QUY TẮC TRƯỜNG HỌC Tác giả: Miêu Lão Sư Thể loại: Linh dị/kinh dị/quy tắc Dịch: Mèo ghét cá Văn Án Trong giờ tự học buổi tối, tôi nhận được một đoạn tin nhắn: [ 1. Trong số các bạn có ba người đã chết đêm qua!] [ 2. Bạn không được phép rời khỏi trường!] [ 3. Không được phép kết nối với thế giới bên ngoài!] [ 4. Buổi tối không được mở cửa phòng cho bất kì ai!] [ 5. Phòng tự học an toàn, nhưng bạn không được phép rời khỏi phòng học trong thời gian học!] [ 6. Sau tiết tự học, bắt buộc phải trở về kí túc xá trong vòng mười phút. Sau khi đi ngủ, bạn không được rời khỏi kí túc xá!] [ 7. Đảm bảo các bạn cùng lớp của bạn sống sót càng nhiều càng tốt, đó cũng là để đảm bảo sự an toàn cho bạn!] [ 8. Người được gọi bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ bị trừng phạt!] [ 9. Mỗi tối sẽ phát một tin nhắn gợi ý!] [ 10. Bảy ngày sau trường học sẽ mở cửa, hãy rời khỏi đây!] Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Góp ý các truyện dịch của mèo ghét cá
Chương 1 Bấm để xem 1. Sau khi đọc xong quy tắc, tôi có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện toàn bộ các bạn học trong lớp đều đang ngơ ngác nhìn nhau, chắc hẳn đều nhận được tin nhắn này. Là ai nhàm chán như vậy? Trong lòng tôi có hơi tò mò, người này khẳng định là bị nhốt vào rồi, mới đi tạo ra cái trò đùa quái đản như vậy. Suy cho cùng, cả trường chỉ có lớp chúng tôi bởi vì kế hoạch tốt nghiệp làm trì hoãn kì nghỉ mới bị giữ lại trường học. Vào lúc này, nhóm lớp trong điện thoại kêu một tiếng: [ Lý Trạch Hạo, cậu thích Đường Dĩnh lâu rồi, bây giờ hãy hôn cô ấy trước mặt cả lớp! -----ẩn danh] Người được chọn là Lý Trạch Hạo, lúc này cậu ấy đang tức giận đứng lên, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy, liếc nhìn đám người phía trước, muốn tìm ra ai là người bày ra trò đùa quái đản này! [Hahaha!] Bạn cùng kí túc của Lý Trạch Hạo – Mễ Thanh Tùng cười vô tâm vô phế vỗ đùi: [ Huynh đệ, cậu biết quy tắc rồi đấy! Tận dụng cơ hội mà chiếm lợi đi!] Mễ Thanh Tùng vẫn cho rằng Lý Trạch Hạo cố tình bày ra trò đùa này. Sau đó là một vài tiếng huýt sáo ở hàng ghế sau, mà bạn trai của Đường Dĩnh – Đào Nhạc Tắc đang run run nắm chặt tay vẻ mặt tái nhợt! [ Đồ thần kinh!] Lý Trạch Hạo mắng một câu, rồi giận dữ rời khỏi tự học và đóng sầm cửa lại! Ầm ầm ầm! Chỉ thấy kính cửa sổ rung lắc dữ dội, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, toàn bộ đập vào đầu Lý Trạch Hạo, rơi xuống đất tung toé! Sau khi Lý Trạch Hạo hét lên một tiếng liền ngã xuống đất, dưới thân chảy ra từng dòng máu tươi! Vù vù vù.. Lúc này, điện thoại của mọi người đồng loạt rung lên. [Thật đáng tiếc, Lý Trạch Hạo đã không tuân thủ quy tắc, phải chịu phạt! ----ẩn danh] Tất cả đều sợ rồi! Trong nhóm người có người kinh hãi nói: [ đây.. đây là trừng phạt? ] [ Trừng phạt chính là làm cậu ấy chết? ], ai đó ở hàng ghế sau hít một hơi lạnh lên tiếng. [ Con mẹ nó thực sự là giết người? ] Có một bạn học nữ yếu ớt nói: [ Vừa nãy hình như có nhắc qua, trong thời gian ttuwj học không thể ra khỏi phòng..] [Học kiểu này tôi ahihi không học được, để tôi đi đi!] [Người đâu! Chết người rồi không có ai phát hiện ra sao? ] Toàn bộ phòng tự học chớp mắt đã náo thành một đoàn. Mọi người đều ý thức được, tất cả các quy tắc trong nhóm đều là thật! Đằng sau mỗi quy tắc, đều ẩn chưa những nguy hiểm đáng sợ-------đó chính là cái chết!
