Không Dám Yêu Tác giả: Hạ Lam Thể loại: Ngôn tình, Trâu già gặm cỏ non. Văn án: Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thanh Hàn, nhặt được một cô bé mười tuổi trên đường, anh mang cô về nuôi, xem cô như con cháu trong nhà. Lý Nhã năm mười tuổi được Thẩm Thanh Hàn nhận nuôi, anh như ánh mặt trời soi rọi vào cuộc đời tối tăm của cô. Năm mười tám tuổi, Lý Nhã muốn bày tỏ lòng mình với anh, cô thích anh. Nhưng Thẩm Thanh Hàn lại mang về cho cô một người cô, nói sẽ lấy cô ta. Hai người cãi nhau, cô quyết định từ bỏ tình cảm với anh. Anh dần nhận ra tình cảm của mình với cô không còn đơn thuần nữa mà chính là tình cảm nam nữ, nhưng cô lại nói cô có bạn trai rồi. Anh cưỡng ép cô. Kết cục của hai người sẽ như thế nào?
Chương 1: Bấm để xem Trời tháng 6, mưa tầm tã, không ngớt cả ngày, trời khuya, trên đường vắng xe qua lại. Bên góc đường Lý Nhã đang ngồi co ro một chỗ, cô là trẻ trong viện mồ côi nhưng vì tên viện trưởng ở đó là tên biến thái nên cô đã tìm cách trốn ra khỏi nơi đó, cô chạy mãi mới tới được đây, cùng chú chó cô nhặt được bên đường. Chú chó không ngoan muốn chạy ra ngoài đường, Lý Nhã vội chạy theo, không may có chiếc ô tô chạy tới, Lý Nhã choáng váng, bất tỉnh. Người tài xế lái xe, nói với người ngồi sau xe là ông chủ của mình: - Thẩm Tổng, phía trước có người cản xe, hình như là một bé gái. Anh ta nói với vẻ thận trọng, hình như lại sợ Sếp mình vô cớ nổi giận nữa. - Thì cậu xuống xe mà xem. – Người đàn ông nói với vẻ không kiên nhẫn. Anh ta nhanh chân mang theo dù xuống xem, đúng là một đứa bé gái nhưng mà đứa nhỏ đã ngã ra đất bất tỉnh, bên cạnh là chú chó nhỏ, hình như đang có ý định lay cô dậy. Anh trở lại xe. - Thẩm Tổng, hình như cô bé đó ngất rồi. Người đàn ông là Thẩm Tổng kia hình như cau mày, không vừa lòng với thông tin vừa rồi, anh nhẹ hừ một tiếng, rồi cũng xuống xe xem. Cuối cùng là hai người đàn ông đưa một bé một cún cùng về biệt thự. 8 năm sau, - Chú Hàn đâu rồi ạ? Cô gái hỏi quản gia nhà mình, cô chính là cô gái 8 năm trước mà Thẩm Thanh Hàn mang về trong đêm mưa, Lý Nhã. - Thẩm tổng đến công ty từ sớm rồi Tiểu Nhã. Lý Nhã vừa vượt qua kỳ thi đại học xong, cô đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, cô cảm thấy người chú này của cô gần đây có gì đó rất lạ, hình như đang trốn tránh cô, sáng thì đi làm rất sớm, tối thì lại khuya mới về. Đến thời gian gặp mặt anh để tỏ tình cũng không có. Phải, cô thích người chú của mình, 8 năm trước anh là người cứu rỗi cô, mang cô từ địa ngục trở về, nhưng cô lại mang lòng thích chú mình như tình cảm nam nữ, cô định sinh nhật năm 18 tuổi lại tỏ tình với anh, nhưng mà dạo này cô lại bị anh tránh mặt. Thẩm Thanh Hàn không biết dạo này bị gì, cứ nhìn thấy Lý Nhã tim anh lại đập nhanh, nhiều lúc ở gần cô anh lại có thể đỏ mặt, suy nghĩ những chuyện không nên, anh tự nghĩ anh thật cầm thú, sau có thể có suy nghĩ như vậy với đứa cháu mà mình nuôi 8 năm chứ. Cuối cùng không chịu được anh đành tránh mặt cô, nghĩ như vậy sẽ tốt hơn. Anh còn quyết định tìm cho cô một người cô chuẩn bị dẫn về ra mắt. Hôm đó, anh mang Tần Nhu về nhà, anh thấy Lý Nhã khó hiểu, nên