Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, Oct 21, 2021.

  1. Chương 200: Tính sổ (canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan hơi mở to hai mắt.

    Nàng có bao giờ nhìn thấy một con.. sói nhỏ như thế đâu nhỉ?

    Vật nhỏ lúc này gần như đã hoàn toàn bò ra ngoài, to khoảng bằng lòng bàn tay, toàn thân đều đen tuyền, chỉ có đôi mắt là có màu vàng kim rực rỡ, trên trán còn có một chút trắng.

    Tuy hơi nhỏ, nhưng đây đích thực là một con sói..

    Mộ Thanh Lan nhìn xung quanh nó, quả cầu ánh sáng trắng đó lúc này đã mờ đi, giống như những mảnh vỏ sò màu trắng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một số hoa văn kỳ lạ.

    Nó cúi đầu, cắn thành từng miếng ăn răng rắc răng rắc.

    Chẳng mấy chốc, một đống mảnh vụn đã bị nó ăn sạch.

    Mộ Thanh Lan do dự một chút, trong lòng hỏi: "Tuyết U, đây là Nguyên thú gì vậy?"

    Tại sao nàng cảm thấy trước nay chưa từng nghe qua nhỉ?

    Tuyết U dừng lại một lúc lâu, mới có hơi do dự nói: "Ta cũng chưa thấy qua. Trông nó giống như một con sói, nhưng ta chưa từng nghe nói có con sói nào có thân màu đen và đôi mắt màu vàng cả."

    Mộ Thanh Lan khẽ nhíu mày.

    Ngay cả Tuyết U cũng không biết sao?

    Trong lúc Mộ Thanh Lan đang âm thầm suy nghĩ, Vân Dực cũng đi tới bên cạnh, nhìn con sói đen nhỏ đó.

    Mộ Thanh Lan hỏi: "Ngươi biết đây là loại Nguyên thú gì sao?"

    Vân Dực kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ biết.

    Không ngờ, thế nhưng Vân Dực cũng lắc đầu.

    "Trong" Vạn Thú Lục ", dường như không có một con Nguyên thú như vậy tồn tại."

    Mộ Thanh Lan bây giờ thực sự tò mò.

    Nguyên thú là một chủng tộc cực kỳ lớn và phức tạp, hầu như tất cả những Nguyên thú đã từng xuất hiện đều được ghi vào trong Vạn Thú Lục, nhưng tại sao lại không có nó?

    Mộ Thanh Lan nhìn vào vật nhỏ.

    Lúc này, trên người nó không có dao động năng lượng nào, lơ lửng giữa không trung, hai mắt ướt át, đang nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.

    Bất kỳ ai nhìn thấy sự tin tưởng và gắn bó trong đôi mắt đó, đều sẽ không thể liên kết nó với quả cầu ánh sáng khủng khiếp trước đó!

    Mộ Thanh Lan không ngờ rằng, nữ nhân đó đã chờ đợi khổ sở ba mươi năm, lại là vì một con Nguyên thú vô danh!

    Mặc dù lúc này trông nó rất mềm mại dễ thương, nhưng Mộ Thanh Lan lại nhớ rõ thủ đoạn và thực lực trước đó của nó!

    Dễ dàng bóp chết cường giả Hư Không Cảnh.. Ai có thể ngờ, một con sói đen nhỏ như vậy lại làm được!

    Nó to nhất chỉ bằng lòng bàn tay của Mộ Thanh Lan mà thôi!

    Cả Mộ Thanh Lan và Vân Dực đều im lặng nhìn vật nhỏ.

    Nó dùng một đôi mắt màu vàng kim rực rỡ nhìn Mộ Thanh Lan, sau khi ăn xong, đột nhiên nhấc chân, tiến lên một bước --

    Vân Dực đột nhiên tiến lên một bước, không biểu cảm chặn Mộ Thanh Lan.

    Vật nhỏ đó ngước lên, nhìn vào Vân Dực.

    Đôi mắt đó thuần khiết trong sáng, như thể không hiểu tại sao Vân Dực lại cản đường.

    Tuy nhiên, nó lại cực kỳ mẫn cảm, lập tức cảm nhận được địch ý từ thiếu niên áo trắng trước mặt.

    Nó giơ chân lên, dường như muốn lui về phía sau, lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Thanh Lan.

    "Ngao hu."

    Lần này tiếng kêu có vẻ đau khổ, như cầu xin điều gì.

    Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Mộ Thanh Lan cảm thấy trong tiếng kêu kia có một tia ủy khuất.

    Mộ Thanh Lan nhướng mày, cảm thấy tình huống hiện tại có hơi kỳ quái.

    Nàng tiến lên một bước, rồi cau mày ngạc nhiên:

    "Nhất phẩm*?"

    *phẩm: Cấp (dành cho thú)

    Nếu không phải vừa rồi nàng đã trải qua mọi chuyện, có lẽ nàng đã tin vào kết quả này.

    Nhưng điều này rõ ràng là không thể!

    Tiểu hắc lang (con sói nhỏ màu đen) dường như hiểu những gì Mộ Thanh Lan đang nói, chớp mắt một cái, khí tức trên người nó nháy mắt đã xảy ra biến hóa.

    Sắc mặt Mộ Thanh Lan hơi thay đổi.

    "Nhị phẩm?"

    Nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng tiểu hắc lang này lại có thể biến hóa cấp bậc?

    "Chẳng lẽ.. vừa mới ra ngoài, còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực?" Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại không quá tin tưởng cách nói này.

    Bất luận một Nguyên thú nào một khi vừa sinh ra, đều sẽ trực tiếp xác định cấp bậc, có một ít Nguyên thú cao cấp khi lớn lên sẽ dần dần tăng lên phẩm cấp, thậm chí có một số tồn tại hiếm thấy còn có thể tiến hóa thành Thần thú.

    Ví dụ như Hỏa Linh Nguyên Sư thuộc loại trước, còn Chu Tước thuộc loại sau.

    Mộ Thanh Lan vừa vặn gặp qua con của hai loại Nguyên thú này, cho dù cường hãn như Chu Tước, nhưng ngay khi phá ra thì cấp bậc cũng đã được xác định!

    Đúng lúc này, Vân Dực lại đột nhiên lên tiếng.

    "Đã là tam phẩm."

    Cái gì?

    Mộ Thanh Lan lập tức lấy lại tinh thần, nhìn vào con sói nhỏ màu đen đó, quả nhiên phát hiện bất quá chỉ mới một lát, khí thế trên thân của nó, vậy mà vẫn còn đang biến hóa!

    Từ nhất phẩm đến tam phẩm, điều này thật là quái dị quá?

    Mộ Thanh Lan cảm thấy chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của mình, khẽ nhíu mày.

    Dường như nhìn thấy Mộ Thanh Lan nhíu mày, trong mắt tiểu hắc lang lộ ra một sắc thái nghiêm túc, khí thế quanh thân liền quay ngược trở về nhị phẩm!

    Trong cổ họng phát ra hai tiếng ngao hu khe khẽ.

    Có vẻ đang lấy lòng.

    Mộ Thanh Lan: "..."

    Chính xác thì đây là con gì?

    "Nó đúng là một con Nguyên thú, hơn nữa trên người nó cũng không có thứ gì che giấu cấp bậc." Vân Dực nhìn một hồi, con ngươi dán chặt vào con sói đen nhỏ.

    Trên đời này, vậy mà còn có Nguyên thú có thể tùy ý thay đổi cấp bậc sao?

    Ánh mắt Mộ Thanh Lan hơi lóe, nhìn tiểu hắc lang hỏi:

    "Nơi này là địa bàn của ngươi à?"

    Tiểu hắc lang nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, sau đó gật mạnh đầu.

    Có thể nghe hiểu được lời nói của con người, còn diễn đạt ý của mình một cách rõ ràng như vậy, cấp bậc không thể thấp được.

    Mộ Thanh Lan lại chỉ vào mặt nước.

    "Là ngươi phong tỏa nơi này, để cho chúng ta không thể đi ra ngoài?"

    Tiểu hắc lang lại gật đầu, lần này còn có chút kiêu ngạo.

