Ngôn Tình Tam Giác Tình Yêu - Hương Sad

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hương sad, 13 Tháng sáu 2022.

  1. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 20

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh hạ mắt, hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt anh, nhẹ giọng nói khẽ:

    - Anh nghỉ ngơi đi, em về đây!

    Nói xong liền quay người, vội vã bỏ về.

    Anh nhìn thân hình gợi cảm của cô mà vô thức nuốt nước bọt, chỉ biết lặng lẽ hướng mắt về bóng lưng của cô, dõi theo từng bước chân của cô

    Ban đêm yên lặng đến lạ thường, chỉ có trăng lạnh như nước lẳng lặng tiến vào cửa sổ, lưu lại một vùng trắng bạc trên tấm thảm..

    Cô cầm ly rượu, khuôn mặt ửng hồng say say, càng làm dung nhan tuyệt mỹ thêm say đắm lòng người. Tựa người vào cửa xe, bóng dáng lẻ loi, cô độc của cô như đối lập hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.

    Cô uống một ngụm rươu vang đỏ, cố gắng để hơi men làm tê đi thần kinh đang vô cùng mẫn cảm của mình một chút.

    Còn Dương, cậu có cảm giác như một luồng khí lạnh đang dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh cóng, khiến tay chân tê tái. Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng.

    Mấy ngày nay cậu đã gọi điện vô số lần nhưng vẫn không nhận được hồi âm của em, không biết em như thế nào, có ổn không? Phải chăng vì bận quá nên không thể nghe máy? Dù sao, ít nhất em cũng cho cậu ít tin tức chứ? Cho dù là nhắn tin vài chữ thôi cũng được, để cậu còn biết em vẫn an toàn, không gặp nguy hiểm gì hết.

    Em biết nỗi nhớ là cảm giác thế nào không? Vừa buồn, vừa đau, vừa khó chịu nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể xua tan cảm giác ấy.

    Khi nào em về? Chị Sen nói mọi chuyện sẽ ổn thôi, em đâu phải là trẻ lên ba nữa, nhưng cậu sợ lắm, sợ em gặp chuyện, sợ em lạc đường, sợ em gặp kẻ xấu. Mấy ngày nay mưa nhiều lắm, thật đáng ghét! Có phải em đang ở một nơi nào đó để chờ mưa tạnh? Có phải điện thoại em hết pin? Mong là vậy!

    Mỗi lần chỉ cần nghĩ tới điều gì không hay xảy ra với em, tim cậu lại nhói lên đau đớn, gần như không thể thở nổi..

    - Chị à, em không bình tĩnh được nữa! Em phải đi đến đồn công an. Em phải đi tìm Quỳnh Anh!

    Người đàn ông cao khoảng một mét tám mươi, đôi mắt hoa đào, môi trái tim, hồng nhạt, rất thu hút ánh nhìn của mọi người. Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cởi hai cúc trên, để lộ bộ ngực rắn chắc màu đồng. Thêm vào đó là mái tóc đầu nấm, khiến toàn thân cậu toát vẻ gợi cảm chết người.

    - Là cậu ta?

    Linh thấy cậu đi qua, nở nụ cười nhã nhặn. Giờ này ra ngoài chỉ có thể là đi tìm em? Sốt ruột đến vậy ư? Ghê thật! Những người có tình yêu thật lạ, không thể hiểu nổi đầu họ đang nghĩ gì.. Cô chỉ liếc một mắt rồi đi thẳng về phía trước.

    - Quá giang không?

    Cậu hơi sững người, sao cô lại ở đây?

    - Tôi bận rồi, không có thời gian để chơi với cô!

    Cậu nhìn cô bằng ánh mắt hững hờ, không quan tâm. Chậc, thật thú vị! Cô khoanh hai tay trước ngực, hất hàm nói với cậu:

    - Có phải cậu đang đi tìm Quỳnh Anh?

    Cậu giật mình, mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu đầy tà mị.

    - Sao cô biết?

