Bài viết: 778 

Chương 200: Tính sổ (canh hai)
Mộ Thanh Lan hơi mở to hai mắt.
Nàng có bao giờ nhìn thấy một con.. sói nhỏ như thế đâu nhỉ?
Vật nhỏ lúc này gần như đã hoàn toàn bò ra ngoài, to khoảng bằng lòng bàn tay, toàn thân đều đen tuyền, chỉ có đôi mắt là có màu vàng kim rực rỡ, trên trán còn có một chút trắng.
Tuy hơi nhỏ, nhưng đây đích thực là một con sói..
Mộ Thanh Lan nhìn xung quanh nó, quả cầu ánh sáng trắng đó lúc này đã mờ đi, giống như những mảnh vỏ sò màu trắng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một số hoa văn kỳ lạ.
Nó cúi đầu, cắn thành từng miếng ăn răng rắc răng rắc.
Chẳng mấy chốc, một đống mảnh vụn đã bị nó ăn sạch.
Mộ Thanh Lan do dự một chút, trong lòng hỏi: "Tuyết U, đây là Nguyên thú gì vậy?"
Tại sao nàng cảm thấy trước nay chưa từng nghe qua nhỉ?
Tuyết U dừng lại một lúc lâu, mới có hơi do dự nói: "Ta cũng chưa thấy qua. Trông nó giống như một con sói, nhưng ta chưa từng nghe nói có con sói nào có thân màu đen và đôi mắt màu vàng cả."
Mộ Thanh Lan khẽ nhíu mày.
Ngay cả Tuyết U cũng không biết sao?
Trong lúc Mộ Thanh Lan đang âm thầm suy nghĩ, Vân Dực cũng đi tới bên cạnh, nhìn con sói đen nhỏ đó.
Mộ Thanh Lan hỏi: "Ngươi biết đây là loại Nguyên thú gì sao?"
Vân Dực kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ biết.
Không ngờ, thế nhưng Vân Dực cũng lắc đầu.
"Trong" Vạn Thú Lục ", dường như không có một con Nguyên thú như vậy tồn tại."
Mộ Thanh Lan bây giờ thực sự tò mò.
Nguyên thú là một chủng tộc cực kỳ lớn và phức tạp, hầu như tất cả những Nguyên thú đã từng xuất hiện đều được ghi vào trong Vạn Thú Lục, nhưng tại sao lại không có nó?
Mộ Thanh Lan nhìn vào vật nhỏ.
Lúc này, trên người nó không có dao động năng lượng nào, lơ lửng giữa không trung, hai mắt ướt át, đang nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.
Bất kỳ ai nhìn thấy sự tin tưởng và gắn bó trong đôi mắt đó, đều sẽ không thể liên kết nó với quả cầu ánh sáng khủng khiếp trước đó!
Mộ Thanh Lan không ngờ rằng, nữ nhân đó đã chờ đợi khổ sở ba mươi năm, lại là vì một con Nguyên thú vô danh!
Mặc dù lúc này trông nó rất mềm mại dễ thương, nhưng Mộ Thanh Lan lại nhớ rõ thủ đoạn và thực lực trước đó của nó!
Dễ dàng bóp chết cường giả Hư Không Cảnh.. Ai có thể ngờ, một con sói đen nhỏ như vậy lại làm được!
Nó to nhất chỉ bằng lòng bàn tay của Mộ Thanh Lan mà thôi!
Cả Mộ Thanh Lan và Vân Dực đều im lặng nhìn vật nhỏ.
Nó dùng một đôi mắt màu vàng kim rực rỡ nhìn Mộ Thanh Lan, sau khi ăn xong, đột nhiên nhấc chân, tiến lên một bước --
Vân Dực đột nhiên tiến lên một bước, không biểu cảm chặn Mộ Thanh Lan.
Vật nhỏ đó ngước lên, nhìn vào Vân Dực.
Đôi mắt đó thuần khiết trong sáng, như thể không hiểu tại sao Vân Dực lại cản đường.