    Mộ Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm.

    "Vậy, ngươi có thể đưa chúng ta đi ra ngoài được không?"

    * * *

    Trên đỉnh núi, Giang Đạt Nguyên và Mặc Vũ nhìn cái khe đen nhánh đó, đều cảm thấy hơi lo lắng.

    Giang Đạt Nguyên nhịn không được đi tới đi lui, nhưng hắn vẫn không thể xua tan sự căng thẳng và lo lắng trong lòng.

    "Ngươi nói xem, cũng đã qua nửa giờ rồi, vì sao Tam thiếu cùng với Vân thiếu chủ vẫn chưa lên?"

    Kỳ thật Mặc Vũ cũng cảm thấy thời gian đúng là đã có hơi lâu, nhưng mà đi theo Vân Dực nhiều năm, trong mắt hắn, trên đời này không có chuyện gì mà Vân Dực không thể làm được, vì vậy lúc này thật ra hắn lại cảm thấy an tâm hơn Giang Đạt Nguyên một ít.

    "Yên tâm đi, thiếu chủ nhất định có thể cứu được Mộ tam thiếu." Mặc Vũ nói, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cũng vẫn luôn nhìn xuống phía dưới.

    Tuy nhiên, dưới màn đêm, khe rãnh lại quá sâu, nên tự nhiên không nhìn thấy gì.

    Giang Đạt Nguyên rối rắm không thôi, hắn tự nhiên tin tưởng vào thực lực của Vân Dực, nhưng mấu chốt là đối phương cũng không yếu!

    Thậm chí, nó còn vượt qua tất bọn họ!

    Thời gian từng chút từng chút trôi qua, phía dưới không có động tĩnh, làm sao không khiến bọn họ lo lắng được chứ?

    "Hay, để ta đi xuống xem một chút!"

    Giang Đạt Nguyên còn chưa tới mép vực, đã bị Mặc Vũ ngăn lại: "Hiện tại đi xuống thật sự không thích hợp. Có lẽ bọn họ sắp lên rồi. Hiện tại chúng ta đi xuống, có thể sẽ gây thêm phiền phức. Hãy đợi thêm lát nữa đi."

    Giang Đạt Nguyên cau mày, một lúc sau, mới nói: "Được rồi. Lại chờ thêm mười lăm phút. Nếu họ vẫn chưa lên, thì dù thế nào ta cũng phải xuống."

    Mặc Vũ vỗ vai hắn.

    Đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến một trận tiếng nước.

    Ào ào --

    Tiếng nước dâng trào, như thể nó đang lang thang va vào thứ gì đó.

    Mặc Vũ và Giang Đạt Nguyên nhìn nhau.

    "Tại sao lại có tiếng nước? Không phải phía dưới chỉ là dây leo màu đen đó thôi sao?"

    "Không biết, mà hình như là tới rồi!" Nguyên thần của Mặc Vũ dò ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là thiếu chủ!"

    Giang Đạt Nguyên cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc đó, lập tức một tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

    Cả hai người đều tràn đầy vui mừng, vội vàng chờ đợi ở rìa khe rãnh.

    Ào ào!

    Tiếng nước vỡ vang lên rất rõ ràng.

    Sau đó, hai bóng người, một đen một trắng, cuối cùng cũng bay lên, xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người!

    "Thiếu chủ!"

    "Tam thiếu!"

    Hai người cuối cùng cũng đáp xuống đỉnh núi.

    Giang Đạt Nguyên và Mặc Vũ tràn đầy phấn khích chạy đến.

    Tuy nhiên, chưa đến gần, dường như đã phát hiện có điều gì đó không ổn.

    Bên cạnh hai người họ, hình như có gì đó..

    Giống như, là một.. con sói?

    Mộ Thanh Lan nhướng mày, liếc nhìn Giang Đạt Nguyên.

    "Yên tâm đi, thiếu gia của ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy."

    Lòng Giang Đạt Nguyên tràn đầy vui mừng, nhưng lại nhận thấy sắc mặt của Mộ Thanh Lan có chút tái nhợt, toàn thân ướt đẫm, trông có hơi chật vật.

    Mắt của hắn chua xót: "Tam thiếu, chỉ cần ngài không sao là tốt rồi! Thuộc hạ thật bất tài!"

    Mộ Thanh Lan lắc lắc tay: "Ta và ngươi đều không phải đối thủ của một cường giả Hư Không Cảnh trung kỳ, ngươi cũng đừng tự trách. Sau này tận lực tu luyện, trở nên mạnh hơn là được."

    Giang Đạt Nguyên gật đầu thật mạnh: "Vâng!"

    Mặc Vũ cũng nhìn thấy thân thể thiếu chủ của mình mặc dù không ướt như Mộ Thanh Lan, nhưng vẫn có vài chỗ bị dính nước, trong lòng thầm kinh hãi.

    Xem ra phía dưới, quả thực cực kỳ nguy hiểm!

    Nhưng không sao, thiếu chủ hình như cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng.. biểu cảm sao lại có chút không thích hợp nhỉ?

    Mộ Thanh Lan nhìn con sói đen nhỏ trước mặt.

    "Đa tạ ngươi."

    Mặc dù rắc rối này cũng do con sói nhỏ này gây ra, nhưng không hiểu sao sau khi nó phá vỡ quả cầu ánh sáng đó, nó giống như đã thay đổi tính cách, không còn đuổi theo nàng để lấy Phật Âm Liên nữa, thay vào đó rất ngoan ngoãn.

    Tiểu hắc lang chớp chớp mắt.

    Mộ Thanh Lan hít sâu một hơi, nheo mắt --

    "Phù, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành! Suýt nữa thì đã chết ngạt rồi!"

    Vừa dứt lời, liền nghe thấy Vân Dực bên cạnh nhẹ giọng nói:

    "Xem ra vừa rồi còn chưa đủ trong lành."

    Động tác của Mộ Thanh Lan cứng đờ, cứng ngắc quay đầu lại, nhưng lại có hơi không dám nhìn vào mắt Vân Dực.

    Vân Dực lại đột nhiên cười một tiếng:

    "Bây giờ, đã đến lúc giải quyết món nợ này rồi."

    (Xong chương)
     
  2. Chương 201: Bất kỳ ai cũng có thể (canh ba)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 18 others like this.
  3. Chương 202: Quan tâm (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 19 others like this.
  4. Chương 203: Biên cương! (Canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không phải Mộ Lăng Hàn và hắn không có bất kỳ quan hệ gì sao?

    Cho dù Mộ Lăng Hàn bị phế bỏ như thế nào, cho dù Mộ Lăng Hàn có cơ duyên gì để tu luyện trở lại, và cho dù tương lai của Mộ Lăng Hàn sẽ đi đến đâu..

    Thì hắn, cần gì phải suy nghĩ về những điều này chứ?

    Nhưng trước đó, hắn lại hoàn toàn không ý thức được vấn đề này

    Trong lúc không hay không biết, mọi hành động của Mộ Lăng Hàn đã có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.

    Vân Dực từ từ siết chặt bàn tay trong ống tay áo.

    Điều này nghĩa là gì?

    Vân Dực cực kỳ thông minh, vô cảm, thậm chí quá lạnh lùng, ít có chuyện gì có thể khiến hắn quan tâm, càng hầu như không ai có thể lay chuyển được tâm trạng của hắn.

    Nhưng bây giờ - là thế nào?

    Mộ Lăng Hàn không làm gì cả, nhưng trái tim hắn, đã rối tung lên.

    Vân Dực biết rõ hơn ai hết việc này nguy hiểm như thế nào!

    Hơn nữa, hắn là một nam nhân!

    Vân Dực nhắm mắt lại.

    Trong đáy lòng liên tục cảnh cáo chính mình - người trước mắt chính là Mộ Lăng Hàn!

    Không biết qua bao lâu, Vân Dực chậm rãi mở mắt ra.

    Đáy mắt sâu thăm thẳm, không thể nắm lấy.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường.

    Tuy nhiên, khi Mộ Thanh Lan vừa nhảy lên Huyền Sương Chi Thuẫn, lại đột nhiên cảm thấy dưới chân nặng trĩu.