Chương 2 Bấm để xem Vào lúc này có người không chịu nổi nỗi sợ hãi như vậy, một lúc liền quên mất quy tắc muốn lao ra ngoài. Lớp trưởng Trương Ái Ái chặn cậu ta lại, vỗ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại. [Các bạn, các bạn! Chúng ta hiện tại không thể hỗn loạn được, chúng ta bắt buộc phải bình tĩnh lại, mới có khả năng sống sót trở ra!] [ Hiện tại mọi người đều không thể rời khỏi phòng tự học!] Trương Ái Ái là lớp trưởng của lớp chúng tôi, tất nhiên rất có năng lực lãnh đạo và uy tín. Lúc này mọi người đều cố kìm nén nỗi sợ trong lòng và an tĩnh lại! [ Phòng tự học an toàn, chỉ cần chúng ta cố gắng tuân thủ quy tắc trong bảy ngày này, nhất định có thể sống sót quay về!] Bạn cùng phòng kí túc của tôi – Tiểu Như run rẩy nắm tay tôi, lòng bàn tay tôi đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng mà an ủi cô ấy.. Tôi mở danh bạ ra, muốn gửi tin nhắn cho bố, để bố lái xe đến trường cứu tôi. Vào lúc này, nam sinh ngồi trước tôi đột nhiên đứng dậy, chỉ thấy cả người cậu ta cứng đờ, thất khiếu chảy máu, sau đó nặng nề ngã xuống đất! Cậu ta chết rồi! Lập tức Tiểu Như nắm lấy tóc và hét lên chói tai. Vù vù vù! Tiếng rung quen thuộc vang lên. [Thật đáng tiếc, Tạ Nữu đã vi phạm quy tắc, phải chịu phạt! ----ẩn danh] Vi phạm quy tắc? Quy tắc nào? Dưới sự bao phủ của cái bóng thần chết không rõ ràng, tôi đờ người ra! Lúc này Trương Ái Ái đột nhiên chạy qua, khi nhìn thấy điện thoại của Tạ Nữu đặt trên bàn, sắc mặt lập tức trắng bệch, lớn tiếng hô lên: [ Trên quy tắc có nói không được liên hệ với thế giới bên ngoài!] Nhìn Tạ Nữu thất khiếu chảy máu, tôi nghĩ mà sợ, vội tắt điện thoại. Là quy tắc thứ 3! Không được phép liên hệ với bên ngoài, nếu không sẽ chết! Lúc này bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, tôi thấy rất nhiều bạn học giống tôi, hoảng hốt tắt vội điện thoại! Ding ding ding! Một tiếng chuông đột ngột vang lên vào lúc này rõ ràng có chút chói tai. Hết giờ tự học rồi! Nhưng trên mặt mọi người không có chút vui sướng nào, bởi vì tất cả đều không biết, đêm na, sẽ phát sinh chuyện gì! [Lớp trưởng.. thi thể này phải làm sao đây? ], tên béo Vương Bằng sắp khóc đến nơi nói. Trương Ái Ái bình tĩnh phân tích: [Trước tiên phải quay về kí túc xá, nội trong mười phút phải về đến kí túc xá!] [Mọi người nhớ sau khi về phòng kí túc, hãy báo bìnhan trong nhóm!] Mọi người đồng loạt giải tán, tôi run rẩy nắm chặt tay Tiểu Như chạy nhanh về kí túc xá. Lớp chúng tôi có tổng cộng ba mươi người, nam sinh 3 phòng kí túc, nữ sinh 2 phòng, một phòng kí túc có 6 người. Tính đến giờ đã chết 2 người, chỉ còn hai mươi chín người. Tôi kéo Tiểu Như thở phì phò chạy một mạch về kí túc, trước nay chưa từng thấy kí túc xá về đêm lại có vẻ yên tĩnh đáng sợ như vậy! Chúa mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì! Về đến kí túc xá, tôi phát hiện bốn người bạn cùng phòng khác đã đến rồi! Lúc này một cơn gió thổi vào, ánh đèn vụt tắt, cửa đóng lại. Tôi nhìn điện thoại, vừa đúng mười giờ mười phút! Lúc này, nữ sinh đối diện với tôi – Lý Ngọc vẻ mặt cẩn trọng nói: [ Trên quy tắc có nói không được mở cửa, bất luận phát sinh việc gì, đều không được mở cửa, được chứ? ] [ Vì sự an toàn của phòng chúng ta!] Nhìn cô ấy nói với ngữ khí cầu xin mà nói, chúng tôi đều đồng thanh đáp ứng một tiếng. Suy cho cùng ai mà biết mở cửa ra sẽ sảy ra chuyện gì