Tuy nhiên, nó lại cực kỳ mẫn cảm, lập tức cảm nhận được địch ý từ thiếu niên áo trắng trước mặt.
Nó giơ chân lên, dường như muốn lui về phía sau, lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Thanh Lan.
"Ngao hu."
Lần này tiếng kêu có vẻ đau khổ, như cầu xin điều gì.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Mộ Thanh Lan cảm thấy trong tiếng kêu kia có một tia ủy khuất.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, cảm thấy tình huống hiện tại có hơi kỳ quái.
Nàng tiến lên một bước, rồi cau mày ngạc nhiên:
"Nhất phẩm*?"
*phẩm: Cấp (dành cho thú)
Nếu không phải vừa rồi nàng đã trải qua mọi chuyện, có lẽ nàng đã tin vào kết quả này.
Nhưng điều này rõ ràng là không thể!
Tiểu hắc lang (con sói nhỏ màu đen) dường như hiểu những gì Mộ Thanh Lan đang nói, chớp mắt một cái, khí tức trên người nó nháy mắt đã xảy ra biến hóa.
Sắc mặt Mộ Thanh Lan hơi thay đổi.
"Nhị phẩm?"
Nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng tiểu hắc lang này lại có thể biến hóa cấp bậc?
"Chẳng lẽ.. vừa mới ra ngoài, còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực?" Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại không quá tin tưởng cách nói này.
Bất luận một Nguyên thú nào một khi vừa sinh ra, đều sẽ trực tiếp xác định cấp bậc, có một ít Nguyên thú cao cấp khi lớn lên sẽ dần dần tăng lên phẩm cấp, thậm chí có một số tồn tại hiếm thấy còn có thể tiến hóa thành Thần thú.
Ví dụ như Hỏa Linh Nguyên Sư thuộc loại trước, còn Chu Tước thuộc loại sau.
Mộ Thanh Lan vừa vặn gặp qua con của hai loại Nguyên thú này, cho dù cường hãn như Chu Tước, nhưng ngay khi phá ra thì cấp bậc cũng đã được xác định!
Đúng lúc này, Vân Dực lại đột nhiên lên tiếng.
"Đã là tam phẩm."
Cái gì?
Mộ Thanh Lan lập tức lấy lại tinh thần, nhìn vào con sói nhỏ màu đen đó, quả nhiên phát hiện bất quá chỉ mới một lát, khí thế trên thân của nó, vậy mà vẫn còn đang biến hóa!
Từ nhất phẩm đến tam phẩm, điều này thật là quái dị quá?
Mộ Thanh Lan cảm thấy chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của mình, khẽ nhíu mày.
Dường như nhìn thấy Mộ Thanh Lan nhíu mày, trong mắt tiểu hắc lang lộ ra một sắc thái nghiêm túc, khí thế quanh thân liền quay ngược trở về nhị phẩm!
Trong cổ họng phát ra hai tiếng ngao hu khe khẽ.
Có vẻ đang lấy lòng.
Mộ Thanh Lan: "..."
Chính xác thì đây là con gì?
"Nó đúng là một con Nguyên thú, hơn nữa trên người nó cũng không có thứ gì che giấu cấp bậc." Vân Dực nhìn một hồi, con ngươi dán chặt vào con sói đen nhỏ.
Trên đời này, vậy mà còn có Nguyên thú có thể tùy ý thay đổi cấp bậc sao?
Ánh mắt Mộ Thanh Lan hơi lóe, nhìn tiểu hắc lang hỏi:
"Nơi này là địa bàn của ngươi à?"
Tiểu hắc lang nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, sau đó gật mạnh đầu.
Có thể nghe hiểu được lời nói của con người, còn diễn đạt ý của mình một cách rõ ràng như vậy, cấp bậc không thể thấp được.
Mộ Thanh Lan lại chỉ vào mặt nước.
"Là ngươi phong tỏa nơi này, để cho chúng ta không thể đi ra ngoài?"
