Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nghiên Di, Nov 3, 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Last edited: Jul 26, 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 321: Tính toán của Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe bà cụ Đường nói như vậy, Long Liên Tâm không dám gọi Long Mặc Nhiễm nữa, để tránh bà cụ nghi ngờ.

    Đường Âm nghe thấy Long Liên Tâm gọi Long Mặc Nhiễm lại, biết là muốn kéo Long Mặc Nhiễm đối phó với mình nên Đường Âm đột nhiên có linh cảm, nước mắt lập tức lăn dài.

    Long Mặc Nhiễm đang trò chuyện cười đùa với Đường Âm, nhưng không hiểu sao Đường Âm lại đột nhiên trở nên như thế này.

    "Chị Tiểu Nhiễm, mẹ đang gọi chị đấy!" Đường Âm buồn bã lại ủy khuất nói.

    "Không sao, em sao vậy? Tiểu Âm, em có chuyện buồn sao?" Long Mặc Nhiễm không biết tại sao Đường Âm lại như vậy, đành phải hỏi để tỏ vẻ quan tâm.

    "Không có việc gì. Mẹ không muốn chị Tiểu Nhiễm chơi với em!" Đường Âm cố ý kìm lại tiếng nức nở nói.

    "Không thể nào? Dì chị không có!" Long Mặc Nhiễm thật sự không nghĩ như vậy, dù sao Long Liên Tâm mấy ngày nay ở Đường gia tán gẫu cười nói, không nhìn kỹ cũng sẽ nhìn không ra.

    "Chị Tiểu Nhiễm không biết, em không phải con gái ruột của mẹ, mà là chị cả." Đường Âm cố ý nhấn mạnh câu này.

    Long Mặc Nhiễm không biết Đường Âm không phải là con gái của Long Liên Tâm, cô ấy nghĩ Long Liên Tâm có hai cô con gái. Hóa ra Đường Âm không phải là con gái của Long Liên Tâm!

    "Cho nên mẹ vẫn luôn ghét em!" Thừa dịp Long Mặc Nhiễm kinh ngạc, Đường Âm cố ý nói tiếp: "Ngay cả cháu gái chơi với em, mẹ cũng không muốn."

    "Chị Tiểu Nhiễm, em không hư như mẹ nghĩ. Em cũng muốn giống như chị cả, hiếu thuận với bà ấy!" Đường Âm nói xong, liền nhẹ giọng khóc, mấy ngày nay Long Mặc Nhiễm đi dạo với Đường Âm, học nấu ăn, cảm thấy Đường Âm là một cô gái tốt, nhưng dì không muốn như vậy sao? Long Mặc Nhiễm cảm thấy là Đường Âm đã suy nghĩ quá nhiều.

    "Tiểu Âm, đừng nghĩ như vậy! Dì sẽ không làm như vậy! Yên tâm đi!" Long Mặc Nhiễm chỉ cho rằng Đường Âm không phải là con gái ruột của Long Liên Tâm, vì vậy mà nhạy cảm, vì vậy liền an ủi. Đường Âm trình diễn xong, ngoan ngoãn lau nước mắt, trò chuyện và cười đùa với Long Mặc Nhiễm.

    Long Liên Tâm không nói thầm với Long Mặc Nhiễm, chỉ có thể cau mày.

    Đường Âm nói xong những gì muốn nói, ngày hôm sau liền tìm lý do nói có việc ở công ty cần xử lý, hôm nay sẽ không về nhà, bà cụ còn kêu cô về sớm, Đường Âm đi đến tìm Mạc Úc Sở.

    "Mấy ngày nay em ở Đường gia sao?" Mạc Úc Sở không thể tin được Đường Âm có thể ở Đường gia nhiều ngày như vậy, trước đây ở Đường gia thêm một đoạn thời gian, liền cảm thấy không thoải mái.

    "Ừ, đi mua sắm với Long Mặc Nhiễm!" Đường Âm chống cằm, đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra ở nhà.

    "Vậy sao hôm nay lại rảnh?"

    "Cho Long Liên Tâm một cơ hội để lôi kéo Long Mặc Nhiễm!" Mục đích của Đường Âm là để Long Liên Tâm có cơ hội nói chuyện riêng với Long Mặc Nhiễm, như vậy bà ta nhất định sẽ nói Đường Âm tệ đến mức nào, mà Long Mặc Nhiễm vừa mới nghe Đường Âm nói hôm qua xong. Ấn tượng đối với Long Liên Tâm sẽ giảm, vì vậy ngay cả khi cô ấy đứng cùng một chiến tuyến với Long Liên Tâm cũng sẽ không quá phận với mình, Đường Âm chính là muốn để Long Mặc Nhiễm hiểu biết dì của cô ấy, nếu cô ấy giúp đỡ Long Liên Tâm, Đường Âm sẽ không nương tay, thậm chí còn đối phó cô ấy, dù sao cô sống lại đời này là để trả thù.

    "Em còn có thể cho cơ hội như vậy sao?" Mạc Úc Sở biết Đường Âm nhất định đã sớm tính toán.

    "Ừ, xem Long Mặc Nhiễm có giống dì của cô ấy không, kết thù với em!"

    Long Liên Tâm không tìm được cơ hội nói chuyện với Long Mặc Nhiễm, bà cụ cũng nói để Long Mặc Nhiễm ở nhà với bà, nhưng mấy ngày nay Đường Âm vẫn kéo Long Mặc Nhiễm đi lòng vòng, khó lắm hôm nay Đường Âm mới không có ở nhà.

    Long Liên Tâm vội vàng rủ Long Mặc Nhiễm đi cùng bà ta đến thẩm mỹ viện, vừa để tránh ánh mắt của bà lão, vừa để có cơ hội nói chuyện riêng với Long Mặc Nhiễm.

    "Tiểu Nhiễm, Tiểu Âm rất bận rộn, đừng quấy rầy con bé!" Long Liên Tâm đã thay đổi sự thù địch trước đây của bà ta đối với Đường Âm, thoạt nhìn rất lo lắng Đường Âm sẽ mệt mỏi.

    "Vâng, được, dì!" Long Mặc Nhiễm ngoan ngoãn đồng ý.

    "Tiểu Âm từ nhỏ đã không lớn lên cùng dì, không có mẹ dạy, dì sợ con bé sẽ làm hư con." Long Liên Tâm bắt đầu từng bước thấm nhuần suy nghĩ xấu về Đường Âm đối với Long Mặc Nhiễm.

    "Dì, Tiểu Âm có phải là con gái của dì không?" Long Mặc Nhiễm xác nhận lại. Nhìn thấy biểu hiện của Đường Âm trong Đường gia những ngày này, cảm thấy cô ấy đối xử với Long Liên Tâm giống như mẹ ruột của mình. Nếu Đường Âm không nói cô ấy không phải con ruột của Long Liên Tâm, cô sẽ không nghĩ như vậy.

    "Làm sao cô ta có thể là con gái dì? Con thấy cô ta giống dì sao?" Long Liên Tâm rất không vui nói, bà ta ghét người khác nghĩ Đường Âm là con gái mình, nhưng bây giờ ngoại trừ một số bạn cũ biết con gái bà ta là Đường Nhan, những người người mới nổi tiếng đều nghĩ Đường Âm cũng là con gái của bà ta, bà ta lại không thể giải thích với từng người một, vì vậy bà ta chỉ có thể hờn dỗi ở nhà, bà cụ muốn bà ta coi Đường Âm như con gái ruột của mình, vì vậy bà ta chỉ có thể hàng ngày diễn cảnh mẹ con tình thâm với Đường Âm, ngay cả Long Mặc Nhiễn cũng tưởng họ là mẹ con!

    "Cô ta chỉ là con gái riêng của dượng con mà thôi." Long Liên Tâm kiêu ngạo nói: "Nếu không phải bà cụ coi trọng năng lực của của cô ta ở Đường gia, ai sẽ nhớ tới cô ta!"

    Long Mặc Nhiễm không biết Long Liên Tâm rất ghét Đường Âm, những ngày này cô ấy có mối quan hệ rất tốt với Đường Âm, cảm thấy Đường Âm đối với Long Liên Tâm cũng rất tốt, làm sao Long Liên Tâm có thể ghét cô ấy nhiều như vậy!

    "Dì, con thấy Tiểu Âm đối xử với dì rất tốt!"

    Long Mặc Nhiễm muốn nói mấy câu cho Đường Âm.

    "Tiểu Nhiễm! Con không được bị cô ta lừa! Cô ta đã lừa bà cụ, lại còn muốn lừa con nữa!"

    "Chính bởi vì cô ta tới, bà cụ mới chướng mắt chị gái con, chuyện gì đều cảm thấy chị con sai, hại hôn sự của chị con và Mạc gia bị tổn hại, ở Mạc gia còn chịu khổ nhiều như vậy, hết thảy đều là sau khi Đường Âm đến ngôi nhà này."

    Trong ấn tượng của Long Liên Tâm, dường như Đường Nhan chưa bao giờ làm điều gì đáng xấu hổ, tất cả những đau khổ của Đường Nhan đều do Đường Âm mang đến.

    Long Mặc Nhiễm cảm thấy trong mắt người dì này, Đường Âm là một kẻ tội đồ ghê tởm nên dù cô có nói gì cũng vô ích.

    "Tiểu Nhiễm, con không được tin tưởng Đường Âm! Nhớ kỹ, cô ta không phải là con gái dì, vĩnh viễn sẽ không bao giờ cùng đường với dì!"

    "Con hiểu rồi." Long Mặc Nhiễm gật đầu, không nói thay Đường Âm nữa. Xem ra Đường gia bề ngoài cũng không gió êm sóng lặng như vậy, mà có mạch nước ngầm mãnh liệt, thời gian dài như vậy, cô ở Đường gia nhưng chưa từng gặp dượng, trong nhà chỉ có bà cụ và dì, ngay cả Đường Âm ra ngoài cũng không muốn về nhà.

    Trong hoàn cảnh như vậy, cô có nên cùng chiến tuyến với dì không? Long Mặc Nhiễm cảm thấy hẳn là nên quan sát một chút.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 322: Ông Bàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu không khí trên bàn cơm của Bàn khá khó xử. Bàn Ngọc Long, bởi vì ông Bàn không đồng ý anh ta và Phạm Tình Dã. Đã một thời gian dỗi không về nhà ăn cơm. Bà Bàn rất lo lắng.

    "Lâu lắm rồi Ngọc Long không về ăn cơm! Nó có thể đi đâu?" Bà Bàn lầm bầm, bữa ăn thật nhạt nhẽo.

    "Nó thích đi đâu thì đi, không về ăn cơm thì để dành thức ăn cho cả nhà!" Ông Bàn căn bản không hiểu nỗi lo lắng của Bà Bàn đối với con trai mình.

