Chương 299: Ai ăn hiếp em? Mau nói cho anh, anh giúp em trả đũa lại họ
"Tại sao lại làm như vậy?" – Lục Khinh Lan nhìn Hạ Hinh Thinh trước mặt, đột nhiên cảm giác người đã từng quen sao lại trở nên lạ lẫm, không đúng, phải nói đã sớm không còn quen thuộc.
"Lan tỷ, thật sự xin lỗi.. Em.." – Trong lòng của Hạ Hinh Thinh có ngàn vạn lời muốn nói, lại thấy được sắc mặt thất vọng của Lục Khinh Lan, mọi thứ đều bị cản lại trong cổ họng, lên không được, xuống cũng không được, thật giống như đang có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ, làm cho chính mình thấy khó chịu, đồng thời những thứ cần nói đột nhiên cũng trở nên mất dạng.
"Thật xin lỗi.." – Lúc lâu sau, Hạ Hinh Thinh đành bất lực gục đầu xuống, thầm nói một câu như thế, cùng lúc đó, đôi môi kia cũng đã bị cắn đến không còn chút máu, nếu bất chợt nhìn thấy, e rằng sẽ chỉ cảm thấy đáng sợ.
"Đừng nói xin lỗi với chị." – Lục Khinh Lan tự giễu, hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay rất tốt, hết thảy đều trong sáng, đầy sức sống, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bi thương: "Chị chỉ muốn biết vì cái gì."
Bầu không khí lúc này tràn ngập âu sầu trước sự bồi hồi của cả hai, cuối cùng, vẫn là Hạ Hinh Thinh ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, nhỏ giọng, sụt sùi khóc:
"Em trai của em bị bệnh, phí xạ trị phải tốn một số tiền rất lớn, gánh nặng trong gia đình đều đặt hết lên một mình em.. Lăng tổng biên tìm đến em, chỉ cần em làm việc thay cho cô ta, cô ta sẽ giúp em trai của em đóng viện phí. Lan tỷ, khi đó em thật sự rất mâu thuẫn! Em không nghĩ mình sẽ đồng ý, nhưng cha mẹ đã cầu xin em, em trai cũng rất cần số tiền đó, em.. em thật sự không còn cách nào khác.."
Nói xong lời cuối, nước mắt của Hạ Hinh Thinh tựa như mưa rơi, liên tục rớt xuống, một giọt lại một giọt, rơi lên trên chiếc quần công sở, rơi xuống dưới mặt đất, âm thanh giọt nước mắt rơi phát ra tựa như có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Trong lòng Lục Khinh Lan tự nhắc nhở trong lòng không được quay đầu lại, nhưng những âm thanh này cơ hồ như phóng đại ra, bay vào trong tai cô, muốn coi như không có cũng không hề dễ dàng. Lục Khinh Lan giật giật bờ môi, trong tiềm thức muốn nói chuyện, nhưng vẫn nhịn lại.
Thanh âm Hạ Hinh Thinh lại càng trở nên nghẹn ngào, đem toàn bộ mọi chuyện nói hết ra, cho dù bản thân sẽ không thể nhận được tha thứ:
"Lần phỏng vấn Bạch lão tướng quân thất bại đó là do Lăng tổng biên cố ý, muốn lợi dụng chuyện này đưa em đến cạnh chị, muốn em nhận được sự tín nhiệm của chị, sau đó nghe theo sự sắp xếp của cô ta. Em đã làm hai chuyện, lần đầu là xóa bài chuyên phóng Cố thiếu gia, lần này chính là đem bản thảo chính thức phát tán ra ngoài. Thật xin lỗi, Lan tỷ! Thật sự xin lỗi.."
