Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Discussion in 'Đã Hoàn' started by MD0802, Jun 5, 2023.

  1. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 220: Trương sĩ quan, tôi muốn cùng anh nói chuyện hợp tác

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Lăng vừa mở cửa bước vào phòng thẩm vấn, vừa lúc nghe được lời của Tư Cảnh Hạc.

       Bọn họ đã xác định quan hệ yêu đương?

      Trương Lăng không tự chủ quai hàm căng cứng, trong đôi mắt đen hiện lên một tia không cam lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kết cục này đã sớm được dự đoán trước.

      Hắn nắm chặt nắm đấm, khi xuất hiện trước mặt Tư Cảnh Hạc, ánh mắt hắn đã bình tĩnh như nước, không có bất kỳ cảm xúc gì.

       Thấy sếp đến, hai anh cảnh sát cấp dưới vội vàng đứng dậy chào một cách kính cẩn.

       "Đội trưởng Trương!"

      Trương Lăng khẽ gật đầu với hai vị thuộc hạ trẻ tuổi, thuận tay cầm lấy bản cung trên bàn, nhìn nhanh mấy lần, lông mày hơi nhíu lại.

       Quả nhiên, nam nhân quấy rối Ôn Vãn chính là Tư Cảnh Hạc.

    Cái quái gì vậy?

       "Đội trưởng Trương, người này rất ranh mãnh, anh ta quấy rối con gái người ta, bây giờ lại nói có quan hệ yêu đương với nạn nhân đó!"

      Khi nam cảnh sát báo cáo với Trương Lăng, ánh mắt khinh thường của hắn dường như lướt qua trên người Tư Cảnh Hạc, hắn ghét nhất loại đàn ông khốn nạn này trong đời!

      Đặc biệt là loại nhã nhặn bại hoại!

      Trương Lăng nhàn nhạt ừ một tiếng, xua tay ra hiệu cho hai thuộc hạ rời đi: "Nơi này giao cho tôi xử lý, các người đi làm việc khác đi."

      Nữ cảnh sát ở một bên có chút kinh ngạc trước động thái của Trương Lăng: "Đội trưởng Trương, vụ án nhỏ này không cần tốn thời gian của anh đâu?"

       "Đây không phải là một vụ án nhỏ bình thường."

       Lời nói mơ hồ của Trương Lăng khiến hai cảnh sát nhỏ trong lúc nhất thời bối rối không hiểu chuyện gì.

      Họ không hiểu, đây không phải là một vụ quấy rối tình dục thông thường, dù có phức tạp đến đâu thì nhiều nhất cũng là một vụ án tranh chấp tình cảm, tại sao đội trưởng Trương lại nghiêm túc như vậy?

      Trương Lăng không muốn lãng phí thời gian, bởi vậy không giải thích quá nhiều, lần nữa mở miệng nói: "Được rồi, tôi tự có cân nhắc của mình, các người ra ngoài đi!"

       Nói đến như vậy, hai cảnh sát nhỏ không còn cách nào khác là phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, rời khỏi phòng thẩm vấn.

      Căn phòng nhỏ đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      Tai Tư Cảnh Hạc cuối cùng cũng được thanh tĩnh một chút, liền cảm thấy tâm tình tốt lên một chút.

      Anh cong môi, đưa ánh mắt sâu thẳm trong suốt nhìn thẳng người đàn ông đang ngồi trên ghế: "Sĩ quan Trương, đã lâu không gặp."

    Trương Lăng ngồi thẳng trên ghế, đối diện với khí chất mạnh mẽ của Tư Cảnh Hạc, không chút nào luống cuống, không khiêm tốn cũng không hống hách trả lời: "Tư tiên sinh thật đúng là quý nhân hay quên, chúng ta chỉ mới hơn một tháng không gặp mà thôi, thật sự không thể nói là lâu được."

      Loại lời nói lịch sự này đã bị vạch trần không thương tiếc, Tư Cảnh Hạc cũng không vò đầu bức tai, chỉ cong môi cười.

      Anh am hiểu rõ những người tại chức đều có thái độ thanh cao, đặc biệt là Trương Lăng, người ngay thẳng chính trực, lại càng thanh cao hơn.

      Trương Lăng hỏi thẳng vào vấn đề: "Nói một chút gì, anh và cô Ôn rốt cuộc là thế nào vậy?"

       Tư Cảnh Hạc đã đi một chuyến bay dài, bây giờ lại ngồi ở đây lâu như vậy, cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, ngả người ra sau, uể oải dựa vào ghế.

       "Nói đến không sợ anh cười chê, kỳ thực chúng tôi chỉ náo loạn xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, không ngờ tài xế taxi đó lại nhạy cảm đến thế, cho là tôi đang bắt cóc quấy rối Vãn Vãn."

    Anh nghĩ đến nụ cười ranh mãnh của Ôn Vãn, không tự chủ được, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười ôn nhu, "Anh biết đó, bạn nhỏ này rất ham chơi, vừa lúc tài xế đến cục cảnh sát báo cảnh sát, em ấy đã nhân cơ hội trừng phạt tôi, dùng cách này để trút giận hết sự bất mãn với tôi."