    "Tôi nói, ông không cần phải can thiệp vào chuyện của nó với Phạm Tình Dã, nếu không tại sao nó không về nhà!" Bà Bàn muốn mắng ông Bàn, nhưng ngại Bàn Giao Long và Đường Nhan ở đây, bà chỉ nói hai câu.

    "Nó nghĩ không về nhà tôi sẽ để nó hẹn hò với Phạm Tình Dã sao?" Ông Bàn đặt đũa xuống: "Nằm mơ!"

    Đường Nhan ăn nốt ngụm cuối cùng, chậm rãi nói: "Cha, Phạm Tình Dã là một nữ doanh nhân nổi tiếng ở thành phố A. Ngọc Long và cô ấy rất xứng đôi, chủ yếu là vì cô ấy có ích cho Bàn gia!"

    Bàn Giao Long sẽ không ngăn cản Đường Nhan nói những điều như vậy, anh không dám đắc tội cả Đường Nhan lẫn cha hắn.

    "Bàn gia không cần cô ta giúp!" Ông Bàn nghe được Đường Nhan nói, càng tức giận, Đường Nhan đang chế nhạo ông chọn con dâu vì tương lai Bàn gia.

    "Đúng vậy, hiện tại xem ra, nhà chúng ta không cần Đường gia trợ giúp." Đường Nhan không chút khách khí vạch trần tấm màn che của ông Bàn.

    "Đừng ỷ cô mang thai con của Bàn gia mà nói chuyện với tôi như vậy!" Ông Bàn rất tức giận, ông cảm thấy mình đã nhẫn nhịn Đường Nhan rất lâu rồi.

    "Ba, ba có thể bớt vài câu không!"

    Bàn Giao Long lên tiếng, điều này khiến Đường Nhan ngạc nhiên, anh ta trong nhà này luôn im lặng đứng về phía ông Bàn, hôm nay lại đối lập với ông Bàn, chẳng lẽ là vì cô ta sao?

    "Con cũng đứng về phía cô ta sao?" Ông Bàn rất ngạc nhiên, lúc trước ông nói với con trai mình ông cưới Đường Nhan chỉ vì Đường gia có thể dẫn dắt Bàn gia phát triển tốt hơn, bây giờ có vẻ như Bàn Giao Long đã không còn như trước trước đây!

    "Đồ bất hiếu! Tao không có đứa con trai như mày!"

    "Ông đừng tức giận như vậy!" Bà Bàn vội vàng ngăn cản Ông Bàn khi nghe thấy những lời của ông Bàn đã đi quá xa.

    Đường Nhan không muốn nhìn cha con bọn họ đánh nhau, đứng dậy trở về phòng, còn đang băn khoăn không biết bọn họ có phải đang diễn kịch hay không. Bàn Giao Long nói như vậy, hôm nay cư xử không bình thường như vậy, cô ta sẽ không dễ dàng tin anh ta đã hối lỗi.

    Bàn Giao Long cũng không muốn ở trong một ngôi nhà như vậy, đặt đũa xuống đến công ty làm việc.

    Trong một lúc, trên bàn ăn chỉ có hai người ông Bàn và bà Bàn.

    "Sao ông lại nói nghiêm trọng như vậy? Nếu vạn nhất Giao Long dỗi không về thì sao bây giờ!" Bà Bàn cau mày.

    "Nó không trở lại? Nó có thể bỏ lại đứa con trai chưa chào đời của nó sao?"

    Ông Bàn dường như biết rất rõ về Bàn Giao Long, kết luận Bàn Giao Long sẽ không giống Bàn Ngọc Long không về nhà, dù sao thì Đường Nhan cũng đang ở nhà.

    "Dù vậy, ông cũng quá đáng rồi!" Bà Bàn sai người thu dọn bát đĩa, người hầu cũng nhanh chóng thu dọn.

    "Tôi quá đáng? Tôi đã cho bọn nó rất nhiều mặt mũi rồi! Đường gia hiện tại cũng không giúp chúng ta nhiều như vậy, còn muốn tôi cung phụng con gái của bọn họ sao?"

    Chỉ vì lợi nhuận luôn là nhãn hiệu của ông Bàn, nhưng sự hòa thuận trong gia đình là mục tiêu mà bà Bàn theo đuổi, huống chi Đường Nhan bây giờ không phải là Đường Nhan trước đây, có công việc, còn chăm sóc gia đình, hà tất khiến cô ta có thù oán với Bàn gia.

    "Chuyện này tôi không ủng hộ ông! Bây giờ Đường Nhan là con dâu tôi!" Bà Bàn cũng bày tỏ thái độ, nếu không bà lo lắng ông Bàn sẽ cho rằng bà là người hòa giải, thực sự sẽ đứng về phía ông ta.

    Lúc này ông Bàn mới biết bà Bàn cũng nghĩ như vậy, trong nhà không ai ủng hộ ông ta, phụ nữ bên ngoài nhất định sẽ ủng hộ ông ta, nhưng ai nấy đều mong gia đình ông ta lục đục để có cơ hội đảo chính. Ông Bàn chỉ có thể ở nhà một mình, không thể để người ngoài biết chuyện trong nhà.

    Bà Bàn kết luận ông Bàn không dám lấy chuyện trong nhà nói đùa, mới dám thể hiện quan điểm của mình.

    "Vì cô ta đang mang thai đứa con của Bàn, tôi không so đo với cô ta."

    Cuối cùng, ông Bàn bằng một nhận xét có vẻ trang nghiêm đã kết thúc cuộc trò chuyện. Bà Bàn sau khi giành thắng lợi đã đi xoa dịu Đường Nhan.

    "Tiểu Nhan, con đừng nghe ba con nói nhảm, ông ta dám đắc tội con, nhưng ông ta có dám đắc tội cháu trai của ông ta sao? Ông ta ở nhà không có bao nhiêu uy vọng, không thích mẹ có quyền quyết định."

    Nghe bà Bàn nói như vậy, Đường Nhan toàn thân yếu ớt, muốn nói chuyện cũng không có khí lực, căn bản không nói chuyện với bà ta.

    Bà Bàn nghĩ Đường Nhan vẫn còn tức giận.

    "Con đừng tức giận, không tốt cho đứa bé, sau này còn dễ sinh bệnh cho chính mình, không đáng." Bà Bàn nói ra sự thật, năm ấy khi bà sinh Bàn Giao Long, tâm tình xinh đẹp, ông Bàn rất quan tâm bà, nhưng khi mang thai Bàn Ngọc Long, ông Bàn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm không để ý bà, bà hờn dỗi ở nhà một mình, cuối cùng còn khiến thân thể không thoải mái, trong lúc mang thai lại không thể uống thuốc, cuối sinh sau khi sinh Ngọc Long Bàn, đã mất nhiều năm để điều dưỡng thân thể, lúc này có bệnh gì, chỉ phụ nữ mới hiểu, bà Bàn vẫn nguyện ý nói cho Đường Nhan.

    Đường Nhan biết bà Bàn là người tốt nhất trong nhà, cũng không tức giận, Bàn gia là một đám động vật máu lạnh, nếu chọc giận bọn họ, không bằng nghĩ cách giết bọn họ.

    "Con không tức giận, con chỉ cảm thấy hơi mệt."

    Bà Bàn cho rằng Đường Nhan cảm thấy mệt mỏi khi phải hòa thuận với Bàn gia và phải sống cuộc sống độc thân. Sợ đến mức nhanh chóng thuyết phục Đường Nhan.

    "Tiểu Nhan, con không thể nghĩ như vậy, Giao Long đối với con vẫn là rất chân thành, con tin mẹ, nó chỉ là không thể nói lời tốt đẹp dỗ con mà thôi!"

    Đường Nhan nghe, biết bà Bàn đã hiểu sai ý của cô ta, nhịn không được nở nụ cười.

    Bà Bàn đã lâu không thấy Đường Nhan cười, bây giờ cô ta cười, bà cảm thấy trong đó có gì đó ẩn chứa sâu xa.

    "Mẹ, con chỉ cảm thấy không khỏe, không phải như mẹ nghĩ đâu." Đường Nhan thật sự không nghĩ tới rời Bàn gia, mặc kệ Bàn gia như thế nào, ít nhất so với Mạc gia mạnh hơn nhiều lần. Bà Bàn sẽ không đối đãi với cô ta giống Vạn Hàn Anh, Bàn Giao Long đối xử chân thành với mình, nhưng sẽ không hành động như Mạc Nhiên.

    Hơn nữa, hiện tại cô ta ở Đường gia hầu như không có chỗ đứng, quay về cũng sẽ mất mặt, hiện tại ở Bàn gia còn có thể có thể diện, thỉnh thoảng về thăm Đường gia, còn có thể cho bà cụ ấn tượng hiệu thuận, Long Liên Tâm ở nhà cũng sẽ sống tốt hơn, dù sao hiện tại ở Đường gia, cuộc sống của hai mẹ con họ quá khó khăn.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 323: Đường Nhan nằm viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ là lúc để Đường Âm thay đổi thời đại.

    Bà Bàn nghe Đường Nhan không muốn rời khỏi Bàn gia, an tâm.

    "Tiểu Nhan, con nói con không có sức sao? Chẳng lẽ sắp sinh! Mẹ đưa con đi bệnh viện." lúc này, chỉ cần đứa nhỏ có chuyện gì, bà Bàn sẽ lo lắng muốn chết.

    "Mẹ, con đi nghỉ ngơi một chút là được rồi." Tình huống như vậy Đường Nhan không phải xảy ra một lần hai lần, cho nên cô ta cũng không quá quan tâm.

    Bà Bàn quá khẩn trương, Long Liên Tâm mỗi ngày đều đến thăm Đường Nhan, nếu Đường Nhan có chút không thoải mái, Bàn gia không để ý tới, liền sẽ dẫn đến hai nhà mâu thuẫn, đừng nhìn hiện tại bà cụ Đường không quan tâm Đường Nhan, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt cô ta.

    Cuối cùng, Đường Nhan không thể từ chối, được bà Bàn và người hầu đưa đến bệnh viện.

    Đường Nhan bị dày vò toàn thân đổ mồ hôi, đến bệnh viện thì đi không nổi nữa, cuối cùng nằm trên giường bệnh kiểm tra.

    Bà Bàn đã trả tiền khám cho sản phụ, hận không thể đưa đứa bé ra khỏi bụng Đường Nhan để kiểm tra.

    "Bác sĩ, con dâu tôi sao rồi? Có chuyện gì không?"

    Thấy Đường Nhan bị đẩy ra ngoài, không đi, bà Bàn bắt đầu lo lắng.

