Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 140: Lần Đầu Tiên Nhìn Thấy Cô, Đã Muốn Chiếm Thành Của Riêng Mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dĩ Thâm đã nghe được một chút về chuyện xảy ra tối qua, lúc này hắn chỉ muốn tán thưởng vụ án này, sung sướng hét lên: Đáng đời!

       Lá gan của bọn họ thật là lớn, dám trước mặt Tam ca khi dễ Vãn Vãn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

       Theo hắn thấy, ngồi tù vẫn là còn nhẹ!

      Sau khi Bạch Lộ biết rõ đầu đuôi sự việc, dùng đũa chọc mạnh vào cơm, than thở thay cho Ôn Vãn.

       "Cái gia đình này đúng là phiền phức, bọn họ vẫn luôn như vậy chèn ép cậu, tùy tiện bắt nạt cậu, quá đáng rồi!"

       "Cũng may tối hôm qua Tư tiên sinh tới kịp thời, dạy cho bọn họ một bài học. Để xem sau này còn ai dám khi dễ cậu nữa không!"

       Nhắc đến chuyện tối hôm qua, khi Ôn Vãn nghĩ đến cảnh Tư Cảnh Hạc kịp thời xuất hiện để bảo vệ cô, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.

       Cô bỏ một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của người đàn ông, thản nhiên nói: "Ăn thử món sườn do Lộ Lộ làm, rất ngon!"

      Hành động nhỏ này khiến cả phòng ăn lập tức im bặt.

      Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm nhìn nhau, cảm thấy thật khó tin, trong ấn tượng của họ, Ôn Vãn luôn lạnh lùng với Tư Cảnh Hạc, nhưng bây giờ.. vậy mà lại cho gắp thức ăn cho anh!

      Tư Cảnh Hạc cũng giật mình.

      Sau đó, môi mỏng nở một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện, thấp giọng nói: "Cảm ơn Vãn Vãn!"

       Ôn Vãn không trả lời, vừa ngước mắt liền bắt gặp hai ánh mắt rực lửa.

      Sau đó, nghe thấy hai người đồng thanh nói--

       "Vãn Vãn, tôi cũng muốn ăn sườn!"

       "Anh Vãn, gắp cho anh một miếng thịt đi!"

       Cô còn chưa kịp nói, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng trước, "Tay các người không dài sao? Để tôi gắp cho các người nhé?"

       Chu Dĩ Thâm vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, tôi có tay! Mà này, Tiểu Bạch, em muốn ăn sườn đúng không?"

       Hắn bỏ vào bát Bạch Lộ một miếng sườn non, giọng nói vô cùng ôn nhu, "Hôm nay nấu ăn vất vả, ăn nhiều để bồi bổ cơ thể, lát nữa em nghỉ ngơi đi, anh đi rửa chén!"

       Trong gia đình nơi Bạch Lộ từng ở, đều là phụ nữ giặt giũ, nấu nướng và làm việc nhà, đàn ông thậm chí không rửa bát, ngay cả uống nước cũng muốn phụ nữ hầu hạ bọn họ.

       Không ngờ Chu Dĩ Thâm, con nhà giàu có quyền quý lại đề nghị rửa bát..

       Bạch Lộ gật gật đầu, má ửng hồng ăn sườn.

       Ôn Vãn lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người đối diện, đột nhiên cảm thấy nếu Lộ Lộ có thể tu thành chín quả với anh chàng này, đó cũng là một lựa chọn tốt!

      Sau khi cơm nước xong, Chu Dĩ Thâm rửa bát trong bếp, Bạch Lộ đang vẽ bản thảo thiết kế trong phòng làm việc, Ôn Vãn và Tư Cảnh Hạc đang ngồi trên ban công phơi nắng.

      Nói chính xác, Ôn Vãn đang nép mình trong chiếc ghế tựa, lấy một tờ tạp chí che khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, ngủ một cách uể oải.

      Sau khi Tư Cảnh Hạc hoàn thành công việc trong tay, anh đóng laptop lại, đặt sang một bên, ánh mắt ôn nhu rơi trên người cô gái.

    Cô gái lúc này đang cuộn tròn hai chân trên ghế tựa ngủ trưa, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên người cô, khiến làn da mỏng manh của cô trở nên trắng nõn đặc biệt, mắt cá chân mảnh khảnh dưới váy trắng đến mức gần như phát sáng.

      Tư Cảnh Hạc chưa bao giờ thấy một cô gái nào trắng như Ôn Vãn.

      Cô giống như một khối ngọc trắng, trong suốt như pha lê, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tư Cảnh Hạc đã muốn chiếm lấy cô làm của riêng, nắm trong tay để bảo vệ cô.

       Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cất cuốn tạp chí, uể oải mở mắt, bắt gặp ánh mắt của anh--

       "Tư tiên sinh, anh luôn nhìn tôi chằm chằm như vậy, người không biết cho rằng anh tám đời chưa từng gặp qua nữ nhân sao?"

     
    LieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 141: Nhưng Anh Hôn Cô Là Cố Ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chính xác mà nói, anh tám đời cũng chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp như em."

       Tư Cảnh Hạc hạ giọng cười, kéo một chiếc ghế lại gần, ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn, đưa tay vén mái tóc dài mềm mại của cô, cẩn thận nghịch nghịch.

       "Tư tiên sinh, Tư tiên sinh.. Vãn Vãn không cảm thấy gọi ta như vậy không quen thuộc sao?"

       Ôn Vãn cũng không cự tuyệt hành vi thân mật của nam nhân, cô xoay người, một tay chống cằm, híp mắt cười với nam nhân, "Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?"

      Tư Cảnh Hạc suýt chút nữa đã thốt ra, "A Hạc."

       Ánh mắt anh kiên định và nóng bỏng khiến Ôn Vãn có chút choáng ngợp.

      Cô cười khẽ, "Thân mật như vậy hình như không thích hợp nhỉ?

      Tư Cảnh Hạc mím môi, trịnh trọng trả lời:" Thật thích hợp, quyết định như vậy đi. "

       Anh đột nhiên cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào gò má Ôn Vãn," Ngoan, Vãn Vãn, em nói một tiếng cho anh nghe xem. "

      Lúc này khoảng cách quá gần, chỉ cần Ôn Vãn ngẩng đầu lên, liền sẽ đụng phải cánh môi mỏng của nam nhân.

       Cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay vào thành ghế tựa, véo tạp chí cho đến khi nó gần như biến dạng, yết hầu nhấp nhô vài lần trước khi phát ra âm thanh cứng ngắc.

      " A Hạc.. "

      Giờ phút này, thân thể Tư Cảnh Hạc được bao phủ bởi những dòng điện, khi đánh vào sâu trong trái tim anh, làm máu trong người anh sôi sục.

       Sau đó, Ôn Vãn hỏi:" Ngoài tôi ra, còn có ai gọi anh như vậy không? "

       Nam nhân ánh mắt dần dần tối sầm lại, khàn khàn trả lời:" Có, nhưng em là nữ nhân đầu tiên, sau này cũng chỉ có một mình em! "

       Ôn Vãn nhướng mày, cô cảm thấy hình như.. cũng không tệ lắm!

      Đột nhiên, có một tiếng kêu ma quái trong phòng khách--

      " Anh Vãn, anh Vãn! "

       Ôn Vãn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, nhưng lại ngẫu nhiên, gò má của cô chạm vào đôi môi mỏng của nam nhân..

      Trong khoảnh khắc, cả hai người đều đóng băng.

       Ôn Vãn theo bản năng lui về phía sau, cố gắng khống chế nhịp tim đang tăng nhanh của mình, bình tĩnh giải thích:" Xin lỗi, tôi không cố ý.. "

       Không báo trước, một nụ hôn hời hợt đáp xuống trán cô.

       Cô nhìn lên, thấy người đàn ông với nụ cười nghịch ngợm trên môi--

      " Nhưng anh là cố ý! "

    Anh chàng này!

      Ôn Vãn đầy bụng tức giận, lại không tìm được lời lẽ thích hợp để phản bác nam nhân.

       Cô ngồi dậy, ném cuốn tạp chí vào tay người đàn ông, nhỏ giọng nguyền rủa con ác thú rồi vội vã đi vào phòng khách.

      Tư Cảnh Hạc quay đầu lại nhìn bóng lưng tức giận của cô gái, thầm nghĩ cô thật đáng yêu khiến tim anh suýt tan chảy!

      Ôn Vãn đi vào phòng khách, trừng mắt nhìn Chu Dĩ Thâm đang nhìn vào điện thoại," Anh tốt nhất là có chuyện gì to tát đi, nếu không, tôi băm anh ra cho cá mập ăn! "

       Chu Dĩ Thâm không hiểu tại sao Ôn Vãn lại tức giận, mặt và tai cô đỏ bừng, như thể cô đã ăn phải thuốc nổ.

       Hắn chỉ vào điện thoại," Chị gái em được tẩy trắng rồi, thế này chưa đủ lớn sao? "

       Bạch Lộ đưa điện thoại di động của Ôn Vãn cho cô," Vãn Vãn, xem Weibo đi!"

      Ôn Vãn lấy điện thoại mở Weibo, tìm kiếm phổ biến duy nhất là tuyên bố về việc Ôn Cần bị người khác hãm hại.

    Cô nhấn vào, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một dòng chữ rất dài, nội dung đại khái là kẻ sát nhân thực sự đã bí mật chụp ảnh Ôn Vãn rồi bôi nhọ và tung tin đồn thực chất là một hacker cấp cao từng theo đuổi Ôn Cần nhưng bị từ chối..

      Đầu tiên hắn ta tình cờ đụng phải Ôn Vãn bị cảnh sát bắt đi, sau đó hắn ta chụp ảnh, đánh cắp thông tin cá nhân của Ôn Cần, tạo tài khoản Weibo này để tung tin đồn.

       Nay vì sự việc quá nghiêm trọng và không thể thoát khỏi sự dằn vặt trong lòng, hắn quyết định đứng ra thú nhận và xin lỗi!
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 142: Đẹp Trai? Đẹp Trai Bao Nhiêu, Có Đẹp Trai Bằng Anh Không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới Ôn bản là một đoạn video ngắn.

    Sau đó, Ôn Vãn mở ra, một cậu bé gầy gò đội mũ lưỡi trai buộc chặt không nhìn thấy mặt, đầu tiên là chào hỏi, sau đó bắt đầu rơi lệ nhận lỗi, thành khẩn cầu xin Ôn Cần, Ôn Vãn và đại đa số cư dân mạng tha thứ.

       Khu vực bình luận nổ tung, tất cả đều nói quả dưa này thần kỳ như vậy, đảo ngược hết lần này đến lần khác!

      Người qua đường 1: Không thể nào, lại có thần nghịch thiên như vậy, thật kinh người!

      Người qua đường 2: Tiểu tử này quá ghê tởm, tán tỉnh không được liền báo thù, thủ đoạn như vậy thật độc ác, chậc chậc chậc!

      Người qua đường 3: Tôi đã nói ngay từ đầu, nữ thần không thể nào là loại ác ôn độc ác, những tên yêu nghiệt kia, cảm giác bị tát vào mặt thế nào?

      Người qua đường 4: Ta thật sự rất chờ mong có hay không có đảo ngược, trên mạng ăn dưa, ha ha ha!

       Ôn Vãn mặt không chút thay đổi tắt điện thoại, bình tĩnh rót một ly nước, ngồi ở trên sô pha nhàn nhã uống.

      Chu Dĩ Thâm nhìn dáng vẻ lãnh đạm của cô, không khỏi áy náy thay cho cô, "Ôn Cần rõ ràng là đang tìm người gánh tội cho mình, tất cả mọi người đều bị cô ta lừa gạt!"

       Ôn Vãn nhàn nhạt ừ một tiếng.

      Chu Dĩ Thâm chán nản nhíu mày, "Cô ấy lúc trước hại em nhiều như vậy, hiện tại lại sắp được tẩy trắng, em lại không chút nào sốt ruột sao?"

       Bạch Lộ nghi hoặc nói theo, "Đúng vậy, Vãn Vãn, cậu tựa hồ không có chút nào kinh ngạc!"

      Ôn Vãn đặt cốc nước lên bàn cà phê, thản nhiên đáp: "Chị ấy có thể làm được chuyện như vậy, có gì lạ sao? Nếu không có động tĩnh gì, tôi mới thực sự kinh ngạc."

