Ngôn Tình [Edit] Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng - Liên Tước

Discussion in 'Truyện Drop' started by Bầu Trời Của Bé Na, Jun 28, 2023.

  1. Chương 40: Ngoan đừng náo loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Thời Ngu lại dường như không phát hiện ra, còn nhỏ giọng lầm bầm: "Vết răng trên người em còn chưa biến mất, anh cũng không quan tâm một chút sao?"

    Rõ ràng là oán giận, nhưng trong đôi mắt ẩm ướt long lánh của cô như đang dụ hoặc.

    Dấu răng trên người? Quý Việt Châu không khỏi nhớ lại tối hôm đó anh đã mãnh liệt như thế nào, và những bức ảnh táo bạo mà cô gửi tới trong điện thoại.

    Cơ thể anh căng cứng, rút cánh tay đang bị cô túm lại.

    Thời Ngu không thể tin nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, có lẽ là bởi vì cô không ngờ rằng vào thời điểm này anh sẽ từ chối.

    Quý Việt Châu chợt thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô.

    Thời Ngu đang định mở miệng tiếp tục oán giận: "Anh.. Ôi, aaaaaa!"

    Cơ thể bỗng nhiên được bế lên, cô theo bản năng hét lên sợ hãi, hai tay vung lung tung.

    "Đừng lộn xộn." Quý Việt Châu nhỏ giọng cảnh cáo cô, bàn tay to của anh một tay khống chế đặt hai tay cô lên cổ mình.

    Thời Ngu rốt cục cũng bình tĩnh lại, trong mắt tràn ngập lửa giận, cau mày nói: "Anh làm cái gì vậy, dọa chết em rồi.."

    Cô còn chưa nói xong, Quý Việt Châu nhìn đôi môi đang lầm bẩm oán giận, cúi người xuống dùng miệng chặn lại.

    Một lúc lâu sau, Thời Ngu thở hổn hển đẩy anh ra, còn cố ý nói: "Em còn chưa ăn xong cơm!"

    Quý Việt Châu nở một nụ cười, ánh mắt ái muội nhìn lướt qua ngực của cô, đôi mắt thâm sâu càng thêm nguy hiểm: "Không phải nói muốn cho tôi nhìn vết thương trên người em sao?"

    Làn da mỏng manh mềm mại đêm đó lại như hiện trước mắt, Quý Việt Châu một tay nới lỏng cà vạt, bế cô đi lên lầu.

    Thời Ngu lại không tình nguyện giãy dụa: "Anh hai ngày không để ý tới em, vừa trở về nhà chỉ muốn làm loại chuyện này, anh vừa nãy rồi còn hung dữ với em, em mới không cần!"

    Quý Việt Châu đã bị dục vọng kích thích, sao có thể buông tha cho cô được, vỗ mông cô một cái: "Ngoan, đừng náo loạn."

    Thời Ngu bị động tác của anh làm cho hoảng hốt, vẻ mặt không thể tin được mở to hai mắt, sau khi sững sờ vài giây, càng giãy dụa kịch liệt hơn.

    Tay không kiềm chế lại được, trong không gian vang lên tiếng "Ba" một cái, cô đã tát vào mặt Quý Việt Châu.

    Thật ra thì lực cũng không mạnh lắm, chỉ là âm thanh nghe cũng khá giòn thôi.

    Không khí im lặng trong nháy mắt.
     
  2. Chương 41: Thật mệt mỏi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Việt Châu sắc mặt tối sầm, buông tay ra muốn thả người xuống, Thời Ngu vội vàng ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào thắt lưng, hôn lên chỗ anh vừa bị đánh.

    "Anh ơi, em không phải cố ý." Trong giọng nói còn phải mang theo nức nở.

    Quý Việt Châu mặt vô cảm, để mặc cô hôn lên mặt.

    Thời Ngu bởi vì vừa rồi bị hôn suýt ngạt thở, nên bây giờ ngực phập phồng vì thở gấp, đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ, ngay cả hốc mắt bởi vì tủi thân mà cũng có chút đỏ lên, càng làm anh mê mang quyến luyến.

    Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, Quý Việt Châu cảm thấy mình nên dạy cho con chim hoàng yến tùy hứng này một chút, nhưng cơ bắp toàn thân lại càng thêm căng thẳng, cánh tay cũng không tự chủ được nâng người cô lên một lần nữa.

