"

    Hóa ra La Tú Ân nghĩ như vậy.

    Quả nhiên người có chỉ số thông minh cao đầu óc xoay chuyển luôn là tương đối mau.

    "Chị dâu, em nếu gặp được, em sẽ nỗ lực.." Giản Vũ Tiệp yếu ớt mà đáp lại.

    "Không phải sẽ nỗ lực, là nhất định phải nỗ lực, em đã lớn lắm rồi, đừng học anh họ em, hơn ba mươi tuổi đều vẫn là một cẩu độc thân."

    Thời điểm La Tú Ân dạy dỗ Giản Vũ Tiệp cũng không quên kéo Giản Duẫn Thừa vào.

    Giản Duẫn Thừa hôm nay không có tới, lại không hiểu sao nằm không cũng trúng đạn.

    "Được, em sẽ." Giản Vũ Tiệp vội vàng hứa hẹn.

    "Ừ, nếu có gặp, nhớ nói với mọi người, em nếu chính mình trị không được, mọi người sẽ giúp em thu phục."

    La Tú Ân đối với chung thân đại sự của mấy người em trai thập phần để bụng.

    Chị dâu trưởng như mẹ, mẹ của ba anh em Giản Vũ Mân Giản Vũ Bác Giản Vũ Tiệp là Hà Yến đã bị đuổi ra khỏi nhà, chuyện hôn sự của hai đứa em trai đương nhiên muốn La Tú Ân người chị dâu cả này phải nhọc lòng nhiều hơn.

    Người của Giản gia chính là đang vui vui vẻ vẻ mà trò chuyện, mấy vị khách không mời mà đến xuất hiện ở hiện trường buổi khởi công.

    Lão giả béo cùng nữ phú hào có tiếng ở kinh thành Thịnh Oánh Oánh của Trung Nghĩa Minh không mời tự đến.

    Dáng người Khúc Chấn mập mạp, trên mặt trước sau mang theo nụ cười hàm hậu.

    Thịnh Oánh Oánh bốn năm chục tuổi, trang điểm thật xinh đẹp, nếp nhăn trên mặt không chút nào ảnh hưởng đến khí tràng của bà ấy.

    Đi bên cạnh hai người còn có một lão giả với mái tóc trắng xóa.

    Lão giả thân hình thon gầy, tóc râu tất cả đều màu trắng, ăn mặc một thân bố sam màu trắng, có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

    Nhìn thấy cách bọn họ đối đãi với lão giả, lão giả này cũng không giống như là tùy tùng của bọn họ.

    Rất nhiều người ngoài không biết Trung Nghĩa Minh tồn tại, không biết hai người trước mắt này cùng Địch Quân Thịnh có quan hệ gì, chỉ cho là đơn thuần mà tới chúc mừng.

    Thịnh Oánh Oánh cười thăm hỏi, "Địch thiếu gia, mấy ngày không thấy, thần thái càng thêm phi dương, chúng tôi tới là vì chúc mừng Địch thiếu gia khởi công đại cát, Địch thiếu gia sẽ không không chào đón chứ?"
     
    LieuDuong likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1298: Tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các người tự nhiên."

    Đối với việc mấy người Thịnh Oánh Oánh bọn họ đến, phản ứng của Địch Quân Thịnh rất là bình đạm.

    "Người chính là Địch gia tiểu tử?"

    Lão giả đầu bạc mở miệng, tư thái cao ngạo, ngữ khí khinh thường.

    Địch Quân Thịnh hỏi, "Ông là ai?"

    "Ngay cả ta là ai cũng đều không có biết, quả nhiên là tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa." Biểu tình và thái độ của lão nhân đầu bạc đều là khinh thường.

    "Nếu lớn tuổi có thể trở thành vốn liếng để khoe khoang, vậy rùa rụt cổ cùng rùa đen nhất định sẽ rất được mọi người tôn kính." Địch Quân Thịnh trả lời.

    "Người đây là đang ngầm mỉa mai ta?" Khuôn mặt lão nhân đầu bạc lộ ra vẻ giận dữ.