    Từ miệng Hạ Linh, rượu vang đỏ mang theo mùi vị ấm áp say lòng người.

    - Nếu cậu tin tôi, thì hãy lên xe!

    Sau đó cô ấn công tắc mở cửa ra.. Cửa kính vừa mở, cậu lập tức bước vào, nhìn cô với vẻ ăn tươi nuốt sống.

    - Cậu tin tôi?

    Đối với cậu mà nói, cô chỉ là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.

    - Tôi sẽ tin cô lần này!

    Cô bật cười. Cậu lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng đắn, thú vị quá đi. Cô thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay.

    - Quỳnh Anh đang ở đâu?

    Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương, Hạ Linh bất giác cắn chặt môi.

    - Không phải là cậu nghi ngờ tôi đấy chứ?

    Linh nhìn vẻ mặt tức tối của cậu, cười nhạt.

    - Cậu yên tâm, Quỳnh Anh của cậu vẫn an toàn, không mất một sợi tóc nào hết!

    Cậu vừa nghe những lời không một chút ý tứ thốt ra từ miệng cô. Cậu cảm thấy khó chịu.

    - Ý cô là sao?

    Hạ không thèm nhìn Dương, cô nhếch miệng:

    - Là sao cứ đi cùng tôi anh sẽ rõ!

    Sắc mặt cậu đột nhiên lạnh lùng hẳn.

    - Cô đã bắt cóc Quỳnh Anh?

    Hạ Linh liếc nhìn Dương, nói nhỏ.

    - Tôi đâu có thù oán gì với cô ta?

    Dương tối sầm mặt.

    - Cô cũng đâu oán thù gì với tôi? Nhưng cô đã thuê người hành hung tôi một cách vô cớ!

    Hạ Linh dửng dưng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Dương, ánh mắt bỗng nhiên loé sáng.

    - Anh nói gì vậy?

    Ánh mắt của cậu nhìn về phía cô. Mái tóc đen mềm mại mọc ở trên da đầu, nhẹ nhàng và sạch sẽ.

    - Cô muốn chối bỏ tội lỗi của mình?

    Hạ Linh sửng sờ, cho rằng mình đã nghe lầm:

    - Ý anh là gì?

    Cậu không hề che giấu sự mỉa mai châm chọc trong lời nói của mình, còn khinh miệt phát ra một tiếng "hừ".

    - Một người phụ nữ độc ác như cô lại còn giả dối, tinh ranh, xảo quyệt?

    Hạ Linh giận đến muốn nhảy dựng lên, nắm chặt hai tay lại, cả người lạnh run:

    - Xin anh hãy dừng việc sỉ nhục tôi!

    Đông Dương nhếch môi, cười nhẹ.

    - Cô rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn cố tình tỏ ra trong sạch!

    Cô hít sâu một hơi, cô gắng kìm nén chỉnh mình không vung tay tát lên khuôn mặt đầy chế giễu của cậu

    - Tôi biết rất rõ cậu không ưa gì tôi, nhưng đừng đặt điều ăn nói xằng bậy!
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2023
  3. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng Hạ Linh vẫn đè nén con sóng đang cuộn trào trong lòng.

    Ôtô đi lên cầu vượt lập tức tắc nghẽn. Dòng xe chạy chầm chậm như một đám ốc sên nhích từng bước một, lấp đầy bốn hướng tây bắc đông nam của thủ đô Hà Thành.

    Dương bất giác đưa ánh mắt dài hẹp đánh giá người phụ nữ trước mặt. Tối nay, cô đẹp lạ thường. Ở cô toát ra một cảm giác chín chắn, hoàn toàn khác với các tiểu thư quyền quý khác. Không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất gợi cảm và hấp dẫn.

    Chỉ có điều, cô là một người phụ nữ độc ác!

    - Cô vẫn chối bỏ sự thật?

    Hạ Linh bèn nhìn thẳng về phía cậu và nói.

    - Nếu cậu muốn được gặp cô người yêu bé bỏng của cậu thì hãy ngoan ngoãn ngồi yên đi!