       Trương Lăng nhìn vẻ mặt dào dạt hạnh phúc của người đàn ông, đây coi như hiểu rõ, hai người bọn họ là đang tán tỉnh nhau!

      Không thể giải thích được, trong lòng dâng lên một cơn tức giận.

      Hắn dung sức đập mạnh xuống bàn, trầm giọng nói: "Hoang đường!"

       "Anh nghĩ đây là nơi nào, lại cho phép các người muốn làm gì thì làm!"

      Tư Cảnh Hạc sớm đã đoán được Trương Lăng sẽ tức giận khi anh nói ra sự thật, vì vậy anh không cảm thấy ngạc nhiên vào lúc này.

      Sắc mặt của anh không thay đổi, trên môi vẫn nhàn nhạt cười: "Sĩ quan Trương, xin hãy bình tĩnh, kỳ thực lần này tôi đến cục cảnh sát, còn có một mục đích, là muốn nói chuyện hợp tác với anh."

      Trương Lăng nghe vậy, giật mình.

      Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giọng nói rất thấp, "Nói chuyện hợp tác? Có ý gì?"

       Phải biết, hắn là cảnh sát, còn Tư Cảnh Hạc là doanh nhân, nên giữa họ dường như không có mối quan hệ nghiệp vụ nào?

       Dưới ánh mắt nghi ngờ của Trương Lăng, Tư Cảnh Hạc không nhanh không chậm trả lời: "Anh vẫn còn nhớ vụ án mất tích bắt cóc gây chấn động cả nước vào mùa đông năm ngoái không?"

       Nhắc đến vụ án đó, sắc mặt Trương Lăng lập tức trở nên nghiêm túc.

       Hắn đương nhiên là nhớ kỹ.

       Không chỉ nhớ kỹ mà còn khắc sâu trong ký ức.

       Cho đến tận hôm nay, vụ án giật gân ác liệt nhắc đến làm người ta kinh sợ đã nửa năm trôi qua, mà trong sáu tháng này, hắn chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra sự thật của thảm án đó, cố gắng tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, đem hắn ra trước công lý!

      Tuy nhiên, người đứng sau dường như đã biến mất trong không khí, ngoài trừ manh mối "H" ra, không còn manh mối nào khác để lần theo!

       Ôn Vãn người đã thoát khỏi thám án đó trong gang tấc, Trương Lăng nghĩ có thể lấy được một số manh mối quý giá từ cô, nhưng thật không may, mặc dù tiểu nha đầu đã bình an trở về, nhưng cô lại bị tổn thương về tâm lý và tinh thần.

      Cho dù người trong cục cảnh sát tra hỏi cô thế nào, cô vẫn giữ thái độ mất trí nhớ, như thể xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, não cô đã tự động che giấu đi trải nghiệm bi thảm đó.

       Có một lần, Trương Lăng cảm thấy vụ án này khó có tiến triển gì mới, không ngờ Tư Cảnh Hạc lại lần nữa nhắc đến!

       "Nhớ, thế nào?"

    Tư Cảnh Hạc nhịp nhàng gõ ngón tay lên ghế, chậm rãi nói: "Thật không dám giấu giếm, lý do tôi đến Vân Thành lần này là để điều tra vụ án này, đồng thời trong thời gian này, tôi đã nắm giữ không ít đầu mối mới, nếu như anh có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau tìm ra kẻ sát nhân!"

      Trương Lăng không tự chủ được đồng tử giãn ra, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, kiềm chế kích động, nghi hoặc hỏi: "Hợp tác không phải là không thể, chỉ là, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?"

      Nụ cười trên môi Tư Cảnh Hạc càng đậm, anh khẽ hé môi, giọng nói khàn khàn mạnh mẽ: "Trong lòng anh biết rõ, chỉ dựa vào tôi là Tư Cảnh Hạc."

      Câu nói đơn giản này tưởng chừng như mây trôi nước chảy nhưng thực chất lại lộ ra một khí thế cường đại.

      Không sai, không dựa vào cái gì cả, chỉ dựa vào anh là Tư Cảnh Hạc, là đủ rồi!

      Nhìn cả nước, thậm chí cả thế giới, cái tên Tư Cảnh Hạc chính là một biểu tượng, biểu tượng tượng trưng cho tiền bạc, quyền lực và địa vị!

       Không thể phủ nhận chính là nếu không có sự hỗ trợ của Tư Cảnh Hạc, Trương Lăng muốn tiếp tục điều tra vụ án này, khó như lên trời.

      Sau khi cân nhắc ưu nhược điểm, hắn quyết định đồng ý: "Được, tôi có thể hợp tác với anh, nhưng anh phải cho tôi thấy thành ý của anh, tôi muốn biết tất cả manh mối mà anh có!"
     
    LieuDuong likes this.
  2. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 221: Vãn Vãn, anh không muốn đối với em khắc chế nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
      Khi Tư Cảnh Hạc trở lại tiểu khu, sắc trời đã bước vào rạng sáng, bầu trời xanh mờ đang áp sát vào cơ thể anh, mang theo từng đợt lạnh giá.