    "Ông nói đi?" Địch Quân Thịnh cũng không chừa mặt mũi cho lão nhân này.

    Một người ở lần đầu tiên gặp mặt đã cùng mình nói chuyện như vậy, Địch Quân Thịnh cũng sẽ không khách khí đối với hắn.

    "Hừ, không biết trời cao đất dày! Đừng nói là người, cho dù là ba của ngươi, ông nội của ngươi, nhìn thấy ta cũng phải tôn ta một tiếng tiền bối."

    Thịnh Oánh Oánh bên cạnh nói tiếp, "Địch thiếu gia đại khái không biết, vị tiền bối này đã từng chỉ đạo võ học cho ba cùng chú hai của cậu, luận về bối phận, cậu ít nhất phải gọi ông ấy một tiếng sư công."

    "Chuyện của ông cùng với bọn họ, ông tự đi tìm bọn họ mà nói, ở nơi này của tôi, ông bất quá chỉ là một vị khách không được hoan nghênh không mời tự đến mà thôi."

    "Thật là một tên tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng, Trần Lâm ta từ hai mươi tuổi tới nay, còn không có người dám ở trước mặt ta kiêu ngạo như vậy."

    Lão nhân đầu bạc giận mắng Địch Quân Thịnh.

    Trần Lâm?

    Ông ta chính là Trần Lâm sao?

    Mọi người sau khi nghe thấy cái tên này, sôi nổi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

    Không ít người xưa ở kinh thành đều nghe nói qua cái tên này.

    Nhớ năm đó người này đã từ ngõ nhỏ Bát Đại dần nổi danh lên ở kinh thành.

    Lúc trước ai dám ở trước mặt người này khiêu khích, hơn phân nửa là chết không có chỗ chôn.

    Thời điểm đại thọ 60 của ông ấy, hơn phân nửa người trong vòng ở kinh thành đã đến chúc thọ ông ấy.

    Hắc bạch lưỡng đạo thấy ông ấy đều phải kính ông ấy ba phần.

    Sau đại thọ 60, ông ấy mới dần dần rời đi tầm mắt của mọi người.

    Nhưng nghe nói ông ấy cũng không có rời khỏi giang hồ.

    Mà là từ trước màn chuyển ra tới phía sau màn, sau lưng thao túng một cái đế quốc khổng lồ.

    Tính lên, Trần Lâm hiện giờ hẳn là cũng đã 70 tuổi.

    Trong mười năm qua chưa từng lộ diện ở một trường hợp công khai nào.

    Cho nên rất nhiều người trẻ tuổi đều không có gặp qua ông ấy.

    Nhưng cho dù không có gặp qua, cũng nghe nói qua không ít chuyện có quan hệ đến ông ấy.

    Là một nam nhân cường đến khủng bố, nghe nói năng lực của ông ấy đã vượt qua phạm trù của nhân loại bình thường.

    Không nghĩ tới hôm nay bọn họ vậy mà thấy được bản thân Trần Lâm.

    Đương nhiên Địch Quân Thịnh cũng nghe nói qua người này.

    Người này cùng Trung Nghĩa Minh có chút sâu xa, thời trước ở kinh thành có thể nói là nhân vật oai phong một cõi, có giá trị vũ lực cực cao, ít có địch thủ.

    Theo như lời ông ấy nói thời trước từng chỉ đạo qua ba cùng chú hai hẳn là sự thật.

    Mà người này có giá trị vũ lực cực cao hẳn cũng là sự thật.

    "Cho nên thì sao?" Địch Quân Thịnh vẫn chưa bởi vì cái tên Trần Lâm mà thay đổi đối thái độ của mình.

    "Vốn dĩ hôm nay là ngày lành khai trương của người, ta không nên tới đây làm gì, nhưng mà bởi vì ngươi khi dễ cháu gái của ta, ta đặc biệt thay con bé tới đòi một cái công đạo."

    "Cháu gái của ông?" Địch Quân Thịnh nhìn thoáng qua Thịnh Oánh Oánh bên cạnh liếc mắt một cái, "Ông nói chính là bà ấy?"