    Nàng nhìn xuống, thì lại thấy một khối màu đen bên chân mình.

    Chính là Tiểu Hắc Lang đang cắn vào quần áo của Mộ Thanh Lan, lắc lư như xích đu, một đôi mắt màu vàng kim, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan: ".. Đừng nói ngươi muốn đi theo ta nhé?"

    Tiểu Hắc Lang gật đầu, cái đầu nhỏ màu đen của nó lớn gần bằng cả người nó, từ góc nhìn của Mộ Thanh Lan mà nói, nó giống như một quả bóng lông màu đen đang đung đưa.

    Mộ Thanh Lan lắc đầu: "Điều này không thể được. Ta còn rất nhiều việc phải làm, không chừng sẽ có rất nhiều rắc rối, cho nên không thể mang ngươi đi cùng. Hơn nữa, với thực lực của ngươi, ngươi muốn đi đâu mà chẳng được, đâu nhất định phải đi theo ta chứ?"

    Mặc dù Mộ Thanh Lan đến bây giờ vẫn không biết nó là loại Nguyên thú gì, càng thêm không biết cấp bậc của nó, nhưng mà có thể khẳng định, thực lực của vật nhỏ này không nên xem thường.

    Một con Nguyên thú có thể dễ dàng giải quyết một cường giả Hư Không Cảnh, chắc chắn sẽ không vô tội và đáng thương như bề ngoài.

    Mộ Thanh Lan có thể nhớ rất rõ tất cả những gì xảy ra dưới hồ nước khi đó, đặc biệt là khoảnh khắc nữ nhân đó bị bóp nát, bây giờ, bất kể vật nhỏ này trông mềm mại và đáng yêu như thế nào, trong lòng nàng cũng sẽ không thể hoàn toàn thả lỏng.

    Tiểu Hắc Lang nghe xong lời của nàng, trong ánh mắt nhanh chóng chảy ra nước mắt, phát ra một tiếng trầm thấp đáng thương.

    "Ngao hu."

    Kết quả là nó quên mất mình lúc này đang cắn góc áo của Mộ Thanh Lan, nên vừa mở miệng như thế, lập tức rơi xuống.

    Cũng may nó có thể tự mình bay lên không trung, lập tức lật người, giương nanh múa vuốt, lao tới trước mắt Mộ Thanh Lan.

    Ánh mắt kia, rõ ràng viết là ăn vạ Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan đỡ trán.

    Nàng luôn cảm thấy, mang theo cái con vật nhỏ này sẽ rất phiền phức, luôn có chút bất an.

    Nghĩ nghĩ, Mộ Thanh Lan đột nhiên giơ tay, ném xuống đất một đống kim tệ.

    Lần này, cho còn nhiều hơn ngày hôm qua.

    Tiểu Hắc Lang theo bản năng nhìn chằm chằm đồng kim tệ, sau đó lập tức phản ứng lại, lắc đầu thấp giọng kêu lên một tiếng.

    Mộ Thanh Lan nhướng mày: "Còn chưa đủ sao?"

    Rầm --

    Lần này, kim tệ trực tiếp chất đống thành một ngọn núi nhỏ.

    Mộ Thanh Lan cũng có chút đau lòng, sau khi bị đuổi ra khỏi Mộ tộc, nàng chính là người nghèo khổ trắng tay, vất vả lắm mới có được chút tiền tiết kiệm, vậy mà gần như trong nháy mắt đã giảm gần một nửa.

    Quả nhiên, lần này Tiểu Hắc Lang rốt cục chịu không nổi, hai chân nhúc nhích, cuối cùng lao tới.

    Nó chúi đầu vào ngọn núi nhỏ làm bằng kim tệ, cái đầu tròn nhỏ màu đen lập tức vùi vào bên trong, chỉ để lại thân hình tròn trịa bên ngoài như một quả bóng nhỏ, cái đuôi sung sướng vẫy qua lắc lại, hiển nhiên là rất hưng phấn và vui mừng.

    Mộ Thanh Lan thở ra một hơi, hướng Vân Dực cười xin lỗi:

    "Đi thôi."

    Nhưng mà, Huyền Sương Chi Thuẫn vừa mới bay lên, trong nháy mắt, quả cầu nhỏ màu đen đó lại xuất hiện ở trước mắt Mộ Thanh Lan.

    Nó vẫn còn ngậm một đồng tiền vàng trong miệng, có lẽ là do nó đang lăn lộn trong núi nhỏ kim tệ đó, nên lông tóc của nó có chút bù xù.

    Nhưng dù vậy, nó vẫn quyết tâm đi theo Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan chỉ vào đóng kim tệ phía sau.

    "Từ bỏ?"

    Tiểu Hắc Lang nhìn sang, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ, Mộ Thanh Lan thậm chí có thể cảm nhận được sự rối rắm sâu sắc của nó.

    Nhưng cuối cùng, nó vẫn là lắc đầu, vô cùng đáng thương nhìn Mộ Thanh Lan.

    Ngay khi móng vuốt được nâng lên, nó liền muốn lao tới.

    Giọng điệu của Mộ Thanh Lan có chút cao lên: "Thật sự từ bỏ sao? Ngươi đi theo ta, sau này sẽ không có những thứ này nữa."

    Tiểu Hắc Lang kinh ngạc mở to hai mắt, có vẻ như không thể tin được.

    Mộ Thanh Lan nói tiếp: "Ta rất nghèo."

    Tiểu Hắc Lang gần như sắp khóc.

    Mộ Thanh Lan chỉ vào Vân Dực: "Thấy chưa? Hắn giàu hơn ta rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu kim tệ, hắn cũng có thể cho ngươi."

    Vân Dực lẳng lặng liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái.

    Mộ Thanh Lan ho khan một tiếng, giả vờ như không thấy.

    Tuy nhiên, Tiểu Hắc Lang lại nhìn Vân Dực, giãy giụa một lúc, nhưng vẫn lắc đầu với Mộ Thanh Lan.

    Hơn nữa, đôi tai còn rũ xuống, những giọt nước mắt long lanh, trông nó thật là tội nghiệp.

    Mộ Thanh Lan: . Tiểu gia hỏa này nhất quyết đi theo nàng sao?

    Nhưng hình như trên người nàng không có thứ gì đáng để nó theo đuổi như vậy thì phải?

    Nó rốt cuộc là vì cái gì?

    Tiểu Hắc Lang nhổ đồng tiền vàng đang ngậm ra, nhìn với vẻ rất tiếc nuối và bất đắc dĩ, rồi ném nó xuống đất.

    Nhưng Mộ Thanh Lan lại cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy thứ gì đó bi thảm giống như "hy sinh vì nghĩa" trong mắt nó.

    Mộ Thanh Lan: ".. Ngươi từ bỏ sao?"

    Tiểu Hắc Lang gật đầu.

    Mộ Thanh Lan: "Những thứ phía sau đó ngươi cũng không cần?"

    Tiểu Hắc Lang buồn bã gật đầu.

    Mộ Thanh Lan: "Vì đi theo ta, ngươi có thể từ bỏ những thứ này, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

    Tiểu Hắc Lang ngao hu một tiếng.

    Mặc dù nó cũng rất luyến tiếc với những thứ đó, nhưng người trước mắt này quan trọng hơn!

    Mộ Thanh Lan đột nhiên quay người lại.

    "Ngươi không muốn, ta muốn."

    * * *

    Đoàn người một đường đi tới.

    Cảm giác được ánh mắt của Mặc Vũ lần thứ tám rơi vào trên người mình, Mộ Thanh Lan rốt cuộc nhịn không được, quay đầu lại nói với Mặc Vũ.

    "Mặc Vũ, ngươi đang nhìn cái gì?"

    Mặc Vũ ho khan một tiếng, vốn tưởng rằng mình đã kiềm chế được, nhưng hình như đã bị đối phương chú ý..

    "Mộ tam thiếu, đừng hiểu lầm, ta không phải nhìn ngươi, ta là nhìn con sói đen kia."

    Mặc Vũ vội vàng nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn, vẻ mặt vô cùng chân thành.