"Đừng nói lời xin lỗi nữa." – Ngón tay Lục Khinh Lan mất khống chế, khẽ động chút ít, cô mấp máy khoé miệng, vẫn giữ nguyên tư thế, không nhìn Hạ Hinh Thinh: "Lúc tôi biết được là do cô đã làm, phản ứng đầu tiên chính là không dám tin! Tôi còn nhớ rõ thời điểm khi còn ở Kuiyu, cô làm trợ lý của tôi, khi bắt gặp hình ảnh của cô tựa như được nhớ lại những năm tháng bản thân vừa tốt nghiệp. Quan trọng nhất là, cô rất có cố gắng, rất chịu khó học hỏi, cho nên tôi đã tín nhiệm cô, trong lòng lại càng xem cô như đem gái của mình. Nhưng sự thật lại là.. Lần kia lúc hỏi tới tình trạng em trai cô thế nào, có cần hỗ trợ gì hay không, tại sao cô lại không chịu nói ra?"
Lục Khinh Lan quay đầu lại, chăm chú nhìn Hạ Hinh Thinh khóc đến đỏ mặt, trong lòng thật sự rất khó chịu: "Tôi luôn tự nhắc nhở lòng mình, nên cho cô một cơ hội. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn thật sự đem bản thảo phát tán ra ngoài. Cô có biết lúc biết được hành động lén lút của cô, tôi đã nghĩ gì không? Tôi đã nghĩ, Lục Khinh Lan, mày thật ngu ngốc."
Sắc mặt Hạ Hinh Thinh càng thêm trắng bệch, càng khóc dữ hơn, liên tục lắc đầu:
"Đừng nói nữa Lan tỷ, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi chị.."
"Không cần nói xin lỗi nữa." – Lục Khinh Lan định rút khăn giấy trên bàn đưa cho Hạ Hinh Thinh, cuối cùng không nhịn được vẫn nhìn người trước mặt, từng câu từng chữ nói rõ: "Chuyện bản thảo trong công ty sẽ không để cho người khác biết cô đã làm, trong ngành cũng sẽ không để cho người khác biết. Cô hãy tự mình từ chức đi, đổi công ty khác, hoặc là đổi nghề khác đều tuỳ cô. Tôi sẽ không giữ cô lại bên cạnh."
Đã sớm biết được kết quả này, nhưng khi tự tai Hạ Hinh Thinh nghe thấy, trong lòng trở nên khổ sở vượt mức tưởng tượng: "Lan tỷ.."
Ngừng lại, muốn nói tiếp gì đó, nhưng Lục Khinh Lan đã đứng lên, mặt không chút biểu tình: "Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho cô. Hạ Hinh Thinh, những người từng tin tưởng lẫn nhau, một khi xuất hiện vết nứt, rất khó tu bổ lại."
Dứt lời, trên mặt Hạ Hinh Thinh hoàn toàn trắng bệch, không còn một giọt máu, tự mình hiểu rõ, bất luận lúc này có cảm thấy xấu hổ hay là hối hận, kết quả cũng không thay đổi được gì.
"Lan tỷ!" – Hạ Hinh Thinh nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Khinh Lan, giống như đưa ra quyết định, hô lên: "Là Bạch Thư cùng với Lăng Vi đến tìm em!"
Nghe xong Lục Khinh Lan cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu bước đi.
Hạ Hinh Thinh đứng ở phía sau, hoàn toàn mất hết khí lực ngồi xuống ghế salon, lúc lâu, gục mặt xuống lòng bàn tay, khẽ khóc lên.
Ra khỏi quán cà phê Bán Đảo, Lục Khinh Lan gọi một chiếc taxi, cô không định trở lại công ty, trong lòng phiền muộn vô cùng, đợi đến khi lái xe hỏi cô, lúc này mới phát hiện bản thân lại đi tới cổng Văn phòng Chính phủ Thành phố.
Trả tiền, xuống xe, Lục Khinh Lan ngửa đầu nhìn toàn cao ốc trước mặt, cô cầm điện thoại vuốt mấy lần, do dự không biết có nên gọi cho Diệp Đình Thâm hay không, trong lòng tựa như đang bị hai tên tiểu nhân cãi lộn, một bên gọi là lý trí, một bên gọi là tình cảm.
Tình cảm nói: "Mau gọi đi, mày tới đây chẳng phải là để gặp anh ấy sao, tâm tình không tốt, gặp người kia thì có lỗi gì?"
