Chương 311: Sự thay đổi của Đường Nhan Bấm để xem Bà Bàn cảm thấy không thể chịu được thể diện, càng giận Bàn Giao Long hơn. "Anh, nói chuyện làm ăn cũng phải chú ý trường hợp, giữa thanh thiên bạch nhật dẫn khách đi uống rượu thì có thể thương lượng cái gì?" bà Bàn vốn không quan tâm chuyện làm ăn, nhưng trong lời nói của Đường Nhan chính là ám chỉ bà. Bà Bàn nhìn chằm chằm vào Ông Bàn. "Đúng vậy!" Ông Bàn mấy năm nay bị Bà Bàn khống chế có chút sợ hãi, vội vàng phụ hoại, "Lần sau phải chú ý trường hợp." "Con hiểu rồi, cha." Bàn Giao Long lườm Bàn Ngọc Long, Bàn Ngọc Long giả vờ không hiểu, nhưng Đường Nhan đã nhìn thấy tất cả. Bàn Giao Long cùng ông Bàn xem TV một lúc, bà Bàn đi dạo từ bên ngoài về, thấy Bàn Giao Long còn chưa nghỉ ngơi, thời gian cũng không còn sớm, đứa con này thực sự khiến bà lo lắng. "Mẹ về rồi?" Đường Nhan vội vàng ra ngoài nói với bà Bàn. Nhắc bà Bàn cô chưa nghỉ ngơi, đang đợi Bàn Giao Long. "Giao Long, cũng muộn rồi, nếu con không nghỉ ngơi ngày mai có thể dậy không?" Bàn phu nhân giục Bàn Giao Long đi nghỉ. Đường Nhan lúc này đang cầm một chậu nước rửa chân, nhẹ nhàng gọi Bàn Giao Long. "Giao Long, anh rửa rồi đi ngủ đi." Bàn Giao Long đành phải để Đường Nhan rửa chân cho mình, đây là lần đầu tiên Đường Nhan rửa chân cho mình, anh có một cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được. Rửa chân xong, Đường Nhan đi rót nước, bà Bàn không chút do dự đuổi Bàn Giao Long về phòng nghỉ ngơi. Đường Nhan lúc này mang đến một ly nước, nói nó tốt cho giấc ngủ, Bàn Giao Long cũng không nghĩ nhiều liền uống hết. Dưới sự thúc giục của bà Bàn, anh đành quay về phòng chuẩn bị đi ngủ. Nghĩ đến những gì Bàn Ngọc Long nói, Đường Nhan rất tức giận, vì vậy cô không nói chuyện với Bàn Giao Long. Ngay cả khi bà Bàn đang đợi để bế cháu trai, cô cũng không muốn nói chuyện với cậu chủ Bàn không thích mình. Nhưng Bàn Giao Long đã uống loại thuốc mà Đường Nhan đưa, mơ hồ muốn ngủ thiếp đi, nhưng cơ thể anh nóng đến mức có trở mình cũng không ngủ được, rõ ràng anh cảm thấy buồn ngủ, nhưng cũng rất khó chịu. Đường Nhan giả vờ quan tâm. "Làm sao vậy? Không thoải mát chỗ nào sao?" Cuối cùng, Bàn Giao Long nửa mê nửa tỉnh đè Đường Nhan lên giường. Đường Nhan không cảm thấy gì. Ngày hôm sau như thường lệ dậy nấu cơm, Bàn Giao Long khi tỉnh dậy cảm thấy đau đầu, nghĩ đến chuyện tối qua, anh cảm thấy Đường Nhan có vấn đề. Nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nói chuyện của Đường Nhan, anh tự hỏi có phải hôm qua uống với Vạn Minh Minh quá nhiều hay không. Kỳ thật chính là Đường Nhan nghe Bàn Giao Long gọi tên Vạn Minh Minh, Đường Nhan biết Vạn gia, tiểu thư của gia tộc cùng Đường gia hợp tác làm ăn! Không ngờ Vạn Minh Minh lại coi trọng một gia đình hạng hai như Bàn Giao Long! Chẳng lẽ Vạn Minh Minh không bận tâm Bàn Giao Long đã kết hôn sao? Bàn Giao Long không có tinh thần ăn cơm, Bàn phu nhân đoán chắc là thành công, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều, không ngừng gắp thêm đồ ăn cho Bàn Giao Long. "Nếu hai ngày này con cảm thấy mệt thì không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày." Mục đích của Bàn phu nhân là để Bàn Giao Long ở cùng Đường Nhan vài ngày, bà cũng đã nghĩ đến, nếu như Đường Nhan không có con, Đường gia cũng sẽ nghi ngờ nhà họ Bàn không thành tâm cưới Đường Nhan. Để khiến nhà thông gia cảm thấy nhà họ Bàn đáng tin cậy, bà Bàn đã tính đủ cách. Bàn Giao Long khăng khăng muốn đi làm, vì anh cảm thấy Đường Nhan đang giở trò, không muốn gặp Đường Nhan. Về phần tại sao Đường Nhan tựa hồ không để ý tới hắn, hắn không muốn biết. Lúc một mình Đường Nhan sẽ nhớ đứa bé, đứa bé còn ở cùng Mạc Nhiên, cô không thể một mình đi gặp đứa bé, sợ Bàn gia sẽ lợi dụng việc này để nói cho Đường gia cô không biết kìm chế. Cho nên thời gian dài như vậy, Đường Nhan cũng không biết đứa bé như thế nào rồi. Tuy là con dâu của Bàn gia, nhưng Đường Nhan cũng là quản lý của Hương Chi Hữu, đã ở Bàn gia được một thời gian nên không thể bỏ mặc Hương Chi Hữu, có tài sản riêng của mình mới tự tin. Đứa nhỏ và những thứ khác đều là hoa dệt trên gấm. Sau khi trải qua những chuyện tình cảm này, Đường Nhan có lẽ đã hiểu ra một chút. Người quản lý của Hương Chi Hữu vẫn đi làm bình thường, các phóng viên báo lá cải lại có tin viết bài, nói Đường tiểu thư lấy chồng không được sủng ái nên phải tự mình phấn đấu. Đường Nhan không quan tâm bên ngoài nói gì, thậm chí còn có chút đồng ý, cô ra ngoài làm việc là vì sợ bị Bàn gia khống chế, hơn nữa, Hương Chi Hữu cũng thuộc sở hữu của Đường gia. Nếu cô ở Đường gia làm việc chăm chỉ, cũng có thể ngăn chặn tài sản bị Đường Âm lấy đi. Khi Bàn Giao Long nhìn thấy tin tức như vậy, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là tại sao Đường Nhan lại đi làm, anh chỉ nghĩ rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Đường gia đối với anh. Sau đó mới không hiểu tại sao Đường Nhan đột nhiên quay trở lại làm việc? Có lẽ nào công ty sẽ không thể tiếp tục nếu không có cô? Bàn Giao Long nói với Ông Bàn về lo lắng của mình. "Ba, Đường gia có cảm thấy chúng ta đối xử tệ với Đường Nhan không?" "Điều đó xem Đường Nhan nói như thế nào. Nếu con đối xử tốt với nó, chỉ cần nó nói điều gì không tốt, Đường gia vẫn sẽ tin nó." Ông Bàn chỉ có thể nhìn tình hình này. Mặc dù bà Bàn không quan tâm đến vấn đề kinh doanh, nhưng bà lập tức nghĩ đến ảnh hưởng của vấn đề này. "Tiểu Nhan, nhà chúng ta không thiếu tiền, con chăm sóc chúng ta đã rất vất vả, còn đi làm làm gì? Ở nhà nghỉ ngơi đi?" Bà Bàn quan tâm giữ Đường Nhan ở nhà. "Có thể nuôi con, con đi làm ở Hương Chi Hữu sẽ rất vất vả?" Bàn Giao Long hư tình giả ý không muốn Đường Nhan đi làm. "Con chỉ kiếm chút tiền tiêu vặt, để dành chút tiền cho gia đình! Nhà chúng ta lớn như vậy cũng không phải một ngày có được, con không thể chỉ ngồi không!" Đường Nhan muốn đi làm, có cả vạn lý do nói với bà Bàn! Bàn gia chính là muốn ngăn cản chuyện cô muốn. Bàn Giao Long lần này không thể ngồi yên, nói những lời tốt đẹp với Đường Nhan. "Tiểu Nhan, nhà chúng ta không thiếu tiền, có thể nuôi được em, em đi làm ở Hương Chi Hữu mệt mỏi như thế nào?" Bàn Giao Long hư tình giả ý muốn Đường Nhan không đi làm. Đường Nhan trong lòng cười lạnh, nếu không liên lụy đến lợi ích gia tộc, Bàn Giao Long sẽ tốt như vậy sao? Có khi anh chỉ ước cô đừng xuất hiện trước mặt mình đi! "Không có gì, em chẳng phải là vì muốn kiếm tiền cho nhà chúng ta sao?" Đường Nhan nhìn Bàn Giao Long nói. Cô đợi Bàn gia nói lời đàng hoàng ngăn cản, nhưng Bàn Giao Long không có gì để nói, ông Bàn cũng không định xen vào, bà Bàn cũng không dám nói lời nào, sợ Đường Nhan nói cái gì đó nói với Long Liên Tâm Bàn gia bắt nạt cô, Long Liên Tâm đó sẽ không buông tha Bàn Giao Long, Long Liên Tâm ngay từ đầu đã không thích Bàn Giao Long! Lúc này nếu chọc giận bà ta, hai nhà đều rất khó coi. Chỉ hy vọng bây giờ Đường Nhan sẽ không nói xấu Bàn gia. Ông Bàn không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, một mặt Đường gia căn bản không coi trọng Đường Nhan, ông cũng đã nghe nói một ít. Mặt khác, được sự giúp đỡ của Đường gia, công việc làm ăn của ông thăng tiến không ít, có thể hợp tác với rất nhiều thương gia giàu có bậc nhất, sau khi hoàn toàn thoát khỏi sự hợp tác của Đường gia, Đường Nhan nói Bàn gia như thế cũng cũng không sao cả.