    "Có dấu hiệu sinh non, nhưng xem ra không có vấn đề gì, nên nhập viện theo dõi."

    "Đến rồi." bà Bàn bảo người hầu trả tiền làm thủ tục, đi theo Đường Nhan đến phòng bệnh của Đường Nhan.

    "Mẹ, bác sĩ nói thế nào?" Đường Nhan yếu ớt hỏi, sau khi kiểm tra một lượt, cô ta có cảm giác mình sắp sinh.

    "Không có việc gì, chỉ là đề nghị nằm viện theo dõi, cũng đã làm thủ tục, con ở chỗ này chờ sinh, muốn ăn cái gì nói cho mẹ biết, mẹ tự mình xuống bếp nấu cho con." bà Bàn nghĩ Đường Nhan nằm viện cũng tốt, đỡ phải ở nhà nhìn thấy mấy người kia phân cao thấp, tâm trạng lại không thấp, nếu bụng Đường Nhan có chuyện gì, cho dù Đường gia không gây khó dễ, bà Bàn cũng lo lắng Đường Nhan ở Bàn gia không có địa vị, điều đó đối với một người phụ nữ rất khó khăn.

    Khi Đường Nhan nghe tin phải nằm viện, biết chắc chắn có điều gì đó không ổn, nhưng Bà Bàn không nói với cô ta vì sợ cô ta căng thẳng.

    Như vậy cũng tốt, Đường Nhan có thể bình tĩnh ở bệnh viện tĩnh dưỡng, không cần nghe người nhà âm thầm đấu đá.

    Bà Bàn nói trở về nấu chút canh bổ dưỡng cho Đường Nhan, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Đường Nhan.

    "Tình Dã, cậu có bận không? Tớ đang ở bệnh viện."

    Phạm Tình Dã nhận được tin nhắn từ Đường Nhan, giật mình, nghĩ cô đã xảy ra chuyện.

    "Tại sao cậu lại ở trong bệnh viện? Tớ vừa kết thúc cuộc họp, cậu thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?"

    "Không có gì, chỉ là ở bệnh viện dưỡng thai."

    "Sao không ở nhà? Đi bệnh viện dưỡng thai?"

    "Tớ cảm thấy rất yếu, đi kiểm tra, bác sĩ đề nghị nhập viện."

    "Ồ, tớ nghe nói trong nhà cậu có vấn đề, tớ thực sự lo lắng cho cậu!"

    "Không có gì đáng ngại, tốt hơn so với Mạc gia!"

    Mỗi khi Đường Nhan không hài lòng với Bàn gia, cô ta sẽ nghĩ đến Mạc gia, lập tức cảm thấy Bàn gia chính là thiên đường.

    "Hiện tại cậu dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Tớ nhắc nhở cậu, vẫn là cẩn thận một chút!"

    Phạm Tình Dã vì thấy Đường Nhan từng giúp cô làm thiếu phu nhân giàu có nên nhắc nhở Đường Nhan.

    "Cẩn thận cái gì?"

    "Cẩn thận với ông bố chồng hợm hĩnh, đợi cậu sinh con rồi nuốt chửng tài sản của cậu, không nhân người con dâu là cậu."

    Nỗi lo lắng của Phạm Tình Dã là kế hoạch của ông Bàn, Đường Nhan chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện này, cô ta luôn tự làm mình tê liệt, tự dối lòng mình, ông Bàn vì cháu trai có thể chấp nhận cô ta.

    Nhưng sự thật là như vậy, ông Bàn tạm thời sẽ không thay đổi ý định.

    "Tớ vẫn đang nghĩ cách ứng phó với hành vi của ông ta, Tình Dã, nếu không tớ đầu tư vào thương hiệu của cậu, cậu có thể giúp tôi thuê vài người tư vấn luật, sau đó tìm cách chuyển đổi quyền sở hữu vốn và tranh chấp, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!"

    "Được, tớ đi làm các thủ tục trước, sau đó đi tìm cậu."

    Sau khi Phạm Tình Dã đồng ý với Đường Nhan, cô đã tìm luật sư tư vấn, chuẩn bị cẩn thận một kế hoạch cho tương lai của Đường Nhan, phòng trường hợp một ngày nào đó ông Bàn trở mặt, ít nhất là không để Bàn gia chiếm tài sản riêng của Đường Nhan!

    "Dì, cháu tới thăm Tiểu Nhan!"

    Khi Phạm Tình Dã đến bệnh viện, tình cờ gặp bà Bàn vừa đến đưa súp cho Đường Nhan.

    "Tình Dã!" thấy Phạm Tình Dã, tâm trạng của bà Bàn tốt hơn rất nhiều.

    "Lâu rồi không gặp con! Đúng rồi, con có thấy Ngọc Long nhà chúng ta không? Mấy ngày rồi nó không về nhà!" bà Bàn vui vẻ hơn nhiều, còn không quên hỏi đứa con ở đâu!

    Phạm Tình Dã quả thật biết Bàn Ngọc Long ở đâu.

    "Dì, Ngọc Long đang đi công tác! Chờ anh ấy trở lại nhất định sẽ về nhà." Phạm Tình Dã thay Bàn Ngọc Long nói dối, Bàn Ngọc Long nói anh ấy không muốn về nhà.

    "Thằng nhóc này, đi công tác cũng không nói một tiếng cho người nhà biết, tại dì lo lắng một trận." Bà Bàn khi nghe tin về con trai mình cũng không quá lo lắng, dù sao Bàn Ngọc Long tự mình theo đuổi Phạm Tình Dã, bà cũng không cần quan tâm, chỉ cần giúp con trai thuyết phục ông Bàn là được. Mặc dù điều này khó có thể xảy ra.

    "Ồ! Con nói chuyện với Tiểu Nhan đi, dì về trước! Nếu có thời gian thì đến nhà chúng ta chơi đi!" Bà Bàn không để ý đến sự phản đối của ông Bàn, tiếp tục mời Phạm Tình Dã đến nhà.

    Phạm Tình Dã chỉ cười lễ phép, cũng không có đáp ứng ngày nào.

    "Tình Dã!" Thấy Phạm Tình Dã mang theo một túi tài liệu, Đường Nhan đoán đây là lần cuối trước cô ta nhờ cô ấy giúp đỡ.

    "Cậu xem đi, chỗ nào không được, đến lúc đó tớ sẽ tìm người tìm biện pháp."

    "Cứ làm theo cái này đi. Ngày mai tớ sẽ gửi tiền cho cậu." Đường Nhan xem xong tài liệu, quyết định làm như vậy.

    Phạm Tình Dã đầu tư tài sản của Đường Nhan vào các thương hiệu khác nhau thuộc công ty của cô ấy, đây là bí mật ngầm giữa hai người họ, ngay cả Long Liên Tâm cũng không biết con gái mình định làm gì, càng không nói đến Bàn gia.

    Long Liên Tâm đưa Long Mặc Nhiễm đi mua mỹ phẩm, suýt chút nữa quên mất Đường Nhan, con gái của bà ta, nhìn lịch, bà ta nhớ ra con gái mình sắp sinh.

    "Tiểu Nhiễm, lát nữa chúng ta đi gặp chị gái con đi!" Long Liên Tâm quyết định đưa cháu gái của mình đến Bàn gia thăm con gái, cũng là để Long Mặc Nhiễm biết rằng Đường Nhan là con gái của ba ta, nói về quan hệ thân thích, Đường Âm và Long Mặc Nhiễm hoàn toàn không có quan hệ gì!

    Long Mặc Nhiễm đã lâu không thấy Đường Nhan trở lại Đường gia, hôm nay vừa lúc có cơ hội, liền theo Long Liên Tâm đến Bàn gia.

    Bà Bàn nhìn thấy Long Liên Tâm, biết bà ta đến thăm Đường Nhan, nhưng hiện tại Đường Nhan không có ở nhà.

    "Bà thông gia, đến thăm Tiểu Nhan sao?"

    Long Liên Tâm đem quà đặt lên bàn: "Cũng đến thăm bà thông gia!"

    "Tôi vẫn thế! Bà thông gia, bà tới không đúng lúc. Tiểu Nhan đang ở bệnh viện dưỡng thai, tôi đang định báo cho bà, bà đã tới đây! Lát nữa tôi làm canh, chúng ta cùng đến thăm Tiểu Nhan!"
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 324: Đường Nhan chuyển nhượng tài sản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ở bệnh viện dưỡng thai? Con bé bị làm sao?" Nghe vậy, Long Liên Tâm nổi giận, giọng điệu thay đổi.

    "Không có gì, nhưng tôi cảm thấy bệnh viện chăm sóc ta cẩn thận hơn ở nhà!"

    Bà Bàn trong một câu hoàn toàn đùn đẩy trách nhiệm, miễn cho Long Liên Tâm tìm lý do để chỉ trích bà.

    Long Liên Tâm không dễ dàng nghe lời nói của người Bàn gian như vậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói với bà Bàn: "Bà thông gia thật vất vả, còn nấu canh cho con bé."

    Bà Bàn cười nói: "Hẳn là như vậy, Tiểu Nhan cũng là con gái của tôi!"

    Khi đến bệnh viện, Long Liên Tâm thấy Đường Nhan nằm trên giường bệnh trông rất tốt nên cũng không lo lắng nữa, xem ra Bàn gian thực sự gửi cô đến đây để Đường Nhan được điều trị tốt hơn.

    "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

    Đường Nhan thấy có một cô gái bên cạnh Long Liên Tâm, nhưng cô ta không biết cô ấy.

    "Con sắp đến ngày dự sinh rồi, đến thăm con! Đây là em gái con, Tiểu Nhiễm!"

    Long Liên Tâm giới thiệu Long Mặc Nhiễm với Đường Nhan, Đường Nhan không biết em gái cô ấy đến từ đâu, còn tưởng lại là con gái riêng của ông Đường, nhưng Long Liên Tâm thích cô ấy như vậy, chắc không phải!

    "Tiểu Nhiễm, trí nhớ của chị có thể là do đang mang thai, rất kém. Chị không nhớ em, chẳng lẽ là con nhà chú chị sao?"

    Long Mặc Nhiễm bị Đường Nhan chọc cười, rõ ràng khi đó bọn họ đều còn nhỏ nên quên là chuyện bình thường.

    "Tiểu Nhan, đây là em gái Tiểu Nhiễm từ nhà chú con, mẹ vừa rồi không giới thiệu rõ ràng." Long Liên Tâm nói thêm một câu.

    "Ôi, cháu gái bà thông gia! Thật sự có điểm giống bà, mỹ nhân trời sinh!" bà Bàn thích hợp khen vài câu, ngay cả Long Liên Tâm cũng cùng khen vài câu!

