Đam Mỹ [JohnTen] Viên Marshmallow Mềm Dính Của Johnny Suh - GummyPan Hay Mèo Lười

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Gummy, 16 Tháng hai 2023.

  1. Gummy

    Bài viết:
    20
    [​IMG]

    Tên truyện:
    [JohnTen] Viên Marshmallow Mềm Dính Của Johnny Suh

    Tác giả: GummyPan hay Mèo Lười

    Thể loại: Fanfic, Đam mỹ

    Giới thiệu truyện - văn án:

    Sau khi ngất đi vì bị một trái bóng đập trúng đầu Ten, một sinh viên hai mươi tuổi đầy triển vọng phát hiện bản thân tỉnh lại vào tận 10 năm sau. Ten sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh đó? Hãy cũng đón xem nhé.

    Chú ý: Các nhân vật trong truyện không thuộc về mình, các diễn biến trong truyện chỉ là từ trí tưởng tượng.
     
  2. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 1. Quả Bóng Tai Hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ten, tên đầy đủ là Ten Chittaphon Leechaiyapornkul, cậu đang có một cuộc sống không thể hoàn hảo hơn. Cậu có một gia đình yêu thương và thấu hiểu luôn động viên và ủng hộ mọi quyết định của cậu, cho cậu sự tự do để trải nghiệm nhiều điều mới mẻ, nhờ thế mà từ rất sớm Ten đã biết đam mê của cuộc đời mình là mỹ thuật. Thế nên năm mười tám tuổi, cậu đã tạm biệt quê nhà thân yêu mà bay sang nước Mỹ xa xôi để theo đuổi đam mê mỹ thuật. Để rồi ở đất nước xa lạ đó cậu tìm được tình yêu của đời mình Johnny Suh, hotboy người Mỹ gốc Hàn của khoa quản trị kinh doanh lớn hơn cậu một tuổi. Cả hai nhanh chóng xác định mối quan hệ nên suốt những năm đại học ấy, một cao một thấp cứ ngọt ngọt dính dính cả ngày lẫn đêm khiến bao nhiêu người vừa ghen tị tới ngứa răng vừa ước ao bản thân cũng có được một tình yêu đẹp như họ. Vào lúc mà Ten nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ mãi trôi qua trong bình yên như thế thì bỗng chốc mọi thứ xung quanh cậu đột nhiên bị xáo trộn một cách không ngờ tới.

    Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Ten được nghỉ một lớp nên cậu quyết định sẽ qua lớp của Johnny để cho anh một bất ngờ sẵn đó mượn luôn đùi của anh người yêu để đánh một giấc luôn vì cậu đang thiếu ngủ trầm trọng sau mấy đêm thức khuya chạy tác phẩm để nộp cho thầy Lorch khó tính. Kế hoạch của cậu rất hoàn hảo, nhưng ai mà ngờ được là lúc đi ngang qua sân bóng thì cậu bị ăn ngay một quả bóng vào đầu. Cú va đập mạnh tới nổi khiến trước mắt Ten tối sầm lại, rồi cứ thế ngất luôn tại chổ.

    * * *

    Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là trần nhà trắng toát với những hộp đèn vuông khá cũ. Dựa vào cái mùi gay mũi của thuốc xát trùng thì Ten đoán có thể là mình đang ở phòng y tế của trường, nơi mà cậu chưa bao giờ đặt chân tới từ năm đầu đại học. Nhưng khi quan sát kỹ hơn thì cậu lại thấy không đúng lắm chỗ này nhìn kỹ thì có vẻ giống bệnh viện hơn. Không lẽ quả bóng đó lại có thể đập cậu tới vỡ đầu, tới nỗi phải vào viện thế này?

    "Ui!"

    Ten khẽ rên rỉ vì cơn đau nhói ở chân trái khi cậu vừa di chuyển. Nhìn xuống mới thấy chân trái mình đang bị băng kín, tay phải với nhiều vết xây xát thì đang cắm ống truyền dịch. Là tên đáng ghét nào đã ném trái bóng đó thế, Johnny mà biết thì hắn chết chắc rồi, dám làm cậu bị thương nặng như vậy.

    "May quá cậu tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ tới."

    Ten ngơ ngác nhìn người đàn ông trung niên vừa bước vào rồi lại mừng rở chạy ngay ra ngoài. Ông ta vừa nói tiếng Hàn sao? Vì Johnny là người Mỹ gốc Hàn nên Ten có nghe qua thứ ngôn ngữ này, nhưng biết về nó là một chuyện, còn hiểu được nó lại là chuyện khác. Có bạn trai gốc Hàn đâu có nghĩa là cậu cũng phải biết tiếng Hàn đâu, chưa kể đến là Johnny toàn giao tiếp với cậu bằng tiếng anh thôi. Bởi thế nên Ten không hiểu dù chỉ là một chữ những gì anh ta vừa nói. Lúc này, Ten bắt đầu có chút sợ, cậu không ngừng đưa mắt nhìn quanh căn phòng bệnh xa lạ. Johnny đâu rồi? Anh ấy đã biết mình bị đưa vào cái bệnh viện kỳ lạ này chưa? Sao anh ấy vẫn chưa đến nhỉ? Còn điện thoại của mình nữa, nó đâu rồi?

    Cánh cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra khiến Ten dứt ra khỏi những câu hỏi không có lời giải mà tập trung chú ý vào những người đang tiến vào. Vẫn là người đàn ông lúc nãy, nhưng lần này có thêm hai người đi cùng, nhìn vào thì là y tá và bác sĩ.

    "Cậu tỉnh rồi, các chỉ số đều ổn định, cậu còn thấy khó chịu ở chỗ nào nữa không?"

    Vị bác sĩ trung niên hỏi sau khi làm các bước kiểm tra cho Ten rồi ghi ghi chép chép gì đó và đương nhiên là ông không nhận được câu trả lời từ cậu rồi vì Ten có hiểu ông đang nói gì đâu. Sau một khoảng lặng đầy khó xử thì cậu đành khàn khàn lên tiếng hỏi bằng tiếng anh với bác sĩ với hy vọng ông ấy có thể hiểu cậu.

    "Tôi không nói đươc tiếng Hàn, ở đây có ai có thể nói tiếng Anh không?"

    "Này, hình như cậu ấy nói tiếng anh đấy. Tìm thử xem có ai biết nói tiếng Anh không?"

    "Dạ." Cô y tá lại đi ra ngoài, trong khi vị bác sĩ kia thì chán nản lắc đầu.

    "Cái vùng khỉ ho cò gáy này sao lại lòi ra một tên nói tiếng Anh thế này, thiệt tình."

    "Bác sĩ Choi, cậu học sinh này nói được tiếng Anh ạ."

    Cô y tá quay lại không lâu sau đó cùng một cậu học sinh, có vẻ như đang học cấp ba thì phải.

    "Tốt, tốt, con hỏi anh ấy xem có thấy không khoẻ chỗ nào không?"

    Cậu nhóc có vẻ khá ngại ngùng nhưng cũng lên tiếng hỏi với thứ tiếng Anh giọng Hàn khá ngọng nghịu, nhưng cũng có thể hiểu được.

    "Anh cảm thấy thế nào?"

    "Ngoài hơi choáng đầu, chân đang rất đau và khát nước ra thì không thấy chỗ nào không khoẻ cả."

    Nhóc học sinh lại dịch lại cho bác sĩ nghe những gì Ten nói. Sau đó chỉ thấy vị bác sĩ ấy gật gù rồi nói gì đó với người đàn ông kia. Ten tranh thủ nói chuyện với nhóc học sinh khi nhóc ấy đưa nước cho mình.

    "Cảm ơn, anh tên Ten, Ten Lee nhóc tên gì vậy? Và có thể cho anh biết họ đang nói gì không?"

    "Em tên Park Jisung, em cũng không biết nên dịch thế nào, cụ thể là nói anh không sao, có thể về nhà ngay."

    Trong lúc họ nói chuyện thì người đàn ông kia đã đến bên giường bệnh bắt lấy tay Ten bằng hai tay rồi nói gì đó với Jisung.

    "Ten, chú ấy muốn cảm ơn anh đã cứu con gái chú ấy, chú ấy sẽ chi trả hết viện phí, còn hỏi anh có người nhà ở Hàn Quốc không, chú có thể giúp anh liên lạc."

    "Hàn.. Hàn Quốc á? K O R EA á?" Ten bàng hoàng lập lại.

    "Thì đây vốn là Hàn Quốc mà." Jisung nhìn Ten như kiểu cậu là một sinh vật lạ.

    Nghe tới đây Ten mới chợt nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Thật lòng thì không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc bản thân đang ở Hàn Quốc, nhưng cậu đã gạt nó đi. Vì làm sao cậu có thể chỉ vì ăn một quả bóng vào đầu mà lại bay luôn sang Hàn Quốc được chứ? Không khoa học một chút nào. Còn việc cứu con gái người đàn ông kia là sao nữa? Cậu cứu người lúc nào mà bản thân cũng không biết vậy? Rõ ràng trước đó cậu còn đang ở trường mà.

    "Hôm nay là ngày mấy vậy nhóc?" Ten hoang mang hỏi.

    "Hôm nay là ngày 28 tháng 3 năm 2023."

    "2023!"

    Ten thấy chắc mình điên rồi, ai đời mà ngủ một giấc rồi ngủ luôn mười năm? Mà quan trọng nhất là bây giờ Johnny đang ở đâu? Sao anh ấy không ở bên cạnh mình? Ten thật sự, thật sự rất cần anh người yêu cao to của mình bên cạnh ngay lúc này.

    Hết chương 1

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo Lười:

    Mình đã trở lại với tác phẩm mới, sớm hơn dự định vì đang vui khi cuối cùng SM cũng chịu đăng vlog Ten ở Paris rồi yayyyy.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  3. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 2. Johnny Seo?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ten, Ten" Tiếng Jisung gọi kéo Ten ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.

    "Sao.. sao cơ."

    "Chú Jung hỏi anh có người nhà nào không? Lúc đưa anh vào đây, trên người anh không có điện thoại và giấy tờ nên chú ấy không biết phải liên lạc với ai cả."

    "Anh có, nhưng anh không biết anh ấy đang ở đâu cũng không biết làm sao mới liên lạc được với anh ấy nữa." Số điện thoại mà Ten luôn nhớ như in trong đầu là số của Johnny, nhưng là số anh ấy dùng ở Mỹ mười năm trước, liệu giờ có còn liên lạc được không?

    "Anh ấy tên gì?"

    "Johnny Suh."

    "Johnny Suh sao? Nếu là Johnny Seo thì em biết, nhưng Johnny Suh thì.." Jisung ngập ngừng.

    "Họ tiếng Hàn của anh ấy là Seo đấy." Ten mừng rỡ nói, có hy vọng rồi.

    "Nhưng ngài ấy nổi tiếng lắm đấy, anh có chắc đó là người anh muốn tìm không?"

    "Sao anh ấy lại có thể nổi tiếng ở Hàn Quốc nhỉ? Chắc không phải anh ấy rồi." Ten thất vọng nghĩ.

    "Em có ảnh của vị Johnny Seo đó không?"

    "Lên mạng tìm là ra mà." Jisung nhiệt tình dùng điện thoại tìm ảnh rồi đưa cho Ten xem.

    "Đây này, thần tượng của em đấy, ngài ấy tự mình gây dựng nên công ty JC một trong những công ty lớn nhất Hàn Quốc từ hai bàn tay trắng và thành công khi còn rất trẻ, thật tuyệt vời. Anh nhìn ba lô của em này, đây là quà của công ty JC tặng cho chúng em khi trao học bổng đấy." Nhóc Jisung vừa nói với hai mắt long lanh vừa cho Ten xem ba lô có logo của công ty JC trên đó.

    Ten nhìn vào những tấm ảnh trên màn hình điện thoại nhỏ nhắn của cậu nhóc, dù người trong ảnh nhìn chững chạc hơn trong trí nhớ của cậu nhiều nhưng Ten vẫn có thể khẳng định anh ấy là John John của mình.

    "Đúng là anh ấy rồi, vậy là anh ấy cũng đang ở Hàn Quốc, thật tốt quá." Ten vui vẻ nói.

    "Wow anh thật sự quen anh ấy sao? Tuyệt thật đấy." Jisung nói đầy ngưỡng mộ.

    "Anh nhớ số điện thoại của Johnny, nhưng đó là số anh ấy dùng ở Mỹ, em có biết cách nào để liên lạc với anh ấy ở Hàn không?"

    "Chúng ta có thể gọi thử tới công ty JC xem sao."

    Nói là làm, Jisung háo hức tìm số điện thoại của JC rồi gọi đi, sau một loạt các câu hỏi từ máy trả lời tự động thì nhóc ấy cũng được nói chuyện với nhân viên lễ tân.

    "Xin chào, cảm ơn ngài đã gọi đến JC xin hỏi ngài cần gì ạ"

    "Xin chào, có một anh tên Ten Lee muốn tìm ngài Johnny Seo ạ."