Tiểu hắc lang lại gật đầu, lần này còn có chút kiêu ngạo.
Mộ Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy, ngươi có thể đưa chúng ta đi ra ngoài được không?"
* * *
Trên đỉnh núi, Giang Đạt Nguyên và Mặc Vũ nhìn cái khe đen nhánh đó, đều cảm thấy hơi lo lắng.
Giang Đạt Nguyên nhịn không được đi tới đi lui, nhưng hắn vẫn không thể xua tan sự căng thẳng và lo lắng trong lòng.
"Ngươi nói xem, cũng đã qua nửa giờ rồi, vì sao Tam thiếu cùng với Vân thiếu chủ vẫn chưa lên?"
Kỳ thật Mặc Vũ cũng cảm thấy thời gian đúng là đã có hơi lâu, nhưng mà đi theo Vân Dực nhiều năm, trong mắt hắn, trên đời này không có chuyện gì mà Vân Dực không thể làm được, vì vậy lúc này thật ra hắn lại cảm thấy an tâm hơn Giang Đạt Nguyên một ít.
"Yên tâm đi, thiếu chủ nhất định có thể cứu được Mộ tam thiếu." Mặc Vũ nói, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cũng vẫn luôn nhìn xuống phía dưới.
Tuy nhiên, dưới màn đêm, khe rãnh lại quá sâu, nên tự nhiên không nhìn thấy gì.
Giang Đạt Nguyên rối rắm không thôi, hắn tự nhiên tin tưởng vào thực lực của Vân Dực, nhưng mấu chốt là đối phương cũng không yếu!
Thậm chí, nó còn vượt qua tất bọn họ!
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, phía dưới không có động tĩnh, làm sao không khiến bọn họ lo lắng được chứ?
"Hay, để ta đi xuống xem một chút!"
Giang Đạt Nguyên còn chưa tới mép vực, đã bị Mặc Vũ ngăn lại: "Hiện tại đi xuống thật sự không thích hợp. Có lẽ bọn họ sắp lên rồi. Hiện tại chúng ta đi xuống, có thể sẽ gây thêm phiền phức. Hãy đợi thêm lát nữa đi."
Giang Đạt Nguyên cau mày, một lúc sau, mới nói: "Được rồi. Lại chờ thêm mười lăm phút. Nếu họ vẫn chưa lên, thì dù thế nào ta cũng phải xuống."
Mặc Vũ vỗ vai hắn.
Đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến một trận tiếng nước.
Ào ào --
Tiếng nước dâng trào, như thể nó đang lang thang va vào thứ gì đó.
Mặc Vũ và Giang Đạt Nguyên nhìn nhau.
"Tại sao lại có tiếng nước? Không phải phía dưới chỉ là dây leo màu đen đó thôi sao?"
"Không biết, mà hình như là tới rồi!" Nguyên thần của Mặc Vũ dò ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là thiếu chủ!"
Giang Đạt Nguyên cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc đó, lập tức một tảng đá trong lòng rơi xuống đất.
Cả hai người đều tràn đầy vui mừng, vội vàng chờ đợi ở rìa khe rãnh.
Ào ào!
Tiếng nước vỡ vang lên rất rõ ràng.
Sau đó, hai bóng người, một đen một trắng, cuối cùng cũng bay lên, xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người!
"Thiếu chủ!"
"Tam thiếu!"
Hai người cuối cùng cũng đáp xuống đỉnh núi.
Giang Đạt Nguyên và Mặc Vũ tràn đầy phấn khích chạy đến.
Tuy nhiên, chưa đến gần, dường như đã phát hiện có điều gì đó không ổn.
Bên cạnh hai người họ, hình như có gì đó..
Giống như, là một.. con sói?
Mộ Thanh Lan nhướng mày, liếc nhìn Giang Đạt Nguyên.
"Yên tâm đi, thiếu gia của ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy."
Lòng Giang Đạt Nguyên tràn đầy vui mừng, nhưng lại nhận thấy sắc mặt của Mộ Thanh Lan có chút tái nhợt, toàn thân ướt đẫm, trông có hơi chật vật.
