Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Discussion in 'Đã Hoàn' started by MD0802, Jun 5, 2023.

  1. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 130: Bạch Liên Hoa rực rỡ, liếc một cái liền cay mắt

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Cảnh Hạc nhếch môi, kéo ra một nụ cười đầy ẩn ý, "Nếu bà đã nhất định muốn tìm đường chết, vậy tôi chỉ có thể giúp bà thành toàn."

       Anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, tìm số điện thoại của Cố Trình Phong, thì giọng nói lười biếng ẻo lả của Ôn Vãn vang lên bên tai, "Đừng ra tay tàn ác quá, dạy cho bà ấy một bài học là được rồi!"

      Anh gật đầu, khuôn mặt thanh tú của cô gái phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của anh.

       "Một xướng một họa, giả thần giả quỷ!" Thẩm Phi thản nhiên cười lạnh, hai cái tiểu tử tóc vàng có thể gây nên phiền toái gì!

       Tần Dương mím chặt môi, ông rất tò mò, rốt cuộc người thanh niên này muốn làm gì?

       Với tư thế oai phong này, chẳng lẽ anh thật sự là nhân vật lớn sao?

      Ôn Thư Dân im lặng nhìn Tư Cảnh Hạc gọi điện, người đàn ông chậm rãi áp điện thoại lên tai, nhanh chóng nhẹ giọng ra lệnh: "Tôi cho cậu năm phút để gây rắc rối cho Tần Dương và Thẩm Phi."

       Lúc này Cố Trình Phong đang bận vây quần bên Diệp Tư, lại bị Tư Cảnh Hạc đột ngột gọi điện thoại cắt ngang, cảm thấy vô cùng khó chịu.

       Hắn nghiến răng nói "ừ" một tiếng rồi lạnh lùng cúp máy.

       Tư Cảnh Hạc tự nhiên nghe thấy sự không hài lòng trong giọng điệu của Cố Trình Phong, tiếng thở hổn hển đầy mập mờ của Diệp Tư.

       Anh đút điện thoại di động vào túi quần, trên khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh không tìm thấy chút áy náy nào, thậm chí còn có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.

      Anh còn chưa theo đuổi được người yêu, tên kia cũng đừng hòng theo đuổi được!

       Ôn Vãn nhìn thấy biểu tình tinh tế trên mặt nam nhân, híp mắt hỏi: "Làm sao anh biết thân phận của bọn họ? Lúc trước khi điều tra tôi, ngay cả tổ tiên mười tám đời của tôi cũng không được tha đúng không?"

      Tư Cảnh Hạc không giấu diếm điều gì, thẳng thắn cười thừa nhận.

       Ôn Vãn trợn mắt nhìn hắn, thầm mắng, người đàn ông này là một tên cặn bã bại hoại!

       Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường, hồi hộp chờ đợi 5 phút từ trong miệng Tư Cảnh Hạc nói ra.

      Ôn Cần thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn Tư Cảnh Hạc.

    Anh hôm nay mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cùng màu, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú vô song của anh, như thể thêm một tầng ánh sáng mới cho anh.

      Ngay từ khi xuất hiện, anh đã như một vị thần.

      Nhưng mà, nó không thuộc về cô!

       Cô lạnh lùng nhìn Tư Cảnh Hạc và Ôn Vãn trò chuyện thân mật, âm thầm siết chặt tay, không hiểu tại sao một người đàn ông đẹp trai và lịch thiệp như vậy lại yêu một chiếc bình di động như Ôn Vãn?

      Rõ ràng là cô đang ở ngay trước mặt, sao anh còn không thèm nhìn cô một cái?

      Cuối cùng, cô quy nguyên nhân cho Ôn Vãn--

      Ôn Vãn nhất định dùng thủ đoạn hèn hạ dụ dỗ nam nhân!

       Thực ra Tư Cảnh Hạc đã sớm chú ý tới ánh mắt rực lửa của Ôn Cần, không phải lười đáp lại, mà là trong lòng có loại chán ghét.

       Bạch Hoa Liên rực rỡ như vậy, anh nhìn một chút liền cay mắt.

      Thời gian từng phút một trôi qua, rốt cuộc tới mười giây cuối cùng, điện thoại di động của Tần Dương đột nhiên vang lên.

       Ông lấy điện thoại di động ra, đang lúc đang thắc mắc không biết là ai, thì chợt nhìn thấy trên màn hình có ba chữ: Cha vợ!

       Ngay lập tức, trái tim ông dâng lên tận cổ họng.

       Ông nhấn nút trả lời, áp điện thoại lên tai, lo lắng hỏi: "Ba, nửa đêm rồi, ba tìm con có việc gì?"

       Khi Thẩm Phi nghe nói đó là cha bà, vội vàng đưa tai lại nghe.

      Sau đó, họ nghe thấy một âm thanh nổi trận lôi đình--

    "Xảy ra chuyện rồi!"

       "Ta vừa nhận được điện thoại từ kiểm sát trưởng Trương, có người vạch trần hành vi trốn thuế hối lộ của các người!"
     
    LieuDuong likes this.
  2. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 131: Cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời vừa dứt, trong nháy mắt, Tần Dương cùng Thẩm Phi toàn thân đều tê liệt.

       Rõ ràng là luồng khí lạnh của một ngày tháng ba, Tần Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trên trán cũng có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, run rẩy hỏi: "Cha, rốt cuộc là chuyện gì vậy.."

       "Ta còn muốn hỏi cậu đây!"

       "Cậu và Phi Phi đã đắc tội với nhân vật lớn nào? Bọn họ gọi điện cho kiểm sát trưởng, yêu cầu ông ta bây giờ phái người đi bắt hai người các người, nếu không sẽ đem chứng cứ hối lộ công khai!"

       Nhân vật lớn..

       Tần Dương ngước nhìn Tư Cảnh Hạc, nuốt nước bọt, đang định cầu cứu bố vợ thì bị vợ giật điện thoại.

       Thẩm Phi hoảng sợ hỏi: "Cha, chúng ta làm sao bây giờ? Cha nhất định phải cứu con với Tần Dương!"

    Đầu bên kia, ông lão nghe thấy tiếng khóc của con gái, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Phi Phi, chuyện này quá khó giải quyết, kiểm sát trưởng quyết tâm bắt con là vì tự bảo vệ ông ấy, cha thật sự không thể ra sức.. các con tự tìm đường đi!"

       Nói xong liền cúp điện thoại.

    "Cha.. cha!"

       Thẩm Phi cuống quít gọi lại, nhưng một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên từ điện thoại, nhắc nhở bà đầu dây bên kia đã tắt máy.

       "Lạch cạch" một tiếng, chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay bà rơi xuống đất.

       Bà sắc mặt tái nhợt nhìn Tần Dương, ngơ ngác nói: "Chồng, cha mặc kệ chúng ta.."

       Tần Dương không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa, trong mắt hiện lên cảm xúc chật vật.

       Mọi người nhìn hai vợ chồng như thể họ sắp gặp tai họa, lo lắng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

       Ngay khi mọi người đang ngơ ngác, Tần Dương đột nhiên đứng dậy, siết chặt nắm đấm run rẩy đi tới cửa, sau khi nhìn Tư Cảnh Hạc một lúc, ông cúi đầu--

       "Thực xin lỗi! Vừa rồi chúng ta dùng lời nói đắc tội cậu, đều là lỗi của chúng tôi, là tại chúng tôi có mắt như mù!"

       "Cậu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi đi!"

       Tần Dương cúi đầu xin lỗi mà không hề báo trước, khiến sắc mặt những người có mặt đều biến sắc, hàm suýt nữa rớt xuống vì kinh ngạc.

       Mọi người đều biết, Tần Dương là một người thanh cao như vậy, không thể tin được bây giờ lại cúi đầu xin lỗi một nam thanh niên không rõ lai lịch!

       Nhưng càng khiến bọn họ cảm thấy khó tin chính là, Tư Cảnh Hạc lại nói được làm được, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, liền mang đến phiền phức cho Tần Dương!

       Hơn nữa, đây hẳn là phiền phức không nhỏ..

      Tần Nguyệt không kịp suy nghĩ thủ đoạn trong đó, bà đứng dậy muốn kéo Tần Dương lại, "Anh, sao anh lại xin lỗi hắn? Mau đứng thẳng lên!"

      Anh trai bà là người đàn ông có xương sống như vậy, làm sao có thể tùy ý cúi đầu xin lỗi người khác!

      Hơn nữa, đây là bạn của nha đầu thúi kia!

      Không ngờ, Thẩm Phi nắm lấy cổ tay bà, nghiêm mặt nói: "Tần Nguyệt, anh trai cô tự biết phân đúng sai, đừng làm loạn!"

       Tần Nguyệt luôn nghe lời chị dâu, dù không cam lòng nhưng bà vẫn ngồi xuống.

    Bên này, thấy Tư Cảnh Hạc hồi lâu không có phản ứng, Tần Dương cắn răng cao giọng nói: "Tôi thật sự biết mình sai rồi, xin cậu nể tình tôi là cậu của Vãn Vãn, cho tôi một con đường sống!"

       "Tôi đã ngoài năm mươi rồi, nếu tòa án thực sự kết án tôi, vậy tôi sẽ ngồi tù nửa đời còn lại, có lẽ.."

       Có chết cũng chết trong ngục!

       Nhưng mà, ông muốn nói nhưng lại thôi mấy lần, đều không thể nói ra câu này.
     
    LieuDuong likes this.
  3. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 132: Hối hận vì đã cắt đứt quan hệ với Ôn Vãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Cảnh Hạc lười biếng nhìn ông ta, "Ông tốt nhất nói chuyện phải chú ý, Vãn Vãn đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn, ông là người hối lộ trốn thuế, sắp bị bắt bỏ tù, là cậu của em ấy sao?"

       Tần Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu nhìn người thanh niên, liền có cảm giác tự ti mình là con kiến dưới chân.

       Sau đó, ông nghe thấy giọng nói lãnh đạm của người thanh niên, "Trên đời này ai làm sai đều phải trả giá, chuyện này đã là kết cục, không có khả năng cứu vãn."

       Tần Dương choáng váng ngồi phịch xuống đất.

      Thấy vậy, Thẩm Phi và Tần Nguyệt vội vàng tiến tới đỡ ông đứng dậy.

       Đám người cuối cùng cũng hiểu ra, khó trách Tần Dương nguyện ý cúi mặt xin lỗi, nguyên lai là một chiêu trốn thuế ăn hối lộ, bị người này vạch trần!

       Ôn Thư Dân nhìn Tư Cảnh Hạc đánh giá, thấy thanh niên có lông mày kiếm, đôi mắt như sao, điềm tĩnh lãnh đạm, toát ra khí chất cao quý tự nhiên.

       Lúc này, không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên này nhất định phải có thân phận phi thường, quyền thế ngút trời!

      Ông nhìn đi chỗ khác, vừa nhìn thấy Ôn Vãn, trong lòng không khỏi hối hận, nếu biết nha đầu chết tiệt này quen biết một vị cao nhân như vậy, ông đã không cắt đứt quan hệ với cô!

       Tần Nguyệt nhìn Tần Dương mất kiểm soát, cảm thấy vô cùng đau khổ.

    Bà nhìn thấu sự tàn nhẫn của Tư Cảnh Hạc nên chuyển ý định sang Ôn Vãn, nửa trách móc nửa đạo đức: "Vãn Vãn, sao con không cầu xin bạn của con một chút, ông ấy là cậu ruột của con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy bị bắt bỏ tù, gia đình tan nát sao!"

       Ôn Vãn giật giật khóe miệng, cười gật đầu, "Nhẫn tâm, ai bảo ông ấy phạm pháp, gieo gió gặt bão, là lỗi của ông ấy!"

       Tần Nguyệt, Thẩm Phi, chết đứng!

    Thẩm Phi cân nhắc lợi hại cắn chặt răng, bất đắc dĩ mà cầu xin Ôn Vãn: "Vãn Vãn, dù sao chúng ta cũng là người thân, cho dù con không cho ông ấy là cậu của con, vậy thì niệm tình mẹ của con, hãy giúp chúng tôi có được không?"

       "Chuyện này đã đưa tới viện kiểm sát, mấy người công an kia rất nhanh sẽ tới đây bắt chúng tôi, coi như là mợ cầu xin con, xin vị tiên sinh này nương tay, tha cho chúng tôi có được không?"

      Ôn Cần mắt cá chân bị thương, không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi trên sô pha cầu xin tha thứ, "Vãn Vãn, em coi như là làm việc thiện, giúp đỡ chút đi!"

      Xét về mặt đạo đức mà nói, gia đình này đúng là đàn bà!

      Ôn Vãn nhún vai, tiếc nuối nói: "Bây giờ chắc các người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chuyện này đã được viện kiểm sát tiếp quản, cho dù tôi có cầu thay cho các người, anh ấy cũng không thể thay đổi được gì."

      Dừng lại, cô đưa ra đề nghị, "Con đường thoát thân duy nhất của các người bây giờ là tự thú, có lẽ thẩm phán có thể giảm án cho các người vài năm!"

      Mọi người đều hiểu rằng Ôn Vãn đã quyết tâm không giúp đỡ.

      Thẩm Phi van xin cũng không được, liền dứt khoát lộ mặt mắng Ôn Vãn, "Mày thủ đoạn tiểu nhân, liên thủ với người ngoài hại bọn tao, mày chết không yên đâu!"

       "Nếu mày không cho tao sống, vậy mày cũng đừng hòng sống!"

       Bà đứng dậy, hai mắt đỏ tươi xông về phía Ôn Vãn, nhưng Ôn Vãn dễ dàng tránh được.

      Bà không những vồ hụt, mà còn xấu hổ ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.

       Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát từ xa đến gần đậu bên ngoài nhà, sau đó mấy cảnh sát hùng hổ xông vào --
     
    LieuDuong likes this.
  4. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 133: Anh Biết Cha Tôi Là Ai Sao?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát của cục cảnh sát, chúng tôi vừa nhận được lệnh từ viện kiểm sát, chính thức bắt giam Tần Dương và Thẩm Phi."

       Một người đàn ông trung niên nhấc lệnh bắt giữ và căn cước của chính mình lên không trung, đưa cho mọi người xem rồi thong thả cất chúng đi.

      Nói đến đây, bọn họ vốn là đang trực ở sở cảnh sát, không hề báo trước mà nhận được mệnh lệnh của cục trưởng, nhanh chóng đến nhà họ Ôn bắt vợ chồng Tần Dương và Thẩm Phi.

       Nghe nói có ai đó đã đưa ra bằng chứng xác thực, báo cáo họ về tội trốn thuế và hối lộ của các quan chức cấp cao.

       Ông nhìn chung quanh, thấy Thẩm Phi cùng Tần Dương chật vật ngồi dưới đất, lúc này mới ý thức được bầu không khí nơi này không đúng lắm.

       "Chuyện gì xảy ra, các người ở đây đánh nhau sao?"

       Ôn Thư Dân vội vàng tiến lên, thuận miệng giải thích nói: "Đồng chí cảnh sát suy nghĩ nhiều quá, không có chuyện này, chỉ là có chút phiền phức mà thôi!"

      Viên cảnh sát trung niên mặc dù vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng không truy cứu thêm nữa, hiện tại quan trọng nhất là đưa Tần Dương và Thẩm Phi trở về cục cảnh sát.

       Anh nhìn Tần Dương và Thẩm Phi, bình tĩnh nói: "Các người, đứng dậy theo chúng tôi về đồn cảnh sát điều tra."

       Thẩm Phi lắc đầu, sợ hãi trốn ở phía sau lưng Tần Dương, lời nói không mạch lạc: "Tôi không muốn.. Tôi không muốn đi cục cảnh sát, tôi không muốn ngồi tù!"

       "Chồng, anh nghĩ cách đi, nghĩ cách đi!"

       Tần Dương lúc này không thể quan tâm tới Thẩm Phi, chính bản thân ông sợ tới mức thất thần.

       Tần Nguyệt cầu xin nhìn Ôn Thư Dân, sốt ruột nước mắt lăn dài, "Thư Dân.."

       Ôn Thư Dân mặc dù không có tình cảm với Tần Nguyệt, nhưng ông vẫn có chút tình cảm với nhà họ Tần, dù sao trước khi cha vợ chết, ông cụ cũng rất tốt với ông.

       Ông cười hỏi viên cảnh sát, "Cảnh sát, có phải có hiểu lầm trong chuyện này không?"

      Viên cảnh sát trung niên không kiên nhẫn, cau mày, "Lệnh truy nã của viện kiểm sát ban xuống, ông nghi vấn chính phủ sao?"

      Ôn Thư Dân không thể đội chiếc mũ này.

       Ông vội vàng xua tay giải thích: "Không có, tôi không có ý đó. Tôi làm sao dám chất vấn chính phủ? Cho dù anh cho tôi mười cái gan, tôi cũng không dám!"

       "Yên tâm đi, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không oan cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua người xấu!"

       Vị cảnh sát trung niên với thái độ vô tư, phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ mang Tần Dương và Thẩm Phi đi.

      Thẩm Phi liều mạng vùng vẫy, "Buông tôi ra! Anh có biết cha tôi là ai không? Ông ấy biết cục trưởng của anh, cẩn thận đừng đắc tội với tôi, anh sẽ bị lột da đấy!"

       "Thả tôi ra, thả tôi ra!"

       Viên cảnh sát trung niên thấy bà cực kỳ ngỗ ngược, không hài lòng hét lên: "Nhốn nháo cái gì! Cha cô biết cảnh sát trưởng sao? Để tôi nói cho cô biết, lần này là cảnh sát trưởng ra lệnh bắt cô!"

       Nghe vậy, Thẩm Phi lập tức câm miệng.

       Sau đó, lại nghe viên cảnh sát nói: "Thành thật một chút, nếu không sẽ cho các người nếm mùi đau khổ!"

      Thẩm phi không dám hét vào mặt các sĩ quan cảnh sát nữa, nhưng khi bà bước ra ngoài, bà nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn, cười nham hiểm.

       "Đồ đê tiện, mày tốt nhất cầu nguyện cho tao không được thả ra, bằng không, tao nhất định chơi chết mày!"

       Ôn Vãn không chút sợ hãi cong môi, kéo ra một nụ cười phong lưu, "Được, tôi chờ bà!"

      Thẩm phi nhớ rất rõ vẻ mặt kiêu ngạo của Ôn Vãn lúc này, bà siết chặt nắm đấm, bị cảnh sát áp giải vào xe cảnh sát.

       Tần Dương kêu cứu Tần Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, em nhất định phải cứu anh, Tiểu Nguyệt!"

    "Anh, anh!"

       Tần Nguyệt khóc đến khản cổ, sau khi Tần Dương bị nhốt trong xe cảnh sát và rời đi, mắt bà tối sầm lại, bất tỉnh trong vòng tay của Ôn Thư Dân..
     
    LieuDuong likes this.
  5. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 134: Ôm chặt, đừng làm rơi tôi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy mẹ bất tỉnh, Ôn Cần lập tức gọi đến số điện thoại khẩn cấp, nóng lòng mong xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới.

    Thấy có chuyện không ổn, ông lão chống nạng đứng dậy, kiếm cớ rời đi: "Thư Dân, xe cấp cứu đang trên đường tới, vậy ta về trước đi, chuyện này giày vò lâu như vậy, bộ xương già này cũng mệt mỏi rồi!"

    Ôn Thư Dân gật đầu, lúng túng nói: "Chú hai, nhìn Tần Nguyệt ngất đi, Tiểu Cần bị bong gân mắt cá chân không thể động đậy, cháu thực sự hết cách rồi, chỉ sợ không thể đưa chú về nhà được.."

       Ôn Thư Kỳ lập tức nói: "Không sao, em lo việc của em, anh đưa chú hai về nhà!"

       "Được, vậy thì phiền anh một chuyến!"

    "Chuyện nên làm!"

       Ôn Thư Kỳ dìu ông lão rời đi, lúc đi ngang qua Ôn Vãn, hai người mới thở dài.

      Nhà họ Ôn có một đứa cháu độc ác và tàn nhẫn như Ôn Vãn, thật là không được tổ tiên phù hộ!

      Sau khi bọn họ rời đi, Ôn Vãn buồn ngủ ngáp một cái, uể oải nói: "Mọi người đã đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi!"

       Ôn Cần nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Vãn Vãn, mẹ ngất rồi, em không cùng mọi người đi bệnh viện sao?"

       "Chị ở bên mẹ là đủ rồi, nếu không mẹ tỉnh lại nhìn thấy tôi, chỉ càng thêm tức giận."

       Ôn Vãn cong môi cười tà mị, "À, đúng rồi, đồ trong phòng tôi sẽ không lấy đi, tùy các người muốn làm gì thì làm."

       "Đi thôi, về nhà!"

      Cô quay người, Tư Cảnh Hạc lưu loát tiếp bước theo sau.

       Ôn Thư Dân nhìn bóng dáng hai người dần khuất trong bóng đêm, mím môi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp..

       Tháng ba ở Vân Thành, đêm còn rất lạnh, một chiếc Bentley màu đen lướt êm trên đường, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào.

    Lúc lướt qua mặt Ôn Vãn, cực kỳ thanh tỉnh.

      Sau bao nhiêu năm quấn quýt, cuối cùng cô cũng thoát khỏi gia đình đó, đồng thời cô cũng nhìn rõ bộ mặt thật của những người thân này.

       Không có cảm xúc buồn bã, chỉ có sự bình tĩnh lạnh lùng và tĩnh lặng.

    Rất ổn.

       Trên đường đi, Tư Cảnh Hạc không phát ra tiếng động quấy rầy Ôn Vãn.

       Mặc dù bề ngoài cô gái này có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, và cô cũng cần tình yêu và sự ấm áp.

      Nếu gia đình cô không thể cho cô những thứ này, hãy để anh chữa lành phần thiếu sót về tình cảm của cô!

       Ba giờ, xe lái vào trong khu dân cư.

      Sau khi Tư Cảnh Hạc đỗ xe, anh quay đầu nhìn Ôn Vãn, lúc này cô đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn, tựa hồ đang ngủ say.

      Anh không nỡ đánh thức cô dậy.

      Hôm nay nhiều chuyện quá, chắc cô gái này mệt lắm rồi.

       Anh tháo dây an toàn, xuống xe, đi vòng sang bên kia, mở cửa, cẩn thận tháo dây an toàn trên người cô gái, vòng tay qua người cô, ôm Ôn Vãn vào lòng.

      Khẽ cúi người, sau khi dùng thân mình đóng cửa xe lại, anh chống đôi chân dài đi về phía trước trong gió lạnh.

      Chợt, Ôn Vãn chui vào trong ngực anh.

      Trong màn đêm sâu thẳm tĩnh lặng, giọng nói mềm mại ôn nhu mơ hồ của một cô gái vang lên từ trong ngực, "Ôm chặt, đừng làm rơi tôi."

      Đây là lần đầu tiên Tư Cảnh Hạc nghe thấy giọng nói ngái ngủ và quyến rũ của Ôn Vãn.

       Anh cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú đang ngủ của cô, không khỏi nhếch khóe môi, nói "được" một tiếng.

       Một lúc sau, hai người vào thang máy.

      Trong không gian kín, người đàn ông đột nhiên cao giọng nói: "Vãn Vãn, em có biết thế giới này nặng bao nhiêu không?"

       Ôn Vãn gần như mở mắt ngay lập tức, ậm ừ một cách khó hiểu?

      Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm và tươi cười của người đàn ông--

       "Có lẽ là, chính là trọng lượng trong ngực anh lúc này."
     
    LieuDuong likes this.
  6. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 135: Không thích nữ nhân khác nhìn chằm chằm anh như vậy

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì lo lắng cho Ôn Vãn, Bạch Lộ luôn trằn trọc trên giường không ngủ được, cô dứt khoát ra phòng khách xem TV.

      Rốt cuộc, sau khi kết thúc một vài tập của chương trình tống nghệ, cánh cửa được mở ra--

       "Vãn Vãn, cậu về rồi!" Cô suýt chút nữa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy ra cửa.

      Nhưng khi nhìn thấy Ôn Vãn rúc vào lòng Tư Cảnh Hạc ngủ ngon lành, trên mặt cô dần dần hiện lên một thần sắc quỷ dị.

       Cô không nhìn nhầm đúng không?

      Vãn Vãn luôn là người ngổ ngáo, vậy mà cũng có một mặt đáng yêu như vậy?

       Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy cả thế giới thật kỳ dị.

       Tư Cảnh Hạc đi qua Bạch Lộ đang bị sốc, đi thẳng đến phòng ngủ chính ở tầng hai, cẩn thận đặt Ôn Vãn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.

      Cuối cùng, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô gái, "Ngủ ngon, Vãn Vãn."

      Ôn Vãn trở mình, buồn ngủ mơ hồ ừ một tiếng: "Ngủ ngon."

      Tư Cảnh Hạc vui vẻ câu môi, treo áo khoác của Ôn Vãn lên rồi ra khỏi phòng ngủ.

       Lúc đi xuống lầu, anh nhìn Bạch Lộ, bình tĩnh nói: "Tôi biết em còn nhiều điều thắc mắc, nhưng hôm nay Vãn Vãn quá mệt mỏi, đợi ngày mai khi tỉnh dậy em có thể hỏi em ấy."

       Ngừng một chút, anh dặn dò: "Em nhớ tắt đồng hồ báo thức, để em ấy ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại.

      Chi tiết đến vậy sao?

       Bạch Lộ không khỏi nhìn Tư Cảnh Hạc thêm vài lần, càng nhìn anh, cô càng cảm thấy người đàn ông này và Vãn Vãn quả thực..

       Là một đôi!

      Tư Cảnh Hạc khẽ cau mày, anh không thích những người phụ nữ khác nhìn mình chằm chằm như vậy, sau đó anh dạng đôi chân dài ra, đẩy cửa rời đi.

       Bạch Lộ thức cả đêm, sau khi tắt TV, liền lập tức trở về phòng đi ngủ.

      Cứu mạng, ngày mai cô còn phải dậy sớm thiết kế bản thảo!

      ..

      Tần Nguyệt được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, sau khi hội chẩn, bác sĩ chẩn đoán bà bất tỉnh chỉ do kích thích quá mạnh, sau khi điều trị bằng phương pháp thở oxy, cơ bản bà đã ổn.

      Về phần Ôn Cần, đó chỉ là một vết căng cơ nhẹ ở mắt cá chân, cô tĩnh dưỡng hai ngày là có thể hồi phục.

       Bong gân, căn bản không tồn tại!

       Khi sắc trời dần sáng, Ôn Thư Dân đưa hai mẹ con về nhà, bởi vì trong lòng không vui mà mặt dài ra.

       Ông còn nghĩ Tần Nguyệt mắc một số bệnh nghiêm trọng, nhưng hóa ra chỉ đơn giản là bất tỉnh!

       Theo ông thấy, người phụ nữ này chỉ giả vờ thôi!

      Có thể là cố ý bày trò để giữ ông ở nhà, cố ý dùng thủ đoạn!

       Tần Nguyệt và Ôn Cần ngồi ở ghế sau, cả hai đều không dám nói gì, sợ Ôn Thư Dân sẽ trút giận lên mình.

      Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng về đến nhà.

    Sau khi xuống xe, Tần Nguyệt nhìn thấy Ôn Thư Dân vẫn ngồi ở ghế lái, không có ý định xuống xe, không khỏi hỏi:" Thư Dân, ông không vào cùng chúng tôi sao? "

    Ôn Thư Dân không kiên nhẫn xua tay," Tôi còn có việc ở công ty, phải về gấp, hơn nữa anh và chị dâu của bà, tôi phải hỏi người khắp nơi xem có thể bảo lãnh họ ra ngoài trước được không! "

      Nghe vậy, Tần Nguyệt cũng không thể giữ ông lại được nữa.

      Mặc dù bà biết đây chỉ là cái cớ của Ôn Thư Dân, ông chắc chắn sẽ lại đi theo con hồ ly tinh kia!

       Thấy cha sắp rời đi, Ôn Cần vội vàng hỏi:" Cha, vậy con phải làm sao bây giờ? "

      Ôn Thư Dân đau đầu bóp chặt giữa lông mày," Đừng hoảng, cha đã nhờ người mua thủy quân rồi, cư dân mạng tốt hơn nên làm bậy, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi! "

      Ông liếc mắt cá chân của con gái, cảnh cáo:" Mấy ngày này không được đi học, ở nhà dưỡng thương đi! "

       Ôn Cần gật đầu," Dạ, con hiểu rồi!"

       Vừa dứt lời, một chiếc Land Rover màu đen từ đằng xa chạy nhanh tới, vừa vặn đụng phải xe của Ôn Thư Dân..
     
    LieuDuong likes this.
  7. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 136: Ngủ không ngon, sơ ý đụng phải

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Thư Dân vốn đã khó chịu rồi, giờ lại bị người ta cố ý đụng đui xe, ông càng khó chịu hơn.

       Ông đập vô lăng, mở cửa xe đi xuống, tức giận mắng: "Tiểu tử nào đụng phải xe tôi? Mày mù hay là cố ý gây chuyện!"

       "Cố ý gây chuyện tao? Mày chán sống rồi!"

    Trong tiếng chửi thề, một người đàn ông đẹp trai đeo kính, mặc vest, đi giày da bước xuống xe, hắn chậm rãi chỉnh lại kính, nhìn thấy xe của Ôn Thư Dân bị chính mình đụng phải, cười hắc hắc.

       "Ngại quá, sáng nay ngủ không ngon, không để ý đụng phải ông!"

       Nhìn một cái, biết nói vài lời bịa đặt!

       Bịa ra cái cớ ngu xuẩn như vậy, Ôn Thư Dân lập tức vạch trần "Mày không để ý sao? Rõ ràng là mày cố ý đụng phải!"

       "Ngủ không ngon? Vậy thì đi xe giường nằm, lái xe làm gì?"

       Nói đến đây, nam nhân bất đắc dĩ thở dài, "Tôi muốn nằm ở trên giường, nhưng ông chủ không cho!"

      Ôn Thư Dân cảm thấy rằng người đàn ông này là có bệnh.

      Ông lười dây dưa với người có bệnh, lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa, mày đâm xe của tao thành ra thế này, mày xem nên giải quyết như thế nào!"

       "Yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu!" Người đàn ông nói xong cúi xuống lấy từ trong xe ra một túi đựng tài liệu, một tấm chi phiếu và một cây bút.

       "Xe của ông là BMW mấy năm trước, nếu tôi cho anh 200 nghìn phí bảo dưỡng chắc cũng còn dư đúng không?"

       Hắn viết séc, đưa nó cho Ôn Thư Dân.

       Có khí chất phong phú, tự tại trong từng cử chỉ.

      Ôn Thư Dân đưa tay ra lấy tấm séc, nhưng khi ông vừa định chạm vào tấm séc, người đàn ông đã nới lỏng các ngón tay của mình, tấm séc rơi nhẹ xuống đất.

       "A.. Không cẩn thận trượt tay!"

      Người đàn ông vẻ mặt áy náy, hối hận nói: "Ôi, phiền ông nhặt lên rồi!"

      Ai cũng có thể nhìn ra là hắn cố ý!

       Hình như là.. cố ý chơi đùa Ôn Thư Dân?

       Ôn Thư Dân mặc dù rất không vui, nhưng vì tiền, ông nhục nhã cúi xuống nhặt tấm chi phiếu.

       Ông bỏ tấm chi phiếu vào trong túi, hừ lạnh một tiếng, "Đủ rồi, người trẻ tuổi, sau này lái xe cẩn thận một chút, không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi vậy đâu!"

      Người đàn ông không hiểu nổi cười cười, "Đã xử lý xong chuyện của ông, vậy thì đến lúc xử lý chuyện của khách hàng của tôi!"

      Nghe đến đây, mấy người giật mình.

       Ôn Cần ngay từ đầu đã biết người đàn ông này đến là có mục đích gây chuyện, có dụng ý xấu!

    Người đàn ông chậm rãi mở tập hồ sơ, cất cao giọng nói, tâm trạng vô cùng vui vẻ: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Đường Miên, là luật sư của Công ty luật Hoa Thiên. Thân chủ của tôi, cô Ôn Vãn, yêu cầu tôi lập một thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con với Ôn Thư Dân, Tần Nguyệt và Ôn Cần, ký ngay bây giờ, lập tức có hiệu lực!"

      Ôn Thư Dân giật lấy thỏa thuận từ tay Đường Miên, sau khi đọc lướt qua, khuôn mặt ông tối sầm lại vì tức giận.

      Bản thỏa thuận này chỉ dài hai trang ngắn ngủi nhưng đã phân chia rõ ràng vấn đề tài sản và tiền cấp dưỡng, một khi ký xong, Ôn Vãn sẽ không liên quan gì đến nhà họ Ôn nữa.

       Tần Nguyệt ôm ngực, thở hổn hển, "Nha đầu chết tiệt, thật sự là.. tức chết tôi rồi!"

       Ôn Cần vỗ vỗ ngực mẹ, an ủi nói: "Mẹ, đừng kích động, đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe!"

       "Ôi, con thật không hiểu Vãn Vãn, tại sao em ấy lại muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta?"

       "Nhưng mẹ đừng lo, dù không có em ấy, thì vẫn còn có con! Sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với ba và mẹ!"
     
    LieuDuong likes this.
  8. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 137: Yêu cầu cô ấy, mới có thể ký lại

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Nguyệt cảm động đến hai mắt đỏ lên, "Vẫn là tiểu Cần quan tâm, mẹ biết đứa nhỏ đó là một con sói mắt trắng không đáng tin cậy, nếu nó muốn cắt đứt quan hệ, vậy thì tùy nó đi!"

      Bà nhìn Ôn Thư Dân thúc giục: "Chồng, mau ký đi, chẳng phải anh còn muốn tìm quan hệ cứu anh trai em sao?"

       Ôn Thư Dân hờ hững liếc bà một cái, trầm giọng nói: "Tôi đã đổi ý, không muốn cùng nha đầu kia cắt đứt quan hệ, cho nên sẽ không ký cái hiệp nghị này!"

    Ông phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Tần Nguyệt và Ôn Cần, nhìn Đường Miên, "Làm phiền cậu hãy quay lại nói với Ôn Vãn, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, muốn thoát khỏi chúng tôi, không dễ như vậy đâu!"

       Quả nhiên đúng như ông chủ dự đoán, con cáo già này thực sự đổi ý!

    Đường Miên không có lập tức thu lại thỏa thuận, mà kiên nhẫn nói: "Ôn tiên sinh, tôi muốn khuyên ông một câu, hiện tại ký thỏa thuận này, mọi người có thể cùng nhau vui vẻ, nếu như mấy ngày nữa ông đổi ý, sẽ phải yêu cầu Ôn tiểu thư, mới có thể ký vào!"

      Cầu mong gì nha đầu chết tiệt đó?

       Mơ mộng hão huyền!

       "Nói nhảm cái gì vậy? Tôi đã hạ quyết tâm, cậu lập tức đi đi!" Ôn Thư Dân không nhịn được vội vàng kéo Đường Miện đi, ông còn vội vàng muốn đi tìm Tiểu Lệ!

      Nói thẳng ra, nếu không phải chuyện của Tiểu Cần ngày hôm qua, ông không thể nào nửa đêm thức dậy rời khỏi giường của Tiểu Lệ trở về ngôi nhà này.

      Tiểu Lệ vốn dĩ quan tâm đến vấn đề này, ông đã hứa với cô ấy sẽ quay lại sớm để trấn an Tiểu Lệ, nhưng vì người phụ nữ mặt vàng giả bệnh đó, ông đã kéo dài đến tận bây giờ.

       Bây giờ Tiểu Lệ càng không cao hứng, thậm chí còn không trả lời điện thoại!

      Ông phải nhanh chóng quay lại để dỗ dành Tiểu Lệ!

      Đường Miên rút lại thỏa thuận, trên môi nở nụ cười ẩn ý: "Đã như vậy, hi vọng ông sẽ không hối hận."

       Ôn Thư Dân xua tay, trong lòng thầm đắc ý, ông sẽ không hối hận, hơn nữa ông còn chỉ điểm bạn trai thần bí của Ôn Vãn để vực dậy vinh quang của nhà họ Ôn!

       Ôn Cần nhìn Đường Miên lái xe đi, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng lại không cảm thấy đau.

      Rõ ràng chỉ là thiếu chút nữa thôi, Ôn Vãn liền có thể hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nhà..

       Cô nhìn Ôn Thư Dân, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

       Trách người đàn ông ích kỷ và ngu ngốc này!

       Chuyện Weibo bản thân xử lý không tốt, hiện tại còn chưa ký kết cắt đứt quan hệ, thật là phế vật!

      Có vẻ như vẫn cần tìm người đó mới được..

      ..

      Sau khi Ôn Vãn tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cô theo thói quen với lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Đường Miên gửi cho mình, liền ngơ ngác đáp: 【Được, vậy chúng ta chuyển sang bước tiếp theo. 】

       Rất nhanh, Đường Miên đáp: 【Được! Đúng rồi, hôm nay tôi đụng phải xe cặn bã của cha em, lúc đưa tiền sửa chữa cho ông ấy, ông ấy giống như bị đồng tiền làm cho mờ mắt, chậc chậc chậc.. đừng nói là nó mạnh cỡ nào! 】

      Ôn Vãn: 【Cho ông ta bao nhiêu? 】

      Đường Miên: 【Hai trăm ngàn! 】

      Ôn Vãn: 【Đốt nhiều tiền vậy à? Ông chủ đã có tiền như vậy, không bằng trước tiên trả lại số tiền anh nợ em. 】

      Đường Miên: 【Nào có, anh nghèo như vậy! 200.000 là anh mượn của Đường Quả, chính là trút giận thay cho em! 】

      Ôn Vãn: 【Được, em cảm động, khi nào thì trả lại tiền đây? 】

      Đường Miên: 【Không vội, tương lai còn dài.. 】

      Đường Miện: 【Anh bận đi trước, tạm biệt ông chủ! 】

    Cái tên này..

       Ôn Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, vén chăn xuống giường, đi tới cửa sổ sát đất, hai tay kéo rèm, trong nháy mắt, ánh nắng ấm áp chào đón cô.
     
    LieuDuong likes this.
  9. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 138: Em hôm nay rất đặc biệt, anh thật sự khó kìm lòng nổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Thành đã vào xuân tháng ba, sau trận mưa xuân đêm qua, khí trời hôm nay đặc biệt trong lành, nhiệt độ cũng bắt đầu ấm dần lên.

    Sau khi Ôn Vãn tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy ren dài màu nâu, trên vai khoác lên một màu mây nâu nhạt, mái tóc xoăn tùy ý buông xõa sau lưng, tâm trạng vui vẻ xuống lầu.

    Lúc này Bạch Lộ đang ở trong phòng bếp nấu cơm, chú ý tới tiếng bước chân liền lớn tiếng gọi: "Vãn Vãn, cậu dậy rồi à? Trên bàn có sữa với trứng, cậu cứ ăn tạm trước đi, chốc lát nữa sẽ có cơm trưa!"

    Ôn Vãn đi tới bàn ăn, với lấy một quả trứng còn nóng hổi. Cô bóc vỏ, ăn vài miếng rồi bước vào bếp với ly sữa trên tay.

    Sau đó, tám món ăn ngon xuất hiện trên bàn

    Nào là gà kho, cá hấp, tôm cay, sườn chua ngọt..

    Ôn Vãn uống một ngụm sữa, hơi nhướng mày: "Hôm nay là ngày gì mà lại nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy? Là sinh nhật của cậu sao? Không đúng, vẫn còn sớm mà!"  

    Dừng một lát, cô lại thắc mắc, "Chẳng lẽ, cậu lại nhận được một đơn đặt hàng lớn?"

    Bạch Lộ không khỏi đau đầu khi nghe đến hai từ "đơn hàng".

    Cuối cùng, món ăn cũng cạn nước, cô tắt bếp, vừa gắp thức ăn ra vừa phàn nàn. "Đơn hàng? Vẫn còn vài đơn chưa hoàn thành, làm sao có tâm sức để nhận thêm đơn hàng nữa chứ?"

    Cô mang những món ăn mới nấu đến nhà ăn, đáp: "Không phải do thấy cậu chứa phiền phức trong lòng sao. Tôi chỉ muốn nấu món gì thật ngon để cậu vui thôi!"

    Ôn Vãn uống mấy hớp sữa, cùng nhau bưng bát đĩa đến nhà ăn.

    "Thế cũng không nên làm nhiều như vậy. Chỉ hai chúng ta làm sao ăn hết?"

    Vừa dứt lời liền có tiếng gõ cửa gấp gáp.

    Ôn Vãn nghi hoặc đi tới mở cửa, hai soái ca xuất hiện ở trước mặt cô.

    "Anh Vãn, chào buổi chiều!"  

    Chu Dĩ Thâm mặc một bộ trang phục thường ngày màu trắng, mái tóc ngắn ướt sũng hơi bù xù khiến hắn trông lười biếng và ngông cuồng.

    Sau khi chào hỏi Ôn Vãn, hắn bước từng bước quen thuộc đến thẳng chỗ của Bạch Lộ đang cởi tạp dề.

    "Tiểu Bạch, để anh giúp em."

    Vừa nói, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chạm vào lưng Bạch Lộ, có vẻ điều đó đã khiến hắn cởi tới cởi lui 2-3 lần mới xong.

    Bạch Lộ xấu hổ cúi đầu, thấp giọng nói cảm ơn rồi đi vào phòng bếp dọn cơm. Ôn Vãn chợt hiểu ra, khó trách Lộ Lộ nấu nhiều món như vậy, hóa ra không chỉ dành cho riêng mình! Tư Cảnh Hạc đưa mắt đánh giá Ôn Vãn, trong mắt anh lóe lên một tia sáng, nụ cười ngốc nghếch cũng xuất hiện trên khóe môi của anh trong vô thức. Cô hôm nay mặc một bộ váy dài, mái tóc xoăn màu đen không được buộc thành đuôi ngựa như mọi khi mà xõa lỏng, để lộ chiếc cổ thiên nga duyên dáng, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, cho dù không trang điểm, cả người cũng toát lên vẻ quyến rũ, xinh đẹp.

    Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Vãn như vậy.

    Nhẹ nhàng mà trí tuệ, tràn đầy hơi thở của một cô gái nhỏ bé.   

    Trong một lúc, anh không thể rời mắt.

    Ôn Vãn cảm thấy có chút không thoải mái khi bị ánh mắt như thiêu đốt kia nhìn chằm chằm, cô vô thức siết chặt vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Mặc dù tôi rất đẹp, nhưng anh cũng không cần thiết phải nhìn chằm chằm vào tôi như thế này?"

    Tư Cảnh Hạc mím môi, thành thật trả lời: "Hôm nay em rất đặc biệt, anh thực sự không thể kìm lòng nổi."

    Ôn Vãn nhướng mày, xoay người đi về phía nhà ăn, nụ cười trên môi mang theo một tia ấm áp, "Đừng đứng ngốc đó, vào ăn cơm đi không thì nguội mất."
     
    LieuDuong likes this.
  10. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 139: Nhà trường nhất định sẽ không đuổi học cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Cảnh Hạc tâm trạng vui vẻ đi theo, đúng như vậy ngồi bên cạnh Ôn Vãn, ánh mắt quét một lượt những món ăn ngon trên bàn, hài lòng nhìn Chu Dĩ Thâm và Bạch Lộ ngồi đối diện.

       Lúc này anh thật lòng cầu chúc, hi vọng Chu Dĩ Thâm có thể sớm theo đuổi được cô gái nhỏ này.

      Như vậy sau này hắn sẽ không thường xuyên đến ăn ké cơm nữa.

       Quan trọng hơn, không có thời gian để làm phiền anh!

    Chu Dĩ Thâm không biết Tư Cảnh Hạc lúc này đang thay hắn cầu nguyện trong lòng, hắn hoàn toàn không coi mình là người ngoài, nhiệt tình nói: "Anh Vãn, Tam ca, đừng khách sáo! Nhanh động đũa nếm thử tay nghề của Tiểu Bạch đi!"

       Ôn Vãn cầm đũa lên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, vừa ăn vừa nói: "Tôi ở nhà tôi đương nhiên không khách sáo rồi, ngược lại là anh, mới thật là đừng khách sáo đấy!"

       "Đương nhiên, hai chúng ta có quan hệ gì? Anh sẽ coi như nhà mình, em không cần lo lắng cho anh!" Chu DĩThâm cầm một miếng cánh gà nói.

       Khi cánh gà được đưa vào miệng, hắn mở to mắt khen ngợi Bạch Lộ, "Oa! Tiểu Bạch, tay nghề của em thật không tệ, quá ngon!"

       "Không khoa trương chút nào đâu, em là đầu bếp giỏi nhất anh từng gặp.."

       Hắn vô thức liếc nhìn người đàn ông đối diện, suýt chút nữa nghẹn ngào nói: "Là nữ sinh!"

      Hô, nguy hiểm thật!

       Cũng may hắn kịp thời thay đổi lời nói, nếu không sau này tuyệt đối không thể ăn cơm của Tam ca!

       Bạch Lộ ngượng ngùng cười cười, "Làm sao có thể khoa trương như vậy? Nhưng là.. Nếu như anh thích ăn, tôi đến nhà Vãn Vãn nấu cơm sẽ mời anh đến cùng ăn cơm!"

       Chu Dĩ Thâm điên cuồng gật đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ hạnh phúc sâu sắc.

      Tư Cảnh Hạc không buồn nói chuyện với Chu Dĩ Thâm, đặt một viên thịt viên vào bát của Ôn Vãn, phục vụ cô một bát canh sườn heo.

      Bạch Lộ đột nhiên hỏi: "Mà này, Vãn Vãn, tối hôm qua sau khi cậu trở về nhà, trong nhà có làm khó dễ gì cậu không?"

      Ôn Vãn đang ăn một cách ngon lành, chỉ trả lời ngắn gọn: "Họ muốn tôi đăng Weibo để thanh minh cho Ôn Cần rằng cô ấy không làm việc đó. Tôi không đồng ý nên cắt đứt quan hệ với họ."

       Bạch Lộ hứng thú hỏi, "Sau đó thì sao?"

      Ôn Vãn chậm rãi rót một cốc nước sôi để nguội, "Sau đó, sáng hôm nay khi họ đổi ý yêu cầu họ ký thỏa thuận."

      Đổi ý?

      Tư Cảnh Hạc nhíu mày, chậm rãi mím đôi môi mỏng.

       "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bạch Lộ thay mặt Ôn Vãn lo lắng, gia tộc này thật sự một lời khó nói hết, cô đã sớm muốn Ôn Vãn thoát khỏi cái nhà đó!

      Còn họ hàng thì sao?

       Cũng giống như cô, cùng những người thân vạch rõ giới hạn, là một người bình thường sống rất tốt!

       "Đừng lo, bọn họ sẽ sớm cầu xin tôi ký thỏa thuận đó!"

       Bạch Lộ biết Ôn Vãn có biện pháp, cũng không tiếp tục truy hỏi, ngược lại nói về chuyện Ôn Cần.

       "Tôi thấy trên mạng bình luận về Ôn Cần càng ngày càng nhiều, thanh danh của cậu ấy hoàn toàn thối rữa rồi, không biết trường học sẽ xử lý cậu ấy như thế nào?"

    Ôn Vãn uống một hớp nước, không có hứng thú nói: "Ai biết được? Chị ấy đuổi theo tôi, nhưng có lẽ còn có nhân tài khác có thể giúp chị ấy giải quyết nguy cơ lần này. Tóm lại, trường học nhất định sẽ không đuổi học chị ấy."

       Cô quay đầu nhìn Tư Cảnh Hạc, "Mà này, Tần Dương và Thẩm Phi bây giờ thế nào rồi?"

      Tư Cảnh Hạc đặt đũa xuống, thản nhiên nói: "Sau một buổi sáng thẩm vấn, họ đã thẳng thắn nhận tội, sẽ sớm được đưa đến tòa án để xét xử."

      Ôn Vãn nhướng mày, "Bản án sẽ là bao lâu?"

      Tư Cảnh Hạc ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Bảy bảy tám tám tội danh cộng lại, cho đến chết, cũng đều chỉ có thể ở trong tù!"
     
    LieuDuong likes this.
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...