    Thời Ngu có lẽ đã mệt mỏi vì bị anh hôn, yếu ớt dựa vào cổ anh, áp mặt vào cổ với một bộ dạng đáng yêu.

    "Còn náo loạn nữa không?" Quý Việt Châu lúc này mới hỏi.

    Thời Ngu lắc lắc đầu: "Thật mệt mỏi."

    Quý Việt Châu nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng, bầu không khí cũng dịu lại.

    Thời Ngu có lẽ cảm nhận được thái độ của anh mềm xuống, bắt đầu đánh trả anh một cái: "Rõ ràng là anh lúc đầu hung dữ với em trước!"

    Thấy vậy cô lập tức tạo ra cây cột trèo lên, thậm chí còn dám trực tiếp bò lên đỉnh đầu người ta làm loạn.

    "Sau này anh phải trả lời tin nhắn của em, không được hung dữ với em!"

    Anh vừa tức giận vừa buồn cười, có lẽ do dáng vẻ quá hấp dẫn người của cô khiến anh không thể chán ghét.

    Dưới ánh mắt thúc giục của Thời Ngu, Quý Việt Châu cau mày cuối cùng vẫn nói một câu: "Được, tôi biết rồi."

    Lúc này Thời Ngu mới không náo loạn nữa, tùy ý để Quý Việt Châu ôm mình đi lên lầu.

    Quý Việt Châu mỗi một bước đều đi rất vững vàng, chỉ là tốc độ quá nhanh có thể nhìn ra sự cấp bách không thể nhịn được nữa của anh.

    Thời Ngu dựa đầu vào cổ anh, cảm nhận tiếng thở dốc của anh mà cười trộm.

    Vừa rồi cô chỉ rơi vài giọt nước mắt mà thôi, đối với Thời Ngu mà nói đây quá đơn giản, không cần bất cứ kỹ năng nào.

    Cho đến khi bị ném lên giường, Thời Ngu mới khó chịu ngồi dậy: "Anh đẩy ngã em?"
     
  3. Chương 42: Cúc áo chết tiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Việt Châu không ngờ ném cô từ độ cao chưa đầy nửa mét lên chiếc giường lớn mềm mại cũng gọi là "đẩy ngã cô".

    Nhưng nghĩ đến dáng vẻ quậy phá vừa rồi của cô lúc ở dưới lầu, anh cũng lười so đo với cô.

    Quý tổng từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng bây giờ đang cúi người ôm bả vai cô, hôn xuống chỗ cô bảo bị đau.

    Thời Ngu cũng khá hài lòng với hành động của anh, chủ động cởi cúc áo vest của anh ra.

    "Bật" một tiếng, một cái cúc áo bởi vì dùng lực quá mạnh đã bung ra ngoài.

    Thời Ngu sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay mình: "Anh ơi, anh không cần em bồi thường đúng không?"

    Quý Việt Châu làm sao còn quan tâm đến cái cúc áo, anh tiện tay ném âu phục xuống đất, một tay khác đang vuốt ve làn da của cô, cố gắng thu hồi sự chú ý của cô trở lại.

    "Cúc.."

    "Tập chung một chút!" Tay Quý Việt Châu dần dần đi xuống.

    Mũi tên đã ở trên dây, nếu không bắn sẽ hỏng mất, cho nên đừng nhắc đến cái cúc áo chết tiệt kia nữa!

    Edit có lời muốn nói: Đọc đến đây, hình như anh nhà có khuynh hướng chịu ngược

    Ba giờ sau, Thời Ngu tay chân mềm nhũn nằm ở trên giường, lại bắt đầu hối hận vì sao 003 lại cho cô thân thể này cơ chứ, cô bây giờ chỉ mong được khôi phục thân ở ở thời tận thế.

    Nếu không cơ thể sau hai năm tận thế làm sao có thể yếu ớt như vật?

    Tức á, chó lại cắn cô, sớm muộn gì da cô cũng đầy vết răng.

    Cũng may lần này anh biết điều, chỉ cắn ra vết đỏ nhẹ, ước tính trong vòng hai giờ sẽ tự nhiên biến mất.

    Nhưng Thời Ngu vẫn khó chịu, cô đá Quý Việt Châu đang nằm bên cạnh: "Em đói."

