Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, Oct 21, 2021.

  1. Chương 230: Bí mật này chỉ có nàng biết (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 16 others like this.
  2. Chương 231: Phản bội (canh ba)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 15 others like this.
  3. Chương 232: Người một nhà (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 14 others like this.
  4. Chương 233: Ai? (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 15 others like this.
  5. Chương 234: Bí mật (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Thanh Sơn nói ra một cái tên.

    "Ưng Trác."

    Mộ Thanh Lan đối với cái tên này không có ấn tượng gì, khẽ nhíu mày:

    "Người này có thân phận lai lịch thế nào? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?"

    Triệu Thanh Sơn cười khổ một tiếng.

    "Tam thiếu, ngài không biết người này cũng là bình thường, bởi vì gã không phải là người của Thánh Nguyên đế quốc!"

    Mộ Thanh Lan trong lòng nhảy dựng: "Ý của ngươi là --"

    Triệu Thanh Sơn gật đầu.

    "Người đó là người của Đế quốc Già Diệp."

    Đế quốc Già Diệp.

    Đó là Đế Quốc ở biên giới của Đế Quốc Thánh Nguyên. Giữa hai bên cách bởi một sa mạc rộng lớn, nhưng hàng ngàn năm nay, luôn tranh chấp không ngừng.

    Bao gồm cả những người Mộ Phong, tất cả họ đều chết dưới tay của Đế Quốc Già Diệp.

    Mộ Thanh Lan hiểu ra: "Ý của ngươi là, Lý Hồng Phi không chỉ có lén liên hệ với An Bỉnh Hoài, mà còn bán đứng rất nhiều tin tức cho Ưng Trác, mới có thể xảy ra chuyện của Lạc Nhật Nhai?"

    Triệu Thanh Sơn thần sắc có chút phức tạp, do dự một chút, nói:

    "Kỳ thực cũng không hoàn toàn là vậy. Tên Ưng Trác này cũng không nổi danh, cho dù là ở Đế Quốc Già Diệp, cũng không có bao nhiêu người biết đến gã ta, nhưng ở Cửu Qua, gã ta lại có tiếng tăm lừng lẫy."

    Mộ Thanh Lan "Ồ" một tiếng.

    "Vậy thì có vẻ như người này cũng có một ít bản lĩnh."

    Triệu Thanh Sơn gật đầu: "Gã ta có thiên phú tu luyện không cao, nhưng đầu óc nhanh nhạy, hơn nữa thủ đoạn rất nhiều, mấy năm nay gã ta ở biên cương tuy khá nhàn rỗi, nhưng trên thực tế lại là phụ tá của Thống lĩnh quân đội Đế quốc Già Diệp. Kỳ thật gã ta trước đây không có ở Cửu Qua, mà là ở nơi khác của biên cảnh. Hễ gã ta đi tới đâu, thì nơi đó nhất định sẽ phát sinh tranh chấp, mà Đế quốc Già Diệp vĩnh viễn cũng sẽ không thua. Cho nên, người dân Cửu Qua đối với tên của gã ta, cũng là như sấm bên tai."

    Mộ Thanh Lan có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới trong Đế quốc Già Diệp lại có nhân vật lợi hại như vậy.

    Trước đây nàng không biết nhiều về biên cương, đương nhiên chưa từng nghe nói qua.

    Nhưng lúc này, chỉ bằng vài câu nói, thì nàng đã cảm thấy Ưng Trác này, nhất định không đơn giản.

    "Cho nên, gã ta không phải dựa vào thực lực tu luyện của bản thân, mà là dựa vào đầu óc?"

    Triệu Thanh Sơn bất đắc dĩ: "Đúng vậy, mà cũng bởi vì như vậy, mỗi lần gã ta xuất hiện, đều phải có rất nhiều cường giả đi theo bên cạnh. Người bình thường căn bản không thể đả thương được gã ta. Mãi cho đến khi ta phát hiện Lý Hồng Phi dị thường, mới biết được gã ta đã âm thầm đến Cửu Qua, hơn nữa thời gian cũng không ngắn, ước chừng đã khoảng hai năm."