Lý trí lại bảo: "Anh ấy đang làm việc, có chuyện gì không thể đợi về nhà rồi nói hay sao? Nhất định phải tới quấy rầy mới được?"
Lúc cô đang lưỡng lự không biết thế nào, một âm thanh xa lạ cách đó vang lên: "Phu nhân, thị trưởng bảo tôi mời phu nhân vào trong!"
"Từ trợ lý.." – Lục Khinh Lan ngượng ngùng cười cười, ngẫm lại, không xác định hỏi: "Đình Thâm, anh ấy.."
Từ Thừa cung kính giải thích, cũng xuất ra động tác mời vào: "Thị trưởng nhìn thấy phu nhân, hiện tại vẫn còn giờ nghỉ trưa, không có việc gì."
Lời này của Từ Thừa lại càng làm cho Lục Khinh Lan trở nên xấu hổ: "Làm phiền anh!"
Từ Thừa trực tiếp đưa cô tới văn phòng của Diệp Đình Thâm, sau khi gõ cửa thông báo liền rời đi.
Trong văn phòng, Diệp Đình Thâm cưng chiều ngoắc tay về phía Lục Khinh Lan:
"Khinh Lan, tới đây!"
Lục Khinh Lan phát hiện, rõ ràng cô đã cất rất kỹ sự thương tâm khổ sở trong lòng rồi, nhưng sau khi nhìn thấy anh, mọi thứ lại xông ra như cũ. Lúc bắt gặp đôi mắt hoàn toàn cưng chiều của anh, những thứ bi thương trong lòng cô lúc này lại hóa thành uất ức.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan đi qua, đưa tay ôm lấy vòng eo anh, tựa như chỉ có như thế mới có thể dễ chịu hơn một chút, chỉ cần ở cạnh anh, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Diệp Đình Thâm cũng không nói lời nào, chỉ là gia tăng thêm cường độ ôm cô, cả hai càng xích chặt nhau hơn.
Loại im lặng này, chính là một dạng ăn ý, an ủi của hai người.
Một lát sau, Lục Khinh Lan buông anh ra, cố ý hờn dỗi nói: "Sao lại không hỏi em thế nào vậy hả?"
Biết vẻ mặt cô thế này chứng tỏ đã ổn định lại, trong đôi mắt tĩnh mịch của Diệp Đình Thâm lại nhuộm đầy ý cười, nhéo nhéo gương mặt cô, anh giả vờ theo khẩu khí của cô, đáp lại: "Xin hỏi Diệp phu nhân thế nào rồi? Ai ăn hiếp em? Mau nói cho anh, anh giúp em trả đũa lại họ!"
"Anh nằm mơ đi! Không đứng đắng gì hết!" – Lục Khinh Lan bị anh chọc cười, tâm tình đã đỡ hơn nhiều, thở dài một hơi, cô dán chặt gương mặt trên ngực anh: "Đình Thâm, có anh bên cạnh thật tốt!"
Cô không muốn nhiều lời, chỉ cần người cô yêu đúng lúc cho cô một cái ôm ấm áp là đủ.
"Anh sẽ luôn luôn ở cạnh em." – Hai tay Diệp Đình Thâm nâng mặt cô lên, không cần làm thêm điều gì, chỉ bằng loại thâm tình đó cũng có thể đem Lục Khinh Lan dìm chết.
"Được!" – Lục Khinh Lan vui vẻ ngẩng đầu, một khắc sau, cô nhón chân, hôn lên đôi môi ấm áp của Diệp Đình Thâm.
Cái hôn kết thúc, khoé môi cô nhẹ nhàng mỉm cười, thở hồng hộc.
Cốc cốc! Có tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Diệp Đình Thâm.
"Thị trưởng, Hạ bí thư tới." – Từ Thừa ở ngoài cửa thông báo tới.
Hạ bí thư?
Lục Khinh Lan bỗng nhiên nhớ tới lần dự tiệc lúc trước, còn có phu nhân của ông ta.
Diệp Đình Thâm có thể đoán được đại khái cô đang nghĩ gì, lên tiếng nói: "Tối nay chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm, tan làm đợi anh."