      Anh đi thang máy lên tầng tám, không có trực tiếp trở về nhà mình, anh lại đứng trước cửa nhà Ôn Vãn một lúc, sau đó bấm chuông.

       Ngoài dự tính, cánh cửa rất nhanh đã mở ra.

      Ôn Vãn mặc một bộ váy ngủ màu đen dài đến đầu gối, đi một đôi dép lê, trên tay cầm một chiếc khăn tắm cứ như thế đi ra ngoài.

      Cô bắt gặp ánh mắt kinh ngạc lại khắc chế của người đàn ông, như không có chuyện gì xảy ra giơ khăn lên lau mái tóc ướt, hững hờ trêu chọc: "Nhanh như vậy đã về rồi, em còn tưởng anh sẽ ăn sáng ở đó!"

       "Xem ra, anh làm em thất vọng rồi?" Tư Cảnh Hạc nhẹ giọng hỏi, thanh âm trầm thấp khàn khàn, lộ ra vẻ nguy hiểm khó nhận thấy.

      Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, "Cũng không đến nổi thất vọng, nói xem, anh làm sao nhanh như vậy thoát khỏi những cảnh sát điều tra kia vậy?"

      Cô hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ đen tối, giống như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt.

       "Anh sẽ không nói ra thân phận Tư gia của mình chứ, uy hiếp bọn họ thả anh ra?"

      Một màn trước mắt, nhìn thế nào đi chăng nữa đều cảm thấy như đang dẫn dụ.

      Trong ánh đèn vàng ấm áp, cô gái dáng vẻ lười biếng lại kiều mị, thân hình cao ráo cân đối với tỷ lệ vàng được bọc trong một chiếc váy ngủ mỏng màu đen, làn da trắng noãn càng nhìn càng giống Bạch Tuyết.

      Mái tóc ẩm ướt dọc theo xương quai xanh thanh tú, từng giọt nước rơi xuống, cuối cùng khuếch tán vào cổ áo..

      Dù không trang điểm nhưng vẫn khó có thể che giấu được nét quyến rũ, câu dẫn nội tâm Tư Cảnh Hạc ngứa ngáy.

      Anh không tự chủ được mà nhấp nhô yết hầu, giật giật môi, phát ra một giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Anh ở trong lòng em bá đạo như vậy sao?"

      Ôn Vãn nhạy bén nhận thấy khí chất của người đàn ông này có chút thay đổi.

      Động tác lau tóc của cô chậm lại không chút dấu vết, lập lờ trả lời: "Uhm.. cũng không phải, có lúc anh cũng rất khắc chế!"

       "Khắc chế?"

      Tư Cảnh Hạc nhướng mày, liếc mắt nhìn đã nhìn thấu sự phòng ngự sâu thẳm ẩn giấu trong mắt cô.

      Anh bước lên phía trước, từng bước một đến gần Ôn Vãn, cuối cùng ép lưng cô vào tường, đôi mắt đen láy nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô.

       "Em là muốn nhắc nhở anh, lúc này đối với em có chút khắc chế, đúng không?"

      Ôn Vãn vừa mới tắm xong, mặc một bộ quần áo mỏng manh, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cô không khỏi rùng mình.

      Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tư Cảnh Hạc, tim cô chợt đập mạnh.

      Sau đó, giọng cười lưu manh của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Nhưng Vãn Vãn, anh không muốn đối với em khắc chế nữa."

      Câu nói này mơ hồ lộ ra một chút ý tứ bực bội.

      Giống như anh đã đối với Ôn Vãn nhẫn nại lâu rồi..

      Ôn Vãn cảm thấy người đàn ông này có chút lưu manh.

    Cô mở miệng, vừa định phản bác thì người đàn ông đột nhiên cúi xuống, nắm lấy cổ tay cô nâng lên đỉnh đầu ấn vào tường, sau đó vội vàng không kịp chuẩn bị hôn lên môi cô.

      Ngay lập tức, một dòng điện mỏng chạy qua cơ thể cô.

      Tối nay Tư Cảnh Hạc dường như bị ma nhập, nhất là hiếu động và cuồng nhiệt, hôn đến Ôn Vãn cơ hồ gần như không thở được.

      Bởi vì hai lần kinh nghiệm trước đó, lần này anh đã dùng hết sức lực để kiềm chế Ôn Vãn, phòng ngừa cô lần nữa trốn thoát khỏi anh.

    Ôn Văn nửa đêm uống rất nhiều rượu, dù đã tắm nhưng rượu vẫn chưa tan hết, lúc này lại bị Tư Cảnh Hạc hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, căn bản không còn sức để chống cự.

      Cô mơ hồ cảm thấy, lần này coi như xong..
     
    LieuDuong likes this.
  3. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 222: Cô và Tư Cảnh Hạc ngủ cùng nhau

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vãn Vãn, đợi anh từ Ý trở về, anh muốn đưa em về kinh đô."

      ..