    Đường Nhan chợt hiểu ra, thảo nào mẹ cô hình như rất thích cô em gái Tiểu Nhiễm này, hóa ra là xuất thân từ gia đình ruột thịt của cô!

    "Ồ! Tiểu Nhiễm, cậu có khỏe rồi?"

    Đường Nhan khéo léo hỏi thăm cậu.

    "Chị Tiểu Nhan, bố em đều tốt! Khi nào thì chị sinh cục cưng? Đến lúc đó bố có thể quay lại thăm chị!"

    Long Mặc Nhiễm cảm thấy Đường Nhan rất tiều tụy, mặc dù sắc mặt không tồi, nhưng có một loại cảm thấy mệt mỏi, nhưng bà Bàn lại cho cô ấn tượng tốt, không biết vì sao cô cảm thấy cô ấy tốt hơn dì Long Liên Tâm của mình.

    "Được, đến lúc đó chú nhất định phải cho đứa nhỏ một hồng bao lớn!"

    Đường Nhan nói đùa, đối với một người họ hàng không thân quen, cô ta tạm thời cũng cũng có lời thân mật gì để nói.

    Nhưng nếu họ Long, nhất định là viện binh mẹ cầu sức, vì đối phó với Đường Âm, bọn họ thật sự rất vất vả.

    Đường Âm có chỗ dựa là Mạc Úc Sở, còn có một mã tử như Trương Tiểu Hổ, trong khoảng thời gian ngắn khiến Long Liên Tâm luống cuống tay chân.

    Mặc dù Long Mặc Nhiễm đến, nhưng không phải để giúp Long gia Liên Tâm, mà là để làm công việc kinh doanh của gia tộc.

    Hiện tại Long Mặc Nhiễm vẫn chưa nhận ra mối thâm thù giữa Đường Nhan và Đường Âm nghiêm trọng đến mức nào, dù sao hai người dường như chưa từng cùng xuất hiện, nhưng mấy ngày nay Long Liên Tâm thừa dịp Đường Âm không ở nhà, vẫn nói xấu Đường Âm, một lòng muốn Long Mặc Nhiễm nghĩ cách đối phó Đường Âm.

    Long Mặc Nhiễm khá chán ghét một người dì như vậy. Còn Đường Âm thì đang bí mật quan sát Long Mặc Nhiễm, cô không chắc kiếp này Long Mặc Nhiễm có lại là kẻ thù của mình hay không, nếu có thể hóa thù thành bạn, cô sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực trên con đường đối phó với Đường gia.

    Thật sự không được, đó là lợi ích chung! Luôn có thể đạt được mục tiêu của nhau.

    Đường Nhan cũng đang nghĩ cách liên lạc với Long Mặc Nhiễm, sau đó để cô ấy giúp mình đối phó với Đường Âm.

    Nhiều người ngồi cùng nhau cười nói, thảo luận các vấn đề nuôi con sau khi sinh con, không nên làm gì.

    "Tiểu Nhan, con cứ yên tâm dưỡng thai, bất kể sinh con trai hay con gái, con đều sẽ đến trung tâm ở cữ tốt nhất, mẹ sẽ đến thăm con mỗi ngày!" Bà Bàn cho Đường Nhan Viên thuốc.

    Ông Bàn nhìn cháu trai đang ở trong bụng Đường Nhan, không dám can thiệp quá nhiều vào chuyện của Bàn Ngọc Long.

    Dù sao hiện tại Đường Nhan cũng không phải một người, cô đang mang thai dòng máu của nhà họ.

    Nghĩ đến đây, ông chỉ có thể ở trong lòng nghĩ chờ sau khi Đường Nhan sinh con, để Bàn Giao Long ly hôn với Đường Nhan, dù sao đứa con dâu Đường Nhan này ông cũng không vừa mắt.

    Nghĩ dù sao nó cũng là con của ông, nếu ông muốn bỏ đứa con dâu này thì con trai ông chắc hẳn sẽ đồng ý.

    Đường Âm thấy cuộc sống của Đường Nhan không những không tệ mà càng ngày càng tốt hơn, trong lòng hận thấu xương.

    Tại sao, tại sao cuộc sống của Đường Nhan lại tốt hơn cô? Thật không công bằng, lẽ ra cô phải có cuộc sống tốt hơn Đường Nhan.

    Đúng vậy, cô nên có cuộc sống tốt hơn Đường Nhan, con khốn Đường Nhan đó sao có thể..

    Đường Âm càng nghĩ càng tức giận, hơn nữa cô còn vì tức giận mà nắm chặt hai tay, cắn chặt hàm răng, sợ chính mình nhịn không được chạy tới trước mặt Đường Nhan động thủ.

    Nhưng bây giờ kế hoạch của cô là ăn sạch tài sản của Đường gia.

    Bây giờ cô còn không thể tạo ra bất kỳ vụ bê bối nào từ chính mình.

    Đường Âm biết điều quan trọng hơn với cô bây giờ là tài sản của Đường gia, những thứ khác đối với cô bây giờ không quan trọng lắm.

    Cô không thích Đường Nhan, nhưng nếu chờ cô làm chủ Đường thị, như vậy sẽ rất dễ dàng chèn ép Đường Nhan.

    Đường Âm biết rõ điều gì quan trọng hơn.

    Chờ cô nắm được Đường gia, không phải cô có thể tùy ý bắt nạt Đường Nhan sao? Ôm tâm trạng như vậy, trên mặt Đường Âm lộ ra vài phần tàn nhẫn.

    Mà giờ phút này ở nhà chồng Đường Nhan, cô ta đang ăn trái cây mẹ tặng, mẹ mua cho cô ta rất nhiều loại trái cây phù hợp với bà bầu, thấy mẹ để ý tiểu tiết như vậy không vui là giả.

    Hiện tại cô ta đang trò chuyện với mẹ trên ghế sô pha, người mẹ ở bên kia đang bận làm việc nhà, vừa trò chuyện vừa quan tâm đến tâm trạng của cô ta.

    Có lẽ mẹ cô sợ cô ta buồn chán, Đường Nhan thầm nghĩ trong lòng, nhưng mẹ không biết hiện tại cô ta đã không còn là đứa bé khiến bà đau lòng đến chết.

    Bầu không khí hiện tại giống như trước đây, nhưng lúc đó cô ta vẫn còn là sinh viên.

    Nghĩ như vậy, Đường Nhan cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cô ta vuốt ve bụng mình, nghĩ về sau con của cô ta cũng sẽ có quan hệ với cô ta giống như cô ta với mẹ.

    Nếu là như vậy thì thật tốt.

    Mẹ Đường nhìn con gái âu yếm nhìn bụng, nở nụ cười.

    "Đường Nhan, ăn chút nho, ăn nhiều nho một chút, về sau mắt của đứa bé sẽ rất đẹp, hiện tại ăn nhiều nho một chút, sau này mắt của đứa bé sẽ rất to, sáng."

    Mẹ Đường nói xong, vừa nói vừa lấy một quả nho trong bá để bên miệng Đường Nhan.

    Thấy mẹ quan tâm mình như vậy, trong lòng Đường Nhan không khỏi cảm động.

    "Mẹ, cám ơn mẹ."

    Nghe con gái nói xong, bà sững sờ một lúc, con gái nói lời nào cũng thật ngọt.

    "Con cảm ơn mẹ làm gì, mẹ là mẹ con."

    Nghe xong câu này, Đường Nhan không hiểu sao chảy ra mấy giọt hạt đậu vàng.

    "Chết tiệt, nhóc con này, sao lại cảm tính như vậy? Con lớn rồi, sắp làm mẹ rồi, sao cứ khóc mãi như thế?"

    Mẹ Đường giả vờ tức giận nói, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là bỏ công việc xuống, cầm khăn giấy trên bàn trà ngồi xuống bên cạnh Đường Nhan.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 325: Đoàn đội của Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà ta cũng từng mang thai, cũng biết lúc này rất dễ bị kích động, vỗ vai con gái mình.

    "Không sao đâu, đừng khóc nữa, có mẹ ở đây rồi."

    * * *

    Lúc ăn.

    Đường Nhan nhìn bữa ăn mẹ nấu cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, lập tức bắt đầu ăn.

    Mẹ Đường thấy con gái ăn ngon lành như vậy cũng rất vui mừng, dù sao đứa nhỏ từ khi kết hôn thật sự rất ít về nhà.

    * * *

    Hiện tại Đường Âm đã đăng ký Công ty Âm Đường ở nước ngoài.

    Sự phát triển của Công ty Mộc Tiền vẫn khiến Đường Âm cảm thấy hài lòng.

    Công ty này hiện được tài trợ bởi Mạc Úc Sở, tập trung vào ngành công nghiệp làm đẹp và chăm sóc da ở nước ngoài, quảng bá ở Thành phố A.

    Dù sao, nếu việc quảng bá được thực hiện tốt, mọi người sẽ tự nhiên biết đến và nói về thương hiệu của cô.

    Bây giờ thương hiệu của cô xuất hiện trên thị trường vừa có cao cấp vừa có bình dân.

    Hào quang được ban phước.

    Cho nên hiện tại thương hiệu của cô vẫn là trọng điểm người thành phố A bàn luận.

    "Nghe nói chưa? Công ty làm đẹp đó, nghe nói sản phẩm rất tốt."

    Một người qua đường nói.

    "Ừ, tôi nghe nói qua, nhưng còn chưa có mua, hay là cậu cùng tôi đi mua, thế nào."

    Bạn của người qua đường nói, nghĩ rằng việc vừa trò chuyện vui vẻ với chị em tốt của mình vừa mua mỹ phẩm quả thật vui vẻ.

    "Được." Người qua đường nói, sau đó cùng nhau tiến vào cửa hàng làm đẹp của Đường Âm, tay nắm tay tràn đầy tình bạn.

    Một số công ty đã hợp tác đầu tư với Đường Âm.

    Bây giờ các thẩm mỹ viện của Đường Âm từng tiệm từng tiệm được mở, cô đang kiếm được rất nhiều tiền.

    Cô vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc cô nắm được Đường gia chỉ trong gang tấc.

    Nghĩ như vậy, Đường Âm lập tức vô cùng vui vẻ, không nghĩ đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến quãng thời gian hạnh phúc sau khi Đường gia bị cô nắm được. Xem Long Liên Tâm còn hất hàm sai khiến mẹ mình như thế nào, xem Đường Nhan còn làm Đường đại tiểu thư như thế nào.

    Hahaha, tôi cảm thấy mình sẽ đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. Đường Nhân không nhịn được cười.

    Lúc này Đường Âm sẽ không nghĩ tới, bởi vì sau này cô không quan tâm đến thẩm mỹ viện của mình, mà làm cho sau này thẩm mĩ viện sẽ xảy ra chuyện mà chính cô cũng không nghĩ tới..