    Nói xong chính Jisung cũng tự thấy bản thân thật hoang đường, không lẽ ai muốn gặp giám đốc cũng được sao? Trong lúc cậu đang lo rằng cô ấy sẽ cúp luôn điện thoại thì đầu dây bên kia lại đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt tình.

    "Ngài chắc rằng người muốn gặp giám đốc Seo tên Ten Lee ạ. T. E. N ạ?"

    "Vâng ạ."

    "Xin ngài vui lòng chờ trong giây lát, chúng tôi sẽ nối máy trực tiếp cho giám đốc Seo ạ." Cô lễ tân cũng có chút gấp gáp, các cô đã được căn dặn rất kỹ trong gần một năm trở lại đây rằng bất kể lúc nào, khi người tên Ten Lee gọi đến thì phải nối máy trực tiếp cho chủ tịch Seo. Nhưng đây là lần đầu tiên sau gần một năm có người tên Ten thật sự gọi tới. Nếu đây đúng là người giám đốc cần tìm thì cô không cần lo về tiền thưởng cuối năm nữa rồi.

    Bên này, nhóc Jisung cũng đã đưa điện thoại của mình cho Ten rồi làm động tác để bảo anh nghe máy.

    "Ten? Là em sao?" Người bên kia mở lời trước, dù giọng có chút ngập ngừng, nhưng đó thật sự là giọng của Johnny không sai đi đâu được.

    "John John, anh đang ở đâu vậy? Em.. em đang ở một chỗ lạ lắm.. anh có thể đến đón.. đón em không" Ten vừa nói vừa sụt sịt mũi. Nghe giọng anh làm cậu chợt thấy tủi thân vô cùng.

    "Ten, đừng sợ, em đang ở đâu, anh sẽ tới ngay, em không sao chứ?" Giọng nói bên kia chợt trở nên dịu dàng vô cùng.

    "Em không sao, em cũng không biết em đang ở đâu nữa, anh nói chuyện với cậu ấy đi." Cậu nói rồi đưa lại điện thoại cho Jisung.

    "Xin.. xin chào ngài Seo ạ, cháu là Park Jisung học sinh năm ba trường trung học Baduk." Jisung tự động ngồi thẳng lưng dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại.

    "Chào cậu, cậu có thể cho tôi biết các cậu đang ở đâu không?" Bên kia có chút gấp gáp.

    "Bọn cháu đang ở bệnh viện Sunchoen ạ."

    "Bệnh viện? Em ấy bị gì sao?" Bên kia bắt đầu xuất hiện rất nhiều tiếng ồn. Có vẻ còn có tiếng đóng, mở cửa xe nữa.

    "Dạ anh ấy bị thương nhẹ, nhưng giờ không sao rồi, có thể xuất viện ngay hôm nay luôn ạ."

    "Xin cậu hãy chăm sóc em ấy giúp tôi, tôi sẽ tới đó trong hai tiếng nữa." Giọng nói bên kia vô cùng thành khẩn.

    "Vâng ạ" Jisung suýt chút nữa là đứng bật dậy để chào kiểu lính luôn.

    "Cậu có thể vui lòng chuyển máy cho Ten không?"

    "Dạ vâng." Nhóc lại nhanh chóng chuyển máy cho Ten.

    "Ten, anh sẽ tới trong khoảng hai tiếng nữa, chờ anh nhé, anh đã liên hệ bệnh viện bên đó nên nếu em cần gì thì cứ nói với họ nhé." Johnny nhẹ giọng căn dặn.

    "Em biết rồi, anh đi đường cẩn thận nhé, em đợi được." Mũi Ten có chút lên men khi nghe anh nói, nhưng cậu vẫn kiềm lại được.

    Dù muốn sớm được gặp Johnny, nhưng cậu không mong anh gặp bất cứ nguy hiểm nào. Chưa cúp máy được bao lâu thì lại có rất nhiều bác sĩ bước vào phòng, họ đều trong có vẽ rất niềm nỡ. Thậm chí họ còn dẫn theo một phiên dịch viên để giao tiếp với cậu nữa.

    "Chào ngài (Mr) Lee, bệnh viện chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài đến để điều trị ở bệnh viện của chúng tôi, xin lỗi vì không biết ngài quen biết với giám đốc Seo. Chúng tôi đến để mời ngài đến phòng bệnh VIP ạ."

    "Tôi nghĩ là không cần đâu, người nhà tôi sắp đến rồi. Tôi nghĩ mình sẽ không ở lại lâu hơn đâu. Nhưng Cảm ơn vì đã đề nghị nhé." Cậu nhẹ nhàng từ chối.

    "Vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì thì hãy nhấn nút màu đỏ trên đầu giường để gọi chúng tôi nhé."

    "Vâng"

    Đợi họ ra ngoài hết rồi, Ten mới thở phào rồi quay qua tám với nhóc Jisung.

    "Làm anh sợ hết hồn đấy, bệnh viện ở Hàn Quốc đều nhiệt tình như vậy sao?"

    "Không đâu? Có thể họ biết anh quen với giám đốc Seo nên mới như vậy đấy. Em cũng muốn gặp ngài ấy một lần lắm, cơ hội này không phải ai cũng có đâu." Nhóc Jisung háo hức kể.

    Ten còn muốn hỏi thêm chuyện về Johnny, nhưng dù gì thì cậu cũng là bệnh nhân, từ khi tỉnh lại đến giờ lại phải trãi qua biết bao nhiêu cảm xúc rối loạn lúc lên lúc xuống, nên giờ Ten cảm thấy hơi buồn ngủ. Trong lúc thiêm thiếp, cậu vẫn cảm thấy việc mình có thể tỉnh lại vào tận mười năm sau thật hoang đường. Cậu muốn chờ Johnny tới, Johnny chắc chắn sẽ tin cậu, còn mấy người khác có khi sẽ nghĩ cậu bị điên rồi chuyển cậu tới khoa thần kinh mất.

    "John John mau tới nhé." Ten nghĩ thầm trước khi chìm vào giấc ngủ.

    Hết chương 2.

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo Lười:

    Thế là Johnny vẫn chưa được xuất hiện ahihi.

    Đang được nghỉ nên bệnh lười của mình tái phát ngâm truyện lâu hơn bình thường.

    Cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic thứ hai của mình nhé. Yêu các bạn.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng ba 2023
  4. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 3. Viên marshmallow dính người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừm."

    Ten ngâm khẽ như một chú mèo lười vì cảm giác thoải mái trên tóc. Dù không mở mắt Ten cũng biết đó là bàn tay vừa to vừa ấm của Johnny, anh người yêu to bự của mình.

    "Tiếp tục đi, sao anh lại dừng rồi." Cậu càu nhàu trong khi mắt thì vẫn nhắm chặt vì Johnny đột nhiên giật mình rút tay lại như một tên trộm lén lút sợ bị phát hiện.

    "À mà lúc nãy em mơ thấy ác mộng đấy." Cũng do không mở mắt nên Ten không hề phát hiện ra sự bất thường của Johnny mà vẫn vô tư nói tiếp.

    "Ác mộng thế nào?" Johnny thấy Ten vẫn nằm yên dù biết rằng mình đang bên cạnh thì liền dịu dàng lên đáp lại cậu trong khi tay lại tiếp tục vuốt ve mái tóc đen mượt mềm mại và có hơi dài của Ten. Đã lâu lắm rồi anh mới lại được chạm vào tóc Ten.

    "Em mơ thấy mình bị một quả bóng đập vào đầu rồi xuyên luôn không-thời gian tới tận mười năm sau, mà anh biết không, lúc em tỉnh dậy đã không thấy anh đâu thì thôi đi, thế mà mấy người đó còn toàn nói tiếng Hàn thôi. Làm em không hiểu gì hết. Sau này anh dạy em tiếng Hàn đi, để có mơ thế nữa thì em sẽ hiểu những gì họ nói hì hì."

    Ten hào hứng nói một tràng nhưng lại không thấy Johnny trả lời, cậu khẽ nhíu mày rồi mới chịu mở mắt nhìn anh. Để rồi cậu hốt hoảng phát hiện bản thân vẫn còn đang ở trong cái phòng bệnh kỳ lạ ở Hàn Quốc. Còn Johnny trước mặt cậu thì đang ngồi bên giường trong một bộ vest xám thẳng thớm không một nếp nhăn. Là cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hay cậu đầu óc cậu thật sự có vấn đề rồi?

    "John.. John.. em."

    Bao nhiêu lo lắng, bối rối, sợ hãi cùng vỡ òa khi Ten nhìn thấy Johnny, để rồi như một đứa trẻ gặp lại người nhà sau khi bị lạc. Ten không kiềm được nước mắt nữa mà bật khóc, nhưng Ten không kêu gào khóc lớn như người khác, mà nước mắt cậu chỉ lặng lẽ từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi, nhìn đáng thương tới nổi tim Johnny đau như muốn vỡ ra luôn.

    "Sì, không sao, không sao rồi, có anh ở đây rồi." Johnny khẽ ôm lấy cậu dỗ dành.

    "Vậy bây giờ thật sự là năm 2023 sao?" Ten hỏi trong tiếng nấc.

    "Đúng vậy, em không biết sao?" Johnny vẫn luôn thấy thái độ của Ten dành cho mình từ khi tỉnh lại rất lạ, nhưng câu trả lời của Ten đã giúp anh phần nào khẳng định suy đoán của mình.

    "Em chỉ nhớ hôm qua là năm 2013 và em đang đi tìm anh thì bị ai đó đá một quả bóng trúng đầu. Sau khi tỉnh lại thì em đã ở đây rồi. Rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Có phải đầu óc em có vấn đề rồi không?"

    "Không sao đâu, anh sẽ tìm bác sĩ để hỏi." Johnny dợm đứng dậy một cách gấp gáp, nhưng lại bị Ten níu chặt lấy vạt áo.

    "Johnny, anh đừng đi lâu quá nhé."

    Johnny chợt cứng hết cả người khi nhìn Ten lúc này, đã rất lâu rồi Johnny mới lại được thấy Ten như thế này, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, chiếc mũi hếch hồng hồng do vừa khóc xong, nhìn đáng thương như một con mèo nhỏ sợ bị bỏ rơi vậy. Anh đã quên rằng Ten đã từng luôn dính lấy mình như thế này, cậu lúc đó như một viên marshmallow mềm mại, đầy ngọt ngào mà anh luôn muốn bảo vệ trong vòng tay mình. Từ lúc nào mà Ten không còn hay bám lấy mình nữa nhỉ? Là hai, ba năm trước hay là sớm hơn thế nữa?

    "Johnny?" Ten gọi anh khi thấy Johnny cứ nhìn mình mà không nói gì.

    "À, anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng quay lại nhanh nhất có thể. Mark, trợ lý của anh đang đứng ngay bên ngoài, có gì cần thì em cứ gọi cậu ấy nhé, cậu ấy có thể nói tiếng Anh."

    "Dạ, em biết rồi, mà anh lại gần em một chút đi." Ten nói rồi nhóm dậy hôn thật nhanh vào môi Johnny một cái thật kiêu khi anh tới gần.

    "Sạc năng lượng cho anh này, giờ thì đi đi rồi về nhanh nhất có thể nhé." Cậu cười một cách tinh nghịch.

    Johnny phì cười rồi dịu dàng dùng hai tay giữ lấy mặt Ten để hôn lại lên đôi môi ngọt ngào của cậu thêm mấy cái nữa trước khi thả cậu ra.

    "Anh sẽ về ngay."

    * * *

    "Mất trí nhớ tạm thời sao?"

    "Đúng vậy, đầu cậu ấy đã va khá mạnh vào vệ đường khi cố cứu một bé gái khỏi một tên vượt đèn đỏ. Cho nên mất trí tạm thời cũng là một triệu chứng thường thấy, mong anh đừng quá lo lắng." Bác sĩ Choi bình tỉnh giải thích.

    "Vậy hiện tại em ấy chỉ nhớ những chuyện từ mười năm trước thôi sao?"

    "Có thể nói như vậy."

    "Vậy tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?"

    "Cái đó thì còn tùy vào từng cá nhân, có người nhớ lại sau một tuần, có người thì lại cần tới hơn một năm để nhớ lại. Nếu người nhà có thể dùng môi trường và các tác nhân bên ngoài để gợi nhớ cho bệnh nhân thì có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục trí nhớ."

    "Vậy có trường hợp nào mà bệnh nhân mãi mãi không khôi phục ký ức không?"

    "Chuyện đó khá hiếm, chỉ những tổn thương não vô cùng nghiêm trọng thì mới ảnh hưởng vĩnh viễn tới trí nhớ mà thôi."

    "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

    Johnny chào bác sĩ Choi rồi bước ra ngoài, anh có chút suy tư trên đường trở về phòng bệnh.'Liệu để Ten nhớ lại mọi chuyện có phải chuyện tốt không?'Anh đứng bên ngoài nhìn Ten đang vui vẻ trò chuyện với Mark dù cả hai chỉ mới quen biết, 'bây giờ nhìn em ấy vui vẻ hơn trước nhiều.'