Mắt của hắn chua xót: "Tam thiếu, chỉ cần ngài không sao là tốt rồi! Thuộc hạ thật bất tài!"
Mộ Thanh Lan lắc lắc tay: "Ta và ngươi đều không phải đối thủ của một cường giả Hư Không Cảnh trung kỳ, ngươi cũng đừng tự trách. Sau này tận lực tu luyện, trở nên mạnh hơn là được."
Giang Đạt Nguyên gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Mặc Vũ cũng nhìn thấy thân thể thiếu chủ của mình mặc dù không ướt như Mộ Thanh Lan, nhưng vẫn có vài chỗ bị dính nước, trong lòng thầm kinh hãi.
Xem ra phía dưới, quả thực cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng không sao, thiếu chủ hình như cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng.. biểu cảm sao lại có chút không thích hợp nhỉ?
Mộ Thanh Lan nhìn con sói đen nhỏ trước mặt.
"Đa tạ ngươi."
Mặc dù rắc rối này cũng do con sói nhỏ này gây ra, nhưng không hiểu sao sau khi nó phá vỡ quả cầu ánh sáng đó, nó giống như đã thay đổi tính cách, không còn đuổi theo nàng để lấy Phật Âm Liên nữa, thay vào đó rất ngoan ngoãn.
Tiểu hắc lang chớp chớp mắt.
Mộ Thanh Lan hít sâu một hơi, nheo mắt --
"Phù, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành! Suýt nữa thì đã chết ngạt rồi!"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Vân Dực bên cạnh nhẹ giọng nói:
"Xem ra vừa rồi còn chưa đủ trong lành."
Động tác của Mộ Thanh Lan cứng đờ, cứng ngắc quay đầu lại, nhưng lại có hơi không dám nhìn vào mắt Vân Dực.
Vân Dực lại đột nhiên cười một tiếng:
"Bây giờ, đã đến lúc giải quyết món nợ này rồi."
(Xong chương)
Nàng có bao giờ nhìn thấy một con.. sói nhỏ như thế đâu nhỉ?
Vật nhỏ lúc này gần như đã hoàn toàn bò ra ngoài, to khoảng bằng lòng bàn tay, toàn thân đều đen tuyền, chỉ có đôi mắt là có màu vàng kim rực rỡ, trên trán còn có một chút trắng.
Tuy hơi nhỏ, nhưng đây đích thực là một con sói..
Mộ Thanh Lan nhìn xung quanh nó, quả cầu ánh sáng trắng đó lúc này đã mờ đi, giống như những mảnh vỏ sò màu trắng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một số hoa văn kỳ lạ.
Nó cúi đầu, cắn thành từng miếng ăn răng rắc răng rắc.
Chẳng mấy chốc, một đống mảnh vụn đã bị nó ăn sạch.
Mộ Thanh Lan do dự một chút, trong lòng hỏi: "Tuyết U, đây là Nguyên thú gì vậy?"
Tại sao nàng cảm thấy trước nay chưa từng nghe qua nhỉ?
Tuyết U dừng lại một lúc lâu, mới có hơi do dự nói: "Ta cũng chưa thấy qua. Trông nó giống như một con sói, nhưng ta chưa từng nghe nói có con sói nào có thân màu đen và đôi mắt màu vàng cả."
Mộ Thanh Lan khẽ nhíu mày.
Ngay cả Tuyết U cũng không biết sao?
Trong lúc Mộ Thanh Lan đang âm thầm suy nghĩ, Vân Dực cũng đi tới bên cạnh, nhìn con sói đen nhỏ đó.
Mộ Thanh Lan hỏi: "Ngươi biết đây là loại Nguyên thú gì sao?"
Vân Dực kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ biết.
Không ngờ, thế nhưng Vân Dực cũng lắc đầu.
"Trong" Vạn Thú Lục ", dường như không có một con Nguyên thú như vậy tồn tại."