giải thích: - Đây là Tần Nhu, là đối tác của chú, sau này sẽ là cô của cháu. Lý Nhã như nghe một chuyện động trời, cô tròn xoe mắt khó tin, hôm nay anh về sớm cô đã rất vui nhưng không ngờ anh còn có bất ngờ dành cho cô. - Chú định lấy cô ta? - Tiểu Nhã, phải gọi là cô, sao cháu lại nói cô ta này cô ta nọ. - Cháu.. - Cô ta quen chú cũng chỉ vì tiền của chú thôi. Lý Nhã mất bình tĩnh mà hét lên, Thẩm Thanh Hàn nhíu mày khó chịu: - Cháu nói cái gì vậy, xin lỗi cô ấy ngay. - Chú vì cô ta mà mắng cháu? Tần Nhu thấy vậy, tỏ ra yếu đuối, nép vào lòng Thanh Hàn. - Hàn, Tiểu Nhã còn nhỏ, anh đừng lớn tiếng như vậy. - Cô im miệng, cô có tư cách gì mà đứng đây nói tôi. Lý Nhã vừa dứt lời, anh đã tiến lên tát vào mặt cô một cái, khiến cô ngạt nhiên, ôm má, trên khóe môi còn vương lại chút máu, Thẩm Thanh Hàn cũng bất ngờ vì hành động của mình, cô mở to mắt nhìn anh: - Cháu xin lỗi cô chú, cháu xin phép đi trước. Cô cúi đầu nhẹ nhàng nói, nhưng mà nước mắt không tự chủ rơi ra càng nhiều chạy một mạch ra khỏi nhà. Anh gọi cô lại cô cũng không nghe, định đuổi theo thì bị Tần Nhu cô ta giữ lại. Cô chạy đi một khoảng xa, thì trời lại đổ mưa, cơn mưa giống như 8 năm trước, cũng trong cơn mưa cô bị bỏ rơi, nhưng lúc này không còn ai "nhặt" cô mang về nữa. Lý Nhã đi về nhà mà cô thuê để chuẩn bị học đại học, tuần trước cô vừa có kết quả thi đại học định nói với anh nhưng mà chưa kịp nói thì mọi chuyện đã xảy ra. Ngày hôm sau, cô bị sốt đành gọi cho bạn thân của mình là Lê Lan, giúp cô mua thuốc. Vài ngày sau, bệnh đã đỡ cô quyết định đi xin việc làm thêm tại nhà hàng gần đó, quyết định không thể ăn bám ông chú đó nữa, cũng quyết định không thích anh nữa, dù gì anh cũng không thích cô, cô là người cầm được buông được, dù sao cô cũng còn trẻ, có thể kiếm tiền, lại kiếm được anh bạn trai đẹp trai, học giỏi mà. - Chào anh, em là Lý Nhã, em là nhân viên mới tới, mong anh giúp đỡ. - Chào em, anh là Phương Thành, sinh viên năm 3 của trường Đại học G. - A, anh cũng học Đại học G? Em cũng vừa được nhận vào Đại học G, anh học khoa nào ạ? - Anh học khoa công nghệ thông tin. - Trùng hợp thật, em cũng học khoa công nghệ thông tin, mong anh chỉ giáo nhiều hơn. Hai người nói chuyện vui vẻ, trao đổi số điện thoại. Buổi chiều Lý Nhã về nhà, cô thấy Thẩm Thanh Hàn đang đứng trước cửa nhà. Cô bước lại lên tiếng. - Chú. - Theo chú về nhà.
Chương 2: Bấm để xem - Cháu đang đi làm thêm, cũng chuẩn bị nhập học nên sẽ ở đây luôn, cuối tuần cháu sẽ về nhà chính thăm chú. Cũng tránh làm phiền cô chú. - Cháu.. - Chú, chuyện lúc trước là cháu sai, cháu xin lỗi chú. Cô nói rồi cúi đầu thành khẩn xin lỗi anh, dù gì cũng là cô sai trước. - Được rồi, nếu ở đây có gì khó khăn thì nói chú. - Vâng ạ. Chú về cẩn thận. Cô vào nhà đóng cửa lại, cũng không kiềm được nước mắt nữa, nói là buông tay nhưng mà cô yêu anh nhiều như vậy không thể nói buông là buông. Cuối tuần, Lý Nhã về nhà chính, vừa bước vào cửa cô đã thấy Tần Nhu, Tần Nhu thấy cô cũng cảm thấy mấy hứng, cô ta biết Lý Nhã là người mà Thẩm Thanh Hàn cưng chiều, yêu thương, cô ta cũng biết hai người không hề có quan hệ huyết thống. Nghĩ đến đây, cô ta cũng không muốn tồn tại một người có địa vị trong lòng Thẩm Thanh Hàn cao hơn cô ta. - Lý Nhã à, cháu về thăm chú sao? - Dạ vâng ạ. - Cô khỏi giả vờ trước mặt tôi nữa, cô thích anh ấy có đúng không? Tần Nhu không e dè mà hỏi thằng. - Cô.. - Thẩm Thanh Hàn chỉ thích người như tôi thôi, cô nên bỏ cuộc đi. - Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Tần Nhu cười khẩy, bỗng nhiên cô bắt được ly nước nóng gần đó, hất vô người cô, làm bỏng một mảng, sau đó cô ta làm rơi ly nước, ngã ra sàn nhà. Đúng lúc này Thẩm Thanh Hành từ ngoài cửa bước vào thấy một màn trước mắt không nói không rằng chạy tới, đẩy cô, làm cô loạng choạng ngã, lưng chạm vào cạnh bàn đau điếng người, cô không ngờ anh lại là người không nói lý lẽ như vậy, cảm giác đau rát ở lưng, không đau bằng trái tim cô lúc này. - Chú.. - Cô nhẹ giọng gọi anh. - Sao cháu lại có thể làm vậy? Lúc này bình tĩnh lại, anh mới nhìn thấy vết bỏng trên tay cô, nhưng cơn giận lại chưa tiêu tan, rõ ràng anh thấy Lý Nhã đẩy Tần Nhu ngã. - Anh đừng mắng Tiểu Nhã, là tại em không cẩn thận. Nhìn hai người trước mặt tình chàng ý thiếp, cô không khỏi đau lòng. - Mau xin lỗi Tần Nhu. - Cháu xin lỗi. – Cô vừa nói nước mắt không ngừng mà rơi ra liên tục, giọng nói run rẩy cực độ, còn trái tim cô như bị bóp nghẹt, khó chịu đến cùng cực. Nói rồi, cô một tay ôm trái tim đang đau đớn của mình rời khỏi biệt thự. Lý Nhã ngồi khóc ở trạm xe buýt rất lâu đến tận khi trời chuyển tối, đến khi có người ngồi gần cô cũng không hay biết. - Này khóc nữa là trạm xe buýt này bị em làm ngập luôn đó. Cô ngước mặt lên thì thấy gương mặt quen thuộc của Phương Thành: - Đàn anh, sao anh lại ở đây? - Anh đi ngang qua thấy một con mèo đang khóc thương tâm nên dừng lại xem. - Em không có khóc. - Ừm không khóc, chỉ là nước mắt rơi thôi. - Không có. – Tôi yếu ớt phản bác. - Không trêu em nữa, đi, anh dẫn em đi giải tỏa nỗi buồn. Cậu vừa nói vừa nắm tay Lý Nhã dắt đi dưới sự bất ngờ của cô. Phương Thành dẫn cô đến khu trò chơi của trung tâm thương mại. Cậu dẫn cô đi trượt băng, gặp gấu bông.. Lý Nhã cũng không còn thấy buồn nữa, ngược lại cô càng thấy vui khi có thêm người bạn mới này. Lý Nhã vừa cầm trên tay cây kem vừa cảm ơn Phương Thành: - Cảm ơn anh nhiều nha. Nhờ có anh mà hôm nay em vui lắm luôn. - Có gì đâu. Phương Thành đưa Lỹ Nhã về nhà, trùng hợp gặp Thẩm Thanh Hàn đang đứng trước cửa nhà của cô, anh đứng hút thuốc dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy cô gái nhỏ mình nuôi bấy lâu nay đang sánh vai cùng một tên con trai. Anh nhíu mày ẩn ẩn khó chịu: - Tiểu Nhã, đây là ai? - Đây là đàn anh của cháu ở Đại học G, Phương Thành. Đàn anh, đây là chú em, Thẩm Thanh Hàn. Nghe Lý Nhã giới thiệu xong thì một người mặt mày âm trầm, còn một người thì vui vẻ ra mặt. - Cháu chào chú, cháu là bạn của Tiểu Nhã. Lại còn "Tiểu Nhã", anh như nghiến răng nghiến lợi, liếc cậu cũng không bắt lấy cánh tay đang chìa ra. Lý Nhã thấy không khí có vẻ không đúng, đành lên tiếng: - Đàn anh, cảm ơn anh vì hôm nay, anh về cẩn thận. Cô đã nói như vậy rồi, cậu cũng không thể tiếp tục ở lại nên đành chậm chạp chào anh và cô rồi đi về. Vừa bước vào nhà, anh đã nói với cô: - Nam sinh đại học đều có vẻ bề ngoài gạt người, cháu cẩn thận. - Vậy trước kia học đại học chú cũng gạt người sao? Thẩm Thanh Hàn cứng họng. - Cháu còn giận chú sao? - Cháu làm gì có quyền giận chú, huống hồ là cháu sai trước. - Được rồi, chú lại đến đây làm gì? - Chuyện khi sáng do chú không kiềm chế được nóng giận, cho chú xin lỗi.
Chương 3: Bấm để xem Lý Nhã ngay người, tổng giám đốc của Thẩm thị lại đi xin lỗi người khác sao. - Không, là lỗi của cháu, cháu không nên về đó làm phiền hai người. - Cái gì mà không nên về? Đó là nhà của cháu. - Nhà của cháu? Đó chưa bao giờ là nhà của cháu cả, sau này cũng sẽ không? Chú biết cháu đối với chú là như thế nào phải không? Đúng vậy, cô nhìn ra anh biết cô thích anh, nên anh mới có hành động né tránh, lại tốn công tìm cho cô một người cô để khẳng định cô và anh không hợp nhau. Thấy anh không trả lời, Lý Nhã thở dài giải thích: - Chú đừng tùy tiện tìm người như vậy nữa, người để kết hôn phải là người chú yêu, không cần trốn tránh cháu mà tìm đại một người như thế, cũng không cần tổn thương cháu để cháu bỏ cuộc. Chú biết cháu là người cầm được buông được mà. - Ý cháu là sao? - Ý cháu là từ nay cháu sẽ không thích chú nữa, chú không cần phải trốn tránh nữa. Chúng ta cứ như trước đi, à không, cũng không nên gần gũi quá như trước, dù sao chúng ta cũng không cùng huyết thống. Sau này chú có gia đình của chú, cháu có hạnh phúc của cháu. Để nói ra những lời này cô đã phải dùng sự dũng cảm của cả phần đời còn lại rồi, thật ra cô không dễ buông bỏ như thế, chỉ là cô không muốn anh cứ bận tâm tìm cách trốn tránh cô như thế. - Như vậy, cháu thích tên hồi nãy sao? - Không. Như nhớ ra gì đó cô lại nói thêm: - Hiện tại không. Hiện tại không? Thẩm Thanh Hàn không vừa ý câu trả lời này, cũng không muốn nói vấn đề này nữa, nói thêm có thể anh lại nổi giận. - Cháu thực sự nghĩ như vậy sao? - Đúng ạ. Chú về cẩn thận. - Cháu.. Anh cảm thấy tâm tư của cô gái nhỏ nhà mình anh không thể nắm bắt được nữa rồi. Những ngày tiếp theo Lý Nhã vẫn làm việc tại cửa hàng và chuẩn bị nhập học. Cô càng ngày càng thân thiết với Phương Thành. Hôm nay cô và cậu cùng đi ăn tối, cô nói muốn mời anh ăn để trả ơn thời gian qua đã chăm sóc cô. - Cảm ơn anh thời gian qua đã hỗ trợ em nhiều như vậy. - Là điều anh nên làm. Cô bỗng nhiên cảm thấy có vị tanh xọc thẳng lên miệng, Phương Thành thấy vậy giúp cô lấy khăn giấy, Lý Nhã ho ra một ngụm máu, mùi máu tanh làm cho cậu hoảng hốt, cô trấn an cậu. - Để anh chê cười rồi, em không sao. - Em có thể nhờ anh một chuyện không? - Ừ, em nói đi. [..] - Vậy anh có thể xin chút quyền lợi không? - Anh muốn gì ạ? - Lý Nhã, anh thích em, có thể làm bạn gái anh không? - Em xin lỗi, với lại em không còn nhiều thời gian. Cuộc trò chuyện của họ cuối cùng cũng kết thúc, chỉ là cô không thể đáp lại tình cảm của cậu, trái tim cô đã dành trọn cho một người khác từ rất lâu rồi, huống chi cô thực sự không còn nhiều thời gian. Thẩm Thanh Hàn gần đây cảm thấy anh bị điên rồi, anh không kiềm chế được bản thân luôn nghĩ về Lý Nhã, anh còn có suy nghĩ không trong sáng với cô, anh biết cô thích anh, nhưng anh nghĩ đó là suy nghĩ của tuổi trẻ bồng bột, là rung động nhất thời, là hiểu lầm giữa tình thân và tình yêu, anh không thể phá hoại cô được. - Thẩm tổng, tôi thấy gần đây cô chủ hay đi chung với Phương Thành, hai người hình như rất thân thiết, nghe người khác đồn rằng hai người họ đang yêu nhau. Anh nhíu mày khó chịu, anh không nghĩ được sao một người rõ ràng trước đó không lâu nói là thích anh nhưng bây giờ có thể thân thiết với một người khác nhanh như vậy như vậy. Mấy tuần rồi cô cũng không về nhà thăm anh, anh cảm giác như có gì đó sắp ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Anh quyết định đến tìm gặp cô, đến nhà cô, anh nhấn chuông, nhưng điều anh không ngờ người mở cửa lại là Phương Thành, cậu lễ phép chào hỏi: - Chào chú Thẩm, chú tới thăm Tiểu Nhã sao ạ? - Sao cậu lại ở đây? - Dạ.. - Chú tới thăm cháu sao? – Lý Nhã từ trong bếp bước ra, trên người mang tạp dề, trên tay cần cái vá múc canh, mỉm cười chào anh. - Sao cậu ta lại ở đây? Anh phớt lờ mọi lời chào của hai người, thứ anh muốn nghe nhất lúc này là lời giải thích của cô. - Chú vào nhà trước đi, cháu sẽ giải thích. Anh ngồi vào ghế, chờ cô giải thích, Phương Thành rót nước mời anh, nhìn động tác thuần thục như vậy, anh càng thêm nổi giận, cậu ta chắc phải ở đây lâu rồi, giờ còn ra dáng chủ nhà mà tiếp đãi anh như vị khách, anh mới là người thân của cô. Lý Nhã ngồi xuống cạnh Phương Thành, đối diện với Thẩm Thanh Hàn, cô nói: - Phương Thành là bạn trai cháu, chúng cháu sống chung. "Bang"
Chương 4: Bấm để xem Anh đập bàn một tiếng thật to, gân trên tay nổi lên, ánh mắt đỏ ngầu, rất tức giận, anh nghiến răng: - Lý Nhã! Ai cho phép cháu quen cậu ta, lại còn sống chung, cháu coi tôi là cái gì? Lý Nhã sợ hãi cô nép vào người Phương Thành, ánh mắt sợ sệt nhìn anh, cậu đứng ngăn cản giữa hai người, sợ rằng người chú này sẽ làm hại cô. Nhưng điều này làm cho anh càng tức giận hơn. - Cậu buông cô ấy ra! Cháu bước qua đây. Anh bắt được tay cô, siết thật mạnh làm cô đâu mà la lên. - Nhanh đuổi cậu ta ra khỏi nhà! Nhanh! - Chú làm cô ấy đau rồi, mau buông ra. - Cậu là cái thá gì ở đây mà lên tiếng. - Tôi là bạn trai cô ấy. - Bạn trai cái rắm. Nói rồi, anh dắt tay cô một mạch ra khỏi nhà. - Chú dắt tôi đi đâu? - Về nhà. - Tôi không đi. Anh lôi kéo cô ra tận xe, Phương Thành đuổi theo ngăn cản nhưng bị vệ sĩ của anh ngăn lại. Trên xe, Thẩm Thanh Hàn phóng nhanh xe chạy về biệt thự, anh không nói lời nào. Nhìn thấy cô bấm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó. "Phương Thành em không sao, anh đừng lo, chú ấy không làm gì em đâu". Vừa nhắn nút gửi xong thì một bàn tay vươn tới chộp lấy điện thoại của cô, cô mới nhận ra anh đã dừng xe ở bên đường. Anh giật lấy điện thoại của cô một phát ném ra ngoài cửa sổ xe, trước sự ngơ ngác của cô, rồi phóng xe đi tiếp. - Chú điên rồi sao. - Đúng rồi, tôi điên rồi, điên mới tức giận như vậy. Đến lúc này anh mới biết, anh không thể để cô bên cạnh một người đàn ông khác được, người đàn ông của cô chỉ có thể là anh. Về đến biệt thự, anh vác cô một mạch lên phòng ngủ của anh, cô thì đánh tới tấp vào lưng anh, khóc la thảm thiết. Cô bị anh ném đến giường, ngồi dậy nhìn anh cởi từng cúc áo trên người. - Chú định làm gì? - Chẳng phải đây là điều em muốn sao? Trước đó quyến rũ tôi, nói thích tôi, sau lưng lại có bạn trai sống chung. Em giả vờ làm gì không phải muốn leo lên giường tôi lâu rồi sao, hay là ngủ với tên kia rồi nên chán tôi. - Chú! Lý Nhã tức giận, nước mắt không ngừng rơi, cô không ngờ anh lại nghĩ cô là người như vậy. Còn anh, chỉ cần nghĩ cô cùng người khác vui vẻ như vậy, anh thực sự mất hết lý trí, trước giờ anh không phải là người thiếu suy nghĩ như vậy. Không nói nữa, anh tiến đến đè cô dưới thân, cô không ngừng la hét, vùng vẫy nhưng vô vọng. Khi anh tiến vào mới phát hiện ra đây là lần đầu của cô, anh ngớ người, ngừng lại mọi động tác. - Anh xin lỗi, Tiểu Nhã. Cô nằm im anh muốn làm gì thì làm, dục vọng không khống chế được, anh lại tiếp tục, đến khi cô ngất đi. Bị cơn đau bụng đánh thức, cô mở mắt ra, thấy căn phòng trống rỗng, vội mặc quần áo vào rồi ra cửa về nhà, người làm nói là anh có chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, nhưng cô từ chối và đi về nhà. Thẩm Thanh Hàn sáng sớm thức dậy thấy cô còn ngủ say, nhưng hôm nay anh có hợp đồng quan trọng nên không thể đợi cô dậy, anh ngồi dậy hôn trán cô một cái rồi mặc quần áo chuẩn bị đến công ty, ngày hôm qua anh đã quyết định phá vỡ mối quan hệ của hai người, từ nay anh sẽ yêu thương chăm sóc cô, chỉ có cô mới có tư cách làm Thẩm Phu nhân của anh. Nhưng lúc này anh lại nghe quản gia bảo là cô gấp gáp rời khỏi nhà vào sáng sớm, chả lẽ cô thực sự không còn thích anh nữa, gấp gáp về bên tên kia. Anh chạy vội đến nhà cô, bấm chuông nhiều lần không thấy ai mở cửa, đúng lúc này có số lại gọi vào điện thoại anh, anh nhíu mày nghe máy: - Alo. - Chú Thẩm, chú mau đến bệnh viên Thành phố, Tiểu Nhã đang phải cấp cứu. Thẩm Thanh Hàn tắt máy chạy ngay đến bệnh viện. Đến nơi anh thấy cậu đang ngồi trên ghế chờ hai tay chấp lại, lo lắng nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu. - Cô ấy bị gì? Phương Thành không thể giấu anh nữa nên nói ra hết sự thật. Lý Nhã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn nhiều thời gian nữa, là cô nhờ cậu giả làm bạn trai cô, để anh yên tâm rằng cô không làm phiền anh nữa, cô muốn lặng lẽ ra đi. - Rõ ràng cô ấy còn ít nhất một năm, không hiểu sao sáng nay cô ấy gọi điện cho tôi bảo là nhờ đưa đi bệnh viện. Nói đến đây Phương Thành trợn mắt như nhớ đến gì đó, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hàn đang thất thần ở đó. - Tên khốn kiếp, là chú hại cô ấy đúng không? Cô ấy yêu chú như vậy mà sao chú có thể đối với cô ấy như vậy chứ? Cậu vừa nói vừa đánh đấm vào mặt anh, anh không đáp trả, tâm trí anh bây giờ không thể nghĩ được gì ngoài Lý Nhã cả, đến khi trợ lý thấy anh bị đánh quá nhiều nên tiến lên ngăn lại.
Chương cuối: Bấm để xem Thẩm Thanh Hàn vô thức nhớ đến những lần trước đây anh tổn thương cô, anh tát cô, anh đẩy ngã cô, anh mắng cô, đến ngày hôm qua khi sức khỏe cô không tốt lại bị anh hành hạ cả một đêm, cả khi cô kháng cự quyết liệt. Anh nhớ lại chỉ muốn đấm mình thật đau. Anh lại nhớ đến những lần cô giấu diếm anh, chỉ là chảy máu cam, không có gì nghiêm trọng, nếu lúc đó anh quan tâm cô hơn thì chắc là không có ngày hôm nay rồi. Lý Nhã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, được đưa vào phòng bệnh, sắc mặt trắng bệch, cô đang hôn mê. Thẩm Thanh Hàn từ đầu đến cuối đều nhìn cô không rời mắt, anh sợ rằng chỉ một khắc anh quay đi thì cô cũng biến mất, bây giờ anh mới nhận ra không điều gì quan trọng hơn cô đối với anh, anh không quan tâm cô đối với anh là cảm xúc nhất thời hay là thực sự nghiêm túc, anh chỉ muốn cô bên anh mãi mãi, là vợ của anh, là Thẩm phu nhân của anh. Phương Thành nghĩ rằng nếu Lý Nhã tỉnh dậy và thấy Thẩm Thanh Hàn chắc cô sẽ vui lắm, nên cậu để anh ở lại chăm sóc cô còn anh thì về xử lý công việc riêng. Lý Nhã tỉnh dậy, cơn đau ở bụng vẫn còn, cô nhíu mày khó chịu, mở mắt ra, thích ứng được với ánh sáng thì cô thấy Thẩm Thanh Hàn đang nắm tay cô, ngồi nhìn cô. Thấy cô tỉnh anh lúng túng: - Tiểu Nhã, em tỉnh rồi, tôi gọi bác sĩ kiểm tra. Bác sĩ kiểm tra xong, cô hỏi anh: - Sao chú lại ở đây? - Tiểu Nhã, tôi xin lỗi, trước kia là tôi có lỗi với em, tôi không nhận ra tình cảm của mình, đến khi nhận ra rồi lại một mực trốn tránh em như vậy. Tiểu Nhã, cho anh cơ hội bù đắp cho em được không? Cô cười chua xót. - Chú cũng biết tình hình của tôi rồi đúng không? Chắc cũng không bao lâu nữa, hà cớ gì chú phải miễn cưỡng như vậy. - Anh không miễn cưỡng, là anh thích em. - Nhưng mà tôi không còn thích chú, tôi nhận ra bản thân mình chỉ là cảm xúc nhất thời, người tôi yêu hiện tại là Phương Thành. - Cậu ta đã nói hết với anh rồi. - Chú.. Lý Nhã cạn lời, cô không nghĩ Phương Thành lại không giữ lời như vậy, bất quá cũng là cậu muốn tốt cho cô, mong rằng những ngày cuối đời có người cô yêu ở bên cạnh sẽ làm cô hạnh phúc. - Chú về đi tôi muốn nghỉ ngơi. Thẩm Thanh Hàn cũng không làm phiền cô nữa, những ngày sau anh đều đến bệnh viện chăm sóc cô, anh dời hẳn công việc ở công ty sang làm online. Anh thuyết phục cô tiến hành chữa trị, nhưng cô kiên quyết không đồng ý, vì có thể thời gian sẽ bị rút ngắn thêm nữa. Lý Nhã luôn biểu hiện lạnh nhạt với anh, nhưng khi không có anh cô lại âm thầm khóc, tình yêu của cô được anh đáp lại nhưng cô lại muốn trốn tránh, cô muốn khi cô ra đi anh không phải đau khổ, cũng không phải dằn vặt suốt đời. Thời gian sau, cô được về nhà chữa trị, Thẩm Thanh Hàn mang cô về biệt thự, cũng ở nhà chăm sóc cô. Ngày nào anh cũng nói anh yêu cô. Đến một ngày khi sức khỏe của cô ngày càng tệ, anh vừa đi mua đồ về, cô dùng hết sức của mình chạy ngay đến bên anh, ôm eo anh thật chặt, vùi mặt vào lồng ngực của anh, Thẩm Thanh Hàn vội buông đồ trên tay xuống, ôm lấy cô. - Tiểu Nhã, em sao vậy? Lại đau ở đâu sao? - Thanh Hàn, em yêu anh, em yêu anh, em không muốn chết, em không muốn xa anh. Cô vừa nói vừa khóc nước mắt đầy mặt, ôm chặt anh không buông. Anh sửng sốt một hồi: - Tiểu Nhã ngoan, không khóc, anh biết, em yêu anh, anh cũng yêu em. Lý Nhã buông lỏng tay ở eo anh ra, ngước lên nhìn anh, cô rướn người lên hôn lên cằm anh, Thẩm Thanh Hàn cũng mỉm cười cúi xuống trao cho cô một nụ hôn. Lý Nhã cảm nhận được trên mặt mình ươn ướt, cô mở mắt ra, nhìn thấy anh đang khóc, lần đầu tiên cô thấy anh khóc, vậy mà vì cô. Anh không dám hôn cô lâu, vội buông ra. - Tiểu Nhã, anh xin lỗi, anh xin lỗi, là anh không tốt. Anh nói trong nghẹn ngào nước mắt cũng không ngừng rơi, cô thấy trong mắt anh toàn là tình yêu và sự bất lực, bất lực khi người mình yêu sắp ra đi nhưng mình không thể làm gì. Những ngày sau đó, Thẩm Thanh Hàn cố gắng đưa cô đi những nơi cô muốn đi, lại cố gắng hoàn thành những ước nguyện của cô. - Anh thích em từ khi nào? Lý Nhã cảm thấy bản thân mình sắp trụ không nổi, cô dẫn anh ra biển hai người ngồi ngắm biển, cô tựa đầu vào vai anh. - Anh cũng không biết, chỉ là lúc anh nhìn em lại muốn lại gần em, ôm em vào lòng, anh nhận ra suy nghĩ của bản thân thì lại trốn tránh em, không muốn vấy bẩn em. - Thanh Hàn, anh nhất định phải sống thật vui vẻ, có biết không? Anh im lặng nhìn ra biển không nói gì. Anh không thể hứa với cô rằng mình sẽ sống thật tốt được, anh chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ sống như thế nào nếu thiếu đi cô, anh không dám nghĩ. - Lý Nhã, anh yêu em. - Em cũng yêu anh. Chiều hôm đó, một người ra đi, một người lặng lẽ rơi nước mắt. - Hu hu hu.. hu hu hu - Vợ à, em sao lại khóc nữa rồi. Thẩm Thanh Hàn thấy vợ mình tự dưng đang viết truyện lại khóc lóc lên, anh lo lắng. - Cảm động quá, truyện em viết cảm động quá. - Nói đến đây cô dừng khóc, nhìn anh với ánh mắt mong chờ. - Chồng ơi~ Thẩm Thanh Hàn vô thức nổi da gà, cô lại muốn làm gì đây. - Anh đọc thử đi, đảm bảo sẽ cảm động đến phát khóc. Anh tỏ ra ghét bỏ nhưng cũng chiều theo cô vợ nhỏ của mình, ngồi đọc truyện cô viết, cảm động thật, có tác giả nào viết mình chết như cô không, còn để chồng mình góa vợ nữa, đầu anh xì khói. - Lý Tiểu Nhã, em viết cái gì vậy? - Anh lớn hơn em có hai tuổi, em liền viết hơn hẳn 14 tuổi, anh có cầm thú vậy không? - Còn nữa, Phương Thành là thằng nào, thằng nào thầm thương trộm nhớ vợ ông? - Lại còn ung thư dạ dày, lại viết ra anh tra nam như vậy, yêu cũng không dám nhận. Lý Tiểu Nhã, em chết chắc rồi. Mặt anh đằng đằng sát khí tiến về phía cô, cô ngơ ngác, đây không phải là kết quả cô muốn, cô muốn anh khen cô, lại cảm động phát khóc cơ, sao lại thành ra tình thế lạ này. - Anh bình tĩnh. - Bình tĩnh cái nỗi gì? Quỳ gối cho anh. Khí thế Thẩm Thanh Hàn quá áp bức nên Lý Nhã nghe lời anh, quỳ xuống dưới đất. - Chồng, có cần bàn phím luôn không? Anh nhăn mày. - Bàn phím gì, lên giường quỳ. Em không biết dưới sàn cứng sao? Lý Nhã lon ton lên giường quỳ gối, hay tay khoanh trước ngực, cực kỳ đáng thương, nhưng cô không dám phản kháng. - Quỳ sai rồi, hai tay phải chống xuống giường, quỳ như em làm sao vào được. - Vào cái gì? – Cô lại ngơ ngác. - Tất nhiên là con của chúng ta rồi. Để em bận rộn chín tháng mười ngày, không rảnh rỗi viết đống cẩu huyết đó nữa. Anh nói rồi cười gian manh, giờ này cô mới nhận ra mình bị lừa rồi, chuẩn bị chạy đi thì anh tóm lại. Hôm sau tỉnh dậy, điều đầu tiên cô phải ghi nhớ chính là, nhất định không viết truyện lấy tên hai vợ chồng cô với cái kết SE nữa. END.