      Ôn Cần cực kỳ tự phụ và rất coi trọng danh tiếng, cô ấy không thể tùy ý để dư luận sôi sục, càng không thể để bản thân bị hủy hoại như thế này.

       Thấy không còn hy vọng ở Ôn Vãn, cô đành phải dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để thanh minh cho mình!

       Lúc này Tư Cảnh Hạc bước vào, thân hình cao lớn ngồi bên cạnh Ôn Vãn, chiếc ghế sô pha mềm mại chìm xuống.

       Anh bình tĩnh hỏi: "Có cần anh vạch trần trò vặt này của cô ấy cho em không?"

       Ôn Vãn lắc đầu, "Không cần, tôi lúc đầu cũng không có ý định hại chị ấy."

      Chỉ một Ôn Cần không xứng với công sức của Ôn Vãn.

      Điều cô ấy thực sự quan tâm là người đứng sau Ôn Cần..

      Tư Cảnh Hạc nhàn nhạt ừ một tiếng, trầm mặc một lát, hỏi Ôn Vãn: "Buổi tối em có rảnh không? Không bằng chúng ta.."

       "Chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại." Đột nhiên, Ôn Vãn ngắt lời Tư Cảnh Hạc.

      Tư Cảnh Hạc gật đầu, thừa dịp Ôn Vãn nghe điện thoại, anh mở app Meituan trên điện thoại di động, lật xem những bộ phim mới phát hành.

       Trong số đó, có một bộ phim tình cảm với rating cao, giới thiệu vắn tắt cũng rất hấp dẫn.

      Vãn Vãn sẽ thích nó nhỉ?

       Anh không xác định nhìn Ôn Vãn, chỉ thấy Ôn Vãn nhỏ giọng chào hỏi một tiếng, liền cúp điện thoại.

       Anh mím môi, vừa định nói chuyện, Ôn Vãn liền nói với Bạch Lộ, "Lộ Lộ, buổi tối tôi cùng bạn học ra ngoài ăn cơm, cậu đừng nấu cơm cho tôi."

       Bạch Lộ gật đầu, lại hỏi: "Cậu ra ngoài đi ăn cùng bạn học nào?"

       "Bạn học Lăng Việt ngồi cùng bàn với tôi, cậu đã gặp qua ở trường học!"

    Bạch Lộ cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của Lăng Việt, không khỏi cao giọng nói: "Tôi nhớ rồi, chính là anh chàng đẹp trai ngày đó cùng cậu chạy phạt, lúc sau lại đưa soái ca đó vào bệnh viện cấp cứu!"

      Nghe vậy, Chu Dĩ Thâm không bình tĩnh.

       Hắn nhìn chằm chằm Bạch Lộ, nồng nặc mùi giấm hỏi: "Soái ca? Đẹp trai bao nhiêu, có đẹp bằng anh không?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 143: Ôn Vãn Vừa A Vừa Ngầu, Thật Tuyệt Vời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lộ nhìn khuôn mặt nam nhân, suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Mặc dù anh cũng rất đẹp trai, nhưng.. Lăng Việt đẹp trai hơn một chút!"

       Chu Dĩ Thâm chịu 10.000 điểm sát thương!

       "Tôi muốn xem thằng nhóc nào đẹp trai hơn tôi, Lăng Việt, đúng không? Tôi sẽ bảo Trình Liễm điều tra.. đợi đã!"

    Hắn đột nhiên nghĩ tới một người, kinh ngạc nhìn Tư Cảnh Hạc, "Tam ca, nếu như em nhớ không lầm, anh có một em trai tên là Lăng Việt, năm nay hình như là cấp ba, cái này.. không thể nào trùng hợp như vậy được chứ?"

       Dứt lời, hai cô gái cũng nhìn Tư Cảnh Hạc.

       Dưới ánh mắt dò xét của những người này, Tư Cảnh Hạc khẽ ừ một tiếng, "Cậu nhớ không sai, cậu ấy chính là em họ nhiều năm không gặp của tôi."

       Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm đồng thời há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

       Ôn Vãn đã biết về mối quan hệ giữa hai người từ lâu, nhưng vì phối hợp với Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm, cũng mở to mắt, làm ra vẻ kinh ngạc.

       "Em ấy biến mất nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại đến Vân Thành đi học? Mà này, cô của anh cũng tới Vân Thành sao?" Chu Dĩ Thâm nóng lòng muốn thăm dò chuyện phiếm.

       Nhắc đến cô, ánh mắt Tư Cảnh Hạc tối sầm lại.

       Quai hàm của anh hơi căng cứng, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: "Không biết, tôi tạm thời vẫn chưa liên lạc với họ."

       Anh quay đầu nhìn Ôn Vãn, "Buổi tối nó mời em ăn cơm, đã xuất viện rồi sao?"

       Ôn Vãn khẽ ừ một tiếng, đứng dậy định đi lên lầu.

       "Thời gian không còn sớm, tôi lên lầu thay quần áo, lát nữa ra ngoài."

      Tư Cảnh Hạc nhìn bóng lưng của cô gái, trong đôi mắt đen láy hiện lên một cảm xúc mãnh liệt..

      ..

       Sau nửa giờ, Ôn Vãn chậm rãi đi xuống lầu --

      Cô vẫn mặc váy nhưng đã được thay thế bằng một chiếc váy đen hở eo và hở vai, váy chưa qua khỏi đầu gối, lộ ra một đôi chân thon dài đẹp.

    Cô mặc một chiếc áo khoác, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc đen được búi cao tùy ý, vài sợi tóc buông xuống bên tai, khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

      Gần như khoảnh khắc cô xuất hiện, ba người đang ngồi trong phòng khách đều kinh ngạc trước vẻ đẹp khó tả.

      Ôn Vãn vốn đã đẹp rồi, nay lại mặc bộ đồ ngổ ngáo như vậy, thật tuyệt vời!

      Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm lần lượt tụ tập xung quanh, không chút do dự khen ngợi: "Anh Vãn, em quả là điểm A, một lần nữa làm mới sự hiểu biết của anh về em!"