    Ten của anh từng là một người luôn hoạt bát và hòa đồng, như ánh mặt trời rạng rỡ và ấm áp Ten khiến cho người khác không tự chủ được mà bị em thu hút, rồi cứ thế mắc kẹt mãi trong đôi mắt to xinh đẹp mà cứ sáng lên mỗi khi nói về những điều mà em yêu thích. Đó là một trong những lý do mà anh cứ phải kè kè đi theo cậu mọi lúc mọi nơi hồi còn đi học, vì dù cả hai đã công khai hẹn hò nhưng vẫn có rất nhiều người cả nam lẫn nữ muốn tiếp cận Ten, còn em ấy thì lại không hề có chút phòng bị nào.

    Dù Johnny cũng có thể hiểu cho họ vì chính bản thân anh cũng đổ đứ đừ vào lần đầu anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ten khi cậu đang vui đùa cùng bạn bè dưới ánh nắng cuối xuân rực rỡ. Hình ảnh của Ten lúc đó luôn khắc sâu trong trí nhớ của Johnny, khi ấy chiếc áo sơ mi rộng màu trắng thanh khiết mà Ten mặc khiến cậu nhìn trong trẻo và xinh đẹp hệt như một thiên thần. Nhưng hiểu cho họ không có nghĩa là anh có thể chia sẽ Ten với họ. Johnny luôn rất cố chấp và chiếm hữu với những thứ mà mình yêu thích.

    "John John, sao anh không vào?"

    Ten hỏi khi thấy Johnny cứ đứng ngoài cửa mà không vào. Johnny cũng dứt ra khỏi suy nghĩ rồi bước vào phòng. Mark thấy anh quay lại cũng chào hai người rồi ra ngoài để chuẩn bị xe.

    "Anh đã hỏi bác sĩ rồi, em chỉ tạm thời mất trí nhớ, một thời gian sau sẽ nhớ lại thôi."

    "Vậy anh có thể nói cho em biết tại sao chúng ta lại ở Hàn Quốc không?"

    "Sáu năm trước anh về đây phát triển công ty, em đã đi theo anh."

    "Thì ra là vậy. Vậy sao em lại ở đây mà không ở cùng anh vậy?"

    "Em.. em đi tìm cảm hứng vẽ tranh." Johnny hơi ngập ngừng tìm đại một lý do.

    "Vậy là ở đây em vẫn vẽ tranh sao?" Ten vui vẻ hỏi mà không hề phát hiện ra sự mất tự nhiên của Johnny.

    Lúc Johnny định trả lời cậu thì lại có y tá đi vào để tháo kim truyền nước cho Ten.

    "Em truyền nước xong rồi, để anh đi làm thủ tục xuất viện cho em." Johnny nói nhanh rồi đứng dậy như muốn trốn chạy, anh có chút chột dạ khi thấy Ten tin tưởng hết mọi điều anh nói.

    "Anh đừng đi mà, em có chút sợ, anh ở lại với em đến khi cô ấy rút xong kim nhé."

    "Dạ, mà anh có thấy nhóc Jisung đâu không? Hôm nay cậu ấy đã giúp em rất nhiều đấy."

    "Anh đã cảm tạ cậu ấy rồi, giờ chắc cậu ấy đã về tới nhà rồi."

    "Vậy à, em còn chưa tạm biệt cậu ấy nữa" Ten buồn buồn nói.

    "Không sao, rồi sẽ gặp lại thôi. Anh đi làm thủ tục, cần gì thì em cứ nói với Mark nhé." Johnny nói rồi xoa đầu cậu trước khi bước nhanh ra ngoài.

    Khi tới nơi làm thủ tục, Johnny đã thấy viện trưởng và bác sĩ Choi đứng đó từ lúc nào. Có vẻ là đang chờ anh tới.

    "Chào ngài Seo, lúc nãy chưa có thời gian trò chuyện nhiều, tôi là Lee Sungmin viện trưởng của bệnh viện Suncheon." Viện trưởng Lee hơi cúi người để bắt tay với Johnny.

    "Hân hạnh, nhưng cho hỏi tôi có thể làm thủ tục xuất viện chưa?"

    "Tất nhiên rồi, thủ tục đã được chuẩn bị xong hết rồi, đây thưa ngài."

    "Cảm ơn, xin hỏi khi về nhà chúng tôi có cần chú ý, hay kiêng cử gì không?" Johnny lịch sự đáp lời viện trưởng Lee rồi mới hỏi bác sĩ Choi đang đứng gần đó.

    "Kiêng cữ thì không cần, nhưng vì có vết thương ở vùng đầu, nên cậu ấy sẽ thường thấy buồn ngủ và choáng đầu trong khoảng hai ngày tới."

    "Cảm ơn bác sĩ."

    "Tôi có thể hỏi quan hệ của ngài và cậu ấy không?"

    Viện trưởng Lee không ngăn được tò mò hỏi khiến cho mấy cô y tá gần đó cũng ngừng mọi việc lại để lắng nghe. Họ phản ứng như vậy cũng đúng thôi, lúc nãy ai cũng thấy vị chủ tịch Seo này gấp gáp muốn gặp cậu thanh niên kia thế nào mà.

    "Cậu ấy là chồng hợp pháp của tôi. Thủ tục đã xong vậy tôi xin phép." Johnny bình tỉnh trả lời rồi trả lại bộ hồ sơ đã được ký tên cho y tá.

    Anh vừa đi khuất thì cả khu vực đó lập tức bùng nổ. Chuyện chủ tịch Seo lập gia đình từ khi còn rất trẻ thì mọi người có biết vì anh luôn đeo nhẫn kết hôn và cũng luôn trả lời bản thân đã kết hôn khi được hỏi trong các buổi phỏng vấn, nhưng chưa ai biết mặt phu nhân của anh cả, thì ra phu nhân của JC lại là đàn ông. Hàn Quốc vẫn chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, nên chắc họ đã ra nước ngoài kết hôn.

    "Nhưng sao phu nhân của một công ty lớn như vậy lại tới cái vùng nông thôn này?" Một cô y tá tò mò hỏi.

    "Có khi hai vợ chồng họ đang bằng mặt mà chẳng bằng lòng nhau đấy, bà nghĩ xem, giám đốc Seo vừa trẻ vừa đẹp trai, lại có nhiều tiền, chắc chắn tình nhân cũng nhiều. Mấy ông lớn có ai lại an phận mà không lén phén chứ."

    "Nhưng Wonhee nói anh ta đã rất lo lắng khi tới đây, có vẻ rất quan tâm tới cậu ấy."

    "Ôi trời." Một y tá khác lại hô lên.

    "Sao vậy?"

    "Cậu ta nhìn trẻ vậy chứ đã ba mươi rồi đó, lúc đầu tôi cứ tưởng cậu ta sinh năm hai ngàn cơ."

    "Cũng có thể vì lớn tuổi rồi nên mới thất sủng?" Một y tá khác chen vào.

    "E hèm, mấy người rảnh quá vậy? Không cần làm việc nữa sao?" Bác sĩ Choi lên tiếng nhắc nhở khi câu chuyện bắt đầu đi quá xa.

    Nghe thế thì mấy cô y tá cũng tản ra ai làm việc nấy, nhưng lâu lâu vẫn có mấy tiếng xầm xì phát ra. Gì chứ mấy cái chuyện riêng tư của mấy nhà tài phiệt luôn là chủ đề nóng để bàn tán mà.

    Hết chương 3

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo Lười:

    Thế là kỳ nghĩ của mình đã kết thúc, chuẩn bị thi cử ngập mặt hụ hụ. Rồi còn phải đăng ký chích vaccin nữa haizz.

    Mà có ai thấy Johnny mờ ám không?
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tư 2023
  5. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 4. Về Nhà Của Chúng Ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Johnny trở lại phòng thì Ten đã thay đồ xong và ngồi sẵn trên giường đợi anh, Cái chân không bị đau của cậu nhẹ nhàng đong đưa, miệng thì khe khẽ hát theo một giai điệu nào đó. Johnny đến gần, khụy một bên gối xuống để giúp cậu mang giày vào.

    "Chân bên này phải làm sao đây? Nó quá to để vừa với giày của em." Ten bĩu môi hỏi khi nhìn xuống bên chân đang bị băng cố định của mình.

    "Tạm thời không cần giày đâu. Về nhà thôi, nhà của hai chúng ta."

    "Nhà của chúng ta sao?" Ten có chút chờ mong xen lẫn háo hức khi nghe cụm từ này, không biết nhà của họ mười năm sau sẽ trông như thế nào nhỉ? Nhà của cậu và Johnny.

    "Đúng vậy, nhà của anh và em."

    Johnny nói rồi cầm lấy chiếc giày còn lại sau đó mới vòng tay xuống gối Ten để bế cậu lên. Ten cũng rất hợp tác, cậu vui vẻ vòng tay ôm lấy cổ anh rồi cười đến là vui. Cậu đã quen với việc Johnny luôn bế cậu đủ kiểu từ khi cả hai yêu nhau, anh còn đùa rằng để xem cậu đã đủ ký để nấu lên ăn chưa.

    "Sau mười năm em đã gầy đi hay béo lên vậy?" Cậu tinh nghịch hỏi.

    "Em gầy như bộ xương khô vậy, về nhà em phải ăn thật nhiều để béo lên có biết không." Johnny nghiêm túc nói.

    "Biết rồi" Ten dài giọng nói rồi lại bĩu môi. Sao mười năm sau Johnny của cậu lại trở thành ông cụ rồi, nói chuyện cứ y như cha cậu vậy.

    "Bắt em ăn nhiều là sai sao? Đã ăn ít như mèo rồi mà còn không chịu ăn trái cây, thật may là em chưa bị suy dinh dưỡng đó." Johnny nhịn không được mà bắt đầu càm ràm trong khi chân thì vẫn nhanh chóng bước ra xe, anh không muốn bên chân không mang giày của Ten bị lạnh.

    "Dạ, dạ anh nói gì cũng đúng hết, giờ thì im lặng nào." Ten nói rồi hơi nhổm dậy để hôn lên môi Johnny, chặn lại những lời cằn nhằn của anh.

    Nhìn Johnny chỉ có thể im lặng rồi cười một cách bất lực, Ten thầm nghĩ 'Cách này vẫn luôn hiệu quả nhỉ.'Cậu vô tư không biết rằng hành động của mình đã khiến những người trong sảnh bệnh viện lúc đó đều phải choáng váng tới há hốc mồm.

    Dù Hàn Quốc là một đất nước đang phát triển mạnh về mọi mặt, nhưng tình yêu đồng giới ở đây vẫn chưa được xã hội chấp nhận. Các cặp đôi đồng giới thường rất kín tiếng vì sợ điều ra tiếng vào của những người xung quanh và sự phản đối của gia đình. Đây là lần đầu họ thấy một cặp nam nam dám thể hiện tình cảm lộ liễu như vậy ở nơi công cộng. Thế nên các cô y tá lại có dịp bàn tán một phen.

    "Trời ạ bạo thật, vợ của giám đốc Seo có vẻ chủ động nhỉ."

    "Chắc đó là cách cậu ta giữ chặt lấy giám đốc Seo đấy."

    "Hình như Wonhee nói đúng rồi, Có vẻ tình cảm của họ rất tốt, lần này có vẻ chỉ là giận dỗi một chút mà bỏ nhà đi thôi."

    Tiếng bàn tán cứ xôn xao không dứt, nhưng dù họ có nói gì thì cũng không thể đến tai hai nhân vật chính được vì cả hai đã yên vị trên xe. Ten hơi giãy giụa khi Johnny vẫn ôm lấy cậu để cậu ngồi trên đùi anh.

    "Anh để em ngồi xuống ghế đi, em nghe nói còn lâu mới về tới Seoul, chân anh sẽ tê hết mất."

    Dù không muốn, Johnny đành nghe lời để cậu xuống khỏi đùi mình, Ten không nặng chút nào, anh chỉ sợ cậu cứ để cậu cựa quậy tiếp sẽ đụng đến vết thương. Sau khi Ten yên vị trên ghế ngồi thì xe mới bắt đầu di chuyển. Ten quay sang nhìn Johnny định tiếp tục hỏi anh về những chuyện trong mười năm qua, nhưng rồi cậu chợt khựng lại khi thấy chiếc nhẫn sang trọng trên ngón áp út của Johnny. Kiểu dáng không quá cầu kỳ, nhưng vừa nhìn vào là đã biết không hề rẻ. Ten cúi xuống nhìn tay mình, cậu có thể khẳng định là bản thân không hề đeo một chiếc nhẫn nào, kể cả dấu hằng của việc đeo nhẫn cũng không có. Vậy Johnny kết hôn với ai? Không lẽ đây là lý do mà mình bỏ nhà đi?