    "Thịnh gia nha đầu là con gái của một vị hồng nhan tri kỷ của ta, cũng là đứa bé ta nhìn lớn lên."

    Bốn năm chục tuổi Thịnh Oánh Oánh ở trong mắt Trần Lâm nơi này vĩnh viễn là một đứa trẻ.

    Địch Quân Thịnh vẫn là lần đầu nghe bác Thịnh cùng Trần Lâm còn có một tầng quan hệ như vậy.

    Bị Địch Quân Thịnh đánh giá, Thịnh Oánh Oánh có chút chột dạ mà cúi đầu.
     
    LieuDuong likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1299: Tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì mời lão tiền bối Trần Lâm rời núi, bà ấy cùng lão Khúc đã nói dối.

    Bà ấy nói dối Địch Quân Thịnh rồi khỏi Trung Nghĩa Minh, còn lấy đi tiền vốn góp chung của các thành viên Trung Nghĩa Minh, dùng để trả hết nợ nần của mình, cho nên sau khi phá sản Địch Quân Thịnh mới lập tức có tiền để đấu giá miếng đất ở phía tây này.

    Trần Lâm người này tính tình không tốt, nhưng có một cái ưu điểm, chính là bênh vực người mình.

    Chẳng sợ Thịnh Oánh Oánh cùng ông ấy không có quan hệ huyết thống, nhưng chỉ cần có mối quan hệ thân thiết, đó chính là người ông ấy sẽ chiếu cố, không cho phép người khác tùy tiện khi dễ.

    Hơn nữa lão giả béo Khúc Chấn cùng Trần Lâm quan hệ cũng không tồi, là bạn vong niên với Trần Lâm, mấy năm nay lão giả béo không ít lần đến cùng Trần Lâm uống trà nói chuyện phiếm.

    Cho nên Trần Lâm nói cái gì cũng muốn thế hai vãn bối này lấy lại công đạo.

    "Cho nên thì sao?" Địch Quân Thịnh chờ mấy người nói tiếp.

    Nếu tới cũng tới rồi, khẳng định sẽ không chỉ đơn giản là nói cho anh ấy biết mối quan hệ giữa bọn họ như vậy.

    "Cho nên ngươi hoặc là ngoan ngoãn mà đem miếng đất phía tây này trả lại cho Trung Nghĩa Minh, hoặc là ta động thủ, làm ngươi đem miếng đất này nhổ ra." Trần Lâm ngữ khí ngạo mạn, khí thế lăng nhân.

    "Vậy ông có khả năng đã suy nghĩ nhiều."

    Làm Địch Quân Thịnh đem miếng đất chính mình tiêu tiền đấu giá lấy được đưa cho kẻ phản bội Địch gia bọn họ là Trung Nghĩa Minh sao?

    Ông ta sao dám suy nghĩ như thế?

    "Vậy chớ có trách ta đối với ngươi không khách khí."

    La Tú Ân đã không im lặng được nữa, trực tiếp xông lên, cùng Trần Lâm lý luận, "Không khách khí cái gì? Ông tính toán làm cái gì không khách khí? Đây là ban ngày ban mặt ông còn muốn đoạt sao? Muốn đánh nhau sao? Cô nãi nãi tôi phụng bồi!"

    Tính tình La Tú Ân vốn là táo bạo, hiện giờ lại mang thai lần thứ hai, càng là hỏa bạo thật sự.

    Mấy lời trước đó nghe còn được, vừa mới rồi lão nhân cư nhiên nói Địch Quân Thịnh giao ra miếng đất, mẹ nó đây là muốn ăn rắm sao?

    Con mẹ nó cũng quá không biết xấu hổ đi?

    Giản Nhất Lăng lôi kéo La Tú Ân, nếu là La Tú Ân ngày thường, cô ấy cũng sẽ không kéo, nhưng mà hiện tại cô ấy đang mang thai, vẫn là không thể để cô ấy ra mặt.

    "Để A Thịnh đánh, chị đừng có động." Giản Nhất Lăng với tay nhỏ chân nhỏ, không có nhiều ít sức lực.