    Mộ Thanh Lan dừng lại một chút: "Nói cách khác, gã ta phải mất hai năm, mới có thể sắp đặt được tình huống như vậy?"

    Nếu đúng như vậy, thì Mộ Thanh Lan hoài nghi, tên Ưng Trác này, vốn chính là đến vì Mộ Phong!

    Mộ Phong đã ở Cửu Qua được năm năm, nhưng gã ta vì một kích này, mà đã đợi ở đây khoảng hai năm trời.

    Điều này đòi hỏi loại nhẫn nại nào chứ? Gã ta hận Mộ Phong đến mức nào? Mà lại có thể muốn giết nhiều người cùng một lúc như vậy?

    Cái tên màu máu trong Phù Thế Quyết đột nhiên hiện lên trong đầu Mộ Thanh Lan, trong lòng như bị thứ gì đó kéo mạnh - nếu cha rơi vào tay người như vậy, chỉ sợ là sống không bằng chết!

    Nghĩ cũng biết, người như vậy, nếu thật muốn đối phó một người, thì người đó nhất định sẽ bị tra tấn vô cùng thê thảm!

    "Ngươi biết gã hiện tại ở đâu không?"

    Trên mặt Triệu Thanh Sơn lộ ra vẻ áy náy.

    "Thuộc hạ bất tài, lúc đó tình cờ biết được chuyện này, vô cùng tức giận, đến đối chất với Lý Hồng Phi. Kết quả, lại là rút dây động rừng, khiến hắn ta nhận ra có điều không ổn. Sau đó, hắn ta kiên quyết phủ nhận, còn âm thầm cắt đứt liên lạc với Ưng Trác. Thuộc hạ.. thuộc hạ nhất thời sơ suất, đã để mất manh mối."

    Nói đến đây, Triệu Thanh Sơn tràn đầy tự trách.

    Mộ Thanh Lan trong lòng khẽ động, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng dựa theo tính tình của Lý Hồng Phi, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ làm như vậy.

    Họ ở ngoài sáng, còn đối phương ở trong tối, tự nhiên là rất khó đối phó.

    Mộ Thanh Lan trấn an nói: "Không sao, mặc kệ như thế nào, người này cũng rất quan trọng. Hiện tại chúng ta đã có chút manh mối, còn tốt hơn so với ruồi nhặng cứ lao tới không mục đích."

    Triệu Thanh Sơn trong lòng cảm kích, lại nói:

    "Đúng rồi, tam thiếu, vừa rồi ngài có phải đã đã thẩm vấn An Bính Hoài đúng không?"

    Mộ Thanh Lan gật đầu: "Hắn ta nói về chuyện Lý Hồng Phi. Hình như trước đây hắn ta có chút ý kiến với Lý Hồng Phi, nhưng lần này hắn ta hoàn toàn mất lòng tin đối với Lý Hồng Phi, nên đã nói hết những chuyện có liên quan."

    Nhưng mà cho dù thế nào, nó cũng không có ý nghĩa gì.

    Lý Hồng Phi có thể sống bao lâu, cũng vẫn là một vấn đề.

    "Nhưng mà, hắn ta cắn răng không chịu nói những vấn đề khác." Mộ Thanh Lan nhún vai.

    Triệu Thanh Sơn cười khẩy.

    "Hắn ta là một kẻ tham lam ích kỷ như vậy, đương nhiên không dám nói."

    Mộ Thanh Lan có chút kinh ngạc: "Ngươi nói thế nào?"

    Triệu Thanh Sơn nhìn nàng với ánh mắt sáng rực.

    "Ngài có biết, hắn vì sao muốn giết ta, nhưng vẫn không động thủ không?"

    Trái tim của Mộ Thanh Lan, đột nhiên nâng lên.

    "Bởi vì.."

    "Hắn ta cho rằng ta biết bí mật lớn nhất của phủ Thống lĩnh, cho nên mặc dù hận ta vô cùng, nhưng hắn ta vẫn không ra tay!"

    Mộ Thanh Lan sửng sốt.