Chương 312: Đường Nhan mang thai Bấm để xem Mối quan hệ giữa Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long cũng ngày càng phát triển ổn định, Bàn Ngọc Long càng nóng lòng muốn cưới Phạm Tình Dã, nhưng bây giờ Đường Nhan dường như không định nói vài câu cho anh ta, anh ta phải hành động theo thời gian. Hôm đó khi cả Bàn gia ăn sáng, Đường Nhan vẫn đang bận rộn trong bếp. "Tiểu Nhan, mau vào ăn đi! Đừng vội." bà Bàn kêu Đường Nhan ăn cơm, Đường Nhan đồng ý, đi ra khỏi phòng bếp, ngồi vào bàn còn chưa ăn, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Đường Nhan cảm thấy buồn nôn, che miệng chạy vào phòng vệ sinh. Bà Bàn hiểu ngay ước nguyện có cháu trai sắp thành hiện thực. Bàn Giao Long cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đường Nhan đã mang thai. "Tiểu Nhan, con làm sao vậy? Có muốn đưa con đi bệnh viện không?" "Không sao, lát nữa tiện đường đi làm con sẽ đi." Đường Nhan không ngước mắt nói, đối với Bàn Giao Long, anh thậm chí không muốn nhìn. "Như vậy sao được, Giao Long, hôm nay đừng đi làm, cùng Tiểu Nhan đến bệnh viện kiểm tra toàn diện." bà Bàn ra lệnh, Bàn Giao Long không dám không nghe. Vốn dĩ Đường Nhan nói không cần anh đưa cô đến bệnh viện, hắn cũng muốn đi làm, hoặc là tìm Vạn Minh Minh uống rượu, nhưng bà Bàn đã nói như vậy, hắn đành phải ngoan ngoãn chờ Đường Nhan ăn xong, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra. Cùng với Bàn Giao Long, Đường Nhan đã kiểm tra toàn diện, bác sĩ gọi họ vào phòng khám. "Bàn thiếu gia, Bàn thiếu phu nhân không có việc gì, chúc mừng ngài làm cha." Khi Bàn Giao Long nghe thấy kết quả như vậy, anh đã đoán được từ lâu, không ngờ Đường Nhan lại có bản lĩnh như vậy, dễ dàng mang thai như vậy. "Cảm ơn bác sĩ! Chúng tôi có cần phải chú ý gì không?" Bàn Giao Long quan tâm hỏi. Bác sĩ đã viết tất cả điều cần chú ý trên kết quả chẩn đoán đưa cho Bàn Giao Long. Đường Nhan ôm bụng không nói, cô ấy mới mang thai, sinh mệnh trong bụng còn chưa động đậy, cô ấy không có cảm giác gì, vừa mới mang thai, sinh mệnh trong bụng còn chưa có động tĩnh, cũng không có cảm giác gì, nhưng bởi vì Đường Nhan nhớ con của Mạc Nhiên, nên dường như đứa bé trong bụng của cô đã động đậy rồi, cô muốn sinh đứa bé này ra, cho dù Bàn Giao Long không đối xử tốt với cô, cô vẫn có đứa con! "Tiểu Nhan, em mang thai thì đừng đi làm, ở nhà dưỡng thai đi!" Bàn Giao Long lúc này mới bắt đầu quan tâm Đường Nhan, nhưng anh càng quan tâm đến đứa nhỏ hơn, sợ Đường Nhan đi làm có thể giống như Bàn Ngọc Long nhìn thấy hắn uống rượu với Vạn Minh Minh. Gần đây anh ta luôn uống rượu với Vạn Minh Minh, khí chất và vẻ đẹp của Vạn Minh Minh, anh ta chỉ cần nhìn vào là có thể uống thêm vài ly. Mà Vạn Minh Minh cũng không có chuyện gì, uống rượu với Bàn Giao Long. Nhiều đồng nghiệp sẽ hỏi đùa cô ấy. "Bàn thiếu gia và cậu có quan hệ gì?" "Không có quan hệ gì, bạn rượu." Vạn Minh Minh không thích Bàn Giao Long. Nói cách khác bề ngoài có thể nhìn ra được, nhưng trên thực tế lại đạo đức giả như vậy, không đáng yêu như Mạc Tửu! Ít nhất Mạc Tửu sẽ không nói dối, sẽ không dùng lời ngon ngọt gạt người, nhưng tại sao Mạc Tửu lại không thích cô ta, không phải cô ta tốt hơn Lam Lâm kia bao nhiêu sao! Đường Nhan không muốn nghe đề nghị của Bàn Giao Long, nhưng không nói gì nhiều. Chỉ hờ hững nói: "Không sao, còn chưa sinh". Còn chưa sinh, cô không yếu ớt đến mức phải dưỡng thai, thấy Phạm Tình Dã sựu nghiệp thành công, cũng không vội kết hôn như vậy, Đường Nhan hối hận khi lấy Bàn Giao Long, lập nghiệp sớm một chút có phải tốt hơn không! Bàn Giao Long cảm nhận được sự thờ ơ của Đường Nhan, trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng. Trước đây, Đường Nhan luôn dùng mọi cách quan tâm và lấy lòng anh ta, bây giờ đột nhiên thay đổi, anh ta hoài nghi liệu có phải Đường Nhan hết yêu rồi không. Khi bà Bàn biết kết quả, trong mắt bà đều mang theo ý cười, ngay cả ông Bàn thường ngày không cười cũng đang cười. Bàn Ngọc Long thậm chí còn lợi dụng sự kiện vui vẻ này để tâng bốc Đường Nhan! "Chị dâu chính là đại công thần, mau sinh cháu trai đi! Anh, anh thật là có phúc a!" Khi Bàn Giao Long nghe Bàn Ngọc Long nói, cảm thấy rằng mình thực sự rất hạnh phúc, cũng không còn ghét bỏ Đường Nhan như trước. Nhưng bây giờ có chuyện khiến anh ta khó xử, dường như Đường Nhan đã bắt đầu chán ghét anh ta. "Tiểu Nhan, con nghe lời mẹ, con ở nhà dưỡng thai đi, không cần nấu cơm, nhà chúng ta có đầu bếp, để bà ấy rảnh rỗi làm gì, lấy không tiền công sao? Con chỉ cần tận hưởng cuộc sống, mẹ sẽ chăm sóc con!" Bà Bàn vui mừng đến mức hận không thể cung phụng Đường Nhan. Đường Nhan nghe những lời như vậy rất dễ chịu, mặc dù là vì cô đang mang thai nên Bàn phu nhân mới như vậy. Nếu có sức mạnh, sẽ có một đám người vây quanh ủng hộ bạn, đây là lòng người, đây là xã hội. Đường Nhan cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Đường gia là như vậy, chứ đừng nói đến Bàn gian. "Tiểu Nhan, mẹ đến thăm con!" Long Liên Tâm mang theo túi lớn túi nhỏ những thuốc bổ trân quý đến Bàn gia, bà Bàn đã tự mình lấy thuốc bổ, khuôn mặt tươi cười chào đón. "Bà thông gia, sao bà lại tự mình đến? Bà chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Giao Long sẽ đến đón bà!" bà Bàn nói, nịnh bợ Long Liên Tâm. Long Liên Tâm biết con gái mình đã kiếm được mặt mũi, kiêu ngạo ngẩng mặt lên, nhưng vẫn khách khí nói. "Nào dám! Thằng bé mỗi ngày đều bận rộn làm việc, một bà già như tôi làm phiền hắn làm gì!" "Nó bận cái rắm, hiện tại Tiểu Nhan mới là quan trọng nhất, nó nên từ chức mỗi ngày chăm sóc Tiểu Nhan!" Bà Bàn mắng con trai mình không thương tiếc, chỉ vì muốn Long Liên Tâm vui vẻ. Đường Nhan bất động, tên vương bát đản Bàn Giao Long đó, cô đã buông tha rồi. Long Liên Tâm thấy con gái mình không quan tâm nhiều đến Bàn Giao Long, cũng biết quan hệ giữa họ không tốt, nhưng có sao đâu, chỉ cần có con, có địa vị, có tiền, Bàn Giao Long cũng không quan trọng. Như ông Đường đối với bà mà nói, cũng không khác gì đã chết. Mấy năm nay cuộc sống của Long Liên Tâm không khác gì cuộc sống của mẹ chồng bà, trong Đường gia gia, hai quả phụ lục đục với nhau. Đường Nhan biết mẹ đến thăm cô, cũng là để lập uy cho cô ở Bàn gia, để Bàn gia càng thêm cẩn thận cung phụng cô. "Mẹ yên tâm, con ở nhà sống như hoàng đế, cái gì cũng không cần lo lắng." Đường Nhan cố ý cấp bậc thang cho Bà Bàn đi xuống, nhưng Long Liên Tâm biết Đường Nhan luôn nấu cơm hầu hạ người Bàn gia. "Mẹ biết, con có cha mẹ chồng tốt như vậy, mẹ cũng yên tâm!" Long Liên Tâm cũng không nhắc tới Bàn Giao Long, ngay từ đầu bà đã không coi trọng Bàn Giao Long, cảm thấy hắn không ít Đường Nhan, bây giờ Đường Nhan mang thai, bà cũng cảm thấy chỉ cần Bàn Giao Long không làm Đường Nhan tức giận, cô sẽ không làm khó. Bà Bàn mỉm cười tiễn Long Liên Tâm xuống lầu. "Bà thông gia, lần sau gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cử người đến đón bà!" Bà Bàn cũng không quên nói với Long Liên Tâm.
Chương 313: Sự nghiệp mới Mạc của Nhiên Bấm để xem Mạc Nhiên ở nhà chơi với con, nghe tin Đường Nhan lại mang thai, anh ta càng thương con hơn, mẹ nó không những bỏ rơi nó mà còn sinh thêm một đứa con. Mạc Úc Sở nghe nói hại tại Mạc Nhiên đang ở nhà chăm sóc đứa trẻ rất tốt, biết rằng cuộc sống trong tù đã mang lại cho Mạc Nhiên những thay đổi lớn, anh quyết định đưa cho Mạc Nhiên một số sản nghiệp để anh ta tự dốc sức làm. Dù sao bây giờ Mạc Úc Sở vẫn không thể tin tưởng vào khả năng kinh doanh của Mạc Nhiên. "Nhị thiếu gia!" Mạc Tửu mang theo tin tốt của Mạc Úc Sở đến chỗ Mạc Nhiên. "Mạc Tửu, sao vậy?" Mạc Nhiên đang chơi đùa với đứa bé trong lòng. "Anh cả nói tôi đưa cho anh một phần bất động sản, anh có thể từ từ tìm hiểu, tự mình quản lý!" Mạc Tửu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trước đây một mình làm hai cái khách sạn cùng dự án bất động sản, thật sự là vượt quá khả năng của hắn. Bây giờ đưa bất động sản cho Mạc Nhiên, anh ấy có thể tập trung vào việc làm khách sạn. Mạc Nhiên nghe tin cũng rất vui. "Được, tôi nhất định sẽ cố gắng, quản lý tốt sản nghiệp anh cả cho, tuyệt không giống như trước nữa." Nhìn thấy nụ cười của đứa bé, Mạc Nhiên đột nhiên cảm thấy tràn đầy hi vọng. Kể từ khi Đường Nhan mang thai, Bàn Giao Long mỗi ngày đều về nhà, tuy Đường Nhan không để ý đến anh ta, nhưng anh ta đảm bảo Đường Nhan khi có việc sẽ ở bên cạnh, ví dụ như ban đêm Đường Nhan khát nước, anh ta sẽ ở bên cạnh rót một ly nước, không kêu Đường Nhan tự mình đi lấy nước. Bà Bàn rất hài lòng với biểu hiện của con trai mình, tuy rằng không giống như trước mặt Long Liên Tâm từ chức ở nhà chăm sóc Đường Nhan, nhưng có thể làm như vậy cũng không tệ. Nghĩ lại khi mang thai Bàn Ngọc Long, Ông Bàn còn trông cậy vào một đứa bé như Bàn Giao Long thay ông bưng trà rốt nước. Vài tháng trôi qua, bụng Đường Nhan ngày một lớn, ăn nhiều hơn bình thường, Bà Bàn nói ăn nhiều như vậy có thể là con trai! "Nhất định là cháu trai! Tiểu Nhan, nhìn con ăn như vậy, trong bụng là một đứa con trai!" "Mẹ, nếu là con gái thì sao?" Đường Nhan cố ý hỏi bà Bàn, nếu là con gái, Bàn gia sao có thể cưng chiều cô như vậy! "Con gái tốt! Năm đó mẹ muốn sinh con gái, khi đến bệnh viện kiểm tra cũng nói đó là con gái. Kết quà thì sao? Là Bàn Ngọc Long, thằng nhóc này ở trong bụng lừa mẹ!" Bà Bàn cười lớn, Đường Nhan nghe cũng không nhịn được cười. Không khí gia đình như vậy, nếu không có mối quan hệ lợi ích gia tộc thì hạnh phúc biết bao! Đường Nhan cảm khái trong lòng, Bàn Ngọc Long ở bên cạnh nghe bà Bàn mắng mình, cũng không biết xấu hổ cười. "Mẹ, con không cố ý lừa mẹ!" Lời nói của Bàn Ngọc Long khiến Đường Âm bật cười thành tiếng, Bàn Ngọc Long này khá giỏi trong việc khiến bà Bàn vui vẻ. "Đúng rồi, Ngọc Long, chị thấy sự nghiệp của Phạm Tình Dã rất thành công, em không tìm cậu ấy hợp tác sao?" Đường Nhan rất vui, cũng nghĩ đến việc nói vài câu về chuyện lớn cuộc đời của Bàn Ngọc Long. Ngày Bàn Ngọc Long mong muốn cuối cùng cũng đến, hận không thể quỳ xuống khấu đầu với Đường Nhan. "Chị dâu, bọn em có hợp tác, bạn của chị thật là có tham vọng! Bây giờ ở thành phố A đã có hơn mười chuỗi thương hiệu!" Bàn Ngọc Long vội vàng nói về thành tích gần đây của Phạm Tình Dã với Đường Nhan, bà Bàn cũng muốn biết ai là người xuất sắc như vậy. "Ừ, cô ấy thông minh hơn chị! Chị cũng chỉ mới đi làm! Nói cho em biết, cô ấy còn độc thân!" Đường Nhan cố ý không nói là ai, bà Bàn nghe nói một người phụ nữ ưu tú như vậy lại quen biết với con trai mình, nếu chỉ là hợp tác thì thật đáng tiếc! "Ngọc Long, người con đang nói ai?" Ngay khi Bàn Ngọc Long định nói với bà Bàn về tình hình của Phạm Tình Dã, Đường Nhan đã nói trước: "Một người bạn của con." "Ngọc Long, con nên giao du nhiều hơn với những người như vậy, học tập người ta làm sao có thể làm nên sự nghiệp lớn như vậy, tốt như vậy!" Bàn Ngọc Long gật đầu đồng ý. "Mẹ, người bạn này của con tốt hơn con rất nhiều, cô ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!" Đường Nhan vội vàng khen ngợi Phạm Tình Dã, hoàn toàn không nhắc đến tên của Phạm Tình Dã, chỉ để cho bà Bàn có ấn tượng tốt về Phạm Tình Dã trước, sau đó mới biết sau, cho dù bà Bàn có biết về tình sử của Phạm Tình Dã, ít nhất cũng sẽ có ấn tượng tốt. "Giỏi như vậy!" Bà Bàn hận không thể ngay lập tức muốn làm quen với Phạm Tình Dã: "Ngọc Long, có thời gian mời con bé đến nhà ăn cơm, mẹ thích những người như vậy!" Trước khi biết hoàn cảnh của Phạm Tình Dã, bà Bàn muốn làm quen với cô. Bàn Ngọc Long ca ngợi Đường Nhan có đầu óc hơn mình. Nói vài câu, ấn tượng của bà Bàn về Phạm Tình Dã đã được tốt không ít. "Tình Dã, hiện tại Bàng phu nhân rất muốn gặp cậu!" Đường Nhan gửi tin nhắn cho Phạm Tình Dã: "Ấn tượng của bà ấy đối với cậu rất tốt, còn kêu Bàn Ngọc Long đưa cậu về nhà ăn cơm!" Phạm Tình Dã đang bận ký hợp đồng với khách hàng, sau khi xem tin nhắn của Đường Nhan, cô ta đã ăn trưa rồi, cầm đũa trả lời Đường Nhan. "A? Sao lại khen tớ? Bà ấy muốn gặp tớ sao?" Phạm Tình Dã biết bà Bàn mới có ấn tượng tốt với mình như vậy, nhất định là có Đường Nhan nói tốt. "Ngay cả tên cậu tớ còn chưa nói, chỉ nói sự nghiệp của cậu thành công, dựng nghiệp từ con số không." Bàn gian xuất thân nghèo khó, biết lập nghiệp từ hai bàn tay trắng không dễ nên bà Bàn rất ngưỡng mộ những người có thể làm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, càng đừng nói là một người phụ nữ, một người phụ nữ như bà chỉ có thể quanh quẩn trong nhà, mà Phạm Tình Dã có thể tự mình lập nghiệp, bà Bàn đương nhiên muốn biết Phạm Tình Dã. "Tớ thật sự có chút sợ!" "Sợ cái gì! Hiện tại cậu thành công như vậy, báo doanh nghiệp kinh tế đầu đề thường có tên ngươi, không phải sợ!" Đường Nhan cũng cổ vũ Phạm Tình Dã, bởi vì cô ta không hài lòng với Bàn Giao Long, Đường Nhan hận không thể để Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã kết hôn, để hai cô con dâu của Bàn gia đều có lịch sử không thể chịu đựng được, giảm bớt sự tức giận của Bàn Giao Long. "Ồ, tớ luôn có trên báo, nhưng không xuất sắc như vậy! Nếu không có sự đầu tư của cậu, tớ có là gì?" Chỉ số EQ của Phạm Tình Dã thực sự cao, lúc này liền nịnh bợ Đường Nhan, Đường Nhan tự nhiên cũng hưởng thụ, cảm thấy giúp đỡ Phạm Tình Dã không phải là vô ích, vì vậy cô càng chắc chắn tương lai Phạm Tình Dã sẽ có ích cho cô ta. "Cậu phát triển sự nghiệp thật tốt! Chúng là làm chị em dâu trong Bàn gia, cậu yên tâm đi, tớ cảm thấy Bàn Ngọc Long là một người khá tốt, so với Mạc Tửu thì rộng lượng hơn nhiều, không có tật xấu gì." Phạm Tình Dã biết Bàn Ngọc Long rất tốt, thậm chí còn cảm thấy cô không xứng với anh, trước kia là dựa theo các bài học trong lớp huấn luyện để kết giao với Bàn Ngọc Long, nhưng bây giờ Phạm Tình Dã đã không muốn dùng những đó để kết giao với Bàn nữa. Dù sao cô cũng không thiếu tiền, không cần giả vờ thanh lịch, trải qua nhiều bữa tối hơn, tham gia nhiều hoạt động cao cấp, tự nhiên sẽ có khí chất, bây giờ Phạm Tình Dã có khí chất của một nữ doanh nhân.
Chương 314: Người theo đuổi Phạm Tình Dã Bấm để xem Giá trị tài sản của Phạm Tình Dã vượt xa nhiều tiểu thư quý tộc nổi tiếng ở Thành phố A. Cô được phụ nữ vô cùng ngưỡng mộ và đàn ông mê mẩn. "Nghe nói chưa? Gần đây giá trị tài sản của Phạm Tình Dã đã tăng lên rất nhiều. Bây giờ cô ấy là nữ thần của tôi, nếu tôi có thể gặp cô ấy thì thật tốt." Một người đàn ông trong bữa tiệc nói xong, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, lúc này tay phải đang lắc lắc ly rượu vang đỏ, trông anh ta giống như một thân sĩ lễ độ nho nhã. Một người đàn ông khác nói chuyện với anh ra trả lời. "Tôi còn cho là chuyện bị lan truyền đến điên rồi. Nếu không tôi nói, giá trị con người hiện tại của Phạm Tình Dã, chúng ta không sùng bái cũng khó." Người đàn ông vừa nói vừa ôm trán. "Ngươi nói một người phụ nữ như cô ấy, sao bây giờ lại giỏi hơn chúng ta. Nhưng hiện tại thế giới thật sự đã thay đổi, vì sao các danh viện đều không bằng cô ấy?" "Các tiểu thư đâu phải chịu khổ như Phạm Tình Dã? Bọn họ được nuông chiều đã lâu, đương nhiên chỉ là cái bình hoa mà thôi!" Người đàn ông nói xong, còn ở bên vỗ bả vai đối phương. "Ha ha, ngươi nói đúng!" người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang nói. Nghe những cuộc thảo luận của những người đàn ông xung quanh mình, Vạn Bảo Thạch cũng bắt đầu tò mò về Phạm Tình Dã, người phụ nữ này thực sự có sức hấp dẫn như vậy sao? Là thiếu gia của Vạn gia, anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, hơn nữa Phạm Tình Dã là một nữ nhân bình thường, lẽ ra không nên khiến anh mê muội như vậy! "Đây Vạn thiếu gia, không biết là người yêu trong mơ của bao nhiêu thiếu nữ." Lúc Phạm Tình Dã đi ngang qua đám người, nghe người bên cạnh nói chuyện gì đó, nhưng cô cũng không có hứng thú, tiếp tục đi về phía trước, cô vừa thương lượng xong một giao dịch, hiện tại tâm trạng rất tốt, về phần vì sao lại tổ chức tiệc ở nơi này, cô cũng không thèm để ý. Qua ánh mắt của những người đàn ông xung quanh, Vạn Bảo Thạch đã nhìn thấy Phạm Tình Dã, đây là Phạm Tình Dã sao? Xem ra cũng đẹp, không hổ là tình nhân trọng mộng của hàng vạn đàn ông. Chỉ là thu hút Vạn Bảo Thạch không phải những thứ này, mà là khí chất mạnh mẽ mà Phạm Tình Dã có. "Chào Phạm tổng!" Vạn Bảo Thạch không giống người khác chỉ biết soi mói dáng người của Phạm Tình Dã, anh sẵn sàng chào hỏi một cách lịch sự. Phạm Tình Dã không nghĩ tới sẽ có người chảo mình, lịch sự gật đầu. Vạn Bảo Thạch không nhiều lời cũng gật đầu, tâm trạng bây giờ của anh vẫn rất tốt, khí chất của Phạm Tình Dã khiến anh muốn tới gần. Những người bên cạnh cảm thấy Vạn Bảo Thạch hôm nay thực thân sĩ, trong lòng thầm hâm mộ, ước người vừa chào hỏi với Phạm Tình Dã là bọn họ. Cuối cùng, khi Phạm Tình Dã chuẩn bị rời đi, Vạn Bảo Thạch quyết định chính thức làm quen với Phạm Tình Dã. "Cô Phạm, tôi là Vạn Bảo Thạch, tôi có thể làm quen với cô không? Tôi hy vọng có cơ hội hợp tác với cô." Vạn Bảo Thạch cản đường của Phạm Tình Dã, nhưng vẫn rất lịch sự nói. Phạm Tình Dã với Bàn Ngọc Long rất tốt, vì vậy cô phớt lờ Vạn đại thiếu gia. Phạm Tình Dã nói: "Vạn tổng, tôi cũng rất vinh dự được gặp anh, nhưng bây giờ tôi có việc phải làm, có dịp sẽ nói với anh. Nếu anh có việc gì thì cứ liên hệ với trợ lý của tôi." Trong lời nói của Phạm Tình Dã, không có bất kỳ cảm xúc nào, cô máy móc trả lời, Vạn Bảo Thạch cũng không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu đối phương không coi trọng mình. Một người phụ nữ càng như vậy thì càng hấp dẫn, đây là việc mà Phạm Tình Dã đã từng chăm chỉ trong lớp huấn luyện, chẳng qua bây đã hòa khí chất của cô. Nhưng Vạn Bảo Thạch vẫn cảm thấy mọi thứ đều có thể xảy ra, anh cũng có cơ hội kết giao với Phạm Tình Dã. Vạn Minh Minh biết anh trai mình thực sự thích Phạm Tình Dã, mà người đang yêu đương với Phạm Tình Dã là Bàn Ngọc Long, em trai của Giao Long, người Vạn Minh Minh xem là lốp dự phòng. Nhất thời Vạn Minh Minh cảm thấy thành phố A quá nhỏ, làm sao kiếm lốp dự phòng lại gặp phải chuyện cẩu huyết như vậy. Cô ta kiên quyết không thể chịu đựng được việc anh trai mình thích Phạm Tình Dã, cô ấy thậm chí không thích Bàn Giao Long, làm sao cô ta có thể chấp nhận việc anh trai mình theo đuổi vợ cũ của Mạc Tửu? Khi đó cô ta còn tận mắt nhìn thấy Phạm Tình Dã và Năng Khải Húc trong khách sạn. Vạn Minh Minh càng nghĩ càng tức giận. "Cô Vạn, cô tìm tôi có việc gì sao?" Bàn Ngọc Long không có chút tình cảm nào với người phụ nữ uống rượu với anh trai mình, nhưng anh vẫn cố gắng lịch sự hỏi. Vạn Minh Minh nói với Bàn Ngọc Long. "Vị tiên sinh này, hiện tại tôi có chuyện muốn nói với anh, được chứ?" Phạm Tình Dã cảm thấy có gì đó không ổn, làm bộ như không sao nói: "Cô Vạn, xin hỏi cô muốn nói gì với Ngọc Long? Nếu cô không ngại, nói cho tôi nghe một chút." Mặc dù Phạm Tình Dã đã là ông chủ nhưng cô vẫn nhớ rõ bị Vạn Minh Minh nhìn thấy cô ở trên giường. Vạn Minh Minh nói: "Chuyện này đương nhiên tôi không muốn cô nghe. Cho nên hiện tại cô có thể tránh đi một lát không?" Làm sao bây giờ Phạm Tình Dã có thể tránh được, cô cảm thấy giác quan thứ sáu của mình khá chính xác, bây giờ trong lòng cô cảm thấy mình sẽ xảy ra chuyện gì đó: "Cô Vạn, nếu đã như vậy, thì tôi xin phép đi trước. Nhưng mong cô nói nhanh chút, tôi còn có chuyện muốn nói với Ngọc Long." Vạn Minh Minh ậm ừ nói: "Yên tâm, tôi cũng không phải loại người vô cớ gây sự, chúng tôi sẽ không tán gẫu quá lâu." Phạm Tình Dã vẫn chưa yên tâm. Bàn Ngọc Long bên cạnh cũng nhận ra điều đó. "Tình Dã, em đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, bọn anh chỉ là nói chút chuyện mà thôi. Lát nữa anh sẽ tới tìm em, được không?" Bàn Ngọc Long nói. Vạn Minh Minh nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng vẫn có chút khó chịu, dựa vào cái gì một người phụ nữ mang tiếng xấu như này còn có thể được đàn ông thích? Phạm Tình Dã cũng nhận ra điều đó. "Cô Vạn, hi vọng hiện tại cô có thể chú ý thân phận của mình." Nói xong, Phạm Tình Dã đi ra ngoài. Bàn Ngọc Long nói: "Cô Vạn, cô có chuyện gì vậy? Không phải cô muốn nói riêng với tôi sao?" "Anh Bàn, tôi thực sự không muốn nói với anh những chuyện này, nhưng tôi nghĩ vẫn phải nói cho anh biết. Anh tốt nhất nên quản cho tốt Phạm Tình Dã! Cô ấy không tốt như anh thấy đâu!" Bàn Ngọc Long biết quá khứ của Phạm Tình Dã, cũng đại khái đoán được Vạn Minh Minh đang nói về quá khứ của Phạm Tình Dã, nhưng anh vẫn định kiên nhẫn lắng nghe những gì Vạn Minh Minh sẽ nói. "Trước đây cô ấy ở bên ngoài làm loạn, bây giờ đã trở thành một ông chủ lớn, lại bắt đầu quyến rũ anh trai tôi. Vì vậy, anh Bàn, sở thích của anh, tôi không xen vào, nhưng đừng để Phạm Tình Dã đến gần anh trai tôi." Vạn Minh Minh tức giận bỏ đi, Vạn Minh Minh lấy Bàn Giao Long làm lốp dự phòng nên không quan tâm đến việc anh đã kết hôn với Đường Nhan. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh trai Vạn Bảo Thạch của mình theo đuổi Phạm Tình Dã. "Anh, không phải em nói anh như vậy, em thật sự, thật sự không muốn anh theo đuổi Phạm Tình Dã." Vạn Minh Minh từ Bàn Ngọc Long trở về, bắt đầu quở trách anh trai mình.
Chương 315: Vạn Minh Minh ngăn cản anh trai Bấm để xem "Trước đây cô ta phản bội không nói, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành một ông chủ lớn, bắt đầu quyến rũ anh trai tôi. Vì vậy, anh Bàn, sở thích của anh tôi không quan tâm, nhưng đừng để Phạm Tình Dã đến gần anh trai tôi." Vạn Minh Minh tức giận bỏ đi, Vạn Minh Minh lấy Bàn Giao Long làm lốp dự phòng nên không quan tâm đến việc anh đã kết hôn với Đường Nhan. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh trai Vạn Bảo Thạch theo đuổi Phạm Tình Dã. "Anh, không phải em nói anh như vậy, em thật sự thật sự không đồng ý anh theo đuổi Phạm Tình Dã." Vạn Minh Minh sau khi gặp Bàn Ngọc Long trở về, bắt đầu trách anh trai mình. "Minh Minh, em có biết bây giờ em đang nói gì không? Còn có vì sao không đồng ý, em nói cho anh biết, tại sao bây giờ em lại nói những lời này." "Anh không biết sao? Thực ra em cũng thích anh trai của Bàn Ngọc Long, nhưng cũng chỉ vui chơi thôi, em không muốn anh cùng nhà bọn họ dính dáng gì." Vạn Minh Minh nói. Phạm Tình Dã là người Bàn Ngọc Long thích, mà Vạn Minh Minh thích Mạc Tửu. Vợ cũ của Mạc Tửu là Phạm Tình Dã, vì vậy Vạn Minh Minh dù thế nào cũng sẽ không để anh trai mình theo đuổi Phạm Tình Dã. "Anh, nói thật, em không đồng ý anh theo đuổi người này, Phạm Tình Dã cô ta.." Trong lúc nói chuyện, có lẽ vì cảm xúc quá mức kích động nên cô đã ném chiếc cốc trên tay xuống đất. Trên mặt đất đều là rượu vang, cảnh tượng vô cùng chấn động. "Minh Minh, anh tự biết lòng mình, không cần em quan tâm." Vạn Bảo Thạch xem một màn này nói. "Anh biết hiện tại em tức giận, nhưng hành vi làm đổ rượu như thế này của em, có chút nào giống một tiểu thư không?" "Em có biết một giọt thức ăn trong thời kỳ đói kém quan trọng như thế nào không? Mặc dù bây giờ không phải là tốt nhất, nhưng chúng ta phải bảo vệ lương thực. Vạn gia mỗi ngày tạo dựng hình ảnh cần kiệm, kết quả em ở nơi công cộng làm loại chuyện mất hình tượng." Mặc dù rượu đỏ đã bị đập thành từng mảnh, nhưng ý thức của anh vẫn còn. Đối mặt với sự quở trách của Vạn Bảo Thạch, Vạn Minh Minh nhất lời lúng túng, không ngờ mình ngược lại lại bị Vạn Bảo Thạch giáo huấn. Vạn Minh Minh một bụng tức giận quay đầu bước đi, cũng không muốn tìm Bàn Giao Long uống rượu, muốn đi một mình. Có lẽ vì vợ cũ của Mạc Tửu là Phạm Tình Dã nên cô không muốn một người phụ nữ như Phạm Tình Dã trở thành con dâu của Vạn, khi bắt đầu giới thiệu, cô đã hy vọng Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long có thể thân thiết hơn. Bàn Ngọc Long bị lời nói của Vạn Minh Minh làm cho bối rối, Phạm Tình Dã đi vào cau mày. "Cô Vạn rốt cuộc nói gì với anh? Thần bí như vậy." "Không có gì, cô ấy nghĩ anh trai cô ấy thích em, vì vậy cô ấy đến để cảnh cáo anh nên quản em cho tốt." Bàn Ngọc Long nói với Phạm Tình Dã những gì anh hiểu. "Anh trai cô ấy? Vạn Bảo Thạch?" Phạm Tình Dã cũng đoán ra, nghe nói Vạn gia có một thiếu gia không còn trẻ nhưng chưa kết hôn, đó là Vạn Bảo Thạch. "Hẳn là vậy, làm sao vậy? Em biết hắn sao?" Bàn Ngọc Long vẫn còn có chút lo lắng Phạm Tình Dã sẽ yêu người khác. "Bọn em có gặp nhau một lần, không quen lắm. Vạn Minh Minh nói Vạn Bảo Thạch thích em?" Phạm Tình Dã cũng cảm thấy Vạn Bảo Thạch có hứng thú với mình, bất quá với gia nghiệp kia của Vạn gia, cũng không phải một người phụ nữ đã ly hôn như Phạm Tình Dã có thể trèo cao. Nói sao hiện tại cô quan hệ giữa cô với Bàn Ngọc Long rất tốt, hoàn toàn không phải nghĩ đến việc hẹn hò với người khác. "Chỉ có thể nói Vạn Minh Minh này có chút không bình thường. Không phải anh nói cô ấy đã uống rượu với anh trai anh sao?" "Đúng vậy, chị dâu anh cũng không thèm để ý." Bàn Ngọc Long chỉ biết Đường Nhan không quan tâm Bàn Giao Long ăn uống với ai, nhưng không biết Đường Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi, vì Mạc Nhiên, Đường Nhan thân bại danh liệt, rốt cuộc tiến bào Mạc gia, nhưng phải chịu sự đối đãi vô nhân đạo của Vạn Hàn Anh, ban đầu cô nghĩ Bàn Giao Long sẽ không lạnh lùng vô tình như Mạc Nhiên, nhưng việc Bàn Giao Long lợi dụng cô khiến cô cảm thấy chán nản. "Ừm.. vậy thì chị dâu anh là một người rất tốt, điều đó có nghĩa là cô ấy tin anh trai anh sẽ không ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với cô ấy!" Phạm Tình Dã vì cảm ơn Đường Nhan, ở trước mặt Bàn Ngọc Long khen ngợi Đường Nhan. Bàn Ngọc Long ngay lập tức cảm thấy Đường Nhan