Chương 3 Bấm để xem Vù vù vù! Điện thoại đi động của cả sáu người chúng tôi đồng loạt vang lên. Khi nhìn thấy là Trương Ái Ái gửi tin nhắn, điều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Miễn không phải là tin ẩn danh là tốt rồi! [ Mọi người đều đến kí túc xá rồi chứ? ] [ Nam sinh phòng kí túc một đã tập hợp đầy đủ!] [ Nam sinh phòng kí túc hai đã về đến kí túc an toàn!] Trương Ái Ái trả lời tiếp đó: [ Nữ sinh phòng kí túc một cũng đã về đến nơi an toàn!] Tôi cũng phản hồi lại: [ Sáu nữ sinh phòng kí túc hai cũng thuận lợi về đến nơi!] Trương Ái Ái tiếp tục hỏi: [ Nam sinh phòng kí túc ba đâu? ] Lúc này, Vương Bằng phát một tin nhắn bằng giọng nói trong nhóm: [ Lớp trưởng, bên ngoài có người gõ cửa thì phải làm sao? ] Tôi trong nháy mắt sởn tóc gáy! Quy tắc thứ 4: Buổi tối không được mở cửa cho bất kì ai! Trương Ái Ái lo lắng, nhanh chóng phát tin nhắn âm thanh: [ Không thể mở cửa! Tuyệt đối không được mở cửa!] Ngay sau đó Vương Bằng hét lên như muốn khóc nói: [ Nhưng cậu ta nói cậu ta là Lý Trạch Hạo!] Câu này vừa nói ra, tim tất cả mọi người đều như được treo trên cổ họng. Lý Trạch Hạo đã chết ngay trước mắt chúng tôi, thi thể vẫn còn trong phòng tự học. Làm sao bây giờ lại có thể chạy tới gõ cửa đây? Nữ sinh ở giường dưới tôi - Tiểu Cửu đã khóc nức nở nói: [ Sẽ không phải là hồn ma của Lý Trạch Hạo đang gõ cửa chứ? ] Tôi cố gắng hết sức an ủi cô ấy: [ Không sao đâu, không sao đâu, cậu ta sẽ không đến tìm chúng ta!] Lúc này tôi phát hiện Đường Dĩnh đang vùi đầu vào chăn, toàn thân run lẩy bẩy. Suy cho cùng, thử thách của cậu ta, là do thích cô ấy mà ra! Tôi có thể hiểu được sự sợ hãi trong lòng cô ấy, vào lúc này, Vương Bằng ở trong nhóm phát một tin âm thanh: Đùng đùng đùng! Tôi nghe thấy phía bọn họ bên đó có người đang giận giữ đập cửa. [ Vương Bằng, mau mở cửa cho lão tử, bằng không tôi giết hết các cậu!] [ Mau lên, lạnh chết chúng tôi rồi!] Đây không phải là tiếng của Lý Trạch Hạo và Tạ Nữu sao? Tôi nín thở, Tạ Nữu đã thất khiếu chảy máu chết ngay trước mặt tôi. Lẽ nào trở thành quỷ rồi cũng yêu cầu buổi tối phải trở về kí túc xá sao? [ Đừng mở cửa! Bất kể cậu nghe thấy gì cũng đừng mở cửa! Bọn họ đã chết ngay trước mặt chúng ta rồi!] Lớp trưởng Trương Ái Ái hét lên trong nhóm, nhưng tôi vẫn nghe được sự hoảng loạn trong giọng nói của cô ấy! Tôi lấy điện thoại ra, ngay lập tức yêu cầu Vương Bằng và các bạn khác dùng dây trói tay lại khi ngủ, miễn vào lúc mơ màng ngủ, người không biết quỷ không hay đi mở cửa. Nhưng tôi vừa định nhấp vào gửi thì lại thấy tất cả các thành viên đã bị cấm phát ngôn! [Sau 10: 30, không được phép gửi tin nhắn! - Ẩn danh] [ Trương Nám! Bây giờ lập tức chụp một bức ảnh mặc nội y gợi cảm gửi vào trong nhóm!] Phách! Lập tức đèn điện trong kí túc xá chúng tôi sáng trở lại. Nhìn tên của mình ở trên, tôi mãi vẫn chưa thể hoàn hồn. [ Nám Nám..] Tiểu Như lo lắng nhìn tôi. Để tôi chụp ảnh mặc nội y gửi vào trong nhóm.. tôi không làm được! Việc này làm xóa bỏ tôn nghiêm của tôi, tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã! [ Cậu sợ cái gì? Chỉ là gửi một bức ảnh mà thôi, cũng không phải là chết!] Đường Dũng đột nhiên hét lên: [ Chẳng lẽ cậu muốn phòng chúng ta cứ thế cùng chết sao? ] Tiểu cứu cũng yếu ớt nói: [ Đúng vậy Nám Nám, đã là lúc này rồi, mặt mũi tính là cái gì, nếu cậu chết rồi, chúng tôi phải làm sao? ] Có thể thấy nếu tôi chết trong kí túc xá, tối nay bọn họ nhất định sẽ vô cùng sợ hãi. Tôi nghiến răng đứng dậy, dưới ánh đèn, chụp một tấm ảnh đường cong mê người của bản thân. Tay run rẩy nhấp gửi vào nhóm, tôi chỉ cảm thấy cô cùng nhục nhã. Phát! Đèn điện trong kí túc xá đột nhiên tắt ngúm! Mọi thứ yên tĩnh trở lại! [ Xin chúc mừng Trương Nãi đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận được một thẻ quy tắc, thẻ quy tắc có thể vi phạm quy tắc một lần-- Ẩn danh] Tôi nhìn chằm chằm vào avatar của mình, trên đó có gắn một tấm thẻ nhỏ, trên mặt tấm thẻ có viết "một" Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ công dụng của tấm thẻ này thì Đường Dĩnh đã chạy đến trước giường gấp gáp nắm lấy tay tôi: [ Nám Nám, khi nào tôi bị chọn, cậu nhất định phải vì phạm quy tắc cứu tôi một lần!] [ Nám Nám, cả tôi nữa!] Tiểu Cửu ở giường dưới cũng vội vàng nói. Tôi nhìn Tiểu Như, mặc dù cô ấy không cầu xin tôi nhưng tôi cũng thấy sự lo lắng sâu trong mắt cô ấy. [ Chúng ta đều là chị em tốt, có thể giúp các cậu, tôi nhất định sẽ giúp!] Vù vù vù! Trông nhóm rất nhanh gửi đến tin nhắn cuối cùng: [ Gợi ý: Người chết có thể nói dối!]