    Bí mật lớn nhất của phủ Thống lĩnh?

    Tại sao nàng không nghe cha nhắc đến?

    Triệu Thanh Sơn thấp giọng nói.

    "Tam thiếu, ngài có biết, trong phủ Thống lĩnh, có một cái viện cực kỳ hoang vu vắng vẻ không?"

    Trước mắt Mộ Thanh Lan, cảnh tượng mà nàng nhìn thấy lúc đó lập tức hiện ra.

    "Ta biết. Đó có phải là cái viện có chút đổ nát và hoang vắng không?"

    Triệu Thanh Sơn nhíu mày: "Đổ nát? Hoang vắng? Không phải chứ? Chỉ là thời gian đã lâu, nhìn có chút không hợp với phủ Thống lĩnh thôi mà."

    Mộ Thanh Lan lắc đầu:

    "Mấy ngày trước ta đi phủ Thống lĩnh một lần, đi ngang qua đó. Trong cái viện đó hình như đã lâu không có người ở, còn có dấu vết đánh nhau, dường như cũng đã qua một thời gian. Khắp nơi đều hỗn độn, hiển nhiên đã lâu không có người tiến vào. Phủ Thống lĩnh mỗi ngày đều phái người đi tuần tra, những người đó nói nơi đó xui xẻo, không muốn đi vào."

    Nàng nói xong, liền thấy Triệu Thanh Sơn thần sắc có chút kỳ quái.

    Có vẻ bàng hoàng, tức giận nhưng cũng như giễu cợt, bâng quơ.

    Cuối cùng, trong mắt hắn trở lại sự bình tĩnh.

    "Ha ha.. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới.. An Bính Hoài làm sao có thể bỏ qua nơi đó chứ? Xem ra, đã hoàn toàn cướp sạch nơi đó rồi."

    Mộ Thanh Lan cảm thấy mình hình như đoán được cái gì.

    "Ở nói đó có thứ mà hắn ta rất muốn?"

    Nhưng mà khi nàng nghe cha trò chuyện, lại nói cái viện đó là một nơi rất nhàn nhã và thú vị. Người trong phủ Thống lĩnh tự động cô lập nơi đó, sẽ không dễ dàng bước vào, nhưng bọn họ cũng không sợ hãi cũng không chán ghét, ngược lại thường xuyên mang theo một tia tò mò cùng kính sợ.

    "Hình như có người ở đó phải không? Nhưng khi ta đến xem, rõ ràng là trống rỗng."

    Triệu Thanh Sơn thở dài.

    "Ngài nói không sai, trước đây ở đó vẫn luôn có người ở. Hơn nữa mấy chục năm nay, luôn là người đó."

    "Nghe nói người đó là một vị lão nhân của phủ Thống lĩnh, cũng không biết ông ấy đã bắt đầu sống ở đó từ bao giờ, bất luận là ai làm Thống lĩnh, cũng sẽ không quấy rầy người đó. Cái này hình như đã trở thành luật bất thành văn, bình thường rất ít người nhìn thấy ông ấy đi ra ngoài, đại bộ phận người trong phủ Thống lĩnh đều chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của người đó. Ngay cả chúng tôi cũng không."

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại nhớ đến mẹ nàng dường như đã đề cập đến điều đó, bây giờ nghĩ lại, cả hai người họ có lẽ đều đã gặp qua người đó.

    Chỉ là không biết, rốt cuộc là nhân vật nào, lại có thể ở trong phủ Thống lĩnh như vậy.

    "Không biết An Bỉnh Hoài lấy được tin tức từ đâu, còn tưởng rằng người nọ có bảo vật hiếm có, vừa vào phủ Thống lĩnh liền bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết chờ đợi. Kết quả, không bao lâu sau, ta đi ngang qua chỗ đó, liền bị gọi vào."

    "An Bính Hoài nghĩ rằng ta đã lấy bảo vật đó, vì vậy bắt đầu nhắm vào ta, bắt giam ta ngay lập tức. Đồng thời, hắn ta thậm chí còn định động thủ với người đó, nhưng trước khi hắn ta hành động, người đó đã rời khỏi phủ Thống lĩnh, không có dấu vết."