       "Ừ! Vãn Vãn, hôm nay cách ăn mặc của cậu thật xinh đẹp, tôi là con gái, còn muốn tán tỉnh cậu!"

       Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ rất vui khi được nghe những lời khen như vậy, Ôn Vãn cũng không ngoại lệ.

       Cô đắc ý vặn vẹo eo, "Miệng thật ngọt, trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho các người!"

    Ăn ngon!

       Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm điên cuồng gật đầu, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng.

      Tuy nhiên, khuôn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế sofa không được ưa nhìn cho lắm.

      Vãn Vãn đẹp thì có đẹp, nhưng--

      Cô là muốn đi hẹn hò với Lăng Việt!

       Thảo nào lâu lắm rồi không xuống lầu, hóa ra là ăn mặc cẩn thận, hơn nữa chỉ là bữa cơm giữa các bạn học bình thường thôi, có cần thiết phải long trọng như vậy không?

       Bọn họ quen biết lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Ôn Vãn ăn mặc đẹp như vậy.

       Chẳng lẽ cô vì Lăng Việt mà nhiều lần cự tuyệt mình?

       Anh nhớ lại trước đó Ôn Vãn cùng Lăng Việt ăn tối dưới ánh nến, lại ở trong bệnh viện quan tâm hắn..

      Tư Cảnh Hạc càng nghĩ càng cảm thấy chua xót khó chịu.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 144: AI MUỐN Ở CÙNG ANH, TỰ MÌNH ĐA TÌNH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Ôn Vãn rời đi, Tư Cảnh Hạc thuận miệng hỏi: "Em đi đâu vậy? Anh lái xe đưa em đi."

    "Không cần đâu, gần đây thôi, bắt taxi một lát sẽ tới."   Ôn Vãn đi tới cửa, chợt nhớ ra lúc trước Tư Cảnh Hạc có nói với cô vài câu.

    Cô quay đầu lại hỏi người đàn ông: "Đúng rồi, lúc trước hình như anh có chuyện muốn nói với tôi, có chuyện gì vậy?"

    Tư Cảnh Hạc đứng lên, tùy ý mím môi, "Không có chuyện gì, em về sớm một chút, chúc em vui vẻ."    "Được, vậy tôi đi đây."

    Cánh cửa đóng lại, Ôn Vãn cũng đã rời đi.

    Tư Cảnh Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào hướng cửa, một tay đút túi, vẻ mặt trầm tư, trong đôi mắt đen lóe lên tia sâu thẳm.

    Chu Dĩ Thâm nhìn dáng vẻ quẫn bách của anh, lên tiếng: "Người cũng đã đi rồi, có nhìn nát cửa cũng vô dụng, ai bảo anh không giữ em ấy lại?"    Tư Cảnh Hạc lạnh lùng nhìn hắn, híp mắt, "Cậu rảnh rỗi à?"

    Chu Dĩ Thâm lắc lắc ngón tay, ánh mắt dịu dàng rơi vào cô gái bên cạnh: "Không, không, không, tôi đây rất bận, Tiểu Bạch lát nữa còn phải vẽ tranh!"   

    "Em ấy vẽ tranh thì liên quan gì đến cậu?"   

    "Tại sao không liên quan đến tôi?"

    Chu Dĩ Thâm nhìn vào mắt lão đại Cảnh Hạc của mình, mạnh mẽ nói: "Tôi phải phục vụ trà nước cho em ấy. Hơn nữa, việc quan trọng nhất là tôi muốn ở bên em ấy!"

    Bạch Lộ lập tức cảm thấy xấu hổ cùng bối rối.

    Cô tức giận nhìn Chu Dĩ Thâm, "Ai nói muốn ở cùng anh? Giả vờ thân thiết cái gì chứ!"

    Chu Dĩ Thâm vội vàng liếm mặt sửa lại, "Anh sai rồi, là anh muốn em ở cùng anh!"   

    "Mặc kệ anh, tôi đi vẽ tranh!" Bạch Lộ ném cái gối vào trong lòng Chu Dĩ Thâm, vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng.   

    Cô dựa lưng vào cửa, thở ra một hơi dài, đưa tay lên sờ má, thật nóng.

    Cảnh Hạc còn ở đây mà cậu ta lại dám nói bậy nói bạ. Không được bận tâm nữa, cứ vẽ những bản vẽ thiết kế còn lại trước đã.

    Cô bước đến bàn, ngồi xuống và bắt đầu công việc bận rộn..   

    Một lúc sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài thư phòng.

    "Tiểu Bạch, em cứ làm việc một mình ở nhà đi, anh cùng Tam ca ra ngoài một lát, buổi tối không cần nấu cơm, anh sẽ mang đồ ăn về cho em."

    Bạch Lộ lớn tiếng đáp lại: "Được, tôi hiểu rồi."

    Cô liếc nhìn màn hình máy tính, nhưng dù thế nào cũng không tập trung được, trực giác mách bảo với cô đám Chu Dĩ Thâm nhất định có gì đó giấu diếm!

    Suy đi nghĩ lại, cô quyết định lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn WeChat..

    Ngay khi Ôn Vãn lên xe taxi, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Bạch Lộ.   

    Cô bấm vào nhắc nhở của Bạch Lộ: Ôn Vãn, Chu Dĩ Thâm bọn họ vừa mới ra ngoài, tôi đoán có lẽ họ đang theo dõi cậu đấy.   

    Ôn Vãn cười đắc ý, vẻ mặt đồng ý đáp lời.   

    Sau đó, cô gửi một tin nhắn khác cho Đường Miên: "A Miên, cuộc điều tra thế nào rồi?"

    Một lúc sau, Đường Miên trả lời tin nhắn: "Có chút khó khăn, đợi anh thêm một chút nữa."   

    Đã một giờ kể từ khi Ôn Cần tìm người nhận tội, theo hiệu quả công việc thông thường của Đường Miên, hắn đã tìm ra kết quả điều tra.

    Có thể thấy, lần này người trốn sau lưng Ôn Cần rất có thể chính là người mà Ôn Vãn đang tìm kiếm.

    Chẳng mấy chốc, chiếc taxi tấp vào lề.   

    Thanh toán tiền xong, Ôn Vãn xuống xe, bước vào một nhà hàng không mấy nổi bật.   