Mộ Thanh Lan bây giờ thực sự tò mò.
Nguyên thú là một chủng tộc cực kỳ lớn và phức tạp, hầu như tất cả những Nguyên thú đã từng xuất hiện đều được ghi vào trong Vạn Thú Lục, nhưng tại sao lại không có nó?
Mộ Thanh Lan nhìn vào vật nhỏ.
Lúc này, trên người nó không có dao động năng lượng nào, lơ lửng giữa không trung, hai mắt ướt át, đang nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.
Bất kỳ ai nhìn thấy sự tin tưởng và gắn bó trong đôi mắt đó, đều sẽ không thể liên kết nó với quả cầu ánh sáng khủng khiếp trước đó!
Mộ Thanh Lan không ngờ rằng, nữ nhân đó đã chờ đợi khổ sở ba mươi năm, lại là vì một con Nguyên thú vô danh!
Mặc dù lúc này trông nó rất mềm mại dễ thương, nhưng Mộ Thanh Lan lại nhớ rõ thủ đoạn và thực lực trước đó của nó!
Dễ dàng bóp chết cường giả Hư Không Cảnh.. Ai có thể ngờ, một con sói đen nhỏ như vậy lại làm được!
Nó to nhất chỉ bằng lòng bàn tay của Mộ Thanh Lan mà thôi!
Cả Mộ Thanh Lan và Vân Dực đều im lặng nhìn vật nhỏ.
Nó dùng một đôi mắt màu vàng kim rực rỡ nhìn Mộ Thanh Lan, sau khi ăn xong, đột nhiên nhấc chân, tiến lên một bước --
Vân Dực đột nhiên tiến lên một bước, không biểu cảm chặn Mộ Thanh Lan.
Vật nhỏ đó ngước lên, nhìn vào Vân Dực.
Đôi mắt đó thuần khiết trong sáng, như thể không hiểu tại sao Vân Dực lại cản đường.
Tuy nhiên, nó lại cực kỳ mẫn cảm, lập tức cảm nhận được địch ý từ thiếu niên áo trắng trước mặt.
Nó giơ chân lên, dường như muốn lui về phía sau, lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Thanh Lan.
"Ngao hu."
Lần này tiếng kêu có vẻ đau khổ, như cầu xin điều gì.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Mộ Thanh Lan cảm thấy trong tiếng kêu kia có một tia ủy khuất.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, cảm thấy tình huống hiện tại có hơi kỳ quái.
Nàng tiến lên một bước, rồi cau mày ngạc nhiên:
"Nhất phẩm*?"
*phẩm: Cấp (dành cho thú)
Nếu không phải vừa rồi nàng đã trải qua mọi chuyện, có lẽ nàng đã tin vào kết quả này.
Nhưng điều này rõ ràng là không thể!
Tiểu hắc lang (con sói nhỏ màu đen) dường như hiểu những gì Mộ Thanh Lan đang nói, chớp mắt một cái, khí tức trên người nó nháy mắt đã xảy ra biến hóa.
Sắc mặt Mộ Thanh Lan hơi thay đổi.
"Nhị phẩm?"
Nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng tiểu hắc lang này lại có thể biến hóa cấp bậc?
"Chẳng lẽ.. vừa mới ra ngoài, còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực?" Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại không quá tin tưởng cách nói này.
Bất luận một Nguyên thú nào một khi vừa sinh ra, đều sẽ trực tiếp xác định cấp bậc, có một ít Nguyên thú cao cấp khi lớn lên sẽ dần dần tăng lên phẩm cấp, thậm chí có một số tồn tại hiếm thấy còn có thể tiến hóa thành Thần thú.
Ví dụ như Hỏa Linh Nguyên Sư thuộc loại trước, còn Chu Tước thuộc loại sau.
Mộ Thanh Lan vừa vặn gặp qua con của hai loại Nguyên thú này, cho dù cường hãn như Chu Tước, nhưng ngay khi phá ra thì cấp bậc cũng đã được xác định!