    "Cứ như vậy, An Bỉnh Hoài tự nhiên cho rằng người nọ giao hết thảy cho ta, tra tấn thẩm vấn không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua, ta lại không biết, hắn ta lại có gan lớn như vậy, dám trực tiếp xông vào đoạt lấy."

    Lúc này Mộ Thanh Lan mới chợt hiểu ra.

    An Bính Hoài thật đúng là táo bạo.

    Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì cũng có thể đoán được, người có thể bình yên ở phủ Thống lĩnh mấy chục năm, là người mà hắn ta có thể dễ dàng khiêu khích sao?

    Nhưng hắn ta lại mê muội đến mức dám mạo hiểm như vậy!

    "Chuyện này gần như rất ít người biết, hơn nữa hắn ta hình như cũng sợ chuyện này bại lộ." Triệu Thanh Sơn hơi nhíu mày: "Chỉ là ta cũng không biết người đó là ai, tuy rằng lúc ấy ông ấy cho ta đi vào, nhưng ta cũng không có nhìn thấy người, chỉ nghe được tiếng nói. Sau đó, ông ấy liền rời đi."

    Điều này thì phiền phức hơn rồi.

    Mộ Thanh Lan thầm nghĩ.

    Ở Đế đô, nàng đã nghe rất nhiều tin đồn về biên cương, nhưng lại chưa từng nghe nói qua người này.

    Mức độ thần bí đúng là có thể thấy được một ít.

    Mộ Thanh Lan luôn cảm thấy, người đó hẳn là rất không bình thường, thứ mà An Bính Hoài muốn, chắc là không chỉ là bảo vật đơn giản như vậy.

    Mà An Bính Hoài sở dĩ có tật giật mình như vậy, sợ Triệu Thanh Sơn nói ra chuyện này, nhất định là bởi vì sợ bị người ta truy cứu.

    Ai có thể làm cho hắn ta sợ hãi?

    Chỉ có một vị ở trên cùng của triều đình đó.

    Mộ Thanh Lan cảm thấy, hình như mình đã vô tình chạm vào một bí mật to lớn.

    Mặc dù bây giờ nàng không thể nhìn rõ, nhưng đã có thể cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt trong đó.

    Nói nhiều như vậy, sắc mặt Triệu Thanh Sơn lại tái nhợt.

    Mộ Thanh Lan cười nói: "Ngươi mau chóng nuốt viên Nguyên Đan này vào đi, còn có Hỏa Linh Nguyên Tinh. Nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, còn có rất nhiều việc cần ngươi phải làm đấy."

    Nàng không nói lời an ủi nào nữa, chỉ một câu này thôi.

    Nhưng điều này ngược lại khiến Triệu Thanh Sơn trở nên can đảm và tự tin hơn.

    Hốc mắt hắn đỏ hoe, có một tia sáng yếu ớt lập lòe:

    "Tính mạng này của ta là của ngài, sau này dù cho có vượt lửa băng sông, chết muôn lần cũng không từ nan!"

    * * *

    Mộ Thanh Lan đi ra khỏi phòng, đưa cho Lưu Khải Toàn một khối Hỏa Linh Nguyên Tinh, bảo hắn mau chóng tu dưỡng thân thể thật tốt, đồng thời dặn dò Giang Đại Nguyên chăm sóc hai người bọn họ, để không gặp nguy hiểm nữa.

    Dặn dò xong những điều này, nàng bất giác nhìn về phía căn phòng đối diện.

    Trong đầu vô thức hiện lên tất cả các cảnh tượng vừa rồi.

    Đầu óc liền đơ ra một lúc.

    Nhưng rất nhanh, Mặc Vũ đã đẩy cửa đi ra ngoài.

    Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc liếc nhìn Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng xoay người rời đi, lại nghe Mặc Vũ nói:

    "Tam thiếu, thiếu chủ nhà ta có chuyện muốn thương lượng."

    Mộ Thanh Lan hơi kinh ngạc.

    "Có chuyện gì vậy?"