    Đây là một nhà hàng Trung Quốc, bài trí nhỏ nhưng không gian vô cùng tao nhã, nhìn xung quanh, một nam sinh mặc thường phục đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu nghịch điện thoại.

    Ôn Vãn đi tới, ngồi đối diện với cậu, vui vẻ chào hỏi: "Chào cậu, bạn cùng bàn của tôi."
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 145: Đáng Tiếc, Đẹp Trai Vậy Mà Lại Là Cẩu Tử!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Việt đột ngột ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Ôn Vãn liền giật mình.

    Sau khi kinh ngạc vài giây, hắn mới hồi phục lại tinh thần.   

    Lăng Việt cất điện thoại, ngả người ra sau, tùy ý dựa vào sô pha, cười tinh nghịch nói: "Hôm nay cậu ăn mặc thật đẹp, suýt chút nữa tôi đã chẳng nhận ra cậu."

    Ôn Vãn giơ tay vén tóc mái lòa xòa bên tai, cười đắc chí: "Chỉ hôm nay? Bình thường không đẹp sao?"   

    "Ây cái miệng này của tôi!"   

    Lăng Việt ảo não vỗ vỗ đôi môi mỏng, sửa lại lời nói: "Bình thường cậu đương nhiên rất đẹp, nhưng hôm nay.."   

    Ngón tay xoa xoa chiếc cằm nhọn, hắn đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Ôn Vãn, "càng đẹp hơn gấp bội"   

    "Ồ, nghe cũng được đấy."

    Ôn Vãn cầm thực đơn, tùy ý lật xem, "Cậu xem qua thực đơn chút đi. Tôi đã đồng ý đãi khách, cậu muốn gọi món gì cũng được."   

    Lăng Việt thản nhiên nhún vai, "Tôi sao cũng được. Vẫn là cậu nên gọi chút gì đó đi."  

    Ôn Vãn cũng không quá khách sáo, sau khi kêu người phục vụ đến thì bắt đầu gọi món..

    Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen dừng ở cửa nhà hàng, hai người đàn ông tướng mạo phi phàm xuống xe bước vào nhà hàng.   

    Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai, liền tiến lên tiếp đãi nồng nhiệt, muốn bắt chuyện vài câu, nếu may mắn còn có thể kết bạn!   

    "Thưa ngài, ngài có đặt trước không?"  

    Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đủ để thu hút sự chú ý của một số người.

    Tư Cảnh Hạc cau mày, vô cùng khó chịu.

    Chu Dĩ Thâm nhanh chóng đưa tay ra hiệu cho người phục vụ giữ im lặng, "nhỏ tiếng chút!"

    Hắn lo lắng nhìn về ghế bên phải phía trước cạnh cửa sổ, thấy hai người kia không để ý đến bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không có đặt chỗ trước, mang cho chúng tôi 2 ly nước là được."

    Thấy vẻ mặt bối rối của hắn, người phục vụ hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi: "Trong cửa hàng có nước cam, nước táo, nước nho, nước mận, anh muốn uống loại nào?"

    Chu Dĩ Thâm xua tay nói "Loại nào cũng được."

    Nói xong, hắn tùy tiện lấy hai tờ tạp chí từ kệ tạp chí, đưa cho Tư Cảnh Hạc một tờ, tờ còn lại dùng che mặt đi lại gần cửa sổ.

    "Tam ca, em thấy chỗ đó không tệ. Họ không phát hiện được chúng ta mà chúng ta vẫn có thể nghe lén rất rõ ràng. Theo em, cẩn thận đi qua đó."

    Tư Cảnh Hạc nheo mắt, liếc nhìn vị trí mà Chu Dĩ Thâm nói, quả thật rất tốt.

    Anh cũng làm theo Dĩ Thâm, lấy tập chí che mặt, nhẹ nhàng bước đến..

    Vài người phục vụ trẻ tuổi đi đến, nhìn hai người bọn họ như nhìn kẻ trộm, tìm một vị trí ngồi xuống, thở dài.   

    "Đáng tiếc, đẹp trai như vậy, hóa ra lại là cẩu tử."

    "Chậc, nhìn vẻ ngoài và khí chất của hai người đó, tôi còn tưởng họ là phú nhị đại."

    "Chúng ta chỉ là cửa hàng nhỏ, còn mong được gặp người cao to đẹp trai? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày."

    "Cao phú soái không có, vậy thì cũng có người nổi tiếng đi? Nếu không tại sao tay săn ảnh lại ở đây?"

    "Đừng nghĩ đến những thứ rối rắm này nữa, mau đi làm thôi."

    Sau khi Tư Cảnh Hạc và Chu Dĩ Thâm ngồi xuống, họ nhìn nhau, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện.

    Đầu tiên, Ôn Vãn quan tâm hỏi "Hồi phục rồi sao? Sao lại xuất viện sớm như vậy?"

    Lăng Việt vỗ ngực tự hào, ngữ khí tràn đầy khí thế và tự tin "Đương nhiên. Tôi ở bệnh viện mỗi ngày đều tiêm dinh dưỡng, hiện tại đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nếu không tin, cậu cứ thử xem?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 146: Ôn Vãn, cậu có bạn trai chưa?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dĩ Thâm kinh ngạc mở to hai mắt, nhếch môi nói với Tư Cảnh Hạc: "Thử xem? Tam ca, bọn họ có vấn đề!"

      Sắc mặt Tư Cảnh Hạc u ám, có thể nói là âm u.

    Thử xem.

      Phương diện kia thử xem?

       Xuyên qua màn gỗ đàn hương rỗng tuếch, anh nhìn thấy Ôn Vãn khẽ mỉm cười, ánh mắt buông lơi, "Tỉnh lại đi! Tôi cũng không muốn cậu lại xảy ra chuyện, lại khiến cậu vào bệnh viện nữa, phiền phức!"

       Hóa ra là chạy bộ..

       Anh ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, những dây thần kinh căng thẳng của anh được thả lỏng.

       Lúc này, người phục vụ bưng hai ly nước ép mận đi tới, "Thưa ngài, đồ uống ngài đã gọi."