      Sáng sớm, bầu trời xanh thẳm có chút nhợt nhạt, dần dần có một cơn mưa nhẹ tí tách rơi xuống.

      Những giọt mưa xiên xiên đập vào cửa kính, từng mảng hơi lạnh tràn vào căn phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh.

      Ôn Vãn từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ quần áo thường ngày mặc vào, cô quay đầu, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường lớn ngủ ngon lành, đôi mắt hoa mai đẹp đẽ ẩn chứa chút ngượng ngùng và buồn bã.

       Rạng sáng hôm nay, cô đã ý loạn tình mê ngủ với Tư Cảnh Hạc!

      Có bao nhiêu người phụ nữ theo đuổi người tình trong mộng, cuối cùng trở thành người bên gối của cô, nói không có cảm giác thành tựu là gạt người.

       Huống chi, Tư Cảnh Hạc là người đàn ông cô thích.

       Nhưng Ôn Vãn còn chưa kịp cùng anh vuốt ve an ủi, đã nhận được tin nhắn của Đường Miên, Cận Khâm có động thái mới ở Ý, con cáo già đó rất hiếm khi để lộ tung tích.

       Càng quan trọng hơn là, Candy đã phát hiện được tín hiệu của A Yên!

      Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ chứng minh A Yên đã xuất hiện ở Ý!

      Tin tức này khiến Ôn Vãn nhiệt huyết sôi trào, trong khoảnh khắc, quên mất mọi niềm vui trai gái mà Tư Cảnh Hạc đã mang đến cho cô, nóng lòng muốn lập tức lên đường sang Ý!

      Cô và nhóm người Đường Miên nhất trí phỏng đoán, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để cứu A Yên!

       Nếu bỏ lỡ cơ hội này, lần sau không biết khi nào mới có thể theo dõi được tín hiệu của A Yên!

       Không có sự lựa chọn, cô đành phải dụ Tư Cảnh Hạc uống nước pha thuốc ngủ, để trốn đi.

       May mà, Tư Cảnh Hạc không có chuẩn bị trước, thậm chí còn tưởng là Ôn Vãn quan tâm anh, nên không chút do dự uống hết ly nước.

       Lúc này, Tư Cảnh Hạc đã ngủ say rồi.

      Ôn Vãn xoay người, cúi người hôn lên môi người đàn ông, nhỏ giọng nói: "A Hạc, nếu em có thể thuận lợi trở về, liền cùng anh đi kinh đô."

       Nói xong, cô đứng dậy, thận trọng đi ra khỏi phòng, bước đi trong cơn mưa lạnh buốt giá, lên đường ra sân bay.

      Ôn Vãn có một chiếc trực thăng đậu ở sân bay Vân Thành, để tiết kiệm thời gian, cô dứt khoát tự mình lái chiếc trực thăng đến Ý.

      Sau bốn giờ bay, chiếc trực thăng cuối cùng cũng hạ cánh xuống bãi cỏ biệt thự của Đường Miên.

      Ôn Vãn nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bước vào biệt thự nơi Đường Miên, Candy và lão Thẩm đang ở bên trong.

      Cô ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào rồi? Tín hiệu của A Yên lại phát hiện rồi à?"

      Candy lắc đầu, tiếc nuối trả lời: "Không có, ngoại trừ vài giây sau lần phát hiện đầu tiên, liền không xuất hiện nữa!"

      Mặc dù Ôn Vãn đã đoán trước được, nhưng giờ phút này cô vẫn không khỏi thất vọng.

      Cô nheo mắt lại, tiếp tục hỏi: "Cận Khâm bên kia đang có động thái gì?"

    Đường Miên trước tiên đưa cho Lão Thẩm một điếu thuốc, sau đó tự mình châm điếu thuốc đưa lên môi, vừa châm lửa vừa nói: "Thạch Đầu đã theo dõi hắn suốt một ngày, cách đây không lâu hắn đã báo cáo tình hình, hắn nhìn thấy hai anh em nhà Thiệu Thị lên máy bay riêng, đậu trong biệt thự của Cận Khâm, sau đó Kumir, ông chủ thứ hai của chợ đen bước vào!"

      Ôn Vãn hơi nhướng mày, "Không phải Kumir bị Tư Cảnh Hạc khống chế sao? Chẳng lẽ Cận Khâm đã biết Kumir phản bội?"

    Đường Miên hít một hơi thuốc thật sâu, gật đầu đồng ý: "Tôi nghĩ tám chín phần mười, nếu không Kumir đã ở bên Cận Khâm nhiều năm như vậy, đều không triệu tập đến, tại sao lúc này đột nhiên gặp mặt, hơn nữa còn bị giam giữ!"
     
    LieuDuong likes this.
  4. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 223: Cô chỉ biết, A Yên đang đợi cô

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Theo tôi thấy, nhất định là Tư Cảnh Hạc xúi giục Kumir phản bội Cận Khâm, sau khi bị phát hiện, chọc giận Cận Khâm và lão già đó, nên họ muốn tuyên chiến với Tư Cảnh Hạc!"