Chương 4 Bấm để xem Chúng tôi đều trong tình trạng sợ hãi tột độ, vượt qua một đêm. Người chết sẽ nói dối! Nhưng chúng tôi vẫn không biết ba người nào đã sớm chết rồi và đang lẩn trốn trong nhóm. Trương Ái Ái? Vương Bằng? Đường Dĩnh? Đào Nhạc? Về cơ bản tôi nghĩ ngờ tất cả mọi người, nhưng vẫn chưa có manh mối. Lúc sáu giờ sáng vừa mới bình minh, điện thoại của sáu người chúng tôi đồng loạt rung. [ Mọi người phải đến phòng tự học nội trong vòng mười phút.] Xem tin nhắn xong, chúng tôi không có thời gian vệ sinh cá nhân và thay quần áo, đã vội vàng chạy đến phòng tự học. Vốn nghĩ rằng sự việc gửi ảnh nội y tối qua sẽ bị mọi người trong lớp bàn tán, nhưng khi bước vào lại thấy mọi người đang cúi đầu và vẻ mặt đầy lo lắng. Xem ra khi đối mặt với nguy cơ sống chết, việc bát quái không quan trọng như thế, điều này cũng khiến tôi lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn. Trương Ái Ái một bên lo lắng đứng trên bục giảng nhìn mười giây đếm ngược, một bên đếm số người. Cho đến khi người cuối cùng, Vương Bằng chạy vào lớp học, Trương Ái Ái lập tức sắc mặt đại biến! [ Vương Bằng, ba người khác đâu? ] Ngoài Lý Trạch Hạo và Tạ Nữu đã chết ra, phòng kí túc của bọn Vương Bằng vẫn còn bốn người nữa. [ Chết rồi! Tất cả bọn họ đều chết rồi! Tôi rõ ràng không nghe thấy bất kì động tĩnh nào cả, sáng hôm nay vừa đi ra ngoài liền phát hiện bọn họ đều chết cả rồi!] [ Tối qua không phải không gửi quy tắc nhiệm vụ gì sao? ] [ Tại sao vẫn có người chết? ] Đột nhiên Vương Bằng hét lên một tiếng rồi khóc nói: [ Tôi đã mở cửa.. Tối qua tôi ngủ mơ vội vàng muốn đi vệ sinh, đem cửa nhà vệ sinh mở ra, không ngờ tới, sáng nay thức dậy, cửa đã mở ra rồi!] Những lời của Vương Bằng làm tôi kinh hãi! Bởi vì đây chính xác là những gì tôi muốn nói với mọi người trong nhóm tối qua! Tôi có thể khẳng định Vương Bằng không phải là mơ mà là bị ảo giác! Quỷ có thể khiến con người ta bị ảo giác rồi gián tiếp giết người! Vương Bằng nhìn thì thể của LÝ Trạch Hạo và Tạ Nữu trên đất, khóc to hơn: [ Nhất định là quỷ! Bọn họ biến thành quỷ tới giết người rồi!] Lúc này ủy viên thể dục Châu Đình đi đến nắm lấy cổ áo Vương Bằng, hung dữ nói: [ Chính cậu là người đã mở cửa, tại sao cậu không chết? ] Vương BẰng bị bộ dáng muốn giết người của cậu ta dọa sợ, yếu ớt nói: [ Tôi.. tôi không biết..] Trương Ái Ái nét mặt lo lắng phân tích: [ Quy tắc nói cậu không thể mở cửa nhưng lại không nói rằng người mở cửa sẽ chết, cũng có thể là những người khác sẽ chết!] Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều dè dặt quan sát những người bạn cùng phòng cũng quanh mình, lo sợ đối phương buổi tối không cẩn thận mở cửa, hại chết bọn họ. Thời gian này, từ những người bạn cùng phòng thân thiết bắt đầu xuất hiện khoảng cách!