    "Nghĩ gì mà tập trung vậy bé cưng?" Johnny dịu dàng xoa đầu Ten hỏi.

    "Anh đã kết hôn rồi sao?"

    Cậu hỏi rồi trừng mắt nhìn anh. Mắt Ten vốn đã to, giờ còn hơi ửng đỏ, trong mắt Johnny cái trừng của cậu không đáng sợ chút nào mà ngược lại anh còn khiến anh càng muốn trêu cậu.

    "Đúng vậy."

    "Vậy.. vậy sao anh còn.. hức.. còn đến đón em làm.. hức gì." Cậu nức nở, hôm nay có thể là ngày mà cậu khóc nhiều nhất trong mấy năm qua luôn.

    "Anh xin lỗi, cưng à đừng khóc mà, người kết hôn với anh không phải là em thì là ai chứ. Nín đi nào." Johnny có chút hối hận khi đã trêu Ten. Nhìn cậu khóc mà tim anh cứ thắt hết lại.

    "Nhưng.. nhưng em không có nhẫn." Ten thút thít đầy oan ức chìa hai bàn tay nhỏ nhắn ra cho Johnny xem.

    "Nhẫn.. nhẫn của em mất rồi, đợi em khỏe rồi chúng ta cùng đi mua nhẫn mới được không?"

    Tìm đại một lý do để thoái thác, Johnny vừa ôm Ten vào lòng vừa dỗ dành. Sao lại dễ khóc như vậy nhỉ? Trước kia Ten hay làm nũng nhưng rất ít khi rơi nước mắt. Không lẽ đây cũng là di chứng của vụ tai nạn kia? Khi về tới Seoul vẫn nên đưa cậu đi kiểm tra lại lần nữa cho chắc.

    "Sao sau mười năm em lại ngốc như vậy chứ, cả nhẫn kết hôn cũng làm mất được." Nước mắt cậu vẫn cứ rơi, không phải Ten không muốn ngừng mà từ khi thấy chiếc nhẫn đó trong lòng cậu cứ ấm ức, khó chịu, chỉ khi khóc ra mới thấy đỡ hơn.

    "Em không ngốc chút nào, bé cưng em giỏi lắm, các phòng tranh của em luôn rất được yêu thích, kiếm được rất nhiều tiền đấy."

    "Phòng tranh? Của em á." Lần này thì Ten ngạc nhiên tới nín khóc luôn.

    "Đúng vậy, đợi em khỏe rồi anh đưa em đi xem nhé."

    "Dạ, John em lại buồn ngủ rồi." Ten nói rồi dụi đầu vào lòng Johnny khiến tim anh mềm nhũn.

    "Uhm, buồn ngủ thì ngủ đi, khi nào tới nhà anh sẽ gọi em."

    Johnny nói nhưng không nghe thấy Ten trả lời, nhìn xuống mới thấy thì ra Ten đã ngủ rồi. Lúc này Johnny mới có cơ hội ngắm Ten thật kỹ.'Em ấy gầy đi nhiều quá' Johnny xót xa nghỉ, anh khẽ siết chặt vòng tay rồi vùi mặt vào tóc Ten. Mùi thuốc sát trùng còn khá nồng nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hương cam dịu nhẹ đặc trưng trên người Ten. Tham lam hít đầy buồng phổi hương thơm của riêng cậu, Johnny thấy mắt mình cũng bắt đầu cay cay. Anh đã từng nghỉ rằng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại Ten nữa. Không ai biết được Johnny đã phải sống trong hối hận và tuyệt vọng thế nào mỗi khi quay về căn biệt thự xa hoa nhưng trống rỗng của mình.

    Anh đã từng rất tự hào khi có thể mua cho Ten ngôi biệt thự đó, nó được thiết kế bởi một trong những kiến trúc sư hàng đầu Hàn Quốc, nội thất được tuyển chọn và sắp đặt vô cùng hoàn hảo. Sân vườn luôn được chăm sóc cẩn thận để có thể khoe sắc cả bốn mùa. Nhưng lúc mua nó, Johnny không tài nào biết được khi nơi đó mất đi cái mùi hăng hắc của màu vẽ lại có thể trở nên đáng sợ như vậy, u ám, lạnh lẽo, không chút hơi người. Nơi anh từng nghĩ sẽ là tổ ấm của hai người lại khiến anh sợ hãi tới không dám trở về.

    * * *

    Ten mơ màng tỉnh giấc khi cảm thấy mình lại được bế lên. Mắt cậu hơi xót vì khóc và ngủ quá nhiều. Khó khăn lắm mắt cậu mới có thể tìm được tiêu cự, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là xương hàm đẹp như khắc của Johnny, nhìn bao nhiêu lần Ten cũng thấy thích. Quan sát anh kỹ hơn Ten mới phát hiện Johnny cũng gầy đi rất nhiều, hai má anh hóp hết lại. Sao lại không biết chăm sóc bản thân gì hết thế này? Không phải mấy ông chú giám đốc gì đó đều béo tốt lắm sao? Vừa nghỉ Ten vừa không kìm được mà đưa tay lên vuốt ve má Johnny.

    "Sao vậy? Bị sự đẹp trai của anh mê hoặc rồi?" Johnny đùa khi nhìn gương mặt còn chưa tỉnh ngủ hẳn của Ten.

    "Johnny, giờ anh xấu trai quá, có lẽ vì thế nên em mới phải ra ngoài tìm cảm hứng vẽ tranh đấy." Ten nói rồi cười khúc khích.

    "Dám chê anh xấu, có tin anh cắn em không?" Johnny dọa.

    Nhưng có vẻ Ten không hề sợ chút nào vì cậu còn cười lớn hơn. Tiếng cười trong trẻo vang vọng trong ngôi biệt thự xa hoa lạnh lẽo khiến cho những người làm đang chuẩn bị ra về dừng những việc họ đang làm để lắng nghe. Họ vừa được gọi đến hôm nay để lau dọn lại phòng tranh của biệt thự. Bình thường nếu không phải dịp gì đặc biệt thì họ không được ở lại sau ba giờ trưa. Chỉ có cô đầu bếp câm là ở lại đến sau bữa tối. Không khí trong biệt thự luôn rất tỉnh mịch và u ám, ông chủ cũng rất ít khi về nhà, mà nghe nói là có về thì cũng ở lì trong phòng tranh để uống rượu. Vì thế nghe thấy tiếng cười ở đây là một điều vô cùng hiếm gặp.

    "Này, cậu có nghe thấy gì không?"

    "Tôi cũng vừa định hỏi cậu xem có nghe thấy tiếng cười không đó?"

    "Đáng sợ ghê, ai lại cười vào lúc này chứ?"

    "Thôi kệ đi, bê cùng tôi cái giá vẽ này vào phòng tranh rồi mình về thôi."

    "Tới ngay."

    Còn một điều nữa mà bọn họ vẫn luôn thắc mắc đó là không hiểu tại sao căn phòng này lại được gọi là phòng tranh dù trong đó chỉ có vỏn vẹn một bức tranh cở vừa đang bị phủ vải trắng, nhưng ông chủ gọi thế nào thì họ phải gọi theo thế đó thôi. Thắc mắc nhiều để bị đuổi việc thì khổ. Thời buổi này tìm được việc ít lương cao thế này đâu có dễ chứ.

    Hết chương 4
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  6. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 5. Nhà của em là anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi lo vui đùa cùng Johnny nên tới tận khi được anh thả xuống cái giường to mềm mại Ten mới để ý tới nơi mình đang ở. Đó là một căn phòng rất rộng được thiết kế rất thông minh, vừa có thể đón nắng vào sáng sớm, nhưng lại không chói mắt vào ban trưa. Hoa văn chạm khắc trên tường cũng vô cùng tinh tế và sang trọng, vừa nhìn vào đã biết là do người có tay nghề cao chế tác. Chưa kể tới nội thất trong phòng và chiếc giường này nữa, mọi thứ đều bốc lên mùi tiền nồng nặc. Nhưng nếu hỏi Ten rằng cậu có thích nó không thì câu trả lời sẽ là không, vì nơi đây đúng là đẹp thật đấy nhưng nó làm cậu thấy lạ lẫm lắm, căn phòng trọ nhỏ trên gác mái của cậu và Johnny ở Chicago còn khiến cậu thấy giống nhà hơn chỗ này nhiều.

    "Johnny đây là nhà của chúng ta sao?"

    "Đúng vậy"

    "Thật á?"

    Ten cũng đoán rằng đây rất có thể là nhà của họ ở mười năm sau, nhưng nhìn mấy kiểu trang trí này thì Ten lại có chút nghi ngờ. Là một người học nghệ thuật, phong cách riêng rất quan trọng, sao cậu lại có thể ở cái nơi được trang trí hoàn toàn trái ngược với phong cách của bản thân thế này chứ? Có vấn đề gì với cậu của mười năm sau vậy? Ten của trước đây từng sẵn sàng lén chủ phòng trọ để vẽ lại nguyên một bức tường vì thấy nó trong quá đơn điệu đâu rồi?

    "Em sao vậy? Choáng đầu sao?" Johnny thấy cậu ngẩn người liền lo lắng hỏi.

    "Em ổn, mà anh nói em vẫn vẽ tranh mà nhỉ, em muốn xem tranh của mình." Cậu muốn lập tức kiểm tra lại cách vẽ của bản thân xem nó có thật sự thay đổi sau mười năm không.

    "Không được." Johnny lập tức từ chối khiến Ten giật mình.

    "Tại sao?"

    "Anh xin lỗi, nhưng em cần nghỉ ngơi nhiều hơn, không phải anh đã nói sẽ đưa em đến phòng tranh của em khi em khoẻ hơn sao." Johnny dịu giọng sau khi phát hiện bản thân to tiếng đã khiến Ten sợ.

    "Vậy trong nhà chúng ta không có bức tranh nào của em sao?" Ten vẫn kiên trì hỏi, cậu thật sự muốn xem tranh của bản thân mười năm sau vẽ, nếu không thì cậu khó lòng mà ngủ ngon được

    "Có chứ, nhưng em có thể chờ tới khi chúng ta dùng xong bữa tối không?"

    "Được ạ."

    Dù trong lòng không muốn lắm, nhưng Ten vẫn không hề có chút nghi ngờ nào mà đồng ý ngay với Johnny. Chỉ là ăn xong bữa tối thôi mà cậu chờ được.

    "Vậy giờ em muốn đi tắm, người em toàn mùi thuốc sát trùng thôi." Bỏ qua chuyện thay đổi phong cách vẽ thì vấn đề vệ sinh là điều tiếp theo làm Ten bận tâm.

    "Được, để anh đi pha nước tắm cho em."

    Sau khi đưa Ten vào phòng tắm và chắc rằng cậu có thể tự tắm, Johnny lập tức gọi cho thư ký của mình.

    "Cậu đến phòng tranh ở Kangnam mang một số tranh của Ten về đây, càng nhanh càng tốt. Đến rồi thì đem thẳng lên phòng tranh, một mình cậu làm thôi càng yên lặng càng tốt."

    "Vâng."

    "Còn chuyện bên phía luật sư thế nào rồi?"

    "Các thủ tục đã được chuẩn bị xong, ngày mai là có thể trình lên tòa."

    "Còn bên công tố viên thì sao?"

    "Người của chúng ta cũng đã liên hệ bên đó xong rồi ạ. Xin ngài cứ yên tâm."

    "Tốt lắm, cậu đi làm việc đi."

    Cúp máy xong Johnny có chút trầm ngâm mà nhìn vào cửa phòng tắm, nơi mà người anh yêu đang tắm. Johnny biết rằng anh không nên lợi dụng lúc Ten không nhớ gì mà lừa cậu, nhưng anh vẫn tham lam muốn giữ cậu lại bên mình càng lâu càng tốt. Thậm chí anh còn từng nghĩ đến việc nhốt Ten lại, thế thì cậu sẽ không thể bỏ anh mà đi được nữa. Nhưng anh lại hèn nhát sợ cậu sẽ hận anh. Cho nên giờ anh chỉ thầm mong lời nói dối của mình sẽ không bị vạch trần quá sớm.

    * * *

    Tắm rửa sạch sẽ khiến Ten cảm thấy cả người đều thư thái. Cậu đi cà nhắc ra ngoài để rồi suýt bật ngửa ra sau khi thấy Johnny đang đứng ngay trước cửa phòng tắm. May mà Johnny phản ứng đủ nhanh để giữ cậu lại.

    "Tắm xong sao không gọi anh, suýt nữa là ngã rồi thấy chưa." Johnny cằn nhằn rồi vòng tay qua mông để nhấc cậu lên.

    "Tại anh chứ ai, tự nhiên đứng trước cửa làm em giật mình." Ten cũng rất phối hợp, cậu quắp cái chân không đau quanh hông anh rồi cúi xuống nhìn Johnny trách móc.

    "Đúng rồi, lỗi tại anh hết."

    "Chứ gì nữa." Ten vui vẻ vò tóc Johnny.