      Candy lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, một bên chậm rãi xé gói kẹo ra, một bên phân tích: "Không có gì ngạc nhiên, Tư Cảnh Hạc hẳn là rất nhanh sẽ đến Ý!"

    Lão Thẩm trầm mặc hồi lâu chỉnh lại kính, cuối cùng mở miệng nói: "Tiểu tử đó hẳn đã biết A Yên bị đưa đến Ý rồi, không chỉ có như thế, Tư Đình, cha của hắn rất nhanh cũng sẽ đến!"

      Nhắc đến cha của Tư Cảnh Hạc, Tư Đình, bầu không khí xung quanh đột nhiên trầm xuống.

       Mọi người đều biết, ông Tư quyền lực này tuy đã hơn năm mươi nhưng vẫn đầy tham vọng, không chỉ có ham muốn quyền lực mãnh liệt, mà trong phương diện với nữ nhân, ông cũng như bảo đao không già, mười phần phong lưu.

       Có thể nói, nửa đời người của ông đều sống ngợp trong vàng son, tiền quyền và sắc đẹp.

      Nhưng mà, cảnh tượng khiến người ta ghen tị này bất quá chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi năm, trước đó, ông là một người chồng mẫu mực được mọi người trong kinh đô khen ngợi, không những vâng lời vợ mà còn rất sủng vợ lên trời.

      Sau khi kết hôn không lâu, vợ chồng ông đã sinh được một cậu con trai mềm mại đáng yêu, chỉ số IQ cao ngất trời, khiến gia đình vốn đã hạnh phúc lại càng thêm vui vẻ.

    Vốn dĩ, gia đình ba người vui vẻ hòa thuận đến cực hạn, người dân kinh đô và thậm chí cả thế giới đều ghen tị, nhưng khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài được lâu, khi Tư Cảnh Hạc lên năm tuổi, Tư phu nhân đột nhiên biến mất không một dấu vết.

       Tư Đình mất đi người vợ yêu dấu, từng tưởng như phát điên, cả nước trên dưới tìm kiếm Tư phu nhân, nhưng một tháng, một năm, hai năm..

      Sau một thời gian dài, Tư phu nhân dường như đã biến mất khỏi thế giới, mặc cho Tư Đình đã dốc hết nhân lực và tài lực, nhưng không có tin tức gì về bà.

      Cuối cùng, vào năm thứ ba, Tư Đình lợi dụng tin đồn bùng nổ nghi ngờ ông đang bao nuôi một người mẫu trẻ, trá hình tuyên bố với mọi người, ông từ bỏ việc tìm kiếm Tư phu nhân.

       Và, từ bỏ mối quan hệ huyền thoại giữa họ.

      Kể từ đó, Tư Đình triệt để lao vào trò chơi quyền lực và tình dục, vui vẻ quần nhau với một đám mỹ nhân bên trong, nhưng điều khó hiểu là đã nhiều năm như vậy ông chưa từng tái hôn.

      Mọi người đoán rằng có thể ông đã bị tổn thương quá sâu sắc, hoặc cũng có thể là vì đứa con trai duy nhất của mình.

      Tóm lại, người ta từ khen ngợi tình cảm của ông, dần dần bỏ rơi sự lăng nhăng của ông!

       Điều đáng nhắc đến là, người ta không biết Tư phu nhân trong tin đồn trông như thế nào, chứ đừng nói đến là tên của bà.

    Ôn Vãn đứng dậy, đi đến cửa kính sát đất nhìn ra cảnh đêm bên ngoài biệt thự, mặt không thay đổi mím môi, thanh âm lạnh lùng như gió mùa đông nói: "Bất luận là ai đến, A Yên nhất định phải do chúng ta mang đi!"

      Cô không quan tâm đến ân oán tình trường giữa thế hệ trước, cô chỉ biết, A Yên đang đợi cô.

      Cô nhất định phải cứu A Yên, đưa A Yên về nhà!

      Quyết định này cũng là suy nghĩ nhất trí của đám người Đường Miên.

       Đột nhiên, điện thoại di động của Đường Miên vang lên.

      Hắn cúi đầu xem, thấy đó là số của Thạch Đầu, lập tức nhấn nút trả lời, sau đó bật loa ngoài, trầm giọng hỏi: "Thạch Đầu, thế nào rồi?"

       "Anh Miên, Thiệu An vừa ném xác Kumir vào sân sau.. cho chó ăn!"

      Tin tức này của Thạch Đầu, ngay lập tức làm dấy lên sự phản đối của mọi người trong phòng.

      Tuy đã sớm biết nhóm người kia thủ đoạn tàn nhẫn, gần như tàn ác, nhưng lúc này nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu, vẫn không khỏi cảm thấy phẫn nộ.

      * cái loại này là người sao!
     
    LieuDuong likes this.
  5. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 234: Người phụ nữ nằm trong bồn tắm

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc mọi người đang phẫn nộ, giọng nói phấn khích của Thạch Đầu đột nhiên vang lên trong điện thoại--

       "Anh Miên, tôi.. tôi nhìn thấy dì Yên!"

       Lời vừa rơi xuống đất, trong nháy mắt mọi người đều căng thẳng.