Chương 5 (mọi người đi qua cho tui xin 1 like với nhé) Bấm để xem [ Có vấn đề..] Đường Dĩnh ngồi trong góc nhất nhất nhìn chằm chằm vào Vương Bằng. [ Có vấn đề gì? ] Trương Ái Ái vội vàng nói: [ Đường Dĩnh, cậu nói là có vấn đề gì? ] [ Quỷ sẽ nói dối. Ai biết e được tối qua đã xảy ra chuyện gì? ] Đường Dĩnh đem mũi dùi chuyển về phía Vương Bằng. Mọi người đều im lặng. Thật sự rất kỳ lạ. Toàn bộ kí túc xá đều chết hết, chỉ có Vương Bằng bình an vô sự, bất luận thế nào thì Vương Bằng cũng quá đáng ngờ! Tựa hồ như phản ứng bản năng, tất cả mọi người đều vô thức cách xa Vương Bằng. Thấy tình trạng này, Vương Bằng khóc nức nở: [ Tôi thật sự không biết gì cả!] Với tư cách là chị đại của lớp, Trương Ái Ái đưa ra đề xuất, để Vương Bằng ngồi trên bục giảng, như thế đối với mọi người đều an toàn. Mặc dù trong phòng tự học an toàn nhưng mọi người đều như cũ nơm nớp lo sợ, sợ tiếng tin nhắn đòi mạng kia vang lên. Tiểu Như ngồi cạnh tôi, mím chặt môi, vẻ mặt tát nhợ đến đáng sợ. Để xoa dịu Tiểu Như, tôi lấy ra một viên kẹo [ Tiêtu Như, ăn một ít kẹo đi, bổ sung thể lực.] Tiểu Như nhanh chóng lấy kẹo, ném vào trong miệng, nhìn ra được, cô ấy rất căng thẳng. Không qua một phút sau, Tiểu Như dần dần bình tĩnh lại, nét mặt cũng hồng hào hơn [ Nám Nám, sao kẹo bọc dâu tây lại không có vị dâu tây? ] [ Đây là kẹo tinh khiết không vị, nhưng lại bổ sung thể lực rất tốt, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, tôi thường ăn loại kẹo này.] Dong! Trong lúc tôi đang nói chuyện với Tiểu Như, cán bộ thể dục Châu Đình đột nhiên đứng dậy và ra sức đập bàn. [ Chúng ta không thể cứ ngồi im chờ chết như thế này! Bằng không thì chúng ta sẽ cứ một người lại một người chết đi!] "Chết" từ này tựa hồ rất có sức cảm hóa. Chỉ một lúc, tất cả mọi người đều lòng đầy căm phẫn. [ Đúng! Chỉ còn sáu ngày nữa thôi! Hôm qua đã chết năm người rồi!] [ Nếu cứ tiếp tục thế này, tất cả chúng ta đều phải chết!] Lớp trưởng Trương Ái Ái nói: [ Các bạn học, đã biết phòng tự học an toàn, nhưng chúng ta cũng cần làm chút gì đó để bảo vệ an toàn cho chúng ta!] [ Bây giờ chúng ta hoặc là tìm ra ba người đã chết vào đêm đầu tiên.] [ Hoặc tìm cách để bình an vô sự vượt qua sáu ngày còn lại.] Lúc Trương Ái Ái nói, mọi người bắt đầu thảo luận về nó. [ Vẫn là nghĩ cách tìm ra ba người đã chết đi!] [ Đúng chỉ cần con quỷ chết rồi, sẽ không có cách nào làm hại chúng ta nữa.] [ Sáu ngày nhưng là quá nguy hiểm rồi!] Trương Ái Ái lớn tiếng nói: [ Các cậu bây giờ hãy suy nghĩ thật cẩn thận. Xem xem vào đêm đầu tiên, có cảm thấy bạn cùng phòng có gì đáng ngờ không? ] Sau khi ăn một cái kẹo, thân thể bổ sung một ít thể lực rồi, đại não của tôi cũng dần tỉnh táo lại chút bắt đầu tính toán! Bây giờ có thể nắm được tin tình báo là trong số những người ở đây có ba người là quỷ, nhưng không kể tối qua xảy ra chuyện gì, Ương Bằng cũng không thể thoát khỏi liên quan. Từ gợi ý chung duy nhất, quỷ sẽ nói dối lừa người, nhưng hiện giờ không có manh mối, không biết làm thế nào để dùng điểm này phá vỡ thế cục. Thì vào lúc này, tiếng tin nhắn quen thuộc vâng lên. Trong một khoảnh khắc, mọi người im lặng đến mức tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng hót thở của chính mình. [ Tiếp theo đây, trong tay mỗi người đều sẽ nhận được một nhiệm vụ mới, người bị chọn trúng bắt buộc phải hoàn thành, không hoàn thành sẽ phải chịu hình phạt đáng sợ. - Ấn danh] .