    Mặc Vũ lại cúi đầu:

    "Ngài đi vào sẽ biết."

    (Xong chương)
     
  6. Chương 235: Dịch dung à (canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan vừa đi vào liền nhìn thấy Vân Dực sắc mặt có chút đông lạnh.

    Không đợi nàng lên tiếng, Vân Dực đã nói:

    "Chúng ta cần phải rời khỏi Cửu Qua càng sớm càng tốt, đi đến Lạc Nhật Nhai."

    Mộ Thanh Lan sửng sốt một chút: "Làm sao đột nhiên lại gấp như vậy?"

    Vân Dực nói: "Có tin tức truyền đến, nói người của Hắc Ma Tông lại xuất hiện ở Lạc Nhật Nhai lần nữa, nếu chúng ta nhanh hơn, có lẽ chúng ta có thể gặp được."

    Mộ Thanh Lan trong lòng hiểu rõ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

    Mặc dù Vân Dực không rời khỏi phòng này, nhưng nàng biết Vân Dực có ám vệ của riêng mình.

    Mà những tin tức này, chắc chắn đã được những người đó tra xét được.

    Nàng không hỏi thêm mà chỉ gật đầu.

    "Được. Đúng lúc ta cũng đã hỏi ra một số chuyện, không bằng đi Lạc Nhật Nhai trước xem thử xem còn có chứng cứ và manh mối nào khác hay không cũng tốt."

    Vân Dực dừng một chút lại nói:

    "Bây giờ ra khỏi thành có chút phiền phức."

    Mộ Thanh Lan nhìn hắn.

    Vân Dực dừng một chút, nói:

    "Người của An Bính Hoài hiện đang tiến hành tra xét tỉ mỉ trong thành, rất nhanh sẽ tìm được nơi này."

    Mộ Thanh Lan không ngạc nhiên chút nào:

    "Động tác cũng không chậm nhỉ."

    Trông nàng có vẻ thoải mái, như thể không để tâm chút nào, nhìn thấy vẻ mặt của Vân Dực rất bình tĩnh, nàng chớp mắt:

    "Vân Dực, ngươi không phải kêu ta đến để nói chuyện này đấy chứ?"

    Vân Dực hỏi ngược lại: "Ngươi có nắm chắc đi ra ngoài được không?"

    Mộ Thanh Lan lập tức bắt lấy trọng điểm:

    "Ý ngươi là, ngươi có cách, phải không?"

    Vân Dực khựng lại, không ngờ Mộ Thanh Lan lập tức nắm được điểm quan trọng, xoa xoa giữa lông mày.

    "Ta có thể đi ra ngoài, hơn nữa có thể dẫn hai người đi ra ngoài."

    Tuy rằng hắn tạm thời không thể sử dụng Nguyên lực, nhưng hắn muốn lặng lẽ ra ngoài cũng không thành vấn đề.

    Tuy nhiên, nhiều người thế này, thì biết làm sao?

    Còn lại ba người, hắn không thể mang họ đi cùng.

    Đó là lý do tại sao hắn mới gọi Mộ Thanh Lan đến để thảo luận về vấn đề này.

    Tuy rằng hắn không phải không có lối thoát, nhưng thời gian cấp bách, nếu như có thể cứu vớt chút phiền toái, hắn sẽ tận lực cứu vớt.

    "Có thể mang theo hai người đúng không?"

    Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, đồng thời trầm tư một lát.

    "Vậy ngươi mang theo Triệu Thanh Sơn cùng với Lưu Khải Toàn được không?"

    Ánh mắt của Vân Dực hơi tối lại.

    Mặc Vũ cũng có cách để ra ngoài, như vậy chỉ còn lại Giang Đạt Nguyên, An Bính Hoài và thiếu niên trước mặt.

    Hắn phải một mình đưa hai người này ra ngoài, hơn nữa không thể thu hút bất kỳ sự chú ý nào thì phải làm sao?