      Trong lúc Ôn Vãn siết chặt lòng bàn tay, cô nghe thấy giọng nói hưng phấn không kém của Đường Miên: "Dì Yên đang ở biệt thự của Cận Khâm? Hiện tại dì ấy thế nào rồi!"

       "Bây giờ dì đang bị một người đàn ông tóc bạc mang vào bên trong phòng, người đàn ông đó che mặt, nhìn không rõ dung mạo, nhưng ta nghĩ hắn nhất định là lão quỷ kia chúng ta đang muốn tìm!"

      Một người đàn ông có mái tóc bạc!

      Ôn Vãn không khỏi nhớ lại những ngày cô bị bắt..

      Bóng đêm ngoài cửa sổ chậm rãi lọt vào trong mắt Ôn Vãn, cô hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

    Không đợi Đường Miên lên tiếng lần nữa, cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, ra lệnh: "Thạch Đầu, nói với các huynh đệ một tiếng, gắt gao trông chừng biệt thự đó cho tôi, một con ruồi cũng không được để bay ra ngoài!"

       "Mười phút sau, chúng tôi sẽ cùng các cậu tụ họp!"

      Thạch Đầu lập tức đáp ứng với mệnh lệnh của Ôn Vãn.

      Sau khi cúp điện thoại, căn phòng chìm vào im lặng.

      Ôn Vãn nhìn một vòng ba người trước mặt, trong mắt mọi người đều tràn đầy ánh mắt đẫm máu, giống như dã thú hung dữ.

       Về kế hoạch giải cứu A Yên, họ đã lên kế hoạch từ lâu, hiện tại là thời khắc sống còn, mọi người đều rất hưng phấn!

      Khi Ôn Vãn giơ nắm đấm ra, khóe môi nở ra một nụ cười phản nghịch, "Các bạn, chúng ta cùng nhau đi đón A Yên về nhà, có được không?"

       Đáp lại cô là ba nắm đấm rất mạnh và ba câu trả lời cực kỳ nhất quán--

    "Được!"

      ..

      Nhóm người Ôn Vãn rất nhanh đã đến biệt thự của Cận Khâm, nhưng dù vậy, tình hình vẫn thay đổi không thể kiểm soát.

      Nhóm người Thạch Đầu bị anh em Thiệu thị phát hiện, sau khi hai bên giao chiến được một lúc, không biết từ lúc nào một nhóm người khác lại nhảy ra, lao vào biệt thự với tư thế không thể ngăn cản.

      Ôn Vãn ngay từ đầu đã nghi ngờ Tư Cảnh Hạc, nhưng sau khi quan sát, thấy mục tiêu của nhóm cũng là vì cứu A Yên, liền cơ bản xác nhận suy đoán của mình.

      Mặc dù anh vẫn chưa biết thân phận của mình, nhưng anh vẫn để tâm rất nhiều vào Cận Khâm và lão già kia, xem ra anh cũng không ngốc!

      Tuy rằng đối phó với đội quân tinh nhuệ này có chút khó khăn, nhưng may mắn thay, anh đã bị mình đánh thuốc mê, tạm thời không thể nhanh như vậy tới đây được.

      Chỉ cần anh không ở đây, mọi việc đều dễ dàng giải quyết!

      Ôn Vãn bảo nhóm người Đường Miên kiểm soát tình hình bên ngoài, còn cô thì giữa màn đêm dày đặc và đẫm máu lẻn vào căn phòng tối dưới lòng đất của biệt thự.

    Sở dĩ cô biết có một căn phòng tối dưới lòng đất trong biệt thự này là nhờ Cận Khâm lúc đó khi đang giam cầm cô, đã mang cô vào phòng làm việc riêng của hắn, cô giả vờ bất tỉnh, mới có cơ hội hack máy tính của hắn, bẻ khóa hết thảy các tài sản và bất động sản dưới tên của hắn.

      Dựa trên trí nhớ của cô, cô nhanh chóng đột phá hết cái bẫy ẩn giấu này đến cái khác, mặc dù quá trình hết sức thận trọng, nhưng cuối cùng khi đẩy cánh cửa căn phòng tối ra, trên cơ thể cô vẫn để lại rất nhiều vết thương dày đặc.

       Lão già đó xứng đáng là bậc thầy của Cận Khâm, mới có thể thiết kế ra cơ chế biến thái như vậy, có thể làm cô bị thương!

      Ôn Vãn đưa tay lau đi vết máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy trong căn phòng rộng lớn có một bồn tắm, bên đó có một người phụ nữ với khuôn mặt bình yên đang nằm..
     
    LieuDuong likes this.
  6. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 225: ĐẠI KẾT CỤC

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn trong nháy mắt liền nhận ra người phụ nữ đang nằm trong bồn tắm chính là A Yên.

       Cô cơ hồ chạy như bay.

      Càng đến gần bồn tắm, mùi formalin càng nồng nặc, giống như những mũi kim nhỏ hung hăn đâm vào dây thần kinh của Ôn Vãn.