"Được!"
Sau khi Hạ bí thư vào cửa, Lục Khinh Lan cũng chuẩn bị bước ra. Cho dù đã ra khỏi cửa, Lục Khinh Lan tựa như vẫn còn cảm nhận được ánh mắt nhìn không thấu của người được gọi là Hạ bí thư kia.
Tại bệnh viện thành phố, Tầng ba, Khu nội trú.
Hạ Hinh Thinh ở ngoài cửa xác nhận không nhìn ra bộ dạng mới khóc của mình, sau đó nặn ra một nụ cười mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Bên trong, là em trai của Hạ Hinh Thinh, trước khi đến đây, Hạ Hinh Thinh đã đưa ra quyết định, chuẩn bị chuyển viện! Bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại nữa, cho nên Hạ Hinh Thinh nghĩ mình không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì cho Lăng Vi và Bạch Thư nữa. Lương tâm đã nhận hết toàn bộ khiển trách rồi.
Nhưng lúc này lại không ngờ, em trai của Hạ Hinh Thinh không có trên giường bệnh!
"Em à!" – Hạ Hinh Thinh cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài! Em trai sao lại đột nhiên biến mất? Đã đi đâu?
Lập tức hoảng hồn, phản ứng đầu tiên của Hạ Hinh Thinh chính là sợ hãi, không nghĩ ngợi được gì, chẳng lẽ là do mình không hoàn thành được chuyện họ giao, lúc này lại ra tay với em trai?
Càng nghĩ ngợi, Hạ Hinh Thinh càng thêm sợ hãi, rốt cuộc không thể đợi thêm, liền xoay người muốn chạy đi tìm.
Không ngờ vừa mới quay đầu, đã thấy hai người đứng ở cửa phòng, trên mặt tựa như đang mỉm cười.
"Mẹ! Em! Hai người đi đâu vậy hả?" – Hạ Hinh Thinh xông tới đem em mình ôm vào lòng, nước mắt bất giác chảy xuống.
Em trai vụng về vỗ vỗ lưng Hạ Hinh Thinh, an ủi nói: "Chị, đừng khóc, đừng khóc! Mẹ đưa em đi phơi nắng! Xin lỗi, đã làm chị sốt ruột!"
Hạ Hinh Thinh ôm chặt em mình hơn: "Không sao, không có gì thì tốt! Em không có chuyện gì thì tốt!"
"Nha đầu này, con sao vậy?" – Mẹ của Hạ Hinh Thinh đứng bên cạnh còn tưởng con gái mình vừa bị người ngoài ức hiếp, nhanh chóng bước tới đỡ lấy.
"Mẹ, con không sao!" – Hạ Hinh Thinh lau khô nước mắt, lắc đầu, nghĩ một chút, nói: "Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, chúng ra chuyển viện đi. Con đã hỏi qua bác sĩ, hiện tại xuất viện cũng xem như không có gì đáng ngại nữa."
Hạ Hinh Thinh e ngại một chuyện, nếu tiếp tục ở đây, sợ rằng Bạch Thư và Lăng Vi lại tới tìm mình.
"Chuyển viện? Đang yên lành tại sao lại phải chuyển viện?" – Mẹ của Hạ Hinh Thinh không hiểu được suy nghĩ trong lòng con gái mình, nghĩ ngợi lung tung một hồi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ: "Là sợ nằm viện ở đây quá đắt sao? Nha đầu này, con không cần lo lắng đâu, bác sĩ nói tiền viện phí tiếp theo của chúng ta đã có người thanh toán rồi!"
"Cái gì?" – Hạ Hinh Thinh mở to hai mắt nhìn, trái tim suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, đột nhiên nghĩ tới Bạch Thư, một cỗ sợ hãi từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân.
Bà mẹ không nhìn ra thái độ bất thường của con gái, lại tiếp tục huyên thuyên:
"Lúc đầu a, bác sĩ không chịu nói là ai. Lúc sau bị mẹ nài nỉ quá cũng hết cách, đành nói tiết lộ ra họ của người kia! Aizzz, họ gì ta? Nhìn đi, đầu óc của mẹ thật là, lại quên mất rồi. Họ gì nhỉ? À, à, phải rồi, là họ.."
