Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Mèo Của Nhân Vật Phản Diện - Tây Sơn Ngư

Discussion in 'Đã Hoàn' started by lacvuphongca, Jun 27, 2023.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 83: Thay Phó Kiêu liếm lông

    ≧◠◡◠≦

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con mèo trắng như tuyết run rẩy, không thoải mái lắc lắc lông còn mang theo độ ẩm trên người.

    Phó Kiêu bị văng đầy nước lên mặt cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

    Anh vốn cũng không muốn làm gì, chỉ là bị nụ hôn của thiếu niên trêu chọc có chút không khống chế được. Nhưng anh cũng không muốn ép cậu quá mức, có một số việc phải để cậu chậm rãi suy nghĩ mới có thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ cần thiếu niên không rời khỏi anh, anh sẽ cho cậu đủ thời gian.

    Giờ phút này Phó Kiêu tỉnh táo lại hướng mèo con trắng vươn tay ra.

    Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn nhảy lên cánh tay Phó Kiêu, sau đó theo cánh tay trèo lên vai Phó Kiêu.

    Phó Kiêu mang theo Tiểu Đường Cao đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc ra sấy khô lông trên người Tiểu Đường Cao.

    Tiểu Đường Cao nhịn không được ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu, cậu nghĩ rõ ràng, Phó Kiêu thích cậu.

    Loại thích đó là tình yêu giữa con trai và con gái. Nhưng cũng đã có học sinh của ba ba nói với cậu, loại thích này không chỉ giới hạn giữa các chàng trai và cô gái.

    Tiểu Đường Cao cũng từng nghĩ tới, có thể có một người như vậy đến thích mình hay không. Nhưng kiếp trước, cậu ngay cả việc sống được đến ngày mai hay không cũng không nắm chắc, nào có tâm tư suy nghĩ những chuyện này.

    Mà bây giờ cậu nghĩ đến người kia là Phó Kiêu, trong lòng cậu thế nhưng nhịn không được muốn mỉm cười. Như vậy cậu và Phó Kiêu có phải là có thể danh chính ngôn thuận vĩnh viễn không cần tách ra.

    Sau khi hiểu được tâm ý của mình, cậu còn chưa kịp nói cho Phó Kiêu biết, liền nghe Phó Kiêu động một chút liền để cho mình rời đi. Tiểu Đường Cao cũng có chút tức giận, nhịn không được muốn ngăn chặn lời nói của Phó Kiêu, nhất thời nóng nảy, cậu liền hôn lên.

    Cậu không muốn rời khỏi Phó Kiêu.

    Mặc dù cậu không xác định rốt cuộc thích Phó Kiêu bao nhiêu, nhưng cậu xác định mình không muốn rời khỏi Phó Kiêu.

    Huống chi nào có chuyện không công bằng như vậy. Phó Kiêu đều hôn cậu hai ba lần, cậu mới chỉ hôn một chút, như vậy sao được?

    Cậu mới chịu thiệt thòi lớn được không. Sau này cậu nhất định phải hôn lại toàn bộ.

    Tình huống sau đó không thể vãn hồi, trực giác của Tiểu Đường Cao có chút không ổn, mới cơ trí lập tức biến thành mèo con.

    Sau khi trở về mèo con, da mặt cậu dù có dày đến đâu cũng không tiện ở trước mặt Phó Kiêu lại biến thành người.

    Còn chuyện tương lai, sau này tính.


    * * *

    Trong phòng tắm.

    Phó Kiêu nhẹ nhàng sấy lông trên người Tiểu Đường Cao.

    Đang lúc Tiểu Đường Cao trong lòng thấp thỏm nhìn Phó Kiêu.

    Nghĩ nên nói với Phó Kiêu như thế nào. Trong lòng Phó Kiêu cũng hiểu, anh sờ sờ đầu Tiểu Đường Cao. Ôm cậu vào lòng mình, nằm trên giường tắt đèn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

    Phó Kiêu cứ như vậy dễ dàng buông tha cho mình?

    Sao anh có thể tốt tính như vậy?

    Tiểu Đường Cao chần chờ nhìn Phó Kiêu, nhưng Phó Kiêu thật sự nhắm mắt lại.

    Bọn họ giày vò đến lúc này cũng đã không còn sớm.

    Đèn trong phòng tắt. Trong bóng tối, Tiểu Đường Cao đột nhiên mở đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Phó Kiêu.

    Hoàn cảnh tối đen như mực không ảnh hưởng gì đến Tiểu Đường Cao, Phó Kiêu cùng cậu gối chung một cái gối, anh hô hấp đều đặn, hiển nhiên đã ngủ, khó có được giấc ngủ đặc biệt an ổn, giống như rốt cục buông bỏ khúc mắc trong lòng.

    Hôm nay qua đi, Tống Minh Vi có lẽ không còn cách nào tìm Phó Kiêu gây phiền toái nữa.

    Tiểu Đường Cao nhìn thấy mức độ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đã đến 95%, còn lại hẳn là vấn đề thời gian, Phó Kiêu sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

    Chỉ là Tiểu Đường Cao lại nhịn không được nghĩ đến lão gia gia râu bạc đã từng nói, sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đưa cậu về bên cạnh cha mẹ, nhưng nếu như cậu trở về bên cạnh cha mẹ, Phó Kiêu làm sao bây giờ?

    Cậu luyến tiếc Phó Kiêu.

    Nhưng nghĩ đến ba mẹ, cậu cũng luyến tiếc rời khỏi bọn họ. Cậu phải làm gì đây?

    Quên nó đi!

    Không nghĩ nữa, đợi đến ngày lão gia gia râu bạc xuất hiện lại suy nghĩ vấn đề này đi.

    Chẳng may không được, cậu liền đem Phó Kiêu đi cùng, ở trong thế giới của cậu, cậu sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi phó Kiêu, giống như Phó Kiêu nuôi cậu vậy.

    Chỉ là Phó Kiêu sẽ nguyện ý sao?

    Hơn nữa Phó Kiêu ăn nhiều như vậy, cậu nuôi được Phó Kiêu sao?

    Tiểu Đường Cao buồn bã thở dài.

    Cửa sổ mở ra một khe hở nho nhỏ, ánh trăng sáng bóng theo thủy tinh cửa sổ chiếu lên mặt Phó Kiêu.