    Nghe vậy, Mộ Thanh Lan bất đắc dĩ nghiêng đầu, nhìn quả bóng nhỏ đang nép vào vai mình.

    Nó vùi đầu, lông tơ đen nhánh, căn bản nhìn không ra là một con sói.

    Trong ấn tượng của Mộ Thanh Lan, sói cực kỳ hung dữ, cho nên đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con sói mềm mại và dễ thương như vậy.

    Nếu không phải dáng vẻ này, Mộ Thanh Lan còn tưởng rằng nàng mang theo một con mèo lười hoặc một con chó ngốc nghếch lên đường.

    Nàng sẽ không dễ dàng đặt mình vào nguy hiểm, vốn dĩ không cho phép con sói đen nhỏ này đến gần mình như vậy, nhưng khi bắt gặp đôi mắt màu vàng kim kia, nàng không hiểu sao lại có chút tin tưởng.

    Chính nàng cũng không rõ cảm giác này đến từ đâu, nhưng nó lại có cảm giác yên tâm lạ thường.

    Cuối cùng, Mộ Thanh Lan đem tiểu hắc lang bỏ vào trong ngọc giản màu đen, ở trong đó hồi lâu.

    Một người một thú cứ thế thiết lập quan hệ chủ tớ.

    Ngay cả Chu Tước ở trong đó sau một đoạn thời gian, đều cam nguyện lưu lại, cũng không hề gây chuyện nữa, huống chi là Tiểu Hắc Lang?

    Quả nhiên, sau khi ra ngoài, tiểu gia hỏa này càng an tĩnh ngoan ngoãn.

    Mộ Thanh Lan chiếm quyền chủ động, hơn nữa còn có Chu Tước và Tuyết U, cho nên Mộ Thanh Lan cũng mặc kệ nó ở trên vai mình.

    Mộ Thanh Lan chọc nhẹ đầu Tiểu Hắc Lang, nó nghiêng đầu cọ cọ vào đầu ngón tay của Mộ Thanh Lan.

    Mặc Vũ nhìn về phía thiếu chủ của mình.

    Vốn dĩ hắn định từ hôm nay sẽ giảm thiểu tối đa sự tiếp xúc giữa thiếu chủ và Mộ Lăng Hàn, nhưng kết quả lại phát hiện, bản thân thiếu chủ đã bắt đầu cố ý vô tình xa lánh Mộ Lăng Hàn.

    Thực ra cũng không thể gọi là ghẻ lạnh, nhưng thiếu chủ hiển nhiên không còn dễ dàng bị Mộ Lăng Hàn ảnh hưởng cảm xúc, mỗi tiếng nói cử động, đều không khác gì đối đãi với người khác.

    Mặc Vũ tâm tình phức tạp, trong lòng thầm mừng thiếu chủ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cũng lo lắng nếu ở cùng nhau cả ngày, không chừng lại sẽ xảy ra chuyện gì.

    Đối với những thứ như tình cảm, đâu thể nói khắc chế, là có thể khắc chế được chứ?

    Giải quyết xong chuyện Lạc Nhật Nhai, nhất định phải giục thiếu chủ mau chóng quay về!

    Trong tương lai, tốt nhất là không nên có bất kỳ liên hệ nào với Mộ Lăng Hàn này.

    Mặc Vũ nhớ tới trước đó trong tộc có người nói qua, thiếu chủ cũng sắp đến tuổi cưới vợ, lấy thân phận của Vân Dực, cùng phong thái tuyệt thế như vậy, tự nhiên có vô số người nhìn chằm chằm chuyện này.

    Nhưng bởi vì chuyện lúc trước Vân Dực đã chém chết nữ nhân tự mình leo lên giường đó, cho nên không ai dám đem chuyện này nói ra.

    Mặc Vũ thầm nghĩ, vẫn nên cùng trưởng lão bàn bạc càng sớm càng tốt, có lẽ hiện tại thiếu chủ như vậy là bởi vì hắn tiếp xúc quá ít với nữ nhân.

    Chờ thật sự cưới vợ, có lẽ những điều đó sẽ không còn là vấn đề.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Vũ càng gấp gáp.

    * * *

    Khi họ tiến về phía trước, Mộ Thanh Lan phát hiện hoàn cảnh dần dần thay đổi, cư dân cũng dần dần giảm xuống.

    Lúc đầu còn có vài địa phương tương đối sinh động, càng về sau chỉ còn lác đác bóng dáng.

    Gió khô thổi tới, mang theo những hạt cát thô.

    Mộ Thanh Lan hơi híp mắt lại.

    Ở biên cương phía Tây Bắc của Thánh Nguyên Đế quốc, có một sa mạc cực kỳ rộng lớn, hẻo lánh ít dấu chân người, cực kỳ nguy hiểm, cũng chính sa mạc này đã ngăn cách Thánh Nguyên Đế Quốc với các nước láng giềng, giảm bớt rất nhiều xung đột.

    Bởi vì họ đều biết rằng không ai trong số họ có thể vượt qua sa mạc này.

    Từng có một người không tin có tà, cố tình muốn xông qua, nhưng cuối cùng lại chết ở sa mạc, có đi mà không có về.

    Trong hàng ngàn năm, bên trong sa mạc đó, không biết đã vùi lấp bao nhiêu thi cốt.

    Chỉ một phần nhỏ của những nơi được liên thông với nhau, cũng là điểm tập trung nổ ra xung đột giữa hai bên.

    Ở nơi xa xa, một tòa thành trì, dần dần xuất hiện ở trước mắt.

    Mộ Thanh Lan đứng lên.

    Cảm giác cổ xưa và nặng nề tràn ngập!

    Đây là điểm quan trọng hàng đầu của biên cương phía Tây Bắc Thánh Nguyên Đế Quốc--

    Cửu Qua!

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
  5. Chương 204: Xử quyết (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan đã đeo mặt nạ lên trên mặt, lại biến thành một thanh niên gầy yếu, nước da vàng, dung mạo bình thường, sau đó lại nhìn về phía Vân Dực.

    Vẻ mặt của Vân Dực rất bình tĩnh.

    Mộ Thanh Lan nhướng mày: "Vân Dực, đừng nói với ta là ngươi định mang cái bộ mặt này đi với ta nhé?"

    Chỉ bằng cái khuôn mặt này, Mộ Thanh Lan có thể chắc chắn, họ sẽ trở thành đối tượng chú ý của mọi người.

    Ở Lâm Châu thì không thành vấn đề, nhưng mà nơi này là Cửu Qua!

    Biên cương là nơi quan trọng, gần như một nửa lực lượng phòng thủ biên giới phía Tây Bắc đều tập trung ở đây!

    Lúc trước, cha và mẹ của Mộ Thanh Lan, chính là thống lĩnh quân đoàn thứ ba đóng ở đây.

    Tầm quan trọng của nó là điều có thể thấy được.

    Nếu bọn họ muốn đi đến Lạc Nhật Nhai thì trước tiên họ phải đi qua Cửu Qua.

    Mộ Thanh Lan biết thân phận của mình ở đây nhạy cảm như thế nào, vì vậy nàng nhất thiết phải thay đổi diện mạo của mình.

    Mà Vân Dực đi theo bên cạnh thì chắc chắn nàng sẽ bị người chú ý tới.

    Lúc này đây, càng ít chuyện rắc rối xảy ra thì càng tốt.

    Vân Dực không thèm để ý đến nàng, mà tiếp tục đi về phía trước.

    Mộ Thanh Lan đuổi theo, vừa định nói gì đó, liền thấy khuôn mặt của Vân Dực, đã xảy ra biến hóa.

    Dường như hắn không có làm gì cả, thế mà các đặc điểm trên khuôn mặt của hắn đã xảy ra thay đổi lớn, ngay lập tức trở nên bình thường.

    Nếu mà đem hắn bỏ ở trong đám đông, thì tuyệt đối sẽ không có ai liếc nhìn lần thứ hai.

    Khóe môi của Mộ Thanh Lan cong lên: "Quả nhiên là Vân thiếu chủ, có đủ các loại bảo vật."

    Khuôn mặt đều có thể dễ dàng thay đổi, đã vậy nhìn còn rất chân thật. Mộ Thanh Lan đang đứng trước mặt hắn, nhưng lại không nhìn ra được khuyết điểm nào.

    Tuy nhiên, khí chất của Vân Dực cũng ngay lập tức xảy ra biến hóa.

    Có điều, bản thân của Mộ Thanh Lan đã biến đổi thành hình dạng của anh trai nàng, cho nên nàng cũng đoán ra một số biện pháp mà Vân Dực sử dụng, chính vì vậy nàng cảm thấy cũng không có gì là bất ngờ cả.

    Đương nhiên, Mộ Thanh Lan vẫn rất là cảm kích sự phối hợp của Vân Dực.

    "Cảm ơn." Mi mắt của Mộ Thanh Lan cong cong.

    Vẻ mặt của Vân Dực không có gì thay đổi, đến cả ánh mắt hắn cũng chả thèm bố thí cho nàng, vẫn cứ đi thẳng về phía trước.

    "Ta muốn bớt chút rắc rối thôi."

    Mộ Thanh Lan cũng không thèm để ý, nàng yêu cầu Giang Đạt Nguyên cũng thay đổi khuôn mặt của mình, mới đi theo nàng.

    Khoảng cách đến Cửu Qua còn có một đoạn, bỗng nhiên Mộ Thanh Lan cảm giác được một hơi thở khác lạ.

    Những bức tường thành màu xám cao trải dài về hai phía, hầu như không nhìn thấy điểm dừng. Trên tường thành, ở mỗi khoảng cách đều có tướng sĩ vũ trang nghiêm túc canh gác.

    Ngoài thành, chỉ trong một thời gian ngắn, Mộ Thanh Lan đã nhìn thấy hai hàng binh lính tuần tra.

    Những người này đều mặc áo giáp màu đen, đầu đội mũ giáp, sau lưng đeo cung tên dài, tay cầm đại đao.

    Một bầu không khí ớn lạnh.

    Mộ Thanh Lan thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt.

    Vẻ mặt của nàng hơi có chút kiềm chế lại, nụ cười ở trên mặt cũng dần dần thu lại, trong mắt hiện lên vẻ trầm ngâm.

    Theo như những gì nàng biết, trăm ngàn năm qua, Cửu Qua đã trải qua vô số cuộc chiến, mà lần nào cũng vô cùng thê thảm.

    Trên thực tế, Cửu Qua dễ thủ khó công, đây là một nơi phòng thủ rất tốt, nếu không nó cũng sẽ không chiếm giữ vị trí quan trọng như vậy.

    Nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên trong những năm qua, kẻ địch đã vô số lần tấn công Cửu Qua.

    Vì vậy những người canh giữ ở đây, đều là đã được chọn lựa kỹ, thiên tài trong thiên tài, cường giả trong cường giả.

    Quân đoàn thứ ba đóng quân ở đây, thật ra chính là do Mộ Phong dẫn dắt, là một quân đoàn có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

    Tuyến phòng thủ ở biên giới Tây Bắc mặc dù rất dài nhưng ai cũng biết, chính Cửu Qua mới là nơi quan trọng nhất.

    Đối với kẻ địch mà nói thì lúc nào bọn họ cũng luôn muốn công phá Cửu Qua.

    Thế nhưng đối với người dân ở Thánh Nguyên Đế Quốc, đặc biệt là mấy đại thế gia ở Đế đô, bọn họ lại là muốn chiếm cứ Cửu Qua.

    Vị trí ở đây quan trọng như vậy, ai có thể trở thành tướng lĩnh ở nơi này, liền chứng minh người này là người bệ hạ coi trọng nhất, thậm chí cả gia tộc sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.

    Ở bên trong Đế đô, giữa các gia tộc thường xuyên xảy ra tranh chấp, trên thực tế, ai nắm binh quyền trong tay, người đó mới có quyền lên tiếng.

    Mà kể từ 5 năm trước, binh quyền của Cửu Qua đã rơi vào tay Mộ Phong, của Mộ gia.

    Chính vì điều này cho nên Mộ gia ở Đế đô lên như diều gặp gió.

    Nhưng không ai ngờ rằng, Mộ Phong và cả năm vạn đại quân, sẽ bị xóa sổ ở Lạc Nhật Nhai!

    Mộ Thanh Lan biết, hiện giờ Cửu Qua, chỉ sợ tình hình đã sớm hỗn loạn, thay trời đổi đất.

    Theo nàng biết, ngày hôm sau sau khi tin tức truyền từ Lạc Nhật Nhai đến Đế đô, thì trong triều đình đã có người đưa ra ý kiến Cửu Qua không thể một ngày không có người lãnh đạo, cho nên họ yêu cầu phải nhanh chóng điều động binh lực đến Cửu Qua, mà theo đó, tự nhiên là cần có một vị tướng quân mới.

    Hiện giờ, vị tướng có cấp bậc cao nhất ở đây là An Bính Hoài.

    Là người của An gia.

    Mộ Thanh Lan nhìn về phía Giang Đạt Nguyên: "Hiện tại, nơi này do An Bính Hoài quyết định hay sao?"

    Giang Đạt Nguyên gật đầu: "Đúng vậy. An Bính Hoài cũng đã ở trong quân đội nhiều năm, rất có thủ đoạn, thực lực của bản thân cũng rất mạnh mẽ. Dưới tình huống lúc ấy, bệ hạ sẽ đề cử An Bính Hoài, đó cũng là trong dự liệu."

    Đoán trước sao?

    Mộ Thanh Lan cười như không cười.

    Mặc dù nàng không biết nhiều về An Bính Hoài cho lắm, nhưng mà, nàng lại biết, An Gia đã nhìn chằm chằm cục thịt mỡ này, đã lâu.

    Thánh Nguyên Đế Quốc rất lớn, tướng quân ở trong Đế đô cũng không ít, những người có thể được đề cử nhiều như vậy, tại sao cố tình lại rơi xuống trên đầu của An Bính Hoài?

    "Ta nhớ rõ, lúc đó hắn ta chỉ mới là Phó thống lĩnh Mạch Hà quân đoàn thứ năm phải không?" Mộ Thanh Lan đùa giỡn nói: "Từ một Phó thống lĩnh Mạch Hà tầm thường đột nhiên thăng cấp trở thành người trong tuyến phòng ngự biên quan trọng yếu nhất-- Đại thống lĩnh Cửu Qua. Thật đúng là làm người ta hâm mộ quá đi."

    Giang Đạt Nguyên nhíu mày, nói: "Tam thiếu, ý của ngài là.."

    Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt: "Ta không có ý gì đâu? Ta cũng chưa nói cái gì mà."

    Giang Đạt Nguyên hiểu rõ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngài nói cũng có lý. Lúc đó thuộc hạ cũng không cảm thấy gì, chỉ nghĩ là hắn ta là người của An Gia, cho nên việc tiếp nhận nơi này cũng bình thường. Bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có hơi nhanh và mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi."

    Mộ Thanh Lan mỉm cười.

    "Cũng không có việc gì, nhưng mà sao hắn lại may mắn như vậy, trước ngày Lạc Nhật Nhai xảy ra sự việc thì vừa lúc hắn ta liền đột phá nhỉ?"

    An Bính Hoài đã dừng lại ở cảnh giới vốn có 5 năm, rất nhiều người đều cho rằng hắn ta đã dừng lại ở đó, thế mà quái nào hắn lại bỗng nhiên thăng cấp, tại lúc mọi người đang vì việc ở Cửu Qua mà xảy ra tranh chấp, thì hắn ta đột nhiên đứng lên, nói một cách nhẹ nhàng là mình đã đột phá.

    Cứ như vậy, trong mắt vị ở trên cao đó, hắn ta tự nhiên là trở thành người thích hợp nhất.

    Vì vậy, trong lúc mọi người tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu, thì cuối cùng An Bính Hoài lại là người dễ dàng thành công nhất.

    Ngay cả Mộ Thanh Lan cũng phải cảm thán một câu, vận may của hắn ta thật tốt.