Đúng lúc này, Vân Dực lại đột nhiên lên tiếng.
"Đã là tam phẩm."
Cái gì?
Mộ Thanh Lan lập tức lấy lại tinh thần, nhìn vào con sói nhỏ màu đen đó, quả nhiên phát hiện bất quá chỉ mới một lát, khí thế trên thân của nó, vậy mà vẫn còn đang biến hóa!
Từ nhất phẩm đến tam phẩm, điều này thật là quái dị quá?
Mộ Thanh Lan cảm thấy chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của mình, khẽ nhíu mày.
Dường như nhìn thấy Mộ Thanh Lan nhíu mày, trong mắt tiểu hắc lang lộ ra một sắc thái nghiêm túc, khí thế quanh thân liền quay ngược trở về nhị phẩm!
Trong cổ họng phát ra hai tiếng ngao hu khe khẽ.
Có vẻ đang lấy lòng.
Mộ Thanh Lan: "..."
Chính xác thì đây là con gì?
"Nó đúng là một con Nguyên thú, hơn nữa trên người nó cũng không có thứ gì che giấu cấp bậc." Vân Dực nhìn một hồi, con ngươi dán chặt vào con sói đen nhỏ.
Trên đời này, vậy mà còn có Nguyên thú có thể tùy ý thay đổi cấp bậc sao?
Ánh mắt Mộ Thanh Lan hơi lóe, nhìn tiểu hắc lang hỏi:
"Nơi này là địa bàn của ngươi à?"
Tiểu hắc lang nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, sau đó gật mạnh đầu.
Có thể nghe hiểu được lời nói của con người, còn diễn đạt ý của mình một cách rõ ràng như vậy, cấp bậc không thể thấp được.
Mộ Thanh Lan lại chỉ vào mặt nước.
"Là ngươi phong tỏa nơi này, để cho chúng ta không thể đi ra ngoài?"
Tiểu hắc lang lại gật đầu, lần này còn có chút kiêu ngạo.
Mộ Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy, ngươi có thể đưa chúng ta đi ra ngoài được không?"
* * *
Trên đỉnh núi, Giang Đạt Nguyên và Mặc Vũ nhìn cái khe đen nhánh đó, đều cảm thấy hơi lo lắng.
Giang Đạt Nguyên nhịn không được đi tới đi lui, nhưng hắn vẫn không thể xua tan sự căng thẳng và lo lắng trong lòng.
"Ngươi nói xem, cũng đã qua nửa giờ rồi, vì sao Tam thiếu cùng với Vân thiếu chủ vẫn chưa lên?"
Kỳ thật Mặc Vũ cũng cảm thấy thời gian đúng là đã có hơi lâu, nhưng mà đi theo Vân Dực nhiều năm, trong mắt hắn, trên đời này không có chuyện gì mà Vân Dực không thể làm được, vì vậy lúc này thật ra hắn lại cảm thấy an tâm hơn Giang Đạt Nguyên một ít.
"Yên tâm đi, thiếu chủ nhất định có thể cứu được Mộ tam thiếu." Mặc Vũ nói, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cũng vẫn luôn nhìn xuống phía dưới.
Tuy nhiên, dưới màn đêm, khe rãnh lại quá sâu, nên tự nhiên không nhìn thấy gì.
Giang Đạt Nguyên rối rắm không thôi, hắn tự nhiên tin tưởng vào thực lực của Vân Dực, nhưng mấu chốt là đối phương cũng không yếu!
Thậm chí, nó còn vượt qua tất bọn họ!
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, phía dưới không có động tĩnh, làm sao không khiến bọn họ lo lắng được chứ?
"Hay, để ta đi xuống xem một chút!"
Giang Đạt Nguyên còn chưa tới mép vực, đã bị Mặc Vũ ngăn lại: "Hiện tại đi xuống thật sự không thích hợp. Có lẽ bọn họ sắp lên rồi. Hiện tại chúng ta đi xuống, có thể sẽ gây thêm phiền phức. Hãy đợi thêm lát nữa đi."