có hiền lành hơn nhiều, ở Bàn gia thực sự ủy khuất cho chị dâu. Bàn Ngọc Long nhìn Phạm Tình Dã. "Chị dâu rất tốt, nếu như không phải chị ấy mời em làm phù dâu, làm sao anh biết em?" Bàn Ngọc Long nói. Phạm Tình Dã ôn nhu mỉm cười nhìn Bàn Ngọc Long. Khi bà Bàn nghe tin Vạn Bảo Thạch muốn theo đuổi Phạm Tình Dã, bà không khỏi lo lắng cho con trai mình. "Vậy phải làm sao đây, Ngọc Long đứa nhỏ này, nó từ nhỏ đã bị mẹ chiều hư, không biết gì nhiều. Nếu người bạn của con thực sự bị Vạn Bảo Thạch bắt cóc thì sao?" Bà Bàn vừa vừa xem TV vừa nói với Đường Nhan. "Ôi, phu nhân nương yên tâm đi, thiếu gia nhà chúng ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ không để người khác cướp bạn gái của mình. Hơn nữa cho dù có người thật sự cướp bạn gái của thiếu gia nhà chúng ta, người tốt như thiếu gia nhà chúng ta nhất định cũng sẽ không quá buồn." Phu nhân nghe người hầu lập nói xong, sắc mặt trở nên không tốt lắm: "Ngươi nói cái gì vậy? Thiếu gia các ngươi mất một người sao? Mất đồ không? Thứ mà thiếu gia mất không phải là loại đồ vật bình thường, mà là một doanh nhân xuất sắc!" Đường Nhan thực sự không muốn nghe những lời không vừa ý của người hầu. "Mẹ, Ngọc Long tốt hơn Vạn Bảo Thạch rất nhiều. Mặc dù nhà họ Vạn giàu có, nhưng Bàn gia cũng không tệ. Nhà họ Vạn dù giàu có đến đâu, Vạn Bảo Thạch chẳng phải cũng giống như một kẻ ăn chơi nhàn rỗi sao? Anh ta không bằng em trai làm việc chăm chỉ, làm sao có thể so sánh với Ngọc Long? Mẹ đừng lo lắng!" Nghe Đường Nhan nói xong, bà Bàn lập tức nở nụ cười, vẫn là cô con dâu này nói được, người hầu chính là người hầu. "Tiểu Nhan, con mời bạn con đến đây đi! Quen thuộc hoàn cảnh nhà chúng ta cũng tốt!" Mặc dù bà Bàn thích nghe những lời của Đường Nhan, nhưng bà vẫn lo lắng Vạn Bảo Thạch tốt hơn con trai bà, khó lắm Bàn Ngọc Long mới thích một người, không thể để người khác cướp giữa đường. Đường Nhan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với bà Bàn. "Mẹ, hai ngày nữa là cuối tuần, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị để Ngọc Long mang cô ấy tới đây!" Đường Nhan cố ý chọn ngày cuối tuần, ngày mọi người đều được nghỉ ngơi, Bàn Giao Long thấy Đường Nhan ngày càng di chuyển bất tiện nên ở nhà lâu hơn, mặc dù Đường Nhan phớt lờ anh ta, nhưng khi anh ta bưng trà rót nước, Đường Nhan cũng không từ chối. Bà Bàn không có việc gì sẽ dạy Bàn Giao Long. "Đừng giống cha con, cả ngày nghĩ đến lợi ích gia tộc, tiền bạc, v. V. Đường Nhan bây giờ không giống như trước đây, nếu con không buông sự ghét bỏ, đến lúc đó đừng bị Đường Nhan vứt bỏ, đừng hối hận!"
Chương 316: Bà Bàn mời Phạm Tình Dã ăn cơm Bấm để xem Bà Bàn sốt ruột, sợ Phạm Tình Dã bị người khác cướp đi nên giục Đường Nhan mời Phạm Tình Dã về nhà ăn cơm. Đường Nhan đang mang thai bụng to đi tìm Phạm Tình Dã. Phạm Tình Dã nhìn người mang thai trước mặt, cách xa hiện tại đến đây tìm cô, cô rất cảm động. "Bây giờ cậu nên chú ý đến sức khỏe của mình, cậu không quan tâm đến bản thân, cũng nên quan tâm đứa chỏ." Phạm Tình Dã lo lắng nói. "Nhìn cậu bây giờ không thấy khó chịu sao?" "Không sao, không sao, yên tâm đi, tình trạng thân thể của mình mình biết rõ! Cậu không cần lo lắng, yên tâm." Đường Nhan nhìn Phạm Tình Dã có chút bối rối, nói không sao: "Này so với khi mang thai Mạc Bất Phục vẫn tốt hơn." Xung quanh không có ai khác, cho nên Đường Nhan không chút do dự nói Mạc Bất Phục, cô ta rất nhớ đứa nhỏ này, cũng không biết hiện tại thế nào rồi! "Cậu đang nghĩ đến con bé đúng không? Sai khi Mạc Nhiên ra tù đã rất quy củ, lên kế hoạch cho một dự án bất động sản mới, hẳn có thể đối xử tốt với đứa nhỏ, cậu đừng nghĩ nhiều, sẽ hại sức khỏe." "Ừm, vốn cũng là con của Mạc gia, tớ nghĩ nhiều!" Đường Nhan lâm vào hồi ức, sau đó tỉnh táo lại. "Đi thôi, bà Bàn rất muốn mời cậu tới nhà, cho nên đặc biệt phái tớ tới mời cậu!" "Tại sao bà Bàn lại tốt như vậy? Vì tớ còn phái một người phụ nữ đang mang thai ra ngoài?" Phạm Tình Dã nói đùa. "Bà ấy sợ con dâu tốt như cậu sẽ rơi vào tay nhà họ Vạn, tổn thất sẽ rất lớn!" Đường Nhan đã nhìn thấu lòng người Bàn gia, trừ Bàn Ngọc Long đơn thuần, những người khác đều mang ý xấu. "Người ở thành phố A không phải đều như vậy sao?" Phạm Tình Dã thở dài, cầm lấy túi đi theo Đường Nhan đến Bàn gia. Phạm Tình Dã đến, Bàn Ngọc Long rất vui. Nghĩ đến bà Bàn rất thích Phạm Tình Dã, vì vậy anh và Phạm Tình Dã sẽ có hy vọng. Khi bà Bàn nhìn thấy Phạm Tình Dã, bà rất thích. "Con tên gì?" "Chào dì, cháu tên là Phạm Tình Dã, dì có thể gọi tôi là Tiểu Dã." "Tốt, Tiểu Dã, mau ngồi xuống đi, lát nữa cơm sẽ được dọn lên, ăn thử đồ ăn của Bàn gia thế nào! Trong đó có hai món là dì tự làm!" "Cám ơn dì!" Phạm Tình Dã lễ phép ăn thức ăn trên bàn. "Ăn nhiều một chút!" Bà Bàn gắp rau cho Phạm Tình Dã, Bàn Ngọc Long cũng phục vụ súp cho Phạm Tình Dã. Mấy người ăn rất vui vẻ, bà Bàn rất thích. Mặc dù ông Bàn cũng đang ăn tại bàn, nhưng trừ bỏ khi Phạm Tình Dã vào cửa, ông lên tiếng chào hỏi vẫn im lặng. "Tiểu Dã, có thời gian thì đến đây chơi!" bà Bàn đích thân tiễn Phạm Tình Dã lên xe, không quên dặn Phạm Tình Dã khi nào rảnh thì đến Bàn gia. Bàn Ngọc Long nghĩ như vậy là gia đình anh đã đồng ý anh và Phạm Tình Dã. Nhưng Ông Bàn không đồng ý. Ông Bàn nói: "Cưới một người như vậy thì có ích gì? Muốn thế nào không được, cưới người như thế chính là đi ở rể. Tôi không đồng ý. Nếu như anh còn nhận tôi là cha, anh không được lấy người phụ nữ đó." Bà Bàn nhìn thấy cảnh này lập tức cảm thấy khó chịu, kia là con dâu ngoan của bà sao có thể nói như vậy. "Tôi thấy Phạm Tình Dã rất tốt. Vừa xinh đẹp, còn có một sự nghiệp thành công. Có gì không tốt?" Bà Bàn không biết Ông Bàn nghĩ gì. Bàn Ngọc Long lại có chút không biết làm sao. "Cha, Tình Dã rất tốt, con cũng không ở rễ!" Bàn Ngọc Long nghĩ, Ông Bàn có phải là già nên mất trí nhớ không? Nói thái quá như vậy? "Bàn gian chúng ta không thể lại cưới người vợ tái hôn nữa!" Ông Bàn nghiến răng nghiến lợi nói với con trai mình. Bà Bàn nghe vậy vội vàng nhìn về phía phòng của Đường Nhan, cũng may cửa phòng đã đóng, nếu không Đường Nhan nghe được lời này, lỡ như có náo loạn, Bàn gia cũng không thể vui vẻ chờ cháu trai của họ sinh ra. "Ba, chuyện đó có quan trọng không?" Bàn Ngọc Long không chịu nổi nhất là bộ dạng này của ông Bàn, luôn coi thường phụ nữ, điểm này Bàn Giao Long rất giống ông Bàn, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn cưới một người như Đường Nhan sao? "Tôi nói không được là không được." ông Bàn rất tức giận, ông thích con trai cả Bàn Giao Long hơn, cho rằng Bàn Giao Long giống mình hơn. "Tôi thấy Phạm Tình Dã cũng rất tốt, tại sao chúng ta lại không thích người ta là kết hôn lần hai!" bà Bàn muốn thay Bàn Ngọc Long nói mấy câu, nhưng ai biết ông Bàn căn bản không muốn nghe, còn tức giận: "Không cần nói nữa, tôi nói không được là không được." Đường Nhan đã sớm nghe được cuộc nói chuyện trong phòng khách, ban đầu cô cho rằng có thể bỏ qua bọn họ, nhưng càng nghĩ lại càng tức giận, tái hôn thì làm sao? Cô, Đường Nhan, ở Bàn gia cũng rất hiếu thảo với cha mẹ chồng. Gần như xem mình là người hầu, bây giờ Bàn Ngọc Long thích Phạm Tình Dã, Ông Bàn có lấy chuyện này nói. "Cha, con nghĩ cha đang đối xử không công bằng với Ngọc Long." Đường Nhan ra khỏi phòng, rất không khách khí nói với ông Bàn. "Không đến phiên cô quản tôi!" ông Bàn mặc dù không để ý chuyện gia đình, nhưng vẫn rất nóng nảy. "Con không quản được cha, nhưng con có thể quản con của con." "Cô có ý gì?" ông Bàn liếc Đường Nhan. "Cũng không có ý gì, anh cả của Ngọc Long đã cưới con, một người phụ nữ tái hôn, cha đồng ý. Hiện tại Ngọc Long thích Phạm Tình Dã, cha lại không đồng ý. Đây là bất bình đối với con, hay là không công bằng với Ngọc Long?" Đường Nhan từng bước ép sát. "Nếu cha coi thường con như vậy thì con sinh đứa nhỏ này cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao con cũng đã có một đứa con rồi, đứa này không cần lo lắng." Bà Bàn sợ tới mức vội vàng chạy tới đỡ Đường Nhan. "Tiểu Nhan, đừng tức giận, đừng nghe lời cha con nói." "Chị dâu, chị đừng xúc động!" Bàn Ngọc Long rất sợ Đường Nhan thật sự sẽ làm với đứa bé trong bụng mình. Ông Bàn ý thức được Đường Nhan không phải nói giỡn, nhưng là vì thể diện, không nói lời nào trực tiếp đóng sầm cửa đi ra ngoài. Đường Nhan cũng rất tức giận, nhưng hiện tại trong nhà chỉ có người ủng hộ Phạm Tình Dã tiến vào, cô cũng không thể tức giận. Nhìn thấy mẹ mình rất thích Phạm Tình Dã, còn có sự giúp đỡ của chị dâu, Bàn Ngọc Long rất biết ơn. "Mẹ, cám ơn mẹ, mấy ngày nay mẹ đã vất vả. Con thề sau này nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ." Phụ nữ sợ nhất nghe chữ già. Mà con mình nói như vậy, bà cũng không có biện pháp, ai bảo bà thương con mình hơn! "Chị dâu, cám ơn chị!" Bàn Ngọc Long không quên Đường Nhan đang tức giận ở bên cạnh: "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cha đồng ý, chị đừng giận, dù sao chúng ta cũng là người một nhà!" Đường Nhan nhìn ngoài cửa: "Hãy đối xử tốt với Phạm Tình Dã, đừng để cô ấy bị đối xử như chị hôm nay." Bà Bàn cảm thấy có chút xấu hổ, cười dỗ dành Đường Nhan: "Tiểu Nhan, đừng lo, cha con chỉ là tức giận một lúc thôi, khi ông ấy phát hiện ra Tiểu Dã rất xuất sắc thì sẽ không như vậy đâu."