      Lúc này, khuôn mặt không có chút máu của A Yên ngâm trong formalin, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình yên, ngoại trừ dáng người gầy gò và đôi má khô vàng, bà vẫn xinh đẹp mỹ lệ rung động lòng người như trước.

       Nhưng quỷ dị chính là, bà không có hô hấp.

       Tựa như tiếng sét từ trời xanh, đầu Ôn Vãn ong ong dữ dội.

      Giọng cô gần như run rẩy, một lần lại một lần gọi tên A Yên, nhưng những gì đáp lại cô chỉ là một tiếng vang trống rỗng và sự cô đơn chết người.

      Cô cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn là chậm một bước..

      Ngay lúc Ôn Vãn đang tuyệt vọng, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng nói rất nhỏ, cô vô thức căng thẳng thần kinh, như thể biến thành một con báo tràn đầy cảnh giác.

      Giây tiếp theo, cô nghiêng người sang một bên, những viên đạn mãnh liệt bắn thẳng vào tường, để lại một cái lỗ khủng khiếp.

      Ôn Vãn nghiêng đầu nhìn lại, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt hạnh nhân của cô quét thẳng về phía hai người đang đi về phía cô.

      Cận Khâm đang đẩy một chiếc xe lăn, mà trên xe lăn là một ông già tóc bạc, ông già gầy gò tinh thần uể oải, nhưng đôi mắt ranh mãnh lộ ra vẻ sắc bén đáng sợ.

       Khi ánh mắt chạm nhau, trong lòng mỗi người đều có những toan tính riêng.

    Đột nhiên, ông lão vỗ tay cười như không cười nói: "Ha ha, không hổ A Yên dạy dỗ ngươi, thực lực quả nhiên không thể coi thường, mới ngắn ngủi mấy tháng không gặp, phản ứng lại nhanh nhẹn hơn."

      Ôn Vãn lúc này hoàn toàn không có tâm trí quần nhau với ông, trong đầu cô tràn ngập cái chết bình yên của A Yên, hận thù như nước sôi, cô gần như mất đi lý trí.

      Cô siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, giọng nói lạnh lùng đến tận đáy phòng, "Ông và A Yên rốt cuộc là ra sao, sao ông lại đối xử với bà ấy như vậy!"

      Nghe vậy, ông lão nhìn về phía bồn tắm, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.

      Ông ra hiệu bảo Cận Khâm đẩy ông qua.

      Đối mặt với ánh mắt sắp giết người bất cứ lúc nào của Ôn Vãn, Cận Khâm đẩy cha nuôi của mình tới, sau đó, ông già từ trong bồn Formalin nhấc tay A Yên lên, đặt lên khuôn mặt ông, nhẹ giọng thì thầm.

    "Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy với A Yên sao? Nếu có thể, ta thật sự muốn ở bên cạnh A Yên cả đời, cho dù bà ấy muốn trốn thoát, ta cũng phải buộc bà ấy vào bên cạnh ta cả đời."

       "Nhưng ý trời trêu ngươi, ta còn chưa kịp hòa hợp với A Yên, bà ấy đã lâm bệnh nặng, ta không dễ gì mới lấy được thuốc từ trong tay Diệp Tư, nhưng bởi vì ngươi, mà thất bại trong gang tấc!"

    Bởi vì cô?

       Cho nên, Cận Khâm trăm phương ngàn kế muốn có thuốc của Diệp Tư, thật sự là dùng để chữa bệnh cho A Yên!

       "Ta vốn là muốn cho ngươi một cơ hội, chờ ngươi mang thuốc thành phẩm tới giao dịch, nhưng A Yên lại không đợi được, bà ấy một giờ trước.."

       Khi Hạ Quân Đình nói, tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng.

      Ông thở một cách khó khăn, cố nén những giọt nước mắt nóng hổi trong mắt, nắm chặt tay người phụ nữ ông yêu, nhìn xuống khuôn mặt bình yên của A Yên.

      Lúc này, bà không khác gì lúc ngủ ngày thường, nhưng nhiệt độ cơ thể và làn da đều lạnh lẽo.

       A Yên đã chết.

       Tất cả đều là do bọn khốn Ôn Vãn và Tư Cảnh Hạc gây ra!

      Đôi mắt u ám của ông dần dần trở nên đỏ tươi, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm thấp, đầy u ám, "Nếu A Yên đã không còn nữa, vậy trò chơi này cũng không cần tiếp tục nữa!"

       "Không phải mày và tên khốn đó đang tìm A Yên sao? Đêm nay, tao sẽ cho bọn mày chôn cùng A Yên!"

    Tên khốn?

      Ôn Vãn đang nghi hoặc không biết tên khốn trong miệng Hạ Quân Đình là đang ám chỉ ai, thì cánh cửa lại mở ra, một bóng dáng rắn rỏi quen thuộc bước vào.

       Nhìn kỹ hơn, hóa ra là Tư Cảnh Hạc!

       Chẳng lẽ đứa trẻ mà A Yên chưa từng nhắc tới, chính là Tư Cảnh Hạc?

