Bài viết: 0 

Chương 10: Lâu rồi không gặp (1)
Tuy chỉ mới mở được vài ba năm nhưng bằng nhiều tài lẻ cộng thêm mỹ sắc mà Vân Nguyệt Lâu chẳng mấy chốc đã trở thành thanh lâu bậc nhất kinh thành.
Phong cách trang trí cũng rất đặc biệt, nhìn không giống chốn ăn chơi hồng trần. Ngược lại còn mang theo chút nhàn nhã mà thi vị. Tựa như vị tiên nhân nào đó vô tình lạc vào chốn phồn hoa mà chẳng thoát ra được nên đành hòa vào nó mà tạo ra chút diệu cảnh của riêng mình.
Vân Nguyệt Lâu tổng cộng có ba tầng. Mỗi tầng đều treo lơ lửng những mẫu vải trắng viết trên đó những câu thơ đầy hàm ý, nét bút bay lượn thoát ẩn thoát hiện như rồng như phượng. Tựa như thể hiện sở nguyện của người viết: Một đời truy cầu an bình trong chốn phồn hoa. Xen kẻ với đó là những đèn lồng đỏ, thân đèn cũng viết đầy những câu đối chưa có đáp án.
Giờ thì ta cũng hiểu tại sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà hắn có thể phát triển thành như vậy rồi! Có đàn hay, có rượu ngon, có hoa thơm, có mỹ sắc, có tri thức.. Thỏa mãn hầu như mọi dục cầu của đời người. Đừng nói người bình thường, ngay cả khi có tài đức cũng không cầm lòng nỗi mà đến. Đến để xem chốn thanh lâu mà chỉ nghe đến tên người ta đã nghĩ ngay đến những dục vọng tầm thường của đời người lại có bậc thi nhân viết nên những câu thơ tuyệt mỹ mà chẳng thể có lời giải đáp.
Nếu hỏi chuyện tùy hứng đã từng làm mà ta không hối hận nhất là gì? Thì ta sẽ không do dự mà trả lời đó là cứu hắn, Vũ An Nguyệt. Cái tên này là ta đã đặt cho hắn. Họ Vũ với hy vọng hắn mạnh mẽ, kiên cường có thể bảo vệ bản thân cũng những người hắn yêu thương. An trong bình an sống hết phần đời còn lại. Nguyệt là tên thật của hắn, ta đã giữ lại, mong hắn sẽ không quên bản thân là ai, vì người thân, gia tộc mà vui vẻ sống tiếp. Nhưng hắn làm sao có thể quên cơ chứ? Dù gì cũng quá thê lương rồi! Hắn rất mạnh mẽ, cũng nghĩ rất thoáng nhưng xét cho cùng vết thương quá lớn. Tuy lành nhưng cũng không khỏi để lại sẹo đúng không?
Ai cũng biết Vân Nguyệt Lâu có một kì tài văn chương. Chính là cầm, kì, thi, họa đều thông thạo, một bước thành thơ.. Trong lời đồn gia đình hắn vốn là một thương nhân vô cùng giàu có, mẹ hắn là tiểu thư tài hoa mỹ mạo. Vì kinh doanh thô lỗ mà tán gia bại sản, người vợ đang mang thai bị bọn cho vay nặng lãi bán hết vào thanh lâu gán nợ. Vì có vài phần tư sắc, nàng kiếm được cho thanh lâu không ít tiền. Nàng đã dành hết tâm tư, tiền bạc nuôi dạy đứa con này nhưng vẫn là cả hai không thoát khỏi số mệnh kiếp thanh lâu.
Hơ hơ xây dựng hình tượng cũng không tệ đó. Còn tự đặt cho mình một cái giá chuộc thân thật cao nữa. Ôi thôi! Nhìn con số mà ta chẳng biết phải đọc sao nữa! Cái giá này thế nào cũng là hắn tự tung tin đi. Người bình thường nghĩ người ta cũng chẳng dám nghĩ đến. Hắn tưởng hắn trị giá bằng ngân khố quốc gia à? Cũng tự luyến quá rồi đi!
Mấy ai biết được thật ra cả cái thanh lâu này cùng vài cái thư viện, hiệu sách nổi tiếng kinh thành đều là của hắn. Vậy mà còn đóng vai kẻ tài hoa, đáng thương bị dòng đời vùi dập, cả đời không được chuộc thân. Ừm thì.. sự thật thân thế hắn thì cũng có phần đúng như vậy. Nhưng mà sao vào tay hắn mọi chuyện cứ thế nào ấy nhỉ?