    Có lẽ nhớ tới chuyện lần trước, lần này Quý Việt Châu không hút thuốc nữa, chỉ là híp mắt lại muốn chợp mắt một lát.

    Bị Thời Ngu đá như vậy, anh quay đầu lại, đôi mắt không bị tròng kính che khuất vẫn còn mang theo dục vọng chưa hạ xuống.

    Thời Ngu lặp lại một lần nữa, lần này cô nũng nịu nói, đôi mắt ướt át nhìn anh không chớp: "Anh ơi, em đói."

    Quý Việt Châu sau một hồi phân vân, lại nhớ tới lúc anh mới trở về cô quả thật vẫn đang còn ăn cơm tối.
     
  4. Chương 43: Muốn ôm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tự mình đi xuống ăn."

    Thời Ngu liếc anh một cái: "Em hết sức rồi."

    Lúc cô lườm anh, rất kiêu ngạo nhưng không làm cho người ta cảm thấy hóng hách, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

    Quý Việt Châu bị cô nhìn như vậy, đáy lòng mềm xuống, tê dại.

    Hơn nữa, cô không có sức lực là do anh lúc nãy quá nỗ lực, nghĩ như vậy, trong lòng Quý Việt Châu tự nhiên lại dâng lên cỗ cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

    "Yếu đuối." Quý Việt Châu nói với giọng điệu ghét bỏ.

    Anh ngồi dậy từ từ nhặt quần áo rơi dưới đất mà vừa nãy làm loạn rơi xuống đất.

    Thời Ngu ngẩng đầu chiêm ngưỡng những đường cơ bắp săn chắc và những vết đỏ trên lưng khi anh cúi người xuống.

    Cuối cùng Quý Việt Châu vẫn ghét bỏ quần áo trên mặt đất không sạch sẽ, chỉ mặc một cái quần liền đi đến phòng thay đồ bên cạnh để tìm quần áo mới.

    Dù Quý Việt Châu không hay ở đây nhưng phòng thay đồ nào cũng rộng rãi và được lấp đầy, cho dù anh không sống ở đây nhưng quần áo của anh cũng chiếm một nửa trong cái phòng này.

    Thế nhưng lúc này bên trong lại được lấp đầy đủ các loại quần áo váy vóc của Thời Ngu, cuối cùng Quý Việt Châu mãi mới tìm ra được những bộ quần áo của mình ở tít trong góc.

    Nhớ tới dáng vẻ mong manh của Thời Ngu nằm trong chăn, Quý Việt Châu cũng không hề tức giận mà chỉ cảm thấy buồn cười, anh cầm một bộ quần áo đơn giản mặc vào, thậm chí còn thuận tay lấy cho Thời Ngu một bộ.

    Khi anh đi ra khỏi phòng thay đồ, chờ đợi anh chính là ánh mắt nhìn say đắm của cô.

    Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cô cũng không chớp lấy một cái, cười tủm tỉm nói: "Anh ơi, anh thật đẹp trai."

    Người phụ nữ hời hợt này!

    Nhưng mà ánh mắt cũng không tệ, hơn nữa còn biết khen ngợi Kim chủ, yếu đuối một chút cũng không sao.

    Quý Việt Châu vốn định đưa quần áo cho cô để cô tự mặc, nhưng khi thấy cô vẻ mặt đương nhiên đưa tay ra hiệu cho anh, ma xui quỷ khiến thế nào anh mặc cho cô thật.

    Chờ Quý Việt Châu phản ứng lại, Thời Ngu đã dang rộng cánh tay, muốn được anh ôm lên: "Ôm."

    Quý Việt Châu khựng lại.
     
  5. Chương 44: Nói trọng tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây chỉ là một con chim hoàng yến phải phụ thuộc vào anh, một người phụ nữ ngốc nghếch và tầm thường.

    Nhưng..

    Quý Việt Châu vẫn cúi người xuống bế cô lên, từng bước vững vàng đi xuống dưới lầu.

    Anh là Kim chủ, thỉnh thoảng đối xử tử tế với con chim nhỏ của mình cũng không phải là không thể.

    Dù sao anh cũng là người giày vò cô thành như vậy.

    Chỉ cần một chút dịu dàng để có được sự phụ thuộc và tin tưởng của chim hoàng yến, đó là một giao dịch rất tốt.

    *

    Lúc này dì giúp việc đã về phòng ngủ, may mà trong nhà bếp vẫn còn cháo đã được hâm nóng từ trước.

    Quý Việt Châu đặt cô xuống ghế, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Thời Ngu, anh cam chịu đi vào bếp múc ra hai bát cháo.

    Lý trí vốn đang dần trỗi dậy đã biến thành cảm giác thỏa mãn khi Thời Ngu cứ nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt ỷ lại.

    Hai người vừa ngồi vào bàn ăn cháo, Thời Ngu vừa bưng bát vừa nói chuyện với anh: "Đúng rồi, ngày đó em đến công ty, anh Triệu sắp xếp cho em một số công việc."

    Quả nhiên, sau khi thỏa mãn, cũng đến lúc anh nên trả tiền.

    Quý Việt Châu đối với chuyện này cũng không bài xích, bọn họ vốn là quan hệ giữa Kim chủ và Chim Hoàng Yến.

    Chỉ là trong ánh mắt vốn dâng lên một cỗ lượng nhiệt độ nhỏ bây giờ bắt đầu dần dần trở nên lạnh như băng.

    Quý Việt Châu bắt đầu tự hỏi có phải thái độ của mình đối với Thời Ngu đêm nay có phải quá mức ôn hòa hay không?

    Còn Thời Ngu, cô cũng chỉ là một phụ nữ coi trọng tiền bạc cũng không có gì đáng trách.

    Quý Việt Châu không chán ghét cô ngốc nghếch như vậy, chỉ trở lại trạng thái lạnh lùng như thường ngày.

    Thời Ngu dường như không nhận ra được thay đổi của anh, vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hừ, anh Triệu không tin kỹ năng diễn xuất của em, anh ấy đánh giá quá thấp em, sau đó em định biểu diễn cho anh ấy xem một đoạn, không nghĩ tới còn đụng phải đối thủ truyền kiếp của anh Triệu.."

    Chỉ là giao dịch tiền bạc đơn giản công bằng mà thôi, Quý Việt Châu muốn nhắc nhở cô thật ra khi đòi hỏi cũng không cần phải nói nhiều như vậy.

    Anh đặt bát xuống, ngón trỏ gõ vào bàn: "Nói trọng tâm."
     
  6. Chương 45: Khoan dung với con chim hoàng yến nhỏ yếu ớt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nhân viên của anh dám nói nhiều lời vô nghĩa trong khi báo cáo như vậy thì họ đã sớm bị sa thải.

    "Hả, trọng tâm?" Thời Ngu lắc đầu: "Không có trọng tâm gì cả, em chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi."

    "Em không phải muốn tài nguyên sao?" Quý Việt Châu nhíu mày, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cô: "Là muốn làm phát ngôn, hay muốn chương trình tạp kỹ hay là đóng phim?"

    "Những cái này anh Triệu đều đã sắp xếp cho em rồi, hơn nữa em cũng không muốn ngày nào cũng phải đi làm!" Thời Ngu vội vàng lắc đầu không ngừng.

    "Đúng rồi, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À, nói đến em cùng anh Triệu gặp phải đối thủ truyền kiếp anh ấy, bọn họ còn cãi nhau, lúc sau có thầy Triệu Lan Sơn đến, em liền chủ động nói em muốn biểu diễn một đoạn."

    "Kết quả thầy Triệu nhìn thấy diễn xuất của em, khen em là thiên tài hiếm thấy, còn giới thiệu cho em mấy đoàn làm phim, cho nên em có thể tự mình tìm tài nguyên." Thời Ngu nói đến đây giọng điệu có chút đắc ý.

    Quý Việt Châu cứ sững sờ nghe cô lải nhải một lúc.

    Bởi vì vừa rồi hai người lăn lộn trên giường rất lâu nên giọng nói của cô thấp hơn bình thường một chút, cùng với sự ngọt ngào ban đầu, mang theo sự dịu dàng khó tả.

    Khi vui vẻ phấn khích, đôi mắt của cô sẽ sáng lên, gương mặt không trang điểm của cô càng thêm trắng trẻo, Quý Việt Châu cũng biết chạm vào nơi đó cảm xúc tuyệt vời như thế nào.

    Nó mềm mại giống như da em bé.

    Lúc này Quý Việt Châu mới nhớ tới thông tin về cô, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không đi học nữa, mà làm việc ở khách sạn hai năm, năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi.

    Dù là lứa tuổi học đại học, nhưng cô vẫn là một cô gái nhỏ, cho dù ham hư vinh một chút, lại ngốc đi kiếm Kim chủ, cũng chỉ là bởi vì không cách nào leo lên trên.

    Cho dù trẻ con một chút cũng rất phù hợp với tuổi tác của cô, không có gì không tốt.

    Là một Kim chủ, anh nên khoan dung hơn với một con chim hoàng yến non nớt dễ bị tổn thương.

    Quý Việt Châu nghĩ trong phạm vi anh cho phép, anh sẵn sàng cho cô mọi thứ.

    Thời Ngu độc thoại một mình, thấy anh không có phản ứng, khó chịu duỗi chân đạp anh một cái: "Anh có nghe em nói không vậy?"
     
  7. Chương 46: Tình nhân thân mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Việt Châu nhíu mày, thói quen động tay động chân đánh người của cô gái này rốt cuộc là như thế nào mà hình thành?

    Quý Việt Châu muốn cảnh cáo cô rằng cho dù anh chiều chuộng, cưng chiều cô, cô cũng nên hiểu chuyện một chút, rốt cuộc ai mới là chủ của mình.

    Nhưng khi Quý Việt Châu ngước mắt nhìn lên bắt gặp ánh mắt trong suốt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngọt ngào hỏi anh: "Em không lợi hại sao?"

    Quên đi, cô đánh anh cũng chỉ bằng sức của một con mèo con, chỉ là đang làm nũng mà thôi.

    Dù sao cô vẫn còn là một đứa trẻ.

    "Lợi hại." Dưới sự truy hỏi của Thời Ngu, Quý Việt Châu cuối cùng vẫn gật đầu.

    "Hahaaha." Thời Ngu cười ngây ngô: "Chờ em sau này trở thành ảnh hậu, kiếm tiền bao nuôi anh!"

    Tuy rằng Thời Ngu nghĩ đến khi cô kiếm được tiền liền đá văng người, nhưng nếu Quý Việt Châu đồng ý để cho cô bao nuôi, nể mặt anh, cô đương nhiên không từ chối rồi.

    Đương nhiên nếu như người này không muốn, vậy vẫn là nên đi tìm mấy em tiểu thịt tươi đẹp trai cường tráng khỏe khoắn hơn một chút.

    Quý Việt Châu đương nhiên cũng không coi trọng lời nói của cô, gật gật đầu qua loa, ở trong lòng cười nhạo suy nghĩ khác thường của cô.

    Trở thành ảnh hậu có thể bao nuôi anh? Chỉ sợ tất cả ảnh hậu của giới giải trí cũng không ai dám có suy nghĩ bao nuôi anh.

    Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, luôn có chút ảo tưởng không thực tế.

    Nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, hơi nóng của cháo bốc lên nghi ngút, Quý Việt Châu cũng không biểu lộ sự giễu cợt trong lòng nói ra.

    Cho dù hai người có tiếp xúc gần gũi, nhưng rõ ràng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn ngồi cùng nhau ăn cháo tán gẫu, bầu không khí rất ấp áp hòa thuận.

    Dưới ánh đèn, hai gương mặt siêu cấp đẹp đang nói chuyện với nhau, giống như họ thực sự là một đôi tình nhân đang thân mật.

    Cuối cùng, Thời Ngu ngủ thiếp đi ở trên bàn vì quá mệt.

    Quý Việt Châu cảm thấy buồn cười, rồi vẫn bế người cô trở lại giường.

    Chỉ là khi thấy Thời Ngu cuộn mình trong chăn, nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn thoải mái của cô, Quý Việt Châu lại cảm thấy con chim hoàng yến này không đủ tiêu chuẩn.
     
  8. Chương 47: Yến tiệc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết tình nhân của những người khác trong giới như thế nào, dù sao Quý Việt Châu cũng có thể khẳng định, Thời Ngu cần phải dạy dỗ lại.

    Đương nhiên, là con chim nhỏ mà anh nuôi dưỡng, không giống người thường một chút miễn cưỡng có thể chấp nhận.

    *

    Tầng 45 của Tòa nhà văn phòng khoa học kỹ thuật Khải Quang là trung tâm đưa ra quyết định của toàn bộ Khải Quang, cả tầng lầu đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bàn phím đang gõ, thỉnh thoảng mới có tiếng bước chân.

    Trợ lý Trương nhìn ông chủ nhà mình đang nghiêm túc làm việc, lại nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, trong lòng thở dài, mới nói: "Ông chủ, tối nay Quý gia tổ chức tiệc tối, ông cụ bảo ngài nhất định phải đến."

    "Có chuyện gì?" Quý Việt Châu ngước mắt lên, đôi mắt đeo gọng kính vàng nhìn không rõ cảm xúc, Trợ lý Trương cũng không biết cảm xúc của anh bây giờ như thế nào.

    "Hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của tiểu thư Quý Dung Dung, Quý Quang Viễn hình như muốn thông báo tiểu thư Quý đính hôn với cậu cả nhà họ Lâm."

    Quý Dung Dung là em gái của Quý Việt Châu, chính xác mà nói thì Quý Việt Châu và cô em gái kia là cùng cha khác mẹ, ngoài ra còn có một em trai cùng cha khác mẹ nữa, chỉ nhỏ hơn anh một tuổi.

    Quý Quang Viễn chính là cha của ba người bọn họ.

    Nhưng mọi người Bắc Kinh đều biết mẹ của Quý Việt Châu đã qua đời khi anh chỉ mới ba tuổi, tang lễ còn chưa qua được một năm thì Quý Quang Viễn đã mang theo đứa em trai là Quý Việt Lâm chỉ nhỏ hơn anh một tuổi cùng với mẹ của Quý Việt Lâm trở về Quý gia.

    Nói cách khác, Quý Việt Lâm kỳ thật là con ngoài giá thú.

    Sau đó, Quý Việt Châu đã mất tích khi mới mười tuổi, đợi đến sáu năm sau mới được người nhà tìm về, trở lại Bắc Kinh.

    Về việc anh đã mười tuổi mà lại mất tích nhiều năm như vậy, mọi thế gia ở Bắc Kin đều đoán được.

    Trong lòng ghét bỏ Quý Quang Viễn ngu ngốc làm mất đi con trai ruột, cũng nhất trí cho rằng Quý Việt Châu có khi đã bị cha ruột ngược đãi, lại lớn lên ở một nơi hẻo lánh, sợ rằng sau này không có tương lai.
     
  9. Chương 48: Quá khứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đều tiếc nuối và thương hại anh.

    Nhưng Quý Việt Châu sau khi trưởng thành lại ra nước ngoài một mình, bốn năm sau, khi mọi người tưởng rằng anh đã bị gia đình vứt bỏ thì anh đã quay trở lại Bắc Kinh mang theo công ty Khải Quang do mình anh sáng lập, lập tức đứng vững gót chân ở đây, sau đó mọi người mới nhận ra rằng --

    Quý Việt Châu không cần bất cứ kẻ nào thương hại.

    Bởi vì những chuyện này mà mối quan hệ giữa Quý Việt Châu và Quý gia không được tốt lắm, người duy nhất anh kính trọng trong Quý gia chỉ có ông cụ- người mà đã đón anh về nhà sau khi mất tích.

    Nhưng ông cụ Quý đã lớn tuổi, luôn hy vọng nhìn thấy cảnh tượng nhà họ đoàn tụ, thỉnh thoảng lại gọi điện thúc giục Quý Việt Châu về nhà, hai năm nay Quý Việt Châu cũng đã lớn hơn rồi, ông cụ liền thúc giục anh kết hôn sinh con.

    Tuần trước chính là bởi vì ông cụ Quý mơ hồ tiết lộ muốn đem tiểu thư nhà nào đó nhét cho Quý Việt Châu, anh không muốn từ chối mong muốn của ông cụ nên mới tìm Thời Ngu làm tình nhân.

    "Quý tổng, có cần sắp xếp lịch trình tối nay không?" Trợ lý Trương một lần nữa xác nhận.

    "Sắp xếp đi." Quý Việt Châu dừng một chút: "Liên lạc với Thời Ngu, tối nay cô ấy cũng phải đi."

    Đặc biệt chọn tình nhân, dù sao cũng nên phát huy chút tác dụng.

    Ngày hôm sau khi Thòi Ngu tỉnh dậy, bên giường đã không còn người đàn ông chó đó nữa, quần áo trên mặt sàn chắc là đã bị giúp việc dọn đi rồi.

    Cô cũng không quá ngạc nhiên, đi vào phòng thay đồ chọn một bộ quần áo đơn giản rồi đi xuống lầu ăn cơm.

    Ngày mai có buổi diễn xuất, nhưng hôm nay cô vẫn rất rảnh rỗi.

    Đáng tiếc thời gian Thời Ngu nhàn rỗi không được bao lâu, trợ lý Trương đã gọi điện thoại nói cho cô biết, đêm nay cô phải đi dự tiệc.

    "Dự tiệc? Dự tiệc gì?"

    "Là tiệc sinh nhật của tiểu thư Quý Dung Dung." Có lẽ nghĩ rằng Thời Ngu không biết, trợ lý Trương còn bổ sung thêm: "Là em gái của Quý tổng."

    Sau khi cúp điện thoại, Thời Ngu lười biếng ngồi trên ghế sô pha.

    Quý Dung Dung, em gái cùng cha khác mẹ của Quý Việt Châu, trong tiểu thuyết đã nhắc tới hoàn cảnh gia đình của nhân vật phản diện, lúc mười tuổi đã bị mẹ kế ác độc cố ý làm mất tích, mười sáu tuổi mới được đón trở về nhà.
     
  10. Chương 49: Đẹp quá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên quan hệ giữa Quý Việt Châu và Quý gia có thể gọi là "ác liệt".

    Nhân tiện, trong sáu năm lưu lạc, Quý Việt Châu ở trường trung học đã gặp được nữ chính Tô Nguyễn, lúc ấy vẫn còn là một cô gái ở thị trấn nhỏ.

    Trong sách có nhắc tới lúc đó Quý Việt Châu bị bọn côn đồ đánh gục trong một con hẻm, nữ chính tốt bụng đã đi ngang qua, mua thuốc với thức ăn cho anh, chính là vì cái nhìn đó vậy nên nữ chính đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng thiếu niên.

    Mãi cho đến khi chàng thiếu niên thiếu nữ vốn ở trong trấn nhỏ lại gặp nhau ở Bắc Kinh sầm uất.

    Thời Ngu "chậc" một tiếng, tiếc hận thay Quý Việt Châu, ai bảo kim chủ nhà cô lại lấy phải kịch bản cứu chuộc chứ!

    Hehe, nhưng mà cũng chính vì thế mà cô mới lọt hố rồi được ngủ với một anh chàng đẹp trai như vậy, dù sao Thời Ngu cũng không thiệt thòi.

    Trở lại về việc bữa tiệc tối nay, nguyên chủ trong tiểu thuyết cũng đi tham dự yến hội lần này, nhưng cô không biết những khúc mắc ngày xưa giữa Quý Việt Châu và Quý gia.

    Nguyên chủ vừa mới tiếp xúc với xã hội thượng lưu rất sợ người khác khinh thường mình, đồng thời ra sức lấy lòng Quý Dung Dung em gái của bạn trai trong lòng cô, kết quả ngược lại bị người ta chê cười.

    Mặc dù Quý Dung Dung kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng sau khi được Tô Nguyễn ngoài ý muốn cứu một lần, lập tức trở thành bạn tốt với cô ta, lại biết được nguyên chủ là thế thân của Tô Nguyễn, vậy nên mới nhiều lần gây khó dễ cho cô.

    Thời Ngu ở thời tận thế ba năm đã quen chiến đấu với dị thú, vì vậy cô không có hứng thú với chuyện tình chị em plastic này.

    Nhưng người sắp xếp là kim chủ ba ba đẹp trai, với tư cách là một người lao động, Thời Ngu chỉ có thể tuân lệnh.

    Ngay sau khi ăn trưa, đã có xe đến đón Thời Ngu đến studio để trang điểm và làm tóc.

    Chuyên gia trang điểm không biết thân phận của Thời Ngu, cho rằng cô là tiểu thư của nhà nào đó, không ngừng khen ngợi: "Thời tiểu thư, làn da của cô đẹp quá."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...