    Qua khoảng 34 ngày, Đường Âm vẫn ở trong phòng ngủ của mình nói chuyện phiếm qua mạng với Mạc Úc Sở.

    Có rất nhiều tin nhắn. Là tin từ Mạc Úc Sở.

    "Tiểu Âm, nhìn này, đây là chuyện gì?"

    Đường Âm mở tin nhắn ra, ngẩn người, chuyện này sao có thể xảy ra?

    [Đừng tin thương hiệu của Đường Âm tốt như thế nào, nó chỉ ở đây để đánh lừa những người dân nhỏ bé chúng ta, nó sẽ làm hỏng mặt bạn. Không tin các người nhìn mặt tôi đi.]

    [Tôi đã xem ảnh của lầu trên, không nghĩ ra nha. Cảm ơn lầu trên đã đóng góp cho chúng tôi. Lầu trên vất vả rồi, dị ứng trên mặt này không dễ chữa trị.]

    Đường Âm xem các bình luận trên mạng có chút lo lắng, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao các đánh giá trên mạng rất tốt bây giờ lại trở nên như thế này?

    Việc đầu tiên nên làm bây giờ là khống chế.

    Cô lập tức gọi cho nhân viên của mình.

    "Các người làm sao vậy? Tại sao hướng gió trên mạng bây giờ lại thành ra như vậy? Các người nhanh chóng giải quyết cho tôi."

    Cấp dưới có chút sợ hãi, thận trọng đáp: "Ừm, chúng tôi biết, xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để cô thất vọng."

    Sau khi nghe câu trả lời, Đường Âm cười, giả ý nói. "Tôi hi vọng là như vậy, yên tâm đi, chỉ cần anh giải quyết ổn thỏa, ta sẽ không để cho anh lấy ít tiền."

    Cấp dưới ậm ừ vài tiếng, bọn họ cùng Đường Âm tiếp xúc lâu như vậy, đương nhiên biết người này là người như thế nào.

    Họ ngay lập tức bắt đầu quan hệ công chúng, kiểm soát các bài bình luận, tốc độ của họ rất nhanh, sau một thời gian, các bình luận trên mạng lập tức phân thành hai luồng ý kiến.

    Chắc có nhiều người quá may mắn, đã sử dụng sản phẩm tương tự mà không gặp chuyện nên không tin những người gặp chuyện.

    Những người đứng về phía Đường Âm bây giờ ngày càng cao hơn, mọi thứ đang bắt đầu phát triển tốt về phía Đường Âm.

    Nhóm của Đường Âm đã tìm ra người đã đăng trên Weibo và thảo luận giá cả với cô ấy để giải quyết vấn đề.

    Nạn nhân lúc đầu không hoảng hốt, dù sao người bị hại là cô ta chứ không phải ai khác, giờ lại nhìn đồng tiền.

    Bản thân cô ta vốn nghèo, hiện tại khuôn mặt của cô ta lại càng cần tiền, họ đang miễn phí điều trị và những tổn thất khác, muốn cô ta xóa bài trên mạng.

    Ngay lập tức nhận tiền, sau khi nhận tiền cô ta nhanh chóng đưa ra một tuyên bố xin lỗi.

    Không hiểu sao số người nhắn tin riêng, mắng mỏ và nói xấu cô ta ngày càng nhiều.

    Nhưng cô gái không quan tâm, cô sống cuộc sống của mình, những cư dân mạng khác cũng cảm thấy cô ta đã đi quá xa.

    Dừng lại kịp thời, sau đó họ không làm gì cả, không quan tâm đến vấn đề này và tiếp tục làm việc của mình.

    Mặc dù chuyện của Đường Âm lần này đã được giải quyết, nhưng ảnh hưởng đối với cô vẫn tương đối lớn. Thậm chí, bà cụ còn hỏi Đường Ân rốt cuộc đang làm gì, tại sao bên ngoài đánh giá Đường nhị tiểu thư lại thay đổi.

    Cô tức giận đến mức đánh rơi điện thoại đang cầm trên tay xuống đất.

    Thật là, chuyện gì đang xảy ra vậy, trước đây mọi chuyện còn rất thuận lợi, nhưng bây giờ lại thành ra thế này, nhất định có người đang giở trò với cô.

    Vào lúc này, Đường Âm vẫn không cho rằng đó là sự quản lý lỏng lẻo của mình. Chỉ cho rằng là hải quân Đường Nhan mua tạo chướng ngại cho cô mà thôi.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 326: Sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công ty của Đường Âm là do Mạc Úc Sở đầu tư, xảy ra sóng gió lớn như vậy, Mạc Úc Sở không hỏi, Đường Âm cũng sẽ đưa ra lời giải thích. Trong nhất thời, tiếng xấu của thẩm mĩ viện tăng không giảm, Đường Âm cũng không biết tại sao lại thế này, nhưng cô nhớ khi Đường Nhan lần đầu tiên tiếp quản Hương Chi Hữu, trên mạng cũng xuất hiện những tiếng xấu, nhưng đó là cô đã nhờ Trương Tiểu Hổ làm việc đó.

    Vì vậy, nhất định là Đường Nhan cố ý hại cô, trong lòng hận vô cùng, bây giờ Đường Nhan mang thai, cũng không biết tích đức cho con, còn muốn làm loại chuyện thiếu đạo đức như vậy!

    "Tiểu Âm, em tìm ra nguyên nhân chưa?" Mạc Úc Sở quan tâm hỏi.

    "Còn có thể là ai? Nhất định Đường Nhan là hại em, cô ta chính là nhìn không muốn em sông tốt hơn cô ta mà thôi." Đường Âm trong lòng đã sớm nhận định là Đường Nhan mua thủy quân!

    "Em đừng phán đoán tuyệt đối như vậy!" Mạc Úc Sở lo lắng nói, dù sao xét từ câu trả lời của Đường Âm, cô căn bản không có biện pháp và phương thức quan hệ công chúng thích hợp cho vấn đề này.

    "Em còn có thể đổ oan cho cô ta sao? Anh không biết trước đây cô ta đối xử với em như thế nào đâu!" Đường Âm nghĩ không ra, ngoài Đường Nhan, chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác làm cho thẩm mỹ viện của cô rơi vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió như vậy?

    "Vậy em có đầy đủ chứng cớ sao? Nếu có, chúng ta có thể kiện cô ta." Mạc Úc Sở lý trí phân tích, cũng muốn Đường Âm đi tìm chứng cứ, tìm không được, không phải vấn đề của Đường Nhan, bây giờ Đường Nhan ở bệnh viện, Mạc Úc Sở không tin cô ta có thời gian để giở những thủ đoạn như vậy.

    "Em đang tìm!" Đường Âm có chút chột dạ trả lời, kỳ thật cô không có đi tìm, đều do đời trước quá ngu ngốc, bất kể Long Liên Tâm và Đường Nhan có lừa cô thế nào, cô đều cảm thấy họ là người mẹ tốt người chị tốt. Cho nên đời trước không học được gì, đời này giở trò khôn vặt, ngay cả những điều thường tình cũng là Mạc Úc Sở giúp đỡ, thật có chút mất mặt, chẳng lẽ cô thật sự giống như Mạc Úc Sở nói, lòng dạ hẹp hòi? Không biết chừng mực?

    Mạc Úc Sở cảm thấy nhất định là Đường Âm rất hận Đường Nhan, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ về điều này, vì vậy đã cử người giúp Đường Âm điều tra

    Đường Âm vốn muốn từ chối, nhưng tiền của công ty là do Mạc Úc Sở trả, cô cũng không phải không biết xấu hổ để Mạc Úc Sở cử người đến.

    Mạc Úc Sở cử người đến, không chỉ để giúp Đường Âm điều tra bằng chứng về việc Đường Nhan phỉ báng các thẩm mỹ viện của Tập đoàn Âm Đường, mà còn lấy đi tất cả các mẫu sản phẩm từ các thẩm mỹ viện đã chính thức ra mắt và đưa vào sử dụng cho khách hàng để kiểm tra chuyên nghiệp.

    Đường Âm cảm thấy không cần thiết, mỹ phẩm dưỡng da là công thức Đường Âm tìm được ở nước ngoài, chính mình cũng đang dùng, làm sao có thể xảy ra vấn đề? Các kỹ thuật viên làm đẹp ở thẩm mỹ viện cũng có chứng chỉ chuyên môn, sao có thể xảy ra sai sót?

    Đường Âm cảm thấy Mạc Úc Sở làm quá, không tin cô, nhưng ngoài mặt cũng không nói gì, đến khi phát hiện không có vấn đề gì, cô sẽ chỉ trích anh!

    "Tiểu Nhan, con thấy không? Đường Âm còn mở công ty mới, mấy ngày thôi sẽ đóng cửa rồi!" Long Liên Tâm vừa táo cho Đường Nhan vừa vui vẻ nói.

    "Lớn lên ở nông thôn, sao có thể lên được bàn?" Đường Nhan không có sức lực, nhưng khi nghe mẹ nói đến chủ đề này, cô ta vẫn là nhịn không được đáp lại.

    "Cô ta còn muốn giống con năm đó, vừa ra ngựa lập tức dẹp yên sóng gió!"

    "Con hy vọng nhiều hơn cô ta, bởi vì cô ta căn bản không biết làm!" Trong mắt Đường Nhan, Đường Âm vẫn là thứ không được lên mặt bàn.

    Khi kết quả kiểm tra của Mạc Úc Sở đưa đến trước mặt Đường Âm, Đường Âm đã không thể chấp nhận được.

    "Đây là thực?"

    Báo cáo kiểm tra các sản phẩm làm đẹp có nhiều thứ bất hợp pháp, còn có một số thành phần không có tác dụng làm đẹp gần như hoàn toàn khác với những gì được ghi trên danh sách thành phần sản phẩm, chẳng hạn như nước, glycerin, tinh chất, propylene glycol và butylene glycol đều giống nhau, phần còn lại của tinh chất peptide, oligopeptide-1 và các tinh chất làm đẹp khác hầu như không được thêm vào.

    "Cơ quan kiểm tra có thẩm quyền hẳn sẽ không sai." Mạc Úc Sở nghiêm túc nói.

    "Có nghĩa là, những người trên mạng nói sản phẩm của chúng ta làm hại mặt, thực sự là những người sử dụng sản phẩm của chúng ta?"