    Thanh âm từ tốn của Đông Dương lại cất lên. Cậu không cao giọng cũng chẳng nhấn mạnh, vậy mà vẫn mang lại cảm giác khiếp sợ:

    - Cô đã làm gì Quỳnh Anh?

    Hạ Linh ngẩng đầu lên, đôi đồng tử duyên dáng nhìn thẳng về phía cậu.

    - Cậu nên tự đi mà hỏi cô ta, liệu rằng có phản bội cậu mà chạy theo đồng tiền?

    Vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh như trước, xen lẫn một chút kiên định.

    - Tôi không đùa với cô.

    Ánh mắt Hạ Linh không hề rời khỏi gương mặt cậu, bất ngờ bật cười.

    - Trái tim cậu đã đặt nhầm chỗ rồi. Cô ta, cũng như bao người phụ nữ khác, vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm và tình yêu của mình mà thôi.

    Cậu khẽ híp mắt lại, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chằm chằm Hạ Linh cách đó không xa. Sắc mặt cậu không một chút thay đổi, nhưng ruột gan đã nóng như lửa đốt. Một lúc sau, ngẩng đầu nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ một.

    - Cô có thể nói gì tôi cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cô đặt điều nói xấu Quỳnh Anh!

    Cô lái xe thẳng xuống một con đường nhánh, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt vô-lăng, rất nhạy bén bắt được một tia sáng lướt qua nơi đáy mắt cậu.

    - Cậu quá ngây thơ rồi! Cậu sẽ phải hối hận thôi!

    Ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh:

    - Cô sẽ phải trả giá!

    Hạ Linh ngược lại rất dửng dưng khi nghe được câu này, cô nhìn cậu một lúc lâu mới lên tiếng.

    - Trong thế giới này, tôi ghét nhất là loại phụ nữ giả vờ trong sáng, thuần khiết!

    Nét mặt và ngữ điệu của cô đều rất từ tốn, hai hàng lông mày bình thản, không một gợn sóng. Khóe môi khẽ cong lên, lái chậm xe lại.

    - Quỳnh Anh, cô ta là một con rắn độc, đang từ từ hút cạn máu những người đàn ông si tình như cậu.

    Nét mặt cậu có chút lạnh. Toàn thân cậu toát ra hàn khí càng mãnh liệt. Gương mặt cậu lạnh lẽo, cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Linh.

    - Cô muốn gì?

    Cô có mái tóc đen, từ người cô toát ra khí chất cao ngạo. Bàn tay thon thả của cô giơ lên không trung vừa nắm lại.

    - Tôi, chẳng muốn gì cả!

    Trong chiếc xe đỏ rực, Hạ Linh nhếch mép cười nhạt, tay nắm chặt vô lăng, tăng tốc.

    Vừa định ngẩng đầu lên nhìn cậu, lại chợt bị cậu bắt lấy cổ tay.

    - Cô đang chở tôi đi gặp Quỳnh Anh?

    Đông Dương ra sức nắm lấy tay cô, đau đớn khiến Linh dự cảm nguy hiểm, cả người theo bản năng bắt đầu giãy giụa.

    - Cậu nghi ngờ tôi?

    Hạ Linh càng giãy dụa, cậu lại càng dùng sức. Cô không tránh thoát, chỉ có thể một đường lảo đảo nghiêng ngả bị cậu không chế.

    - Cậu có biết tôi đang lái xe?

    Cậu vươn tay đẩy cửa ra, dùng sức đẩy rất mạnh như muốn phá vỡ cửa kính.

    - Tôi sẽ tự đi tìm Quỳnh Anh!

    Hạ Linh còn chưa đứng vững, cả người liền bị đẩy ra phía sau.

    - Cậu điên rồi!

    Sức mạnh đập vào người cô có chút đau rát, Hạ Linh giùng giằng muốn chống cự. Cậu bắt lấy cổ tay cô, không cho cô kịp phản kháng.

    Một giọng nói lạnh lùng bá đạo truyền đến.