    Johnny nhẹ nhàng để Ten ngồi lên giường rồi cũng ngồi xuống thoa thuốc lên các vết thương trên người Ten. Ngoài vết thương trên chân và đầu, cậu còn có những vết xây xát khác nữa dù phần lớn chỉ là vết thương ngoài da, nhưng khi chúng ở trên làn da trắng hồng mịn màng của Ten thì lại trông chói mắt vô cùng, lòng Johnny cũng vì thế mà thắt hết cả lại. Sau khi thoa thuốc xong, Johnny ngồi xuống sàn nhà để băng lại cổ chân cho cậu. Chân Ten vẫn còn hơi sưng, khi anh siết chặt hơn dải băng Ten liền phát ra tiếng than khẽ.

    "Ui"

    "Đau lắm sao? Anh xin lỗi, em ráng chịu thêm một chút nhé. Sắp xong rồi."

    Johnny nhẹ giọng an ủi Ten rồi cố gắng băng nhanh hơn. Khi đã hoàn thành, anh ngước lên nhìn Ten mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt lên cổ chân sưng to của cậu một nụ hôn.

    "Cái đau phải mau bay đi mất nhé, đừng khiến Ten của anh khó chịu nữa."

    "Em có còn là con nít nữa đâu mà anh còn dùng cách này." Ten tỏ vẻ không thích trong khi miệng lại phản chủ cười đến rỏ tươi.

    Hai người ngọt ngào trò chuyện thêm một lát âm báo bữa tối đã sẵn sàng đầy máy móc vang lên làm Ten có chút giật mình. Johnny lại tự nhiên như không bế Ten xuống lầu ăn tối, cả hai như quay lại lúc mới yêu, lúc nào cũng dính lấy nhau.

    "Đó là cách cô đầu bếp nhà mình báo bữa ăn đã sẳn sàng đấy, cô ấy không nói được."

    "Mười năm sau công nghệ hiện đại thật đấy, vậy thì những người khuyết tật cũng có thể làm được rất nhiều công việc khác nhau rồi."

    Ten với ký ức của mười năm trước ngày càng hào hứng với những điều mới mẻ đến từ tương lai kiểu này. Thêm nữa là cậu thấy vô cũng tự hào khi Johnny của mình lại tạo cơ hội việc làm cho cô đầu bếp dù cô không nói được.

    Tới phòng ăn, cả chiếc bàn to lớn trong phòng chỉ được sử dụng một phần nhỏ ở hai đầu để đặt bốn món ăn Thái lần lượt là gỏi đu đủ, thịt heo xào húng quế, curry xanh và súp Tomyum. Toàn món Ten yêu thích thôi, nhưng cậu lại thấy không vui chút nào. Vì sao ư? Đương nhiên là vì cậu và Johnny đang ngồi ở tít hai đầu của chiếc bàn to trong phòng ăn. Sao cậu và Johnny lại phải ngồi xa nhau như thế chứ. Mắt cậu vốn hơi cận nên nhìn anh từ xa như thế thì chỉ có thể thấy mờ mờ thôi.

    "Johnnyyyyyy, em không muốn ngồi chỗ này." Ten dài giọng.

    "Em muốn ăn ngoài vườn sao?" Johnny hỏi.

    "Không phải, em muốn ngồi cạnh anh, ở đây xa quá."

    Ten nói với giọng nũng nịu rồi dang hai tay về phía Johnny. Johnny còn có thể làm gì đây, anh đành đi tới để bế cậu tới chỗ ngồi bên cạnh mình. Sau khi Ten đã ổn định chỗ ngồi, Johnny mới cúi người chào một cách lịch thiệp như một phục vụ bàn chuyên nghiệp của nhà hàng năm sao.

    "Xin hỏi quý ngài Chittaphon có hài lòng với sự phục vụ của tôi không ạ."

    "Vừa lòng, cưng tên gì để đại gia đây cho tip nào." Ten hất cằm cười đến vui vẻ.

    "Được rồi ăn cơm thôi." Johnny cũng cười đến vui vẻ xoa đầu cậu. Hôm nay có lẽ là ngày mà Johnny cười nhiều nhất trong cả năm qua.

    "Dạ, wow món này ngon quá, chuẩn vị Thái luôn." Ten vui vẻ nói.

    "Em thích là tốt rồi."

    Tâm trạng vui vẻ nên Johnny thấy bữa tối hôm nay cũng đặc biệt ngon miệng. Trong khi anh đang nghĩ nên tăng lương cho cô đầu bếp thế nào thì anh bỗng giật mình đánh rơi cả thìa vì có một bàn chân hư hỏng đang cọ vào chân anh bên dưới bàn. Xoay đầu nhìn Ten thì chỉ thấy cậu đang cười híp cả mắt. Johnny cố tỏ ra bình tĩnh nhặt lại thìa, nhưng dưới bàn lại dùng hai chân mình kẹp lại bàn chân lành lạnh hư hỏng của ai kia. Hai người cứ anh chạm em một cái, em cọ anh một chút dưới bàn đùa giỡn đến là vui. Một bữa cơm mà họ ăn đến hơn một tiếng đồng hồ mới xong.

    "Giờ mình có thể đi xem tranh của em chưa?" Ten hỏi ngay khi cả hai vừa ăn xong.

    "Được chứ."

    "Yeah"

    Johnny lại bế Ten lên để đi về phía phòng tranh, dù cho thư ký của anh đã mang xe lăn đến từ sớm, anh muốn ôm bé mèo đáng yêu của mình đấy rồi sao nào?

    Khi đến nơi, Johnny thả Ten xuống để cậu tự đứng, nhưng vẫn vòng tay quanh eo cậu để đề phòng con mèo vụng về của anh lại bất cẩn mà ngã xuống đâu đó.

    Từ khi vào phòng, Ten không hề đoái hoài gì đến mấy bộ dụng cụ vẽ đắt đỏ mới toanh và mấy bức trang xung quanh mà chỉ chăm chú ngắm nhìn cả căn phòng.

    Ten thầm thấy may mắn vì căn phòng này hoàn toàn hợp ý cậu. Dù nó lạc quẻ hoàn toàn với phong cách của cả ngôi biệt thự. Hai bên tường đã được sơn lại bằng màu xanh navy, mặt tường đối diện với cửa sổ lớn lại được sơn trắng. Điểm chung duy nhất là cả ba mặt đều được cậu dùng để vẽ thành một bức tranh lớn với hình ảnh một con mắt ở trung tâm, đó luôn là hình ảnh mà cậu thích vẽ nhất.

    Sau khi hài lòng với trang trí trong phòng, Ten mới bắt đầu chăm chú ngắm những bức tranh trên tường. Ten luôn rất nghiêm túc với những chuyện liên quan tới mỹ thuật, khi cảm hứng tới cậu có thể vẽ tới quên ăn, quên ngủ. Cả hai đều không phát ra bất cứ âm thanh nào, Ten tập trung ngắm tranh, Johnny thì tập trung ngắm Ten. Sau một khoảng lặng bình yên, anh nghe thấy Ten khẽ lẩm bẩm.

    "Vẫn vậy mà, sao mình lại để nhà mình trông như thế này nhỉ."

    "Sao vậy? Có gì sai sao?" Johnny lo lắng hỏi, không lẻ Ten phát hiện ra gì đó rồi.

    "Johnny, babe nói thật nhé em không thích trang trí trong nhà chút nào." Ten nhìn thẳng anh, nghiêm túc nói.

    Nhìn cậu lúc này, Johnny bỗng thấy tim mình chợt đập một cách rộn ràng trong lồng ngực. Đây mới là Ten của anh, Ten của những năm thanh xuân, người đã cướp đi trái tim của anh từ cái nhìn đầu tiên. Cậu luôn rất thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình với anh, cậu biết bản thân thích gì và không bao giờ gò bó bản thân.

    Nhưng đồng thời Johnny cũng thấy rất muốn khóc, mắt anh cay xè, Johnny phải cố hít sâu mấy lần để đè nén cái cảm xúc chực trào trong mình lúc này. Thì ra em ấy không hề thích nơi này, anh đã làm gì thế này? Đáng ra anh nên phát hiện nó từ sớm mới phải, rằng Ten không hề háo hức khi dọn tới đây. Anh nhớ lại lúc đó, sau khi quan sát hết căn biệt thự một lượt, Ten chỉ nhẹ hỏi anh rằng:

    "Em có thể dùng căn phòng trống trên tầng hai để vẽ tranh không?"

    Khi đó anh đã trả lời thế nào nhỉ? Anh chỉ cắm mặt vào máy tính rồi nói "Tùy em" vì khi đó anh đang bận xem một bảng phân tích thị trường do công ty gửi tới. Cậu ra khỏi phòng làm việc của anh lúc nào anh cũng không hề hay biết. Là anh đã khiến Ten ngày càng trở nên trầm lặng, chính anh đã bẻ đi đôi cánh xinh đẹp của Ten rồi bỏ cậu vào cái lồng mà anh tự cho là hoàn hảo này. Thế mà anh còn từng rất tự hào rằng mình đã cho cậu một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cơ đấy. Giờ mới thấy bản thân thật nực cười làm sao.

    "Johnny, anh sao vậy?"

    "À, anh không sao, Ten chúng ta dọn đi chỗ khác nhé. Anh và em chúng ta cùng đi xem nhà, em thích chỗ nào chúng ta sẽ ở đó, có được không?" Johnny gấp gáp nói, anh khẽ siết chặt vòng tay hơn như sợ cậu lại bỏ đi vậy.

    "Anh làm sao vậy? Em chỉ nói thế thôi, đang yên đang lành dọn nhà làm gì. Để em xem xem thế nào, chắc chỉ cần thay đổi một số chỗ trong nhà thôi là được, dù gì mình cũng đã mua rồi." Ten khẽ đưa lưỡi ra liếm môi, đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ của cậu.

    "Em không cần ép bản thân đâu, chúng ta có rất nhiều tiền, chỉ cần em thấy vui là được."

    "Anh bị ngốc sao? Nhiều tiền cũng không nên phung phí như vậy. Đối với em thì ở đâu cũng không quan trọng, chỗ nào có anh thì chỗ đó là nhà của em rồi có biết chưa hả?" Ten xoay người lại để kéo mặt của Johnny xuống ngang với mình, cậu nhìn vào mắt anh rồi nói một cách nghiêm túc.

    "Nhưng em.." Johnny định nói, nhưng Ten lại cắt ngang anh.

    "Anh bình tĩnh đi, em chỉ không vừa lòng vì nhìn căn biệt thự này là có thể thấy anh đã tốn không ít tiền mới mua được, thế mà trang trí lại không được như ý mình thôi. Họ phải trang trí theo ý mình chứ. Mà sao em lại không trang trí lại nó nhỉ?"

    Johnny còn định nói gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, là công ty gọi tới. Nhưng vì trong lòng không yên nên anh có chút do dự mà không muốn bắt máy.

    "Anh không nghe máy sao?" Cậu thắc mắc.

    "Không, anh sẽ nghe sau."

    "Gọi giờ này có thể là có việc gấp đấy, anh nghe đi, em còn định xem tranh thêm một chút nữa, anh không cần ở đây với em đâu." Cậu nhẹ giọng khuyên anh.

    Dù có không muốn như thế nào, thì lúc sáng bỏ hết mọi thứ đi tìm Ten đã khiến rất nhiều công việc bị ứ động, nên anh cũng đành phải kéo ghế cho cậu ngồi rồi ra ngoài để giải quyết công việc. Vừa đi đến phòng làm việc, Johnny vừa tự nhủ trong lòng, Ten đã trở về rồi, em ấy sẽ không đi đâu cả, anh vẫn còn cơ hội để sửa chữa mọi thứ. Vẫn còn kịp.

    Hết chương 5.
     
  7. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 6. Tranh của Ten

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi Johnny giải quyết xong công việc thì đã là một tiếng sau, anh nhanh chóng trở lại phòng vẽ. Khi mở cửa phòng, Johnny có chút sửng sốt. Trong phòng lúc này, khung tranh cỡ trung vốn bị phủ vải trắng nay đã được tháo xuống, để lộ ra bức tranh trừu tượng với những màu sắc tươi sáng bên trong.

    Bức tranh đó là thứ duy nhất mà Ten đã để lại khi cậu rời bỏ anh. Johnny luôn không muốn nhìn thấy nó vì lúc nào nó cũng nhắc nhở anh rằng anh cũng như nó vậy đều bị cậu bỏ lại nơi đây. Nhưng cũng vì nó là thứ duy nhất cậu để lại, nên anh cũng không nỡ bỏ nó đi. Suốt một năm qua anh luôn dùng vải trắng để che nó lại, bức tranh rực rỡ đó giống như nổi đau trong tim anh vậy, anh cố gắng lờ nó đi, nhưng lại không muốn quên đi nguyên nhân khiến anh đau khổ.

    Dời mắt xuống một chút, Johnny giật mình phát hiện ra Ten vậy mà đang chăm chú nhìn nó. Anh có chút chột dạ, không biết cậu có nhớ ra gì khi nhìn nó không.