    Nhưng mà lời cô ấy nói vẫn có thể tạo ra tác dụng đối với La Tú Ân.

    Giản Vũ Tiệp cũng vội vàng gia nhập đội ngũ khuyên can, cùng Giản Nhất Lăng mỗi người một bên, giữ chặt La Tú Ân, "Đúng đúng đúng, chị dâu, việc này chị cứ để em rể chị lo, bằng không thì để anh Dật Hành ra mặt cũng được."

    Trần Lâm nói, "Mặc kệ các ngươi ai tới đều giống nhau."

    Một đám hậu sinh vãn bối không biết trời cao đất dày.

    Sau đó Trần Lâm nói với mấy người ở đây, "Các ngươi đều nghe rõ cho ta, từ hôm nay trở đi, các ngươi nếu ai dám cùng Địch Quân Thịnh hợp tác, dám hỗ trợ cái hạng mục này, bất kể là sức người hay sức của, ta đều sẽ khiến cho những người đó không có biện pháp tiếp tục ở tại mảnh đất kinh thành này!"

    Địch Quân Thịnh muốn tiếp tục thực hiện cái hạng mục này, sẽ phải tiến hành hợp tác với công ty khác, ít nhất phải có đoàn đội thi công, ít nhất phải có các loại văn kiện phê duyệt.

    Chỉ cần không có người dám cùng Địch Quân Thịnh hợp tác, anh ấy cầm miếng đất này cũng không có nửa điểm tác dụng.

    "Hiện tại, ta đếm tới mười, thức thời, liền rời khỏi đây, nếu còn lưu lại nơi này cổ động cho Địch Quân Thịnh, ta liền cho rằng các ngươi là không cho Trần Lâm ta mặt mũi."

    Nói xong Trần Lâm bắt đầu đếm.

    "Một, hai, ba.."

    Mọi người bắt đầu khẩn trương lên.

    Bọn họ tuy rằng không nghĩ đắc tội Địch Quân Thịnh, không nghĩ đắc tội Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà bọn họ càng thêm không dám đắc tội Trần Lâm.

    Sau hai giây do dự, có người dẫn đầu chạy ra khỏi hội trường.

    Có người thứ nhất liền có người thứ hai, người thứ ba.

    Không bao lâu sau, vừa mới rồi buổi khởi công còn tràn đầy người, hiện giờ đã đi hết không còn một mảnh, cũng chỉ dư lại người của Địch gia cùng với Giản gia.
     
    LieuDuong likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1300: Tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Tú Ân mắng to, "Mẹ nó, sợ cái con chim! Lão nhân này còn có thể ăn các ngươi không thành!"

    "Không được tức giận." Tay nhỏ của Giản Nhất Lăng vỗ ngực La Tú Ân giúp cho cô ấy thuận khí.

    "Nhất Lăng bảo bối em đừng ngăn cản chị, chị muốn cùng lão nhân chết tiệt này đánh một trận, chị muốn biết xem ông ta có phải thật sự lợi hại đến khủng bố như bọn họ nói như vậy không!"

    "Chị dâu, chị bình tĩnh, bình tĩnh một chút, có em rể ở đây, cậu ấy có thể thu phục! Trong bụng chị còn đang có em bé đó, là một bé gái đó!"

    Kỳ thật còn không biết trong bụng là bé trai hay bé gái, nhưng mà Giản Vũ Tiệp nói như vậy có thể tương đối hữu hiệu mà ngăn cản La Tú Ân làm xằng bậy.

    Quả nhiên lời này của Giản Vũ Tiệp đã có tác dụng nhất định, La Tú Ân bình tĩnh hơn không ít.

    Trần Lâm căn bản không thèm để ý đến một thai phụ như La Tú Ân, ông ta còn không đến mức cùng một nữ nhân mang thai thi đấu.

    Trần Lâm hỏi Địch Quân Thịnh, "Như thế nào? Đây chỉ là bước đầu tiên, chỉ cần ngươi một ngày không đem miếng đất giao cho Trung Nghĩa Minh, ta sẽ khiến cho một chút gia nghiệp còn sót lại không nhiều lắm này của ngươi cũng không giữ được nữa."