      Tư Cảnh Hạc ưu nhã nâng chén lên, đang định uống, liền nghe thấy Lăng Việt than thở --

       "Cậu còn không biết xấu hổ nói, sau khi đưa tôi đến bệnh viện, cậu liền không đến thăm tôi nữa, ngay cả việc đưa vở ghi chép, cậu cũng tìm một người không thể giải thích được đến!"

    Ôn Vãn nhướng mày, "Tiểu cô nương là đại biểu lớp mỹ thuật của lớp chúng ta, tư chất và học lực đều ưu tú, lại còn xinh đẹp, cậu ấy nguyện ý cho cậu mượn ghi chép, chính là để ý cậu, cậu còn có thể chê khen!"

       Lăng Việt ăn thịt nướng, bất mãn nhíu mày, "Tôi muốn cậu đưa vở ghi chép cho tôi, không phải là kêu cậu tùy ý tìm người đưa ghi chép!"

       "Ai đưa ghi chép cho cậu, có gì khác biệt sao?"

       "Đương nhiên có khác biệt!"

       Lăng Việt kích động đặt đũa xuống, dùng một đôi mắt phượng đỏ rực tà mị nhìn chằm chằm Ôn Vãn, "Cậu không cảm thấy tôi muốn cậu đưa ghi chép cho tôi, là thật sự muốn phụ đạo sao?"

      Ôn Vãn không nói, cầm cốc nước lên uống một hớp.

      Tiểu tử này, không phải là có hứng thú với mình chứ?

       Bên cạnh đó, vẻ mặt của hai người đàn ông lại trở nên căng thẳng.

      Chu Dĩ Thâm mở miệng, trầm giọng nói: "Tam ca, em trai của anh muốn cướp người của anh kìa!

       Tư Cảnh Hạc căng cứng quai hàm, trước khi mắt dần tối sầm lại, anh nghe thấy giọng nói căng thẳng và kiềm chế của cậu bé--

      " Thật ra là vì tôi muốn gặp cậu! "

       Chao ôi, quả nhiên là vậy!

       Trong mắt Ôn Vãn thoáng qua một tia bất đắc dĩ, cô cúi đầu uống một hớp rượu, giả vờ hồ đồ nói:" Có gì mà gặp, mỗi ngày cùng nhau đi học đã ngán rồi! "

      " Không ngán! "

      " Tôi muốn mỗi ngày nhìn thấy cậu! "

      Chu Dĩ Thâm giơ ngón tay cái lên nói:" Xem đi, nếu anh có một nửa kỹ năng của đứa trẻ này, cũng không đến nổi bây giờ còn chưa theo đuổi được Vãn Vãn! "

      " Tam ca, để tôi tính toán, sợ anh đấu không lại tiểu tử này! "

       Tư Cảnh Hạc cầm ly nước chậm rãi đặt lên bàn, mím chặt môi, không thể đoán được lúc này anh đang nghĩ gì.

      Nói đến đây, Ôn Vãn qua loa cười một tiếng:" Nhưng tôi không muốn mỗi ngày nhìn thấy cậu! "

       Lăng Việt nhíu mày, vẻ mặt đau lòng.

       Một lúc sau, hắn trầm giọng hỏi:" Ôn Vãn, cậu.. có bạn trai chưa? "

      Lần đầu tiên, hắn có hơi căng thẳng.

      Ngoại trừ cái đó ra, trong lúc chờ mong đáp án cũng có chút thấp thỏm.

      Trong lòng hắn biết rõ Ôn Vãn xinh đẹp xuất chúng như vậy, nhất định không thiếu người theo đuổi, nhưng hắn vẫn đánh liều, cầu mong Ôn Vãn vẫn còn độc thân.

      Cùng lúc đó, Tư Cảnh Hạc cũng khẩn trương không kém.

       Anh nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn, không tự chủ được nhấp nhô yết hầu, nắm chặt ly nước thủy tinh trong lòng bàn tay, sau đó anh nghe thấy giọng nói uể oải của cô gái.

    " Không có. "

      " Vậy cậu có muốn cân nhắc một chút về tôi không?"

      Gần như lúc này, mặt người đàn ông tối sầm lại.

       Ngay khi anh dùng lực vào lòng bàn tay, ly thủy tinh trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh, rất nhiều mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay anh, máu không ngừng chảy, nhưng anh không hề cảm thấy đau chút nào.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 147: Nhất định phải đi tìm anh không vui

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dĩ Thâm ngẩn người.

      Không phải hắn chưa từng thấy Tư Cảnh Hạc tức giận, cũng không phải chưa từng thấy người đàn ông này chảy máu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng cố gắng kiềm chế cơn giận của anh.

      Phải biết, những người đứng ở đỉnh cao của quyền lực không cần phải lo lắng nếu họ muốn nổi giận.

      Nhưng bây giờ, Tạm ca vì nha đầu này đã chọn chịu đựng.

       Hắn mở miệng, vừa định hỏi Tư Cảnh Hạc có phải điên rồi hay không, ghen tuông cũng sẽ không tự mình hại mình đúng không?

      Nhưng ai biết, Tư Cảnh Hạc lại không nói một lời đứng dậy rời đi!

       "Này, Tam ca, chờ ta một chút!"

       Hắn vội vàng lấy trong ví ra mấy tờ tiền đặt lên bàn rồi vội vàng đi theo..

       Hành động này ngay lập tức khiến những người trong nhà hàng, bao gồm cả Ôn Vãn và Lăng Việt, hoảng hốt.

       Lăng Việt híp mắt nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của hai người, thấp giọng lẩm bẩm: "Người này thật quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.."

    Ôn Vãn lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau đi đôi môi đỏ mọng của cô, nhàn nhạt nói: "Lăng Việt, chúng ta chỉ thích hợp làm bạn học, sau này có lẽ sẽ trở thành bạn bè, về phần quan hệ còn lại, cậu đừng ôm bất kỳ kỳ vọng nào."

      Giấy vụn bị ném vào thùng rác, cô đứng dậy, "Bữa ăn này tôi trả, cậu từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước một bước!"

      Lăng Việt muốn giữ cô lại, hắn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng Ôn Vãn không cho hắn cơ hội, đi đến quầy thu ngân thanh toán tiền rồi trực tiếp rời khỏi nhà hàng.

       Hắn nhìn bóng lưng Ôn Vãn, nắm chặt tay thành quyền..

      ..