    Chỉ sau khi Mộ Thanh Lan thu thập thông tin, nàng mới dần phát hiện ra những điều bất thường.

    Mà những manh mối này, chẳng qua được hé lộ ra thôi.

    "Đi thôi! Nhìn xem Cửu Qua bây giờ đã biến thành bộ dạng như thế nào rồi!"

    Mộ Thanh Lan nói xong, liền dẫn đầu đi!

    Khi vẫn còn một khoảng cách nữa, đoàn người của Mộ Thanh Lan, đã từ trên không trung xuống dưới.

    Cửu Qua được bảo vệ nghiêm ngặt, có một số quy định cực kỳ nghiêm khắc.

    Khi mà đến gần tường thành ở trong phạm vi đã được quy định thì không được phép đi trên không.

    Một khi vi phạm thì những tướng sĩ thủ thành có thể trực tiếp bắn chết.

    Bất kể là vì lí do gì, càng không bàn đến thân phận của người đó.

    Tuy nhiên, cho dù hẻo lánh ít dấu chân người, những vẫn có lác đác vài người đi qua cổng thành.

    Mộ Thanh Lan và Vân Dực liếc nhau, đồng thời đi lên.

    Không có gì đáng phải ngạc nhiên, bốn người đều bị chặn lại, kiểm tra thân phận.

    "Là ai, đang làm gì?"

    Cửa thành nơi này so với Lâm Châu lớn hơn vài lần, cửa thành hai bên có chừng ba bốn mươi hộ vệ.

    Chỉ cần nhìn vào quy mô này, liền không phải Lâm Châu có thể so sánh được.

    Giang Đạt Nguyên tiến lên một bước, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười thành thật.

    "Các vị binh gia, chúng ta đến đây là để đi thăm người thân."

    Mấy người binh lính nhíu mày: "Thăm người thân? Đây là nơi canh phòng nghiêm ngặt, thăm người thân gì?"

    Giang Đạt Nguyên vội vàng nói: "Thưa các ngài binh gia, các ngài có điều không biết, đại thiếu gia của tiểu nhân là tới đây tham gia quân ngũ! Đã hai năm chưa trở về, lão gia phu nhân ở nhà đều rất nhớ, cho nên đã để nhị thiếu gia đến đây thăm nom. Ngài xem, đây là giấy chỉ dẫn của chúng ta."

    Vừa nói, Giang Đạt Nguyên lấy ra tờ giấy từ trong ngực, cung kính đưa qua.

    Nghe điều này, khuôn mặt của những binh lính ngay lập tức tốt hơn một ít.

    Hầu hết họ cũng đều đi xa nhà lâu ngày không về, nhìn thấy cảnh này, họ cũng đồng cảm như chính bản thân mình cũng như vậy, cho nên vẻ mặt của họ hòa nhã hơn rất nhiều.

    "Tham gia quân ngũ? Thế đại thiếu gia nhà ngươi tên là gì, ở trong đội nào? Hãy nói ra, có lẽ chúng ta có thể biết đến!"

    Giang Đạt Nguyên gật đầu liên tục: "Đại thiếu gia của chúng ta tên là Triệu Thanh Sơn, ngài ấy là đội trưởng của tiểu đội thứ chín thuộc quân đoàn thứ ba."

    Không ngờ tới, lời này vừa nói ra, sắc mặt của những binh lính kia đột nhiên thay đổi.

    "Quân đoàn thứ ba, tiểu đội thứ chín?" Giọng nói của một người binh sĩ có chút quái dị, hắn ta nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ: "Triệu Thanh Sơn?"

    Mộ Thanh Lan trong lòng khẽ động.

    Có cái gì đó không ổn.

    Giang Đạt Nguyên là đội trưởng của tiểu đội thứ bảy, theo như lời hắn nói, lúc đó Mộ Phong đã dẫn hơn một nửa binh lực của quân đoàn thứ ba đến Lạc Nhật Nhai, kết quả toàn quân bị diệt, từ tiểu đội thứ nhất đến tiểu đội thứ bảy, hầu như không ai sống sót. Tiểu đội thứ tám, tiểu đội thứ chín và tiểu đội thứ mười đều ở lại và may mắn sống sót.

    Mà Triệu Thanh Sơn cùng Giang Đạt Nguyên lại chính là bạn vào sinh ra tử.

    Giang Đạt Nguyên biết rõ hoàn cảnh gia đình của Triệu Thanh Sơn, cho nên lúc ở Lâm Châu, Mộ Thanh Lan đã bảo hắn đi chuẩn bị một số đồ vật, chính là dùng giấy chỉ dẫn để chứng minh thân phận.

    Chỉ cần bọn họ không tìm được người nhà của Triệu Thanh Sơn thì sự việc này sẽ không thể bị nhìn thấu.

    Mộ Thanh Lan vốn định lợi dụng thân phận này lẻn vào, trước tiên tìm hiểu tình huống của Cửu Qua rồi sau đó mới làm ra quyết định.

    Nhưng có vẻ như đã hơi muộn rồi.

    Giang Đạt Nguyên ngập ngừng hỏi: "Các vị binh gia, làm sao vậy? Chẳng lẽ đại thiếu gia của nhà ta đã xảy ra chuyện gì?"

    Những binh lính đó liếc nhìn nhau:

    "Không lẽ các ngươi không biết, mấy tháng trước, người của quân đoàn thứ ba đều đã chết ở Lạc Nhật Nhai sao?"

    Giang Đạt Nguyên vội vàng nói: "Đúng vậy! Sau khi nghe tin này, chúng ta mới rất lo lắng, cho nên lập tức đến đây! Các vị binh gia là có ý gì, chẳng lẽ --"

    Mộ Thanh Lan tiến lên một bước, tựa hồ có chút hoảng hốt, vẻ mặt lo lắng nói: "Nói cho ta biết, ca ca của ta đã xảy ra chuyện gì?"

    Một người lính mở miệng, giọng điệu có chút khó hiểu.

    "Thật ra thì hắn may mắn, không có chết. Thế nhưng.. Hắn cũng gần chết rồi."

    Lúc này Giang Đạt Nguyên thật sự lo lắng: "Ngài nói chết ở đây là có ý gì?"

    "An thống lĩnh đã điều tra kỹ sự việc ở Lạc Nhật Nhai và phát hiện ra thân phận của Triệu Thanh Sơn rất đáng ngờ, hắn dường như bị nghi ngờ là thông đồng với kẻ địch, mấy ngày hôm trước đã bắt lại!"

    Trong lòng của Mộ Thanh Lan chùng xuống.

    "Ca ca ta tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy! Nơi này nhất định có oan tình! Hiện tại anh ta đang bị giam ở đâu?"

    Mấy người binh lính nghe vậy đều hoảng sợ nghiêm mặt nói: "Ngươi nói bậy gì đó? An thống lĩnh anh minh lợi hại, tự mình điều ra kỹ lưỡng chuyện này, làm sao có thể xảy ra sự việc oan ức ở đây chứ? Ngươi đây là vu khống! Cẩn thận sẽ bắt các ngươi lại, cùng xử lý với bọn họ!"

    Mộ Thanh Lan càng cảm thấy bất an: "Bọn họ?"

    Giang Đạt Nguyên cũng là lập tức nhận ra điều gì đó: "Cái gì bọn họ? Chẳng lẽ không chỉ là hắn.."

    Binh lính đó cười khẩy một tiếng.

    "Đương nhiên không chỉ có hắn! Còn có Lưu Khải Toàn! Bọn họ cùng nhau cấu kết, làm gian tế, trong mấy ngày nữa sẽ cùng nhau bị xử tử!"

    Giang Đạt Nguyên giật mình-- Lưu Khải Toàn, đội trưởng của tiểu đội thứ mười!

    An Bính Hoài đây là muốn làm cái gì?

    Làm cái gì?

    Mộ Thanh Lan trong lòng lạnh lùng cười một tiếng.

    An Bính Hoài đã nóng lòng muốn đem hết tất cả người của cha xử lí hết, hắn ta đã phát hiện ra điều gì, hay là muốn..

    Nhổ cỏ tận gốc?