Chương 6 (mọi người đi qua cho tui xin 1 like với nhé) Bấm để xem [ Bắt đầu theo số thứ tự!] Khuôn mặt của Trương Ái Ái ngay lập tức trở nên khó coi, bở vì cô ấy là người đầu tiên trong danh sách học sinh. Trái tim mọi người đều treo trên cổ họng. Mọi người đều biết hình phạt đó có nghĩa là gì, đó là cái chết! Trương Ái Ái run rẩy đứng dậy, [ Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là: Nói ra một bí mật khó nói, người được chọn là Tiểu Như..] Tôi nắm chặt tay Tiểu Như và ra hiệu cho cô ấy lúc này cố gắng nói sự thật. Suy cho cùng sinh mạng so với mặt mũi càng quan trọng hơn. Tiểu Như nhanh chóng đứng dậy và im lặng một lúc: [ Tôi mỗi lần hạng mục dự thi đều tìm người làm hộ..] Mặc dù giọng nói của Tiểu Như rất bình tĩnh nhưng khuôn mặt vô cùng đổ của cô ấy đủ để thấy cô ấy đã can đảm thế nào khi dám công khai bí mật này. Rốt cuộc, Tiểu Như luôn là học sinh giỏi nhất lớp. Không ai có thể nghĩ rằng một học sinh giỏi như vậy sẽ gian lận. Sau khi Tiểu Như ngồi xuống, cô ấy tiếp tục cúi đầu xuống. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Ngay sau đó tôi nghe thấy Châu Đình gọi tên mình. [ Nhiệm vụ của tôi là để cậu hát một bài.] Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ những gì tôi phải làm lại đơn giản như thé. Tôi không do dự liền ngân nga một giai điệu. Tôi hát không quá nhập tâm, bởi vì tôi biết không ai quan tâm đến những gì tôi hát lúc này. Mà thật sự là mọi người đều đang thấp thỏm, họ sợ sẽ bị lôi vào những nhiệm vụ khó mà hoàn thành được. Ngay sau tôi là Tiểu Cửu, nhiệm vụ của cô ấy là để Châu Đình thực hiện chống đẩy hai mươi lần, thật dễ dàng đối với cán bộ thể dục. Nhiệm vụ được thực hiện một cách có trật tự như thế, không có một sai sót nào. Mãi cho đến khi tới lượt Vương Bằng, cậu ta ngồi trên bục giảng, vẻ mặt khó coi, bộ dáng giống như muốn nói lại ngưng. [ Vương Bằng, cậu nói đi! Nhiệm vụ của cậu là gì? Ai là người thực hiện? ] [ Nói nhanh lên!] Mọi người tiếp tục thúc giục, Châu Đình - người vốn đã nghi ngờ Vương Bằng, nói đầy giận dữ: [ Vương Bằng, cậu cứ lề mề không nói rõ, có phải hay không muốn hại chết mọi người? ] [ TÔi nghĩ cậu chính là quỷ!] Nghe những lời của Châu Đình, Vương Bằng cuống lên, nức nở mà nói: [ Nhiệm vụ của tôi là bước ra khỏi phòng tự học và ở bên ngoài một phút. Người được chọn là Đường Dĩnh!] Uỳnh một tiếng! Sắc mặt Đường Dĩnh trắng bệnh thành mảng! Tất cả mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì? Quy tắc 5: Phòng tự học an toàn, nhưng bạn không thể rời khỏi phòng tự học trong giờ tự học!]
Chương 7 Bấm để xem [ Tôi không đi!] Đường Dĩnh gần như không do dự hét lên! Tôi tiếng lên trước kéo từ đó Đường Dĩnh, ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh lại. [ Đường Dĩnh, nhưng đây à nhiệm vụ, không đi cậu sẽ chết!] Nhưng Đường Dũng căn bản nghe không lọt, cô ấy xoay người lại và chỉ tay về phía Vương Bằng: [ Nhưng Quỷ sẽ nói dối! Ai biết được nhiệm vụ này là thật hay giả!] [ Dù sao đi nữa, quy tắc nói rồi không được ra khỏi phòng tự học!] [ Nhưng nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ, lập tức sẽ chết!] Trong đám đông ai đói đã nói thầm một câu này, lập tức khiến Đường Dĩnh như sét đánh giữa trời quang, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng! Đào Nhạc lao lên bục giảng, nắm cổ áo Vương Bằng rồi nhìn Đường Dĩnh bên dưới nói: [ Tiểu Dĩnh, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ giết tên khốn này ngay lập tức!] Quy tắc nói rằng không thể rời khỏi phòng tự học. Không ai rời khỏi phòng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng là đi ra ngoài lập tức sẽ chết! Cuối cùng, Đường Dĩnh hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt, từ từ bước ra khỏi phòng học như một cái xác không hồn. Tôi chăm chú nhìn theo Đường Dĩnh, dù sao cũng là bạn cùng phòng, tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy, tôi hy vọng mọi người có thể an ổn cho đến hết bảy ngày rồi ngồi chuyến xe số mười bảy rời khỏi đây. Sau khi ra khỏi phòng tự học, Đường Dĩnh dán chặt người lên cửa và cẩn thận nhìn xung quanh. Sau đó, bên ngoài thổi đến một làn gió lạnh, Đường Dĩnh dường như nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Cô ấy xoay người lại, muốn kéo tay nắm cửa, nhưng dù cô ấy có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cánh cửa vẫn không thể mở được. Thấy vậy, Đào Nhạc lập tức lao đến, cửa bị cậu ta cô vào nhưng vẫn như cũ chẳng thấm vào đâu. Đường Dĩnh quay đầu nhìn lại, như thể sợ rằng có thứ gì đó đang ngày càng đến gần cô ấy hơn. Cô ấy điên cuồng đập cửa phòng tự học, muốn trốn vào trong. [ Cứu tôi với!] Trong lúc mơ hồ, tôi dường như nghe thấy lời kêu cứu của Đường Dĩnh, tôi nhận ra đôi mắt khẩn cầu của Đường Dĩnh dừng lại trên người tôi. Tôi không thể ngồi yên được nữa. [ Tôi muốn sử dụng thẻ quy tắc!] Tôi đứng dậy và hét lên: [Tôi muốn giúp Tang Ying phá vỡ quy tắc một lần, để cô ấy vào!] Khi tôi nói điều đó, cửa đột nhiên mở ra, Đường Dĩnh vừa là hét vừa lai vào. Đào Nhạc ôm cô ấy