Chương 1: Anh là ai?
[BOOK]Con người đó tên là Nguyễn Văn Quang. Anh quê Phú Xuyên, sinh năm 1962. Anh nhập ngũ năm 1984, là lính Thông tin, đánh trận Vị Xuyên. Cuộc chiến ác liệt ngày nào đã rèn giũa anh từ một chàng trai quê trở thành một con người sắt đá. Lời thề Sống bám đá, chết hóa đá, thành bất tử đã trở thành máu thịt trong anh. Năm 1988, đạn pháo nổ, anh bị cụt một bên bàn tay trái, may không chết, anh được đưa về chữa trị tại bệnh viện dã chiến ở hậu phương.
* * *
Một ngày, khu buồng bệnh đột nhiên xao động hẳn lên.
"Thưa các đồng chí." Đồng chí chính ủy bước từ ngoài lán vào, rồi trịnh trọng thông báo: "Tôi rất vui mừng được thông báo với mọi người rằng quân Trung Quốc đã rút!"
"Hoan hô!" Bác sĩ, y tá và bệnh nhân đều vỗ tay, cười đùa. Họ nắm lấy tay chân anh chính ủy, nhấc bổng và tung anh lên không trung.
Và rồi họ hát: "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng. Lời Bác nay đã thành chiến thắng huy hoàng. Ba mươi năm chiến tranh giành toàn vẹn non sông. Ba mươi năm dân chủ cộng hòa, kháng chiến đã thành công. Việt Nam, Hồ Chí Minh..". Họ hát đi hát lại câu hát ấy. Ai nấy đều rất vui.
Anh mỉm cười. Vậy là chiến tranh cũng đã kết thúc. Nhưng sống ra sao đây khi anh đã trở thành người tật nguyền? Anh không biết. Anh chỉ biết rằng anh phải tiếp tục sống.
* * *
"Quang này. Cậu đợt này về tính làm gì?" Anh Biên chỉ huy trưởng, người bị thương mất một bên mắt, quay sang hỏi anh khi hai người đang trong buồng bệnh.
"Thưa thủ trưởng. Em về quê gặp gia đình rồi tính tiếp." Quang thủ thỉ.
"Được rồi." Biên gật đầu: "Cậu chuẩn bị quần áo tư trang đi. Rồi sáng mai làm thủ tục xuất ngũ."
* * *
Ngày anh trở về. Đó là một ngày chủ nhật giữa tháng ba. Cây gạo đầu làng đang nở hoa. Nhiều năm xa nhà, nhưng cái se lạnh còn sót lại của mùa đông không làm anh buồn. Lòng anh vui lắm.
Anh bước vào sân. Căn nhà vẫn vậy. Lụp xụp và tồi tàn.
Trước hiên nhà, chỉ có một cô gái đang ngồi nhặt rau. Anh nhận ra khuôn mặt ấy. Đó là em gái anh, Nguyễn Mai An, người em gái duy nhất của anh. Anh bước lại gần, rồi chợt lên tiếng:
"An ơi! Anh về rồi!" Anh khẽ gọi, cố tình không lớn tiếng để cô khỏi giật mình.
Cô gái ngước nhìn lên, sững sờ trong giây lát, rồi An sà vào lòng Quang, òa lên nức nở:
"Anh! Anh ơi!" Cô như không tin vào mắt mình. Nước mắt tuôn rơi.
* * *
"Anh ơi. Anh biết không. Em bây giờ có thể tự nấu cơm rồi. Em cũng học xong rồi và đã đi làm. Cũng có người hỏi cưới nhưng em chưa đồng ý. Anh ơi! Anh có khỏe không? Đợi này anh về với em anh nhé! Anh đừng đi nữa! Có phải không anh?" Khi hai người đã ngồi trong nhà, cô liến thoắng, rồi nhìn anh, dò hỏi.
"Cha mẹ đâu em?" Quang chợt nhận ra, nhìn quanh căn nhà dột nát, rồi từ tốn, hỏi.
Cô im lặng.
Rồi cô lại khóc.
"Đợt rét vừa rồi, trời lạnh lắm. Cha mẹ già yếu, không đi làm đồng được. Chỉ có em đi làm ở khu công nghiệp. Nhà hết gạo, cha nhường phần cơm của mình cho mẹ và em. Rồi cha ho nhiều." Cô chợt im lặng: "Rồi cha mất. Mẹ buồn rầu hai tháng sau cũng mất theo. Em giờ chỉ có một mình thôi!" Cô ôm mặt.
Quang đưa tay lên lau nước mắt cho em.
"Có anh đây rồi!" Rồi anh nói.
* * *
Những ngày êm đềm nơi vùng quê yên bình đó dần biến anh thành người khác. Anh lo đồng áng, chăm đàn gà và vườn tược, dường như dần trở nên im lặng và nhẹ nhàng, bình thản và chai lỳ hơn trước những sóng gió của cuộc đời.
"Anh ơi. Em có chuyện này muốn hỏi ý kiến anh." Một hôm, Mai An ngỏ lời.
"Chuyện gì vậy em?"
"Em thấy có cô Huyên ở trong làng, cũng quá lứa lỡ thì, không có chồng. Em muốn làm mối cho anh. Em đã hỏi gia đình nhà người ta. Họ đồng ý rồi. Chỉ còn đợi ý kiến của anh thôi. Duy chỉ có điều.." Mai An nói nhẹ nhàng.
"Có điều gì vậy?"
"Cô ấy không được xinh đẹp lắm. Em sợ anh không đồng ý."
"Không sao đâu em." Anh cười. Nếu có một người thương mình thì dù xấu xí cũng không thành vấn đề, anh nghĩ.
Sau một vài buổi giới thiệu làm quen, rồi đi chơi, anh cưới. Đám cưới quê diễn ra đơn giản nhưng tràn ngập xúc động. Anh đã là người có gia đình.
* * *
Rồi một ngày, Mai An nói với anh cô tìm được việc trên Hà Nội, lương cũng khá.
"Em sẽ đi làm, hàng tháng gửi tiền về cho anh chị. Anh ở nhà chăm sóc chị nhé." Anh nhớ lời cô nói với anh lúc ra đi.
Thời gian sau, Huyên có thai. Hai vợ chồng mừng lắm, đếm từng ngày đến ngày con ra đời.
Ai ngờ, gần đến ngày dự sinh, Huyên ốm. Cô ho suốt, nằm li bì. Anh lo lắm, đưa cô đến trạm y tế xã. Huyên được cách ly trong buồng bệnh. Anh thức trắng hai đêm hôm đó.
Đến ngày thứ ba, bác sĩ mới từ buồng bệnh đi ra.
"Tình hình vợ tôi như thế nào rồi bác sĩ?" Anh lo lắng hỏi.
"Vợ anh sau khi được truyền thuốc kháng sinh và nước, đã dần hồi phục. Tuy nhiên.." Bác sĩ ngập ngừng.
"Sao ạ?" Anh gặng hỏi, nửa mừng nửa lo.
"Con anh đã chết lưu. Mong anh đừng quá đau buồn." Vị bác sĩ cúi đầu.
"Trời ơi! Khônggggg!" Anh ôm đầu, gào lên. Nước mắt lã chã rơi.[/BOOK]
(Còn tiếp)