    "Ten."

    Anh khẽ gọi tên cậu. Giọng Johnny gần như thì thào, nên anh cũng không rõ là Ten thật sự nghe được anh gọi hay bằng một thứ thần giao cách cảm nào đó, cậu quay đầu lại nhìn anh rồi mặt Ten bỗng đỏ bừng, sắc đỏ lan dần từ hai bên gò má mịn màng tới hai vành tai nhỏ nhắn.

    "Em sao vậy? Mặt em đỏ quá, sốt rồi sao?"

    Johnny gấp gáp tới gần rồi đặt tay lên trán cậu kiểm tra, may là không phát sốt.

    "Em.. em không sao, anh.. giúp em che nó lại đi, đúng là nên che lại."

    Ten vừa nói vừa rúc mặt vào ngực Johnny hệt như con đà điểu cắm đầu vào cát, chỉ lộ ra hai vành tai ửng hồng.

    "Bức tranh đó có vấn đề gì sao?" Johnny thắc mắc hỏi.

    "Anh không biết thì càng tốt, Johnny em mỏi chân quá, anh ôm em về phòng đi."

    Ten đột nhiên làm nũng khiến Johnny dù rất muốn hỏi thêm cũng không thể, vì giờ thứ mà anh quan tâm nhất là câu than mỏi chân của cậu.

    Nhanh chóng bế Ten về phòng, sau khi cả hai làm xong vệ sinh cá nhân, Johnny nhẹ nhàng xoa bóp hai bắp chân trắng nõn mềm mại của Ten.

    Cả người Ten không có chút cơ bắp nào, trắng trắng mềm mềm chạm vào như đang bóp một viên marshmallow vậy. Người ta thì phải bỏ tiền mua squishy về xả stress, anh thì sướng rồi về nhà xoa bóp cho Ten là stress gì cũng tiêu tan. Đang vui vẻ tận hưởng đôi chân của bé chồng nhỏ thì cậu lại cầm lấy tay anh, cất giọng ngái ngủ nói.

    "Được rồi, chân em hết mỏi lâu rồi, anh không cần bóp nữa đâu." Ten thấy hơi có lỗi với Johnny, lúc nãy cậu chỉ viện đại một lý do cho đỡ ngại thôi, không ngờ anh ấy lại bóp chân cho cậu lâu như vậy.

    "Không sao anh thích mà, nếu buồn ngủ thì em ngủ trước đi."

    "Sao mà được chứ, ngủ cùng nhau đi."

    "Được rồi, ngủ nào."

    Johnny nằm xuống giường, cẩn thận tránh đụng vào bên chân đau của Ten rồi kéo cậu vào lòng. Anh thỏa mãn thở ra một tiếng rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai. Đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc cho cả hai đây.

    "Ngủ ngon, John John."

    "Ngủ ngon, cục cưng."

    * * *

    Johnny mệt mỏi bước vào căn phòng trên gác mái của mình sau một ngày làm việc căng thẳng. Cửa của những căn phòng thế này ở Hàn thường hơi thấp nên anh phải hơi cúi người khi bước vào. Johnny nhíu mày vì đèn trong nhà không được mở, thường thì giờ này Ten vẫn còn ở nhà mới phải, ca làm của cậu tận tám giờ tối mới bắt đầu mà.

    "Honey?"

    Lúc Johnny đang định bật đèn lên thì anh lại thấy Ten đang từ từ bước ra từ phía bếp với một chiếc bánh kem nhỏ trên tay.

    "Happy Birthday to you

    Happy birthday to you

    Happy birthday to Johnny

    Happy birthday to youuuuu

    Happy birthday my husband."

    Thì ra là sinh nhật của mình, gần đây anh quay cuồng với công việc, công ty của anh mới hoạt động không lâu nên vẫn chưa ổn định. Bận rộn quá làm anh cũng quên mất sinh nhật của chính mình luôn.

    "Anh mau ước đi."

    "Cảm ơn em, bé cưng." Johnny nhẹ nhàng ôm lấy Ten.

    "Chưa hết đâu, anh mau xem quà đi." Ten rời khỏi cái ôm của Johnny rồi đưa anh một khung tranh.

    "Lâu rồi em không vẽ nên hơi cứng tay, anh thích không?" Không hiểu sao mà nhìn Ten lại có chút ngại ngùng.

    "Thích chứ, đẹp lắm, nhưng nó có ý nghĩa gì vậy?" Thú thật thì anh chỉ có thể nói là màu sắc của nó rất đẹp, rất sinh động thôi, chứ còn ý nghĩa bên trong thì anh chịu.

    "Không có gì đặc biệt đâu, anh thích là được. Em không biết nên mua quà gì cho anh nên mới vẽ nó."

    Ten nói thế nhưng mặt cậu lại cứ đỏ bừng đáng yêu kinh khủng khiến Johnny không kìm được mà phải cúi xuống hôn cậu, Ten của anh đúng là đáng yêu nhất quả đất này, em ấy là tia sáng duy nhất có thể xua tan mọi mây mù trong cuộc sống của anh. Nụ hôn của cả hai dần trở nên ướt át hơn khi Ten dựa hẳn vào người Johnny rồi đưa tay luồn vào bên trong áo sơ mi của anh. Cậu khẽ thì thầm vào tai Johnny.

    "Hôm nay em xin nghỉ làm rồi."

    Sau đó ư? Là không có sau đó nữa vì Johnny đã giật mình tỉnh giấc bởi hai bàn tay lạnh như băng của ai đó đang chạm vào cổ anh.

    Rèm trong phòng ngủ vẫn chưa được kéo ra nên Johnny phải chớp mắt mấy lần để có thể nhìn rõ hơn, và rồi anh nhìn thấy thiên thần nhỏ của mình đang cười đến hai mắt cong cong nhìn anh, hai vai cậu run run theo tiếng cười hơi khàn vì vừa thức giấc. Chỉ có Ten mới có thể khiến tim anh rung động như một thằng nhóc mới lớn thế này thôi. Johnny ôm lấy Ten rồi lật người để đè cậu xuống giường.

    "Sao em dậy sớm vậy, bé cưng." Vừa nói vừa không ngừng hôn lên khắp mặt cậu.

    "Em cũng.. haha.. không biết nữa.. nhột quá Johnny. Tự động thấy tỉnh táo nên em thức luôn." Ten vừa nói vừa né Johnny, râu của anh cứ cạ vào mặt làm cậu thấy nhột kinh khủng.

    "Mà sao mới sáng sớm anh đã hăng hái thế hả? Mơ thấy cái gì đen tối rồi đúng không? Thành thật sẽ được khoan hồng, nói dối thì em sẽ cắn."

    "Anh mơ thấy một con mèo nhỏ dụ dỗ anh với khuôn mặt đỏ bừng." Johnny vui vẻ nói.

    "Mèo nào hả? Anh đang tơ tưởng con mèo nào đó." Ten lập tức giữ lấy mặt anh rồi hung dữ nói.

    "Con mèo này em cũng biết đấy, nó chuyên dùng hai cái tay lạnh lẽo để gọi người ta dậy vào sáng sớm." Có vẻ khuôn mặt hung dữ của cậu cũng không thể khiến Johnny sợ rồi.

    "Dám gọi em là mèo này."

    Cậu nhổm dậy cắn vào cổ Johnny, mà không biết là hành động của mình đã vô tình làm bùng phát đám lửa đang le lói từ sáng của anh.

    "Anh nghĩ chúng ta nên tiếp tục việc đang định làm trong mơ thôi."

    "Việc gì cơ?"

    "Việc vui vẻ."

    Johnny cười gian rồi cho tay vào trong áo Ten xoa lên làn da mịn màng như tơ tằm của cậu. Môi hai người tự động tìm đến nhau ngọt ngào day dưa. Ten của anh, bé cưng đáng yêu nhất vũ trụ của anh, cậu là báu vật tuyệt mỹ mà Johnny luôn muốn giấu đi để không ai có thể cướp mất.

    "Anh yêu em Ten, anh yêu em, anh yêu em, yêu em." Johnny không ngừng lập lại lời yêu khi đặt những nụ hôn vụn vặt lên cơ thể Ten.

    "Em cũng yêu anh, nguồn cảm hứng bất tận của em." Ten cũng ôm lấy cổ Johnny rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh.

    Không hề gấp gáp hay vội vàng, họ chậm rãi tận hưởng từng phút từng giây ngọt ngào và đê mê trong ánh sáng ban mai nhè nhẹ từ cửa sổ. Johnny say mê ngắm nhìn Ten đang mặt ửng hồng, thở dốc nằm dưới thân mình. Anh làm sao có thể buông tay được, không thể nào, anh thà chết còn hơn để mất cậu lần nữa. Những tháng ngày như địa ngục đó anh không muốn trãi qua thêm một lần nào nữa, không bao giờ muốn trãi qua nữa.

    "Cuộc sống hôn nhân của chúng ta đã rất hạnh phúc nhỉ?"

    Sau khi lấy lại được hơi thở sau cơn kích tình, Ten chui vào lòng Johnny cười khúc khích nói. Johnny đột nhiên không thể trả lời cậu được, chính bản thân anh cũng không rõ từ lúc nào mà cuộc hôn nhân của họ lại rẻ sang hướng tiêu cực như hiện tại. Khi Johnny còn đang do dự thì Ten lại nói.

    "Dù gì thì em đã rất hạnh phúc khi vẽ ra bức tranh xấu hổ đó." Nhắc tới bức tranh tràn ngập những sắc màu rực rỡ khiến mặt Ten lại đỏ lên.

    "Tại sao em lại gọi nó là bức tranh xấu hổ vậy?" Johnny vẫn luôn muốn biết bức tranh đó có ý nghĩa gì, nhưng Ten luôn không nói cho anh.

    "Anh muốn biết hả, để em nói nhỏ cho nghe, nhưng chỉ hai ta biết thôi nhé." Ten nhìn anh vừa ngượng ngùng vừa tinh nghịch rồi kề sát tai anh nói nhỏ, Johnny phải tập trung lắm mới nghe được những gì cậu nói.

    "Nó thể hiện cảm xúc của em khi làm 'chuyện lúc nãy' cùng anh đấy. My hubby."

    Hết chương 6.

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo:

    Phát đường ăn mừng thi xong hị hị, có ai bị sốc đường hem?
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2023
  8. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 7. Cô Đơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, vài tia nắng ít ỏi nhẹ nhàng len qua tấm rèm cửa đang đóng kín, nhưng như thế cũng đủ để đánh thức một con mèo lười biếng đang say ngủ. Ten mơ màng đưa tay lần mò sang phần giường còn lại để tìm kiếm sự ấm áp từ anh người yêu to con của mình, nhưng cậu chỉ sờ trúng một mảng lạnh lẽo.

    Sau vài giây ngây người, Ten mới nhớ ra là cậu đang ở Seoul của mười năm sau chứ không còn là Chicago thân thương nữa và Johnny cũng không còn là người yêu của cậu nữa mà đã thành chồng của cậu rồi.

    Đã một tuần trôi qua từ khi Ten mất trí nhớ, dù vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với sự những thay đổi nghiêng trời lệch đất sau mười năm nhưng vì có Johnny ở bên nên mọi chuyện dường như cũng không tệ đến thế. Duy chỉ có một điều khiến Ten không vui là gần đây Johnny trở nên quá bận rộn. Sau khi thấy chân cậu đã khá hơn thì hôm qua anh ấy đã trở lại công ty rồi bận ở đó từ sáng sớm tới tối muộn mới về nhà, giờ thì mới sáng sớm đã không thấy đâu nữa rồi. Ten bỉu môi hờn dỗi.

    Johnny đã làm lại hết giấy tờ cho cậu, nhờ thế mà Ten biết mình đã có bằng lái xe rồi, nhưng vấn đề là cậu đâu còn nhớ cách lái nữa, nên để tránh hại nhiều người khác, cậu vẫn phải nhờ tới Johnny hoặc tài xế mỗi khi ra ngoài. Trước khi trở lại làm việc anh cũng mua cho cậu điện thoại và iPad mới để cậu có thể liên lạc với gia đình và bạn bè hay lên mạng giải trí khi anh không có ở nhà. Trong lúc buồn chán, cậu đã định liên hệ với mấy người bạn tốt qua mạng để tìm người nói chuyện, nhưng theo lịch sử trò chuyện thì đã mấy năm rồi cậu không liên lạc với họ nên không biết nên mở lời trước thế nào. Gọi cho ba mẹ thì cũng không dám nói nhiều vì sợ hai người nếu phát hiện ra việc cậu mất trí nhớ sẽ lo lắng rồi bỏ hết mọi việc để bay sang đây.

    Cả ngôi biệt thự to như thế mà lại chỉ có cậu và Johnny. Anh đi làm thì chỉ còn cậu với cô đầu bếp, mà cô ấy lại không nói được nên cả ngày Ten cứ hết nằm rồi lại ăn, ăn rồi lại nằm. Cứ thế này thì ngày thành heo cũng không còn xa nữa đâu.