Giang Đạt Nguyên cau mày, một lúc sau, mới nói: "Được rồi. Lại chờ thêm mười lăm phút. Nếu họ vẫn chưa lên, thì dù thế nào ta cũng phải xuống."
Mặc Vũ vỗ vai hắn.
Đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến một trận tiếng nước.
Ào ào --
Tiếng nước dâng trào, như thể nó đang lang thang va vào thứ gì đó.
Mặc Vũ và Giang Đạt Nguyên nhìn nhau.
"Tại sao lại có tiếng nước? Không phải phía dưới chỉ là dây leo màu đen đó thôi sao?"
"Không biết, mà hình như là tới rồi!" Nguyên thần của Mặc Vũ dò ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là thiếu chủ!"
Giang Đạt Nguyên cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc đó, lập tức một tảng đá trong lòng rơi xuống đất.
Cả hai người đều tràn đầy vui mừng, vội vàng chờ đợi ở rìa khe rãnh.
Ào ào!
Tiếng nước vỡ vang lên rất rõ ràng.
Sau đó, hai bóng người, một đen một trắng, cuối cùng cũng bay lên, xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người!
"Thiếu chủ!"
"Tam thiếu!"
Hai người cuối cùng cũng đáp xuống đỉnh núi.
Giang Đạt Nguyên và Mặc Vũ tràn đầy phấn khích chạy đến.
Tuy nhiên, chưa đến gần, dường như đã phát hiện có điều gì đó không ổn.
Bên cạnh hai người họ, hình như có gì đó..
Giống như, là một.. con sói?
Mộ Thanh Lan nhướng mày, liếc nhìn Giang Đạt Nguyên.
"Yên tâm đi, thiếu gia của ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy."
Lòng Giang Đạt Nguyên tràn đầy vui mừng, nhưng lại nhận thấy sắc mặt của Mộ Thanh Lan có chút tái nhợt, toàn thân ướt đẫm, trông có hơi chật vật.
Mắt của hắn chua xót: "Tam thiếu, chỉ cần ngài không sao là tốt rồi! Thuộc hạ thật bất tài!"
Mộ Thanh Lan lắc lắc tay: "Ta và ngươi đều không phải đối thủ của một cường giả Hư Không Cảnh trung kỳ, ngươi cũng đừng tự trách. Sau này tận lực tu luyện, trở nên mạnh hơn là được."
Giang Đạt Nguyên gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Mặc Vũ cũng nhìn thấy thân thể thiếu chủ của mình mặc dù không ướt như Mộ Thanh Lan, nhưng vẫn có vài chỗ bị dính nước, trong lòng thầm kinh hãi.
Xem ra phía dưới, quả thực cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng không sao, thiếu chủ hình như cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng.. biểu cảm sao lại có chút không thích hợp nhỉ?
Mộ Thanh Lan nhìn con sói đen nhỏ trước mặt.
"Đa tạ ngươi."
Mặc dù rắc rối này cũng do con sói nhỏ này gây ra, nhưng không hiểu sao sau khi nó phá vỡ quả cầu ánh sáng đó, nó giống như đã thay đổi tính cách, không còn đuổi theo nàng để lấy Phật Âm Liên nữa, thay vào đó rất ngoan ngoãn.
Tiểu hắc lang chớp chớp mắt.
Mộ Thanh Lan hít sâu một hơi, nheo mắt --
"Phù, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành! Suýt nữa thì đã chết ngạt rồi!"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Vân Dực bên cạnh nhẹ giọng nói:
"Xem ra vừa rồi còn chưa đủ trong lành."
Động tác của Mộ Thanh Lan cứng đờ, cứng ngắc quay đầu lại, nhưng lại có hơi không dám nhìn vào mắt Vân Dực.
Vân Dực lại đột nhiên cười một tiếng:
"Bây giờ, đã đến lúc giải quyết món nợ này rồi."
(Xong chương)