      Trung tâm thành phố, khách sạn Cảnh Trình--

       Trong phòng tổng thống cực lớn, ngọn đèn sáng trưng buông xuống, chiếu sáng cả phòng khách, sắc trời chiều ngoài cửa sổ hòa quyện vào nhau, mùi nước oxy già dần dần tràn ngập.

    Sau khi quấn băng gạc cho người đàn ông, Diệp Tư vừa thu dọn hộp thuốc vừa dặn dò: "Mấy ngày nữa em đến thay băng cho anh, cố gắng đừng để vết thương dính nước, nhớ uống thuốc kháng viêm."

       Vẻ mặt Tư Cảnh Hạc hờ hững, tùy ý ừ một tiếng.

      Diệp Tư cảm thấy anh thật qua loa.

      Sau khi khóa hộp lại, cô lại nhắc nhở, "Anh nên để ý bản thân một chút, mảnh thủy tinh đâm vào sâu như vậy, sau này có thể để lại sẹo đấy!"

       Tư Cảnh Hạc trên mặt vẫn không có biểu tình gì, ánh mắt rơi vào trên hai tay băng bó, liên tục lật lòng bàn tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

       Cố Trình Phong biết anh không vui, liền giật giật môi với Diệp Tư, "Em đừng căng thẳng như vậy, lão Hạc cũng không phải trẻ con."

      Diệp Tư nhướng mắt nhìn người đàn ông, nhếch môi cười lạnh, "Anh đang trách em phiền phức sao?"

       "Anh không có ý đó." Cố Trình Phong cau mày, Diệp Tư luôn hiểu lầm ý của anh.

       "Vậy ý anh là gì?"

    "Không có gì!"

    "..."

       Diệp Tư cười lạnh một tiếng, hoàn toàn chọc giận Cố Trình Phong.

       Hắn trầm mặc, nhìn chằm chằm người phụ nữ mặt lạnh như băng, "Diệp Tư, em nhất định muốn anh không thoải mái đúng không?"

       "Ừ, vậy anh muốn làm gì em?" Diệp Tư không chút khách khí đáp lại.

      Chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn rõ mồn một trong ký ức của cô, cô đã lo lắng suốt một ngày, tâm trạng vô cùng không tốt.

      Trước khi đến, cô biết mình sẽ không tránh khỏi việc ở chung một chỗ với Cố Trình Phong, cho nên trong lòng cô luôn tự trấn an mình, coi người đàn ông này như không khí, chỉ cần không nói chuyện với anh ta là được.

      Tuy nhiên, người đàn ông này nhất quyết khiêu khích cô!

    Chu Dĩ Thâm ngồi bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi hai người đi, "Được rồi, Tam ca đã tâm tình không tốt, các ngươi còn ở chỗ này cãi cọ, đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 148: Tam ca, anh có thể yên tĩnh một chút

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dĩ Thâm giơ tay liếc nhìn đồng hồ, đề nghị nói: "Đã đến giờ ăn tối rồi, đi thôi, tôi đãi các người ăn cơm!"

       "Cảm ơn, tôi không đói!"

       "Em còn có việc, đi trước!" Diệp Tư chào hỏi, bưng hộp thuốc đi ra ngoài.

       Chu Dĩ Thâm nhìn Cố Trình Phong, quả nhiên, hắn ta lạnh lùng nói hắn không đói, vội vàng rời đi với cùng một lý do.

      Sau khi hai người rời đi, Chu Dĩ Thâm kéo cà vạt, thở phào nhẹ nhõm, "Phù! Cuối cùng cũng tiễn được hai vị đại thần rồi!"

       "Tam ca, anh có thể yên tĩnh một chút!"

      Hắn đắc ý quay đầu nhìn Tư Cảnh Hạc, vốn dĩ hắn muốn ghi công nhưng không muốn phản tác dụng.

       Nam nhân bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, nhàn nhạt nói: "Cậu cũng đi đi, tôi mới thật sự có thể yên tĩnh."

      Chu Dĩ Thâm, "..."

      ..

      Khi Chu Dĩ Thâm bước ra khỏi khách sạn, nhìn những con đường đầy ánh đèn và xe cộ tấp nập, hắn chợt cảm thấy bi thương.

      Khi nào hắn mới có nhà?

    Nhà--

      Không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến một cô gái mềm mại dễ thương: Bạch Lộ!

      Nhân tiện, hắn đã hứa sẽ mang bữa tối cho Tiểu Bạch!

      Chết tiệt, vậy mà vì chuyện của Tam ca mà quên mất!

      Hắn vươn tay gọi một chiếc taxi, vội vã đến Lan Phong Gia Viên.

       Nửa tiếng sau, anh gõ cửa nhà Ôn Vãn--

       Rất nhanh, Bạch Lộ đi tới mở cửa, nhìn thấy Chu Dĩ Thâm hai tay trống không, thất vọng bĩu môi, "Không phải nói mang đồ ăn ngon cho tôi sao?"

    Chu Dĩ Thâm đầu tiên ngẩng đầu nhìn phòng khách, thấy Ôn Vãn không có ở đó, liền giải thích: "Chiều nay tôi có việc phải làm, không có thời gian đến nhà hàng, nếu như bậy giờ em thuận, anh mời em ra ngoài ăn!"

      Bạch Lộ đã vẽ thiết kế trong một ngày, đang định ra ngoài để thư giãn, vì vậy đã dứt khoát đồng ý.

      Sau khi cô đổi giày, đang định đóng cửa lại, liền nghe thấy người đàn ông nghi ngờ hỏi: "Chỉ có hai chúng ta sao? Có muốn gọi Vãn Vãn cùng đi không?"

       "Không cần, không chừng Vãn Vãn vẫn đang cùng các bạn học ăn cơm!"

       "Em ấy ra ngoài từ xế chiều, bây giờ vẫn chưa về sao?" Chu Dĩ Thâm nhỏ giọng hỏi, lông mày không tự chủ nhíu lại.

       Bạch Lộ dốc hết tâm huyết ra ngoài chơi, căn bản không phát hiện sự kỳ lạ của nam nhân này, liền thẳng thắn gật đầu, "Ừm, sao vậy?"

       "Không có việc gì, chúng ta đi thôi!"