thật chặt mới phát hiện đối phương đã nước mắt đầy mặt rồi. [ Không sao đâu, Tiểu Dĩnh, bây giờ không sao rồi.] Tất cả các bạn học tụ tập xung quanh, muốn biết Đường Dĩnh vừa rồi đã nhìn thấy gì, nhưng Đường Dĩnh một bên thống khổ khóc lóc, dường như không muốn nhớ lại một màn này. Lúc này, tôi mở tin nhắn trò chuyện nhóm, phát hiện biểu tượng thẻ trên avatar đã biến mất rồi. Điều này có nghĩ là thẻ quy tắc của tôi đã mất rồi, có điều tôi không hề có cảm giác không thoải mái, ngược lại lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Bởi vì tôi đã cứu được Đường Dĩnh. [ Chết tiệt!] Sau khi an ủi Đường Dĩnh, Đào Nhạc bổng nhấc ghế lên và lao lên bục giảng. Bịch! Chỉ thấy Đào Nhạc đập mạnh vào đầu Vương Bằng, Vương Bằng lập tức chảy máu, máu chảy đầy đất, ngất đi. Tôi muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người đều nhìn cảnh này một cách thờ ơ, không có một chút đồng tình nào. Suy cho cùng Đường Dĩnh thực sự gặp nguy hiểm lúc cô ấy rời khỏi phòng tự học, và quỷ thì sẽ nói dối, lại liên tưởng đến những việc trước đó thì Vương Bằng quả thực rất đáng ngờ. Thấy Đào Nhạc vẫn điên cuồng phát tiết, Trương Ái Ái lại lên nói: [ Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Cậu cứ vậy sẽ đánh chết cậu ấy mất!] Lúc Trương Ái Ái kéo Đào Nhạc ra và đưa tay ra trước mũi Vương Bằng, đột nhiên cô ấy chân mềm nhũn ngã ra đất: [ Chết.. Vương Bằng chết rồi..]
Chương 8 Bấm để xem Mặc dù trước đó đã có người chết rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người bị đánh đến chết trước mặt mọi người như vậy, vì thế nên tất cả đều cúi xuống, không ai dám nhìn vào thì thể của Vương Bằng. Đào Nhạc không để tâm lại máu trên người mình, [ Nói không chừng cậu ta là một trong ba con quỷ, như này cũng tốt, tránh việc cậu ta lại ra ngoài hại người!] Bây giờ, Vương Bằng và toàn bộ bạn cùng phòng của cậu ta đều đã chết, tôi cảm thấy vô cùng bất an, suy cho cùng thì ai biết được lúc nào sẽ đến lượt bản thân. Trương Ái Ái phân tích: [ Giả như lời Đào Nhạc nói là đúng, vậy hiện tại vẫn còn hai con quỷ nữa.] [ Chúng ta có thể sử dụng phương pháp khống chế biến đổi! Chỉ cần người trong phòng kí túc nọ xuất hiện vấn đề, thì chúng ta sẽ tiếp tục sắp xếp quan sát, cho đến khi không còn chuyện gì xảy ra hàng đêm nữa thì thôi!] Rốt cuộc thì liên quan đến sự an toàn của bản thân, cho nên đối với kiến nghị của Trương Ái Ái, mọi người đều không ai phản đối. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, ai cũng đều không nắm chắc đủ quy tắc để có thể chống đỡ qua sáu ngày, việc duy nhất có thể làm, đó là tìm ra người đã sớm chết rồi đang lẩn trốn giữa chúng tôi. Từng phút trôi qua, tất cả đều thấp thỏm bất an, sợ rằng lại nhận được tin tức đáng sợ gì đó. Đinh Đinh Đinh.. [ Nán Nán, tôi cảm thấy lớp trưởng cô ấy..] Ngay lúc này, một tiếng chuông chói tai đã phá vỡ sự im nặng chết chóc này. [ Sau giờ tự học, bạn phải trở về kí túc xá trong vòng mười phút, nếu không sẽ phải nhận hình phạt khủng khiếp!] Sau khi chạy trên đường về kí túc, mới phát hiện quên không gọi Tiểu Như cùng đi. Tất cả mọi người về đến rồi, Tiểu Như vẫn chưa quay lại, lúc tôi đang lo lắng cho Tiểu Như, thì cô ấy đã trở lại. Hôm nay lại có người chết rồi, bầu không khí của toàn bộ kí túc yên tĩnh đến đáng sợ. Để tránh xảy ra chuyện như trong phòng kí túc của Vương Bằng nên chúng tôi lựa chọn đêm nay sẽ không ngủ. Tiểu Cửu cố chống đỡ cơn buồn ngủ của mình, hướng Đường Dĩnh đang ôm gối cuộn tròn người ở bên cạnh: [ Dĩnh Dĩnh, hôm nay cậu nhìn thấy cái gì? ] Đường Dĩnh lắc đầu không muốn trả lời. Nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lòng tôi đầy lo lắng, tôi không biết sáng mai thức dậy, lại phát sinh bao nhiêu chuyện, lại có bao nhiêu người chết tối nay. Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. [ Các bạn học đã an toàn về đến kí túc xá rồi chứ? ] Là lớp trưởng Trương Ái Ái gửi đến. [ Các thành viên phòng nam số 1 tập trung đông đủ!] [ Nam sinh phòng số 2 cũng an toàn về đến phòng kí túc!] [ Nữ sinh phòng kí túc 1 cũng an toàn về đến!] [ Nữ sinh phòng số 2 cũng thuận lợi về đến kí túc!] Ngay sau đó lại an tĩnh trở lại. Tôi mới phát hiện, tối nay đặc biệt không hề có bị cấm nhắn tin. Ngay sau đó Châu Đình đã gửi một tin nhắn thoại trong nhóm. Đùng đùng đùng! Tôi nghe thấy bên phía bọn họ có ai đó ở bên ngoài đang vội vã đập cửa. [ Cầu xin các cậu, cho tôi vào đi!] Đó là giọng của Vương Bằng! Tôi nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch. Sau đó Châu Đình lại gửi một tin nhắn thoại khác vào nhóm: [ Đừng giở trò cũ nữa, chúng tôi không tin cậu đâu!] Phòng nam sinh số hai cũng có người gửi tin nhắn: [ Làm sao đây? Vương Bằng cũng tới gõ cửa phòng chúng tôi rồi.] [ Đừng tin, mở cửa sẽ chết đấy, dù sao thì hôm nay chính mắt chúng ta đã nhìn thấy Vương Bằng chết rồi.] [ Chính là, cho dù trước đây cậu ta không phải quỷ, thì bây giờ cũng là quỷ rồi!] Ngay khi tôi muốn dặn dò mọi người điều gì đó trong nhóm, lại phát hiện toàn bộ thành viên đã bị cấm tin!