    - Dừng xe lại!

    Cô đột ngột phanh kít xe. Bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu chói tai. Chiếc xe ở ngay phía sau Hạ Linh bất ngờ khi thấy cô phanh xe lại. Với tốc độ hiện thời, anh ta không đâm trúng xe vô mới lạ. Trước tình thế nguy hiểm, cô liền tăng tốc xông thẳng về phía trước. Cô nở nụ cuời gian tà, nhấn ga tăng tốc lao thẳng về phía trước. Tốc độ hai trăm cây số một giờ. Chỉ nghe thấy tiếng va chạm với mặt đất kịch liệt. Đông Dương thấy vậy, bờ môi mím chặt lại.

    - Cô làm cái quái gì vậy?

    Hạ Linh nở nụ cười mê hồn.

    - Cậu sợ à?

    Khóe miệng cô cong lên thành đường nét dịu dàng.

    - Đừng sợ, có tôi đây!

    Chiếc xe màu đỏ tươi phóng như bay về phía trước.

    Một tiếng phanh xe chói tai, phía trước là đường cua. Cả chiếc xe dồn lực vào bánh phải phía sau. Quay tròn xe ba trăm sáu mươi độ. Vừa đúng lúc có một chiếc xe phóng sượt qua, cuộc va chạm xảy ra trong nháy mắt. Chủ nhân chiếc xe phía sau hơi sững người. Anh ta không còn thời gian nghĩ ngợi đành điều chỉnh tốc độ cao chạy xa bay. Vụ tai nạn này, anh ta không hề biết đến.

    12 giờ đêm,

    Quỳnh Anh nhìn cái điện thoại mà khóc không ra nước mắt, thật lâu sau mới chậm rãi bỏ vào túi xách. Muộn như vậy rồi mà cậu vẫn còn gọi cho em? Mấy ngày ngắn ngủi cậu có đi đâu tìm em không? Có xảy ra chuyện gì không? Em thở dài theo bản năng. Bầu không khí bất an bao trùm xung quanh, như lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cứa rách từng tấc dạ tấc thịt, từng giọt máu bê bết chảy ra. Trái tim em sắp bay ra khỏi lồng ngực. Cảm giác này, là sao đây?

    Em lơ đãng ngồi xuống, khẽ thở dài, thầm an ủi mọi chuyện sẽ không sao. Đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe Hải hét lên từ phòng bên cạnh. Em hoảng hốt, kinh ngạc lao ra bên ngoài.

    - Chuyện gì vậy?
     
    LieuDuongQuỳnh Anh Kellied thích bài này.
  4. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 23

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, lập tức qua đó.

    May mà không phải là ban ngày, đường không hề đông xe, em đến nhanh bệnh viện, chị Sen ra đón cô, mắt đã khóc đỏ hoe, nói:

    - Sao em giờ mới đến? Chị đã lấy điện thoại Dương gọi cho em nhưng không thấy ý em bốc máy!

    Quỳnh Anh cảm thấy hoảng loạn đến cực điểm.

    - Em!

    Em chạy thẳng đến phòng bệnh, đi qua hành lang dài dài, hai bên là vô số những cánh cửa phòng bệnh, em ra sức chạy về phía trước, Chị Sen đuổi theo em ở phía sau:

    - Dương vẫn đang ở phòng cấp cứu!

    Ở phòng cấp cứu, tầng 3, chỉ có thể cách tấm cửa kính, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của y tá và bác sỹ. Sắc mặt Quỳnh Anh càng lúc càng trắng bệch ra, cuống cuồng chạy ngang chạy dọc, đập cửa phòng cấp cứu ầm ầm.

    - Quỳnh Anh!

    - Mấy hôm nay em mất tích, em đã đi đâu? Dương rất lo lắng cho em. Tối hôm qua Dương muốn đi báo công an nhưng không hiểu sao lại gặp tai nạn!

    Quỳnh Anh vừa đau đớn vừa hối hận. Nếu không phải là em, nếu không phải là cô do dự mấy ngày về việc có nên về nhà, có nên nghe điện thoại của cậu, có lẽ sự việc sẽ không xảy ra, tất cả đều là lỗi của em.

    Là do em yếu đuối, mới xảy ra chuyện như thế này.

    Chị Sen đi đến, nói nhỏ với em mấy câu.

    - Không sao, em đừng tự trách mình nữa.

    Em quay mặt lại nói với chị:

    - Em.. em xin lỗi!

    Quỳnh Anh trong lòng đau như cắt, bởi vị sự hoảng sợ và hoảng hốt chưa từng có, cơ thể hơi tê dại, đờ đẫn.

    Chị Sen sợ hãi đến nỗi mồ hôi túa ra ướt đẫm.

    - Em có sao không? Ở cuối hành lang có nước, để chị đi lấy nước giúp em.

    Em đưa tay quyệt mồ hôi trên trán, lắc đầu khẽ nói.

    - Em không sao, em có thể đi lấy nước một mình được ạ!

    Sắc mặt em lúc này đã trắng như một tờ giấy, cả cặp môi cũng tái dại đi.

    Tầm mắt của em mơ hồ, nhìn thấy người trên ghế, trước phòng cấp cứu cách đó khoảng 300 mét, không biết phải nói gì, là nhầm chăng? Anh ta ở đây làm gì cơ chứ? Chỉ cúi thấp đầu không nói gì.

    Một lát sau, vang ra tiếng đồ vật bị ném lung tung, cùng với tiếng gào thét đau khổ của anh.

    Tiếng quát giận dữ của anh, cùng với đó là tiếng đồ thuỷ tinh bị đập xuống đất, đập vào cửa phòng cấp cứu.

    Em giật bắn mình, lui lại một bước.

    Giọng nói của mẹ dì Hoa hơi khàn, thần sắc mệt mỏi mà tiều tụy, giây phút đó, bà chỉ là một người mẹ đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình trong phòng cấp cứu như bao người mẹ khác.

    - Anh làm vậy thì Linh cũng không tỉnh lại được đâu. Mọi chuyện chỉ thêm rắc rối hơn thôi.

    Bà tiếp tục nói.

    - Anh rất tốt với Linh, cảm ơn anh rất nhiều.

    Cuối cùng bà rơi lệ, nói:

    - Chỉ mong Linh sẽ bình an!

    Anh nấc nghẹn trong cổ họng, nói:

    - Là cháu không tốt, vì cháu nên Linh mới í ra về trong bực tức, giận dỗi.

    Nói nhiều hơn nữa đều là vô ích, anh muốn bản thân mình chết đi cho xong.

    Anh âm thầm rơi lệ, dì Hoa hiểu rõ, biết rõ tình cảm sâu đậm anh dành cho Linh.

    Cuộc chiến giành giật sự sống chưa bao giờ ngừng nghỉ, thậm chí là những đêm trắng không ngủ đối với các y bác sĩ Bệnh viện ABC. Ghi nhận hai ca cấp cứu nguy kịch vì tai nạn giao thông.

    12h đêm, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn rộng mở. Ánh sáng le lói hắt ra từ Khoa Cấp cứu - Bệnh viện ABC.

    Mỗi ca cấp cứu, Bệnh viện bố trí khoảng 13 bác sĩ, điều dưỡng túc trực tại Phòng Cấp cứu, sẵn sàng lên đường trong những tình huống khẩn cấp cần chuyển viện lên tuyến trên. Số lượng bệnh nhân nhập viện trong ngày càng nhiều, giao động từ 30-50 bệnh nhân. Như vậy, áp lực công việc đè lên vai nhân viên y tế thời điểm trực đêm rất lớn. Ngoài ra, các Khoa, phòng chuyên môn đều có bác sĩ, điều dưỡng trực chăm sóc bệnh nhân.

    Đặc thù của những ca cấp cứu đòi hỏi sự bình tĩnh, quả quyết, bản lĩnh, thái độ hòa nhã, mềm mỏng của đội ngũ nhân viên y tế. Các ca bệnh cấp cứu đêm thường rất phức tạp, đa dạng. Người bệnh nhập viện do tai nạn giao thông.. Trường hợp bệnh nhân nguy kịch đòi hỏi bác sĩ phải tỉnh táo, bản lĩnh để đưa ra chẩn đoán và hướng điều trị chính xác. Bên cạnh đó, người nhà bệnh nhân cấp cứu đang mất bình tĩnh, hoang mang, lo lắng nên nhân viên y tế cần lắng nghe, thấu hiểu, chấn an để họ tin tưởng sự điều trị của bác sĩ.

    Khi trời gần sáng, bác sĩ mới từ phòng cấp cứu đi ra, từ chiều tới giờ phải đứng liên tục cho ba ca tai nạn giao thông thật làm thắt lưng và xương sống bác sĩ đau buốt.

    Cửa phòng bật mở, anh vội quay ra nhìn.

    Lão tài phiệt cũng không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt nghiêm nghị hiện lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

    - Chúng tôi cần thêm thời gian, bệnh nhân khó có thể qua khỏi. Nếu có thể, e là cũng sẽ gặp tổn thương nặng về não.

    Tiếng hét, tiếng rú sợ hãi vang lên tận mây xanh. Dưới đất, anh nằm đờ ra, sắc mặt trằng bệch.

    - Mấy người là bác sĩ, làm ăn kiểu gì vậy?

    Gì Hoa vội vàng ngã xuống bên cạnh Hải, thảm thiết kêu gào:

    - Xin hãy cứu con gái tôi!

    Quỳnh Anh đã nhận ra sự quan tâm lo lắng hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của người nhà bệnh nhân. Thiệt là, tâm trạng của em bây giờ e là cũng không ổn hơn họ là mấy.

    Quỳnh Anh quay đầu, vừa trở về phòng cấp cứu thì đúng lúc chị Sen chạy đến:

    - Dương đã được chuyển qua phòng bệnh nhân và sức khỏe dần ổn định rồi em ạ!
     
    LieuDuongMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  6. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả đêm Quỳnh Anh ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau, em uể oải ăn bánh trứng, ngáp dài ngáp ngắn, lười biếng gục đầu vào giường bệnh của Đông Dương, hai mí mắt dính chặt vào nhau không muốn rời.

    Sáng hôm nay nhiệt độ khá dễ chịu, làn gió mát thổi từ ngoài vào qua cửa sổ.

    Quỳnh Anh chống hai má, hai mắt mở to nhìn cơ ngực nam tính rắn rỏi ra hình ra dạng, hình ảnh đó.. Ui chao ôi!

    Diện mạo của cậu tuấn tú, đôi mắt to dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, như là hoa đào câu hồn người, con ngươi có màu hổ phách vàng nhạt xinh đẹp, một đôi mắt như thế quả thật là rất xinh đẹp, cũng quá nữ tính, nhìn cậu càng có vẻ vô hại, giống như hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích.

    Tướng mạo nhu hòa, thân hình của cậu cũng rất thon dài, 1m80 làm cho cậu mặc cái gì cũng đẹp, mà cậu bình thường luôn mặc quần bò áo thun nhẹ nhàng, chỉ có khi đi gặp những trường hợp quan trọng cậu mới ăn mặc nghiêm túc.

    Em lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Hình ảnh cậu dịu dàng, đáng yêu cứ hiện lên trong đầu, không chịu tan biến.

    - Đến lúc nào anh mới tỉnh dậy? Em nhớ anh nhiều lắm, anh biết không?

    Em rất đau lòng, cố gắng nhoẻn miệng cười.

    - Mặc dù em chẳng còn mặt mũi nào để gặp anh, nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh trong tình trạng như này.

    Em chỉ gượng cười, dáng vẻ cô đơn khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng xót ruột.

    - Em chỉ có một điều ước, anh hãy tỉnh dậy. Dù bị chửi mắng như thế nào, em cũng bằng lòng.

    Quỳnh Anh bỗng cảm thấy một luồng khí ấm áp chạy khắc toàn thân mình. Chuyện gì vậy? Là sao đây?

    Đông Dương từ từ mở mắt, thấy đang được truyền dịch, xung quanh trắng toát một màu, liền lập tức hiểu ra mình đang ở đâu. Cậu chợt nhớ đến vụ tai nạn khủng khiếp ấy, thật đáng sợ. Chắc là cô ta cũng đang ở trong bệnh viện này? Cô ta đã lấy thân mình che chắn cho cậu? Kiếp này, cậu nợ cô ta một cái mạng. Nếu có cơ hội nhất định sẽ trả. Cô ta, vẫn ổn chứ? Đã tỉnh chưa?

    Giọng em cất lên làm những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu cậu tan biến trong chốc lát, rất chân thành, khiến người ta cảm động đến tận tâm can, càng về sau, tiếng nói càng nghẹn ngào, nghe không ra tiếng nào.

    - Anh đã tỉnh!

    Cuối cùng cũng không nén nổi xúc động, Quỳnh Anh bật khóc thành tiếng, lại sợ cậu nghe thấy, nên chỉ có thể ra sức bụm chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra âm thanh nào.

    - Em.. rất nhớ anh!

    Cảm kích đến rơi lệ, quên hết mọi chuyện, Quỳnh Anh ôm chặt cậu vào lòng, thất thanh thốt lên:

    - Em cảm ơn anh, anh đã tỉnh dậy! Tạ ơn trời!

    Khoé mắt Đông Dương cũng đỏ hoe lên, môi mím chặt lại, không nói tiếng nào. Cặp mắt Đông Dương bắt đầu chuyển động, ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng không thấy thứ muốn tìm, liền khẽ chau mày lại, sự lo lắng hiện ra trên khuôn mặt trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy, một tia máu từ từ rỉ ra.

    Một hàng lệ trong suốt rơi ra từ khoé mắt em.

    - Em, đã rất lo lắng..

    Cậu dịu dàng chọc ghẹo, kéo Quỳnh Anh vào lòng, thân thiết véo vào mũi của em một cái.

    - Em nghĩ là anh có thể bình tĩnh khi em mất tích ư? Mấy ngày nay, em đã đi đâu?

    Em cố gắng tìm cách né tránh ánh mắt và câu hỏi của anh, bối rối chuyển sang chủ đề khác.

    - Em, em.. anh đói bụng không?

    Cậu cũng đờ người ra, khe khẽ lắc đầu khó hiểu, nhẹ nhàng nói.

    - Có chứ, muốn ăn cơm em nấu, cơm bệnh viện chả thích đâu nè! Được không?

    Chỉ cần cậu kêu đói, là em vội vàng, tự tay nấu đồ ăn mang tới.

    - Anh muốn em đút cho cơ!

    Lúc ấy, thanh niên cơ hội thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói. Em mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu, sau đó cẩn thận bón từng thìa nhỏ cho người yêu. Mỗi lần như vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn, gặp phải ánh mắt trong sáng ngây thơ của em, lòng cậu lại như bị dao cứa.

    Cậu vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.

    - Anh, thật hạnh phúc khi có em bên cạnh!

    Em cảm thấy sống mũi cay cay, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

    - Người hạnh phúc, phải là em mới đúng!

    Cậu nhấp một ngum nước, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, khẽ mấp máy miệng, định nói rồi lại thôi? Do dự một lúc, mới hỏi:

    - Vậy, em có biết cô gái cùng anh vào viện? Giờ cô ấy đang ở phòng nào?

    Em ngẩn ngưòi, lặng lẽ giúp cậu đắp lại chăn.

    - Là sao? Em không hiểu!

    Cậu bất ngờ nghiêm mặt nói với em, dáng vẻ đờ đẫn như người mắc chứng thiểu năng trí tuệ:

    - Anh đã ngồi nhờ xe một cô gái để tìm kiếm em, nếu không tìm được sẽ đến báo công an. Nhưng đi giữa đường thì tai nạn ập đến.

    Em bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt của cậu.

    - Lúc chị Sen gọi điện, anh đang ở phòng cấp cứu, em chỉ biết mỗi vậy, không hề nghe thấy chị Sen nhắc gì về cô gái nào hết.

    Cậu chợt cảm thấy chua xót, quay mặt đi nhìn ra phía cửa sổ.

    - Anh, nợ cô ấy một lời xin lỗi, một lời cảm ơn..

    Em trầm ngâm một lúc..

    - Cũng có thể cô gái ấy cũng đang ở trong bệnh viện này như anh. Nhưng bệnh viện rộng mênh mông, chẳng biết đi đâu để tìm?

    Em nhận ra vẻ khó xử trên mặt cậu, ngẩn ra trong giây lát, sau đó gượng gạo nói.

    - Ở hiền gặp lành, cô ấy sẽ bình an vô sự thôi ạ!

    Cậu cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười nói.

    - Cô gái ấy, không hiền lành như em nghĩ đâu. Không hiểu sao, giây phút ấy, cô ấy lại cứu anh? Cứ ngỡ là, anh sống chết như nào cũng chẳng quan tâm chứ?

    Cậu cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Quỳnh Anh, là lại như có một dòng nước mát rượi tưới khắp người.

    Đông Dương giờ mới yên tâm nằm xuống, được một lát thì ngủ thiếp đi. Em đưa mắt nhìn cậu đã say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật.

    - Chỉ mong rằng anh sẽ mau chóng khỏe lại.

    Bên ngoài vọng đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, hơi chần chừ một lúc, Quỳnh Anh vội bước ra hóng hớt chuyện thiên hạ.

    Một cú đấm bất ngờ đó, khiến bác sĩ phải khuỵu người xuống.

    - Tại sao mấy ngày rồi nhưng Hạ Linh vẫn hôn mê bất tỉnh? Các người là bác sĩ mà làm ăn kiểu gì vậy? Bất tài vô dụng thì nghỉ việc đi!

    - Á!

    - Mẹ ơi! Người nhà bệnh nhân hành hung bác sĩ!

    Mọi người đều bụm miệng lại, nhưng những tiếng kêu kinh ngạc vẫn không ngừng vang lên. Quả nhiên, Hải không là ngườí hiền lành, rất nóng tính, nóng hơn kem. Anh đã ra tay! Em ở phía xa không nhìn rõ được ai với ai nhưng cũng giật bắn người, miệng há lớn đến nỗi có thể nhéo cả nắm tay vào.

    Những tia nắng càng làm vệt máu trên khoé miệng bác sĩ thêm đỏ rực, nhìn mà rợn người.

    Đôi mắt đặc biệt của anh lúc này đang sáng rực lên những tia lạnh lẽo khủng bố, tựa như muốn hút sạch máu của người bác sĩ kia.

    - Cậu bình tĩnh đợi thêm 2, 3 ngày nữa. Khả năng cao cô Hạ Linh sẽ sớm tỉnh lại. Bởi vì người đàn ông vào viện cùng cô Hạ Linh đã tỉnh lại từ 1, 2 tiếng trước rồi. Cả hai người đều xảy ra tai nạn cùng một lúc và cùng ngồi trên một chiếc xe ô tô đỏ rực. Cô Linh có phần nặng hơn nhưng cậu thanh niên kia cũng rất nặng.

    Ánh mắt anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, phong thái đầy vẻ uy nghiêm cùng với sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh khiến người khác phải hãi hùng.

    - Cậu thanh niên? Ngồi cùng xe Hạ Linh? Cùng gặp tai nạn?

    Chợt em nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cũng là người đàn ông với phong thái uy nghi, con ngươi thăm thẳm nhìn thẳng dường như đang suy tư điều gì đó. Vừa nhìn em đã nghĩ đến Hải. Lẽ nào là anh?
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 26

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 27

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 28

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 29

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...