Bọn ta vào thanh lâu ngồi. Không biết vẻ mặt Thái Phó biết ta dẫn thiên kim tiểu thư nhà họ vào thanh lâu sẽ như thế nào nhỉ? Hai nhóc này lần đầu vào thanh lâu vẻ mặt có chút ngại ngùng xen lẫn vào tia hứng khởi. Haha cũng quá dễ thương rồi đi.
- Sư phụ à? Sao lại vào thanh lâu vậy? Không phải nói đi đòi tiền sao?
- Vào thanh lâu có mâu thuẫn gì với việc đòi tiền à? Người trong thanh lâu này không thể thiếu tiền ta hả? - Ta nghiêm túc trả lời.
- Cái này.. Người ta ở đây sống cũng không dễ dàng.. hay là thôi đi! - Ôi đồ đệ ta cũng quá biết thương người rồi đi! Sao mấy hôm trước là tên nào một mực phải có trọ, có chăn êm nệm ấm mới chịu được.
- Hơ hơ.. Ta mới là kẻ sống không dễ dàng nè!
- Khách quan muốn uống trà hay rượu, thích đàn tranh hay tỳ bà, thích thoại bản hay thi ca, nữ nhân hay nam nhân.. ở đây đều có hết. Chỉ là chúng ta đều bán nghệ không bán thân. - Một vị cô nương dẻo miệng khi bọn ta vừa vào đã nhiệt tình mà giới thiệu.
- À ta muốn gặp chủ của các ngươi. Cứ nói ta đã đến rồi, hắn tự khắc biết!
- Chủ nhân bọn ta không ở đây! Công tử muốn gì cứ nói chi bằng ta gửi lời sau vậy! - Hơ hơ cũng biết xây dựng thân phận thần bí quá nhỉ? Ta vừa thấy bóng dáng hắn ở tầng cao nhất sau đó khúc đàn tranh mang chút thê lương cất lên.
- Không cần nói nhiều! Cứ nói như vậy là được! - Như vậy cũng tốt, giờ khuôn mặt hắn cũng trưởng thành thay đổi nhiều rồi, sẽ không ai nhận ra nữa.
Thật ra trừ những người thân thiết đã lâu, hắn cũng là người đầu tiên biết thân phận thật sự của ta.

Tuy chỉ mới mở được vài ba năm nhưng bằng nhiều tài lẻ cộng thêm mỹ sắc mà Vân Nguyệt Lâu chẳng mấy chốc đã trở thành thanh lâu bậc nhất kinh thành.
Phong cách trang trí cũng rất đặc biệt, nhìn không giống chốn ăn chơi hồng trần. Ngược lại còn mang theo chút nhàn nhã mà thi vị. Tựa như vị tiên nhân nào đó vô tình lạc vào chốn phồn hoa mà chẳng thoát ra được nên đành hòa vào nó mà tạo ra chút diệu cảnh của riêng mình.
Vân Nguyệt Lâu tổng cộng có ba tầng. Mỗi tầng đều treo lơ lửng những mẫu vải trắng viết trên đó những câu thơ đầy hàm ý, nét bút bay lượn thoát ẩn thoát hiện như rồng như phượng. Tựa như thể hiện sở nguyện của người viết: Một đời truy cầu an bình trong chốn phồn hoa. Xen kẻ với đó là những đèn lồng đỏ, thân đèn cũng viết đầy những câu đối chưa có đáp án.
Giờ thì ta cũng hiểu tại sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà hắn có thể phát triển thành như vậy rồi! Có đàn hay, có rượu ngon, có hoa thơm, có mỹ sắc, có tri thức.. Thỏa mãn hầu như mọi dục cầu của đời người. Đừng nói người bình thường, ngay cả khi có tài đức cũng không cầm lòng nỗi mà đến. Đến để xem chốn thanh lâu mà chỉ nghe đến tên người ta đã nghĩ ngay đến những dục vọng tầm thường của đời người lại có bậc thi nhân viết nên những câu thơ tuyệt mỹ mà chẳng thể có lời giải đáp.