    Ten thở ra dài thượt, lại nhớ Johnny rồi. Công việc của anh ấy sao lại nhiều như vậy chứ? Không phải giám đốc gì đó toàn ngồi chỉ tay năm ngón là được rồi sao? Sao tới phiên Johnny thì lại phải vất vả sớm tối như vậy chứ?

    "Chán quá!" Ten nằm úp sấp trên giường phụng phịu.

    Không phải là Ten chưa thử vẽ, cậu cũng đã thử rồi ấy chứ, nhưng cứ cằm cây cọ mới tinh kia lên thì ngồi mãi cảm hứng cũng không tới. Cây cọ cũ mà cậu quen dùng không biết đã lạc đi đâu rồi, cậu còn không chắc bản thân sau mười năm có còn dùng cây bút đó nữa hay không nữa mới khổ.

    "Mình phải tìm gì đó khác để làm mới được."

    Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, Ten bắt đầu quyết tâm tự học tiếng Hàn. Dù gì cũng phải ở lại Hàn Quốc lâu dài, nếu đã vậy thì ít nhất cậu cũng phải học được cách giao tiếp cơ bản chứ. Không thể cứ nhờ Johnny dịch mãi được. Nói là làm, Ten lập tức lên mạng tìm những video dạy tiếng Hàn vỡ lòng để làm quen trước.

    Để rồi Ten mừng rỡ phát hiện ra rằng bảng chữ cái tiếng Hàn đơn giản hơn cậu nghĩ, chỉ mất vài giờ thôi là cậu đã nhớ hết rồi. Nếu bây giờ Ten mà có đuôi thì chắc chắn nó đang phất qua phất lại một cách đầy hưng phấn cho xem. Thừa thắng xong lên, chỉ trong một buổi trưa, cậu đã học tới ghép chữ Ten vui vẻ vì tiếng Hàn thật sự dễ, giờ Ten đã có thể đọc được các tựa sách hay tên các cửa hiệu đơn giản rồi.

    Nhưng rồi mấy tiếng sau đó, Ten nhận ra mình đã vui mừng quá sớm. Đúng là cậu nhớ hết bảng chữ cái và đọc vanh vách các từ tiếng Hàn, nhưng khi học về ý nghĩa của chúng cũng như cách dùng nó cho một câu hoàn chỉnh thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Còn đây là cái thứ ngữ pháp gì vậy? Tại sao người Hàn Quốc lại đặt động từ ở cuối câu chứ? Sau khi kết thúc một câu thì cậu cũng quên luôn mình muốn nói gì trước đó luôn rồi. Bao nhiêu thắc mắc không có lời giải khiến Ten dần rơi vào bế tắc.

    Cuối cùng, sau một lúc lâu vật lộn với mớ ngữ pháp và từ vựng mới mẻ, Ten đành bỏ cuộc trong việc tự học tiếng Hàn. Ten thấy mình vẫn nên tìm một trung tâm uy tín nào đó để đăng ký học thì hơn.

    Ten lại chìm trong chán nản thêm lần nữa nhưng không bao lâu cậu lại bừng bừng sức sống trở lại. Không thể cứ như vậy được, ngày mai Ten nhất định sẽ thức sớm hơn Johnny. Không để anh ấy chạy mất từ sáng sớm nữa.

    Để thể hiện sự quyết tâm của mình, Ten thậm chí còn đặt sẵn báo thức cho sáng mai vào lúc năm giờ sáng. Để xem lần này anh còn trốn được không.

    Hết chương 7.

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo:

    Xin lỗi mọi người vì ngâm fic hơi lâu, vì đang được nghỉ nên mình lại chãy nhớt đổ lười. Khi vô học kỳ mới thì chắc sẽ khá hơn, chứ giờ lo đu phim với hoạt hình không cũng hết ngày.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tư 2023
  9. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 8. Bữa sáng tình yêu của người chồng siêu cấp vũ trụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Ten thức giấc khi đồng hồ điểm đúng năm giờ sáng. Thật ra thì từ khi về nhà đến giờ thì sáng nào cậu cũng tự động thức dậy vào sáu giờ sáng. Lúc trước cậu còn thấy bực vì cái đồng hồ sinh học kì cục này, thử nghĩ mà xem vốn dĩ bản thân có thể ngủ nướng bao lâu cũng được thì lại tự dưng phải thức siêu sớm mà chẳng để làm gì cả, không tức sao được. Nhớ lại khi chân cậu còn đau thì mỗi khi thức dậy Johnny vẫn còn đang nằm bên cạnh nên cậu sẽ chui lại vào chăn để ôm anh chồng đẹp trai của mình ngủ tiếp, chỉ tệ là dạo gần đây khi Ten dậy thì Johnny đã đi làm rồi nên đã phải thức dậy với nửa bên giường lạnh lẽo suốt mấy ngày qua. Nghĩ tới mà hờn dễ sợ.

    Nhưng giờ thì cái đồng hồ sinh học đáng ghét ấy lại không còn đáng ghét như thế nữa, Ten thậm chí còn thấy thầm biết ơn vì bản thân có thể dậy sớm, thế thì cậu sẽ có đủ thời gian để làm bữa sáng tình yêu cho Johnny trước khi anh đi làm. Nghĩ tới cảnh cả hai có thể cùng nhau ngọt ngào ăn sáng là Ten đã thấy háo hức vô cùng.

    Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Johnny, người chồng hiếm khi thấy mặt dạo gần đây, Ten khẽ trao cho anh một nụ hôn phớt lên trán rồi mới vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân. Vừa đánh răng Ten vừa nhún nhảy theo nhạc một cách vui vẻ.

    Nhưng rồi, tâm trạng vốn đang rất tốt của Ten bỗng chốc tan biến khi cậu nhìn vào những nguyên liệu tươi ngon trong tủ lạnh. Ten đã quên một sự thật vô cùng tàn khốc đó là cậu đã làm gì biết nấu ăn đâu. Trước kia cậu và Johnny toàn ăn mỳ ăn liền hay ngũ cốc và sữa mỗi khi ở nhà thôi. Ten nhìn quanh căn nhà bếp rộng rãi, nhưng không có nỗi một người giúp đỡ mà chán nản. Cô đầu bếp khi thấy cậu bước vào thì đã chào cậu và đi ra khỏi phòng rồi như thể cô ấy biết cậu định nấu bữa sáng vậy. Nhưng cô làm vậy rồi cô có thấy xứng đáng với đồng lương mà cô được trả không hả? Lương tâm đầu bếp của cô đâu rồi? Cô không sợ cháu phá nơi làm việc của cô sao?

    Ten thở dài thường thượt rồi nhanh chóng lấy lại tin thần. Mình là Ten Chittaphon Leechaiyapornkul mà, không có việc gì khó không thử thì làm sao biết được khả năng của mình tới đâu chứ. Sau khi chấn chỉnh lại khí thế, Ten liền lên mạng xem cách nấu bữa sáng tiêu chuẩn. Để xem nào, cũng đâu có khó lắm đâu, bánh mì nướng, trứng chiên với bacon thôi mà, salad trộn cũng đơn giản. Được rồi bắt tay vào làm thôi. Ten siết chặt nắm tay rồi túm lấy tạp dề hừng hực khí thế bước vào chiến trường ẩm thực.

    * * *

    Sau nửa tiếng chiến đấu quên mình trong bếp, Ten vô cùng tự hào với thành quả lần đầu nấu nướng của mình. Cậu nghĩ bản thân chắc chắn là một thiên tài nấu ăn rồi, chứ sao mà một người chưa bao giờ vào bếp như cậu lại có thể hoàn thành một bữa sáng hoàn hảo như thế này chứ. Thú thật thì lúc đầu Ten có chút hoảng khi đối mặt với núi nguyên liệu đồ sộ, nhưng sau khi bắt tay vào làm thì cậu lại thấy quen thuộc đến lạ, như thể cậu đã nấu ăn rất nhiều lần rồi vậy. Kết quả là Ten thậm chí đã nấu thêm một phần súp kem nấm nhỏ thơm ngào ngạt mà không cần xem bất kỳ video hướng dẫn nào.

    Mãi chìm đắm trong cảm giác thành tựu nên Ten không phát hiện ra Johnny đã đứng ở cửa bếp từ bao giờ. Anh không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn bóng lưng bận rộn của Ten, hình ảnh này quá đỗi quen thuộc, quen thuộc tới khiến Johnny sợ hãi. Đây không phải là lần đầu anh thấy ảo ảnh này, nhưng lần nào cậu cũng sẽ biến mất trước khi anh có thể chạm tới.

    Ten vẫn vô tư không hay biết gì, nên cậu đã giật bắn cả người khi Johnny đột nhiên ôm lấy cậu từ phía sau khiến cho lọ tiêu trên tay cậu rơi xuống đỗ ra khắp bàn.

    "Johnny, anh làm em giật mình đấy, đổ hết rồi này."

    Johnny đang hoang mang, anh nghĩ mình sắp không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo nữa rồi. Tất cả là do giấc mơ lúc nãy, trong giấc mơ đó khi anh tỉnh giấc thì phần giường còn lại đã trống không, Ten đã không còn nằm ở đó nữa. Nhưng thay vì hốt hoảng tìm kiếm cậu thì Johnny lại thấy bản thân rất bình tỉnh, anh chỉ chậm rãi đứng lên rồi đi đến phòng vẽ. Khi cánh cửa của căn phòng ấy mở ra, Johnny chưa kịp mừng rở khi thấy Ten đang ngồi co một gối vẽ tranh trong đó thì anh lại phát hiện chân mình không thể cử động, miệng cũng không thể phát ra âm thanh nào. Trong lúc Johnny đang không biết nên làm gì thì Ten lại xoay qua nhìn anh nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng Johnny có thể thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp của em ấy không hề có chút niềm vui nào, nó chỉ bình lặng như một mặt hồ không chút gợn sóng.

    "Anh dậy sớm vậy?"

    "Hôm nay anh có cuộc họp sớm để ký kết một hợp đồng quan trọng." Johnny nghe thấy mình trả lời Ten như thế.

    "Vậy anh có đủ thời gian ăn sáng không?"

    "Chắc là không rồi, anh phải đi ngay."

    "Có gấp mấy thì cũng đừng bỏ bữa sáng, không thì dạ dày của anh lại đau. Em có làm đồ ăn sáng cho anh trên bàn, chỉ là vài lát sandwhiches thôi, anh mang theo ăn trên xe đi." Ten trả lời anh với giọng đều đều, cậu không nhìn anh nữa mà quay lại với bức tranh còn đang dang dở của mình.

    Johnny chợt có dự cảm không lành, khung cảnh này, cuộc hội thoại này có chút quen thuộc. Không để anh chờ lâu, câu hỏi tiếp theo của Ten đã giúp anh khẳng định suy nghĩ của mình.

    "Hôm nay, anh có thể về nhà sớm một chút không?"

    "Anh không chắc nữa, tối nay anh có hẹn ăn tối với đối tác. Có việc gì quan trọng sao?"

    Bàn tay đang cằm cọ của Ten chợt dừng lại tạo nên một bệt sẫm màu không hề ăn nhập với những đường cọ khác.

    "Cũng không đến mức quan trọng, trễ một chút cũng không sao, anh về nhà là được, em có chuyện muốn nói với anh." Sau một khoảng yên lặng, Ten lại nhẹ nhàng lên tiếng.

    "Anh sẽ cố gắng về trước mười giờ tối."

    "Được, em chờ anh. Đi làm vui vẻ."

    Sau khi Ten trả lời Johnny thì trong phòng chỉ còn lại âm thanh rửa cọ của Ten. Johnny thì bất lực gào thét trong câm lặng khi anh thấy bản thân đang xoay người rời đi sau khi trao cho Ten một nụ hôn nhẹ lên tóc.

    "Đừng đi đồ ngu, cuộc họp đó không quan trọng như vậy, đừng đóng cửa, mày phải quay lại đó, phải ôm lấy em ấy vào lòng, phải giữ em ấy lại."

    Mặc cho Johnny có gào thét thế nào thì anh trong giấc mơ đó vẫn đóng cánh cửa đó lại rồi mang theo bữa sáng mà cậu chuẩn bị, nhưng anh biết mình của ngày hôm ấy vì làm việc mà đã không hề động đến nó một chút nào. Ngày cuối cùng anh thấy Ten trong ngôi nhà này, ngày mà sự ngu ngốc của anh huỷ hoại mọi thứ.

    Thế nên khi giật mình tỉnh giấc vào sáng nay, Johnny đã hết sức hoảng loạn khi lại lần nữa không thấy Ten đâu. Giờ đây khi đã ôm được cậu vào lòng và cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cậu, Johnny mới cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng trở lại vị trí vốn có của nó. Anh may mắn có được cơ hội bên cậu lần nữa, thế mà suýt chút nữa anh lại để công việc chi phối. Lần này Ten sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của anh, anh sẽ không để mọi chuyện lập lại.

    "Johnny? Anh có nghe em nói không vậy?"

    "Anh xin lỗi, em đang nấu gì vậy?"

    "Em làm bữa sáng cho anh này, còn định đem lên phòng làm bữa sáng trên giường cho anh nữa. Anh thấy sao? Có lãng mạn không?" Ten xoay người lại ôm lấy eo Johnny cười vui vẻ.

    "Anh thích lắm, nhưng không cần mang lên phòng đâu, chúng ta cùng ăn ở đây đi."

    "Dạ"

    Hai người cùng ngồi vào bàn ăn, Ten đột nhiên thấy hơi hồi hộp, dù gì cũng lần đầu nấu, không biết có ăn được không. Nhìn thì có vẻ đẹp đó, nhưng chưa biết ăn sẽ vào ra sao. Thế nên từ khi ngồi xuống bàn đến giờ mắt Ten cứ dán chặt vào từng cử động của Johnny. Chờ cho anh vừa cho một muỗng súp vào miệng là cậu đã hỏi ngay.

    "Có ngon không?"

    "Ngon lắm, đây là món súp ngon nhất mà anh từng ăn đấy."

    "Anh không khen cho em vui đâu nhỉ?"

    "Em tự thử là biết mà." Johnny nói rồi chồm qua trao cho Ten một nụ hôn có vị thơm béo của súp kem nấm.

    "Sao hả? Ngon có đúng không?"

    Ten chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu trong khi Johnny thì cười khoái chí.

    Trong lúc hai người đang ngọt ngào anh một miếng, em một miếng thì điện thoại của Johnny báo có tin nhắn tới. Ten cứ nghĩ Johnny sẽ kiểm tra điện thoại như mọi khi thì lần này anh lại lơ nó đi mà tiếp tục dùng bữa. Nhưng có vẻ bên kia đang có chuyện gấp nên khi không nhận được tin nhắn của anh thì trực tiếp gọi tới luôn. Ten ngơ ngác nhìn Johnny bình thản úp mặt điện thoại xuống để ngắt tiếng ồn.

    "Anh không nghe điện thoại sao? Lỡ đâu bên kia có chuyện quan trọng cần anh thì sao?"

    "Không có gì quan trọng hơn em cả, ăn sáng xong anh kiểm tra cũng được."

    Dù rất vui khi nghe Johnny nói thế, nhưng Ten vẫn cố gắng ăn nhanh nhất có thể. Cậu không muốn công việc của anh lại trì trệ vì cậu đâu, lỡ đâu vì vậy mà anh ấy lại phải tăng ca thì còn tệ hơn.

    Sau bữa sáng tim hồng phấp phới thì Johnny vẫn phải tới công ty sau khi kiểm tra tin nhắn. Ten tiễn anh ra đến tận cửa, còn không quên trao cho anh một chiếc ôm đầy lưu luyến. Giờ Johnny đi thì có khi đến tối muộn anh mới về nhà, nên ôm lâu một chút cho đỡ nhớ mới được.

    Còn Johnny thì sau giấc mơ sáng nay, anh cũng không muốn xa Ten chút nào, chỉ muốn mãi thấy cậu trong tầm mắt thì mới yên tâm được. Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh và anh cũng nói ra ngay sau đó trong vô thức.

    "Em có muốn đi làm cùng anh không?"

    Johnny lập tức hối hận vì lời đề nghị đột ngột của mình, nhưng không chờ anh kịp tìm ra lời nói tránh thì Ten đã bổ nhào vào lòng anh cười khúc khích.

    "Em thích lắm."

    Johnny còn nói được gì được nữa đây tim anh còn đang bận tan chảy đây này. Em ấy đáng yêu kinh khủng, Ten Chittaphon Leechaiyapornkul đáng yêu nhất vũ trụ của anh. Sáng hôm ấy, Johnny đã bế người mà anh yêu nhất trên đời này lên xe để đến công ty với anh.

    * * *

    Cùng lúc đó, ở trước cổng một cô nhi viện nhỏ ở Sunchoen, một cậu thanh niên trắng trẻo, cao ráo đã hắt hơi một cái rỏ to khiến cho mấy chiếc túi quà bánh to trên tay cậu suýt chút nữa là rơi hết xuống đất.

    "Phù, may quá không rớt cái nào. Ai nhắc mình vậy không biết."

    Cậu chàng khẽ khụt khịt mũi thầm nghĩ.'Nhưng nếu là anh Ten nhớ tới mình thì hắt hơi mười mấy cái cũng được. Đóa hoa trên ban công của em ơi em quay lại tìm anh rồi đây.

    Hết chương 8.

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo:

    Vậy là tình địch số một của quý ngài Johnny "chua" đã xuất hiện. Mọi người ủng hộ ai vậy? Team daddy thành đạt hay Team trai trẻ ngọt ngào?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2023
  10. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 9. Tình nhân nhỏ của chủ tịch Seo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dự báo thời tiết hôm nay Seoul nhiều mây, nhiệt độ sẽ giảm dần về cuối ngày kèm theo mưa phùn vào buổi chiều. Thật là một ngày âm u, ấy vậy mà toàn thể nhân viên ở trụ sở chính của công ty JC lại trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.

    Chuyện bắt đầu từ sáng khi có người gửi lên nhóm chat của công ty bức ảnh chủ tịch Seo vốn luôn lạnh lùng thế mà hôm nay lại bế theo một người từ bãi đậu xe vào thang máy riêng cùng lên phòng làm việc, nhưng vì ảnh chụp lén nên không rõ người được bế là nam hay nữ, chỉ biết rằng người đó mặc hoodie rộng kết hợp với quần vải thoải mái như đồ mặc ở nhà và mang một đôi dép bông mèo đen bông xù.

    Ai cũng muốn biết người đó là ai, vì chủ tịch luôn mang nhẫn cưới trên tay, nhưng chưa có một ai thấy mặt phu nhân trừ thư ký riêng của ngài ấy. Mà tên ấy thì cứ như hủ nút ấy chẳng khai thác được thông tin nào từ tên đó cả. Thế nên sự tồn tại của vị phu nhân đó luôn là truyền kỳ trong công ty.

    Hiện giờ trong nhóm chat đang chia thành hai phe, một bên thì cho rằng đó là vị phu nhân trong truyền thuyết, bên còn lại thì cho rằng người này ăn mặc như thế thì phải còn khá trẻ nên đây có thể là tình nhân nhỏ của chủ tịch.

    Mặc cho mọi người đoán già đoán non thì trong phòng chủ tịch lúc này vị phu nhân chủ tịch trong lời đồn đang vui vẻ thăm thú mọi ngóc ngách trong phòng làm việc của chồng mình. Nhìn cậu vui vẻ hết sờ cái này rồi lại ngắm cái kia làm Johnny thấy quyết định sáng nay của mình tuy hơi vội vàng nhưng cũng không tệ chút nào. Chỉ có điều là trong phút bốc đồng lúc đó, anh đã bế thẳng tình yêu của mình lên xe nên giờ Ten ngoài bộ trang phục nhà và đôi dép bông cậu yêu thích nhất mấy ngày gần đây thì không mang theo gì nữa cả.

    Đang bận ngắm Chittaphon của mình thì thư ký của anh gõ cửa vào thông báo có hồ sơ cần anh duyệt gấp. Johnny nhờ cậu chuẩn bị đồ ăn vặt cho Ten rồi định nói cậu cho bọn họ vào như thường lệ, nhưng anh chợt khựng lại khi nhớ ra Ten đang ở đây. Anh không muốn họ nhìn thấy em ấy nhất là lúc Ten mềm mại không phòng bị như thế này. Anh chỉ muốn giữ Ten cho riêng mình thôi.

    "Cậu bảo họ đến phòng họp đi tôi sẽ sang đó ngay."

    "Dạ."

    "Anh sang phòng họp ngay bên cạnh thôi, có gì em cứ gọi cho anh nhé. Em có cần gì trong phòng thì cứ dùng thoải mái."

    "Anh không làm việc ở đây sao? Em cứ nghĩ sẽ được ngắm anh làm việc cơ." Mắt Ten thoáng hiện lên vẻ cô đơn, nhưng khi thấy vẻ mặt khó sử của Johnny, cậu đành gượng cười nói.

    "Vậy anh làm việc tốt nhé. Cố lên."

    "Anh sẽ về nhanh nhất có thể, em nạp năng lượng cho anh đi."

    Johnny nói rồi dang rộng đôi tay đón lấy thiên thần nhỏ đang nhón chân hết cỡ để hôn mình vào lòng. Ten là của anh, và sẽ mãi là như thế.

    * * *

    Khi Johnny lần nữa trở lại phòng làm việc, hình ảnh trước mắt khiến anh lập tức chặn Mark, thư ký riêng của anh bên ngoài rồi vội đóng cửa lại vì Ten của anh lúc này đang vắt nữa người trên tay vịn ghế sô pha để tìm gì đó và chiếc hoodie em ấy mặc thì bị cuốn lên để lộ cả phần lưng và eo trắng mịn. Có chết anh cũng tuyệt đối không để bất cứ ai thấy được em ấy lúc này.

    "Em đang làm gì vậy?" Johnny nhẹ nhàng kéo áo lại cho Ten rồi dịu dàng hỏi.

    "A, anh về rồi, em nhớ anh lắm đó." Ten vòng tay ôm cứng lấy anh chồng cao lớn của mình làm nũng.

    "Em chờ lâu lắm rồi nhỉ, anh xin lỗi. Mà em đang tìm đồ sao?"

    "Có một bức vẽ bị rơi bên dưới sô pha nhưng em không với tới được." Ten phụng phịu như thể chiếc ghế đang phạm một tội lớn lắm vậy.

    "Được rồi, không sao đâu để anh nhấc nó lên cho em tìm nhé." Johnny cưng chiều nói rồi dùng sức nhấc một góc ghế lên cho cậu tìm đồ.

    "Tìm thấy rồi." Ten reo lên vui vẻ khi tìm lại được bức vẽ mà bản thân tốn gần hai tiếng mới vẽ xong.

    Johnny vui vẻ hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và những nụ hôn nhỏ vụn của Ten, rồi mắt anh chợt dừng lại trên những bức vẽ còn lại, khác với bức vẽ phong cảnh mà Ten đang cầm trên tay, những bức còn lại đều là bóng lưng của anh.

    "Sao em chỉ vẽ mỗi lưng của anh vậy?"

    Em cũng không biết nữa chỉ là khi thấy anh xoay người ra cửa sáng nay thì em lại thấy hình ảnh đó hơi quen thuộc vô cùng nên em mới vẽ lại thôi, mà hôm nay anh lại phải làm tới tối muộn sao? "

    Ten không nghĩ nhiều khi nói, cậu chỉ mong anh không phải tăng ca hôm nay thôi. Nói thật thì từ khi mất trí nhớ đến giờ thì cuộc sống của cậu chỉ có mỗi Johnny thôi nên khi vắng anh cậu thấy bất an và cô đơn vô cùng. Nhưng Ten không biết rằng người nghe là Johnny lại cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹn. Rốt cuộc thì bản thân đã quay lưng với em ấy bao nhiêu lần mà cho dù trí nhớ không còn thì em ấy vẫn vô thức vẽ bóng lưng anh?

    " Hôm nay anh xem như đã làm xong việc rồi, chúng ta đi ăn ở quán Ý em thích rồi mới về nhà được không. "

    " Thật sao? Nhưng anh bỏ về như thế có được không? "

    " Đừng lo, chồng em là chủ tịch mà. Với lại anh đã làm việc quá nhiều rồi suốt thời gian qua rồi, hôm nay anh chỉ muốn được ở bên em thôi. "Johnny nói rồi ôm lấy eo Ten, kéo cậu vào một cái ôm khác, hít đầy buồng phổi mùi thơm đặc trưng của em ấy. Ten của anh dù có ôm bao nhiêu cũng không thấy đủ.

    " Em cũng thấy cuộc sống của chúng ta đã rất đầy đủ rồi, anh không cần phải cực khổ quá như vậy đâu. Nhìn anh tiều tụy chưa nè. "Ten đau lòng vuốt ve khuôn mặt sắc cạnh của anh.

    " Em nói đúng, anh vốn nên biết khi nào thì nên dừng lại mới phải.

    Là anh đã quá ngu ngốc nên mới không thể nhận ra điều này sớm hơn. Ban đầu anh chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để cho Ten một cuộc sống thật tốt, để cậu không phải hối hận khi đã bỏ hết tất cả mà theo anh sang đây lập nghiệp. Chính anh cũng không rỏ từ khi nào mà mục đích ấy lại trở nên biến chất như hiện tại. Nhưng giờ đây không phải anh đang có cơ hội để sửa chữa sai lầm của bản thân sao? Lần này anh sẽ không làm Ten thất vọng, sẽ không để em ấy lại lựa chọn rời xa anh.

    Hết chương 9.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...