Kinh Dị Truyền Thuyết Về Ma Cà Rồng - Tieuai2023

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Độc Chước, 16 Tháng sáu 2023.

  1. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Truyền Thuyết Về Ma Cà Rồng

    Tác giả: Tieuai2023

    Thể loại: Kinh dị

    Tình trạng: [Full]

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện:

    Có một truyền thuyết trên các vùng núi Tây Bắc xa xưa, có loài ma cà rồng đáng sợ, ban ngày trông như người bình thường sống ẩn vào giữa cuộc sống của con người, chúng là ai không ai hay biết hay nhận ra, ban đêm bắt đầu biến thành bộ dạng quỷ quái không rõ ràng chạy quanh khắp làng xóm, chúng ăn duy nhất một thứ là các loại nội tạng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2023
  2. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy bữa nay trời bắt đầu bước sang đông nên hơi dần chuyển lạnh, trời chiều nắng tắt sớm rất nhanh, màn đêm mau chóng kéo xuống, bà cụ Giỏng lưng còng tay cầm cái đèn pin cũ gỉ đi từng bước trên con đường đất vào xóm trong, đi theo cụ là con cún bé lon ton tên Hồng, vừa đi trong bóng tối con cún vừa níu lấy tay bà, chân vừa muốn bước nhanh hơn vừa phải đứng lại chờ đợi. Chả là đoạn đường này để về được đến nhà phải đi qua một bãi mả, đoạn đường đất rộng ngang ba mét, hai bên cũng chả phải đất hoang mà là đất của xã chưa trồng trọt gì nên còn um tùm cây cối, đá lăn từ trên núi xuống nằm sát mặt đường, tảng đá to bằng cả cái nhà đen xù xì nhìn đã thấy sợ, với tâm trí của một đứa trẻ thì lúc nào nó cũng tưởng tượng đến cảnh có con gì đó nhảy từ trong tảng đá ra vậy nên nó sợ. Đối diện bên đường còn là lũy tre dày, qua lũy tre là đất của dân trong này, có rất nhiều ngôi mộ cũ trong đó, chả ai phát quang cây cối xung quanh nhưng vẫn đủ để cho người ta thấy phần đầu mộ nhô lên, người ta chả ai quan tâm là bởi mả này không phải của dân mình, cũng không phải của các chiến sĩ vô danh mà nghe dân làng truyền nhau đó là mả của tây, của giặc tây sau khi chiến tranh và nó đã nằm đấy từ lâu lắm rồi. Trời bắt đầu nổi gió nhẹ, gió đủ để làm cây gạo to nhất làng xào xạc, lạnh cả sống lưng, bà Giỏng nhìn lên cao, hôm nay trăng khuyết, bà bảo:

    - Về nhanh không nó sắp đuổi đến nơi rồi.

    Cún Hồng nghe vậy thì khuôn mặt lo lắng như sắp mếu.

    Hai bà cháu vừa về đến cổng mẹ nhìn thấy đã vội đi lấy khúc củi to đứng đợi sẵn chỉ đợi hai bà cháu vào là đóng cửa chặn gỗ lại thật chắc chắn. Phía ngoài cửa gió bắt đầu rít mạnh hơn, túm cỏ lúc lác treo ngược đu đưa theo cơn gió đập vào thành vách, bên dưới là chum nước gạo to để đợi sẵn..

    Bên trong nhà, trong căn nhà tối đen đó ba bà cháu nằm ôm sát nhau, cún Hồng nằm trong vòng tay mẹ, cứ hễ mỗi đợt gió rít lên, cỏ lúc lác va đập vào thành vách thì cả hai mẹ con đều ngước lên nhìn, nín thở và chờ đợi. Ở vùng quê nghèo nàn này vừa trải qua chiến tranh nên đàn ông còn rất ít, đa phần họ vào chiến trường miền nam và chưa trở về, trong xã chỉ còn lác đác vài người đàn ông không thể đi còn lại là lũ trẻ con và các ông già, thầy cúng. Căn nhà nhà cụ Giỏng này là một căn nhà nghèo của nghèo đúng nghĩa, vách vẫn là vách đan, đến đất còn chưa đắp vách được hết, có ai đâu mà làm được, gian nhà vỏn vẹn một gian, một bên người ngủ trên sạp, bên kia vừa là bếp củi trong góc đoạn trước cho bò nằm, mỗi ngày mưa gió, bò vào nằm với cả người trong một gian nhà. Mấy hôm nay trong xã có động tĩnh lạ nên đêm đến bò càng phải vào nằm với người. Cả gia tài có mỗi con bò không cho nó nằm đây thì biết đi đâu. Cún Hồng thì thầm trong ngực mẹ:

    - Mẹ ơi liệu nó có qua đây không mẹ.

    - Im lặng nào, nhắm mắt ngủ đi, trời sắp sáng rồi..

    Trong cái không khí ngột ngạt đó, phía bên ngoài bắt đầu có động tĩnh, một cái bóng cao to in đổ xuống dưới đất là cái dáng cao khều lưng gù xuống, hai chân dạng một cái vòng kiềng rộng, hai tay đưa nhô cao gần miệng, khi cái bóng đó tiến lại chỗ bờ rào, cơn gió làm lay nhẹ hàng cây lúc lác trồng trước cửa, nó thấy vậy bèn chuyển hướng ra xa khỏi mấy tán cây nhón nhón chân bước đến bục cửa. Bên trong nhà ba bà cháu yên lặng nhìn nhau, nằm im, nín thở, tay bấu vào vai, còn có thể nghe tiếng bước chân nhón bạch bạch trên nền đất, qua vách nan còn thấy một bóng đen dừng lại, hít hít xung quanh, chạy quanh nhà ngó nghiêng, cái bóng đó nhìn thấy túm cỏ lúc lác treo trước cửa, nó không dám bước nữa, sau đó nó dừng trước chum nước vo gạo trước cửa nhà, hai tay đầy lông lá đặt lên thành chum, cúi vục mặt xuống xát miệng chum, há miệng, cái lưỡi trong miệng thè ra dài ngoẵng chạm xuống nước bắt đầu liếm liếm để lấy nước lên uống đến mức ở trong nhà còn có thể nghe thấy tiếng rột rột, rột rột. Thứ đó sau khi uống nước một hồi thì nhỏm dậy, cái lưỡi quật qua quật lại liếm lau mặt lượt, rồi nó nhìn quanh bắt đầu chạy bạch bạch quanh nhà, đến gần cái chuồng gà bé, cúi xuống một tay bám cửa chuồng một tay thò vào khua khua rồi tóm lấy cổ con gà, con gà còi lông đỏ trước đó còn giãy giụa trong chốc lát sau một tiếng phập chỉ kịp ré lên một cái rồi im bặt, tiếng chân bạch bạch lại bắt đầu và xa dần, trên nền đất lúc này chỉ còn vài chiếc lông non và những vết tròn đỏ rải rác ngoài cổng theo sau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2023
  3. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cỏ lúc lác là một loại cỏ nằm ven hồ từ xưa, thân cao đến đầu người, ngọn cỏ rủ xuống như chiếc chuông, chúng mọc thành từng hàng trên thoai thoải dốc ở các bãi đất ven hồ bên cạnh những cây xấu hổ già cao đến hông người, chúng mọc ở ngoài hồ rất nhiều, trên những con đường đi qua đê ra hồ. Về sau khi người ta biết có loài vật sợ giống cỏ này người dân liền cắt cỏ đem về trồng xung quanh nhà, rào cổng làm thành hàng rào để xua đuổi Ma cà rồng..

    Bếp củi bập bùng cháy, một ấm nước được đặt lên, cụ Giỏng ốm hom hem mặc bộ đồ dân tộc tày màu xanh than cũ đôi chỗ còn vết cá rách, cụ cầm cái cặp đặt xuống cạnh bếp, tay mò mẫm cái ghế kéo lại gần mình rồi chầm chậm ngồi xuống, lũ trẻ ngồi bên cạnh vừa nhìn bắp ngô nướng đặt cạnh than vừa nghe cụ Giỏng giọng nói khàn khàn kể:

    - Ngày xưa, từ lâu lâu lắm rồi, trên vùng đất Lạng Sơn ở một phiên chợ người mua bán đông lắm, bỗng một ngày có một con trâu cái màu trắng xuất hiện, nó cứ đứng ở giữa chợ đuổi không đi, cũng không biết của ai, không ai nhận nó là trâu nhà mình, người ta đi hỏi dân quanh vùng cũng không biết tại sao lại có con trâu trắng ở đó, vì chẳng có nhà nào ở đó có con trâu trắng như vậy cả..

    - Bo chắc tê dú hâu mà? * (tiếng Tày: Thế không biết nó từ đâu đến à).. - cu Hùng nhanh nhảu, mắt nó nhìn cụ long lanh

    - Bo mí chắc nau. (Không biết đâu) - Cụ Giỏng trả lời.

    *Người dân tộc giai đoạn này vẫn dùng tiếng tày và bắt đầu xen lẫn với tiếng người dân tộc Kinh, nhất là một số trẻ con. Tương tự người ta vẫn mặc quần áo dân tộc xen lẫn với quần áo thường của người miền xuôi.

    Cún Hồng hỏi tiếp:

    - Thế tiếp theo nó đi đâu ạ?

    Khuân mặt già nua đen nhẻm hắt ánh sáng vàng của cụ Giỏng ngồi trước ánh lửa, cụ kể tiếp:

    - Người ta không biết con trâu trắng đó là của ai, từ đâu đến thế là dân trên đó họ bắt đầu đem con trâu đó đi mổ ăn thịt, chia cho tất cả mọi người ở cái chợ đó, mỗi người được miếng thịt..

    Ngồi cách mấy cụ cháu không xa, chị Liễu đang ngồi cho con bú, đứa trẻ chưa đầy một tuổi tay chân gầy còm nom vì mùa vụ năm nay không tốt cho nên mẹ nó cũng chả có cái gì ăn để lấy sữa cho con. Đứa bé ngồi trong lòng mẹ vừa khua khoắng tay vừa nghịch núm vú teo tóp của mẹ vừa quay ra phía ánh lửa phập phùng nhìn mấy cụ cháu đang ngồi. Chị Liễu nhìn đứa bé khuôn mặt đầy nỗi phiền lo rồi khẽ ngước theo ra phía cụ Giỏng đang kể chuyện. Cụ Giỏng vừa cầm cặp tre đưa vào bếp lăn qua bắp ngô vừa khẽ kể tiếp:

    - Từ đó về sau cái chợ đó bỏ hoang, cũng không còn ai đến cái chợ đó nữa, những kẻ đã ăn thịt con trâu trắng đó không còn ở đó nữa, mà tỏa đi khắp mọi nơi ở cái vùng rừng núi Tây Bắc này..

    Cu Hùng nhanh nhảu tiếp lời:

    - Là ma cà rồng, ma cà rồng.. Phụp. Bàn tay nhỏ bé cún Hồng úp chặn miệng cu Hùng. Cún Hồng chồm cả lên nhìn thẳng mắt cu Hùng trừng lên, cún nói thầm nhưng vẫn gằn dọng:

    - Không được nói ra miệng!

    Cu Hùng bỗng im bặt giật thót, nhìn cún Hồng, rồi hai đứa trẻ nhìn ra phía chị Liễu đang bế thằng cu, ba người nhìn nhau im phăng phắc. Bỗng có tiếng chó sủa phía dưới chân nhà sàn:

    Gâu Gâu Gâu ư ư ử..

    Trời bắt đầu nhá nhem tối từ lúc nào.

    - Hay là đêm nay ngủ lại đây.. nhà cháu nay không về. - Chị Liễu dọng nói khẽ nhẹ nhàng gợi ý.

    Gian nhà sàn đang ấm áp bỗng có làn gió thổi qua khung cửa làm mọi thứ lạnh toát.

    Cún Hồng cu Hùng ngước lên nhìn cụ Giỏng chờ đợi, cụ Giỏng nhìn ra phía ngoài trời tối xẩm.

    - Về thôi, quen cái nhà mình ở rồi, ra ngoài ngủ không có được.

    Chị Liễu chỉ khẽ nhìn theo ba cụ cháu dắt tay nhau xuống cầu thang. Cụ nói vọng lại:

    - Xin bại lá trầu mấy cái lá.

    Đi từ nhà sàn ra đường lớn mất một đoạn qua vườn, khu vườn bưởi khá um tùm do lâu không có ai phát dọn, có rất nhiều loại cây mọc um tùm, cụ Giỏng tiến lại gần chỗ bại trầu, vén cái ống quần lên rồi ngồi xuống một cách đầy chậm chạp để hái mấy cái lá trầu.

    - Nhà chị Liễu anh Dư không có cỏ lúc lác như nhà mình nhỉ. - Cún Hồng nhìn quanh rồi ngước lên nhìn cụ.

    Cụ Giỏng miệng vừa nhai nhóp nhép miếng trầu vừa chắp tay sau lưng cầm nắm lá trầu không nói gì thì cu Hùng đã nhanh nhảu.

    - Nhà giàu người ta có phù chứ nhà nghèo mới phải đi chặt cỏ về trồng.

    Bóng dáng chiếc phù triện dán trên cửa màu vàng đầy kí tự vẽ cổ xưa trước cửa nhà chị Liễu lại hiện ra.

    - Ờ nhà tao nghèo. - Cún Hồng hất mặt, cu Hùng thè lưỡi trêu chọc rồi chạy thẳng sang bên đường chạy lên con dốc đất phía xa xa là cái nhà sàn cũ to để lại hai cụ cháu cún Hồng.

    Hôm nay trăng lên cao cũng đỡ sợ hơn, hai cụ cháu bước nhanh vào màn đêm tối, bóng đen nhỏ bé dần hòa lẫn vào màn đêm của núi rừng.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng sáu 2023
  4. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chân trần chạy trên nền đất đá gấp gáp, bóng người đổ dưới bóng trăng chạy thẳng vào căn nhà lá ọp ẹp nhà cụ Giỏng. Giọng nói vang lên:

    - Mợ ơi mở cửa cho cháu.

    - Đứa nào, đứa nào đấy?

    - Cháu Dư đây, cho cháu vào với.

    - Mày đi đâu về, tối muộn rồi sao không về nhà mày đi.

    - Không kịp rồi, mợ với bà cho cháu vào với, tối nay mợ cho cháu ở với sáng sớm mai cháu về..

    Bên trong yên lặng, Dư tiếp lời.

    - Cháu đi hồ về.. thật mà cháu Dư đây, cho cháu vào ở nhờ với, tối muộn cháu không dám về nữa.

    Bên trong nhà bà cụ cháu nhìn nhau, cún Hồng nhìn mẹ, mợ Cúc nhìn cún Hồng rồi nhìn cụ Giỏng chờ đợi, chỉ đợi cụ gật đầu một cái thì liền ra cửa mở cửa hé hé, nhìn đúng thằng cháu mình một lượt từ trên xuống dưới rồi mới dám mở cửa cho nó chui tọt vào nhà rồi lại vội vàng khóa cửa kỹ lại. Phía bên ngoài vẫn là túm cỏ lúc lác đu đưa, bên dưới là chum nước vo gạo đã để sẵn.

    Dư vào nhà đến lại gần bếp, đặt tải cá xuống đất rồi ngồi cạnh con bò cái đang nằm, con bò cái cũng khá ngoan ngoãn vừa nằm miệng vừa nhóp nhép nhai, cái tai đôi lúc vẩy vẩy đám nhặng. Dư mở tải cá vừa nói

    - Hồng lấy anh cái âu.

    Cún Hồng nhìn anh rồi ra cái chạn lấy cái âu đặt xuống đất rồi nó cũng ngồi xuống nhìn anh Dư mở tải ra lấy vài con cá cho vào âu. Vừa làm vừa nói:

    - Mấy ngày hôm nay trong xã mình sao rồi hả mở, bọn nó không quấy nữa chứ mợ.

    Mợ Cúc đang ngồi trên giường thở dài.

    - Cũng không biết được nay nó đi nhà này mai nó đi nhà khác, giờ cũng không biết là ai, mà hôm qua cũng không thấy đến nữa.

    Dư yên lặng không nói gì nữa. Sáng hôm sau, khi nắng lên cao Dư mới ra khỏi nhà, cầm tải cá vừa đi ra khỏi nhà, mợ Cúc đứng sau hàng rào phơi áo cũng có thể thấy dáng vẻ vừa lo lắng hồi hộp của cậu đi về, cũng chả nghe thấy tiếng mợ gọi. Mợ Cúc gọi cún Hồng đang hái rau ngoài vườn đánh mắt ra hiệu, con cún hiểu liền liền chạy ra khỏi ngõ rồi lon ton theo sau anh. Hai anh em đi qua cánh đồng giữa trời nắng không một tấm mũ, bước vào con đường đi vào căn nhà sàn, càng lại gần Dư lại càng gấp gáp, cậu đi vừa đi vừa nhìn lên phía cửa sổ đang mở, phía sau khung cửa tối om mặc dù là ban ngày. Cậu đi dưới chân nhà sàn, bước đi vừa cảnh giác đến cún Hồng theo sau anh cũng có thể cảm nhận sự thận trọng của anh Dư, bại chó trong nhà trước có vài con nhưng hôm nay bỗng im bặt không một dấu vết.

    Dư vẫn hành động như thường ngày khi về đến nhà, cậu đến bên bể nước đặt tải cá xuống, rút miếng vải chặn nước ra để nước trong bể chảy ra, dòng nước mát lạnh chảy ra, cậu để nước xối vào chân vừa lau hai bàn chân vào nhau vừa ngước lên nghe ngóng. Không gian chỉ còn đúng tiếng nước chảy, yên lặng lắng nghe bỗng có tiếng rột rột, chẹp chẹp. Như nhớ ra điều gì cậu chạy vội lên sàn nhà bước gấp hai lần bước bình thường, mở cửa xông vào, cánh cửa gỗ đập mạnh một cái toang cả hai cánh. Dư đứng sững người, cún Hồng cũng chạy lên, trước mắt một cảnh tượng khủng khiếp.

    Căn phòng toang hoang so với hôm qua, dưới sàn nhà loang lổ màu đỏ tươi, đứa bé chưa đầy một tuổi hôm qua nằm trên sàn nhà, chị Liễu đầu tóc rối bù, đang ngồi nhìn đứa trẻ, mái tóc chạm xuống sàn nhà, hai tay đỏ lòm móng dài cong vút, từ từ quay lại, cằm nó bỗng dài ngoằng, miệng màu đỏ lòm dính tung tóe với một thứ chất bày nhày, một khúc trắng nhỏ rơi xuống từ miệng, nó nhìn thấy hai người ngoài cửa đôi mắt vô thần bỗng long sòng sọc trợn lên lồi từng tia gân đỏ. Thứ quỷ quái đó bắt đầu hét lên. Cún Hồng sợ quá nó chạy vội xuống chạy thật nhanh xuống cầu thang chạy ra khỏi căn nhà sàn đó. Thứ kia nhanh như chớp dùng cả hai tay bò nhanh ra phía cửa, anh Dư lúc này vẫn nhìn chằm chằm thứ trên sàn nhà bần thần như tỉnh lại, bước lùi một bước rồi ngã ngửa ra ban công, con vật nửa người nửa thú xồ đến anh Dư cũng sợ hãi lùi lại nhìn chằm chằm nó. Nó dừng lại ở cửa không ra được, chiếc phù khiến nó không thể ra được. Nó bắt đầu gào thét đập cửa ầm ầm.

    Phía ngoài đường có vài người đàn ông tay cầm gậy gộc bắt đầu chạy từ ngoài đường vào cổng, cụ Giỏng theo sau với ông mo Tín đi cùng là những người già lão làng trong xã đi theo sau bước chân cũng gấp gáp. Từ phía xa nhìn lên cửa sổ căn nhà sàn cũng có thể thấy thứ quái dị kia đang điên cuồng chạy qua khắp các khung cửa trong nhà, hơi người càng đến gần nó càng loạn tiếng hét càng thất thanh, nó điên cuồng đập cửa, ở phía ngoài anh Dư còn chưa hoàn hồn thì phía trong nhà nó liên tục đập tay vào vách gỗ, đập càng mạnh khiến vách nhà rung lên, làm chiếc phù bật ra một nửa. Phía dưới sàn nhà ông tín cùng đám người đã lên dần cầu thang, tay cầm gậy gộc đứng phía sau ông mo Tín, ông cầm cái kiếm nhỏ, một người hơ giấy đốt tấm vải cho ông lau kiếm rồi ông bắt đầu nhảy phía ngoài cửa, đám người theo sau tuy sợ hãi nhưng cũng đã sẵn sàng cầm gậy đợi sẵn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2023
  5. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã một ngày trôi qua kể từ khi dân làng phát hiện Liễu là ma cà rồng, không khí trong làng càng trở nên u ám, anh Dư ngồi bần thần trên căn nhà sàn nhìn xuống áo quan nhỏ đặt dưới sân. Cụ mo Tín và bà cụ Giỏng ngồi uống trà với nhau trong nhà nghĩ lại lúc đó, Liễu đập cửa mạnh quá, cụ Tín làm phép cùng đám đàn ông đã giữ cửa nhưng không được, lúc lá phù bật ra cũng là lúc Liễu nhảy được ra ngoài, nó vừa xô đám đàn ông rồi xô cụ Tín ngã xong thì nhảy từ trên nhà sàn xuống đất rồi chạy thẳng vào đồi bưởi sau nhà, đến giờ có lẽ nó đã vào sâu trong rừng rồi. Sau đó tất cả mọi người đều vào nhà xem, quả thực đúng là ma cà rồng, đứa bé nằm trong vũng màu đỏ, bụng rỗng vì bị móc hết bên trong. Cụ mo Tín bắt đầu cất tiếng:

    - Mày biết trước rồi đúng không?

    - Con cũng có linh tính từ lâu rồi nhưng trước đó con vẫn còn chưa chắc..

    Nghe đến đây cụ mo Tín với bà cụ Giỏng cùng đều nhìn nhau. Anh Dư tiếp tục:

    - Ban ngày nó cũng bình thường thôi, không có gì bất thường. Nhưng mấy tháng gần đây kể từ lúc sinh con xong con cũng không đi hồ đánh cá đêm nữa mà hay về với nó, buổi tối không sao nhưng cứ đến nửa đêm, khi tiếng chim lợn trên cây gạo đầu làng bắt đầu kêu thì nó kêu dậy đi xuống bãi, lúc thì xuống bãi xem con chó con gà, sau dần càng đi càng lâu hơn đến trước khi trời hửng sáng thì mới bắt đầu mò về, đứa trẻ cũng kì quái, nó không khóc đêm, chỉ có ban ngày khóc thôi..

    Cụ mo Tín châm điếu cày rít lên một hơi dài, bà cụ Giỏng bắt đầu lấy cái lọ thuốc nhựa bôi vôi vào cái lá trầu vừa bôi bôi xong đưa vào miệng bắt đầu nhai vừa nói:

    - Thế nên mày mới kiếm phù về nhốt nó lại phỏng?

    - Mấy hôm cháu sợ không dám về nhà, cũng không bế con ra khỏi mẹ nó được, nó không cho bước ra khỏi nhà, từ việc nhà mất dần mất mòn nuôi con gì mất dần con đó, rồi đến xã cũng bắt đầu mất từ những con vật nhỏ nhất cho đến lúc mất cả người thì cháu sợ lắm rồi, cũng chỉ dám đoán thôi nên đành xuống chỗ ông Tư xin phù về trấn yểm.

    Cụ mo Tín gật gù:

    - Thế đúng rồi, mày mấy hôm nhốt nó lại, nó không ra ngoài được đói quá nên mới phá như thế, giờ thì nó ăn cả con nó rồi, mày đó, mày mới đáng lo, nó ăn cả con nó rồi giờ có khi nó thù mày, rồi đêm về nó tìm mày, mày phải trốn đi.

    Cụ Giỏng tiếp lời:

    - Cho nó trốn thì trốn đi đâu được, chạy xuống xóm dưới hay xóm trên? Mà giờ trong xã cũng không biết được có mình con Liễu hay còn đứa nào nữa không? Cứ sống trong lo sợ thế này đến bao giờ. Cái bại thanh niên chúng mày không nghĩ cách nào đi cứ chạy đi hết thì đám bại người già như chúng tao biết phải làm sao ở cái đất này, chúng tao ngần này tuổi cũng không chạy đi đâu được nữa, có chết cũng chết ở đây thôi.

    Tối đó, Dư không ở nhà, từ xẩm tối đã đóng cửa nẻo cẩn thận, trước cửa dán đầy phù đỏ, dán ở hai cửa chính với khắp các cửa sổ quanh nhà. Đi xuống dưới bãi lật nắp áo quan, chiếc nắp áo quan gỗ bật ngửa đập xuống nền đất, Dư lấy nhìn vào bên trong, rút lấy tấm vải bên thắt lưng cẩn thận bọc lấy đứa trẻ đang nằm, quấn trọn nó trong tấm khăn rồi buộc ra phía sau lưng, một tay cầm cái tải trắng một tay cầm lưỡi liềm đi ra sau nhà, bóng đen dần khuất sâu vào vườn bưởi thoai thoải trên triền đồi.

    Hôm nay không có trăng, các nhà trong xã đã cửa đóng then cài, cu Hùng chạy từ trên nhà sàn xuống sân bế lấy con cún đang nhìn về phía ngọn cây gạo mà sủa, cây gạo đó từ xưa đến nay đã có rất nhiều hoa phong lan đẹp nở trên cây nhưng không ai dám lấy, lũ trẻ cũng không dám lại gần, cu Hùng ôm chú chó con trong lòng ngước lên nhìn tán cây từ phía xa rồi chạy lên cầu thang khóa trái cửa lại.

    Phía bên này trong căn nhà lán của ba cụ cháu nhà bà Giỏng, mợ Cúc ngồi với bà cụ Giỏng cạnh bếp đang lấy dao cạo cạo vỏ cây lúc lác vừa cạo vỏ vừa hơ nướng trên bếp lửa, cún Hồng nhìn qua khe nan vách ra bên ngoài, đâu đó phía đằng đông có những chớp sáng lóe lên như báo hiệu cơn mưa to sắp tới, kiến mối ở đâu cũng bò về bâu kín ngoài bậu cửa.

    Ngoài hồ mặt đang yên ả bỗng gợn lên đừng đợt sóng, cơn gió to làm xào xạc cả bại cỏ ven hồ, tiếng xào xạc của cỏ lạc, cỏ lúc lác, bụi lau va đập vào nhau đôi lúc nghe thoáng qua còn như tiếng mõ trâu, có lúc lại xì xầm như tiếng người đang nói chuyện. Tiếng bước chân lại gần, Dư rẽ màn cỏ lúc lác bước ra, mỗi bước đi tay ôm một đụm cỏ vừa bước chân, tay vừa nhanh thoăn thoắt cắt từng nhát, vừa cắt ra cỏ bao nhiêu vừa vơ vào tải bấy nhiêu, khi vừa ra khỏi bụi cỏ lúc lác cao đến đầu người, đôi chân trần bước nhanh thoắt trên nền cỏ xen đá ngoài bờ hồ cho đến khi bước vào trong làn nước đang sâu dần.

    Từ sau chiếc bọc vải trên lưng Dư bổng nổi lên một thứ váng lõng bõng trên mặt nước, mỗi một cú sải tay bơi của Dư lại làm vệt loang nhiều thêm, lềnh phềnh trên mặt nước, mùi tanh nồng bắt đầu thu hút đám tôm cá kéo lại gần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2023
  6. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió mỗi lúc ngày càng mạnh, trên mặt nước bắt đầu có những hạt mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống mặt hồ mênh mông, Dư vừa lúc bám được đến cái thuyền nhỏ, trong làn nước một tay tháo con dao đang buộc cùng cái tải ném vào trong thuyền rồi toàn thân ướt sũng nặng nề bò lên thuyền. Phía trên bờ, một cái bóng đen xì xuất hiện trong lùm cây.

    Cơn mưa dông rất nhanh sau đó kéo đến, xối xả, từng cơn sóng lớn đập vào làm chiếc thuyền nghiêng ngả, nước mưa trút xuống làm con thuyền nhanh chóng ngập nước, Dư một tay vừa bám lấy thành thuyền, một tay vừa tìm kiếm cái bát vừa ngồi xuống vừa hớt nước múc liên tục để đổ ra ngoài, lúc này con quái vật đen ngòm kia đã bơi ra phía giữa hồ, cái đầu nó nhô lên khỏi mặt nước, cái lưỡi dài ngoằng thè ra lấp ló sau làn nước. Cơn mưa ngày càng to, trên bờ lúc này cũng nhảy xổ xuống nước cái bóng đen khác, rồi ở phía khác nữa, đều vây quanh chiếc thuyền.

    Cộc, một tiếng động thuyền lớn cùng với chuyển động mạnh của chiếc thuyền, Dư đang múc nước cũng dừng lại, yên lặng chờ đợi, cơn mưa vẫn xối xả, toàn thân mặt mày Dư ướt sũng. Một bàn tay bám lên thành thuyền làm chiếc thuyền nghiêng ngả, Dư thấy động dưới chân vội cúi người bước nhanh qua lán thuyền sang phía bên kia đầu thuyền, ma cà rồng nhảy bật từ dưới nước lên thuyền, toàn thân nó đen xì, cao lớn, nó đứng một bên thuyền, một bên kia Dư đang đứng. Hai bên đối diện với nhau, đám quái vật phía dưới thì vẫn đang tiến từ xa lại gần, cơn mưa như trút nước, trong màn mưa đến mắt còn khó mở, từ xa nhìn vào chỉ thấy con thuyền cùng hai chiếc bóng đang cố đứng vững dưới cơn sóng đêm mưa.

    Dư lấy tay lau một lượt trên mặt để nhìn rõ hơn. Dư hét lớn:

    - Lại đây, mày muốn cái này chứ gì – Vừa nói Dư vừa quay lại nhìn bọc vải phía sau lưng. Trên tay lăm lăm cái lưỡi liềm từ lúc nào.

    Con ma cà rồng đó thè lưỡi dài ngoằng, cái lưỡi nó dài đến cổ, nhe răng gầm gừ, lúc này từ đằng sau lưng Dư bật lên một con nữa bám vào cái túm vải sau lưng Dư giằng ra, may mắn Dư không buộc quá chặt nên không bị lôi theo cái túi, Dư chạy sang phía bên kia thuyền tay cầm sẵn cái lưỡi liềm vung lên một cái thẳng con ma cà rồng, nó cũng đưa cánh tay đầy lông lá đỡ lấy. Hai bên giằng co, con ma cà rồng rất khỏe, nó dùng cái lưỡi dài ngoằng của nó liếm lên mặt Dư, phía đầu kia đám còn lại xông vào xâu xé cái tay nải vải nhưng không có thứ chúng muốn nên chúng nó quăng cái tay nải đi quay lại nhìn chằm về phía Dư đang giằng co. Dư thét lên trong màn mưa:

    - Tao đã mất tất cả rồi hôm nay tao sẽ chém chết lũ chúng mày.

    Dư giằng lấy cái liềm dùng chân đạp vào bụng nó ngã ngửa xuống hồ, phía đằng sau hai con ma cà rồng cũng đã đến một con dùng móng vuốt cấu vào vai của Dư, một con bò phía sau túm lấy một chân Dư, nhanh chóng cắn vào chân anh, phía trên đã quay lại phóng từ dưới lên móc lưỡi liềm qua bụng con ma kia, giật mạnh một nhát, máu trên eo nó ứa ra. Phía dưới nước con ma khi nãy cũng đã bò lên đến nơi chuẩn bị nhảy lên, anh nắm lấy cái tải cỏ lúc lác dưới dân dí úp vào mặt nó. Dư lúc này đã đau đớn lắm rồi còn một con dưới chân đã cắn chân anh chảy máu, Dư dùng hết sức bình sinh nắm lấy liềm dí thẳng nó xuống dưới, tay còn lại túm tóc nó giật ra thật mạnh, khi con ma cà rồng dưới nước chuẩn bị túm lấy chân Dư thì anh đã nhanh chóng bước thêm được một bước nhanh chóng vào lều, trên vai vẫn còn bộ móng tay con ma cà rồng cấu vào vai, cứ thế Dư lôi cả nửa thân trên con ma theo. Trời lúc này cũng đã ngớt mưa dần tạnh, thật nhanh chóng anh đi vào lều, dùng tay lôi ra can dầu to nặng trịch, vứt cái liềm xuống nhặt con dao to dưới lòng thuyền đầy nước lên bổ thật mạnh vào can nhựa, nước dầu chảy ra lênh láng, con ma cưới lòng hồ lúc này cũng nhảy lên hai tay móng vuốt sắc nhọn của nó bấu vào cổ Dư từ phía sau, khò khè sát mặt vào đầu anh, cái lưỡi quấn chặt lấy cổ Dư, cái lưỡi đỏ lòm dài đến độ đủ quấn cả hai vòng, hàm răng nhọn của nó cọ cọ vào tai Dư. Bên dưới tay Dư quờ quạng giật từ thắt lưng ra cái đèn pin bạc, nhanh tay tháo nắp rớt ra cục pin với miếng thép, lúc này cổ anh ngày càng bị thít lại, móng vuốt trên vai càng sâu, bên dưới cũng xuất hiện hai con ma cà rồng nữa, chúng bám vào mạn thuyền làm chiếc thuyền thâm chòng chành thêm, một con ma kéo chân tranh dành với con ma kia, tay Dư ra sức cọ đầu cục pin vào tia thép đến khi quệt ra tia lửa xanh cũng là lúc mấy con ma cà rồng phía dưới nhảy chồm lên, Dư vứt nhanh xuống mặt nước, ngọn lửa bắt dầu bùng lên, không chỉ tiếng gào thét của người mà còn cả tiếng gào thét của quỷ, tiếng thét lên đầy đau đớn trong màn đêm, chiếc thuyền giữa hồ bốc cháy và cả tiếng ào xuống nước.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng sáu 2023
  7. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, ở phía bờ đê, đôi mắt vừa hé mở ra, Dư giật mình nhìn người trước mặt, là Liễu với bộ tóc cháy rụi, hai má còn dấu vết của vết phỏng rộp đỏ ửng lên cùng mùi tanh mủ chảy nước. Liễu nhìn chằm chằm Dư, Dư giật mình túm lấy cổ Liễu bật dậy vật lại ghì Liễu xuống đất, ban ngày ả lại biến thành hình dáng của một người bình thường, một người phụ nữ yếu ớt toàn thân mặc một bộ đồ rách cháy xém mấy chỗ phỏng dính vào da thịt.

    Dư ghì đầu Liễu xuống đất, nền đất toàn đá sỏi, Liễu nghiến răng.

    - Bao nhiêu năm qua ta không chết được nhưng cũng sống không ra hồn, ta cũng muốn giống như con người bình thường có nhà để về, có người thân yêu.. Tại sao chúng ta không thể sống cùng với nhau.. - Liễu bày ra bộ mặt ngây thơ.

    - Mày là quỷ! - Dư hét lên - Mày không phải con người!

    - Tao đã sinh con cho mày.

    Dư bần thần, đầu óc lại như mơ hồ:

    - Con, con, con tao..

    - Đúng rồi, nó là con chúng ta.. - Ánh mắt Liễu trở nên biến đổi từ dịu dàng trở nên long sòng sọc đầy cay độc.

    Dư nghe xong tỉnh lại, ghì chặt tay thêm, gào vào mặt Liễu:

    - Không, chính mày giết nó, chính mày đã ăn thịt nó, nó giống mày, nó sẽ giống mày thôi - Nước mắt từ lúc nào đã lã chã trên mặt Dư, giọt nước mắt rơi xuống vết phỏng trên mặt Liễu khiến nó rát lên, Liễu bật cười điên dại:

    - Mày không giết được tao đâu, rồi mày cũng sẽ giống như bọn tao thôi. - Vừa nói vừa cười Liễu lấy tay gỡ lấy tay Dư đang ghì chặt cổ mình rồi ngồi dậy, ghé sát vào tai Dư:

    - Mày không bị móc ruột thì từ giờ đến đêm trăng tròn tới mày cũng sẽ giống như bọn tao thôi! - Nói rồi Liễu thè cái lưỡi dài ra liếm một lượt từ tai xuống cổ Dư.

    Dư nghe đến đây bần thần không nói nên lời. Nói rồi Liễu thoát ra khỏi Dư, bò bằng cả tay như loài động vật chạy về phía bãi đá, khi gần vào lùm cây nó ngoảnh lại, cái đầu vặn ngược để lại một nụ cười thâm hiểm rồi chạy biến vào khu rừng.

    Phía xa trong bãi đá đầu một thằng bé ló ra, nó nấp sau tảng đá to phía trước kinh hãi, Dư nhìn thấy nó chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vội đi lôi theo con bò đang ăn cỏ theo thật xa không dám ngoảnh lại.

    Những vết thương đêm qua trở nên xót hơn bao giờ hết, Dư bặm môi, cởi lớp áo đang bết dính vào vết thương trong đau đớn rồi đứng dậy, dáng đi khệnh khạng bước đi vào đồi cọ gần đó, vừa bước vào bóng râm xong thì khụy xuống ngất đi.

    10 ngày trôi qua..

    Trăng hôm nay khuyết nửa, từ trên nhà sàn nhìn ra giữa cánh đồng mênh mông cũng có thể thấy rõ, cơn gió thổi qua ngọn đòng đòng va vào nhau kêu xào xạc, đôi lúc lại nghe thấy tiếng chim lợn bay qua. Người đàn ông ngồi trên nhà sàn nghe thấy tiếng chim lợn bay qua liền hé cửa sổ nhìn ra, đợi im ắng không có tiếng động mới dám nói:

    - Thôi tôi về đây. - Nói rồi vào bếp cúi túm cỏ lúc lác với thanh vỏ cây đang cháy trong bếp ra, mở cái chai nhỏ đang buộc bên lưng hông ra một loại chất keo nhựa đổ lên vỏ cây khiến nó cháy mạnh hơn, rồi cây đuốc xuống bãi.

    Người đàn ông đi gần đến cánh đồng, từ phía xa xa cũng có thể thấy một bóng người đan đến gần, nó đi càng lúc càng nhanh tiến lại. Người đàn ông dụi dụi mắt nhìn cho kĩ vừa sợ hãi vẫn cố gắng lên tiếng:

    - Ai? Ai thế?

    Dường như chỉ hỏi để thăm dò, sợ gặp chuyện chẳng lành, ông ta nhanh cầm chắc tay ngọn đuốc bằng cả hai tay, rẽ bước sang hướng khác rảo bước thật nhanh hơn nữa. Nhưng tiếng bước chân ngày một gần kèm theo đó là mùi thối như xác đang phân hủy. Sợ quá người đàn ông bước càng nhanh thì bỗng có tiếng gọi lại từ đằng sau:

    - Cậu Tiếp, dừng lại, đợi cháu.

    Không biết mình nghe có đúng không, lúc này quá sợ hãi, người đàn ông nghĩ thầm chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy thì tiếng gọi lại càng đuổi đến gần:

    - Đợi cháu với, cháu đây, Dư đây.

    Lần này nghe đúng tiếng con cháu nhà mình rồi, người đàn ông mới dừng lại, từ từ xoay người lại, Dư lúc này đã đuổi đến gần, một bàn tay nắm vào khuỷu tay kéo ông xoay hẳn người lại khiến ông giật mình, cây đuốc rơi xuống đất. Phía người còn lại cũng cúi xuống nhặt cây đuốc lên, đưa gần lên chiếu sáng rõ mặt, người đàn ông kia dụi mắt nhìn cho rõ:

    - Đúng rồi, tưởng ai.. mày đi đâu gần nửa tháng nay.

    Dư yên lặng nhìn chằm chằm cậu Tiếp, nuốt nước bọt một cái như đã đói lâu lắm rồi. Cậu Tiếp nhìn Dư có vẻ khổ sở. Dư lúc này mới tiếp lời:

    - Cháu không ổn rồi cậu, cháu sắp thành ma rồi.

    - Mày làm sao?

    - Cậu nhìn cháu xem.

    Cậu Tiếp ngạc nhiên vừa nhìn Dư vừa giật lấy cây đuốc trên tay Dư, soi một lượt từ trên xuống dưới, cậu Tiếp sợ hãi theo phản xạ giật lùi lại:

    - Mày.. mày làm sao thế này?

    Toàn thân Dư bẩn thỉu mặc mỗi một chiếc quần ngắn đến gối, trên người toàn những vết xước mảng lớn đang bắt đầu vỡ bọng nước mủ, loang lổ chỗ đen chỗ đỏ chỗ lại lốm đốm mủ vàng đang chảy thứ nước sền sệt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2023
  8. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong căn nhà sàn tối chỉ có bập bùng ánh lửa, ấm nước trên bếp bắp đầu sôi, bá Kiên mặc cái váy dân tộc màu xanh thẫm cúi thấp người hạ nồi nước đang sôi xuống rồi kéo ghế vén váy ngồi cạnh Dư, rót nước sôi vào cái hộp nhôm rồi thấm cái khăn vải vào rồi vắt kiệt nước, phía bên này cậu Tiếp hơ con dao nhỏ trên bếp lửa rồi bắt đầu đưa vào cạo vết mủ cho Dư, từ trong nhà cũng có thể nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang, cụ mo Tín bước vào đi theo sau là cụ Giỏng và cún Hồng lon ton đằng sau, cụ Tín lại gần chỗ Dư cúi xuống xem vết thương trên vai còn cụ Giỏng tay cầm nắm lá đến chỗ cái chạn lấy cái cối giã đặt xuống sàn rồi bắt đầu bỏ lá thuốc vào giã.

    Cậu Tiếp nói với cụ mo Tín:

    - Nó sắp thành ma rồi.

    Cu mo Tín lắc đầu nhìn Dư đang cắn răng chịu đau:

    - Cứ thế này chả mấy chốc đám đàn ông xã mình đi hết theo chúng nó lên rừng ở thôi.

    - Có cách nào cứu nó không? - Cậu Tiếp nhìn cụ mo Tín chờ đợi. - Thế không lẽ cứ ngồi nhìn nó chết dần mòn?

    - Từ trước đến nay tao chưa từng gặp người bị như thế này, mày cũng gan to thật, dám một mình ra hồ, cả tháng nay cái đám ra hồ ban đêm đều không thấy về nữa rồi, tao đi nghe ngóng cả bại xóm trên Xuân Lai với xóm dưới Cẩm Ân đều bị mất người.

    - Thôi được rồi về đến nhà là tốt rồi giờ xem có cách nào cứu nó không? – Bá Kiên khẽ đỡ lời.

    Cậu Tiếp nhìn Dư hỏi thêm:

    - Mày cứ kể hết cho các cụ nghe chuyện hôm đó đi đã.

    Dư bắt đầu kể lại đêm hôm đó cho đến khi cậu ngất lịm đi trong đồi cọ:

    - Cháu đã thử thiêu đốt chúng nhưng không có tác dụng đâu các cụ ạ, lúc đó cháu chỉ muốn chết, nhưng giờ không chết được cũng không sống được, lại thành ra bộ dạng thế này.

    Cậu Tiếp lúc này vừa gạt xuống một mảng thịt, mảng thịt rơi xuống sàn nhà, nhìn xuống có cả giòi bò lúc nhúc, mọi người kinh hãi quay đi, con cún Hồng thì cứ ọe ọe chỉ có mấy người già cả bình tĩnh lấy vạt áo che lên mũi quay đi. Bỗng mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu mo Tín, cậu mo Tín thấy vậy gắt lên:

    - Tao không biết, mày cũng bảo nó không sợ thiêu còn gì để tao nghĩ đã.

    - Á.

    Con cún Hồng bỗng hét lên một tiếng, tất cả mọi người đều quay ra nhìn nó, cún Hồng chỉ lại phía Dư đang ngồi, mọi người đều quay nhìn lại phía Dư, đôi mắt Dư trợn lên, long sòng sọc, cái miệng bắt đầu mở ra, răng bắt đầu kéo dài nhọn, rớt rãi cứ thế tuôn ra khắp miệng, cái lưỡi nó cũng dài ra, bá Kiên ngồi ngay trước Dư giật mình ngã ngửa ra phía sau, cậu Tiếp đứng im không một động tĩnh, cụ mo Tín giật mình sau đó lấy lại được bình tĩnh ngay lập tức:

    - Tiếp giữ chặt lấy nó.

    Cậu Tiếp định thần lại nhanh chóng giữ lại Dư thật chặt, đầu gối ghì vào lưng Dư ấn xuống, cú ấn xuống khiến Dư đau nhói vừa gào vừa gồng lên mãnh liệt. Lúc này bà cụ Giỏng mới nói to:

    - Lấy cho nó nước gạo.

    Cụ mo Tín thấy vậy cũng giục theo:

    - Nước gạo, nước gạo, bà Kiên lấy cho nó nước gạo đi nhanh nhanh.

    Bá Kiên vừa sợ cũng vừa nhanh luồn ra khỏi chỗ Dư ngồi để ngoài bể đổ chậu nước gạo vào cái xô rồi xách lên nhà. Bên ngoài trời đã tối xuống từ lúc nào, không gian yên tĩnh lạ thường chỉ còn đôi lúc nghe thấy tiếng chim lợn kêu éc éc, có lẽ chúng cũng đã đánh hơi được thứ mùi thối rữa nên đã ngồi đậu đợi sẵn trên cành bưởi trong sân.

    Bá kiên xách cái xô nước vo gạo đặt trước mặt Dư, Dư không gào nữa mà bắt đầu ngửi ngửi. Cụ mo Tín nhìn cậu Tiếp thúc giục:

    - Mày còn làm gì nữa, nhúng đầu nó vào.

    Cậu Tiếp nghe vậy ấn hẳn đầu Dư xuống xô nước, Dư vục đầu vào xô nước gạo trắng tinh húp lấy húp để tiếng âm thanh kêu không khác gì tiếng lợn húp cám, nước gạo cũng vì thế bắn tung tóe, được đoạn khi đã uống đủ nước, Dư ngồi hẳn dậy cái lưỡi nó dần dần thu ngắn lại trước sự chứng kiến của mọi người, răng cũng dần ngắn lại, mắt cũng trở về trạng thái bình thường, mọi người mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Không khí yên tĩnh lại ngập tràn căn nhà, mọi người quay ra nhìn bà cụ Giỏng chờ đợi, cụ lúc này đã giã xong nắm lá thuốc, khệ nệ đứng lên, cái lưng còng của khiến cụ thấp bé bằng nửa người bình thường, cụ cầm cái cối thuốc lại gần Dư, bàn tay già nua nhăn nheo bốc nắm thuốc trong cái cối ra đưa lên chát chát lên những vết thương của Dư, Dư đau đớn gào thét tiếp nhưng cụ vẫn tiếp tục, vừa bôi thuốc cụ vừa nói:

    - Kiếm lấy cái dây trói nó lại.

    Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, bá Kiên nằm với cún Hồng trong buồng, cậu Tiếp không ngủ được ngồi cạnh bếp lửa trông thằng cháu đang bị trói lại và nhìn nó thiếp đi. Cụ mo Tín và bà cụ Giỏng cũng không ngủ, người ngồi rít một điếu người nhóp nhép nhai miếng trầu, ngọn đèn dầu yếu ớt như sắp tắt. Phía trên mái nhà cứ lúc lúc lại nghe có tiếng chim lợn kêu lên từng hồi.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng sáu 2023
  9. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tỉnh táo lại chưa?

    Dư khẽ hé mở mắt, ánh sáng bên ngoài qua khung cửa gỗ dọi thẳng vào mặt, he hé mắt nhìn người trước mặt, cụ mo Tín dí sát mặt vào Dư nhìn cậu, cái miệng vẫn liên tục chóp chép miếng trầu đỏ lòm, răng đen xì. Dư ngồi dậy hẳn hoi, cúi xuống nhìn vết thương được đắp lá trên hai vai, lại ngó nhìn vào trong nhà, các cụ bô lão đã tập hợp ngồi quanh nhà sẵn, chỉ đợi có cậu tỉnh lại. Cụ Tín vừa móm mém nhai trầu vừa nói:

    - Ra ngoài này với các cụ.

    Dư đứng dậy bắt đầu đi theo cụ mo Tín đến giữa căn phòng, trong phòng lúc này chỉ còn các cụ lớn tuổi ngồi quanh bàn uống nước, cụ Tín lúc này cũng ngồi xuống, nhìn Dư đánh mặt ra hiệu ngồi xuống:

    - Ở xã này, mà không ở quanh mấy cái xã này, người lớn tuổi nhất là bà cụ Giỏng, biết nhiều nhất cũng là cụ, ngồi xuống đây nghe cụ nói.

    Bà cụ Giỏng miệng vẫn nhai chóp chép miếng trầu nhìn theo Dư đang ngồi xuống.

    - Đêm qua ta đã nhớ lại được thêm một chuyện mà từ hồi bé ta được nghe kể, trong xã hồi ấy cũng có người bị ma cà rồng cắn nhưng không chết lại chạy về được.

    - Thế làm cách nào hả cụ? - Dư hỏi dồn.

    - Sau người đó trèo lên cây gạo giữa làng, lấy ăn một cái giống hoa gì đó ăn xong thì hết, về sau không bị biến thành ma cà rồng nữa.

    - Cây hoa? Là hoa gì nhỉ? - Cậu Tiếp cũng tò mò vừa hỏi vừa nhìn tất cả mọi người xem có câu trả lời không.

    Cụ mo Tín nghĩ nghĩ lại:

    - Hình như tao cũng được nghe câu chuyện như thế này, nhưng về sau một thời gian làng ta lại bình thường nên mới quên mất.

    Cậu Tiếp nói thêm:

    - Vậy nếu trên cây gạo đó có thứ có thể khiến người ăn vào trở lại bình thường được thì.. chắc chắn lũ ma cà rồng cũng biết.

    - Vậy còn người đó, sau này đâu rồi cụ? Chết rồi sao? - Lúc này Dư mới lên tiếng.

    - Ta nghe nói sau khi ăn thứ đó trở về, người đó không thành ma nữa, một thời gian sau ma cà rồng cũng không xuất hiện nữa, sau này ông ta vẫn sống bình thường mãi cho đến khi một lần đi rừng bị ngã từ trên vách xuống - Cụ Giỏng vừa nói vừa cúi cúi têm thêm mấy miếng trầu.

    Dư nhìn miếng trầu trên tay cụ Giỏng:

    - Cũng có nghĩa là trên cây đó có thứ có thể khiến ma cà rồng biến mất nữa, dù chưa biết chính xác nó là gì nhưng nếu có thể lấy được nó thì chúng ta sẽ sống yên ổn hơn.

    Cụ mo Tín nhìn Dư mới nói:

    - Thế mày có đi không, cái cây già đó có ma thật đấy, cũng không phải cái cây bình thường đâu.

    Đó là cái cây gạo già nhất quanh vùng hồ này, nói là cây gạo giữa xã là bởi vì dù đứng ở vị trí nào trong cái xã này, hoặc kể cả xã dưới cũng sẽ đều thấy bóng dáng của nó, người đi hồ ngày xưa cũng chính là nhìn theo cây gạo dẫn lối để biết đường về nhà, cây gạo to đến mức bằng ba gian nhà sàn, toàn thân bao phủ các loại cây dây leo kín, qua bao nhiêu năm lâu dần càng khiến quanh cây gạo trở nên rậm rạp um tùm, phía trên tán lá tỏa rộng như một cây nấm khổng lồ, đến mùa hoa gạo đỏ rực cả một góc trời, trên cây đó rất nhiều loài chim quý đậu, và còn rất nhiều các loài lan quý mọc trên thân cây, nhưng từ trước đến nay không ai dám trèo lên lấy cả, đám trẻ con nghịch ngợm trong làng kể cả ban ngày cũng không bao giờ dám lại gần cây gạo đó cả.

    Lúc này mọi người mới nhìn ra phía khung cửa gỗ, phía xa xa cũng có thể thấy cây gạo đồ sộ đứng đó đỏ rực một góc trời.

    - Được, vậy để cháu đi - Dư cất tiếng, tất cả mọi người đều quay ra nhìn cậu - Dù sao cháu cũng không có gì để mất, cháu cũng không muốn biến thành ma.. và nếu có thể, lên đó xem đó là thứ gì.. liệu có thể giúp bản làng ta thoát khỏi lũ chúng nó hay không.. để cháu đi.

    Dư nhìn bà cụ Giỏng, cụ mo Tín và mọi người bằng ánh mắt kiên định. Một ông già làng lên tiếng:

    - Giờ có để nó ở lại cũng không cứu nó được, vậy để nó đi đi, giờ chúng ta cũng chỉ còn biết hy vọng.

    Cụ mo Tín quay ra phía bá Kiên đang đứng cạnh cái cột nhà:

    - Xem xem có những gì có thể mang đi được thì chuẩn bị cho nó.

    - Vậy con sẽ đi cùng một đoạn. - Cậu Tiếp lên tiếng, quay lại phía Dư tiếp lời. - Cậu cũng không dám lên cao vậy đâu, chỉ đi cùng cháu một đoạn được thôi.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng sáu 2023
  10. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai cậu cháu bắt đầu đi từ tờ mờ sáng, đường đến chỗ cây gạo cỏ mọc um xùm, toàn là cỏ lạc, phải tự lấy chân rẽ lối mà đi, bình thường trâu bò cũng không tự ý mà đi vào khu này, càng vào đến gần thì cây cối càng cao, đi hết vườn bưởi rồi đến vườn ổi rồi đi vào bãi cọ, vào bãi cọ là bắt đầu thấy âm u, xen lẫn giữa những tảng đá lăn từ trên núi xuống là những cây cọ cao to mọc bất chấp, chúng tạo thành một tán lá che chắn ánh nắng mặt trời chiếu xuống cực tốt, những cây cọ cao nhất cũng chỉ đến một phần ba thân cây gạo, thậm chí chính bởi tán lá rậm rạp như vậy nên càng khiến cho khu vực quanh cây gạo trở nên đáng sợ, ẩm ướt, nếu chưa đến chính giữa buổi trưa khi có ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống thì còn có cả sương mù quanh năm bao phủ ôm chặt thân cây.

    Trong khu rừng âm u dày đặc sương mù, hai cậu cháu dần hiện ra từ trong làn sương, khoác trên người chiếc áo tơi được bện bằng cỏ lúc lác, cậu Tiếp một tay cầm tay nải, một tay cầm con dao phát, Dư đi theo sau, trên vai choàng quận dây thừng cũ trên tay cũng là con dao phát, đi tới đâu phát cỏ mở đường theo tới đó. Đôi lúc khi qua vài cái cây lớn còn có những bát hương nhỏ hoa văn rồng xanh không biết ai đã để đó tự bao giờ.

    Đi xuyên trưa đến chiều tắt nắng cũng vừa là lúc cây gạo sừng sững hiện ra, bước lại gần càng thêm phần choáng ngợp, bề ngang thân cây to bằng ba gian nhà, Dư và cậu Tiếp đều ngước lên nó cao phải bằng khoảng gần chục gian nhà sàn trồng lên nhau, quanh thân cây là một lớp dây leo xanh kín quấn lên đến đỉnh, Dư bước vào gần thân cây, cầm lấy một cái lá xem xét:

    - Là lá trầu.

    Dư bước sang ngang vài bước đi quanh thân cây, mỗi bước chân bước xuống như bước hụt nhịp vì dây leo quấn cao đến giữa bắp chân và mô đất thì nhấp nhô thay đổi. Bỗng chân Dư dừng lại, quay lại nhìn cậu Tiếp, cậu Tiếp tò mò, lúc này Dư mới quay lại cúi xuống, vén lớp dây leo dày đang quấn lấy chân ra xem là thứ gì, bàn tay dư thò xuống lớp lá gạt ra, là một chiếc bát vỡ, bên cạnh là dấu vết của một cái ban thờ gỗ nhỏ đã vỡ từ lâu, trên mặt gỗ đôi chỗ còn có cả lớp rêu bám, một cái bát hương nhỏ vỡ đôi. Dư ngước lên nhìn lên cao, bắt đầu tháo quận dây lớn đang choàng qua người vứt cái xuống đất vừa nói:

    - Cháu đi đây.

    Cậu Tiếp nhìn theo Dư:

    - Thế, thế cậu đi về nha.

    - Cậu đi về đi. – Nói rồi Dư bắt đầu cởi chiếc áo tơi, hai tay rút hai con dao bên hông xuống cắm vào thân cây, lấy từ bên hông tiếp ra một cái móc sắt to, cúi xuống tháo quận dây lấy đầu dây rồi buộc vào cái móc sắt. Lúc này cậu Tiếp vẫn nhìn theo Dư đang đi từ chỗ cây gạo sang chỗ mỏm đá gần đấy.

    - Ừ.. thế cậu về đây, cháu cẩn thận nha..

    Nói rồi cậu để lại cái nải xuống đất, quay người bước đi, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Dư. Dư ở lại nhìn xung quanh một lượt, chạy đến mỏm đá cạnh đấy bắt đầu cầm lấy sợ dây vừa buộc xong và leo lên. Leo lên đến đỉnh hòn đá, lấy sợi dây quấn quanh bụng tiếp tục dùng cả cơ thể hai tay bám, hai chân bước từng bước lên mống thân cọ già để leo lên. Khi đã leo tới đỉnh cọ, Dư đứng giữa ngọn cao nhất của cây cọ già, nhìn xuống bên dưới một lượt sâu hoắm, đã lên cao lắm so với mặt đất lúc này mới tháo dây quấn ở bụng ra, kéo dây thêm nữa rồi dùng hết sức lực ném thật mạnh móc sắt lên cành cây gạo. Phải ném đến lần thứ ba mới trúng, giật giật vài lần đến khi chắc chắn Dư dùng hết sức lực đu người từ ngọn cọ sang đến cây gạo rồi từ từ leo lên.

    Đứng trên cành to nhất của cây gạo nhìn xuống Dư cũng có thể nhìn thấy cả bản làng nhỏ bé phía dưới, nhìn thấy cả phía đằng xa quê hương là mặt hồ đang yên ả, bãi đá trải dài và cánh đồng rộng mênh mông. Đêm nay trăng khuyết nhưng ánh sáng cũng đủ để Dư nhìn rõ mọi thứ, một cơn gió thổi qua khiến Dư rùng mình ngứa ngáy khắp người, chiếc áo tơi khoác trên người lúc nãy cũng đã bỏ lại, đêm nay sẽ là một đêm lạnh. Dư bò xuống mon men theo thân cây vào điểm giữa cây, hai tay bám vào thân đen xù xì định tìm một chỗ dựa bỗng nhiên hẫng một nhịp khiến Dư giật mình. Tự hỏi bản thân:

    - Trong đó có gì đó? Là rỗng? Một đoạn thân bị rỗng sao?

    Bỗng lại một âm thanh nữa khiến Dư yên lặng, sử dụng tất cả các khướu giác, thính giác, cảm giác để chờ đợi xem đó là gì. Một tiếng khò khè nữa vang lên trong bụi lá đen. Dư giật mình rụt tay lại, bám vào thân cây ngồi lùi lại phía sau, qua một lúc thì tiếng kêu cũng không còn nữa.

    Đám dây leo lên thân cây gạo kín không chừa một mảng nào, càng lên cao lại càng bắt gặp những giống cây nhỏ kì lạ bám trên thân cây gạo, đôi khi còn có mùi thơm thoang thoảng của phong lan quý, đó là thứ mùi thơm nhất ở đây giữa bao nhiêu thứ mùi hỗn độn dưới kia.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...