Nếu hỏi chuyện tùy hứng đã từng làm mà ta không hối hận nhất là gì? Thì ta sẽ không do dự mà trả lời đó là cứu hắn, Vũ An Nguyệt. Cái tên này là ta đã đặt cho hắn. Họ Vũ với hy vọng hắn mạnh mẽ, kiên cường có thể bảo vệ bản thân cũng những người hắn yêu thương. An trong bình an sống hết phần đời còn lại. Nguyệt là tên thật của hắn, ta đã giữ lại, mong hắn sẽ không quên bản thân là ai, vì người thân, gia tộc mà vui vẻ sống tiếp. Nhưng hắn làm sao có thể quên cơ chứ? Dù gì cũng quá thê lương rồi! Hắn rất mạnh mẽ, cũng nghĩ rất thoáng nhưng xét cho cùng vết thương quá lớn. Tuy lành nhưng cũng không khỏi để lại sẹo đúng không?
Ai cũng biết Vân Nguyệt Lâu có một kì tài văn chương. Chính là cầm, kì, thi, họa đều thông thạo, một bước thành thơ.. Trong lời đồn gia đình hắn vốn là một thương nhân vô cùng giàu có, mẹ hắn là tiểu thư tài hoa mỹ mạo. Vì kinh doanh thô lỗ mà tán gia bại sản, người vợ đang mang thai bị bọn cho vay nặng lãi bán hết vào thanh lâu gán nợ. Vì có vài phần tư sắc, nàng kiếm được cho thanh lâu không ít tiền. Nàng đã dành hết tâm tư, tiền bạc nuôi dạy đứa con này nhưng vẫn là cả hai không thoát khỏi số mệnh kiếp thanh lâu.
Hơ hơ xây dựng hình tượng cũng không tệ đó. Còn tự đặt cho mình một cái giá chuộc thân thật cao nữa. Ôi thôi! Nhìn con số mà ta chẳng biết phải đọc sao nữa! Cái giá này thế nào cũng là hắn tự tung tin đi. Người bình thường nghĩ người ta cũng chẳng dám nghĩ đến. Hắn tưởng hắn trị giá bằng ngân khố quốc gia à? Cũng tự luyến quá rồi đi!
Mấy ai biết được thật ra cả cái thanh lâu này cùng vài cái thư viện, hiệu sách nổi tiếng kinh thành đều là của hắn. Vậy mà còn đóng vai kẻ tài hoa, đáng thương bị dòng đời vùi dập, cả đời không được chuộc thân. Ừm thì.. sự thật thân thế hắn thì cũng có phần đúng như vậy. Nhưng mà sao vào tay hắn mọi chuyện cứ thế nào ấy nhỉ?
Bọn ta vào thanh lâu ngồi. Không biết vẻ mặt Thái Phó biết ta dẫn thiên kim tiểu thư nhà họ vào thanh lâu sẽ như thế nào nhỉ? Hai nhóc này lần đầu vào thanh lâu vẻ mặt có chút ngại ngùng xen lẫn vào tia hứng khởi. Haha cũng quá dễ thương rồi đi.
- Sư phụ à? Sao lại vào thanh lâu vậy? Không phải nói đi đòi tiền sao?
- Vào thanh lâu có mâu thuẫn gì với việc đòi tiền à? Người trong thanh lâu này không thể thiếu tiền ta hả? - Ta nghiêm túc trả lời.
- Cái này.. Người ta ở đây sống cũng không dễ dàng.. hay là thôi đi! - Ôi đồ đệ ta cũng quá biết thương người rồi đi! Sao mấy hôm trước là tên nào một mực phải có trọ, có chăn êm nệm ấm mới chịu được.
- Hơ hơ.. Ta mới là kẻ sống không dễ dàng nè!
- Khách quan muốn uống trà hay rượu, thích đàn tranh hay tỳ bà, thích thoại bản hay thi ca, nữ nhân hay nam nhân.. ở đây đều có hết. Chỉ là chúng ta đều bán nghệ không bán thân. - Một vị cô nương dẻo miệng khi bọn ta vừa vào đã nhiệt tình mà giới thiệu.
- À ta muốn gặp chủ của các ngươi. Cứ nói ta đã đến rồi, hắn tự khắc biết!
- Chủ nhân bọn ta không ở đây! Công tử muốn gì cứ nói chi bằng ta gửi lời sau vậy! - Hơ hơ cũng biết xây dựng thân phận thần bí quá nhỉ? Ta vừa thấy bóng dáng hắn ở tầng cao nhất sau đó khúc đàn tranh mang chút thê lương cất lên.
- Không cần nói nhiều! Cứ nói như vậy là được! - Như vậy cũng tốt, giờ khuôn mặt hắn cũng trưởng thành thay đổi nhiều rồi, sẽ không ai nhận ra nữa.
Thật ra trừ những người thân thiết đã lâu, hắn cũng là người đầu tiên biết thân phận thật sự của ta.
Chỉnh sửa cuối: