Phố Cà Phê - người cũ còn thương
Vâng, tôi sẽ dùng cụm từ đó để nói về em:
"Người cũ còn thương - một trong những tác phẩm đáng chú ý nhất của Nguyễn Ngọc Thạch" . Em giới thiệu với tôi như thế, còn tôi thì cũng nói về em một điều tương tự như thế:
"Người cũ còn thương - em, một trong những mảnh ghép đáng nhớ nhất cuộc đời tôi" .
Đó là tầm giữa năm 2014, thời điểm tôi trở về Việt Nam ở tuổi 18 rưỡi với hai bàn tay trắng. Tôi bắt đầu tìm việc làm thêm nhưng lại dành gần hết thời gian vào chơi võ vớ vẩn, những chiều la cà ở nhà văn hóa rồi lại cafe trà sữa. Tôi quen biết em từ những ngày đó, từ một dịp tôi đi vác chân máy cho một đứa em khác chụp ảnh ngoại cảnh. Em là người mẫu hôm đó.
Tôi may mắn, hoặc duyên, hoặc tình cờ bắt chuyện được với em. Tôi không biết dùng từ nào để nói rõ. Rồi cũng lại may mắn, tình cờ hoặc duyên mà tôi có dịp nói với em nhiều chuyện hơn, giúp em tháo gỡ một vài khúc mắc trong lòng.
Tôi và em bắt đầu thân thiết. Tôi thoải mái, phóng khoáng, tếu táo, một chút gai góc do va chạm với cuộc đời và không hiểu sao lại rất "bắt" tâm lý em. Em là một cô gái cũng phóng khoáng tương tự, một cô gái sắp tốt nghiệp lớp 12 (cùng trường cấp 3 cũ của tôi) nhưng trông già dặn hơn rất nhiều.
Chúng tôi gặp nhau ở quán trà sữa nhiều hơn. Tôi thân thiết với em hơn bất cứ ai ở thời điểm đó tồn tại trong đời tôi. Chúng tôi có một nhóm bạn chung, bắt đầu la cà bờ kè, quán nước hay bất cứ chỗ nào có thể la cà. Em làm tôi lại cảm thấy mình như thời còn đi học, dù rằng lúc đó tôi đã bắt đầu dấn thân vào nghề nghiệp mà tôi đeo đuổi tới bây giờ.
Một lần, bọn chúng tôi bày trò. Tôi có một list nhạc rất dài trong điện thoại, mỗi người sẽ hỏi người khác trong vòng tròn một câu rồi bấm next nhạc ngẫu nhiên. Bài kế tiếp sẽ là câu trả lời, bất kể nó là gì.
Em hỏi tôi:
"Em là gì của anh".
Tôi điếng người, thực ra tôi đã rất mến em ở thời điểm đó, cũng từng suy nghĩ bâng quơ nhưng không đi quá giới hạn đó. Tôi không hiểu em đùa hay đã nhận ra vấn đề ở tôi.
Tôi bấm next nhạc cho câu trả lời.
"Anh cần em".
Quả đúng là tôi cần em thật. Mọi thứ trong cuộc đời tôi đều kể với em, những cay đắng đầu tiên trong nghề, em là người duy nhất tôi tâm sự. Tôi chấp nhận lời yêu từ một cô gái khác, nhưng tôi vẫn cảm giác giữa tôi và em là một mối quan hệ kỳ lạ. Rất nhiều lần, em chỉ trích tình cảm giữa tôi và V vì cho rằng V không đứng đắn.
Trong thời gian đó, tôi và em vẫn là bạn, là anh em ngày càng thân thiết. Em bắt đầu mở lời nói nhiều về tình cảm cá nhân của mình, mối tình bế tắc vốn đã kết thúc từ lâu mà em tự cho mình một năm để dày xé mình trước khi buông bỏ thực sự.
Trong một dịp thú vị, tôi và em đã là người yêu trong bốn giờ đồng hồ. Tôi vô tình biết một học trò võ (thực chất là người anh lớn tuổi hơn) của tôi là một người.. nắm quyền chấm thi bằng lái ở thành phố tôi, và em thì sắp tới hạn thi. Hôm đó, như đã sắp xếp với nhau từ trước, tôi đưa em đến trường thi, xưng hô và cư xử như người yêu. Anh "học trò" tôi niềm nở hứa sẽ giúp cô "người yêu" của tôi lấy được bằng lái. Tôi không biết em thi lý thuyết như thế nào nhưng sau khi xem phần thi chạy vòng số 8, tôi đã chốt lời thề vĩnh viễn không để em cầm lái chở mình. Ấy vậy mà em vẫn đậu, hẳn 20/20 điểm. Hết 4 giờ ở trường thi, tôi và em lại là bạn, và hai đứa cứ đem câu chuyện đó ra chọc nhau hoài. Cái sự tích "Người yêu bốn giờ" mà chúng tôi hay úp mở trong các status Facebook bắt đầu từ đó.
Tôi chia tay V không lâu sau đó, đúng với cái lý do mà em dự đoán. Trong những ngày tháng buồn thảm nhất, tôi may mắn khi còn có em. Em càng trở nên quan trọng với tôi. Tôi và em hay ngồi với nhau trên ban công quán nước quen thuộc, tôi cặm cụi laptop khi bận hoặc chỉ đơn giản là ngồi "chém gió" với em đủ thứ chuyện trên trời. Tôi không nhớ được bao nhiêu lần mình đã "dụ" em bỏ học thêm để ra đó nói chuyện vớ vẩn.
Em từng nói với tôi là em muốn đi thật xa, xa khỏi đất nước này, đủ xa để trốn tránh mọi thứ có thể gợi nhắc chuyện cũ. Thực ra em cũng sẵn ước mơ được đi vòng quanh thế giới. Sinh nhật em, tôi tặng một chiếc đồng hồ kim. Vốn hiểu tôi là người luôn cố gắng ẩn dụ mọi thứ trong từng hành vi lạ, em hỏi:
"Món quà này là sao?"
"6h của nó có thể là 6h sáng hay tối. 12h của em lúc trưa cũng có thể là 12h giữa khuya của anh. Chúc em có thể mang nó đi đủ xa để hiểu điều này".
Bây giờ, thỉnh thoảng em vẫn nói về ước mơ đó. Tôi ủng hộ em, nhưng thực lòng buồn lắm.
Quay lại thời điểm đó, khi tôi bế tắc, cũng có câu chuyện cho riêng mình. Thời hạn một năm em tự dành cho mình đã hết, em nói lời cuối với người cũ rồi khăn gói lên Sài Gòn sau khi hoàn thành luôn kỳ thi Tốt nghiệp. Em quyết định không học Đại học như tôi đã từng. Tôi còn nhớ ngày em làm lễ ra trường, tôi về trường thăm với tư cách cựu học sinh. Giữa đêm tiệc chia tay bạn bè, em ôm tôi với mùi cồn nồng nặc mà khóc như thể tôi là người duy nhất mà em sẵn lòng thể hiện sự yếu đuối. Tôi tạt nước cho em tỉnh, em chửi tôi bằng tiếng Anh. Thực ra, tôi nhớ tiếng chửi đó lắm. Đó là lần duy nhất tôi thấy em mềm yếu.
Trước ngày đi, tôi tỏ tình. Tôi thực sự nói ra câu "Anh cần em". Như cánh chim một lần rắn cắn cả đời sợ dây thừng, em từ chối tôi. Em không chắc tôi thực sự thương em, hay tôi chỉ tìm bến đổ sau tan vỡ. Em cũng không chắc nếu em chấp nhận, đó là em sẵn lòng hay cũng vì em yếu lòng.
Em ngại nói chuyện với tôi từ đó, không trả lời bất cứ tin nhắn nào từ tôi dù chỉ đơn giản là hỏi em đã chuẩn bị hành lý đến đâu. Tôi tự hiểu mình đã phạm sai lầm lớn đến mức nào. Từ bạn thân thành người dưng, tôi và em chấm hết ở đó. Em rời quê lên Sài Gòn. Tôi ở lại, dành cho mình 1 năm để trả lời những câu hỏi, 1 năm để tự dằn vặt mình như em đã từng. Tôi đã từng nể phục em ở khả năng chịu đựng tổn thương, và rồi tôi nhận ra mình yếu ớt hơn cả em trong vấn đề tình cảm.
Thực ra tôi có câu trả lời sớm hơn thời gian đó. Tôi yêu một cô gái khác, một cô gái thực sự khiến tôi cảm thấy yếu lòng, thấy mình bình yên và muốn dừng lại những cuộc phiêu lưu tình cảm. Đó là cô gái trái ngược với em hoàn toàn, một cô gái bình dị, hiền lành, yếu ớt và cũng rất ngây thơ. Tôi nhận ra kiểu người gia trưởng của mình thực chất cũng không hợp với em - cô gái sắc sảo, mạnh mẽ, độc lập và già dặn đã từng được tôi xem như bạn ngang hàng ngày nào.
Tôi rời quê, lên Sài Gòn để "nâng cấp" vị trí của mình trong công việc. Sau một thời gian dài can đảm, tôi nói lời xin lỗi với em.
Một lần nữa may mắn và duyên đến cùng lúc, em đồng ý tha thứ. Tôi và em lại là bạn. Trong những giờ phút khó khăn của sự nghiệp, em được tôi giới thiệu vào một công ty mà bạn thân tôi đang làm sếp. Thực ra phận sự của tôi chỉ tới đó, em đã thể hiện tốt hơn những gì tôi có thể tưởng tượng và tiến xa rất nhiều, trở thành cộng sự quan trọng nhất mà anh bạn người Pháp của tôi thừa nhận.
Một lần nữa, tôi lại có một người tri kỷ. Em vẫn tin và quý trọng những lời khuyên của tôi như ngày nào. Tôi vẫn cần em lắng nghe, chửi thề và bắt bẻ mình như ngày nào. Em đủ sắc sảo để hiểu những vết khuyết trong lòng tôi, đủ già dặn để hiểu những vấn đề sau đó. Em là mảnh ghép hoàn hảo cho một nửa cuộc đời tôi, nhưng sẽ không bao giờ trở thành điều đó.
Định mệnh chỉ ra một điều rõ ràng rằng tôi và em sinh ra để làm tri kỷ của nhau. Hay ít nhất là tôi cần em. Thực ra vậy đủ rồi. Giữa đất Sài Gòn này, tôi ít ra còn một người bạn đồng hương để nhắn tin tâm sự, một người đã từng "yêu" mà bây giờ tôi vẫn còn có thể bông đùa. Em giờ cũng có người yêu, một người phù hợp với em và cũng yêu em rất nhiều. Một người mà tôi cũng cảm thấy yêu mến.
À, một điều nữa, em vẫn đẹp như ngày nào.
Em khó hiểu như chính cái tên của mình - Thương. Đó là thứ tình cảm không rõ ràng và khó định nghĩa giữa em và tôi. Chắc chắn nó không phải yêu. Tôi đã yêu và sẽ yêu một người khác. Tôi đã hoàn toàn yên lòng về mối tình đơn phương với em. Nó là một thứ gì đó to lớn hơn nữa. Nó là một kiểu yêu nhưng không thuộc về nhau, tôn trọng nhau và tôn trọng luôn cả sự thật rằng không nên yêu nhau nhiều hơn. Có lẽ đó là khái niệm của "thương".
Người cũ còn Thương. Em vẫn là Thương mà tôi Thương ngày nào, dù già dặn và sắc sảo hơn nhiều.
* * *
Có lẽ đây là phần tùy bút dài nhất tôi từng viết. Thực ra, những câu chuyện giữa tôi và em, tôi không chắc rằng tôi có thể dùng ngôn từ để kể hết.
Link góp ý:
[Thảo Luận - Góp Ý] - Chuyện Không Tên Ở Phố Cà Phê - Phố Cà Phê