    Hắn ta rốt cuộc, đang sợ cái gì?

    (Xong chương)
     
  6. Chương 205: Tay (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 21 others like this.
  7. Chương 206: Tiểu viện đổ nát (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 20 others like this.
  8. Chương 207: Bí mật (canh ba)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 17 others like this.
  9. Chương 208: Không sợ chết (canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Giang Đạt Nguyên căng thẳng, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nghe Mộ Thanh Lan nói như vậy, trong lòng cũng trở nên lo lắng.

    "Vậy thì chúng ta nên làm gì đây? Hôm nay Lý Hồng Phi đã nói, cả Triệu Thanh Sơn và Lưu Khải Toàn đều đang bị giam giữ trong phòng giam được canh phòng nghiêm ngặt nhất của Cửu Qua, không ai được phép đến gần họ. Sau hai ngày nữa họ sẽ bị xử tử! Chúng ta, chúng ta làm sao có thể cướp ngục được?"

    Dựa vào mấy người bọn họ, quả thực là tìm chết!

    Cho dù có Vân Dực, chỉ sợ cũng không thể ngăn được hàng trăm hàng ngàn binh lính của Cửu Qua!

    Nhưng Mộ Thanh Lan lại nói: "Cướp ngục? Tại sao phải cướp ngục? Không nói đến chuyện này không có tính khả thi gì, cho dù thành công, cũng tương đương với hoàn toàn xác nhận tội danh của bọn họ."

    "Vậy.."

    Đôi mắt và lông mày của Mộ Thanh Lan hơi cong lên.

    "Bây giờ, ta càng ngày càng tò mò về An Bính Hoài này.."

    * * *

    Trở lại khách điếm, mấy người Mộ Thanh Lan đi về phía phòng, khi đến cửa phòng Vân Dực, Mặc Vũ ôm quyền nói lời từ biệt với Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan cười nói: "Hôm nay rất cảm tạ ngươi."

    Mặc Vũ vội vàng nói: "Không dám nhận."

    Trên thực tế, sau ngày hôm nay, cách nhìn của hắn về Mộ Lăng Hàn đã thay đổi rất nhiều.

    Những việc Mộ Lăng Hàn làm hôm nay có thể nói là rất bí mật, nhưng hắn cũng không cố ý làm Mặc Vũ đi ra, mà ngược lại rất thẳng thắn thành khẩn.

    Cảm giác được tin tưởng này thật tuyệt.

    Thành kiến trong lòng Mặc Vũ đã giảm bớt một chút, cảm thấy chỉ cần Mộ Lăng Hàn cùng thiếu gia giữ khoảng cách, trái lại có thể coi là bạn tốt.

    "Vậy chúng ta trở về trước."

    Mộ Thanh Lan nói xong liền dẫn Giang Đạt Nguyên đến phòng của mình ở bên cạnh.

    Mặc Vũ gật đầu, nhìn bọn họ rời đi, sau đó cũng xoay người đi vào phòng.

    Kết quả vừa bước vào, liền nhìn thấy Vân Dực đang đứng chắp tay sau lưng, hơi thở quanh người lạnh như nước.

    "Chủ tử."

    Vân Dực im lặng.

    Mặc Vũ có chút kỳ quái, thiếu chủ hôm nay hình như có chút khác thường?

    "Mặc Vũ, ta nhớ ngươi lần trước đột phá là hai tháng trước."

    Vân Dực đột ngột lên tiếng, giọng điệu đều đều, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

    Mặc Vũ càng thêm mông lung, gật đầu: "Làm khó chủ tử nhớ rõ, đúng là hai tháng trước."

    Vân Dực cuối cùng cũng quay lại, lặng lẽ nhìn Mặc Vũ bằng một đôi mắt sâu không lường được. Một lúc sau, mới nói:

    "Ừm, thực lực không yếu."

    Phản ứng, cũng rất nhạy bén đấy.

    Mặc Vũ đột nhiên hoảng sợ.

    Thiếu chủ đây là.. Tại sao trông có vẻ tức giận nhỉ?

    Nhưng Mặc Vũ hắn dường như không làm gì cả mà!

    Có điều, Mặc Vũ đã quen với vẻ mặt vạn năm như vậy của thiếu chủ, giờ phút này hắn có thể khẳng định thiếu chủ thật sự đang tức giận, mà cơn tức giận này, có vẻ như là nhằm vào hắn.

    Sau khi nghĩ về điều đó, Mặc Vũ cảm thấy gần đây mình đúng là không làm gì sai.

    Vì thế, hắn thật cẩn thận cung cung kính kính mở miệng:

    "Đa tạ chủ tử khen ngợi. Thuộc hạ vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều ạ."

    Vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều?

    Nếu không khiếm khuyết, chẳng phải là đã ôm người ta vào lòng rồi sao?

    Giữa lông mày và đôi mắt của Vân Dực, đột nhiên giống như được bao phủ bởi một lớp băng giá.

    Mặc Vũ càng cảm thấy bất an.

    "Chúng ta với hắn không phải là người cùng một đường, sau này tránh xa hắn một chút."

    Sau khi chờ đợi một lúc, mới nghe thấy một câu đó của Vân Dực.

    Mặc Vũ mông lung - cái gì? Tránh xa ai?

    Ngay sau đó, hắn đã phản ứng lại.

    Mộ Lăng Hàn?

    Thiếu chủ đây là có ý gì?

    Xem ra, thiếu chủ không chỉ hoàn toàn tỉnh ngộ, mà còn hoàn toàn khai ngộ!

    Mặc Vũ trong lòng vui buồn lẫn lộn, cảm thấy lo lắng lúc trước thật sự không cần thiết, thiếu chủ là người như thế nào? Làm sao có thể để mình làm ra những điều hoang đường đó?

    Nhìn xem, không cần hắn nói, thiếu chủ đã tự mình nói ra rồi!

    Mặc Vũ vội vàng gật đầu: "Vâng!"

    Tuy nhiên, trong lòng Mặc Vũ đã thay đổi rất nhiều cách nhìn về Mộ Lăng Hàn, nếu có thể làm bạn với một người như vậy thì thật tuyệt.

    Nhìn thấy sự xa cách nhàn nhạt giữa lông mày và ánh mắt của thiếu chủ, sau khi Mặc Vũ vui mừng, thì cũng cảm thấy hơi tiếc cho Mộ Lăng Hàn.

    Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, hắn đã biết một số điều về Mộ Lăng Hàn.

    Hắn thật ra khá sốc, Mộ Lăng Hàn vậy mà đã gặp thiếu chủ ở trong Trung Nguyên Bí Cảnh.

    Có thể tiến vào Trung Nguyên Bí Cảnh ít nhất cũng chứng tỏ hắn cực kỳ tài giỏi.

    Ở một nơi như Thánh Nguyên Đế quốc như vậy, quả thực không dễ dàng mới có được một nhân vật như vậy xuất hiện.

    Nhưng mà sau đó, đúng là một điều đáng tiếc.

    Thiên tài, có thể trưởng thành, thực ra đã ít lại càng thêm ít.

    Nếu Mộ Lăng Hàn có bối cảnh tốt hơn, thì cái gọi là "phế vật" đó sẽ không thành vấn đề, huống chi bây giờ, hắn đã khôi phục lại tu vi bằng cách dựa vào năng lực của chính mình, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, thậm chí Mặc Vũ cũng có chút khâm phục.

    Không nói đến những thứ khác, thì thiếu niên này, rất xuất sắc.

    Thiếu chủ phong thái tuyệt thế, hầu như cái gì cũng vô song, nhưng cũng bởi vậy, khó tránh khỏi quá mức cô độc.

    Bây giờ khó khăn lắm mới tìm thấy một Mộ Lăng Hàn mà hắn có thể coi trọng, nhưng phải cố tình tránh xa.

    Mặc Vũ do dự một hồi, chợt nghe Vân Dực nói: "Có lời gì cứ nói đi."

    Mặc Vũ giật mình, rối rắm không thôi, cuối cùng vẫn là mở miệng nói:

    "Chủ tử, kỳ thật thuộc hạ cảm thấy, ngoại trừ những thứ khác, người ta vẫn là rất tốt.."