    Nam nhân anh tuấn rất đẹp trai, mặt mày thâm thúy, cái mũi cao ngất lộ ra đường cong trên mặt đặc biệt đẹp mắt.

    Tiểu Đường Cao vừa nhìn, vừa vui vẻ nghĩ đến, người trước mắt này là của mình.

    Cậu nhìn Phó Kiêu, cảm thấy giờ phút này anh đặc biệt thuận mắt, ngay cả sợi tóc của anh cũng đẹp vô cùng.

    Giống như cự long bảo vệ bảo bối, Tiểu Đường Cao đem thân thể vòng quanh đầu Phó Kiêu. Cậu không ngủ được, thỉnh thoảng vươn đệm thịt màu hồng nhạt ra, nhẹ nhàng ấn lên mặt Phó Kiêu.

    Cậu lại nhịn không được vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn, liếm liếm trên tóc Phó Kiêu, thay anh liếm lông.

    Một cái, hai, ba cái.

    Nhưng chỉ liếm lông là không đủ.

    Cậu thật sự nhịn không được muốn dựa vào Phó Kiêu gần hơn một chút, muốn cùng hương vị của Phó Kiêu càng thêm giống nhau một chút.


    * * *

    Sáng hôm sau Phó Kiêu tỉnh lại, liền phát hiện con mèo màu trắng bình yên nằm ngủ say trong ngực anh, bụng nhỏ phập phồng. Hai móng vuốt vững vàng ôm tay anh không buông.

    Phó Kiêu không hiểu sao trong lòng cảm thấy bình yên, khẽ cười cười, anh vuốt ve đầu Tiểu Đường Cao.

    Anh hy vọng mỗi ngày sau này đều có thể được như vậy.

    Chỉ là anh cứ cảm giác tóc mình có chút ướt sũng.

    Chuyện gì xảy ra vậy? Phó Kiêu kỳ quái sờ sờ tóc, nhìn vào gương một chút, trên mặt bỗng nhiên tươi cười cứng đờ.

    Chỉ thấy tóc trước trán anh được chải sang một bên. Tóc cũng dính với vết nước đáng ngờ.

    Ai đã làm thế hiển nhiên có thể đoán được.

    Phó Kiêu hít sâu một hơi nhìn con mèo đang ngủ say trên giường. Trong lòng yên lặng tự nhủ, đây là con mèo của mình, mỗi một miếng thịt trên người đều là do mình nuôi ra, sau đó quay đầu đi đến phòng tắm.

    Tiếng nước chảy ào ào truyền đến.

    Tiểu Đường Cao xoay người, từ trên giường duỗi thắt lưng một chút, mở mắt ra, theo âm thanh nhìn về phía phòng tắm. Cậu không chút do dự bước đi nhẹ nhàng, đi tới cửa phòng tắm, ngồi xổm xuống vươn móng vuốt vỗ cửa kêu meo meo.

    Phó Kiêu đây là tật xấu gì vậy? Tối qua đã tắm, sáng nay còn tắm nữa.

    Cậu đang nghĩ như vậy thì thấy Phó Kiêu bước ra, trên người treo một cái khăn mặt, vừa đi vừa lau tóc mình, thấy mèo con đang ngồi xổm ở cửa vươn móng vuốt muốn vỗ cửa, anh ngồi xổm xuống vươn tay, Tiểu Đường Cao biết nghe lời phải ở bên cạnh cọ cọ vào tay anh, ngọt ngào kêu meo meo.

    Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao lên, sau đó đi đến phòng thay đồ nói với cậu: "Thay quần áo, chờ một chút đi ra ngoài với anh."

    Tiểu Đường Cao cảnh giác nhìn Phó Kiêu, chuyện ngày hôm qua cậu còn chưa quên đâu.

    Phó Kiêu sẽ không tính sổ với cậu chứ!

    Phó Kiêu dường như nhận thấy được tâm tư của cậu, trong lòng không khỏi buồn cười, rốt cuộc hình tượng anh trong lòng Tiểu Đường Cao là gì?

    Anh nói: "Anh sẽ không làm gì em, em bây giờ không thể xuất hiện với tư cách là Tiểu Đường Cao."

    Phó Kiêu không có giải thích, nhưng cậu lại hiểu được hiện tại Tiểu Đường Cao hẳn là thân mang trọng thương, tuyệt đối không có khả năng vui vẻ xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế cậu gật gật đầu.

    Tiểu Đường Cao không nhúc nhích, ánh mắt xanh thẳm nhìn cửa phòng thay đồ.

    Phó Kiêu nhịn không được cười khẽ một tiếng nói: "Bây giờ cũng biết ngượng ngùng."

    Tiểu Đường Cao thẹn quá hóa giận meo meo một tiếng giương nanh múa vuốt muốn nhào về phía Phó Kiêu.

    Phó Kiêu mắt thấy mèo con muốn xù lông, vội vàng nói: "Nhanh thay quần áo, anh muốn mang em đi gặp một người."

    Tiểu Đường Cao sửng sốt, Phó Kiêu muốn dẫn cậu đi gặp một người? Anh muốn đi gặp ai vậy?
     
    Last edited: Aug 30, 2023
  2. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jan 19, 2024
  3. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 85: Thì ra anh đã thích em từ lâu rồi!

    ٩ (๑❛ᴗ❛๑) ۶

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 30, 2023
  4. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jan 19, 2024
  5. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 87: Hoạt động mới của Tiểu Đường Cao

    (´ ᴗ`✿)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 30, 2023
  6. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 88: Quả thực là đang vũ nhục từ tâm cơ

    ٩ (๑> ₃ <) ۶♥

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 30, 2023
  7. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jan 19, 2024
  8. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 90: Tu La tràng của bốn con mèo

    (❛ ֊ ❛„)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Món tráng miệng có ngon không?

    Ngon, đặc biệt là còn không mất tiền.

    Trong ánh mắt giống như muốn giết người của Phong Giai Minh, Tô Trạch Ninh bỏ món tráng miệng vào trong miệng. Hướng Phong Giai Minh giả mù sa mưa cười nói: "Cám ơn Phong tiểu thư chiêu đãi."

    Tuyệt đối không thể được gọi là thiện chí.