"Lan tỷ, thật sự xin lỗi.. Em.." – Trong lòng của Hạ Hinh Thinh có ngàn vạn lời muốn nói, lại thấy được sắc mặt thất vọng của Lục Khinh Lan, mọi thứ đều bị cản lại trong cổ họng, lên không được, xuống cũng không được, thật giống như đang có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ, làm cho chính mình thấy khó chịu, đồng thời những thứ cần nói đột nhiên cũng trở nên mất dạng.
"Thật xin lỗi.." – Lúc lâu sau, Hạ Hinh Thinh đành bất lực gục đầu xuống, thầm nói một câu như thế, cùng lúc đó, đôi môi kia cũng đã bị cắn đến không còn chút máu, nếu bất chợt nhìn thấy, e rằng sẽ chỉ cảm thấy đáng sợ.
"Đừng nói xin lỗi với chị." – Lục Khinh Lan tự giễu, hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay rất tốt, hết thảy đều trong sáng, đầy sức sống, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bi thương: "Chị chỉ muốn biết vì cái gì."
Bầu không khí lúc này tràn ngập âu sầu trước sự bồi hồi của cả hai, cuối cùng, vẫn là Hạ Hinh Thinh ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, nhỏ giọng, sụt sùi khóc:
"Em trai của em bị bệnh, phí xạ trị phải tốn một số tiền rất lớn, gánh nặng trong gia đình đều đặt hết lên một mình em.. Lăng tổng biên tìm đến em, chỉ cần em làm việc thay cho cô ta, cô ta sẽ giúp em trai của em đóng viện phí. Lan tỷ, khi đó em thật sự rất mâu thuẫn! Em không nghĩ mình sẽ đồng ý, nhưng cha mẹ đã cầu xin em, em trai cũng rất cần số tiền đó, em.. em thật sự không còn cách nào khác.."
Nói xong lời cuối, nước mắt của Hạ Hinh Thinh tựa như mưa rơi, liên tục rớt xuống, một giọt lại một giọt, rơi lên trên chiếc quần công sở, rơi xuống dưới mặt đất, âm thanh giọt nước mắt rơi phát ra tựa như có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Trong lòng Lục Khinh Lan tự nhắc nhở trong lòng không được quay đầu lại, nhưng những âm thanh này cơ hồ như phóng đại ra, bay vào trong tai cô, muốn coi như không có cũng không hề dễ dàng. Lục Khinh Lan giật giật bờ môi, trong tiềm thức muốn nói chuyện, nhưng vẫn nhịn lại.
Thanh âm Hạ Hinh Thinh lại càng trở nên nghẹn ngào, đem toàn bộ mọi chuyện nói hết ra, cho dù bản thân sẽ không thể nhận được tha thứ:
"Lần phỏng vấn Bạch lão tướng quân thất bại đó là do Lăng tổng biên cố ý, muốn lợi dụng chuyện này đưa em đến cạnh chị, muốn em nhận được sự tín nhiệm của chị, sau đó nghe theo sự sắp xếp của cô ta. Em đã làm hai chuyện, lần đầu là xóa bài chuyên phóng Cố thiếu gia, lần này chính là đem bản thảo chính thức phát tán ra ngoài. Thật xin lỗi, Lan tỷ! Thật sự xin lỗi.."
"Đừng nói lời xin lỗi nữa." – Ngón tay Lục Khinh Lan mất khống chế, khẽ động chút ít, cô mấp máy khoé miệng, vẫn giữ nguyên tư thế, không nhìn Hạ Hinh Thinh: "Lúc tôi biết được là do cô đã làm, phản ứng đầu tiên chính là không dám tin! Tôi còn nhớ rõ thời điểm khi còn ở Kuiyu, cô làm trợ lý của tôi, khi bắt gặp hình ảnh của cô tựa như được nhớ lại những năm tháng bản thân vừa tốt nghiệp. Quan trọng nhất là, cô rất có cố gắng, rất chịu khó học hỏi, cho nên tôi đã tín nhiệm cô, trong lòng lại càng xem cô như đem gái của mình. Nhưng sự thật lại là.. Lần kia lúc hỏi tới tình trạng em trai cô thế nào, có cần hỗ trợ gì hay không, tại sao cô lại không chịu nói ra?"