      Có chút bất mãn nho nhỏ nảy sinh trong lòng Chu Dĩ Thâm.

      Khi bọn họ rời khỏi nhà hàng, náo nhiệt như vậy, Ôn Vãn không thể không để ý đến bọn họ, đã hai tiếng rồi, cô cũng không gọi điện cho Tam ca để quan tâm.

       Hắn thật sự quá thất vọng!

      ..

      Ngoại ô thành phố, Vịnh Nam Thành--

      Vào lúc hoàng hôn, tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn lơ lửng trên không trung rắc lên khu biệt thự thơ mộng và đẹp như tranh vẽ này như một lớp ánh sáng vàng, nhìn từ xa rất vui mắt.

      Là một trong những khu dân cư sang trọng hàng đầu ở Vân Thành, những người sống ở đây đều giàu có hoặc đắt giá, thậm chí có nhiều ông lớn giấu kín danh tính, người bình thường cũng không biết.

    Trong một biệt thự cạnh hồ, hai thanh niên đang ngồi trước máy tính, một trong số đó là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc ngắn màu vàng hoe, đang gõ nhanh một mã đặc biệt trên bàn phím, cố gắng xâm nhập vào máy tính của đối phương.

      Một cô gái khác mặc váy đen đẹp không cưỡng nổi ngồi sang một bên yên lặng chơi game, thỉnh thoảng lại nhìn lên màn hình máy tính để kiểm tra tiến trình.

       Thời gian một phút một giây trôi qua, cuối cùng, hai mươi phút sau, xâm lấn thành công!

       "Yes! Hack xong rồi!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 149: Có giao dịch, cô nhất định sẽ hứng thú

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Miên đã theo dõi tài khoản Weibo của Ôn Cần và vật tế thần, đồng thời hack máy tính của kẻ thao túng đáng ngờ, nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhận được những hình ảnh động vui nhộn hoặc những bức tranh khảm màu.

      Tóm lại.. Một lời khó nói hết!

      Bận rộn cả buổi chiều, nhưng thay vì tìm ra bất kỳ manh mối hữu ích nào, hắn đã bị chơi khâm!

      Nếu không phải Ôn Vãn đến ngồi trấn an, tinh thần của hắn đã suy sụp từ lâu rồi!

    Ôn Vãn lúc này đang thi đấu vòng loại, lợi dụng kỹ năng đi rừng của mình, cô uể oải nhướng mi, "Lần này anh bỏ ra 32 phút 17 giây, chỉ mong, đừng lại một trận không vui nữa."

      Đường Miên phớt lờ lời mỉa mai của Ôn Vãn, sau khi nhanh chóng sàng lọc các tin nhắn rác, cuối cùng hắn tìm thấy một IP nước ngoài, nhấp vào.

       Ngay sau đó, một đoạn video ngắn xuất hiện--

       "Chào, Tiểu Ôn Vãn, cuối cùng cô đã tìm thấy tin nhắn của ta cho cô!"

      Mở đầu là một giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy ý cười, Ôn Vãn nhìn qua màn hình cũng có thể tưởng tượng được, khi người đó gọi tên cô, trên môi nhất định sẽ nở một nụ cười nham hiểm.

      Cô không muốn chơi game nữa, đặt điện thoại sang một bên, nhìn lên màn hình máy tính, một bóng đen hoàn toàn hòa vào căn phòng tối.

      Đường Miên híp mắt, "Tên biến thái này đi đường vòng nhiều như vậy, còn không lộ mặt, điên rồi!"

       Anh ta thề rằng nếu bắt được tên khốn này, anh ta sẽ cắt hắn ra thành từng mảnh!

       Sao dám giở trò với tiểu gia hắn, chán sống rồi!

       "Đáng tiếc gần đây ta có chút tức giận, trên mặt nổi lên mấy cái mụn, chỉ có thể như vậy gặp ngươi."

       Người đàn ông nói với giọng đầy tiếc nuối.

      Người không biết nghe xong nhất định sẽ cho rằng hắn thầm yêu Ôn Vãn.

    Hắn chậm rãi châm một điếu thuốc, thanh âm trở nên khàn khàn, cười nói: "Để ta đoán xem, ngươi hẳn là lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của ta, trong lòng bái kiến tổ tông mười tám đời của ta đúng không? Ha ha.. nghĩ thôi đã thấy dễ thương rồi!"

       Ôn Vãn sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt dần dần hiện lên một tầng lạnh thấu xương.

      Người đàn ông chắc đoán được Ôn Vãn sẽ tức giận, hắn rít một hơi điếu thuốc, thu lại tiếng cười, nghiêm túc nói: "Được, ta không trêu chọc cô nữa, nói chính sự!"

       "Mục đích để dư luận sôi sục lần này của cô là để xác minh xem ta và Ôn Cần có còn giữ liên lạc kể từ sau vụ án bắt cóc hay không, đúng không?"

       Cơ hàm của Ôn Vãn căng cứng, hơi thở xung quanh trở nên dữ dội.

      Căn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói phiền phức này cất lên: "Ta biết cô nghi ngờ giữa ta và cô ấy có quan hệ đặc biệt nào đó, nhưng xin lỗi, ta căn bản không biết cô ấy!"

       Hắn búng tàn thuốc, giải thích nói: "Nói thật, sở dĩ ta giúp Ôn Cần hóa giải nguy cơ lần này, hoàn toàn là vì cô! Chỉ cần nghĩ đến việc cô dốc sức điều tra tung tích của ta, ta sẽ rất vui!"

    "Bệnh thần kinh!"

      Đường Miên trợn tròn mắt, "Tên này bệnh thần kinh càng ngày càng nặng, nghe hắn nói bậy bạ thật phí thời gian cuộc đời, tắt máy đi!"

      Hắn vừa định đóng video lại nghe thấy người đàn ông nói: "Tiểu Ôn Vãn, mặc dù ta biết cô ghét ta như thế nào, nhưng đừng vội đóng video. Ta có giao dịch, nhất định cô sẽ có hứng thú!"

      Ôn Vãn ấn tay Đường Miên để di chuyển con chuột, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, tôi ngược lại muốn xem trong hồ lô của hắn ta bán loại thuốc gì!"

       Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông, nghe thấy hắn ta nói--
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...