    Đường Âm nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nếu Đường Nhan mua thủy quân để hại cô, điều đó có nghĩa đó chỉ là vấn đề quảng cáo, không phải vấn đề sản phẩm, quan hệ công chúng là đủ. Nhưng bây giờ, nó là vấn đề của sản phẩm, so với thủy quân hắt nước bẩn nghiêm trọng hơn nhiều, điều này đòi hỏi phải tổ chức lại công ty và các thẩm mỹ viện, bao gồm cả việc điều chỉnh lại quy trình sản xuất sản phẩm.

    "Lần này là em trách nhầm Đường Nhan!" Đường Âm cảm thấy có chút áy náy vì đã trách nhầm một sản phụ đang dưỡng thai trong bệnh viện.

    "Chúng ta nên nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi!" Mạc Úc Sở không ngờ người luôn thông minh và điềm tĩnh như Đường Âm lại mắc sai lầm như vậy!

    Có vẻ như vẫn còn thiếu rèn luyện, quá ít kinh nghiệm.

    "Ra thông báo đóng cửa tất cả các cửa hàng trước, để không làm tổn thương thêm nhiều người." Đường Âm bình tĩnh lại một lúc, nếu vấn đề đã phát sinh thì phải giải quyết nó, không thể để Long Liên Tâm và Đường Nhan chế giễu.

    "Nhanh chóng liên hệ với khách hàng bị hỏng mặt, đưa cô ấy đến bệnh viện để điều trị, gửi thông báo đến tất cả những khách hàng có bị hỏng mặt nhanh chóng tiến hành trị liệu."

    "Chuyện này em nhất định sẽ giải quyết tốt, không để anh thất vọng!" Đường Âm đối Mạc Úc Sở có chút áy náy.

    Nhìn thấy tuyên bố của Tập đoàn Âm Đường, vị khách hàng xấu tính đã từ bỏ ý định kiện thẩm mỹ viện của Đường Âm, đến nhờ Âm Đường điều trị.

    Đường Âm đã hơn một tháng không trở lại Đường gia, đích thân đến hợp tác với một xưởng đáng tin cậy để sản xuất theo công thức, sau đó nhờ luật sư kiện xưởng trước đó vì vi phạm quy tắc sản xuất và không tuân thủ hợp đồng, thắng một khoản tiền, dùng để trị liệu cho những khách hàng bị hỏng mặt.

    Những khách hàng vẫn đang mắng mỏ trên mạng đã thấy thái độ và tốc độ giải quyết vấn đề của Đường Âm, cộng với bệnh viện thẩm mỹ tốt nhất mà họ đến để điều trị, không mất nhiều thời gian để các vấn đề về khuôn mặt của họ được giải quyết hiệu quả, không chỉ không ở trên mạng mắng mỏ, còn bắt đầu nói Tập đoàn Âm Đường rất có trách nhiệm. Dập tắt cơn bão một cách rất thuyết phục.

    "Đường Âm thế mà lại không phá sản!" Long Liên Tâm vừa vắt cam cho bà cụ, trong lòng hung hăng mắng.

    "Cam sắp nát rồi!" bà cụ nhìn thấy bộ dáng của Long Liên Tâm, sau đó xem tin tức, cũng biết Long Liên Tâm đang suy nghĩ cái gì.

    "Ồ!" Long Liên Tâm sửng sốt, ném quả cam vào thùng rác, xấu hổ nói: "Năng lực của Tiểu Âm rất tốt! Lần này coi như rèn luyện, lần sau con bé gặp loại chuyện này sẽ biết cách giải quyết như thế nào!"

    Những lời này chỉ để cho bà cụ nghe thấy, nếu không sẽ tỏ ra bà ta quá hung ác. Long Mặc Nhiễm cảm thấy Đường Âm rất tốt, có thể xử lý tốt một vấn đề lớn như vậy. Mà dì và Đường Nhan chỉ vui vẻ xem diễn, hận không thể có chuyện nghiêm trọng hơn thế xảy ra, thầm mong công ty của Đường Âm đóng cửa, nhanh chóng phá sản.

    Sau khi Đường Âm xử lý xong mọi chuyện, quyết định thời gian cụ thể và phương thức quan hệ công chúng mở cửa hàng trở lại, để thẩm mỹ viện có thể trở lại với công chúng, khi cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, mới nhận ra đã hơn một tháng không trở lại Đường gia, một tháng qua, trừ việc ở cùng Mạc Úc Sở, Đường Âm giải quyết xong tranh chấp mới trở về nhà mình, cảm giác không bị quấy rầy so với ở Đường gia thoải mái hơn nhiều.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 327: Sự trừng phạt của bà cụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại mọi chuyện đã xử lý xong, đã đến lúc quay lại xem tình hình của Đường gia, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay Long Liên Tâm có lẽ chỉ còn thiếu thắp hương lễ Phật cầu xin công ty cô nhanh chóng đóng cửa!

    Khi Đường Âm về nước, trừ bà cụ ra, Long Mặc Nhiễm là người vui vẻ nhất, cô luôn cảm thấy năng lực giải quyết vấn đề của Đường Âm rất tốt, cô lớn lên ở nước ngoài, không có tiếp xúc với văn hóa trong nước cũng như thói quen suy nghĩ, nếu gặp loại chuyện này, Long Mặc Nhiễm thực sự không biết phải giải quyết như thế nào để phù hợp với suy nghĩ và kỳ vọng của người dân ở trong nước, Đường Âm thực sự đã dạy cho cô ấy một bài học!

    "Tiểu Âm! Em về rồi!"

    Không đợi Đường Âm chào bà cụ, Long Mặc Nhiễm đã mở miệng hoan nghênh Đường Âm trở lại.

    "Tiểu Âm, xử lý mọi chuyện thế nào rồi?" bà cụ biết rõ còn hỏi, Long Liên Tâm sắc mặt âm trầm ở một bên nghe, còn tưởng bà cụ lại muốn khen ngợi Đường Âm.

    "Xong rồi, bà nội!" Đường Âm ngoan ngoãn đáp, Long Mặc Nhiễm ở một bên sùng bái nhìn Đường Âm.

    "Xử lý không tồi, nhưng bà nội còn muốn phạt con!" Bà cụ trở nên nghiêm túc.

    "Mẹ, Tiểu Âm đã xử lý tốt, đừng phạt con bé." Long Liên Tâm thấy bà cụ sẽ phạt, vội vàng làm ra vẻ người tốt.

    Đường Âm không biết bà cụ sẽ phạt cô như thế nào, nhưng nhìn thấy bộ dạng đạo đức giả của Long Liên Tâm, trong lòng cô trầm xuống: "Bà nội, chuyện này quả thực là lỗi của con, con nên nhận phạt. Mẹ, không cần đau lòng cho con."

    Long Liên Tâm không rõ trừng mắt nhìn Đường Âm.

    "Tiểu Âm, chuyện này bà nội không yên tâm, hiện tại con không cần lo lắng chuyện của Hương Chi Hữu, con nên rút khỏi bộ phận kế hoạch của Hương Chi Hữu, chờ con rèn luyện thành thục rồi trở về!"

    Trong lòng Long Liên Tâm rất vui, Đường Âm cuối cùng cũng rời khỏi Hương Chi Hữu.

    Long Mặc Nhiễm cảm thấy đáng tiếc thay cho Đường Âm, nhưng không thể để lộ ra ngoài, Long Liên Tâm đang nhìn.

    "Vâng, bà nội." Đường Âm không có ý phản đối.

    Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Đường Âm, bà cụ trong nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

    Bà cụ thực ra cũng không muốn phạt Đường Âm, chuyện khách hàng thẩm mĩ viện bị hỏng mặt cũng không thể trách Đường Âm, cô chỉ là một đứa bé mới ngoài 20 tuổi, có thể không dựa vào Đường gia, tự mình xây dựng thẩm mỹ viện của chính mình, cũng đã có phong phạm của cha cô năm đó. Một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, khi xảy ra chuyện còn có thể bình tĩnh xử lý, thấy biến không sợ, đã rất tốt rồi.

    Đã là con người thì ai mà không mắc sai lầm?

    Nghĩ tới đây, trên mặt bà cụ lộ ra nụ cười, có chút tán thưởng nói: "Tuy con làm sai, bà phải phạt con, nhưng con xử lý chuyện này vượt quá dự liệu của bà, Tiểu Âm, con ngày càng giống cha con năm đó."

    Đường Âm cũng không vì lời khen đã lâu không nói ra của bà cụ mà lộ ra vẻ tự đắc hay đắc ý nào, cô chỉ hơi mím môi: "Bà nội, cháu còn thua xa ba cháu."

    "Tiểu Âm, đừng nói như vậy, lần này em xử lý rất có phong độ, nói cho cha biết, cha nhất định sẽ rất vui vẻ."

    Long Mặc Nhiễm một bên cười nói.

    Cô ấy đã nhìn ra ngoài mặt bà nội rất nghiêm túc muốn phạt Đường Âm, nhưng thực ra trong lòng bà đã tán thành hành động của Đường Âm rồi, cứ như vậy, cho dù bà nội phạt Đường Âm nhưng cũng sẽ không phạt quá nặng.

    Ban đầu, Đường Âm không có lỗi trong vấn đề này, Đường Âm không nên chịu trách nhiệm hoàn toàn.

    Long Mặc Nhiễm thầm mừng cho Đường Âm.

    Bên kia, thấy ý cười trên mặt bà cụ, trong lòng Long Liên Tâm có chút không ổn.

    Bà ta khẽ nhíu mày.

    Sao lại thế này?

    Không phải bà cụ sẽ phạt Đường Âm sao?

    Bộ dáng này giống phạt sao? Rõ ràng chính là tán thưởng Đường Âm!

    Đáng ghét!

    Bà ta vẫn đang chờ xem trò cười của Đường Âm! Con nhỏ này luôn chống lại bà ta, thật vất vả mới thấy Đường Âm bị xấu mặt, sao Đường Âm có thể dễ dàng tránh thoát như vậy!

    Long Liên Tâm trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại càng ngày càng sáng, cười đi tới trước mặt bà cụ, xoa xoa bờ vai của bà: "Mẹ, con cũng cảm thấy chuyện này Tiểu Âm xử lý rất tốt."

    Bà cụ nghe vậy, cũng có ý tha Đường Âm đi, lại thấy Long Liên Tâm cắn răng một cái, đột nhiên lộ ra vẻ do dự nói: "Chỉ là.."

    Bà cụ không thích nhìn người khác ấp a ấp úng, nhướng mày liếc Long Liên Tâm: "Chỉ là cái gì? Có chuyện gì nói mau!"

    Điều mà Long Liên Tâm chờ chính là câu nói của bà cụ, lập tức nói: "Chỉ là chuyện lần này hơi lớn, người bên ngoài đều biết Đường Âm là người nhà họ Đường chúng ta, thẩm mỹ viện của con bé tương đương do Đường gia mở ra, cũng đại biểu cho Đường gia chúng ta. Mặc dù lần này Tiểu Âm xử lý ổn thỏa, nhưng cho dù như vậy, ấn tượng của bên ngoài đối với Đường gia chúng ta sẽ có chút không tốt.."