Chương 317: Hội nghị thượng đỉnh kinh doanh Bấm để xem Mặc dù Mạc Nhiên đã ở trong tù, bây giờ ra tù còn mang theo một đứa bé, nhưng dù sao Mạc Úc Sở đã cho anh ta tài sản, vì vậy anh ta vẫn là nhị thiếu của Mạc gia, cũng coi như là một thành viên của các doanh nhân. Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người kết giao với anh ta, lúc trước các bạn học ở trường kinh doanh nghe tin anh ta giết người, đều không dám kết giao với anh ta nữa. Sau khi Ngô Cửu Thành đưa Mạc Nhiên vào tù, nghĩ Mạc Nhiên sẽ bị pháp luật trừng phạt, nhưng anh không ngờ hình phạt lại nhẹ như vậy, sẽ được thả ra sớm như vậy. "Cửu Thành, nghe nói Mạc Nhiên ra tù, cháu cẩn thận một chút!" ông cụ Ngô nghe vậy vội vàng dặn cháu gái cẩn thận, vạn nhất Mạc Nhiên ghi hận Ngô Cửu Thành, không biết khi nào sẽ tìm cơ hội báo thù. Ngô Cửu Thành lúc này cũng có chút sợ hãi, khi biết Mạc Nhiên giết người liền hoảng sợ, bây giờ Mạc Nhiên giết người mà không bị bắn, có thể tưởng tượng Mạc Nhiên đáng sợ bao nhiêu. Vì việc này, Ngô Cửu Thành đã trốn ra nước ngoài, không còn cách nào khác, cô ta trời sinh nhát gan. Cô ta rất sợ Mạc Nhiên sẽ trả thù mình, cô ta còn chưa kết hôn, cả đời còn rất nhiều thời gian, cho nên trước trốn ra nước ngoài, cũng coi như là giải khuây. Mạc Nhiên biết Ngô Cửu Thành đã ra nước ngoài, nhưng hắn không còn hận Ngô Cửu Thành, cô ta muốn đi đâu cũng không liên quan đến hắn. Thay vào đó, Mạc Tửu thuận tiện nói một câu. "Nhị thiếu, nếu cuộc đời của anh đã đi đúng hướng, ngươi cũng nên nhanh chóng lập gia đình đi! Cũng có người chăm sóc Mạc Bất Phục!" Nói đến đứa con gái Mạc Bất Phục này, trước đây Đường Nhan đã nuôi nấng như con trai nên đến tận bây giờ mới bắt đầu ăn mặc như con gái, trong lòng Mạc Nhiên có chút cảm thấy xấu hổ, nếu lúc trước không nghe lời Vạn Hàn Anh, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mạc Tửu nói sự thật, nhưng Mạc Nhiên biết, thân là thiếu gia Mạc gia, đối tượng kết hô nhất định phải có ích cho Mạc gia. Anh ta không thể giống như Mạc Tửu, bộ dạng tùy tiện thế nào cũng được. Trong lòng Mạc Nhiên tự thuyết phục mình chuyện này cứ thuận theo tự nhiên nên không cố ý hẹn hò mù quáng, trước đây vì muốn tìm một người giàu có kết hôn, kết quả gặp Ngô Cửu Thành, sau đó vô tình đi theo con đường của Biên Khả Khả, cuối cùng kết cục tồi tệ phải ngồi tù. Khi ở trong tù, Mạc Nhiên cảm thấy như được sống một cuộc đời mới, anh quyết tâm trân trọng tài sản mà Mạc Úc Sở cho mình, lập thành tích tốt, vực dậy địa vị của Mạc gia ở thành phố A. Hội nghị thượng đỉnh kinh doanh thành phố A mỗi năm một lần sẽ được tổ chức một lần nữa, tại cuộc họp, các gia tộc và doanh nhân giàu có sẽ đến tìm đầu tư dự án phù hợp, một số sẽ sử dụng một phần ngành nghề của họ để tìm người đầu tư hoặc hợp tác. Mạc Nhiên nhìn chuẩn cơ hội này, mang theo kế hoạch bất động sản tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh doanh. Ở hội trường có không dưới một trăm gian trong phòng triển lãm, Hương Chi Hữu của Đường gia, Khu phát triển bất động sản mới của Lam gia, Điền sản lâu đời của Vạn gia, Hạng mục xuất khẩu hải sản của Bàn gia, Khách sạn của Mạc gia đều đã được sắp xếp tại các phòng triển lãm lớn, Mạc Nhiên cầm lấy kế hoạch của mình, ngồi xuống một gian trong góc, rượu thơm không sợ ngõ sâu, anh ta đối với kế hoạch của mình rất tự tin, tự nhiên không sợ gian không nhìn thấy. "Cái này làm gì vậy?" Một người phụ nữ đứng trước gian nhìn kế hoạch tuyên truyền của Mạc Nhiên, có vẻ rất hứng thú. "Bất động sản!" Mạc Nhiên câu được câu không trả lời, người phụ nữ này trông rất phong cách, không biết cô ta đến đây để dạo chơi hay là thực sự tìm kiếm dự án hợp tác. "Bất động sản? Vậy thì tại sao lại thiết kế một trò chơi cực hạn khiêu chiến?" Mạc Nhiên đứng dậy, nghiêm túc giới thiệu. "Đây là bất động sản khách sạn, chỉ dành cho những người đã hoàn thành cực hạn khiêu chiến!" "Cực hạn nào?" "Các loại cuộc sống không thể phá vỡ, cũng không đơn giản như nhảy xuống vách đá. Khách sạn chia làm mấy chủ đề, chủ đề kinh dị, chủ đề lãng mạn, chủ đề Nam Cực, chủ đề Bắc Cực.." Mạc Nhiên tỉ mỉ giới thiệu suy nghĩ của mình, người phụ nữ vẫn say sưa lắng nghe. "Dự án này không tồi!" "Cô cũng nghĩ vậy sao? Ví dụ như chủ đề Bắc cực này là để trải nghiệm một cuộc phiêu lưu toàn cảnh Bắc cực 3D." "Được, ta đem bản kế hoạch của anh mang về cho người trong công ty xem, nếu như có thể hợp tác, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh!" Người phụ nữ đó sảng khoái nói, thoạt nhìn rất có hứng thú với hạng mục này. Mạc Nhiên cung kính đưa danh thiếp của mình. "Mạc nhị thiếu gia?" Mạc Nhiên không cảm thấy ngạc nhiên khi có người nhận ra mình, dù sao quá khứ của anh ta ai cũng biết. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, đây không phải chuyện đùa, đó là sự thật. "Đúng vậy!" Mạc Nhiên hào phóng thừa nhận thân phận của mình. "Anh là một người nổi tiếng!" Người phụ nữ trước mặt có chút châm chọc nói, đơn giản chính là nói về hoàn cảnh gia đình của Mạc Nhiên, còn chuyện giữa Mạc Nhiên và Đường Nhan trước đó, làm loạn cả thành phố A, ai mà không biết Mạc Nhiên? Ai lại không biết Đường Nhan? Mà Đường Nhan đã trở thành cô con dâu lớn đức hạnh của Bàn gia, nhưng Mạc Nhiên lại giết người còn vào tù. "Đúng vậy, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm!" Mạc Nhiên giễu cợt nói. "Ngài nghĩ thật thoáng!" "Chuyện tôi làm, chẳng lẽ còn để người khác giúp tôi nghĩ thoáng sao? Ha ha, sao lại xưng là ngài?" Mạc Nhiên lễ phép hỏi người phụ nữ. Đối phương hiển nhiên bị khí chất cùng phong thái êm dịu của Mạc Nhiên làm cho kinh ngạc, nhìn qua Mạc Nhiên không giống người trong lời đồn! "Long Mặc Nhiễm, xin chỉ giáo thêm!" Mạc Nhiên lễ phép bắt tay Long Mặc Nhiễm, hai người xem như quen biết nhau. Long Mặc Nhiễm ở thành phố A không nổi tiếng, nhưng lại nổi tiếng ở nước ngoài, năm đó công việc kinh doanh của Long gia ở thành phố A rất ảm đạm, chỉ còn cách ra nước ngoài làm việc chăm chỉ, không ngờ họ còn thành lập the Tập đoàn Long thị. Ở giới kinh doanh nước ngoài, cũng coi như là một doanh nghiệp hàng đầu. Ông nội của Long Mặc Nhiễm là chú của Long Liên Tâm, tính như vậy, Long Liên Tâm là bác của Long Mặc Nhiễm, nhưng Long Mặc Nhiễm chưa bao giờ gặp Long Liên Tâm, cô lớn lên ở nước ngoài, năm đó Long gia cũng là vạn bất đắc dĩ, đem Long Liên Tâm gả đến Đường gia lúc đó rất có tiền đồ, vì để trong nước và ngoài nước gia tộc đều có người có thể dựa vào. Lần này, Long Mặc Nhiễm vừa trở lại, mang theo công ty chi nhánh của Long thị cánh xuống Thành phố A, nhưng nhất thời không biết làm hạng mục gì, gặp hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, vì vậy đã đến để nhìn một chút. Cứ như vậy quen Mạc Nhiên, mà Long Mặc Nhiễm cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng mấy ngày trước cô ấy đã đọc đủ loại tin tức cẩu huyết và tin tức tài chính nghiêm trọng ở Thành phố A, có thể xem các báo cáo liên quan của Mạc Nhiên, không nghĩ tới lại quen biết ở đại hội đỉnh phong! Mạc Nhiên cũng không biết Long Mặc Nhiễm đến từ đâu, ở thành phố A anh ta chưa bao giờ nghe nói về một người như vậy. Nhưng chỉ cần có thiện chí hợp tác, Mạc Nhiên sẽ không bỏ qua, nắm bắt cơ hội, anh ta mới có thể hy vọng làm công việc kinh doanh ảm đạm của mình làm tốt. "Cô Long, nếu có thể hợp tác hạng mục lần này, tùy thời đều có thể liên hệ với tôi!"
Chương 318: Nỗi lo của Long gia Bấm để xem Long Mặc Nhiễm ra khỏi tòa nhà Hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, cũng không có trực tiếp quay lại công ty, cô ấy ở thành phố A cũng một đoạn thời gian, cũng không có thay cha đến thăm cô Long Liên Tâm, dù sao cô ấy cũng đã dành cả ngày tại Hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, vì vậy cô ấy liền trực tiếp đến Đường gia. "Lão phu nhân, có người tự xưng là Long tiểu thư ở dưới lầu nói là tới thăm ngài và phu nhân." "Long tiểu thư?" bà cụ Đường nghe được người hầu nói, nhìn về phía Long Liên Tâm: "Là người nhà của cô sao?" "Mẹ, con cũng không biết! Mẹ cũng biết ở đây con không có người thân mà." Long Liên Tâm không dám tùy tiện nhận người thân, sợ người tới không tốt, nếu như lão phu nhân bị chọc giận, bà ta không thể chịu được khi bà cụ tức giận. "Để cô ấy vào trước." bà cụ Đường nói, người hầu cung kính đồng ý, đi xuống mời Long Mặc Nhiễm. Sau khi Long Mặc Nhiễm bước vào, đánh giá cách trang trí bên trong của Đường gia, nhìn vào đâu cũng thấy lộng lẫy, giống như một cung điện, tuy nhiên những thứ này không phổ biến ở nước ngoài chút nào, bây giờ trang trí chủ đạo ở nước ngoài chủ yếu là thanh lịch và đơn giản. Nhưng nếu có thể đem phong cách này phát triển ra nước ngoài, chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền! Long Mặc Nhiễm tính toán, nhìn bà cụ Đường ngồi ở giữa, nếp nhăn trên mặt được bảo dưỡng rất tốt, nhìn không hề có vẻ già, ngược lại mặt mũi hồng hào, rất có khí phái, vừa thấy chính là người quyết định ở Đường gia. "Lão phu nhân, ngài có khỏe không?" Long Mặc Nhiễm rất cung kính chào hỏi, bà cụ Đường cẩn thận nhìn Long Mặc Nhiễm, không biết là ai nên không trả lời. Long Liên Tâm ở bên cạnh nhìn Long Mặc Nhiễm một lúc lâu, lão phu nhân không biết cô, nhưng Long Liên Tâm cũng đoán được một ít, người trước mặt này sẽ không phải là.. "Cô là cháu gái của tôi?" Long Liên Tâm không thể tin hỏi. "Cô, cô còn nhớ cháu không?" Long Mặc Nhiễm vui vẻ gọi cô Long Liên Tâm. Long Liên Tâm ngay lập tức chắc chắn rằng cô ấy là con của anh họ mình, trước khi có thể nói đã chuyển ra nước ngoài. Nhoáng cái đã lớn như vậy, ngay cả Long Liên Tâm cũng gần như quên mất trên đời này mình còn có người thân. "Đương nhiên là nhớ! Con lớn lên nhiều quá! Thời gian trôi nhanh quá!" Khi Long Liên Tâm nhìn thấy người thân của mình, bà không tránh khỏi xúc động, nước mắt lưng tròng. "Đây là con gái của anh họ cô sao?" bà cụ Đường hình như nhớ ra. "Đúng vậy, mẹ." Long Liên Tâm hận không thể kiêu ngạo trả lời, để cho bà cụ Đường biết Long Liên Tâm bà không đơn độc, bà còn có người thân! Không phải Đường gia muốn làm gì bà thì làm, nghĩ lại những năm nay bà cụ Đường đã trừng phạt bà không thương tiếc, còn đem bà vào ngục. "Cha con có khỏe không? Ông ấy cũng đã trở lại sao?" Long Liên Tâm cảm thấy lúc này Long Mặc Nhiễm là người thân thiết nhất trên thế giới. "Không có, ba bận ở nước ngoài, không rời khỏi công ty được! Để con về Trung Quốc thăm dì! Dì, dì có khỏe không?" "Tốt, dì tốt lắm!" Long Liên cảm động sắp khóc. Bà cụ Đường nghe Long Mặc Nhiễm nói cha cô ấy đang quản lý một công ty ở nước ngoài, nhìn quần áo trên người Long Mặc Nhiễm, chất lượng không phải của người bình thường, vậy thì công ty nước ngoài của họ nhất định phải rất lớn, nếu họ làm ăn không tốt có thể về nước sao? "Tiểu Nhiễm, nếu đến đây, ở nhà với dì con, nhiều năm không gặp như vậy, bà ấy rất nhớ con." bà cụ Đường hòa ái hiền lành cười, "Cứ ở đây, đừng làm như người ngoài, đây là nhà của con!" Long Liên Tâm đột nhiên cảm thấy tự tin, có họ hàng không giống nhau, cho dù không giúp được gì, nhưng nhà chồng sẽ không thể xem thường. Long Mặc Nhiễm vui vẻ đồng ý lời mời của bà cụ Đường. "Vậy thì làm phiền bà!" "Mẹ Ngô, đưa cô Long đi tìm phòng cho khách." bà cụ Đường lên tiếng, Mẹ Ngô đưa Long Mặc Nhiễm đến phòng cho khách. "Mẹ, con không nghĩ anh họ con và Tiểu Nhiễm ở nước ngoài sống không tệ!" ý của Long Liên Tâm rất rõ ràng, chính là nói với bà cụ, Đường gia bà mặc dù rất lớn, nhưng không phải công việc làm ăn không có làm ra nước ngoài sao? Bây giờ người thân của tôi từ nước ngoài về thăm tôi, Đường gia còn dám không coi trọng tôi sao? "Đúng vậy, bọn họ ở nước ngoài làm việc nhiều năm như vậy rất khổ cực! Cô có thể có người thân như vậy, ở thành phố A cũng không tính là cô độc!" bà cụ Đường giả như không hiểu, ngôn ngoại ý nội là nói với Long Liên Tâm, cô có người thân ở nước ngoài thì sao, còn không phải lúc trước nghèo túng nên chạy đi sao? Cho dù bây giờ người thân của cô lợi hại như thế nào, ở thành phố A họ có thể làm chỗ dựa cho cô sao? Cho cô chỗ dựa còn phải là Đường gia sao! Long Liên Tâm chỉ có thể tự trách mình kém cỏi, hằng ngày nói chuyện cũng không nói được mấy câu với bà mẹ chồng này, chỉ có thể xấu hổ cười theo. Đường Âm vừa mới đi dạo phố với Mạc Úc Sở, mặc dù cô đã tiết kiệm tiền và không tiêu nhiều tiền vào việc mua sắm, nhưng cô thích đi dạo phố, tận hưởng quá trình xem xét mọi sản phẩm, cô sẽ không tiêu tiền một cách tùy tiện, nhưng cô có thẩm mỹ để chấp nhận những mốt này nọ. Mạc Úc Sở tiễn cô đến dưới lầu Đường gia. "Nhà em có khách sao?" Mạc Úc Sở nhìn chiếc xe sang trọng ở tầng dưới của Đường gia. "Không! Tôi không biết đó là ai!" Đường Âm nhớ lại kiếp trước, lúc này ai đã đến nhà? Long Mặc Nhiễm, đúng! Đây là xe của Long Mặc Nhiễm! Chính là Long Mặc Nhiễm, kiếp trước giúp Đường Nhan âm mưu làm hại cô, mặc dù xem như không làm gì, nhưng lại ngấm ngầm đưa ra chủ ý cho Đường Nhan, để Đường Nhan và Mạc Nhiên giết mình. Không nghĩ tới kiếp này lại gặp nhau! Đường Âm nắm lấy chiếc túi trong tay, nghĩ cách đối phó với vị khách không mời này. "Tiểu Âm, em làm sao vậy?" Mạc Úc Sở lo lắng hỏi. "Không có việc gì, em đi xem là ai tới, anh đi về trước đi!" Đường Âm lấy lại tinh thần, xuống xe. Mạc Úc Sở thấy cô không có chuyện gì đi về. "Nhị tiểu thư đã về!" Người hầu chào Đường Âm, Đường Âm cười gật đầu. Từ trước đến nay, những người hầu của Đường gia đều có ấn tượng đặc biệt tốt với Đường Âm, cảm thấy Đường Ân dễ hầu hạ hơn Đường Nhan, còn biết quan tâm người khác. "Nhà có khách sao?" Đường Âm hỏi. "Vâng, cháu gái của phu nhân." Người hầu thấp giọng cung kính đáp. "Ồ." Quả nhiên là Long Mặc Nhiễm, tốc độ bước đi của Đường Âm chậm hơn so với bình thường vài lần, vừa đi vừa suy nghĩ về cách đối phó với Long Mặc Nhiễm. Kiếp trước, Long Mặc Nhiễm sẽ âm thầm ra chủ ý cho Đường Nhan, nhưng hiện tại Đường Nhan là đại thiếu phu nhân của Bàn gian, Long Mặc Nhiễm không thể giúp Đường Nhan. Nhưng Đường gia còn có Long Liên Tâm, chỉ cần Long Liên Tâm còn có âm mưu tính kế mình, Long Mặc Nhiễm này sẽ bị Long Liên Tâm lôi kéo đến đối phó cô. Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã gió êm sóng lặng, Đường Âm nghĩ, nếu ngay từ đầu mình đối phó với Long Mặc Nhiễm, điều đó có thể sẽ khiến Long Liên Tâm trả thù, bà lão cũng có thể cảm thấy Đường Âm lòng dạ hẹp hòi không giống tiểu thư Đường gia, như vậy cô sẽ bị đuổi đi, nếu ra ngoài, mọi cố gắng trước đây đều uổng phí. Lần này nhất định không được thua. Đường Âm quyết định đi vào sau để xem tình hình trước khi đưa ra quyết định.