Lục Khinh Lan quay đầu lại, chăm chú nhìn Hạ Hinh Thinh khóc đến đỏ mặt, trong lòng thật sự rất khó chịu: "Tôi luôn tự nhắc nhở lòng mình, nên cho cô một cơ hội. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn thật sự đem bản thảo phát tán ra ngoài. Cô có biết lúc biết được hành động lén lút của cô, tôi đã nghĩ gì không? Tôi đã nghĩ, Lục Khinh Lan, mày thật ngu ngốc."
Sắc mặt Hạ Hinh Thinh càng thêm trắng bệch, càng khóc dữ hơn, liên tục lắc đầu:
"Đừng nói nữa Lan tỷ, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi chị.."
"Không cần nói xin lỗi nữa." – Lục Khinh Lan định rút khăn giấy trên bàn đưa cho Hạ Hinh Thinh, cuối cùng không nhịn được vẫn nhìn người trước mặt, từng câu từng chữ nói rõ: "Chuyện bản thảo trong công ty sẽ không để cho người khác biết cô đã làm, trong ngành cũng sẽ không để cho người khác biết. Cô hãy tự mình từ chức đi, đổi công ty khác, hoặc là đổi nghề khác đều tuỳ cô. Tôi sẽ không giữ cô lại bên cạnh."
Đã sớm biết được kết quả này, nhưng khi tự tai Hạ Hinh Thinh nghe thấy, trong lòng trở nên khổ sở vượt mức tưởng tượng: "Lan tỷ.."
Ngừng lại, muốn nói tiếp gì đó, nhưng Lục Khinh Lan đã đứng lên, mặt không chút biểu tình: "Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho cô. Hạ Hinh Thinh, những người từng tin tưởng lẫn nhau, một khi xuất hiện vết nứt, rất khó tu bổ lại."
Dứt lời, trên mặt Hạ Hinh Thinh hoàn toàn trắng bệch, không còn một giọt máu, tự mình hiểu rõ, bất luận lúc này có cảm thấy xấu hổ hay là hối hận, kết quả cũng không thay đổi được gì.
"Lan tỷ!" – Hạ Hinh Thinh nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Khinh Lan, giống như đưa ra quyết định, hô lên: "Là Bạch Thư cùng với Lăng Vi đến tìm em!"
Nghe xong Lục Khinh Lan cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu bước đi.
Hạ Hinh Thinh đứng ở phía sau, hoàn toàn mất hết khí lực ngồi xuống ghế salon, lúc lâu, gục mặt xuống lòng bàn tay, khẽ khóc lên.
Ra khỏi quán cà phê Bán Đảo, Lục Khinh Lan gọi một chiếc taxi, cô không định trở lại công ty, trong lòng phiền muộn vô cùng, đợi đến khi lái xe hỏi cô, lúc này mới phát hiện bản thân lại đi tới cổng Văn phòng Chính phủ Thành phố.
Trả tiền, xuống xe, Lục Khinh Lan ngửa đầu nhìn toàn cao ốc trước mặt, cô cầm điện thoại vuốt mấy lần, do dự không biết có nên gọi cho Diệp Đình Thâm hay không, trong lòng tựa như đang bị hai tên tiểu nhân cãi lộn, một bên gọi là lý trí, một bên gọi là tình cảm.
Tình cảm nói: "Mau gọi đi, mày tới đây chẳng phải là để gặp anh ấy sao, tâm tình không tốt, gặp người kia thì có lỗi gì?"
Lý trí lại bảo: "Anh ấy đang làm việc, có chuyện gì không thể đợi về nhà rồi nói hay sao? Nhất định phải tới quấy rầy mới được?"