    Bà ta trầm ngâm dừng lời.

    Những lời này vô cùng khéo léo, gây nên náo loạn lần này, không chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của thẩm mỹ viện và Đường Âm, mà thậm chí còn ảnh hưởng đến Đường gia sau lưng Đường Âm.

    Năm đó bà cụ cùng ông cụ Đường vào Nam ra Bắc, một nửa thịnh vượng của Đường gia đều do bà cụ gánh vác, Long Liên Tâm biết rõ bà cụ quan tâm không có gì hơn Đường gia.

    Quả nhiên, bà cụ vừa nghe xong liền đổi ý.

    Mặc dù bà cụ biết Long Liên Tâm không có ý tốt, nhưng bà vẫn lắng nghe những gì Long Liên Tâm nói.

    Nụ cười vừa rồi trên mặt bà cụ lập tức biến mất, bà quay đầu nhìn Đường Âm đang im lặng.

    "Tiểu Âm, không phải bà phạt con, nhưng mẹ con nói đúng, tuy chuyện này con đã xử lý tốt, nhưng vẫn mang đến tổn thất cho Đường gia chúng ta, thanh danh Đường gia chúng ta ở nước ngoài cũng sẽ vì chuyện của con mà tổn hại, cho nên bà phải phạt con."

    Trong lòng Đường Âm cảm thấy mình đã làm sai chuyện, khi bà cụ nói sẽ phạt, cô cũng không muốn trốn tránh, cũng không nghĩ tới nói bà cụ sẽ không phạt cô.

    Cho nên bây giờ tâm tình Đường Âm vẫn bình thản như nước, trên mặt không có nhiều biểu tình, chỉ là liếc Long Liên Tâm một cái, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Bà nội, con biết sai rồi, bà phạt con đi, để con nhớ, lần sau sẽ không bao giờ không cẩn thận như vậy nữa."

    "Tốt."

    Cái cách cô không biện hộ khiến bà cụ hài lòng.

    Bà cụ khẽ mỉm cười, ngay sau đó, giọng nói trở nên rất nghiêm khắc: "Quản gia, lấy thước cho tôi!"

    Giọng nói tràn đầy khí thế, rất nhớ khí thế hiên ngang năm đó theo ông cụ giành thiên hạ.

    Ngay khi bà cụ nói điều này, mọi người trong phòng đều có biểu cảm riêng.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 328: Sự trừng phạt của bà cụ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Mặc Nhiễm vẻ mặt khó tin, đột nhiên tiến lên một bước, vừa định cầu xin bà cụ, nhưng không ngờ một bóng người đứng ở trước mặt bà ta, Long Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn, chính là dì cô, Long Liên Tâm.

    Nhưng Long Liên Tâm giả mù sa mưa nói: "Mặc dù chuyện này Đường Âm làm không tốt, nhưng lấy thước phạt cũng quá nặng đi."

    Lời tuy là thế, nhưng trong lòng bà ta đã vui vẻ đến nhảy cẫng lên.

    Nhanh lên!

    Mau mang thước đến, để cho tiểu tiện nhân không biết trời cao đất rộng như Đường Âm nếm trải thống khổ! Ah! Ha ha!

    Long Mặc Nhiễm đáng thương vẫn cảm thấy dì cô đã từ tận đáy lòng thừa nhận sự tồn tại của Đường Âm, cầu xin cho Đường Âm.

    Trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: "Đúng vậy, bà nội, Tiểu Âm yếu ớt như vậy, bị thước đánh sẽ không chịu nổi."

    "Đừng nói nữa, thước!"

    Bà cụ rõ ràng đã hạ quyết tâm.

    Sự cầu tình thực giả của dì cháu Long Mặc Nhiễm đều không có tác dụng.

    Rất nhanh, quản gia mang đến cây thước dài ba thước, rộng hai ngón tay, bà cụ lấy từ trong tay quản gia, lấy tay ước lượng, sau đó chỉ cây thước về phía Đường Âm.

    "Quỳ xuống."

    So với những biểu hiện chế giễu, thương hại hay sợ hãi của những người khác trong phòng, Đường Âm, người có liên quan lại bình tĩnh hơn họ rất nhiều.

    Đường Âm quỳ xuống trước mặt bà cụ: "Đây là lỗi của cháu, mặc bà nội phạt."

    Chưa kịp nói hết, chỉ thấy bà cụ nhắm mắt lại, cây thước nặng trĩu từng cái rơi xuống vai cô.

    Sức mạnh thước không thể đánh giá thấp.

    Mặc dù Đường Âm đã sớm chuẩn bị, nhưng trong chốc lát vẫn là chịu không nổi, bờ vai gầy yếu dưới ánh mắt của mọi người kịch liệt rung động.

    Long Mặc Nhiễm sợ hãi tới mức không dám mở mắt.

    "Bịch!"

    Một lần.

    Hai lần.

    Ba lần.

    Cây thước rơi xuống lưng Đường Âm ba lần, bà cụ mới chịu dừng lại, ném cây thước, đi tới đỡ Đường Âm: "Có đau không?"

    Đường Âm thân hình run rẩy, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của bà cụ, khóe môi nở một nụ cười.

    Đường Âm vốn muốn nói không đau, nhưng lời vừa nói đến bên môi, lại đổi ý, sắc mặt tái nhợt nói: "Đau! Đau, còn đau đến khắc cốt ghi tâm! Cháu mới có thể nhớ vì mình bất cẩn mà gây ra sai lầm, sẽ không có lần sau!"

    Đường Nhan đang ở bệnh viện dưỡng thai, dù cô ta muốn đến công ty làm việc đến mức nào, đều phải đặt đứa bé trong bụng lên hàng đầu.

    Long Liên Tâm đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, nắm chặt tay của Đường Nhan trên giường. "Mẹ biết con đang lo lắng cho chuyện của công ty, trước mắt Đường Âm tạm thời không thể giải quyết chuyện của Hương Chi Hữu. Tiểu Nhan, con yên tâm dưỡng thai đi, đừng suy nghĩ nhiều, còn lại mẹ sẽ xử lý."

    Cảm nhận được cảm giác ấm áp trong trái tim và bàn tay của Long Liên, trái tim Đường Nhan đột nhiên nóng lên, cô nuốt lời vào cổ họng, đôi mắt sâu thẳm đong đầy nước, có điểm ngấn nước.

    Cảm xúc càng thêm xúc động bao nhiêu thì cảm giác quặn thắt trong bụng càng rõ ràng bấy nhiêu. Bây giờ bụng của cô ta phình to đến mức cô ta thậm chí không thể thực hiện động tác cơ bản là cúi xuống, ngày sinh ngày càng đến gần.

    Đường Nhan hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, để tránh động thai làm tổn thương đứa bé trong bụng: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ vất vả rồi."

    "Này, đứa nhỏ này nói cái gì vậy?" Long Liên Tâm dụi mắt, càng lớn tuổi, bà ta càng cảm thấy lực bất tòng tâm, vì đứa con gái quý giá của mình, bà ta đã suy nghĩ rất nhiều, giờ chỉ còn cách một bước chân, coi như là khổ tẫn cam lai. "Tiểu Nhan, con là con gái của mẹ, mẹ không thương con thì thương ai? Chẳng lẽ phải đau lòng cho kẻ đê tiện ở nhà sao?"

    "Đều nói mẹ quý nhờ con, Tiểu Nhan, chờ con sinh đứa nhỏ này ra, Hương Chi Hữu sớm muộn gì cũng là của con."

    Đường Nhan luôn ngưỡng mộ mẹ cô ta, cô ta có thể từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay đều là nhờ có công lao của mẹ cô ta, nếu không có mẹ cô ta sẽ không có được như ngày hôm nay, mà mẹ cô ta thực sự lo lắng cho cô ta rất nhiều, cuối cùng tất cả cảm động cô đọng trong một từ: "Mẹ."

    Trong khi hai mẹ con vẫn đang nói chuyện tình cảm, Đường Âm ở bên kia đã bắt đầu kế hoạch của mình.

    Đường Âm thầm trào phúng nói: Gia đình này chỉ coi tôi như người ngoài, sợ tôi đem Hương Chi Hữu bỏ vào túi. Nhưng càng đề phòng tôi, tôi sẽ không để họ thành công.

    Cô đã hẹn gặp ai đó ở quán cà phê, nhìn chiếc đồng hồ kiểu cũ treo trên tường, đoán giờ này chắc người đó cũng sắp đến rồi.

    Khi Đường Âm buồn chán đến mức dùng thìa khuấy cà phê trong cốc, phát ra âm thanh va chạm giòn giã, một giọng nữ đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Đường Âm?"

    Vẻ mặt đối phương kinh ngạc, Đường Âm nhưng có vẻ hào phóng, ngữ khí có chút hung hăng: "Ừm, cô tới rồi?"

    Người phụ nữ mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện Đường Âm, trước mặt cô ta là một tách cà phê ấm, hương thơm tràn ngập, quanh quẩn trong mũi. Cô ta đặt túi bên cạnh ghế ngồi: "Cà phê có tâm, tôi không nghĩ cô thật sự sẽ tới."

    Đường Âm đặt thìa trong tay xuống, hai tay chống cằm: "Chuyện nhỏ, ai cũng biết tôi và mẹ con Đường Nhan có mâu thuẫn, không thiếu những lần trong tối ngoài sáng đấu nhau. Lần này cô đến, muốn làm gì. Chúng ta sảng khoái một chút, đừng vòng vo."

    "Quả nhiên là phong cách của Đường Âm, rất thẳng thắn." Nghe vậy, người phụ nữ lại mỉm cười, "50 vạn tiền đặt cọc, tôi sẽ bán cổ phần cho cậu, 50 vạn còn lại sau khi mọi việc xong xuôi sẽ thanh toán.."

    Đối mặt với một người phụ nữ há miệng như sư tử, Đường Âm không hề ngạc nhiên, dù sao kinh doanh cũng chỉ có lợi ích, không ai lại vô cớ làm chuyện hại mình hại người, hơn nữa ai cũng vì tiền, tìm lợi tránh lợi thôi.

    "Khẩu vị của cô thật lớn, một lần mấy chục vạn?"

    Người phụ nữ nói: "Nghĩ lại, sau khi trở thành cổ đông lớn của Hương Chi Hữu, cô đã kiếm được nhiều hơn một trăm vạn này nhiều. Tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn. Chẳng lẽ Đường Âm cô không có đủ sao?"

    "Một trăm vạn mà thôi, cho cô." Đường Âm lập tức đặt một tấm thẻ lên bàn trước mặt cô, chậm rãi đẩy về phía cô tay, "Trong thẻ có 60 vạn, mật khẩu là 88."

    Sức quyến rũ của đồng tiền luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng lại, người phụ nữ trước mặt cô cũng vậy. Cô ta mỉm cười nhận lấy, từ trong túi xách lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Đường Âm: "Mỗi một trang đều ký, cô chỉ cần ký tên của mình là được."

    Đường Âm lấy hợp đồng: "Được. 40 vạn còn lại, sau khi chuyện thành sẽ chuyển cho cô.'

    Đường Âm lật vài trang hợp đồng, sau đó chuyển ánh mắt sang người phụ nữ đang uống cà phê:" Chẳng lẽ cô không biết cổ phần này quan trọng như thế nào sao? Cô dễ dàng bán đứng chủ nhân của mình như vậy sao?"

    Con lắc thời gian ập đến, căn tin lúc này đã hầu như không còn khách, chỉ còn lác đác vài khách hàng vẫn ngồi tán gẫu, không ai quan tâm đến góc mà hai người phụ nữ đang ngồi.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 329: Bàn Giao Long thề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dừng chân uống cà phê xong, người phụ nữ chậm rãi nói: "Cô muốn tôi nói thật hay nói dối?"

    Đường Âm: "Nói dối trước đi."

    Người phụ nữ thẳng thắn nói: "Bị mị lực của cô thuyết phục, đi theo cô chắc chắn sẽ có tiền đồ."

    "..."

    Đường Âm nhất thời không nói nên lời.

    Lời nói dối này khiến cô nhất thời không biết nói gì. Điều này chỉ có thể cho thấy cô có năng lực kinh doanh tốt và là một cây rụng ra tiền di động.

    Thấy vậy, người phụ nữ không nhịn được cười, suýt chút nữa làm đổ cà phê: "Không thể nào? Cô thật sự tin sao?"

    Đường Âm điều chỉnh sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Nói thật thì sao?"

    Người phụ nữ nói: "Cá nhân tôi không thích tác phong của Đường Nhan, không quen nhìn cô ta. Đi theo cô ta tiền lương một tháng tôi nhận được chỉ vài nghìn, hơn nữa ngoài công việc kinh doanh lớn của cô, tôi không tìm được ai ngoài cô?"

    Gặp người phụ nữ thú vị như vậy, Đường Âm cũng nổi hứng, nói đùa: "Có lẽ nếu giữ cổ phần này trong tay, sau này giá trị của nó sẽ tăng lên."

    Người phụ nữ cởi mở: "Sau này tăng lên thì sao? Ai có thể đảm bảo tương lại thị trường sẽ phát triển như thế nào? Có thể kiếm lợi trước mắt là được rồi."

    Thấy Đường Âm uống cà phê không nói gì, người phụ nữ nói tiếp: "Hơn nữa, tôi đưa cổ phần của tôi cho cô, chẳng lẽ cô không vui sao? Trong thời gian ngắn cô trở thành cổ đông lớn nhất của Hương Chi Hữu, tương đương với Hương Chi Hữu đã biến thành của cô."

    Đường Âm cười nói: "Không sai, cô nhìn rõ ràng, sau này nếu cần cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

    Người phụ nữ ngập ngừng đưa tay ra nói: "Hợp tác vui vẻ?"

    Đường Âm không chút do dự nắm lấy tay cô ta: "Hợp tác vui vẻ."

    Sau khi người phụ nữ xách túi rời đi, Đường Âm ở lại một lúc rồi rời đi. Lúc ra về, cô đứng ở cửa, nhìn xuống con đường tấp nập người qua lại, nhìn lên bầu trời đầy mây đen, mây gió chập chờn.

    Thay đổi bất ngờ vô thường, mới vừa rồi rõ ràng là trong xanh, nắng chói chang, chẳng mấy chốc đã có mưa. Nhìn tư thế, mây đen đang lật trời, đoán chừng sắp có mưa to.

    Bên ngoài áp suất không khí có chút áp đảo, làm cho Đường Âm còn có chút thở không ra hơi. Nghĩ về tình hình hiện tại, cô đã trở thành người chiến thắng. Sản phụ nằm viện, còn nhóm người ở nhà, ha ha..

    Có cơn gió thổi qua, thổi bay đuôi tóc của cô, mang theo một chút mát lạnh.

    Thật sự là gió thổi mưa giông trước cơn bão, xem ra Hương Chi Hữu sắp thay đổi rồi.

    Trong thời gian mang thai, tâm trạng của Đường Nhan vốn đã thất thường, hơn nữa sau khi nhìn thấy Bàn Giao Long thường xuyên đi uống rượu với Vạn Minh Minh, tâm trạng của cô ta càng trở nên tồi tệ hơn.

    Cô ta chợt nhớ lại lời cô bạn ngày xưa đã nói với mình: "Đàn ông luôn thích cái mới. Lúc chưa có bầu, tôi trẻ đẹp nên miễn cưỡng không để anh ta ra ngoài. Nhưng sau khi có bầu, càng ngày càng già đi, anh ta cũng càng ngày càng ít ở nhà hơn."

    "Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ là ngoại lệ. Anh ta nói chỉ yêu một mình tôi, nhưng thời gian trôi qua, suy nghĩ của tôi cũng thay đổi theo anh ta. Thích đi uống rượu thì đi, thích đi chơi thì đi, chỉ cần người bên ngoài không uy hiếp thân phận phu nhân của tôi là được."

    Nghĩ đến chuyện tồi tệ như vậy có thể xảy ra với mình, Đường Nhan trở nên chán nản, Bàn Giao Long đã đến bệnh viện thăm cô ta mấy ngày nay nhưng cô ta không nói lời nào.

    Bàn Giao Long đành phải lặng lẽ ở ngoài cửa chờ, nhưng cửa không bao giờ mở nên anh ta chỉ còn cách gọi điện cho mẹ mình.

    Sau khi bà Bàn biết được chuyện này, đã đích thân đến bệnh viện thuyết phục Đường Nhan, nói đủ thứ điều tốt đẹp để đảm bảo Bàn Giao Long sẽ không thay lòng đổi dạ như những người khác.

    Nhưng Đường Nhan không muốn thấy Bàn Giao Long.

    Lúc này Bàn Giao Long mới hoảng sợ.

    Bây giờ anh ta thực sự phải dỗ dành Đường Nhan một cách cẩn thận.

    Một mặt, Đường gia rất hùng mạnh, lần đầu tiên gặp mặt là kế hoạch của Bàn Giao Long, vì anh muốn lấy Đường gia và được sự giúp đỡ của Đường gia.

    Mặt khác, những năm này ở bên nhau, cho dù là nuôi một vật cũng có tình cảm, huống chi là một người sớm chiều ở chung?

    Dù thế nào đi chăng nữa, Bàn Giao Long vẫn yên lặng lắng nghe bà Bàn, bà Bàn đang giải thích cho anh cách làm cho phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ mang thai vui vẻ.

    Nghe mình phải đích thân xuống bếp, Bàn Giao Long mở to mắt, ấp úng nói: "Nhưng.. nhưng con chưa bao giờ.. chưa bao giờ nấu ăn."

    Anh ta không đốt cháy phòng bếp là tốt lắm rồi, còn muốn anh ta nấu một bữa cơm tươm tất, nấu canh gà? Này quả thực là suy nghĩ viển vông!

    Sau khi thấy thái độ của anh ta, bà Bàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Là do anh không biết làm, nên anh làm sẽ được nhiều điểm hơn đấy! Có nghe không, anh đi mà học nấu ăn ngay!"

    Bà đem Bàn Giao Long về nhà luyện tập.

    Mấy ngày nay, ngày nào anh ta cũng kiên trì học nấu cơm với đầu bếp, sau khi học được vài công thức nấu ăn, cuối cùng mới dụ được Đường Nhan bằng lòng gặp anh ta.

    Khi nghe Đường Nhan để anh ta vào, anh ta suýt chút nữa đã bật khóc, những ngày này thực sự rất khó khăn, anh ta biết nấu ăn.

    Ở bên cạnh Đường Nhan, trịnh trọng thề: "Anh sẽ không bao giờ cùng Vạn Minh Minh uống rượu nữa, em có thể tha thứ lỗi lầm trước kia của anh không?"

    Nói xong anh ta lấy bó hoa bà Bàn chuẩn bị từ phía sau ra.

    Khi Bàn Giao Long lần đầu tiên bước vào phòng bệnh, Đường Nhan đã chú ý đến tay trái kỳ lạ của anh ta sau lưng, bây giờ thấy bông hồng trong tay đó, gần như sắp khóc.

    "Được rồi, đó là những gì anh nói, nếu lần sau anh còn dám đi tìm cô ta, đừng trách em trở mặt." Đường Nhan cảm động, còn nhớ lời dặn của bạn mình, vì vậy cô ta đã đánh Bàn Giao Long.

    Thấy Đường Nhan nguyện ý tha thứ cho mình, Bàn Giao Long thở ra một hơi hôi, cười đồng ý: "Đương nhiên là không đi, anh muốn nỗ lực làm việc, sẽ thu xếp qua đây cùng em và đứa bé, sau này Vạn Minh Minh còn đến tìm anh sẽ đuổi cô ta ra ngoài."

    Đường Nhan rất hưởng thụ lời nói của Bàn Giao Long, cô ta gật đầu biểu thị đã hiểu.

    Thời gian từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày Đường Nhan sinh con.

    Bầu trời không gợn mây, mặt trời trong vắt chiếu rọi khắp mặt đất, chiếu qua cửa sổ vào hành lang bệnh viện.

    Nhưng thời tiết đẹp đẽ này không khiến Bàn Giao Long vui vẻ, trông anh ta còn đờ đẫn, căng thẳng hơn cả những sản phụ trong bệnh viện.

    Bàn Giao Long ở bên ngoài phòng sinh, nghe thấy tiếng kêu của Đường Nhan nhưng không thể làm gì, bực bội ngồi trên băng ghế, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của mình.

    Kim giờ trên tường đang quay, tiếng tích tắc vang lên rõ ràng, một tiếng.. hai tiếng..

    Chẳng mấy chốc, tiếng kêu dần dần biến mất, sau khi Bàn Giao Long nghe thấy động tĩnh trong phòng sinh, sự chú ý của anh ta dần dần quay trở lại.

    Bác sĩ bước ra.

    Bàn Giao Long lập tức đứng dậy, chạy tới hỏi: "Bên trong thế nào rồi? Vợ tôi không sao chứ? Đứa bé đâu? Không có chuyện gì chứ?"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...