       Cô chưa kịp kinh ngạc thì Hạ Vân Đình đã điên cuồng cười ra tiếng, "Hahaha, tiểu nghịch chủng, không ngờ tới phải không? Quanh đi quẩn lại, người bí ẩn mà mày muốn tìm, xa tận chận trời gần như trước mắt!"

       "Hơn nữa thứ mà mày đang tìm kiếm, người mẹ đã bỏ rơi mày từ nhỏ, kỳ thật bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh Ôn Vãn!"

       "Mày không phải vẫn luôn muốn tìm bà ấy sao? Bây giờ cuối cùng cũng được đoàn tụ, tiếc thay.. bà ấy đã chết rồi!"

      Tư Cảnh Hạc đã sớm đoán được thân phận của Ôn Vãn, nhất là sau khi hôm nay bị cô chuốc thuốc mê, không tìm thấy hình bóng cô, anh lập tức xác nhận suy đoán của mình.

       Chỉ là anh không ngờ tới, kết cục sẽ như thế này.

      Anh giống như cái xác không hồn, coi sự khiêu khích điên cuồng của Hạ Quân Đình như không khí, nhấc đôi chân nặng trĩu của mình lên từng bước đến gần bồn tắm.

      Càng đến gần, khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ của anh càng hiện ra rõ ràng.

      Trái tim của anh, thì càng đau nhức!

      Anh khổ tâm tìm kiếm nhiều năm như vậy, nhưng thứ anh chờ đợi chỉ là một cái xác lạnh ngắt, thậm chí ngay cả một tiếng mẹ, cũng không kịp gọi! "

      Khi người đàn ông tiếp tục đến gần, Cận Khâm thừa dịp anh và Ôn Vãn đang đắm chìm trong bi thương, lặng lẽ đẩy Hạ Quân Đình đến cánh cửa khác của căn phòng bí mật, định cho nổ quả bom.

      Nhưng mà, Ôn Vãn đã nhìn thấu ý đồ trốn thoát này.

      Ôn Vãn nhanh nhẹn đuổi theo, trong khoảng khắc, cùng Cận Khâm đánh nhau.

       Quyền cước Gally, hai người đánh bất phân thắng bại.

      Hạ Quân Đình thấy Ôn Vãn chiếm thế thượng phong, lặng lẽ chĩa khẩu súng lục vào Ôn Vãn, khi ông vừa định bóp cò, thì một lưỡi dao sắc bén bất ngờ đâm tới làm xước cổ tay của ông.

      Ngay lập tức, khẩu súng lục rơi xuống đất, ông hét lên thảm thiết.

      Ôn Vãn và Cận Khâm quét mắt nhìn lại, Hạ Quân Đình đau đớn toàn thân run rẩy, máu tươi chảy khắp sàn nhà..

      Tư Cảnh Hạc từng bước nhanh chóng và vững chắc về phía ông ta, nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, ấn lên đầu ông, lạnh lùng ra lệnh cho Cận Khâm:" Thả Vãn Vãn ra. "

       Cận Khâm thấy cha nuôi của mình đang bị bắt làm con tin, không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn nghe lời buông Ôn Vãn ra.

       Hạ Vân Đình cảm nhận được sự tức giận quái dị của Tư Cảnh Hạc, tay co quắp cười khiêu khích:" Tiểu nghịch chủng, mày có gan thì nổ súng bắn tao đi, dù sao A Yên đã chết rồi, tao cũng không muốn sống nữa! "

      " Quên nói với mày, tôi đã chôn rất nhiều bom trong căn phòng bí mật này, chỉ cần tao chạm nhẹ vào công tắc, thì chúng ta ai cũng đừng hòng trốn! "

      " A Yên chết rồi, tao muốn bọn mày đều phải chôn cùng bà ấy! "

      Nghe vậy, sắc mặt của một số người hơi thay đổi.

      Đồng tử của Cận Khâm co lại, cái này không nằm trong kế hoạch, cha nuôi của hắn có ý định kéo hắn vào chết cùng một chỗ với bọn họ sao?

      " Vậy thì thử xem, là ai xuống địa ngục trước! "

       Dứt lời, Tư Cảnh Hạc bóp cò, viên đạn lập tức xuyên qua thái dương Hạ Vân Đình.

       Cũng vào lúc này, Hạ Vân Đình ấn vào ngòi nổ trong tay.

      Giây tiếp theo, một vụ nổ dữ dội xảy ra trong căn phòng tối..

       Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chốc lát!

      " Cánh cửa bí mật ở đây, em đi theo anh! "

       Cận Khâm trong ánh lửa hét lớn với Ôn Vãn, ngay cả trong thời khắc sống chết, hắn vẫn muốn mang Ôn Vãn đi cùng.

      Ôn Vãn trong tiềm thức muốn mang thi thể của A Yên đi.

       Mà ý nghĩ này, nhất trí với Tư Cảnh Hạc.

       Hai người nhìn nhau rồi ngầm hiểu ý chạy về phía bồn tắm.

      " A Hạc, chúng ta cùng nhau đưa A Yên về nhà nhé! "

    " Được!"

      --
     
    chiqudoll likes this.
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...