    Trần Lâm biết, Địch gia đã bị Địch Quân Thịnh làm thiệt hại gần hết.

    Địch Quân Thịnh không quan tâm đến lời của ông ta, "Không như thế nào, chỉ là khuyên ông cùng hai vị vãn bối này của ông ít mơ mộng những chuyện không thực tế đi."

    "Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Trần Lâm châm chọc nói.

    Đang nói, Giản Dật Hành vừa tới.

    Anh ấy vốn dĩ là có việc chậm trễ nên tới trễ một chút, nhưng mà thời điểm tới cửa liền nhìn thấy các khách mời đang ào ạt chạy đi ra, lo lắng phát sinh chuyện gì không tốt nên Giản Dật Hành vội vàng chạy tiến vào.

    Giản Dật Hành đứng ở trước mặt La Tú Ân, trong sự trầm ổn lộ ra túc sát chi khí, "Ông chính là Trần Lâm người chưa nếm qua thất bại kia sao?"

    Giản Dật Hành từ lâu đã nghe nói qua cái tên này.

    Anh ấy là một người si mê võ thuật, đối với tiền bối có trình độ võ học cực cao tự nhiên là thập phần chú ý.

    "Giản Dật Hành đúng không? Ta biết ngươi." Trần Lâm cũng nghe qua cái tên Giản Dật Hành.

    Giản Dật Hành xem như tương đối nổi danh trong đám người trẻ tuổi.

    Lúc trước tham gia các cuộc thi đấu, cầm giải quán quân đến mỏi tay.

    "Những cuộc thi đấu đó của ngươi bất quá cũng như là những giàn hoa, cùng với chúng ta những năm đó là không có cách nào so sánh." Trần Lâm có chút coi thường những cuộc thi đấu mà Giản Dật Hành đã tham gia qua.

    Nhớ năm đó khi ông ta mới bước chân vào xã hội, những cuộc thực chiến đã trải qua, có thể so với những giàn hoa trên võ đài của Giản Dật Hành muốn tàn khốc hơn nhiều.

    Hai người một khi so sánh lên, căn bản là không phải cùng một trình độ.

    "Ông coi thường tôi, vậy có dám cùng tôi quang minh chính đại mà so một trận hay không." Giản Dật Hành nói với Trần Lâm, "Nếu tôi thắng, ông hãy ngoan ngoãn nhận thua, từ đây không được tìm em gái và em rể tôi gây phiền toái nữa."

    "A? Ngươi nhưng thật ra rất có can đảm ha." Đối với người trẻ tuổi dám chủ động khiêu chiến chính mình, Trần Lâm lộ ra nụ cười khinh miệt, "Vậy nếu ngươi thua thì sao?"

    "Tôi thua, tùy tiện ông xử trí." Giản Dật Hành dứt khoát quyết đoán mà trả lời.

    Lời này của Giản Dật Hành vừa nói ra, trên mặt mọi người Giản gia đứng phía sau anh không hẹn mà cùng mà lộ ra sự lo lắng.

    Nhưng lúc này lời Giản Dật Hành đã nói ra, bọn họ cũng không thể kéo chân sau của Giản Dật Hành.

    "Được, rất có gan." Trần Lâm vẫn là có chút thưởng thức sự quyết đoán này của Giản Dật Hành, "Mặc kệ thế nào, ít nhất sự can đảm cùng quyết đoán này của ngươi là đã không tồi, có chút tâm huyết của người trẻ tuổi. Trần Lâm ta đã rất nhiều năm không có dựa theo quy tắc giang hồ cùng người khác đánh một trận, hôm nay ta liền tiếp nhận chiến thiếp này của ngươi."

    Trần Lâm thời trẻ tuổi chính là lăn lộn trong giang hồ, Giản Dật Hành dùng quy tắc giang hồ tới khiêu chiến ông ta, ông ta không có lý do gì không tiếp thu.
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...