Chương 319: Kẻ thù Bấm để xem "Bà nội, mẹ, con về rồi!" Đường Âm vừa vào cửa liền ngọt ngào gọi bà cụ Đường cùng Long Liên Tâm. "Tiểu Âm!" bà cụ nhìn thấy Đường Âm cũng rất vui vẻ, hiện tại năng lực của Đường Âm càng ngày càng tốt, có thể giúp Đường gia quản lý kinh doanh, cũng có thể trở về hiếu thuận với trưởng bối, cô là đứa cháu bà hài lòng nhất. "Đã về rồi? Để Tiểu Nhiễm ở lại đây, chúng ta cùng ăn cơm!" lời nói đầu tiên vui mừng của Long Liên Tâm là nhắc đến Long Mặc Nhiễm, tâm trạng tốt nên thái độ đối với Đường Âm đặc biệt tốt. "Đó là.. ai vậy?" Đường Âm cố ý do dự. "Ồ, chị Tiểu Nhiễm của con, cháu của mẹ!" Long Liên Tâm chỉ thiếu nói với cả thế giới bà ta có một cô cháu gái xuất sắc như Long Mặc Nhiễm. "Ồ! Con chưa từng gặp, chị Tiểu Nhiễm thật xinh đẹp?" Đường Âm quyết định đặt một viên đạn bọc đường: "Bởi vì mẹ tôi rất đẹp!" Cho dù Long Liên Tâm có ghét Đường Âm đến mức nào, cũng sẽ không từ chối những lời tâng bốc của cô với mình. Sau khi Long Mặc Nhiễm dọn dẹp xong phòng cho khách, đến nói chuyện với Long Liên Tâm, vừa vào cửa đã thấy Đường Âm đang trò chuyện với bà cụ và Long Liên Tâm. "Dì!" "A! Tiểu Nhiễm! Đây là em gái con Tiểu Âm." Long Liên Tâm đắc ý giới thiệu, thực tế là muốn Đường Âm gặp cháu gái mình. "Xin chào, chị Tiểu Nhiễm!" Đường Âm ngoan ngoãn chào Long Mặc Nhiễm. Long Mặc Nhiễm nhìn tiểu thư Đường gia hơi đơn thuần này, bộ dáng ngoan ngoãn, như thể đang lo lắng mình sẽ phạm phải sai lầm nào đó! "Xin chào, Tiểu Âm!" Long Mặc Nhiễm trả lời lịch sự và hào phóng. Đường Âm theo bầu không khí của cuộc trò chuyện khen ngợi Long Mặc Nhiễm: "Vừa rồi em còn đang nói với mẹ, chị Tiểu Nhiễm nhất định xinh đẹp giống mẹ. Bây giờ nhìn thấy chị Tiểu Nhiễm, em đã đoán đúng rồi!" Long Mặc Nhiễm nhìn Long Liên Tâm đang tận hưởng cảm giác được khen ngợi. "Có phải không? Tiểu Âm, em cũng rất đẹp!" Long Mặc Nhiễm rất vui. "Cảm ơn chị Tiểu Nhiễm." Đường Âm thấy Long Mặc Nhiễm bây giờ không có chút thù địch nào nên quyết định thể hiện tình bạn trước. "Bà nội, hôm nay chị Tiểu Nhiễm tới đây, cháu sẽ tự nấu ăn!" Bà cụ Đường nghe nói Đường Ân sẽ nấu ăn, càng vui vẻ hơn: "Được, Tiểu Âm vất vả rồi!" "Nhưng cháu có một điều kiện! Bà nội, cháu đang nấu ăn không cho phép bất cứ ai vào bếp!" Đường Âm nghịch ngợm nói, nhưng ánh mắt lại không thể chờ đợi mà vô tình liếc nhìn Long Liên Tâm. Lúc trước nếu Đường Nhan không vào bếp làm xáo trộn nguyên liệu, mọi người sau khi ăn xong đã không bị tiêu chảy, còn bà cụ vì tức giận mà trừ sạch tiền tiêu vặt, tất cả những chuyện này Đường Âm đều nhớ kỹ từng cái một! Long Liên Tâm trong lòng mắng Đường Âm tiểu nhân! Nhưng lại không thể nói gì. "Thật sao? Đầu bếp! Còn có yêu cầu đặc biệt!" bà cụ Đường cười nói: "Được, con vào bếp đi, chúng ta sẽ không vào làm phiền con." "Được, bà nội." Đường Âm vào phòng bếp, vừa nấu cơm vừa suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Làm cách nào có thể giảm thiểu nguy hại của Long Mặc Nhiễm đối với mình thấp nhất có thể, hoặc là làm cho mối đe dọa này biến mất. Long Mặc Nhiễm trò chuyện với Long Liên Tâm và bà cụ Đường. "Tiểu Nhiễm, cha con ở nước ngoài kinh doanh gì?" Đây mới là điều bà cụ quan tâm nhất, nếu công việc kinh doanh ở nước ngoài của anh họ Long Liên Tâm không lớn bằng công việc kinh doanh trong nước của Đường gia, thì bà không cần khách khí với Long Mặc Nhiễm như vậy, nâng thể diện cho Long Liên Tâm. "Lão thái thái, công ty của bố chuyên chế tạo hàng xa xỉ cho giới nhà giàu." Long Mặc Nhiễm không nhiều lời mà chọn những điểm quan trọng nhất nói. Khi bà cụ nghe thấy, hàng xa xỉ cho giới nhà giàu! Ở trong nước chế tạo hàng xa xỉ rất hot, chưa kể những người giàu có ở nước ngoài phần lớn là quý tộc có sở thích sưu tập những món đồ xa xỉ, xem ra công việc kinh doanh của Long gia ở nước ngoài quả thực rất tốt! Long Liên Tâm nghe vậy càng thêm tự hào, nắm lấy tay Long Mặc Nhiễm nói: "Tiểu Nhiễm, cha con đã vất vả nhiều năm như vậy! Lần này con có về nước, còn trở về nữa không?" "Con mang công ty của mình tới đây. Cha nói hiện tại tình hình trong nước càng ngày càng tốt, muốn mở công ty ở đây, giành được chỗ đứng vững chắc ở trong nước." Long Mặc Nhiễm nói lời này là có mục đích, chính là muốn cho Đường gia biết Long gia có một doanh nghiệp đổ bộ vào thành phố A, vì vậy Đường gia có thể đầu tư vào đó, hoặc giúp doanh nghiệp của Long gia mau chóng đi vào quỹ đạo. "Thật không? Tiểu Nhiễm có tiền đồ như vậy?" Bà cụ Đường rất thưởng thức Long Liên Tâm. "Cô có một cháu gái tốt!" Long Liên ngoài cười nhưng trong không cười, bà cụ có ý gì, nếu không có đứa cháu gái này, địa vị của bà ta trong Đường gia suýt nữa đã mất! Đường Âm đang ở trong bếp nấu cơm, lỗ tai cũng không nhàn rỗi, vừa rồi cô cởi quần áo ngồi trên sô pha, thiết bị nghe lén lỗ kim ở bên trong quần áo, cô có thể nghe thấy tất cả những gì trong phòng khách nói, vì sợ bỏ lỡ một thông tin hữu ích nào đó. Xem ra hiện tại bà cụ rất coi trọng Long gia, có thể hợp tác với sản nghiệp của Long gia, hiện tại xem ra Đường Âm cũng không thể làm hành động gì quá phận với Long Mặc Nhiễm. "Bà nội, cơm đã chuẩn bị xong!" Đường Âm mở cửa phòng bếp, trên bàn đã bày ra đồ ăn ngon ngọt. "Tiểu Nhiễm, mau đến nếm thử một chút tay nghề của Tiểu Âm!" Bà cụ nhiệt tình mời Long Mặc Nhiễm, Long Mặc Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Long Liên Tâm, bà cụ ngồi ở ghế chính, Đường Âm ngồi đối diện Long Liên Tâm, chăm chú phục vụ bữa ăn cho mấy người. "Bà nội, bà ăn thử cái này đi!" Đường Âm gắp một đũa tôm cho bà cụ. Bà cụ cắn một miếng, cảm thấy tay nghề nấu ăn của Đường Âm thật sự đã tiến bộ, thật ra Đường Âm đã lâu không nấu cơm, bà cụ đột nhiên ăn lại sẽ cảm thấy đồ ăn của mình rất ngon. "Tiểu Âm, cái này ngon lắm!" bà cụ khoe "Tiểu Nhiên, con ăn thử đi?" Trong khi bà cụ đang nói chuyện, Đường Âm đã gắp rau vào bát của Long Mặc Nhiễm: "Chị Tiểu Nhiễm, ăn thử đi!" "Được." Long Mặc Nhiễm không khỏi tán thưởng, khả năng quan sát sắc mặt, tay mắt lanh lẹ của Đường Âm thực sự không phải là thứ mà một tiểu thư nên có, nhưng điều này chứng tỏ Đường Âm không hề ngu ngốc. "Thực ngon!" Chế độ ăn uống của Long Mặc Nhiễm ở nước ngoài hầu như chỉ có bánh mì, salad, sữa và những thứ tương tự, ngay cả cách nấu nướng cũng không phải hương vị trong nước, đồ ăn do Đường Âm làm ở nhà rất ngon. "Thật sao? Vậy thì ăn nhiều một chút!" Đường Âm vui vẻ gắp thêm một ít thức ăn cho Long Mặc Nhiễm. "Tiểu Âm, em nấu ăn ngon quá! Có thời gian thì dạy chị!" Long Mặc Nhiễm về nước lâu như vậy, hầu như đều ăn ở khách sạn, hoặc là mua mang về, ăn đồ ăn Đường Âm làm, cũng muốn đi theo học hỏi một chút, để tự mình ở nhà nấu ăn. "Được! Chỉ cần chị Tiểu Nhiên không cảm thấy đồ ăn em nấu không ngon, em nhất định sẽ dạy chị!" biểu hiện của Đường Âm khiến bà cụ rất hài lòng, thấy thật đáng yêu! So với trước kia còn hơn hơn cả Đường Nhan! "Thật tốt quá!" Long Mặc Nhiễm vui vẻ ăn. "Tiểu Âm, mấy ngày nay chị Tiểu Nhiễm của con sẽ ở lại nhà chúng ta."