    Nhìn thấy vẻ mặt của Vân Dực, Mộ Thanh Lan biết trong lòng hắn không tin vào năng lực của mình, vì vậy bất đắc dĩ dang hai tay ra:

    "Ta cũng đành chịu, hiện tại hai người kia là yếu nhất, ta còn đang nghĩ làm sao để đưa họ ra khỏi thành, nói vậy thật ra thì ngươi đã giúp ta một đại ân rồi, Giang Đại Nguyên đi với ta không có vấn đề gì, về phần An Bính Hoài.. Ta cũng không có ý định đưa hắn ta ra ngoài."

    Cái tên An Bính Hoài này, là một người có tính cách thất thường, ích kỷ tham lam. Đối với những vấn đề nàng hỏi trước đó, tất cả những gì hắn ta có thể trả lời, đều đã được trả lời, nhưng nếu hắn ta không trả lời, có tra tấn nữa cũng vô ích.

    Mộ Thanh Lan vốn định tiêu diệt hắn ta, nhưng vì tình hình ở Lạc Nhật Nhai bên kia rất cấp bách, nên tạm thời từ bỏ An Bính Hoài cũng được.

    Dù sao, chỉ cần Triệu Thanh Sơn đứng về phía bọn họ là ổn.

    Trong tương lai, An Bính Hoài nhất định sẽ tự mình giao đến tận cửa.

    Nghe Mộ Thanh Lan nói như vậy, Vân Dực cũng gật đầu, ngay lập tức hỏi:

    "Ngươi không sợ hắn ta trở về, sau này sẽ dốc toàn lực đối phó ngươi sao?"

    Mộ Thanh Lan nở nụ cười nhưng trên mặt lại không hề có ý cười, nói: "Lúc ở trong địa lao, không phải đã làm chuyện này rồi sao?"

    Hữu dụng ư?

    Vân Dực khẽ cau mày: "Đó là bởi vì địa lao vốn chính là ngươi thiết kế, xem như địa bàn của ngươi, ngươi tự nhiên chiếm cứ ưu thế. Nhưng ngươi chớ quên, hắn ta dù sao cũng là thống lĩnh Cửu Qua, nếu hắn muốn đối phó người nào, hơn nữa là một người đã không có bối cảnh gì như ngươi, tuyệt đối không phải khó."

    Mộ Thanh Lan chớp mắt:

    "Ai nói ta không có bối cảnh?"

    Nàng nhìn Vân Dực từ trên xuống dưới, nói một cách tự tin:

    "Ngươi không phải chỗ dựa của ta sao?"

    Vân Dực không ngờ nàng sẽ nói thẳng điều này trước mặt mình, lập tức sững người tại chỗ trong giây lát.

    Thiếu niên đó hai mắt sáng ngời, khóe môi hơi nhếch, khóe mắt cùng lông mày đều mang một ý cười lười biếng bừa bãi.

    Như thể đang nói về một điều hết sức bình thường.

    Đột nhiên trong lòng Vân Dực dâng lên một thứ gì đó dày đặc, không cách nào ngăn lại.

    Dường như có thứ gì đó đang trào dâng không thể kiểm soát, sắp lật đổ thứ gì đó.

    Trước đây, luôn có một bàn tay vô hình trấn áp những thứ đó, nhưng thời gian gần đây, hắn phát hiện mình không còn kiềm chế được cảm giác này nữa.

    Có đôi khi hắn sẽ suy nghĩ lại, nhưng có đôi khi cũng sẽ buông thả.

    Ví dụ như bây giờ, hắn không muốn bận tâm đến những điều đó.

    Nhìn thấy nụ cười trong mắt thiếu niên tuấn tú, hắn cũng chợt cười theo.

    Hắn xưa nay rất ít cười, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, giữa lông mày và ánh mắt lại ẩn chứa sự quyến rũ vô tận, phiêu lãng bồi hồi.

    Giống như đóa hoa trên núi tuyết, đột nhiên nở rộ, rực rỡ chói mắt.

    Mộ Thanh Lan nhìn ngẩn ngơ một chút.

    Nhưng sau đó, Vân Dực đột nhiên ho hai tiếng.

    Hai tiếng đó rất áp lực, nhưng lại khiến sắc mặt hắn hơi tái đi.

    Mộ Thanh Lan tiến lên vài bước, thấp giọng hỏi:

    "Ngươi sao rồi?"

    Vân Dực lắc đầu, kìm nén khí huyết đang dâng trào trong lồng ngực.

    "Không có gì."

    Mộ Thanh Lan biết hắn sẽ nói như vậy, nên cũng không hỏi thêm nữa.

    Nàng vốn cho rằng Vân Dực lần này tình huống so với ở trong Trung Nguyên Bí Cảnh lần đó tốt hơn một chút, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

    Đường máu trên ngực Vân Dực mà nàng nhìn thấy trước đó hiện lên trong đầu, làm cho nàng luôn cảm thấy có chút bất an.

    Sau khi suy nghĩ về nó, cuối cùng chỉ nói một câu:

    "Các ngươi chờ ta ở ngoài thành mười dặm, ta sẽ nhanh chóng đi ra, vô luận là tình huống như thế nào, ngươi tuyệt đối không được dùng Nguyên lực."

    Xung quanh hắn có ám vệ, nhưng Mộ Thanh Lan có chút nghi hoặc, ám vệ của hắn cũng có thể không biết việc này.

    Lúc này đây, cũng chỉ có thể khuyên vài lời.

    Vân Dực vừa định nói gì đó, nhưng ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt nghiêm túc khác thường đó, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

    Một lúc sau, mới nói:

    "Được."

    * * *

    Không lâu sau, Vân Dực đã mang theo hai người cùng rời đi.

    Có Mặc Vũ đi theo bên cạnh, Mộ Thanh Lan cũng cảm thấy yên tâm một ít.

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại ở trong phòng, cũng khá lâu.

    Còn Giang Đạt Nguyên ở bên ngoài canh chừng An Bính Hoài.

    Thấy dáng vẻ thê thảm này của An Bính Hoài, trong lòng hắn rốt cuộc cũng phun ra một hơi khó chịu!

    Đáng tiếc hiện tại còn không thể giết hắn ta.

    Tuy nhiên, chỉ cần họ tìm ra sự thật ở Lạc Nhật Nhai, đó sẽ là ngày chết của An Bính Hoài!

    Nghĩ như vậy, Giang Đại Nguyên cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.

    Hắn lạnh lùng nhìn An Bính Hoài:

    "An Bính Hoài, Cửu Qua cư nhiên có người như ngươi làm thống lĩnh, thật sự là xui xẻo tám kiếp!"

    An Bính Hoài ý thức mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra Giang Đạt Nguyên, lập tức trên mặt lộ ra một tia châm chọc:

    "Ngươi, ngươi là thứ gì, dám nói chuyện với ta như vậy sao?"

    Chỉ là một đội trưởng hèn mọn mà thôi!

    "Ngươi có thể sống đến bây giờ, thì cũng xem như mạng lớn. Nhưng mà, các ngươi cười cũng không được bao lâu đâu." An Bính Hoài nói, trong ánh mắt xẹt qua một tia oán độc.

    Giang Đại Nguyên sắc mặt thay đổi:

    "Những kẻ đuổi giết ta đó, là do ngươi phái đến?"

    An Bỉnh Hoài cười khẩy một tiếng.

    "Cũng chỉ là một con chó đi lạc mà thôi! Đáng lẽ phải chết ở Lạc Nhật Nhai từ lâu rồi!"

    Chỉ có điều thật không ngờ tới, Giang Đạt Nguyên vậy mà có thể trốn thoát thành công, thậm chí còn tìm thấy Mộ Lăng Hàn!

    Đã vậy hắn còn dám trở lại!

    Trong lòng An Bình Hoài vô cùng hận, nếu không phải có con sói đen nhỏ ngồi bên cạnh, thì hắn ta đã nhào tới, xé xác Giang Đạt Nguyên rồi!

    Đáng tiếc.. Loại Nguyên thú không biết chủng loại này có hàm răng cực kỳ sắc bén, thật sự không dễ khiêu khích.

    Ánh mắt của hắn ta chậm rãi quét qua Tiểu Hắc Lang.

    Tiểu Hắc Lang lập tức nhe răng ra.

    An Bính Hoài đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cánh tay dường như càng thêm đau!

    Giang Đạt Nguyên hài lòng nhìn thoáng qua Tiểu Hắc Lang:

    "Làm tốt lắm!"

    Trong lòng của hắn rất hài lòng đối với Tiểu Hắc Lang, nhưng mà Tiểu Hắc Lang dường như cũng không quá vui sướng, nghe xong lời này cũng chỉ là lười biếng nằm xuống.

    Xem ra ngoại trừ tam thiếu, thì nó đối với ai cũng đều lãnh đạm như vậy.

    Nhưng mà, Giang Đạt Nguyên cũng không quan tâm lắm, nếu tam thiếu được con sói đen nhỏ này giúp đỡ, thì đúng là rất tốt.

    Đúng lúc này, cửa "két" một tiếng, rốt cục mở ra.

    Giang Đạt Nguyên quay đầu lại: "Tam thiếu, ngài ra--"

    Những từ còn lại mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nhổ chúng ra.

    Giang Đạt Nguyên mở to mắt không thể tin được.

    "Ngươi, ngươi, ngươi là!"

    Hắn lại liếc nhìn ra phía sau cánh cửa - Đúng mà! Đây là căn phòng tam thiếu vừa mới ở mà!

    Nhưng, nhưng tam thiếu đã đi đâu?

    Còn người trước mặt này là ai?

    Nhìn thấy phản ứng của Giang Đạt Nguyên, Mộ Thanh Lan không thể nhịn cười.

    "Sao vậy, ngươi không biết ta?"

    Giọng nói vọng ra, vẫn là giọng thiếu niên quen thuộc đó.

    Giang Đạt Nguyên trợn to hai mắt, lắp bắp nói: "Tam, tam thiếu?"

    Mộ Thanh Lan gật đầu: "Vậy thì ai?"

    Giang Đạt Nguyên vẫn không thể tin được, người trước mặt này, sao có thể..

    Làm sao mà tam thiếu có thể dịch dung thành như vậy được chứ?

    Hắn gần như không thể nhận ra!

    Tuy nhiên, giọng nói và khí tức của người này, rõ ràng là của tam thiếu..

    Một nụ cười xấu xa hiện lên trên mặt Mộ Thanh Lan.

    "Nhìn phản ứng của ngươi, ta cũng đã an tâm rồi, những người đó chắc là cũng sẽ không nhận ra."

    Giang Đạt Nguyên ngập ngừng muốn nói gì đó như lại thôi.

    Những người đó không nhận ra đã đành, nhưng hắn sợ đến lúc đó ngay cả Vân thiếu chủ cũng không nhận ra luôn đấy!

    * * *

    Khi nhóm người Mộ Thanh Lan ra ngoài lần nữa, họ rõ ràng cảm thấy bầu không khí đã khác.

    Trên toàn bộ đường phố dường như có ít người hơn, hơn nữa còn có các đội binh lính thỉnh thoảng đi tuần qua.

    Vẻ mặt bọn chúng rất nghiêm túc, ánh mắt dò xét khắp nơi, hiển nhiên là đang tìm người.

    Thỉnh thoảng, khi gặp phải những người khả nghi, chúng sẽ ngay lập tức bước tới để chất vấn họ.

    Mỗi người đều biết là tình hình không ổn.

    Giang Đạt Nguyên theo bản năng nhìn vào Mộ Thanh Lan, nhưng lại thấy biểu cảm của nàng vẫn thoải mái thản nhiên, như thể không quan tâm chút nào.

    Cuối cùng, có một nhóm binh lính đi đến.

    "Ai?"

    (Xong chương)
     
  7. Chương 236: Ra khỏi thành (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 15 others like this.
  8. Chương 237: Rủi ro! (Canh ba)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, AYing07 and 13 others like this.
  9. Chương 238: Cửa Thành Chi Trận (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 14 others like this.
  10. Chương 239: Chiến đấu đến cùng! (Canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Phuc4mat and 16 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...