Lúc cô đang lưỡng lự không biết thế nào, một âm thanh xa lạ cách đó vang lên: "Phu nhân, thị trưởng bảo tôi mời phu nhân vào trong!"
"Từ trợ lý.." – Lục Khinh Lan ngượng ngùng cười cười, ngẫm lại, không xác định hỏi: "Đình Thâm, anh ấy.."
Từ Thừa cung kính giải thích, cũng xuất ra động tác mời vào: "Thị trưởng nhìn thấy phu nhân, hiện tại vẫn còn giờ nghỉ trưa, không có việc gì."
Lời này của Từ Thừa lại càng làm cho Lục Khinh Lan trở nên xấu hổ: "Làm phiền anh!"
Từ Thừa trực tiếp đưa cô tới văn phòng của Diệp Đình Thâm, sau khi gõ cửa thông báo liền rời đi.
Trong văn phòng, Diệp Đình Thâm cưng chiều ngoắc tay về phía Lục Khinh Lan:
"Khinh Lan, tới đây!"
Lục Khinh Lan phát hiện, rõ ràng cô đã cất rất kỹ sự thương tâm khổ sở trong lòng rồi, nhưng sau khi nhìn thấy anh, mọi thứ lại xông ra như cũ. Lúc bắt gặp đôi mắt hoàn toàn cưng chiều của anh, những thứ bi thương trong lòng cô lúc này lại hóa thành uất ức.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan đi qua, đưa tay ôm lấy vòng eo anh, tựa như chỉ có như thế mới có thể dễ chịu hơn một chút, chỉ cần ở cạnh anh, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Diệp Đình Thâm cũng không nói lời nào, chỉ là gia tăng thêm cường độ ôm cô, cả hai càng xích chặt nhau hơn.
Loại im lặng này, chính là một dạng ăn ý, an ủi của hai người.
Một lát sau, Lục Khinh Lan buông anh ra, cố ý hờn dỗi nói: "Sao lại không hỏi em thế nào vậy hả?"
Biết vẻ mặt cô thế này chứng tỏ đã ổn định lại, trong đôi mắt tĩnh mịch của Diệp Đình Thâm lại nhuộm đầy ý cười, nhéo nhéo gương mặt cô, anh giả vờ theo khẩu khí của cô, đáp lại: "Xin hỏi Diệp phu nhân thế nào rồi? Ai ăn hiếp em? Mau nói cho anh, anh giúp em trả đũa lại họ!"
"Anh nằm mơ đi! Không đứng đắng gì hết!" – Lục Khinh Lan bị anh chọc cười, tâm tình đã đỡ hơn nhiều, thở dài một hơi, cô dán chặt gương mặt trên ngực anh: "Đình Thâm, có anh bên cạnh thật tốt!"
Cô không muốn nhiều lời, chỉ cần người cô yêu đúng lúc cho cô một cái ôm ấm áp là đủ.
"Anh sẽ luôn luôn ở cạnh em." – Hai tay Diệp Đình Thâm nâng mặt cô lên, không cần làm thêm điều gì, chỉ bằng loại thâm tình đó cũng có thể đem Lục Khinh Lan dìm chết.
"Được!" – Lục Khinh Lan vui vẻ ngẩng đầu, một khắc sau, cô nhón chân, hôn lên đôi môi ấm áp của Diệp Đình Thâm.
Cái hôn kết thúc, khoé môi cô nhẹ nhàng mỉm cười, thở hồng hộc.
Cốc cốc! Có tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Diệp Đình Thâm.
"Thị trưởng, Hạ bí thư tới." – Từ Thừa ở ngoài cửa thông báo tới.
Hạ bí thư?
Lục Khinh Lan bỗng nhiên nhớ tới lần dự tiệc lúc trước, còn có phu nhân của ông ta.
Diệp Đình Thâm có thể đoán được đại khái cô đang nghĩ gì, lên tiếng nói: "Tối nay chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm, tan làm đợi anh."
"Được!"
Sau khi Hạ bí thư vào cửa, Lục Khinh Lan cũng chuẩn bị bước ra. Cho dù đã ra khỏi cửa, Lục Khinh Lan tựa như vẫn còn cảm nhận được ánh mắt nhìn không thấu của người được gọi là Hạ bí thư kia.