    Hắn còn chưa nói xong, liền cảm thấy ánh mắt Vân Dực vô cùng lạnh lùng, rơi vào trên người mình.

    "Ồ?"

    Vân Dực hơi cao giọng, như thể khá hứng thú.

    Nhưng mà, Mặc Vũ lại biết, thiếu chủ đây là thật sự tức giận!

    Mặc Vũ lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ đi quá giới hạn, thỉnh ngài trách phạt!"

    Với một cái giật mình, cuối cùng hắn cũng thanh tỉnh - vừa rồi hắn đang làm cái quái gì vậy, thế nhưng đang giúp Mộ Lăng Hàn nói chuyện?

    Chẳng lẽ hắn điên rồi!

    Thiếu chủ vừa mới xa lánh Mộ Lăng Hàn, vậy mà hắn lại nói ra những lời như vậy, đây chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao!

    "Người rất tốt? Vậy ngươi nói cho ta biết, điều gì tốt?"

    Vân Dực từ trên cao nhìn xuống Mặc Vũ, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong căn phòng trống rỗng, như thể đang thẩm vấn.

    Mặc Vũ hận không thể tự tát vào mặt mình, rút lại những gì vừa nói!

    Hắn không nên suy nghĩ nhiều! Giải quyết mọi chuyện ở đây không phải tốt rồi sao!

    Còn Mộ Lăng Hàn ra sao, có liên quan gì đến họ?

    "Thuộc hạ biết sai!"

    Mặc Vũ cúi đầu quỳ trên mặt đất, Vân Dực cũng không nói thêm lời nào, nhưng Mặc Vũ có thể cảm giác được ánh mắt nhàn nhạt lạnh lùng đó rơi vào trên người mình, áp lực vô hình khiến hắn không dám động đậy một chút nào.

    Không biết qua bao lâu, bầu không khí băng giá đó cuối cùng cũng tan vỡ.

    "Đứng lên đi."

    Mặc Vũ như được đại xá, lập tức cảm tạ ân đức mới đứng lên.

    Một cơn gió thổi qua, sau lưng và trán đều lạnh buốt.

    Lúc này hắn mới phát hiện cả người mình đều là mồ hôi lạnh.

    Căn phòng sau đó chìm vào im lặng.

    Vân Dật liếc nhìn Mặc Vũ, Nguyên thần truyền âm.

    "Tình hình hôm nay thế nào."

    Mặc Vũ lập tức phản ứng lại, dùng phương thức đồng dạng đáp:

    "Thiếu chủ, Mộ tam thiếu hình như đối rất quen thuộc với phủ Thống lĩnh, nhưng theo chính hắn đã nói, xác thực là lần đầu tiên hắn tới Cửu Qua, và tiến vào Phủ Thống lĩnh. Mà bên trong phủ Thống lĩnh đó, cũng rất là kỳ quái, có một cái viện rất đổ nát, người trong phủ Thống lĩnh hình như rất kiêng kỵ nơi đó, không rõ nguyên nhân vì sao. Mặc khác, Giang Đạt Nguyên tìm hiểu được tin tức, nói người bọn họ định tìm trước đó đã đầu phục An Bính Hoài. Mà Triệu Thanh Sơn đó dường như biết cái gì, cho nên, Mộ tam thiếu tối nay dự định lại tới thăm phủ Thống lĩnh."

    Lông mày kiếm của Vân Dực khẽ động.

    "Hắn đúng là không sợ chết."

    * * *

    Mộ Thanh Lan ở trong phòng nghỉ ngơi hai canh giờ, chờ đến nửa đêm, mới lặng lẽ đi ra ngoài.

    Cơ thể nàng ẩn trong chiếc áo đen, trong bóng tối, càng không thể nhìn rõ hình dạng.

    Cửu Qua tuy lớn, nhưng Mộ Thanh Lan đã ghi nhớ rất kỹ địa hình trong đầu, cho nên cho dù là ban đêm, nàng cũng đi rất thuận lợi, rất nhanh đã đến phủ Thống lĩnh.

    Đương nhiên, vẫn là chui vào qua cái lỗ nhỏ không ai qua lại đó.

    Khoảng sân hoang vu, vào ban đêm trông còn âm u hơn.

    Đêm nay, mây đen che khuất mặt trăng, ánh sáng rất mờ, nhưng đối với Mộ Thanh Lan mà nói, lại thật tuyệt vời.

    Nàng lại đợi sau cổng sân.

    Một lúc sau, quả nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân.

    "Nửa đêm rồi mà còn phải tới, thật sự là xui xẻo!"

    "Còn cách nào đâu, ai bảo chúng ta là bộ phận cũ, người ta đối với chúng ta có thành kiến cùng rào cản, tống cổ chúng ta tới đây, cũng là chuyện bình thường."

    "Ngươi nói chúng ta có lỗi gì? Không phải bởi vì chúng ta từng là thuộc hạ của người nọ sao? Vậy mà lại giày vò chúng ta như vậy đấy! Mộ Phong đó đã chết rồi thì thôi đi, vậy mà còn để lại cho chúng ta bao nhiêu phiền toái!"

    "Im lặng! Nhỏ giọng lại! Còn dám nhắc đến tên người đó sao, cẩn thận kẻo bị nghe thấy, ngày mai sẽ cắt lưỡi của ngươi! Nhìn Triệu Thanh Sơn và Lưu Khải Toàn kìa, ngươi thấy là kết cục ra sao rồi đấy?"

    "Hừ, đó là bọn họ ngu xuẩn! Lại nhìn Lý Hồng Phi đại nhân, hiện tại rất tự cao tự đại đấy!"

    "He he, nói nhiều chuyện vô dụng vậy làm gì? Có bản lĩnh này, lão tử thà trở về sớm một chút, tiểu mỹ nhân đó chính là đang chờ ta đấy, ha ha!"

    Một đám người cười vang: "Cả ngày nói mấy chuyện hư hỏng đó như vậy, ngươi có phiền không! Trong đầu toàn là mấy thứ này!"

    Nói xong, một đám người vừa cười vừa chửi rủa rời đi.

    Đột nhiên, một cục đá từ trong tay Mộ Thanh Lan bay ra, rơi xuống cách đó không xa.

    Động tĩnh này lập tức khiến mấy người giật mình.

    "Ai?"

    Một người đột nhiên nói: "Ta đi xem!"

    Nói xong, dẫn đầu tiến đến.

    Mà mấy người phía sau cũng dần dần đi tới.

    Mộ Thanh Lan lặng lẽ tiến lên, bịt miệng người cuối cùng, đồng thời, chủy thủ đã chuẩn bị sẵn trong tay đâm thật sâu vào cổ người đó!

    Sự chú ý của mấy người đó đều ở phía trước, nên không ai chú ý đến những gì đã xảy ra phía sau.

    Mộ Thanh Lan vội vàng kéo người này sang một bên, trốn sau cửa hông.

    "Không có người nào cả!"

    Người điều tra đầu tiên thở phào nhẹ nhõm.

    "Chỉ giỏi nghi thần nghi quỷ! Ai lại tới cái chỗ như thế này chứ! Đi thôi!"

    Những người phía sau cũng đều thả lỏng.

    "Đúng vậy, đừng tự hù dọa chính mình, nơi này, quỷ cũng sẽ không tới, ha ha!"

    "Đi thôi đi thôi!"

    Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người phát hiện có gì đó không đúng.

    "Này, Dư Lão Tứ đâu?"

    "Vừa rồi còn ở phía sau mà?"

    Ngay tại lúc mấy người đó đang thắc mắc, Mộ Thanh Lan đã thay quần áo của người đàn ông đó, từ trong bóng tối đi tới.

    "Đến đây!"

    Hình dáng, hành động và giọng nói gần như y hệt người đó!

    Trời tối, không nhìn rõ mặt nên mấy người cũng không để ý gì.

    "Được rồi, được rồi, đi thôi!"

    Mộ Thanh Lan thong thả đi theo.

    (Xong chương)
     
  10. Chương 209: An Bính Hoài (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana45 and 16 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...