    Động tác cầm ly sứ uống trà của Phong Giai Minh dừng lại, ngón tay trắng bệch, một lát sau mới mỉm cười trả lời: "Cậu thích là được. Hôm nay tôi cũng là đến để cảm ơn Ngô Đài trưởng đã chăm sóc tôi trong những năm qua." Mấy chữ Ngô đài trưởng cô ta đặc biệt nhấn mạnh.

    Ông Ngô giống như không phát hiện ra nói: "Ha ha, hôm nay Tiểu Ninh là khách của tôi, lại là người nhỏ nhất ở đây, chăm sóc tốt cho nó là được. Chút này làm sao đủ để Tiểu Ninh ăn, tôi thấy nơi này, cái bánh này lại thêm một phần, cái này cũng không tệ --"

    Ông Ngô am hiểu sâu sắc sức chiến đấu của Tô Trạch Ninh, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, lại gọi cho Tô Trạch Ninh rất nhiều món.

    Sau khi gọi xong, ông nhìn Phong Giai Minh, chờ cô ta đi đặt hàng và mang món tráng miệng về.

    Cô ta không đi, chẳng lẽ tự mình đi, hoặc là Tiểu Ninh, Dung Hàng đi sao?

    Phong Giai Minh: .

    Cô ta nghiến răng nghiến lợi đứng lên, duy trì nụ cười trên khuôn mặt, "Ngài chờ một chút, tôi sẽ nói chuyện với quản lý cửa hàng."

    Chờ khi cô ta trở về, ba người trên bàn đang nói chuyện rất vui vẻ, cô ta nhìn Dịch Ninh, nhịn không được nghĩ đến người này rốt cuộc là gặp vận c*t chó gì, quan hệ với Ngô đài trưởng cùng Với Dung Hàng đều tốt như vậy.

    Chẳng qua, hắn cũng không đắc ý được bao lâu, đợi đến khi đòn sát thủ của mình xuất hiện --

    Hừ.

    Cô ta bất động thanh sắc nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, sắp đến giờ rồi, người đại diện của cô ta chắc là sắp xuất hiện, cô ta nhìn cửa kính.

    Một giây sau, cô ta thấy người đại diện của mình xuất hiện ở cửa, tay cầm một túi xách.

    Khóe miệng Phong Giai Minh nhếch lên, quay trở lại chỗ ngồi.


    * * *

    Đúng lúc này.

    Người đại diện của Phong Giai Minh đi tới, người phụ nữ khôn khéo giỏi giang, trên tay cầm một cái túi mèo màu trắng, bên trong một con mèo đen nhánh đang ngồi xổm, lông mèo đen nhánh trơn bóng, chỉ có móng vuốt là màu trắng, lúc này ở trong túi mèo vươn móng vuốt không kiên nhẫn vỗ vỗ.

    Người đại diện đi về phía Phong Giai Minh, kinh ngạc đi về phía này: "Giai Minh, cuối cùng cũng tìm được em rồi. Chị vừa đón Tình Thiên từ bệnh viện thú y về. Lát nữa chị có việc nên giao Tình Thiên cho em, lát nữa em đưa nhóc ấy về nhà nha."

    Ánh mắt ông Ngô khi nhìn thấy con mèo liền sửng sốt.

    Con mèo giống hệt mèo đen của ông khi còn nhỏ. Ngay cả vị trí lông trắng trên móng vuốt cũng giống hệt.

    Phong Giai Minh nhận lấy túi mèo, thấy vẻ mặt ông Ngô, trong lòng thầm đắc ý, không hổ là mấy ngày nay cô ta nhờ người tìm kiếm, thật vất vả mới bắt được con mèo gần giống hệt mèo của ông Ngô.

    Con mèo kia của ông Ngô có lẽ đã chết ở bên ngoài, lúc này hắn thương tâm vô cùng. Hiện tại nhìn thấy con mèo trong tay mình, chẳng lẽ trong lòng sẽ không có chút ý nghĩ nào?

    Nếu như ông ta đưa ra ý nguyện muốn đón về nhà nuôi, lúc đó cô ta liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng. Nếu như ông ta không nói gì, có lẽ cũng luyến tiếc con mèo này, ngày sau sẽ nhịn không được muốn nhìn thấy nó, tự nhiên cô ta có thể cùng Ngô đài trưởng liên hệ nhiều hơn, tóm lại là trăm lợi mà không có hại.

    Ông Ngô nhìn con mèo kia, trong mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, không khỏi hỏi Phong Giai Minh: "Đây là, đây là mèo của cô sao?"

    Trong mắt Phong Giai Minh thoáng qua vẻ đắc ý, cong khóe miệng ôn hòa vươn tay sờ sờ túi mèo, ôn nhu nói: "Đúng vậy, là con mèo tôi nuôi từ nhỏ gọi là Tình Thiên."

    Tình Thiên, Ô Vân.

    Thật sự có duyên.

    Ngô đài trưởng nhịn không được nghĩ đến.

    Con mèo trong túi mèo vươn móng vuốt ấn vào phần trong suốt của túi mèo, vừa vặn đối diện với tay Phong Gia Minh, mèo con mèo kêu.

    Giữa một người một mèo còn rất ăn ý.

    Nhưng mà, nếu họ hiểu những gì mèo đang nói, sẽ không có ai nghĩ vậy nữa.

    Tô Trạch Ninh vẻ mặt đen thui nhìn con mèo kia.

    Con mèo bò kia vỗ túi mèo không kiên nhẫn kêu lên: "Mẹ kiếp NMMD, ở đâu ra nữ nhân điên SB, cút đi, có mắt hay không, tao cũng không phải con mèo nhà mày."

    Tô Trạch Ninh: .

    Con mèo đen kia nhìn quanh một vòng, thuần thục đem thân thích của mọi người xung quanh từ trên xuống dưới hỏi thăm một lần, vừa nhìn đã biết là một con mèo hoang láo toét.

    Mèo bò nhận thấy được tầm mắt Tô Trạch Ninh, sửng sốt, hai mắt xanh biếc híp lại nói: "Oa, tiểu mỹ nhân từ đâu tới, mau tới đây để cho gia sờ sờ."

    Tô Trạch Ninh: !