Chương 9 Bấm để xem [ Nội trong mười phút toàn bộ tập hợp ở sân thể dục, vi phạm sẽ phải nhận hình phạt đáng sợ - ẩn danh!] Nhìn thấy tin nhắn này, tất cả người trong kí túc xá chúng tôi rơi vào hoảng loạn. Tiểu Cửu vội vã nhảy xuống khỏi giường và bắt đầu đi giàu: [ Nhanh lên!] Tôi đang định đứng dậy thì Tiểu Nhie nhìn lắc đầu. Cô ấy không nói gì, ánh mắt chứa đầy lo lắng, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô ấy không muốn tôi ra ngoài! [ Sao các cậu không đi? ] Tiểu Cửu đã mặc quần áo xong, thấy chúng tôi vẫn như cũ bất động, thì mơ hồ nhìn chúng tôi. [ Tôi nghĩ ngờ lớp trưởng có vấn đề!] Tiểu Như bình tĩnh nói một câu khiến chúng tôi choáng váng ngay lập tức! Nhưng tiếp đó Tiểu Như lại nói một câu khiến chúng tôi một hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn! [ Vương Bằng vẫn chưa chết!] [ Hôm nay lúc rời khỏi phòng học, tôi chú ý tới cơ thể Vương Bằng có giật một chút, vậy nên tôi đã đi qua thăm dò hơi thở thì phát hiện cậu ta chưa chết!] [ Nhưng chỉ có mười phút để trở về ký túc xá, tôi không kịp nghĩ nhiều liền chạy trở về.] Vương Bằng vẫn chưa chết? Lúc đó tất cả mọi người bao gồm cả tôi, điều nhìn thấy Đào Nhạc dùng hết sức lực đánh chết cậu ta! Ngay khi chúng tôi đang không biết Tiểu Như có ý gì, thì cô ấy hít một hơi thật sâu và nói: [ Tôi nghi ngờ lớp trưởng có vấn đề.] [ Đây chỉ là suy đoán của cậu, người chết sẽ nói dối, ai biết được cậu nói là thật hay giả? ] Đường Dĩnh ở trong góc đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Như, lớn tiếng truy vấn. Tiểu Như bình tĩnh nói: [ Tôi chỉ nghĩ như vậy, tin hay không tùy các cậu.] [ Giả như lệnh cấm tin vừa rồi không phải được gửi bởi người ẩn danh bí ẩn, mà được gửi bởi lớp trưởng thì phải làm sao? Cậu nên biết rằng lớp trưởng là trưởng nhóm, kể cả cậu ấy có chết và thành quỷ, cậu ấy cũng có quyền cấm tin!] [ Mà cậu ấy vừa rồi sở dĩ để mọi người ra ngoài là muốn giết tất cả mọi người!] Đối mặt với sự tranh luận giữa hai người, những người còn lại trong ký túc xá điều ở thế tiến thoái lưỡng nan. Một bên là suy đoán của Tiểu Như, một bên là nếu không đi thì sẽ chết, một phút đồng hồ ngắn ngủi mà như dài cả thế kỷ.. Tiểu Cửu đương như dùng hết khí lực toàn thân, nghiến răng nói: [ Tôi sẽ đi!] Đồng thời, cô ấy nhìn Tiểu Như: [ Tiểu Như, không phải tôi không tin cậu, chỉ là suy đoán này của cậu, nếu như tối nay tôi không quay lại, ngày mai các cậu nhất định phải loại bỏ lớp trưởng!] Suy cho cùng trước mặt là nguy hiểm chết người, cùng lúc Tiểu Cửu chạy ra ngoài, những người khác cũng nhanh chóng chạy đến sân thể dục. Đường Dĩnh nhìn Tiểu Như với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng cũng chạy đi. Chỉ còn lại tôi và Tiểu Như trong kí túc xá, Tiểu Như đến gần tô, cả người run rẩy không ngừng, hỏi: [ Nán Nán, cậu tin tôi chứ? ]