Tại bệnh viện thành phố, Tầng ba, Khu nội trú.
Hạ Hinh Thinh ở ngoài cửa xác nhận không nhìn ra bộ dạng mới khóc của mình, sau đó nặn ra một nụ cười mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Bên trong, là em trai của Hạ Hinh Thinh, trước khi đến đây, Hạ Hinh Thinh đã đưa ra quyết định, chuẩn bị chuyển viện! Bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại nữa, cho nên Hạ Hinh Thinh nghĩ mình không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì cho Lăng Vi và Bạch Thư nữa. Lương tâm đã nhận hết toàn bộ khiển trách rồi.
Nhưng lúc này lại không ngờ, em trai của Hạ Hinh Thinh không có trên giường bệnh!
"Em à!" – Hạ Hinh Thinh cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài! Em trai sao lại đột nhiên biến mất? Đã đi đâu?
Lập tức hoảng hồn, phản ứng đầu tiên của Hạ Hinh Thinh chính là sợ hãi, không nghĩ ngợi được gì, chẳng lẽ là do mình không hoàn thành được chuyện họ giao, lúc này lại ra tay với em trai?
Càng nghĩ ngợi, Hạ Hinh Thinh càng thêm sợ hãi, rốt cuộc không thể đợi thêm, liền xoay người muốn chạy đi tìm.
Không ngờ vừa mới quay đầu, đã thấy hai người đứng ở cửa phòng, trên mặt tựa như đang mỉm cười.
"Mẹ! Em! Hai người đi đâu vậy hả?" – Hạ Hinh Thinh xông tới đem em mình ôm vào lòng, nước mắt bất giác chảy xuống.
Em trai vụng về vỗ vỗ lưng Hạ Hinh Thinh, an ủi nói: "Chị, đừng khóc, đừng khóc! Mẹ đưa em đi phơi nắng! Xin lỗi, đã làm chị sốt ruột!"
Hạ Hinh Thinh ôm chặt em mình hơn: "Không sao, không có gì thì tốt! Em không có chuyện gì thì tốt!"
"Nha đầu này, con sao vậy?" – Mẹ của Hạ Hinh Thinh đứng bên cạnh còn tưởng con gái mình vừa bị người ngoài ức hiếp, nhanh chóng bước tới đỡ lấy.
"Mẹ, con không sao!" – Hạ Hinh Thinh lau khô nước mắt, lắc đầu, nghĩ một chút, nói: "Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, chúng ra chuyển viện đi. Con đã hỏi qua bác sĩ, hiện tại xuất viện cũng xem như không có gì đáng ngại nữa."
Hạ Hinh Thinh e ngại một chuyện, nếu tiếp tục ở đây, sợ rằng Bạch Thư và Lăng Vi lại tới tìm mình.
"Chuyển viện? Đang yên lành tại sao lại phải chuyển viện?" – Mẹ của Hạ Hinh Thinh không hiểu được suy nghĩ trong lòng con gái mình, nghĩ ngợi lung tung một hồi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ: "Là sợ nằm viện ở đây quá đắt sao? Nha đầu này, con không cần lo lắng đâu, bác sĩ nói tiền viện phí tiếp theo của chúng ta đã có người thanh toán rồi!"
"Cái gì?" – Hạ Hinh Thinh mở to hai mắt nhìn, trái tim suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, đột nhiên nghĩ tới Bạch Thư, một cỗ sợ hãi từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân.
Bà mẹ không nhìn ra thái độ bất thường của con gái, lại tiếp tục huyên thuyên:
"Lúc đầu a, bác sĩ không chịu nói là ai. Lúc sau bị mẹ nài nỉ quá cũng hết cách, đành nói tiết lộ ra họ của người kia! Aizzz, họ gì ta? Nhìn đi, đầu óc của mẹ thật là, lại quên mất rồi. Họ gì nhỉ? À, à, phải rồi, là họ.."
Chỉnh sửa cuối: