Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Discussion in 'Đã Hoàn' started by MD0802, Jun 5, 2023.

  1. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 100: Chưa từng Đông thủ với phụ nữ, ngươi đừng ép tôi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Cầm cắn chặt môi, mở miệng, muốn giải thích cái gì.

      Ôn Vãn nhìn thấu sự do dự của Ôn Cần, cô cũng lười nói chuyện với Ôn Cần, nắm tay Bạch Lộ, chuẩn bị rời đi.

      Tuy nhiên, Lâm Đông đứng trước mặt cô, không có ý định nhường đường.

       "Bạn học Lâm Đông, chúng tôi đi ăn cơm, mời cậu tránh ra." Ánh mắt Ôn Vãn lạnh lùng, thanh âm như rút lại.

      Lâm Đông ngoảnh mặt làm ngơ, thanh âm trầm thấp như nước, "Xin lỗi bọn họ, nếu không, chuyện này chưa xong đâu!"

       Ôn Vãn buồn cười.

       Cô nhàn nhạt nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia khinh thường sâu xa, "A, cậu khơi dậy hứng thú của tôi, tôi rất tò mò, cậu có thể làm gì được tôi?"

      Lâm Đông há hốc mồm, do dự hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Ta chưa từng động thủ với phụ nữ, ngươi đừng ép ta."

       Chậc!

       Không thể nhìn ra cháu trai yêu quý của lão già Lâm có khả năng đánh nhau.

       Ôn Vãn đưa mắt nhìn đám nữ sinh vừa bị đánh gục trên mặt đất, hung ác hếch cằm lên, "Nếu cậu có thể đánh thắng tôi, coi như cậu có bản lĩnh."

      Sau khi lời nói rơi xuống, đám nữ sinh chấn động.

      Đặc biệt là Trương Tiểu Vũ rùng mình sợ hãi, cảm thấy từng cái xương trong cơ thể mình đều đau nhức.

    Thấy Ôn Vãn và Lâm Đông không ngừng tranh cãi, âm thầm kéo cánh tay của Điền Điềm, hạ giọng nói: "Chị Điềm, Lâm Đông chắc chắn sẽ không thể đánh bại Ôn Vãn, hay là chúng ta đi thôi?"

       "Lâm Đông nhất định không để lời nói của chúng ta trong lòng, hay là cậu đi kêu Ôn Cần đi thuyết phục cậu ấy đi!"

       "Chị Điềm, chị Điềm?"

       Cô gọi nhiều lần, nhưng không có phản hồi.

       Quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Điền Điềm lúc này lộ ra vẻ tái nhợt bệnh hoạn, mơ hồ, còn có chút máu.

      Điều khủng khiếp là, chảy máu mũi cũng không hay biết.

       Trương Tiểu Vũ vừa muốn nhắc nhở, Điền Điềm cả người đột nhiên ngã ngửa ra sau, nặng nề ngã xuống đất.

    "..."

      Cùng với tiếng hét của Trương Tiểu Vũ, cả căn tin rơi vào hỗn loạn..

      ..

    Bệnh viện thành phố--

       Trong phòng cấp cứu rộng rãi sạch sẽ tĩnh mịch, lúc này, một người phụ nữ bị cắm ống thở oxy đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh.

      Máy theo dõi sự sống đặt bên cạnh cô ấy đang chạy, phát ra tiếng bíp, cho thấy cô ấy vẫn còn sống.

      Ngoài cửa, hai cảnh sát canh gác nghiêm ngặt.

      Trương Lăng đợi cả buổi sáng, nhưng Trương Mạn Mạn không có dấu hiệu tỉnh lại, trở ngại các bản án khác, đành phải rời bệnh viện trước.

      Nhưng vừa đứng dậy, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc dẫn theo hai nam nữ tốc độ phi thường đi về phía này.

       Hắn vô thức chặn cửa phòng bệnh.

      Cuối cùng, khi người đàn ông đứng trước mặt, dừng lại, chủ động chào hỏi: "Tư tiên sinh, thật trùng hợp!"

       Hắn giả vờ hồ đồ, cố ý hỏi: "Cơ thể anh không khỏe, cũng đến bệnh viện khám bệnh à?"

      Hôm nay trời có mưa nhỏ, không khí lạnh lại một lần nữa quét qua thành phố náo nhiệt này, Tư Cảnh Hạc mang theo một thân thể hàn khí đến đây, lúc này, không thể tránh né Trương Lăng.

    "Tôi ổn."

       Anh cất tiếng, giọng nói lạnh như băng, không chút cảm xúc, "Cực khổ cảnh sát Trương quan tâm, hôm nay tôi đặc biệt tới đây vì cô Trương."

      Trương Lăng hơi nhướng mày, nói: "Tôi nghĩ anh hẳn nên biết, cô Trương Mạn Mạn đang hôn mê, không thể gặp ai."

       "Hơn nữa, hiện tại cô ấy là đối tượng bảo vệ trọng điểm của đồn cảnh sát chúng tôi, không phải ai muốn gặp là có thể gặp!"

       "Tư tiên sinh, xin hãy hiểu cho công việc của chúng tôi!"
     
    LieuDuong likes this.
  2. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 101: Người có uy quyền trong lĩnh vực y tế, Diệp Tư

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hành lang yên tĩnh, ánh sáng của ngọn đèn chậm rãi buông xuống, lan chiếu vào thân ảnh người đàn ông.

    Tư Cảnh Hạc hơi nhướng mày, lời nói hành động đều tỏ ra đường hoàng: "Liên quan đến tình hình của cô Trương, tôi đã giải thích ở chỗ Cục trưởng Chu, cho nên, trên tinh thần cống hiến quên mình, hợp tác với cảnh sát, tôi đã đặc biệt mời người có thẩm quyền trong lĩnh vực y tế, bác sĩ Diệp Tư đến xem bệnh."

       Anh quay đầu nhìn người phụ nữ cao gầy, tao nhã hào phóng, khẽ mỉm cười, "Diệp Tư, đây là cảnh sát Trương, anh ấy là người phụ trách chính vụ án này."

      Người phụ nữ mặc một chiếc áo trắng quần đen, mái tóc dài màu nâu sẫm được buộc thành búi đơn giản, để lộ chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.

       Cô bước lên phía trước, đưa tay về phía Trương Lăng, khẽ mỉm cười: "Xin chào, cảnh sát Trương."

       Trương Lăng bình tĩnh nhìn cô, đưa tay ra, "Chào, bác sĩ Diệp."

       Sau đó, Diệp Tư giới thiệu trợ lý của mình, Mục Viễn.

      Mục Viễn là một cậu bé có dáng người mảnh khảnh cân đối, dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen là khuôn mặt điển trai tỏa nắng.

      Hắn mang theo một chiếc hộp nặng, trong đó có các dụng cụ phẫu thuật độc đáo của Diệp Tư và một số loại thuốc bí mật độc quyền.

       Hai nam nhân gật đầu chào nhau.

      Qua ô cửa kính trong suốt, Tư Cảnh Hạc liếc nhìn Trương Mạn Mạn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, "Cảnh sát Trương, thời gian của bác sĩ Diệp Tư có hạn, xin hãy mở cửa, để cô ấy vào trong chữa trị cho cô Trương."

       Trương Lăng biết rất rõ rằng, Tư Cảnh Hạc lần này có chuẩn bị sẵn sàng mới đến.

      Hắn cũng không ngăn cản, dù sao qua vài lần tiếp xúc, hắn đã đại khái đoán ra tính tình của Tư Cảnh Hạc, anh muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản được!

      Hơn nữa, chuyện này cũng là do Cục trưởng Chu thúc đẩy, hắn không có lý do gì làm khó dễ.

       Hắn vẫy tay với hai thuộc hạ, rất nhanh, cánh cửa mở ra.

       Diệp Tư dẫn Mục Viễn thay bộ đồ vô trùng, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó bắt đầu chẩn đoán và điều trị cho Trương Mạn Mạn.

      ..

      Cách một cánh cửa, hai người đàn ông ngồi ở hành lang yên lặng chờ đợi, ô cửa kính cách đó không xa bị mưa vỗ vào, phát ra tiếng mưa rơi.

       Nửa tiếng sau, khoa hồi sức tích cực vẫn đang tiến hành điều trị.

      Trương Lăng cảm thấy chán nản.

       Chỉ là, cúi đầu nhìn xuống điện thoại của nam nhân đang ngồi bên cạnh.

       Hắn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn trộm màn hình điện thoại của người đàn ông kia, trên màn hình là Weibo của Ôn Vãn, "Anh là vì Ôn Vãn, mà nhờ Diệp Tư cứu Trương Mạn Mạn sao?"

      Tuy giọng điệu nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án.

      Tư Cảnh Hạc chậm rãi khóa màn hình điện thoại, xoay xoay trong tay, suy nghĩ một chút, giật giật khóe môi, "Ừ, cũng không hoàn toàn là vậy."

       Trương Lăng bối rối trước câu trả lời hợp lý này.

      Hắn không hỏi sâu vào, ngược lại hỏi: "Weibo này rõ ràng là có người cố ý thao túng, tôi đoán, anh nhất định rất muốn tra ra kẻ đứng sau phải không?"

      Lần này, phản ứng của Tư Cảnh Hạc sắc sảo hơn nhiều.

    "Đương nhiên."

    Anh ưu nhã khoanh chân, sắc mặt rõ ràng không thay đổi, nhưng trong đôi mắt đen bình tĩnh lại có một tia hàn khí bức người, "Tôi ngược lại muốn xem, ai có gan như vậy, ngay cả người của Tư Cảnh Hạc tôi đây cũng dám động."

      Vài câu nói đầy răn đe, tràn đầy uy hiếp cùng áp chế.

       Trương Lăng cơ bắp không tự chủ được căng lên, cổ họng nghẹn lại, thận trọng hỏi: "Nếu tra ra kẻ đứng sau, anh định làm gì?"
     
    LieuDuong likes this.
  3. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 102: Cậu dám động cậu ấy thử xem?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trực giác nói với Trương Lăng, Tư Cảnh Hạc nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ chủ mưu.

      Hắn xử án nhiều năm, chứng kiến quá nhiều chuyện như vậy.

      Luôn có những ông trùm quyền lực sẵn sàng làm bất cứ điều gì để trả thù cho người yêu, làm ra những chuyện hoang đường vi phạm pháp luật.

      Hơn nữa, Tư Cảnh Hạc còn là bậc thầy khiến các ông trùm trong giới kinh doanh phải khiếp sợ.

    "Để tôi nghĩ xem.."

      Tư Cảnh Hạc hơi nghiêng đầu, làm ra bộ dáng như đang suy nghĩ.

    Một lúc lâu sau, anh nhìn Trương Lăng đang có thần sắc khẩn trương, đột nhiên ngừng xoay điện thoại, "Có thể, chặt đứt tất cả các nguồn kinh tế của hắn, hoặc lợi dụng truyền thông đưa hắn ra ánh sáng, để xã hội sát thương đến chết, hoặc đơn giản là chặt đứt hai tay, để hắn về sau không thể làm hại người khác nữa, đều là cách không tệ."

      Dù là ai đi chăng nữa, thì đều sẽ đẩy người đó vào ngõ cụt.

       Trương Lăng hít sâu một hơi, sắc mặt có chút khó coi.

       Hắn vừa mở miệng, định khuyên Tư Cảnh Hạc đừng hấp tấp, người đàn ông đột nhiên khẽ cười một tiếng--

       "A.. đừng căng thẳng, tôi đùa thôi!"

      Tư Cảnh Hạc vỗ nhẹ bả vai Trương Lăng, tiếng cười mang theo vẻ lãnh đạm, "Yên tâm đi, nếu tìm được người đó, nhất định tôi sẽ không tự ý hành động!"

       "Tôi sẽ giao hắn cho đồn cảnh sát, để viên cảnh sát thay Vãn Vãn chủ trì công đạo!"

      Trương Lăng nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tư Cảnh Hạc.

      Hắn nhìn người đàn ông, qua đôi mắt sâu thẳm cố gắng nhìn thấu suy nghĩ thực sự của người đàn ông.

       Tuy nhiên, vô ích.

      Hắn chỉ có thể nhàn nhạt cười một tiếng, "Nhất định!"

      Đột nhiên, cửa thang máy cách đó không xa mở ra, mấy y tá cùng bác sĩ đẩy một cô gái đang hôn mê, vội vàng đi về phía phòng cấp cứu đối diện.

      Theo sau là hai người phụ nữ đoan trang và một nhóm học sinh trẻ tuổi.

       Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu đóng lại.

       Trương Tiểu Vũ nhìn cánh cửa nặng nề đóng chặt trước mặt, vừa lo lắng vừa bối rối, cô chắp tay cầu nguyện cho Điền Điềm từ tận đáy lòng.

      Sau đó, lao đến chỗ Ôn Vãn, không báo trước mà hung hăng đẩy mạnh Ôn Vãn--

       "Đồ ác ma hại người, sao chổi, miệng quạ!"

       "Đều là lỗi của cậu, nếu không phải cậu nguyền rủa cậu ấy, cậu ấy sao có thể hôn mê?"

       "Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cho chị Điềm không có việc gì, nếu không, chú Điền nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!"

       Bạch Lộ ngay lập tức đỡ Ôn Vãn, mới giúp Ôn Vãn khỏi bị ngã.

       Cô không chịu nổi trừng mắt nhìn Trương Tiểu Vũ, sau đó xông lên, hung hăng đẩy trở về, "Trương Tiểu Vũ, tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu nên giữ miệng cho sạch!"

       "Sao mày dám đẩy tao?"

       "Bạch Lộ, con mẹ nó mày muốn chết à!"

       Trương Tiểu Vũ tay mắt lanh lẹ chống vào tường, lao về phía Bạch Lộ bất chấp sự ngăn cản của các bạn học.

      Con đĩ này, nếu hôm nay không trừng trị mày, chắc mày không biết viết mấy chữ "trời cao đất dày" như thế nào đâu!

       Thế nhưng, cô còn chưa kịp chạm vào Bạch Lộ, Ôn Vãn đã chính xác nắm lấy cổ tay cô, khiến cô không thể động đậy.

      Ôn Vãn nguy hiểm híp mắt lại, gằn từng chữ một, "Cậu dám đụng vào cậu ấy thử xem!"

       Dưới sức mạnh đáng sợ của Ôn Vãn, Trương Tiểu Vũ trong nháy mắt lập tức sợ hãi.

       Khi cô quay đầu cầu cứu giáo viên chủ nhiệm, trong mắt cô đã rưng rưng nước mắt: "Giao viên, cô nhìn Ôn Vãn đi!

      Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, đã mãn kinh sớm, cô cau mày, nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn với vẻ không hài lòng.

      " Đây là bệnh viện, có gì từ từ nói, cãi nhau ầm ĩ thế này, còn ra thể thống gì! "

    Cô giơ tay đẩy gọng kính, nhìn Lý Nhiễm đang đứng ngơ ngác, tức giận hừ một tiếng:" Cô Lý, học sinh lớp cô đã làm cho Điền Điềm của lớp chúng ta thành như thế này, chẳng lẽ, còn muốn hại thêm người nữa à?"
     
    LieuDuong likes this.
  4. MD0802

    Messages:
    1
    LieuDuong likes this.
  5. MD0802

    Messages:
    1
    LieuDuong likes this.
  6. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 105: Mày muốn lột da ai?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đương nhiên Điền Niên sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng Ôn Vãn đang cố thuyết phục hắn.

       "Tiểu tiện nhân nhà mày, nguyền rủa em gái tao, bây giờ còn dám nguyền rủa tao? Nhìn lão tử lột da mày ra!"

       Điền Niên tức giận nghiến răng, lao về phía trước vài bước, giơ tay tát vào mặt Ôn Vãn.

       Tuy nhiên, trước khi hắn có thể đến gần Ôn Vãn, một cái chân thon dài mạnh mẽ bất ngờ đá về phía bụng dưới của hắn--

       Trong phút chốc, cả người kịch liệt ngã xuống đất.

      Sức mạnh của cú đá này rất mạnh, đủ diễn giải hoàn hảo sự tức giận của một nam nhân.

      Điền Niên nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn, ót phía sau đau đến tê liệt, cả đầu choáng váng, trước mắt tối sầm mấy giây.

       Mơ hồ, hình như có rất nhiều người chạy về phía này.

       Hắn dùng sức vươn tay, còn chưa kịp đứng dậy, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt âm trầm của nam nhân khiến hắn không tự chủ được run lên.

       "Không, đừng.. a!"

       Người đàn ông phớt lờ sự cầu xin tha thứ của hắn, giơ chân giẫm lên ngực hắn một cách thờ ơ, hơi cúi xuống, trên đôi môi lạnh lùng của anh ta mang theo một nụ cười giễu cợt.

       "Mày vừa gọi ai là tiểu tiện nhân hả?"

      Giọng anh trong trẻo chậm rãi, nhưng mang theo cảm giác bức bách đến nghẹt thở, "Lại muốn lột da ai, hả?"

      Điềm Niên khó khăn nuốt nước miếng, cầu xin tha thứ: "Tôi.. miệng tôi nói bậy, tôi sai rồi!"

       "Ngài đại ơn đại lượng, xin tha cho tôi!"

       Tuy nhiên, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn vài vệ sĩ của mình, không ngừng chớp mắt, ra hiệu cho họ nhanh chóng cứu hắn.

      Những vệ sĩ này đã ở bên Điền Niên nhiều năm, nên đương nhiên hiểu được ám chỉ của ông chủ.

      Họ nhìn nhau, rồi tấn công Tư Cảnh Hạc một cách nhanh chóng và quyết liệt.

       Tư Cảnh Hạc lạnh lùng liếc nhìn một chút, né tránh vài cái, dễ dàng tránh được đòn tấn công của đám vệ sĩ này, đồng thời, vẫn giẫm lên người Điền Niên.

       Trương Lăng làm một cử chỉ, hai thuộc hạ cùng hắn tham gia vào trong cuộc chiến, cố gắng khuất phục các vệ sĩ càng nhanh càng tốt, dập tắt tình trạng hỗn loạn này.

      Trong hành lang nhỏ, cả đoàn người hỗn loạn.

      Ôn Vãn vẫn ngồi trên ghế, nhìn Tư Cảnh Hạc điêu luyện đối phó với mấy tên tiểu tử, gương mặt thanh tú mang theo ý cười sâu xa.

      Thân thủ người đàn ông này không tồi, hôm khác nhất định phải tìm cơ hội, so tài với anh một chút!

       Khi Ôn Cần và những người khác đi tới, ngoại trừ không biết phải làm sao, chính là tê cả da đầu.

       Ôn Vãn thái độ cho rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, cũng không cho rằng xem náo nhiệt là chuyện gì to tát, khiến bọn họ cảm thấy giận sôi máu!

      Trên đời này sao lại có người vô tâm, vô liêm sỉ như vậy chứ?

       Rõ ràng chính cô là thủ phạm, nhìn một đám người vì cô mà đánh đầu rơi máu chảy, còn có thể cười!

       Ôn Cần cau mày, đi đến mắng Ôn Vãn: "Vãn Vãn, sao em còn thất thần? Mau bảo bọn họ dừng tay đi!"

      Ôn Vãn cũng không thèm nhìn mình, chỉ ung dung khoanh chân.

       Thấy cô không muốn nói chuyện với mình, Ôn Cần nghiến răng, trong lòng kìm nén cơn lửa đốt.

    Cô nhìn Điền Niên bị Tư Cảnh Hạc giẫm dưới chân, bộ dạng chật vật, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp đen tối, "Điền Điềm hiện tại sống chết không rõ, nếu anh trai cậu ấy xảy ra chuyện gì, không chỉ có em, tất cả chúng ta đều không có trái ngon để ăn!"

       Ôn Vãn uể oải liếc cô một cái, "Lời nói của chị thật thú vị, rõ ràng là bọn họ kiếm chuyện trước, sao cuối cùng ngược lại lại đổ lên đầu tôi?"

       "Hơn nữa, chị không nhìn thấy các đồng chí cảnh sát đang giữ gìn trật tự rồi sao?"
     
    LieuDuong likes this.
  7. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 106: Vậy mà bị cô nói trúng

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh, một số vệ sĩ đã bị cảnh sát còng tay.

      Đường rút lui cuối cùng bị cắt đứt, Điền Niên vội vàng cầu cứu--

       "Cảnh sát, cứu tôi với!"

       "Ối.. bụng của tôi đau quá, đau chết đi được!"

       Trương Lăng cau mày, hỏi ý kiến của người đàn ông hung ác nham hiểm, "Tư tiên sinh, hắn cũng đã được dạy cho một bài học, sao anh còn chưa bỏ hắn ra?"

    "Có thể không?"

      Tư Cảnh Hạc mở miệng, nhưng ánh mắt dò hỏi lại rơi vào người Ôn Vãn.

       Ôn Vãn giơ tay ngáp một cái, đôi mắt tinh xảo lộ ra vẻ lười biếng, "Nếu Cảnh sát Trương đã lên tiếng, cũng nên nể mặt anh ấy."

       Tư Cảnh Hạc nhấc chân, đưa tay phủi quần áo hơi xộc xệch, đi về phía Ôn Vãn, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

       Ôn Cần nhìn hai người thân mật, âm thầm siết chặt lòng bàn tay.

       Vãn Vãn gặp một người đàn ông xuất sắc như vậy khi nào?

       Người đàn ông này tướng mạo xuất chúng, khí chất phi phàm, quần áo anh ta mặc tuy nhìn không ra hàng hiệu, nhưng tay nghề tinh xảo, nhất định đắt tiền.

      Anh là thiếu gia nhà nào, sao cô chưa từng gặp qua..

      Lâm Đông im lặng đứng sang một bên, giống như Ôn Cần, âm thầm quan sát Ôn Vãn và Tư Cảnh Hạc, không biết vì sao, khi cảm nhận được tình cảm giữa họ, lại cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu.

       Hắn ngoảnh mặt đi, nhìn Điền Niên đang chật vật từ dưới đất bò dậy, cổ họng có chút nghẹn lại.

      Thân hình khom lưng của Điền Niên, khiến người khác không khỏi đau lòng.

       Trương Lăng gọi điện thoại, cử người xử lý đống lộn xộn ở đây, vừa cúp điện thoại, cửa phòng cấp cứu mở ra.

      Một nam bác sĩ trung niên nhìn xung quanh hét lên: "Người nhà của Điền Điềm có ở đây không?"

      Nghe vậy, Điền Niên vội vàng chạy đến.

      Ôn Cần nhìn Tư Cảnh Hạc một lúc, cũng không thu hút được sự chú ý của người đàn ông, đành thất vọng đi về phía phòng cấp cứu.

       Trương Tiểu Vũ và những người khác theo sát phía sau.

       Lối vào của phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng cũng được thông thoáng, thậm chí không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.

      Trương Lăng nhìn Ôn Vãn, hếch cằm về phía phòng cấp cứu, "Cô Ôn, bạn học của cô đều đã tới đó, cô không tới xem một chút sao?"

       "Có gì đáng xem? Tôi biết tình hình bệnh của cô ấy rồi." Ôn Vãn lấy điện thoại ra, mở Weibo, kiểm tra tài khoản mới vừa đăng ký.

      Dưới sự thao túng của Đường Miên, cô chỉ đăng một bài thừa nhận cô là nghi phạm trong vụ án của Trương Mạn Mạn, chỉ trong một buổi sáng, cô đã có được hơn nửa triệu người theo dõi!

       Cả khu vực bình luận và tin nhắn riêng tư đều thất thủ.

      Không có gì ngạc nhiên, đều là mắng cô.

       Ôn Vãn bình tĩnh đọc những lời ác ý này, không những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn muốn cười.

       Chửi đi!

      Bây giờ càng chửi, khi sự thật lộ ra, vả mặt càng đau hơn!

      Trải qua lần trước, Trương Lăng đã biết Ôn Vãn có thể chuẩn đoán bệnh của Trương Mạn Mạn, vì vậy bây giờ hắn không dám coi thường cô nữa.

       "Cô ấy bị bệnh gì?"

      Ôn Vãn nhìn chằm chằm vào điện thoại, thản nhiên trả lời: "Hệ thống miễn dịch có vấn đề."

       Cũng vào lúc này, giọng nói của bác sĩ vang lên từ phòng cấp cứu--

       "Đứa trẻ này hệ thống miễn dịch có vấn đề, sau khi cấp cứu, tính mạng tạm thời được cứu!"

    Bác sĩ giơ tay, lau mồ hôi trên trán, "May mà các người đưa em ấy tới sớm, nếu không chậm trễ mấy ngày nữa, các cơ quan nội tạng trong cơ thể sẽ sinh bệnh mà suy kiệt, thần tiên cũng không cứu được em ấy!"

      Sau khi nói xong, biểu cảm của một số người thay đổi.

      Trương Tiểu Vũ không thể tin được nhìn cô gái ngồi ở cuối hành lang, lẩm bẩm: "Vậy mà Ôn Vãn thật sự nói trúng.."

      Ôn Cần và Lâm Đông không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Vãn ngày càng phức tạp..
     
    LieuDuong likes this.
  8. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 107: Anh bảo chị Diệp dạy anh cách theo đuổi vợ

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Điền Điềm được chuyển đến phòng bệnh, bởi vì vẫn còn hôn mê, nên bác sĩ sẽ không cho ai đến quấy rầy, cho nên Ôn Cần bọn họ chỉ còn cách quay lại trường học trước.

       Ngay tại Ôn Vãn vừa định nhấc chân rời đi, cửa phòng cấp cứu mở ra --

      Diệp Tư dẫn Mục Viễn ra ngoài, cô tháo khẩu trang xuống, cười duyên dáng: "Bệnh nhân không có gì đáng ngại, đại khái mấy tiếng nữa, sẽ tỉnh lại!"

      Nghe vậy, Trương Lăng hiển nhiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó vui vẻ cười nói: "Không hổ là người có uy quyền trong giới y học, quả nhiên không tầm thường!"

       Phải biết, đây là bệnh viện có tiếng thứ ba ở Vân THạcnh, dù vậy, các bác sĩ trong bệnh viện cũng phải bất lực trước tình trạng của Trương Mạn Mạn.

       Không ngờ, Diệp Tư lại giải quyết chỉ trong một giờ!

      Diệp Tư không vội tháo găng tay ra, lạnh lùng và khách sáo đáp lại, "Cảnh sát Trương quá khen rồi, cứu người và chữa lành vết thương là trách nhiệm của tôi."

       Cô hơi nghiêng đầu, không che giấu chút nào hướng ánh mắt hứng thú nhìn về phía Ôn Vãn.

      Trước khi đến, cô đã nghe Dĩ Thâm nói Lão Hạc cuối cùng đã mở lòng, gặp một cô gái mà anh thích.

       Nghe nói, cô gái này không chỉ xinh đẹp với đôi chân dài, mà còn có một tâm hồn thú vị, thật trùng hợp, cô chính là người sống sót sau vụ án bắt cóc mà Lão Hạc đang điều tra.

      Xem ra, cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, chính là người mà Dĩ Thâm đã nói.

      Diệp Tư đưa găng tay cho Mục Viễn, cười liếc nhìn Tư Cảnh Hạc, "Lão Hạc, không giới thiệu cô gái xinh đẹp này với tôi sao?"

      Tư Cảnh Hạc cúi đầu nhìn Ôn Vãn, đôi mắt chim ưng tràn đầy tinh tế cưng chiều, "Cô hẳn là nghe Dĩ Thâm nói qua, em ấy tên là Ôn Vãn, tôi gần đây đang theo đuổi em ấy."

       Đây là lần đầu tiên Tư Cảnh Hạc thừa nhận tình cảm của mình dành cho Ôn Vãn trước mặt người ngoài.

       Ôn Vãn hai má có chút nóng lên.

      Diệp Tư hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Tư Cảnh Hạc.

    * * *

       Họ quen nhau đã nhiều năm, trong trí nhớ của cô, Lão Hạc chưa bao giờ quan tâm đến một cô gái nhiều như vậy.

      Diệp Tư không khỏi tò mò về Ôn Vãn.

       Cô đưa bàn tay xương xẩu về phía Ôn Vãn, giọng nói trong trẻo mang theo chút mệt mỏi, "Xin chào, tôi tên là Diệp Tư."

      Ôn Vãn bắt tay với Diệp Tư, trên môi nở một nụ cười, "Bác sĩ Diệp, đã nghe danh từ lâu."

      Hai người chào hỏi vài câu đơn giản, Ôn Vãn dưới sự hối thúc của Bạch Lộ, vội vã trở về trường học.

      Trước khi đi, Tư Cảnh Hạc đưa dù của anh cho Ôn Vãn, "Bên ngoài đang mưa, cẩn thận cảm lạnh, buổi tối anh đón em tan học."

      Giọng điệu không thể từ chối, mang lại cảm giác an toàn.

      Ôn Vãn cầm ô, nói lời cảm ơn, rồi cùng Bạch Lộ rời đi.

       Sau khi Trương Lăng bàn giao công việc cho cấp dưới, cách chăm sóc Trương Mạn Mạn, hắn đưa các vệ sĩ bị còng tay đi, theo Ôn Vãn vào thang máy để trở về đồn cảnh sát.

       Đợi đến khi bóng lưng Ôn Vãn hoàn toàn biến mất trong thang máy, Tư Cảnh Hạc mới chậm rãi dời mắt nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt.

    Diệp Tư ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, khoanh chân ưu nhã, đôi giày cao gót màu đen khiến mắt cá chân của cô trở nên đặc biệt trắng nõn, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai, cười khẽ: "Được rồi, cũng không phải không gặp được cô ấy, có cần lưu luyến như vậy không?"

      Tư Cảnh Hạc im lặng một lúc.

       Một lúc lâu sau, anh không trả lời mà hỏi lại: "Diệp Tư, cô là phụ nữ, hẳn là cô hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, cô có thể dạy cho tôi làm thế nào để theo đuổi được em ấy không?"

      Nụ cười trên mặt Diệp Tư lập tức biến mất.

       Lúc này, Mục Viễn cố nén tiếng cười vang lên, "Tam ca, anh nếu như để cho chị Diệp dạy anh theo đuổi vợ, chị ấy nhất định sẽ một đường đem anh ném vào trong lò thiêu!"
     
    LieuDuong likes this.
  9. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 108: Cô rốt cục xuất hiện

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tư nguy hiểm híp mắt lại, nhếch mép cười như không cười kéo lỗ tai Mục Viễn, "Tiểu tử, mấy ngày nay không ai dạy dỗ em, em ngứa đòn sao?"

       "Hai ngày trước giao cho em mấy bệnh nhân còn chưa trị khỏi, hiện tại còn có tâm tư trêu chọc chị, xem ra em rất rảnh rỗi?"

       Mục Viễn đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng nhận sợ.

      Trái tim của Tư Cảnh Hạc lỡ một nhịp.

      Anh không thể không nghĩ đến con đường khó khăn dài dằng dặc yêu đơn phương trước kia của Diệp Tư.

       "Diệp Tư, đợi xử lý xong chuyện trước mắt, tôi đi gọi đám người Chu Dĩ Thâm, buổi tối cùng nhau đi ăn nhé!"

      Nghe vậy, Diệp Tư rút tay lại.

    Cô gần như rụt rè, chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, cố gắng che giấu vẻ bối rối, sau đó khẽ cười nói: "Anh không nói sớm, em cũng muốn cùng bọn anh tụ tập, nhưng đáng tiếc, năm giờ chiều em phải bay về Thụy Sĩ, còn một số nghiên cứu dược phẩm đang chờ em!

       Vừa xoa xoa dái tai đỏ bừng, Mục Viễn thầm oán trong lòng.

       Chị lại nghiêm túc nói dối rồi!

       Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp càng gạt người, người xưa thật không lừa người!

    Tư Cảnh Hạc đương nhiên nhìn thấu sự từ chối của Diệp Tư, lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt đen láy dần hiện lên một tia u ám," Nếu em trăm công ngàn việc, vẫn có thể đến Vân Thành giúp anh cứu người, vậy ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian. "

      " Nếu như em thật sự vội, sau bữa tối, anh sẽ kêu người lái phi cơ đưa em trở về. "

      Tư Cảnh Hạc thấy Diệp Tư còn do dự, đành phải lấy Ôn Vãn ra làm cái cớ.

      " Em và anh từ nhỏ đã có quan hệ tốt, bây giờ anh vất vả lắm mới tìm được hạnh phúc của riêng mình, em dù sao cũng phải kiểm định giúp anh một chút đúng không? "

      Nói đến đây đủ rồi, Diệp Tư cũng không thể không nể mặt Tư Cảnh Hạc.

       Cô bất lực cười gật đầu đồng ý.

      Tư Cảnh Hạc đạt được mục đích, xoay người lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một người đàn ông--

       【Diệp Tư đến rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm, cậu có thời gian không? 】

       Sau khi đợi khoảng mười phút, anh nhận được tin nhắn trả lời, một từ ngắn gọn: 【Có. 】

      Tư Cảnh Hạc nhếch môi cười.

      Anh biết, người đàn ông biến thái đó nhất định sẽ đến gặp Diệp Tư!

       Lúc này, phòng tổng thống của khách sạn Cảnh Trình yên tĩnh, rèm cửa được kéo ra, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ kính tràn vào phòng, tràn ngập một bầu không khí ngột ngạt.

       Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút túi quần, bình tĩnh nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ, quai hàm dần dần kéo căng.

      Nhìn kỹ, thực sự có một tia sáng tối đang ẩn chứa trong mắt hắn.

       Sau ba năm, cuối cùng A Tư cũng xuất hiện rồi.

       Nhưng tin tức này, là do Lão Hạc nói với hắn.

       A Tư, bây giờ em ghét anh đến vậy sao?

      ..

      Lớp 12/10--

      Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tự học buổi tối, học sinh các lớp khác đang đọc sách làm bài tập, chỉ có học sinh lớp 12/10 đều đang ngủ hoặc là chơi điện thoại.

       Cũng có một số học sinh thích nói chuyện tầm phào, vừa lướt weibo, vừa thì thầm bàn tán về Ôn Vãn.

      Ôn Vãn uể oải nằm trên bàn nghịch điện thoại di động, cô đang bận trò chuyện với Đường Miên trên WeChat, không có thời gian phản ứng những người đó.

      Đột nhiên, màn hình TV LCD siêu mỏng treo bên cạnh bảng đen sáng lên, ngay sau đó, kênh tin tức cắt ngang--

      " Các công dân thân mến, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ, tôi là phóng viên Tiểu Ngô! Tôi nghĩ mọi người đã thấy bài đăng này trên Weibo.. "

      Cảnh cắt chính xác là nội dung weibo đã đẩy Ôn Vãn lên đầu sóng ngọn gió.

    " Có thông tin cho rằng cô gái liên quan đến vụ án là học sinh của trường trung học số 1 Vân Thành. Khi sự việc xảy ra, cả cô ấy và nhà trường đều rất lo lắng. Để xác minh chân tướng sự việc, tôi đã cố ý đến bệnh viện, phỏng vấn cô Trương vừa mới tỉnh lại.."
     
    LieuDuong likes this.
  10. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 109: Chân tướng sự việc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên màn hình TV, một người phụ nữ nằm trên giường bệnh với ống thở oxy yếu ớt, mắt lim dim, nước da nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn, trông như người vừa mới từ quỷ môn quan trở về.

    Bà mở miệng, phát ra âm thanh yếu ớt: "Xin chào mọi người, tôi là bà chủ của tiệm giặt khô Mạn Mạn, vừa mới ngủ dậy đã nghe tin khách hàng của mình vị tôi trúng độc mà bị buộc tội vô cớ, tôi rất xin lỗi."

       "Tôi nhất định phải làm rõ việc này, việc tôi trúng độc không liên quan gì đến cô gái nhỏ đó, ngược lại, nếu không phải cô ấy châm cứu cho tôi, kéo dài thời gian cấp cứu, tôi nhất định đã sớm mất mạng rồi!"

       "Mong tất cả cư dân mạng ngừng làm tổn thương ân nhân cứu mạng của tôi, cảm ơn!"

       Vừa nói, bà vừa không kìm được nước mắt giàn giụa.

      Phóng viên sợ bà quá xúc động, sau khi an ủi xong, vội vàng ra khỏi phòng bệnh, tổng kết lần cuối.

       "Hiện tại, chúng tôi đã nhận được lời làm rõ từ phía nạn nhân, cảnh sát đã đưa ra thông báo, chứng minh nữ sinh liên quan kia là vô tội!"

       "Nhưng bởi vì sự việc này ảnh hưởng quá lớn, cảnh sát cũng đã tiếp nhận ủy thác của nhà trường, điều tra xem người đăng Weibo này, đến tột cùng là cố ý hay vô ý, lợi dụng phương tiện truyền thông tổn thương.."

      Những từ còn lại, không còn quan trọng nữa.

      Tin tức đảo ngược này giống như một quả bom, tất cả mọi người đều bị sốc, trong một thời gian dài không thể bình tĩnh lại.

      Ai có thể ngờ rằng Ôn Vãn không chỉ vô tội, mà còn là một anh hùng cứu người?

      Cái này.. quá ảo diệu!

      Đột nhiên, ai đó thì thầm phá vỡ sự im lặng kỳ lạ--

       "May là bà chủ tiệm giặt khô tỉnh lại, nếu không Ôn Vãn cũng hết đường chối cãi, làm chuyện tốt còn bị oan uổng cả đời?"

      Ôn Vãn lần theo tiếng nói nhìn sang, là cán bộ môn mỹ thuật Triệu Mân Na.

       Cô chống một tay lên đầu, thản nhiên nghịch bút, trên môi nở một nụ cười tinh nghịch.

      Phòng học như nồi nước sôi, ầm ĩ lên.

       Các học sinh trước đây vẫn khẳng định Ôn Vãn là hung thủ, lúc này đột nhiên thay đổi giọng điệu, tất cả đều bênh vực Ôn Vãn.

       Có người còn tố cáo lớp trưởng Trương Cường, chế nhạo hắn là lớp trưởng không bảo vệ bạn học, ngược lại còn nói xấu Ôn Vãn!

      Khuôn mặt của Trương Cường tức giận đến xanh mét.

       Hắn nhảy dựng lên, ngón tay chỉ một vòng trong lớp, tức giận đùng đùng nói: "Đồ ngốc các người có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Đúng là tôi đã trách oan Ôn Vãn, nhưng các người tốt hơn tôi chỗ nào?"

       "Hôm nay tôi không phải là người duy nhất nói về Ôn Vãn, ai trong số các người đang chờ xem trò cười của cậu ấy? Bây giờ giả vờ làm người tốt, thật quá ghê tởm!"

      Dứt lời, nhiều người chột dạ cúi thấp đầu.

       Lúc này, chủ nhiệm lớp Lý Nhiễm bước vào --

       Cô nhìn các học sinh với bóng ma trong lòng của chính họ, đoán được điều gì đang xảy ra, giơ tay vỗ vỗ nói: "Các em, nhanh lấy lại tinh thần đi!"

       "Tôi tin mọi người đã biết được sự thật về việc Ôn Vãn có liên quan đến vụ án thông qua TV, cô cũng như các em, vừa ngạc nhiên vừa cảm thán trước bước ngoặt của trò hề này!"

       "Chuyện này cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho chúng ta, mắt thấy chưa chắc đã là thật, cái gì cũng cần có chứng cứ mới có thể kết luận, không nên không phân rõ trắng đen đã xa lánh bạn học bừa bãi!"

      Các học sinh bên dưới xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên.

      Lý Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, đề nghị: "Vì tình bạn của mọi người, vì hòa khí trong lớp, cô đề nghị --chúng ta cùng nhau xin lỗi bạn học Ôn Vãn, thế nào?"
     
    LieuDuong likes this.
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...