    Ai dám tin cậu lại bị một con mèo trêu chọc?

    Người nghe không hiểu mèo con nói chuyện gì chỉ cảm thấy mèo kêu meo meo đáng yêu.

    Mà cậu quả thực đầu đầy gân xanh.

    Còn con mèo kia càng nói càng hăng: "Làn da trên tay tiểu mỹ nhân trắng ghê, làn da trên cơ thể nhất định cũng rất trắng, nếu có thể nhìn trộm hắn tắm rửa thì tốt rồi."

    Tô Trạch Ninh chỉ cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, muốn dạy cho con mèo bò hỗn láo này một bài học, dạy nó cách làm một con mèo con nhu thuận, để cho nó biết, có một số lời không thể tùy tiện nói lung tung.

    Nhưng cậu không thể đánh một con mèo nhỏ đáng thương lại bất lực trước mặt mọi người.

    Bên kia môi ông Ngô giật giật nói với Phong Giai Minh: "Tôi có thể sờ nó một cái được không?"

    Phong Giai Minh trong lòng buông lỏng, mỉm cười: "Đương nhiên là được." Chẳng qua tay cô ta kéo khóa kéo túi mèo hơi run rẩy, cô ta còn nhớ rõ lúc trước cô ta muốn ôm con mèo này, kết quả bị con mèo này cào.

    Mà hiển nhiên lúc này bò mèo rất ngoan ngoãn, ánh mắt xanh biếc vẫn nhìn Tô Trạch Ninh kêu meo meo.

    Tô Trạch Ninh mạnh mẽ đứng dậy nói với mấy người: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút."

    Sau đó mặt không chút thay đổi xoay người đi vào phòng vệ sinh.

    Cậu không đi chẳng lẽ còn muốn cho mèo kia nhào vào trên người cậu, cuồng hôn mặt cậu sao?

    Còn tại sao cậubiết?

    Ha ha, con mèo láo toét kia tự mình nói ra, thậm chí còn có kế hoạch dùng móng vuốt vạch cúc áo của mình ra.

    Làm sao có thể có loại mèo lưu manh này!


    * * *

    Bên ngoài tòa nhà Tinh Thần.

    Tiểu Tuyết ngồi xổm trên lan can cuối cùng, run rẩy nhìn xuống phía dưới, khóc lóc: "Ông nội, Tiểu Tuyết không dám."

    Lão Miêu kiên nhẫn nói: "Tiểu Tuyết, con phải dũng cảm, ông nội không thể ở lại bên cạnh con mãi."

    Tiểu Tuyết sợ hãi ôm đuôi, con mèo búp bê xinh đẹp thoạt nhìn đặc biệt nhu mỹ đáng yêu, nó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đang muốn nhảy xuống, một lát sau lại mở mắt, đôi mắt mèo to lớn muốn khóc nói: "Ông nội, Tiểu Tuyết vẫn không dám."

    Lão Miêu hỏi, "Tại sao?"

    Tiểu Tuyết khóc nói: "Nhảy xuống, lông của Tiểu Tuyết sẽ bẩn thỉu, Tiểu Tuyết không cần bẩn thỉu."

    Lão Miêu: .

    Lão miêu hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi nói: "Xuống đây. Bằng không sẽ không đi gặp Tiểu Đường Cao."

    Đây là căn bệnh gì vậy?

    Tiểu Tuyết bĩu môi, khóc lóc gọi to: "Tiểu Đường Cao." Sau đó nó nhảy xuống từ lan can và rơi vào một mảnh mềm mại

    Lão miêu vững vàng giữ lấy Tiểu Tuyết.

    Tiểu Tuyết cọ cọ lão miêu nói: "Ông nội."

    Lão miêu ôn nhu liếm liếm Tiểu Tuyết.

    Hai con mèo đi về phía Tinh Thần.

    Tiểu Tuyết chưa từng thấy qua thế giới tò mò đánh giá tòa nhà cao chót vót trước mặt nói: "Ông nội, chủ nhân trước kia của ông cũng ở đây sao?"

    Lão miêu nhớ nhung: "Đúng vậy."

    Tiểu Tuyết vẫy đuôi bồng bềnh tò mò nói: "Ông nội, chủ nhân của ông cũng không cần ông sao?"

    "Không phải, là tự ông rời đi." Lão miêu sâu sắc nói.

    Tiểu Tuyết có chút không hiểu, nhưng vẫn hỏi: "Ông nội, có phải chủ nhân của ông cũng nuôi những con mèo khác không?"

    Lão Miêu cười cười, muốn giải thích, lại cảm thấy Tiểu Tuyết còn quá nhỏ, còn không thể lý giải sinh tử ly biệt trên thế giới, về phần chủ nhân nuôi mèo khác?

    Lão Miêu rất tự tin: "Chủ nhân của ông sẽ không nuôi những con mèo khác." Có nó ở đây, chủ nhân của nó thậm chí cũng sẽ không nhìn con mèo khác một cái.

    Điểm này nó đối với chủ nhân thập phần tự tin.

    Tiểu Tuyết nói, "Ông nội, chúng ta nên tìm Tiểu Đường Cao như thế nào đây?"

    Trong lòng cũng không yên tâm, cố gắng chống đỡ lão tài xế mèo ho một tiếng ra vẻ thâm trầm nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ, luôn có thể đợi được."

    Tiểu Tuyết dường như hiểu không hiểu: "Chúng ta phải đợi bao lâu đây?"

    Lão Miêu cố làm ra vẻ thâm ảo nói: "Chậm rãi chờ là được." Nó thở dài thăm dò Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, con phải bình tĩnh, Tiểu Đường Cao không thích con, sau này con còn có thể gặp được những con mèo xinh đẹp khác." Tiểu Đường Cao có thể đang ở cùng một chỗ với con thú hai chân kia, nếu Tiểu Tuyết không khống chế được cảm xúc sẽ phiền toái, trước tiên nó phải xây dựng tâm lý cho Tiểu Tuyết, chẳng mayTiểu Tuyết không khống chế được nó nhất định phải giữ chặt Tiểu Tuyết, ngàn vạn lần không thể cào con thú hai chân kia.

    Ánh mắt Tiểu Tuyết bỗng nhiên sáng lên gọi: "Tiểu Đường Cao!"

    Lão Miêu nói: "Ông biết con rất nhớ Tiểu Đường Cao, nhưng chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi."

    Tiểu Tuyết nói: "Tiểu Đường Cao ở đó kìa."


    * * *

    Tô Trạch Ninh nhìn thấy lão miêu và Tiểu Tuyết bên ngoài tường thủy tinh của tòa nhà, không kịp phản ứng, đi về phía trước một bước, ngây ngốc một lát, lại đi trở về.

    Sao Tiểu Tuyết và con mèo già lại ở đây?

    Tô Trạch Ninh đương nhiên lo lắng cho Tiểu Tuyết và Lão Miêu ở bên ngoài, cậu vội vàng đưa Tiểu Tuyết cùng lão miêu đến cao ốc Tinh Thần hỏi: "Sao các ngươi tới đây? Nói xong cậu sờ sờ cằm Tiểu Tuyết.

    Lông, cảm giác thực tốt.

    Thì ra Phó Kiêu ôm cậu cảm giác như vậy nha, thật thoải mái.

    Tiểu Tuyết thân mật cọ cọ trong lòng bàn tay Tô Trạch Ninh, ánh mắt nhộn nhạo.

    Lão Miêu không nói gì nhìn Tiểu Tuyết trong lòng Tô Trạch Ninh, được Tiểu Đường Cao ôm vào long thật hạnh phúc, bắc thang tìm Tiểu Tuyết cũng không thấy, cái gì cũng không nhớ ra.

    Tô Trạch Ninh đưa lão miêu và Tiểu Tuyết vào cửa hàng tráng miệng.

    Mũi lão miêu run rẩy, sao nó lại ngửi được một mùi quen thuộc, nó ngước mắt nhìn quanh, liền thấy chủ nhân cười tủm tỉm từ trên tay một nữ nhân khác tiếp nhận một con mèo.

    Tiểu yêu tinh từ đâu tới!

    Lão miêu mở to mắt, toàn thân bùng nổ: !

    Tô Trạch Ninh nhìn thấy lão miêu và con mèo lưu manh kia, hai con mèo này sao lại có chút giống nhau? Cậu bỗng nhiên có linh cảm không tốt.

    Nhưng cậu đã không kịp ngăn cản.

    Chỉ thấy cửa kính cửa tiệm bánh ngọt truyền đến một tiếng mèo kêu thê lương, lão miêu cả người xù lông hướng ông Ngô vọt tới, vươn móng vuốt vỗ lên đầu con mèo lưu manh kia, đem con mèo lưu manh kia đánh ngã:" Tránh xa chủ nhân tôi một chút. "

    Tiểu Tuyết vội vàng đi theo sau lưng lão miêu hướng con mèo lưu manh khóc lóc nói:" Tiểu Tuyết thật sợ hãi, nhưng Tiểu Tuyết ở đây, ai cũng không được khi dễ ông nội. "

    Mèo lưu manh khinh thường nhìn Tiểu Tuyết một cái:" Tiểu Nương Pháo, cút đi. "

    Tiểu Tuyết mở to hai mắt, cả con mèo như bị sét đánh, không dám tin.

    Cái gì? Tiểu nương pháo?

    Con mèo lưu manh kia liền lật bàn, giương nanh múa vuốt đứng lên, hướng lão miêu gầm nhẹ:" Mẹ kiếp, chủ nhân của mày tao mới không có hứng thú. "Lập tức nó híp mắt nhìn Tô Trạch Ninh:" Tiểu mỹ nhân ở chỗ này, tao muốn sờ sờ tay tiểu mỹ nhân. Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, hắc hắc. "

    Tô Trạch Ninh: .

    Tiểu Tuyết lại dựng đuôi phẫn nộ xông lên, cắn vào đuôi mèo lưu manh nói:" Tiểu Tuyết ở đây, ai cũng không thể khi dễ Tiểu Đường Cao. "

    Mèo lưu manh phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.

    Ba con mèo giống như điên cuồng nhào vào nhau thành một đoàn, món tráng miệng trên bàn bị lật đổ lộn xộn.

    Phong Giai Minh thét chói tai chạy sang một bên.

    Tô Trạch Ninh vội vàng đi lên tách tụi nó ra, một cái đĩa bay về phía cậu.

    Dung Hàng vội vàng vươn tay ngăn trở, thoạt nhìn tựa như ôm Tô Trạch Ninh vào trong ngực vậy.

    Tô Trạch Ninh vội vàng cảm ơn.

    Mà lúc này, một thanh âm lạnh như băng nghiến răng nghiến lợi từ cửa truyền đến:" Tô Trạch Ninh! "

    Tô Trạch Ninh trong lòng ầm ầm một tiếng.

    Thôi xong!


    * * *

    Lời tác giả: Siêu cấp Tu La Tràng.

    Đúng, là bốn con mèo.

    Tiểu kịch trường:

    Nhiều năm sau.

    Dưới sự đánh đập (gạch chéo) của con mèo già để thuyết phục mọi người (động từ).

    Tình Thiên cuối cùng cũng chung sống hòa thuận với Tiểu Tuyết.

    Tiểu Tuyết, một con mèo búp bê trưởng thành siêu to, lúc nào cũng khóc:" Tiểu Tuyết sẽ không đánh nhau, đánh nhau sẽ làm rối lông, Tiểu Tuyết sẽ không làm con mèo xấu."

    Sau đó Thái Sơn áp đỉnh đè con mèo bò dưới thân.

    Mèo bò không có sức đánh trả, nghiến răng nghiến lợi: Tiểu Nương Pháo.
     
    Last edited: Aug 30, 2023
  9. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 91: Đề phòng tình địch hình người đã rất vất vả, chẳng lẽ anh còn phải đề phòng cả mèo sao?

    (❀˙˘˙) ♡ (˙˘˙❀)

     
    Last edited: Jan 19, 2024
  10. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 92: Phong Giai Minh sụp đổ

    (❛ ֊ ❛„)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Giai Minh tự trấn định nói: "Phó Kiêu, ý anh là sao?"

    Lúc này, điện thoại di động của cô a bỗng nhiên vang lên, là người đại diện gọi điện thoại, cô ta không chút suy nghĩ liền cúp máy. Lúc này rồi, cô ta là gì có tâm tư nhận điện thoại của người đại diện.

    Phó Kiêu gõ bàn nói nhỏ với Ngô lão đầu như đùa: "Ông thấy Tiểu Ninh thế nào?"

    Ông Ngô sửng sốt, nhìn Tiểu Ninh một chút, ông rất thích Tiểu Ninh, nhưng Tiểu Ninh không có kinh nghiệm gì, loại tiệc lớn này, Tiểu Ninh có thể thích ứng được không?

    Phong Giai Minh giống như nghe được trò cười gì đó: "Chỉ dựa vào cậu ta?"

    Tiếng chuông điện thoại di động của cô a lại vang lên, vẫn là người đại diện, cô ta cúp điện thoại, khinh thường nhìn Tô Trạch Ninh.

    Tô Trạch Ninh vốn cảm thấy không có gì, nhưng hai người tranh giành, bị ai đánh bại cũng không thể để Cho Phong Giai Minh đánh bại, há miệng nói: "Tôi thì làm sao?"

    Phong Giai Minh không để ý tới cậu, môi run rẩy, hít sâu một hơi, nhìn thần sắc Phó Kiêu phức tạp nói: "Anh làm vậy là vì trả thù tôi sao?"

    Phó Kiêu còn chưa trả lời.

    Tô Trạch Ninh không lộ dấu vết hung hăng nhéo lòng bàn tay Phó Kiêu một cái.

    Cô ta sao lại có mặt mũi trách Phó Kiêu?

    Phó Kiêu còn chưa từng trách những chuyện lộn xộn kia của cô ta, cô ta tốt xấu gì cũng chưa làm ra dáng một vị hôn thê?

    Phó Kiêu nhăn mặt, nhưng lại nắm tay Tô Trạch Ninh trấn an.

    Sắc mặt Tô Trạch Ninh mới tốt hơn một chút.

    Phó Kiêu nói: "Phong tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Trả thù? Chúng ta không có gì để mà trả thù. Đối với bữa tiệc, tôi chỉ có thể nói rất xin lỗi, người tài trợ cho bữa tiệc là Tinh Thần, tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn có đủ tư cách để quyết định ai sẽ áp trục."

    Phó Kiêu nói không sai, hắn quả thật có tư cách đó.

    Phong Giai Minh rõ ràng hơn bất cứ ai.

    Lúc trước khi cô ta ra mắt, xuất phát điểm của cô ta so với ai cũng cao hơn, cũng chính là bởi vì Tinh Thần mở đường cho cô ta.


    * * *

    Nhưng mà..

    Cô ta nhịn không được nhìn về phía Tô Trạch Ninh, nắm chặt lòng bàn tay, không thể được, cô ta còn chưa thua.

    Cô ta theo Phó Kiêu cố gắng tranh giành: "Anh tuy là tổng giám đốc của Tinh Thần, nhưng mà Tinh Thần cũng không phải chỉ có một mình anh, trước không nói Dịch Ninh không hề có danh tiếng cùng kinh nghiệm, hình tượng hiện tại của cậu ta cũng không thích hợp xuất hiện ở bữa tiệc chứ? Anh có điên cũng không thể kéo cả công ty điên theo mình được."

    Điện thoại di động của cô ta lại không hợp thời tiếp tục vang lên, vẫn là người đại diện.

    Phong Giai Minh phiền não lần nữa cúp máy.

    Người đại diện đến tột cùng là có chuyện gì, sao lại không có mắt như vậy, lúc này mà vẫn gọi tới.

    Nhưng mà cũng may, cô ta xuống tay trước, nghĩ đến những tin đồn trên mạng, trong lòng cô ta cuối cùng cũng an tâm một chút.

    Dịch Ninh không có người hâm mộ, cũng không có lực phản kháng dư luận.

    Với hình ảnh công chúng của Dịch Ninh bây giờ, để có được cơ hội này là rất khó khăn. Hơn nữa Tinh Thần cũng không phải chỉ một mình Phó Kiêu quyết định được.

    Nhưng cô ta vừa dứt lời, trên mặt Phó Kiêu ngược lại lộ ra một nụ cười.

    Nụ cười này, Phong Giai Minh đã từng vô số lần nhìn thấy khi Phó Kiêu đối mặt với đối thủ, Phong Giai Minh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

    Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên.

    Vẫn là người đại diện.

    Tim Phong Giai Mân đập lỡ một nhịp, ngón tay khẽ run nghe điện thoại, bên kia điện thoại kia là giọng nói lo lắng của người đại diện: "Tổ tông của tôi ơi, sao lúc này mới nghe điện thoại, cô hiện tại cái gì cũng đừng để ý, ngàn vạn lần đừng ra ngoài, chờ tôi, tôi lập tức đến."

    Người đại diện giống như vô cùng bận rộn, một bên gọi điện thoại một bên thông báo cho người khác, nói xong liền cúp điện thoại.

    Giống như ý thức được cái gì, Phong Giai Minh ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu hỏi: "Anh đã làm gì?"

    Phó Kiêu thản nhiên nói: "Tôi cũng không rõ lắm." Anh vốn muốn ra tay, chỉ là anh còn chưa kịp làm gì, những người Phong Giai Minh đã từng đắc tội lúc trước, quan sát một thời gian ngắn, sau khi xác định sau lưng Phong Giai Minh không còn Tinh Thần chống lưng nữa, liền khẩn cấp ra tay.

    Đương nhiên anh cũng không phủ nhận, nếu không có anh thúc đẩy, sẽ không phát triển nhanh như vậy.

    Ngồi ở đây đều là người thông minh, phần lớn đều biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt đều lộ ra biểu tình rõ ràng.

    Tô Trạch Ninh không hiểu chuyện gì mờ mịt nhìn ba con mèo.

    Cậu bỏ lỡ chuyện gì à?

    Tại sao cậu không hiểu gì? Tô Trạch Ninh nhìn quanh một vòng, kéo tay Phó Kiêu, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Anh đã làm gì?"

    Phó Kiêu thấy cậu còn không rõ tình huống, có chút bất đắc dĩ, nhưng động tác Tiểu Ninh nắm tay anh khiến anh rất hài lòng, anh không lộ dấu vết nhéo nhéo lòng bàn tay Tô Trạch Ninh nói: "Anh giúp mèo nhà anh dễ thở một chút."

    Tô Trạch Ninh bị nhéo lòng bàn tay, đột ngột đứng lên, thấy tất cả mọi người nhìn mình, lại ngượng ngùng ngồi xuống. Cậu nhịn không được trừng mắt nhìn Phó Kiêu.

    Lưu manh!

    Phải không? Giúp mèo dễ thở, đó không phải là chính mình sao?

    Tô Trạch Ninh hậu tri hậu giác cảm thấy có chút không thích hợp.


    * * *

    Lúc này, người đại diện của Phong Giai Minh rốt cục cũng đến, cô ta lo lắng đi vào, nhìn thấy Phó Kiêu ngồi ở một bên, sửng sốt, sau đó chột dạ cười cười, cũng không chào hỏi những người khác, lôi kéo Phong Giai Minh nói: "Chúng ta xuống gara dưới tầng hầm đi."

    Phong Giai Minh còn chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

    Cô ta lắc lắc tay người đại diện: "Có chuyện gì vậy?"

    Người đại diện vội vàng: "Giờ đi trước, chút tôi sẽ nói chuyện với cô sau."

    Nói xong cô ta cũng không để ý đến Phong Giai Minh không tình nguyện, kéo cô ta ra cửa.

    Nhưng vừa mới chậm trễ một chút, cửa đã bị phóng viên vây quanh, đèn flash chói mắt không ngừng, không chút khách khí hướng về phía Phong Giai Minh, Phong Giai Minh chớp mắt không mở ra được.

    Cô ta còn chưa kịp phản ứng, phóng viên giải trí đã liên tiếp đưa ra những câu hỏi sắc bén..

    "Phong tiểu thư, trước đây cô chưa bao giờ thừa nhận có tình cảm với tổng giám đốc Tinh Thần, đối với việc lần này tài xế của cô tiết lộ cô trong lúc hẹn hò với tổng giám đốc Tinh Thần, còn lén hẹn hò với em trai Phó tổng là Phó Duy, còn bị chụp cảnh hai người hôn môi cô thấy thế nào?

    " Phong tiểu thư, đối với tin đồn trên Weibo cô chân đạp hai thuyền, đồng thời hẹn hò với hai anh em Phó gia có phải là sự thật hay không? "

    " Phong tiểu thư, hiện tại cô có phải đang cùng Phó gia nhị thiếu gia Phó Duy yêu đương hay không? "

    " Phó gia nhị thiếu gia lúc cùng cô yêu đương có biết cô là vị hôn thê của Phó tổng hay không? "

    Có phóng viên ném một xấp ảnh đến trước mặt Phong Giai Minh.

    Phong Giai Minh trợn to hai mắt, tay run rẩy mở ra, đây đều là ảnh cô ta và Phó Duy hẹn hò, thậm chí còn có ảnh bọn họ hôn môi, đây đều là lúc cô và Phó Kiêu duy trì khế ước.

    Trong đầu Phong Giai Minh trống rỗng.

    Người đại diện của cô đoạt lấy ảnh chụp, ném xuống đất, khẩn trương bảo vệ Phong Giai Minh chen ra trong đám người nói:" Những thứ này đều là vô căn cứ, Giai Minh và Phó tổng chúng ta vẫn là bạn tốt. Về phần chuyện tình cảm của Giai Minh, là chuyện riêng tư của cô áy, xin mọi người đừng quá chú ý. "

    Cô ta vừa nói, vừa dẫn Phong Giai Minh đi ra ngoài.

    Nhóm phóng viên như ruồi nhặng ngửi thấy mùi thịt thối, kéo một đoàn đi theo họ.


    * * *

    Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

    Ông Ngô thở dài nói:" Phó Kiêu, cậu làm như vậy, bữa tiệc này tôi phải tìm ai đây. "

    Lúc này, Dung Hàng bỗng nhiên lên tiếng:" Bữa tiệc sao? "Anh tự tiếu thi tiêu nhìn ông Ngô nói:" Gần đây tôi không có chuyện gì, cũng muốn hợp tác với Tiểu Ninh, không biết tôi dẫn Tiểu Ninh đi cùng được không? "

    Dung Hàng cười với Tô Trạch Ninh:" Cậu nguyện ý không? "Dung Hàng tươi cười ôn nhu, giống như trăng thanh gió mát vậy.

    Đầu óc Tô Trạch Ninh choáng váng, ngay cả Dung Hàng nói gì cũng chưa nghe cẩn thận, liền vội vàng gật đầu.

    Động tác Phó Kiêu dừng lại.

    Hai người đều là người thông minh, Dung Hàng làm như vậy kỳ thật là vì phần hiệp ước kia mà có qua có lại.

    Mà không thể không nói, nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiểu Ninh, Dung Hàng làm như vậy quả thật làm cho anh không cách nào cự tuyệt.

    Chỉ là..

    Phó Kiêu nhìn Dung Hàng không biết vì sao lại có loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

    Ông Ngô vui vẻ vỗ tay:" Đúng là quá tốt, còn có gì phải do dự. "Dung Hàng có thể tới tuyệt đối là kinh hỉ, cậu ta muốn mang theo một con khỉ đi cũng không có vấn đề gì.

    Cứ như vậy, Tô Trạch Ninh không hiểu sao đáp ứng tham dự tiệc tối.

    Lúc mấy người đứng dậy chuẩn bị rời đi.

    Túi mèo trên ghế phát ra tiếng vỗ rầm rầm, con mèo lưu manh bên trong không kiên nhẫn vỗ túi mèo nói:" Mau thả lão tử ra, nhóm tiểu tiện nhân này. "

    Mọi người hai mặt nhìn nhau, Phong Giai Minh đi chật vật như vậy, sao còn nhớ mang mèo đi.

    Ông Ngô dường như không đành lòng, vừa định đưa tay ra.

    Lão miêu trong lòng ông cao lãnh meo một tiếng.

    Ông Ngô lập tức rụt tay trở về, hướng Tô Trạch Ninh nói:" Tiểu Ninh, chỗ các cậu không phải có cứu viện mèo hoang sao? "

    Tô Trạch Ninh nhìn bộ dáng con mèo háo sắc láo toét kia, không chút do dự nói:" Nó cũng không phải mèo hoang! "

    Cậu tuyệt đối sẽ không muốn!

    Cuối cùng, con mèo lưu manh kia được ông Ngô đưa đi.

    Dù sao, Phong Giai Minh cũng đã" tặng "con mèo này cho ông Ngô.


    * * *

    Trong xe bảo mẫu.

    Phong Giai Minh ngơ ngác sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại hỏi:" Chuyện gì vậy? "

    Người đại diện nghiến răng nghiến lợi nói:" Cô còn nhớ rõ cha của thư ký Trương không? Từng là tài xế cho cô, ông ta đã theo dõi và chụp những bức ảnh đó. "Phong Giai Minh vẫn rất cẩn thận, cơ bản không có hành động vượt quá khuôn phép với Phó Duy ở trong xe.

    Nhưng ông Trương kia lại theo dõi Phong Giai Minh, còn chụp những bức ảnh kia, bán cho truyền thông, bức ảnh còn đến tay đối thủ một mất một còn của Phong Giai Minh.

    Mà Phong Giai Minh sau khi rời khỏi Phó Kiêu đã ở cùng một chỗ với Phó Duy, đối thủ một mất một còn không biết thái độ Phó gia, không dám dễ dàng tung ra. Bây giờ xác định Phó gia sẽ không quản chuyện này, mới yên tâm bạo phát ra.

    Phong Giai Minh mấy năm nay tuy rằng tuyên bố độc thân với bên ngoài, nhưng mọi người cũng không phải kẻ ngốc, được ưu đãi khắp nơi, quan hệ giữa cô ta và Phó Kiêu đã là bí mật công khai trong giới giải trí, thậm chí fan hâm mộ cũng biết.

    Các fan thậm chí còn rất kiêu ngạo vì Phong Giai Minh là vị hôn thê phó Kiêu, thân phận nữ chủ nhân tương lai của Tinh Thần, tự cho mình cao hơn những người khác một bậc, cảm thấy Phong Giai Minh ca hát tất cả đều là bởi vì thật sự thích âm nhạc, thường xuyên dùng thường lợi dụng điều này cho là đúng.

    Nhưng không ngờ Phong Giai Minh lại thông đồng với em trai Phó Kiêu.

    Loại scandal này xảy ra ở nhà dân chúng bình thường đều sẽ bị chỉ trỏ, huống chi là nhân vật của công chúng?

    Mà về phần chuyện này vì sao lại lan nhanh như vậy, người đại diện không dám nghĩ.

    Chỉ là công ty tiếp thị mà bọn họ liên lạc trước đó, hiện tại đã không liên lạc được nữa.

    Nhà dột còn gặp mưa đêm, chương trình trước đó của Phong Giai Minh và Dịch Ninh cũng đã được tung ra, cuối cùng phiên bản clip và Phong Giai Minh thấy không giống nhau, mà là bản gốc đã quay toàn bộ quá trình ngay từ đầu, Phong Giai Minh phạm sai lầm đã bị Dịch Ninh chỉ ra.

    Trên mạng lại có tài khoản tiếp thị chỉ ra tài liệu đen của Dịch Ninh đều do có người thu tiền của Phong Giai Minh làm giả.

    Trong lúc nhất thời, bức tường đổ mọi người đẩy, nhiều phương tiện truyền thông đã vạch trần bộ mặt giả tạo của Phong Giai Minh, đùa bỡn nhiều tên tuổi lớn. Được xưng là bông hoa cao lãnh trong giới ca sĩ, vừa có thực lực vừa có nhan sắc, Phong Giai Minh đã gục ngã, một lượng lớn người hâm mộ đều quay lưng.

    Ngay cả Phó Duy cũng bị người chỉ trích.


    * * *

    Trong căn hộ tình yêu của Phó Duy và Phong Giai Minh.

    Lại cúp một cuộc gọi chấm dứt hợp đồng, Phong Giai Minh phờ phạc ngồi trên sô pha, nhìn Phó Duy hỏi:" Anh không có biện pháp nào sao? "

    Phó Duy dịu dàng an ủi Phong Giai Minh nói:" Chúng ta công bố tin tức kết hôn ra bên ngoài, như vậy truyền thông sẽ không còn gì để nói. "Mặc dù hắn biết mình và Phong Giai Minh ở bên nhau sẽ không thuận lợi như vậy.

    Chỉ là thật không ngờ lại biến thành như bây giờ.

    Phong Giai Minh không muốn như vậy, sự nghiệp nhiều năm của cô ta đến nay có thể nói là một lần bị hủy hoàn toàn, cô ta không thèm lựa lời nói:" Anh không có cách nào để cho truyền thông dưới trướng Tinh Thần buông lỏng sao? Anh cũng là nhị thiếu của Tinh Thần đó. "

    Người nói vô tình, người nghe có tâm.

    Trong lòng Phó Duy đau đớn, nắm chặt nắm đấm.

    Hắn chưa từng tham dự hoạt động của Tinh Thần, trong Tinh Thần cũng sẽ không có người cho hắn mặt mũi, huống chi hắn còn cùng ông nội nháo túi bụi, hắn cũng không có mặt mũi đi cầu đại ca.

    Chỉ là..

    Nhìn người phụ nữ hắn yêu, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

    Có lẽ Khổng tổng nói đúng, quyền lợi quả thật là thứ tốt.

    Tối thiểu sẽ không để cho mình bất lực như thế, đáng tiếc chuyện đại ca từ nhỏ đã biết, còn hắn hiện tại mới hiểu được.

    Hít sâu một hơi, hắn trầm giọng nói:" Giao cho anh. "

    Nói xong, hắn xoay người, gọi điện thoại cho Khổng tổng.

    Đô đô vài tiếng âm thanh điện thoại vang lên.

    Đầu dây bên kia, tiếng Khổng tổng hòa ái vang lên:" A Duy? Có chuyện gì vậy? "

    Trong mắt hắn thâm trầm chợt lóe lên, hướng Khổng tổng nói:" Chuyện lần trước ông nói, con đã nghiêm túc nghĩ tới, con đáp ứng."
     
    Last edited: Aug 30, 2023
Trả lời qua Facebook
Loading...